Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sói Đi Thành Đôi

Nguồn: dtv-ebook.com

Đọc Sách

Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương
Lúc mười lăm tuổi đánh trận ở biên quan, Mạnh Hành đã có một giấc mơ khi ở bước ngoặt sinh tử, trong mơ có tiểu cô nương ngốc nghếch bôi thuốc cho hắn, cho hắn ăn cơm, khóc cầu xin hắn đừng chết. Vì để cho tiểu cô nương không cứ thế mà khóc đến chết, Mạnh Hành không thể không bò ra từ trong núi thây biển máu, tắm máu quyết chiến, một trận thành danh. Trong giấc mơ mười năm, Mạnh Hành mơ thấy bản thân mình đã ái mộ tiểu cô nương cả một đời, cả ngày lẫn đêm giấu trong lòng mà nhung nhớ, đến khi nàng nở mày nở mặt xuất giá cũng không dám để cho nàng biết một chút gì, đến khi nàng bị nhà chồng hại chết không toàn thây cũng không có cách nào cướp nàng về, chỉ kịp vội vàng chạy về từ biên quan, chặt đầu từng người hại nàng đưa đi gặp Diêm Vương. Nhưng hắn chỉ có thể ở trong mơ nhìn thấy tiểu cô nương lớn lên từng ngày, lại không tra ra được rốt cuộc nàng là ai, mười năm, hắn đành phải xem như đó là một giấc mơ hoang đường vô lý. Mãi đến năm hai mươi lăm tuổi, họ hàng phương xa gửi gắm tiểu biểu muội mà hắn chưa từng gặp đến Biện Kinh. Tiểu cô nương trong mơ đứng trước mặt Mạnh Hành, không sợ người lạ chút nào mà ngọt ngào gọi hắn một tiếng Hành ca ca. * Lưu ý: Nam chính có trí nhớ kiếp trước, nữ chính thì không. Tuổi tác chênh lệch khoảng chín tuổi, 1v1. Hư cấu, không có căn cứ. *** Reviewer: Al_Tuyết Liên Độ dài: 92 Tình trạng: Hoàn edit Lượt xem: 286 Mạnh Hành có một giấc mơ kéo dài suốt 10 năm, giấc mơ bắt đầu vào lần đầu tiên khi hắn bị trọng thương ngất xỉu trên chiến trường vào năm 15 tuổi. Trong mơ, hắn gặp một tiểu cô nương ngốc nghếch bôi thuốc cho hắn, vụng về đút kẹo cho hắn ăn, còn khóc lóc không ngừng cầu xin hắn đừng c hết, thật là ồn ào đến vô cùng, nhưng chính sự ồn ào đó lại tiếp cho hắn ý chí muốn sống, vực dậy quyết tâm bảo vệ Đại Khánh. Suốt 10 năm, Mạnh Hành vẫn thỉnh thoảng mơ thấy tiểu cô nương, nàng lớn dần theo thời gian, trổ mã thành một vị thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều. Hắn làm bạn với nàng trong mộng 10 năm, từng chút nhìn nàng trưởng thành, trở thành thê tử kẻ khác rồi hương tiêu ngọc vẫn. Mạnh Hành trong mộng cố kỵ đủ điều, chỉ âm thầm bảo vệ nàng, không dám thổ lộ tiếng yêu, ngay cả một lần cuối cũng không thể gặp được nàng. Mà Mạnh Hành đứng bên ngoài giấc mộng lại thành người đứng xem trầm mặc, chỉ có thể bất lực nhìn tiểu cô nương xuất giá, lại chứng kiến tiểu cô nương c hết đi. Ban đầu, hắn cho rằng tiểu cô nương ở trong mộng có thể sinh động như thế chắc chắn có tồn tại ngoài đời thật, hắn sẽ đi tìm nàng, khi tìm được rồi hắn sẽ nuôi dưỡng nàng ở trong phủ của mình, tuyệt đối không để nàng chịu một chút ấm ức nào, nàng muốn trăng sao hắn đều hái xuống cho nàng. Sau đó thời gian trôi qua, mọi thứ vẫn như tìm kim đáy biển, Mạnh Hành nghĩ, khi tìm được tiểu cô nương rồi, hắn nhất định phải răn dạy nàng một trận trước, để nàng biết được mình đã bỏ ra bao nhiêu thời gian công sức mới không dễ gì mà tìm được nàng rồi mới dỗ dành nàng, cưng chiều nàng. Mãi đến sau này, khi tiểu cô nương trong mơ đã mất, Mạnh Hành có chìm vào giấc ngủ như thế nào đi nữa thì cũng không gặp được khuôn mặt quen thuộc đó, đồ vật vốn nên in dấu trong lòng bàn tay đột nhiên thoáng cái hóa thành tro tàn, mà ngoài đời thật hắn không thể tìm được nàng trong biển người mênh mông… Tất cả những điều đó làm bùng lên nỗi căm hận và phẫn nộ trong tim khiến Mạnh Hành nghiến răng nghiến lợi thề: Nếu như nàng thật sự tồn tại trên thế gian, còn dám xuất hiện trước mặt hắn, hắt tuyệt đối sẽ không cho nàng sắc mặt tốt. Hắn cũng muốn để nàng nếm thử cảm giác bị người ta tra tấn nhung nhớ suốt mười năm. Cứ thế, Mạnh Hành chờ đợi và tìm kiếm trong vô vọng, mãi cho đến khi họ hàng phương xa gửi gắm biểu muội Thịnh Khanh Khanh mà hắn chưa từng gặp mặt đến Biện Kinh tá túc. Lúc này đây, tiểu cô nương vốn chỉ xuất hiện trong mơ lại đứng trước mặt Mạnh Hành, không sợ người lạ chút nào mà ngọt ngào gọi hắn một tiếng Hành ca ca…. … Người ta đồn, Mạnh Hành đi đánh giặc nhiều năm, sát khí rất nặng quấn thân làm cho tâm trí vị đại tướng quân này có bệnh thất thường vô cùng, hỉ nộ bất chợt khiến ai cũng sợ hãi không dám thâm giao. Thịnh Khanh Khanh không sợ hãi lời đồn đó, nàng chỉ có sự nể phục và biết ơn, nể phục vì những gì huynh ấy đã làm cho Đại Khánh, biết ơn vì ngày quê nhà nàng Giang Lăng luân hãm, chính Mạnh Hành đã mạnh mẽ cứu lấy nơi ấy từ dưới gót sắt tàn bạo của quân địch. Lần đầu hai người gặp nhau, đối diện với khuôn mặt âm trầm và đôi mắt đen kịt của Mạnh Hành, thật sự khiến nàng hoang mang tự hỏi nhân sinh không biết mình có vô tình đắc tội người biểu ca này hay không? Nhưng sau đó, Thịnh Khanh Khanh liền cảm nhận được Mạnh Hành là người mạnh miệng mềm lòng. Dù vẫn hay mặt lạnh âm trầm, nhưng huynh ấy chưa bao giờ tổn thương nàng, chỉ có sự quan tâm ấm áp khi nàng cô đơn buồn lòng, là sự bảo vệ vững chãi che chở nàng trước mọi sóng gió bão tố. Thịnh Khanh Khanh không hiểu vì sao Mạnh Hành lại đối xử tốt với mình như vậy, nhưng có lẽ lý do cũng chẳng quan trọng khi nàng cảm nhận được tình cảm nóng bỏng, tràn đầy và sôi sục từ con người “hỉ nộ vô thường” kia. Tình cảm ấy hòa tan trái tim nàng, khiến nàng không ngừng trầm luân, không ngừng mê muội… Mạnh Hành có bệnh, nhưng chỉ cần Thịnh Khanh Khanh ở đó, thì nhất định sẽ chữa trị được. Thịnh Khanh Khanh không còn chốn về, nhưng chỉ cần có Mạnh Hành ở bên, thì ở đâu cũng có thể là nhà. . . . “Biểu muội nhuyễn ngọc kiều hương” là một bộ truyện thuần cổ đại nhẹ nhàng và ngọt sủng. Truyện cũng có thêm chút hương vị gia đấu nhưng không nặng nề, mọi thứ được giải quyết dứt khoát và sảng khoái, vì chủ yếu là Mạnh Hành quá cường đại không ai dám chọc và Thịnh Khanh Khanh thì thừa thông minh, tinh tế để dễ dàng hóa giải mọi hãm hại. Nam chính Mạnh Hành là người có bệnh, do bị giấc mơ về nữ chính tra tấn nhung nhớ suốt 10 năm, nên đôi khi hay bị lên cơn phát cuồng, nhưng mà gặp nữ chính thì xìu ngay, chỉ như một chú cún bự nằm ủy khuất hờn dỗi… “Muội quá chậm.” Mạnh Hành đột nhiên nói: “Có biết ta đã chờ bao lâu không?” “Là lỗi của ta,” Thịnh Khanh Khanh nhẹ giọng đáp, lại xin khoan dung: “Nhưng đây đã là nhanh lắm rồi, Đại tướng quân có thể tha thứ cho ta không?” “Muội nên xuất hiện sớm một chút.” Hắn nói thì thào, luồn năm ngón tay vào trong mái tóc của nàng, đầu ngón tay đẩy một món trang sức lỏng lẻo ra ngoài. Thịnh Khanh Khanh thuận theo dựa trên đầu gối hắn, không ngại phiền phức mà trả lời: “Ta biết, để huynh chờ đợi vô ích lâu như vậy, là ta không tốt.” Giữa ngón tay của Mạnh Hành đều là tóc đen hơi lạnh của nàng, hắn gần như muốn tóm lấy như để hả giận, lúc hơi cuộn đốt ngón tay lại rốt cuộc vẫn không đành lòng mà thả lỏng lực đạo. “Ta đã đợi muội mười năm,” Mạnh Hành mặc kệ lời này của mình có lý hay không: “Nhưng muội đến bây giờ mới xuất hiện.” Thịnh Khanh Khanh mềm mại ừ một tiếng.” Nữ chính Thịnh Khanh Khanh là một cô nương dịu dàng, thông minh, đôi khi cũng rất ranh mãnh, tinh nghịch, nàng rất mạnh mẽ và lạc quan và luôn biết tìm cách thích ứng với hoàn cảnh. Tuyến tình cảm giữa nam nữ chính được xây dựng khá dễ thương, tự nhiên và hợp lý, cũng không kém phần đáng yêu, ngọt ngào. Nói chung âm mưu dương mưu trong này không quá đặc sắc nhưng phần tình cảm thì lại viết khá tốt. Tóm lại, nếu bạn thích thư giãn bằng một bộ thuần cổ trang ngọt sủng, nhẹ nhàng thì ngại gì mà không đọc thử bộ này. ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Xoài *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Thịnh Khanh Khanh mơ mơ màng màng mà nằm mơ một giấc mơ. Nàng mơ thấy mình nhẹ bẫng, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể bay lên không trung, cảm giác này vốn nên khiến người ta khủng hoảng, nàng lại chẳng biết tại sao lại cảm thấy có chút thoải mái dễ chịu. Ở đối diện nàng còn có một bóng người lờ mờ, nhìn không rõ lắm, Thịnh Khanh Khanh đành phải từ hình thể của đối phương mà suy đoán đó là một nam nhân với thân hình cao lớn. Không biết người này có thân phận gì, nhưng chỉ ngồi xếp bằng ở đó, khí thế toàn thân giống như tránh xa người ngàn dặm, khiến cho người ta sợ hãi không dám đến gần. Thịnh Khanh Khanh cũng do dự một hồi, nhưng tư thế ngồi ở đó không nhúc nhích của nam nhân thật sự khiến nàng có chút sợ hãi, nàng không tự chủ được muốn tiến tới nhìn xem người này có phải còn sống hay không, đến gần mới nhận ra hoàn toàn không thấy rõ khuôn mặt người này, tựa như cách một lớp sương mù. Thịnh Khanh Khanh muốn hỏi xem đối phương là ai, vừa mở miệng lại thốt ra một câu: “Sao huynh vẫn ở nơi này?” Nam nhân mắt điếc tai ngơ, hắn thậm chí không động đậy, giống như không nghe thấy tiếng của Thịnh Khanh Khanh. Thịnh Khanh Khanh đã trải qua nơi chiến loạn với xác chết khắp nơi lại càng sốt ruột, nàng đưa tay muốn khẽ đụng vào vai đối phương, lại phát hiện ra đầu ngón tay của mình không đụng phải bất kỳ vật gì cả, ngược lại còn không chút trở ngại xuyên qua bả vai của đối phương. Cho dù hiểu biết sâu rộng, Thịnh Khanh Khanh cũng có chút sợ hết hồn, nhanh chóng thu tay lại để sau lưng. — Chẳng lẽ nàng ở trong giấc mơ đã làm mình ngủ đến chết rồi? Vào lúc Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ lung tung thì nam nhân đối diện nàng cuối cùng cũng khẽ nhúc nhích. Tiếp theo, Thịnh Khanh Khanh nghe thấy một tiếng thở dài. Giọng của nam nhân trầm thấp hơi khàn, giọng điệu mang theo chút rung động rất nhỏ, chợt nghe thấy khiến cho lỗ tai người ta trong nháy mắt đều trở nên ngứa ngáy. Thịnh Khanh Khanh theo bản năng mở miệng nói: “Huynh đang chờ ai sao?” Nam nhân không nhìn nàng mà đứng lên. Lúc hắn ngồi đã đủ dọa người rồi, chờ hắn vừa đứng lên, Thịnh Khanh Khanh cảm thấy mình đang tung bay trong không trung cũng không tự chủ được lui về sau — không có ai ngoài hắn, người này so với trong tưởng tượng của nàng thì còn cao hơn. Nếu như hai chân của Thịnh Khanh Khanh đứng đàng hoàng trên mặt đất thì chỉ sợ người này còn cao hơn nàng nửa cái đầu hoặc hơn. Xuyên qua sương mù không biết từ đâu tới, Thịnh Khanh Khanh dường như nhìn thấy đôi mắt của đối phương đang bình tĩnh nhìn chăm chú về hướng của nàng, nhưng cẩn thận nhìn lại thì lại không nhìn rõ được bất cứ thứ gì. “ — Cô nương, cô nương!” Thịnh Khanh Khanh bỗng chốc mở hai mắt ra, hoảng hốt cảm thấy mình vẫn còn rơi vào trong đôi mắt chứa đầy ánh đao bóng kiếm và tiếng chém giết kia, bị ấn bả vai lung lay hai cái mới tỉnh táo lại. Nàng dùng đầu ngón tay đè lên thái dương của mình, không nghĩ tới một giấc ngủ ngắn này chẳng những không lấy lại đủ tinh thần, ngược lại còn khiến mình thêm mệt mỏi: “... Tới rồi sao?” “Tới rồi, cô nương phủ thêm áo ngoài đi.” Đại nha hoàn Thanh Loan thấy Thịnh Khanh Khanh lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng thở ra, tay chân cực nhanh khoác áo choàng lên bả vai nàng: “Người nghe xem, bên ngoài chính là âm thanh của thành Biện Kinh, thật là náo nhiệt.” Thịnh Khanh Khanh khép chặt vạt áo trước của áo choàng, nghe vậy thì cười cười: “Đương nhiên là không giống với Giang Lăng.” Thanh Loan tự biết lỡ miệng, nàng ấy nhìn thoáng qua bên ngoài rồi mới thấp giọng nói: “Người Mạnh phủ phái tới đón cô nương đã đến rồi, là một quản gia nên em đã không gọi người quá sớm.” Thịnh Khanh Khanh trầm giọng ừ một tiếng rồi mới xua nam nhân trong mộng ra khỏi đầu, khóe miệng hơi cong lên lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Đi thôi.” Quản gia của Mạnh phủ đang mang theo gã sai vặt bên người dỡ hành lý mà Thịnh Khanh Khanh mang từ Giang Lăng tới từ trên xe, vẻ mặt có chút xem thường. — Những hành lý này là đồ nữ trang, đừng nói là người nhà mẹ đẻ của mẫu thân đi đường xa đến nhờ vả, bất cứ chủ tử nào của Mạnh phủ đi ra ngoài hai ba ngày đều không chỉ mang những thứ này. Có điều cũng khó trách, dù sao cũng là từ Giang Lăng tới… “Cô nương cẩn thận dưới chân.” Giọng nói của Thanh Loạn không xa không gần truyền đến tai quản gia, khiến bà ta thu hồi lại suy nghĩ hỗn loạn mà quay đầu nhìn thoáng qua. Thiếu nữ khom lưng vịn cửa đi ra từ trong xe đang được bọc trong áo choàng đen viền đen, khuôn mặt được làm nổi bật lên trắng nõn như tuyết, mắt ngọc mày ngài, liếc mắt là thấy được vẻ đẹp, nụ cười ngọt ngào ở khóe miệng càng khiến cho người ta nhìn một cái là không nhịn được sinh ra hảo cảm theo. Quản gia Mạnh phủ vừa rồi còn ở trong lòng thầm oán một đoạn thấy thế cũng hơi thấy hổ thẹn: Dù sao cũng là tiểu cô nương tan cửa nát nhà không nơi nương tựa, hơn nữa đã trải qua chiến loạn, gia sản còn có thể còn lại bao nhiêu chứ? Giữ được một cái mạng đã là không tệ rồi. “Bái kiến Thịnh cô nương, ta là quản gia của Mạnh phủ, là lão phu nhân bảo ta tới đón người, người gọi ta là Trương quản gia là được.” Quản gia tiến lên hành lễ: “Hành lý của người đều được dỡ xuống rồi, người xem xem, không biết có bỏ sót chỗ nào không?” “Làm phiền Trương quản gia rồi.” Thịnh Khanh Khanh cười nói: “Trương quản gia làm việc trong thế gia như Mạnh phủ, việc giải quyết trong tay mỗi ngày đều là việc lớn, chỉ mấy thứ này của ta nào còn có thể có sai lầm chứ.” Trong lòng Trương quản gia thấy thỏa đáng, bà nhìn khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên của Thịnh Khanh Khanh một cái, nghĩ đến tiểu cô nương này cũng mới vừa tròn mười lăm tuổi là đã lẻ loi một mình tới Biện Kinh tìm thân thích nương tựa, bà không khỏi chỉ điểm một câu: “Đều là lão phu nhân dặn dò, nếu Thịnh cô nương muốn cảm ơn thì sau này đến tạ ơn lão phu nhân là được.” Thịnh Khanh Khanh gật đầu, vẫn cười nhẹ nhàng nói: “Ta biết rồi.” “Thịnh cô nương, mời lên xe ngựa của Mạnh phủ đi.” Trương quản gia làm độc tác tay vươn ra. Thịnh Khanh Khanh lại lần nữa nói lời cảm tạ rồi rời đi, Thanh Loan bên cạnh nàng chậm hơn một bước, nàng ấy tiến lên lặng lẽ nhét một cái túi gấm vào trong tay Trương quản gia, nhỏ giọng nói: “Trương quản gia, thất lễ rồi, trong tay cô nương quả thật không dư dả…” Trương quản gia nhận thưởng đã quen, đương nhiên biết chút trọng lượng trong tay không tính là bao, nhưng bà có chút đồng cảm với Thịnh Khanh Khanh, bèn vẫy vẫy tay với Thanh Loan không nói nhiều thêm điều gì, dặn dò: “Giang Lăng không thể so với Biện Kinh, Mạnh phủ cũng là đại thế gia, ngươi làm nha hoàn thiếp thân, phải hầu hạ cô nương nhà ngươi cẩn thận hơn lúc trước, hiểu chưa?” Thanh Loan liên tục gật đầu, sau khi tạm biệt Trương quản gia thì xoay người đuổi theo Thịnh Khanh Khanh. Trương quản gia thu túi gấm, cũng không nhìn đồ bên trong, bà nhìn qua xe ngựa thở dài. Nữ cô nhi nương nhờ họ hàng, bề ngoài trưởng thành xuất sắc như vậy, cũng đã mười lăm tuổi, ở trong Mạnh phủ lớn như vậy chưa chắc là chuyện tốt. Xe ngựa đi một đường bình ổn, trong lòng Thịnh Khanh Khanh thầm than người phu xe của gia tộc lớn rốt cuộc cũng đáng tin hơn rất nhiều so với người dịch trạm tùy ý tìm, vừa ở trong lòng nhớ lại lần lượt từng người nàng biết ở trong Mạnh phủ một lần. Mạnh phủ là nhà mẹ đẻ của mẫu thân nàng, Thịnh Khanh Khanh đến Biện Kinh tìm Mạnh phủ nương tựa cũng là không có cách nào khác. Thịnh Khanh Khanh nhớ rõ mẫu thân từng nói, trước khi xuất giá thì bà là nữ nhi mà Mạnh lão phu nhân thương yêu nhất; lại có lời nhắc nhở vừa rồi của Trương quản gia, Thịnh Khanh Khanh nghĩ thầm Mạnh lão phu nhân nhiều ít gì vẫn sẽ thiên vị nàng. Còn về những người khác của Mạnh phủ, Thịnh Khanh Khanh chỉ nghe mẫu thân nhắc đến mấy người, phần lớn là nữ quyến, đoán rằng cũng đã sớm gả đi rồi. Những người còn lại chính là hai nhi tử của Mạnh lão phu nhân, các cữu cữu của Thịnh Khanh Khanh. Có điều ngày đầu tiên Thịnh Khanh Khanh đến nhà cũng sẽ không lập tức nhìn thấy nam quyến của Mạnh phủ. Còn có những cô nương có lẽ xấp xỉ tuổi nàng trong Mạnh phủ, Thịnh Khanh Khanh chưa từng nghe mẫu thân nhắc tới, chỉ nghe người ta nghị luận lúc ở gần Biện Kinh, nói nhị cô nương của Mạnh phủ tinh thông lục nghệ, danh chấn Biện Kinh, người cầu hôn gần như đạp đổ cửa Mạnh phủ. Thịnh Khanh Khanh chỉ hy vọng đối phương là người có tính tình dễ chung sống. Đợi đến lúc nàng đã ở trong đầu nhẩm xong một lần tất cả tri thức liên quan đến Mạnh phủ thì xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại. Suốt chặng đường Thanh Loan không lên tiếng, lúc sắp đến thì căng thẳng hít một hơi. “Đừng sợ, có ta ở đây mà.” Thịnh Khanh Khanh nói. Thanh Loan giương mắt nhìn về phía khuôn mặt của Thịnh Khanh Khanh, thấy nàng nở nụ cười ngọt ngào mà nhìn mình, trong lòng nàng ấy đột nhiên ổn định bảy tám phần, cũng cười theo: “Em đỡ cô nương xuống xe.” Lúc từ trong xe ra ngoài, Thịnh Khanh Khanh đứng ngay cửa chính của Mạnh phủ, nàng giương mắt nhìn về phía bức hoành phi viết hai chữ “Mạnh phủ”, gọi tên chữ lớn cứng cáp trên đó. Hai chữ đó cũng không ngay ngắn chỉnh tề như ngoài cửa của nhà bình thường, chỉ nhìn nét bút mạnh mẽ thì gần như cũng có thể nhận ra người này rõ ràng nên là một người đã cầm quen đao thương chứ không phải là bút lông sói. Thịnh Khanh Khanh hoảng hốt lại nghĩ tới nam nhân trong mộng, hai chữ này ngược lại rất xứng với khí phách toàn thân của hắn. Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Thịnh Khanh Khanh, để nàng một lần nữa đ3 xuống. Ngày đầu tiên mới tới Mạnh phủ là một trận đánh ác liệt, nàng cũng không thể bởi vì những như có như không này mà làm rơi mất dây xích. Trương quản gia đi xuống từ trên ngựa, dẫn Thịnh Khanh Khanh đi vào trong. Thấy Thịnh Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn chữ lớn kia, Trương quản gia cười nói: “Đây là do Đại tướng quân viết.” Thịnh Khanh Khanh hiểu rõ: “Vậy chắc chắn chính là Đại tướng quân ở Giang Lăng đánh cho quân Đông Thục thất bại thảm hại?” “Đúng vậy, Thịnh cô nương từng gặp qua ngài ấy cũng không chừng.” Trương quản gia nói. Thịnh Khanh Khanh lắc đầu có chút thất vọng nói: “Giang Lăng lớn như vậy, cũng chưa từng gặp.” “Tính theo bối phận, Đại tướng quân cũng là biểu ca của Thịnh cô nương.” Trương quản gia dừng lại một chút rồi mới lại nhỏ giọng nói: “Đại tướng quân ở trong phủ đệ của mình, bình thường không gặp được, người cũng không cần phải sợ.” “Được.” Thịnh Khanh Khanh cười đáp lời, cũng không hỏi vị chiến thần bảo vệ quốc gia này có gì có thể khiến cho người ta sợ hãi. — Công lao và thành tích đầy người của Mạnh Hành là dùng đầu của quân địch, máu thịt mà tích góp ra, sao có thể bảo người ta không sợ? Không nói khoa trương chút nào, Đại Khánh bây giờ vẫn chưa diệt quốc, thậm chí có thể đứng vững gót chân xây dựng lại, hơn phân nửa đều là công lao của Mạnh Hành. Mạnh phủ có sự huy hoàng như vậy, cũng được xây dựng trên chiến tích của Mạnh Hành. Chính vì vậy, Thịnh Khanh Khanh chuẩn bị sống khiêm tốn ở Mạnh phủ đã sớm hạ quyết tâm: Tuyệt đối sẽ không có chút quan hệ nào với vị biểu ca trên danh nghĩa, chiến thần hộ quốc của Đại Khánh này. Mạnh Hành không ở trong Mạnh phủ, đối với Thịnh Khanh Khanh mà nói là việc không còn gì tốt hơn. Trương quản gia khó hiểu chỉ đề cập một câu rồi không nhắc đến Mạnh Hành nữa, một mạch đưa Thịnh Khanh Khanh đi vào trong, thỉnh thoảng nói với nàng về phương hướng và phép tắc nội bộ của Mạnh phủ, thấy Thịnh Khanh Khanh nghe một cách nghiêm túc, trong lòng bà càng có thêm chút thương hại đối với cô nương đáng thương không nơi nương tựa này. Một đoàn người vừa đi qua khỏi thùy hoa môn đã gặp được một mảng hỗn độn vốn nên sạch sẽ rộng rãi sáng sủa, bồn cây cảnh ngã đầy đất, một đám hạ nhân đang im lặng không lên tiếng mà thu dọn. Trương quản gia lập tức nhíu mày: “Ở đây xảy chuyện gì vậy?” Thịnh Khanh Khanh quét mắt qua một góc hỗn loạn kia, chỉ xem như không nhìn thấy gì cả. Mấy hạ nhân quét rác nhanh chóng hành lễ, một người thấp giọng nói: “Lúc sớm Đại tướng quân tới, ngài ấy…” Tầm mắt của người ở đây nhìn thoáng qua xung quanh, không nói hết lời. Nhưng Trương quản sự rõ ràng là nghe hiểu, bà nhíu mày xua tay: “Đây là Thịnh cô nương từ Giang Lăng tới.” Đợi sau khi mọi người chào hỏi xong, bà mới nói: “Mau thu dọn sạch sẽ.” Thịnh Khanh Khanh không nói chuyện, nàng rũ mắt xuống nhìn mảnh sứ và bùn đất trên mặt đất, lại nghĩ tới hai chữ “Mạnh phủ” mà mình nhìn thấy ngoài cửa, khí phách mãnh liệt hiển thị rõ ràng, thấy chữ như thấy mặt. Nàng không khỏi nghĩ, Mạnh Hành đã cứu toàn bộ thành Giang Lăng thật sự là người tính khí nóng nảy vứt đồ lung tung vậy sao? Mời các bạn mượn đọc sách Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương của tác giả Uyên Hào.
Bệnh Phú Quý
Chu Khởi La bị người ta hại chết, có thế nào cũng chẳng ngờ bản thân sẽ trùng sinh vào thân thể một tiểu thư nhà công hầu rồi từ đó có cuộc sống phú quý, cha mẹ yêu thương, ăn ngon mặc đẹp.Nàng vốn muốn gả cho biểu ca thanh mai trúc mã, sống cuộc sống an yên, không ngờ hôn sự bị người ta phá hỏng.Người nam nhân mà sau này quyền khuynh triều dã[*], không chỉ muốn cưới nàng còn cưng chiều nàng tận trời. [*] Quyền lực cực lớn. *** Đây là tháng chạp năm nàng mười sáu tuổi, cách năm mới rất gần. Nàng ở nơi cách rất xa quê hương này, chuẩn bị kết thúc tính mạng của mình. Gió lạnh mãnh liệt thổi vào cơ thể tr4n trụi của nàng, làn da lộ ra ngoài đau đớn tê cóng. Tóc đen tung bay, vết xanh tím trên cổ còn có thể thấy lờ mờ. Nàng đi về phía trước một bước, đá dưới chân dồn dập lăn xuống, vách núi sâu không thấy đáy, nước mắt cuộn trào mãnh liệt không dứt. Bởi vì một vụ án lớn khiến phụ thân làm Huyện lệnh của nàng bị bắt đi. Nàng chạy tới cầu xin người kia, dùng hết tất cả mọi cách rồi mà hắn vẫn không chịu ra tay cứu phụ thân. Nàng tới bước đường cùng, trơ mắt nhìn phụ thân bị chém đầu máu bắn ba thước lụa trắng ở giữa phố xá sầm uất. Sau đó, cả nhà bị xử lưu đày. Trên đường lưu đày, kế mẫu nàng chụp thuốc mê nàng đưa lên giường thủ lĩnh quan sai háo sắc để cầu xin được mời đại phu xem bệnh cho con trai ruột... Đời này nàng chẳng còn dũng khí sống tiếp. Không bằng mang theo đau khổ và thù hận này ngã xuống địa ngục thôi. ... Nàng bị người ta lay khẽ, có người không ngừng kêu gọi ở bên tai. Nàng từ từ mở mắt, lọt vào tầm mắt là một phu nhân ăn mặc lộng lẫy, bộ trang sức bằng vàng nạm trân châu, áo ngoài bằng vải thanh la nhũ vàng rực rỡ, váy dài thêu hoa văn chim tước. Viền mắt vị phu nhân kia vốn ửng đỏ, ôm nguc, thấy nàng mở mắt thì ôm nàng vào nguc: "Giảo Giảo, tâm can bảo bối của mẹ, con tỉnh lại rồi! Từ ma ma, mau đi gọi đại phu đến đây!" Một bà tử vội vàng vâng dạ đi ra ngoài. Nàng hoảng hốt nghi hoặc giơ tay mình lên, vừa trắng vừa mềm như trẻ con vậy. Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải nàng nhảy xuống núi rồi ư? Nàng bị phu nhân ôm vào trong nguc vừa hôn vừa xoa, nhìn cảnh vật trong phòng qua đầu vai phu nhân. Bàn gỗ đàn hương, bên trên bày lư hương ba chân làm bằng sứ màu trắng xanh quý giá, trên bàn trang điểm chạm khắc tinh xảo có gương đồng rất lớn, trong gương phản chiếu một vị phu nhân đang bế một bé gái ba bốn tuổi. Bé gái có đôi mắt to và sáng, làn da trắng trẻo vừa mềm mại vừa mịn màng. Nàng là cô bé ấy? Trong phòng có tám nha hoàn đang quỳ, bên cạnh còn có một đại nha hoàn địa vị cao hơn đang đứng, mọi người đều có dáng vẻ vui đến phát khóc. Nha hoàn đang đứng có gương mặt trứng ngỗng, ngũ quan tinh xảo, mặc đoản y[*] thêu hoa mai màu hồng phấn, váy dài màu trắng xanh nhạt. Nàng ta tiến lên phía trước nói: "Phu nhân, sợ là tiểu thư đói bụng rồi. Nô tỳ đi chuẩn bị ít thức ăn nhé?" [*] Trang phục có vạt áo ngắn, bình dân cổ đại thường dùng. Vị phu nhân kia vội vàng lau nước mắt: "Đúng vậy! Vẫn là Ngọc Trâm suy nghĩ chu đáo." Nàng kinh ngạc ngẩn người, mãi tới khi một nam tử trông có vẻ là đại phu tiến vào bắt mạch xong nói: "Chúc mừng phu nhân, tiểu thư thật sự là phúc đức sâu dày! Đã hết sốt, không còn gì đáng lo!" Phu nhân nghe xong thở phào nhẹ nhõm, mọi người trong phòng đều vui vẻ. Nha hoàn tên Ngọc Trâm dẫn người bưng một bát cháo trắng và mấy đĩa thức ăn lên rồi mời nàng xuống giường ăn. Sao lại thanh đạm như thế? Nàng muốn ăn gà hoàng kim, ngọc quán phế[*], bánh thần tiên phú quý, ngọc lang[*], đậu hũ Đông Pha,... Nếu nằm mơ, chẳng lẽ chẳng phải nên mơ tới những thứ này à? [*] Ngọc quán phế: Trộn sáu nguyên liệu cuộn thành nem (Bột mì, bột rán, mè, hạt thông, quả óc chó, thì là), hấp chín trong nồi, cắt miếng vừa ăn. Rất đẹp. [*] Ngọc lang: Một món rau trộn từ xà lách, rau diếp. Nàng ngơ ngác ăn cơm, phu nhân ngồi bên cạnh nàng, nhìn nàng ăn rất nhanh thì không khỏi khuyên nhủ: "Giảo Giảo, con ăn từ từ thôi." Lúc này, ngoài cửa có người bẩm báo: "Phu nhân, lão gia đã về rồi." Trên mặt phu nhân kia nở nụ cười, căn dặn bà tử: "Từ ma ma, trông tiểu thư ăn cơm. Ta đi đón lão gia." Từ ma ma vâng lời, vị phu nhân kia dẫn mấy nha hoàn ra ngoài. Nàng ăn no rồi, ý thức được phải biết rõ chuyện gì xảy ra trước nên hỏi Từ ma ma: "Ta là ai? Đây là đâu?" Từ ma ma sững sờ khi nghe nàng hỏi, lo lắng đưa tay sờ trán nàng: "Chẳng lẽ tiểu thư sốt tới mức hồ đồ rồi?" "Mau nói cho ta biết đi!" Nàng kiên trì. Từ ma ma không dám không nghe, vẻ mặt rầu rĩ nói: "Ngài tên Chu Khởi La, là con gái của Tri phủ lão gia phủ Ứng Thiên... Có nhớ ra chưa?" Phủ Ứng Thiên - Nam Kinh? Huyện Hạ Ấp do phụ thân quản lý là khu trực thuộc phủ Ứng Thiên. Chẳng lẽ đây là trùng hợp? Nàng nhìn thấy trên bàn gỗ đàn hương để một quyển sách đóng chỉ[*], trang bìa viết hai chữ "Lịch pháp". Nàng nhảy xuống giường vội vã lật ra, trên trang tên sách in Hiến Tông Hoàng đế Hồng Phong năm thứ hai mươi lăm... Đây rõ ràng trước khi nàng sinh ra mười năm! [*] Một cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa. Đây không phải mơ! Nàng véo mạnh mình một cái, đau đớn kêu úi một tiếng. Từ ma ma vội vàng qua kiểm tra, sờ cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng: "Tiểu tổ tông ơi, ngài làm gì vậy?" Nàng cố gắng làm mình bình tĩnh lại, suy nghĩ rõ ràng hơn. Trước đây không lâu nàng nhảy xuống sườn núi, hẳn là ch3t rồi nhưng lại sống lại trên người tiểu cô nương tên Chu Khởi La này, hơn nữa còn trở về hai mươi sáu năm trước! Bây giờ nàng đã là Chu Khởi La rồi. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, nàng ôm đầu gối ngồi ngẩn người ở trên giường. Hoàn cảnh lạ lẫm, không biết thân phận, còn trùng sinh một cách khó tin. Nàng cần thời gian bình tĩnh lại. Rèm châu trên cửa lay động, một nam nhân tuấn tú mặc trường bào cổ rộng tay hẹp đi đến, khoảng ba mươi tuổi, khí chất ôn hòa nhã nhặn. Phu nhân vừa rồi theo sau ông, nha hoàn bà tử đều cung kính hành lễ, đồng thanh hô: "Lão gia!" Nam nhân đi đến trước mặt Khởi La, cúi người bế nàng lên, ôn hòa nói: "Giảo Giảo của chúng ta tỉnh lại rồi! Nào, gọi cha đi." Nàng nhìn qua nam nhân trước mặt, cảm thấy vẻ yêu thương lộ ra từ giữa lông mày ông giống như phụ thân kiếp trước. Nếu như phụ thân không ch3t, cả nhà không bị lưu đày thì bây giờ nàng đang ở trong nhà thêu thùa chờ gả, tất cả chỉ mới bắt đầu. Nàng ch3t vào năm mười sáu, vào lúc đẹp đẽ nhất cuộc đời… Nàng bỗng nhiên muốn khóc, mếu máo rồi giọt nước mắt đã treo trên khóe mắt. "Con bé này, sao vậy?" Nam nhân sờ đầu của nàng, nghi hoặc nhìn phu nhân. "Quan nhân, Giảo Giảo vừa tỉnh, còn chưa tỉnh táo!" Phu nhân bế Khởi La đặt lên giường rồi đắp chăn kín cho nàng: "Giảo Giảo đừng sợ, mẹ ở chỗ này với con." Nam nhân bị gạt sang một bên một cách rất tự nhiên, chỉ có thể thở dài. Sức khỏe Khởi La ngày càng tốt hơn, rốt cuộc nàng cũng bình tĩnh lại, chấp nhận thân phận hoàn toàn mới. Nếu ông trời cho cơ hội, không lý do gì nàng không quý trọng. Hơn nữa, Chu gia mà nàng trùng sinh vào quả thật xem như danh môn vọng tộc. Tổ phụ của nàng Tĩnh Quốc công Chu Mục cưới muội muội ruột của Hoàng đế là Chiêu Khánh Trưởng Công chúa, sinh hạ hai con trai. Phụ thân của Khởi La là con trai út, tên Chu Minh Ngọc, nhậm chức Tri phủ của phủ Ứng Thiên. Thê tử của Chu Minh Ngọc là con gái của Tham Tri Chính sự Quách Tùng Lâm - Quách Nhã Tâm, cũng là mẫu thân của Khởi La. Hai người bọn họ phu thê tình thâm, thậm chí Chu Minh Ngọc thủ thân như ngọc vì Quách Nhã Tâm, bên cạnh không có thiếp thất, ngay cả một nha hoàn thông phòng cũng không có. Chu Mục đã qua đời từ mấy năm trước, hiện tại Tĩnh Quốc công là ca ca của Chu Minh Ngọc - Chu Minh Kỳ ở trong kinh thành. Bởi vì vài chuyện cũ nên hai huynh đệ phân nhà từ lâu. Mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm uống thuốc đúng giờ, hoạt động cơ thể một chút ra thì Khởi La đều nằm ở trên giường nghỉ ngơi, rất ít nói chuyện. Nàng vừa nhắm mắt là lại nghĩ tới chuyện kiếp trước, ánh mắt đoạn tuyệt của người kia và thủ lĩnh quan sai làm nhục nàng, nàng sợ tới mức hàng đêm rất khó ngủ yên. Đêm hôm ấy, Quách Nhã Tâm thấy con gái ngủ say hiếm thấy nên lặng lẽ ra khỏi phòng, căn dặn nha hoàn bà tử trông nom. Bà xuống phòng bếp tự mình làm chút điểm tâm rồi mang tới nơi ở của Chu Minh Ngọc. Chu Minh Ngọc bị lạnh nhạt nhiều ngày cố ý giả vờ không vui: "Phu nhân vứt bỏ vi phu tận chân trời vì chăm sóc Giảo Giảo rồi!" "Làm gì có ai ghen với con gái của mình chứ? Giảo Giảo khỏe lên, chàng không vui à?" Quách Nhã Tâm cúi người ôm cổ Chu Minh Ngọc, cúi đầu hôn ông. Chu Minh Ngọc bị bà trêu tới nỗi cơ thể nóng lên, ôm ngược bà vào nguc, quần áo bị c0i ra rất nhanh, vai lộ ra ngoài, diêm dúa không gì sánh được. Cây trâm bạc nạm hồng ngọc hình đóa hoa trên búi tóc Quách Nhã Tâm gần như sắp rơi xuống, bà giơ tay che miệng, ánh mắt nũng nịu. Màu mắt Chu Minh Ngọc thẫm lại, bế thê tử từ chỗ ngồi lên đi thẳng đến giường. Trong màn điên loan đảo phượng [*], tất nhiên là một đêm phong lưu. [*] So sánh cảnh nam nữ ho4n ái. Lúc hừng đông, Chu Minh Ngọc tỉnh trước, hôn kiều thê còn đang ngủ say một cái rồi ra khỏi màn bảo nha hoàn tiến vào hầu hạ thay quần áo. Đêm qua ông giày vò hơi quá, chỉ sợ hôm nay bà không đứng dậy nổi. Lúc này, Ngọc Trâm cầm một phong thư đi vào, nói nhỏ: "Lão gia, trong kinh gửi thư." Mời các bạn mượn đọc sách Bệnh Phú Quý của tác giả Bạc Yên.
Anh Có Quyền Tiếp Tục Yêu Thầm
Tề Khê có tướng mạo xinh đẹp, là sinh viên tài năng của Học viện Pháp lý. Cả cuộc đời có thể nói là xuôi chèo mát mái. Chuyện duy nhất khiến cô không thể hài lòng là kình địch Cố Diễn luôn làm mọi cách khiến cô khó chịu. Làm bạn cùng trường bốn năm, số cơ hội và giải thưởng Tề Khê bị Cố Diễn cướp đi nhiều không kể xiết. Mà ngay tại lúc sắp bước lên sân khấu phát biểu với tư cách sinh viên ưu tú tốt nghiệp, Tề Khê lại được Cố Diễn mặt không đổi sắc nhét cho một phong thư_______ Một bức thư tỏ tình có thể xem là hành vi quấy rối tình dục?! Chữ ký phóng khoáng bất cần: Cố Diễn. Trong cảm xúc tức giận, Tề Khê sửa đổi bài diễn văn của mình. Trên sân khấu, bắt đầu phần phát biểu bằng lá thư tỏ tình này, hô hào xã hội tôn trọng phụ nữ, Cũng đồng thời bày tỏ niềm vui và những cảm xúc mãnh liệt dồn nén lâu ngày_______ “Cố Diễn, cậu có quyền yêu thầm, nhưng nếu tỏ tình như thế thì là phạm tội!” “Tôi là người cả đời này cậu cũng không theo đuổi được!” Chỉ là, sau khi kết thúc diễn văn, bước xuống đài, Tề Khê phát hiện một sự thật đáng sợ________ Ở phía sau chỗ tên tỏ tình đáng ghét kia ký tên, lật ra sau, còn có một hàng chữ: “bạn cùng phòng Trương Gia Lượng.” Cho nên, nếu ghép lại, chỗ ký tên phải đọc là: Bạn cùng phòng của Cố Diễn, Trương Gia Lượng… Thư cũng không phải Cố Diễn viết… Không lâu sau, Tề Khê nhận được đề nghị việc làm ở công ty luật Cạnh Hợp, Hơn nữa còn được chọn vào đội của Cộng sự Cố, một Cộng sự nữ rất mạnh của Cạnh Hợp, lại có một đồng đội là bạn cùng trường. Ngày nhận việc, Tề Khê bị gọi vào văn phòng làm việc của vị nữ Cộng sự___________ “Em và em trai chị học cùng trường, vậy em có biết hôm lễ tốt nghiệp ai cố tình bêu xấu, phỉ báng nó không?” “Dù sao cũng là chị gái, chị phải bảo vệ quyền lợi cho em mình.” Đôi môi đỏ mọng của vị nữ cộng sự khẽ mở, “Quên nói, em trai chị là Cố Diễn, cũng chính là đồng đội tương lai của em. Em biết nó chứ?” “…” “Từ bây giờ, trong vòng năm phút, chị muốn lấy được thông tin họ tên, số căn cước và số điện thoại liên lạc của cô gái dám bêu xấu em trai chị.” “Đây là công việc đầu tiên giao cho em, tận tụy mà điều tra nhé.” “…” # Bây giờ chết còn kịp không # Tag: Lâu ngày sinh tình, nhân tài công sở, ngọt ngào. Nhân vật chính: Tề Khê, Cố Diễn Tóm tắt: Yêu thầm là hợp pháp, tỏ tình là phạm tội. Ý tưởng: Thể hiện tác phong làm việc của luật sư tập sự thời đại mới. *** Rviewer: AI_Diên Vĩ Tình trạng: Hoàn edit Lần đầu tiên Cố Diễn để ý đến Tề Khê là ở thư viện của trường.   Vốn dĩ anh chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để say giấc nồng, ai ngờ chọn phải vị trí ngồi khá bất ổn.   Ngồi cách anh không xa là một nữ sinh dáng vẻ vô cùng xinh đẹp. Cô gái quả thật đến thư viện để học, cũng không tìm người châu đầu ghé tai hay phát ra động tĩnh gì lớn. Nhưng xung quanh cô như thể phát ra từ trường, luôn có nam sinh không ngừng đến "check in" bắt chuyện làm quen.   Quá sức ồn ào. Cố Diễn cảm thấy mình nên đổi địa điểm ngủ.   Nhưng anh còn chưa đứng lên đã thấy Tề Khê ở cách đó không xa đứng dậy. Cô rời khỏi chỗ ngồi một lát, lúc quay trở lại trong tay cầm theo một tấm bìa cứng và một chiếc bút đánh dấu. Cố Diễn thấy cô cúi đầu viết gì đó trên tấm bìa carton, sau đó nhanh chóng mím môi, dựng thẳng tấm bìa lên trên mặt bàn cạnh chỗ mình ngồi.   "Làm ơn đừng quấy rầy bạn gái tôi học. Chỗ này có người, lộn xộn đến gần, tôi về tôi đánh."   Quả nhiên, sau khi tấm bìa được dựng lên, người đến gần thì cũng có, nhưng mật độ giảm xuống. Phần lớn nam sinh đi đến trước bàn Tề Khê, nhìn thấy tấm bìa bên cạnh cô rồi ngượng ngùng sờ mũi rút lui.   Cuối cùng thì thế giới cũng trở về vẻ yên tĩnh vốn có của nó, nhưng Cố Diễn lại không sao ngủ được. Anh ghé vào bàn, nhìn chăm chăm vào gương mặt Tề Khê ở phía đối diện.   Tề Khê vẫn hết sức chăm chú giải đề. Cô không hề hay biết, chỉ một hành động nhỏ ấy của cô lại khiến trái tim Cố Diễn rung động suốt nhiều năm trời.   Mà chính Cố Diễn cũng chẳng lường trước được, tình cảm đơn phương vốn nghĩ chỉ là nhất thời lại kéo dài cả một đời.   ***   Thật ra Cố Diễn vốn không định yêu đương trong thời đại học, bởi vì một khi yêu sẽ là chịu trách nhiệm với cuộc đời của một ai đó. Nhưng kể từ khi yêu thầm Tề Khê, anh đã bắt đầu thay đổi bản thân.   Đuổi theo bước chân Tề Khê trong thầm lặng, Cố Diễn nhận ra một điều hết sức bi ai…   Ngoài việc học tập, Tề Khê không có hứng thú với bất kì điều gì hết. Cho dù anh có cố ý lượn qua lượn lại chục lần chỗ Tề Khê, ánh mắt cô vẫn luôn chăm chú vào đề thi trước mặt.   Nếu đã vậy, anh sẽ cố gắng đứng ở vị trí số một toàn bộ cuộc thi mà cô tham gia, ánh mắt Tề Khê chắc hẳn sẽ dần hướng về phía anh. Nhưng khi đó Cố Diễn cũng chẳng ngờ, ánh mắt Tề Khê nhìn anh sẽ mang dáng vẻ viên đạn.   Ban ngày Cố Diễn vờ như chẳng học hành gì, chơi game ngủ gật trong giờ; tối đến lại chong đèn học thâu đêm. Trong mắt người ngoài, anh giành vị trí số một chẳng mất bao nhiêu công sức, thiên tài làm gì cũng dễ dàng.   Tề Khê thấy vậy vừa cay cú lại vừa phải ra sức học hơn, vị trí đứng đầu của cô không thể mất đi dễ dàng như vậy được!   Cứ như vậy, cả hai cùng cố gắng học hành hộc máu để vượt qua nhau =))   Là sinh viên tài năng của Học viện Pháp lý, cả cuộc đời Tề Khê có thể nói là xuôi chèo mát mái, quả đắng duy nhất cô gặp phải là ở chỗ Cố Diễn. Kình địch này luôn làm mọi cách khiến cô khó chịu.   Làm bạn cùng trường bốn năm, số cơ hội và giải thưởng Tề Khê bị Cố Diễn cướp đi nhiều không kể xiết. Mà ngay tại lúc sắp bước lên sân khấu phát biểu với tư cách sinh viên ưu tú tốt nghiệp, Tề Khê lại được Cố Diễn mặt không đổi sắc nhét cho một phong thư_______   Một bức thư tỏ tình có thể xem là hành vi quấy rối tình dục?   Chữ ký phóng khoáng bất cần: Cố Diễn.   Trong cảm xúc tức giận, Tề Khê sửa đổi bài diễn văn của mình. Trên sân khấu, bắt đầu phần phát biểu bằng lá thư tỏ tình này, hô hào xã hội tôn trọng phụ nữ,   Cũng đồng thời bày tỏ niềm vui và những cảm xúc mãnh liệt dồn nén lâu ngày_______   "Cố Diễn, cậu có quyền yêu thầm, nhưng nếu tỏ tình như thế thì là phạm tội!"   "Tôi là người cả đời này cậu cũng không theo đuổi được!"   Chỉ là, sau khi kết thúc diễn văn, bước xuống đài, Tề Khê phát hiện một sự thật đáng sợ________   Ở phía sau chỗ tên tỏ tình đáng ghét kia ký tên, lật ra sau, còn có một hàng chữ: "bạn cùng phòng Trương Gia Lượng."   Cho nên, nếu ghép lại, chỗ ký tên phải đọc là: Bạn cùng phòng của Cố Diễn, Trương Gia Lượng…   Thư cũng không phải Cố Diễn viết…   Không lâu sau, Tề Khê nhận được đề nghị việc làm ở công ty luật Cạnh Hợp. Hơn nữa còn được chọn vào đội của Cộng sự Cố, một Cộng sự nữ rất mạnh của Cạnh Hợp, lại có một đồng đội là bạn cùng trường.   Nhiệm vụ đầu tiên cô được giao là truy tìm danh tính kẻ đã bêu xấu em trai chị ấy trong lễ tốt nghiệp, sau đó sẽ khởi tố theo quy định pháp luật để đòi lại công bằng và danh dự.   Đôi môi đỏ mọng của vị nữ cộng sự khẽ mở, "Quên nói, em trai chị là Cố Diễn, cũng chính là đồng đội tương lai của em. Em biết nó chứ?"   "..."   "Đây là công việc đầu tiên giao cho em, tận tụy mà điều tra nhé."   "..."   # Bây giờ chết còn kịp không #   ***   Thật lòng mà nói, lâu lắm rồi tớ mới tìm được bộ truyện nào hợp gu như này. Nam chính yêu thầm nhưng hay ra vẻ nên nhiều lần nhận quả đắng, nữ chính mạnh mẽ cá tính cute =)) Cặp đôi này khiến tớ cười mãi không thôi. Trong truyện tác giả có xây dựng nhiều chi tiết liên quan đến các vụ án, vụ kiện mà cả hai phải cùng hợp tác giải quyết đọc vô cùng cuốn luôn.   Xuyên suốt 86 chương truyện là hành trình trưởng thành của hai người cả về nội tâm và độ chín trong sự nghiệp. Hệ thống nhân vật phụ mỗi người mỗi vẻ, không hề bị lu mờ tạo nên sự đặc sắc và phong phú cho tình tiết truyện.   Với motip yêu thầm, bạn sẽ được trải nghiệm cả ba sắc thái tình yêu ở ba độ tuổi khác nhau trong truyện.   Tình yêu thầm của Cố Diễn tuổi thanh xuân, vừa ngượng ngùng vừa nồng cháy.   Tình yêu đơn phương của couple chị gái anh rể Cố Diễn mang cả nét trưởng thành, nghiêm túc hòa với sự nồng cháy thiết tha.   Cuối cùng, tình yêu thầm song hướng tuổi trung niên của mẹ Tề Khê, dù đã trải qua mùa đông lạnh giá của cuộc đời những vẫn khao khát tình yêu như thuở ban đầu.   Xuân muộn thì vẫn là xuân.   Nếu những điều trên đã đủ sức lôi cuốn trí tò mò của bạn, ngại ngần gì mà không nhảy hố ngay! Chúc mọi người có phút giây đọc truyện thư giãn.   ____   “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Team Chém trái cây   *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết   Mời các bạn mượn đọc sách Anh Có Quyền Tiếp Tục Yêu Thầm của tác giả Diệp Phỉ Nhiên.
Ăn Hết Giới Giải Trí
Thao Thiết Khương Đào xuyên vào nữ phụ phản diện trong quyển truyện giới giải trí. Dựa theo cốt truyện, cô hãm hại nữ chính không thành, tin xấu đầy mình, hậm hực mà chết. Nhưng Khương Đào không quan tâm, bởi vì cô đã không ăn gì mười ngàn năm nay rồi. Cô rất đói bụng. Trong phần đoán đồ của chương trình, các nghệ sĩ đều muốn ăn các đồ vật khác nhau bằng socola. Tiểu hoa (1) cùng đội lừa Khương Đào chọn cái bàn. Đến khi ăn thử, tiểu hoa đợi Khương Đào bẽ mặt, cô lại há mồm gặm một góc bàn. Mọi người: “!!!” Fans nhà người khác: Su kem, trà sữa, bánh rán. Fans nhà Khương Đào: Tên fans đừng để giống tên đồ ăn, sẽ có cảm giác nguy hiểm… Nhà người khác tiếp ứng: Bảo bối dũng cảm bay lên, fans sẽ luôn luôn dõi theo em! Fans nhà Khương Đào tiếp ứng: Dâng lên sự kính sợ chân thành tới đỉnh chuỗi đồ ăn. Sau đó, Khương Đào và ảnh đế Thẩm Chi Diễn công khai mối quan hệ yêu đương. Phóng viên hỏi Khương Đào: Cô sẽ thể hiện tình yêu như thế nào? Khương Đào do dự một lát, bẻ một miếng to bằng đầu ngón út từ thỏi socola trong tay mình, đưa và miệng Thẩm Chi Diễn. Fans: Là chân ái!!! KDL (2) Bé Thao Thiết đáng yêu ăn cả thế giới x Ảnh đế mắc bệnh kén ăn. (1) Tiểu hoa: Chỉ chung các diễn viên trẻ tuổi, người mới vào nghề cũng được gọi là tiểu hoa nhưng chưa có thành tích nổi bật. (2) KDL là ke dao le = 磕到了: Tiếng lóng fans CP hay dùng khi nhìn thấy, nghe hay đọc được điều gì đó chứng tỏ cặp đôi mà mình ghép ngọt ngào như thế nào. *** Khương Đào là một Thao Thiết. À không đúng, là Thao Thiết có hình dáng giống Khương Đào xuyên vào một nhân vật nữ phụ phản diện chết yểu trong một cuốn sách, tên là Khương Đào. Rối quá rối quá, nói tóm lại, Thao Thiết Khương Đào sau mười ngàn năm bị phong ấn, đã thức tỉnh trong thân phận một cô diễn viên tuyến hai mươi mấy đang bị ghét bỏ trong một cuốn sách. Ừm, là vậy đó. Mặc dù thế giới xung quanh vô cùng lạ lẫm, người xung quanh vô cùng kỳ quái, nhưng tất cả những chuyện này đều không quan trọng, bởi vì đối với một Thao Thiết, chuyện duy nhất khiến cô quan tâm, chính là thức ăn. Ăn gì cũng được, ngon thì càng tốt, mà không ngon thì… ăn tạm cho no vậy. Thế nên, Khương Đào sau khi tỉnh dậy, ăn quá chừng ăn, người xung quanh cô mắt tròn mắt dẹt: còn muốn giữ dáng làm diễn viên, người mẫu nữa không đây! Dáng thì không cần giữ, vì Thao Thiết ăn bao nhiêu cũng không mập lên được. Nhưng làm diễn viên, người mẫu thì nhất định phải làm rồi, không làm thì lấy gì mà ăn??? Vậy nên, nhờ có ký ức của nguyên thân, Khương Đào biết mình đang ở trong giới giải trí, tuy rằng có hơi chật vật vì đang bị người ta ghét bỏ, bôi xấu đủ điều, nhưng cô thấy cũng không sao cả. Tham gia mấy cái gameshow, hay mấy cái chương trình giải trí này nọ không hề nề hà, còn cực kỳ nhiệt tình nếu có liên quan đến đồ ăn. Thế là, người quản lý cũ của Khương Đào, trước kia vì nhân khí của cô quá kém, muốn cô đi đường tắt đường vòng bao nhiêu lần vẫn không thành công, cuối cùng cũng không nhịn được mà bỏ rơi cô. Thế là Khương Đào có người quản lý mới. Nói chung Khương Đào không quan tâm lắm, ai quản lý cô cũng được, cho cô ăn uống đầy đủ là được. Thế nên, cô bé quản lý mới này, Khương Đào rất là thích. Vì sao? Vì cô ấy không cản Khương Đào ăn uống, còn tìm cho cô mấy cái chương trình liên quan đến thử đồ ăn này nọ, Khương Đào siêu thích! Chỉ có điều, trong lúc tham gia mấy cái chương trình này, Khương Đào gặp được một tên vô cùng kỳ quái, tên là Thẩm Chi Diễn! Cái người này, sao nghe nói bị bệnh kén ăn mà, đến khi gặp cô thì lại cứ thích tranh giành đồ ăn với cô là thế nào! Cái người đó ăn để sống, còn cô là sống để ăn đó, được chưa? Thẩm Chi Diễn nhìn thấy biểu hiện ghét bỏ của Khương Đào, cảm thấy rất thú vị. Dù sao anh cũng là đại ảnh đế vạn người mê đó nha, vậy mà cô gái xinh đẹp trước mặt này không hề có chút để ý nào. Hơn nữa, không hiểu sao khi ăn cùng cô ấy cảm thấy thức ăn cũng không phải là khó ăn đến thế, còn có chút, ừm, ngon miệng nữa. Thế là, giới giải trí nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Vì muốn cái dạ dày của mình bớt kén chọn, Thẩm Chi Diễn quyết định, khi có khi không, khi gần khi xa, vừa dụ vừa dỗ, khiến bản thân “vô tình” có nhiều cơ hội ăn cơm cùng Khương Đào. Ban đầu Khương Đào cũng ghét lắm, nhưng mà sau đó thì thấy cũng được, dù sao mấy món bị anh giành ăn đó, kiểu gì cũng sẽ kêu thêm cho cô! Xà quần xà áo được một thời gian, thế mà Khương Đào lại trở nên nổi tiếng. Thị hiếu của công chúng cũng lạ lùng ghê, cô có làm gì đâu, lên chương trình có gì nói nấy, chơi hết mình, ăn hết sức, có phải mất công diễn tới diễn lui không vui cũng cười như mấy cô nàng tiểu hoa đại hoa kia đâu? Khương Đào đâu biết được rằng, chính sự ngay thẳng chân thật của cô mới thực sự là đáng quý trong cái giới giải trí xô bồ ngoài cười trong chửi như này, thậm chí cái tiếng xấu ngày xưa của nguyên thân cũng đâu phải là do cô ấy, mà chính là những con người lòng sâu không đáy đam mê diễn xuất từ trong phim ra ngoài đời, một tay làm nên. Nhưng lúc đó nguyên thân đâu có được công phu sư tử ngoạm như Khương Đào bây giờ, ăn hết giới giải trí, ăn luôn mấy cái mưu mô xảo quyệt của đám người kia không còn một mảnh! Thế là một mình Khương Đào, từ may mắn cũng có, mà từ nỗ lực của bản thân cô cũng có, từ từ ngồi vững vàng trong giới, đồng thời thu hoạch được một lượng fan hùng hậu, và rất nhiều mối nhân duyên trong nghề. Trong số đó, có lẽ phải kể đến cái người kia một lần nữa, Thẩm Chi Diễn. Ngoài vai trò ảnh đế, Thẩm Chi Diễn còn là nhà đầu tư, sản xuất, và mấy cái chức danh gì đó nữa, nói tóm lại là trong bất cứ tình huống nào, chỉ cần anh muốn, thì Khương Đào sẽ có việc làm, cùng với cơm ngon áo ấm. Áo ấm thì không cần, nhưng cơm ngon thì nhất định không được từ chối, Khương Đào cảm thấy bớt ghét người này hơn một chút rồi nha. Thậm chí đôi khi anh còn khiến cô liên tưởng đến một người khác mà cô từng quen biết, “Lương Thực Dự Trữ”. Nói quen biết thì hơi xa lạ, chính xác hơn là “chung sống”. Vì lúc đó cô là thần thú Thao Thiết, còn người đó chính là Tiên Tôn cai quản đất trời, ngụ trên núi Thương Lan. Sau khi cô chui vào kết giới của hắn, thì được hắn giữ lại. Hắn cho cô ăn, cũng dạy cô rất nhiều điều, nhưng sau đó hắn lại đột nhiên biến mất, cho nên cô mới bị đám người kia phong ấn ngàn năm. Haizzz, không nhắc thì thôi, nhắc tới lại thấy đau lòng~~~ Giây phút hoài niệm cũng chỉ tồn tại trong chốc lát đó thôi, bởi vì sau khi xuyên vào đây, Khương Đào đã không còn nhớ nhiều về quá khứ đó nữa. Mặc dù không biết vì sao mình đến đây, nhưng ngoài thức ăn, con người và những tình cảm mà mọi người ở đây dành cho cô, cô đều cảm nhận được hết. Chính vì như thế, Khương Đào mặc dù rất muốn gặp lại  “Lương Thực Dự Trữ”, nhưng cô cũng không muốn phải rời xa nơi này. Có cách nào để có được cả hai không nhỉ? Câu hỏi này, sẽ để dành cho Thẩm Chi Diễn trả lời cô. Bởi vì anh cũng có bí mật, còn lớn hơn cả bí mật của Khương Đào. Một bí mật mà khi Khương Đào phát hiện, cô sẽ không còn thắc mắc vì sao “Lương Thực Dự Trữ” của cô đột nhiên rời bỏ cô nữa, sẽ không còn cảm thấy vì sao hai người mang lại cho cô những cảm giác giống nhau nữa… Có những mối tình chỉ tồn tại trong chốc lát rồi tan biến, nhưng cũng có những mối tình từ khi nảy mầm cho đến khi hái quả ngọt, cần rất nhiều thời gian, thậm chí là mấy đời mấy kiếp. Mà những mối tình như vậy, người ta gọi là khắc cốt ghi tâm, dù cho gặp lại nhau dưới hình dáng nào, thân phận ra sao, thì cũng sẽ theo sự sắp xếp của số phận mà lại đến bên nhau. Thẩm Chi Diễn và Khương Đào, chính là nhân duyên như vậy. *** Đây là một câu chuyện xuyên sách, kết hợp huyền huyễn, showbiz, mỹ thực, thì bạn biết nó “ảo ma lazada” như nào rồi ha. Cho nên yếu tố “bàn tay vàng” là không thể thiếu, Khương Đào là nhân vật trung tâm, nhận được tất cả những gì may mắn và tốt đẹp nhất, đương nhiên cũng không thể phủ nhận sự nỗ lực của bản thân cô, nhưng mà như thế cũng khiến cho người ta ghen tỵ đến đỏ mắt rồi. Chuyện tình cảm của cô và ảnh đế Thẩm Chi Diễn rất ngọt ngào, mặc dù diễn biến tự nhiên trên nền tảng “thói quen ăn uống” của Khương Đào nhưng không sao, anh Thẩm ảnh chịu được là được rồi. Còn lại là dàn nhân vật phụ từ tốt tới xấu, ai cũng mang chút yếu tố hài hước, kiểu như: ủa lúc đầu mình có xấu dữ vậy đâu, sao giờ bị phong sát rồi???!!! Người qua đường: ai biết đâu, sách viết vậy mà~~~ Nói tóm lại, đây là một câu chuyện vô cùng vui nhộn và hài hước, yếu tố tình cảm có hơi ít một chút nhưng vẫn đủ dùng, bàn tay vàng có hơi vàng một chút, nhưng áp dụng vào mấy cái chương trình tạp kỹ cũng vô cùng thú vị. Thế nên, nếu bạn chưa từng đọc qua thể loại lẩu thập cẩm như này, có thể thử xem, có khi đọc xong bạn lại muốn xuyên luôn vào cuốn sách nào đấy cũng chưa biết chừng ấy nhỉ? ____ *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Editor: AI_ Quýt  “Không phải chỉ là tiếp một bữa rượu, ăn một bữa cơm thôi sao?”  “Giả bộ ngây thơ trong trắng gì chứ, cố sống cố chết…”  “Được anh Lư để ý chính là may mắn của cô…”  Khương Đào mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy bên tai cực kỳ ồn ào, dường như có hàng trăm con ong bay vo ve ầm ĩ.  Cô cau mày: “Câm miệng! Còn ồn nữa là tôi ăn hết mấy người đó!”  Xung quanh lập tức yên ắng.  Khương Đào chầm chậm mở mắt lại phát hiện mình đang ở một nơi rất xa lạ.  Chẳng lẽ cô đã chạy ra khỏi nơi phong ấn rồi sao?  Cô vốn là một con Thao Thiết bị phong ấn từ vạn năm trước, do một tiểu tiên phụ trách trông coi.  Lần trước tiểu tiên sơ sẩy, một sợi thần thức (*)của cô đã chớp thời cơ trốn thoát.  (*) Một sợi/ tia ý thức/ linh hồn của thần thú.  Lúc này ký ức không thuộc về cô chợt lóe lên trong đầu.    Mời các bạn mượn đọc sách Ăn Hết Giới Giải Trí của tác giả Bạc Hà Miêu.