Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng

Văn án: Từ khi anh nhìn thấy cô từ trên trời rơi xuống đã "thèm nhỏ dãi" Đây là bí mật của riêng anh. Năm ấy khi mặc đồng phục cô đã nhìn thấy hai câu nói: "Địa ngục vị không, thệ bất thành Phật. Cường giả tự cứu, thánh giả độ nhân" Sau đó cô bừng tỉnh. Trời và đất đã chỉ cách nhau một sợi dây thừng. Mỗi tác giả viết đến một độ chín nhất định sẽ thường có xu hướng viết hệ liệt để từ đó chứng minh khả năng và ngòi bút của mình được nâng cao. Năm nay Kim Bính trở lại với quyển thứ 3 trong hệ liệt Đồ lộ là Trời và đất cách nhau một sợi dây thừng. Đọc từ tên truyện đến cả Văn án thì Kim Bính đều khiến chúng ta không khỏi tò mò lần này sẽ khai thác về đề tài gì và ở lĩnh vực nào ngoài đường bộ và đường sông đã được khai thác trước đó. Lần này Kim Bính đưa chúng ta đến với đường không, chắc hẳn đọc đến đây sẽ có nhiều người suy đoán phi công - tiếp viên hàng không, không quân, song Kim Bính hoàn toàn khiến người đọc bất ngờ đó là khai thác về mảng cứu viện không trung. Nhìn từ bề ngoài nam chính Lục Thích đúng kiểu nhà giàu mới nổi, mũi hếch lên trời, không thèm để ai vào mắt. Trươc khi gặp nữ chính Chung Bình ai cũng không vừa mắt với Lục Thích bởi cá tính kiêu ngạo của anh. Lục Thích trong mắt Chung Bình cũng đã từng là một kẻ khó ưa như thế. Dẫn em gái đến giám định ADN mà cũng gây rối trật tự, tự cao tự đại coi tiền như giấy phát cho mỗi người đến xét nghiệm. Đi làm thì vắt vẻo, chơi trực thăng trêu ghẹo. Đến SR tập huấn thì đi muộn, ăn mặc comple thắt cà vạt. Tóm lại ấn tượng ban đầu Lục Thích mang lại cho mọi người siêu xấu. Chung Bình - cô gái gần như hoàn hảo, ngoài công việc ở trung tâm giám định ADN, cô còn là một "nữ anh hùng" thực sự tham gia biết bao cuộc giải cứu nạn nhân. Cô là người trẻ tuổi nhất trở thành đội viên chính thức của SR, cũng là con người cống hiến hết mình cho công việc cứu viện. Lão Hà từng nói: "Tiểu Chung nói SR không phải là trường học, tôi lại cảm thấy mỗi góc trong xã hội đều là một trường học, dạy người hư hỏng, dạy người tốt đẹp, dạy người từ một tờ giấy trắng nhuộm thành đủ mọi màu sắc. Chỉ cần không thối nát sẽ luôn có cơ hội chuyển màu, con người chưa đến mức không có thuốc chữa sẽ luôn có cơ hội thay đổi. Mặc kệ cậu có tính toán ban đầu là gì, dùng màu sắc gì tiến vào SR, tôi tin các cậu sẽ bị nhuộm màu một lần nữa." Quả thật Lão Hà nói không hề sai khi mục đích ban đầu của Lục Thích đến SR là để theo đuổi Chung Bình, song anh đã được "nhuộm màu một lần nữa". Ban đầu tất cả mọi người trong SR đều cá cược Lục Thích sẽ không trụ được lâu, ai dè con người ấy một khi đã quyết tâm sẽ làm đến cùng. Lục Thích tự biết bản thân có tư chất nên anh chỉ cần rèn luyện sẽ thành công. Anh tập thể hình để chịu đựng như bài huấn luyện cường độ cao của SR như chạy quanh Nam Hồ, leo tường, cõng bao nặng lên xuống núi. Càng tiếp xúc lâu với anh thì Chung Bình càng khám phá thêm được nhiều ưu điểm của anh hơn. Chả ai nghĩ được con người ấy lại có một ngày mệt nhoài tham gia cứu viện lũ lụt dù trước đó nghe bên cứu hỏa kể lại tình cảnh cứu viện anh vô cùng dửng dưng. Tình yêu khiến cho con người trở nên tốt đẹp hơn về mọi mặt và điều ấy ứng với Lục Thích. Yêu Chung Bình anh làm những việc mà bản thân anh cũng không ngờ. Trước đó ghi danh thi PPL chỉ để giải trí, ai dè con người ấy sau này đã thay đổi. "Sau này em cứu người, anh lái máy bay chở em, em đi đến đâu, anh theo em đi đến đấy." Từ việc giải trí đã nâng tầm hẳn lên làm cho người khác. Gặp gỡ Tiểu Chung là điều may mắn nhất trong cuộc đời 29 năm của Lục Thích. Trước đó anh sống không có lý tưởng, thì nay cuộc đời của anh đã rực rỡ thêm nhiều màu sắc, anh vừa có người yêu vừa có mục tiêu sống trong cuộc đời. Truyện được Kim Bính gắn mác sủng từ đầu nên bảo đảm khi đọc bạn sẽ phải thốt lên không biết bao lần "siêu sủng, sấm sét sủng, ngược chết dân FA". Có thể nói trong ba anh trai của hệ liệt Đồ lộ thì con đường theo đuổi vợ của Lục Thích là gian nan nhất. Quá trình anh theo đuổi Chung Bình áp dụng kế sách "nước ấm nấu ếch". Anh đến SR xâm nhập cuộc sống của cô, anh đăng kí học PPL ngày ngày nhắn tin qua weixin trao đổi bài học với cô. Anh cứ dần bước vào lòng cô như thế đấy. Khi cả hai đã xác định được tình cảm thì độ sủng của Lục Thích là vô bờ bến. Anh đau lòng khi chân cô nổi mụn nước do ngâm chân cả ngày trong nước đi cứu viện. Anh hôn lên từng ngón chân cô để cho cô biết chỉ cần là bộ phận thuộc về thân thể cô anh đều yêu. Hay như khi biết cô thích món canh phù trúc, dù đi tiếp khách về mua anh cũng sẽ ghé qua “Ăn vặt Phương Phương” mua đồ cho cô. Bạn gái của Thẩm Huy từng nói: “Nhìn vào ngôn ngữ cơ thể sẽ biết được ai trả giá trong tình cảm nhiều hơn”. Lục Thích dù đang nói chuyện với người khác nhưng tay vẫn đặt lên lưng ghế cô, hai phút là quay sang nhìn cô một lần, cô đi WC anh cũng gặng hỏi. Từ ban đầu đã là anh theo đuổi cô vậy nên chỉ vì một hiểu lầm mà khiến anh chiến tranh lạnh với cô nhưng anh cũng là người xuống nước giải hòa khi nghe cô khóc. “Anh có chết cũng không chia tay với em.” Đó là lời khẳng định chắc chắn nhất dù anh có “dằm trong tim” nhưng anh sẽ không bao giờ buông tay cô. Còn Chung Bình sau lần “giận hờn để giúp ta hiểu nhau hơn” ấy, cô cũng đã tự suy nghĩ về tình cảm của hai người. Lúc nào Lục Thích cũng là người chủ động trong mối quan hệ, cô đi cứu viện chưa bao giờ thông báo anh vẫn theo đến tận nơi, tin nhắn weixin đầu tiên của anh cô lờ đi dù nhìn thấy, nhớ đến anh ngày ngày nhắn “Lục Thích báo cáo thời tiết hàng ngày” qua weixin cô mới nhận ra anh quan trọng với mình đến nhường nào. Và Chung Bình cũng đã có siêu nhiều hành động dễ thương đáp lại anh như cô lén đan khăn và lắp mô hình máy bay để tặng dù sau này bị anh phát hiện, trong vụ tai nạn của Hoắc Chí Cương cô vẫn đứng về phía anh, cô không muốn để anh có ấn tượng xấu trong lần đầu ra mắt phụ huynh. Bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở đấy. Câu này ứng với cả Chung Bình và Lục Thích. Lần đầu tiên họ gặp nhau ở trung tâm giám định ADN thì cũng chính việc giám định ấy đã lấy đi tất cả cuộc sống vật chất dư dả của Lục Thích. “Người càng kiêu ngạo càng tự ti”, lúc này quá khứ đen tối của Lục Thích đã bị tiết lộ hết. Anh bị đám buôn người bắt cóc bán cho mẹ nuôi bị bệnh tâm thần, cha mẹ ruột anh bán hết tất cả tài sản để tìm kiếm tung tích của anh suốt bao nhiêu năm trời và họ vẫn không nhắm được mắt khi vẫn chưa tìm được anh. Lục Thích chưa bao giờ cảm nhận được chút tình thân nào ngoại trừ “ông nội” nhưng thật may giờ anh đã có Chung Bình. Cũng trong đợt động đất khiến cha mẹ anh gặp nạn thì Chung Bình của anh của là nạn nhân trong vụ đó, để rồi khi được cứu sống thì lý tưởng cứu viện đã theo cô suốt đời. Chung Bình muốn tiếp nối cho sự nghiệp của Hoắc Chí Cương, cũng như cô muốn chuộc lại “lỗi lầm” cô đã gây ra trong quá khứ. Lần này cũng là là một trận động đất để kết thúc tất cả mọi chuyện, Chung Bình mang theo trọng trách nặng nề đi giải cứu, ba chữ “Em đừng đi” mà Lục Thích không thể nói nên lời vì anh biết đó là lý tưởng của đời cô. Chính anh cũng là người khi nghe tin Chung Bình gặp nạn không màng tất cả đi giải cứu. Tất cả đều là một vòng tròn luẩn quẩn nhưng cuối cùng hai người họ đã thoát khỏi bóng ma quá khứ để bước tiếp tới tương lai. Ngoài Lục Thích là “đóa hoa đào cuối cùng” thì Chung Bình còn hai “đóa hoa đào” khác nhưng “hai đóa hoa” ấy lại tượng trung cho hai mặt trong cuộc sống. Hoắc Chí Cương là tập hợp của những gì tốt đẹp nhất trong cuộc sống này, “Nếu tôi trẻ lại mười tuổi, dù mất đi một chân tôi cũng sẽ theo đuổi cô ấy.” Anh ta đã nói với đội trưởng Hà như thế đấy. Tình yêu của Hoắc Chí Cương là sự chúc phúc thành toàn cho người mình yêu, “Cậu hãy nhìn em họ Chung Bình dù bị liệt cô bé vẫn vươn lên, còn cậu mới chỉ có ba mươi tuổi hoàn toàn làm lại được từ đầu”. Hoắc Chí Cương đã nói thế khi chứng kiến một Lục Thích nồng nặc mùi rượu do tay trắng. Hoắc Chí Cương là người hi sinh cả cuộc đời cho công việc cứu viện dù nó còn dang dở. Năm ấy anh là một không quân ưu tú, chỉ vì mất một chân mà anh phải từ bỏ lý tưởng về mở tiệm kim khí sống qua ngày. Người vợ bỏ rơi trong lúc anh hoạn nạn nhất nhưng khi vợ cũ bị ung thư anh vẫn ở bên lo liệu tiền thuốc men và hậu sự. Khi vợ cũ của anh trải qua những ngày tháng cuối cùng muốn tác hợp cho anh và Chung Bình, anh từ chối vì không muốn trở thành gánh nặng và hơn nữa Chung Bình đã có người xứng đáng hơn anh. Bị xe của Lục Thích đâm anh vẫn bình tĩnh, lí trí nói đỡ chỉ là hiểu lầm. Hoắc Chí Cương là một người đàn ông chân chính. Nếu như anh vẫn còn hoạt động ở SR tôi tin anh sẽ là đối thủ đáng gờm của Lục Thích. Ngược lại với Hoắc Chí Cương là gã khốn nạn Cao Nam. Có lẽ vì ban đầu Kim Bính xây dựng cho anh ta hình tượng quá tốt đẹp nên khi biến gã thành phản diện mới khiến dân tình uất ức đến thế. Gã vốn tự ti về mọi mặt với Lục Thích như là cả hai cùng đi tù trong khi Lục Thích được học tiếp đại học còn gã thì không, Lục Thích làm ông chủ còn gã chỉ là chân sai vặt, những lời của ông Lục đã nói trúng toàn bộ tim đen của gã, Chung Bình trở thành giọt nước làm tràn ly để gã chính thức phản bội Lục Thích, phản bội tình anh em hơn mười năm trời. Gã thèm muốn vị trí của Lục Thích đã lâu và gã đã có cơ hội thực hiện điều ấy. Gã cũng đã yêu Chung Bình từ cái lần nhìn cô leo núi, gã đã cố che giấu nhưng vẫn bị Lục Học Nhi nhìn ra. Tôi cảm thấy tiếc cho gã nếu như không vì lòng tham ít nhất gã còn giữ được tình bạn với Chung Bình, nhưng đạt được tham vọng thì âu cũng là phải trả cái giá tương xứng với nó. Lục Học Nhi là cô gái đáng thương nhất truyện. Sinh ra đã ngậm thìa vàng, suốt ngày tụ tập ăn chơi với bạn bè, thích Cao Nam suốt bao nhiêu năm trời, và bảo vệ đứa trẻ của mình và Cao Nam. Song tôi nghĩ chắc hẳn Lục Học Nhi cảm thấy hối hận về quyết định giữ lại đứa trẻ ấy lắm khi mà cô đã mất đi người anh làm bóng cây che chở cho mình. Cô sẽ phải sống nốt quãng đời còn lại với người không có tình cảm với mình và có lẽ còn bị anh ta tính kế chiếm đoạt tài sản lúc nào không hay. Chỉ cầu chúc cho cô gái ấy sẽ trưởng thành, sẽ mạnh mẽ để bảo vệ mình và con. Nếu xét về tổng thể hai bộ trước trong hệ liệt “Đồ lộ” thì “Trời và đất” bị tôi đánh giá là không xuất sắc bằng hai bộ trước nhưng Kim Bính vẫn thành công trong việc truyền tải tinh thần của mình. Hơn nữa Kim Bính thực sự đã đầu tư rất nhiều vào lĩnh vực hàng không với những thuật ngữ chuyên ngành chi tiết. Cuộc đời của Chung Bình là cuộc đời mỗi người chúng ta hướng tới và Kim Bính viết ra tác phẩm có lẽ để cổ vũ tinh thần cho những con người có lý tưởng cao đẹp ấy. Hi vọng mỗi người đọc sẽ tự tìm ra được lý tưởng của mình sau khi đọc xong tác phẩm này. *** Review by An Dung Hoa: Lần đầu thấy tên truyện, dù chưa đọc qua giới thiệu nhưng tôi đã bị thu hút ngay sau đó. “Trời và đất, cách nhau một sợi dây thừng”, cái tên ấy làm tôi liên tưởng ngay một tình huống gì đó rất trớ trêu nhưng cũng rất hài hước, cho đến khi tôi bắt đầu đọc truyện. Tôi đã cảm thấy như mình bị lừa tình ấy, bởi ý nghĩa tên truyện không giống như suy nghĩ của tôi một chút nào. Đầu truyện là tình cảnh nam chính Lục Thích bắt em gái mình làm xét nghiệm AND ở trung tâm. Vẻ ngoài bảnh bao nhưng lại có vẻ lất cất, liều lĩnh, coi trời bằng vung đã khiến ấn tượng của nữ chính Chung Bình về anh không mấy tốt đẹp. Chưa kể ngay sau đó, cô đã hạ đo ván Lục Thích, khiến anh “nhớ mãi không quên” về cô gái nhỏ nhắn, đầy nữ tính nhưng cũng rất mạnh mẽ kia. Duyên phận cứ thế giao nhau, Chung Bình cứu Lục Thích khi anh gặp nạn trong núi. Qua tìm hiểu, anh biết cô là thành viên của SR – một đội cứu viện phi chính phủ. Có lẽ, bằng một sự thôi thúc khó hiểu nào đó mà Lục Thích đã đăng ký tham gia tình nguyện viên của SR, mặc cho Chung Bình khuyên anh không thích hợp với nơi đây. Sau nhiều lần cứu nạn, cứu trợ, cô và anh dần hiểu và cảm mến nhau. Tính cách Lục Thích khác hẳn với bề ngoài hằn học, ngang tàng của mình, anh nhạy cảm, hết mình với mọi thứ và có một sự dịu dàng rất riêng mà không phải ai cũng biết. Chung Bình cũng thế, cô không yếu đuối như bề ngoài của mình, cô mạnh mẽ, quyết đoán, kiên định nhưng đôi khi cũng mắc những lỗi rất chủ quan. Điểm nổi bật là cả hai nhân vật này được tác giả xây dựng rất có cá tính riêng, không hoàn hảo hay na ná những nhân vật trong truyện khác, mà hoàn toàn gần gũi với người thật nhất có thể. Cả câu chuyện là những quá trình cứu nạn của hai người và đội SR, từ lũ lụt tới động đất. Mỗi chuyến đi cứu viện luôn có những câu chuyện cảm động, những tình cảnh éo le chỉ khiến người đọc trắc trở không nguôi. Tác giả muốn khắc họa sự vất vả, lòng quả cảm của những người lính, các tình nguyện viên luôn ngày đêm luyện tập để nâng cao trình độ, chỉ mong đến khi cứu viện, họ có thể tăng thêm 1% sự sống cho những nạn nhân đang mắc kẹt đâu đó trong đống đổ nát, hoặc trong dòng nước lũ. Ý nghĩa tên truyện của từ đó mà ra, “Trời và đất, cách nhau một sợi dây thừng” – đó là khoảng cách mà Lục Thích thấy được khi Chung Bình đu dây từ trực thăng xuống cứu nạn khi anh mắc kẹt trên núi. Là khoảng khắc khi bình minh vừa hé ở bên kia chân trời, xóa nhòa đi màn đêm u tối, niềm hi vọng là tới, cho những con người còn đang mắc kẹt dưới kia. Dù không hợp gu nhưng tôi đánh giá đây là một bộ truyện hay. Tình huống mới lạ, gay cấn, các nhân vật cũng có một cá tính rất riêng mà không phải tác phẩm nào cũng có được. Tuy nhiên, điểm trừ lớn nhất của truyện chính là văn phong, như một nồi hầm thơm ngon nhưng lại bị nêm quá nhạt vậy, hoàn toàn không truyền đạt được hết sức lôi cuốn của tác phẩm. Qủa thật, vì giọng văn ấy, không rõ là của người dịch hay của chính tác giả mà không dưới 2 lần tôi muốn drop truyện. Tuy rằng cuối cùng, tình huống truyện quá ổn bù lại khiến tôi quyết định rằng mình sẽ đọc hết. Do đó, nếu bạn nào không quá kén chọn giọng văn thì có thể tìm đọc truyện này, không ngọt ngào hường phấn và có đôi khi hụt hẫng nhưng sẽ không làm bạn thất vọng đâu. Mời các bạn đón đọc Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng của tác giả Kim Bính.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Con Gái Là Thế Đó (Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế)
VĂN ÁN   Có cha yêu thương, có mẹ bảo bọc, đệ đệ quần là áo lụa phải phòng trên.   Ba lần bị từ hôn nhưng lòng không hốt hoảng.   Quần áo diễm lệ, kim hoàng lương.    Có tiền có quyền, ai còn ngóng tìm trai?   Đây là câu chuyện của một cô gái xinh đẹp bị từ hôn ba lần cùng một chàng trai ngụy quân tử.   Cốt truyện nhẹ nhàng, văn phong thoải mái.   Bối cảnh: Cung đình hầu tước, oan gia hoan hỉ, ngọt ngào. *** Sẽ như nào nếu gái đẹp bị từ hôn ba lần và chàng quân tử vạn người mê lấy nhau? Ban Họa, cô quận chúa xinh đẹp, cha mẹ yêu thương, em trai hòa thuận, cơ mà đường tình duyên không được như ý. Ba lần hứa hôn, ba lần từ hôn. Cái danh khắc phu của nàng lan rộng khắp kinh thành, người cười chê “bình hoa có gì hay”, kẻ thủ thỉ “ăn chơi sa đọa thế ai mà dám cưới vào”. Sự đời đâu ai ngờ, chàng rể tài tuấn mà mọi nhà ước ao, quân tử trong quân tử được mọi người kính phục lại ngỏ lời cầu hôn với nàng. Trúc thủy mặc thanh cao phối với mẫu đơn diễm tục, xứng sao? Tôi cho là rất xứng. Ban Họa như một đóa mẫu đơn kiều diễm, nàng xinh đẹp, nàng thích cái đẹp, thích cái phù phiếm. Tôi cho rằng điều ấy rất thực, đơn giản vì phụ nữ hay con gái, ai mà chẳng thích đẹp, chẳng thích mình được người khác vây quanh khen ngợi. Nhưng ẩn sau vẻ ngoài ngạo nghễ, cao ngạo ấy, nàng lại là người rất thức thời, rất thiện lương. Nàng biết mình nên làm gì để được đế hậu yêu thích, nàng biết mình không cần quan tâm đến những lời gièm pha để bản thân được vui vẻ làm theo ý thích. Có lẽ, Ban Họa chính là hình tượng nữ hiệp trong tâm trí của tất cả mọi người, mạnh mẽ nhưng không ngang ngược, thoải mái nhưng không tùy tiện. Về Dung Hà, đó là một kẻ vô tình cũng rất hữu tình. Chàng lãnh đạm với tất cả mọi thứ, trừ Ban Họa. Ngược đời làm sao khi một quân tử lại ưa những thứ xinh đẹp phàm tục. Nhưng có hề chi, “Chỉ có nàng, dù thế gian có trở nên u ám thì nàng vẫn diễm lệ như tranh.” Là yêu, thì dù là như thế nào, chàng cũng sẽ yêu hết mình, đến mức ích kỷ “Ta muốn trong lòng nàng chỉ có một mình ta.” Tình yêu của chàng dành cho Ban Họa như dòng suối ấm, nhẹ nhàng nhưng nồng nàn. Dòng suối nhỏ không đủ nhấn chìm ta nhưng chính sự ôn nhu ấy khiến ta lưu luyến không quên. Tác phẩm này, mỗi nhân vật là một hoàn cảnh, một cá tính khác nhau. Như vợ chồng Ban gia, dù là quý tộc nhưng lại có một gia cảnh hiếm trong thời ấy, vợ là nhất, chồng không nạp thiếp. Hay Ban Hằng, một cậu em trai con nít nhưng lại rất thương chị. Đọc truyện mà nhiều khi ghen tị với gia đình Ban Họa lắm. Vì thời phong kiến, nhất là lại trong gia đình đế vương, mấy ai giữ được tấm chân tình mà không thay đổi, “dệt hoa trên gấm” sao bằng “đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi”. Hay như những nhân vật Tạ Khải Lâm, Thạch Phi Tiên, các nhân vật này đều đáng thương hơn là đáng trách. Bọn họ, dù muốn hay không, thì đều là những quân tốt trong bàn cờ quyền lực, nơi kẻ chiến thắng luôn là kẻ mạnh. Tạ Khải Lâm, nếu năm đó, chàng có thể kiên trì với quyết định của mình, không sợ lời gièm pha của người đời, thì đã không có một Dung Hà tài tuấn sánh đôi bên Ban Họa trí dũng. Âu cũng do duyên phận mỏng manh giữa chàng và Ban Họa! Vẫn như bao tác phẩm khác, văn phong của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh vẫn mượt mà và cuốn hút. Có thể bạn không tin nhưng khi đọc bộ này có những phân đoạn tôi đã khóc. Dù giọng văn và tình huống truyện khá hài hước nhưng điều làm tôi thổn thức lại là những mối quan hệ giữa người với người trong chốn vương quyền, bạc bẽo đến rợn người. Số phận của người dân khi đất nước loạn lạc, “một tướng công thành vạn cốt khô”*, như những con kiến mặc cho kẻ đứng trên cao chà đạp. Nếu bạn đang tìm một tác phẩm ngọt ngào nhưng vẫn ý nghĩa thì tin tôi đi, bộ truyện này không làm bạn thất vọng đâu! Một tác phẩm đáng cho ta bỏ thời gian ra đọc và suy nghĩ! *** Ban Họa là cô gái nổi tiếng nhất cũng như tai tiếng nhất kinh thành. Ban Họa xinh đẹp, gia đình hạnh phúc, được đế hậu yêu mến. Chỉ có con đường tình duyên là trắc trở, 3 lần bị từ hôn, 1 người thì chết trẻ, một người theo gái phong lưu mà từ hôn với nàng. Ban Họa bị cả kinh thành chê cười, mang tiếng khắc phu. Ban Họa là một nữ chính rất đặc biệt. Ban Họa biết mình đẹp, nàng thích cái đẹp, thích những thứ nổi bật, phù phiếm, việc nàng thích làm là ăn món ngon nhất, mặc phải đẹp đẽ hoa lệ, mỗi lần bước chân ra khỏi cửa đều khoe khoang quần áo đồ trang sức của mình. Em trai Ban Họa còn bảo rằng chẳng ai giống nàng, toàn mang quần áo diễm lệ diêm dúa. Ban Họa đáp lại rằng: "Tỷ ăn mặc xinh đẹp thì làm sao, vì tỷ đẹp mà." Ban Họa thẳng tính, có gì nói nấy, yêu ghét rõ ràng, có oán trả oán, có ân thì sẽ không bao giờ quên. Ban Họa chưa bao giờ nói vòng vo, chỉ cần có người nói xa nói gần giễu cợt nàng, ngay lập tức nàng sẽ không lưu tình đáp trả lại, hơn nữa còn đâm vào nỗi đau nhất của họ, cũng chẳng thèm đến chuyện phải tỏ vẻ thanh tao hay quý tộc.  Ban Họa như vậy, cả kinh thành đều bảo Ban Họa là bình hoa, không có não, ít ai biết rằng bên trong Ban Họa là một trái tim đầy tình thương. Nàng trọng tình trọng nghĩa, yêu quý người nhà, bảo vệ kẻ yếu. Một Ban Họa sẵn sàng coi thường uy quyền để đòi lại công đạo cho người nhà, một Ban Họa sẵn lòng đưa túi sưởi cho một tiểu thái giám nhỏ nhoi, một Ban Họa giúp đỡ đôi mẹ con tha hương tìm chỗ chữa bệnh... Ban Họa như vậy, ai ghét thì ghét, chứ tui thì tui thích dữ lắm.  Về nam chính Dung Hà, Dung Hà được mệnh danh là nam tử tuấn tú nhất kinh thành, được giới nhân sĩ ngưỡng mộ là quân tử chính trực. Nhưng chính Dung Hà từng bảo: "Tôi không phải quân tử, tôi cũng có dã tâm của mình." Cả cuộc đời Dung Hà mưu tính khắp nơi, tính kế từng bước, tất cả mọi người đều phân làm 2 loại: hữu dụng và vô dụng. Chỉ riêng Ban Họa và người nhà của nàng là ngoại lệ. Dung Hà cũng không ngờ rằng, cô nương tai tiếng nhất kinh thành này sẽ có một ngày trở thành người thân duy nhất, cũng là điểm yếu chí mạng của mình. "Họa Họa, em đừng gạt tôi, người được tôi lưu tâm đến trong kiếp này rất ít, còn người trong tim tôi lại chỉ có mình em, nếu em gạt tôi, chẳng khác nào trái tim tôi bị mất."  Dung Hà cũng không biết vì sao mình yêu Họa Họa đến vậy, có lẽ từ lần chàng thấy nàng oai nghi cưỡi ngựa, cầm roi quất vào Thám Hoa đã từng phụ bạc nàng, hay từ lần đầu tiên gặp nàng, nàng nở nụ cười, đôi mắt cong cong, hay từ lần nàng mặt mũi lấm lem, cùng với đệ đệ chơi trò cất giấu kho báu sau núi... Khi phụ tá thân cận phản đối Ban Họa, cho rằng nàng không phù hợp, chàng nói:" Phúc Nhạc quận chúa là người tôi cầu mong, mặc dù không thích hợp, cũng là tôi không thích hợp với cô ấy, không liên quan gì đến cô ấy." Yêu đến nỗi :"Chỉ cần có nàng, toàn bộ thế gian đều trở nên u ám, chỉ có nàng diễm lệ như bức tranh." Yêu đến nỗi, tự tay thắt lưng cho nàng, vẽ mi cho nàng, khom lưng nâng tà váy cho nàng. Yêu đến nỗi, Ban Họa là tay, là chân, là mạng sống của Dung Hà.  Vài trích đoạn nhỏ: Ban Họa hậm hực nói: "Nếu tôi là heo thì huynh là cái gì?" "Tôi sẽ là một con heo trung thành luôn bám theo em." --- Dung Hà nắm bàn tay nàng lại, giọng nói hơi khàn khàn:" Họa Họa, tôi là một thằng đàn ông." Ban Hoa: Là đàn ông thì có gì tài giỏi? Tôi cũng là một cô gái đấy. Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của nàng, cuối cùng Dung Hà cũng không thể nhịn được nữa, cúi đầu nhẹ hôn lên môi nàng, sau đó vội vã lui về phía sau một bước, xoay người bước một mạch ra ngoài. --- Dung Hà xòe nhẹ bàn tay ra, nhẹ nhàng che trước mắt của nàng, thanh âm trầm trầm, "Ánh mắt của Họa Họa thật đẹp." "Nói mắt tôi đẹp liền che mắt tôi đi." Ban Họa nắm cổ tay của hắn, lôi tay kéo hắn lại gần nói, "Huynh đang ganh tỵ vì mắt tôi đẹp hơn huynh ư?" Dung Hà bật cười:" Mắt Họa Họa quá đẹp, tôi không nỡ để người khác nhìn thấy." ---  Ngoài tình cảm nam nữ chính ra, Con gái là thế đó cũng nổi bật không kém tình cảm gia đình của Họa Họa. Thật sự ấy, cái gia đình này đáng yêu quá thế. Một gia đình ngay cả hiện đại còn đáng ngưỡng mộ, nói chi đến cổ đại. Một gia đình yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Châm ngôn người Ban gia là kiểu: Không biết đúng hay sai, chỉ cần đụng đến người nhà của tôi, là có chuyện liền. Ban gia yêu thương con gái có tiếng khắp cả kinh thành. Khi Ban Họa bị con trai nhà Trung Bình Bá từ hôn để bỏ trốn cùng người khác, thì Ban gia kéo cả nhà đến làm loạn, đập tanh bành phủ Trung Bình Bá, ngay cả cái cổng chính cũng bị phá nát. Khi Ban Họa thành hôn, người ta nói con gái gả đi như bát nước hắt đi, chẳng đáng để coi trọng, còn Ban gia thì lôi hết tất tần tật gia sản, làm đồ cưới cho con gái, ngày con gái đại hôn, Ban Hoài, Ban Hằng, một cha, một em trai, hai đấng nam chi, vậy mà đứng khóc huhu vì con gái gả đi.  Đọc Con gái là thế đó, còn thương xót cho những số phận coi người trong thời phong kiến. Là một Thạch Tấn mang trên vai cả một gia tộc, nên đành chôn sâu tình cảm của mình đối với một người con gái. Là những số phận nữ nhi sinh ra là để hi sinh cho gia tộc. Là những con người thấp cổ bé họng phải làm quân cờ cho những kẻ lộng quyền ...  Văn phong của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh nhẹ nhàng, tưng tửng, phần đầu truyện đọc buồn cười, cười sái hàm :v phần sau truyện thì sâu sắc hơn. Một cuốn truyện hay là một cuốn truyện làm người đọc vui với nó, buồn với nó, suy nghĩ về nó. Con gái là thế đó là một truyện như vậy. Đọc xong bộ này, thiệt sự là mình cũng suy nghĩ nhiều lắm, cũng muốn viết ra nhiều thứ, mà văn có hạn, viết chẳng được bao nhiêu ???? Về bản edit, cá nhân mình, mình thật sự rất thích bản edit của nhà kaffesua, cách xưng hô, cách dùng từ đều được edit theo hướng hiện đại hóa, nên rất lạ, cũng không nhàm chán quy tắc theo cổ đại, đọc rất vui, edit cũng rất mượt. *** Hoàng cung ở thời khắc nào đó thì rất lớn, nhưng cũng có thời khắc lại trở nên chật hẹp. Buổi chiều Ban Họa vì uống quá nhiều nước trà, cho nên nàng phải đi ra phía sau điện để giải quyết vấn đề cá nhân. Mới đi được một đoạn thì tình cờ gặp được Dung Hà. Nàng thuận miệng nói, “Dung Bá Gia, ngài cũng ra ngoài tiểu tiện à?”   Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, Ban Họa liền nhận ra đầu óc mình bị úng nước rồi, tự nhiên hỏi một câu khiến cả hai đều bối rối.   “Đúng vậy, thật trùng hợp.” Dung Hà khẽ cười, tựa như Ban Họa vừa mới nói “hôm nay trời đẹp thật” vậy, “Bên kia đang biểu diễn tạp kỹ, quận chúa không có hứng thú sao?”   “Trong nhà có nuôi mấy người chuyên làm tạp kỹ, thấy nhiều rồi nên cũng không còn hứng thú nữa.” Ban Họa thấy Dung Hà vẫn tỏ ra tự nhiên cho nên cảm giác lúng túng vừa nãy cũng nhanh chóng biến mất, “Vốn dĩ cũng muốn tham gia, nhưng không ngờ bầu không khí hôm nay lại rơi vào tình huống ngượng ngập đến mức thế này.”   Kể từ giây phút Vương tử nước phụ thuộc kia lên tiếng cầu hôn, bầu không khí bên phía nữ quyến đều căng thẳng thiếu tự nhiên, nhất là Thạch Phi Tiên, gương mặt nàng ta lạnh đến mức như trời đổ tuyết. Mặc dù Ban Họa không thích Thạch Phi Tiên, thế nhưng vị vương tử kia quả thực không xứng với giai nhân này, cũng khó trách sắc mặt của người Thạch gia lại khó coi như thế.
Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ Đâu - Tô Phù Sơ
Một buổi sáng xuyên qua, ký ức trước đây quên sạch. Tô Nghiêu chỉ muốn làm thật tốt một Đại tiểu thư thư hương thế gia, không ngờ lại bị Hoàng đế Bệ hạ điên cuồng mất trí kéo vào cái đầm rồng hang hổ. Tô Nghiêu bày tỏ tư tưởng rất mệt nhọc: "Bệ hạ này... hắn lúc nào cũng phát bệnh thần kinh..." Diệp Lâm: "Nàng mới vừa nói Trẫm cái gì?" Tô Nghiêu ra vẻ rất vô tội: "Thần thiếp nói Bệ hạ cực kỳ thâm tình." Diệp Lâm: "Nghe nói có người muốn chạy trốn? Tô Nghiêu, nàng nghĩ cũng đừng nghĩ tới." Tô Nghiêu tỏ ý bất đắc dĩ: "Bệ hạ, người bá đạo như vậy, biết thần thiếp là sản phẩm giả mạo thấp kém sao..." Diệp Lâm khẽ mỉm cười, hôn lên trán nàng: "Trẫm biết." Hả, hắn biết... Chờ đã, hắn nói, hắn, biết, sao?! ⊙▽⊙? ! Diệp Lâm: A Nghiêu, ta biết cuối cùng sẽ có một ngày nàng cùng ta bạc đầu giai lão, ta đều biết hết. Kết, đây là một em gái xuyên không qua muốn dựa vào bàn tay vàng của mình để giải quyết nam chính, kết quả là phát hiện ra nam chính lại thò ra bàn tay vàng lớn hơn thay đổi hết cốt truyện của nàng.       P.s:      1. Nam chính trùng sinh, vẫn luôn yêu nữ chính sau khi chuyển kiếp, không liên quan đến thân thể chủ cũ.      2. Nội dung truyện có có nam nhân cặn bã, nam chính cũng không mất nhân tính, thật sự có nhân phẩm.      3. Câu chuyện xảy ra trong một triều đại không có thật, nam nữ cùng bình đẳng, tác giả đã tra xét rất kỹ lưỡng      4. Tác giả là người chân thật · lược bỏ mở đầu · chỉ số thông minh có hơi không cao...      5. 1V1 (mọi người không nhìn lầm, thật sự là 1V1) Nam chính chỉ yêu một mình nữ chính, không có kẻ thứ ba xen vào. *** Review bởi: Thao Phuong Vo từ Hội Nhiều Chữ ----- Tóm tắt sơ: nam chính là hoàng đế trọng sinh trở về lúc còn làm thái tử, vừa phải cưa đổ lại vợ kiếp trước vừa đá tình địch vừa còn phải tìm nguyên do vì sao kiếp trước nàng bỏ chàng mà đi. ~~~~ Ta là đường phân cách review ~~~~ Truyện này mô típ hơi lạ vì nó đi từ cách nhìn của nam chính - Diệp Lâm - nhiều hơn là từ nữ chính - Tô Nghiêu. Khi đọc một cuốn truyện mình rất quan tâm yếu tố xây dựng tình yêu của nam nữ chính, nên mấy cái yếu tố vừa nhìn đã yêu, yêu sống yêu chết thì mình đọc như một cuốn truyện vô hồn ấy. Nhưng truyện này vừa mới vào là tình yêu ào ạt, sủng vô đối mình đều cảm thấy đều có lý vì lẽ đơn giản, nam chính trọng sinh! Chỉ một lý do vô cùng hợp lý đó thôi là mình đã có cảm tình với truyện này rồi. Anh vốn dĩ thừa biết chị xuyên không, nên vô cùng dung túng những cử chỉ không hợp thời, đầu óc hay quên và còn hay ngủ gật. Vốn dĩ trọng sinh nên anh thừa biết tình địch là ai nhưng không có lý do đá bay được nên sinh ra uất ức. Mà cũng vì trọng sinh nên những việc âu yếm vợ rất đàng hoàng kiếp trước rồi quen tay làm lại kiếp này bị Tô Nghiêu xem là biến thái và xém tí nữa làm bay biến hết cảm tình của nàng dành cho mình. Chưa thấy ưu điểm của trọng sinh được bao nhiêu mà nam chính đã chịu bao nhiêu việc tự ngược bản thân. Trong tình yêu đã như thế, trong việc triều chính thấy anh cũng chẳng may mắn hơn. Tưởng đâu sống lại anh sẽ nguy hiểm hơn, nhưng không, một việc khi thay đổi sẽ như hiệu ứng cánh bướm thay đổi toàn cục, nên thi thoảng mình lại cảm thấy anh hơi vô dụng! Những lúc dầu sôi lửa bỏng toàn thấy nữ chính Tô Nghiêu, xong rồi nam chính mới dọn tàn cuộc!! Có một điểm mình thích nữa là nam phụ vẫn sống khỏe~~~ Mình rất không thích sau khi nam nữ chính happy ending thì nam phụ người chết kẻ bị thương. Nam phụ ở đây không quá lụy tình nên kết cục không bi thảm như các truyện có nữ chính xuyên không khác. Truyện có rất nhiều khuyết điểm khi không đi sâu vào được cung biến, các tình tiết truyện cũng không đc đi sâu và cái lỗi to tổ bố của editor - khúc giữa đọc như convert. Lúc đọc là có người đang beta lại nên không biết bây giờ đã beta xong chưa. Dù gì đây vẫn là một truyện để lại một ít ấn tượng trong một rừng truyện mình đọc gần đây. Thật ra cốt truyện rất hợp gu, giọng văn cũng tốt chỉ tiếc tình tiết chưa được hấp dẫn lắm, không thì đã có thể nằm trong top đọc đi đọc lại của mình rồi. Mời các bạn đón đọc Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ Đâu của tác giả Tô Phù Sơ.
Thục Nữ PK Xã Hội Đen - Thuấn Gian Khuynh Thành
Trong cuốn Thục nữ PK Xã hội đen này, sự hài hước mới chỉ ở mức nhẹ nhàng, nhưng làm cho truyện có sự khác biệt với những truyện khác về những người phụ nữ sau ly hôn mong muốn đi tìm kiếm hạnh phúc mới cho mình. Không có cái ỉ ôi, sầu não, không có nước mắt ngắn dài, không có những lời than trách người chồng cũ bội bạc mà thay vào đó là nét hiền thục nhu mì toát ra từ người phụ nữ ấy, những hành động và suy nghĩ hoàn toàn khác với những người phụ nữ đã có thâm niên làm vợ. Người phụ nữ ấy quá ngây thơ, không nỡ nói những lời tổn thương tới người khác, suy nghĩ và hành động có đôi phần chậm chạp, nhưng tất cả những thứ đó lại là nét ưu điểm trong mắt vị đại ca xã hội đen. Và khiến cho gã đại ca vốn coi nữ giới như cỏ rác phải uốn mình thay đổi và nhẹ nhàng nâng niu bảo vệ. Và hơn hết cả ở cô ấy toát ra một thứ cảm giác bình yên một người vợ đảm một người mẹ hiền khiến gã đại ca ấy quyết rửa tay gác kiếm để được cưới người phụ nữ ngốc nghếch đó làm vợ. Ai bảo những người phụ nữ sau ly hôn khó tìm được hạnh phúc của mình. Đọc cuốn sách này các bạn sẽ thấy không những người phụ nữ bị bỏ rơi tìm được hạnh phúc cho mình mà hạnh phúc sau còn viên mãn hơn hạnh phúc trước. Trong cuốn sách còn có sự xuất hiện của những vị huynh đệ đầy nghĩa khí. Những tay xã hội đen bản lĩnh trong mọi việc lại là những kẻ ngờ nghệch trên tình trường nhưng lại có những kết thúc ngọt ngào cho hạnh phúc lứa đôi. Một câu truyện hài hước nhẹ nhàng và rất đáng để đọc! *** “Anh chàng ở ngoài cửađang đợi ai trong số các em vậy?” Giáo viên hướng dẫn A hỏi. “Em không biết ạ, đã đứng đó ba tiếng đồng hồ rồi.” Sinh viên B trả lời. “Chiếc xe trông thật bắt mắt.” Giáo viên hướng dẫn A ngưỡng mộ nhìn về phía xa. “Vâng, nghe nói là xe chiến đấu trong các loại xe đua đó ạ.” Sinh viên C cảmkhái. Hứa Thụy Dương dựa vào chiếc DB9 nở ra nụ cười quen thuộc vốn có, đứng trong tưthế oách nhất để chờ sự xuất hiện của Cát Cát bên ngoài phòng thí nghiệm, phíasau lưng thỉnh thoảng vang lên vài tiếng còi xe inh ỏi mà đối với anh chỉ nhưtiếng muỗi kêu vo ve, anh lười nhác không thèm chấp những kẻ đó, muốn trách thìphải trách đường hơi bị hẹp, phòng thí nghiệm hơi bị cũ nát. Lão Thất nói, những cô gái trẻ còn đang đi học là dễ lừa nhất, điểm này anh rấttán đồng, nhưng trong số các cô bé dễ bị lừa đó tuyệt đối không bao gồm cái côbiến thái nghiên cứu năng lượng hạt nhân này. Việc gì cô cũng có thể làm được. Hứa Thụy Dương chỉ cần nghĩ tới việc nếu kế hoạch theo đuổi của mình thất bại,có khả năng bị người ta ném bom nguyên tử để báo thù là dựng cả tóc gáy, anhthề, bản thân sẽ duy trì trạng thái theo đuổi mãi mãi, tuyệt đối là vì lo nghĩcho sự an nguy bảo mật của đất nước. Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, vừa mới nghĩ đến bom nguyên tử, ‘mẹ của bom nguyêntử’ liền xuất hiện. Cát Cát tức giận phừng phừng xông ra khỏi phòng thí nghiệm, nhảy xuống bậcthang, hai tay khoanh trước ngực, cười khẩy. “Anh là biển báo đường nguy hiểm sao? Hình như vẫn còn thiếu ba cột đèn huỳnhquang đúng không?” Hứa Thụy Dương nuốt nước bọt nén nhịn cơn giận của mình, người lớn không thèmchấp trẻ con, anh ung dung nói: “Tôi đang đợi em.” “Đợi được rồi, anh có thể đi rồi.” Cát Cát nâng cặp kính đang tuột khỏi sốngmũi, lạnh lùng quay người đi về phía phòng thí nghiệm. “Tối nay tôi mời em ăn cơm.” Hứa Thụy Dương vẫn đang cố gắng kìm nén cảm xúccủa mình, nói chuyện với nữ tiến sĩ đúng là rèn luyện sự nhẫn nại của bản thân. Cô nhìn cái người bên cạnh một hồi rất nghiêm túc, “Khỏi, nhịn ăn.” “Em gầy như vậy còn nhịn ăn?” Hứa Thụy Dương cuối cùng đã không thể nhẫn nhịnkiểu từ chối đủ các cách của cô, anh đưa ra câu hỏi nghi vấn trong lòng. “Không phải.” Cát Cát giải thích rất nghiêm túc. “Vậy thì là?” Trải qua sự cố gắng kiên trì không biết mệt mỏi, ít nhiều HứaThụy Dương cũng coi như hi được đặc điểm cách nói chuyện của cô nữ tiến sĩ trẻtuổi này. Một, nói lời khái quát; hai, làm việc gì cũng phải có quy củ; ba, mụctiêu phải rõ ràng; bốn, nhất định phải học cách chuyển đổi tư duy cực nhanh. “Nhìn thấy anh là không thể ăn nổi, đồng nghĩa với việc… nhịn ăn.” Cát Cát giảithích với anh rất bình thản. Hứa Thụy Dương: “…” Mời các bạn đón đọc Thục Nữ PK Xã Hội Đen của tác giả Thuấn Gian Khuynh Thành.
Thời Gian Có Anh, Kí Ức Thành Hoa - Cố Tây Tước
Thế giới rộng lớn này, hiện lên thật tuyệt vời, mà nơi anh muốn đến, là trong trái tim em. Từ khi gặp Mạc Ly, Úy Trì biết mình chính là số kiếp trong sinh mệnh của cô. Vì thế, anh cố gắng tránh kết duyên với cô. Nhưng số phận vẫn âm thầm liên kết họ với nhau. Ba năm sau, cô lại xuất hiện trong sinh mệnh của anh, như ánh mặt trời chiếu xuống thế giới của anh. Anh dần hiểu ra, chút bận tâm ban đầu, đã vô tình khó có thể dứt bỏ, đến lúc này lại càng không có cách nào buông xuôi. Anh rất ít câu nệ, nếu có, cũng là do tình thế ép buộc. Cho dù con đường phía trước mờ mịt, chỉ cần có cô ở bên, có thể đi qua ba tháng xuân ấm áp, trăm ngàn dịu dàng. Chỉ vì trong thời gian có em, kí ức sẽ nở ra thành bông hoa đẹp nhất. *** Lời editor: Hiện truyện đã được xuất bản, trọn bộ gồm 7 chương, hiện chúng mình chỉ có từ chương 1 đến chương 4, các chương còn lại vì xuất bản nên không có trên mạng. Chúng mình sẽ edit hết chương 4 của bộ này, nếu có raw sẽ tiếp tục làm phần còn lại sau *** Đường Tiểu Niên không ngờ Úy Trì sẽ trả lời, nhưng anh cũng không nhắc đến chuyện trước đó, mà chỉ nói đến phần tiền bác sĩ Triệu quyên góp cho một hộ gia đình khó khăn khác trong bệnh viện. Anh cũng chỉ xem như người qua đường, nói lời cảm ơn: “Trên đời này người tốt nhiều hơn tôi nghĩ.” Sau khi Úy Trì nhìn thấy Triệu Mạc Ly đi khuất sau cánh cửa bệnh viện, kế đó anh nhìn thấy Bạch Hiểu. “Cô ấy đến đây.” Đường Tiểu Niên nói. Bạch Hiểu cúi xuống nhìn xe Lý Nhược Phi, không nhịn được quay đầu nói: “Tự em đi là được.” Nhưng Lý Nhược Phi vẫn lo lắng, định đi theo, kết quả là vừa khéo bạn học của Bạch Hiểu Tiểu Lương vừa bước xuống từ xe taxi. Bạch Hiểu vừa gọi cô đến, vừa nói với Lý Nhược Phi: “Cứ để Tiểu Lương đi theo em, xong xuôi rồi đế cô ấy tiễn em ra, được không? Em đảm bảo là rất nhanh.” Cô cảm thấy đến xin nghỉ phép mà cũng dẫn ông xã theo thì rất kỳ cục. Lý Nhược Phi thấy cô nắm lấy cánh tay của Tiểu Lương bước đi, cũng không ép buộc nữa, chỉ nghe Tiểu Lương nói một câu “Cậu và ông xã thật hiểu nhau.” Lý Nhược Phi vừa muốn trả lời, thì có người chạy đến gọi, “Xin chào.” Anh nhìn người trẻ tuổi cao gầy trắng trẻo trước mặt, hỏi: “Cậu là?” Đường Tiểu Niên nói: “Người mới đến vừa rồi, cô ấy muốn tự sát, anh có biết lý do không?” Lý Nhược Phi nheo mắt, “Anh nói cái gì?” “Có vẻ anh thật sự quan tâm đến cô ấy, như vậy hẳn là anh không đành lòng nhìn cô ấy tự thiêu cháy chính mình?” Mời các bạn đón đọc Thời Gian Có Anh, Kí Ức Thành Hoa của tác giả Cố Tây Tước.