Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Nữ chính của truyện tên là Bạch Khả, nếu nói ở cô có gì khác biệt so với những nữ chính khác thì chính là chỉ số IQ quá thấp nhưng không phải là bệnh chỉ là cô hơi ngốc 1 chút và không thể suy nghĩ những vấn đề quá phức tạp, nhưng cô vẫn rất lạc quan, nên cô có phương châm là cái gì vượt quá phạm vi lý giải của bản thân thì không cần để ý làm gì. Bối cảnh truyện là những năm 80-90 khi Trung Quốc chưa cải cách, cha của Bạch Khả vượt biên sang Mỹ làm ăn, nhưng mải vẫn không liên lạc, nên 2 mẹ con nữ chính cũng lên tàu trốn sang Mỹ tìm cha. Trên chuyến tàu vượt biên ấy mẹ của nữ chính phải chịu đựng bị tên đội trưởng cưỡng hiếp nếu kg muốn 2 mẹ con bị vứt lại ở giữa đại dương để đến cuối cùng bà bị bệnh và mất khi vẫn còn chưa đến Mỹ, đoàn người sợ bà lây bệnh nên đã vứt xác bà xuống biển. Mình nhớ có chi tiết đêm trước khi chết, mẹ Bạch Khả dùng chiếc áo ấm duy nhất bà có choàng cho con gái và lừa cô là mẹ đã khỏe rồi, con đừng lo lắng nữa, hãy ngủ 1 giấc thật ngon. Vì bà biết ngày mai bọn người kia sẽ vứt bà xuống biển, vì biết bà đã không thể cứu chữa.Đến sáng ngày hôm sau thức dậy thì Bạch Khả hay tin mẹ mình đã chết, đau đớn, bàng hoàng, cô nắm chặt tờ 10dola mà mẹ đã để lại cho cô, trên đó có ghi hàng chữ:Mẹ yêu con. Cô nghĩ có lẽ cả đời cũng sẽ trân trọng kỷ vật duy nhất mẹ để lại đó nhưng lúc tới Mỹ cô phải dùng tờ tiền duy nhất ấy mua 1 đôi giày chạy trốn khỏi sự truy đuổi của cảnh sát. Nhiều năm sau khi đang ăn xin trên phố cô nhặt được tờ tiền năm xưa từ một người đàn ông châu Á và người đó lại không phải nam chính. Nhưng nhờ theo sau người đó vào một quán bar cô đã bắt gặp được định mệnh của cuộc đời mình, Đường Nhất Đường. Haha, nghề nghiệp của anh khá đặc biệt, múa...thoát y. Anh rất đẹp, lúc đầu cô còn nghĩ anh là con gái nhưng khi coi hết màn múa đó thì tự hiểu luôn. Thế rồi nữ chính xin vào làm phục vụ ở quán bar, sau nữa thì có nhiều chuyện xảy ra khiến 2 người đến vs nhau.Mình lướt khúc này, kg nhớ rõ lắm.Chỉ nhớ ĐNĐ bị bỏ thuốc kích dục, rồi gặp nữ chính. Mình ấn tượng vs chi tiết sau khi 2 người ở bên nhau, anh không đi múa nữa mà làm một công việc khác. Một hôm trên đường đi làm, anh gặp lại gã đàn ông đã bỏ thuốc mình lúc trước, ông ta bắt cóc anh và …cưỡng hiếp anh. Lúc đọc tới khúc Bạch Khả đi đón Đường Nhấ Đường thì đụng phải gã đó, ngửi thấy mùi nước hoa của chồng mình trên thân thể gã đàn ông kia, linh cảm mách bảo cô bước vào phía con hẻm tối tăm kia và Bạch Khả nhìn thấy chồng mình nằm sắp trên đất không một mảnh vải che thân. Trời đọc tới đó thấy nổi cả da gà, thấy anh này thảm ghê, đàn ông mà còn bị một người đàn ông khác hiếp. Sau đó ĐNĐ nhập viện và bị anh trai của mình mang đi, để lại một bức thư giả mạo bảo là muốn ly hôn vs Bạch Khả. BK đọc thư xong, cô vẫn cho là chồng mình sẽ không làm như vậy. thế là cô quyết định đi tìm chồng, cô nghĩ là anh có thể đang ở chỗ anh trai mình, người thân duy nhất của anh ở đây. Cô cố gắng lục tìm trong trí nhớ ít ỏi của mình và nhớ mang máng anh từng nói anh trai mình đang ở bang Texas. Thế là BK mướn 1 chiếc xe chở hàng to, đồng hành vs cô còn có 1 cô gái bị nghiện ma túy tên là Rose (họ quen nhau ntn thì mình quên rồi). trên đường đi 2 người vừa kiếm tiền vừa đồng hành, Rose thì làm trong bar, lần đó BK đi theo vào thì nhìn thấy cái thằng đàn ông đã làm hại chồng mình. Cô quyết định trả thù nên xin vào làm, nhìn thấy vóc dáng cô đẹp nên bà chủ cho làm ca sĩ. BK tuy ngốc, kg biết cách quyến rũ gã kia nên cô tưởng tượng đó là chồng mình, khiến chính gã kia còn phải nói với bạn mình là: Cái cách cô ta nhìn tao như thể tao là người duy nhất trên thế gian này mà cô ta yêu. Rồi thằng đó vô tròng, hắn muốn lên giường với cô, BK biết đây là cơ hội duy nhất của mình nên đã chịu đựng, còn sau đó chuyện gì xảy ra thì mọi người hãy đọc sẽ rõ, chỉ là thích hành động cuối cùng lúc cô sỉ nhục thi thể của gã đó. Sau khi giết người lại phải tiếp tục trốn chạy và tìm chồng, trên đường đi 2 cô gái bắt đầu thân thiết và mở lòng hơn. BK được nghe câu chuyện về cuộc đời bất hạnh của Rose, nhận ra cô ấy vẫn còn yêu người con trai lúc trước, nhưng phải rời đi mà kg một lời từ biệt vì điều đó tốt cho cả 2, BK quyết định giấu giếm đi gặp chàng trai đó, muốn hỏi anh ta còn yêu Rose không?Cô từ trong những lời kể vụn vặt biết được địa chỉ của anh ta, may mắn là nơi đó nằm trên hành trình cô đi, sáng ngày đó nhân lúc Rose ngủ cô vòng xe đi đến nhà anh ta, đọc tới đây hồi hộp ghê gớm, không biết có thành không nữa, mọi người đọc để biết sẽ ntn nhé! Còn một chi tiết mình thích nữa là khi 2 người về bên nhau rồi, có người hỏi là BK không có hỏi qua những chuyện lúc anh mất tích sao, thì ĐNĐ nói là: “Cậu tin không, nếu tôi nói với cô ấy rằng khi cô ấy ngủ thiếp đi đã mơ một giấc mơ rất dài, cô ấy cũng sẽ không chút nghi ngờ”. Mình ít kể về nam chính vì cũng không biết nói sao,thôi các bạn đọc để cảm nhận vậy! *** Mùa đông năm 1990, đêm lạnh, gió Tây Bắc từ Canada rít gào, trên cây chỉ còn lại lác đác vài chiếc lá run rẩy. 40 vĩ độ bắc 100 kinh độ tây, Nebraska, Mỹ. Trong một câu lạc bộ nhảy thoát y mang tên “Naked” (trần trụi) nằm bên cạnh đường quốc lộ, cô lại gặp anh. Khi đó, cô chỉ là một nữ tiếp viên ở đây. Cô nghèo rớt mồng tơi. Trong bóng tối, giữa tiếng hét chói tai và tiếng vỗ tay của rất nhiều người, anh mặc quần áo da báo, dung nhan kiều diễm, sóng mắt lưu chuyển, mái tóc xoăn màu đen được xõa tung. Ngay từ đầu, cô cứ tưởng anh là đàn bà, người đàn bà khiêu gợi, phóng đãng, làm cho vô số người muốn vì báu vật đó mà phạm tội. Ánh đèn mập mờ. Tiếng huýt sáo đầy sắc tình truyền đến từ khắp nơi. Vòng eo anh xoay quanh ống thép, ngượng ngùng cởi áo da, chỉ chừa lại một chiếc quần ngắn chữ “T” che giữa hai chân, mà sự ngượng ngùng kia đều là ngụy trang. Anh tháo sợi dây bên hông, xoay người một cái, lớp che đậy cuối cùng cũng được cởi bỏ. Anh không hề che chắn cơ thể mà cứ bày ra dưới ánh đèn sân khấu. “Cục cưng ơi, nâng đùi cưng lên đi!” “A, mèo hoang, đưa mông cưng lại đây!” “Người đẹp, tình yêu của cưng ở đây!” Khán giả dưới sân khấu sục sôi, nói ra những câu khó nghe, chỉ mong người trên sân khấu liếc mắt nhìn mình. Mà người không mảnh vải che thân kia đã thành công trong việc thỏa mãn ham muốn dâm loạn của bọn họ. Xoay người, quay xung quanh, ma sát như có như không trên ống thép. Viền mắt màu đen, theo đường vòng cung kéo đến huyệt thái dương. Mỉm cười, bĩu môi, làm kiểu nhe răng nanh cắn xé giống dã thú. Khoảnh khắc đó, ngoại trừ cô, không ai kinh hãi vì giữa hai chân anh có thêm một miếng thịt. Cô đứng dưới sân khấu, cầm khay đựng ly trong tay, sau lưng ướt đẫm. Thì ra bảo vật này là một người đàn ông. Cho dù anh là đàn ông hay đàn bà, thì với cơ thể hấp dẫn của anh cũng đủ lấy lòng một đám phóng túng, động vật tanh tưởi với ham muốn nguyên thủy của mình dưới sân khấu rồi. Mà cô, lấy tư cách là một người đàn bà, cô đau lòng thay cho anh. Cái loại đau đớn này rất quen thuộc, về một phần ký ức nào đó chôn sâu dưới đáy lòng. Chẳng biết tại sao lại muốn khóc. Người vào liên tục, vừa vặn cô lại đứng ở cạnh cửa. Trên thực tế, từ khi anh xuất hiện trên sân khấu, chân của cô như bị tưới chì, liên tục bị người ngoài cửa xô đẩy, nhưng cô vẫn cố chấp nhìn thẳng lên sân khấu. Mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi cô, Lilith ôm eo cô từ phía sau nói: “Em cũng bị anh ta mê hoặc sao?” Cô ngay cả giãy giụa cũng quên mất, mặc cho tay của Lilith chạy trước ngực cô. “Anh ta là ai vậy?” Cô hỏi. “Anh ta là vũ nam thoát y.” Lilith nói xong, cánh tay tiến vào thăm dò nội y của cô. “Tôi hỏi, tên anh ta là gì?” “‘Hoa thược dược màu đen’,” Lilith cắn vành tai của cô nói, “Bọn họ đều gọi anh ta như vậy. Anh ta giống em, là người châu Á, cũng có mái tóc màu đen xinh đẹp.” Bộ ngực bị bóp đau, cô thử đẩy Lilith ra, nhưng với sức lực đó, cô căn bản đánh không lại người đàn bà da trắng cao lớn ấy. Da thịt non mềm bị đùa bỡn trắng trợn, Lilith nhắm trúng cô đã lâu, cô bé này đến từ châu Á, tính cách khác biệt của cô là sự giao hòa giữa đàn bà và gái tơ, sự gợi cảm của cô được giấu trong lớp quần áo xấu xí, cùng là đàn bà mới nhìn ra được. “Đàn ông thì có cái gì tốt chứ.” Cô bị cô ta đẩy sát vào tấm kính chắn cạnh cửa. Tay cô bị đặt ở trên tường, chỉ có thể dùng sức đá hai chân. Lúc này, một cái micro được ném từ dưới lên, người trên sân khấu chụp được. Anh chìa micro về phía đám người, dạo một vòng trên sân khấu, tiếng mọi người điên cuồng hét vào micro như từng cơn, từng cơn sóng ồ ạt đập vào. Âm nhạc vang lên, anh thu micro lại, mở rộng hai chân ra, quỳ gối trên sân khấu. Anh hát: “Tại sao người đàn ông không lấy vợ? Bởi vì không biết sâu cạn. Tại sao người đàn bà không lấy chồng? Bởi vì không biết ngắn dài.” Anh dùng tiếng Trung! “Ha ha ha ha……” Bị Lilith xâm phạm, vậy mà cô còn có thể cười nổi. Đây là bài hát thịnh hành nhất trong những quán bar ở Hậu Hải Bắc Kinh*, cô từng nghe mẹ cô hát vô số lần. Mãi đến khi cô cảm giác tỉnh lại, đi tới bên kia đại dương, thì không còn ai hát cho cô nghe nữa. (*Hậu Hải tại Bắc Kinh: Là một khu vực trong Thập Sát Hải – chuỗi ao hồ trong nội thành thủ đô Bắc Kinh, ngoài Hậu Hải còn có Tiền Hải và Tây Hải.)   Mời các bạn đón đọc Một Đường Đau, Một Đường Yêu của tác giả Đầu Ngã Mộc Qua.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Quả Ngọt Năm Tháng - Mạch Ngôn Xuyên
Văn án Lúc Lục Thời Miễn hút thuốc, ánh mắt vừa trầm lắng vừa lạnh nhạt. Đinh Mật nhìn hơn hai năm, cuối cùng có một ngày không nhịn được bước đến: “Này, cho tớ hút thử với.” Lục Thời Miễm liếc cô, đưa điếu thuốc qua. Đinh Mật chớp mắt xáp nhanh tới, hôn vội lên môi cậu. Mặt cô thấm đỏ: “Tớ hút gián tiếp là được rồi.” ~~~ Sau này, Đinh Mật hỏi anh: “Nghe nói năm đó sau khi chúng mình chia tay, anh uống say bí tỉ ở trong phòng thí nghiệm bị chủ nhiệm khoa bắt được, suýt nữa đã bị kỷ luật?” Lục Thời Miễn cười thoải mái: “Em nhầm rồi, không phải vì em.” Thực ra lòng anh hận đến ngứa răng, hừ, đời ai mà chẳng có vết nhơ. Có ai mà chưa từng điên cuồng *** Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, nữ truy, ngọt sủng thêm chút ngược để ngọt thêm Tình trạng: Dịch hoàn chính văn Review bởi: Trần Ngọc Hà Mình rất có cảm tình với Mạch Ngôn Xuyên kể từ Tiến về phía nhau. Motif quen thuộc, nhân vật quen thuộc thường thấy khắp nơi nhưng cách xây dựng nhân vật làm mình thấy rất dễ chịu. Bộ Quả Ngọt Năm Tháng này cũng là một truyện như thế. Bối cảnh thanh xuân vườn trường bắt đầu từ những ngày tháng cấp 3 tại trường Nhất Trung nhưng nam nữ chính đã quen biết từ hồi cấp 2 rồi. Đinh Mật đơn phương kể từ lần đầu gặp Lục Thời Nhiễm năm 13 tuổi, một cậu bé con của gia đình nhà giàu mới nổi chuyển đến bên cạnh biệt thự của cô bạn thân trăm năm Đỗ Minh Vy. Đinh Mật sống trong căn nhà "rổ rá cạp lại", để bảo toàn yên ấm và làm vui lòng con riêng của chồng mới, mẹ cô luôn bất công, bỏ qua cô. Thế nhưng cô bé ấy vẫn lớn lên rất ngọt ngào và đáng yêu. Tính cách nhút nhát, hiền lành nhưng lại rất chủ động trong tình cảm nhé. Luôn tế nhị hoặc xa gần bày tỏ niềm ái mộ với bạn Nhiễm: đề nghị cậu chọn cô làm bạn cùng bàn (dù lần nào cũng bị từ chối  :))), chủ động chờ cậu cùng đi học với mình, chủ động tiến về phía cậu. Lục Thời Nhiễm cũng có một gia đình ly thân không hạnh phúc. Cậu đẹp trai, học giỏi, thể thao giỏi mà đánh nhau cũng giỏi, có đôi mắt một mí mỏng, xếch lên lạnh lùng, ngạo nghễ mà cũng câu hồn người. Đây là tổ hợp tinh luyện từ những boy thanh xuân vườn trường khác, có tự tin lạnh lùng, có hắc ám dịu dàng và có cả ngây ngô thẹn thùng. Luôn xa luôn gần trêu chọc Đinh Mật, mở đường và dung túng cho cô bé trên con đường tán tỉnh mình. Nhìn ngoài thì thấy bé Mật bị cậu cầm chắc chuôi nhưng thực ra cậu mới là người bị nắm trọn. Quãng thời gian cấp 3 cuối cùng hai người mới ngồi cùng bàn với nhau qua một cơn ghen của bạn Nhiễm. Gần nhau, vun đắp tình bạn và tình cảm nam nữ mới lớn. Chuyện tình cảm diễn ra rất gà bông: chậm rãi, mong chờ, tìm tòi và thành đôi. Vì cậu, cô cố gắng học tập ngày đêm để một ngày được rời khỏi nơi không thuộc về mình đang níu chân cô, đến Bắc Kinh cùng cậu xây dựng tình yêu và sự nghiệp mang đậm bóng dáng nhau. Vì cô, cậu hứa hẹn cho cô một tương lai có cậu làm bệ đỡ, có cậu làm gia đình, làm người thân. Anh Thanh Hoa, cô Bắc Đại. “Lục Thời Miễn, tớ cũng muốn thi vào Bắc Kinh.” "Được thôi". Khi được hỏi liệu hai người có chia tay không, Đinh Mật trả lời rằng: “Nếu như thật sự có ngày ấy, vậy thì nhất định là tớ đã lạc đường.” Một lời sấm truyền. Sự ghen ghét, đố kị của người chị ghẻ đã đưa cô xa ra khỏi cậu, không thể đỗ Bắc Đại dù điểm số còn dư. Cô ta tị hiềm, hâm mộ và oán hận: vì sao trong cùng 1 gia đình, Đinh Mật có tất cả - một người bạn thân tuyệt vời, một anh bạn trai xuất sắc và một sự nỗ lực học hành đáng ghen tị trong khi cô ta không có gì, sống cuộc đời lạc lõng và chán nản. Người mẹ vì sự ích kỉ bảo vệ gia đình hiện tại của bà mà bao che, lần lữa và dối gạt con gái đẻ của mình. Một năm ấy Lục Thời Nhiễm kim ốc tàng kiều, nâng niu cô như trân bảo. Nhưng đến khi Đinh Mật phát hiện ra sự thật cũng là lúc cô lạc đường, rời xa nơi có cậu. Cô đánh đổi chính mình để giành lại công bằng cho những tháng ngày chăm chỉ vất vả, quên mình vượt lên phía trước. Và họ xa nhau 6 năm, mất đi 6 năm mà đáng lẽ phải nên có quả ngọt. Lục Thời Nhiễm rũ bỏ tự tôn cầu xin cô quay lại. Đinh Mật gặm nhấm nỗi đau một mình nơi không anh. Gặp lại sau 6 năm mất hút, có những trăn trở có những nhớ nhung. Nhưng không có hận.  "Lục Thời Nhiễm hoặc là hận cậu hoặc là yêu cậu". Mà rõ ràng là không có hận. Lục Thời Nhiễm luôn đầu hàng trước hành động giả vờ đáng thương của Đinh Tiểu Mật, dù giận lắm nhưng cứ thấy thế là nhũn như chi chi, chả nghĩ được gì. Mà tình yêu của anh thì còn hơn cả tình yêu nữa, nó là tình thương, là khát khao được là của nhau mãi mãi. Đọc mà thấy anh thương Đinh Mật cực kì luôn, như một người anh và đôi lúc là một người cha  :))) "Đinh Mật, sau này đừng lạc đường nữa, gả cho anh nhé?” “Anh mãi mãi là đường về của em.” Còn Đinh Mật thì nhát cơ mà cứ liên quan đến Thời Nhiễm là gan to liền. Nữ chính rất xuất sắc, xuất sắc trong tình yêu và trong cả tính cách. Hiền lành nhưng rắn rỏi, độc lập nhưng yếu đuối. Đến mình đọc còn muốn yêu luôn này, nói gì bạn Nhiễm ???? tác giả rải mật đỉnh lắm ấy. Anh vì sợ cô lạc đường, đã quay trở lại chốn cũ đợi cô. Khi Đinh Mật quay về với niềm hy vọng nhỏ nhoi, anh không do dự mà giành lại người thương trở về, vì không phải là Đinh Mật thì không thể là ai khác. Đọc đoạn này mà thương cả 2 anh chị, mà cũng hâm mộ ghê gớm. Ngoài xây dựng thành công đôi chính thì còn có những nhân vật rất hay nữa. Như cô bạn thân Đỗ Minh Vy giàu có, tốt bụng, mạnh mẽ mà cũng rất chung thủy; Từ Khiên đẹp trai, bán mạng vì tình yêu nhưng đã từng lạc đường trong lúc khó khăn; Tần Dạng ngô nghê, tứ chi phát triển nhưng đáng yêu, nghĩa khí; cặp đôi lớp trưởng lớp phó - chứng nhân cho sự thành công của việc yêu sớm; và cả Bùi Dịch nam phụ đáng thương lầy lội. Đây là một câu chuyện đơn giản, đáng yêu và ngọt ngào quen thuộc nhưng các nhân vật lại cuốn hút và độc lập vô cùng, ai cũng có màu sắc riêng, ai cũng có thể có đủ tư cách trở thành nhân vật chính trong những câu chuyện khác. Điểm cộng siêu lớn là truyện được dịch rất nét rất mượt, đọc cứ thấy bị thân thương  :))) đọc ghi chú của bạn chủ nhà cũng hay nữa. Nhiệt liệt đề cử cho ai có yêu cầu về một quyển đáng yêu, ngọt ngào quắn quéo và giải trí. Bản thân tớ chấm 4/5 ạ ???? Truyện hoàn chính văn cơ mà ngoại truyện thì mới được chút. Hóng cùng chủ nhà luôn ạ. Truyện có pass nhưng giải pass cũng khá dễ vì chủ nhà đã để sẵn list câu hỏi. Thỉnh thoảng nhớ chút ít về câu hỏi thì khi đọc sẽ lưu tâm được đáp án liền.   #HoangVanNguyen Mời các bạn đón đọc Quả Ngọt Năm Tháng của tác giả Mạch Ngôn Xuyên.
Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin - Quẫn Quẫn Hữu Yêu
“Cầm thú! Tôi còn là học sinh cấp ba!” “An Cửu, nếu như vậy tôi còn không có phản ứng, đó chính là không bằng cầm thú! Lại nói em già như vậy còn là học sinh cấp ba?” “Lại! Già! Vậy! Còn! Không! Già! Bằng! Anh!” “Hút thuốc lá?” “Tuyệt đối không có!” “Vị giác tới nơi tới chốn của tôi còn không mất tác dụng! Tiền tiêu vặt tháng này cắt năm trăm.” “Tại sao a a a!” “Uống rượu cắt một ngàn.” “Anh không phải người!” “Mắng chửi người một chữ ba trăm.” “…” “Nếu như để cho tôi thấy được em đi xem mắt, cắt toàn bộ tiền tiêu vặt, mặt khác bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tôi ba ngàn đồng, không có tiền tôi cũng không ngại dùng thịt bồi thường.” “…” Mời các bạn đón đọc Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin của tác giả Quẫn Quẫn Hữu Yêu.
Một Tòa Thành Đang Chờ Anh - Cửu Nguyệt Hi
"Không có gì khiến trái tim con người ta đau đớn hơn tình cảm." Cô hy vọng xa vời, mong mỏi sẽ có một người vượt qua muôn nẻo đường đến để yêu cô, gõ cửa tòa thành tĩnh mịch trong cô: "Tôi có thể bước vào không?". Khi đó, cô sẽ mở cửa cho anh: "Vậy sau này anh không được bước ra đâu nhé!". Anh nói: "Được." Thế là họ bên nhau mãi mãi. Đây vốn là đạo lý vô cùng đơn giản, nhưng khi ấy cô không hiểu rõ được lòng mình, nhẫn tâm xua đuổi anh, còn im hơi lặng tiếng cõng theo tòa thành của mình chạy trốn suốt mười năm. Có điều, sau này cô chợt phát hiện, tòa thành trong lòng từ đó cũng không mở cửa thêm lần nào nữa. Cửa ải kia phải dùng mười năm đánh đổi, chỉ chờ người ban đầu lặn lội vượt đường xa, không màng sương gió đuổi theo bước vào. *** Cửu Nguyệt Hi là tác giả ngôn tình nổi tiếng với hàng loạt tác phẩm gây tiếng vang lớn như: Anh biết gió đến từ đâu, Thời niên thiếu tươi đẹp ấy, Vì gió ở nơi ấy,… Các tác phẩm ngôn tình của Cửu Nguyệt Hi xoay quanh những tình tiết có cả sủng cả ngược, dĩ nhiên không thể thiếu yếu tố “sắc” đưa độc giả đi qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Không ngoại lệ khi tác phẩm Một tòa thành đang chờ anh của Cửu Nguyệt Hi khi xuất bản đã tạo nên cơn sốt trong giới yêu thích ngôn tình.  Tác phẩm bao gồm 67 chương, mỗi chương lại chứa đựng những câu nói mang hàm ý, ý nghĩa sâu xa về cuộc sống và tình yêu. Một tòa thành đang chờ anh lấy lòng độc giả ngay từ tuyến nhân vật chính Hứa Thấm - Tống Diệm. Hứa Thấm - một bác sĩ xinh đẹp và bản lĩnh, có gia thế, có bối cảnh, còn Tống Diệm lại là đại biểu cho một người lính cứu hỏa kiên cường, bản lĩnh nhưng cũng “lưu manh” vô cùng. Bên cạnh đó, phải kể đến dàn nhân vật phụ: Mạnh Yến Thần, Tiêu Diệc Kiêu, Địch Miểu, Giang Nghị, Dương Trì, Mạnh Hoài Cẩn, Phó Văn Anh,… đã góp không nhỏ trong việc tạo ra những sóng gió trong chuyện tình Hứa Thấm – Tống Diệm. Hứa Thấm và Tống Diệm là hai nhân vật được Cửu Nguyệt Hi xây dựng rất chân thật. Một Hứa Thấm xinh đẹp, kiêu ngạo, lạnh lùng. Thậm chí đồng nghiệp còn nhận xét cô “máu lạnh” bởi với cô, bệnh nhân chết chính là số mệnh, không phải lỗi của cô. Còn Tống Diệm, bản tính anh kiêu ngạo ngông cuồng, nóng tính nhưng lại hay dở trò lưu manh với Hứa Thấm. Một chàng trai sẵn sàng bất chấp tất cả cố gắng nỗ lực chỉ để xứng đôi với cô gái anh yêu. Mình rất xúc động khi đọc đến phần quá khứ của Tống Diệm. Hứa Thấm hỏi anh rằng quãng thời gian đã qua, phải chăng anh rất vất vả, anh lại không mảy may nói về những uất ức bản thân đã phải chịu đựng, chỉ vờ như chưa có gì xảy đến. Yếu tố “sắc” trong Một tòa thành đang chờ anh dừng ở mức độ vừa phải, không dày đặc nhưng lại được Cửu Nguyệt Hi miêu tả hết sức tài tình. Những ham muốn về tình dục của Tống Diệm đốt cháy Hứa Thấm, khiến cô đê mê trong cảm xúc khi hai người gần gũi nhau. Nhiều khi, sắc trong Một tòa thành đang chờ anh chỉ là những sự đụng chạm nhẹ nhàng mà đầy lưu luyến, những cái hôn vội vã mà nồng nhiệt. Cửu Nguyệt Hi xen kẽ những chi tiết “sắc” hợp lý, tác giả này khiến độc giả phải vừa đọc vừa tự liên tưởng. Điều mình thích nhất ở Một tòa tình đang chờ anh đó chính là tác phẩm này không chỉ đi sâu giải quyết những mâu thuẫn, hiểu lầm trong mối quan hệ của cặp đôi Thấm – Diệm mà còn phản ánh những mảnh ghép về cuộc sống. Ở đó, người ta phải lựa chọn hy sinh cho đất nước, đặt quyền lợi chung lên trên tình cảm riêng tư. Mình nhớ câu nói của Tống Diệm khi Hứa Thấm van xin anh không lao vào đám cháy để cố cứu vãn tình hình, Tống Diệm nhìn sâu vào mắt cô, bỏ lại đúng một câu “Anh sẽ quay lại tìm em”. Có thể thời điểm ấy, anh rõ ràng hơn ai hết, bên trong đám cháy đó còn biết bao đồng đội của anh đang chiến đấu, anh yêu cô nhưng anh không thể bất nghĩa với đồng đội. Còn Hứa Thấm, ngay thời điểm đó, cô suy sụp vì cô lo sợ mất đi anh – người cô yêu nhất, nhưng khi bình tĩnh lại, cô lại nhận ra có những điều còn thiêng liêng hơn cả tình yêu đôi lứa. Một tòa thành đang chờ anh chính là điển hình cho thể loại ngôn tình vừa sủng vừa ngược. Họ ngược nhau và tự ngược chính bản thân mình, để bản thân quay cuồng trong những nỗi dằn vặt khi cố tỏ ra không quan tâm nhau. Hứa Thấm day dứt về mối tình đứt đoạn với Tống Diệm 10 năm về trước. Cô đau đớn khi biết chính bố mẹ mình là người gây mọi biến cố trong quãng đời tuổi trẻ của Tống Diệm. Tống Diệm thì khác, anh luôn luôn phải đứng trước sự lựa chọn giữa tình yêu và đồng đội, làm một người lính cứu hỏa, anh không được phép đặt tính mạng của mình lên trên tính mạng của vô vàn người khác. Nhưng anh lại không ngừng dằn vặt khi có Hứa Thấm ở bên cạnh, anh sợ mình sẽ trở thành gánh nặng cho cô.  Trong Một tòa thành đang chờ anh có yếu tố quân nhân. Gia đình Hứa Thấm có nguồn gốc quân đội, bố Hứa Thấm - ông Mạnh Hoài Cẩn là Tham mưu trưởng quân khu. Anh trai cô là Mạnh Yến Thần cũng thuộc quân đội. Sở dĩ Hứa Thấm không họ Mạnh mà họ Hứa vì cô chỉ là đứa con được nhận nuôi. Thời niên thiếu, cô từng yêu anh trai trên danh nghĩa của mình, còn Mạnh Yến Thần, đến thời điểm hiện tại vẫn nuôi một tình yêu sâu đậm với cô. Anh từng hỏi cô rằng: “Thấm Thấm, nếu không có cậu ta, hiện tại em vẫn sẽ thích anh chứ?”, anh tự trách mình khi nhu nhược không dám vượt qua các mác “anh em” mà dũng cảm ở bên Hứa Thấm. Tống Diệm có thể đã trở thành một quân nhân xuất sắc nếu không có biến cố xảy ra. Trong quá khứ, vì qua lại với Hứa Thấm, anh bị Phó Văn Anh – mẹ Hứa Thấm hãm hại đến không ngóc đầu lên nổi, thậm chí phải đối mặt với án tử khi bị gán tội “làm lộ cơ mật quốc gia”. Đến hiện tại, sau bao biến cố được trở về bên Hứa Thấm, Tống Diệm suy nghĩ đến chuyện sẽ chuyển công tác hậu kỳ, chỉ vì anh muốn cùng Hứa Thấm trải qua quãng thời gian bên nhau bình yên, không lo lắng, không mộng mị. Mối quan hệ của Hứa Thấm và Tống Diệm trong 10 năm về trước phải nói là “ngọt đến sâu răng”. Tống Diệm ngông nghênh, cuồng ngạo lại có những hành động trẻ con, ngây thơ chỉ để làm Hứa Thấm vui vẻ, sủng cô đến tận trời, bắt cô mặc áo viết hai chữ “Tống Diệm” to đùng đằng sau để “dọa” những kẻ hay bắt nạt cô, leo cây lên ký túc xá chỉ để tặng cô gói kẹo của quê hương. Thu hút độc giả với cốt truyện hay và tình tiết hấp dẫn, tuy nhiên Một tòa thành đang chờ anh cũng khiến không ít độc giả băn khoăn. Kết thúc thường thấy trong các tác phẩm của Cửu Nguyệt Hi là kết thúc mở, để người đọc tự viết tiếp. Với Một tòa thành đang chờ anh, dường như Cửu Nguyệt Hi còn bỏ ngỏ quá nhiều vấn đề cho công chúng như: mối quan hệ cuối cùng giữa Tống Diệm và bố mẹ Hứa Thấm liệu có tốt đẹp hơn? Phó Văn Anh có phải trả giá sau những gì đã gây ra cho Tống Diệm trong quá khứ, bà có nhận ra sai lầm của mình? Em gái Tống Diệm là Địch Miểu có tha thứ cho gia đình Hứa Thấm? Cuối cùng, Mạnh Yến Thần có quên được Hứa Thấm và hạnh phúc? Một tòa thành đang chờ anh là một tác phẩm ngôn tình đáng đọc của Cửu Nguyệt Hi. Nếu bạn đang tìm những truyện có cả sủng, cả ngược xen lẫn tình tiết “sắc”, hình tượng nhân vật dung dị gần gũi thì mình tin Một tòa thành đang chờ anh là một lựa chọn phù hợp trong những giờ phút nghỉ ngơi, thư giãn. Mời các bạn đón đọc Một Tòa Thành Đang Chờ Anh của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Bình Minh Rực Rỡ - Phi Thiên Dạ Tường
2013 là bộ sách kể về năm 2013, bệnh dịch thây ma bùng nổ trên khắp trái đất. Trong cơn đại dịch đó, các quốc gia, các cá nhân phải lựa chọn con đường để chiến đấu với bệnh dịch, bảo vệ sự sống và bảo vệ đất mẹ. Truyện kể về quá trình trưởng thành dần dần về tư tưởng và ý chí của nhóm bạn Lưu Nghiễn trong cơn đại dịch đó: từ chỗ đơn thuần chốn chạy tử thần đến lúc chủ động đương đầu với hiểm nguy để tìm ra một con đường bảo vệ tất cả mọi người và giải quyết bệnh dịch. 2013 là câu truyện về ý chí và tình yêu: tình yêu giữa con người với con người, giữa con người với tự nhiên, giữa cá nhân với đồng bào, với Tổ Quố “Năm 2013, đại dịch thây ma bùng nổ. Quê hương lâm nguy, loài người buộc phải triển khai cuộc chiến tự vệ quy mô lớn. Những nhân vật chính của chúng ta phải đợi chờ ánh bình minh trong đêm dài thăm thẳm. Ngày tận thế đến gần, họ biết phải đi đâu về đâu? Quá khứ đã vụn vỡ dưới đống tro tàn. Nhưng niềm tin lại tái sinh trong lửa đỏ.” 2013 gồm 2 quyển: Hoàng Hôn Màu Máu Bình Minh Rực Rỡ *** Thể loại: đam mỹ, hiện đại, zombie (thây ma), 2 couple, trá hình khoa học viễn tưởng. Nhân vật chính: Mông Phong x Lưu Nghiễn; Trương Dân x Quyết Minh. Giới hạn độ tuổi: 18+ Cảnh báo: incest (cha con trá hình =.=!), có quan hệ với vị thành niên (15 tuổi), có hình ảnh kinh dị máu me. Giới thiệu: Có thể thưởng thức bài này trong quá trình đọc truyện để tăng cảm hứng XD http://mp3.zing.vn/bai-hat/Zombie-The-Cranberries/ZWZC6E0I.html Vào năm 2013, nạn zombie bùng nổ toàn cầu, loài người buộc phải triển khai cuộc chiến tranh sống còn ác liệt. Con người trong màn đêm vô định hãi hùng chờ đợi chút ánh sáng bình minh. Ngày diệt vong đến gần ngay trước mắt, liệu có còn lối thoát nào cho họ? Quá khứ tươi đẹp đã bị vùi dập trong tro tàn mục nát. Nhưng niềm tin một lần nữa bùng lên trong ngọn lửa tương lai. E/N: 1. Mình ý kiến một chút, về từ “zombie”, nguyên văn là “tang thi”- nghĩa là thây ma (xác sống…), có lẽ với những bạn chuyên đọc đam mỹ kinh dị thì chẳng lạ lẫm gì với từ này rồi, nhưng với sở thích cá nhân thì mình thấy từ “zombie” thuận miệng hơn (dễ thương hơn) “thây ma” và hiện đại hơn “tang thi”, nên quyết định sẽ gọi như thế đến hết truyện. 2. Trong truyện thì Mông Phong và Lưu Nghiễn bằng tuổi nhau, vốn ban đầu mình định để xưng hô là “tôi – cậu” và “tôi – anh”, nhưng khi dợt lại mớ phiên ngoại ngọt như đường phèn thời trung học của hai người thì thấy dùng “tôi” có hơi lạnh nhạt quá, nên quyết định đổi lại là “anh – em”. Cảm giác có hơi chuối sến, nhưng tình cảm của hai người đúng là lãng mạn ngọt ngấy như vậy đó =..=’’ *** Dạo này bận quá, cách thời gian update lần cuối đã khá là lâu rồi. Không phải không tìm đọc được một vài truyện ưng y. Nhưng khổ nỗi vẫn không nhấc nổi cánh tay để mà gõ chữ. Mà đến khi rỗi lại quên mất truyện ấy rồi. Trong hai ngày liên tiếp, mình đã may mắn đọc được double cả hai tác phẩm đều khá hay nằm trong thể loại mình yêu thích: “mạt thế”. Một là tác phẩm sắp được nói tới ở đây, tác phẩm có tên là “2013” của Phi Thiên Dạ Tường. Hai là mình sẽ nói sau: “Người bất tử” của Hoài Thượng. Đây không phải lần đầu mình đọc truyện của tác giả này. Nhưng với 2013 mình lại khá ưng. Có lẽ cũng phải nhờ đến công edit của bạn Tò He nữa ấy. Vì nếu không tỉ mỉ và cẩn thận trong từng câu chữ, có thể một vài chỗ tình tiết quan trọng mình sẽ chẳng thể hiểu và tự động pass như mọi lần. Đặc biệt, chính những chi tiết đó lại khiến mình cảm thấy đã giúp làm tác phẩm này hay hơn rất nhiều. Câu chuyện bối cảnh không mới – Trái Đất bùng nổ tang thi nhưng lại mới ở cách phát triển câu chuyện một chút. Nhân vật không có dị năng, chỉ dùng vũ lực và vũ khí nóng – lạnh để chống lại nạn dịch. Thêm nữa, hai nhân vật chính Mông Phong và Lưu Nghiễn vốn đã quen biết từ trước, vì đôi chỗ hiểu lầm mà chia tay ( khác với motif khi xảy ra nạn dịch mới bắt đầu quen biết). Mông Phong là lính đặc chủng xuất ngũ. Lưu Nghiễn là nghiên cứu sinh về máy móc. Sau đó khi gặp lại, thời đại tạo anh hùng, hai người cùng các đồng đội bắt đầu hành trình cứu lấy Đất Mẹ, cứu lấy nhân loại. Như mọi lần, đầu tiên mình sẽ nhận xét về tính cách nhân vật. Ở đây, có đôi chỗ khiến mình không thích cách tác giả xây dựng hình tượng các nhân vật chính. Ví dụ như sự không nhất quán trong cá tính. Điều này luôn là điều làm mình không thích nhất trong hầu hết các tác phẩm. Thứ nhất chính là Mông Phong. Ban đầu, khi Mông Phong xuất hiện, qua lời dẫn dắt của tác giả khiến mình liên tưởng đến một vị quân nhân trầm ổn kiệm lời. Nhưng sau đó càng về sau, tính cách của Mông Phong lại biến đổi theo chiều hướng “nói nhiều – làm nhiều”. Sự thay đổi này vừa hợp lí lại vừa không hợp lí.  Hợp lí ở chỗ sự thay đổi đó đem lại tiếng cười, thể hiện sự lạc quan của người lính và góp phần thúc đẩy nội dung câu chuyện. Nhưng sự không hợp lí lại nằm ở việc không có biến cố gì xảy ra trực tiếp lên nhân vật khiến nhân vật dễ dàng thay đổi tính cách như thế. Dù vậy, nhân vật Mông Phong vẫn là một nhân vật đáng yêu. Cách anh quan tâm và nuông chiều Lưu Nghiễn luôn làm mình mềm lòng. Khi chia tay, hai người không liên lạc. Ấy vậy mà khi dịch bệnh vừa xảy ra, anh đã lao đi tìm Lưu Nghiễn trước nhất. Mông Phong vừa bạo lực vừa dịu dàng. Đây là mẫu đàn ông khiến chị em phụ nữ đổ đứ đừ nhất. Mông Phong không ngại ngần gọi Lưu Nghiễn hai tiếng “bà xã”. Thật ra mình không thích cách gọi này dành cho một người đàn ông lắm. Nhưng Mông Phong thì khác, cách anh gọi luôn tràn ngập tình yêu thương, sự quan tâm và gần gũi với Lưu Nghiễn. Hay khi Mông Phong hôn nhẹ vào tóc mai Lưu Nghiễn, trộm một gói mì xào đem về cho Lưu Nghiễn ăn, luôn chỉ nhìn và chỉ yêu Lưu Nghiễn, luôn cố gắng bảo vệ Lưu Nghiễn bằng chính đôi bàn tay mình. Mông Phong là anh hùng, là người lính, và là một người tình hoàn mỹ. Nhân vật thứ hai mình muốn nhắc đến là Lưu Nghiễn. Nói sao nhỉ. Thật ra Lưu Nghiễn cũng rất tuyệt vời. Một anh chàng tài ba có thể sửa chữa và chế tạo máy móc, là tay kỹ sư xuất chúng không cần dựa dẫm vào bất cứ ai để có thể sinh tồn. Nhưng anh vẫn lựa chọn dựa dẫm vào Mông Phong. Là dựa dẫm và đồng hành. Giữa hai người họ là tình yêu, tình thân, tình bằng hữu, tình đồng đội. Mông Phong sẽ không ngại ngần xông pha về phía trước. Vì bởi phía sau luôn có Lưu Nghiễn yểm trợ anh. Từ đầu đến cuối họ chỉ có nhau. Dù có chia tay hay đôi lần cãi vã, mỗi khi đối phương cần, họ đều không ngại trao tính mạng mình cho đối phương. Đó là yêu, là tin tưởng. Hai người không ai nằm ở thế yếu. Tình cảm của Mông Phong và Lưu Nghiễn không quá sướt mướt nhưng lại không thiếu ngọt ngào. Trong từng hành động, trong từng lời nói vẫn sẽ dễ dàng nhận ra họ yêu nhau biết bao nhiêu. Lại nói một chút về couple phụ trong 2013 – Trương Dân và Quyết Minh. Thú thực mình không có nhiều tình cảm cho hai nhân vật này dù tác giả vẫn dành đất diễn cho họ ở một mức độ nhất định. Tác giả muốn xây dựng một kiểu tình cảm khá kích thích người đọc – ngụy phụ tử nhưng lại có phần hời hợt và vội vã. Cách phát triển logic tư duy của Trương Dân khá kỳ quặc. Khoan nói đến độ tuổi và mối quan hệ trên thực tế. Cách nhìn nhận và chấp nhận của Trương Dân phải nói đơn giản cực kỳ. Một đứa trẻ ngốc nghếch khờ dại dựa dẫm, anh lại chấp nhận lời nói “yêu” của nó. Trương Dân là một người bình thường với tư duy bình thường. Vậy tại sao anh lại dễ dàng phát triển tình cảm với Quyết Minh giai đoạn đó như thế?!? Còn nếu nói giai đoạn đó Quyết Minh đủ tư duy nhận biết tình yêu là gì. Vậy chứng tỏ tính cách Quyết Minh đã luôn mâu thuẫn từ đầu đến cuối. (Mình không nói đến tính cách thứ 2 đâu). Dù Trương Dân vẫn là anh hùng. Nhưng nguồn gốc phát triển đoạn tình cảm của anh với Quyết Minh vẫn khiến mình cảm thấy không thỏa đáng. Điều này đã ảnh hưởng ít nhiều đến tình cảm mình dành cho hai người. Với mình, tình yêu phải bình đẳng, minh bạch và rõ ràng. Trong này, tuyến nhân vật phụ được tác giả xây dựng rất ổn. Ở giai đoạn đầu, nhân vật gây cho mình ấn tượng chính là “anh Sâm”. Nhưng đến giai đoạn sau, nhân vật gây cho mình ấn tượng là những người lính thuộc đội Cơn Lốc. Đặc biệt là Văn Thư Ca và Lai Kiệt. Văn Thư Ca, một cái tên đẹp, một cái chết đẹp. Mình đã hoàn toàn bị chinh phục khi cái chết của Thư Ca đến. Buồn có, xót thương có, nhưng lại hào hùng và “đẹp” đến ngỡ ngàng. Thư Ca đã chết đi như một người hùng, mãi mãi nằm lại nơi đó, gần tâm của Đất mẹ và đem theo một tình yêu thầm kín. Người anh yêu sẽ vĩnh viễn không biết đã từng được anh yêu. Nhưng anh không hối hận. Mạng của anh đổi lại sự sống, khởi đầu một hành trình tiếp theo. Bất kỳ ai trong Cơn Lốc đều có một câu chuyện. Lai Kiệt cũng thế, và câu chuyện của anh còn buồn hơn cả khi anh gián tiếp bỏ mặc người anh yêu thương. Nỗi đau và thống hận đó dường như đã dày vò anh thật nhiều đêm. Nhiều đến mức rất khó trông thấy nơi anh nỗi buồn. Chỉ có đôi khi nỗi nhớ nhung ấy tràn ra một chút, lại được anh thu vén cất giấu vào sâu trong tim. Nhưng cũng may, may mắn vì đến cuối cùng, anh cũng có được một người bầu bạn đến hết cuộc đời. Tác giả hầu như không bạc đãi ai trong câu chuyện này. Người xấu thì trả giá. Người tốt thì giành được hạnh phúc. Cho nên khi đọc 2013, quả thật rất dễ chịu. Nội dung như đã nói từ ban đầu là không quá mới. Nhưng tác giả đã vận dụng một số lí thuyết triết học, sinh học, hóa học,… khiến tác phẩm tăng sức thuyết phục hơn. Có thể nói đây là một sự đầu tư chăm chút cho tác phẩm khiến mình thích vô cùng. Với khái niệm Huyền Địa Cầu và Huyền virus, theo mình, có lẽ tác giả đã mở ra một khái niệm và cách cắt nghĩa xác đáng nhất cho bệnh dịch tang thi trong hàng loạt tác phẩm đại trà hiện tại. Điều mà hầu hết một số tác phẩm mình từng đọc chưa đề cập sâu. Chi tiết rãnh ở Thái Bình Dương, hợp thể Oarks luôn làm mình liên tưởng đến bộ phim Pacific Rim ấy. Nói chung khi đọc đến những đoạn lí giải, mình đều phải gật gù vì cách tác giả đưa lí thuyết vào quá hay và cách bạn edit quá mượt. Mình đã dành điểm cộng siêu nhiều cho phần nội dung. Vì quả thật mớ truyện tang thi luôn na ná nhau và chỉ có một số ít tác phẩm đủ sức bật gợi cho mình cảm giác thích thú. 2013 đã làm được điều đó. Gây ấn tượng với một đứa khó tính như mình với khái niệm Huyền và sức sống bền bỉ tiềm tàng của nhân loại. Trải qua sáu bảy chục chương, tác giả đã dần tháo gỡ và hoàn thiện mảnh ghép câu chuyện của mình. Về một tình yêu bền bỉ mãnh liệt. Về một Địa Cầu đang tổn thương mà ta phải gìn giữ. Đến với 2013, có khi vui đó rồi buồn đó. Có khi lại căng thẳng hồi hộp khi trông thấy họ chiến đấu cùng zombie hay so tài so trí cùng đồng loại. Có khi lại lắng đọng với đôi dòng nhật kí giàu cảm xúc và sức gợi của Lưu Nghiễn. Có khi lại tràn ngập tiếng cười và sự lạc quan của các anh lính. Họ sẽ phải hi sinh và nằm lại nơi chiến trường. Nhưng không một lần họ nản lòng chùn bước. 2013 sẽ nằm trong top truyện yêu thích của mình và thôi thúc mình đọc lại một lần nữa vào một ngày không xa.   Thời thế kiến tạo anh hùng. Và anh hùng làm nên lịch sử.   Mời các bạn đón đọc Bình Minh Rực Rỡ của tác giả Phi Thiên Dạ Tường.