Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bạch Dương & Sư Tử

Bạn hỏi tôi rằng  ở trên đời này điều gì là điều kỳ diệu nhất. Tôi trả lời điều kỳ diệu nhất chính là chuyện không bao giờ có thể xảy ra vậy mà lại có thể xảy ra. Nhưng mà nếu, chỉ là nếu Sau khi trải qua thất vọng, phản bội, ly biệt và bỏ cuộc Bạn vẫn cứ tràn đầy dũng khí Vẫn cứ bằng lòng tin tưởng người khác Vẫn có một trái tim hồn nhiên mà lương thiện Vẫn cứ tin tưởng tình yêu là điều tốt đẹp nhất trên thế giới này… Như vậy, như vậy tôi nghĩ rằng, điều kỳ diệu đã xảy ra. *** Review "Bạch Dương và Sư Tử" - Xuân Thập Tam Thiếu "Bạch Dương và Sư Tử" là tác phẩm nằm trong hệ liệt về cung hoàng đạo của Xuân Thập Tam Thiếu, cũng như các tác phẩm trước khi tên tiêu đề của tác phẩm chính là chòm sao của hai nhân vật chính. Nếu ai theo dõi đầy đủ các tác phẩm của Xuân Thập Tam Thiếu có thể dễ dàng nhận ra mốc thời gian của nó xảy ra sau "Thế thân của tình yêu" và trước "Nhật ký AB". Tác phẩm với hai nhân vật chính là Thi Tử Mặc - bạn của Viên Thế Phân và Hạng Tự - em trai Hạng Phong. Có thể coi hai người họ là thanh mai trúc mã và tình yêu của họ phát triển từ thời niên thiếu đẹp như hoa mộng. Tuy nhiên trong suốt 12 năm bên nhau cả hai người họ đều che giấu bản thân mình quá sâu với đối phương khiến cho họ cứ làm tổn thương đôi bên và mối quan hệ rơi vào bế tắc. Thi Tử Mặc là một nhiếp ảnh gia (NAG), một nghề nghiệp có vẻ không liên quan đến tính cách của cô cho lắm vì cô là một người hướng nội và không thực sự có máu nghệ thuật. Cô đến với nghề NAG chỉ vì cô thần tượng chị Tiểu Cố, cô muốn trở thành người như chị ấy và muốn được hạnh phúc như chị ấy. Thế nhưng càng làm lâu với công việc này cô càng chợt nhận ra quan sát người khác qua ống kính cũng là một điều đầy thú vị, và cô tự bày tỏ được cảm xúc của mình qua mỗi bức ảnh, từ một bức ản thôi mà cô có thể "đọc vị" được người trong ảnh. Có lẽ nếu cô không dứt khoát thay đổi, dứt khoát bước khỏi "vòng an toàn" của mối quan hệ giữa cô và Hạng Tự thì cô đã không nhận ra được nhiều điều đến vậy. Cho dù là 12 năm trước hay 12 năm sau thì cô vẫn chỉ yêu duy nhất mình anh, chỉ là cô mong mỏi mối quan hệ của họ có thể được như bao cặp đôi bình thường khác, cô không mong mình là "bến đỗ" cho lãng tử quay đầu. Cô bị trầm cảm nhẹ với mối quan hệ bỏ thì thương vương thì tội này và may thay cô đã có quyết định đúng đắn khi đi tìm bác sĩ tâm lý để giải tỏa hết mọi cảm xúc của mình. Cô khám phá ra rằng hóa ra thế giới không có anh thì còn những thứ khác, nhưng có thêm anh thì thế giới của cô sẽ tốt đẹp hơn. Hạng Tự - phải nói thẳng tôi không thích nam chính trong tác phẩm này một chút nào, dù mọi hành động của anh ta được tác giả "tẩy trắng" vì hoàn cảnh gia đình, nhưng tôi vẫn không chấp nhận vì anh ta đã làm tổn thương cô gái mình yêu đến những 12 năm. Ừ thì anh ta sợ mình lệ thuộc vào cô rồi cô bỏ đi như mẹ anh ta, nhưng anh ta đâu hay nếu cô muốn rời khỏi thì đã rời đi từ lâu rồi. Là vì tình yêu anh ta dành cho Tử Mặc không đủ lớn hay là vì thói ích kỷ chỉ muốn mình không bị tổn thương thêm nữa? Song chính vì vậy mà nhân vật của Xuân Thập Tam Thiếu mới thật đời vì bạn ghét cay ghét đắng anh ta nhưng tra nam như thế luôn hiện hữu quanh bạn. Chỉ là may cho Hạng Tự khi anh ta quay đầu, Tử Mặc vẫn chịu cho anh ta một cơ hội, may cho anh ta vì có người anh trai thấu hiểu mình như Hạng Phong, may cho anh ta vì hầu như tất cả mọi người đều ủng hộ cho tình yêu của anh ta và Tử Mặc. Điểm thú vị trong tác phẩm còn phải kể đến đó là 12 chương lớn và mỗi chương đưa người đọc đi khám phá một cung hoàng đạo mới trong phòng khám của bác sỹ Tưởng với niềm đam mê mãnh liệt dành cho tủ lạnh. Chỉ là sau 12 chương ấy chính Tưởng Bách Liệt đã thay lời tác giả đúc kết ra rằng cung hoàng đạo chỉ mang ý nghĩa tương đối, mỗi ngày chúng ta tiến về phía trước mới là sự thật và cũng chỉ có bạn làm chủ vận mệnh của chính mình. Tưởng Bách Liệt vẫn là cameo quốc dân, nhưng sau "Bữa tối ở Cherating" ta phát hiện thêm sự chín chắn hơn của anh, bởi lẽ Tử Mặc là bệnh nhân đầu tiên mà anh điều trị lại có kết quả tốt đẹp đến vậy. Có lẽ cũng nhờ Tử Mặc khiến cho anh quyết định trở thành một bác sĩ tâm lý "thực sự". Từ Tử Mặc anh biết thêm được những con người thú vị khác xung quanh cô qua lời kể của cô và cũng giúp anh phần nào vượt qua được nỗi thất tình với Nhã Văn. Nhân vật nam chính mình gần như yêu thích nhất nhà Xuân Thập Tam Thiếu đã có màn tái xuất đầy tuyệt vời trong tác phẩm này là tiểu thuyết trinh thám Hạng Phong. Mỗi phân đoạn Hạng Phong xuất hiện mình không khác gì fangirl. Nếu bên "Nhật ký AB" bạn cảm nhận được sự thâm sâu của anh thì bên đây anh còn thâm sâu hơn và là một chuyên gia tư vấn tâm lý tình cảm thực sự cho em trai mình. Anh biết em trai mình thiếu hụt những gì và anh ở bên dẫn dắt cậu không lạc lối, làm tròn đầy đủ nghĩa vụ của một người anh trai. Anh hối hận vì hồi nhỏ cách xa khiến em trai mang đầy tâm lý tổn thương vì sự đổ vỡ gia đình nên anh không hề mong muốn cậu đẩy Tử Mặc đi xa để rồi lại trượt dài trong chuỗi ngày đau đớn và tự trách. Có thể nói sự xuất hiện của Hạng Phong đã lấn át hoàn toàn Hạng Tự, và nếu độc giả ghét Hạng Tự quá thì vẫn có Hạng Phong níu kéo chị em đọc tác phẩm. Vu Nhâm Chi cũng là một nhân vật đầy thú vị. Anh ta nhìn ra Hạng Tự chính là phiên bản thời trẻ của mình, nên anh dễ dàng đối phó được với những trò "trẻ con" của Hạng Tự. Thời trẻ anh ta gây ra lỗi lầm và may thay đã thức tỉnh, anh ta không muốn Hạng Tự như mình để rồi hối hận. Vai trò của anh ta là mang lại hạnh phúc cho "điều kỳ diệu" của mình là Tử Mặc. Ban đầu không ai đoán được lý do tại sao anh ta tốt với cô đến thế, thậm chí đến người đọc như tôi còn tự mình suy đoán phải chăng Tử Mặc là hình ảnh gợi nhớ về mẹ/ bạn gái cũ của anh ta nên anh ta mới hành động như vậy với cô. Thế rồi khi sự thật được hé lộ khiến người khác chỉ biết á ố. Thật may khi Vu Nhâm Chi đã dũng cảm nói ra sự thật về lỗi lầm anh ta gây ra năm ấy cho cô và cô chính là người đã cứu vớt anh ta trong lúc lạc lối và nay anh ta chỉ đơn giản là báo đáp "điều kỳ diệu" của mình. Gieo nhân nào gặt quả ấy, hạt giống tốt Tử Mặc gieo bao năm nay đã nở hoa và kết trái mỹ mãn. Có một mối tình trong tác phẩm về đàn anh của Hạng Tự và chị Tiểu Cố sẽ khiến bao người đọc phải suy ngẫm. Hóa ra không phải kết hôn sẽ là hạnh phúc mãi mãi vì sau đó còn n thứ phải đối mặt. Chị Tiểu Cố vẫn mãi nghĩ rằng người ấy yêu mình vì ánh hào quang khi chị chụp ảnh, vậy nên không còn chụp được nữa chị tự thấy mình không còn xứng và đã ngoại tình dù rằng chị vẫn còn yêu chồng mình. Tôi vốn không chấp nhận cho các lý do ngoại tình và tôi khẳng định chị Tiểu Cố hoàn toàn sai trái khi việc ngoại tình của chị ta làm tổn thương đến cả hai người đàn ông là chồng chị ta và Đinh Thành. Nguyên nhân chị ta ngoại tình có thể khiến chúng ta thông cảm phần nào đó, nhưng Xuân Thập Tam Thiếu luôn có thế giới quan đúng đắn khi ngoại tình bạn sẽ phải trả giá. Cả chồng chị ta và Đinh Thành đều rời xa chị ta cũng giống như Chúc Gia Dịch và Tưởng Dao bắt đầu từ sự ngoại tình và không thể có được một kết thúc tốt đẹp. Chỉ là Xuân Thập Tam Thiếu vẫn chừa đường lui cho nhân vật của mình vì hôm nay chia ly nhưng biết đâu một ngày nào đó khi tất cả đã thông suốt họ sẽ tái hợp với nhau. "Bạch Dương và Sư Tử" không phải là một khúc ca tình yêu hạnh phúc mà nó cho chúng ta đối diện với tình yêu từ nhiều góc độ: hạnh phúc, ngột ngạt, tan vỡ, chia tay, tái hợp. Nhưng dù nằm trong góc độ nào thì người trong cuộc vẫn là đã từng có những thời điểm hạnh phúc trong tình yêu. Tác phẩm đưa ra lời khuyên rằng hãy lấy mình làm trung tâm, chỉ cần một thay đổi nhỏ sẽ mang lại nhiều điều tốt đẹp hơn. Ai là fan Xuân Thập Tam Thiếu thì không nên bỏ lỡ tác phẩm này. Rate: 3,5/5 *** Lúc Tưởng Bách Liệt từ trên xe taxi bước xuống, anh ta nghe thấy trong radio đang phát một tiết mục, người chủ trì kia dùng một loại âm thanh dịu dàng hiếm thấy của giọng đàn ông mà nói: “Chào buổi tối các vị thính giả, bây giờ là mười giờ đêm, chúng ta hãy cùng nhau xem tuần vừa qua địa cầu đã xảy ra những chuyện kỳ diệu gì…” Anh ta mỉm cười, tại tinh cầu cô đơn này, chuyện kỳ diệu đang không ngừng biến hoá mỗi ngày trên mặt đất. Xuống xe, đi qua con đường nhỏ phủ kín bức tường màu xám, anh ta đi vào trong cánh cửa kính. Cửa vào không lớn không nhỏ, bảng hiệu khá tinh xảo, phía sau là người phục vụ ăn mặc phù hợp đang đứng, lộ ra một nụ cười hoan nghênh chuyên nghiệp. Dọc theo cầu thang màu xám đi xuống, nơi đó lại là một cánh cửa, màu đen, vừa dày vừa nặng, từ khe cửa lờ mờ có thể nhìn thấy ánh đèn lập loè. Anh ta đẩy cửa ra đi vào, bỗng nhiên phát hiện —— bên trong cánh cửa và bên ngoài cánh cửa quả thực là hai thế giới. Ở đây không có đèn lớn sáng tỏ, mà là ánh sáng của các loại đèn lồng lướt qua, tiết tấu của nhạc nhảy vang lên kịch liệt, có người hét ầm ĩ, cũng có người nhảy ở giữa sân, anh ta đoán rằng đó là nhân viên của quán bar, bởi vì họ nhảy rất chuyên nghiệp. Ánh mắt của anh ta tìm tòi trong đám người một lúc thì tìm được người anh ta muốn tìm. “Nhã Văn,” anh ta đi qua ngồi xuống, “Lần nào em cũng tới sớm hơn anh.” “À,” vẻ mặt Bùi Nhã Văn bất đắc dĩ, “Đó là bởi vì anh luôn đến muộn chứ?” “…” Tưởng Bách Liệt cầm túi giấy trong tay giao cho cô, “Quà.” “Là gì thế?” Cô không sốt ruột mở ra, mà là tỏ vẻ mong đợi nhìn anh ta. “Dù sao cũng không phải thứ em muốn.” Bùi Nhã Văn giả vờ tức giận mà trừng to mắt: “Vậy tại sao muốn tặng cho em?” “Không phải tốt lắm sao, như vậy em sẽ cảm thấy cuộc sống còn có hy vọng, bởi vì còn có nhiều thứ muốn theo đuổi.” Cô dở khóc dở cười, giơ tay đầu hàng: “Được rồi, bác sĩ Tưởng, em thừa nhận anh chính là một người có thể đem chuyện bậy bạ nói thành có đạo lý.” Tưởng Bách Liệt nhún vai, lơ đểnh cầm cái ly ở trước mặt, rồi uống nước. Cuộc sống của câu lạc bộ đêm vừa mới bắt đầu vào lúc 10 giờ, mọi người muôn hình muôn vẻ đi dưới ngọn đèn lúc sáng lúc tối, làm cho anh ta có chút choáng đầu hoa mắt nhất thời. Trước kia anh ta rất thích cuộc sống như vậy, chè chén say sưa, náo nhiệt, không vắng lặng, thế nhưng gần đây anh ta càng thích ở trong buổi tối yên tĩnh, mở ngọn đèn nhỏ trên tủ đầu giường, một mình nằm trên giường đọc sách. Có lẽ con người đến một giai đoạn nhất định sẽ muốn thay đổi bản thân. Một chàng trai đang ngồi trên ghế cao cạnh quầy bar, ánh đèn ngẫu nhiên chiếu vào mặt anh ta, chỉ là lướt qua sườn mặt cũng đủ để người ta lưu lại ấn tượng sâu sắc. “Này,” Tưởng Bách Liệt vỗ vai Bùi Nhã Văn, chỉ vào anh chàng kia nói, “Em cảm thấy anh ta thế nào?” Nhã Văn theo tầm mắt của anh ta nhìn qua, sau đó gật đầu: “Đẹp trai, nhưng…độ khó rất cao.” “Có hứng thú khiêu chiến hay không?” “Không có.” Nhã Văn kiên định làm động tác hai tay đan chéo. “Làm đi, giúp dùm mà, đi qua đùa giỡn anh ta.” Tưởng Bách Liệt dùng giọng điệu gần như làm nũng nói. “No way! Anh rất thích nhìn em nhảy vào hố lửa phải không? Nếu như bị Bùi Nhã Quân biết được, anh ấy sẽ làm thịt em.” Cô trừng to mắt, cự tuyệt đến mức không chút do dự. “Còn nhớ vết thương trên ngón tay anh không?” Tưởng Bách Liệt sáp lại gần cô, vẻ mặt tủi thân. “?” “Chính là do cậu ta ban tặng —— em không phải từ chối anh chứ?” “…” Nhã Văn cào tóc, như đang khó xử. “Rất đơn giản, em qua đó tới gần anh ta, hẹn anh ta đến phòng khách sạn,” nói xong Tưởng Bách Liệt cầm tờ khăn giấy trên bàn, tiện tay viết số phòng, “Sau đó nói với anh ta em sẽ đi trước, bảo anh ta theo sau, tiếp đó em có thể về nhà —— đương nhiên, chuyện này anh tuyệt đối, tuyệt đối không cho Bùi Nhã Quân biết.” Cô nhìn anh ta, trong ánh mắt lộ ra vẻ nội tâm đấu tranh kịch liệt, vài giây sau, cô rốt cục chần chờ mà gật đầu.   Mời các bạn đón đọc Bạch Dương & Sư Tử của tác giả Xuân Thập Tam Thiếu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mỗi Ngày Đều Phải Ly Hôn (Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn)
Văn án:   Thẩm Huyên sau một giấc ngủ tỉnh dậy, liền nhìn thấy trước mặt đặt một tấm chi phiếu ba nghìn vạn cùng một tờ giấy thỏa thuận ly hôn, đối diện còn có một soái ca cấm dục đang lạnh lùng nhìn chính mình.   Ở "Hào môn giả tình: Vợ nhỏ ngọt ngào của tổng tài", Thẩm Huyên là một nữ phụ ác độc điên cuồng, vì gả cho nam chính mà không tiếc lấy công ty của gia tộc làm tiền đặt cược, sau khi phát hiện nam chính thích nữ chính, càng là vô nhân tính, ác độc làm ra hành động bắt cóc, ám sát, tạt axit cùng một loạt thủ đoạn não tàn khác, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào kết cục thân bại danh liệt.   Nhìn đơn thỏa thuận ly hôn trước mặt, Thẩm Huyên cười lạnh một tiếng, tùy tay ném tới trước mặt người đàn ông, "Anh cho rằng tôi cần ba nghìn vạn này của anh sao? Anh định tống cổ ăn mày hả! Không có sáu nghìn vạn, anh đừng mơ tôi sẽ ký tên!"   Nam chính: "..."   Cho đến khi một chi phiếu hai trăm triệu đặt ở trước mặt cô, hai mắt Thẩm Huyên liền tỏa sáng, "Cảm ơn ông chủ Mục, chúc anh cả đời bình an hạnh phúc."   Một cây bút máy chợt ấn ở trên mặt chi phiếu, ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, "Gọi ông xã."   Thẩm Huyên: "???"   Duyên trời tác hợp, nữ phụ ngọt văn. *** Kiếp trước, Thẩm Huyên chỉ có một mình trên thế giới này, những người mà cô yêu thương đều lần lượt rời xa. Khi ấy, cô dường như bơ vơ bất định. Từng ngày dài trôi qua đều là nỗi lo cơm áo gạo tiền, chưa từng có những phút giây vui vẻ ấm áp. Thẩm Huyên cô đơn và mỏi mệt.   Thế nhưng, sau một giấc ngủ dài, Thẩm Huyên lại xuyên đến một cuốn tiểu thuyết mà mình đã đọc trước kia. Đáng tiếc, cô không phải là nữ chính hào quang chói lòa, cũng không phải là một nhân vật qua đường tùy ý, mà cô chính là nữ phụ phản diện đáng ghét…   Theo nguyên tác mà Thẩm Huyên đọc được, thì nữ phụ này thầm yêu nam chính nhiều năm. Vì yêu, lại dường như bất chấp tất cả mà gây ra rất nhiều sai lầm. Cô đem công ty vào đặt cược trong cuộc hôn nhân cùng nam chính. Đáng tiếc, cho dù bản thân cô có cố gắng như thế nào thì chung quy không yêu vẫn mãi là không yêu. Huống gì trong câu chuyện này, cô chỉ là nhân vật phụ phản diện, người làm nền cho tình yêu của nam nữ chính.   Vậy nên, khi nam nữ chính gặp và bắt đầu đến với nhau, nữ phụ đã điên cuồng mà tìm mọi cách níu kéo cuộc hôn nhân vô vọng của mình cũng như ngu ngốc làm tất cả những điều xấu xa để chia cắt tình yêu của họ. Cuối cùng, cái giá mà cô phải trả chính là bi thương và kết cục rất thê thảm.   Cho nên, sau khi xuyên đến thân xác nữ phụ này, Thẩm Huyên nhất định sẽ không lặp lại con đường sai lầm đó và để cho bi kịch kia xảy ra. Nếu cuộc hôn nhân của cô đã không thể cứu vãn hay đem đến kết quả hạnh phúc, vậy thì cô việc gì phải khổ sở như vậy. Ly hôn - lấy tiền bồi thường - sống một cuộc sống vui vẻ - tìm nuôi thêm vài “tiểu thịt tươi”.   Vì thế, ngay khi gặp được người chồng trên giấy tờ của mình - Mục Đình, câu đầu tiên của Thẩm Huyên chính là đồng ý ly hôn, đòi tiền bồi thường. Cô sẽ đem tiền rời đi nơi này, sống thật tốt.   Đáng tiếc, kế hoạch ly hôn của Thẩm Huyên không diễn ra đúng như mong đợi chút nào. Bởi vì, Mục Đình đổi ý… ***   Mục Đình là một người đàn ông nạm kim cương ở thành phố này. Anh sinh ra ở gia tộc hào môn quyền thế, từ nhỏ đã được tôi luyện để trở thành một người thừa kế ưu tú và tài giỏi. Anh tuấn tú bức người, thông minh năng lực, lại nắm trong tay khối tài sản khổng lồ. Vì thế, việc anh có nhiều người để ý, thầm thương trộm nhớ và muốn gả cho cũng là lẽ dĩ nhiên.   Cuộc hôn nhân của Mục Đình và Thẩm Huyên là cuộc hôn nhân mà anh không hề mong muốn. Bởi, anh không hề yêu cô, tất cả chỉ là giao dịch mà thôi. Anh muốn ly hôn người vợ toan tính này…   Chỉ là, qua mấy ngày gặp lại, cô vợ nhỏ của anh dường như thay đổi rất nhiều. Cô ấy sẽ không làm loạn, không nháo, cũng không hề bám dính hay khiến anh ngột ngạt khó thở như trước nữa. Cô ấy có vẻ sợ hãi, muốn chạy trốn khỏi anh. Và hơn hết, cô ấy muốn cùng anh ly hôn, rất quyết tuyệt, rất rõ ràng.   Vì thế, mỗi lần cùng anh gặp nhau hay nói chuyện, cô ấy sẽ luôn hỏi anh những câu như: “Chúng ta chừng nào thì ly hôn?”, “Bao giờ thì ly hôn?”, “Lúc nào mới có thể ly hôn được?”, “Còn bao lâu nữa thì ly hôn?”...   Đặc biệt cô ấy rất thích tiền, ly hôn phải bồi thường cho cô tiền, thế nhưng lại không muốn nhiều tiền, chỉ ít thôi liền chấp nhận rời đi…   Mục Đình thông minh ẩn nhẫn như vậy, rốt cục cũng không thể hiểu được, cô vợ nhỏ của mình bị làm sao? Rõ ràng, trước kia yêu anh, quấn quýt và làm nhiều trò như vậy. Thế nhưng, bây giờ lại một hai phải ly hôn mà đi… Càng nghĩ, Mục Đình càng tức giận, lẽ nào cô vợ nhỏ của anh bị kích thích, còn muốn đem tiền đi bao dưỡng thêm vài tình nhân nhỏ nữa chứ? Cuộc sống không có anh của cô chính là những tháng ngày như vậy hay sao? Ăn, ngủ, nuôi bồ nhí???   Vậy nên, Mục Đình liền thuê những bác sĩ chuyên gia tâm lý về cải thiện lại cảm xúc cũng như tính cách hiện tại của cô vợ nhỏ mình. Bởi vì, anh phát hiện, thế nhưng khi cô muốn cùng anh vạch rõ mọi khoảng cách, cắt đứt tất cả quan hệ, anh lại không cam lòng hay vui vẻ tiếp nhận như lúc trước. ***   Có lẽ, Mục Đình ở những khoảnh khắc không ngờ nhất đã để cho cô vợ nhỏ Thẩm Huyên chạm vào trái tim mình.   Phải chăng là khi cô nói với anh rằng, cuộc hôn nhân này cô sai lầm rồi, thời gian mấy năm qua dần bào mòn đi tất cả yêu thương trong cô, chỉ còn lại mệt mỏi, cô muốn từ bỏ đoạn tình cảm vô vọng và đau thương này. Phải chăng là khi cô biết tất cả chỉ là giao dịch nhưng vẫn hết lòng đối xử thật tốt với ông nội anh bằng anh cả tấm lòng, khiến cho quãng thời gian bệnh tật còn lại của ông luôn là niềm vui cùng nụ cười hạnh phúc. Phải chăng là khi anh nhìn thấy cô hồn nhiên rạng rỡ nở nụ cười xinh đẹp, vô tình bày ra những dáng vẻ tự nhiên mà anh chưa từng để ý…   Hay phải chăng, ngay từ ban đầu, anh đã để cô vào lòng rồi, nhưng mà mãi vẫn cố chấp không nhận ra… Cho nên, bây giờ, cô mới muốn ly hôn và rời anh mà đi.    Nhưng có lẽ, Mục Đình không biết, Thẩm Huyên người yêu anh điên cuồng ngày xưa đã không còn nữa. Bây giờ, chỉ còn lại Thẩm Huyên lý trí của hôm nay thôi. Người có thể dốc hết sức lực cho những điều xứng đáng nhưng cũng biết buông bỏ cho những thứ không thuộc về mình.   Và nếu tình cảm cùng hôn nhân của họ, là những tảng băng mong manh dễ vỡ và khiến cho thương tích đầy mình, thì cớ sao lại tiếp tục níu kéo. Cho nên, cô nhất định ly hôn, trả anh về đúng vai diễn của mình, cũng tìm cho bản thân cuộc sống thuộc về chính cô.   Đáng tiếc, những thay đổi trong cách nghĩ cũng như cách làm của Thẩm Huyên đã vô tình hay cố ý đem trái tim của Mục Đình gần lại. Anh dần cảm nhận được những bất an lo sợ của cô, cũng hiểu được trong cuộc hôn nhân của họ, anh đã vô tâm vô tình như thế nào. Vì thế, anh muốn níu kéo lại, đem cô cùng tình yêu trở về bên mình.   Vì thế, người đàn ông kim cương lạnh nhạt Mục Đình đã có những nước cờ vô cùng xảo trá và gian manh để thu phục con thỏ nhỏ Thẩm Huyên. Anh chính là đồng ý ly hôn, nhưng lại không chịu đi công chứng, cũng không nói cho cô biết những điều luật về nó. Hại Thẩm Huyên lấy được chữ ký ly hôn với đồng giấy tờ vô tác dụng mà như mở cờ trong bụng, còn đem cất đi thật kỹ. Mỗi lần cô nói muốn phân chia rạch ròi cùng anh, anh lại ném cho cô một tờ chi phiếu với giá trị siêu lớn để dụ dỗ. Thế là, mọi chuyện đâu lại vào đấy…   Nhưng mà, đây không phải là cách hay để có thể thực hiện lâu dài. Thế nên, anh đã dũng cảm thừa nhận những tình cảm trong lòng mình, cũng thừa nhận những sai lầm đã có trước kia với cô và mong muốn họ cùng nhau trao cho đối phương một cơ hội làm lại từ đầu, vun đắp cho tình yêu và hôn nhân của họ.   Có thể nói, đây là một bước ngoặt rất lớn trong câu chuyện. Bởi vì, trong tất cả các mối quan hệ, thì cùng nhau xây dựng luôn là biện pháp tốt nhất để thấu hiểu, quan tâm và sửa chữa những lỗi lầm đã có.   Mục Đình, khi không yêu có thể lạnh lùng tàn nhẫn không ai bằng. Mục Đình, khi đã yêu có thể dịu dàng kiên trì không ai bằng. Vì vậy, Thẩm Huyên khi đứng trước một Mục Đình như thế, trái tim cũng dần rung động. Thì ra, khi có người đặt bạn vào trong lòng mà yêu thương, chính là cảm giác ngọt ngào và hạnh phúc đến vậy.   Từ đây về sau, Mục Đình sẽ vì Thẩm Huyên mà viết lại câu chuyện cho tình yêu của họ. Không có ly hôn, không có phân chia, không có rời đi… Chỉ có ấm áp, an yên một đời… ***   “Mỗi ngày đều muốn ly hôn” thật sự là một bộ truyện hay và hấp dẫn mà mình nghĩ mn nên đọc để đổi gió trong thời gian này. Nội dung truyện là quá trình thay đổi vận mệnh, tìm lại tình yêu cùng cuộc hôn nhân của nữ chính. Truyện mang màu sắc nhẹ nhàng, cuốn hút lại đặc biệt siêu sủng ngọt hài hước và có cái nhìn sâu sắc dành cho mỗi người.   Nữ chính Thẩm Huyên là nhân vật để lại cho mình rất nhiều ấn tượng. Cô ấy thông minh lý trí, biết tiến biết lùi. Bị đặt trong hoàn cảnh khó khăn khi đứng bên bờ vực hôn nhân tan vỡ, chồng không yêu thương, cô ấy đã nhìn nhận sai lầm, cố gắng sửa chữa, tìm cho bản thân mình con đường tốt nhất để đi. Không nhất thiết bắt ép bản thân phải gò mình vào khuôn khổ nhất định, tâm thái luôn tự nhiên, vui vẻ.    Có thể, chính những nét đẹp này của cô, đã khiến cho nam chính Mục Đình có cái nhìn khác về cô vợ bé nhỏ của mình. Nên anh ngày càng quan tâm để ý chăm sóc và dần yêu thương cô nhiều hơn. Đặc biệt mình rất thích suy nghĩ phóng khoáng của cô, nếu hôn nhân không hạnh phúc, không thể vun đắp hay thay đổi cốt truyện vậy thì cứ ly hôn, cầm tiền làm một tiểu phú bà, bao dưỡng trai đẹp :v Đơn giản mà vui vẻ :v   Nam chính Mục Đình tuy là có hơi lạnh lùng và ít thể hiện cảm xúc nhưng mà cách làm việc đúng gian xảo nguy hiểm không ai bằng. Thứ anh đã muốn nắm trong tay, bằng cách này hay cách khác đều có thể lấy được. Mà sự mềm mại dịu dàng của người đàn ông ưu tú tài giỏi nạm kim cương này mấy ai mà có thể kháng cự được kia chứ. Cho nên, không sớm thì muộn những câu cửa miệng muốn ly hôn của nữ chính Thẩm Huyên cũng sẽ bay màu theo thời gian thôi à.   Truyện khá ngắn, chỉ có 43 chương và đặc biệt sủng ngọt hài hước nên mình đọc rất nhanh. Mong rằng, câu chuyện như cơn gió mới này sẽ khiến mn thích thú ạ. Mình đảm bảo là không phí thời gian đâu. Đọc xong cứ ấn tượng mãi câu nói của nữ chính "Thế chừng nào thì chúng ta ly hôn?" trong mọi hoàn cảnh trong mọi đề tài nói chuyện với nam chính :v   À, đề cử edit nhaaaaa. _________   Văn án được edit bởi #Nghịch Thần page #RVNT0105 #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Mỗi Ngày Đều Phải Ly Hôn (Hôm Nay Lại Không Có Ly Hôn) của tác giả Ngã Yếu Thành Tiên.
Nhất Tiên Khó Cầu
Văn án: Làm nữ tu sĩ, con đường này cần vượt qua nhiều khó khăn và trắc trở lắm. Tư chất, công pháp, đan dược, pháp bảo, đều như nhau – đều không thể thiếu. Cảm tình, yếu đuối, nhân từ, lòng tham, đều giống nhau – đều không thể có nhiều. Không hơn kẻ trước, là tu hành quá chậm, hơn những kẻ sau, có thể sẽ chết quá nhanh. Tu luyện càng sâu, dung mạo lại không hơn không kém, trí tuệ thì không thừa không thiếu. Dung mạo quá xuất chúng sẽ bị tu sĩ tầng cao đoạt làm thiếp, quá xấu lại có kẻ không vừa mắt gây khó dễ khắp nơi. Quá thông minh sẽ trở thành tiêu điểm so sánh, quá ngu ngốc bị bán còn giúp kẻ khác đếm tiền. Muốn giống kẻ khác bao nhiêu Mạch Thiên Ca đều có thể giống , nhưng vẫn có kẻ khốn kiếp còn muốn hơn thua cái giống này. Hành trình tu tiên này, phải thế nào mới có thể an ổn mà đi. Đã bao lâu rồi mình mới đọc một quyển truyện phấn khích thế này, cảm giác máu trong tim rần rật chảy, vừa đọc vừa ngó số chương để kiềm chế vì sợ mau hết, đọc đến cuối thì vừa yêu vừa hận tác giả... Từ đầu năm đến giờ đây chính là quyển mà mình ưng ý nhất. Thật ra thì trước khi đọc quyển này, kiến thức về thể loại tu chân của mình nó lẫn lộn pha trộn lung tung giữa tiên hiệp / huyền huyễn / thần tiên ma quái, ừ thì nếu tính cặn kẽ ra thì từ cái hồi đọc Tam sinh tam thế thập lý đào hoa cách khoảng gần chục năm nay ra thì mình mới sờ đến truyện thể loại na ná như thế. Nhưng đến khi đọc bộ này thì mới biết là truyện tu chân khác hoàn toàn với các thể loại trên nhé. 1. Đầu tiên thì truyện tu chân - tu tiên là nói về những con người bình thường đi ngược lại quy tắc trời đất để tu thành chân tiên, để trường sinh bất lão, để thấu hiểu và có thể cảm nhận trời đất, có sức mạnh khai thiên lập địa, tạo ra hẳn một thế giới / một vị diện mới, tóm gọn là để trở thành thần tiên. Các truyện tu chân được chia làm 2 thể loại rõ rệt nhất. Một loại là có bối cảnh tu chân nhưng tập trung vào tình cảm nam nữ nhiều hơn, thường chỉ có công pháp + pháp bảo, không đặc tả quá trình ngộ đạo thăng cảnh giới. Loại thứ hai thì là tu tiên chính thống, có cảnh giới tuần tự từ Luyện Khí - Trúc Cơ - Kim Đan - Nguyên Anh - Hoá Thần..., có quá trình ngộ đạo, thăng cấp, các trận chiến đấu dùng pháp bảo, chuyện tình cảm nam nữ thì hiếm hoi, độ 1-2/10 truyện. Các truyện gắn mác tu chân chính thống sẽ xoay quanh quá trình NVC tu luyện, rèn luyện, trải qua kỳ ngộ, cơ duyên như kiểu đi tìm kho báu (pháp bảo...), trui rèn qua các trận chiến, đến khi thành công phi thăng thành tiên thì cũng hết truyện. 2. Thứ hai thì thần tiên cũng có giang hồ nữa là người tu tiên. Người tu tiên là những người có linh căn, nghĩa là có khả năng hấp thu linh khí thì mới có thể tu tiên, đó là thứ duy nhất tách biệt họ với người thường, còn lại mọi khía cạnh khác trong xã hội của họ hầu như không khác mấy với xã hội bình thường. Người thường có vua chúa vương tôn quý tộc thì giới tu tiên có tông môn và các đại gia tộc quyền lực, và ở đâu thì cũng có phân tranh kèn cựa. Người thường giao dịch bằng tiền bạc thì giới tu tiên thay bằng linh thạch, thứ mà người tu tiên có thể hấp thu linh khí ngoài cách hấp thu từ trời đất. Các truyện tu tiên thường có bối cảnh thời cổ đại vì một là đa số người tu tiên tu theo Đạo giáo, thứ hai là thiên nhiên trời đất thời đó có nhiều linh khí hơn là thời hiện đại ô nhiễm như bây giờ  Còn thể loại tu tiên ở thời tinh tế tương lai thì lại là một câu chuyện khác vì liên quan đến tinh thần lực. 3. Thứ ba là thời gian trong truyện tu chân thật kỳ diệu, các sự kiện sẽ được tính theo mốc chục năm chứ không phải mấy tháng, mấy năm như bình thường, ví như mỗi lần NVC bế quan độ 10 năm, đôi nam nữ chính giận dỗi nhau độ 50 năm chứ nhiêu  hoặc là nam chính đang tung hoành giang hồ, sống hơn trăm tuổi thì nữ chính còn chưa ra đời  Tạm nói sơ qua thế đã, còn giờ mình sẽ review cái quyển khiến mình phấn khích, cũng là quyển được gắn nhãn tu tiên chính thống dành cho nữ điển hình. Nhất tiên khó cầu mở đầu với nữ chính Mạch Thiên Ca, một cô bé 8 tuổi sống trong thôn họ Mạch ở Tấn quốc, có mẹ phàm nhân ốm yếu bệnh tật vì thể chất thuần âm, người cha là người tu tiên nhưng biến mất từ khi cô còn chưa ra đời. Một ngày nọ, cô tình cờ bước vào nhà thờ tổ và phát hiện một sợi thần thức của bà tổ để lại, thế mới biết tổ tiên của mình là người tu tiên, bản thân cô là trường hợp vô cùng hiếm có khi vừa kế thừa thể chất thuần âm của bà tổ và Hỗn Nguyên linh căn của ông tổ. Tuy nhiên Hỗn Nguyên linh căn cần có công pháp tu luyện tương ứng thì mới có thể phát huy tiềm chất, bằng không lại trở thành Ngũ linh căn kém cỏi nhất. Còn thể chất thuần âm thì vừa có hại vừa có lợi, lợi ở chỗ dễ dàng hấp thu linh khí trời đất nhưng hại ở chỗ thể chất này trời sinh phù hợp để song tu, dễ trở thành lô đỉnh sống cho phái nam, vì thế bước đầu tu tiên của cô rất vất vả. (Mình đọc 5 quyển tu tiên thì 4 quyển nữ chính có thể chất thuần âm, thể chất dễ gây chuyện này chắc được các tác giả ưa thích lắm.) Mẹ cô qua đời, họ hàng đa phần ghẻ lạnh, vậy nên cô quyết tâm thay đổi số phận, đó chính là tu tiên để trở nên mạnh mẽ hơn, để tương lai rời khỏi thôn bước vào thế giới của người tu tiên, đi tìm cha cô, đi tìm hơi ấm tình thân. Đây là cơ nguyên đầu tiên dẫn cô đến với thế giới tu tiên. Nhưng chưa kịp rời đi thì cô đã bị một tên tán tu tình cờ phát hiện bí mật thể chất và lừa bắt cóc, dự định nuôi nấng cô đến tuổi trưởng thành để làm lô đỉnh cho hắn. May mắn thay đúng lúc đó cô được Thủ Tĩnh chân nhân thuộc Huyền Thanh môn sai người đến đón theo lời phó thác của cha cô, đưa cô hội ngộ với chú Hai, em ruột cha cô. Hai chú cháu được mời gia nhập Huyền Thanh môn nhưng e sợ bọn họ lợi dụng thể chất của cô nên hai chú cháu quyết định lưu lạc tránh né. Đến lúc này cô lại một lần nữa căm ghét thể chất của mình, cô âm thầm thề phải trở nên mạnh mẽ hơn để không cần hy sinh vì bất kỳ ai, cũng không sợ ai khác lợi dụng mình. Đây là nguyên do thứ hai của việc tu tiên đối với cô. Khoảng thời gian 20 năm này đã định hình nên tính cách của Thiên Ca. Cô đa nghi, khéo đưa đẩy, giả nam trang, biết cách tự bảo vệ mình. Thể chất đặc thù khiến cô phải nỗ lực hơn bình thường, tâm tính cô bình thản, thắng không kiêu bại không nản. Nhưng dù sao cô vẫn còn trẻ nên không tránh khỏi mắc sai lầm, nhất thời sơ sẩy, gây hoạ và làm liên luỵ đến những người khác. Chính ra thì Thiên Ca chỉ có 20 năm đầu đời gặp nhiều khó khăn trắc trở, còn từ khi gặp nam chính Tần Hi, vào tông môn hàng đầu, có bí cảnh riêng, có sư huynh, sư phụ cao cường thì con đường tu tiên của cô thuận lợi hơn rất nhiều, các mối nguy hiểm đa phần xuất phát từ các chuyến chu du khám phá cơ duyên. Nhưng thuận lợi hay khó khăn thì mỗi bước đường đời của cô đều rất vững chãi. Năng lượng toả ra từ cô là năng lượng lạc quan tích cực, cô dũng cảm bắt lấy kỳ ngộ để tăng cường thực lực, liên tục rèn luyện siêu việt bản thân, kiên định với con đường mình chọn, dù từng có do dự nhưng không bao giờ lùi bước. Quá trình ngộ đạo là điểm sáng của truyện, quan trọng nhất ở ba điểm. 1. Nữ chính có mục tiêu tu luyện kiên định ngay từ đầu, cô ra sức tu luyện để càng ngày càng mạnh lên, để không bị bất kỳ ai lợi dụng thể chất đặc thù của cô. Kế đến thì tu luyện là việc mà cô yêu thích, là con đường mà cô muốn và sẽ tìm hiểu đến tận cùng. “Tu tiên làm gì? Để cầu sức mạnh, không bị kẻ nào quản chế. Tu tiên làm gì? Để cầu trường sinh, tìm kiếm chân nghĩa thế giới.” 2. Tu tiên đối với Thiên Ca không chỉ là bế quan một chỗ mà còn bao hàm việc chu du rèn luyện, trải nghiệm cuộc sống. Đi nhiều, nhìn nhiều, nghe nhiều, nhiều kinh nghiệm sống sẽ giúp cô thấu hiểu và lý giải “đạo” dễ dàng hơn. 3. Quan niệm về tâm ma. Quan niệm này chả khác gì đạo lý ở đời cả. Người tu chân - tu đạo thường rất sợ cái gọi là tâm ma vì nó ảnh hưởng quan trọng đến các giai đoạn thăng cấp. Tâm ma theo mình hiểu là những vướng bận rối rắm, những suy nghĩ tiêu cực quấn quanh bản tâm - đạo tâm của một người, bản tâm đó không nhất định phải thuần thiện. Giả dụ như một người nếu giết quá nhiều kẻ khác dẫn đến bị áy náy, day dứt về hành động đó, ảnh hưởng đến bản tâm - đạo tâm thì người đó đã mắc phải tâm ma. Thế nhưng ngược lại cũng có những người giết người như ngoé nhưng lại chẳng hề băn khoăn trăn trở tí nào, bởi vì trong suy nghĩ của họ hành động đó không sai, hoặc nói cách khác họ kiên định cho rằng hành động làm ác đó là đương nhiên - là phù hợp với bản tâm - đạo tâm của họ. Về dàn nhân vật phụ thì có ba người để lại ấn tượng sâu sắc nhất. 1. Nam chính Vầng, tuy anh là nam chính nhưng anh cũng chỉ là nhân vật phụ, phối hợp diễn với nữ chính thoy ???? Tình yêu của đôi chính chắc chiếm đâu độ 2/10 truyện, bù lại thì anh xuất hiện xuyên suốt từ đầu tới đuôi, mừng thay ????  Nam chính Tần Hi hơn nữ chính Thiên Ca khoảng 100 tuổi, anh xuất thân nhà hầu tước, sư phụ là tổ tiên ruột thịt, con đường tu tiên thuận lợi bằng phẳng, tuổi trẻ tài cao, trắc trở duy nhất là nữ chính. Anh được cha Thiên Ca phó thác chăm sóc cô, bao gồm cả việc quyết định hôn nhân của cô nhưng không vì thế mà anh lợi dụng thể chất cô phục vụ cho bản thân. Ngược lại, với bản tính kiêu ngạo thì anh khinh thường làm thế, anh còn giấu diếm thân phận để cô đỡ hiểu lầm. Tình yêu giữa họ nảy sinh từ lúc nào không biết, đan cài rối rắm tự lúc nào chẳng hay. Một đằng thì cứ nghĩ anh khinh thường mình nên làm lơ, một đằng thì cứ tưởng cô quyết tâm đoạn tuyệt với mình nên im ỉm rầu rĩ dẫn tới tạo thành tâm ma. Cả hai người đều có đạo tâm vững vàng, hành xử chín chắn nhưng riêng về mặt tình yêu thì ngớ ngẩn cố chấp, có mỗi cái việc giãi bày làm sáng tỏ hiểu lầm mà không ai chịu mở lời trước, mất đến 50 năm chỉ để giận dỗi nhau.  Từ khi xác định yêu đương thì tình cảm của họ nhìn chung là êm đềm, họ có chung chí hướng, chung mục tiêu phấn đấu, biết nhân nhượng, cho nhau tự do, kiên trì với ý niệm của riêng mình, có thể sát cánh bên nhau lúc hoạn nạn, đồng sinh đồng tử, nhưng lỡ một bên gặp chuyện thì bên còn lại sẽ vẫn kiên trì đi tiếp con đường đại đạo. Thể chất của họ càng là trời sinh một đôi khi mà Thiên Ca thì thuần âm thiếu dương còn Tần Hi tu luyện công pháp thuần dương thiếu âm. Thật ra thì đối với những người có sinh mệnh kéo dài cả mấy trăm ngàn năm như người tu tiên thì tình yêu nồng cháy như ánh mặt trời có lẽ hiếm xảy ra, và nếu có thì cũng chỉ như muối bỏ biển, dễ dàng bị quên lãng trong dòng đời dài dằng dặc của họ. Cái họ cần ở đạo lữ - bạn đời là sự nâng đỡ, thấu hiểu và thông cảm lẫn nhau, là sự bầu bạn về tinh thần, là tình cảm tri tâm tri kỷ gắn bó bền chặt. Tình cảm của họ như làn gió nhẹ, bình thản, bình phàm, tế thuỷ trường lưu, đi cùng năm tháng. 2. Tĩnh Cùng đạo quân  Tĩnh Cùng đạo quân là sư phụ của cả nam nữ chính, người sâu trong lòng thì thiện tâm nhưng mặt ngoài mang tiếng ác ma hiếu chiến, ai nghe tiếng đều sợ mất mật. Ông có lối sống xa hoa phù phiếm như vua chúa, miệng tiện, hễ mở mồm là rất dễ làm người ta hộc máu, bù lại ông rất bênh vực đồ đệ ruột thịt và đồ đệ, đồ tôn trong sư môn, hễ nơi nào cần oánh nhau là ông có mặt liền  3. Bà tổ Mạch Dao Khanh  Đây chính là người để lại một sợi thần thức, dẫn dắt nữ chính bước lên con đường tu tiên. Câu chuyện cuộc đời của bà ấy khá ly kỳ, sinh ra với thể chất thuần âm, sinh hoạt trong tông môn rộng lớn, được bồi dưỡng đào tạo kỹ càng nhưng vì thể chất đặc thù mà bị ép phải lấy cháu của chưởng môn. Với cá tính kiêu ngạo và kiên cường nên đương nhiên còn lâu bà mới đồng ý, bà cuỗm hết pháp bảo lợi hại của chưởng môn rồi bỏ trốn, tự huỷ tu vi thành người bình thường để né tránh đuổi bắt, lưu lạc xa xứ tu luyện lại từ đầu. Bà có thể nói là thiên tài mỹ nhân, vừa đẹp chim sa cá lặn vừa tài hoa ngàn năm có một nhưng cuộc đời thì rất cô độc. Về cái kết truyện thì ban đầu mình rất ức chế, cái kiểu kết thúc trong một nốt nhạc là mình ghét nhất. Nhưng mà nghĩ lại có lẽ một phần do truyện quá hay nên mình không muốn nó hết, bất chấp việc vẫn còn tình tiết có thể triển khai thì thực sự là đôi chính có nhau, có ý chí tu tiên kiên định, có bạn bè thân thiết, có sư phụ có tông môn, năng lực lại vô cùng cường đại thì cũng tạm gọi là thoả mãn rồi. Đây sẽ là bộ truyện nhập môn mà hễ ai muốn thử thể loại tu tiên thì mình sẽ giới thiệu cho họ. Câu chuyện trưởng thành trên con đường tìm tiên vấn đạo của Thiên Ca cũng giống như câu chuyện trưởng thành của một cô gái bình thường thông qua rèn luyện, trải nghiệm để tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống vậy. Hi vọng là một câu chuyện hay đến mức khiến mình như sống cùng nhân vật sẽ được mọi người thưởng thức và biết đến nhiều hơn. *** Phương đông từng ánh sáng bạc dần hiện lên, gà trống gáy một tiếng báo hiệu một ngày làm việc mới ở nông trang bắt đầu. Nhà nhà tỉnh dậy sau giấc mộng, phụ nữ bắt đầu thổi nước nước nấu cơm, còn đàn ông hoặc là nấu nước, hoặc là sửa sang lại nông cụ, chuẩn bị cơm xong xong xuôi bắt đầu một ngày làm việc. Đây là một thôn thuộc nước Tấn, cả thôn khoảng ba bốn trăm nhân khẩu, chỉ có một họ, thuộc về một gia tộc, vì vậy, thôn này liền lấy họ của gia tộc làm danh xưng, gọi làm Mạch gia thôn. Phía đông của thôn, mấy căn nhà đất phân bố rải rác, trong đó một căn đơn độc có sân gạch rất nổi bật giữa những căn nhà đất kia. Nói nó nổi bật, là vì vật liệu xây dựng rõ ràng tốt hơn so với mấy căn khác nhiều lắm, đỉnh mái ngói dày, tường gạch chỉnh tề, vừa thấy đã biết không phải phương pháp xây dựng thủ công thông thường, tường viện cũng không tùy tiện dùng cành cây lợp lên giống những căn nhà đất khác, mà là những nhánh trúc tinh tế đắp thành. Nhưng nó lại bị phá hủy nhiều hơn những căn nhà khác, mái ngói đổ nát không người thu dọn, tường viện là một đống bể nát, đất trồng trong viện hoa cỏ mọc lộn xộn. Lúc này, cửa phòng tiểu viện mở ra, một cô nhóc tóc thắt bím sắc mặt vàng vọt đi ra. Cô nhóc ước chừng sáu bảy tuổi, vóc người thập phần nhỏ gầy, mặt mũi xanh xao, quần áo cũ kỹ, chỉ là, toàn thân cao thấp chỉnh lý ngăn nắp, đầu tóc gọn gàng, quần áo cũng thập phần sạch sẽ. Một mình cô nhóc trước tiên kéo lồng gà, đem gà lùa ra, sau đó đổi hướng đi đến phòng bếp, mở cửa, lấy nước lạnh rửa mặt. Rửa mặt súc miệng xong xuôi, nàng vén tay áo lên, lấy nước từ giếng rửa sạch, lại chuyển đến cái ghế cạnh bếp, đứng lên ghế lấy cái nồi lớn xuống, đứng ở đắng thượng, rồi bắt đầu nhóm lửa. Liên thành ở phía nam nước Tấn, khí hậu ôn hòa, vô cùng thích hợp gieo trồng lúa nước, bởi vậy nhóm lửa đều dùng thân cây lúa. May mà như thế, nếu không cô nhóc chừng này tuổi, sao có thể chẻ được củi. Không lâu sau, của phòng lớn có động tĩnh truyền đến, một phụ nhân sắc mặt tái nhợt đi vào phòng bếp.   Mời các bạn đón đọc Nhất Tiên Khó Cầu của tác giả Vân Cập.
Ảnh Đế Rất Thích Phát Đường
[ Chuyên mục tác giả tóm tắt, mỗi ngày thêm mười ngàn từ, cho tới khi kết thúc ] Fan: Chỉ sau một lần phát đường mà lại khiến anh ấy thích như vậy thì làm sao bây giờ? Đáp: Xuống dưới tầng, làm phiền gọi tới 120 cho tôi! *** " Rõ ràng như vậy à? " Cố Cảnh Ngự nhìn điện thoại chằm chằm một lúc lâu, quay đầu hỏi người đại diện của mình, anh cảm thấy biểu hiện của mình như vậy rất tốt mà. Nhìn ánh mắt người đại diện như muốn đánh chết mình, anh liền nhún vai: " Thôi được, tôi sẽ cẩn thận hơn. " Ngày hôm sau. Người đại diện xông vào phòng, tay tự vò vò mái tóc mình, xong chỉ vào màn hình điện thoại, đề tài đang đứng top đầu trên weibo, tay run lên: " Đây là con mẹ nó cẩn thận của cậu đấy à? " ** Kinh ngạc!! Cố ảnh đế ôm lấy Ôn Nhan trước chốn đông người. Tình yêu của họ như cây được hấp thụ ánh sáng ** Cố đại ảnh đế mặt không đổi sắc, chân dài gác lên bàn, đáp: " Đương nhiên. " — Ông đây còn chưa hôn lưỡi đâu, anh con mẹ nó còn muốn thế nào? [ Trích lời fan ] 1/ Nếu họ mà chết, chắc chắn là vì ăn thức ăn cho cẩu nhiều quá. 2/ Trên đời này có một loại bệnh không thể cứu được, tôi khẳng định, chính là bị sâu răng. [ Ảnh đế không đáng sợ, chỉ sợ ai bị sâu răng hơn ai ] *** (Thể loại: Hiện đại, showbiz, 3S, HE) Ps: truyện 2S, NGỌT cực kì NGỌT luôn. Đôi lúc đọc rất thích cứ muốn cười hoài thôi. Nhưng đôi lúc lại vì ngọt quá lại thấy hơi chán (vì miêu tả quá nhiều + lặp lại). Truyện này có cái lạ là có tả thêm cảm nhận của từng fan (cũng không nhiều người và tả nhiều lắm đâu) trong từng hoàn cảnh khác nhau  Kiểu tả để cho mọi người biết fan hâm mộ rồi gato với tình cảm nam-nữ chính và độ thê nô của đến vô cùng của nam chính ấy mà =))) Mời các bạn đón đọc Ảnh Đế Rất Thích Phát Đường của tác giả Bán Hạ Lương Lương.