Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bướm Báo Thù (Điệp Tử)

Thể loại: Giả tưởng, tâm lý, trả thù giết người, có yếu tố tình cảm, HE Số chương: 11 chương full Bướm Tím trở về với dương gian, chỉ vì một mục đích duy nhất: trả thù kẻ đã tàn sát mình và cả gia đình. Bảy con người, bảy câu chuyện, họ không có mối quan hệ với nhau. Cứ tưởng đây là bảy mảnh ghép rời rạc, nhưng khi từng chi tiết hiện rõ, giữa họ lại có một điểm chung, liên quan đến một linh hồn oan khuất. Ai đúng ai sai, ai tốt ai xấu, nhân quả cùng nghiệp chướng đan xen, để rồi nàng gặp được hai người con trai ấy... Điều quan trọng cuối cùng nàng hiểu ra ở dương gian này sẽ là gì? "Con người hay bất kỳ sinh vật nào cũng có lúc rơi vào đau khổ, tuyệt vọng. Khi phải đối diện với bi kịch, có kẻ lựa chọn sự trả thù tàn khốc thế nhưng ngược lại, có những người lại lựa chọn tha thứ để tiếp tục hướng về phía trước đón lấy hi vọng." *** Tất cả bắt đầu tại một khu rừng hoang sơ chưa có dấu chân người. Mọi thứ nơi đây rất tuyệt vời, có thể nói là đẹp như bức tranh, và người vẽ nó không ai khác chính là Thượng Đế. Ngài dồn hết tình cảm vào đó, từ ngọn cỏ đến cành cây, cây cổ thụ ngàn năm tràn ngập lá cùng những cánh bướm rập rờn trong ánh nắng. Mọi vật, mọi cảnh thật tuyệt diệu, giống như thiên đường. Nhưng rồi mọi chuyện thay đổi vào một buổi chiều đầu xuân khi tiếng ồn của động cơ vang lên. Và đột ngột có chiếc thuyền cập bến… Cửa mở, lần lượt một nhóm người đi xuống, đưa mắt nhìn quanh. Quả thật nơi đây quá tuyệt. Cả thảy gồm bảy thành viên, năm người đàn ông và hai phụ nữ. Trẻ, trung niên đều có, dĩ nhiên không có người già. Sau vài giây ngắm cảnh, người đàn ông có bộ râu xồm xoàm nhất bảo: - Một nơi đẹp thế này tại sao không có ai đặt chân lên đây? Người phụ nữ đeo cặp kính cận dày cộm, quay qua: - Tại ông không biết đấy thôi, hòn đảo này cũng rất kỳ quái. Người ta đồn rằng ở đây các con vật, côn trùng, thậm chí cả cỏ cây đều khác lạ. Chúng có khẩu phần ăn không bình thường. Tiếng điếu thuốc phì phò, ông là người có mái tóc trắng và đen phân rõ nhìn như đường ranh giới, lý giải: - Giả sử, tôi ví dụ về loài bướm. Khi là sâu thì chúng ăn lá, lúc thành bướm thì chúng không ăn gì cả, chỉ việc đi tìm bạn đời, giao phối rồi chết. Nhưng nơi này thì khác, lũ bướm trưởng thành sẽ ăn hoa, các côn trùng nhỏ thậm chí là… đồng loại để duy trì sự sống, giúp kéo dài tuổi thọ. Thêm một người đàn ông mặc áo khoác dày, gương mặt khó chịu, vỗ tay: - Thôi, đừng nói nhiều nữa, chúng ta đến đây để xem xét tình hình khu rừng rồi thông báo cho đám thợ đến san bằng nơi này cho ngài giám đốc xây khu giải trí làm quà sinh nhật tặng con trai, chứ không phải để huyên thuyên đâu! - Ông quay ra sau gọi lớn - Anh kia! Nhanh tay lên một chút! Trên thuyền, vừa nghe quát, anh thanh niên vụng về đem nhanh mấy chiếc túi da to đến chỗ những người nọ, đặt xuống đất. Chẳng bao lâu, họ bắt đầu vào việc… Mọi vật trong khu rừng đều không hề hay biết sẽ có điều khủng khiếp sắp xảy ra, chẳng hạn như cô nàng Bướm Tím này. Nàng mới lớn, tràn trề sức sống với đôi cánh to màu tím biếc rực rỡ. Nàng đang đi kiếm mồi. Và kia, một bông hoa màu xanh ngắt mới nở, bữa ăn chiều tuyệt vời. Khi nàng vừa đáp lên, hoa khẽ rung rinh cùng lúc một giọng nói cất vang: - Ai đang đậu thế? - Ta, nàng Bướm Tím xinh đẹp! - Xin chào, tôi là chú bé hoa. Tôi mới nở, mà bạn cần gì? - Ta hả, dĩ nhiên ta muốn ăn ngươi. Bụng ta réo ầm ĩ rồi. - Đừng, xin đừng ăn tôi! Khó khăn lắm tôi mới nở ra được thế này. Bướm Tím khoanh tay, vẻ như chẳng mấy động lòng: - Mới nở hả? Vậy thì được rồi. Ngươi đã nở ra, đã hấp thụ ánh nắng mặt trời, ngửi hương gió rồi nghe những giọt sương thì thầm bên tai, như vậy là quá đủ cho kiếp hoa vô vị. Đừng nói nhiều, hãy yên đó để ta ăn! - Làm ơn đừng ăn tôi, tôi còn muốn mình sống lâu hơn nữa… Mặc cho cậu bé hoa nức nở van xin, nàng Bướm Tím vẫn tàn nhẫn nuốt trọn bông hoa mới nở ấy vào bụng. Khi đã khi đã đánh chén no nê, nàng quyết định bay về nhà. Về đến nơi, nàng thật sự kinh hoàng khi trông những con bướm tím trong gia đình đều bị giết hết. Chẳng kịp hiểu chuyện gì thì thình lình có tấm lưới tóm gọn lấy nàng. Bất ngờ, gương mặt một người phụ nữ có làn da mật, nhìn bướm với vẻ thích thú: - Xem này vẫn còn con bướm, làm gì với nó đây? Thì ra đây là con người! Nàng Bướm Tím nghĩ vậy. Bây giờ nàng thấy sợ hãi, phải tìm cách thoát khỏi đây. Loay hoay trong tấm lưới mấy phút, nàng vô cùng sửng sốt bởi hình ảnh những con bướm được ép khô, đặt trong lồng kính, đập vào mắt…. Có tiếng xì xầm ở gần, nàng Bướm Tím xoay qua, thấy một người đàn ông nói gì đấy với người phụ nữ đeo cặp kính dày bên cạnh. Bà ta lấy từ túi áo khoác, thứ hộp hình vuông, chậc lưỡi: - Không có quẹt ga thì dùng quẹt diêm! Xoẹt! Lửa xuất hiện trên thanh que nhỏ. Bà ta buông tay, thanh que nhanh chóng rớt xuống đống rơm được xếp gọn bên dưới và bốc cháy. Nàng Bướm Tím hét lên: - Đừng! Làm ơn…! Đừng đốt gia đình tôi! Nhưng con người làm sao nghe được lời bướm chứ? Ngọn lửa bốc cao, cháy phừng phực, chỉ vài giây sau đã lan nhanh thiêu trụi hốc cây, nơi tổ ấm của nàng. Không dừng ở đó, lửa điên cuồng tiếp tục tàn phá mọi thứ xung quanh. Bướm Tím kinh hãi quá, nàng khóc. Bỗng, có bàn tay thò vào túm lấy bướm. Nàng vùng vẫy, kêu la: - Bỏ tôi ra! Đừng mà! Người đàn ông có bộ râu xồm xoàm khi nãy, nhìn chăm chú: - Đôi cánh đẹp quá, nhưng không thấy rõ các đường nét trên đó. Chàng thanh niên có chiếc cằm lởm chởm râu, mới cười nhạt: - Có gì là khó, đưa đây, tôi có cách để các vị nhìn rõ hơn. Dứt lời, anh ta vớ lấy chiếc búa cùng bốn cây đinh sắt rỉ. Bướm Tím không biết đấy là gì. Anh ta chụp lấy nàng từ tay người phụ nữ đeo kính, vứt bỏ điếu thuốc trên miệng, rồi dùng tay ép nàng lên thân cây. Xong anh ta xoay sang bên cạnh, ra dấu cho chàng thanh niên vụng về khi nãy: - Mày giữ cố định giúp tao con bướm. Nhanh lên! Lề mề quá! Chàng trai tội nghiệp nhanh chóng đến gần, đưa tay giữ lấy bướm. Còn anh chàng nọ, lấy đinh ghim lên đôi cánh rực rỡ, tiếp dùng búa đóng mạnh. - Đau quá! Tôi đau quá…! Nàng bướm la hét dữ dội, máu rỉ ra, từng dòng chảy dài thấm vào thân cây xù xì. Bốn cây đinh đã giữ cố định nàng. Mười mấy con mắt mở to trừng trừng, quan sát sự tuyệt diệu của đôi cánh rộng. Nếu hình ảnh ấy được phóng to lên sẽ không còn đẹp nữa mà trở thành khung cảnh ghê rợn, trông như cảnh Chúa bị đóng đinh trên cây thập giá, bởi máu đang chảy loang ra. Nàng Bướm Tím đáng thương kiệt sức do cơn đau khủng khiếp nhưng vẫn đưa mắt nhìn những con người kia với đôi mắt yếu ớt. Bảy tên quái vật…! Người đàn ông mặc áo khoác dày bỗng dưng la lối: - Coi chán rồi đốt quách đi! Chúng ta cần đi xem khu rừng này trước khi trời tối! Họ tản dần ra, chẳng còn ai nữa. Nàng Bướm Tím đưa mắt về phía xa, khung cảnh nhòe đi, mờ dần. Mặt trời đã xuống núi, màu cam vàng của buổi hoàng hôn sáng rực là hình ảnh cuối cùng đọng lại trong cái nhìn của Bướm Tím trước khi ngọn lửa kịp thiêu cháy nàng thành tro. Nhưng lòng nàng, dâng lên một điều gì đó rất ghê gớm lẫn mãnh liệt! *** Bướm Tím nghe văng vẳng bên tai tiếng chim hót. Nàng mở mắt, chậm rãi ngồi dậy, trước mặt là căn phòng gỗ nhỏ, xung quanh ngập tràn ánh sáng mờ nhạt như nắng chiều sắp tàn. Giọng nói của người phụ nữ vang lên, rất nhỏ, như đang thì thầm: - Tỉnh rồi sao? - Bà là ai và tôi đang ở đâu? - Bướm Tím hỏi. - Đây là một nơi hoàn toàn tách biệt, cô đã chết, có biết không? Nàng bướm liền nhớ lại khung cảnh buổi hoàng hôn cuối cùng của ba năm trước… Rất lâu nhưng rõ như in, thậm chí, lúc này nàng vẫn còn thấy sợ. - Ta chỉ là bà lão bình thường chẳng có gì đáng bận tâm, cứ gọi ta là Bà Bà. Ta vốn thích cỏ cây, côn trùng. Người đời chẳng biết được, chúng cũng có linh hồn, và nếu làm việc tốt chúng vẫn có thể luân hồi chuyển kiếp. Nàng Bướm Tím đảo mắt nhìn một lượt cốt để tìm người đang trò chuyện với mình. Ngay bên trái nàng, là cánh cửa giấy có khung bằng tre, bóng ai bên kia vách in lên trông liêu xiêu… Nàng lại Bà Bà cất tiếng: - Đáng thương cho Bướm Tím, chết trong đau đớn tận cùng. Ta đưa hồn cô về đây để giúp cô thực hiện mong ước của bản thân. Hãy bước ra ngoài rồi cô sẽ thấy… Bướm Tím nghe theo lời, đứng lên, bước nhẹ nhàng đến cửa. Bên ngoài có dãy hành lang gỗ để ngồi ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Nơi đây thật đẹp, một vườn hoa với đủ loại đang khoe sắc, những cánh bướm rập rờn hoặc con ốc sên bò chậm chạp. Hòa vào không gian tĩnh lặng, là tiếng róc rách của dòng suối tươi mát trải mình thật thong thả. Nổi bật nhất là cây cổ thụ to soi bóng dưới làn nước xanh. Cảnh vật đều được phủ lên màu ráng chiều của hoàng hôn. Tiếng Bà Bà lại cất lên, thật rõ: - Những thứ cô thấy chỉ là linh hồn. Ta hồi sinh, làm chúng sống lại lần nữa đồng thời cho chúng sự lựa chọn để quyết định cuộc đời mình. - Nghĩa là bây giờ tôi có thể làm điều gì tôi muốn? - Mắt Bướm Tím thẫn thờ. - Đúng, và ta sẽ không can thiệp vì đó là chọn lựa của cô! - Vậy thì… trả thù! Đó là điều tôi muốn! - Bướm Tím dõng dạc. - Tùy cô. Ta không khuyên nhủ cũng không cổ vũ. Vì đơn giản, mọi việc làm trên thế gian đều có nhân quả báo ứng. Điều duy nhất ta có thể làm là khi nào cô đơn, cần người tâm sự, cô cứ về đây tìm ta. - Nhưng giờ đây tôi chỉ là linh hồn, tôi cần có hình dạng riêng của mình. Đúng, trong hình hài con người! - Nàng nghĩ ngợi. - Vậy chỉ còn cách, cô hãy tìm xác ai đó, nhập vào họ, nếu cần thiết, nên thay đổi gương mặt để đỡ rắc rối. - Bà Bà ra ý kiến - Cô có thấy cánh cửa gỗ bên cạnh giường tre không? Chỉ cần mở ra và bước qua, cô sẽ đến thế giới của loài người! Đi đi! Bướm Tím đến gần cánh cửa, tay đẩy nhẹ. Thật bất ngờ, phía bên kia vách gỗ là con đường nhỏ, vắng người, đầy bóng tối. Nhích từng bước, nàng đi hết con đường. Bên ngoài, ánh sáng chói gắt, cảnh người qua lại nhộn nhịp không ngớt. Họ cười nói rôm rả. Những tòa nhà cao tầng vuông vức như chiếc hộp chật chội khiến nàng bướm muốn ngợp thở. Đứng lặng chốc lát, Bướm Tím lại bước đi. Dù người người tất tả ngược xuôi nhưng chẳng ai nhìn thấy nàng. Được một đoạn, Bướm Tím dừng lại, khẽ nhìn qua phía bên kia đường. Hình ảnh cô gái xinh đẹp trong bộ váy hồng đang giận dỗi ai đấy qua điện thoại. Cô cúp máy, khóc rồi chạy băng qua đường. Trong khoảnh khắc ngủi, sự sống và cái chết cách nhau vài giây. Rầm! Chiếc taxi vô tình hoặc cố ý đã đụng trúng cô gái ấy. Máu phun trào, nhuộm đỏ. Sự việc diễn ra quá nhanh chóng, ai cũng đứng ngớ mặt, còn thủ phạm thì lập tức phóng xe bỏ chạy. Những người đi đường tụ tập lại, không biết để cứu người xấu số hay vì tò mò về sự việc lạ diễn ra trên đường phố? Vài giây sau cảnh sát ập đến, mọi thứ xung quanh vẫn nhốn nháo. Tiếng còi hú vang, cùng lúc chiếc xe cứu thương chạy đến, cô gái được đưa lên. Dưới đất có vũng máu to tướng nhưng rồi cũng sẽ biến mất, chỉ để lại vết chàm. Trong xe cứu thương, các nhân viên y tế đang lo lắng cho tính mạng nạn nhân. Nàng Bướm Tím đứng nhìn cô gái trong cơn nguy kịch bằng ánh mắt vô hồn, chẳng chút thương xót. Chỉ đang chờ đợi… Cánh tay mất hết sức lực rớt xuống, cô gái đã không qua khỏi. Liệu cô có thấy mình ra đi quá sớm? Biết đâu, cô đang vui mừng vì thoát khỏi kiếp người đầy khổ đau! Như chỉ chờ có thế, Bướm Tím liền nhập hồn vào cơ thể còn ấm ấy. Người nhân viên y tế ngỡ ngàng bởi cái mở mắt đột ngột của người chết. Không chỉ mình anh, những người trên xe cũng vô cùng bàng hoàng. Người tài xế như quẫn trí, lạc tay lái, khiến xe đâm sầm vào cái cây ven đường. Một tiếng nổ lớn vang lên. Những người đi đường giật mình quay lại, ngọn lửa lớn bốc cháy thiêu trụi chiếc xe. Và rồi từ bóng lửa điên cuồng, tất cả bỗng thấy bóng dáng cô gái trong bộ váy hồng, trên trán vài dòng máu vẫn còn chảy, bước ra. Ánh mắt vô hồn, cô cứ đi, mặc kệ tiếng la hét xung quanh… Tại ngôi nhà gỗ của Bà Bà, Bướm Tím đang soi mình trong gương. Làn da mịn màng như đứa trẻ, gương mặt trẻ đẹp thanh thoát. Đúng là một thể xác tuyệt hảo! Tự dưng, nàng khẽ cất giọng: “Cần thay đổi một chút…”. Nàng bướm đưa tay lên che đôi mắt đen tròn lấp lánh của cô gái. Vài giây sau bàn tay hạ xuống, phản chiếu trong tấm gương là một đôi mắt màu cam vàng, màu của buổi hoàng hôn đẫm máu. Bướm Tím đứng dậy ra bờ suối, tắm. Rồi bộ áo váy màu tím với những đường trang trí hình cánh bướm, dài qua đầu gối, khoác lên người nàng. Mái tóc đen được hất tung ra phía sau trải dài. Nàng nghe Bà Bà hỏi, cô chuẩn bị xong rồi ư, liền chậm rãi đáp: - Phải, từ nay bà hãy gọi tôi là Điệp Tử! Tôi sẽ trở về dương trần để đòi lại món nợ mà loài người gây ra với tôi! Dứt lời, Điệp Tử quay gót. Từ đó, cuộc báo thù của Điệp Tử bắt đầu. Nó trở thành cơn ác mộng chẳng ai mong muốn. Liệu cuối cùng mọi thứ sẽ ra sao? Ba năm sau, tất cả được tái hiện… Mời các bạn đón đọc Bướm Báo Thù (Điệp Tử) của tác giả Võ Anh Thơ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bóng Ma
Một bài viết dẫn đến một vụ án? Trần Khả Ý viết một bài về bạo lực học đường thu hút được sự chú ý của toàn cư dân mạng, một tháng sau cô mất tích đầy bí ẩn. Trong khi mọi người đang lo lắng tìm kiếm thì Trần Khả Ý lại một mình xuất hiện ở đồn cảnh sát sau ba ngày mất tích. Trong ba ngày này đã xảy ra chuyện gì? *** "Cái bóng trong khu dạy học" là một bộ phim truyền hình về vấn đề bạo lực học đường rất nổi gần đây. Nữ chính Tiểu Nhiễm bị đám người Vương Tinh Tinh bắt nạt, cuối cùng ôm sự suy sụp về cả thể chất và tinh thần mà tự sát. Câu chuyện sau đó xoay quanh cuộc điều tra và thu thập bằng chứng của cảnh sát, từng bí mật trong khu dạy học bị đào ra. Trần Khả Ý vừa xem xong bộ phim này, bây giờ đang xem cư dân mạng mắng chửi phim trên Weibo. Vương Tinh Tinh đã tập thể dục buổi sáng chưa: Không thể không nói trường điểm ít xảy ra vấn đề như thế này hơn rất nhiều, học sinh cơ bản đều bận học hành. Trường học cũng có chỉ tiêu của mình, tri thức biến tướng thay đổi số phận bản thân. Mị yêu dưa hấu Ba Ba: Bản chất con người vốn xấu xa mà, thực ra hầu hết mọi người đều là Vương Tinh Tinh. Nụ hoa tổ quốc: Cái bình luận có nhiều lượt like nhất ở trên kia, bản thân mình đen tối thì đừng đại diện cho những người khác chứ. Thời thanh xuân đã qua: Tôi phát hiện những người từng chịu cảnh bị bắt nạt đang tập trung nhiều vào đám người Vương Tinh Tinh, nhưng trong mắt tôi, cả cái lớp này là một tập thể bạo lực. Nếu như có một người chịu vươn tay ra giúp đỡ thì Tiểu Nhiễm sẽ không tuyệt vọng đến thế. Trần Khả Ý nhìn quan điểm trên màn hình, mạch suy nghĩ của cô trôi về mười năm trước, những gì cô đã từng làm, đã từng chứng kiến, và cả những người chỉ tồn tại trong quá khứ. Cô gõ bàn phím: Bạn có đang là một phần tử bạo lực học đường? Trời đã khuya, ngón tay Trần Khả Ý hơi ửng đỏ vì tiếp xúc với không khí lạnh quá lâu. Hơi lạnh ẩm ướt giống như một hàng kim nhỏ dày đặc không ngừng kíc.h thích da thịt, nhưng cô cứ như người máy không chút cảm xúc, đôi mắt dưới cặp mắt kính nhìn chằm chằm vào màn hình laptop như không có tiêu cự, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, trong phòng chỉ văng vẳng tiếng lạch cạch. Ngày hôm sau, một bài viết có tiêu đề "Bạn có đang là một phần tử bạo lực học đường?" nhảy lên hot search, mà một tháng sau tác giả Trần Khả Ý cũng vô cớ mất tích. Theo pháp luật có liên quan trong nước, có rất nhiều bên chịu trách nhiệm về hành vi bạo lực học đường. Thứ nhất, bên chịu trách nhiệm chính là người bắt nạt, người đó sẽ bị xử phạt tùy theo tình huống bắt nạt. Thứ hai, người giám hộ phải chịu trách nhiệm bồi thường dân sự. Cuối cùng là trường học, nếu trường học không thực hiện nghĩa vụ bảo đảm an toàn cho học sinh thì sẽ phải chịu trách nhiệm liên đới và một số trách nhiệm khác. "Luật trách nhiệm pháp lý xâm quyền của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa" (*) (*) Luật trách nhiệm pháp lý xâm quyền của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa là luật ở CHND Trung Hoa có hiệu lực vào ngày 1 tháng 7 năm 2010. Luật này bao gồm các lĩnh vực sơ suất bao gồm thương tích cá nhân và sơ suất y tế. Mời các bạn mượn đọc sách Bóng Ma của tác giả Tam Mộc Lâm.
Luật Sư Nhí
Một vụ án hoàn hảo Một nhân chứng giấu mặt Duy chỉ một người biết sự thật… Đó là một cậu bé mười ba tuổi Thị trấn Strattenburg nhỏ bé có rất nhiều luật sư, và dù mới mười ba tuổi, Theodore Boone luôn nghĩ mình là một trong số họ. Ấp ủ ước mơ được trở thành một luật sư vĩ đại, cậu vẫn thường hình dung về cuộc sống của mình nơi tòa án. Nhưng Theodore bắt gặp mình ở tòa án sớm hơn cậu tưởng. Bởi một vụ án nhạy cảm đã xảy ra, vụ án lớn nhất trong lịch sử thị trấn Strattenburg, và nếu Theodore không sớm hành động, tên giết người máu lạnh sẽ còn tiếp tục. Căng thẳng và đầy kịch tính, với giọng kể biến hóa của John Grisham, bậc thầy trong thể loại truyện trinh thám hình sự, Theodore Boone: Luật sư nhí khiến độc giả phải liên tục phán đoán và không thể rời mắt khỏi trang sách. *** John Grisham (sinh ngày 8/2/1955) là một tác giả người Mỹ nổi tiếng với những tiểu thuyết trinh thám hình sự. Sau khi tốt nghiệp đại học Mississippi, ông học thêm chuyên ngành luật của trường này và hoạt động trong ngành luật hình khoảng mười năm. Ông cũng phục vụ trong Hạ nghị viện từ năm 1984 đến năm 1990. Khởi đầu sự nghiệp viết lách năm 1984, năm 2008 số sách của ông bán ra đã vượt quá con số 250 triệu bản trên toàn thế giới. Tác giả từng đoạt giải Galaxy British Book Awards này còn là một trong số ba tác giả ít ỏi bán được hai triệu cuốn trong bản in đầu tiên, cùng Tom Clancy và J. K. Rowling. Các tác phẩm của John Grisham được dịch ra 38 ngôn ngữ. Hiện ông đang sống ở Virginia và Mississippi. ***Lời khen tặng dành cho Theodore - Luật sư nhí “Nhịp truyện diễn tiến nhanh, và độc giả trẻ sẽ bị hút vào màn tranh tụng quyết định tại phiên tòa.”– BookPage  “Không nghi ngờ gì nữa, Grisham là một tác giả xuất chúng!” – Washington Post *** Theodore Boone là con một, vì thế thường phải ăn sáng một mình. Bố của cậu, một luật sư bận rộn, có thói quen ra khỏi nhà lúc 7 giờ sáng, tụ tập bạn bè tại đúng một quán quen trong khu trung tâm để uống cà phê và tán gẫu. Mẹ cậu, cũng là một luật sư bận rộn, suốt hơn mười năm nay vẫn đang cố giảm năm cân nên luôn tự thuyết phục mình rằng bữa sáng không cần gì hơn ngoài cà phê và tờ báo. Vì thế, Theodore một mình trong bếp, ăn ngũ cốc nguội, uống nước cam, mắt không rời đồng hồ. Gia đình nhà Boone có đồng hồ khắp nơi, minh chứng rõ ràng cho những con người có nề nếp. Thực ra, cậu không hoàn toàn chỉ có một mình. Bên cạnh cậu, chú chó Judge cũng đang ăn. Judge là con chó lai, tuổi và giống của nó vẫn luôn là điều bí ẩn. Hai năm trước, Theodore cứu nó thoát chết trong gang tấc khi xuất hiện vào phút cuối tại Phiên tòa Súc vật, và Judge luôn tỏ ra biết ơn. Con chó thích Cheerios, hệt như Theodore; mỗi sáng, cả hai cùng ăn với nhau trong yên lặng. Tám giờ sáng, Theodore tráng bát trong chậu rửa, cất sữa và nước quả trở lại tủ lạnh, bước đến phòng làm việc, hôn lên má mẹ. “Con đi học đây”, cậu chào. “Con đã có tiền ăn chưa?” mẹ cậu hỏi, cùng một câu năm buổi sáng mỗi tuần. “Rồi ạ.” “Bài tập của con xong cả rồi chứ?” “Chuẩn rồi mà mẹ.” “Thế khi nào mẹ gặp con?” “Học xong con sẽ ghé qua văn phòng.” Ngày nào học xong, Theodore cũng ghé qua văn phòng mẹ, không sai một li, nhưng bà Boone vẫn luôn hỏi như vậy. “Cẩn thận đấy,” bà dặn. “Và nhớ mỉm cười nhé.” Theodore đã đeo niềng răng cả hai năm trời nay, và cậu vẫn luôn muốn tháo nó ra chết đi được. Vậy mà, mẹ cậu không ngừng nhắc cậu mỉm cười và biến thế giới trở nên tươi đẹp hơn. “Con vẫn cười mà mẹ.” “Yêu con, cục cưng.” “Con cũng yêu mẹ.” Theodore, miệng vẫn mỉm cười dù bị gọi là “cục cưng”, vắt ba lô qua vai, xoa đầu tạm biệt chó Judge, rồi ra khỏi nhà qua lối cửa bếp. Cậu nhảy lên xe đạp, chẳng mấy chốc đã tăng tốc lao ra hẻm Mallard, một con phố nhỏ rợp bóng cây trong khu phố cổ nhất của thị trấn. Cậu vẫy chào ông Nunnery, ông đã ở bên hiên nhà, chuẩn bị cho một ngày dài ngồi nhìn dòng xe cộ thưa thớt qua lại. Cậu phóng vọt qua bà Goodloe bên lề đường mà không nói lời nào vì bà bị lãng tai và còn gần như đãng trí. Tuy vậy, Theodore vẫn mỉm cười với bà, còn bà thì không cười đáp lại. Răng của bà đang ở đâu đó trong nhà. Trời chớm xuân, không khí khô lạnh. Theodore dấn pê đan, gió táp vào mặt cậu. Chín giờ kém 20 là điểm danh, mà trước giờ học cậu còn có việc quan trọng phải làm. Theodore cắt qua một con phố nhỏ, phi vào một con hẻm, lượn lách qua mấy chiếc xe, và vượt qua cả đèn đỏ. Đó là “bài” của Theodore, là tuyến đường ngày nào cậu cũng đi. Qua bốn dãy nữa, nhà ở sẽ nhường chỗ cho các tòa văn phòng, cửa hàng cửa hiệu. Tòa án hạt là tòa nhà lớn nhất ở Strattenburg (bưu điện lớn thứ hai, kế đến là thư viện), nằm oai vệ bên mạn Bắc của phố Main, giữa một cây cầu bắc qua sông và một công viên đầy rẫy chòi ngắm cảnh, bồn nước cho chim rỉa lông và tượng đài kỷ niệm những người lính tử trận. Theodore yêu thích tòa án với vẻ uy quyền của nó, với cảnh mọi người hối hả qua lại đầy quan trọng, và những thông báo nghiêm túc hay lịch làm việc đính chi chít trên bảng tin. Và hơn tất cả, Theodore thích các phòng xử án. Có những phòng nhỏ để giải quyết các vụ việc cá nhân không cần bồi thẩm đoàn tham dự, còn cả phòng xử chính trên tầng hai nơi các luật sư chiến đấu như võ sĩ còn thẩm phán thì quyền lực như nhà vua. ... Mời các bạn mượn đọc sách Luật Sư Nhí của tác giả John Grisham.
Linh Hồn Tội Lỗi
“Thật ra, tôi chẳng phải là loại người tốt đẹp gì cho cam. Tôi chỉ là một kẻ tàn nhẫn đứng ngoài cuộc quan sát, một tòng phạm, hay thậm chí là một kẻ phản bội đã hèn nhát trốn chạy để bảo vệ bản thân.” “Hình phạt lớn nhất cho tội ác của con người là mãi mãi không thoát khỏi tòa án lương tâm của chính mình.” LINH HỒN TỘI LỖI, xoay quanh hành trình phá án của nữ thám tử Reiko để giải câu đố đằng sau chuỗi án mạng mà các nạn nhân có mối liên hệ bí ẩn với nhau. Bắt đầu từ một vụ án không tìm thấy thi thể, tại hiện trường chỉ sót lại một bàn tay trái đứt lìa ngâm trong một túi máu, tổ trọng án của Reiko tưởng như lâm vào ngõ cụt khi mọi manh mối đều không đem lại kết quả. Nhưng bằng linh cảm nhạy bén của mình, Reiko đã phát hiện mối liên hệ đáng ngờ giữa nạn nhân và những vụ tự sát từng xảy ra trong quá khứ, với những khoản tiền bảo hiểm bồi thường lên tới hàng trăm triệu yên Nhật. Hàng ngàn câu hỏi được đặt ra thách thức tổ trọng án. Thi thể nạn nhân đang ở đâu? Sợi dây liên hệ giữa nạn nhân và những người đã chết? Sự thật ẩn giấu đằng sau những vụ tự tử trước kia? Nạn nhân có thực sự là nạn nhân? Kẻ hung thủ tàn nhẫn đứng đằng sau mọi chuyện đang ở đâu? Những bí ẩn đau lòng của quá khứ, những dằn vặt khôn nguôi của hiện tại, những hồ nghi về tương lai, tất cả đan xen vào nhau, tạo nên một vòng xoáy tội lỗi đầy ám ảnh, giằng xé, day dứt. Cái sai lại càng sai, tội lỗi chồng chất tội lỗi. Song song với những tội ác rùng mình, Soul Cage còn là khúc ca đẫm máu về tình thân, tình bạn, tình người, đặt mối quan hệ giữa người với người vào ranh giới thiện ác vô cùng mong manh. Trong sâu thẳm bản ngã Con Người, cán cân giữa phần Con và phần Người chỉ cần lệch khỏi điểm cân bằng một chút thôi, cũng có thể đẩy một con người lương thiện vào con đường tội ác không lối thoát. *** Review bởi: Tiểu Thuần Một bộ truyện hơn cả sức tưởng tượng. Câu chuyện về một người đàn ông đã nhận nuôi và yêu thương hết mực đứa trẻ vốn không phải ruột thịt của mình. Từ bỏ cuộc đời và thân phận của mình chỉ vì người thân, vì đứa con trai tội nghiệp của mình. Giữa người và người có thật sẽ tồn tại thứ tình cảm kỳ diệu đó hay không?
Vụ Án Lerouge
Vào ngày thứ 5, 6 tháng 3 năm 1862, một vụ án mạng đã làm ngôi làng La Jonchère thanh bình bị chấn động: bà quả phụ giàu có Lerouge bị sát hại dã man tạị nhà riêng. Điều tra viên Lecoq đã phải nhờ sự giúp đỡ của một thám tử nghiệp dư cũng là người thầy của mình, lão Tabaret, tham gia vào cuộc điều tra. Với sự cẩn trọng, tỉ mỉ,  kĩ thuật  phát họa tâm lí tội phạm xuất sắc cùng phương pháp suy luận chặt chẽ, tài tình, lão Tabaret đã lần theo manh mối và dễ dàng tóm được thủ phạm. Khi vụ án tưởng chừng đã khép lại thì những bước ngoặt của số phận lại bất ngờ mở ra một hướng đi mới, khiến các điều tra viên phải xem xét lại toàn bộ những suy luận của mình. Những tình tiết mới xuất hiện sẽ đưa vụ án này đi đến đâu? Những bí mật đen tối nào đang bị lớp màn của thời gian che phủ. BẤT NGỜ, HẤP DẪN là những gì độc giả nhận xét khi đọc cuốn tiểu thuyết trinh thám này của Gaboriau. Giới thiệu tác giả Émile Gaboriau Émile Gaboriau (1832 - 1873) là một trong những tiểu thuyết gia “mở màn” cho thời kỳ đỉnh cao của trinh thám Pháp, đưa trinh thám Pháp sánh ngang với trinh thám Anh, trinh thám Âu Mĩ.  Bạn đọc ở Việt Nam biết đến ông với Hồ sơ số 113 và Tội ác ở Orcival.  Bằng việc xây dựng thành công hình tượng nhân vật thám tử tài ba, tài trí Lecoq, Émile Gaboriau đã trở thành một trong những nhà văn trinh thám kiệt xuất trên thế giới và được mệnh danh là "Ông tổ" của tiểu thuyết trinh thám Pháp.  *** “Liệu có gì ghê tởm hơn sự gán ghép hai ý nghĩ ấy với nhau, lòng căm hận và công lý! Không cần coi thường mình hơn so với những kẻ xấu xa mà mình đã kết án, liệu một quan tòa có thể cho phép nhớ rằng một kẻ tội nhân mà số phận đang nằm trong tay mình đã từng là kẻ thù của ông? Một Thẩm phán điều tra liệu có được phép sử dụng những quyền lực thái quá của mình để chống lại một bị can, khi mà sâu trong tâm can ông ta vẫn còn một giọt mật đắng?” Một đoạn miêu tả tâm lý nhân vật thật xuất sắc với những đấu tranh nội tâm về việc có nên đem chuyện riêng tư vào phép công hay không? Thực chất, nếu đặt bản thân vào hoàn cảnh của nhân vật, chúng ta liệu có công tư phân minh được hay không? Hay cũng chỉ áp dụng quyền hành mà bản thân đang có để triệt tiêu tất cả những mối thù hận và căm hờn lên kẻ thù đang đứng trước mặt? Đôi khi đọc sách là thế, là khiến tôi phải suy ngẫm về những đoạn nhỏ trong sách để tự vấn lòng mình xem bản thân sẽ làm như thế nào với tình huống đó. “Vụ án Lerouge” mở ra với bối cảnh làng La Jonchere bình yên, thế nhưng tất cả mọi người đã bị chấn động bởi cái chết của bà quả phụ Lerouge. Hàng loạt thắc mắc được đặt ra và người ta không hiểu tại sao bà ta bị giết, ai có thể ra tay tàn độc như vậy. Lần này, sự xuất hiện của ông thám tử nghiệp dư Tabaret là một điểm nhấn thú vị và rõ ràng là ông ta có phần tài giỏi hơn cả Lecoq khi sớm tìm ra được hung thủ. Ở nhân vật này, chúng ta sẽ thấy được bóng dáng của Holmes bởi khả năng quan sát mọi việc và tình tiết rất cẩn trọng. Một chút tự mãn được thêm vào tài năng phá án của lão đã tạo ra một cá tính hết sức riêng biệt, đôi chút hài hước và đôi chút khó ưa. Thực ra, ở “Vụ án Lerouge”, việc hung thủ bị lộ diện không còn là yếu tố hút bạn đọc nữa. Điểm hay nhất chính là mối tình xưa cũ của nhân vật được tiết lộ khiến cho chúng ta thêm phần đồng cảm và thích thú nhiều hơn. Tình yêu bi ai được khai thác triệt để và rõ ràng sẽ lấy được nước mắt bạn đọc. Khổ trong tình yêu và tội ác được nảy sinh không phải là một mối kết nối quá mới nhưng với việc khai thác sâu sắc đã khiến cho câu chuyện thật sự thành công và đầy sâu sắc. Nếu những định kiến của xã hội và kiêu hãnh của con người có thể áp chế tình yêu thì sao nó không thể áp chế được luôn cả những bi kịch đã nảy sinh từ những uất ức đó?! Nhìn chung, “Vụ án Lerouge” đã mang tới một câu chuyện đầy ai oán cho bạn đọc với sự lồng ghép tuyệt vời giữa miêu tả tâm lý nhân vật với những đoạn phá án khá kịch tính. Sự thật và những mâu thuẫn tâm lý đã đẩy câu chuyện đến mức cao trào nhất; đôi lúc, tôi còn cảm thấy bất ngờ như chính cảm xúc của nhân vật trong truyện vì không ai có thể ngờ mọi chuyện lại diễn biến theo chiều hướng ấy. Tham, sân, si của lòng người đều hiện rõ qua cách diễn đạt của tác giả Émile Gaboriau và nếu phải suy ngẫm về tình đời, tình người thì mọi chuyện đều diễn ra cay đắng quá, khó mà chấp nhận được. (Trần Nguyễn Phước Thông, FB Trần Thông, 25-01-2020) Trần Thông *** Émile Gaboriau Chắc các bạn chưa quên “trai đẹp” trong Hồ sơ số 113, “gái đẹp” trong Tội ác ở Orcival. Nay các bạn sẽ biết thêm “ông già” Tabaret rất thú vị. Tại ngôi làng La Jonchere thanh bình, bà quả phụ Lerouge bị sát hại tại nhà. Ở một ngôi làng từ trước tới giờ luôn thanh bình, tại sao bà quả phụ Lerouge lại bị sát hại? Nguyên nhân khiến bà bị sát hại là gì? Tất cả các câu hỏi đó được giải đáp nhờ sự trợ giúp của vị thám tử nghiệp dư, lão Tabaret. Người được gọi là thầy của anh chàng thám tử gà trống Lecoq. Dưới con mắt của thanh tra Gevol, lão Tabaret là một ông già tự phụ như một con công, dễ nổi khùng, dễ mắc lừa, lão làm trinh thám chỉ để chứng tỏ tài năng của mình, giống như một nghệ sĩ không hơn không kém. Mặc dù đôi lúc có sự nhiệt tình thái quá nhưng không thể phủ nhận tài năng của lão Tabaret. Sự cẩn trọng, tỉ mỉ, khả năng quan sát, suy luận sắc bén. (Sự quan sát tỉ mỉ có bóng dáng của thám tử Sherlock Holmes quen thuộc). Dĩ nhiên có sai lầm thì mới là con người, đâu phải ai cũng thông minh hoàn hảo. Lecoq “trai đẹp” chỉ là cameo trong tập này thôi. Sân khấu chính là lão Tabaret. Không biết có phải do đọc kha khá trinh thám rồi nên “khôn” hơn hay do vụ án mà Boog đoán được cả hung thủ lẫn nguyên nhân gây ra tội ác nên không bất ngờ lắm về hung thủ. Tuy nhiên, để lại cảm xúc ở vụ án này không phải ở khía cạnh trinh thám mà là khía cạnh tình cảm. Boog khá là xúc động, cảm thông cho mối tình bi ai của nhân vật. Tại sao yêu nhau không đến được với nhau, để giờ đây hai ta phải khổ đau. Những rào cản định kiến, sự ngăn cách của xã hội, sai lầm bồng bột của tuổi trẻ đã để lại một bi kịch mà lớp đất thời gian không thể chôn vùi. Đánh giá cá nhân: 7,5/10 Binh Boog *** Thứ Năm ngày 6 tháng Ba năm 1862, hai ngày sau ngày Thứ Ba Ăn Mặn*, năm người đàn bà ở làng La Jonchère đã đến trình diện tại Sở Cảnh sát xã Bougival. Ngày được ăn thịt sau Mùa chay (ND). Họ báo với cảnh sát rằng từ hai ngày nay không ai nhìn thấy hàng xóm của họ là bà quả phụ Lerouge, người sống một mình trong một ngôi nhà nhỏ biệt lập. Sự im ắng này khiến họ lo lắng. Sợ là có án mạng hay ít nhất là một tai nạn gì đó, họ yêu cầu “luật pháp” phá cửa vào nhà xem có chuyện gì để được yên tâm. Bougival là một xứ sở đáng yêu, cứ Chủ nhật là trai gái lại chèo xuồng về đây; tội phạm cũng nhiều nhưng hiếm có án mạng. Vì thế, ban đầu viên thanh tra khước từ lời cầu xin của mấy người đàn bà, nhưng họ cứ nài nỉ mãi và cuối cùng nhà chức trách đã phải nhượng bộ. Ông cho gọi viên cai đội hiến binh đến cùng với hai nhân viên, sai người tìm một anh thợ khóa, rồi cả tốp cùng đi theo hàng xóm của bà quả phụ Lerouge. Làng La Jonchère là một ngôi làng nhỏ nằm trên triền dốc đổ xuống sông Seine, giữa xã Malmaison và xã Bougival. Nó cách con đường lớn hai mươi phút, con đường lớn đó chạy từ Paris đi Saint-Germain qua Rueil và Port-Marly. Dẫn đến làng là một con đường dốc đứng mà ngành cầu đường chưa hề biết đến. Thế là nhóm người, dẫn đầu là tốp hiến binh, đi theo con đường lớn đắp thành một con đê ngăn cách sông Seine với khu vực này, rồi chẳng mấy chốc họ quẹo phải rẽ vào một con đường ngang sâu hút kẹp giữa hai dãy tường gạch. Đi khoảng một trăm bước, họ dừng lại trước một căn nhà đơn sơ nhưng có vẻ ngoài lịch sự. Với bề sâu kéo dài hơn bề rộng, ngôi nhà có một tầng trệt hai phòng và một tầng áp mái ở trên. Quanh nhà trải rộng một khu vườn gần như không được chăm sóc. Thông ra vườn là một chiếc cổng gỗ nhẹ được buộc hờ bằng một sợi dây thép. - Ở đây này. - Mấy người đàn bà lên tiếng. Viên thanh tra cảnh sát dừng bước. Trong lúc đi đường, nhóm người của ông đã nhanh chóng được những kẻ hiếu kỳ và những kẻ vô công rồi nghề ở quanh đây gia nhập. Giờ đây ông đang bị khoảng bốn mươi kẻ tò mò vây quanh. - Không ai được vào đây! - Ông nói. Và, để cho mệnh lệnh của mình chắc chắn được tuân thủ, ông cắt cử hai anh hiến binh đứng gác trước lối vào, rồi ông bước tới, theo sau là viên cai đội và anh thợ khóa. Ông đích thân chĩa đầu cây gậy cạp chì gõ mạnh nhiều lần, đầu tiên là vào cánh cửa, sau đó là tất cả các ô cửa con. Sau mỗi cú gõ ông lại áp tai vào vách gỗ nghe ngóng. Không thấy động tĩnh gì, ông quay sang anh thợ khóa, ra lệnh: - Mở khóa đi. Anh thợ khóa mở túi dụng cụ và chuẩn bị đồ nghề. Anh đang lùa một cái que móc vào ổ khóa thì trong đám người hiếu kỳ có tiếng reo lên: - Chìa khóa! Chìa khóa đây này! Quả thực, một cậu bé chừng mười hai tuổi, trong lúc đang chơi với tụi bạn đã nhìn thấy một chiếc chìa khóa to nằm trong cái rãnh bên đường; cậu bé nhặt lên và đắc thắng đem tới. - Đưa đây, cậu bé, - viên cai đội nói - đưa chúng ta xem nào. Chìa khóa được đưa vào mở thử; đúng là chìa của ngôi nhà. Ông thanh tra và anh thợ khóa nhìn nhau đầy vẻ lo lắng sợ sệt. - Không hay rồi! - Viên cai đội lẩm nhẩm. Rồi họ vào trong nhà, trong khi đám đông, bị hiến binh vất vả giữ lại, vừa giậm chân sốt ruột, vừa cố ngó qua tường để nhìn vào trong xem chuyện gì đã xảy ra. Thật đáng tiếc là những kẻ phỏng đoán có án mạng đã không nhầm, ông thanh tra cảnh sát tin chắc như vậy ngay từ ngưỡng cửa. Trong căn phòng đầu tiên, tất cả đã tỏ rõ sự có mặt của những kẻ bất lương. Đồ đạc trong nhà, một chiếc tủ ngăn kéo và hai chiếc hòm lớn, đã bị phá đáy. Trong căn phòng thứ hai, là phòng được dùng làm buồng ngủ, quang cảnh còn lộn xộn hơn. Có thể hình dung rằng một bàn tay giận dữ đã vô cớ làm đảo lộn mọi thứ. Cuối cùng, bên cạnh lò sưởi, xác bà quả phụ Lerouge nằm dài với khuôn mặt vùi trong tro. Nửa khuôn mặt và tóc bị cháy thui, và thật kỳ diệu là lửa không bén đến quần áo. - Bọn vô lại, - viên cai đội thì thầm - chẳng lẽ chúng không thể ăn cắp mà không phải giết chết người đàn bà tội nghiệp này ư! - Nhưng bà ta bị đâm ở chỗ nào? - Ông thanh tra hỏi - Tôi không thấy máu. - Đây này, giữa hai vai đó, thưa ngài thanh tra. - Viên cai đội nói tiếp. - Hai cú đâm mạnh! Tôi xin lấy quân hàm của tôi để đánh cược là thậm chí bà ta đã không kịp kêu lên một tiếng “Ối!”. Ông cúi người, đặt tay lên thi thể. - Ồ, - ông nói tiếp - xác bà ấy đã lạnh thật rồi. Mặc dù có vẻ chưa cứng lắm, ít nhất bà ấy cũng đã tắt thở được ba mươi sáu giờ đồng hồ. Ông thanh tra ngồi vào một góc bàn ghi vội tờ biên bản. - Thôi không nói dông dài nữa, - ông bảo viên cai đội - giờ là lúc phải tìm ra thủ phạm. Hãy đi báo cho ngài Thẩm phán hòa giải và ngài xã trưởng đi. Còn nữa, hãy chạy đi Paris đưa bức thư này cho Viện Công tố. Trong hai giờ đồng hồ một Thẩm phán điều tra sẽ có mặt tại đây. Trong khi chờ đợi, tôi sẽ tiến hành một cuộc khám xét sơ bộ. - Chính tôi phải đưa bức thư này ư? - Viên cai đội hỏi. - Không, hãy cử một nhân viên của ông đi. Ông sẽ ở đây giúp tôi ngăn đám người tò mò kia và kiếm cho tôi các nhân chứng. Cứ để yên hiện trường đó, tôi sẽ sang căn phòng đầu tiên kia. Bà quả phụ Lerouge này là ai, quê ở đâu, bà làm nghề gì, lấy gì để sống, và sống như thế nào? Bà có thói quen gì, những mối giao du của bà thế nào? Kẻ nào có hiềm thù với bà, bà có hà tiện không, liệu bà có tiền không? Đó là những điều quan trọng mà ông thanh tra muốn biết. Nhưng cho dù có nhiều nhân chứng thì họ cũng chẳng biết gì hơn. Khi lần lượt được hỏi, những người hàng xóm chỉ đưa ra những lời khai vô nghĩa, thiếu mạch lạc và không đầy đủ. Chỉ có một bà làm vườn và một bà bán sữa cho bà quả phụ Lerouge là có vài thông tin chính xác, mặc dù chẳng mấy giá trị. Cuối cùng, qua ba giờ hỏi cung mệt mỏi, sau khi thu thập những lời chứng mâu thuẫn nhất và những chuyện ngồi lê đôi mách khôi hài nhất, ông thanh tra cảnh sát hình dung được sự việc gần đúng như sau: Cách đây hai năm, bắt đầu từ năm 1860, bà Lerouge đến xã Bougival với một chiếc xe dọn nhà lớn chở đầy đồ đạc, chăn mền và quần áo. Bà vào một quán trọ và bày tỏ ý định muốn ở lại trong vùng, rồi bà lập tức đi tìm thuê một căn nhà. Khi tìm thấy căn nhà vừa ý này, bà thuê ngay không mặc cả, với điều kiện trả trước 320 franc nửa năm, nhưng bà không đồng ý ký hợp đồng thuê nhà. Thỏa thuận thuê nhà xong, bà dọn đồ vào ở ngay hôm đó và bỏ ra khoảng 100 franc cho việc sửa chữa. Đó là một người phụ nữ tầm năm mươi tư, năm mươi lăm tuổi, trông rất trẻ, đẫy đà và rất khỏe mạnh. Chẳng ai biết tại sao bà lại chọn cái nơi hoàn toàn không quen biết một ai này để về ở. Người ta đoán bà là người Normandie vì thường thấy bà đội chiếc mũ trùm bằng vải bông vào buổi sáng. Thứ mũ dùng cho ban đêm này vẫn khiến bà rất duyên dáng vào ban ngày. Bà thường mặc những chiếc váy dài rất đẹp, cuốn nhiều dải ruy băng quanh mũ và đeo đầy đồ trang sức giống như một bức tượng thờ. Có thể bà là người miền biển, vì trong lúc chuyện trò bà rất hay nhắc đến biển và tàu thủy. Bà không thích nói đến chồng mình, là người, theo bà, đã mất trong một vụ đắm tàu. Chưa bao giờ bà hé mở một chi tiết nhỏ nhất nào về chuyện này. Chỉ có một lần bà nói với bà bán sữa trước sự có mặt của ba người khác, “Chưa có một người đàn bà nào bất hạnh như tôi trong chuyện vợ chồng.” Bà quả phụ Lerouge được coi là giàu có, hoặc ít nhất là rất sung túc. Bà không phải là người hà tiện. Bà thích sống thoải mái, tiêu nhiều cho chuyện ăn uống và thường mua rượu vang từng nửa thùng. Niềm vui của bà là được thiết đãi bạn quen và những buổi dạ tiệc của bà thật thịnh soạn. Nếu người ta khen bà giàu có thì bà cũng chẳng phản đối nhiều. Người ta thường nghe bà nói, “Tôi không có tiền lợi tức, nhưng tôi có tất cả những gì cần thiết. Nếu tôi muốn hơn nữa thì tôi sẽ có.” Ngoài ra, chưa bao giờ người ta nghe thấy có lời bóng gió nào, dù là nhỏ nhất, về quá khứ, về quê hương hay về gia đình bà. Bà rất hay nói chuyện, nhưng khi nói chuyện, bà chỉ nói đến những điều xấu xa của đồng loại. Dù sao, chắc là bà đã trải đời và biết nhiều chuyện. Với tính rất hay ngờ vực, bà cố thủ trong nhà mình như trong một pháo đài. Buổi tối không bao giờ bà ra khỏi nhà. Người ta biết rằng bà thường uống rượu say vào bữa tối và sau đó đi nằm luôn. Rất hiếm khi người ta nhìn thấy có người lạ đến nhà bà. Khoảng bốn, năm lần có một quý bà và một cậu thanh niên trẻ, và một lần khác có hai quý ông, một ông già đeo đầy huân huy chương và một chàng trai trẻ; hai người này đi trên một chiếc xe lộng lẫy. Nói tóm lại, người ta không tôn trọng bà mấy. Bà thường có những lời lẽ chướng tai và lập dị phát ra từ miệng một người ở tuổi đó. Người ta đã nghe thấy bà đưa ra những lời khuyên khó chịu nhất dành cho một cô gái. Tuy nhiên có một ông bán thịt lợn ở Bougival, một người buôn bán vụng về, cũng tán tỉnh bà. Bà đã gạt đi và nói bà lấy chồng một lần là đủ rồi. Mấy lần khác, người ta nhìn thấy có những người đàn ông đến nhà bà. Đầu tiên là một chàng trai trẻ trông có vẻ là một nhân viên hỏa xa, rồi sau đó có một ông cao lớn tóc nâu khá già, mặc một chiếc áo blouse và trông có vẻ rất dữ tợn. Người ta đoán rằng cả hai đều là nhân tình của bà. Vừa hỏi cung, ông thanh tra vừa ghi tóm tắt lời khai của nhân chứng, và ông đang viết đến đây thì ông Thẩm phán điều tra xuất hiện. Ông này dẫn theo ông Đội trưởng an ninh cùng một nhân viên. Ông Thẩm phán điều tra Daburon, người mà sau này bạn bè đã từng vô cùng ngạc nhiên thấy ông xin từ chức để về quê vui thú ruộng vườn vào đúng lúc vận may đang đến với ông, năm nay ba mươi tám tuổi, có thân hình đẹp, trông dễ mến mặc dù có vẻ lạnh nhạt, có một khuôn mặt hiền hậu và hơi buồn, vẻ buồn rầu này là di chứng của một căn bệnh hiểm nghèo mà cách đây hai năm đã suýt khiến ông mất mạng. Làm Thẩm phán điều tra từ năm 1859, ông nhanh chóng trở nên nổi tiếng. Là người cần cù, kiên nhẫn, có trực giác tinh tế cùng óc sáng suốt hiếm có, ông biết cách tháo gỡ những vụ án rắc rối nhất, và, giữa trăm nghìn mối tơ vò, ông biết cách nắm được sợi dây dẫn lối. Được trang bị một bộ óc lập luận logic chặt chẽ, chỉ ông mới có thể giải quyết được những vấn đề hóc búa mà gã X nào đó là thủ phạm. Là người biết khôn khéo suy luận từ cái đã biết để tìm ra cái chưa biết, ông rất giỏi trong việc tập hợp các sự kiện và tập trung những tình tiết phù phiếm nhất và có vẻ ngoài vô can nhất thành một cụm chứng cứ không thể chối cãi. Tuy nhiên, mặc dù có những phẩm chất đáng quý như thế, nhưng ông lại tỏ ra không phải sinh ra để làm những chức phận khủng khiếp này. Ông rùng mình thực hiện những chức phận đó với sự ngờ vực trước sự lôi kéo của những năng lực tài hoa của mình. Ông không có sự táo bạo để thực hiện những cú bất ngờ mạo hiểm có khả năng làm bộc lộ sự thật. Mời các bạn mượn đọc sách Vụ Án Lerouge của tác giả Émile Gaboriau & Nguyễn Văn Dân (dịch).