Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hận Này Dằng Dặc Mãi Không Nguôi

“Ta mất nàng, cũng đã mất luôn quãng thời gian có nàng.” Úc Trữ công chúa - vị công chúa duy nhất của triều đại, bao nhiêu ân sủng của tiên đế đều dành cho nàng. Mẫu thân mất sớm, hoàng đế phó thác nàng cho vị Hiền Huệ phi được xem là đoan trang nhất cung, cũng chính là mẫu thân của Nhị hoàng tử. Nàng lên ba là lúc Nhị hoàng từ lên tám, chàng luôn yêu thương, chăm sóc nàng từng li từng tí, việc Nhị hoàng tử thích nhất là dắt muội muội đến thư phòng, tiểu công chúa miệng còn hôi sữa gọi “Nhị ca”, sau đó chàng sẽ dạy nàng viết chữ, dạy nàng cưỡi ngựa bắn cung, nhìn nàng lớn lên từng ngày, để rồi cho đến khi nàng không thể gọi là “Nhị ca” nữa, thay vào đó là thái độ khách khí mà xa lạ gật đầu chào một cái, lãnh đạm gọi hắn một tiếng “Nhị hoàng huynh”...   Năm nàng mười sáu tuổi, nàng ngày càng xa cách Nhị hoàng tử, vì Úc Trữ biết rằng nếu để hắn biết nàng cũng có tình cảm không nên có với hắn thì có lẽ hắn sẽ vì nàng từ bỏ cả giang sơn, bỏ qua mọi luân thường cùng nàng trốn chạy. Nàng chọn việc bỏ trốn, cầu xin hắn cho nàng đi canh hoàng lăng, thế nhưng mẫu thân hắn không muốn con đường đế vương của hắn tồn tại một vết nhơ là nàng… Năm đó nàng đi canh hoàng lăng… Năm đó nàng gặp Dịch Vương nhất kiến chung tình… Năm đó nàng trở thành Dịch Vương Phi và hắn trở thành Tân đế… Năm đó nàng hạ sinh thế tử, hắn lập hoàng hậu… Nhưng...chỉ có một chuyện có lẽ cả đời này hắn không thể ngờ được, nàng của năm đó không còn là Úc Trữ tam muội mà hắn thương yêu nữa… ------------------------------------ Đây chỉ là một đoản văn ngắn và được kể dựa trên lời của một người ám vệ đã đi theo công chúa từ khi nàng lên ba. Câu chuyện là SE nhưng thật sự không quá buồn, vì có lẽ đối với mình, mình quá luyến tiếc đoạn kí ức của Nhị hoàng tử và công chúa hơn, tự hỏi vì sao truyện không dài hơn, vì sao kỉ niệm của hai người chỉ tóm tắt lại như thế. Công chúa đã đem lòng yêu người không thể yêu, nàng cam chịu và chấp nhận nhưng lại không dám thổ lộ, nàng vì giang sơn, vì người đời, nàng chọn cách trốn chạy. Nhị hoàng tử ngay cả bản thân chàng không biết đã yêu nàng từ lúc nào, ngay cả bản thân chàng cũng không biết, cho đến khi chàng trộm hôn môi nàng khi ấy, từ đó chàng luôn tâm niệm rằng nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt...Vậy mà, chàng để nàng rời xa mười bảy năm, khi gặp lại chàng vẫn là chàng, vẫn cao cao thượng thượng. Còn nàng đã trở thành tro bụi, im lặng nơi đó, thật lạnh…   #Nguyệt_Phi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Lần gần nhất Úc Trữ công chúa hồi kinh là vào đầu mùa tuyết năm Long Khánh 17. Trận tuyết năm ấy rất lớn, nhưng bên ngoài cung Cảnh Đức, tuyết lại không ngập đến mắt cá chân. Đêm xuống, gió ngừng thổi, ánh trăng sáng rực mà lạnh lẽo, nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được tuyết dần rơi xuống từ đầu cành cây, những bông tuyết nhỏ xíu lạnh giá lặng lẽ rơi ở đó, hoàn toàn đối lập với những âm thanh vội vã, chói tai chốn thâm cung. Bên ngoài loáng thoáng truyền đến những tiếng bước chân đạp trên tuyết, từ đầu bên này đến đầu bên kia, rồi lại chậm rãi dạo bước từ đầu bên kia đến đầu bên này, giống như đang lưu luyến thứ gì đó ở đấy, cứ chần chừ không đi. *** Hoàng thượng sai người quét dọn cung Cảnh Đức, lại ra lệnh phải mua nhiều đồ để trang trí lại nơi này, làm cho tiểu công công lén lút suy đoán hoàng thượng làm vậy là có mục đích gì, vì cung Cảnh Đức này đã bỏ trống mười mấy năm nay rồi. Những cung nhân biết chuyện này đều đã già, một số người đã xuất cung, số còn lại thì đều đã chuyển đi nơi khác, những cung nhân mới đều không biết chủ nhân trước kia của nơi này là ai, còn những người biết thì lại kín như bưng, vì vậy bọn cung nhân nhỏ bé như tiểu công công này đừng mong biết chuyện. Ta là một cung nhân già, gần như cả đời đều ở trong cung, từ triều đại trước tới triều đại này. Tiểu công công tiến lại gần hỏi ta chuyện Cảnh Đức cung, ta chỉ nói: “Sắp có người đến ở.” Tiểu công công đùa: “Không phải là Úc Trữ công chúa đấy chứ?”, nói xong thì rùng mình một cái. Lần hồi kinh này là quan tài của Úc Trữ công chúa. Công chúa được gả cho Dịch Vương, vì là Dịch Vương phi nên vốn dĩ công chúa sẽ được chôn cất ở đất phong. Nhưng hoàng thượng nói nàng là công chúa duy nhất, được tiên đế thương yêu hết mực, vì thế sau khi qua đời cũng phải an nghỉ ở hoàng lăng, ở cạnh tiên đế. Dịch Vương đành bất đắc dĩ tuân lệnh, nhưng vì thân mang bạo bệnh, không thể rời giường nên phải để con trai là thế tử Lưu Hi tiễn đưa Úc Trữ công chúa hồi kinh. “Nghe nói Úc Trữ công chúa là đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành.” Tiểu công công còn nhỏ tuổi, chưa từng được chiêm ngưỡng dung nhan của công chúa, nhưng đã nghe qua danh tiếng về dung nhan của nàng, “Năm đó có không biết bao nhiêu vương tôn công tử quỳ gối dưới tà váy của công chúa nhưng người tâm cao khí ngạo, nhìn ai cũng không vừa mắt.” Một tiểu cung nữ xen vào, trong giọng nói mang theo chút thê lương: “Đối với nữ nhân mà nói, khi trong lòng đã có ý trung nhân, thì những người khác dù cho có tài giỏi, ưu tú đến đâu cũng sẽ không vừa mắt.” Đúng vậy, nàng đã vào cung làm cung nữ, cho dù bên cạnh nàng có bao nhiêu người xuất sắc thì cũng sẽ không liên quan gì tới nàng. Ta bỗng dưng nhớ đến đôi mắt của Úc Trữ công chúa, đôi mắt ấy đen nhánh sáng ngời, khi cười sóng mắt lưu chuyển, tràn ngập phong tình. Nhưng công chúa lại rất ít khi cười, theo thời gian, đôi mắt nàng lại nhuốm thêm một lớp bi thương, là đôi mắt không nên có ở thiếu nữ chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi. Nàng là công chúa duy nhất, được tiên đế yêu thương nhất, đến mức Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử chỉ mong nhận được một phần nhỏ tình yêu ấy, thậm chí còn có tin đồn, nói tiên đế sẽ chọn công chúa làm người kế vị, dù sao thì hoàng đế là nữ nhi cũng không phải là chưa có. Lời đồn đãi ngày càng xôn xao, trong triều chia bè kết phái, làm theo ý mình. Mời các bạn đón đọc Hận Này Dằng Dặc Mãi Không Nguôi của tác giả Tuỳ Vũ Nhi An.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thiên Tài Cuồng Phi - Băng Y Khả Khả
Nàng, Dạ Nhược Ly, tuyệt thế thiên tài vạn năm không gặp của Thiên Tinh đế quốc, ngoài ý chết đi rồi xuyên qua ngàn năm trước, linh hồn nhập vào thân nhị tiểu thư xác tướng quân phủ không thụ sủng. Nàng, Vân Vãn Ca, vốn nên được hưởng ngàn vạn sủng ái, nhưng một ngày kia, ngoại công(ông ngoại) mất thế, hoàng hậu tiểu di(dì) bị phế, mất đi tất cả sự bao che, nàng cũng không còn là hòn ngọc quý của tướng quân phủ. Nhưng khi nàng trở thành nàng, lại gây nên bao nhiêu sóng gió trên đại lục này ? Tại cái nơi phụ thân chỉ vì ích lợi, cùng người khác bày mưu hợp kế đem mẫu thân bán cho người ta làm tiểu thiếp, thì, nàng không tiếp tục do dự mà mang theo mẫu thân cùng nha hoàn thiếp thân khẩn trương thoát khỏi tướng quân phủ. Mười năm sau, nàng trở về một lần nữa, nàng đã danh chấn thiên hạ, cũng sở hữu đại gia nghiệp, đến nỗi hoàng đế cũng sợ hãi ba phần. Vì vậy, một lần nữa đối mặt cùng thân nhân ngày xưa, nàng chỉ giương nhẹ khoé môi, anh mắt cuồng ngạo, mà nói : “Ta đã từng nói qua, nếu ngày đó ta bất tử, sớm muộn sẽ có một ngày ta  cho các ngươi chết không chỗ chôn, hiện tại, ta trở về báo thù , các ngươi, đã chuẩn bị tốt sao?” *** Lạc Sơn Lĩnh, chính là một lãnh địa khá hẻo lánh của Lạc Nguyệt Quốc, có lẽ là do hoàn cảnh địa lý chung quanh, có rất nhiều mạo hiểm giả tới đây. Nghe nói, lãnh chúa Lạc Sơn Lĩnh, là một vị Thần Vương cường giả, có uy vọng tương đối cao tại Lạc Sơn Lĩnh, nhưng Lạc Sơn Lĩnh, cũng là một lãnh địa cường giả vi tôn, chỉ cần ngươi có thực lực, bất kể là sát phạt, diệt tộc, giành đồ vật đều được cho phép. Nếu không có thực lực? Thật xin lỗi, Lạc Sơn Lĩnh đó là nơi ngươi táng thân. Lúc này, trong Lạc Sơn Lĩnh, tại Tinh Nguyệt Thành, lại nghênh đón hai khuôn mặt xa lạ, mặc dù Tinh Nguyệt Thành thường xuyên có người thành trấn khác đến đây, vậy mà, hai người này, thế nhưng không khỏi hấp dẫn tầm mắt của người qua lại trên đường… Chỉ thấy nữ tử đó, bạch y thịnh tuyết, phong hoa tuyệt đại, giữa hai hàng lông mày của nàng hiện ra một tia cuồng ngạo bẩm sinh, phảng phất như nàng chính là vương giả thiên địa, duy ngô độc tôn. Nam tử còn lại là một bộ hồng y, tuấn mỹ tuyệt thế, như là yêu nghiệt, tựa hồ lúc cười một tiếng liền có thể mê hoặc lòng người, thế nhưng, chỉ có lúc nam tử nhỏ giọng trò chuyện với nữ tử bên cạnh, mới sẽ lộ ra nụ cười mị hoặc kia. Nam tử này cũng hàng ngàn hàng vạn phong hoa, mà bóng dáng hai người sánh vai đi tới, để cho những người nhìn thấy đều không khỏi tự chủ than nhẹ một tiếng. Một đôi bích nhân thật xứng đôi, bọn họ sống lâu như vậy, cũng chưa từng thấy qua, hai người tuyệt thế như thế, mà cái cảm giác hài hòa giữa bọn họ kia, không phải là bất luận kẻ nào cũng có thể chen vào. Bỗng nhiên, nữ tử đó dừng lại trước một tòa kiến trúc trang nghiêm xa hoa, nàng khẽ ngẩng đầu lên, lập tức, năm chữ to phòng đấu giá Tinh Nguyệt trên bảng hiệu ra rõ ràng ở trong con ngươi đen của nàng. ... Mời các bạn đón đọc Thiên Tài Cuồng Phi của tác giả Băng Y Khả Khả.
Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi - Tiêu Thất Gia
ố Nhược Vân từ khi sinh ra đã là phế vật của Thanh Long Quốc, cha nương nàng đều mất từ khi nàng còn nhỏ, nàng chính là làm mất hết toàn bộ thể diện của phủ Tướng quân.Cuối cùng vì người khác tranh cãi mà bị gia gia đánh chết, cho dù đấy không phải lỗi của nàng. Sống lại một lần nữa, nàng không còn là tiểu thư phế vật lúc trước. Mang theo chí bảo bên người cùng khế ước với tứ đại thần thú, cho dù là đệ nhất cao thủ của Thanh Long quốc cũng muốn làm người dưới trướng nàng. Đan dược? Tính là cái gì, nàng tùy tay có thể luyện chế một đống. Đê Giai (cấp thấp) Linh Khí rất cường đại sao? Ngay cả vũ khí mà thủ hạ của nàng sử dụng đều là Cao Giai (cấp cao) Linh Khí. Ngươi có cao cấp Linh Thú? Thật có lỗi, phía sau nàng Thánh Thú đã thành thiên quân vạn mã, chấn áp tất cả hào hùng! Chính là ai có thể nói cho nàng, nam nhân yêu nghiệt cường đại này là chuyện gì xảy ra! Vì sao lại mặt dày mày dạn dây dưa nàng, càng là thề không bỏ qua! *** Nguyên nhân vô hắn, chỉ vì ngày mai đó là Thái Tử điện hạ ngày sinh. Nếu này đây hướng, Cố Nhược Vân thân là một giới phế vật, tham không tham gia cũng không cái gọi là, nhưng mà hiện giờ tình huống lại không giống nhau. Lần này thân là Thái tử sư phụ một người Luyện Khí Tông cường giả sẽ tiến đến tham gia, hơn nữa sẽ vì Thanh Long Quốc trẻ tuổi nhóm tiến hành năng lực thí nghiệm, có thực lực giả liền có thể gia nhập Luyện Khí Tông trở thành ngoại môn đệ tử. Phải biết rằng Luyện Khí Tông ở đại lục có cực kỳ cường hãn địa vị, ở chỗ này cũng chỉ có Đông Phương thế gia nhân tài có thể không sợ hãi Luyện Khí Tông thực lực, lại cũng gần là như thế, nếu có thể tiến vào Luyện Khí Tông, đó là một người ngoại môn đệ tử cũng sẽ bị người hâm mộ. Cho nên, bệ hạ sớm đã hạ đạt mệnh lệnh, vô luận là ai đều cần thiết đi trước hoàng cung tham dự Thái tử ngày sinh. Bất đắc dĩ cố lão tướng quân mới phái người đi tìm Cố Nhược Vân rơi xuống. Đương nhiên, luôn luôn dưới tình huống Luyện Khí Tông như vậy thế lực sẽ không đối đãi nhận người, trừ phi giống như Thái tử giống nhau thiên phú dị bẩm, cho nên lúc này đây liền cố lão gia tử cũng không biết kia Luyện Khí Tông chân chính mục đích. ... Mời các bạn đón đọc Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi của tác giả Tiêu Thất Gia.
Nhị Gia Nhà Ta - Twentine
— ngươi nói trên đời này thứ gì là đáng quý nhất? — núi vàng núi bạc. — không đúng. — vậy đó là gì? — là lãng tử quay đầu. *** Truyện ngắn, thầm mến, não tàn, tiểu bạch (theo lời tác giả) =]] Nữ chính giả ngốc, ứ não tàn, cảm động và HE (theo lời editor) ^^ Tin ai cũng được, bạn đọc đi rồi sẽ biết :3 *** Thế nhưng ta lại nói với hắn: “Nhị gia, ta không thể ở lại được.” Tay Nhị gia vẫn che trên mắt, nghe xong lời ta nói, hắn không mở miệng, cũng không buông tay ra. Ta nói tiếp: “Nhị gia, ngài nên đem những điều cần phân phó nói với quản gia cả đi, nếu không sợ rằng ông ấy không thể hầu hạ ngài chu toàn được.” Nhị gia vẫn không động đậy. Ta liền tự mình làm chủ, gọi quản gia vào, quản gia nắm tay, đứng ở một bên. Ta nói với ông ấy: “Quản gia, những điều ta sắp nói xin ông nhớ kỹ một chút.” Quản gia gật đầu bảo được, “Cô nương muốn nói gì?” Ta nói: “Chân Nhị gia đã đỡn hơn nhiều rồi, thế nhưng khi vào ngày mưa dầm sẽ thường xuyên bị đau, ông nên chuẩn bị khăn ấm trước để đắp lên. Có một tiệm thuốc bắc, tên là ‘Hồi Xuân đường’, mặc dù chỉ là hiệu thuốc nhỏ, nhưng lang trung ở đó có tay nghề rất tốt, hơn nữa mấy năm nay vẫn là người chăm sóc chân cho Nhị gia, có vấn đề gì có thể đi tìm ông ấy.” ... Mời các bạn đón đọc Nhị Gia Nhà Ta của tác giả Twentine.
Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân) - Twentine
Đây là một câu chuyện về lỗi lầm và cứu chữa những lỗi lầm đó. Nữ chính là một người tâm cơ, nam chính thì là một kẻ ngụy tạo. Văn phong khá khó hiểu, khi đọc độc giả nên cân nhắc trước bởi sẽ khiến bản thân điên tiết. *** Từ dạo Hứa Huy nhập học tới giờ, thái độ của thành viên phòng 517 đối với cậu cơ bản đã trải qua 3 giai đoạn. Giai đoạn đầu tiên là mới lạ và hiếu kỳ. Tuy Hứa Huy vào trễ hơn những người khác vài năm, nhưng da thịt mượt mà hơn người, trắng trẻo hơn cả con gái, cực kỳ thanh tú, vốn là nhìn không ra tuổi tác, hơn nữa trải đời nhiều hơn người thường đôi chút, nên yên tĩnh và trầm ổn hơn những người đồng trang lứa mấy phần. Nhưng yên tĩnh thì yên tĩnh, cậu xưa nay chưa bao giờ mất giá, đứng ở đâu là thu hút hết thảy ánh mắt của mọi người. Ban đầu mọi người quen Hứa Huy vào lúc cậu vẫn còn đang là ông chủ mở quán nước, nay quán tuy vẫn còn đó, nhưng thân phận của Hứa Huy đã đổi thành một sinh viên, sự sai biệt này khiến cho sức hấp dẫn của cậu có thêm một tầng thu hút khác, do cậu đã từng mang trên mình một lớp vỏ thần bí. Ngay trong ngày khai giảng, thành viên phòng 517 đã bắt đầu ép cung Bạch Lộ chuyện của nhân vật Hứa Huy này, Bạch Lộ cứ luôn miệng nói không biết, bị ép quá thì đem banh truyền lại cho phía của Hứa Huy. “Các cậu đi mà hỏi cậu ấy.” Phía Hứa Huy thì tất nhiên hỏi không ra được tin tức gì. Đợi đến lúc cảm giác mới mẻ trôi qua, liền tiến vào gian đoạn thứ hai —- hài lòng. ... Mời các bạn đón đọc Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân) của tác giả Twentine.