Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cảm Ơn Cậu Đã Xuất Hiện Trong Thanh Xuân Của Tớ

CUỐN SÁCH NÀY CHẮC CHẮN LÀM BẠN NHỚ:  Nhớ người mà bạn thầm thương trộm nhớ? Nhớ người luôn kề vai sát cánh bên bạn? Nhớ người hiểu rõ bạn từ những điều nhỏ nhặt nhất? Nhớ những đoạn thanh xuân đứt gãy, nhòe mờ, những cách xa, bỏ lỡ, nhớ cả nụ cười nhớ cả nước mắt.  “Mong hồi ức là thanh xuân, năm tháng là câu chuyện, tình cảm ấm áp và niềm cảm động, chảy mãi không ngừng.” Dành tặng “Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ”của hai tác giả Văn Tử & Kim Hạo Sâm đến người đã xuất hiện trong thanh xuân của bạn, người đã lưu lại cho bạn hồi ức không thể nào quên, người đã giúp bạn hiểu thế nào là tình bạn, thế nào là cùng nhau và thế nào là … tuổi trẻ.  Cuốn sách là những câu chuyện về thanh xuân, những trải nghiệm trong cuộc đời, những tâm sự trong lòng, tuy nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần sâu lắng.  Người cũ có phải là người tốt nhất? Tình yêu thanh xuân có phải là quý giá nhất ? Tôi không biết! Chỉ biết rằng có những thứ trên đời qua rồi không níu được nhưng cũng chẳng quên được.  Thật vui, vì cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ Thật vui, vì cậu đã cùng tớ trải qua quãng thời gian tươi đẹp ấ Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ. Cảm ơn cậu, vì tất cả. “Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ” dành tặng những năm tháng tuổi trẻ của bạn có ngọt có đắng và có cả xót xa của nước mắt. Có thêm gì nữa thì chậm rãi mà nhớ về, nha!  *** Cuối năm 2016, tôi cho các bạn ở studio nghỉ Tết hơn một tháng, còn tôi ở lại Besides, đọc sách, uống cà phê, viết cuốn sách này. Sau đó, hai mươi bảy tháng Chạp, tôi mới ngồi lên tàu cao tốc trở về nhà. Không phải là tôi không nhớ nhà, chỉ là càng trưởng thành, chuyện độc thân càng trở thành gánh nặng của gia đình, khiến mỗi lần sum họp, dù chỉ là trong cuộc điện thoại, đều không tránh khỏi chủ đề giục cưới, cảm nhận được sự nóng lòng chờ mong mỗi phút mỗi giây của họ. Lần này, đương nhiên không ngoại lệ. Vừa về tới nhà không lâu, hàng xóm đã chạy tới hỏi: “Sao năm nay lại về nhà ăn Tết một mình thế này?”. Tôi quay đầu nhìn mẹ tôi đang nấu nướng trong bếp, thở phào một hơi, hi vọng thời gian bà nhắc tới chủ đề này muộn hơn chút, muộn hơn chút nữa. Bữa cơm tối, họ hàng hỏi tôi: “Cháu mua được nhà ở Hàng Châu chưa?”. Tôi nói rồi. Sau đó, họ hỏi giá nhà, cảm thán rằng: “Ôi chao, nhiều tiền thế, phải trả tới sáu mươi tuổi mới hết ấy nhỉ. Tôi thực sự không hiểu mấy người trẻ các cô các cậu, thành phố lớn rốt cuộc có gì tốt chứ? Cháu nên học hỏi anh họ của cháu, ở tỉnh kết hôn, sinh con, nó muốn ăn gì, tôi lái xe là có thể đưa nó đi…”. Lần này e là tôi không tránh được. Quả nhiên, mẹ tôi nhìn tôi một cái, lắc đầu nói: “Những cái khác không quan trọng, dù thế nào cũng phải tìm được đối tượng trước, lại một năm trôi qua rồi, con nhìn xem con đã bao nhiêu tuổi rồi…” Những lời phía sau được lặp lại vô số lần trong suốt những năm qua, dường như đối với họ mà nói, kết hôn mới là trọng điểm duy nhất trong cuộc sống hiện tại của tôi. (2) Dịp Tết này, trên Weibo có một số dòng trạng thái nói về lời hỏi han và so sánh chuyện nhà chuyện cửa của các bậc tiền bối họ hàng thân thích. Trong đó, chuyện được người ta nhắc tới nhiều nhất chính là giục cưới. Từng có một khoảng thời gian dài, tôi luôn lo lắng và buồn bã về chuyện này, cảm thấy bản thân không thể thỏa mãn được kì vọng của cha mẹ, dằn vặt tự trách trước sự nhọc lòng của họ. Cho đến khi đọc được một câu nói trên Weibo của người tranh biện Hoàng Chấp Trung trong chương trình Let’s Talk[1], tôi như gặp được tri kỉ, bùi ngùi vô cùng. Anh ấy nói rằng: “Người thân, đến từ huyết thống, tình yêu của họ, đến từ thiên tính. Đối với phần lớn các bà mẹ mà nói, dõi mắt theo hành trình của bạn, bà thà rằng đứa con cưng của mình sống một cuộc đời bình thường, an ổn, chứ không nhẫn tâm nhìn thấy đứa con mất một cánh tay một bên chân, làm tướng quân trở về”. Hẳn nhiên là chúng ta đều biết rằng, cha mẹ bởi vì yêu, nên mới có kì vọng lớn lao như thế. Hi vọng con cái sớm ngày yên bề gia thất, có người chăm sóc, cả hai nương tựa vào nhau, gây dựng một gia đình hạnh phúc, họ mới có thể yên tâm. Chỉ có điều, các bậc cha mẹ không hiểu rằng, thời đại ngày nay đã khác xa thời đại trong quá khứ. Luôn có một số người, dù phải mất tay mất chân, vẫn hi vọng có thể đánh thắng trận trở về, chứ không phải là sống an phận một đời, tầm thường được chăng hay chớ. Thế hệ trẻ chúng ta, ngoài việc nối dõi tông đường, sinh con đẻ cái ra, có nhiều chuyện chúng ta muốn làm hơn, chúng ta theo đuổi cuộc sống lí tưởng. Càng trưởng thành, chúng ta chỉ có thể càng nhẫn tâm từ chối sự kì vọng của cha mẹ, để vâng theo lòng mình, đồng ý với thời cơ và duyên phận, hiểu rõ ràng rằng, chuyện sống bên một người không chỉ là chuyện đơn giản củi gạo mắm muối. Đây là một loại trách nhiệm khác, đối với cuộc đời mình, đối với cuộc đời của người chưa biết kia. Kết hôn không phải là điều kiện duy nhất để hạnh phúc, chỉ có sống cuộc sống lí tưởng, mới là hạnh phúc. Đương nhiên là tôi hiểu rằng, trong cuộc sống này, chúng ta có quá nhiều vướng bận trong tình cảm và trách nhiệm. Nhưng, hi vọng các bậc cha chú có thể hiểu, thử tìm hiểu, cuộc đời mà chúng tôi thực sự muốn có, chẳng qua là sống vì mình. (3) Tôi quen với một số người bạn tuổi đã ngoài bốn mươi, vừa kết hôn không lâu, con cái mới dăm ba tuổi, nói ra cũng là kết hôn muộn. Nhưng khi họ còn trẻ, thỏa thích làm những thứ mà mình muốn, xông pha cho sự nghiệp của mình. Cho đến đúng thời gian gặp được đúng người, kết hôn, xây dựng gia đình, trở thành cha mẹ. Tất thảy những điều này, không phải là để thỏa mãn bất kì ai, mà chỉ là nghe theo tâm ý của mình để bước về phía trước. Tôi từng chụp ảnh cưới cho một cặp vợ chồng mới cưới, người đàn ông đã bốn mươi ba tuổi, hai năm trước anh gặp được cô vợ nhỏ hơn mình năm tuổi. Anh bảo rằng, đến độ tuổi này khó mà bị hớp hồn ngay từ ánh mắt đầu tiên lắm, đã qua cái tuổi nông nổi và nhiệt huyết căng tràn khi yêu đương thời trai trẻ từ lâu rồi. Thế nhưng, cũng chính bởi vậy mà càng trân trọng cuộc gặp gỡ hơn, càng hiểu phải gây dựng, chăm bón, yêu một người như thế nào hơn. Khi anh nói những lời này, vẻ đẹp trai ấy, là thứ không có được ở chàng trai hai mươi tuổi. Còn vợ của anh, lại cười nói: “Sau này tôi mới hiểu rằng, thì ra những năm tháng độc thân cứ kéo dài đằng đẵng như thế, chẳng qua chính là để chờ đợi anh ấy tới”, sau đó chị khẽ đấm vai anh ấy nói, “Nhưng anh cũng không biết đường đến sớm một chút!”. Hai người nhìn nhau cười, khiến người bên cạnh phải ngưỡng mộ. Tôi có một người bạn, ngày còn trẻ bởi vì bị gia đình thúc giục, nên đã tìm một người “tạm được” trên mọi phương diện, tạm coi là môn đăng hộ đối. Sau khi xem mặt, gặp nhau mấy lần đã quáng quàng làm đám cưới. Vài năm sau, bởi vì cả hai không yêu nhau, mâu thuẫn ngày một gia tăng, làm việc ở thành phố lớn mỗi ngày đã đủ đau đầu nhức óc, về nhà còn phải đối mặt với những trận cãi vã, cuối cùng họ đã bước vào con đường ly hôn. Khi cô gái một lần nữa quay trở về cuộc sống độc thân, cô bảo rằng: “Giờ tôi mới hiểu rằng, thì ra có những chuyện quả thực không thể tạm bợ, dù sao thì cuộc sống giống như chuyện uống nước vậy, ấm lạnh tự mình biết. Tất thảy những mừng giận buồn vui trong cuộc sống của mình, chỉ có mình hiểu rõ nhất. (4) Kể từ khi nhớ chuyện, cuộc đời của chúng ta luôn là nghe theo người khác. Khi đi học thì nghe cha mẹ và thầy cô, sau khi đi làm thì nghe cấp trên. Phần lớn cuộc đời của mọi người đều bị cuộc sống đẩy về phía trước, vứt bỏ con người đích thực của mình kia, vứt bỏ cả những thứ thuần túy nhất trong cuộc sống. Niềm vui đích thực của chúng ta là gì nhỉ? Cuộc sống mà chúng ta thực sự mong muốn là gì? Bạn có còn nhớ, có đi hỏi chính mình hay không? Tôi còn nhớ trong một chuyến du lịch, tôi từng chụp ảnh cho một cặp vợ chồng già tám mươi ba tuổi. Họ kết hôn năm mười tám tuổi. Vào độ tuổi đẹp nhất, họ cùng nhau xây dựng gia đình, chăm sóc lẫn nhau. Ngày hôm ấy, ông luôn nắm lấy tai bà, còn bà chăm chú chỉnh cổ áo sơ mi giúp ông. Lòng tôi bỗng dâng lên niềm cảm động sâu sắc trước những vụn vặt trong ống kính máy ảnh mà tôi nhìn thấy. Ở họ, tôi nhìn thấy sự đáng quý của việc nương tựa vào nhau. Họ khiến tôi hiểu rằng, tình yêu có thể khiến hai sinh mệnh hoàn toàn khác biệt nương tựa vào nhau, bầu bạn một đời. Tôi nghĩ, cuộc hôn nhân như thế này, mới là cuộc hôn nhân mà chúng ta mong đợi, đáng để chúng ta chờ đợi. Ở bất cứ thời khắc nào, xin đừng quên điều bạn muốn là gì. Bạn phải đứng ở chính giữa cuộc đời mình, quyết định phương hướng bạn muốn đi, sau đó chứng minh cho cả thế giới thấy, lựa chọn của bạn, chưa từng sai. Diary Bạn biết không, tôi luôn nhớ nhung

Mời các bạn đón đọc Cảm Ơn Cậu Đã Xuất Hiện Trong Thanh Xuân Của Tớ của tác giả Văn Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nữ Y Về Thời Loạn
Vân Đan Khê là một nghiên cứu sinh vừa mới tốt nghiệp của đại học Trung y, trong một lần tình cờ nàng xuyên về cổ đại, linh hồn nhập vào tiểu cô nương Vân Đan Khê trùng họ trùng tên. Phụ mẫu của cô nương này đều đã mất, cả đại ca và đại tẩu cũng nối tiếp nhau nhắm mắt xuôi tay, chỉ để lại hai đứa cháu còn nhỏ dại. Họa vô đơn chí lại bị Chu gia đính hôn từ thuở nhỏ hồi hôn, đả kích nối tiếp đả kích tiểu cô nương liền không chịu nổi mà đổ bệnh, đến khi tỉnh lại thì linh hồn cũng đã thay đổi một người. Vân Đan Khê từ hiện đại mà xuyên tới nơi đây. Một thời đại binh đao loạn mã, khắp thôn xóm đều là thổ phỉ hoành hành, nàng phải đối mặt với cuộc sống khó khăn, với thân phận nữ nhi yếu đuối thời phong kiến, với tương lai của hai đứa cháu ngây thơ cần được bao bọc chăm sóc… May thay, nàng vẫn còn có thể vượt qua khoảng thời gian khó khăn bằng những tri thức y học, trở thành nữ đại phu của thôn Thanh Khê.   Thế rồi, một biến cố bất ngờ xảy ra, nàng buộc phải lên núi theo một đám người kỳ lạ để chữa trị cho huynh đệ của họ, những người tự xưng là quân Phá Lỗ. Người ta nói rằng, trong thời buổi rối ren này, tướng quân là thứ không đáng giá nhất, mười mấy năm qua triều đình hỗn loạn nội chiến, khắp nơi thiên tai hạn hán, đâu đâu cũng có lưu dân, đạo tặc cũng nổi lên bốn phía. Vì làm an lòng dân, trấn an nhân tâm, chỉ cần ai không tạo phản dũng cảm đứng lên diệt thổ phỉ, liền phong cho họ làm tướng quân, nhưng có lợi ích gì đâu khi triều đình chẳng phát binh lương... Quân Phá Lỗ chính là một đoàn quân như vậy và tướng quân của họ là Trần Tín. Lần đầu tiên Trần Tín gặp Đan Khê, chàng mới biết cái gì gọi là “nhất kiến chung tình”. Ngày ấy, bóng lưng nhỏ bé nhưng kiên cường, nghiêm nghị đi vào đôi mắt chàng, khuôn mặt thanh tú đầy chuyên chú khiến người ta mê say đến kỳ lạ. Chàng đã gặp qua nhiều cô nương tiểu thư xinh đẹp hơn nàng rất nhiều, nhưng chẳng ai lại khiến tim chàng đập nhanh đến vậy... Thật lạ thường. Lần thứ hai Trần Tín gặp Đan Khê, là khi nàng dõng dạc đuổi đi hôn phu cũ, làm cho hắn mất mặt co giò bỏ chạy trong tiếng cười nhạo của thôn dân xung quanh. Lúc đó Trần Tín chỉ cảm thấy không hổ là cô nương mình để ý, quá oai phong, lẫm liệt. Lần thứ ba Trần Tín gặp Đan Khê, là khi nàng chặn đoàn ngựa đang xông tới, mong chàng mang quân cứu thôn Thanh Khê khỏi đám thổ phỉ. Ngày hôm ấy, chàng và nàng ngồi chung một con ngựa, lỡ làm “hủy hoại sự trong sạch” của Vân cô nương, thế nên tướng quân nhà ta liền nắm bắt cơ hội nhờ bà mối cầu hôn. Nhưng mĩ nhân đâu phải cứ muốn là ôm về nhà, Vân cô nương không thích chàng tướng quân mặt lạnh ngố ngố khờ khờ ấy. Nhưng không thích cũng không sao, Trần tướng quân vốn mặt dày, chút khó khăn ấy có tính là gì. Đan Khê biết chữ, giỏi y thuật, vậy chắc nàng thích tài tử xuất khẩu thành thơ. Thế chàng liền học chữ rồi viết thư tình tặng nàng, nàng ngại tính cách giữa chàng và nàng không hợp, vậy chàng sẽ thay đổi, sẽ không hay tức giận, sẽ không ấu trĩ, sẽ lắng nghe nàng nói. Rồi sau bao nhiêu trắc trở chông gai, sau bao lần trở thành trò cười trước mặt nàng vì đám đệ đệ bày kế lấy lòng tẩu tử tương lai, Trần tướng quân rốt cuộc cũng lấy được Vân cô nương làm thê tử. Chúc mừng Trần tướng quân, cuối cùng cũng tu thành chánh quả rồi ^^. “Nữ y về thời loạn” là một bộ điền văn, tình tiết không quá gây cấn hay hồi hộp, nhưng có ưu điểm là giọng văn hài hước, nhẹ nhàng, tuy bối cảnh là thời loạn nhưng vẫn giữ được sự lạc quan, yêu đời hay hướng về tương lai trong tính cách của từng nhân vật. Nếu các bạn muốn tìm một bộ truyện có không khí thoải mái, vui tươi để thư giãn sau những lúc căng thẳng thì đây sẽ là bộ truyện thích hợp dành cho bạn. Trích đoạn: “Đạo lý một củ cải, một cái hố” “Văn Đan Khê gật gật đầu, tiếp theo thử nói: "Sao chàng lại nói bọn họ ngốc? Bên người có nhiều mỹ nhân vờn quanh như vậy chẳng lẽ không tốt? Bọn họ thích người nào liền có thể chọn người ấy.” Trần Tín bĩu môi, nghiêm trang nói: "Còn không ngốc a, tục ngữ nói, một củ cải một cái hố, đạo lý này ngay cả một lão nông làm ruộng cũng biết, vậy mà bọn họ lại không hiểu. Suốt ngày cầm củ cải mềm khắp nơi đào hố. Cuối cùng củ cải hỏng, hố cũng đào không sâu, còn chẳng bằng dồn sức tìm một cái hố thích hợp, rồi ra sức mà đào, vừa thoải mái vừa đỡ phiền toái". Văn Đan Khê không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, sau một lúc lâu không nói gì.” ----------- “Gửi thư nhà” “Thấm thoắt đã qua hơn nửa tháng, phía Tần Châu và Bá Châu vẫn chưa truyền tin về. Văn Đan Khê bắt đầu đứng ngồi không yên. Tần Nguyên vội vã phái người tới cửa khuyên giải trấn an, chỉ nói rằng sẽ có tin tức nhanh thôi. Vì không để Tần Nguyên phải nhọc lòng, Văn Đan Khê đành phải vờ trấn định. Tới đầu tháng mười một, rốt cuộc Trần Tín cũng gửi thư về. Văn Đan Khê kích động nhận lấy thư, hấp tấp mở ra đọc. Trong thư chỉ có một bài thơ: Gió bắc vù vù chăn lạnh ngắt, củ cải hàng đêm cứng tới đau. Hôm nào chiến thắng quay trở lại, nhất định quật sâu một nghìn lần. Ánh mắt Văn Đan Khê phức tạp, mặt nóng lên, nàng thấp giọng rủa xả một tiếng: “Tên hư hỏng này!” Truyền tin ngàn dặm mà hắn chỉ viết mấy câu tầm bậy. Nàng ôm bức thư trước ngực, cúi đầu cười một mình hồi lâu, sau đó bắt đầu nhấc bút hồi âm. Càng nghĩ càng chẳng biết viết thế nào. Đột nhiên, óc lóe lên, cô vung bút viết: Thu đi đông tới đà nửa tháng, một ngày không gặp ngỡ ba thu. Trong hố trống vắng cô đơn lạnh, hàng đêm chờ đợi củ cải về. Lần tới viết thư không ngàn chữ, thì hố chỉ cho quật một lần Viết xong, nàng càng đọc càng thấy mùi ngốc bay phấp phới. Nàng phát hiện dây thần kinh của mình càng ngày càng lệch pha, có lẽ là gần mực gần đen, gần đèn thì sáng đây mà.” ____________ “ ”: Trích dẫn trong truyện Review by #Lăng_Tuyết Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Vào một sớm mai tháng tư tiết trời ôn hoàn, trong không khí bảng lảng hương thơm thoang thoảng. Văn Đan Khê rời giường rửa mặt xong xuôi rồi sửa soạn vào bếp làm bữa sáng. Vì chưa quen việc nên cô phải chà cái dao đánh lửa tận mấy lần mới nhóm được củi. Văn Đan Khê không nén nổi nụ cười tự giễu, ngồi bên chồng rơm củi nhóm lửa mà nghĩ tới chuyện xảy ra với mình nửa tháng qua: Cô vốn là một nghiên cứu sinh của đại học Trung y mới được nhận vào bệnh viện, đang chuẩn bị hăm hở dựng nên sự nghiệp vĩ đại, muốn tích lũy kinh nghiệm để mở phòng khám của riêng mình. Ai ngờ đâu chỉ vì một cơn cảm cúm mà cô lại bị lôi đến nơi này, trở thành một Văn Đan Khê trùng họ trùng tên. Nhưng cha mẹ của Văn Đan Khê ở đây đều mất cả, chẳng lâu sau anh trai và chị dâu cũng nối tiếp nhau nhắm mắt xuôi tay về Tây Thiên, chỉ để lại một cháu trai sáu tuổi, cháu gái năm tuổi và cô sống nương tựa vào nhau. Thế còn chưa đủ, họa vô đơn chí thế nào Văn Đan Khê lại bị Chu gia đính hôn từ thuở nhỏ hồi hôn. Thế là Văn Đan Khê không vượt qua nổi đả kích liên tiếp nên đổ bệnh nặng, khi tỉnh lại thì đã đổi sang linh hồn của Văn Đan Khê hiện đại. Văn Đan Khê nhìn bữa sáng đã gần chín tới thì định tắt lửa rồi đi gọi hai đứa nhóc dậy ăn sáng. Nhưng cô vừa đứng lên thì bỗng nghe thấy trong sân có người múc nước rửa mặt, chứng tỏ hai đứa trẻ Tuyết Tùng và Tuyết Trinh đã thức dậy rồi. Văn Đan Khê không dằn được tiếng cảm thán, quả nhiên con nhà nghèo đã biết lo từ rất sớm. “Cô cô ơi.” Tuyết Tùng chạy lót tót vào bếp nhắm thẳng về phía cô, phơi ra gương mặt cười toe toét đáng yêu. Văn Đang Khê cười nói: “Trên bếp có nước nóng, cháu múc một gáo mang ra cho muội muội rửa mặt với nhé.” Hai đứa trẻ tự rửa sạch tay chân mặt mày, rồi ngồi thật ngay ngắn vào bàn, chờ Văn Đan Khê lên, sau đó ba cô cháu im lặng ăn xong bữa sáng. Văn Đan Khê mới đặt đũa xuống thì bỗng nghe thấy có người gõ cửa. Tuyết Tùng hiểu chuyện bèn nói ngay: “Cô cô đi đi, chắc là có người đến khám bệnh đấy ạ.” Thế là Văn Đan Khê vội vàng ra mở cửa. Bàn tới chuyện này, Văn Đan Khê quả là phải cảm thán với sự trùng hợp lạ lùng này. Nhà họ Văn và nhà cô ở hiện đại tương đối giống nhau ở chỗ hai nhà đều làm nghề y mấy đời. Ông nội của Văn Đan Khê thời này là một đại phu có tiếng ở quê hương, sau đó vì nạn cướp mà phải dời nhà tới Dịch Châu. Cha Văn tới tuổi trung niên mới có được mụn con gái như Văn Đan Khê nên yêu thương hết mực, lúc hành y thường nắm tay dạy Văn Đan Khê học chữ, nhân tiện còn dạy cho cô biết ít y thuật. Nhờ đó, lúc cô vượt thời gian tới đây chẳng gặp trở ngại gì với nghề nghiệp của thân thể này, các hương thân quanh đây cũng chẳng thấy có gì bất thường. Mời các bạn đón đọc Nữ Y Về Thời Loạn của tác giả Triệu Dân.
Người Tình Của Ác Ma
Vừa thấy cô gái một thân lụa trắng mỏng manh trên sàn đấu giá, vẻ mặt buồn bã thê lương, Ánh mắt anh không thể nào rời khỏi người con gái kia. Cô có một khí chất đặc biệt, hai đầu lông mày toát lên vẻ kiên nghị bất khuất, Làm người ta ko thể bỏ qua, nhưng cũng khiến cho người ta thương tiếc. Anh liền trả giá mua ngay đêm đầu tiên của cô, thật không nghĩ đến, Bề ngoài của cô hồn nhiên, trong sáng nhưng miệng lại toàn nói dối giống như một nữ phù thủy! Hừ! Không ai có thể lừa gạt anh mà sau đó không phải trả giá đắt , Cho dù cô là người con gái duy nhất khiến chỗ sâu nhất trong tâm hồn anh xúc động  Cô thử tự giải thích sự trong sạch của mình với người đàn ông bá đạo chuyên chế, lạnh lùng như ác ma này. Nhưng bị bắt uống thuốc xong, cô không tự chủ được cầu xin anh vỗ về thân thể nóng như thiêu đốt của mình. Rơi vào trong vòng xoáy tình cảm mãnh liệt không thể thu hồi. *** Cả bầu trời mờ mịt u tối, từng hạt mưa nhỏ mỏng manh như sợi tóc, trong không khí tràn ngập hơi thở khiến người ta bất an, Trần Như Nhụy giống như chú chim hoàng yến đơn độc bị giam trong lồng, lo âu, bất an nhìn ra bốn phía. Đây rốt cuộc là nơi nào? Cô kinh hoàng lúng túng nhìn chung quanh. Diệp Phương Chi chạy ra khỏi đoàn người rồi, cô vẫn đi về phiá trước không có mục đích, chỉ thấy ở hai bên đường phố Lâm Lập đều là những quán rượu, KTV muôn màu muôn vẻ, những cô gái trang điểm xinh đẹp lần lượt xuất hiện trước cửa khách sạn. Lớp trang điểm trên mặt các cô thật dày, trên người mặc những bộ quần áo bó sát trễ ngực lộ bụng, không hề sợ rét lạnh, khóe miệng ngậm thuốc lá, nụ cười lộ vẻ gian ác, dùng ánh mắt quái dị nhìn chòng chọc vào Như Nhụy khiến cô sợ hãi. Cô theo bản năng kéo sát quần áo trên người lại, đầu cúi cúi xuống. Một kẻ mặt mũi dâm đãng, đầu trâu mặt ngựa đi về hướng Như Nhụy, cô cố gắng co rút người lại nép vào bên tường, hi vọng không chọc người đang chăm chú nhìn mình, khẩn trương gọi một chiếc xe tính đón xe rời đi. Lúc này, trong lòng cô đã hiểu đây là nơi tụ tập nhiều gái điếm nhất Hồng Kông, nơi thế lực bóng tối điều khiển, trong lòng đã lạnh đi phân nửa. Làm sao có thể chạy đến nơi đây chứ? Tên đàn ông dâm đãng kia dừng lại trước mặt Như Nhụy, chặn đường đi của cô. Ánh mắt háo sắccủa hắn không chút kiêng nể nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô. Mời các bạn đón đọc Người Tình Của Ác Ma của tác giả Tề Nghiên
Người Mẹ Vị Thành Niên
Truyện Người Mẹ Vị Thành Niên là một truyện mới được tác giả Thiên Cầm giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện online. Truyện gửi đến bạn đọc một thông điệp về sự cẩn trọng, về tình yêu, về ý thức trách nhiệm; truyện cũng giống như lời nhắn nhủ trong truyện Nhật Ký Mang Thai Khi 17. Tuổi trẻ bước vào đời với nhiều cạm bẫy, nhưng lo lắng và cả sự lỡ làng nhưng tất cả rồi sẽ vượt qua được, hãy thận trong và suy nghĩ thật chín chắn, đọc truyện ngôn tình này và rồi bạn sẽ hiểu rõ điều này. Nàng là Lâm Duyệt, một người nghèo vừa học vừa làm, nàng từng nghĩ sao mình có một cuộc đời quá thê thảm bi thương như vậy. Đột nhiên một ngày, bốn người đàn ông mặc đồ đen đi vào phòng học, trước mặt tất cả học sinh cung kính kêu nàng một tiếng “thiếu phu nhân”, cũng đưa nàng vào trong một biệt thự to nhưng quỷ dị. Ở nơi này, nàng gặp được người xưng là chồng của nàng, người đàn ông đẹp trai đến yêu mị, còn có... một bé gái hai tuổi giống nàng như đúc. Mà bé gái hai tuổi kia hưng phấn gọi “Mẹ”, Lâm Duyệt thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh! Trời ạ! Nàng mới 18 tuổi, học sinh cấp ba, không nên có con gái lớn như vậy chứ? Còn nữa... nàng kết hôn từ khi nào chứ? Hắn là Mạc Lặc Nghị Phàm, một sát thủ lãnh khốc vô tình, người lãnh đạo tối cao của tập đoàn Thụy Tạp. Vài năm trước hắn bị một tiểu nữ sinh làm cho thầm mến dẫn đến một phút cả hai cũng đồng điệu, xuất phát từ trách nhiệm, hắn mang đi tiểu nữ sinh... ngoài ý muốn có được đứa nhỏ. Hạnh phúc không bao lâu, sau ngày nàng sinh con bị người thần bí mắt cóc, từ đó về sau bặt vô âm tín. Sau ba năm tái ngộ, nàng đã quên hắn... Truyện sẽ còn tiếp diễn đến đâu nữa, mời bạn đón đọc truyện và đi tìm câu trả lời. *** Nước Mĩ, Ban đêm ởLas Vegas, nhiều ánh đèn chói sáng chiếu rọi xuống nơi xa hoa trụy lạc, không ít âm mưu của thế giới. Bởi vì đêm quá khuya, trên đường xe qua lại thưa thớt. Một người đàn ông khóe miệng nhếch lên, bước chân bình thản đi trên đường cái, bóng người phủ dài, đi vào một tòa nhà. Ở trong một gian phòng xa hoa rộng lớn, hắn gặp được người bí ẩn hẹn hắn, tuy rằng không thấy rõ gương mặt hắn, nhưng theo màu da, màu tóc, dáng người cùng giọng nói, hắn là một người Hoa rất khôi ngô. Người tới đề cao cảnh giác, trực giác nói cho hắn biết, người này vô cùng kỳ quái, phải thật cẩn thận. Người bí ẩn cảm giác được hắn cảnh giác. Giọng nói có chút run run, lại hết sức hấp tấp nói “Nghị, ngươi…..ngươi hãy nghe cho kỹ, ta không có nhiều thời gian lắm, người sẽ cảm thấy kỳ quái vì sao ta lại biết ngươi , vì sao lại mang ngươi tới nơi này. Trước hết ta có lời muốn nói, xin hãy nghe rõ, nhưng đừng ngắt lời ta, không nên hỏi vì sao, có thể chứ?”. Nghị nhận thấy đôi người trước mắt này có chút mất đi nhẫn nại, thô lỗ như thế, còn dám can đảm đêm khuya hẹn hắn đến gặp mặt, nhưng gợi lên lòng hiếu kỳ của hắn, lông mi hơi nhíu lại gật gật đầu, người bí ẩn dường như cũng nhận ra Nghị bất mãn. “Không cần khẩn trương (lo lắng), ta nói ta không phải là kẻ thù của ngươi, cũng sẽ không thể gây bất lợi đối với ngươi, thả lỏng chút, hơn nữa ta nhắc lại lần nữa không cần ngắt lời ta nói, thời gian của ta không nhiều lắm. Ta đã mất rất nhiều ký ức, tương lai càng ngày sẽ quên càng nhiều…” Nói xong người bí ẩn đột nhiên run rẩy đứng lên, giống như chứng động kinh phát tác, khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo, ước chừng nửa phút, người bí ẩn hồi phục bình thường, nhưng vẫn hơi run run như cũ, khó khăn tiếp tục nói: “Nghe đi, không nên hỏi ta là ai, chúng ta đã điều tra qua hoàn cảnh của ngươi, cảm thấy người vẫn còn là người lương tri, như vậy bây giờ ta xin người giúp đỡ, đem vật này mang về Trung Quốc, giao cho người của chính phủ Trung Quốc, một nam nhân tên là Mã Sĩ Kiệt”. Nói xong người nọ run run từ túi bên phải thong thả lấy ra một vòng cổ vàng, động tác chậm rãi hầu như không thể phân biệt được là có di chuyển, bởi vì người bí ẩn biết rõ, nhất cử nhất động giờ phút này, nếu có hơi sơ ý, có khả năng kinh động đến sát thủ mặt lạnh đứng đối diện hắn nổ súng. Mời các bạn đón đọc Người Mẹ Vị Thành Niên của tác giả Thiên Cầm
Mộng Thấy Sư Tử
Văn án:   “Dư Phi: “Bạch thầy, con nằm mơ thấy một con sư tử xanh, ý là làm sao?”   Thứ Cơ: “Nữ thí chủ, vài ngày nữa thí chủ sẽ gặp được một tấm chồng cao lớn vạm vỡ, cường tráng cứng cỏi.”   Bạch Phỉ Lệ cách đó ngàn dặm hắt hơi liền ba cái: “???”   Nghe nói nếu đang yên đang lành bị hoa gạo rơi trúng người, nghĩa là vận đào hoa của bạn đang tới.   Thế nhưng Dư Phi không bị bông hoa gạo nào rơi trúng người, hơn nữa còn bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, sau đó bị đuổi khỏi Thiện Đăng Đĩnh - nơi đã nuôi nấng và dạy dỗ cô, đưa cô tới với con đường hát kinh kịch. Lý do là bởi có tư tình với Nghê Lân - một trong những người có sức ảnh hưởng lớn nhất Thiện Đăng Đĩnh.   Cô gọi Nghê Lân là “sư thúc”, mối quan hệ của hai người trước khi có tình cảm nam nữ nảy nở, thì chính là tình thầy - trò nghiêm khuôn kín phép. Thiện Đăng Đĩnh vốn là một phường hát vô cùng quy củ, mục đích luôn là giữ lại những nét văn hóa nghệ thuật từ xưa, cho nên việc này hiển nhiên không thể chấp nhận được. Huống chi, Nghê Lân còn là người đã có gia đình.   Mà Dư Phi cũng rất khẳng khái nói ra, chủ động xin rời khỏi Thiện Đăng Đĩnh, sau đó tuyên thệ, trong vòng ba năm sẽ không trở lại sân khấu kinh kịch.   (Vẫn là) nghe nói nếu đang yên đang lành bị hoa gạo rơi trúng người, nghĩa là vận đào hoa của bạn đang tới.   Thế nhưng Dư Phi không bị bông hoa gạo nào rơi trúng người, hơn nữa còn bị đuổi khỏi Thiện Đăng Đĩnh; ấy vậy mà vận đào hoa vẫn cứ vậy kéo tới. Cô rời khỏi nơi mình đã gắn bó cho tới lúc trưởng thành, cuối cùng vào một ngày nọ, không những lạc vào quán bar dành cho les, hôn môi với Quan Cửu - một trong những đại thần của giới cosplay 2D, mà còn lên giường với Bạch Phỉ Lệ - con trai của ông chủ tập đoàn Thượng Thiện. Từ đây kết ra một mối nhân duyên bền chặt không sao dứt được.   Vậy đấy, có người cần hoa gạo để biết mình sắp có vận đào hoa; cũng có người chẳng cần bông hoa nào cả, hoa đào vẫn bay tới tới tấp. Dư Phi lúc ấy chính là người thuộc vế thứ hai.   Mà Bạch Phỉ Lệ khi gặp gỡ Dư Phi, lần đầu tiên trong cuộc đời hơn hai mươi năm của anh, một bông hoa gạo đáp xuống người anh, để lại một vết đỏ nhàn nhạt.   Dư Phi nằm mơ thấy một con sư tử. Khi đi tìm sư thầy Thứ Cơ giải mộng, Thứ Cơ bèn phán rằng, con sư tử đó chính là chân mệnh thiên tử của cô.   Sau này khi kể lại buổi tối 419 ngày hôm đó, Bạch Phỉ Lệ cười: “Em nói em không thể đi theo tôi tiếp nữa, bởi vì tôi chỉ có ngoại hình là đẹp thôi chứ không phải là sư tử của em.” “Tôi bèn hỏi, sư tử của em là ai? Em không ngừng lắc đầu. Tôi lại hỏi, sư tử của em là kiểu nào? Em suy nghĩ hồi lâu rồi nói, sư tử của tôi à, một tay che trời, chỉ cần một tay là có thể nhấc được tôi lên.” [...] Cô cố nén lại cảm giác mất mặt, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?” “Thì tôi một tay bế em vào chứ sao.”   Bởi vì, Bạch Phỉ Lệ muốn trở thành con sư tử trong giấc mộng của Dư Phi.   Hiên ngang, dũng mãnh, vì cô mà một tay che trời.   __   Dư Phi là một người rất mạnh mẽ. Cô bị đuổi khỏi Thiện Đăng Đĩnh, tuy có ảo não, nhưng không vì thế mà tuyệt vọng. Đoạn tình cảm với Nghê Lân, tuy có nuối tiếc, nhưng chưa từng mù quáng và chấp nhất. Đây là điều mình rất thích ở Dư Phi. Cô yêu được, cũng buông được. Đối với những điều không thể nắm lấy hay sở hữu, không bao giờ mang tâm lí cố chấp cưỡng cầu. Xuất thân của cô không được tốt, vì thế Dư Phi rất nhạy cảm. Hơn nữa vì ở phường kịch đã lâu, cô dưỡng ra được một phong thái và tư duy rất thông tuệ, vô cùng thanh cao, vô cùng có hơi thở của nghệ thuật. Bởi thế, điều Dư Phi không chịu được nhất, là những gì hèn mọn.   Vì thế, tự tôn của cô rất cao.   Ngay chính Bạch Phỉ Lệ cũng đã nói, “Em không phải trời sinh thấp hèn, mà trời sinh kiêu ngạo.”   Dư Phi chính xác là kiểu nhân vật khiến mình vừa yêu vừa ghét. Yêu là bởi sự cứng cỏi và độc lập của cô, khí chất hào sảng và hơi thở nghệ thuật của cô; ghét là bởi cô có lúc suy nghĩ quá ích kỉ. Dư Phi quá mạnh mẽ, cũng quá kiêu ngạo, kiểu người như vậy rất khó chịu khuất phục hay cúi đầu trước người khác.   Bạch Phỉ Lệ có thể vì Dư Phi mà bỏ qua quá khứ của cô, bỏ qua thân phận của cô; thế nhưng Dư Phi lại có thể vì một câu hỏi xác nhận của Bạch Phỉ Lệ mà buông lời tổn thương anh. Cô giống như một con nhím đầy cảnh giác, chỉ cần cảm nhận được chút nguy cơ, cũng sẽ dốc sức phóng những mũi tên nhọn hoắt ra để bảo vệ mình, mà hiếm khi để ý xem, người thương yêu mình liệu có bị tổn thương hay không.   Cô nghĩ rằng Bạch Phỉ Lệ sinh ra là con nhà giàu, mọi thứ đối với anh đều rất thuận lợi, không thể so được với những khó khăn và cố gắng của cô mà lại không hiểu được rằng, mỗi người đều có nỗi khổ và khó khăn riêng. Mà tất cả những việc thuộc về cá nhân ấy, tuyệt đối không thể đặt lên bàn cân mà so bì.   Bạch Phỉ Lệ mắc chứng sợ máu. Khi còn nhỏ, anh tận mắt chứng kiến mẹ cắt tay tự sát trong phòng tắm, nên bị chấn động tâm lý nặng, phải đi điều trị rất lâu bệnh mới thuyên giảm. Chính vì những rối loạn tâm lý như vậy, trong Bạch Phỉ Lệ có hai nhân cách; nhưng dù là nhân cách nào, thì cũng là Bạch Phỉ Lệ yêu Dư Phi hết mực. Anh từng nói với cô, trong chuyện tình cảm, anh luôn cầu may.   May mắn, nên gặp được cô.   Vì cô, anh gạt bỏ chứng sợ máu của mình, chạy tới giúp cô cản lại nắm đấm của tên côn đồ. Vì cô, anh không ngại ôm Dư Phi một thân đầy máu chạy thẳng tới bệnh viện, chỉ sợ cô không ổn rồi.   Người mắc chứng sợ máu, thực ra không nhẹ nhàng như người ta vẫn tưởng. Chỉ cần nhìn thấy một chút máu thôi, cơ thể họ cũng sẽ có phản ứng, run rẩy, sợ hãi, đứng không vững, thậm chí là ngất xỉu.   Thế nhưng vì Dư Phi, Bạch Phỉ Lệ không do dự thách thức giới hạn của bản thân.   Cũng là vì cô, nên anh chấp nhận cô kiêu ngạo, chấp nhận cô ích kỉ. Anh từng chút từng chút kiên nhẫn đợi cô nhận ra, thậm chí đồng ý xa nhau một thời gian để hai người giải quyết việc của mình và thấu suốt mọi chuyện. Yêu là cùng làm cho nhau trở nên tốt hơn. Quan hệ của Bạch Phỉ Lệ và Dư Phi chính là như vậy. Có lúc hai bọn họ căng thẳng tới mức dường như không thể hòa giải được; thế nhưng vận mệnh là vận mệnh, sợi tơ hồng giữa hai người có thể co có thể giãn, thế nhưng tuyệt đối sẽ không thể đứt.   Dư Phi nói, cô thích Bạch Phỉ Lệ, thích theo cách mà, “Không hỏi quá khứ, không nói tương lai, chỉ tính hiện tại.” "Em yêu anh, rất yêu rất yêu. A Phỉ, Bạch Phỉ Lệ, bất kể là con người nào của anh, bất kể là dáng vẻ nào của anh, em cũng yêu vô cùng."   Còn Bạch Phỉ Lệ, anh yêu Dư Phi không tính toán, cũng không mục đích, chỉ biết yêu là yêu vậy thôi. Có lẽ bởi được bảo bọc và nuông chiều từ bé, nên Bạch Phỉ Lệ có lúc cho mình cảm giác anh như một đứa trẻ vậy, đáng yêu ngây thơ lắm. :v Lúc làm chuyện đó, còn bị Dư Phi chọc cho đỏ hồng cả mặt. Bạch Phỉ Lệ còn hồn nhiên tới mức để Dư Phi… cầu hôn trước. =]] __   “Dư Phi hơi ngượng ngùng, nói thế nào cũng cảm thấy có chút không tự nhiên. Cô cất lời:   "Ừm, thế này... cầu hôn... được chưa?"   Tay trái hoa hồng, tay phải nhẫn.   Ánh mắt Bạch Phỉ Lệ sáng rực nhìn cô chằm chằm: "Vậy em cầu đi."   Dư Phi: "..."   Không nghĩ tới anh lại không biết xấu hổ như vậy... Dư phi nghĩ bụng, theo kế hoạch mà cô dự trì, đến đoạn này Bạch Phỉ Lệ hẳn là nên hết sức cảm động, sau đó thuận lợi kết thúc mới phải.   Dư Phi bụng bảo dạ, thôi được, đã đến bước này rồi, còn ngại gì mất mặt nữa.   Vậy là cô ngay ngay ngắn ngắn quỳ gối xuống, cầm hoa hồng và nhẫn, trịnh trọng nói: "Bạch Phỉ Lệ, anh đồng ý kết hôn với em chứ? Cả đời chỉ có thể yêu một mình em thôi."   Bạch Phỉ Lệ nhìn cô đăm đăm: "Vậy còn em?"   Dư Phi nói: "Em cũng chỉ yêu mình anh."   Bạch Phỉ Lệ cúi đầu qua hôn nhẹ lên gò má cô, thấp giọng thì thầm bên tai cô:   "Anh đồng ý." __   “Mộng thấy sư tử” không chỉ tập trung vào tuyến tình cảm của các nhân vật, mà còn đưa người đọc tới với kiến thức của hí kịch, kinh kịch và giới cosplay 2D. Đã lâu rồi mình mới đọc một bộ truyện có kiến thức âm nhạc nhiều tới mức này. Nghệ thuật có mặt ở mọi nơi trong “Mộng thấy sư tử”. Có lẽ vì thế mà câu chuyện này có không khí gì đó rất cổ xưa, rất thanh tao (nói vậy chứ Dư Phi hài lắm luôn ấy, có mấy đoạn mình phải bật cười :)) ). Giọng văn tác giả rất mềm mại, nhẹ nhàng, editor edit cũng mượt nữa.   Có điểm trừ có đôi lúc mình hơi bực Dư Phi bởi cô cố chấp cũng cứng đầu quá, nhưng sau lại cảm thấy cảm phục cô hơn; bởi một cô gái như Dư Phi, có thể mạnh mẽ tự mình gây dựng và làm chủ cuộc đời từ hai bàn tay trắng. Một cô gái như vậy, một cô gái vô cùng tài giỏi, cũng rất đáng ngưỡng mộ. Mình cũng rất thích Bạch Phỉ Lệ, người vừa ôn nhu vừa hi sinh như anh… anh là một người đàn ông rất tốt.   Ngoài hai nhân vật chính ra thì các nhân vật phụ cũng rất ổn nhé. Nhưng tiếc là tình cảm đa số đều không vẹn toàn. Phiên ngoại sẽ bật mí thêm về chuyện của Nghê Lân - lí do mà năm đó Dư Phi bị đuổi khỏi Thiện Đăng Đĩnh; cũng sẽ nói thêm về cô gái hôn môi với Dư Phi ở quán bar tối hôm gặp Bạch Phỉ Lệ. Tựu chung, “Mộng thấy sư tử” khá hay, mình nhiệt tình đề cử nhé. ^^ ______________   " ": Trích từ truyện   Review by #Ám Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Phật Hải cho tới nay chưa từng gặp qua cơn bão nào lớn như thế. Vị hòa thượng trực ở Văn Thù Viện gian nan đánh chuông. Tăng bào của y bị gió lớn thổi căng phồng, hệt như một cánh buồm no gió. Y hậm hực xoa xoa cái đầu trọc lốc: "May mà không có tóc, nếu không đã bị gió thổi rối tung rồi." lại trừng mắt nhìn cậu sư đệ đang đứng một bên chơi điện thoại: "Thứ Cơ! Không giúp một tay thì thôi đi, còn đứng đấy mà chơi được nữa à!" Ngón tay Thứ Cơ lướt xoàn xoạt trên màn hình: "Đừng quấy rầy em giúp sư phụ quản lý Weibo. Tuần trước vừa ra mắt "Văn Thù giải mộng", lượng fan tăng lên một đống luôn." Tràng hạt của hắn bị gió thổi bay tung. "...Tôi... Tổ sư cha nó chứ... Cậu toàn dùng nick có dấu chính chủ đăng mấy cái thứ mê tín vụng trộm đó, để sư phụ biết xem thầy có đánh què chân cậu không!" Thứ Cơ dựng ngón tay về phía sư huynh: "Người xuất gia không nên ác khẩu! Không nên nổi nóng!" "..." Y giơ tay lên muốn táng cho tên sư đệ một phát, Thứ Cơ mau lẹ né ra. Đột Nhiên, Thứ Cơ nhìn chòng chọc vào điện thoại, ré lên như gà bị chọc tiết: "Bỏ mẹ? Wifi đứt rồi?" "..." Thứ Cơ ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một vòng: "Nguy rồi sư huynh, cái dây điện cũ mèm kia bị gió thổi đứt rồi." Mời các bạn đón đọc Mộng Thấy Sư Tử của tác giả Tiểu Hồ Nhu Vĩ.