Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chưởng Thượng Kiều (Thanh Mộng Áp Ngân Hà)

Tên khác: Thanh mộng áp ngân hà Đánh giá nội dung truyện: ★★★★✰ Đánh giá nam nữ chính: ★★★★✰ Đánh giá bản convert truyện: ★★★★✰ Đề cử: ★★★★✰ “Mình từng hứa sẽ vượt qua, vậy mà kết thúc rời xa. Cớ sao vẫn mãi yêu anh dại khờ” * Chân Chu kết hôn với Hướng Tinh Bắc mười năm, thế nhưng thời gian chung đụng dùng một bàn tay cũng có thể đếm hết. Những đêm cô đơn kéo dài, sự lạnh nhạt của mẹ chồng cùng vết thương không thể khép miệng từ việc mất đi một sinh mệnh khiến Chân Chu quyết định lấy thân phận người nhà lên Viễn Dương chiến hạm, đưa Hướng Tinh Bắc thỏa thuận ly hôn. Chân Chu vốn cho rằng chia tay là một sự giải thoát, cứ cho rằng duyên cạn, tình tan, từ nay về sau sẽ không còn lưu luyến. Thế nhưng, vào giây phút nhận được tin tức Hứa Tinh Bắc gặp nạn trên biển, mang theo ký ức cùng tình yêu của bọn họ chôn vùi dưới ba vạn biển sâu, Chân Chu rốt cuộc không thể phủ nhận trái tim cô vẫn luôn hướng về anh. Dù rằng, những năm tháng kết hôn đó là cô đơn chồng chất, thế nhưng vẫn tốt hơn là những đêm dài gặm nhấm nỗi đau không còn anh trên đời. Nếu có cơ hội làm lại, Chân Chu tình nguyện chịu thương tổn, cũng nhất định không buông tay anh, khiến tình yêu của bọn họ trở thành âm dương cách trở. Giữa nỗi đau trập trùng cùng nỗi nhớ, Chân Chu gặp được mèo yêu. Hắn nói, chỉ cần cô tình nguyện luân hồi, ở mỗi kiếp khiến cho “bản thể” * của Hướng Tinh Bắc lại yêu cô, đến mức sẵn sàng hy sinh tính mạng, thì cô có thể có được cơ hội để cứu lấy anh ở kiếp này. Nhưng nếu, cô không làm được, cái giá phải trả chính là cả tính mạng.  Mèo yêu hỏi cô có nguyện ý, vì anh mà đặc cược, cô liền không do dự mà gật đầu. Chỉ cần có thể khiến anh trở lại, cho dù trả giá cỡ nào, cô cũng đồng ý. *** “Em ôm ấp tình yêu tỉnh lại từ trong giấc mộng Anh vẫn cố chấp đợi chờ, chưa hề rời bỏ em Mỗi lần tỉnh giấc là một lần luyến tiếc Đừng do dự nữa vì anh chính là sự kỳ vọng đẹp nhất trong lòng em.” * Từ trong mộng tỉnh lại lần thứ nhất, Chân Chu trở thành một xà yêu, bị giam hãm trong linh thạch. Cô chờ đợi ở nơi này suốt năm trăm năm, rốt cuộc cũng gặp được người muốn gặp. Thế nhưng, ở thế giới tu tiên này, Hướng Tinh Bắc không còn là Hướng Tinh Bắc. Anh là Thanh Tử Dương, là đệ tử nhỏ tuổi nhất của Hồng Quân lão tổ, đã tu đạo ngàn năm, còn thiếu một bước, sẽ trở thành Thượng Quân.  Chân Chu mang theo tình yêu của kiếp trước, mặt dày quấn lấy, rốt cục cũng khiến Thanh Tử Dương động phàm tâm. Thế nhưng bọn họ, một người là tiên, một kẻ là yêu, lại bởi vì vận mệnh an bài, không thể không yêu nhưng lại cũng chẳng thể bên nhau.  Thanh Tử Dương vì động tâm mà trả giá đại giới, bị nhốt trong Minh đàm một ngàn năm, rốt cục, ở những ngày tháng cuối cùng của mình, cũng có thể gặp lại tiểu xà yêu, ở trong lòng Chân Chu mà nhắm mắt. Mang theo nước mắt ly biệt, tỉnh lại một lần, Thanh Tử Dương đã chết, tu tiên giới cũng không còn. Trước mắt Chân Chu, là một đại lục huyền bí, nơi chỉ có các loại thú cùng nhau sinh tồn, còn cô lại là nhân loại duy nhất.  Hướng Tinh Bắc ở thế giới này, bản thể là một chú rồng, tương ngộ cô lúc vẫn còn chưa hoàn toàn “lột xác”. Chân Chu gọi bản thể này của Hướng Tinh Bắc là Trụ, lý do đơn giản vì lần đầu gặp gỡ trong tình cảnh quá mức đẫm máu mà chú rồng nhỏ này thực sự quá hung tàn, khiến cô nhớ đến Trụ Vương. * Bọn họ cùng nhau trưởng thành, cùng nhau chiến đấu sinh tồn, từng bước trở thành bá chủ của lục địa. Thế nhưng, người và thú tuổi thọ vốn khác biệt. Khi Chân Chu dần già đi, Trụ lại vẫn còn trong giai đoạn thanh xuân. Vì thế, kết cục của lần này, là Chân Chu rời đi trước, trong vòng ôm và tiếng rên rỉ đau khổ của Trụ. Mộng tỉnh, tình vẫn còn đây, nhưng Chân Chu đã lần nữa luân hồi, bước vào thế giới dân quốc chiến loạn. Kiếp này, cô là tiểu cô nương bị câm, do gia cảnh sa sút, bị người thân lừa gạt gả cho Tam thiếu gia đã chết nhà họ Từ.  Thế nhưng, không lâu sau, người chồng bị cho là đã chết của Chân Chu bỗng trở lại, lắc mình trở thành đốc quân, càng bất ngờ hơn nữa, người này chính là bản thể của Hướng Tinh Bắc ở kiếp này - Từ Trí Thâm.  Ban đầu, anh vốn muốn giải trừ hôn ước với cô, thế nhưng, Chân Chu đâu chịu. Biết bao cay đắng cô mới tìm thấy anh, sao có thể buông tay. Vì thế, bọn họ làm hiệp ước, đợi đến khi anh giúp cô chữa khỏi bệnh câm, bọn họ liền chia tay.  Trong thời gian ước định ấy, Chân chu hao tổn hết tâm cơ, dùng một điệu múa, rốt cục cũng câu được trái tim của Từ đốc quân. Thế nhưng, dân quốc chiến loạn, giữa mưa bom bão đạn, cả người anh đầy máu, viết xuống tay cô bốn chữ nguyện kiếp sau gặp lại, cũng đặt dấu chấm hết cho kiếp này của hai người. *** Luân hồi ba kiếp, gặp lại rồi chia ly, mang theo hơi ấm cuối cùng từ bàn tay Từ Trí Thâm, Chân Chu quay về với thực tại, vừa lúc có thể cứu Hướng Tinh Bắc, đồng thời lại cho bọn họ một cơ hội để bắt đầu lại. Những năm tháng đau khổ, cô đơn đó, là anh không tốt, khiến em một mình chịu đựng, chỉ cần em ở cạnh bên, anh liền dùng hết phần đời còn lại, vì em vẽ lên mười năm lại mười năm ấm áp. *** Chân Chu cùng với Hướng Tinh Bắc chính là nhất kiến chung tình. Cô dành hết thanh xuân rực rỡ nhất để đuổi theo anh, rốt cục như nguyện trở thành Hướng phu nhân. Thế nhưng, người cùng cô kết hôn là một quân nhân binh chủng đặc biệt, quanh năm sống cùng biển lớn. Cô chịu đựng mười năm cô đơn, sự lạnh nhạt của mẹ chồng, cuối cùng cũng không thể bước tiếp liền dứt khoát chia tay.  Những tưởng, thời gian đã biến tình yêu thành tro tàn, thế nhưng, giây phút nhận được tin anh mãi mãi rời đi cùng biển sâu vạn trượng, trái tim cô vẫn không theo khống chế mà đau nhói. Cô nguyện trải qua luân hồi, tìm anh, yêu anh, lần nữa lại mang anh về bên cạnh.  Chân Chu là một cô gái thông minh nhưng đồng thời cũng là một người ích kỷ. Cô yêu một người nhiều năm đến thế, có thể vì anh trả giá tính mạng lại không nguyện vì anh cúi đầu, cùng mẹ chồng cởi bỏ khúc mắc, cùng anh một lần chân chính nói ra nguyện vọng của bản thân. Cho đến khi mất đi, mới vội vàng đi tìm, vội vã đuổi theo. Hướng Tinh Bắc là một người hùng của quốc gia, thế nhưng anh lại là một kẻ tệ bạc với tình yêu. Anh yêu Chân Chu, thế nhưng lại để cô cô đơn mười năm, một mình đối mặt với tất cả các vấn đề. Anh cho rằng cô độc lập, cô mạnh mẽ nên ỷ lại vào tình yêu của cô, để cuối cùng kết thúc là một lá đơn ly hôn chính tay cô mang đến.  May mắn là bọn họ lại có một cơ hội nữa gặp lại, may mắn anh từng viết xuống dòng thư bảy chữ “em là rượu nguyên chất của anh”, mới đổi lại một kiếp có thể nắm tay cô đi đến bạc đầu. Điều khiến tớ suy nghĩ nhất là truyện này, chính là việc liệu tình yêu của Chân Chu có thực sự hoàn toàn là dành cho Hướng Tinh Bắc. Cô ấy trải qua ba kiếp, gặp được ba người đàn ông khác nhau.  Mặc dù bọn họ đều là “bản thể” của Hướng Tinh Bắc nhưng rốt cuộc lại cũng không thật sự là Hướng Tinh Bắc. Bởi yếu tố hoàn cảnh tác động, khiến cho bọn họ có suy nghĩ riêng, mang theo một phần tính cách độc lập so với Hướng Tinh Bắc nguyên bản. Chân Chu mang theo tình yêu với Hướng Tinh Bắc mà đến, nhưng đến cùng, tình yêu này có bởi vì hoàn cảnh tác động mà biến thể? Nếu cô ấy yêu Hướng Tinh Bắc ban đầu, vậy tình cảm với Thanh Tử Dương, Trụ hay Từ Trí Thâm là gì? Ngoài ra thì tớ cảm thấy cách tác giả sắp đặt các chuỗi thời gian chưa thực sự hợp lí. Tớ vẫn hy vọng là đi từ thượng cổ đến cổ đại, dân quốc rồi quay về hiện tại. Nhưng thay vì cổ đại, tác giả lại chèn một thế giới nhân thú khiến tớ có cảm giác rối loạn logic. Nhìn chung thì tác giả viết chắc tay, nếu tách riêng từng thế giới thì rất cảm động. Ngay cả đoạn quay về thực tại, tác giả cũng viết rất tốt biến chuyển tâm lý của nữ chính. Cái cảm giác tỉnh mà như không tỉnh, cảm giác lưu luyến, không thể tự thoát ra thực sự rất chân thật và hợp lý. Đây là một bộ xuyên nhanh khá có đầu tư và có thể gợi cho người đọc nhiều suy nghĩ. Vì thế, nếu muốn trở thành các thiếu nam, thiếu nữ có nội hàm, thì các bạn nên thử nhảy hố nhé. __________ Chú thích theo thứ tự: *trích lyric bài hát “Yêu em dại khờ” do Lou Hoàng thể hiện, có sửa đổi cho phù hợp với nội dung truyền đạt trong rv. *bản thể: Một bản sao chép của nam chính ở kiếp khác. Mỗi một thế giới, nam chính sẽ “đầu thai” thành một nhân vật mới, gọi chung là bản thể ở kiếp đó. *trích bản dịch lời bài hát “Sự kỳ vọng đẹp nhất” do Châu Bút Sướng thể hiện. *Trụ Vương: Hoàng đế trong Đắc Kỷ - Trụ Vương, là nhân vật nổi tiếng tàn bạo. Review by #Gian Thần - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 *** Phun hết dạ dày sáng nay đi xuống tất cả đồ vật, cuối cùng nôn liền gan thủy đều ra tới, Chân Chu lưỡi căn phiếm khổ, ghé vào khoang kia trương lược hiện hiệp trắc thiết giường phía trên, nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt. Nàng thề, chờ lần này trở về, cả đời này, nàng cũng sẽ không lại đi đi nhờ bất luận cái gì tàu thuỷ. Theo hạm thể bị sóng lớn chụp hơi hơi chấn động, lại một trận đầu váng mắt hoa cảm tùy theo đánh úp lại, Chân Chu sắc mặt trắng bệch, năm ngón tay nắm chặt thiết giường đầu giường lan can, trợn mắt cúi người hướng ra ngoài, lại nôn vài cái, lại rốt cuộc phun không ra bất cứ thứ gì. “Muội tử! Ngươi như vậy không thể được a! Ta lại đi tìm lão Lý!” Nói chuyện, là cùng Chân Chu cùng nhau đi nhờ này tiếp viện hạm đi hướng ở vào biển rộng chỗ sâu trong mỗ tiều đảo vấn an trượng phu Chương tỷ. Chương tỷ 40 tuổi, đăng hạm sau bị an bài cùng Chân Chu ở tại cùng khoang. Nàng tính cách hào sảng, nhiệt tâm mà hay nói, khởi điểm thấy Chân Chu tuổi trẻ xinh đẹp, thoạt nhìn giống mới vừa tốt nghiệp đại học tiến vào xã hội không lâu, cho rằng nàng là đi thăm tân hôn đã bị bách chia lìa trượng phu, chờ biết được nàng đã kết hôn mười năm, kinh ngạc qua đi, liền muội tử muội tử kêu Chân Chu, lại bởi vì cùng là người nhà duyên cớ, thấy Chân Chu thân thể không khoẻ, đối nàng rất là chiếu cố. Chân Chu biết chính mình say tàu, chuyến này phía trước đã làm tốt đầy đủ dự bị, các loại say tàu dược toàn bộ bị tề, nhưng kết quả không làm nên chuyện gì. Từ bước lên này lấy mười lăm tiết khi tốc đi ở biển rộng phía trên viễn dương hạm ngày đầu tiên khởi, mặc dù mặt biển gió êm sóng lặng, đứng ở boong tàu phía trên, nàng cũng cảm thấy choáng váng đầu tưởng phun, mấy ngày trước nàng cơ bản nằm ở trên giường, từ ngày hôm qua bắt đầu, theo thuyền thâm nhập ngoại hải, sóng gió tăng lên, nàng say tàu càng sâu, đã tới rồi ăn cái gì phun gì đó nông nỗi. Chương tỷ trong miệng lão Lý là này hạm thượng phụ trách tiếp đãi các nàng này đó thăm người thân người nhà một cái người phụ trách, biết Chân Chu trượng phu, biết được Chân Chu say tàu phản ứng lợi hại, sợ nàng nôn mửa nghiêm trọng mất nước, tối hôm qua cố ý mang đến tùy thuyền bác sĩ, cho nàng điếu quá một lọ nước muối. Chân Chu hữu khí vô lực mà lắc lắc đầu: “Hắn sự cũng nhiều, đừng lão phiền toái hắn, ta không có việc gì. Tỷ, phiền toái ngươi giúp ta bắt lấy dược, ta ăn ngủ thì tốt rồi……” br /> Mời các bạn đón đọc Chưởng Thượng Kiều (Thanh Mộng Áp Ngân Hà) của tác giả Bồng Lai Khách.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nắng Ấm - Thanh Yên Vị Tán
Chỉ vì người ấy là em, cho nên anh mới có thể yêu sâu đậm như vậy. Tô Thanh Hiểu từng có một mối tình như cổ tích trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp với hoàng tử Tiêu Bạch. Đáng tiếc, hoàng tử chọn đi cùng công chúa mà rời bỏ lọ lem đến một nơi thật xa. Và chàng kỵ sĩ thật sự dành cho lọ lem đã đến. Anh chính là Thẩm An Trình. Mà nói đến Thẩm An Trình là ai? Chính là một thanh niên cuồng yêu vợ. Nhưng hành trình đem cô dâu nhỏ về nhà của anh quả không dễ dàng gì. Tận mắt chứng kiến đoạn tình cảm của Thanh Hiểu cùng Tiêu Bạch từ lúc mặn nồng đến khi tan vỡ, đó là điều cỡ nào đau lòng với anh. Bởi vì, tình yêu của anh chỉ có thể chôn dấu trong lòng mà không thể nói ra. Cho đến khi, ông trời cho anh cơ hội, cũng là lúc hai người họ chia tay nhau. Chờ đợi, yêu thương, theo đuổi... Cuối cùng, Thẩm An Trình cũng có thể ôm được người đẹp về dinh. Mà kết hôn rồi, anh cũng chỉ là "ông xã Trình Trình" trong bóng tối của Thanh Hiểu mà thôi. Ai bảo, anh là nhân vật "hô mưa gọi gió" ở thành phố này làm gì. Có một người chồng quyền lực và chống lưng khủng như thế, Thanh Hiểu nào đâu dám khoe khoang lung tung. Mọi người mà biết, thể nào cũng bổ nhào vào cô cho xem. Vậy nên, "ông xã Trình Trình" - anh chịu khó thiệt thòi chút nha ????????  Thẩm An Trình vất vả lắm mới có thể làm chồng-người-ta nên khỏi nói cũng biết yêu thương và sủng vợ như thế nào rồi. Vợ muốn chơi trò bí mật thì bí mật, muốn diễn kịch thì diễn kịch, muốn mập mờ thì mập mờ... Kiểu gì anh đây cũng chiều. Cho đến khi, mối tình đầu năm 17 tuổi Tiêu Bạch quay về, muốn nối lại tình xưa cùng vợ anh... Lúc ấy, An Trình anh không muốn làm "ông xã Trình Trình" trong bóng tối nữa, anh đây phải bước ra ánh sáng và tuyên bố cho mọi người trên thế giới này biết "Tô Thanh Hiểu là vợ của Thẩm An Trình và Thẩm An Trình thuộc quyền sỡ hữu của Tô Thanh Hiểu". Ai cũng không được nhây vào đâu nha :v :v Đọc ngang đây ắt hẳn mn sẽ lo lắng không biết nữ chính có lằng bà nhằng với tình xưa không đúng không nhỉ? Vậy thì xin hãy yên tâm ha. Thanh Hiểu tuy có chút ngốc nghếch đáng yêu nhưng vô cùng dứt khoát và rõ ràng trong tình cảm. Khi xác định kết hôn cùng An Trình, cô đã một lòng một dạ với anh rồi. Tên Tiêu Bạch kia quay về cũng chỉ là tự mình đa tình mà thôi. Vì thế, câu nói đầu tiên sau khi gặp lại nhau của cô cùng Tiêu Bạch chính là "Tôi đã kết hôn". Trực tiếp - cắt đứt hy vọng. Nhưng mà tên này chưa chịu từ bỏ, lại còn muốn đi cà phê nói chuyện nhẹ nữa cơ. Mà xui cái là chưa kịp nói vô vấn đề chính đã bị "ông xã Trình Trình" của người ta phi con xe mui trần mới toanh cực ngầu đến đón về rồi ???????? Tiêu Bạch không hề biết, đoạn tình cảm tốt đẹp khi ấy đã mất đi thì không cách nào hàn gắn lại được. Và hơn hết, bây giờ bên cạnh Thanh Hiểu đã có một An Trình yêu vợ sủng vợ đến vô cùng. Thanh niên cuồng vợ này còn thích chơi mấy trò như diễn ân ái trong bóng tối nè, thích biến mình thành anh hùng đi cứu vợ yêu nè và đặc biệt hơn là thích khoe khoang sự soái ca siêu ngầu siêu choảnh của mình với tình địch nữa :v :v. Hơi lầy một tí nhưng mà mình thích Ha ha Buồn cười nhất chính là tên trợ lý của An Trình ấy, công việc thư ký đàng hoàng thế kia mà sao khi rơi vào tay của đại boss Trình thì toàn ba cái việc theo dõi, lén lút, báo cáo tình hình của vợ boss không à. Đáng thương ghê luôn ???????? Nhìn chung, "Nắng ấm" chỉ đơn giản là một câu chuyện ngắn về cuộc sống sau hôn nhân của Thanh Hiểu - An Trình cùng chút sóng gió cho dư vị yêu thương thêm sâu đậm mà thôi. Vì là truyện ngắn nên nội dung không quá nhiều nhưng đủ cho người đọc cảm nhận được tình yêu của boss Trình dành cho vợ mình. Thích nhất là những phân đoạn khi Thanh Hiểu gọi tên anh là "Trình Trình", nghe thế nào cũng cảm thấy tình cảm vô đối luôn ý. Truyện ngọt ngào sủng-sạch-sắc nữa nên rất thích hợp cho những bạn nào muốn đổi gió sau những câu chuyện dài đầy mệt mỏi. Văn phong tác giả nhẹ nhàng, ấm áp và lời dịch cũng khá mượt nữa. Nhưng hố chống chỉ định cho những thanh niên FA nhé, đọc xong GATO lắm luôn đó nha :) *** Từ ngày đó Tiêu Bạch không một mình tìm Tô Thanh Hiểu nữa, nhiều lắm là chuyện công việc ngẫu nhiên gặp ở văn phòng. Trái lại mỗi lần nhìn thấy Tiêu Bạch, Mạt Nhiên đều ra vẻ si mê. Ngày đó, Mạt Nhiên rốt cục cảm thấy kỳ quái, vì sao mỗi lần ánh mắt của ông chủ đều dừng ở trên người Tô Thanh Hiểu. “Thanh Hiểu, khai báo thành thật, cậu và ông chủ mới có phải có quan hệ mập mờ gì không?” Thừa dịp lúc nghỉ trưa, Mạt Nhiên lén đến gần Thanh Hiểu, nói bên tai cô. Lúc này Thanh Hiểu đang hạnh phúc nhìn chăm chăm tin nhắn Thẩm An Trình gửi đến cho mình, Hiểu Hiểu, buổi tối về nhà anh nấu cơm cho em. Tô Thanh Hiểu ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mạt Nhiên, “Cậu nói Tiêu Bạch?” “Ừ ừ.” Mạt Nhiên gật đầu như trống bỏi. “Mối tình đầu.” Thanh Hiểu không hề kiêng dè, dù sao cũng là quá khứ, ai không có đoạn tình cảm thất bại chứ. Mạt Nhiên trái lại đưa ra vẻ mặt bị sét đánh, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. “Nhưng mà tớ đã không còn thương anh ta từ lâu, anh ta cũng không còn thương tớ, nhiều lắm coi như là bạn bè.” Thanh Hiểu tiếp tục nói, Mạt Nhiên thở dài, sau đó nhìn bóng dáng ảm đạm của ông chủ ở cửa rời đi. Đây là tình huống gì hở? ... Mời các bạn đón đọc Nắng Ấm của tác giả Thanh Yên Vị Tán.
Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Hồng phai xanh thắm ý chỉ thời điểm cuối xuân hoa rụng lá đâm chồi, hàm ý mùa xuân qua đi nhưng thời gian vẫn trôi, hoa tàn nhưng cây vẫn đâm chồi nảy lộc. Ý tác giả là tiếc thương hồng nhan, tiếc cho thời gian vẫn trôi, cuộc sống vẫn tiếp diễn còn nhan sắc tuổi trẻ người con gái lại chóng lụi tàn. Truyện kể về một cô nhân viên công vụ ở tòa án xuyên về cổ đại trong thân phận một thứ nữ nhà quan. Mẹ đẻ là di nương bị hại chết, cha ruột sủng thiếp, giả nhân giả nghĩa. Trong hoàn cảnh như vậy, nữ chính với thân phận đứa bé 4 tuổi đã cố gắng sinh tồn, dùng sự khôn khéo để đấu tranh cho hạnh phúc của mình. Truyện không mang tính chất YY, nữ chính xuyên không phải siêu nhân thánh nữ, chỉ khéo léo cư xử cho phù hợp hoàn cảnh, ngoài ra tính cách nàng vô cùng đáng yêu, suy nghĩ hài hước. Nam chính là một lãng tử quay đầu, để có thể cưới được nữ chính anh đã phải vận dụng rất nhiều quỷ kế. Tác giả cũng lồng vào truyện những suy nghĩ đánh giá về cuộc sống cổ đại với nhiều so sánh rất dí dỏm thông qua cái nhìn của nữ chính. Đôi lời editor: Nếu yêu thích điền văn cổ đại, đây là một câu chuyện vô cùng phù hợp với bạn. Đứng đầu top 100 ngôn tình theo view tính đến 11/2013 trên Tấn Giang và là điền văn duy nhất lọt top, truyện đã làm mình tò mò đến mức quyết định dấn thân vào sự nghiệp edit để có thể đọc truyện. Và quả thực câu chuyện đã không làm mình thất vọng. Đây là một câu chuyện sinh động với dàn nhân vật chính phụ phong phú, đủ màu sắc, cá tính, với các mối quan hệ, mâu thuẫn và cách giải quyết. Bạn sẽ thấy ở đây những nhân vật rất " đời ", một nữ chính xuyên không nhưng không toàn năng và cố gắng xoay chuyển số phận bằng sự khéo léo, một nam chính đầy khiếm khuyết nhưng yêu thương và thấu hiểu nữ chính. Một gia đình tuy có sóng gió nhưng vượt qua sóng gió là đoàn kết, gắn bó, là hậu phương vững chắc. Mình nghĩ điểm nổi bật của truyện này so với nhiều cuốn điền văn khác hay truyện xuyên không khác là ở nữ chính. Cách tác giả xây dựng suy nghĩ nữ chính rất hài hước, đáng yêu và logic. Các mâu thuẫn hấp dẫn, cách xử lý cũng hấp dẫn và không lê thê. Hi vọng, các bạn cũng sẽ có cùng cảm nhận với editor khi đến với câu chuyện này.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, mình nghèo từ rồi :P! *** Cuối tháng tư, hoàng đế khẩn cấp điều Cố Đình Diệp làm trấn thủ sứ vùng Lưỡng Hoài, nắm quyền chỉ huy quân vụ toàn địa phương, lệnh khẩn lập tức lên đường. Hành lý đã chuẩn bị xong từ sớm, tâm tình Minh Lan suy sụp, nhét vào hà bao bên người Cố Đình Diệp chút tuyết tân đan cùng tố nhung hoàn. Cố Đình Diệp liếc mắt nhìn, hai loại này một hạ hỏa, một vượng hỏa, hắn vừa buồn cười lại vừa cảm động, liền cầm tay Minh Lan dịu dàng nói: “Nếu như thấy không vui thì về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày, không phải lo người bên ngoài bàn tán.” Trước đó hắn đặc biệt tới phủ Thịnh một chuyến, không biết là nói gì đó với hai vị phụ nữ một trung niên một lão niên bên kia. Vương thị cho vợ Lưu Côn tới truyền lời, đại ý là đồ tiện nhân Thải Hoàn kia xử lý tùy ý, lúc nào cũng hoan nghênh Minh Lan về nhà mẹ đẻ dưỡng thai. Lão phu nhân thì lại tự tay viết một phong thư, lời ít ý nhiều tóm lại trong một câu ‘hết thảy cẩn thận, không cần phô trương.’ Minh Lan xoay lòng bàn tay nắm lấy tay của hắn, chỉ nắm được ba ngón tay thô ráp. Nàng cố gắng khuyên giải: “Chàng không cần lo cho em, có Đồ nhị gia cùng bao nhiêu thủ hộ che chở em, đừng nói là ngăn mấy đầy tớ trong nhà, có muốn đi cướp tiền trang cũng được.” Nàng nhớ tới nguy hiểm lần trước khi ngự sử xuôi nam, không nén được lo âu trong bụng, lại khẽ nói: “Chính là chàng mới phải cẩn thận hơn đó. Quân sĩ phải mang đủ số, không được ra vẻ ta đây dũng cảm, em đã dặn Tạ Ngang không được rời chàng quá ba thước.” Cố Đình Diệp hiểu lòng nàng, mỉm cười nói: “Chồng em dẫn theo tổng cộng nửa doanh trại kỵ binh dũng mãnh đấy.” Còn chưa kể có thể điều binh ở Lưỡng Hoài. “Ở bên ngoài, chàng phải giữ sức khỏe, không được uống nước lã, không được ăn món lạ dân dã, không được phong phanh, cẩn thận trúng gió, trời lạnh chàng mặc áo da hươu hai lớp mềm này ở bên trong, em bị kim đâm hết mấy ngón tay mới may xong đó, không cho chàng vứt đó làm vật trang trí.” Minh Lan làm bộ giơ ra mười ngón tay trắng mềm như tuyết, kỳ thực trong lòng nàng lo lắng cực kỳ, chỉ đành dặn dò luôn mồm. Giờ nàng làm vợ người ta đương lúc vào cầu, chẳng mảy may có chút nào ý nghĩ đổi nghề sang làm quả phụ đâu. ... Mời các bạn đón đọc Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm của tác giả Quan Tâm Tắc Loạn.
Tổng Giám Đốc Ác Ma Quá Yêu Vợ - Thịnh Hạ Thái Vi
Lần đầu tiên gặp mặt, cô là bạn gái của em trai anh, thế nhưng anh lại không kiểm soát được hành vi của mình mà thiếu chút nữa cưỡng bức cô.     Lần thứ hai gặp mặt, cô vì công ty ba mình mà tìm đến anh, anh không để ý cấm kỵ yêu cầu cô gả cho anh.     Vì không để cho mình tan cửa nát nhà, Quan Ngưng Lộ lựa chọn gả cho Sở Mạnh - anh trai của bạn trai mình.     Bắt đầu từ đêm tân hôn, Sở Mạnh bắt đầu cướp đoạt cả thể xác lẫn tinh thần của cô.     Anh kiêu ngạo tuyên bố, chiếm được người của cô cũng muốn chiếm được tim của cô.     Thế nhưng, anh không biết sao? Từ khi giây phút cô đáp ứng gả cho anh, cô đã không còn trái tim rồi.     Năm năm sau, em trai anh - Sở Khương trở lại. Thế nhưng anh lại ký một tờ ly hôn, nói để cô tự do.     Tự do? Cô còn có tự do sao? Sau khi anh cưỡng chiếm cả người cô?     Rõ ràng qua nhiều năm như vậy, nguyện vọng duy nhất của cô là muốn rời khỏi anh. Tại sao đến một ngày, lại phát hiện tim của mình trĩu nặng như đã lạc mất rồi.  *** Đêm nay ánh trăng rất đẹp, thật sự rất đẹp. Đẹp đến khiến người nằm trên giường không cách nào ngủ. Sở Mạnh nằm trên chiếc giường còn vương mùi hương nhàn nhạt của cơ thể cô làm thế nào cũng không ngủ được, đứng dậy mặc vào chiếc áo ngủ ra khỏi phòng ngủ, mở một bình rượu một mình thưởng thức. Cả phòng nồng nặc mùi rượu lại không che dấu được tâm trạng cô đơn, phiền não và bất an của anh. Hôm nay anh chính thức kết hôn nhưng cô dâu vẫn cách xa anh như vậy, bất kể là người hay tim. Nặng nề để cái ly trong tay xuống, Sở Mạnh nghĩ đến cái gì đó rồi bước nhanh đi về phòng, mở ra tủ treo quần áo đem quần áo chỉnh tề ném trên giường, cởi áo ngủ xuống. Không tới hai phút anh đã ăn mặc chỉnh tề đã cầm chìa khóa xe lên. "Rầm rầm rầm. . . . . ." Xe thể thao đắt giá lập tức chạy nhanh trên con đường rộng rãi. Trong đêm khuya yên tĩnh trừ tiếng gió vù vù, thỉnh thoảng ngoại trừ ở phía đối diện có một hai chiếc xe chạy qua thì vô cùng vắng lặng. Hai bên đường những hàng cây với những chiếc cành non vươn cao, từng hàng sồi xanh thoáng cái đã trôi qua trước mắt. “Két” một tiếng, chiếc xe đang bay như tên bắn dừng lại ở chân núi khu vực ngoại thành. Dưới ánh trăng, những cây bách trên núi theo gió đêm nhẹ nhàng đung đưa. Xe vẫn không tắt máy, đèn xe lúc sáng lúc tối chiếu lên tấm bia đá dưới chân núi “Đồi Thạch Hổ”. Không sai, đồi Thạch Hổ là một nghĩa trang công cộng. ... Mời các bạn đón đọc Tổng Giám Đốc Ác Ma Quá Yêu Vợ của tác giả Thịnh Hạ Thái Vi.
Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu! - Ức Cẩm
Cho ta mượn bảy năm thanh xuân....trả lại ngươi một đời ôn nhu.  Thật ra "Cho ta mượn bảy năm thanh xuân" mới là tựa chính thức của tác phẩm này. Còn "Ta cam đoan, sẽ không đánh chết cậu!" chỉ là một tựa phụ mà thôi. Nhưng khi mình edit lại cảm thấy cái tựa "Ta cam đoan sẽ không đánh chết cậu!" phù hợp với thể loại của bộ truyện này hơn, nên Pi quyết định đổi hai tựa ngược lại. Muốn biết thêm chi tiết mời đọc văn án. :-))) *** Văn án Công việc áp lực, cô nhịn!  Bị bạn trai cũ hãm hại, cô nhịn!  Không người theo đuổi, cô nhịn! Nhưng mà bị cái tên tiểu tử mới hai mươi mấy tuổi đầu quấy rầy, thật là không thể nhịn được nữa!  Phương Thiếu Tắc, cậu lại đây, tôi cam đoan sẽ không đánh chết cậu!  Tác giả thân ái nhắc nhở※ ngọt, ấm, sủng, không nội hàm nha không nội hàm. Đặc biệt thích hợp cho những bạn có thần kinh yếu, không chịu được đả kích lớn a. :-))))))  ***  Editor nói thêm: tôi cảm thấy a bạn nam chính này hình như là dân nhập cư trái phép, không có hộ khẩu ở Trái đất chúng ta. ↖(^ω^)↗  Fan của Ức Cẩm ơi, hãy cho tôi thấy lượt view + vote + cmt của các bạn đi nào. Hí hí hí...... ***Lưu ý: tác giả không đặt tựa chương, nên tựa chương do editor tự đặt. *** Nguyên cả buổi sáng, Phương Thiếu Tắc ở nhà Ngô Song ra ra vào vào mà dọn dẹp nhà ở, lau dọn vệ sinh, làm đến vui vẻ vô cùng. Ngô Song trừng lớn hai mắt, thấy cảnh trước mắt này, vô cảm thấy khiếp sợ, đồng thời cũng có chút tò mò. Trong ấn tượng của cô, Phương Thiếu Tắc là đại thiếu gia, duỗi tay há miệng là có cơm đưa đến tận nơi, sao lại biết làm những việc này? Phương Thiếu Tắc lau thật kỹ tấm ảnh chụp Ngô Song hôm tốt nghiệp đại học, hắn quay lại mỉm cười thật tươi với cô. Ngô Song vội né tránh ánh mắt của hắn, vì che đi xấu hổ, cô với tay lấy cái bánh bao ăn sáng còn thừa trên bàn. "Chờ một chút!" Phương Thiếu Tắc xông tới ngăn cản: "Cái này nguội lạnh rồi, không được ăn." Ngô Song nhìn Phương Thiếu Tắc như nhìn sinh vật ngoài hành tinh. Phương Thiếu Tắc cầm thùng rác, đem hết thức ăn thừa đổ vào, vừa đổ vừa nói: "Chị đang bị thương, ăn chút thức ăn nóng sẽ tốt hơn." Ngô Song không biết nói với người trước mặt này thế nào, cô duỗi tay, lấy đồ dùng pha cà phê. Phương Thiếu Tắc vội đoạt lại, nói: "Đói bụng mà uống cà phê là không tốt." Rốt cuộc Ngô Song nhịn không được nữa: "Vậy tôi có thể ăn cái gì?" ... Mời các bạn đón đọc Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu! của tác giả Ức Cẩm.