Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đốt Cháy Băng Giá

Nếu bạn là cô gái Dusty, nghe tiếng con trai lạ mặt tự nhận là người anh trai Josh mất tích bấy lâu của mình, bạn sẽ hoảng loạn và gọi điện cho cảnh sát? Bạn sẽ khóc oà và chạy vào phòng bố? Bạn sẽ cố ngủ vùi để quên đi giọng nói đầy ám ảnh? Bạn sẽ chạy thẳng vào trong cơn bão tuyết để rồi bị nhấn chìm trong màn đêm đen thẳm? Hay là... Đợi chờ tới đêm mai, Giữa màn đêm mịt mùng, khi bão tuyết gào rú, Chuông điện thoại lại reo... Và người con trai lạ mặt ấy, vẫn đợi bạn...! Sự xuất hiện của cậu bé kì lạ với cuộc điện thoại mỗi đêm khuya đã làm thay đổi cuộc đời Dusty. Những nghi ngờ và rượt đuổi, những bí mật kinh khủng được giấu kín, những sự thật không ai muốn phơi bày, sự sống dậy của một linh hồn tội lỗi... Tất cả cùng cuốn theo mạch câu chuyện để rồi ẩn số tưởng chừng không thể được giải mã dần hé lộ trong ánh sáng ảm đạm của buổi sáng mùa đông sau cơn bão tuyết điên cuồng... Không chỉ là một chuỗi kịch tính khiến bạn chẳng thể rời khỏi trang sách, Đốt Cháy Băng Giá còn mang một ý nghĩa nhân văn to lớn, mà chỉ đến những tình tiết cuối cùng người đọc mới nhận ra. Được thừa nhận về mặt ý tưởng cũng như cách kể chuyện lôi cuốn, Đốt Cháy Băng Giá của tác giả trẻ Tim Bowler đã gặt hái được rất nhiều giải thưởng về Sách hàng đầu như: Giải thưởng Sách Hull 2007, Giải thưởng Sách Highland 2007, Giải thưởng Sách Redbridge 2007, Giải thưởng Sách Trường Stockport 2007, Giải thưởng Sách Teen South Lanarkshire 2008, Giải thưởng Trường Sách Southern 2009, v.v. ... Nếu bạn là một tín đồ của viễn tưởng và kinh dị, Đốt Cháy Băng Giá chính là lựa chọn hàng đầu cho các bạn độc giả trẻ tuổi. Nếu tiết trời đang rét buốt, tốt thôi, hãy chuẩn bị một tách trà thật nóng, một góc quán thật tĩnh mịch, để hoà mình vào từng nhịp thở dồn dập của Đốt Cháy Băng Giá bạn nhé. Và nhớ là: Đốt Cháy Băng Giá không dành cho những cô nàng yếu tim! *** Sinh: 14 tháng 11, 1953 (tuổi 62), Leigh-on-Sea, Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland Tác giả Tim Bowler là nhà văn người Anh chuyên viết truyện cho lứa tuổi thanh thiếu niên. Ông đã có 19 tác phẩm được xuất bản, đoạt 15 giải thưởng, trong đó có giải thưởng danh giá Carnegie Medal cho tác phẩmCậu bé của sông phát hành vào tháng 8 vừa qua. Nếu như Cậu bé của sông là sự khám phá kỳ diệu, mãnh liệt về những tình cảm gắn bó của một cậu bé mới lớn với người ông bẳn tính thì trong Những cái bóng vừa được phát hành vào đầu tháng 12, Jamie, một cầu thủ quần vợt 17 tuổi luôn tự tìm cách để thoát khỏi cái bóng của cha tồn tại trong cuộc sống của cậu. *** “Tôi sắp chết rồi,” giọng nói lạ cất lên. Dusty siết chặt cái điện thoại. Cô không biết người này là ai. Một tên con trai chạc tuổi cô, căn cứ vào tiếng nói của hắn ta - khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, có lẽ lớn hơn một chút. “Có ai ở đầu dây không?” tên đó thì thào. Giọng hắn líu nhíu giận dữ. Cô liếc nhìn đồng hồ. Hai mươi phút nữa là tới nửa đêm. Cô đã trả lời điện thoại ngay lập tức vì nghĩ là ba gọi về báo ông bị kẹt vì tuyết rơi nhưng đang trên đường về. Cô không ngờ lại là tên con trai này. “Có ai ở đó không?” hắn hỏi. “Anh là ai?” Chỉ có tiếng ho khan đáp lại. “Và làm thế nào anh có số điện thoại này?” cô hỏi. “Chúng tôi không nằm trong danh bạ điện thoại.” Lại một tiếng ho nữa nhưng lần này hắn trả lời. “Tôi chỉ nghĩ đại ra một số điện thoại và quay số thôi.” Cô nhăn mặt. Đây hẳn là một trò chơi khăm rồi. Tối thứ Sáu, đêm giao thừa. Một tên con trai nào đó đang chọc phá bạn bè. Nếu lắng nghe thật kỹ, có lẽ cô sẽ nghe thấy được cả tiếng cười thầm bị nén lại ở đằng đó. Nhưng tất cả âm thanh cô nghe thấy là hơi thở khò khè nặng nhọc của hắn ở đầu dây bên kia. Cô nghĩ đến ba đang ở Beckdale hẹn hò. Cô đang vui vẻ ở nhà một mình lần đầu tiên sau nhiều tuần lễ, đặc biệt sau tất cả rắc rối mà cô đã bày ra để khiến ba đi đến cuộc hẹn, nhưng giờ cô ước gì ông mau chóng về nhà. “Cô có nghe tôi nói không?” hắn luống cuống nói. “Tôi đã nói tôi sắp chết mà.” Cô biết đó không phải sự thật. Nếu tên này thật sự gặp nguy hiểm thì hắn ta không thể nào nghĩ đại ra một con số rồi gọi nó. Hắn sẽ gọi 999. “Anh nên gọi cảnh sát,” cô nói. “Tôi không muốn cảnh sát.” “Thế thì là xe cứu thương.” “Tôi không muốn xe cứu thương.” “Nhưng anh nói là anh sắp chết mà.” “Tôi sắp chết đây.” “Thế thì anh cần gọi...” “Tôi không cần gọi bất cứ ai cả. Tôi đã nói tôi sắp chết mà. Tôi không nói là tôi muốn sống.” Một khoảng im lặng nặng nề mà cô chẳng thích thú gì. “Tôi vừa mới dùng thuốc quá liều,” hắn nói. Cô cắn môi, không chắc chắn phải tin vào điều gì nữa và miễn cưỡng bị lôi kéo sâu hơn vào thế giới của tên con trai này. Có thể hắn đang nói thật, có thể không, nhưng cho dù rắc rối của hắn là gì đi nữa thì đó cũng không phải là chuyện người khác có thể giải quyết được. “Tôi không thể giúp anh,” cô nói. “Cô có thể. Tôi chỉ muốn nghe một giọng nói thân thiện thôi. Ai đó để nói chuyện trong khi tôi lịm dần đi.” “Anh cần thành viên của hội bác ái chứ không phải tôi. Tôi sẽ cho anh số của họ.” “Tôi không cần hội bác ái,” hắn nói. “Tôi cần cô.” Chuyện này đang bắt đầu sởn gai ốc rồi đây. Tất cả bản năng của cô mách bảo cô hãy dập điện thoại ngay. Nhưng trước khi cô kịp làm vậy hắn lại nói. “Cô bao nhiêu tuổi?” “Không phải chuyện của anh.” “Cô nghe chừng khoảng mười lăm.” Cô không nói gì. Hắn ta đã đoán trúng, có lẽ chỉ là ăn may nhưng nó vẫn khiến cô lúng túng. “Cô tên gì?” hắn hỏi. “Đấy cũng không phải chuyện của anh.” “Sao cô không cho tôi biết nhỉ?” “Bởi vì nó không liên quan đến anh.” “Tên tôi là Josh.” Cô siết chặt máy điện thoại. Josh - trong tất cả những cái tên nó đã được chọn. Hắn lại nói. “Tôi đã nói tôi tên Josh mà.” “Không, đó không phải tên anh.” Cô đáp. Cô thầm cầu nguyện là mình đã đúng. Cô không muốn bất cứ ai tên là Josh cả. Một khoảng im lặng, rồi hắn nói. “Cô nói đúng. Nó không phải tên tôi. Nhưng cô có thể gọi tôi là Josh nếu cô muốn. Ý tôi là chỉ cần cho tôi có một cái tên là được.” “Tôi không hứng thú với việc đặt tên cho anh.” “Tùy ý cô thôi.” Hắn ta ngừng một chút. “Còn cô thì sao?” “Tôi thì sao cơ?” “Hãy cho tôi một cái tên để tôi có thể gọi cô. Bất cứ cái tên nào cô thích.” Lại một lần nữa bản năng trong cô gào thét bắt cô dập máy. Mấy cái trò tên tuổi này khiến cô cảm thấy dễ tổn thương, đặc biệt là chuyện nói về Josh. Cô bắt đầu cảm thấy thắc mắc về tên này. Hắn hoàn toàn là người xa lạ đối với cô, nhưng lại chọn ra một cái tên vô cùng có ý nghĩa với cô. Có thể đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng cũng có thể hắn biết cô là ai, nơi cô sống và ngay lúc này đang theo dõi nhà cô. Cô liếc mắt nhìn ra phòng khách. Đấy là căn phòng duy nhất trong nhà đang bật đèn sáng, nếu hắn đang quan sát từ bên ngoài, hắn chắc chắn đang nhìn chăm chăm vào ô cửa sổ này. Cô mừng là rèm cửa đã được kéo vào rồi. Nhưng điều đó không khiến cô cảm thấy an toàn hơn. Bản thân Thorn Cottage là một ngôi nhà duyên dáng đẹp đẽ. Vùng ngoại ô của Beckdale cách đó vài dặm về bên phải và không có gì ở bên trái ngoại trừ công viên Stonewell và khu đồng hoang Kilbury, xa xa là cái hồ và những đồi dốc đá, ở đây ít được bảo vệ. “Tôi không phải đang theo dõi qua cửa sổ đâu,” hắn đột nhiên nói. “Tôi không biết cô là ai và sống ở đâu.” Cô rùng mình. Dường như hắn có thể nói ra từng nỗi sợ hãi đang lướt qua tâm trí cô lúc này. Nhưng điều tiếp theo hắn nói mới càng làm tăng thêm nỗi lo sợ của cô. “Daisy à?” Cô cứng đờ người. “Anh nói gì cơ?” “Daisy. Tôi đang cố đoán tên cô. Thứ gì đó đại loại như Daisy.” Cô nuốt khan và lại thấy ánh mắt mình đang liếc về phía những tấm rèm cửa. “Tôi đã bảo rồi,” hắn nói. “Tôi không phải đang theo dõi ngoài cửa sổ đâu.” Bây giờ thì cô hoảng sợ thật sự. Tên con trai này dường như biết mọi điều cô đang làm và đang nghĩ. Cô cố gắng lý trí hơn. Có thể chuyện đó với hắn ta không khó khăn gì. Hắn chắc phải biết một cô gái trẻ trong hoàn cảnh thế này sẽ sợ hãi, nhận ra cô đang thắc mắc hắn ở đâu và có thể đang liếc nhìn ra cửa sổ. Nhưng cái tên Josh, rồi còn... Daisy nữa chứ. Nó không chính xác nhưng cũng gần đúng. “Tôi không phải tên Daisy,” cô chậm rãi nói. “Tôi không nghĩ cô tên đó,” hắn nói. “Nhưng nó gần giống như thế, đúng không?” Cô không trả lời. “Thế... Cô nàng cá tính thì sao?” hắn lại nói. “Tôi có thể gọi cô như thế không? Tôi biết nó thật quái dị nhưng cô nghe có vẻ giống một cô nàng bạo dạn.” Cô thở gấp. Bây giờ thì nghiêm trọng rồi đây. Chỉ duy nhất một người trên thế giới này từng gọi cô là cô nàng cá tính. Đó là cách gọi thân mật người đó dành cho cô, và thật quá mức không bình thường khi hắn có thể đoán được. Anh chàng này biết cô là ai - và còn biết nhiều là đằng khác. “Josh đang ở đâu?” cô lạnh lùng hỏi. “Tôi không biết ai tên Josh cả.” “Anh ấy đâu? Nói cho tôi biết.” “Tôi không biết ai là Josh mà.” “Anh vừa mới nói cái tên Josh một phút trước còn gì.” “Tôi bịa ra thôi. Giống như tôi nghĩ đại ra số điện thoại nhà cô ấy. Và cái tên Daisy nữa.” “Cả cô nàng cá tính nữa?” “Phải. Sao nào? Có ai gọi cô bằng cái tên đó à?” Cô không trả lời, đúng hơn là không muốn trả lời. Lúc này những nghi ngờ đang chạy đua trong đầu cô. Anh chàng này biết nhiều hơn so với những gì hắn chịu thừa nhận. Cô phải tìm hiểu cho ra đó là gì. Một khuôn mặt chập chờn hiền ra trong tâm trí cô: gương mặt cô đã không được thấy từ hai năm nay nhưng nó vẫn luôn ám ảnh từng ngày, đôi khi là từng giờ, thậm chí dường như là từng phút trong đời cô. “Josh đang ở đâu?” Cô lại hỏi. “Tôi đã nói cô rồi. Tôi không biết ai tên Josh cả.” “Anh biết.” “Tôi không biết.” “Nhưng anh vừa nói...” “Tôi không quan tâm mình đã nói gì.” Giọng hắn bây giờ nghe đã có vẻ cáu kỉnh. “Tôi không quan tâm ma xui quỷ khiến thế quái nào, được chứ? Tôi đã nói điều tôi nói. Tôi không biết nó nảy nòi ra từ đâu cả.” Cô cố gắng làm mình bình tĩnh lại. Cô biết phải thận trọng, phải thăm dò tên này nhưng nếu cô dồn ép quá, hắn sẽ gác máy. “Hãy cho tôi biết tại sao anh lại chọn mấy cái tên ấy,” cô nói. Nhưng tên đó không trả lời. Thay vào đó cô nghe thấy hắn đang nôn khan ở đầu dây bên kia. Cô lắng nghe, đầu óc rối bời. Nếu trò này chỉ là diễn kịch thì nó khá là đạt đấy. Tiếng nôn ọe tiếp tục dường như một lúc lâu, rồi đột nhiên ngừng lại. “Anh ổn chứ?” cô hỏi. Không trả lời, chỉ có một tiếng động khác mà cô lập tức nhận ra nó là tiếng gì. “Anh đang uống thứ gì đó,” cô nói. “Là gì thế?” “Rượu rẻ tiền,” có tiếp đáp lại. “Mùi vị như cứt ý.” Cô nghe thấy một tiếng lọc xọc. “Gì thế?” cô hỏi. “Cái gì cơ?” “Âm thanh đó.” “Đây á?” Và cô lại nghe thấy tiếng lọc xọc đó lần nữa. “Phải rồi.” “Lọ thuốc viên,” hắn nói. “Tôi nghĩ mình có thể vật vã lần cuối nhiều nên mang thêm một ít nữa. Nếu mà tôi có thể bỏ cái nắp chết tiệt này ra.” “Nghe này,” cô bắt đầu định nói. Nhưng tên con trai kia không nghe nữa. Hắn ta hình như đã bỏ điện thoại xuống và đang đánh vật để mở lọ thuốc ra. Cô nghe tiếng hắn chửi rủa mình khi vặn cái nắp lọ. Sau đó cô nghe thấy tiếng rên rỉ hài lòng, tiếp theo sau đấy là một khoảng im lặng. “Anh còn đó không?” cô hỏi. Không có tiếng trả lời. Cô cố suy nghĩ. Bây giờ cô tin rằng tên con trai kia đã dùng quá liều thuốc và thậm chí ngay lúc này cũng đang nuốt thêm thuốc nữa. Nhưng cô cũng tin rằng hắn biết điều gì đó về Josh. Cô phải moi cho được những gì có thể từ chỗ hắn. Nhưng trước hết cô phải cứu sống hắn đã, điều đó có nghĩa là phải tìm ra xem hắn đang ở đâu. Nếu may mắn hắn sẽ nói cho cô biết. Có khả năng đây không phải là một nỗ lực tự sát mà là một lời cầu cứu. “Anh còn đấy không?” cô lại gọi.   Mời các bạn đón đọc Đốt Cháy Băng Giá của tác giả Tim Bowler.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bắt Ma Đặc Công - Tạo Bạch
Audiobook Bắt Ma Đặc Công Thôn trang ngoại ô thành phố phát sinh án mạng liên hoàn, toàn bộ nạn nhân là những cô gái trẻ tuổi, toàn thân trần truồng, trên người không có vết thương, hiện trường vụ án cửa sổ cửa phòng hoàn toàn bình thường, không có dấu hiệu xô xát, không phát hiện bất kỳ dấu vân tay hay dấu chân khả nghi nào... Khám nghiệm tử thi kết luận là đột tử do bệnh tim, nhưng bắt đầu liên tục xuất hiện những vụ án hoàn toàn giống nhau, làm cho đội trưởng đội trinh sát hình sự Giang Vĩ Bân lâm vào tình cảnh vô cùng khó khăn, ngay vào lúc này, một vị chuyên gia do tỉnh phái tới xuất hiện đó chính là Lữ Minh Dương... Đó là nội dung của quyển đầu tiên trong Đặc Công Bắt Ma, Án Tình Lúc Nửa Đêm. Mỗi quyển là một vụ án, nhà thám tử là "Đặc công bắt ma" Lữ Minh Dương, mà "những tên tội phạm'' là những hồn mà khi chết còn nhiều oán khí mà trở thành "quỷ", chuyên giết người vô tội. Cùng theo chân anh chàng Lữ Minh Dương trong công cuộc truy đuổi những hồn ma và đưa chúng ra công lý. Bộ Bắt Ma Đặc Công này tác giả Tạo Bạch đã viết xong, gồm 7 quyển, đang được dịch tại vodanhcoc.blogspot.com. Mời các bạn đón đọc Bắt Ma Đặc Công của tác giả Tạo Bạch.
Nhà Trọ Địa Ngục - Hắc Sắc Hỏa Chủng.
Truyện Nhà Trọ Địa Ngục của tác giả Hắc Sắc Hoả Chủng thuộc thể loại truyện ma-kinh dị những vong hồn,ác quỷ đều tồn tại chân chính,đó không phải do con người tạo ra mà là sự thật. Truyện tiểu thuyết này còn nói về người nào bị nó chọn chúng mới có thể nhìn thấy và tiến vào, Bạn sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài sống tại nơi này, nếu như nghĩ rời khỏi nhà trọ, bạn chỉ có thể bị chính cái bóng của mình giết chết. Khác với Đoạt Duyên, bạn nhất đinh phải thực hiện những chỉ thị máu xuất hiên trên tường trong căn hộ nhà bạn, tới một địa điểm chỉ định, ở lại một khoảng thời gian, nếu không thực hiện... chết! Mà tiến tới địa điểm chị định, bạn cũng sẽ gặp phải vô số những hiện tượng linh dị cực khủng bố, những u linh lệ quỷ sẽ lấy mạng bạn. Cho dù có thể trở về nhà trọ, cũng thời thời khắc khắc lo sợ chỉ thị máu tiếp theo. Chỉ có một con đường thoát khỏi nơi này...... *** Bút Lông 毛笔 - Akira Kurei [Địa Ngục Công Ngụ] Hôm nay không review đam mỹ hay manga, mà là tiểu thuyết kinh dị. Bộ này hôm qua mình mới bắt đầu đọc thôi, được 6 quyển rồi, thấy hay nên muốn giới thiệu cho các bạn cùng sở thích hihi. Hiện tại dịch được 8/30 quyển, mình mới đọc tới quyển 6 nên chưa mò xem bản convert có khó đọc, hay là đầu voi đuôi chuột không nữa. Hiện tại thì vẫn khá okay. (Update: Thấy link dịch gần full rồi anh em cứ chiến đi =]]) Truyện kể về một tòa nhà vô cùng bất thường, nó tự chọn khách trọ, đã bị nó chọn thì buộc phải vào đó ở, không thì sẽ chết. Khách trọ ở tòa nhà đó một thời gian sẽ gặp phải huyết tự, hiểu nôm na nó như một cái nhiệm vụ, có thời gian địa điểm và việc cần làm. Khách trọ phải hoàn thành huyết tự, nếu không sẽ chết. Nếu hoàn thành đủ 10 huyết tự, khách trọ sẽ được rời khỏi tòa nhà. VD huyết tự yêu cầu: "Trong thời gian từ 1/2 - 2/2 phải ở trong tòa nhà A phố B" Mỗi một lần đi làm huyết tự, khách trọ không đi một mình, mà đi cùng với những khách trọ khác trong tòa nhà. Nhưng có rất ít ngưới sống sót trở về. Mỗi quyển là một lần thực hiện huyết tự, các khách trọ sẽ phải đối diện với muôn vàn loại ác quỷ khác nhau, cùng những mưu mô hiểm hóc chứa trong huyết tự. Điểm hay của cái này là các khách trọ không thể giết được ác quỷ, dù bất kể làm cách nào đi chăng nữa, chỉ có sau khi hết thời gian quy định của huyết tự, chạy về tòa nhà trọ, nếu về tới nhà trọ rồi thì ma quỷ gì cũng không sợ nữa. Và trong mỗi huyết tự luôn ẩn chứa sinh lộ (đường sống), nên các khách trọ không thể mày mò tấn công ác quỷ, mà chỉ có thể vận dụng bộ não để tìm ra sinh lộ mà thôi. Cái này nói nghe khó hiểu nhưng đọc là các bạn hiểu liền à, mình thấy nó là điểm khá hay của truyện, vì nhiều thứ nó khá là rõ ràng nhưng không ai nhìn ra được cho tới cuối. Tác giả viết khá đã.  Thôi review tạm vậy đã, do nghe anh em bạn dì bảo có hint nên đọc, tới giờ chưa thấy hint họ gì, chắc mấy quyển sau, có gì em sẽ là review part 2 cho mấy bạn. Tới giờ thì đọc vẫn good. Em thích quyển 2 hơn quyển 1 nên nếu bạn nào thấy chán thì hãy cố thử kéo qua quyển 2 nhé.  Mời các bạn đón đọc Nhà Trọ Địa Ngục của tác giả Hắc Sắc Hỏa Chủng.
Mười Tội Ác tập 5 - Tri Thù
AudioBook Mười Tội Ác Bộ bách khoa toàn thư phơi bày gần như tất cả các nhân tố phạm tội. Vượt ngục, đạo mộ, những tà thuật "ẩn dật" trong dân gian, những vụ án chưa từng được đưa ra ánh sáng, những câu chuyện khiến người đọc không khỏi đứng tim. Các nhân vật chính, những con người bị rơi vào quên lãng, họ sẽ đưa bạn trở lại với hiện trường vụ án, tận mắt chứng kiến và cảm nhận thế nào là "địa ngục trần gian". Tận sâu trong nội tâm của những kẻ phạm tội, cái thiện và cái ác vẫn tẩn khuất trong nhau... Ở đó, từng đốm sáng của nhân tính vẫn còn đang lập lòe chưa tắt... Một lời nhắn thiện ý gửi đến bạn đọc: Trẻ vị thành niên, những người không đủ can đảm, người có vấn đề tim mạch xin thận trọng khi muốn đọc cuốn sách này... Đây chắc chắn không phải là lời nhắc nhở vô lí. Cuốn sách này viết về những ai? Đó là những con người bị lãng quên. Đôi khi chúng ta dùng mắt cũng có thể nhìn thấy cả vũ trụ bao la và bí ẩn, thế nhưng lại không thể thấy rõ thế giới bi thảm và khổ đau dưới tầng đáy xã hội. Mời các bạn đón đọc Tập 5 của series Mười Tội Ác: Đứa Con Ngục Tù của tác giả Tri Thù.
Mười Tội Ác tập 4 - Tri Thù [Kinh dị]
AudioBook Mười Tội Ác Bộ tiểu thuyết trinh thám Mười tội ác của tác giả Tri Thù điều tra về 10 vụ án kinh thiên động địa được dựa trên nguyên mẫu 10 vụ án có thật từng gây chấn động toàn Trung Quốc vừa được phát hành tại Việt Nam. Bộ tiểu thuyết này viết về ai? Tác giả viết về những cảnh sát, tội phạm giết người, những kẻ chuyên hủy hoại dung nhan, người mắc bệnh yêu động vật, ăn mặc dị hợm, những thiếu niên hư hỏng, những kẻ lang thang, người bán thận, những tên yêu râu xanh, kẻ ăn mày, và cả những người từ sáng đến tối quỳ nơi đầu phố... Dưới cái nhìn bao dung của thượng đế, thì tất cả những người đó đều là anh chị, bố mẹ, vợ chồng, con cái chúng ta. Chúng ta cần phải ôm họ vào lòng, giống như tiên nữ ôm làn hoa sen, sau đó phơi bày bóng tối nắm giữ trong tay trước mắt thiên hạ. Tác giả dùng những ngôn từ bạo liệt và những con chữ han gỉ, cóp nhặt dinh dưỡng từ những viên đá lát đường hàng ngày vẫn bị người đời lãng quên để hoàn thành bộ trường thiên tiểu thuyết bán chạy ở cả chốn thiên đường và địa ngục này. Tác giả chưa bao giờ từ bỏ hành trình tìm kiếm trong bóng tối. Bởi theo như tác giả nói nếm trái táo ở thiên đường không có gì hay ho, tác giả muốn nếm trái táo nơi địa ngục. Trong bóng tối có ánh lửa màu đen mà chỉ những người có ánh mắt vô cùng tinh tường và bén sắc mới có thể thâu tóm được nó. Đôi khi đôi mắt chúng ta có thể nhìn thấy thiên hà vũ trụ nhưng lại không nhìn thấy thế giới bi thảm nhất ở tầng đáy xã hội. Biết bao nhiêu đêm không ngủ, có một người khổng lồ đứng nơi đầu phố dắt con ngựa gỗ và đợi chờ hoa nở? Trong tác phẩm của mình, Tri Thù chính là thượng đế, tác giả phóng thích cho tất cả tội đồ và tha thứ cho tất cả tội lỗi. Những vụ án trong bộ tiểu thuyết này đều được xây dựng dựa trên những vụ án có thật ngoài đời thực, tuy nhiên tên nhân vật và địa điểm liên quan đến vụ án đều được thay đổi. Mười vụ án gây rúng động tâm can như thế đã xảy ra ngay bên cạnh chúng ta, mỗi vụ án đều không được giới báo chí công khai nên dần rơi vào quên lãng. Trước khi đọc bộ tiểu thuyết này, tác giả có lời cảnh báo: Những người nhát gan, trẻ vị thành niên và bệnh nhân bệnh tim đều không nên đọc! Cảnh báo của tác giả tuyệt đối không phải lời hù dọa. Mời các bạn đón đọc Tập 4: Bà Lão Mặt Méo của tác giả Tri Thù.