Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em

Trước khi lĩnh chứng, Lạc Kỳ vô tình biết được vị hôn phu tương lai của mình đã ngoại tình, cô quyết định chia tay và hủy bỏ đám cưới. Vị hôn phu đó là tên nhà giàu mới nổi trong giới tài chính, đẹp trai lại nhiều tiền. Trong mắt họ hàng, ở độ tuổi này của cô, khó mà tìm được người đàn ông có điều kiện tốt hơn vị hôn phu ấy. Kể cả tên đó cũng cảm thấy như vậy. – Bởi tự ý hủy bỏ hôn ước, Lạc Kỳ đã xích mích với gia đình. Cô chỉ có thể đón sinh nhật lần thứ 29 của một mình. Đêm đó, giám đốc tập đoàn – Tưởng Thịnh Hòa, sau khi kết thúc tiệc xã giao, đột nhiên hỏi cô: “Lạc Kỳ, em có muốn thử hẹn hò với tôi không?” Lạc Kỳ kinh ngạc không thôi nhìn Tưởng Thịnh Hòa, hoàn toàn cứng họng. Cô là trợ lý của Tưởng Thịnh Hòa, mỗi ngày làm việc với vị cấp trên chưa từng thể hiện cảm xúc ra ngoài, vẻ mặt lại nghiêm nghị, lạnh lùng như băng này, cô đều sợ chẳng may sẽ xảy ra sai sót gì. Cô có nghĩ không thông đến nhường nào, cũng sẽ không dây dưa với anh trong chuyện tình cảm. Vị Tam công tử của Tưởng gia đứng trên đỉnh giới thượng lưu, anh và cô như mây với bùn, cái anh gọi là ‘thử hẹn hò’, chắc chắn chỉ là nông nổi nhất thời, muốn có một mối quan hệ tình nhân trong bóng tối. Cô không chơi nổi. Lạc Kỳ đang nghĩ nên dùng lý do gì để từ chối anh, Tưởng Thịnh Hòa đã nhìn về phía cô, mở miệng nói: “Không phải nông nổi nhất thời, anh đã yêu thầm em bảy năm rồi”. Năm nay, năm thứ bảy cô chiếm trọn lấy trái tim anh. – Tóm tắt một câu: Nữ chính là bạch nguyệt quang của nam chính. Couple: Trợ lý và Tổng giám đốc. Nam chính họ Tưởng, tiếp tục mở rộng bản đồ nhân vật Tưởng gia. Tags: Hào môn thế gia, tình yêu công sở ngọt ngào. Lập ý: Trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình. *** [ Vợ ơi, buổi sáng anh tạm thời có họp, buổi chiều mới có thể quay về Thành phố Tô, chừng ba giờ rưỡi mới đến nơi. ] [ Kỳ, ngủ rồi à? ] [ Sắp họp rồi, không thể kịp thời trả lời em. ] Điện thoại Lạc Kỳ để ở trong túi xách đang rung, Bùi Thời Tiêu gửi liên tiếp ba tin nhắn đến, cô tựa vào chỗ ngồi mà ngủ nên không nghe thấy. Tối hôm qua tham gia một bữa tiệc xã giao, rạng sáng mới kết thúc, trời chưa sáng thì đã phải thức dậy rồi vội vã ngồi chuyến đầu tiên của tàu điện ngầm để đến Thành phố Tô. Lên tàu rồi, cô nghe nhạc êm dịu thì bất giác ngủ mất. Lạc Kỳ tỉnh dậy đã là nửa giờ sau, nhìn thấy tin nhắn thứ nhất thì suýt không thích ứng được tiếng xưng hô "vợ" này, hẹn hò mấy năm với Bùi Thời Tiêu, anh ta đã có thói quen kêu tên cô, số lần kêu cô là vợ có thể đếm trên đầu ngón tay. Cô ngẩng đầu nhìn màn hình nhắc nhở đang chuyển động, trả lời: [ Còn ba trạm thì đến Thành phố Tô. Vừa rồi em ngủ quên. ] Có lẽ Bùi Thời Tiêu vẫn còn đang họp, mười phút sau cũng không trả lời cô. Lạc Kỳ tắt màn hình điện thoại di động, xoay mặt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Cô và Bùi Thời Tiêu là người Thành phố Tô, cuối tuần này đã hẹn nhau quay về Thành phố Tô để đặt khách sạn làm tiệc cưới, hôn lễ được định vào trung tuần (*) tháng mười hai. (*) Trung tuần (từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng). Đặt khách sạn chẳng qua là chuyện nhân tiện thôi, đúng lúc mượn chuyện này để gặp mặt một lần, đầu năm nay cô và Bùi Thời Tiêu đã bắt đầu ở khác nơi, cô ở Bắc Kinh, Bùi Thời Tiêu ở Thượng Hải, vào lúc đó hai người đều bận bịu, đã sắp hai tháng không gặp nhau. Gần tới trưa, Lạc Kỳ đến trạm. Mẹ gọi đến hỏi cô đến trạm hay chưa. "Mẹ, con vừa xuống xe, còn chưa ra trạm." "Thời Tiêu đến trạm xe đón con hả?" "Anh ấy tạm thời có họp, buổi chiều mới đến Thành phố Tô." "Sao con không nói sớm, để mẹ bảo cậu nhỏ của con đến trạm xe đón." "Không cần đâu, dễ bắt xe lắm ạ." Lần trở về này không khéo, ba mẹ đều đi đến vùng khác để công tác nên không ở trong Thành phố Tô. Lạc Kỳ bắt xe, không quay về nhà mình mà nhập địa chỉ phòng cưới. Cô mang theo hai vali lớn, tài xế xuống xe hỗ trợ để vào cốp sau. Phòng cưới là căn hộ Hồ Cảnh đầy đủ tiện ích, một trong những tòa nhà đắt tiền tại Thành phố Tô. Bất luận là cô hay là Bùi Thời Tiêu, thì cơ hội ở trong Thành phố Tô cũng không nhiều, một năm không gặp nhau được mười ngày nửa tháng, nhưng Bùi Thời Tiêu nói ba thành phố đều phải có phòng cưới của bọn họ, còn phải là loại tốt nhất. Lạc Kỳ biết hết tất cả mật mã của Bùi Thời Tiêu, cô đã sớm thuộc lòng rồi. Đến phòng cưới Hồ Cảnh, Lạc Kỳ trực tiếp nhập mật mã vào phòng, đây là lần đầu tiên cô đến đây sau khi nhà đã bố trí xong, trước kia Bùi Thời Tiêu quay video cho cô xem, tất cả đồ xài trong nhà đều thêm vào theo sở thích của cô. Lạc Kỳ tìm giày dép từ tủ giày mới để thay, cầm lấy điện thoại báo bình an cho Bùi Thời Tiêu. Nửa giờ sau, cuộc gọi của Bùi Thời Tiêu xuất hiện. Lạc Kỳ đang sửa sang mấy chiếc hộp, lần này về còn đem theo một vài đồ dùng thường ngày và quần áo của mình cất ở trong phòng tân hôn, thuận tiện sau này quay về dùng ở Thành phố Tô. Buông quần áo trong tay xuống, cầm điện thoại di động rồi đi ra ban công ngắm cảnh để nghe điện thoại. "Vừa tan họp. Em ăn trưa chưa?" Giọng nói trầm thấp của Bùi Thời Tiêu truyền đến. "Chưa, chờ thu dọn xong mới gọi đồ ăn ngoài." Lạc Kỳ nằm bò ở trên lan can, nhìn mặt hồ xao động, đột nhiên đổi chủ ý: "Chờ anh đến thì chúng ta đi ra bên ngoài ăn. Hiện tại em không đói." Trong điện thoại thoáng chốc yên lặng. Bùi Thời Tiêu không có cách nào đi ra bên ngoài ăn với cô được, áy náy nói: "Kỳ à, tuần này anh không trở về được, có một hạng mục xảy ra vấn đề. Một lát nữa anh sẽ gọi đồ ăn ngoài cho em." Lạc Kỳ quan tâm nói: "Vấn đề nghiêm trọng không?" "Ừ, hơi khó một chút." Anh ta không về được, Lạc Kỳ không thể nào không hụt hẫng, nhưng bổ túc hạng mục quan trọng, bây giờ Bùi Thời Tiêu là thành viên hợp danh của Tư bản Hoàn Hằng, ngay cả anh ta cũng cảm thấy vấn đề nghiêm trọng, thì chắc hẳn hạng mục đã có lỗ hổng lớn. Lạc Kỳ hiểu cho anh ta: "Anh cứ làm việc đi, một mình em đặt khách sạn." Bùi Thời Tiêu muốn nói lại thôi, đã nói là quay về Thành phố Tô đặt khách sạn, rồi đi thử áo cưới với cô, nhưng phút cuối cùng thì lỗi hẹn. Mấy năm qua, anh ta chưa để cho cô hụt hẫng bao giờ cả. "Xin lỗi, Kỳ." "Không sao." Dừng lại mấy giây, Bùi Thời Tiêu quyết định: "Mấy ngày qua anh phải thức đêm, nếu không thì em đến Thượng Hải đi? Đến phòng làm việc để tăng ca với anh." Lạc Kỳ không chút nghĩ ngợi: "Không đến đâu, đặt khách sạn xong thì em về Bắc Kinh. Chờ làm xong hạng mục thì anh đi thăm em đi." Cô không đến mức chạy đến công ty anh ta để anh ta bị ảnh hưởng lúc đang sứt đầu mẻ trán. Nếu như là hạng mục cô phụ trách xảy ra vấn đề, cô nào có tâm trạng hẹn hò chứ. Suy bụng ta ra bụng người. Bùi Thời Tiêu lại trò chuyện với cô mười mấy phút, cúp điện thoại rồi đặt đồ ăn bên ngoài cho cô. Trước kia chuyện đặt đồ ăn bên ngoài đều là chuyện của thư ký, nhưng hôm nay anh ta tự mình đặt đồ ăn. Đặt mấy món ăn cô thích xong, Bùi Thời Tiêu tựa vào lưng ghế ngưng thần chốc lát, kêu thư ký đến, dặn dò thư ký đặt một bộ đồ trang sức kim cương cho Lạc Kỳ. Một tiếng sau Lạc Kỳ ăn món Bùi Thời Tiêu đặt cho, bên ngoài có thêm một đĩa trái cây. Cô vừa ăn vừa chụp hình gửi cho Bùi Thời Tiêu: [ Mùi vị của thức ăn quán ăn này không tồi. ] Bùi Thời Tiêu trả lời: [ Vừa mở không lâu, lần sau quay về Thành phố Tô thì sang đó ăn với em. ] Lại hỏi: [ Khi nào em đi xem sảnh tiệc cưới? ] Lạc Kỳ: [ Xế chiều hôm nay. ] Bùi Thời Tiêu đưa danh thiếp của mấy người phụ trách khách sạn năm sao cho Lạc Kỳ, [ Em thích phong cách nhà nào thì đặt nhà đó. ] Lạc Kỳ thêm bạn từng người phụ trách một, hẹn buổi chiều gặp mặt. Ông chủ lớn ở phía sau của mấy khách sạn này là cùng một người họ Triệu, là bạn tốt nhiều năm với ba Bùi Thời Tiêu, Chủ tịch Triệu còn nói nếu phong cách của phòng yến hội không hợp ý của cô thì có thể vì cô mà đặc biệt trang trí lại một lần nữa. Nếu đổi thành cô của bảy năm trước, còn là một công chúa bé bỏng, dựa vào tính cách theo đuổi mọi chuyện hoàn mỹ, thì thật có khả năng trang phòng tiệc cưới một lần nữa theo như thẩm mỹ của bản thân, khi đó có tiền có sức. Nhưng hiện tại sẽ không như vậy. Ba giờ, Lạc Kỳ đúng hẹn đến khách sạn đầu tiên, tiếp đãi cô là thư ký của Tổng giám đốc. Trước khi gặp mặt, thư ký Dương đã đoán được Lạc Kỳ nhất định là một người đẹp, cô ấy cũng đã gặp nhiều các dạng người đẹp rồi, nhưng ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lạc Kỳ thì vẫn bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô, cao gầy gợi cảm, nhưng mặt mũi dửng dưng, làn da trắng mà lạnh lẽo, tạo cho người ta một loại cảm giác xa cách một cách khó hiểu. Đến gần rồi, thư ký Dương tự giới thiệu mình, lúc hướng dẫn Lạc Kỳ đi thang máy. Lạc Kỳ mỉm cười: "Làm phiền rồi." Thư ký Dương mỉm cười đáp lại: "Khách sáo." Không khỏi lại nhìn Lạc Kỳ thêm một ánh mắt, người trông thật dễ nhìn, giọng nói tự mang theo sự từ tính và nhu mỹ, cô ấy cũng không nhịn được trò chuyện thêm vài câu với Lạc Kỳ. Nếu cô mà làm nũng, thì ai chịu nổi cơ chứ. Cô có nghe đồn về chuyện của cặp tình nhân nhỏ Lạc Kỳ và Bùi Thời Tiêu, nghe nói ban đầu nhà họ Bùi cũng không đồng ý cuộc hôn nhân này, muốn tìm một cô gái môn đăng hộ đối cho Bùi Thời Tiêu, nhưng Bùi Thời Tiêu luôn giữ vững ý muốn kết hôn với Lạc Kỳ, cuối cùng ba Bùi mẹ Bùi đã thỏa hiệp. Tài sản gia tộc nhà họ Bùi xếp hàng top ba ở trong Thành phố Tô, năng lực cá nhân Bùi Thời Tiêu cũng xuất sắc, là đối tượng đông đảo danh viện ái mộ. Trước kia điều kiện trong nhà Lạc Kỳ còn chưa tệ, ba mẹ kinh doanh, có hai công ty, nhưng bảy năm trước đầu tư thất bại, công ty tuyên cáo phá sản, ba Lạc thiếu nợ nước ngoài mấy ngàn vạn, không biết bây giờ đã trả hết nợ chưa. Thang máy đến lầu sáu, Lạc Kỳ và thư ký Dương một trước một sau đi ra khỏi đó. Khách sạn này là khách sạn mới xây vào năm ngoái, Lạc Kỳ chưa từng tới đây. Phòng khách yến hội chưa được thiết kế, chủ đạo là loạt màu sắc của biển cả, như mộng như ảo, có thể đồng thời chứa sáu mươi sáu bàn khách. Lạc Kỳ tham quan xong, thì ngay tại chỗ quyết định tiệc cưới được định ở chỗ này. Đi ra khỏi khách sạn, cô gửi tin nhắn cho Bùi Thời Tiêu để nói tiệc cưới được định ở trong khách sạn nào. Bùi Thời Tiêu sau đó nhanh chóng nhắn lại: [ Anh đã nói với ba mẹ là đặt khách sạn này, những chuyện khác không cần em bận tâm nữa. Em muốn đi thử áo cưới không? Hay là chờ tháng sau anh đi thử với em? ] Lạc Kỳ không chút do dự: [ Tháng sau. ] Bùi Thời Tiêu bảo đảm: [ Đến lúc đó có bận rộn đi nữa thì cũng thử áo cưới với em. ] Anh ta xin lỗi lần nữa vì hôm nay lỡ hẹn: [ Đợi làm xong hạng mục này, anh ở với em thêm mấy ngày nữa. ] Lạc Kỳ: [ Anh không cần để tâm, công việc quan trọng. ] Ngoài miệng nói không có gì, nhưng trong lòng không khỏi tiếc nuối, tiếc nuối trông đợi lâu như vậy lại không gặp được nhau. Lạc Kỳ không quay về phòng cưới nữa, mà ngồi tàu điện ngầm quay về nhà mình. Khác với tiểu khu đắt tiền của Bùi Thời Tiêu, nhà cô ở trong con hẻm của khu vực thành phố cũ. Ngôi nhà trong con hẻm là nhà cũ ông bà để lại, đã bỏ trống mấy năm. Bảy năm trước, biệt thự bị tra xét rồi niêm phong, ba mẹ dời đến chỗ này rồi sinh sống đến hiện tại. Đi qua cây cầu đá, Lạc Kỳ đi vào trong con hẻm chật hẹp, nhà cũ cũng không phải là nhà đơn lẻ, trong khuôn viên có tổng cộng ba gia đình. Bà Tiền là bà cụ hàng xóm đang ngồi ở trong sân nhà hóng mát, nhìn thấy cô quay về, bà đi vào nhà bưng hai miếng dưa hấu đã cắt ra cho cô. "Mẹ con nói tuần này con muốn về, đáng tiếc bận việc nên không gặp được." Bà Tiền nhìn Lạc Kỳ lớn lên nên Lạc Kỳ không khách sáo, cô nhận lấy dưa hấu, ngồi xuống băng ghế lùn ở bên cạnh bà Tiền, ăn dưa hấu rồi trò chuyện với bà Tiền vài câu. "Mẹ con nói con về đặt tiệc đính hôn, đặt xong chưa?" "Dạ." Lạc Kỳ gật đầu, lại nói với bà Tiền là khách sạn nào. Lớn tuổi rồi thì luôn không nhịn được lải nhải, bà Tiền nói lời thấm thía: "Bà con không còn nữa, có vài lời bà phải nói thay bà ấy. Chờ kết hôn rồi thì vẫn đi làm cho tốt, vợ chồng son cũng không thể luôn ở hai chỗ mãi, dễ xảy ra vấn đề." Lạc Kỳ nghiêm túc đáp: "Sang năm con đi Thượng Hải ạ." "Nghe mẹ con nói chủ của con là người tốt, cũng trọng dụng con." Từ chức thì đáng tiếc lắm, không từ chức thì vợ chồng son gặp mặt nhau cũng không dễ dàng, bà Tiền xoắn xuýt than thở một hơi. "Không tính từ chức ạ, điều con đi công ty chi nhánh thôi." Cô là trợ lý của Chủ tịch Tưởng Nguyệt Như, trước kia từng đề cập với Chủ tịch Tưởng là sau khi cưới, dự định kết thúc việc sống tha hương. Ở bên người Chủ tịch Tưởng lịch luyện năm năm, cô đã có thể gánh vác một phương diện. Chủ tịch Tưởng đã hứa với cô, đến lúc đó sẽ điều cô đi Thượng Hải để phụ trách chi nhánh của Tập đoàn Viễn Duy. Chủ tịch Tưởng là cô của ông chủ lớn Tưởng Thịnh Hòa của bọn cô, Tưởng Thịnh Hòa được Chủ tịch Tưởng một tay nuôi lớn, không phải mẹ con nhưng tình cảm lại thắng cả tình mẹ con, chuyện mà Chủ tịch Tưởng cam kết với cô, trên cơ bản là ván đã đóng thuyền. Ăn xong hai miếng dưa hấu, Lạc Kỳ về phòng dọn dẹp. Nhà cũ có hai gian phòng ngủ nhỏ, phòng ngủ của cô đã lâu không ai ở, trong phòng ngột ngạt, Lạc Kỳ mở cửa sổ thông gió. Điện thoại di động trên bàn reo vang, Lạc Kỳ tưởng Bùi Thời Tiêu gọi đến, đi nhanh qua cầm điện thoại di động lên, vừa nhìn dãy số, là một trong số người phụ trách của nhóm người hợp tác với Tập đoàn Viễn Duy. Cô nghe máy, hai người khách sáo một phen, đối phương hỏi cô: "Trợ lý Lạc, cuộc giải phẫu của Chủ tịch Tưởng sao rồi? Ổn định rồi chưa? Ngày mai muốn đi bệnh viện thăm Chủ tịch Tưởng, làm phiền cô sắp xếp một chút." Lạc Kỳ: "..." Bị hỏi cho ngơ ngác. Chủ tịch Tưởng nằm viện rồi sao? Làm trợ lý của Tưởng Nguyệt Như, thế mà không biết cô bà chủ mình giải phẫu, không làm tròn bổn phận một chút nào cả. Cho dù không biết tình huống của Tưởng Nguyệt Như ra sao, nhưng cô cũng sẽ không lộ ra một tia bất ngờ ở trước mặt người ngoài, Lạc Kỳ bình tĩnh nói: "Anh khách sáo rồi, không phiền, tôi sắp xếp xong thì gọi lại cho anh nhé." Cúp điện thoại xong, Lạc Kỳ tìm số tài xế của Tưởng Nguyệt Như rồi gọi đi, hỏi một chút mới biết Tưởng Nguyệt Như nằm viện vào thứ sáu, làm giải phẫu cắt bỏ túi mật, tình huống bây giờ ổn định, tất cả chỉ tiêu đều bình thường. Còn về việc vì sao giấu giếm cô, tài xế giải thích: "Không phải cố ý không nói với con, ý của Chủ tịch Tưởng là không thể ảnh hưởng con về Thành phố Tô đặt tiệc kết hôn và thử áo cưới." Lạc Kỳ không nói ra được cảm nhận trong lòng, "Sáng mai con về." Cắt đứt cuộc gọi, cô lập tức đổi sang đặt vé xe đường về. Buổi trưa ngày kế, Lạc Kỳ quay lại Bắc Kinh. Tưởng Nguyệt Như ở trong phòng bệnh VIP trên lầu cuối, chỗ cửa có vệ sĩ, Lạc Kỳ nhận ra là vệ sĩ của ông chủ lớn Tưởng Thịnh Hòa của bọn họ. Vừa nghĩ tới giờ phút này Tưởng Thịnh Hòa cũng ở trong phòng bệnh, trong lòng Lạc Kỳ thấp thỏm. Toàn bộ Tập đoàn Viễn Duy, trừ Tưởng Nguyệt Như ra thì không người nào không căng thẳng lúc ở chung với Tưởng Thịnh Hòa cả, đặc biệt là lúc anh không nói một lời mà nhìn chằm chằm người ta. Đoàn đội làm việc của Tưởng Thịnh Hòa, ai nấy đều tự cảm thấy có nguy cơ, lúc đi làm thì trước đến giờ tất cả mọi người trong Bộ phận Giám đốc đều không dám phân tâm, chứ đừng nói là lười biếng. Chỗ tốt của hiệu suất cao chính là không cần tăng ca, người của Bộ phận Giám đốc một tháng mới có thể có ngày nghỉ kép là hai ba tuần, bình thường cơ bản cũng có thể tan làm theo thời gian thường lệ, không người trong nghề nào không hâm mộ, ngay cả cô cũng hâm mộ có thể có hai ngày nghỉ. Thậm chí cô đã từng có suy nghĩ có nên làm việc trong Bộ phận Giám đốc của Tưởng Thịnh Hòa hay không. Vệ sĩ biết Lạc Kỳ nên cho vào thẳng. Lạc Kỳ bưng hoa tươi, gật đầu tỏ vẻ cảm ơn. Không biết Tưởng Nguyệt Như có ngủ không, cô vô thức thả nhẹ bước chân. Cánh cửa phòng bệnh khép hờ, bên trong truyền đến tiếng mắng yếu ớt, "Bị bệnh cũng khá hay, bên tai được thanh tịnh. Ba mẹ con đấy, nhất là ba con, mấy ngày qua cũng không dám lải nhải cô nữa. Con cũng không biết đâu, một ngày trước khi cô giải phẫu mà ba con còn gọi điện thoại cho cô bảo cô thúc giục con một chút đấy, con nên quyết định đi. Làm cho người ta phiền lòng quá." "Lần sau ông ấy còn thúc giục nữa, cô cứ nói con còn chưa chơi đủ, còn muốn chơi thêm hai năm nữa." Trong giọng nói mát lạnh lộ ra mấy phần ý cười bất cần đời. "Con muốn chọc cho ông ấy tức chết à." Tưởng Nguyệt Như trêu ghẹo xong, thâm thúy nói: "Con đấy, còn chìm đắm như vậy nữa thì làm thế nào đây." Lạc Kỳ nghe mà hồ đồ, chuyện riêng tư của ông chủ không phải là chuyện cô có thể nghe. Xoay người đi ngược về một đoạn đường, sau đó lấy tiếng bước chân bình thường rồi một lần nữa đi về phía cửa phòng bệnh. Trò chuyện trong phòng đúng lúc chấm dứt tại đây, Tưởng Thịnh Hòa nghe thấy âm thanh ngoài cửa. Lạc Kỳ nhẹ nhàng gõ cửa. Tưởng Thịnh Hòa nhìn từ khe cửa thì thấy dáng vẻ của Lạc Kỳ, "Vào đi." Lạc Kỳ đẩy cửa vào, thứ đầu tiên xông vào mi mắt là hai chân của Tưởng Thịnh Hòa bắt chéo mà ngồi trên ghế sa lon. Tưởng Nguyệt Như chậm rãi xoay đầu, "Cô chỉ làm tiểu phẫu, không có gì đáng ngại cả. Cháu nói cô xem, vất vả lắm mới về nhà được một chuyến, vội vội vàng vàng chạy về thế này, cháu có thời gian chọn áo cưới à?" Lạc Kỳ cười cười, nói dối: "Áo cưới đã chọn xong rồi, khách sạn cũng đặt rồi ạ." Đáp lại Tưởng Nguyệt Như, lúc này mới có rảnh chào hỏi với Tưởng Thịnh Hòa, "Tổng giám đốc Tưởng." Tầm mắt thoáng lướt qua gương mặt anh, khí chất của anh bức người, cô không dám đối mặt với anh. Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, ánh mắt dừng lại ở mi mắt cô hai ba giây, rồi dời đi với vẻ vô cùng bình tĩnh. Mời các bạn mượn đọc sách Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em của tác giả Mộng Tiêu Nhị.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hoa Đào Khuynh Quốc
Hôm bữa lúc tớ đang đợi tàu, playlist tình cờ phát mấy câu hát thế này: “Muốn nhìn em cười, muốn cùng em náo, muốn ôm em trọn vẹn vào lòng... chắc em cũng biết, trái tim anh đập, toàn bộ đều vì em” (*). Trong đầu tớ lúc ấy không hiểu sao liền nảy ra ba chữ “Lý Thừa Dục”, cảm giác giống như ca sĩ kia đang hát lên tâm tư sâu kín của chàng nam chính trong cuốn “Hoa đào khuynh quốc” mà tớ mới đọc hôm trước vậy. Lý thừa tướng tuổi trẻ tài cao, thân phận thần bí, sau khi nữ đế Huyết Nguyệt qua đời thì trở thành người nắm giữ triều chính, bước một bước liền có thể có được ngôi vị cửu ngũ trí tôn. Ấy vậy mà không hiểu vì sao, Lý thừa tướng năm lần bảy lượt viết thư tới Tư Không triều, kính xin Nhiếp tướng quân, người được cho là huyết mạch duy nhất của hoàng tộc Huyết Nguyệt về làm nữ đế.  Hành động của chàng không chỉ khiến dân chúng hai nước xôn xao, còn khiến cho Tư Không hoàng đế đoán không ra ý định của chàng. Bọn họ kẻ nghi ngờ, người phản đối. Bởi không ai biết được, nhiều năm trước trên chiến trường, là chính giọng nói của nàng kéo chàng ra khỏi cõi chết, là chiếc nhẫn nàng để lại dẫn lối cho chàng trở về cố hương. Nàng đối với chàng không chỉ là vừa gặp đã yêu mà còn là một loại tín ngưỡng. Lần này chàng muốn nàng trở lại, một nửa là vì giang sơn xã tắc, nửa còn lại là tư tâm của mình. Bởi vì yêu nàng, mỗi một thói quen, mỗi một sở thích của nàng chàng đều ghi nhớ. Nàng tới Huyết Nguyệt, sợ nàng không quen phong vị, chàng tỉ mỉ sắp xếp đồ ăn, chỗ ở, cùng nàng trò truyện, cùng nàng say rượu ngắm trăng. Bởi vì yêu nàng, chàng chu tính mọi việc, lo liệu trăm bề, bảo vệ nàng trước bá quan văn võ, thay nàng trừ phản tặc Tây Sơn. Dù thân phận thần bí của chàng vô cùng cao quý, dù chàng mưu lược vô song, chỉ vì nụ cười của nàng, Lý Thừa Dục nguyện cả đời trở thành một trung thần, chờ đợi bên cạnh nàng. *** Nàng đã từng là Thanh Long tướng quân vang danh thiên hạ, là kẻ thù khiến Huyết Nguyệt vừa kinh sợ vừa nể phục. Nhiếp Thanh Lan dùng mười năm thanh xuân để yêu một người, vì hắn bao lần vào sinh ra tử, vì hắn mà gánh trên mình tội bất trung. Nàng không cầu vị trí mẫu nghi thiên hạ, càng không mong cùng hắn một đời một kiếp một đôi. Thứ nàng muốn không nhiều, nhưng hắn lại chẳng thể cho. Không những thế, chính tay hắn còn đẩy nàng đến “lòng địch” chỉ vì những mưu toan trong lòng hắn. Hắn tuyệt tình khiến trái tim nàng hiểu rõ, cũng khiến nàng từ bỏ đoạn tình cảm này. Nhiếp Thanh Lan tới Huyết Nguyệt, có lẽ ban đầu vẫn trong tâm thế Thanh Long tướng quân của Tư Không triều. Nhưng Lý Thừa Dục đã khiến nàng hiểu được, cho dù nàng không sinh ở Huyết Nguyệt nhưng nàng không thể phủ nhận dòng máu Huyết Nguyệt đang chảy trong người mình. Vì vậy, nàng bắt tay với Lý thừa tướng, cốt để ổn định triều cương khiến cho Huyết Nguyệt trở nên tốt đẹp hơn.  Trong những ngày tháng đấu tranh với đám văn võ bá quan như hổ rình mồi ấy, có một người vẫn luôn ở bên cạnh nàng. Chàng tỉ mỉ quan tâm săn sóc, chàng dịu dàng an ủi dỗ dành, chàng lo lắng bảo vệ khiến nàng động tâm. Có lẽ, lúc bắt đầu nàng chọn Lý Thừa Dục làm Hoàng phu chỉ có một nửa là tình cảm mà thôi, nhưng lại không biết từ lúc nào, dù nàng ngẩng đầu hay cúi đầu, trong mắt trong tim nàng đều là Lý Thừa Dục.  *** Lý thừa tướng không chỉ tài giỏi mà còn là một người đàn ông dịu dàng, thâm tình. Chàng yêu một người nhiều năm lại chỉ dám giữ hình bóng người đó trong tim. Nếu không phải vận mệnh trùng hợp, có lẽ cả đời này cứ như vậy, dõi theo nàng từ phía xa. May mắn thay cơ duyên xảo hợp, để chàng có thể lại gần nàng. Nhiếp Thanh Lan trong mắt thiên hạ là nữ hán tử, một thân anh khí, nhưng trong lòng chàng, nàng mãi mãi là một đóa hoa đào cần được nâng niu. Chàng yêu nàng, đem hết sức lực để yêu, không muốn nàng sầu càng không muốn nàng rối rắm. Dù biết nàng quyết định lấy chàng không phải tất cả bởi yêu nhưng chàng nguyện ý chờ đợi, đến một ngày khi nàng nhìn lại liền nhìn thấy chàng trong trái tim mình. Tư Không Thần là một hoàng đế kiêu ngạo, hắn vì nghiệp lớn có thể hy sinh tất thảy bao gồm cả tình yêu hoặc giả như hắn quá tự tin, cho rằng cả đời này, trong lòng Nhiếp Thanh Lan cũng chỉ có hắn. Hắn tự phụ nên không hiểu được sự ác độc, tuyệt tình của hắn đã khiến Nhiếp Thanh Lan nhận rõ kết cục của đoạn tình này, từ nay về sau chẳng còn hy vọng gì với hắn. Tư Không Thần yêu Nhiếp Thanh Lan, chỉ tiếc rằng tình yêu ấy vĩnh viễn mang theo mưu lợi danh quyền khiến trái tim nàng rạn nứt, thay đổi. Ngày hắn đẩy nàng tới Huyết Nguyệt, cũng là ngày hắn tự tay cắt đứt duyên tình giữa hai người, giống như cái cách hắn tự tay bẻ gãy nhành hoa đào mà hắn tặng cho nàng vậy. Nhiếp Thanh Lan là một cô nàng mạnh mẽ, quyết đoán. Nàng yêu Tư Không Thần nhiều năm, bán mạng cho hắn, đến cuối cùng đổi lại vẫn là con số không. Ngày nàng rời đi, cũng là ngày nàng quyết tâm bỏ lại những lưu luyến, si mê với hắn. Dù vài chục năm tình cảm không dễ quên nhưng nàng cũng sẽ không vì thế mà cùng hắn dây dưa, ủy khuất chính mình.  Nhiếp Thanh Lan không nghĩ bản thân có thể yêu một người nhanh đến vậy. Tuy vài tháng ngắn ngủi nhưng sự dịu dàng của chàng, sự quan tâm của chàng, những nỗ lực để bảo vệ nàng khiến con tim nàng xao động. Rồi không biết từ lúc nào, đôi mắt hoàng kim lấp lánh ánh mặt trời ấy in sâu trong tâm trí nàng, chiếm cứ toàn bộ trái tim nàng, khiến nó trở nên rực rỡ sống động. Nhiếp Thanh Lan yêu Tư Không Thần nhưng đó đã là quá khứ. Hiện tại và tương lai, người nàng muốn cùng nắm tay đi hết đoạn đường dài này là phu quân Lý Thừa Dục của nàng. *** Với tớ, Trạm Lộ giống như người lạ thân quen khi mà tớ đã đọc không ít tác phẩm của tác giả này, nhưng số truyện nhớ được thực sự không nhiều. “Hoa đào khuynh quốc” là một trong số ít những truyện của Trạm Lộ khiến tớ ấn tượng, bởi bút lực mạnh mẽ, cách chuyển biến tình huống hợp lý, tuyến nhân vật ổn định, cảnh H được lồng ghét logic không quá đà, vừa thỏa mãn sắc tính lại có chiều sâu thưởng thức.  “Hoa đào khuynh quốc” thực sự khiến tớ có cảm giác đông qua, xuân tới, hoa đào chớm nở, không phô trương choáng ngợp, ngược lại có chút dịu dàng, có chút day dứt rồi lại có cảm giác thỏa mãn để có thể bật thốt lên “rốt cuộc hoa đào cũng nở, người có tình cuối cùng cũng được ở bên nhau”.  ____________ (*): Lời bài hát Một lần là tốt rồi - Dương Tông Vỹ  Review by #Gian_Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Hoa Đào Khuynh Quốc của tác giả Trạm Lộ.
Hợp Đồng Hết Hạn
Khương Khả Vọng được Bùi tiên sinh “chiếu cố” ba năm, thuận lợi có được đèn xanh thông hành khắp mọi chốn trong giới giải trí , nhưng lại vẫn cứ thế, mãi chẳng nổi lên được. Đến khi hết hạn hợp đồng ba năm, cô cũng không có ý định tiếp tục gia hạn, quyết định cân nhắc, suy nghĩ thật kĩ xem sau này, con đường tương lai sẽ bước tiếp như thế nào. Bùi tiên sinh cũng không nói gì thêm, thả cô đi, trước khi cô đi còn tặng cô một nguồn tài nguyên đồ sộ, thể hiện phong độ và thể diện đến cực hạn. Sau khi chia tay, trong thâm tâm Khương Khả Vọng vẫn có chút gì đó lạc lõng. Chỉ là đối phương đã thoải mái dứt khoát như thế, cô cũng không có lí do gì để cho tinh thần mình sa sút được, thế là xốc lại tinh thần, nhận một chương trình truyền hình thực tế về tình yêu. Ai mà biết được, tập thứ nhất vừa được tung ra, về đến nhà, không thể tưởng tượng được người nào đó đã ngồi trực ở phòng khách đợi cô, sắc mặt tối sầm. “Khương Khả Vọng, đủ lông đủ cánh rồi đúng không?” *** Trước khi đọc cần biết: 1: Nữ chính bệnh kiều*, không phải người lương thiện. 2: Có xen lẫn hồi ức. *Bệnh kiều trong tiếng nhật là yandere – đây là từ chỉ tính cách của những nhân vật rất yếu đuối, nhút nhát, dễ xấu hổ, thẹn thùng. Khi yêu họ rất chung thủy, họ có thể làm bất kỳ cái gì cho người họ yêu đến mức thái quá. Họ có máu ghen và sự chiếm hữu rất cao, thường thì các nhân vật yandere có tâm lý không bình thường. Tóm gọn lại thì chính là có tính chiếm hữu mạnh và giữ dục siêu lớn. (nguồn: greyphan) Note của editor: Mình chỉ mới vừa học edit thôi, vậy nên có gì sai sót xin cứ để lại bình luận phía dưới, mình sẽ cố gắng khắc phục mọi thứ và làm ra bản edit tốt nhất có thể. Cảm ơn đã ghé qua, rất vui nhận được nhận những bình luận mang tính góp ý (đầy thiện ý). *** Tháng tư, Bắc Kinh, ánh nắng chói chang. Một chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc từ sân bay. Bên trong xe, Khương Khả Vọng đang ngồi dựa vào ghế, ngủ bù. Người đại diện Comilla hồi âm email xong, cuối cùng cũng có thời gian để uống một hớp nước, vừa vặn nắp bình vừa quay đầu nhìn cô nghệ sĩ nhà mình đang ngồi bên cạnh. Mới đón cô từ sân bay ra, lên xe được một lát đã ngủ say như chết. Một tháng này, Khương Khả Vọng ở nước ngoài một mình để ghi hình cho một chương trình truyền hình thực tế. Tổ chương trình hà khắc, không cho trợ lí đi theo, hành lí cũng không được mang nhiều, thống nhất mỗi người chỉ được hai vali. Bắc Âu lạnh như thế, xa như thế, thực sự là khổ cho cô rồi. Đúng vậy, vừa gặp mặt ở sân bay đã thấy đứa nhỏ này mặt mày mệt mỏi, người cũng gầy hẳn đi, trông rất hốc hác. Nhưng cô vẫn mỉm cười, không hề gắt gỏng, cũng chẳng phàn nàn một câu nào, còn tặng cho Comilla đồ kỉ niệm mua ở nước đó, là một tiểu mỹ nhân ngư làm bằng gỗ mộc. Khương Khả Vọng không hổ là người mà chị ta kì vọng, từ lúc gia nhập tới giờ chưa từng làm chị ta lo lắng, tính cách tốt như một cục bông mềm vậy. Đang cảm khái, bỗng nhiên xe chậm rãi dừng lại. Comilla nhìn ra ngoài từ cửa sổ, một hàng dài tít tắp không nhìn thấy nổi điểm cuối: “Kẹt xe à?” Lái xe đáp lại, Comilla mở bản đồ ra xem tình hình đường xá, thấy rằng trong vòng 3km quanh đây đều bị tắc nghẽn. “May mà hôm nay không có chuyện gì quan trọng.” Chị ta lẩm bẩm tự nói với mình. Vô ý quay đầu lại, thấy cô gái bên cạnh mặt mày mông lung mờ mịt, “Dậy rồi à?” “Dạ, chị Comilla.” Khương Khả Vọng hít hít mũi, khuỷu tay đặt lên ô cửa sổ, quan sát tình hình bên ngoài. Dòng xe cộ phía trước di chuyển lên với tốc độ rùa bò, ba người ở trong xe không tránh khỏi có chút khó xử. Khương Khả Vọng ngửa mặt nhìn trần xe, phá vỡ bầu không khí yên lặng này: “Chị Comilla này, chị có điếu nào không?” Comilla giật nảy mình: “Em không sợ bị Bùi tiên sinh phát hiện à?” Bùi tiên sinh ra lệnh bắt Khương Khả Vọng phải cai thuốc, ngay cả đám người theo cô cũng phải bỏ thuốc lá. Mời các bạn đón đọc Hợp Đồng Hết Hạn của tác giả Nhân Tương.
Không Yêu Lúc Sau
Văn án:  Cùng ác long chiến đấu quá lâu, bản thân cũng trở thành ác long: Chăm chú nhìn vực sâu quá lâu, vực sâu cũng chăm chú nhìn lại mình. Hắn vì báo thù cho cha, khiến cô cửa nát nhà tan. Sau khi hạnh phúc tan vỡ, hắn mới hiểu được, hạnh phúc so với ân oán càng quan trọng hơn, không có gì đáng giá để lấy hạnh phúc mà trả đại giới. Hắn hỏi: Làm sao em mới chịu trở về? Cô đáp: Trừ phi anh đem tất cả, trả lại cho tôi. Cô lạnh nhạt đối đãi, hắn từng bước tương bức. Tình yêu đã thành chuyện cũ, cô sao có thể tin tưởng hắn một lần nữa đây?   “Có người đang đắm chìm trong tình yêu thì ở nơi nào đó, ai đó nói lời ly biệt.” (*) Hôm ấy, trời đổ cơn mưa, tựa như giọt lệ, khắc sâu vào lòng… Cho đến tận lúc này, khi đã trải qua thật nhiều năm Viên Miêu vẫn không thể nào quên được giây phút đau đớn ấy trong cuộc đời mình. Ngày mà Chư Nhất Hành buông lời ly biệt cùng cô cũng là ngày cô đánh mất tất cả mọi thứ quý giá trong cuộc đời mình…  Viên Miêu là tiểu thư độc nhất của Viên gia, từ bé đến lớn được cha mẹ yêu thương sủng ái vô cùng. Viên Miêu xinh đẹp thông minh, tính tình lại hoạt bát đáng yêu, lúc nào cũng rạng rỡ như ánh mặt trời. Thanh xuân của Viên Miêu tựa như cơn mưa rào, thấm ướt muôn hoa, làm mềm mái tóc, tan chảy trái tim, yêu thương một người. Lần đầu tiên nhìn thấy anh chàng Chư Nhất Hành khóa trên, Viên Miêu liền lạc nhịp. Ánh mắt, nụ cười và bóng dáng của anh, nhẹ nhàng khắc vào lòng cô. Hóa ra, để lỡ một giây lại biến thành yêu thương một người lúc nào không hay.  Vì để truy đuổi anh chàng cao ráo đẹp trai thành tích tốt Chư Nhất Hành mà Viên Miêu đã sử dụng rất nhiều cách từ vô ý đến cố tình. Nhưng mặc cho cô có bao nhiêu cố gắng thì anh vẫn lạnh nhạt lúc xa lúc gần. Viên Miêu lại càng ra sức nỗ lực, không ngại mặt dày, không ngại đau lòng, không ngại tổn thương… từng bước tiến tới.  Vốn dĩ, trong câu chuyện tình yêu này, Chư Nhất Hành chỉ cần đứng yên ở đó, Viên Miêu sẵn sàng vứt bỏ tất cả truy đuổi anh, cho dù là 1000 bước gian nan, vẫn cam tâm tình nguyện lấp đầy. Cuối cùng, ngày hôm ấy, Viên Miêu có thể dũng cảm đứng trước mặt anh mà nói rằng “Chư Nhất Hành, em thích anh, chúng ta ở bên nhau đi”. Rồi như sợ anh từ chối mà vụng về hôn lên môi anh, thành công bắt anh làm bạn trai của mình. Chỉ là, Viên Miêu không biết rằng, bi kịch đã bắt đầu từ giây phút này. Giây phút cô để cho Chư Nhất Hành nắm lấy toàn bộ tình yêu và trái tim mình. Bởi vì, Chư Nhất Hành không yêu cô. Bởi vì, Chư Nhất Hành còn có mục đích khác. Bởi vì, Chư Nhất Hành sẽ phá hủy tất cả mọi thứ mà cô có. Bởi vị, bọn họ sinh ra vốn dĩ là kẻ thù chứ không phải là người yêu của nhau. Nhưng, Viên Miêu khờ khạo ngốc nghếch vẫn chưa biết sự thật tàn nhẫn này. Thế nên, Viên Miêu kiên quyết không nghe khuyên can từ bố mẹ mà muốn gả cho anh bằng được. Cuối cùng, khi tuần trăng mật đang còn dang dở, khi những tháng ngày hạnh phúc còn chưa được bắt đầu, thì cũng là lúc chân tướng phơi bày… Cha cô bị người ta tố cáo, đến nỗi phải nhảy lầu tự sát, tất cả tài sản toàn bộ bị niêm phong. Viên Miêu hoảng loạn gọi điện cho Nhất Hành, nhưng đổi lại chỉ là những âm tút dài vô định. Lần đầu tiên trong cuộc đời, mỗi giây phút chờ đợi trôi qua với cô lại thống khổ đến vậy. Cô muốn tìm anh, nhưng không thể gặp. Mọi thứ hỗn loạn, xáo động đầy bi kịch. Đến bây giờ, Viên Miêu mới nhận ra có gì đó không đúng thì cũng là lúc Nhất Hành muốn ly hôn, ly hôn người vợ anh vừa mới hôm trước ân ái mặn nồng, ly hôn với những vạch trần sự thật khốc liệt. Nhưng mà, Viên Miêu vẫn muốn cho anh thêm một cơ hội nữa, biết đâu tất cả chỉ là hiểu nhầm. Vì thế, cô liều mạng dùng cách thức cực đoan nhất, một mồi lửa, thiêu trụi toàn bộ ký ức của bọn họ, cũng ném cô vào con đường lao tù. Chỉ là, anh vẫn không đến, không đến gặp cô… Bi ai cỡ nào kia chứ? Những tháng năm trong nhà giam tăm tối, những cơn ác mộng hàng đêm giày vò, nỗi đau đớn, sự tuyệt vọng đến mức cảm thấy mỗi một phút giây hít thở cũng khổ sở đến nhường nào đã dạy cho Viên Miêu biết rằng: Cho dù thế giới này vứt bỏ cô, cô cũng không được phép từ bỏ chính mình, bởi vì cô còn có một sinh mạng trân quý cần được yêu thương và bảo vệ. Sinh mạng ấy vì những sai lầm của cô mà phải gánh chịu rất nhiều tổn thương. Cô không thể lần nữa lạc lối. *** Một lần nữa quay về với thế giới ánh sáng bên ngoài song sắt, Viên Miêu tự hứa với lòng quên hết tất cả, dốc sức làm việc nuôi mẹ già, tìm cách đưa đứa con bị bỏ rơi của mình về. Còn Chư Nhất Hành, xem như nợ máu cũng trả bằng máu rồi. Từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt. Thế nhưng, dù đã trốn chạy đến Giang Thành xa xôi thì Viên Miêu vẫn không thể nào phủ lấp được quá khứ, bởi vì tại đây cô và Chư Nhất Hành lại gặp nhau. Xa lạ. Xa lạ. Xa lạ… Vốn dĩ chỉ nên như những người xa lạ, vô tình lướt qua, vô tình rời khỏi. Vậy mà, Chư Nhất Hành từ khi nhìn thấy Viên Miêu liền chấp nhất không chịu buông tay. Rõ ràng, ân oán giữa họ cũng nên kết thúc từ ngày hôm ấy. Hắn sống cuộc đời của hắn, trên đỉnh vinh quang, giàu sang phú quý còn cô mất hết tất cả, nghèo hèn dơ bẩn. Nhưng, ngày cô rời đi, trái tim hắn cũng tựa như chìm vào vực sâu, không vui vẻ, không nụ cười, chỉ còn tăm tối vây quanh.  Viên Miêu không còn là cô gái nhỏ vẫn hay nói hay cười truy đuổi theo hắn lúc trước nữa. Cô ấy bây giờ rất gầy, rất kiên cường, rất xa lạ. Cô ấy bây giờ nói rằng, cô ấy không yêu hắn, mọi chuyện trong quá khứ tất cả đều là sai lầm. Hắn thế nhưng tức giận, muốn đem cô nhốt bên mình, thời thời khắc khắc nhắc nhở cho cô biết rằng, không thể dễ dàng phủi sạch tất cả. Nợ nần của bọn họ, dây dưa đến hết kiếp hết đời. Vậy nên, hắn tìm mọi cách bắt ép cô phải khuất phục mình, trừng phạt cô tàn nhẫn nếu muốn rời xa hắn. Dường như, thế giới của hắn sắp phát điên rồi, lại vì con gái của kẻ thù mà làm những điều không nên. Thế nhưng, buông tha cho cô, ai sẽ buông tha cho hắn. Vì thế hắn tình nguyện bẻ gẫy đôi cánh của cô, cũng muốn cô lưu lại bên mình. Chỉ là, hắn không biết, duyên phận như sợi dây mỏng manh, một khi đứt lìa, không dễ hàn gắn. Phải chăng, những năm tháng còn lại chỉ là tang thương nước mắt. Cam kết 10 năm kia, có bao nhiêu tàn nhẫn. Người đã từng rời đi, còn có cơ hội trở về. Sai lầm nối tiếp sai lầm. Nửa đời còn lại, hắn nguyện bù đắp liệu cô có thể thứ tha? *** “Không yêu lúc sau” là bộ truyện convert nữ truy, ngược, có sắc, có sạch đầu tiên mình đọc của tác giả Thường Nhàn. Truyện được viết theo motif khá cũ khi kể về ân oán tình thù của các thế hệ nhưng dưới ngòi bút của tác giả câu chuyện có một sức hút rất riêng và đặc biệt hay. Qua từng chương truyện chúng ta dường như bị cuốn vào thế giới của từng nhân vật, đau lòng rơi nước mắt hay mỉm cười hạnh phúc cho họ.  Nam chính Chư Nhất Hành là một người có tính cách trầm tĩnh hướng nội nhưng thủ đoạn và tàn nhẫn không ai bằng. Rõ ràng, từ ban đầu hắn đã để ý và đem lòng yêu thương Viên Miêu, nhưng lại bị thù hận khiến cho lạc lối. Vì thế, hắn tự tay đem hạnh phúc của bản thân hủy diệt, đến khi hắn nhận ra sai lầm thì quá khứ hay hiện tại đã gây thương tổn cho rất nhiều người. Nhưng thật may mắn là sau bao nhiêu thăng trầm cuối cùng hắn cũng biết trân trọng, sửa sai và tìm về tình yêu của mình. Nữ chính Viên Miêu quả thật là một cô gái nhỏ đầy kiên cường. Tuổi thanh xuân yêu một người hết lòng, dốc sức vun đắp cho tình yêu ấy, nhưng kết quả lại đầy bi thương. Lần nữa trở về, cô học cách đứng dậy từ nỗi đau, không để thù hận che mờ mắt mà nỗ lực gấp nhiều lần cho những điều tốt đẹp bên cạnh.  Tình mẫu tử thiêng liêng cô dành cho con trai nhỏ, thật sự rất xúc động. Những phân đoạn này, tác giả đánh sâu vào trái tim người đọc. Một người mẹ, dẫu từng bị cả thế giới vứt bỏ hay giẫm đạp vẫn có thể đem đến cho đứa con của mình những gì tốt đẹp và tươi sáng nhất.  Cuối cùng, sau cơn mưa tuyết lạnh giá, nắng ấm trở về và hạnh phúc đã nở hoa.  Đáng tiếc, truyện hiện tại chỉ có bản convert thôi mà vẫn chưa nhà nào nhận edit hết. Nên hnay mình nhiệt liệt đề cử cho những bạn có gu ngược, sắc, trước ngược nữ sau ngược nam liều mình mở hố nhé ^^ ____________ Văn án được edit bởi #Ám Dung Hoa page #RVNT0105 " ": Trích từ truyện (*): Trích bản dịch lời bài hát How Much Love Do You Have in Your Wallet do Park Yoochun thể hiện #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Không Yêu Lúc Sau của tác giả Thường Nhàn.
Một Tấc Thời Gian
Giới thiệu: Khi lần đầu tiên cô đến bệnh viện khám bệnh, tới khi cầm toa thuốc đi về thì lúc nhìn thấy chữ kí của anh ở chỗ bác sĩ chủ trì, liền cảm giác tên của anh... Rất đặc biệt. Không chỉ vậy mà lúc nhìn thấy người thật, cảm giác cũng rất đặc biệt, giống như... Giống như đã từng quen biết. Cô đã sáng tác nên rất nhiều người đẹp, cũng không có được khí phách thanh tao như anh. Thế là, cô vừa thấy đã yêu, nhưng cô không dám đòi hỏi quá đáng. Cuối cùng, cô lại quyết định vứt bỏ. Chẳng qua... Chẳng qua nam thần đây là đang làm gì? Đuổi theo cô sao? Đuổi cả tới Tây Tạng? Cô không biết lần đầu tiên lúc nhìn thấy tên của cô, ánh mắt của anh đã ngưng trệ: Trường An, Trường An, cả đời bình yên(*) sao? (*)Trường An có nghĩa là bình yên dài lâu.   Đây là chuyện tình ấm áp của một tác giả họ Ô dịu dàng cùng bác sĩ ngoại khoa lạnh lùng nhã nhặn. Đây là một con sói xám lớn thở hổn hển đào xong hố chờ sơn dương nhỏ nhảy vào, Lại phát hiện đến nửa đường thì sơn dương nhỏ tự mình chạy đi, vì vậy lại phải vất vả ra tay bắt sơn dương nhỏ về ổ. *** Ô Trường An: "Xin hỏi bác sĩ Chử, ngoại trừ thích nghiên cứu thì anh còn thích gì khác không?" Mắt Chử Trì Tô cũng không thèm nháy, hết sức chăm chú, không chút do dự trịnh trọng trả lời: "Thích em." Ô Trường An: "..." "A..." Đột nhiên người nào đó lại như nhớ ra một cái gì, cực kỳ vui sướng bổ sung: "Còn thích em làm cơm." Ô Trường An: "...!" Cùng nhau đón xem kiếp này kiếp trước của bọn họ. Xuân về hoa nở, anh đang đợi em. Đây là một câu chuyện nhẹ nhàng kể về mối tình kiếp trước kiếp này của Chử Trì Tô và Ô Trường An. Lần đầu hai người gặp nhau là tại bệnh viên, nghe đến tên đối phương, cả hai đều giật mình, một cảm giác quen thuộc xuất hiện và len lỏi vào từng ngõ ngách trong kí ức lẫn trong tim. Chử Trì Tô là một bác sĩ đẹp trai, xuất sắc nhưng rất lạnh lùng và dường như không ham mê nữ sắc. Ấy thế mà khi gặp Ô Trường An, anh chỉ cảm thấy càng nhìn cô càng không thấy đủ, rõ ràng anh không quen ai tên Trường An nhưng cứ mỗi đêm anh đều thốt ra cái tên Trường An một cách vô thức trong giấc mơ. Tuy mới gặp cô vài lần nhưng trong lòng anh không quên được cô, chỉ muốn lại gần cô. Đúng là không phải không ham mê nữ sắc mà là do chưa gặp đúng người thôi. Sau khi nhận ra mình thích Ô Trường An, anh đã không ngần ngại thể hiện nó ra, anh tìm mọi cách để gặp cô, bày đủ trò để kéo cô về phía mình, chủ động thổ lộ lòng mình. Nhưng ngược lại với sự bạo dạn thẳng thắn của Chử Trì Tô, vì hoàn cảnh và những nỗi đau trong quá khứ mình từng gặp phải mà Ô Trường An trở nên dè dặt e ngại, tuy cô cũng thích anh nhưng trong lòng luôn suy nghĩ lỡ anh rời đi thì sao, cũng vì thế khi anh tỏ tình, cô chưa đồng ý luôn mà muốn anh hãy đợi, đợi sau khi cô từ Tây Tạng về sẽ cho anh câu trả lời. Chuyến đi Tây Tạng của Ô Trường An như thể một định mệnh, nó đã khiến bao ký ức kiếp trước xuất hiện và tràn ngập tâm trí cô. Hoá ra kiếp trước hai người đã từng yêu nhau nhưng rồi kết cục thật thảm thương. Kiếp trước Chử Trì Tô là Chử Vương của Đại Chu, nhờ có Chử Vương phòng thủ và trấn giữ mà quốc gia trăm năm bình yên. Còn cô là cửu tiểu thư không được sủng ái của Ô gia. Trước khi ra trận, Chử Trì Tô nói: “Lần này đi chẳng biết đến khi nào mới về, nàng chờ ta trở về cưới nàng làm vợ, được chứ?”. Ô Trường An cứ chờ, nhưng rồi người đã hứa hẹn chẳng về nữa. Sau khi nghe tin Chử Trì Tô tự sát vì mưu phản, cô đã mặc váy cưới đỏ như máu nhảy từ trên tường thành xuống. Và giờ đây, có lẽ vì ông trời thương xót mà nối lại duyên cho hai người, tình duyên dang dở kiếp trước đã được toàn vẹn ở kiếp này. Dù ngàn năm luân hồi chuyển kiếp nhưng dường như cả hai đều luôn nhớ về nhau, nhớ mình đã yêu đối phương sâu đậm thế nào. Truyện rất ngọt ngào và nhẹ nhàng, không tiểu tam tiểu tứ, không sóng gió gập ghềnh hay xung đột gì, có một anh chàng nam phụ thích Trường An nhưng chẳng gây nên được sóng gió vì Trường An tránh anh chàng này như rắn rết  Truyện edit khá ổn, thích hợp đọc giải trí và đọc lúc muốn thư giãn. Kiểu nó cứ êm đềm ý nên đọc cũng thoải mái lắm. Chị em nên đọc thử. *** Từ lần đầu tiên cô gặp anh, đã cảm thấy... Giật nảy mình. Bạn đã từng có cảm giác, trăm cay nghìn đắng bước ra từ Quỷ môn quan, mở to mắt, người đầu tiên nhìn thấy chính là, một người đàn ông đẹp trai đứng dưới ánh nắng cười yếu ớt. Sáng rỡ lóa mắt. Ánh nắng giữa trưa chiếu lên sống mũi cao ráo của người đàn ông, rồi liền tùy tiện rơi vào trong lòng cô. So với ánh sáng còn ấm áp hơn. Cho nên, về sau, cô đã từng vô số lần nghĩ rằng: Đều do hôm đó ánh nắng quá đẹp. Đẹp đến mức khiến cô đánh mất tâm trí. Mao Mao khẽ thở dài, nhẹ nhàng hút một ngụm trà sữa trong tay mình, nhàm chán nhìn bốn phía. Chỉ một màu trắng. Nhịn không được cười khổ, đến Canada cũng đã gần một tháng rồi, vậy mà vẫn chưa thích ứng được. Vuốt ve điện thoại di động trong tay mình, nhìn cuốn tiểu thuyết một lúc, uống nốt ngụm trà sữa cuối cùng, Mao Mao đứng dậy, nắm thật chặt chiếc khăn quàng màu xanh, đeo vào cổ chuẩn bị đi ra ngoài. Lúc đến đây trời vẫn còn sáng, hiện tại trên trời đã có những bông tuyết rơi xuống. Mao Mao nhìn lên những bông tuyết trên trời, cũng không ngồi xe, đút hai tay trong túi quần, chậm rãi đi về phía ký túc xá. Có thể là do hôm nay khí trời quá lạnh, ngồi trong tiệm trà sữa ấm áp kia, lại không tự chủ nghĩ tới anh. Mao Mao từ từ cười nhạo, nghĩ tới anh ta làm gì? Rõ ràng... Tự mình trải qua mùa đông rét lạnh nhất, cũng đã tới nơi này rồi. Rõ ràng... Kiềm chế rất tốt, đã một tuần không nghĩ đến người kia. Thế mà vẫn không nhịn được. Thật không có tiền đồ. ... Đi được một lúc, chân đã trở nên tê cóng rồi. Canada có vĩ độ cao, mùa đông rất lạnh, cô mặc thêm một chiếc áo bông dày cũng vẫn lạnh cóng. Vẫn không nhịn được lấy tay chà xát hai lỗ tai đỏ ửng đang lộ ra bên ngoài, dậm chân một cái, đưa tay đón xe ở ven đường. Trời lạnh, chờ thật lâu mới đợi được một chiếc xe. Mao Mao thuận lợi ngồi vào trong xe, ngồi phịch xuống ghế sau, được từng đợt gió mát thổi khiến cho rất thoải mái. Sờ lên chiếc mũ da màu trắng trên đầu, đã bị tuyết làm ướt, ép lên đỉnh đầu khiến nó rất nặng. Nhịn không được âm thầm phỉ nhổ chính mình trong lòng, vừa nãy cô nổi điên gì vậy? Cứ thong thả ngồi như này tốt hơn bao nhiêu?! Xe rất nhanh đã đến dưới lầu ký túc xá, Mao Mao trả tiền, quay người đi về hướng ký túc, lúc nhìn thấy người đứng dưới lầu, trong nháy mắt liền dừng lại. ... Anh tới đây làm gì? Tuyết rơi càng lúc càng lớn, dường như Mao Mao lại không cảm thấy được cảm giác lạnh thấu xương này, ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn tuyết trên tóc càng ngày càng dày. Đột nhiên người kia nhìn qua. Mao Mao giật nảy mình, quay người vội vàng đi ra ngoài. Hôm nay La Tử Hạo đứng chờ dưới tuyết lớn cả một ngày, lúc này thật vất vả mới nhìn thấy người, sao có thể để cô đi? Hai ba bước liền đuổi theo, kéo cổ tay Mao Mao lại. Mao Mao nhíu lông mày, liều mạng muốn hất ra, La Tử Hạo nhìn cổ tay cô đã bị mình giày vò đến đỏ lên, không dám nắm nữa, liền thả tay ra. Mao Mao không nói một câu, xoay người rời đi, ánh mắt lạnh lùng giống như từ trước tới nay không quen anh. Anh không còn cách nào khác, đành phải đuổi theo, tay nắm chặt cổ tay cô, không dùng lực mà cũng không để cô chạy trốn. Mao Mao không tránh được anh, đành phải dừng lại, mặt hướng về phía trước, không nhìn anh, cũng không nói chuyện, khóe miệng mím thật chặt. Anh cũng không nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng nắm tay cô, nhìn vẻ mặt của cô dưới tuyết lớn, đột nhiên cảm thấy trong lòng yên ổn hơn nhiều. Trải qua mấy ngày nay, anh cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô, cũng đã thành hy vọng lớn lao xa vời rồi. Hai người cứ như vậy đứng một lúc, rốt cuộc Mao Mao không kiên nhẫn được nữa, mở miệng phá vỡ chút yên tĩnh này. "Anh muốn làm gì?" Giọng điệu lạnh lùng, mặt mày cũng lạnh băng, lập tức khiến cả người La Tử Hạo phát lạnh. Mời các bạn đón đọc Một Tấc Thời Gian của tác giả Ôn Thanh Hoan.