Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phúc Thê Tụ Bảo

Convert: ngocquynh520 Edit: nguyenthituyen Số chương: 59 chương và một ngoại truyện Tại kinh thành của triều đại Đại Tuyên có lời đồn rằng: Thế tử phi của Lan Dương Vương chính là phúc tinh. Vị Thế tử ốm đau gần như đã bước chân vào địa ngục này rồi lại bỗng khỏe mạnh như trâu, thân thể cường tráng. Vị thế tử phi này, ngay trong vương phủ lại chế tạo ra một món đậu hũ thúi mè cay, mùi nồng nặc khắp phủ vậy mà lại ăn rất ngon, khiến ai ai cũng tranh giành. Thế tử phi chính là người hiền lương, không chỉ bàn luận pháp với thế tử mà còn mở lớp dạy chữ cho hạ nhân. ----- Xuyên đến thời đại này không ngờ nàng chính là đích nữ không được sủng ái của tướng phủ. Mẹ kế dùng mọi cách ném nàng vào am để bầu bạn với phật, cũng may tính tình nàng không ganh đua nên chỉ nghĩ rằng bản thân cần tĩnh tâm ngắm cảnh. Ai ngờ trong phủ đột nhiên cho người đến đón nàng về, nàng mới biết nàng phải làm tân nương xung hỉ, có điều tướng công Lan Dương Vương Thế tử này lại yếu như gà, Cũng vì bái đường với nàng mà trúng gió suýt mất mạng, hắn khâm điểm nàng phụ trách sinh hoạt hàng ngày cho hắn, mấy ngày liên tiếp đều bị nhốt ở trong phòng, Mọi người đều cảm thấy nàng được Thế tử "chuyên phòng độc sủng", nhưng lại không biết nàng kỳ thực đang giúp hắn luyện công, canh chừng kiêm hộ pháp đề phòng hắn bị tẩu hỏa nhập ma, Nàng vẫn cho rằng từ khi sinh ra hắn đã ngậm thìa vàng, nhưng sau khi thái y bắt mạch mới biết hắn vừa ra đời đã bị người ta hạ độc, khiến trong lòng nàng xót xa không thôi. Cộng thêm việc bản thân bị trúng độc khi vừa uống xong chén tổ yến vốn mang đến cho hắn, hắn đã không quản cực nhọc ngày đêm mà chăm sóc nàng, khiến nàng càng khuynh tâm đối với hắn. Thế nhưng những ngày ngọt ngào như vậy lại không được bao lâu, tại võ trường luyện tập của hoàng gia, sau khi Quận chúa nhìn thấy biểu hiện nổi bật của hắn, đã nhất kiến chung tình. Thái hậu cố ý ban Quận chúa làm bình thê của hắn, nhưng hắn lại giấu giếm không nói với nàng, không thực hiện được lời cam kết ban đầu với nàng: nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Nếu vậy nàng cũng không cần hắn, thừa dịp hắn vào cung đã để lại một phong thư hưu phu, lặng lẽ rời đi...... *** PHÚC THÊ TỤ BẢO Giản Anh dtv-ebook.com "Tiểu thư... Người tỉnh lại đi tiểu thư... Tiểu thư... Làm sao người lại ngốc như vậy... Không bằng... Không bằng nô tỳ cũng sẽ đi theo người. Mạnh Tụng Lâm cau mày, nàng từ từ mở mắt ra thì lại nhìn thấy mình đang nằm trong một căn nhà cũ kỹ với nền gạch đất, cau cái mũi một cái liền ngửi thấy được một mùi ẩm mốc, trong không khí này còn tràn ngập những mùi ẩm ướt hôi mốc mà nàng rất ghét, trước mặt là một tiểu nha đầu, mặc một cái áo vải bố xanh đang nằm ở bên người nàng khóc đến chết đi sống lại. Nàng kéo dây cương, không cẩn thận ngã xuống sườn dốc chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt, nàng cho rằng mình nhất định sẽ chết nhưng cũng may nàng phúc lớn mạng lớn chưa có chết. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao tiểu nha đầu này lại mặc y phục thời cổ đại tóc còn búi hai bên? "Đại tiểu thư, hu hu hu... Nô tỳ sẽ đi với người..." Hai tay của tiểu nha đầu này đang run run nhặt từng cái khăn đang trải dài ở trên đất lên. "Ta không có chết!" Mạnh Tụng Lâm vội mở miệng thì lại cảm thấy ngực và yết hầu của mình nóng như lửa đốt, mà giọng nói... Đây không phải là giọng nói của nàng, sao giọng nói của mình lại non nớt như vậy? Cũng bởi vì cả ngày nàng không ngừng quát các đện muội học tập mà giọng nói của nàng đã thay đổi đi, trầm hơn. "A..." Tiểu nha đầu bị dọa sợ đến thả tay ra, rồi ngồi ngã trên đất, hai tay vỗ vỗ ngực còn hai con mắt thì trợn thật to. "Đại tiểu thư, người... Người không có chết." Không khí trong này không đủ, Mạnh Tụng Lâm mới từ từ trả lời: "Lẽ nào... Ngươi hi vọng ta sẽ chết?" Mặc dù không biết tại sao tiểu nha đầu này lại gọi mình bằng đại tiểu thư, nhưng mà nhận thấy được mình chính là đại tiểu thư ở trong miệng nàng ấy, cũng không phải là nàng có nhiều hiểu biết nhưng ở trong phòng chỉ có hai người bọn họ mà tiểu nha đầu này lại ở đây nói chuyện cùng với nàng thì tất nhiên tên gọi đó chính là nàng. "Đại tiểu thư, sao người lại nói như thế?" Tiểu nha đầu tức giận lớn tiếng nói, trong chớp mắt không chịu được liền khóc như mưa. Mạnh Tụng Lâm hơi sững sờ, sao lại tìm diễn viên tới nơi này, nói khóc liền khóc? Diễn rất đạt, không sai, nếu làm diễn viên chính có thể khóc thì đã thành công được một nữa. Nhưng mà nhìn tiểu nha đầu hình như đã bị nàng làm cho phát cáu nên mới khóc, nàng vội khuyên nhủ "Ngươi đừng tức giận, bởi vì ngươi thấy ta tỉnh rồi chợt giật mình nên ta mới hỏi như vậy." Tiểu nha đầu nức nở nói: "Nô tì giật mình là bởi vì đại phu nói người đã tắt thở, muốn nô tì chuẩn bị hậu sự vì vậy lúc người vừa mở miệng nên nô tì mới sợ hãi, nhưng nô tì không hi vọng người sẽ chết những lời nô tì nói là thật, nếu có nửa câu giả dối sẽ bị thiên lôi đánh và sẽ bị đánh năm cái xuống đầu.” Đổi lại, lần này là Mạnh Tụng Lâm giật mình, "Làm sao... Ngươi lại nói nghiêm trọng như thế còn thật như thế..." Nhưng mà nàng càng xem lại càng không đúng, trong phòng chỉ có hai người bọn họ ở đây, vậy có chỗ nào gọi là đóng kịch? Coi như là giấu cái máy chụp hình đi, vậy cũng không đúng, nàng là đặc kĩ thế thân, ở đâu lại có cái trò yên tĩnh như vậy, còn lộ ra ngoài? Nàng là người thay thế ư? Nàng nhìn tiểu nha đầu đau buồn như vậy, đúng lúc trong đầu tái hiện lại việc xuyên qua, sống lại trong kịch bản của quyển tiểu thuyết, đôi môi không kiềm được mà hơi nhấp nháy một chút. "Ta nói, rốt cuộc... Nơi này là nơi nào? Và ngươi là ai? Tiểu nha đầu đó lại ngã lên đất thêm một lần nữa, mặt có chút khiếp sợ. "Đại tiểu thư... Người người, người không nhận ra nô tỳ sao? Nô tỳ là A Chỉ A...” Đầu Mạnh Tụng Lâm hơi run một cái, nha đầu này gọi là A Chỉ, nhìn nàng ấy không giống như nói đùa. Nàng hoảng sợ thêm một lần nữa hỏi, "Nơi này là nơi nào?" Nói mau đây có phải là đang quay phim về một thành phố văn hóa... "Ngay cả Am Liên Hoa người cũng không nhớ?" Giọng A Chỉ hơi run nói: "Chúng ta ở đây đã hai năm rồi, người không nhớ sao?" Mạnh Tụng Lâm cảm giác được tim mình đập liên hồi, cố áp sát cổ họng lại hỏi tiếp: "Ta hỏi đây là nước nào... Không, triều đại?" Khuôn mặt của A Chỉ chợt ảm đạm, "Là Vương triều Đại Tuyên." Ngay cả Vương triều Đại Tuyên, đại tiểu thư cũng quên... Nghe được bốn chữ "Vương triều Đại Tuyên", trong chớp mắt nhìn MạnhTụng Lâm giống như bị sét đánh, mặc dù là đang nằm nhưng nàng cảm thấy mình như đang lung lay bồng bềnh ở giữa không trung dường như đó không phải là thật. A Chỉ khóc lên một tiếng rồi bò đến chỗ của đại tiểu thư: "Đại tiểu thư, người làm sao vậy? Đến cùng là người bị làm sao?" Vào lúc này, hai mắt của Mạnh Tụng Lâm chỉ biết nhìn chằm chằm lên nóc nhà, chỉ muốn ngất đi, nàng uể oải nói: "Ta chỉ muốn biết như vậy thôi." Buối tối, ánh sao trên trời chiếu sáng cùng với đó là tiếng côn trùng kêu vang, Mạnh Tụng Lâm ngồi ở trên tảng đá lớn nằm ở phía ngoài Am Liên Hoa rồi khẽ ngước mắt lên nhìn bầu trời. Đã qua được mười ngày, tinh thần đã có chút ổn định lại, dựa vào ký ức của nguyên chủ và bí mật quan sát hết thời đại này và nàng đã từ từ thích ứng được với thân phận hiện tại. Kiếp trước nàng là đặc kỹ thế thân, chuyên giúp các nữ diễn viên thực hiện những động tác nguy hiểm, ở trong trường võ thuật, nàng là chị cả bình thường không có diễn xuất thì phụ trách huấn luyện học sinh, trong nhà có hai người em trai và nàng gọi là bé Vương, thường ngày đều bị mẹ nàng nói là không có dáng vẻ của một cô gái, thường được khen là đẹp trai, mặc dù nam sinh theo đuổi nàng nhiều hơn nữ sinh nhưng nàng đã 26 tuổi còn chưa có nói qua chuyện yêu đương lần nào. Nàng thầm mến võ thuật của đạo diễn Cố Diêu Thành ròng rã suốt năm năm, đồng thời hắn cũng là người phụ trách võ thuật ở trường học, là người chính trực còn có bạn gái xinh đẹp, nàng liền biết cả đời mình cũng sẽ không dám tỏ tình với hắn, cho nên qua đời bi thương như vậy rồi nàng xuyên qua nàng lại không thể tỏ tình với hắn. Nàng xuyên qua trên người một cô gái tên là Đỗ Phúc, nàng là người của nước vương triều Đại Tuyên, là trưởng nữ của Tả tướng Đỗ Tự Trân, năm 17 tuổi, đã sớm qua tuổi cập kê, lại còn tưởng là mẫu thân tu đạo cầu phúc nên mới bỏ nàng ở trong Am Liên Hoa hai năm cách xa kinh thành, tất cả nguyên do là bởi vì nàng không đối xử tốt với mẹ cả. Tuy nàng là trưởng nữ, nhưng phụ mẫu đã mất vì bị bệnh khi nàng mới năm tuổi, mẹ cả là Hàn Thị làm kế mẫu, coi nàng như cái đinh ở trong mắt, hận không thể trừ khử được nàng. Thừa hưởng ký ức của nguyên chủ, nàng biết Đỗ Phúc là phiên bản cô bé lọ lem thời cổ đại, sự nghiệp của phụ thân ở Tương gia rất nặng nề nên thường bận việc triều chính, mọi chuyện trong phủ đều do kế mẫu Hàn Thị xử lí, chủ yếu là không làm phiền đến phụ thân là được rồi, cũng vì Hàn Thị thường ngày ở trước mặt phụ thân đối xử tốt với nàng nên phụ thân không biết thường ngày mình trải qua cuộc sống như thế nào... Không, cho dù có biết thì phụ thân cũng không có hỏi tới, bởi vì ký ức của Đỗ Phúc nói cho nàng biết, theo cá tính của nguyên chủ thì nàng rất kiệm lời ít nói, không đòi hỏi gì cả, phụ thân nàng rất nhiều thê thiếp, nữ nhi cũng đông, tự nhiên sẽ không chú ý đến nàng. Cho tới tại sao nguyên chủ lại chết, A Chỉ nói là do Hàn Thị tính toán để nàng ở trong Am Liên Hoa ngày ngày ăn chay niệm phật không nhận nàng trở về, mà phụ thân của nguyên chủ càng không đồng ý đề nghị của Hàn Thị, nghĩ đến cảnh suốt đời làm bạn với thanh đăng cổ phật, nguyên chủ cũng không muốn nhưng bi thương lại xuất hiện cùng lúc, nên đã nghĩ ra một việc ngu ngốc đó là treo cổ tử tự. Sau khi biết nguyên nhân cái chết của nguyên chủ, giờ khắc này nàng không khỏi cảm động, cuộc sống của người ở cổ đại cùng với cuộc sống hai mươi sáu năm kiếp trước của nàng rất khác nhau, nếu chỉ vì ở mãi trong am này suốt đời mà liền tìm cái chết thì nàng không đồng tình, tuy nói Hàn Thị vứt nàng ở chỗ này, nhưng tay chân nguyên chủ không có bị trói chặt vì vậy nàng có thể rời am ni cô này để tự lo cho cuộc sống của mình. Nghĩ đến kiếp trước của nàng, tuy rằng 17 tuổi còn là tuổi vị thành niên, nhưng bởi vì cha đột nhiên làm ăn bị phá sản trong khoảng thời gian nàng không vừa học vừa làm để nuôi sống bản thân mình mà còn phải chăm sóc mẹ và em trai mình, tâm trạng từ một bông hoa nhà ấm phòng ấm đến hỗn tạp cứng rắn chuyển hóa rất khá, sao nguyên chủ này lại có tích cách nhu nhược như vậy... Hey…, nàng quên đây là cổ đại, là nam tôn nữ ti, nữ tử bị ràng buộc bởi nam tòng tứ đức, cùng với thành kiến thế tục ở lễ giáo áp bức, lời nói và việc làm không chỉ quy định nghiêm ngặt mà ăn mặc hay mọi cử động đều phải lấy lễ giáo làm nguyên tắc, ngay cả khi xuất đầu lộ diện đều sẽ bị nghị luận, nguyên chủ muốn dựa vào chính mình để xa nhà đi kiếm sống, đó là việc không thể làm được. Vì vậy, khi nguyên chủ biết mình không tránh thoát được vận mệnh và lại cảm thấy trên cõi đời này không có ai quan tâm mình và nàng sẽ mất hết niềm tin mà làm một việc ngu ngốc, mà làm cho nàng rơi xuống núi xuýt chút nữa mất mạng, mượn thi thể xuyên qua để hoàn hồn. Không biết người nhà kiếp trước của nàng hiện tại như thế nào rồi? Chắc mẹ và em trai sẽ không thể nào tiếp nhận được việc nàng chết đi, nhưng nàng là trụ cột kinh tế của gia đình, là một người con gái của gia đình, ngàn vạn lần hai người em trai cũng không thể vì nàng mà nghỉ học được, bản thân nàng còn không được học đại học, hai đứa em trai là hi vọng của nàng, cũng là hi vọng của mẹ cho nên nhất định phải cho hai đứa học đại học. Tuy rằng nàng chết rồi, nhưng nàng chết là ngoài ý muốn chắc là sẽ có tiền bảo hiểm. Nếu như người nhà nàng lãnh được số tiền đó, nàng có thể yên tâm rồi, chỉ sợ kiếp trước nàng không có chết, nàng đang ở bên trong cơ thể của Đỗ Phúc nên cũng không thể lấy được một xu nào, mà nàng cũng không làm được gì ngoài việc làm người thay thế cho Đỗ Phúc, vậy thì thảm... "Đại tiểu thư, muộn như vậy rồi sao người còn không vào trong? Còn đứng ở đó làm gì?" A Chỉ tìm tới ngoài phòng. Mạnh Tụng Lâm cũng chính là Đỗ Phúc, nàng nhìn A Chỉ nàng cảm thấy mình thật vô lực, không biết nói cái gì cho phải. Này tiểu nha đầu Hoàng Mao, hiện tại mới có mấy giờ mà kêu muộn, chỉ có nàng và đầy tớ nên rất nhanh đã ăn xong cơm tối, so với thời gian kiếp trước mà nói bất quá là chỉ năm sáu giờ mà thôi. "Trong phòng hơi khó chịu nên ta ra đây hóng gió một chút, ngươi cũng tới ngồi đi." Nàng dịch chuyển cái mông sang bên cạnh rồi vỗ vỗ tảng đá lớn ý bảo A Chỉ đến ngồi bên cạnh nàng. A Chỉ sợ hãi lui về phía sau một bước, "Nô tỳ đứng như vậy là tốt rồi." Làm sao nàng lại dám đứng ngang hàng với tiểu thư của mình, huống chi là tiểu thư của mình còn dịch chuyển cái mông rồi vỗ vỗ vào tảng đá, nàng nhìn nàng còn sửng sốt. Sau khi đại tiểu thư treo cổ tự tử rồi tỉnh lại nhìn người không giống như trước đây, chỗ này là nơi nào người cũng không nói ra được, lại cảm thấy có gì đó khác khác, nhưng rõ ràng đó chính là một người, nói khác đi đó là người trở nên hoạt bát hơn. Hiện tại lại tốt như vậy, một lần đại tiểu thư từ Quỷ Môn Quan trở về, có lẽ cũng hiểu được vận mệnh của mình, không hề có nghiến răng nghiến lợi nói hận nữa, cũng không có đi tìm cái chết... "Đứng rất tốt, mà ngồi không bằng đứng, đứng không bằng đi tới." Biết không thuyết phục được A Chỉ, chủ tớ có sự khác biệt, Đỗ Phúc cũng không hề nói gì, đơn giản nàng chỉ đứng dậy, nhìn về phía A Chỉ cười cười, "Đi, chúng ta cùng nhau đi ra đường một chút!" Mời các bạn đón đọc Phúc Thê Tụ Bảo của tác giả Giản Anh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bạo Quân - Phong Lộng
Từ sau Ràng buộc cùng Diệp gia, ta đã thề là sẽ không chơi “cảm giác mạnh” nữa. Ngược tâm tim sẽ đau thắt cho vài cái, khóc 1 đêm liền xong nhưng ngược thân sẽ tàn phá giấc mộng yên bình của ta không chỉ 1 đêm, thành nỗi ám ảnh lâu dài. Thề????? Nhưng… xin lỗi chứ … lại cmn lọt hố :v   Âu cũng là thân bất do kỷ La lối thế thôi chứ lại chả thích Đam này bỏ mợ :3   Cổ Sách “ Ta là nam nhân của em. Con mẹ nó em dám bảo tôi cút ngay!” Bạn Cổ Sách chuẩn công bá đạo trên từng hạt gạo. Bạn 1 bụng cuồng chiếm hữu nhưng không bạo quân nửa vời kiểu mấy anh đe dọa thì to miệng lắm nhưng khi thụ nhăn mặt kêu 1 tiếng là liền hì hì buông tay kiếm trò ôn nhu dụ dỗ. Cổ Sách không cần ôn nhu. Bạn ấy sẽ hành cho đến khi gấu con chịu nghe lời mới thôi. Nghe lời rồi sẽ cưng tới bến. Cưng chứ không phải hạ mình làm thê nô. Đó là cái bá đạo ta thích ở Cổ Sách. Đỗ Vân Hiên – bạn là chuẩn thụ kiên cường, bất khuất, dù sống dù chết bạn vẫn vững vàng không chịu cúi đầu … cái lông ấy. Nghĩ lại đi, bị 1 tinh anh xã hội đen, lực kéo dài vô tận hành hạ từ sáng tới chiều, từ chiều tới tối, từ tối tới đêm thì rạng sáng cũng phải để người ta đầu hàng mà thở chứ. Cuộc đời giống như cưỡng bức ấy, nếu không chống cự được thì cách tốt nhất là dang chân ra mà hưởng thụ :3 và bạn gấu con Hiên Hiên nhà chúng ta rất thức thời mà hưởng thụ. Bạn không phải thánh mẫu vô sỉ giống như Mã Phu ( Mã Phu ) cũng không ngoan cố khiến người ta muốn phun 1 búng máu vô mặt giống như Dịch Thủy ( Nam nô ). Túm lại rất chi nà hài nòng với bạn gấu con Hiên Hiên a  Bạo quân – hiện đại, hắc bang, huynh đệ niên thượng, cường thủ hào đoạt, HE. Không hề ngược tâm nhưng không hề hường phấn, ngược thân nhẹ, không hề SM nhưng vẫn mở rộng kiến thức về SM cho độc giả :p Bá đạo, đáng yêu và đáng đọc ” Văn án: Cổ Sách, tản ra quang mang tà mị của đế vương bóng đêm, tượng trưng cho vương tử ngự đen cuồng dã hấp dẫn. Nhưng là, trong mắt Đỗ Vân Hiên cao ngạo lạnh lùng, Cổ Sách chỉ là một ——bạo quân! Bất ngờ không kịp đề phòng, ngay sau đó , là cái bẫy tà ác, uy hiếp, xâm phạm, đe dọa, giám thị… Đối với người duy nhất mà mình nhận định kia, Cổ Sách không để ý thủ đoạn, hắn chỉ cần, chặt chẽ ôm vào trong ngực sẽ không cho phép rời đi. “Cút ngay!” “Tôi là nam nhân của em. Con mẹ nó em dám bảo tôi cút ngay?” Khi đế vương độc tài bá đạo bóng đêm, gặp gỡ nhà thiết kế châu báu tài hoa hơn người Khi nam nhân cuồng ngạo không kềm chế được, tìm về gấu con đáng yêu đã từng mất đi. Bạo quân dùng đủ loại hành vi, ý nghĩa đến tột cùng…” *** Đại Chử bây giờ, Hoàng đế rất sủng ái Hoàng Hậu, đây là chuyện toàn bộ Đại Chử, thậm chí các tiểu quốc phụ cận đều biết. Hoàng đế Đại Chử tính tình không tốt, thích giết người, còn không thích nghe ngôn quan khuyên can, nhưng hắn đối đãi với Hoàng Hậu lại bao dung lại kiên nhẫn. Dân chúng Đại Chử có khả năng một đời đều không đi qua hoàng thành, một đời đều không thể may mắn nhìn thấy thiên nhan, nhưng liền tính là một lão nhân làm ruộng cũng biết được Đế Hậu ân ái, đơn giản là vì Hoàng đế bệ hạ sủng ái Hoàng hậu đến tận trời. Năm đó Hoàng đế đăng cơ chưa từng sửa niên hiệu, nhưng năm ấy lúc phong Hậu liền sửa lại, gọi Vĩnh An, ngụ ý mong Vệ Hoàng hậu có thể vĩnh viễn bình an vui vẻ. Năm đó Hoàng đế đăng cơ chưa từng thi ân, nhưng lúc phong Hậu lại đại xá thiên hạ, chỉ vì có thể giúp Vệ Hoàng hậu cầu phúc tích âm đức. Đương nhiên, này đó chỉ là mặt ngoài, hai người đến tột cùng có bao nhiêu ân ái, cung nhân là rõ ràng nhất. Từ khi phong Hậu đến bây giờ, Vệ Hoàng hậu còn chưa từng được đi Bích Đào uyển của mình ngủ, cho dù chỉ là một đêm, Càn Thanh cung vẫn ở hai vị chủ tử, quần thần có đau khổ khuyên can Chử Thiệu Lăng cũng không để ý, nói nhiều còn có thể nổi giận, trên triều trách cứ ngôn quan: “Trẫm muốn thê tử bên cạnh làm bạn, liên quan gì đến các khanh?!” Dần dần ngôn quan cũng thói quen, chỉ phải an ủi chính mình, may mắn Hoàng đế chỉ chuyên sủng Hoàng hậu, đều là hợp lễ pháp, mà thôi mà thôi, so với tiên đế sủng hạnh thiếp thất thượng vàng hạ cám các thể loại, Hoàng đế bây giờ vẫn tốt hơn nhiều. Vệ Kích lấy thân là nam nhân lên làm Hoàng hậu, đương nhiên không thể giống như nữ nhân thống lĩnh hậu cung, Chử Thiệu Lăng cũng sẽ không đáp ứng. Chử Thiệu Lăng không có hậu phi, một đám thái phi thái tần của tiên đế còn đang dưỡng trong hậu cung đâu, có vài người còn chưa đến hai mươi, đang lứa tuổi, Chử Thiệu Lăng phòng bị nghiêm đến không thể nghiêm hơn, thừa dịp đại xá thiên hạ tiêu hao không ít của cải, ban phát một loạt trân bảo toàn bộ đuổi về nhà mẹ đẻ, nhờ thế còn được thêm một cái thanh danh tốt. ... Mời các bạn đón đọc Bạo Quân của tác giả Phong Lộng.
Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân - Hạ Vũ
Tiểu nương tử của hắn, có chút kiều, mang điểm khờ, bảo hắn có thể nào không yêu? Đại trượng phu của nàng, có chút lãnh, mang điểm bá đạo, bảo nàng như thế nào không yêu? Lạc Hình Thiên, Cao ngất to lớn thân hình, lãnh ngạnh cao ngạo khí thế, Là nam nhân quyền thế khuynh thiên tại Ô Thác vương triều Nữ nhân vì hắn nhiều như sao trên trời, Hắn, chưa bao giờ vì ai dừng chân lưu lại, Thẳng đến nữ tử kêu Cảnh Nhan Ca xuất hiện. Năm năm trước vội vàng thoáng nhìn, năm năm sau gặp nhau, Lạc Hình Thiên chắc chắn, Cảnh Nhan Ca đời này nhất định là nữ nhân của hắn. Cho nên, Hắn cường hãn đối đã quên chính mình là ai Cảnh Nhan Ca dối xưng, Hắn là trượng phu của nàng, Người của nàng, lòng của nàng nên là hắn độc chiếm. Này đây, Hắn cưỡng cầu nàng trên giường hầu hạ, bách nàng một đêm lại một đêm lấy lòng hắn, Cho dù lý do giữ lấy nàng chỉ là nói dối, Khả nàng trên giường yêu kiều giáo hắn muốn ngừng mà không được, ôn nhu thân hình càng dạy hắn tình dục khó nhịn. Ai biết, Lời nói dối bị vạch trần, ôn thuần tiểu nương tử của hắn lại phản kháng, Chính là, Sớm ái mộ cho nàng, Lạc Hình Thiên cũng không khẳng buông tay, Giữ lấy người nàng,  vì nàng thảo niềm vui, Mặc kệ nàng Cảnh Nhan Ca muốn hay không muốn nam nhân là hắn, Hắn đời này chỉ nhận thức nàng này một nữ nhân, Bởi vì đối nàng yêu, sớm không thể tự kềm chế. *** Vận mệnh an bài quá mức kì diệu, mặc dù là Lạc Hình Thiên cũng vô pháp đoán trước, năm năm sau, hắn thế nhưng lại gặp lại hai người kia của Trác phủ. Một ngày kia, hắn mang theo hai gã tùy tùng hướng Đồng Châu đi tới, nửa đường lại lọt vào phục kích, lâm vào tình cảnh bị sát thủ lien tục truy sát, còn trúng phải kịch độc, hắn mấy lần vận công muốn đem độc bức ra bên ngoài cơ thể, sao biết độc khí công tâm, nháy mắt một ngụm máu đen theo hầu gian trào ra. Hắn chống than thể nguy ngập, trằn trọc đi đến Ba Khâu, cuối cùng ngã xuống bên nhà kế lò gạch tại sườn tây trấn Ba Khâu. Chờ hắn mở mắt tỉnh lại, phát hiện chính mình đang nằm ở trên giường ấm áp, được người cẩn thận uy dược, dùng khăn ấm áp lau miệng vết thương của hắn. Đôi tay kia nhẹ nhàng mềm mại linh hoạt, mang theo phát ra từ đáy lòng lo lắng cùng thương tiếc, hắn nghĩ ông trời đối với hắn coi như không tệ, làm cho hắn gặp được một cái nữ tử tâm địa thiện lương. Đợi miệng vết thương trên người được băng bó xong, nàng kia quay đầu lại, dưới ánh nến, một khuôn mặt tuyết trắng ánh vào mi mắt của hắn. Vẫn như cũ là thon dài loan mi, trong vắt thủy mâu, mềm mại môi nhi giống như hoa sen đang nở, trước mặt quang cảnh, uyển ở trong mộng, hắn không khỏi nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm nàng, hướng đến lãnh ngạnh trong lòng nhất thời lung tung.  ... Mời các bạn đón đọc Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân của tác giả Hạ Vũ.
Ăn Tướng Công - Lăng Trúc
Kinh Vô Song quỉ kế đa đoan, theo tỉ kinh thương nhưng nơi yêu thích họp mặt làm ăn là kĩ viện, có vô số hồng nhan tri kỉ. Nhân một lần bạn tốt Liễu Phiêu Phiêu bị ám sát, cô tương kế bắt được sát thủ là Kiếm ma Lãnh Phi. Lãnh Phi là thiếu trang chủ của Thần Kiếm sơn trang, do tâm lý bị trở ngại mà không muốn kế thừa gia nghiệp cũng không định làm hoàn khố đệ tử mà lập chí làm sát thủ, nhiệm vụ thất bại bị Vô Song bắt. Nhưng có thật là dễ dàng vậy không? Lửa gần rơm không cần lâu cũng cháy, hai người không cẩn thuận xxo. Vô Song phát hiện bí mật của Lãnh phi, liệu có bị diệt khẩu hay là… *** “Tuyết nhi”, Mạc Lân đuổi kịp Vô Tuyết, hắn giữ chặt lấy tay nàng. “Ngươi buông tay ta ra”.Vô Tuyết dằng tay ra rồi hối hả quay người bỏ chạy tiếp, nàng vô cùng ảo não chán nản chính bản thân mình, vì sao mà nàng cứ luôn để ý tới nhất cử nhất động của hắn cơ chứ? Càng ảo não hơn chính là, trong lòng của hắn còn vô số nữ nhân khác. “Tuyết nhi, tiểu thê tử của ta à, nàng dừng lại nghe ta nói có được không?” Mạc Lân gấp gáp tới độ đã hơi cao giọng. “Không dừng”, nàng quay đầu lại nói rống lên “Ngươi lại to tiếng với ta nữa rồi, ngươi đối với Thủy Liên cô nương, Trữ Ngọc công chúa luôn nhỏ nhẹ duy có đối với ta là lúc nào cũng to tiếng …” ... Mời các bạn đón đọc Ăn Tướng Công của tác giả Lăng Trúc.
Gian Thần! Quỳ Xuống Cho Trẫm - Hoàng Hề
Tạ Lâm, thân là nguyên lão ba triều, đại thần quyền cao chức trọng, quyền khuynh triều dã, một tay che trời. Tạ Lâm, thân là “lão” gian thần xảo trá, chèn ép dân chúng, gian thần xu nịnh của đương triều, tội vô cùng đáng chém! Tạ Lâm tư liệu kèm theo: 26 tuổi, “nữ” gian thần đã có tuổi. Thừa tướng đại nhân của đương triều lại là con gái, Tạ Lâm, ngươi dám lừa trẫm! Long nhan của vị hoàng đế luôn bị Tạ Lâm khi quân phạm thượng tràn đầy vẻ tức giận: Gian thần xu nịnh, quỳ xuống cho trẫm! Tạ Lâm thản nhiên: “ Nhưng tiên hoàng cha của người đã nói thần không cần phải quỳ.” Hoàng đế tức đến lông tóc dựng đứng: “Vậy bắt tên này lại, áp giải đến tẩm cung của trẫm!!” Văn án khẩu vị nặng: Hoàng đế Đại Bảo mới đăng cơ, mỗi ngày mỗi đêm đều phải chịu đựng sự trông nom dạy dỗ của vị thừa tướng bụng dạ đen tối, luôn khiến thân thể và tâm trí của hắn phải cung phụng cho vương triều Đại Chu. Trong khi đó, hắn không có giây nào phút nào là không muốn trừng trị dạy dỗ ngược lại tên thừa tướng đen tối này: Quỳ xuống, tên gian thần xu nịnh kia! Ai là S, ai là M? Cái này phải dựa vào giá trị chất xám, và cả sự liều mạng chém giết của giá trị vũ lực mới có thể quyết định được! Một câu văn án thông thường nhất: Nhật ký chốn quan trường hiện hành do đích thân gian thần xu nịnh Tạ Lâm làm đạo diễn, mặc sức quan sát chốn quan trường muôn hình vạn trạng. *** Làm hoàng đế thật không hề dễ dàng. Ít ra là Úy Trì Chính thấy như vậy. Hoàng đế uy quyền cao thì sao chứ, Tạ thừa tướng ho một tiếng, ngài phải cun cút nghe lời ngay. Lần đầu Úy Trì Chính được diện kiến hai nhân vật trong truyền thuyết này là lúc hắn bị phái về kinh cầu quân cứu viện. Một đường bôn ba trên ngựa, hắn mệt muốn đứt cả hơi, chưa được quỳ lạy thánh nhan thì đã đụng phải Tạ thừa tướng ngoài cửa. Tạ Lâm năm nay 27 xuân xanh, tuổi còn trẻ mà đã phục vụ qua ba đời quân vương, là đại thần giám quốc quyền khuynh thiên hạ, gặp hoàng đế được phép miễn quỳ. Hắn, nói đơn giản, chính là gian thần hàng thật giá thật trong mắt dân chúng. Chờ đến khi Úy Trì Chính vào triều dâng tấu xin quân tiếp viện mới càng khôi hài. Hoàng đế Minh Trọng Mưu không nói hai lời đã chuẩn tấu. Chỉ có thừa tướng vẫn cái khuôn mặt lạnh như tiền ấy, lặng lẽ lắc đầu. Kết quả, không cần đoán cũng biết, hoàng đế thất bại thảm hại. Hoàng đế Minh Trọng Mưu tuổi mới ngoài đôi mươi, vừa mới chân ướt chân ráo đặt mông ngồi lên ghế rồng được hai năm, vẫn còn là một con hổ giấy trong tay Tạ Lâm. Hắn vốn bị ép ngồi vào cái vị trí này, mỗi ngày đều âm thầm phản kháng, đối nghịch với Tạ thừa tướng. Ai nói hoàng đế là sung sướng, muốn gì làm nấy, lại còn có cả hàng dài phi tần chờ hầu hạ. Đối với Minh Trọng Mưu, hắn thiếu hẳn đoạn "hàng dài phi tần", lại thêm đoạn "đối phó với Tạ thừa tướng đáng ghét xấu xa". Hoàng đế làm gì cũng phải được Tạ thừa tướng cho phép. Tấu chương trước khi phê duyệt phải được Tạ thừa tướng đồng ý. Tạ thừa tướng nói đông, hắn nhất định không được ngó sang bên tây. Ngọn lửa kháng chiến âm ỉ cháy trong lòng tiểu hoàng đế Minh Trọng Mưu, cho tới khi Úy Trì Chính xuất hiện - một làn gió mới trong triều, không hề sợ uy quyền của Tạ Lâm. Hoàng đế vui như bắt được vàng, âm thầm giữ Úy Trì Chính ở lại kinh thành, giao cho hắn một chức quan. Từ đó, kế hoạch lật đổ gian thần Tạ Lâm bắt đầu được hoàng đế thực hiện.   Mời các bạn đón đọc Gian Thần! Quỳ Xuống Cho Trẫm của tác giả Hoàng Hề.