Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vứt Bỏ Anh Là Điều Dũng Cảm Nhất

Hạnh phúc là một khái niệm mơ hồ, khái niệm ấy không hề có bất cứ chuẩn mực nào. Có thể nói, hạnh phúc là một con tắc kè hoa, biến thành muôn hình vạn sắc khiến ta khó nắm bắt. Vậy mà Điền Khả Lạc trong Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất của tác giả Nhân Gian Tiểu Khả sau khi trải qua mọi thăng trầm trong tình yêu và cuộc sống thì khái niệm hạnh phúc lại quay trở về với cô ở tuổi 16 đơn giản đến mức ngây ngô. Điền Khả Lạc, chỉ nghe tên đã khiến người khác phải bật cười, con người cô ngây ngô từ cái tên đến cả suy nghĩa. Đôi khi, bản thân cô cũng tự hỏi sao ông trời lại có thể "nặn" ra được một người như cô, đơn giản, vô tư, cái gì cũng không hiểu nhưng cuộc sống lại lấy đó làm thuận lợi. Tình yêu lãng mạn trong sáng của cô với chàng trai ưu tú Tiêu Viễn đã trở thành nỗi ghen tị của nữ sinh trong trường, là cái gai trong mắt của gia tộc danh giá họ Tiêu. Khoảng cách giai cấp đã chia rẽ họ, Tiêu Viễn đi du học gửi lại lời nhắn nhủ chờ đợi mà không dám nói thẳng với người anh yêu. Hai năm không liên lạc, không tin tức, mỗi người một nơi nhưng tình cảm họ dành cho nhau thì chưa hề phai nhạt. Hình ảnh Tiêu Viễn luôn dễ dàng làm rung động trái tim mẫn cảm của Điền Khả Lạc. Hơn hai năm qua, tình cảm cô dành cho anh vẫn không hề thay đổi, ngay cả mỗi nhịp tim đơn điệu cũng vì sự xuất hiện trở lại của anh mà đập mạnh hơn, trở nên rối loạn hơn. Người ta vẫn nói khi yêu dù là người thông minh đến đâu thì IQ cũng trở thành con số không nhưng Điền Khả Lạc hoàn toàn ngược lại. Cô là người sáng suốt nhất trong tình yêu, cô đã kịp buông tay mối tình vô vọng, chìm trong bế tắc ngay từ khi bắt đầu với Tiêu Viễn. Cũng có thể tình yêu của họ không đủ kiên trì, mối duyên phận không đủ sâu, họ quá để ý đến những thứ bên ngoài tình yêu mà bỏ qua mất tình yêu đích thực. Cô đã kịp nhận ra mọi việc không phải luôn diễn ra theo ý muốn, khi bất lực cần phải buông tay ra, biết rằng tình yêu cũng có lúc không thể nào viên mãn... "Yêu nhau và chia xa, đều là lẽ tất yếu trong sự ngẫu nhiên, bất luận kết quả như thế nào, bất luận thời gian đúng hay sai". Tình yêu vốn là thứ không thể tính toán đúng sai - hơn thiệt, Điền Khả Lạc đã biết buông tay đúng thời điểm và đón nhận đúng cơ hội. Cô đón nhận tình yêu của Chương Ngự bởi cô có được cảm nhận của hạnh phúc, bình yên từ sự quan tâm của anh chứ không phải anh là người quyền cao chức trọng, ưu tú hoàn hảo khiến cô có được hào quang trước thiên hạ. Vứt bỏ anh là việc làm dũng cảm nhất với văn phong nhẹ nhàng, cuốn người đọc vào những tình tiết "hỉ nộ ái ố" của số phận nhân vật. Hài hước, dí dỏm, đau thương nhưng không rơi vào bi kịch, mỗi nhân vật đều tìm được ngã rẽ cho cuộc đời mình. *** Review Kenchan:   Tôi mượn cuốn “Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất” từ cô bạn mới quen Myka, và tôi dợm nghĩ, bạn tôi thích, hi vọng tôi cũng thích. Tôi thường không thích nghe người khác giới thiệu sách, vì tôi không muốn bị ảnh hưởng về mặt cảm nhận và suy nghĩ. Nhưng có lẽ, “Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất” với câu chuyện của Điền Khả Lạc, Chương Ngự và Tiêu Viễn khơi gợi trong tôi một điều gì đó thật thân quen. Tôi không thích nữ chính của câu chuyện này. Tôi vốn dị ứng với những con người quá ngốc nghếch, quá vô tư. Tôi cảm giác như họ sẽ luôn làm tổn thương người yêu thương họ, và dễ dàng thả cho hạnh phúc trôi đi nhưng rồi lại vật vã vì thứ hạnh phúc mơ hồ nào đó. Điền Khả Lạc là một cô gái như vậy. Cô gái này ngây ngô đến nỗi không bao giờ để tâm đến cảm xúc của người khác, suy nghĩ đơn giản hóa mọi thứ, ngay cả khi đó là tình yêu, là những người quan trọng đối với cô. Sống như Khả Lạc là hết mình, yêu như Khả Lạc là hết lòng, đúng. Nhưng không hiểu vì tôi quá cực đoan hay vì  bản thân Chương Ngự đã phải chờ đợi quá lâu, nên tôi không thể nào thích cô gái này được. Hoặc có chăng do tôi không thể ngơ ngốc như thế được, không thể suy nghĩ một chiều như Khả Lạc được nên mới đả kích cô nhiều đến vậy. Nếu có ai hỏi tôi vì sao tôi thích “Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất”, chắc có lẽ tôi sẽ mỉm cười và lắc đầu. Tôi không hẳn là thích cuốn sách, nhưng khi tôi ngồi đây, viết những dòng về nó, có một cảm giác thân thuộc mơ hồ bất chợt trào dâng. Chắc bởi vì tôi thấy mơ màng bóng hình Chính Đông của tôi trong câu chuyện, trong tình yêu của Chương Ngự và trong cả niềm hạnh phúc viên mãn mà Chương Ngự cảm nhận được. Chương Ngự là mẫu nhân vật không mới, vì thế nên tôi mới có thể dễ dàng “thấy” được Chính Đông trong anh. Nhưng anh là kiểu nhân vật tôi thích. Anh dịu dàng vừa đủ, ấm áp mà lại bình yên. Với tôi, anh như một cơn gió, mát mẻ và phóng khoáng. Tình yêu của anh là tình yêu của sự bảo vệ và chở che. Khả Lạc, một cô gái mau nước mắt như vậy, rất cần một người đàn ông có thể ở bên và lau nước mắt cho cô. Tôi vẫn nghĩ, Chương Ngự không thể ngừng những giọt nước mắt Khả Lạc rơi vì người đàn ông khác, nhưng anh có thể hứng những giọt nước mắt ấy, vỗ về Khả Lạc cho đến khi cô chìm vào giấc ngủ không mộng mị. Anh vẫn như thế, ngày qua tháng lặng lẽ chờ đợi và yêu thương, lặng lẽ chấp nhân sự ngốc nghếch đến kì lạ của Điền Khả Lạc. Sự cô đơn trong những lúc ấy, mấy ai hiểu được? Bất giác lúc này tôi nghĩ đến dáng vẻ lạnh lẽo của Chính Đông bên khung cửa sổ, ừ, bất kì ai khi chờ đợi một tình yêu vô vọng cũng như vậy… Chỉ có trạm cuối cùng của Chương Ngự và Chính Đông khác nhau mà thôi. À, còn một chàng trai khác trong câu chuyện này, người mà tôi cảm nhận rõ ràng nhất dù anh không thật sự nổi bật. Tiêu Viễn, mối tình khắc cốt ghi tâm của Điền Khả Lạc, là tình đầu và là mối tình sâu sắc nhất của cô. Hai người yêu nhau, trong đau khổ, day dứt, trong sự cấm đoán của nhiều phía và trong cả rào cản do chính hai người vạch ra. Một thứ rào cản vô hình. Tình yêu đó, không ai cố gắng hết sức. Có những lúc người này cố níu thì người kia lại buông tay, có thời điểm khi cả hai đều hi vọng một kết cục tốt đẹp hơn thì một người lại cảm thấy quá chênh vênh, chới với. Là vì vốn dĩ không thể cố gắng đến cùng, vì bản thân Khả Lạc hiểu tình yêu với Tiêu Viễn là vô vọng. Điền Khả Lạc, đã dũng cảm đối mặt và dũng cảm “vứt bỏ” anh, dù thế nào đi chăng nữa, cũng một lòng một dạ mong muốn anh được sống bình yên. Tôi không biết nếu như Tiêu Viễn đấu tranh nhiều hơn một chút, thì liệu họ có đến được với nhau không? Nhưng rồi, cũng hiểu ra nhanh chóng, có những thứ qua đi rồi thì muốn níu kéo cũng không thể được. Tiêu Viễn dù cố gắng thế nào, dù đấu tranh ra sao, thì cũng không thể và mãi mãi không thể mang đến hạnh phúc vẹn toàn cho Khả Lạc. Điền Khả Lạc là một cô gái coi trọng bố mẹ gia đình ra sao, ai cũng biết. Làm sao cô có thể để cho Tiêu Viễn, vì cô mà vứt bỏ gia đình mình? Vì tình yêu của hai người không đủ kiên trì, nên không thể chờ đợi, không thể níu giữ. Mà cũng có thể vì tình yêu ấy bị chi phối bởi các điều kiện khách quan nhiều quá, nên trong giây phút nào đó đã đánh mất nhịp đập trái tim. Dù thế nào, Khả Lạc và Tiêu Viễn cũng đã yêu, đã từng trao nhau những tình cảm trong sáng nhất, trước khi bị quyền lực và địa vị xã hội che mờ. Tình cảm cũng như sợi dây, có những loại vững chắc, có những loại mong manh bay phất phơ trong gió, chỉ cần chút tác động là đứt. Đã biết không thể níu kéo thì đừng cố, để tốt cho cả mình và cho cả những người trong cuộc. Khả Lạc đã lựa chọn đúng, đã chọn đi một con đường tốt cả cho mình và người mình yêu thương. Những điều kì diệu hình như luôn xảy ra phải không? Điền Khả Lạc đã biết cách nắm bắt cơ hội xuất hiện, không để nó tuột mất khỏi tầm tay, dù sớm  dù muộn, cô đều đã tìm được bến đỗ cho mình. Và vì cô và Chương Ngự đều có niềm tin, nên mới có thể mở lòng và đón nhận nhau. Tình cảm nhiều lúc xuất phát từ những điều tưởng chừng như bình thường, giản dị, nhỏ bé nhất. Nhưng với Khả Lạc, với Chương Ngự, đó là một thứ hạnh phúc. Đó cũng là một cách yêu thương. Vậy nên, giang tay ra và đón lấy, nhân vật nữ chính của chúng ta đã tìm được hạnh phúc. Câu chuyện êm đềm khép lại, và tôi khẽ cười.   Mời các bạn đón đọc Vứt Bỏ Anh Là Điều Dũng Cảm Nhất của tác giả Nhân Gian Tiểu Khả.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông - Cố Liễu Chi
 Lời giới thiệu phiên bản tự sự của cục đá Nguyên Tứ Nhàn: Ta vốn dòng dõi võ tướng, là ái nữ của Điền Nam Vương, từ bé đến lớn đã lăn lộn nơi biên cảnh, không gò bó, không khuôn phép, một đời tự do tự tại chẳng phải nhìn sắc mặt ai. Đời trước, “kết cục viên mãn” của ta là làm cục đá kê chân cầu Lộc dưới thành Trường An, ngày đêm nghe sóng vỗ đến nghiện, thế giới xung quanh hữu thanh mà vô hình. Đến đời này, ta quyết không làm đá kê chân cầu nữa, ít nhất thì cũng phải là "rường cột" gia đình chứ? Nào có ai ngờ, kiếp trước dù sao cũng còn được là "cục đá" - cũng tính là to tát, kiếp này ta lại chỉ được làm cọc? Hỡi ơi, từ cục đá sang cọc có phải là ông trời cũng bạc đãi ta quá rồi không? Đã làm cọc thì cũng cho ta ở yên một chỗ đi, lại còn làm "cọc di động", cọc đi tìm trâu, thế có phải hời quá cho con trâu Lục Thời Khanh không?  Lời giới thiệu phiên bản trà dư tửu hậu của dân chúng thành Trường An: Mấy năm vận nước hết thịnh rồi lại suy, mấy bận bao phen long đong lận đận “tam long đoạt đích”, ấy thế mà thiên hạ dù đại loạn cỡ nào đi chăng nữa cũng không thay đổi được một sự thật sừng sững ở Đại Chu thuở ấy. Giữa thế sự đảo điên, có một bí phương được bao nhiêu nữ tử khắp kinh thành Đại Chu săn đón, ra giá bạc vạn để sở hữu, đáng tiếc, trên đời có những thứ chỉ có thể gặp mà không thể cầu, kỳ trân dị bảo đã thế, bí phương lại càng thế, mà Lục Thời Khanh thì càng không thể không thế. Tiếc thay, bí phương "cọc đi tìm trâu" đã sớm hôi phi yên diệt, chỉ còn mỗi một "case study" duy nhất tồn tại, Cố Liễu Chi đại nhân sau khi khảo cứu, một ngày đẹp trời nọ đã ra một quyết định kinh thiên động địa, rằng: "Tạo ân tạo đức cho đời  Tay vung bút viết truyện người đời xưa  Truy chàng chẳng quản nắng mưa  Lòng ta đã quyết chẳng đùa được đâu Đời này đã định một câu Phi chàng chẳng cưới bạc đầu thì thôi Câu chuyện "Thiếp định chàng rồi quyết chẳng buông" chính là "case study" mà Cố đại nhân đã dày công khảo cứu trên cơ sở cuộc tình Nguyên Tứ Nhàn - Lục Thời Khanh của triều Đại Chu dạo đó. *** Thời cơ, phương hướng, vị trí, hết thảy đều tính toán đâu vào đó. Nhưng Nguyên Tứ Nhàn uống rượu là thật, nàng thực sự bị rượu bốc lên đầu nên mới có thể mượn men rượu mà diễn tốt như thế, cũng vì vậy mà bỏ lỡ một sai sót__cú đụng này nàng ra tay hơi nhẹ, thiếu chút sức. Mặt nạ của Lục Thời Khanh không hoàn toàn rơi ra mà chỉ bị dịch đi một góc. Nhưng nàng vẫn duy trì được lý trí tối thiểu, nàng nằm trong ngực y, nắm chắc cơ hội ngẩng đầu nhìn. Vừa ngước mắt nhìn, nàng liền giật mình: non nửa bên gò má lộ ra của y da dẻ nhăn nheo, chi chít sẹo lồi lõm màu vàng nhạt loang lổ như mọc đầy giòi bọ, ngoài viền lưa thưa trắng. Chỉ nhìn một cái, Nguyên Tứ Nhàn liền bị dọa thét lên, tránh thoát khỏi ngực y, đầu óc trống rỗng, lảo đảo lùi về sau một bước theo bản năng. Sau đó nàng thấy người đối diện thong thả chỉnh mặt nạ lại cho ngay như không xảy ra gì cả, hơi gật đầu với nàng nói: - Tình thế cấp bách, thứ cho Từ mỗ mạo phạm, huyện chúa có bị thương không? Giọng y trầm thấp bình thản, ngược lại Nguyên Tứ Nhàn sững sờ một lát mới nói: - Ta không sao. - Vậy thì tốt. Huyện chúa tỉnh rượu chưa? Câu hỏi này thực khiến Nguyên Tứ Nhàn hơi quẫn. Vì địch ý tiềm ẩn nơi đáy lòng nên nàng chỉ cảm thấy y đeo mặt nạ là để che giấu dung mạo thật, chứ chưa từng dùng thiện ý để suy đoán là có lẽ y có nỗi niềm khó nói. Mà giờ đây, e là y đã biết nàng mượn rượu giả điên là giả vờ, nhưng y vẫn chừa lại tình cảm. ... Mời các bạn đón đọc Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông của tác giả Cố Liễu Chi.
Thân Nhiệt Của Ác Ma - Đằng La Vi Chi
Kiếp trước, Bối Dao vì cái gọi là tình yêu chân ái mà đánh mất cả đời, chồng cô Hoắc Húc vì bảo vệ người mình yêu khỏi những tranh đấu gia tộc mà đi tìm một tấm mộc và cô là người được chọn. Khi ấy, Bối Dao rơi vào đường cùng, chính Bùi Xuyên là người đưa tay đỡ cô đứng lên, là người bảo hộ cô bình an suốt hai năm trời. Người đời nói Bùi Xuyên là người xấu, là ma quỷ, vì anh đã mất hai chân phải ngồi xe lăn mà còn làm nhiều việc ác, vì anh là phần tử phản xã hội khi chế tạo ra những trình tự gây hại cho nhân loại. Nhưng với Bối Dao, anh là ân nhân của cô, cứu cô thoát khỏi cuộc hôn nhân đầy toan tính, cho cô được sống những năm tháng yên bình...  Đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, khi tất cả những ân oán yêu hận đã kết thúc, tình nghĩa cô thiếu Bùi Xuyên lại chẳng thể trả xong. Kiếp này, là Bối Dao nợ Bùi Xuyên, là Bối Dao không thể ở bên Bùi Xuyên cả đời. Nếu có kiếp sau, nếu mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu, cô sẽ đối với anh thật tốt, sẽ bảo vệ anh cả đời… Lại lần nữa mở mắt ra, Bối Dao trở lại năm 4 tuổi, khi cô còn là tiểu cô nương chân ngắn suốt ngày chạy theo ba mẹ làm nũng. Năm ấy, Bùi Xuyên 5 tuổi, là một cậu bé hướng nội, tự ti vì ngoại hình khác biệt với người khác, đâu còn hình ảnh của người thanh niên lạnh lùng, trầm mặc nhưng lại cường đại đến mức khiến người khác sợ hãi. Nợ ân tình của kiếp trước, kiếp này liền trả lại, dù cho ký ức của Bối Dao sẽ nhanh chóng bị phai mờ, khi cơ thể của cô bé 4 tuổi chẳng thể chứa nổi linh hồn của người trưởng thành thì những dòng nhật ký được ghi lại gửi cho tương lai vẫn khắc sâu trong trí nhớ, để tất cả quy lại một câu quan trọng nhất… “Phải đối tốt với Bùi Xuyên.” *** Sau khi mùa hè năm 2007 tới, học sinh Lục Trung khổ không nói nổi. Mùa hè thành phố C năm nay đặc biệt nóng, màn hình TV đang phát tin "Cuối tháng 5, tảo xanh lưu vực hồ T bộc phát, nước máy trong nhà của gần một trăm nghìn người không thể uống." Sau vài năm kinh tế tăng trưởng chóng mặt, cuối cùng vấn đề bảo vệ môi trường cũng được người dân quan tâm. Thậm chí có người nói thành phố C đã biến thành một cái lò lửa lớn. Trần Phỉ Phỉ nói: "Trường học cũng quá keo kiệt rồi, trong phòng học chỉ có ba cái quạt không cũ không mới, mà cái trên đầu tớ còn bị hỏng nữa chứ, đúng là sắp nóng chết rồi." Tuy cuối tuần được nghỉ nhưng không được bật quạt vào buổi sáng. Lục Trung nói rằng học sinh phải thích ứng với mọi hoàn cảnh. Trần Phỉ Phỉ nhớ tới chuyện gì đó mà sáng mắt lên, lấy một tấm poster tuyên truyền trong ngăn bàn ra. Bên trên viết hai chữ to: "Khuynh Thế" khai trương, miễn phí rút thăm trúng thưởng, có cơ hội được ăn kem "Haagen-Dazs". Cái kem trên tấm poster nhìn quá ngon, vừa liếc mắt một cái đã bị hấp dẫn. ... Mời các bạn đón đọc Thân Nhiệt Của Ác Ma của tác giả Đằng La Vi Chi.
Hồng Nhan Thủ Trát ( Bản Viết Tay Của Người Con Gái Đẹp) - Ngô Ngọc
Thù Tử Sơ vốn là một con chim phỉ thúy tu luyện thành người. Nhắc tới chim phỉ thúy, người ta đều nghĩ ngay đến một loại trang sức, gọi là phỉ thúy. Cách thức làm trang sức này nói ra có hơi ghê rợn, không phải tự nhiên nó có tên như vậy.  Nghệ nhân bắt chim phỉ thúy, sau đó rút lông khi chúng còn sống, dùng lông đó để chế tác. Loài chim này vốn hiếm gặp, cách làm trang sức phỉ thúy lại đòi hỏi kỹ thuật. Thế nên loại trang sức này vô cùng lộng lẫy và xa hoa, chỉ giới quý tộc trở lên mới có thể sở hữu. Thù Tử Sơ, chữ "Sơ" trong tên của hắn có nghĩa là "sơ ngộ", là cuộc gặp gỡ tình cờ mà hắn bao đêm vẫn luôn nhung nhớ. Khi còn là một con chim phỉ thúy, có một lần bị một người làm trang sức bắt được, chuẩn bị dùng lông để làm trang sức. Nhưng may mắn Thù Tử Sơ được một nữ hài lén mang ra khỏi nơi cận kề cái chết, thả hắn bay về trời. Thù Tử Sơ chỉ gặp nữ hài đó một lần, vẫn luôn khắc ghi ân cứu mạng trong lòng. Sau này, Thù Tử Sơ tìm về nơi miền Nam sương giăng như mộng ấy, nhưng nữ hài đã chẳng còn ở đó nữa. Giữa nhân gian rộng lớn, hắn vẫn luôn tự hỏi biết bao lâu mới có thể gặp lại nàng. Thù Tử Sơ hóa thành hình người, tận mắt chứng kiến đồng loại của mình hết lần này đến lần khác bị rút lông một cách tàn nhẫn để làm những món trang sức xa hoa nhưng chẳng thể làm gì được. Những lần bất lực ấy, dần dần hóa thành nỗi thống hận trong lòng hắn. Hắn hận loài người độc ác giết hại những sinh linh vô tội, hận những nghệ nhân trang sức vì lợi lộc mà không tiếc ra tay với loài chim phỉ thúy, hắn hận những người đeo lên mình những món đồ lộng lẫy đánh đổi bằng máu và sinh mạng của đồng loại hắn. Nỗi hận quá lớn, hắn ấp ủ một kế hoạch trả thù mà không hay rằng, chính kế hoạch của hắn đã giúp Thù Tử Sơ gặp lại được người mà hắn luôn nhung nhớ.    Mời các bạn đón đọc Hồng Nhan Thủ Trát ( Bản Viết Tay Của Người Con Gái Đẹp) của tác giả Ngô Ngọc.
Bệnh Yêu - Đằng La Vi Chi
Trọng sinh quay trở về năm lớp 11, khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong quãng đời ngắn ngủi của Mạnh Thính. Lần này chắc chắn cô sẽ sống thật tốt. Thực hiện lại ước mơ nhảy của mình. Sẽ không để khuôn mặt mình bị hủy hoại chỉ vì lao vào biển lửa cứu em gái độc ác vô ơn, sẽ giữ gìn nhan sắc của mình. Càng không dây vào Giang Nhẫn, thiếu niên ác ma sau này cầm dao giết người. Sau đó vào mùa hè năm lớp 11 ấy, Mạnh Thính quay về lấy sách tiếng Anh. Ở khúc ngoặt cầu thang, đám thiếu niên hư hỏng tụ tập hút thuốc. Cô dừng lại không dám đi qua. Nhưng không ngờ nghe thấy tiếng cười càn rỡ điên cuồng của tên côn đồ Giang Nhẫn: “Ông đây thích mẫu người thế nào à? Mẫu người giống Mạnh Thính đó.” “Anh Nhẫn, không thể nào, hoa khôi trường học khó theo đuổi lắm.” “Ông đây nhịn cả một đời.” Sống vì cô, chết vì cô, hai tay nhuốm đầy máu tươi vì cô, phủi hết cát bụi trên bia mộ vì cô. Lưu ý nhỏ: Nữ chính trọng sinh về thời còn đi học, chăm chỉ học tập, kiên trì với ước mơ của mình, phong cách truyện lạc quan ấm áp. Nam chính chỉ vì nụ cười của người đẹp mà không so đo gì.  Vâng, sau khi cày hết 94 chương convert với cái tên Bệnh Trạng Sủng Ái. Mình bèn cực kỳ cực kỳ muốn đào nên đi search google xem đã có nhà nào làm bộ này chưa. Bấy giờ mới phát hiện đã có nhà bạn Hedy làm đến chương 29 rồi ???? Vậy mà mình đã cần mẫn đọc convert từ chương đầu tiên đấy, thế có khổ không cơ chứ, nên để tránh cho người khác gặp phải tình huống éo le như mình, mình đã cẩn thận viết hoa hai chữ ĐANG EDIT cho mọi người dễ thấy ???? Mình gặp bộ này một cách rất tình cờ, đó là lúc lượn wikidich coi có thể kiếm được bộ nào đủ sức níu giữ bước chân mình lại hay không, đột nhiên bộ này đập vào mắt mình, chính xác là cái lượt đọc của bộ này đập vào mắt. So với những bộ truyện chỉ vài nghìn lượt đọc nằm bên cạnh thì bộ này có lượt đọc khủng khiếp - gần 100k lận. Một con số mà ngay cả truyện đã dịch/edit cũng mơ ước. Mình bèn click vào, và thế là anh chàng mắc chứng hung bạo với cái tên Giang Nhẫn đã trói chân mình luôn ????  Truyện được bắt đầu vào thời điểm trùng sinh của nữ chính Mạnh Thính. Nữ chính của chúng ta chính là một mỹ nhân tài sắc vẹn toàn điển hình, không có lấy dù chỉ một chút xíu khuyết điểm. Túm lại chính là bàn tay vàng trong truyền thuyết đấy ạ. Nhiều lúc tác giả miêu tả hơi bị quá mức, đọc ảo lòi kinh dị. Ai không thích bàn tay vàng chắc sẽ hơi khó chịu với độ push nữ chính quá đà này. Bởi nữ chính được miêu tả là một mỹ nhân không ai sánh bằng, 10 người nhìn thì cả 10 người đều ngơ ngẩn, đẹp hơn cả minh tinh nổi tiếng. Không những thế nữ chính còn học giỏi, luôn đứng nhất tất cả các môn, năng khiếu cũng vượt trội khi mà từ đàn hát ca múa đều vượt bậc. Buồn cười nhất là cái tình tiết tác giả miêu tả nữ chính học múa ba lê nhưng đã bỏ bẵng 4 năm, vậy mà 4 năm sau dễ dàng quay lại, vừa tập lại được tháng trời đã đi thi giành giải nhì giải ba. Với một đứa từng làm bộ truyện riêng về ba lê như mình thì tình tiết này ảo, ảo tung chảo, ảo nghiêng ngả. Bởi riêng bộ môn cần sự dẻo dai như ba lê thì một khi đã ngừng tập thì chắc chắn các cơ sẽ cứng lại ngay, để quay lại sẽ là cả một quá trình gian nan đầy máu và nước mắt (Nhan Tiếu của mịiiiii) chứ không hề nhẹ nhàng và thảnh thơi như Mạnh Thính đâuuuu. Nhưng mà nếu như bỏ qua tất cả mấy tình tiết vô lý phía trên, thì phải nói là truyện này hay. Hay thật sự hay. Còn vì sao hay thì phiền mọi người lại phải đọc tiếp mấy lời lảm nhảm sau đây của mình nha.  Chắc mọi người đang thắc mắc tại sao một con người toàn vẹn cả mười phần như Mạnh Thính mà kiếp trước lại xảy ra chuyện đau khổ đến mức chết đi rồi trùng sinh đúng không? Thật ra thì cũng đơn giản thôi, người tài thì thường bị lắm kẻ xung quanh ganh ghét. Ấy thế mà người ganh ghét và đẩy Mạnh Thính đến chỗ chết ở kiếp trước lại chẳng phải những người ngoài kia, mà chính là cô em gái ruột dư ngày ngày chị chị em em ngay bên cạnh. Kiếp trước vì cứu cô em kế Thư Lan mà Mạnh Thính bỏng nặng đến mức huỷ dung, rồi cuối cùng chết bởi tay ả ta trong một vụ lở đất. Sống lại kiếp này, Mạnh Thính tự nhủ hai điều: Thứ nhất - quyết định mặc kệ ả em gái sói mắt trắng bạc tình kia để sống cuộc đời của mình. Thứ hai, cũng chính là mục tiêu quan trọng nhất - Tránh xa chó điên Giang Nhẫn, tội phạm giết người trong tương lai. Điều thứ nhất thì Mạnh Thính đã làm được, còn điều thứ hai thì... quên đi. Vì chó điên đã đuổi thì chạy sao thoát ????  Rồi rồi đã đến lượt Tiểu Giang Gia lên sàn. Nam chính Giang Nhẫn là một công tử nhà giàu chính hiệu, nhà anh giàu đến mức dù anh mắc bệnh thần kinh (như người đời vẫn gọi) thì vẫn có ối gái tranh nhau bu lấy. Anh ngổ ngáo, nhuộm tóc bạc trắng đầu, xỏ khuyên tai, miệng lúc nào cũng phì phèo điếu thuốc. Trông anh giống một thằng du côn hơn là giống một công tử nhà giàu. Mà thật ra thì anh du côn thật, cả thành phố B nơi anh sinh ra không một ai là không biết đến danh tiếng bất trị của anh, anh đánh cậu anh đến mức nhập viện rồi bị bố đuổi khỏi nhà, anh ngông nghênh bỏ sang thành phố khác, vừa đến trường mới anh đấm luôn giáo viên cho nhập viện một thể. Trong mắt người khác, anh là một tên điên không thể chọc vào, một phú nhị đại đầu óc rỗng tuếch vung tiền như rác. Nhưng thật ra, ẩn sâu bên trong con người anh là cả một câu chuyện dài.   Một cậu bé vừa mới sinh ra đã mắc bệnh, khóc hoài không thôi. Vì thế anh được đặt cho cái tên “Nhẫn” - với ước mong anh có thể biết nhẫn nhịn trước cuộc đời. Oái oăm thay, cái tên Nhẫn này, lại vận vào cả đời anh. Anh nhẫn, không phải là nhẫn nhịn trước bản tính thô bạo của mình, mà lại nhẫn trước bệnh tật của bản thân. Một đứa trẻ vừa sinh ra đã bị mẹ đẻ ghét bỏ, ghét anh vì anh thô lỗ tục tằn giống hệt bố mình, một thương nhân cả người chỉ toàn mùi tiền. Mẹ anh - người phụ nữ thanh cao tài hoa, nhưng lại ghét bỏ chính đứa con mình sinh ra như thế đấy. Bà coi thường bố của con trai mình, đội nón xanh cho ông, để rồi chết trong tay người đàn ông khác. Dù vậy, bố Giang Nhẫn vẫn yêu vợ mình suốt cả cuộc đời. Giang Nhẫn đã từng cười nhạo sự mù quáng mê muội của bố mình, anh căm ghét người phụ nữ đã sinh ra nhưng vứt bỏ mình, căm ghét luôn tất cả những người phụ nữ kiêu ngạo thanh cao giống bà ta. Nhưng, lại là chữ nhưng. Cuối cùng cuộc đời lại vẫn để anh gặp và yêu một cô gái xinh đẹp tài hoa vượt bậc, chẳng khác thậm chí còn hơn hẳn mẹ anh ngày xưa.  Giang Nhẫn điên, nên khi yêu anh cũng điên chẳng kém. Anh mặt dày, bám chặt lấy Mạnh Thính không buông. Anh dùng đủ mọi cách để tiếp cận với cô mà chẳng hề biết cô đang hết sức trốn tránh mình do nỗi sợ kiếp trước. Nhiều lúc mình phải phì cười vì sự ngô nghê của Giang Nhẫn, anh tưởng Mạnh Thính ghét vì mình thô tục, anh bèn gắng trở nên giỏi giang ngoan ngoãn hơn. Thử tưởng tượng một anh đẹp trai tóc trắng ngầu như trái bầu, vì để cưa cẩm mỹ nữ mà húi cua luôn thì nó buồn cười cỡ nào :))) Một anh học tra dốt nát tu chí gắng sức học tập, nhưng học ngày học đêm mà từ điểm 2 lên được hẳn điểm 3 nó càng buồn cười đến đâu =))))))) Dù biết Mạnh Thính ghét mình, nhưng anh vẫn kiên trì không bỏ, nhiều lúc mình vừa buồn cười vừa đau lòng cho anh, mình giận sao Mạnh Thính sắt đá quá, chờ hoài chờ mãi, chờ đến lúc mình đang định bỏ cuộc không đọc nữa thì.... may quá, rốt cuộc bả cũng động lòng rồi.   Trước khi yêu Mạnh Thính lạnh lùng bao nhiêu, thì sau khi yêu nhau Mạnh Thính ngọt ngào bấy nhiêu. Cô bao dung, tin tưởng và trân trọng Giang Nhẫn. Giang Nhẫn điên, nên đã yêu là anh chỉ yêu một người đến điên cuồng. Bệnh của anh từ hung bạo biến thành bệnh Mạnh Thính. Anh yêu Mạnh Thính vô điều kiện, còn Mạnh Thính, còn Giang Nhẫn. Mất Mạnh Thính - Giang Nhẫn cũng mất theo. Cô là tín ngưỡng, là cả bầu trời của anh. Sống vì cô, chết vì cô, hai tay nhuốm đầy máu tươi vì cô, phủi hết cát bụi trên bia mộ cũng vì cô. ❤️  Đây là một bộ truyện xứng đáng được xếp vào list truyện hay nhất năm 2019 của mình. Nội dung đơn giản chỉ là tình yêu, nhưng bên trong tình yêu cũng bao gồm tất thảy. Bộ truyện này còn rất nhiều những nhân vật phụ khác nữa, một ba Thư tuyệt vời yêu thương con riêng của vợ như chính con gái ruột, một Thư Dương ngoài lạnh trong nóng, một Giang Tổng một lòng si mê với người vợ đã khuất... mỗi người bọn họ đều là một mảnh ghép không thể thiếu trong bộ truyện. Nhưng trong bài review này mình xin phép không nhắc nhiều đến họ. Mà mọi người hãy tự đọc để hiểu hơn về họ nhé. Mời các bạn đón đọc Bệnh Yêu của tác giả Đằng La Vi Chi.