Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau - Lục Xu

Sau khi chia tay Tô Tử Duyệt mới phát hiện mình lại mang thai, chia tay là vì người đàn ông ấy không yêu cô, bây giờ nên làm sao đây?  Cuối cùng, khi cô quyết định đưa ra chọn lựa, thì bí mật nhiều năm trước từ từ hé lộ trước mặt cô... *** Tô Tử Duyệt vẫn có bóng ma tâm lý đối với chuyện đi đến nhà họ Giang, bóng ma này bắt đầu từ lần đầu tiên cô đến nhà họ Giang, trước hết đừng nói con gái bảo bối của em gái Giang Dực vẫn nhìn cô không ngừng, mẹ Giang Dực quả thực là nhiệt tình quá độ với Tô Tử Duyệt, hận không thể dính vào trên người cô, hỏi rõ chuyện tổ tông mười tám đời của cô. Ứng đối của Tô Tử Duyệt là lần nào có thể không đi thì sẽ không đi, nhưng kết quả là cô đi một lần, người nhà Giang Dực liền nhiệt tình với cô một lần, cũng theo thời gian càng ngày càng nhiệt tình, Tô Tử Duyệt nâng trán, thật ra thì thật sự không cần khách khí như thế, cô không thích nhất chính là người khác nhìn chăm chú vào cô. Thái độ của Giang Dực đối với hiện tượng này là — đó là người nhà của anh? Được rồi, Tô Tử Duyệt thừa nhận — đó là người nhà chúng ta. Hôm nay bọn họ từ nhà họ Giang cùng nhau trở lại Bán Nguyệt Loan, Giang Dực tỏ ra kỳ quái, " Không phải em và ông ngoại em chung đụng rất tốt sao?" Lời ngầm là cô và lão nhân gia chung đụng rất tốt, sao lại không thích sống cùng với lão nhân gia như vậy. Tô Tử Duyệt quét mắt nhìn anh một cái, anh không thấy sau một thời gian ngắn cô ở nhà khẳng định sẽ đi ra ngoài, thời gian chung đụng cùng lão nhân gia không nên quá nhiều, giới hạn cho chính cô, nếu không kiên nhẫn sẽ rất nhanh bị phai nhạt, nhưng cô không nói, nói không ra cảm giác không khỏi không tốt với lão nhân, nhưng chính cô nghĩ như vậy, thường xuyên ở cùng nhau rất dễ xuất hiện mâu thuẫn, cho nên cho dù cô đối tốt với ông ngoại mình, cũng sẽ không luôn ở bên, vì vậy đối với sự khó hiểu của giang dực, cô không có ý định giải thích nghi hoặc. Chỉ là ngày hôm sau, mẹ Giang Dực - Dương Mộng Như liền chạy thẳng tới Bán Nguyệt Loan. Tô Tử Duyệt không thích sống chung cùng người già còn có một chút là, người già là trưởng bối, làm tiểu bối, rất lâu cho dù không thích cũng không thể nói không thích. Vì vậy sau khi Giang Dực đi làm, Tô Tử Duyệt còn mặc đồ ngủ tới mở cửa, cô chỉ cho là Giang Dực lấy thứ gì đó, còn chuẩn bị mở miệng hỏi anh tại sao lại trở lại, kết quả thấy Dương Mộng Như, một đôi mắt mông lung buồn ngủ, lập tức tỉnh táo vô cùng, "Mẹ…." Cô vốn muốn hỏi "Mẹ sao mẹ lại tới đây?", nhưng lời này nếu như nói ra, giống như cô không hoan nghênh bà, vì vậy khuôn mặt tươi cười chào đón, lập tức liền đi thay quần áo, cô có thể có bộ dạng lười biếng tùy ý này với Giang Dực, nhưng không thể như vậy với người khác, nếu không cô sẽ thấy có cái gì đó không đúng. Vì vậy sau khi cô sửa sang cho mình xong, liền phát hiện Dương Mộng Như bận rộn ở trong phòng bếp. Cô tựa vào cửa phòng bếp, "Mẹ, đây là mẹ đang làm gì?" "Hầm canh gà cho con. Tốt cho đứa bé." Tô Tử Duyệt cúi đầu liếc mắt nhìn bụng mình, được rồi, quả thật là cô mang thai, nhưng từ nhỏ đến lớn cô không thích nhất chính là cháo gà canh vịt gì đó, vẻ mặt cô đau khổ, nghĩ xem lấy cớ gì để từ chối, sau đó chỉ nghe thấy Dương Mộng Như nói đến gà tốt bao nhiêu, sai người từ thôn rất xa mua được, con gà này không phải là ăn ngũ cốc lớn lên, mà là ăn cỏ, cấu tạo thịt tuyệt đối mịn màng, một chút cũng không mỡ không ngán, vì vậy lời nói trong miệng Tô Tử Duyệt cũng không nói ra được nữa. Cô còn cự tuyệt như vậy, cũng thái quá rồi…. Khi Dương Mộng Như hầm canh cách thủy xong, sau đó bắt Tô Tử Duyệt uống một chén to, mới dọn dẹp phòng bếp. Tô Tử Duyệt ngồi trên ghế sa lon, vẫn không ngừng buồn bực. Mẫu bằng tử quý, vấn đề là cô không muốn quý mà. Vì vậy sau khi Giang Dực trở lại, cô không cho anh một sắc mặt tốt. Sau khi Giang Dực trở lại, cởi áo khoác xuống cất xong, thấy trên khay trà hôm nay sạch bóng, còn có chút — không thích ứng, bình thường cô đều thả rất nhiều vỏ trái cây ở trên, đột nhiên gọn gàng sạch sẽ, trách sao không nói ra được. "Thế nào?" Anh ngồi vào bên cạnh cô. "Tránh ra, đừng đụng vào em." Giang Dực nhìn cô, chứng u buồn tiền sản, phát tác nhanh như vậy? Chỉ là đây là chứng u buồn tiền sản sớm thì tốt, bởi vì Tô Tử Duyệt nhìn dáng vẻ Giang Dực bưng cháo gà uống, cảm giác khỏi phải nói có bao nhiêu sảng khoái, cô uống một chén, anh liền uống hai chén. Vì vậy lần sau Dương Mộng Như tới, cô cũng không khó chịu, những cái được gọi là thuốc bổ, ngay cả khi cô uống thuốc bắc, sau đó tưởng tượng bộ dáng khổ sở khi Giang Dực uống một chút, sao cô lại vui vẻ như vậy chứ. A, không thể thật là vui, như vậy có vẻ không hiền hậu lắm. Dương Mộng Như thấy cô uống đến sảng khoái, phỏng đoán khẳng định cô thích uống, vì vậy số lần chạy tới càng nhiều…. Rốt cuộc, Giang Dực có chút không nhịn được, “Mẹ, có thể đừng hầm canh nữa không?” Dương Mộng Như cho là con trai có cảm giác mình có con dâu liền quên nó, lập tức bày tỏ ân cần, “Lần sau lúc hầm canh cho Tiểu Duyệt, cũng thuận tiện hầm cho con một chút….” Giang Dực: …………. ……….. Lúc Tô Tử Duyệt mang thai sáu tháng, cùng Diệp Tiêu Tiêu đi dạo phố, sau khi Tô Tử Duyệt mang thai, ăn tốt hơn so với trước kia một chút, trước kia Tô Tử Duyệt tuyệt đối sẽ không ăn gì đó trên đường, hiện tại sẽ ăn một chút, mặc dù chỉ là nước mà thôi. Sau khi hai người phụ nữ càn quét trong siệu thị một phen, Tô Tử Duyệt cầm một chai nước Sảng Oai Oai chuẩn bị đi trả tiền, Diệp Tiêu Tiêu nhìn cô một cái, Tô Tử Duyệt lắc chai Sảng Oai Oai trong tay một cái, “Đi lấy đi, mình mời cậu một chai.” Diệp Tiêu Tiêu từ chối hồi lâu, ôm ý tưởng không ăn cũng uổng, cũng cầm một chai, chỉ là cô mới vừa cầm, liền nhìn thấy Tô Tử Duyệt cười đến đặc biệt…. cổ quái? Ra khỏi siêu thị, Tô Tử Duyệt lập tức liền bắt đầu uống chai Sảng Oai Oai kia, cô uống đến quá ngon khiến Diệp Tiêu Tiêu cũng không nhịn được uống, chỉ là Diệp Tiêu Tiêu phát hiện, mùi vị này thế nào có loại khổ không nói ra được! Cửa siêu thị có rất nhiều bạn nhỏ vây quanh, Diệp Tiêu Tiêu nhìn những bạn nhỏ này, cũng không uống được nữa, hận không thể cầm chai Sảng Oai Oai trong tay trực tiếp cho những bạn nhỏ này, nhất là bạn nhỏ có cái ánh mắt không nói ra được đó, Diệp Tiêu Tiêu lập tức nhớ tới làm quảng cáo trên ti vi đều là bạn nhỏ, vì vậy thiếu chút đỏ mặt…. Nhìn lại Tô Tử Duyệt, uống đến mức so với ai khác cũng ngon hơn. “Tô Tử Duyệt, cậu không cảm thấy có cái gì đó không đúng sao?” “Không có.” Tô Tử Duyệt vừa uống vừa cười. Mãi cho đến khi Diệp Tiêu Tiêu về đến nhà, mới buồn bực biết Tô Tử Duyệt đang cười cái gì, thì ra là Tô Tử Duyệt cho rằng cô nói có cái gì không đúng là nói mùi vị, Tô Tử Duyệt đã sớm tự động không nhìn những đứa bé kia. Diệp Tiêu Tiêu nhìn chai Sảng Quai Quai mình cầm trong tay, không thể không thừa nhận tài nghệ bắt chước của dân tộc này cao bao nhiêu, không nhìn kỹ, ngay lập tức bị lừa gạt, túi kia giả kiểu chữ, hoàn toàn cũng cùng một dạng…. Sau đó Diệp Tiêu Tiêu ôm nguyên tắc không lãng phí, vẫn uống hết chai Sảng Quai Quai, vừa uống vừa an ủi mình, cũng không phải rất khó uống mà. Tô Tử Duyệt và Giang Dực trở lại nhà họ Giang, bây giờ cô là phụ nữ có thai, khỏi phải nói người của nhà họ Giang có bao nhiêu khách khí với cô. Ở trên bàn trà để mấy chai Sảng Oai Oai, cô khát, trực tiếp cầm một chai uống. Tiểu Tinh Tinh ngồi bên cạnh Tô Tử Duyệt, cứ nhìn cô uống….., khi cô uống một nửa thì Tiểu Tinh Tinh nhướng mày lên, “Bác gái, không phải bác cảm thấy uống cái này có chút không đúng?” Tô Tử Duyệt liếc nhìn, không có gì không đúng, cô cũng không coi Sảng Quai Quai thành oai oai, cô mới không ngu như vậy, a, không phải là cô đang nói những người nhìn lầm kia là đồ ngốc. Diệp Tiêu Tiêu đột nhiên hắt hơi một cái, người nào đang nói mình? Tô Tử Duyệt hướng Tiểu Tinh Tinh lắc đầu, “Không có gì không đúng.” Tiểu Tinh Tinh bĩu môi, thấy Giang Dực đi về phía bên này, lập tức kéo bác, “Bác ơi, bác gái đang uống cái này.” Tô Tử Duyệt nhìn Giang Dực, “Rất không đúng sao?” Giang Dực kiên định lắc đầu, “Không có gì không đúng.” Tiểu Tinh Tinh hướng Giang Dực làm mặt quỷ, “Bà ngoại nói bác có vợ quên mẹ, mẹ nói bác có vợ quên em gái, hiện tại bác có vợ còn quên cháu…..” Đây rõ ràng là đồ uống của bạn nhỏ, bác gái người lớn như vậy còn uống đồ uống của bạn nhỏ. Tô Tử Duyệt vội vàng an ủi Tiểu Tinh Tinh, “Về sau cháu phải tìm đàn ông như vậy làm chồng.” Tiểu Tinh Tinh chạy, người này không có cách nào trao đổi ! ! ! Tô Tử Duyệt nháy mắt mấy cái, đưa ống hút trong miệng cho Giang Dực uống một hớp, “Mùi vị không đúng sao?” “Không có.” Đugs vậy, cũng không có quá hạ, vậy sao bọn họ có phản ứng này? Giang Dực đẩy đẩy cô, cô không có phản ứng, anh lại đẩy cô nữa, rốt cuộc cô liếc anh một cái, “Làm gì?” “Em xem, anh bởi vì em, người nhà cũng đắc tội hết sạch.” “Anh muốn nói em có bao nhiêu quan trọng?” Anh gõ xuống đầu cô, “Em không thể bày tỏ cảm động?” “Ai nha, em rất cảm động rất cảm động.” Cô cười không ngừng, ném cái chai uống sạch cho anh. “Ném vào trong thùng rác cho vợ anh.” Giang Dực tỏ ra bất đắc dĩ. Tô Tử Duyệt lại trực tiếp áp vào trong ngực anh, “Đừng động, để cho em ngủ một lát thôi.” Hiện tại cô ăn xong liền muốn ngủ. Giang Dực nhìn người trong ngực, nghĩ đến lời cô mới nói, lại nhìn mặt cô, đưa tay sờ sờ, lại để tay trên bụng cô, gương mặt thoả mãn. ... Mời các bạn đón đọc Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau của tác giả Lục Xu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Huyện Lệnh Rất Bận!
Huyện lệnh (Hách Liên Minh Kính): Ta đây rất bận, thực sự rất bận! Ngoài việc khám nghiệm tử thi để phá án còn phải đi theo bảo hộ Đại tiểu thư, bắt phi tặc cùng tấn công Hồng Liên giáo, ngươi nói xem ta có bận hay không? Đại tiểu thư (Mộ Dung Hi Nguyệt): Bổn tiểu thư ta đây tốt bụng lắm mới cho ngươi làm thủ hạ ở cái huyện nhỏ này, ngươi phải tu mấy kiếp mới được, vậy mà dám chê bổn tiểu thư đây vướng tay vướng chân! Phi tặc ( Sở Yên): Muốn bắt ta, vậy phải xem ngươi có bản lãnh hay không, trước hết học khinh công đi rồi hãy nói chuyện với ta. Giáo chủ (Hạ Lan Yên): Tiểu Kính Kính, làm một huyện lệnh nhỏ có gì tốt, không bằng theo tỷ đây, toàn bộ Hồng Liên giáo đều thuộc về ngươi. *** Ba năm sau --------- Màn đêm buông xuống, hôm nay là đêm không trăng, trong bầu trời đêm tối chỉ có vài ngôi sao lấp lánh, vạn vật ngủ say, tất cả đều bao trùm trong màn đêm. Một đạo ngân quang phá vỡ đêm tối, chỉ nghe một tiếng thét trên mái hiên, một hắc y che mặt vai trái trúng ám khí, chân không vững suýt nữa ngã từ trên mái hiên xuống, theo bản năng quay lại phía sau. Một hắc y khác cũng che mặt thi triển khinh công đuổi sát tới, chẳng qua là một nửa mặt nạ hoàng kim trong màn đêm phá lệ chói mắt. "Trốn không thoát, quan ngân đâu?" Thanh âm lạnh lùng như cũ, lạnh như băng không mang theo một tia tình cảm. Tên nam tử kia kêu Thảo Thượng Phi che mặt khinh thường cười một tiếng "A a, Thảo Thượng Phi ta bại trong tay Thưởng kim liệp nhân Kim Yến Tử đại danh đỉnh đỉnh cũng coi là còn chút thể diện đi." Dứt lời rút phi tiêu trên vai ra, phong bế huyệt đạo cầm máu "Dầu gì cũng từng làm phi tặc lại không thể cho ta một con đường sống sao?" Nàng đuổi hắn suốt ba ngày, làm cho hắn không có cơ hội để xả hơi nữa. "Kim Yến Tử không nói tình cảm, chỉ nhận tối hậu thư. Lúc làm phi tặc chẳng qua là vì sở thích cá nhân, muốn lấy của người giàu giúp người hoạn nạn thôi." "Xem ra là không thương lượng được rồi." Thảo Thượng Phi cam chịu nói "Muốn nói cho ngươi biết quan ngân nơi nào cũng không phải là không thể, đáp ứng ta hủy bỏ lệnh truy nã, ta liền nói cho ngươi biết." "Đó là chuyện của quan phủ." Mời các bạn đón đọc Huyện Lệnh Rất Bận! của tác giả Tế Dương Phi Vũ.
Hồng Bài Thái Giám Tục
Bộ này là bộ tiếp theo của Hồng Bài Thái Giám với việc Lăng Giản cùng mấy phu nhân xuyên không từ Lam Hướng đến thời hiện đại. Một loạt các chuyện dở khóc,dở cười ở thời hiện đại đều diễn ra với gia đình hoàng gia này. Cuộc chạm trán giữ Lăng Giản và Khương Lạc – người yêu cũ ở thời hiện đại sẽ như thế nào?  Cung chủ Hứa Linh Nhược, người có gương mặt rất giống Khương Lạc sẽ nghĩ gì? Ngoài ra, Lăng Giản nhà ta còn thu thập thêm 2 vị phu nhân là Thiện Tuyết Nhu và Ngọc Linh Lung nữa nhe. Một người thì ôn nhu như là An Phi, còn 1 người thì siêu “đắc kỉ” như Nhị công chúa vậy. *** Từng đợt khoái cảm truyền đến theo động tác khiêu khích của Lăng Giản, Lam Ngữ Thần mê ly nhìn Lăng Giản vùi đầu trước ngực nàng, yên tâm giao tất cả cho nàng, tùy nàng chiếm lấy. Đôi mắt phủ một tầng hơi nước thật mỏng, hô hấp của Lam Ngữ Thần càng ngày càng nhanh, hai tay nắm sàng đan đến ứa cả mồi hôi. Nàng vẫn luôn nhớ kỹ cảnh tượng lần đầu gặp gỡ Lăng Giản mấy năm trước. Khi đó, Lăng Giản mặc một bộ y phục thái giám có thể thấy khắp nơi trong cung, ngồi trên ghế đá ở ngự hoa viên ngửa đầu nhìn trời. Trên bàn đá bày khoai tây chiên rất thơm, cũng chính vì món ăn mới lạ chưa từng thấy qua này khiến Lam Ngữ Thần dừng bước, bước ngược về phía Lăng Giản. Trên người Lăng Giản có loại hương cỏ nhàn nhạt, dễ dàng chiếm lấy trái tim thiếu nữ của Lam Ngữ Thần. Đặc biệt lúc Lăng Giản nằm trên cỏ nhẹ nhàng ngâm nga những từ khúc nàng chưa từng nghe qua, trong ánh mắt Lam Ngữ Thần ngoại trừ trời đất rộng lớn, thì chỉ còn Lăng Giản đang thản nhiên ca hát. Thích nàng,không phải vì dáng vẻ tuấn mỹ của nàng, thích nàng chỉ vì phần khí tức mang đến cảm giác bình yên trên người nàng, thích nàng vì nàng đồng ý kiên nhẫn kể một số truyện xưa hoặc triền miên hoặc khắc cốt ghi tâm, thích nàng vì trong ánh mắt nàng vĩnh viễn mang theo sự cưng chìu mà người khác không có. Thích nàng chăm chú lúc ca hát, thích nàng thích vẻ dịu dàng trên mặt nàng, thích nàng vì nàng là Lăng Giản, là người nàng muốn có. Mời các bạn đón đọc Hồng Bài Thái Giám Tục của tác giả Nam Mệnh Vũ.
Thê Nô
Nhìn qua Đào Tư Di có lẽ là một người phụ nữ hạnh phúc. Xinh đẹp, có một công việc để làm và có một người chồng thành đạt, hết mực yêu thương mình, có lẽ cuộc sống của cô luôn là màu hồng như thế cho đến khi tiểu tam đưa xấp hình giường chiếu tay ba của chồng cô đến trước mặt. Thế là cuộc sống viên mãn của cô hoàn toàn sụp đổ. Khi Đào Tư Di quyết định li hôn thi đúng lúc gặp lại người em trai khác cha khác mẹ với mình Diệp Nam Tê, và người em trai đó lại kéo đến cho cô một người anh khác cha khác mẹ khác – Diệp Lan Trăn.  Điều làm Đào Tư Di hết nói nổi đó là người mà cô xem như em trai kia vậy mà lại có tình cảm đặc biệt không nên có với cô. Để đánh tan suy nghĩ của Diệp Nam Tê mà bất đắc dĩ Đào Tư Di lại phải bắt đầu một mối quan hệ không nên có với cậu cả nhà họ Diệp - Diệp Lan Trăn. ***   Ở bên ngoài, Diệp Lan Trăn luôn giới thiệu Đào Tư Di là em họ mình, còn hết lòng giúp cô làm quen với nhiều thanh niên khác, nhưng không biết là vô tình hay cố ý, khi giới thiệu anh hết nói người ta có nhiều bạn gái, lại nói người ta lợi dụng người yêu :v Lúc đầu Diệp Lan Trăn chỉ nhất thời có hứng thú với một cô gái thanh thuần cũng muốn dập tắt ý định của Diệp Nam Tê. Nhưng sau khi tống em trai vào quân đội xong là bắt đầu dây dưa với “em họ” luôn. Diệp Lan Trăn sủng cô, che chở cho cô, giúp cô cắt đứt hoàn toàn với người chồng cũ phong lưu, quan tâm cha mẹ cô… nhưng hết thảy anh vẫn chưa xác định được tình cảm của mình. Cho đến sau này khi tai nạn xảy xa dẫn đến việc Đào Tư Di bị di chứng …có thể mất đi khả năng làm mẹ, lúc này Diệp Lan Trăn mới biết rằng, hơn ai hết anh muốn dùng cả đời cả che chở cho cô bởi vì anh yêu cô. Nhưng anh không biết rằng vết thương bị phản bội từ cuộc hôn nhân trước làm cô ít nhiều mất lòng tin vào sự chung thủy, chính vì vậy khi nhìn thấy anh ôm một người phụ nữ khác, Đào Tư Di như cảm thấy vết thương lòng lần nũa rách toạc ra. Vì sao anh không gọi điện giải thích? Đào Tư Di sẽ đối mặt chuyện này như thế nào? Người phụ nữ Diệp Lan Trăn ôm vào lòng là ai? Những bí mật của thế hệ trước, thế này này liệu có dần được tháo gỡ? Nam nữ chính truyện này đều không sạch, có lẽ với ai cuồng sạch thì sẽ thấy đây là khuyết điểm lớn, nhưng bù lại độ sủng-sắc thì miễn bàn, đảm bảo sẽ thỏa lòng mong ước của các bạn. Nam chính cực sủng nữ chính, đôi khi anh bá đạo, hay nói nữ chính là đầu heo nhưng mạnh miệng thế thôi, vẫn bị vợ đè đầu cưỡi cổ như thường. Nữ chính truyện này cá nhân mình thấy không mấy nổi bật, được cái điềm đạm, khá dứt khoát với chuyện cũ, không dây dưa. Truyện có yếu tố tiểu tam, nam phụ nhưng cũng không tô đậm lắm, vừa đủ kích thích tình tiết. Nội dung tuy không quá mới mẻ, nhưng được tác giả dẫn dắt khá hài hòa, ai yêu hay thích sủng-sắc và nam chính thê nô thì sẽ không hối hận khi nhảy hố này đâu. --------------- Review by Hôn Quân - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Hiện tại việc Diệp Lan Trăm chính là hết bận chuyện của công ty, sớm sớm về nhà, cùng cô dâu nhỏ của anh chơi đùa với cục cưng. Hành động này của anh làm cho nhiều anh em tốt ở Bắc Kinh đều khinh bỉ lợi hại, cục cưng còn chưa đi ra mà anh đã chơi đùa rồi, cậu cả nhà họ Diệp thật có bản lĩnh, quả thực như thần nhân tu tiên nha! Mỗi khi nghe được câu này, Diệp Lan Trăn cũng không gấp, cũng không giận, chỉ là dào dạt đắc ý nhìn bọn họ, miễn cưỡng nói một câu. Đố kị thì cứ nói, đừng ăn không được nho thì nói nho xanh. Haizz….. nghe lời này rồi lại nhìn nét mặt kia của Diệp Lan Trăn, đám anh em ở Bắc Kinh hiếu kỳ vô cùng, bọn họ thực sự muốn xem có đứa nhỏ trong bụng thì vui đùa thế nào. Có điều cũng có tý chanh chua, ngăn cách giữa đàn ông và đàn bà không phải còn có một cái thông đạo sao, thông qua được là với tới rồi. Miệng mấy anh chàng này thật như dát vàng, bọn anh vừa thốt ra lời này xong, Diệp Lan Trăn liền đen mặt, trăm lần đều linh, chẳng qua vẻ mặt anh không phải tức giận, mà là hậm hực. Thật giống như chèn ép cơn tức không có chỗ phát tiết. Bọn họ nào biết, lời này thật đúng là động vào tâm khảm của Diệp Lan Trăn, anh thật muốn đi giao lưu một chút, nhưng dùng mọi cách thử vẫn không có cơ hội. Dù chết cũng phải lôi kéo tay vợ thỏa mãn bản thân một phen. Nói đi nói lại, không phải đều nói qua thời gian an thai, thỉnh thoảng làm nhẹ nhàng vài lần là có thể. Nhưng Đào Tư Di đã từng bị thương tổn, sau khi được bác sĩ kiểm tra, đều nói tình trạng hai mẹ con rất tốt, kết quả vừa ra lập tức làm cho Diệp Lan Trăn tràn ngập chờ mong với cuộc sống. Khi anh nắm cơ hội hỏi chuyện kia, bác sĩ lập tức nghiêm mặt, nói cơ thể đã từng chịu thương tổn, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn. Hàm nghĩa cẩn thận này không cần nói rõ, Diệp Lan Trăn là người thông minh, anh đương nhiên rõ ràng ý tứ gì. Cho nên nghe đám bạn trêu chọc mình, anh liền áp lực, áp lực lợi hại. Vì đứa nhỏ, anh nhịn, việc này dẫn đến một hiện tượng quái dị, Đào Tư Di phát hiện giờ Diệp Lan Trăn rất thích xem phim hoạt hình. Nói ra tên phim, ai cũng không tin, là ‘Ninja rùa’. Mời các bạn đón đọc Thê Nô của tác giả Hiểu Rõ Là Ta.
Ông Xã Phải Được Dỗ Dành
Tần đại công tử luận nhan sắc có nhan sắc, luận bối cảnh có bối cảnh thế nhưng vẫn cứ “ế” vợ. Bởi vì người ta đồn nhau rằng Tần Qua có bệnh, còn là bệnh tâm thần, lúc phát bệnh vô cùng đáng sợ, còn có khuynh hướng bạo lực. Thế nên dù nhà họ Tần giàu có thế nào cũng không có nhà nào trong giới thượng lưu này chịu gả con gái qua. Người trước có câu, không có việc gì khó, chỉ sợ không có tiền. Nếu đã không thể dùng quan hệ để hỏi vợ, vậy thì dùng tiền mua. Nhà họ Tần cái gì cũng có thể thiếu, chỉ không thiếu mỗi tiền, mà đối tượng được chọn để giao dịch là Ngô thị đang đứng trên bờ vực phá sản. Vốn dĩ vị trí “con dâu cả” đã định là vị tiểu thư Ngô Chi Chi kia. Thế nhưng giữa đường lại nhảy ra sai số mang tên Ngô Đồng, càng trùng hợp hơn là Tần đại công tử lại thấy cái “sai số” này rất hợp mắt, vì thế liền ngang ngược chỉ định Ngô Đồng làm cô dâu. Từ một “người qua đường" đáng thương đi cầu người bỗng chốc trở thành “nữ chính” thực khiến Ngô Đồng muốn khóc. Bởi vì: *** Mẹ chồng tương lai nói với cô chồng cô có bệnh. Em chồng tương lai nói hàng đã nhận, không thể trả. Chú hai cô thì ngấm ngầm ám chỉ rằng muốn cứu em trai thì mau kết hôn, tốt nhất là phải giữ chặt cọc hôn nhân này. Bác sĩ tâm lý của Tần Qua lại khuyên rằng “chồng cô cần phải dỗ dành”. Vì thế, cuộc sống sau khi kết hôn của Ngô Đồng chính là mỗi ngày “dỗ dành ông xã, dỗ dành ông xã và dỗ dành ông xã…” *** Ngô Đồng là cô cháu gái “không thân” của giám đốc Ngô. Bởi vì chữa bệnh cho em trai mà phải mặt dày bám theo ông chú để cầu tình. Không ngờ chưa kịp gặp được người cần gặp đã đụng phải Tần Qua, hay nói đúng hơn là chạm trán cậu con trai “hờ” của Tần đại thiếu.  Cuộc gặp gỡ này sẽ chỉ là một sự tình cờ nếu nhà họ Tần không gấp rút muốn tìm con dâu, còn Ngô gia lại không thể không gả. Giống như sự sắp đặt của định mệnh hay bởi vì một sợi nhân duyên đã kết, trong số hai vị Ngô tiểu thư, Tần Qua lại chọn Ngô Đồng.  Và thế là bọn họ kết hôn… Ngô Đồng biết Tần Qua có bệnh, chính anh cũng không phủ nhận điều ấy. Nhưng mạng của em trai cô, nếu không có cuộc hôn nhân này, thì không thể cứu. Thế nên bất kể người đàn ông cô lấy có ra sao, cô cũng sẽ chấp nhận, không oán không hối mà bước vào cuộc hôn nhân với người đó.  Ngô Đồng là cô gái trưởng thành, có suy nghĩ, có chính kiến. Cô hiểu rõ Tần Qua là nguyên nhân gián tiếp để em trai cô được sống. Thế nên dù biết anh có bệnh, cô vẫn sẵn sàng sống với anh, chăm sóc anh, ở bên anh, cùng anh nghiêm túc xây dựng gia đình của bọn họ.  Ngô Đồng xuất thân từ gia đình gia giáo, thế nên tính cách cô dịu dàng, uyển chuyển, mỗi nụ cười, mỗi lời nói đều mang phong vận của nữ sĩ. Có lẽ, chính bởi một Ngô Đồng dịu dàng như thế mới có thể xoa dịu Tần Qua, khiến anh vượt qua được nỗi ám ảnh của quá khứ, mới là bến đỗ bình yên để chú “Husky” nóng nảy yên tâm sưởi nắng. Tần đại thiếu gia Tần Qua là một quân nhân giải ngũ mắc chứng PTSD - một loại rối loạn tâm lý gây ra bởi các chết của các đồng đội trong khi thực hiện nhiệm vụ. Mặc dù trải qua hai năm điều trị, Tần Qua đã gần như hồi phục, thế nhưng vẫn dễ dàng nóng nảy, thích chiếm hữu, còn có khuynh hướng bạo lực.  Để hồi phục triệt để, bác sĩ khuyên Tần Qua nên kết hôn, mà đối với anh, lấy ai cũng không quan trọng, chỉ cần người đó có thể đối xử tốt với Phi Phi. Thế nên, anh chọn Ngô Đồng. Bởi cô gái đó cười lên rất dịu dàng, còn có thể khiến cậu con trai hờ của anh nhìn lâu thêm một chút.  Vậy nên bọn họ kết hôn… Tần Qua dù đã giải ngũ, nhưng bản tính nhà lính đã ăn sâu vào máu thì không hề thay đổi. Dù ngang ngược chỉ định Ngô Đồng làm cô dâu, nhưng cuối cùng anh cũng không phải kẻ tiểu nhân hay ép buộc. Anh nói cho cô biết anh có bệnh, còn đề nghị cô đi gặp bác sĩ tâm lý của anh để hiểu rõ. Anh cho cô cơ hội lựa chọn, cho cô cơ hội hối hận. Bởi vì xét cho cùng, dù là một cuộc hôn nhân mua bán, dù không có tình cảm, anh vẫn nghiêm túc muốn cùng cô đi đến cuối đời. Tần Qua giống như một chú Husky to xác, vừa ngáo vừa láo lại thích nhây. Bởi vì có bệnh nên tính tình anh dễ nóng nảy, nhưng đối với người nhà vẫn là thật lòng quan tâm, đối với cô gái của mình càng thêm bảo vệ. Trong mắt người ngoài, anh là một “lão quân nhân” ngang ngược thô lỗ, nhưng trước mặt Ngô Đồng anh chỉ là một chú cún ngốc, dễ xúc động, thích được dỗ dành. Ngoài cặp đôi nhân vật chính, tớ còn khá thích soái ca Tần Hoài - em trai nam chính. Tần Hoài là một người đàn ông đĩnh đạc, trưởng thành lại rất quan tâm anh cả. Không giống như Tần Qua ngang ngược, tùy hứng, Tần Hoài tự buộc mình trong trách nhiệm, đến mức mang cả tình cảm ra để kinh doanh. May mắn Tần Hoài còn có một người anh trai, tuy thô lỗ nhưng lại rất thật lòng, kéo anh lại đúng lúc. Tớ cũng thích anh “người yêu cũ” của nữ chính. Anh này sau khi chia tay thì cảm thấy có lỗi với nữ chính nên ý định muốn quay về để bù đắp. Thế nhưng, anh về đến nơi thì người ta đã đi lấy chồng rồi. Thực ra thì sau khi chia tay, tình cảm đều đã chẳng còn, chẳng qua lúc trước vội vã kết thúc, khiến anh này thấy có lỗi, nên muốn chăm sóc Ngô Đồng thêm một chút. Anh nam phụ này rất là đáng yêu, đánh không lại chồng người ta nhưng cứ thích lắc lư trước mặt Tần Qua trêu tức, khiến Tần cún không ít lần ăn giấm chua. Cuối cùng là cậu con trai hờ Phi Phi của Tần Qua. Phi Phi là con trai của đồng đội đã mất của Tần Qua. Cậu bé mắc bệnh tự bế sau một tai nạn và được đưa đến nhà họ Tần nuôi nấng. Đối với Tần Qua, Phi Phi là lý do để anh chịu phối hợp điều trị, là trách nhiệm để anh sống tiếp.  Vì thế, Phi Phi cực kỳ quan trọng với Tần Qua. Chính Phi Phi là cầu nối của Tần Qua và Ngô Đồng, cũng là thanh niên chuyên nghe Tần Qua tự biên tự diễn, tự hỏi tự trả lời 360 câu hỏi lấy lòng vợ.  “Ông xã phải được dỗ dành” là một câu chuyện đơn giản, phát đường là chính, ngược cẩu độc thân là chủ yếu. Tình tiết truyện đơn giản, không có tiểu tam, tiểu tứ, toàn bộ xoay quanh câu chuyện “dỗ” vợ của chú cún to xác Tần Qua. Nếu bạn muốn biết làm sao để Tần cún nóng nảy chinh phục vợ, làm sao để Ngô Đồng dỗ dành ông xã mỗi ngày thì nhảy hố nhé.  _________ Review by #Gian Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tổng công ty quản lý bất động sản Quân Hào. Phòng họp. Hôm nay là ngày các giám đốc chi nhánh tiểu khu chung cư về tổng công ty họp để báo cáo tình hình hoạt động của tiểu khu mình quản lý. Tần lão đại Tổng giám đốc Tần ngồi phía trên, nghe từng người, từng người đứng thẳng tắp, dõng dạc báo cáo tình hình doanh thu của tiểu khu mình quản lý. Hình thức báo cáo này cùng với việc báo cáo trong quân đội cũng không có sự khác biệt lắm, có thể nóiđây là một nét đặc sắc của công ty Quân Hào. “Tiểu khu bất động sản Lam Hải của chúng ta tháng này chỉ số an toàn đạt tiêu chuẩn, hiệu suất khen ngợi là 98.75%, bên cạnh đó …” “Tút tút tút …” một loạt âm thanh báo động cắt ngang lời báo cáo của người phụ trách tiểu khu Lam Hải, mọi người cực kỳ ăn ý nhìn về phía Tần lão đại. Chỉ thấy Tổng Giám đốc Tần nhăn mày lại, nhìn đồng hồ điện tử trêntay mình một chút rồi đẩy cửa phòng họp đi ra ngoài. “Mau, mau, đến nhìn xem lần này được bao nhiêu mét.” đã bị phân đến tiểu khu mới một mình đảm đương nhiệm vụ mới, Tiểu Tống chỉ có thể đẩy đẩy bạn nối khố Đại Hữu của mình. Đại Hữu lấy bộ đàm ra hỏi “Mau báo vị trí của công chúa.” “Trước cửa của công viên tòa nhà chính.” Trong bộ đàm truyền đến vị trí báo cáo. “Năm mươi mét.” một người phụ trách một tiểu khu khác nói to. Từ phòng họp đến trước cửa công viên toà nhà chính là khoảng năm mươi mét, nhưng bọn họ đều sẽ rà soát toàn bộ địa hình khu chung cư. Mời các bạn đón đọc Ông Xã Phải Được Dỗ Dành của tác giả Bạo Táo Đích Bàng Giải.