Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Anh Vẫn Luôn Yêu Em

[VĂN ÁN 1] Hề Gia là một biên kịch nổi tiếng, không chỉ vì "tài năng" của bản thân mà còn vì nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành. Vừa là đại mỹ nhân, lại không có tai tiếng gì, điểm sáng to bự là còn độc thân!!! Mọi người đều không thể hiểu được, làm cách nào mà Hề Gia có khả năng biến tất cả bộ phim qua bàn tay biên kịch của mình đều trở thành "bom xịt" Khó hiểu hơn là dù cô có gây họa cho bao nhiêu kịch bản nhưng tài nguyên chưa bao giờ dừng lại. Điều làm cho cư dân mạng bát quái nhất chính là cô lại dám đắc tội với nữ diễn viên điện ảnh Khương Thấm, gia thế giàu có, diễn xuất tốt. Ân oán giữa Hề Gia và Khương Thấm cũng đủ làm nên một bộ phim cẩu huyết. Nhiều lần cư dân mạng hợp sức vẫn không thể nào tra được vị đứng sau Hề Gia là ai. Gần đây, Hề Gia bị chụp được ảnh ăn khuya cùng một người đàn ông tuấn tú khí chất bất phàm, sau đó còn tự mình đưa cô về chung cư, trước khi chia tay còn lưu luyến ôm hôn. Đại V vạch trần: "Người trong ảnh không ai khác chính là tổng giám đốc thần bí của Mạc thị, Mạc Dư Thâm". Cư dân mạng liền chụp màn hình: Theo tư liệu nào đó thì Mạc Dư Thâm đã kết hôn. Nhất thời, trên mạng có đủ các loại bát quái: #Vị_kim_chủ_phía_sau_Hề_Gia_hoá_ra_là_Mạc_Dư_Thâm #Biên_kịch_bình_hoa_lại_chen_chân_vào_cuộc_hôn_nhân_của_Mạc_thị_tổng_tài. Mạc Dư Thâm lại tự mình đính chính: "Vợ của tôi@Hề Gia bị mắc hội chứng Susaka, trí nhớ chỉ có mấy tiếng, kết hôn đã hai năm vẫn không nhớ tôi là ai, cứ cho rằng mình vẫn còn độc thân." Làm cho cư dân mạng sôi trào. *Hội chứng Susaka: Đây là một bệnh lý tự miễn dịch hiếm mà là đặc trưng của microangiopathy trong động mạch của ốc tai ở tai trong, võng mạc, dẫn đến mất và suy giảm thị lực, cũng như não thính giác, tự biểu lộ trong sự bất lực để duy trì sự cân bằng và mất trí nhớ. Bệnh nhân có hội chứng này sống theo nghĩa tối đa trong ngày, vì họ không nhớ gì về ngày hôm qua. (Nguồn:GG) [VĂN ÁN 2] Tại buổi tiệc tối của lễ trao giải, Mạc Dư Thâm được mọi người vây xung quanh như là trung tâm của vũ trụ. Ngay lúc mọi người đều cho rằng Hề Gia không nhớ ra Mạc Dư Thâm là ai, cô đi thẳng qua và và đưa tay ôm eo anh, gọi:"Ông xã!" Một câu giới thiệu vắn tắt:"Cho dù em có quên cả thế giới, em cũng sẽ liều mạng để nhớ anh". ~~~~~ Editor có lời muốn nói: Mình là editor chân ướt chân ráo mới vào nghề, đây cũng là bộ đầu tiên mình edit. Do mình không biết tiếng Trung mà chỉ chuyển ver từ convert nên chắc chắn sẽ có sai sót. Vì vậy, bạn nào có "thâm niên" trong làng edit thì bắt lỗi sai giúp mình nhé. Sài Gòn, không có mùa, ngày nắng đêm nóng, 03/03/2020 khai hố. Chúc các tiểu khả ái đọc truyện vui vẻ. *** Hề Gia là thiên kim tiểu thư của nhà họ Quý giàu có, từ nhỏ cô đã được ba mẹ và hai anh trai nuông chiều che chở, là bảo bối nhỏ được cả gia đình quan tâm yêu thương. Hề Gia xinh đẹp lại có xuất thân cao, cô chính là hình tượng bạch phú mỹ mà nhiều người phải hâm mộ.   Hề Gia là một nhà biên kịch, cô không cần nhọc lòng kế thừa sự nghiệp của gia tộc vì đã có hai anh trai lo lắng, cũng có thể thoải mái làm những việc mình yêu thích và cô đặc biệt đam mê cảm giác kích thích khi được đua ngựa lướt đi trong gió. Có thể nói, dường như ông trời đã cho cô tất cả những điều tốt đẹp nhất của cuộc đời này.   Mạc gia và Quý gia có ý định liên hôn, đối tượng là con trai của Mạc gia - Mạc Dư Thâm, một con người lạnh lùng, kiệm lời và cũng chẳng tỏ ra hào hứng với việc liên hôn này. Quý gia thì tôn trọng ý kiến của tiểu công chúa nhà họ, nếu Hề Gia không thích liền không ép buộc, dù sao cảm nhận của cô mới là quan trọng nhất.   Lần đầu tiên gặp Mạc Dư Thâm, Hề Gia đã bị thu hút bởi con người này, anh trầm ổn đứng đó mặc kệ dáng người vẫn là khí chất đều là hạc trong bầy gà, cả người tản mác ra mùi hormone thành thục, cằm tuyến rõ ràng, hầu kết lại gợi cảm hoàn mỹ, có thể thỏa mãn hết những yêu cầu về thẩm mỹ mà một người phụ nữ đòi hỏi ở người đàn ông.    Hề Gia nhìn trúng Mạc Dư Thâm liền quyết định liên hôn, nói cô thiển cận bị vẻ ngoài của anh mê đắm cũng được, chỉ là cô cảm thấy, anh chính là người cô cần.   Hề Gia biết Mạc Dư Thâm không thích liên hôn, đối với hôn nhân càng không có hứng thú vì bóng ma do ba mẹ để lại. Cô sợ anh không đồng ý kết hôn đành cùng anh chơi lạt mềm buộc chặt, ký một hiệp nghị ly hôn mà thời gian thực hiện là nửa năm sau ngày cưới.    Hề Gia tin rằng trong nửa năm này cô có thể bắt được trái tim anh, khiến anh cam tâm tình nguyện xé bỏ đơn ly hôn và sống cùng cô.   Thể rồi nửa năm trôi qua, tình cảm giữa Mạc Dư Thâm và Hề Gia vẫn bình đạm không tiến triển. Và cô bị bệnh. Một căn bệnh kỳ lạ khi bắt đầu chỉ là những cơn đau đầu lúc có lúc không, sau đó là từng mảnh từng mảnh ký ức bị phai nhạt và rồi sẽ có một ngày cả thính lực và thị giác đều biến mất.    Lúc đó, liệu cô còn nhớ rõ Mạc Dư Thâm? Liệu cô còn có nhớ, cô là ai?   Mạc Dư Thâm cùng Hề Gia kết hôn nửa năm, thời gian chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, anh chưa từng hiểu người vợ này cũng không có ý định tìm hiểu khi thời gian ly hôn đã sắp đến.    Đối với anh, cô xinh đẹp quyến rũ nhưng cũng đầy lạnh lùng và tỉnh táo, là đối tượng liên hôn hoàn mỹ khi không nhắc đến tình yêu. Thật ra cô và anh càng giống như đôi bạn tình thích hợp hơn là một cặp vợ chồng ân ái.   Mạc Dư Thâm chưa hề có ý định kéo dài cuộc hôn nhân này cho đến khi Hề Gia bị bệnh.   Hề Gia bị bệnh, một căn bệnh nan y chưa có thuốc chữa nhưng Mạc Dư Thâm chưa bao giờ thấy cô gục ngã hay yếu đuối. Cô lạc quan và hài hước, lúc nào cũng mạnh mẽ, kiên cường để bản thân không trở thành gánh nặng cho người khác.    Ký ức mất đi thì ngày ngày ghi bút ký, mỗi sáng thức dậy cô sẽ xem một lần, học thuộc thêm một lần để gợi lại trí nhớ, thính lực giảm sút thì xem hình ảnh video để nhớ rõ quá khứ, là cố gắng không ngừng để giữ lấy từng mảnh ký ức biến mất.         Hề Gia bị bệnh, ký ức trở nên hỗn loạn nên dường như cô chỉ hành động theo cảm tính, cô thích làm nũng với anh, sẽ giận dỗi chơi tiểu tính tình, còn sẽ ngọt ngào gọi anh hai tiếng “chồng ơi”. Chưa bao giờ cô ỷ lại anh như thế, cũng chưa bao giờ trái tim anh lại rung động đến vậy. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)   Hề Gia bị bệnh, cô không biết khi nào bản thân sẽ quên hết tất cả về Mạc Dư Thâm nên đặc biệt quý trọng thời gian bên cạnh anh, lúc nào cũng muốn ở bên anh. Cô sẽ đòi anh chở đi chơi, sẽ cùng anh ăn sinh nhật, khi rảnh rỗi lại cùng anh tản bộ mua khoai nướng.    Cô là người đầu tiên nắm chặt tay anh nói “Em luôn ủng hộ anh”, là người duy nhất dám lớn tiếng nói rằng “Sẽ yêu Mạc Dư Thâm cả một đời”. Kể từ giây phút đó, Mạc Dư Thâm liền biết, anh sẽ không bao giờ rời bỏ cô.     Bệnh tình của Hề Gia ngày càng nặng, thời gian lưu giữ ký ức của cô từ vài ngày xuống còn vài giờ, thính lực cũng dần dần biến mất, thế giới lại náo nhiệt ra sao, cô cũng không thể cảm nhận.    Rồi sẽ có một ngày, người cô yêu, rốt cuộc lại không nhớ nổi dáng hình. Cô không nhớ rõ anh, không nhớ tên anh, không nhớ anh là chồng của cô, cái gì cũng không nhớ rõ.    Rồi sẽ có một ngày, tất cả những ký ức quan trọng trong cuộc đời cô đều tan biến, sẽ chẳng giữ lại được điều gì…   Đã đến lúc cô trả lại tự do cho Dư Thâm.   Anh tốt như vậy, xứng đáng có một người vợ tốt hơn cô.    Về sau, cô có sinh hoạt của cô, anh cũng có sinh hoạt của anh, không biết sau này anh sẽ lấy một người vợ như thế nào, sẽ sinh mấy đứa con, anh nhất định là một người chồng, người cha tuyệt vời.    Chờ đến lúc đó, anh hẳn là đã quên cô, có lẽ như vậy cũng tốt…   Thật ra ngày Mạc Dư Thâm xé bỏ hiệp nghị ly hôn, anh đã quyết định sẽ ở bên Hề Gia cả đời.   Nếu cô không nhớ rõ anh, anh sẽ lấy thân phận khác lần nữa xuất hiện trong sinh mệnh của cô.   Nếu cô sợ liên lụy anh, vậy thân phận mới của anh sẽ là chàng trai tự kỷ bị bệnh giống cô. Một Hề Gia không thể nghe, một Mạc Dư Thâm không thể nói, đó còn không phải là trời kết lương duyên hay sao?   Nếu mỗi sáng dậy cô không nhớ anh, anh sẽ cùng cô xem video ảnh chụp, sẽ viết cho cô xem về kỷ niệm của từng ngày. Cô không cần phải cố gắng ghi nhớ, vì mọi miền ký ức anh sẽ nhớ thay cô…   Chỉ nguyện Hề Gia của anh cả đời bình an hỉ nhạc.    Mạc Dư Thâm, sau này cho dù em đã quên toàn thế giới, cũng sẽ liều mạng nhớ kỹ anh.   Liều mạng nhớ kỹ anh tốt như vậy, lại yêu em nhiều ra sao.   Liều mạng nhớ kỹ anh yên lặng làm bạn, nhớ kỹ anh quan tâm chăm sóc.   Liều mạng nhớ kỹ khoảng thời gian bình yên hạnh phúc em và anh cùng nhau trải qua.   Anh là biển sâu, em là ngôi sao, chỉ khi ngôi sao nhìn vào biển sâu mới thấy rõ dáng hình của mình. Mạc Dư Thâm, cảm ơn anh đã yêu em. . . . Cần bao nhiêu dũng khí để yêu một người chỉ nhớ rõ bạn đúng 24h? Mạc Dư Thâm sẽ kể cho bạn nghe.   Cần bao nhiêu kiên trì để ngày ngày nhắc lại ký ức cho một người đã quên hết tất cả? Bộ truyện này sẽ nói cho bạn biết.   Lại cần bao nhiêu may mắn để có thể cùng người mình yêu song hành đến cuối đời? Hãy để Hề Gia và Dư Thâm cùng chia sẻ với bạn nhé.    “Anh vẫn luôn yêu em” là một bộ truyện cảm động về tình yêu và sự hy sinh. Lời văn khi thì ngắn gọn xúc tích lúc lại truyền cảm lắng đọng, đưa người đọc từ cung bậc cảm xúc này đến cung bậc tình cảm khác. Mạch truyện diễn biến chậm rãi nhưng mạch lạc, hợp lý, hình tượng và chuyển biến tâm tư của các nhân vật được xây dựng một cách sâu sắc dễ để lại ấn tượng khó phai trong lòng của độc giả.    Tóm lại, nếu bạn muốn tìm một bộ truyện hay, ý nghĩa và cảm xúc thì đây sẽ là sự lựa chọn thích hợp dành cho bạn. _____   “ “: Trích dẫn từ truyện được edit bởi rv-er. Reviewer: Tuyết Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Anh Vẫn Luôn Yêu Em của tác giả Mộng Tiêu Nhị.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Provence Đợi Chờ - Mạch Tàn Hề
Thầy đang nói gì vậy? Tôi nghe chẳng nghe lọt tai lấy một chữ. Buồn chán tôi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy ô cửa rất nhỏ nhưng cũng không thể ngăn được nhiệt lượng mặt trời vô cùng nhiệt tình lan tỏa khắp chốn, khiến bầu trời trở nên lớn hơn, ngắm nhìn l'u có thể khiến người ta muốn bay lên không trung. Tôi rất thích. Điều này khiến tôi nghĩ đến mảnh đất Provence bát ngát ấy, không khí trong xanh, yên bình, ánh mặt trời trải dài khắp chốn, nào có sự ngăn cách của song cửa nhỏ. Khắp cánh đồng oải hương được khoác lên mình lớp áo nắng mặt trời dệt nên, rực sáng lên đến lạ kì, màu vàng của ánh dương khảm lên màu tím của oải hương. *** Lăng Hạo Cẩn nhẫn tâm nói đi là đi, Hạ Lam Thường tôi cũng sẽ không vì thế mà suy sụp. Cái bàn trống trong lớp học cũng được chuyển đi rất nhanh chóng, dù mất đi một đồng minh tôi vẫn không hề làm gì kỳ lạ, bình tĩnh như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Tôi vẫn tiếp tục trưởng thành ở nơi đây, tuy bầu không khí hơi ngột ngạt nhưng dần dần tôi cũng có thể thích nghi với thói quen cũ. Ba năm cấp ba trôi qua rất nhanh, giống như đại đa số những học sinh khác, tôi cũng đi thi Đại học, trúng tuyển vào một trường Đại học bình thường, sau khi lên đại học lại tiếp tục học tập… Trong quãng thời gian này, mọi ước mơ của tôi có vẻ rất bình thường. Dẫu hiện tại tôi đã có đủ tiền, thời gian cũng không hề thiếu, thế nhưng tôi không còn cố chấp bướng bỉnh muốn hoàn thành giấc mơ liên quan đến Provence nữa. Tôi dành hầu hết thời gian cho máy tính, suốt ngày xem phim thần tượng Âu Mĩ; còn tiền, tôi dùng để mua rất nhiều đồ ăn vặt phục vụ nhu cầu giải trí của mình. ... Mời các bạn đón đọc Provence Đợi Chờ của tác giả Mạch Tàn Hề.
Hôn Cái Nào! Cô Nàng Xấu Tính! - Mễ Đồng
Lúc ấy, mình không có can đảm nhìn vào đôi mắt bạn, mình rất sợ bạn sẽ nói lời từ chối. Nếu như ban đầu có thể dũng cảm một chút...Có phải là, nỗi đau sẽ rời xa? Mình biết, mình đã biết rõ, nhưng bạn có thể hiểu được không? Mình là thiên sứ chỉ có một bên cánh, vẫn ở đây ngốc nghếch chờ bạn Quay trở về! *** Hai nhân vật chính trong tác phẩm là Doãn Đa Lâm và Hàn Thừa Tầm - đôi bạn thanh mai trúc mã. Hai người từ nhỏ đã rất thân thiết, đi đâu cũng có nhau. Cả hai đã sớm nảy sinh tình cảm yêu đương nam nữ nhưng đều một mực che giấu vì chỉ sợ đối phương từ chối. Thừa Tầm tuy trong lòng rất quan tâm đến Đa Lâm nhưng bên ngoài lại luôn tỏ ra lạnh nhạt, đôi khi chọc ghẹo khiến cô phát khóc. Cậu còn giả vờ tỏ ra thân thiện với cô bạn gái học giỏi, xinh đẹp tên Thành Vũ Tuyết trước mặt Đa Lâm, khiến cô đau lòng muốn chết.  Còn Đa Lâm tưởng Thừa Tầm chẳng để ý gì đến mình nên cũng cố kìm chế tình cảm, có đôi lần muốn chọc tức Thừa Tầm còn nói bừa là muốn qua lại với tiền bối Khương Tải Hoán - học sinh trên cô một khóa. Cứ thế, hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm dẫn đến hai người phải xa nhau ba năm trời. Ba năm sau, Đa Lâm đã hiểu ra tất cả, những gì Thừa Tầm làm đều là vì cô, vì yêu cô, vì muốn bảo vệ cho cô. Mễ Đồng là tác giả nổi danh trên mạng với các tác phẩm: Sự lãng mạn của hậu duệ quý tộc; Hôn cái nào! Cô nàng xấu tính; Nụ hôn đầu của công chúa thất tình.. *** Có lẽ mọi chuyện đã sớm được an bài, Giống như anh, Sẽ chỉ thích mình em. Tình yêu, quả thật là chuyện phiền phức, Giống như anh, Sẽ mê đắm mình em thôi. Năm ấy anh năm tuổi, em bốn tuổi. Lần đầu nhìn thấy em, anh vẫn chỉ là một chú nấm lùn bé tí, đương nhiên, em cũng thế. Hôm ấy, em lạc đường trong khu chung cư, khóc rất thương tâm rất thương tâm. Nhìn thấy em đang khóc lóc, anh không hề thấy hiếu kỳ, tuy trong lòng vẫn phập phồng không yên nhưng vẫn quyết định bỏ qua, chạy đến cầu trượt bên cạnh em, chuẩn bị chơi đùa thỏa thích. Nhưng, đúng vào lúc ấy, bàn tay nhỏ nhắn của em túm chặt lấy mép áo của anh. Không hiểu do đâu, tim anh đột nhiên run rẩy và vui sướng, giống như đã chờ đợi em làm như thế từ lâu rồi vậy. Em bấu chặt lấy anh, ngẩng gương mặt đẫm nước mắt lên, liên tục van nài: Xin anh… xin anh dẫn em về nhà… em muốn tìm mẹ em… Gương mặt đầy ngấn nước mắt ấy, long lanh như thế, anh suýt nữa đã nhầm lẫn, tưởng rằng mình đã gặp được thiên sứ. Anh nghĩ, bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, mình đã trượt trên con đường tìm kiếm em, trong lúc không hay biết vẫn luôn tìm kiếm em không mệt mỏi. ... Mời các bạn đón đọc Hôn Cái Nào! Cô Nàng Xấu Tính! của tác giả Mễ Đồng.
Gió Thổi Mùa Hè - Lâm Địch Nhi
Khi đọc xong “Gió thổi mùa hè”, tôi đã ngồi rất lâu mới có thể quyết định mình sẽ bắt đầu như thế nào. Bởi vì lâu lắm rồi tôi mới đọc một câu chuyện nhẹ nhàng mà buồn bã đậm sâu như vậy cho nên không khỏi dè dặt, sợ rằng sẽ làm hỏng cảm xúc hiện đang có đối với Ngôn Mặc và Liễu Liễu. Chuyện tình của họ rất đẹp, nhưng cũng rất đau lòng. Ngôn Mặc, tôi nghĩ mình sẽ bắt đầu với người này. Ngôn Mặc vừa là một DJ cho đài phát thanh, vừa là thầy giáo dạy nhạc jazz của trường Kĩ thuật, cũng là một tay trống trong ban nhạc rock. Anh thường hát những bài hát có giai điệu cuồng nhiệt, nhưng thực chất Ngôn Mặc lại là người rất trầm lặng và hay suy nghĩ nhiều... Tôi thích điểm này ở Ngôn Mặc. Anh là kiểu người rất quyết đoán, nếu không thích thì tuyệt đối không dây dưa, kể cả ca sĩ đang nổi được anh sáng tác bài hát cho có tình ý với anh, hay là học trò bướng bỉnh luôn bám theo anh cũng thế. Ngôn Mặc giải quyết rất rõ ràng, bởi vì anh không hứng thú, cho nên không hề cho họ cơ hội nào. Nhưng Ngôn Mặc cũng là một người sống rất tình cảm. Nếu nói đến người có thể khiến Ngôn Mặc lưu luyến không thể rời xa, có lẽ chỉ một mình Liễu Liễu mà thôi. Liễu Liễu, Liễu Liễu. Tên cô gái này gợi cho người ta cảm giác yếu đuối, nhưng thực ra lại là một người rất mạnh mẽ. Một người phụ nữ như vậy, có thể tự quyết định mình nên dừng chân hay bước đi. Liễu Liễu không vương vấn người cũ, vì anh ta đã từng phản bội cô, cho nên dù có trở lại, cầu xin thế nào Liễu Liễu cũng không chấp nhận. Cô rất dứt khoát. Ở điểm này, Liễu Liễu và Ngôn Mặc giống nhau. Liễu Liễu có thể nhất thời tức giận vì những cô gái khác cố tình gần gũi Ngôn Mặc, nhưng cô vẫn kiên nhẫn nghe anh giải thích. Ngôn Mặc có thể ghen tị với người cũ của Liễu Liễu, nhưng anh vẫn tin tưởng cô, bởi vì “Tôi yêu Liễu Liễu, Liễu Liễu yêu tôi, không mang theo bất kì tia tạp chất nào, cảm giác tựa như mối tình đầu.” Bởi vì họ yêu nhau đậm sâu như vậy. Chỉ tiếc là, cuối cùng vẫn không vượt qua được thử thách. Liễu Liễu rời đi, bởi vì tình cũ của Ngôn Mặc, lúc đó là ca sĩ nổi tiếng, nói rằng Ngôn Mặc từng có con với cô ấy. Tự tôn của Liễu Liễu rất lớn, cô cũng chán ghét cảm giác bị phản bội. Mà Ngôn Mặc lại không hề biết việc này. Liễu Liễu cứ như vậy bỏ đi. Cô nghe anh nói rất nhiều điều, giải thích rất nhiều thứ, nhưng lại không cho anh một cơ hội tạm biệt cuối cùng. Cũng không thể chờ những bài hát mà Ngôn Mặc hứa sẽ sáng tác tặng cô vào ngày sinh nhật. Đó là tâm ý của anh. Liễu Liễu, đáng tiếc không đợi được rồi. “Vì sao anh nhìn qua lại đau buồn như vậy Trong mắt ánh lệ Đến đây đi, hiện tại đã đến với anh Không cần phải sợ, không cần phải khóc Để anh nhìn rõ em Anh cũng đã trải qua buồn bã, đau lòng Khi màn đêm buông xuống Em không biết làm sao Cho dù oán hận của em Cũng sẽ không thể làm giảm tình yêu của anh đối với em.” Lần sau họ gặp nhau, Liễu Liễu đã vì tai nạn mất trí nhớ. Cô không còn nhớ Ngôn Mặc là ai. Tất cả tựa như chưa từng xảy ra. Vậy thì tốt. Liễu Liễu không còn đau lòng nữa rồi. Nhưng còn Ngôn Mặc? Anh vẫn dịu dàng như vậy, chờ cô ấy hồi phục, nhìn cô ấy trong tay với người đàn ông khác, thật lòng chúc phúc cho cô ấy. Thú thực, tình yêu của Ngôn Mặc dành cho Liễu Liễu khiến tôi cảm thấy nghẹt thở. Bởi vì đẹp đẽ đến thế, mà lại thật đau lòng. Kết cục của câu truyện này, nhiều người vẫn cho là SE. Ngôn Mặc rời đi, Liễu Liễu bước vào lễ đường với một người đàn ông khác. Cô có lẽ vĩnh viễn không nhớ ra mình từng yêu sâu sắc một người đàn ông tên là Ngôn Mặc trên đời. Nhưng mà, tôi nghĩ rằng, đây lại là OE. Vì cuối cùng, có thể Liễu Liễu đã nhớ ra mọi chuyện. Trích chương cuối: “Tôi rất muốn nói, anh sẽ mang em bỏ trốn, đi đến một nơi không có ai biết chúng ta, làm một đôi vợ chồng bình thường, nắm tay nhau sống đến già. Nhưng cuối cùng tôi cũng không nói ra, chỉ rót cho em một chén nước thấm giọng. Sau đó tôi đưa em đến dưới lầu nhà trọ, cùng em đi đến đầu cầu thang. Nhưng khi em bước lên lầu, lại đột nhiên vịn lấy lan can, vẻ mặt mờ mịt như không biết mình đang ở chỗ nào. Tôi nghĩ có lẽ em thấy khó chịu nên bước lại đỡ em. Em chậm rãi xoay người lại, thở dài một tiếng, rồi đột nhiên ôm lấy thắt lưng tôi, kiễng chân hôn lên đôi môi hơi lạnh của tôi, nhẹ nhàng day cắn, bằng độ mạnh yếu mềm nhẹ quen thuộc. “Ngôn Mặc, hẹn gặp lại!” Còn bạn, kết quả của hai người họ mà bạn nghĩ sau khi đọc xong câu chuyện này sẽ là gì? Review by Ám dung hoa *** Cuối tháng năm, có một buổi biểu diễn âm nhạc tổ chức ở Hải Nam, dàn nhạc chúng tôi cũng được mời đi biểu diễn. Liễu Liễu tiễn tôi đến ga tàu, trong mắt tràn đầy lưu luyến. Buổi biểu diễn này chỉ mất ba bốn ngày, nhưng sau khi tôi trở về, Liễu Liễu phải dẫn học trò đi Giang Tô thực tập nửa tháng, như vậy là chúng tôi sẽ phải xa nhau tận hai mươi ngày. Lưu luyến dâng lên từ tận đáy lòng. Từ khi yêu nhau đến nay, chúng tôi chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy. Tôi nắm tay Liễu Liễu đứng trên đài ngắm trăng, nhìn đoàn tàu không ngừng di chuyển, không biết tại sao đột nhiên cảm thấy toàn thân mệt mỏi. “Nhớ gửi tin nhắn, gọi điện hằng ngày cho em đấy.” Liễu Liễu nghiêng đầu, vẻ mặt hờn dỗi, quả thật hoàn toàn khác xa với hình tượng nghiêm túc khi lên lớp của em. Tôi hôn lên môi em: “Anh biết rồi, chỉ cần rảnh rỗi nhất định sẽ nhắn tin, gọi điện thoại cho em.” “Buổi biểu diễn chắc có không ít người đẹp, bầu không khí cũng nóng bỏng, anh… Không thể để người khác hôn anh. Chỗ này là độc quyền của em.” Liễu Liễu nhón chân, cắn lên môi tôi một cái, cảm giác hơi đau ngứa. “Tuyệt đối không có chuyện đó.” Tôi biết Liễu Liễu nhớ kỹ chuyện của tôi và Lưu Lộ trong quán bar lần trước. Đoàn tàu vào ga, lão Đỗ đứng trên đài giục tôi. Tôi đành buông tay Liễu Liễu ra, lên tàu. Đoàn tàu rời khỏi ga, tôi vẫn nhìn qua cửa sổ, nhìn bóng dáng càng ngày càng nhỏ của Liễu Liễu, chợt cảm thấy trong lòng trống vắng đến lạ. Chúng tôi dừng lại ở Thẩm Quyết mười lăm phút, tụ họp với dàn nhạc rồi mới ngồi thuyền đi Hải Nam. Buổi biểu diễn diễn ra ở thành phố Tam Á xinh đẹp. Ánh mặt trời, bãi cát, sóng biển, người đẹp, âm nhạc, toàn bộ Tam Á đều sôi trào. Đây là một nơi vô cùng vô cùng HOT vào thời gian này. Mạc Tri Văn là khách mời đặc biệt của buổi biểu diễn nên cũng đi tới Hải Nam. Bây giờ cô ta là ca sĩ nổi tiếng, ra vào đều có một đám fan hâm mộ đi theo. Chúng tôi gặp nhau lúc chiều tối trên bờ cát, mấy người lão Đỗ muốn đi bơi, nhưng tôi mệt mỏi, chỉ nằm phơi nắng chiều trên bờ cát, nắm một nắm cát, từ từ thả rơi theo chiều gió. Hôm nay tôi đã nhắn cho Liễu Liễu mấy tin nhắn, nhưng đến giờ em vẫn chưa trả lời, khiến tôi có chút lo lắng, bất an. Trước mắt đột nhiên tối sầm, một bóng người che khuất ánh sáng mờ nhạt của nắng chiều tiến lại gần. Tôi ngẩng đầu, là Mạc Tri Văn, lúc này cô ấy mặc một bộ đồ bơi vô cùng quyến rũ, trên mặt mang kính râm, hấp dẫn không ít ánh mắt trên bờ cát. “Hi!” Tôi giơ tay chào hỏi, tin tức cô ta tới đây đã sớm được truyền ra, tôi cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm. Cô ta cười cười, nằm xuống bên cạnh tôi, thoải mái thở dài một tiếng. “Lâu rồi không được thả lỏng như vậy, khó khăn thật.” Cô ta nói. “Làm người nổi tiếng đúng là không dễ dàng, tất nhiên phải vất vả hơn người bình thường rồi.” Tôi đưa cho cô ta một chai nước. ... Mời các bạn đón đọc Gió Thổi Mùa Hè của tác giả Lâm Địch Nhi.
Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường - Thất Nhật Minh
“Chuyện đêm Vong Xuyên đường” là tác phẩm kỳ ảo, lạ lùng, dành tặng cho những bạn đọc say mê những thứ độc đáo, kỳ dị. Sự hài hước và giản dị trong văn phong của Thất Nhật Minh đem đến một câu chuyện ly kỳ và hấp dẫn. Bạn sẽ trả lời thế nào khi có mỹ nam số một, vẻ mặt lạnh lùng như băng tuyết vừa mới gặp bạn lần đầu đã thì thầm: “Em, hãy ở lại bên tôi nhé!”? Trong lúc bạn vẫn đang hí hửng vì tưởng sắp thoát được kiếp FA thì chàng nói với mỹ nam số hai: “Tôi chỉ nói muốn giữ cô ấy ở lại làm việc thôi mà!”. Làm việc? Chính xác là làm tạp vụ. Tạp vụ trong một cửa hàng bụi bặm, cổ quái bán toàn đồ cũ. Đồ cũ nhưng lại rất đắt đỏ. Đắt đỏ nhưng vẫn đông khách mua. Mà khách hàng thì đều là những người kỳ dị.  Nếu là bạn, bạn có vì hai mỹ nam mà nhận lời để rồi phải gặp một anh chàng luôn đeo chiếc mặt nạ bằng ngọc để che đi khuôn mặt đã bị lột da; một con ma xó anh tuấn chuyên hút sinh khí của người sống, khiến họ trở thành oan hồn; một con ngạ quỷ trong lốt bác sỹ tài năng... hay không? Hạ Chí đã nhận lời. Những chuyện kỳ quái vẫn liên tiếp xảy ra, thậm chí cô còn gặp nhiều nguy hiểm hơn lúc trước. Nhưng giờ đây ở bên cô đã có Thanh Minh và Dao. *** Nhận xét của độc giả: “Thoạt tiên tôi cứ nghĩ rằng “Chuyện đêm Vong Xuyên đường” là tập hợp các câu chuyện kỳ lạ riêng lẻ. Nhưng khi đọc xong câu chuyện thứ nhất, rồi câu chuyện thứ hai, thứ ba... tôi mới thấy rằng kỳ thực các câu chuyện này đều liên quan đến nhau. Mỗi câu chuyện giống như một mắt xích quan trọng giúp làm sáng mối duyên tiền kiếp của bộ ba Thanh Minh - Hạ Chí - Dao. Sức cuốn hút của truyện tỏa ra từ cốt truyện ly kỳ, tình tiết gay cấn, không gian ma quái và văn phong giản dị, hài hước”. (- Độc giả Bảo Trang) “Tôi thích Dao, một anh chàng lúc nào cũng tỏ ra yêu bản thân, thích được người khác khen là đẹp trai, ham ăn, ham ngủ và thích mỹ nữ. Dao rất thích trêu chọc Hạ Chí khiến cho cô nổi cáu. Kỳ thực anh rất quan tâm, lo lắng và yêu thương cô. Từ thuở còn ở Thiên Đô - Côn Luân cho đến khi xuống nhân gian, anh luôn ở bên cô, bảo vệ cô trước mọi hiểm nguy. Tình cảm của anh dành cho cô không chỉ là tình yêu, mà còn giống như tình thân vậy”. (- Độc giả Huyền Tú)  *** Trong cơn gió lốc, cửa sổ nhà ai không đóng chặt, đập vào tường kêu rầm rầm. Nửa đêm canh ba, không có chuyện gì chứ? Mặc dù có chút lo lắng, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn ngồi trong quầy không dám đi ra ngoài. Trong cửa hàng lặng phắt như tờ, nói ra cũng thấy kỳ, rõ ràng là cùng một nơi, chỉ có điều vắng đi hai người, sao cảm giác lại khác nhau đến vậy? Bình thường tôi không hề cảm thấy tĩnh lặng đến mức khó chịu như thế này, những đồ vật cũ kỹ nấp trong xó xỉnh dường như đều có sinh mệnh, trong bóng tối dường như có muôn vàn ánh mắt, chúng lén lút thì thầm. Tôi hơi thấp thỏm, co người lại, lập tức cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Bình thường những lúc Thanh Minh có ở đây, tôi không bao giờ đi vào trong quầy. Một là vì không gian bên trong chật hẹp, hai là vì như tôi thấy, cái tủ quầy này giống như thuộc về Thanh Minh, khắp nơi đều đánh dấu mấy chữ “Đồ riêng của Thanh Minh”. Lúc này nép mình trong địa bàn của anh, khắp nơi đều lưu dấu tích của Thanh Minh, tự nhiên tôi lại có cảm giác an toàn hơn một chút. Cảm giác căng thẳng ban nãy đã bay biến đi đâu mất, tôi định thần lại, sợ cái gì, tôi còn có dấu ấn bảo vệ cực mạnh nữa cơ mà. Hơn nữa Dao nói rồi, anh sẽ quay trở lại ngay. Anh chàng đó tuy có lúc mồm mép, nhưng lúc then chốt vẫn rất đáng tin cậy. Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, cánh cửa “kẹt” một tiếng rồi mở ra, một luồng gió lạnh từ ngoài xộc thẳng vào trong. ... Mời các bạn đón đọc Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường của tác giả Thất Nhật Minh.