Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Em Chỉ Tiếc Không Thể Bên Anh Đến Già

Thật ra tôi không biết bắt đầu câu chuyện này thế nào, nên nói từ Mãn Nguyệt trước, hay Thành Hề, hay là La Duy. Trong cuộc đời, người ta vẫn thường bỏ lỡ một người vốn dĩ là khắc cốt ghi tâm với mình. Thanh xuân của Mãn Nguyệt đã từng có hai chàng trai yêu cô hết lòng hết dạ, một La Duy luôn sôi nổi, vui vẻ khi ở bên cô, một Thành Hề với trái tim rỉ máu bởi tình yêu bị cấm kỵ của mình.   Lần đầu tiên Mãn Nguyệt gặp Thành Hề là khi cô 10 tuổi, năm đó anh 15. Ấn tượng ban đầu về người anh trai không cùng huyết thống này cũng không thể nói là tốt đẹp. Đáp lại vẻ lấy lòng của cô luôn là vẻ mặt khó chịu, lạnh lùng của anh. Nhưng rồi chính anh cũng không biết, anh bắt đầu để ý đến cô từ bao giờ. Vốn dĩ ban đầu chỉ là muốn trêu chọc cô một chút, dần dần đã yêu cô từ lúc nào cũng không hay. Đến khi bản thân phát hiện ra thì đã đắm chìm trong đó, không cách nào thoát ra được. Khác với Thành Hề, tình yêu của La Duy giống như một cơn gió nhẹ lướt qua những năm tháng thanh xuân của Mãn Nguyệt, nhẹ nhàng, trẻ trung như chính con người anh. Có lẽ cô vẫn luôn tìm kiếm một người có thể yêu thương cô, che chở cô, không xa rời, không vứt bỏ, La Duy chính là một người như vậy. Bản thân Mãn Nguyệt cũng thừa nhận, La Duy đã cho cô một mối tình đầu đẹp như thế, đủ để mấy chục năm về sau khi tóc đã bạc đầu, cô vẫn cảm thấy ngọt ngào khi nhớ lại những chuyện đã qua. Chỉ tiếc là như người ta vẫn thường hay nói, những mối tình đầu thường không có một kết cục trọn vẹn. Cái giá của trưởng thành hóa ra lại lớn như vậy, người mà chúng ta đã nghĩ có thể nhìn nhau già đi, đến khi tóc trắng xóa, cuối cùng cũng phải nói lời tạm biệt. Mãn Nguyệt đã từng xem La Duy là đá ngầm dưới dòng sông, “dù trải qua bao tháng năm, vẫn thủy chung đứng chờ nơi cũ”. Nhưng cuối cùng cũng không còn là gì cả. ---------------- Rất lâu sau này, Thành Hề mới có cơ hội nói với Mãn Nguyệt: “Lương Mãn Nguyệt, là do năng lực biểu đạt của anh quá kém, hay vì em thực sự quá ngốc đây? Nhiều năm như vậy rồi, lẽ nào em còn không biết là anh yêu em?” “Anh vẫn luôn nghĩ em còn nhỏ, luôn nghĩ chờ hai năm, lại đợi tiếp hai năm, đợi em lớn thêm chút nữa. Nhưng em vẫn luôn không chịu trưởng thành, cứ mãi ngốc nghếch như vậy. Anh đợi mãi, đợi mãi, đợi đến khi em yêu người ta mất rồi.” ….. “Lương Mãn Nguyệt, em còn nhớ giao thừa năm ấy, lúc hai ta đốt pháo hoa, anh đã nói gì bên tai em không?” “Năm ấy, không phải anh hỏi em pháo hoa có đẹp không, mà anh đã nói… Lương Mãn Nguyệt, anh thích em.” Hóa ra anh đã luôn đợi cô, đợi hơn mười năm liền, nhìn cô từng chút trưởng thành đến khi cô yêu người khác. Cứ nghĩ sự chờ đợi của Thành Hề rồi sẽ có kết quả, nhưng vận mệnh lại không chìu theo lòng người. Thay vì đối mặt, Mãn Nguyệt lại chấp nhận khuất phục theo số phận, đứng giữa tình thân và tình yêu, cô chỉ có thể đành lòng từ bỏ anh. Anh nói, “Mãn Nguyệt, anh vốn dĩ muốn đưa em sang Anh. Thế nhưng, Lương Mãn Nguyệt, em không xứng.” ----------------- Tôi cảm thấy trong câu chuyện này thật ra Mãn Nguyệt chưa yêu ai thật lòng cả, cái cô cần có lẽ chỉ là cảm giác bình yên, có một người quan tâm cô, có thể vì cô che mưa che gió. Nên khi tình yêu của cô và Thành Hề vừa gặp phải chút khó khăn cô đã chọn quay đầu từ bỏ, nên cho dù Dương Vân Khai không quan trọng với cô, tương lai của cô sau này lại chính là Dương Vân Khai. Rất nhiều năm về sau, cô có thể dễ dàng bình thản đối mặt với những chuyện đã qua, xem chia ly là cái giá phải chấp nhận để trưởng thành, thanh xuân năm ấy, liệu cô có còn nhớ hay chỉ cảm thấy đó dường như chỉ là một giấc mộng đẹp phảng phất như chưa từng xảy ra. -------------------------- " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Cỏ Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 Tính cách của anh trai tôi rất khó chịu, còn tôi thì tốt tính lắm. Trong sâu thẳm, tôi luôn mong đợi một ngày có được cơ hội đá anh ấy ngã lăn quay trên mặt đất, điên cuồng đạp anh ấy mười tám cái, rồi lại dùng lời cay nghiệt sỉ nhục anh ấy suốt hai mươi tư giờ. Năm tôi bảy tuổi, bố mẹ tôi ly hôn. Ban đầu, tôi ở cùng với mẹ, sau này mẹ tái hôn, tôi lại bị đuổi về chỗ bố. Chú tôi Lương Kiến Huy là người cực kỳ thông minh. Nghe nói thời còn trẻ, chú ấy giỏi nhất là kết giao với bạn bè xấu, sống rất phóng túng. Lúc đó, chú ấy và người công tác ở cục xây dựng thành phố như bố tôi chia thành hai phe rõ ràng, chú là phản diện, còn bố tôi là chính diện. Bệnh cao huyết áp của ông nội cũng là từ chú ấy mà ra. Về sau không biết chú vay tiền ở đâu mua được mấy chiếc xe, bắt đầu kinh doanh vận tải. Nhờ những mối quan hệ có được từ thời còn ăn chơi, việc kinh doanh càng ngày càng phát triển, càng ngày càng tham gia vào nhiều lĩnh vực. Vài năm sau đã trở thành người giàu nhất huyện. Năm bố tôi kết hôn, chú ấy lên tỉnh. Lúc sắp tốt nghiệp, chú thành lập một công ty khoa học kỹ thuật trên tỉnh, có những cấp dưới khá đặc biệt, đều là những sinh viên hoặc nghiên cứu sinh. Ngày tôi đầy tháng, chú ấy lái một chiếc xe hơi màu đen về, đặt vào lòng tôi một miếng ngọc bội rất lớn, đưa cho mẹ mười nghìn đồng*1 làm tiền mừng đầy tháng tôi, làm xôn xao cả thị trấn nhỏ. Từ đó về sau, chú ấy trở thành thần tượng của tất cả thanh niên trong huyện. Sau này chú kết hôn, nghe nói nhà gái là một gia đình rất quyền thế trên tỉnh, nhưng lại đã có một đứa con riêng lớn hơn tôi năm tuổi. Lúc chú với thím về cũng không đưa theo người con riêng đó, nhưng ông nội vẫn đóng cửa không gặp. Bà nội gạt nước mắt thở dài, cuối cùng vẫn cho thím một cái nhẫn vàng. Thím vô cùng xinh đẹp, nhưng có chút khách khí và xa cách. Hôm đó họ ở lại khách sạn tốt nhất trong huyện, sáng sớm hôm sau thì lái xe đi. Tôi không hiểu, cũng chẳng quan tâm người lớn có cách nhìn thế nào. Tôi chỉ đơn giản là thích người thím này. Thím ấy tặng tôi một chiếc váy rất đẹp. Trước giờ tôi chưa từng gặp một người phụ nữ xinh đẹp hơn người như vậy, cũng chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc váy đẹp đến thế. Vài năm sau đó, họ rất ít khi trở về. Tết đến cũng chỉ về ăn cơm một chút rồi lại đi ngay. Năm tôi mười tuổi, mẹ kế mang thai... Bà ấy nói với ông nội tôi, “Trẻ con thì phải được lo liệu từ nhỏ. Giáo dục ở trên tỉnh tốt, chú của con bé lại giỏi giang, Viên Viên*2 nhà chúng ta tương lai dù không vào được đại học Thanh Hoa hay đại học Bắc Kinh*3 thì cũng có thể vào đại học lớn trên tỉnh.” Bà ấy nói với bố tôi: “Chú ấy kết hôn với người phụ nữ kia đã nhiều năm như vậy cũng chưa có con. Có thể nuôi con của người khác, tại sao không thể nuôi con của anh trai mình?” Tôi trốn ở sau cánh cửa, nhìn khuôn mặt bà ấy, lần đầu tiên trong thâm tâm cảm thấy hận một người đến vậy. Lúc ấy tôi thực sự không hiểu, tôi cười ngọt ngào với bà ấy, tôi cố gắng ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng lấy lòng bà, vì sao còn muốn đuổi tôi đi? Không chỉ riêng bà ấy, bố mẹ, thậm chí đến ông bà nội, ai cũng làm như tôi là đứa trẻ mà họ thương yêu nhất, thế nhưng chẳng ai trong số họ muốn giữ tôi lại. Tôi đi tìm mẹ. Lúc mở cửa, mẹ còn đang bế một đứa trẻ đang ngủ say. Nhìn thấy tôi đầm đìa nước mắt, bà vội vã đứng lên, nhẹ nhàng đặt đứa trẻ trong tay vào nôi, đưa tôi vào buồng trong, lau nước mắt cho tôi, nhẹ giọng hỏi, “Mẹ kế ức hiếp con hay sao?” Tôi vừa khóc vừa kể. Mẹ vừa nghe vừa tỏ vẻ không yên tâm, liên tục nhắc tôi nhỏ giọng thôi. Bà nói, “Đừng làm em gái con thức giấc.” Tôi ngừng khóc, chỉ cảm thấy người đàn bà trước mặt mình thật xa lạ. Trong tim bỗng dấy lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng đứa trẻ con như tôi lúc đó không lý giải nổi. Rất nhiều năm sau khi tôi lớn lên, trải qua đủ loại cảm xúc, nhớ lại cảm giác trong tim ngày hôm ấy, mới nhận ra đó là đau lòng. Cuối cùng mẹ nói, “Đi lên tỉnh cũng tốt. Giờ mẹ không thể chăm sóc con. So với việc phải ở nhà cùng mẹ kế, thà cho con về ở nhà chú. Đó là chú ruột của con, sẽ không đối xử tệ với con đâu.” Tôi đi tìm người bạn tốt nhất của mình là Lưu Manh Manh, ôm cô ấy mà khóc khàn cả giọng. Cô ấy không hiểu chuyện gì, chỉ biết luống cuống an ủi tôi. Cô ấy nói, không sao mà Viên Viên. Cậu vẫn có thể trở về vào các kỳ nghỉ, chúng ta sẽ chơi với nhau, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt. Lúc chú tới đón, tôi không hề khóc. Người khóc nhiều nhất là bà nội, bà cầm tay tôi, không ngừng lau nước mắt. Bố tôi, sau nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng nói chuyện với chú, ông nói, Viên Viên là niềm hy vọng của nhà ta, chú hãy đối xử tốt với con bé. Chú cười, nói đó là chuyện đương nhiên. Bà nội nói với tôi, "Viên Viên, cháu phải ngoan nhé, phải nghe lời chú, bao giờ được nghỉ thì về đây, bà nội làm đồ ăn ngon cho cháu ăn." Khoảnh khắc ấy, tôi thực sự muốn lao vào lòng bà nội, xin bà đừng để cháu đi, xin bà cho cháu ở lại, cháu sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ chăm chỉ học hành, cháu còn có thể giúp việc cho bà... Chỉ xin bà cho cháu ở lại. Sau đó chú cầm tay tôi. Tay của chú vừa to lớn lại vừa ấm áp. Chú nói, Viên Viên chào ông bà nội đi, rồi chúng ta lên đường. Thực ra, bẩm sinh tôi là một con bé nhát gan, thế nên tôi đã nói, tạm biệt ông, tạm biệt bà... Chú không thèm liếc bố và mẹ kế một cái, tôi cũng không thèm... Xe đi được một đoạn rất xa rồi, tôi mới quay đầu. Con đường phía sau chỉ toàn là bụi đất, nhưng tôi vẫn cố chấp nhìn, nhìn rất lâu, rất lâu... Chú thở dài, xoa đầu tôi nói, "Đứa trẻ ngoan..." Tôi do dự mãi mới dè dặt mở miệng, “Chú ơi, chú có thể đừng bỏ rơi cháu nữa được không ạ?” Chú nhìn tôi, cau mày rồi nở nụ cười. Nụ cười ấy, hình như có gì kỳ lạ, khiến người ta nhìn vào chỉ muốn rơi nước mắt. Chú nói, “Cháu đừng có nghĩ lung tung, về sau cháu chính là con gái của chú rồi.” Chú nói xong lại xoa đầu tôi. Nước mắt tôi bỗng dưng chảy ra... Mời các bạn đón đọc Em Chỉ Tiếc Không Thể Bên Anh Đến Già của tác giả Đường Phù Dao.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nam Thần, Bùng Cháy Đi! - Mặc Linh
Văn án: Không biết tại sao mà Sơ Tranh lại  vô cớ bị phán quyết tử vong, nhưng sao đó thì phiền não duy nhất của cô chính là ____ TIÊU TIỀN. Cũng kể từ ngày cô bị ràng buộc với hệ thống này, eo không đau, chân không mỏi. Mà moá nó, ngay cả khi thở cô cũng không cần phải thở gấp nữa. Mỗi ngày đều phải tiêu tiền trong sự sợ hãi. Hệ Thống: Tiểu Tỷ Tỷ, đừng có tuỳ tiện mở chế độ vô địch!(▼皿▼#) Hệ Thống: Chúng ta cùng đặt ra một mục tiêu nho nhỏ đi!!!! Hãy tiêu hết 1 tỷ trước nào!! Sơ Tranh: Phá của cái gì. Còn nữa, những tên nam nhân không thể hiểu nổi này là sao? Đừng cản ta! Ta phải đi chinh phục Thế Giới! Tên nam nhân nào đó: ( nhanh chóng sửa tên) Ta chính là họ Thế tên Giới. #Tiểu tỷ tỷ!! Có tiền thật sự có thể làm mưa làm gió đó, tìm hiểu 1 chút điiiii# Review: Đây là một truyện xuyên nhanh khác của Mặc Linh, nhưng vì chưa hoàn edit mình chưa đọc được trọn bộ cả truyện nên cũng như quyển "Boss phản diện đột kích" mình không rõ ràng được xuất thân của nam nữ chính. Nhưng hiện tại mình đọc có lẽ cũng gần được nữa truyện rồi cũng đoán được kha khá về xuất thân của nam nữ chính. Có điều con má Linh thì sẽ không bao giờ tầm thường được, mình cũng sẽ không nói ở đây, để cho các bạn đọc rồi đoán thì nó sẽ hay hơn. Ở truyện này nhiệm vụ mà hệ thống phát cho nữ chính - Sơ Tranh là một nhiệm vụ phải nói là làm cho đọc giả rất muốn nhảy vô làm thay. Nhiệm vụ tiêu tiền - phá sản! Ôi trời, khi mình đọc mình cứ nghĩ như này này"xíu nữa đi ngủ thử lỡ bị hệ thống tiêu tiền này trói buộc thì sao, lúc đó đi phá sản cho đã ghiền >.
Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! - Hạ Tử Lam
Lần đầu nàng gặp hắn, hắn nói: "Tiểu mỹ nhân nàng là bị mê hoặc bởi dung mạo anh tuấn tuyệt sắc của ta nên mới đến đây xem trộm ta tắm sao?" nàng đen mặt, "Ngươi có thể vô sỉ hơn được không?" Lần thứ hai nàng gặp hắn, hắn nói: "Tiểu mỹ nhân, nàng đã nhìn hết thảy thân thể ta rồi có phải nàng nên chịu trách nhiệm không?" nàng cau mày "Đào hoa ngươi vô số đi mà tìm mấy nàng ấy...ngươi có thể mặt dày hơn được không?" Lần thứ ba nàng gặp hắn "Ngươi có hai con đường một là chết hai là theo ta" má ơi nàng đắc tội với ai thế này, chỉ  'lỡ' nhìn hắn tắm một cái thôi mà [.....] Đôi khi chỉ khi mất một ai đó mới biết họ quan trọng đến mức nào... *** "Đây là cái thứ gì?" Khanh Khanh lật qua lật lại y phục trên bàn cau mày hỏi. Tô Yên bảo nữ thuộc hạ trong Dạ Nguyệt mang theo vài cái rương nhỏ đặt trong phòng nàng, Tô Yên nghe nàng hỏi cũng chỉ cười Khanh Khanh lại gần mấy cái rương nhỏ mở ra xem, bên trong rương là một số vòng vàng dây bạc, châu báo trâm cài, mấy rương kia là y phục đủ sắc màu cùng phấn son "Đại tẩu, người đem những thứ này đến để làm gì? Tẩu là tranh chấp với đại ca nên di cư sang đây?" Tô Yên phì cười "Những thứ này đều là của muội" "Của muội?" khuôn mặt nàng có chút méo mó "Có cần phải bảy sắc cầu vòng, bánh bèo thục nữ thế này không?". Tô Yên gõ trán nàng một cái "Cái gì mà bánh bèo, muội y như ngày trước dùng từ ngữ quái lạ" "Muội nhìn xem bộ y phục này thế nào?" Tô Yên chỉ vào huyết y đỏ tươi được treo trên gỗ móc y phục. Khanh Khanh lắc đầu "Quá đỏ, quá chói rồi". Tô Yên chỉ vào bộ y phục màu vàng nhạt bên cạnh "Cái này thì sao? Không quá chói chứ, rất thanh tao, hợp với muội" Khanh Khanh tặc lưỡi "Yếu đuối, thục nữ quá rồi!" ../ Mời các bạn đón đọc Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! của tác giả Hạ Tử Lam.
Tiểu Nam Phong - Cửu Nguyệt Hi
Tiểu nam phong là truyện thứ hai trong hệ liệt Thập tự của Cửu Nguyệt Hi. Cũng giống như Thời niên thiếu tươi đẹp ấy, Tiểu nam phong là một câu chuyện phác họa lại một cuộc sống thực tế tưởng chừng như rất bình thường nhưng lại vô cùng rùng rợn, về cái nhìn định kiến tiêu cực của xã hội đối với một người phụ nữ và lòng ghen ghét đố kỵ mà chính những người phụ nữ dành cho nhau. “Thế giới này điên cuồng, thối rữa, không có nhân tính, nhưng em lại thanh khiết, dịu dàng, không nhiễm chút bụi trần.” Bối cảnh của câu chuyện là ở một thị trấn nhỏ bé ven núi giáp biển, quê mùa và lạc hậu, cách xa nơi thành thị, cách xa với ánh sáng văn minh. Ở đây có những con người theo lý thuyết thì đáng ra phải nên là linh hồn thuần phác, chân chất, vậy nhưng không, họ tầm thường, nhỏ mọn, xấu xí, và coi sự xấu xí của mình là lẽ đương nhiên. Họ không hề ý thức được sự xấu xí của mình, lại tự cho mình là thước đo của cuộc sống mà tự o bế, tự dìm nghỉm, tự nhúng chàm lẫn nhau. Bởi vậy mà khi nhìn thấy một cá nhân xuất sắc, thoát tục, vượt ra khỏi thước đo bình thường của họ, họ liền tìm mọi cách chà đạp lên nó, vấy bẩn nó, đem sự khinh thường ngụy trang cho thói tự ti hèn kém mà chỉ trích nó. Nơi đó giống như một bức tranh vẽ một đáy giếng tăm tối lố nhố những con ễnh ương thấp bé to mồm hằng ngày chỉ biết đến khoảng trời hạn hẹp mà coi trời bằng vung. Trong bức tranh ấy có một con cá vàng xinh đẹp tên là Nam Nhã. Nam Nhã, người cũng những tên. Dường như Cửu Nguyệt Hi đã đem tất cả những phẩm chất tinh tế và nữ tính nhất của một người con gái dành tặng cho Nam Nhã. Xuyên suốt toàn bộ tác phẩm, nàng luôn xuất hiện trong những bộ xường xám duyên dáng, với dáng hình uyển chuyển, vừa mong manh dịu dàng lại vừa quyến rũ đến nao lòng, làm người ta không thể không liên tưởng đến bốn chữ: tuyệt đại tao nhã. Nam Nhã đại diện cho những tinh hoa thuần túy nhất của con người, một vẻ đẹp mà có thể ai cũng thấy được, nhưng không phải ai cũng cảm được. Mà ở nơi thị trấn nhỏ bé ấy, cái đẹp này lại đang bị những tâm hồn trần tục tầm thường ức hiếp. Vì đẹp nên bị ức hiếp. Đàn ông ức hiếp Nam Nhã bằng những đôi mắt thô bỉ ngập tràn dục vọng bẩn thỉu, mà phụ nữ thì ức hiếp nàng với những cái bụng nhỏ nhen chua loét mùi men ủ từ thói ganh tị và tự ti. Nhưng nào có hề gì, Nam Nhã chẳng màng để ý đến thế giới tanh tưởi xung quanh mình. Thái độ của nàng giống như một câu nói: People who talks behind my back will be always behind my back – Những kẻ nói xấu sau lưng tôi sẽ mãi mãi chỉ đứng sau lưng tôi. Nàng vẫn đẹp, vẫn thanh cao, vẫn là con cá vàng kiêu hãnh chẳng vì phải sống với đàn ếch mà thôi rạng ngời. Chẳng ai có thể vấy bẩn được Nam Nhã ngoại trừ chính nàng. Nhưng Nam Nhã chẳng hề cô đơn trong cái giếng ấy, bên cạnh nàng còn có Chu Lạc. Chu Lạc rất yêu Nam Nhã. Tình yêu của cậu là sự hòa lẫn giữa sự rung động sâu sắc trước vẻ đẹp thuần túy, lòng thấu hiểu giữa những tâm hồn đồng điệu, sự xót thương cho một linh hồn thanh khiết bị vây hãm trong đám đông hèn mọn và chấp niệm trung thành tuyệt đối dâng hiến cho tín ngưỡng tôn thờ cái đẹp chân chính. Cậu yêu nàng, yêu đến bất chấp, bất chấp tuổi tác, bất chấp hoàn cảnh, bất chấp con mắt ti tiện của thói đời. Đó là đặc tính của những cá nhân xuất sắc, họ độc lập và tìm kiếm, yêu mến, tôn trọng những cá nhân xuất sắc độc lập khác, chẳng cần phải để tâm đến lời đố kỵ miệt thị của những đám đông bầy đàn. Chu Lạc đã dành tặng cho Nam Nhã tình yêu đơn thuần nhất, kiên cường nhất của mình, giúp đỡ nàng, bao dung nàng, bảo vệ nàng, cố gắng vì nàng, khiến trái tim vì hoàn cảnh mà sắt đá của nàng phải cảm động vì mình. Nam Nhã là động lực của Chu Lạc, mà Chu Lạc cũng là động lực của Nam Nhã. Khi đọc truyện sẽ có cảm tưởng như chỉ có mình Chu Lạc nỗ lực cho cả hai vậy, bản thân Chu Lạc cũng nguyện ý đi một nghìn bước đến với Nam Nhã mà không cần nàng phải bước một bước nào về phía mình. Chuyện này sẽ khiến người đọc không nhịn được mà có chút cảm thấy Nam Nhã hơi ích kỷ. Nhưng đến cuối truyện, chúng ta đều sẽ nhận ra rằng sự thật là Nam Nhã cũng có cố gắng vì Chu Lạc, muộn hơn cậu, nhưng không hề chậm trễ. Như đã nói, chẳng ai có thể vấy bẩn Nam Nhã trừ chính nàng. Nàng cũng giống như Trần Niệm trong Thời niên thiếu tươi đẹp ấy, vì chán ghét cùng cực môi trường sống mà nảy sinh ác niệm, tự khuấy đục mình. Nhưng bởi có Chu Lạc, có tình yêu đầy vị tha của Chu Lạc mà nàng đã tự nguyện thanh lọc mình, lau đi vết nhơ trên tay mình, để một lần nữa quay lại với cái đẹp thuần khiết, để ở bên cậu. Tình yêu của hai người đẹp như vậy bởi trong họ luôn có lòng hướng thiện, tự mình hướng thiện và vì nhau mà hướng thiện. Đó chính là biểu tượng của chân – thiện – mỹ, tinh thần chủ đạo của hệ liệt Thập tự, là tính nhân văn cao đẹp mà Cửu Nguyệt Hi muốn thể hiện. Về mặt hình ảnh mà nói, Tiểu nam phong là câu chuyện có tính lãng mạn nhất trong số tất cả các truyện của Cửu Nguyệt Hi. Điều này được thể hiện ở tình tiết Chu Lạc theo đuổi Nam Nhã, mỗi buổi chiều đều đến đọc cho nàng nghe những câu thơ tình đầy tâm ý được cậu chọn lựa, nắn nót chép ra giấy, tặng cho nàng. Tình tiết ngọt ngào trong ngôn tình vốn chẳng thiếu, nhưng có thể đẹp và lãng mạn chạm đến ngưỡng nghệ thuật như hình ảnh này thì cực kỳ hiếm, giống như một hình ảnh biểu tượng trong một tác phẩm kinh điển vậy. Nó giúp cho truyện không chỉ mang tính nhân văn sâu sắc mà còn thắm đượm màu sắc nghệ thuật nữa. Kết lại, qua bộ truyện này, một lần nữa, Cửu Nguyệt Hi đã chứng minh thái độ nghiêm túc vươn đến những giá trị thực thụ trong văn chương của bản thân. Tấm lòng này của chị cũng thực đáng để trân trọng. Tiểu nam phong, cũng giống như những bộ truyện khác cùng tác giả, là một câu chuyện đáng đọc và đáng suy ngẫm. ----------------------- Thập Tự Hệ Liệt gồm có: Thời Niên Thiếu Tươi Đẹp Ấy Tiểu Nam Phong *** Chu Lạc từng cho rằng mình sẽ chết, khi cậu dõi mắt nhìn theo chiếc xe chở Nam Nhã đi xa, trái tim cậu tan nát, cậu ngã xuống, thấy núi non vẫn phủ một màu xanh biếc và bầu trời vẫn cao vời vợi. Lúc tỉnh lại còn ngửi được mùi thuốc khử trùng, cậu biết mình đang ở trong bệnh viện, cậu mở mắt ra hi vọng có thể nhìn thấy Nam Nhã, dù chỉ là vẻ mặt tuyệt tình của cô cũng được. Nhưng không có. Rất nhiều người vây quanh giường bệnh, nhưng không có Nam Nhã. Sau tám năm, cô chưa từng xuất hiện trước mặt cậu lần nào, cứ như cô chưa từng tồn tại trên cõi đời này vậy. Cửa tiệm sườn xám trong thị trấn Thanh Thủy cũng biến mất. Mặt bằng cửa tiệm đó nhanh chóng được một chủ cửa hàng văn phòng phẩm sang lại và thay thế. Ông bà Chu nhờ vả họ hàng, tài xế và Trần Quân đừng để lộ chuyện Chu Lạc và Nam Nhã ra ngoài, bọn họ không thể xóa bỏ Nam Nhã đi nên rất sợ Chu Lạc bị nghi ngờ tạo chứng cứ giả. Không ai nhẫn tâm tiếp tục làm tổn thương cậu thiếu niên ấy. Bí mật này đã được chôn vùi. Sau khi Nam Nhã biến mất, trên trấn lại nổi lên tin đồn, nói cô bỏ nhà đi theo tay đại gia nào đó, nhưng tin đồn chỉ được vài tháng thì chẳng ai còn buồn nhắc đến nữa. Chu Lạc không quay về thị trấn Thanh Thủy, cậu không thể chịu đựng được cảm giác cô độc trong phần mộ của chính mình. Hình như cậu là một người ngoại tộc, sống trên mảnh đất thân quen, khắp nơi đều là hình bóng của cô, nhưng không còn ai nhớ đến cô, không một ai. Chỉ có cậu. Vẫn còn canh chừng cái thị trấn nhỏ không chút đổi thay bị niêm phong tận sâu trong trí nhớ. Cảnh còn người mất, đây là sự tàn nhẫn đến mức nào? Tất cả mọi thứ năm đó vẫn còn, chỉ có cô là không. Nhiều năm như vậy, cậu vẫn phòng không chiếc bóng. Cô có bao nhiêu tuyệt tình, mới một chút tin tức cũng không cho cậu biết? Cậu nhớ cô đến phát điên lên, nhớ đến mức thù hận, trong trái tim cô có lẽ cậu không hề quan trọng chút nào nên mới một đi không trở lại. Cậu suy nghĩ rất nhiều, cớ sao cô phải đi. Cậu đã đưa ra rất nhiều lí do, phải chăng vì cậu đã vạch trần sự thật khiến cô mất đi cảm giác an toàn, hay vì Lâm Quế Hương chỉ trích khiến cô cảm thấy hổ thẹn? Hoặc có lẽ cô không tin cậu vẫn còn yêu cô tha thiết, cô cho rằng cậu chỉ thích cô như những gì người lớn hay nói, đó là rung động nhất thời, chỉ là ảo giác mà thôi, cho nên cô mới bỏ trốn khỏi cậu, cô chỉ đang khảo nghiệm cậu mà thôi. Nhưng cậu đã chứng minh rồi, chứng minh suốt tám năm qua, nhưng cô không một lần quay về nghiệm thu thành quả. Cô đã quên cậu rồi sao? ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Nam Phong của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Thời Niên Thiếu Tươi Đẹp Ấy - Cửu Nguyệt Hi
Tôi không phải là một người dễ xúc động. Kể từ khi biết đọc đến nay, tôi đã đọc không biết bao nhiêu là sách truyện, đông tây kim cổ gì cũng đọc cả, nhưng chưa bao giờ khóc vì một câu chuyện nào hết. Cho đến khi đọc Thời niên thiếu của tươi đẹp ấy. Cũng không phải bù lu bù loa gì, chỉ nhỏ vài giọt nước mắt thôi, nhưng đối với tôi, đó vẫn là một kỷ niệm cực kỳ sâu sắc ghi dấu trong cuộc đời đọc sách của tôi. Thời niên thiếu tươi đẹp ấy là một câu chuyện giống như một sợi dây buộc lấy trái tim người đọc vậy. Ban đầu sợi dây này chỉ hờ hững buộc lỏng thôi, nhưng người ta vẫn lờ mờ cảm nhận được nó khiến con tim phải thấp thỏm mà run lên nhè nhẹ. Càng đọc về sau, qua mỗi chương, nút buộc lại càng thắt sâu thêm, để rồi cuối cùng thít chặt vào tim khiến người ta nghẹt thở, đau lòng khôn nguôi. Tôi không hay đọc truyện thể loại thanh xuân vườn trường. Đa số những truyện thể loại này đều có chung một cảm giác là nuối tiếc tuổi xuân tươi đẹp đã qua, nhưng với Thời niên thiếu tươi đẹp ấy thì khác, nó đem lại cho người đọc một cái thở phào như được giải thoát: cuối cùng thì cái quãng thời gian tệ hại này cũng qua rồi. Bởi vậy mà tôi tìm thấy sự đồng cảm khi đọc truyện này. Đừng vội thương hại tôi, tôi không giống Trần Niệm, chưa bao giờ bị bắt nạt ở trường cả. Nhưng ngay từ năm đầu tiên học cấp ba, tôi đã nhận ra môi trường trường học chính là một xã hội thu nhỏ, tốt đẹp có, nhưng xấu bẩn cũng đầy rẫy, đủ loại mặt người. Tôi đã tận mắt chứng kiến hai cô bạn của mình bị cả lớp tẩy chay, đùa cợt, bịa đặt nói xấu, chứng kiến lớp trưởng bày mưu tính kế vu khống cho một trong hai cô bạn đó tội ăn cắp, chứng kiến một cô bạn khác bị học sinh ngoài trường dọa đánh chỉ vì có quan hệ nhắn tin qua lại thân thiết với một cậu hot boy trường bên, rồi sau đó chuyện vỡ lở ra cậu bạn ảo lòi và vụ dọa đánh đó là một kế hoạch cợt nhả dìm hàng của một (nhóm) con gái cùng lớp có “thâm thù đại hận” với bạn tôi. Lại được cả giáo viên chủ nhiệm vô tâm tắc trách, thiên vị cán bộ lớp và đám học sinh nổi bật nữa. Tôi đã chứng kiến tất cả những điều ấy (nếu không phải có chút bản lĩnh riêng chắc bản thân tôi cũng bị tẩy chay ra trò), vậy nên tôi căm ghét trường học kinh khủng, đến mức mà cuối cấp, buổi chụp kỷ yếu tôi cũng không thèm đến (và vì thế mà sau đó nhận được một đống lời châm chỉa sau lưng). Cửu Nguyệt Hi đã khắc họa rất chi tiết xã hội thu nhỏ ấy, về lũ bắt nạt – những kẻ săn mồi và những đứa trẻ yếu đuối, khiếm khuyết – con mồi yêu thích của chúng, về sự thờ ơ, hiếu kỳ của đám đông hèn hạ, về sự cứng nhắc vô cảm của pháp luật đối với trẻ vị thành niên. Tất cả đã tạo nên cho câu chuyện một bầu không khí u ám, khó thở, vừa lạnh lùng lại vừa châm chọc, càng về sau lại càng đậm, giống như một môi trường bị rút cạn dần ôxy vậy. Đó là cuộc sống của Trần Niệm, cũng như là cuộc sống của rất nhiều những đứa trẻ nạn nhân của bạo lực học đường. Trong không gian tăm tối giam giữ Trần Niệm ấy, Bắc Dã đã xuất hiện, một bàn tay thô ráp mà dịu dàng, thắp lên ngọn lửa soi sáng tâm hồn đang run rẩy của cô bé. “Là ai dịu dàng, cẩn thận, lặng lẽ thắp lên ngọn đèn trong lòng ai như thế.” Trần Niệm và Bắc Dã dường như là hai con người đến từ hai thế giới đối lập nhau: Trần Niệm – con gái nhà lành, học sinh giỏi, xinh xắn, ngoan hiền, tương lai xán lạn; Bắc Dã – mẹ là gái điếm, bố là tội phạm cưỡng hiếp, thành phần cá biệt trong trường nghề, đầu gấu, bất hảo, tương lai mờ mịt. Những tưởng giữa hai đứa trẻ chẳng có sự tương đồng nào, nhưng không, cuộc sống của hai cô cậu đã giao nhau ở cùng một điểm: cô đơn. Họ đều là những đứa trẻ cô đơn. Mối quan hệ cộng sinh khăng khít giữa Bắc Dã và Trần Niệm bắt đầu từ một giây phút “lo chuyện bao đồng” của Trần Niệm. Cô gái nhỏ tưởng chừng như yếu đuối và nhút nhát ấy khi nhìn thấy cậu nam sinh bị đánh hội đồng đã không hề bàng quan làm ngơ mà lén lút định báo cảnh sát, để rồi bị liên lụy, bị bọn đầu gấu cướp sạch tiền, lại bị ép hôn cậu. Hành động đó của cô đã khiến Bắc Dã ghi nhớ. Ai nói cứ thành phần cá biệt là nhân cách thối tha? Cùng là đầu gấu học đường nhưng Bắc Dã không hề chế giễu tật nói lắp của Trần Niệm. Cậu trả tiền cho cô, đi theo bảo vệ cô, giúp đỡ cô không bị bắt nạt, kiên nhẫn chữa tật nói lắp cho cô, ở bên cạnh chậm rãi cổ vũ, vỗ về cô. Bản thân cậu cũng trầy trật vết thương nhưng cậu vẫn che chở cho cô. Khi trong cơn khủng hoảng nặng nề nhất của tuổi niên thiếu, khi mất lòng tin vào cảnh sát, vào pháp luật, vào “chính nghĩa”, khi chính mẹ ruột cũng vì bận rộn mà chẳng đoái hoài gì đến, Trần Niệm đã lựa chọn Bắc Dã, nương tựa vào cậu, tin tưởng cậu. Tôi thích Trần Niệm, cũng thích Bắc Dã, thích cách họ vượt qua chông gai bảo toàn lòng hướng thiện, thích mối tình chân thành thuần lương của họ. Bắc Dã đã khơi dậy trong lòng Trần Niệm một sự kiên định, quật cường. Kẻ bất hảo bị xã hội coi thường lại chính là người cứu rỗi cô gái tốt đẹp mà xã hội không buồn màng đến. Trong cái thành phố lạnh lẽo ấy, chỉ họ mới hiểu được nhau, một mối tình vừa yên ả lặng lẽ vừa bền chặt sâu đậm. Không khoa trương, không nhiều lời, nắm chặt tay nhau đi qua bão tố. Một mối tình khiến người khác phải rung động, vừa đau lòng lại vừa thấy ngọt ngào. Bắc Dã không phải một nam chính tiêu chuẩn: khi cô gặp nạn cậu đã không đến kịp. Nhưng không vì điều đó mà Trần Niệm mất lòng tin vào cậu. Phải tin tưởng nhiều đến thế nào mới có thể khiến một cô bé khi vướng vào án mạng đã chọn gọi cho một cậu thiếu niên chứ không phải là cảnh sát? Phải yêu nhiều đến thế nào mới có thể khiến một cậu thiếu niên cắn chặt răng vơ hết tội nghiệt vào mình để kéo dài thời gian cho cô thiếu nữ được thi tốt nghiệp? Cao trào cuối truyện thật sự đã bóp nghẹt tim phổi người đọc, ám ảnh lấy trí óc người ta. Sự che chở của Bắc Dã dành cho Trần Niệm, sự tin tưởng của Trần Niệm dành cho Bắc Dã, sự thấu hiểu lẫn nhau của cả hai người khiến người ta phải cảm động, và càng cảm động hơn khi đó mới chỉ là hai cô cậu thiếu niên mười bảy tuổi! Những đứa trẻ thiếu thốn khiếm khuyết, bởi vì có nhau mà vẹn tròn. Thời niên thiếu đau thương của hai người, bởi vì có nhau mà trở nên tươi đẹp. Để đến cuối cùng, chúng ta đều sẽ không nhịn được mà cảm thán: “Thật may là họ có nhau!”. Bên cạnh hai nhân vật chính, nhân vật nam phụ Trịnh Dịch. Giữa xã hội thật giả lẫn lộn, đầy rẫy bất công ấy, anh là đại diện hiếm hoi của chính nghĩa thực thụ, một đốm lửa nhỏ nhoi mà mạnh mẽ giữ cho ánh sáng chân lý không bị dập tắt. Nhờ có anh không ngừng nỗ lực mà sự thật mới được phơi bày. Đó vốn nên là hình tượng của pháp luật, của cảnh sát. Qua đi hết cả những cao trào đau đớn ấy, điều thực sự khiến tôi phải rơi nước mắt lại là ở ngoại truyện, ở lá thư mà Trần Niệm gửi cảnh sát Trịnh. Sau này Cửu Nguyệt Hi đã bỏ ngoại truyện đó đi với lý do không phù hợp với tính cách nhân vật, tôi cũng không hiểu tại sao chị lại cảm thấy như vậy. Tôi thì cho rằng ngoại truyện này là một cú chốt đẹp và rất đi vào lòng người của truyện. Bởi sau tất cả, nó đã khẳng định vẻ đẹp thiện lương, giàu lòng vị tha của các nhân vật, tính nhân văn của cả câu chuyện, khiến người ta nhớ mãi không quên. [ Trần Niệm à, anh thường nghĩ, anh rất muốn biết hiện giờ em còn tin tưởng hay không? Tin tưởng chân, thiện, mỹ; tin tưởng vào việc “tin tưởng” bản thân. Nếu vẫn vậy, anh cảm kích vô cùng. Trịnh Dịch —— Trong một lá thư anh hỏi em còn tin tưởng hay không? Tin tưởng chân, thiện, mỹ; tin tưởng vào việc “tin tưởng” bản thân. Cảnh sát Trịnh, chỉ vì có Bắc Dã, em vẫn tin tưởng. Trần Niệm ]