Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Em Là Sinh Mệnh Của Anh

- Nhiên chạy nhanh đi con, nhanh lên! Trên con đường mòn ven cánh rừng, người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi vừa khóc vừa nói với đứa bé bên cạnh mình, bàn chân chị ta nhuốm đầy bùn bẩn, gai đâm rách toạc cả gấu quần. Bầu trời đêm lạnh buốt, trên trời không có nổi một ngôi sao chỉ có những ánh đèn le lói phía bên kia con đường. Có tiếng bước chân dồn dập phía sau, người phụ nữ không còn giữ được bình tĩnh kéo đứa bé chạy thẳng vào cánh rừng nhưng dù có chạy thế nào chị ta cũng biết mình sẽ không thắng nổi mấy gã đàn ông liền kéo con bé vào một tảng đá. Gió thốc từng cơn vào mặt, mấy giọt nước mắt chưa kịp khô đã tiếp tục lăn xuống trên gò má trắng hồng. Chị ta nhắm nghiền mắt quỳ xuống cạnh đứa bé rồi nói: - Nhiên, con chạy sâu vào trong rừng, cứ thẳng đường này chạy sẽ thấy một ngôi nhà. Ở đó có hai người chờ con sẽ đưa con đến nơi an toàn, chạy nhanh lên! Đứa bé mặc bộ váy trắng, chân đi đôi giày búp bê, khuôn mặt tựa như một cô công chúa thút thít khóc giọng như lạc đi: - Mẹ, con không muốn xa mẹ, mẹ đi cùng con đi mẹ. Còn ba nữa, mẹ bảo ba sẽ đón mẹ con mình mà. Người phụ nữ không kìm được bật khóc nức nở: - Ba con....ba con bị....ba con không còn nữa rồi… Chị ta cố giữ chút bình tĩnh cuối cùng, đẩy đứa bé rồi nói tiếp: - Nhanh đi, con phải sống, con phải sống để trả thù cho ba mẹ. Chạy thẳng vào con đường này, nghe lời mẹ đi con. Con hãy nhớ những kẻ đã hại ba và mẹ, mẹ cầu xin con hãy nghe lời mẹ đi, con phải tiếp tục sống cho bằng được. Đứa bé níu tay người phụ nữ, những giọt nước mắt mặn chát chảy xuống, “Ba con không còn nữa rồi” đủ khiến một đứa bé mười ba tuổi hiểu thế nào là đau đớn tột cùng. - Tại sao vậy mẹ? Tại sao lại hại chúng ta vậy mẹ? Chẳng phải mấy ngày trước chúng ta còn sống hạnh phúc sao mẹ? Tại sao họ lại làm vậy với chúng ta? Chị ta kéo tay đứa bé khỏi tay mình, đưa cho nó một cặp da rồi nói: - Không còn thời gian nữa đâu Nhiên, con chạy đi, nhanh lên, có người sẽ giúp con. Nhanh lên Nhiên, chạy đi. Mẹ cầu xin con đấy, vì ba vì mẹ chạy đi con. Mẹ biết con gái của mẹ mạnh mẽ lắm mà. Chạy đi con! Nói rồi chị ta đẩy đứa bé rồi chạy thẳng về phía những ánh đèn đang tới gần, đứa bé không dám nhìn lại, ôm chiếc cặp da chạy thẳng về phía trước. Nó cứ cắm đầu chạy mải miết, ánh đèn pin cũng khuất dần phía xa. "Đoàng, đoàng.." Tiếng súng nổ từ xa khiến nó giật mình ngoảnh lại chỉ kịp nhìn thấy từ nơi ánh sáng hắt lại, bóng dáng quen thuộc mờ nhạt gục xuống, có tiếng hét lớn dù ở khoảng cách xa vẫn đủ nó nghe được loáng thoáng: - Còn đứa bé, phải bắt bằng được nó! Nó nhìn về phía sau, đau đớn nấc lên. Bàn chân nhỏ bé muốn quay lại ôm chặt người mẹ đáng thương vừa nằm xuống nhưng nó hiểu rằng giây phút này quay lại là tự đâm đầu vào chỗ chết chỉ còn biết chạy về phía trước. Ở ngay phía sau có tiếng hét yếu ớt trong tuyệt vọng: - Chạy đi Nhiên, nhất định phải trả thù cho ba mẹ. Đứa bé bấu chặt hai tay vào nhau, xoay người chạy rất nhanh, không còn tiếng dồn dập phía sau nhưng nó biết những kẻ áo đen vẫn đang lùng sục tìm nó, những giọt nước mắt vẫn mặn đắng trên gương mặt xinh xắn. Nó không còn nghĩ được gì chỉ cắm đầu chạy, mắt đã nhoà đi, trong lòng vẫn đang không ngừng gọi tên người mẹ đáng thương. Đột nhiên có ánh đèn chiếu rọi thẳng vào mặt, nó sợ hãi giật mình, tim đập thình thịch, tiếng thở phát ra rất mạnh, nó không còn giữ được bình tĩnh liền hét lên: - Cút đi! Ánh đèn pin hơi khựng lại, bất chợt tiến lại gần hơn bịt miệng nó rồi kéo ra một góc. Có lẽ chính bản thân nó cũng cho rằng cái sự sống mỏng manh này chẳng còn giữ được trong chốc lát, liền ra sức cắn chặt vào bàn tay đang giữ miệng mình. Chẳng biết nó đã dùng sức lực thế nào chỉ biết đến khi có mùi tanh ngập trong miệng nó mới buông ra, có thứ gì đó ướt át đang chảy trên khoé môi. Là máu! Từng giọt máu chảy xuống ướt cả chiếc váy trắng qua ánh đèn pin trở nên kinh hãi đến đáng sợ, nó chưa kịp định thần lại tiếp tục bị lôi đi. - Lên xe đi, nhanh lên không bọn chúng sắp đến rồi. Giọng nói ồm ồm phía sau mà từ ban nãy vẫn im lặng khiến nó giật mình, lúc này nó mới để ý kỹ người vừa bị nó cắn là một chàng trai khoảng mười tám hai mươi tuổi, dưới ánh đèn mờ nhạt chỉ thấy đôi mắt cậu ta rất sáng. Đứa bé thở hồng hộc, vẫn chưa hết bàng hoàng hỏi lại: - Anh là ai? Không phải do bọn kia sai đến sao? - Không, anh đến để giúp em, mau trèo lên xe anh đưa em đi. Bọn đó sắp đến rồi, nhanh lên! Nó nhìn lên, chiếc xe dream cũ kỹ đang được chàng trai dựng, trên tay vẫn còn vết thương vừa bị cắn máu đang rỉ ra, không còn nghĩ được gì nó liền vội vã trèo lên phía sau xe máy, lúc này đây là sự lựa chọn duy nhất. Chiếc xe nổ máy giòn tan, đứa bé một tay ôm chặt chiếc cặp da, một tay bám chặt vào cậu thanh niên lạ lẫm phó mặc số phận cho ông trời. Phía sau không gian yên tĩnh đến lạ thường, chiếc xe cứ thế tiến về phía trước. "Rầm" một tiếng động lớn phát ra, chiếc xe máy vừa lao thẳng vào một tảng đá không giữ được thăng bằng đổ xuống nền đất, đứa con gái vẫn ôm chiếc cặp, chưa kịp định thần điều gì đang xảy ra chỉ thấy cánh tay đau nhức, nó mở to đôi mắt nhìn, chiếc đèn pin văng ra xa, phía dưới thân nó ấm áp lạ kỳ. Một cánh tay to lớn đang ôm chặt phía bụng nó, cánh tay còn lại che phía trên đầu. Lúc này nó mới phát hiện ra chàng trai vừa nãy lại thêm một lần nữa cứu nó, bất chợt nó thấy một dòng đỏ chảy từ rất nhiều ở chỗ bàn tay vừa bị cắn, ngay tại vết cắn một hòn đá cắm thẳng vào sâu hoắm, vết máu cũ chưa khô vết máu mới lại chảy. Trời đã bắt đầu tờ mờ sáng, nó giương mắt nhìn bàn tay cậu ta hốt hoảng không biết phải làm gì lúc này cúi gằm xuống hỏi một câu thật vô nghĩa: - Anh có sao không? - Em có băng gạc không? Nó ngước đôi mắt to tròn, vẫn ướt long lanh lắc đầu. Cậu ta thở dài nhìn đứa con gái trước mặt hỏi lại một câu không liên quan: - Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi? - Em…em…mười ba tuổi. Cậu ta ôm chặt bàn tay rồi nói: - Em cứ đi thẳng về phía trước một đoạn nữa là ra khỏi cánh rừng, chắc bọn đó tạm thời chưa đuổi theo em được nữa vì đường này rất khó tìm. Em đi trước đi! Đứa bé cậu thanh niên trẻ, bất chợt oà lên khóc, lúc này khi bình tĩnh lại nó mới thấy nỗi đau đớn đang gào xé tâm can mình. Cậu ta nhìn nó bối rối hỏi: - Em không sao chứ? - Em…em không còn ai bên cạnh mình nữa rồi. Tất cả đều bỏ em đi…ba em, mẹ em không còn ai nữa… Cậu ta nhìn đứa bé trước mặt, chiếc váy trắng đã nhuốm đầy bùn bẩn, khuôn mặt lấm lem mấy sợi tóc lơ thơ dính lên cả bờ môi nhỏ bé lòng chợt dấy lên nỗi xót xa vô hạn. Phải rồi một đứa trẻ mới mười mấy tuổi vài ngày trước còn đang hạnh phúc bất chợt phải chứng kiến cảnh cả nhà bị truy sát, mẹ bị bắn ngay trước mặt thì làm sao có thể bình tĩnh được? Đột nhiên đứa bé dừng lại, nó lấy miếng băng đô trên đầu rồi nói: - Anh đưa tay đây. Nói rồi đứa bé gái kéo tay cậu thanh niên đặt tấm băng đô lên tay cậu ta cuộn mấy vòng rồi buộc lại, vết thương trên bàn tay đã được băng bó xong, nó liền đứng dậy quệt nước mắt ôm chiếc cặp rồi hỏi: - Bây giờ anh đi đâu? Cậu ta không trả lời mà hỏi lại: - Em định đi đâu? Đứa bé chỉ tay về một góc rồi nói: - Mẹ em bảo em đến ngôi nhà kia, sẽ có người đón em, anh đi cùng em chứ? - Anh không đi được, nhưng đến đây là khá an toàn rồi. Em đi về đó đi, mau lên đi! Đứa bé cắn chặt môi, cúi gằm mặt hỏi lại: - Anh là ai? Tại sao anh lại giúp em vậy? Cậu ta đưa bàn tay còn lại vuốt mấy sợi tóc trên mặt nó rồi nói: - Anh chỉ là người qua đường, thấy em gặp chuyện thì giúp thôi, em đi mau đi, không lại không kịp. Nhanh lên, bay giờ chỉ tạm an toàn thôi bọn nó có thể đến bất cứ lúc nào. - Nhưng sao anh lại giúp em bất chấp cả nguy hiểm? Bọn chúng cũng có thể giết anh mà! - Không sao đâu, chúng không dám giết anh đâu. Em đừng hỏi nhiều nữa, mau đi đi, tìm người em cần có thể giúp em đi, anh chỉ giúp em được thế này thôi. Đứa bé nhìn cậu ta, xoay người bước đi từng giọt nước mắt đau đớn bắt đầu lăn xuống. Có lẽ khi càng bình tĩnh lại, nỗi đau bị giết cả nhà lại càng lớn hơn trong lòng: - Em hãy mạnh mẽ lên nhé, cô gái! Tiếng nói phía sau của cậu làm nó sững lại, nó ngoảnh mặt lại, đôi mắt đỏ hoe mím chặt môi gật đầu: - Cảm ơn anh, nhất định anh sẽ gặp mọi điều tốt lành nhất, em cảm ơn anh rất nhiều! Chàng trai ngập ngừng một lúc rồi hỏi tiếp: - Em có thể cho anh biết tên em không? Nó lấy tay quệt mấy giọt nước mắt rồi trả lời: - Em là Nhiên, Lưu Diệp An Nhiên! Nói rồi nó xoay người lại chạy về phía trước, không kịp nghe câu nói phía sau: - Còn anh tên là Văn, Nguyễn Đình Văn! *** Hà Nội, cuối tháng 4 năm 2016! Trời Hà Nội mới vào dịp đầu hè mà oi bức đến ngột ngạt. Tám giờ sáng, trời đã nắng lên đỉnh đầu, Nhiên cầm tập hồ sơ ngán ngẩm đến tột cùng. Mấy người ngồi xung quanh đang đọc tài liệu chuẩn bị phỏng vấn còn cô lấy bút vẽ vẽ lên tờ giấy trước mặt. Nhiên nhìn cô bé mặc chiếc áo trắng bên cạnh mình, có lẽ cô bé này ít hơn cô một hai tuổi, vẻ mặt non nớt nhưng đầy háo hức. Hơn một năm trước cô cũng từng có nhiều ước mơ, nhiều hoài bão như những người này nhưng đến giờ có lẽ đã quá rã rời mệt mỏi. Không biết cô đã chụp bao nhiêu cái ảnh, làm bao nhiêu hồ sơ, đến bao nhiêu công ty để phỏng vấn nhưng cuối cùng nếu không phải người ta không nhận thì cũng là chưa kịp thử việc xong cũng đã bị đè ép đến mức bỏ việc. Đến giờ phút này chẳng còn chút hứng thú nào với những lần xin việc thế này. Cô thở dài, nếu không phải Quân giục cô đi phỏng vấn ở đây có lẽ cô cũng không thèm đi dẫu biết rằng công ty này là mục tiêu mà bản thân cô đặt ra từ năm ấy. Nhiên chán nản vào nhà vệ sinh, chỉnh lại chút quần áo rồi tô son, nhìn bản thân trong gương bất chợt bật cười. - Này, nghe nói hôm nay Giám đốc đích thân phỏng vấn đấy, anh ta mà phỏng vấn thì… Nhiên nhìn ra ngoài, hai người phụ nữ trạc tuổi cô đang nói chuyện. Người phụ nữ mặc váy đỏ ôm trọn thân hình thanh mảnh tô son bình thản đáp lại: - Thì sao? Đàn ông suy cho cùng cũng là đàn ông, gặp người phụ nữ xinh đẹp thì cũng mềm lòng, huống hồ chúng ta có kinh nghiệm kiểu gì chẳng được vào. Người phụ nữ còn lại mặc bộ đồ công sở, chiếc váy ngắn khoe trọn đôi chân nõn nà lắc đầu đáp: - Thế thì cậu nhầm rồi, tôi được biết giám đốc này cực kỳ khó tính chưa bao giờ vì đối phương là phụ nữ kể cả có đẹp thế nào mà thiên vị đâu. Anh ta rất lạnh lùng và thậm chí trong công việc còn có thể gọi là tàn nhẫn thế nên đến nay đã gần ba mươi tuổi còn chưa có vợ. - Sao cậu biết? - Tôi có bạn làm ở công ty này, cậu ta thường than vãn với tôi mức lương ở đây rất hấp dẫn nhưng công việc rất áp lực vì giám đốc khó tính. Nhưng thật sự tôi rất muốn làm ở môi trường này nên mới rủ cậu đi phỏng vấn vì tôi được biết làm ở đây chỉ cần có năng lực thì đảm bảo sẽ không bị bạc đãi, ở đây rất công bằng không có chuyện cậu là cháu ông này, con ông kia mà sẽ được nhận đâu. Điện thoại của Nhiên bất chợt rung lên tắt ngang cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ. Nhiên không dám ngẩng cao mặt cúi xuống ấn nút nghe, là Quân. Cô thở dài bắt máy: - Alo em đây. Đầu dây bên kia nhẹ nhàng hỏi: - Em sắp phỏng vấn chưa? Mấy giờ em về anh chờ cơm? - Sắp đến lượt em rồi, chắc em về sớm thôi. - Vậy anh chờ cơm em nhé. Cố lên nhé, anh tin em sẽ làm được, anh yêu em! Nhiên không dám thở dài, đoạn hội thoại cô vừa nghe lại càng khiến tâm trạng cô tệ hơn bao giờ nhưng lại không dám nói ra vì sợ Quân thất vọng. Anh đã cùng cô tìm việc suốt hơn một năm nay nhưng cuối cùng cũng chỉ là con số không tròn trĩnh. Cô tắt máy ra ngoài phòng chờ ngồi. Mời các bạn đón đọc Em Là Sinh Mệnh Của Anh của tác giả Phạm Vũ Anh Thư.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trân Châu Cảng
*“Trân Châu cảng” - ngày 07/12/1941 - một sự kiện kinh hoàng cho nước Mỹ và cả thế giới khi không quân Nhật bất ngờ tấn công vào Trân Châu cảng. Điều này đã đặt dấu chấm hết cho thời kỳ “ngây thơ vô tội”…và là sự khởi đầu đầy vinh quang của nước Mỹ. *Với bút pháp thần kỳ, mang đậm nét nhân văn, Randall Wallace sẽ mang đến cho độc giả sự đồng cảm sâu sắc về nỗi đau, nỗi mất mát lớn lao về tinh thần lẫn thể xác mà chiến tranh để lại cho nhân loại. *“Trân Châu cảng” - một câu chuyện bất ngờ gây chấn động, một thất bại thảm hại, một chiến thắng anh dũng và vượt trên tất cả là sự gắn kết một chuyện tình tuyệt đẹp! *** Trận Trân Châu cảng là một chiến thắng thể hiện rõ tinh thần và khả năng của quân nhân Nhật Bản, đặc biệt là hải quân và không quân. Ngoài ra nó cũng cho thấy kỹ nghệ phục vụ chiến tranh của Nhật Bản rất phát triển, thể hiện rõ qua số lượng tàu sân bay cao hơn cả của Mỹ và Anh cộng lại vào thời điểm đó. Tuy nhiên, tham vọng quá lớn của giới quân phiệt đã đẩy Nhật Bản đến thất bại cay đắng và như giới chuyên môn đã nhận định, việc lôi kéo Hoa Kỳ vào cuộc chiến là sai lầm chiến lược dẫn đến thất bại của phe trục trong Thế chiến 2. Cuốn sách tổng hợp rất nhiều thông tin chi tiết, bố cục hợp lý, là một tài liệu tham khảo tốt. *** Mùi thơm ngọt ngào của mảnh gỗ thông bay đến mũi Danny Walker. Rafe McCawley đã khoan hai lỗ nhỏ bằng đầu đinh rồi luồn sợ dây thừng qua. Sau đó, hai thằng bé cột chặt sợ dây ngang thắt lưng trông cho giống dây an toàn thường thấy trên máy bay. Hai đứa đang ngồi trong một thùng bia cũ bằng gỗ. Miệng thùng chẳng to hơn cái thố đựng nước là mấy, tuy nhiên cũng đủ rộng cho hai thân hình mỏng dính gầy gò. Rafe và Danny mới 10 tuổi đầu. Chúng ở trên mảnh đất vốn là một thái ấp cũ. Lúc này, nước Mỹ đang trong cơn đại khủng hoảng của những năm 1930. Nhưng hai thằng bé này sang lắm! Có máy bay riêng! Một chiếc máy bay có hai tầng cánh, thuộc loại nhỏ dùng để rải phân bón ngoài ruộng - một phương tiện lao động thường thấy ở khắp miền Nam nước Mỹ. Cha của Rafe mang chiếc máy bay cũ kỹ ấy về nhà. Thân máy bay bị bể. Máy móc hư nát, không thể dùng được. Ông tháo tung cỗ máy cồng kềnh ấy ra để lấy những phần phụ tùng còn tận dụng được. Lúc này, cánh máy bay là những mảnh gỗ, giẻ rách và đống dây kẽm gai rỉ sét. Quạt gió là cái cánh quạt gẫy nát ai đó vất sau góc vườn nhà. Rafe lượm về lắp cho máy bay của mình. Còn kính chắn gió của máy bay được làm bằng tổ chim sẻ. Khi còn nguyên vẹn, máy bay này đã từng lướt nhẹ trên bầu trời Tennessee. Bây giờ trong tâm trí của hai thằng bé sống nơi thôn dã, chiếc máy bay này là thứ tàu lượn bay nhanh nhất và xa nhất thế giới. Rafe hét lên: - Quân địch đang tới từ phía cánh trái kìa! Nó giả vờ nghiêng ngửa, ngả vai vào người Danny. Tuy tay thằng Rafe gầy gò, chỉ có da bọc xương, nhưng thân hình khá cao ráo. Đặc biệt, nó có cặp mắt nhanh nhẹn của một phi công. Mặc dù mới bước sang tuổi 11 nhưng Danny cũng nhận ra Rafe có tố chất thiên bẩm qua ánh mắt của bạn mình. Không hề có sự sợ hãi, tức giận. Chỉ là ánh mắt rất tinh tường và quả quyết. - Tớ thấy chúng rồi! - Danny trả lời. Trong khi ấy, thằng Rafe đá lưỡi kêu rừ rừ tạo Rafe âm thanh gầm rú của những chiếc máy bay tưởng tượng. Vừa la lối, và vừa cầm chiếc chổi cũ lượn tới lượn lui như thể nó đang lướt đi trong không trung vậy. - Danny! Hạ chúng ngay! - Được rồi! Rafe.. pằng pằng.. Thằng Danny mím môi phát ra âm thanh giả tiếng súng máy đang nã đạn. Danny thích cái cách Rafe gọi tên nó. Nghe âu yếm như hai người anh em ruột gọi nhau vậy. Rafe là người duy nhất trên đời này gọi nó là Danny. Trước đây, mẹ nó cũng gọi nó là Danniel. Nhưng bà đã chết khi Danny mới lên 4 tuổi. Cái từ đẹp đẽ nhất mà cha nó thường gọi nó chỉ đơn giản là nhóc tỳ mà thôi.   Mời các bạn đón đọc Trân Châu Cảng của tác giả Randall Wallace.
Sự Trả Thù Của Quý Cô
Georgiana là người phụ nữ quyền lực nhất Anh Quốc - Nữ hoàng của thế giới ngầm London mà không ai có thể chống lại. Duncan West là người duy nhất đủ thông minh để khám phá sự thật, để phá huỷ tất cả những gì cô đã gây dựng, bao gồm cả trái tim thép mà cô tôi luyện. Cô mang trong mình thân phận bí ẩn, anh sống với thân thế tội lỗi của bản thân. Hai người – vô số bí mật, đều ra sức che đậy, giấu giếm sự thật và tình cảm của chính mình, liệu sẽ ra sao khi tất cả được phơi bày? *** Tác giả: Sarah MacLean sinh ngày 17 tháng 12 năm 1978 tại Rhode Island, nước Mỹ. Bà là một cây bút đầy tài hoa chuyên về tiểu thuyết lãng mạn lịch sử, đồng thời cũng là một trong các tác giả của những cuốn sách ăn khách nhất do New York Times và Romantic Times bình chọn. Bà tốt Smith năm nghiệp 1978 và có chuyên tại bằng tiểu ngành thạc bang sĩ Lịch chuyên Rhode sử ngành Nhân loại học tại Đại học Harvard. Hiện tại bà đang sống tại New York cùng chồng, con gái và sở hữu một bộ sưu tập những cuốn tiểu thuyết lãng mạn hết sức đồ sộ. Sarah có niềm đam mê với lịch sử và văn học lãng mạn từ khi còn rất nhỏ. Bà từng dành hầu hết thời gian trong suốt thời niên thiếu vùi mình trong các thư viện sách. Đó cũng chính là nơi đã khơi dậy trong bà nhiệt huyết với sự nghiệp viết lách, để sau đó trở thành một trong những tiểu thuyết gia lãng mạn nổi tiếng thế giới. Khi rảnh rỗi, bà thích du ngoạn khắp mọi miền đất nước, tìm hiểu về các nền văn hóa, giáo dục, và khám phá thế giới xung quanh dưới con mắt của một lữ khách đầy lạc quan, yêu đời. Các bài viết của bà thường xuyên xuất hiện trên chuyên mục của New York Times Book Review, Washington Post và Parents Magazine. MacLean tự nhận mình là người theo chủ nghĩa bình quyền, và đó cũng chính là phương châm xuyên suốt các tác phẩm của bà, đan xen với dòng chảy của những điều lãng mạn, ngọt ngào. Bà là một trong các tác giả ăn khách nhất do New York Times, USA Today và Romantic Times bình chọn. Cuốn tiểu thuyết đầu tay - 9 tuyệt chiêu tóm kẻ phóng đãng - ra đời ngay sau khi Sarah tốt nghiệp đại học đã giúp tên tuổi của bà trở nên quen thuộc với nhiều độc giả khi được dịch ra mười thứ tiếng khác nhau trên thế giới. Tác phẩm này thuộc series Love By Numbers, cùng hai tác phẩm 10 bí quyết chinh phục trái tim và 11 tai tiếng hạ gục công tước đã được Bách Việt xuất bản vào năm 2013. Hãy thử cầm trên tay những tác phẩm của Sarah MacLean để cảm nhận được ma lực từ một cây viết đầy trí tuệ và tài hoa. Hãy bước vào thế giới muôn hình vạn trạng trong tiểu thuyết của bà để thấu hiểu những giá trị nhân văn sâu sắc qua từng trang sách...   Các tác phẩm đã và sẽ được BachvietBooks giới thiệu tới độc giả: - 9 Tuyệt Chiêu tóm kẻ Phóng Đãng - Sarah Maclean (2013) - 10 Bí quyết chinh phục trái tim - Sarah Maclean (2013) - 11 Tai Tiếng hạ gục Công tước - Sarah Maclean (2013) - Canh bạc hôn nhân (2014) - Chàng Có Thể Hủy Hoại Em Không? (2014) - Đam Mê và Thù Hận - Sarah MacLean (Quý II/2015) - Sự Trả Thù Của Quý Cô ***   Tháng ba, 1823 Lâu đài Leighton Basildon, Essex “Em yêu anh.” Ba từ nhỏ bé, lạ lẫm đó chứa đựng vô vàn quyền lực. Một tiểu thư như Georgiana Pearson – có cha và anh trai đều là công tước, là hiện thân của danh dự và tôn kính, của sự cao quý và tinh khôi, một con người hết sức danh giá của giới thượng lưu – lại chưa từng nghe về điều đó. Giới quý tộc không yêu đương. Và dù có đi chăng nữa thì chắc chắn họ cũng chẳng bao giờ có một hành động thấp hèn như thừa nhận điều đó. Nên thẳng thắn mà nói, cô cũng khá sốc khi thấy nó thoát ra khỏi môi mình một cách nhẹ nhàng, thoải mái và “thật” đến thế. Nhưng suốt mười sáu năm cuộc đời, Georgiana chưa bao giờ tin tưởng điều gì nhiều đến thế, cũng chưa bao giờ giải phóng mình khỏi những kỳ vọng luôn gắn liền với tên tuổi, lịch sử và dòng họ của mình nhanh đến thế. Thực tế thì, cô đang nắm chặt cảm giác phấn khích đã mong đợi từ lâu ấy, cùng với rủi ro và cơ hội đi kèm với nó. Được sống. Được là chính mình. Rủi ro là cái khỉ gì, đây là tình yêu. Và nó đã giải phóng cô. Chắc chắn rằng trên đời này sẽ chẳng có giây phút nào đẹp như lúc này – trong vòng tay của người đàn ông mà cô yêu, người mà cô sẽ gắn bó cả đời. Và hơn cả thế. Người sẽ cùng cô xây dựng tương lai, người sẽ gánh vác tên tuổi, gia đình và danh dự của cô. Jonathan sẽ bảo vệ cô. Anh đã nói vậy lúc ôm cô, che đi cơn gió lạnh tháng Ba và đưa cô vào đây, chuồng ngựa ở điền trang của gia đình cô. Jonathan cũng yêu cô. Anh đã thì thầm những lời đó khi tay anh cởi khóa, nhấc váy, kéo tất và hứa hẹn sẽ đem cả thế giới cho cô với những động tác vuốt ve âu yếm. Và cô cũng thì thầm đáp lại. Trao cho anh tất cả mọi thứ. Jonathan. Tiếng thì thầm sung sướng của cô vọng khắp các xà gỗ và cô nép mình vào gần anh hơn, được bao bọc trong cơ bắp săn chắc, rơm rạ và được đắp một chiếc khăn choàng cho ngựa ấm áp đáng nhẽ phải khiến cô thấy ngứa ngáy khó chịu, vậy nhưng không hiểu sao lại rất mềm mại, hẳn là do những cảm xúc dịu dàng mà nó vừa được chứng kiến. Tình yêu. Thứ chỉ có trong các áng thơ, điệu nhạc, truyện cổ tích và tiểu thuyết. Tình yêu. Cảm xúc khó hiểu khiến đàn ông vừa khóc, vừa hát, vừa đau đớn vì dục vọng và đam mê. Tình yêu. Cảm xúc thay đổi cả cuộc đời, khiến mọi thứ trở nên rực rỡ, ấm áp và tuyệt vời hơn. Thứ cảm xúc mà cả thế giới tuyệt vọng muốn khám phá. Và cô đã tìm ra nó. Ở nơi đây. Trong mùa đông lạnh căm căm này, trong vòng tay của chàng trai tuyệt vời này. Không. Một người đàn ông. Anh là một người đàn ông, cũng như cô là một người phụ nữ, được tạo ra để dành cho ngày hôm nay, nằm trong vòng tay anh, ép chặt vào cơ thể anh. Một chú ngựa trong chuồng ngựa phía dưới khẽ hí lên, đập móng vào sàn nhà, đòi đồ ăn, nước uống, hoặc đòi được quan tâm. Jonathan cử động cơ thể và cô rúc vào anh, kéo chặt cái chăn quanh người họ. “Chưa được.” “Anh phải đi đây. Người ta gọi anh rồi.” “Em đang gọi anh đây,” cô nói, phô bày vẻ tán tỉnh duyên dáng nhất của mình. Tay anh ấm áp và thô ráp đặt lên bờ vai trần mịn màng của cô, gợi nên cảm giác rùng mình sung sướng trong toàn bộ cơ thể cô. Chẳng mấy khi có người chạm vào cô – con gái của một công tước, em gái của một công tước. Trong trắng. Tinh khôi. Không được phép chạm vào. Cho tới lúc này. Cô cười toét miệng. Mẹ cô chắc sẽ lên cơn khi biết con gái bà chẳng cần mà cũng chẳng có ý định ra mắt giới thượng lưu. Và anh trai của cô – Công tước Disdain – một quý tộc quyền lực, khó tính nhất Luân Đôn này… anh cũng sẽ không tán thành đâu. Nhưng Georgiana chẳng quan tâm. Cô rồi sẽ trở thành bà Jonathan Tavish. Cô thậm chí cũng không định giữ cái danh hiệu “Tiểu thư” mà cô đang mang. Cô không muốn nó. Cô chỉ muốn mình anh thôi. Cho dù anh trai cô có cố gắng làm tất cả để ngăn cản chuyện tình này cũng chẳng sao. Giờ thì chẳng ai ngăn cản được nữa rồi. Con ngựa lúc nãy đã rời khỏi chuồng. Nhưng Georgiana vẫn nằm trên đống cỏ khô. Cô cười rúc rích trước ý nghĩ ấy, thấy phấn khởi trước tình yêu và mối đe dọa – hai mặt của một phần thưởng hết sức giá trị. Anh đang chuyển động người bên dưới người cô, thoát khỏi tổ kén ấm áp được tạo nên bởi cơ thể họ, khiến gió lạnh luồn vào, làm da cô sởn gai ốc. “Em nên mặc đồ vào đi,” anh nói, kéo quần lên. “Nếu có người tóm được chúng ta...” Anh không cần nói hết câu, anh vẫn nói ra câu này suốt mấy tuần vừa rồi, kể từ lần đầu tiên họ hôn nhau cho đến suốt những khoảnh khắc vụng trộm sau đó. Nếu có người tóm được họ thì anh sẽ bị quất bằng roi, hoặc còn tệ hơn. Và cô sẽ bị hủy hoại. Nhưng lúc này đây, sau ngày hôm nay, sau khi nằm trần truồng trong vựa cỏ mùa đông khô khốc này, để anh khám phá, ve vuốt và chiếm giữ bằng đôi bàn tay suốt ngày chỉ biết đẽo, đục... cô cũng đã bị hủy hoại rồi. Cô không quan tâm. Điều đó không quan trọng. Sau chuyện này, họ sẽ bỏ chạy – phải thế thôi nếu muốn kết hôn. Họ sẽ chạy tới Scotland. Họ sẽ khởi đầu một cuộc đời mới. Cô có tiền. Dù cho anh chẳng có gì hết. Họ có tình yêu, vậy là đủ. Đám quý tộc chẳng có gì đáng để ghen tị hết. Họ đáng bị thương hại mới đúng. Không có tình yêu thì sống làm gì? Cô thở dài, quan sát Jonathan hồi lâu, mê mẩn nhìn anh mặc áo, nhét áo vào trong quần, xỏ chân vào bốt như thể đã làm việc đó cả nghìn lần trong không gian lụp xụp này. Anh quấn cà vạt lên cổ và khoác áo mỏng, rồi áo dày, mọi chuyển động đều gọn gàng nhanh nhẹn. Khi xong việc, anh đi ra chỗ chiếc thang dẫn xuống chuồng ngựa, tay chân thon dài và cơ bắp. Cô quấn chặt chăn vào người, cảm thấy lạnh lẽo sau khi anh rời khỏi. “Jonathan,” cô nhỏ giọng gọi, không muốn bị người khác nghe thấy. Anh nhìn cô và cô thấy trong ánh mắt xanh dương của anh chứa đựng một điều gì đó – một điều mà cô không thể nhận diện ngay được. “Gì vậy?” Cô mỉm cười và đột nhiên thấy thật xấu hổ. Xem xét những gì họ vừa làm, những gì anh vừa nhìn thấy thì điều đó đúng là bất khả thi. “Em yêu anh,” cô lặp lại, bị mê hoặc bởi cái cách chúng thoát ra khỏi môi cô, nó bao bọc cô trong sự thật, cái đẹp và tất cả những gì tốt lành nhất. Anh do dự trên thang, ngả người ra sau một cách thoải mái như thể đang bay trên không trung. Anh không nói gì một lúc lâu – lâu đến mức cô cảm thấy cái giá lạnh của tháng Ba ngấm tận vào trong xương. Lâu đến mức cảm giác bất an lặng lẽ hình thành trong cô. Cuối cùng, anh nở nụ cười dạn dĩ quen thuộc, thứ đã thu hút cô từ đầu. Suốt một năm. Và thậm chí còn lâu hơn thế. Cho tới tận chiều nay, khi cuối cùng anh cũng dụ dỗ được cô nằm trên đống cỏ khô này, hôn cô đến khi cô không còn chút do dự, rồi anh thực hiện lời hứa đáng yêu của mình, chiếm lấy tất cả những gì cô có.   Mời các bạn đón đọc Sự Trả Thù Của Quý Cô của tác giả Sarah MacLean.
Chàng Có Thể Hủy Hoại Em Không?
Chàng có thể hủy hoại em không? bắt đầu bằng một tình huống “dở khóc dở cười” khi tiểu thư Philippa Marbury đường đột xuất hiện trong văn phòng làm việc của Cross - một “tay chơi” nổi tiếng kiêm chủ nhân của sòng bài Thiên Thần Sa Ngã và yêu cầu anh ta “hủy hoại” nàng bằng những trải nghiệm xác thịt, đưa nàng vào hành trình khám phá cơ thể con người ở một góc độ rất khác - trần trụi và đầy nhục cảm, nhưng - dưới lăng kính của khoa học. Lý do nàng đưa ra để giải thích cho yêu cầu oái oăm đó là, nàng sắp trở thành vợ của Bá tước Castleton, nhưng nàng chẳng hề biết gì “chuyện ấy”, và Philipa nghĩ mình cần được trang bị tốt, nàng muốn biết mọi kiến thức, mọi ngóc ngách về những điều mà nàng sắp phải trải qua. Với cô tiểu thư thông minh và ngây thơ này, trải nghiệm xác thịt cũng đơn thuần giống như những ngành khoa học khác mà nàng vẫn thường nghiên cứu. Nàng, đơn giản, muốn làm chủ kiến thức, và Cross được đánh giá là một cộng sự lý tưởng cho chuyện này. Như hai thỏi nam châm trái dấu, Cross và Philippa bị cuốn vào nhau bằng một lực hút vô hình. Cuộc tình của họ đi ngược lại với những lề thói phong kiến khi Cross là kẻ bị giới thượng lưu ruồng bỏ, còn Philippa là cô tiểu thư danh giá đã đính hôn với một Bá tước khác. Vậy số phận sẽ dẫn họ đến đâu? *** Sarah MacLean sinh ngày 17 tháng 12 năm 1978 tại Rhode Island, nước Mỹ. sinh học Bà tốt Smith năm nghiệp 1978 và có chuyên tại bằng tiểu ngành thạc bang sĩ Lịch chuyên Rhode sử ngành Nhân loại học tại Đại học Harvard. Hiện tại bà đang sống tại New York cùng chồng, con gái và sở hữu một bộ sưu tập những cuốn tiểu thuyết lãng mạn hết sức đồ sộ. Sarah có niềm đam mê với lịch sử và văn học lãng mạn từ khi còn rất nhỏ. Bà từng dành hầu hết thời gian trong suốt thời niên thiếu vùi mình trong các thư viện sách. Đó cũng chính là nơi đã khơi dậy trong bà nhiệt huyết với sự nghiệp viết lách, để sau đó trở thành một trong những tiểu thuyết gia lãng mạn nổi tiếng thế giới. Khi rảnh rỗi, bà thích du ngoạn khắp mọi miền đất nước, tìm hiểu về các nền văn hóa, giáo dục, và khám phá thế giới xung quanh dưới con mắt của một lữ khách đầy lạc quan, yêu đời. Các bài viết của bà thường xuyên xuất hiện trên chuyên mục của New York Times Book Review, Washington Post và Parents Magazine. MacLean tự nhận mình là người theo chủ nghĩa bình quyền, và đó cũng chính là phương châm xuyên suốt các tác phẩm của bà, đan xen với dòng chảy của những điều lãng mạn, ngọt ngào. Bà là một trong các tác giả ăn khách nhất do New York Times, USA Today và Romantic Times bình chọn. Cuốn tiểu thuyết đầu tay - 9 tuyệt chiêu tóm kẻ phóng đãng - ra đời ngay sau khi Sarah tốt nghiệp đại học đã giúp tên tuổi của bà trở nên quen thuộc với nhiều độc giả khi được dịch ra mười thứ tiếng khác nhau trên thế giới. Tác phẩm này thuộc series Love By Numbers, cùng hai tác phẩm 10 bí quyết chinh phục trái tim và 11 tai tiếng hạ gục công tước đã được Bách Việt xuất bản vào năm 2013. Nằm trong series The Rules of Scoundrels, cuốn Chàng có thể hủy hoại em không đã cướp đi trái tim của hàng triệu độc giả bằng lối kể chuyện vô cùng tinh tế, sắc sảo. Một tiểu thuyết thú vị khác trong loạt truyện này, No Good Duke Goes Unpunished, đã mang về cho MacLean giải RITA - phần thưởng cao nhất dành cho các tác phẩm xuất sắc trong mảng văn học lãng mạn, do hiệp hội các nhà văn lãng mạn Mỹ bình chọn năm 2014. Cuốn sách sẽ được Bách Việt giới thiệu tới độc giả trong thời gian tới. Hãy thử cầm trên tay những tác phẩm của Sarah MacLean để cảm nhận được ma lực từ một cây viết đầy trí tuệ và tài hoa. Hãy bước vào thế giới muôn hình vạn trạng trong tiểu thuyết của bà để thấu hiểu những giá trị nhân văn sâu sắc qua từng trang sách... BachvietBooks *** Tác giả: Sarah MacLean sinh ngày 17 tháng 12 năm 1978 tại Rhode Island, nước Mỹ. Bà là một cây bút đầy tài hoa chuyên về tiểu thuyết lãng mạn lịch sử, đồng thời cũng là một trong các tác giả của những cuốn sách ăn khách nhất do New York Times và Romantic Times bình chọn. Các tác phẩm đã và sẽ được BachvietBooks giới thiệu tới độc giả: - 9 Tuyệt Chiêu tóm kẻ Phóng Đãng - Sarah Maclean (2013) - 10 Bí quyết chinh phục trái tim - Sarah Maclean (2013) - 11 Tai Tiếng hạ gục Công tước - Sarah Maclean (2013) - Canh bạc hôn nhân (2014) - Chàng Có Thể Hủy Hoại Em Không? (2014) - Đam Mê và Thù Hận - Sarah MacLean (Quý II/2015) - Sự Trả Thù Của Quý Cô *** Luân Đôn Đầu xuân năm 1824 Làm con trai thứ cũng có những lợi ích nhất định. Thực vậy, nếu xã hội tồn tại một sự thật thì đó chính là: Những kẻ chơi bời, những gã hư hỏng, hay những tên vô lại đều là những người thừa kế cần được cải tạo. Người đó có thể đập phá, ăn chơi trác táng và làm xã hội chướng mắt với những hành vi bồng bột của tuổi trẻ, nhưng tương lai của anh ta như được khảm vào đá bởi các thợ nề giỏi giang nhất: Rốt cuộc anh ta sẽ thấy bản thân bị trói buộc vào tước vị, đất đai và điền trang, trở thành một tù nhân của tầng lớp quý tộc cũng như các anh em cùng giới trong Thượng nghị viện. Không, sự tự do không dành cho những người thừa kế mà cho những đứa con còn lại. Và Jasper Arlesey, con trai thứ của Bá tước Harlow, biết điều đó. Anh cũng rất rõ, với tầm hiểu biết sâu sắc của một gã tội phạm thoát được giá treo cổ trong chân tơ kẽ tóc, rằng bất chấp việc phải từ bỏ tước vị, điền trang và của cải được thừa kế, mình vẫn là người đàn ông may mắn nhất trên trái đất khi được sinh ra sau Owen Elwood Arthur Arlesey - đứa con lớn tuổi nhất, con trai cả, Tử tước Baine và là người thừa kế tước vị bá tước - mười bảy tháng. Là con thừa kế, Baine phải gánh trọng trách lẫn sự đứng đắn nặng nề cùng với hy vọng và giấc mơ của một thế hệ Bá tước Harlow. Baine phải sống đúng với kỳ vọng của những người xung quanh - cha mẹ... giới quý tộc... người hầu... tất cả. Tử tước Baine không khiếm khuyết, đứng đắn và nhạt nhẽo ấy đã đáp ứng được kỳ vọng của tất cả những người đó. Tạ ơn trời! Đó là lý do vì sao tối hôm đó, Baine đã hộ tống em gái họ trong chuyến đi đầu tiên của cô tới Almack. Phải, vốn Jasper đã đồng ý nhận nhiệm vụ đó và hứa với Lavinia rằng anh chẳng dám bỏ lỡ một buổi tối quan trọng đến thế trong thời thanh xuân của cô. Nhưng những lời hứa của anh chỉ như gió thoảng mây bay, ai chả biết điều đó, vậy nên Baine là người thay anh làm nhiệm vụ. Đáp ứng kỳ vọng như thường. Thay vào đó, Jasper còn bận giành giật cả một gia tài ở một trong những sòng bạc xấu xa nhất Luân Đôn rồi ăn mừng bằng một hành động chính xác với những gì các đứa con thứ hư hỏng hay làm - ở trên giường một cô nàng xinh đẹp. Baine đâu phải là người duy nhất sống đúng kỳ vọng. Một bên khóe miệng Jasper nhếch lên thành nụ cười kín đáo khi nhớ lại khoái lạc mà mình có thừa vào tối hôm đó, rồi phai nhạt trước cảm giác nhoi nhói hối hận mà mình cảm thấy khi trèo ra khỏi chăn đệm ấm áp cùng đôi vòng tay sẵn sàng. Anh mở then cửa sau khu bếp của Dinh thự Arlesey rồi lẻn vào trong. Căn phòng tối om và im ắng trong luồng ánh sáng xám xịt của buổi sáng tháng Ba lạnh cắt da cắt thịt, vừa đủ tối để che đi bộ quần áo nhàu nhĩ, cà vạt buông hờ, và dấu hôn lộ ra dưới cổ áo lỏng lẻo. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng, một cô hầu gái giật mình ngẩng lên từ nơi cô ta đang khom lưng, gần nửa người chui trong lò sưởi, đang đốt lửa để chuẩn bị trước khi đầu bếp đến. Cô ta đứng dậy, đặt một tay lên bộ ngực nở nang đáng yêu của mình. “Thưa ngài, ngài làm em sợ quá!” Jasper trao cho cô ta một nụ cười tinh quái trước khi cúi chào một cách hoa mỹ đến mức hẳn một triều thần cũng lấy làm tự hào. “Xin lỗi, cô gái đáng mến”, anh dài giọng, thích thú ngắm nét ửng hồng rực lên trên má cô ta thể hiện rằng cô ta tha thứ cho anh. Anh cúi người qua vai cô ta, sát sàn sạt đủ để nghe rõ nhịp thở cùng mạch đập dồn dập ở cổ cô ta rồi chộp lấy một cái bánh quy cứng từ cái khay thức ăn chuẩn bị cho các gia nhân trong bếp, nấn ná lâu hơn cần thiết một chút và thích cái cách cô ta run rẩy trông chờ. Tất nhiên, anh sẽ không chạm vào cô ta bởi cách đây rất lâu anh đã học được rằng không bao giờ được động tới gia nhân. Nhưng điều đó không ngăn anh yêu thương cô ta chút xíu. Không thể ngăn anh yêu thương toàn bộ phụ nữ - mọi vóc dáng, mọi khổ người, mọi tầng lớp. Làn da mềm mại và những đường cong còn mềm mại hơn của họ, cái cách họ hổn hển, cười khúc khích, và thở dài, cái cách những cô nàng giàu có chơi trò bẽn lẽn, còn những cô nàng ít may mắn hơn thì nhìn anh bằng đôi mắt đầy sao, háo hức mong được anh chú ý. Không nghi ngờ gì, phụ nữ là tạo vật hoàn mỹ nhất của Đức Chúa trời. Và ở tuổi hai mươi ba, anh có kế hoạch dành trọn một đời để thờ phụng họ. Anh nhai chiếc bánh quy ngọt và nháy mắt với cô ta. “Em sẽ không nói với ai là em thấy ta, phải không?” Mắt cô ta mở to, và cô ta lập tức lắc đầu. “K... không, thưa ngài! Không ạ!” Phải rồi, là con thứ luôn có những lợi ích nhất định. Nháy mắt thêm lần nữa và trộm thêm cái bánh bích quy, Jasper lẻn khỏi bếp vào hành lang hậu dẫn tới cầu thang cho gia nhân. “Ngài đã ở đâu vậy?” Stine, người lo liệu công việc kinh doanh của cha anh, hiện ra từ bóng tối trong bộ đồ đen, khuôn mặt dài và trắng bệch của ông ta đầy vẻ buộc tội cùng một vẻ gì đó tồi tệ hơn thế. Tim Jasper đập thình thịch vì ngạc nhiên dù anh sẽ bị nguyền rủa nếu thú nhận điều đó. Anh không phải trả lời Stine. Chỉ riêng việc phải trả lời ông chủ của Stine đã tệ lắm rồi. Tức là cha của anh. Người đàn ông dành cho con trai thứ của mình ít kỳ vọng hơn tất cả những người khác gộp lại. Người con trai đó ngả gót chân ra sau và cười toe toét với vẻ kiểu cách đầy kinh nghiệm. “Stern[1]“, anh dài giọng, thích cái cách người ông ta cứng đờ trước cái tên sai đó. “Lúc này khá sớm để đi săn, phải không?” “Không quá sớm đối với ngài.” Jasper mỉm cười như một con mèo nhìn thấy chim hoàng yến. “Ông nói mới đúng làm sao! Đúng là muộn rồi. Ta đã có một tối tuyệt vời, và mong ông không phá hoại... dư âm huy hoàng của nó.” Anh vỗ vai Stine rồi đi qua ông ta. “Cha ngài đang tìm ngài.” Anh không ngoái lại. “Hẳn rồi. Ta cũng chắc chắn là việc đó để sau cũng được.” “Tôi không nghĩ là có thể đâu, ngài Baine.” Anh mất một lúc mới nghe rõ từ đó, nghe thấy tước vị đó cũng như hiểu ra ý nghĩa của nó. Anh quay lại, vẻ khiếp hãi và khó tin chạy xuyên qua cơ thể. Khi anh cất lời, từ ngữ thốt ra thật non nớt và yếu ớt, chẳng hơn một tiếng thì thầm là bao. “Ông vừa gọi ta là gì?” Mắt Stine thoáng nheo lại. Sau này, chính cái cử động gần như không thể nhận thấy trên đôi mắt đen lạnh lùng ấy đã khiến Jasper nhớ mãi. Anh cao giọng đầy giận dữ, “Ta vừa hỏi ông đấy!”. “Ông ta gọi mày là Baine.” Jasper quay phắt lại đối mặt với cha anh, Bá tước Harlow, cao lớn, mạnh mẽ và thậm chí vẫn cứng rắn vào khoảnh khắc này. Trong thời điểm này. Dù cho di sản của ông ta đã sụp đổ và phải đối mặt với nỗi thất vọng của cuộc đời mình. Giờ là người thừa kế. Jasper vật lộn tìm hơi thở, rồi tìm lời để nói. Cha anh tìm ra trước. “Đáng ra phải là mày mới phải.” Mời các bạn đón đọc Chàng Có Thể Hủy Hoại Em Không? của tác giả Sarah MacLean.
Không Khóc Ở Kuala Lumpur
ĐỌC “KHÔNG KHÓC Ở KUALA LUMPUR” CỦA LINH LÊ Nếu Malaysia phải chọn một người để quảng bá du lịch cho Kuala Lumpur và cho đất nước Hồi giáo này, người đó sẽ không phải là Linh Lê. Hình ảnh Kuala Lumpur trong Không khóc ở Kuala Lumpur đầy ám ảnh, những trận mưa, sấm chớp kinh hoàng, những bi kịch nặng nề và ám ảnh, cả tiếng quạ kêu. Những tình tiết éo le đến mức không thể tin đó là sự thực. Những nhân vật sống bản năng đến khó tin. Nhưng rồi người đọc lại bị thuyết phục bởi một giọng văn rất thực, một tình cảm rất thực, thực tưởng như chính những trải nghiệm của nữ tác giả tuổi đời còn rất trẻ này. Không kỹ thuật, không tính toán, tả chân một cách như vô tình, lại đem đến cho tác phẩm một nét riêng, nhiều lúc sa đà vào chi tiết, nhưng nhiều lúc chính chi tiết làm cảm xúc như dồn nén, thậm chí nghẹt thở. Dường như với Linh Lê, không có chỗ cho những cá tính hời hợt. Tất cả đều được phơi bày. Cũng không có chỗ cho những cảm xúc bâng quơ. Hoặc là hạnh phúc ngất ngây, hoặc là đau khổ đến tột cùng. Và ở tận cùng của nỗi đau, khóc hay không khóc, dường như cũng không có gì khác biệt. Có cảm giác từng đoạn, từng đoạn, tác giả như “lên đồng” cùng tác phẩm và độc giả cũng bị dẫn dụ vào những dòng chữ đầy ám ảnh đó, có rất nhiều đoạn ám ảnh như vậy trong Không khóc ở Kuala Lumpur. Đọc liền một mạch, lật đến trang cuối cùng, gập lại cuốn sách, tôi liên tưởng tới một bộ phim Sitcom trên truyền hình, thể loại phim mà mọi diễn biến chỉ xảy ra trong bốn bức tường. Chỉ có điều, Sitcom gây cười và như một món giải trí nhẹ nhàng, trôi tuột trước khi đi ngủ. Còn với tiểu thuyết đầu tay này của Linh Lê, chúng ta bị ám ảnh. Một sự pha trộn giữa trong sáng và từng trải, ngây thơ và sâu sắc. Đó là những gì mà độc giả có thể cảm nhận được về tác giả trong tiểu thuyết đầu tay này của cô. Với những gì có trong Không khóc ở Kuala Lumpur, với một sự tinh tế và nhạy cảm hiếm có ở một nữ tác giả tuổi đời còn rất trẻ, văn học trẻ chào đón một hơi thở mới, thổi về từ Kuala Lumpur. BTV Lê Quang Minh - Đài truyền hình Việt Nam *** Không khóc ở Kuala Lumpur là truyện đầu tay của tác giả trẻ Linh Lê. Tác phẩm kể về những câu chuyện tình yêu của giới trẻ với muôn vàn sắc màu, có yêu thương, có hạnh phúc và không thể thiếu những buồn đau. Các bạn có thể tìm đọc cuốn sách trên trang đọc sách waka.  Truyện xoay quanh Việt An – một cô gái thông minh, sắc xảo, có ý thức cao về vẻ bề ngoài của mình. Ở cô tỏa ra vẻ đẹp kiêu ngạo, tràn đầy sức sống tuổi trẻ. Mười sáu tuổi, An quen một chàng trai tên Kiên. Anh học giỏi, đẹp trai, đã thu hút cô với dáng vẻ hiền lành của mình. Họ yêu nhau thắm thiết bằng tất cả sự nồng nhiệt, chân thành dành cho mối tình đầu thơ dại. Thế nhưng thanh xuân mấy ai giữ trọn được duy nhất một mối tình. Cô và Kiên chia tay. Mối tình ấy để lại vết sẹo đau đớn mà thỉnh thoảng vẫn nhói lên trong lòng An. Bước chân vào đại học, An nhanh chóng hòa nhập vào môi trường mới. Cô kết bạn với Hiên Lam và Chu Minh. Chu Minh là người thật thà, tốt bụng. Hiên Lam lại khác. Cô toát ra dáng vẻ bất cần, từng trải vì những vấp ngã trong quá khứ. Bộ ba thân thiết với nhau từ những ngày đầu vào đại học. Rồi Minh và An yêu nhau. Và ba người họ cùng nhau sang Kuala Lumpur du học. Học tại đất nước xa lạ, nhóm bạn bị cuốn vào không khí hiện đại của môi trường mới. Lam lao vào những cuộc yêu vô thưởng vô phạt để chơi bời cho bớt nhàm chán. Ngược lại An và Minh nảy sinh mâu thuẫn trong mối quan hệ. Hai người đứng trước bờ vực của sự chia tay. Trong hoàn cảnh đó, Ken xuất hiện. Giữa sự mệt mỏi trong mối quan hệ với Minh, Ken mang đến cho An cảm giác nhẹ nhõm. Sự mới lạ từ Ken đã cuốn hút An và làm sống dậy những nhiệt huyết, xúc cảm trong lòng An từ lâu đã bị chôn vùi sau mối tình với Kiên. An quyết định chia tay Minh để đến với Ken. Không chịu được sự tuyệt tình của An, Minh lựa chọn tự tử. Mọi chuyện chưa kịp lắng xuống, An lại phát hiện một sự thật bàng hoàng mà Ken che giấu. Ken và Lam vụng trộm. Một người là người yêu, một người là bạn thân, vậy mà hai người họ lại lén lút yêu đương sau lưng An. Hai người họ đến với nhau chỉ trong giây phút bốc đồng nhất thời. Ken vốn thuần khiết và ngay thẳng, nhưng phần bản chất đàn ông bên trong Ken đã không kịp khống chế nên mới lao vào cuộc vui với Lam. Hai người họ quyết định chấm dứt mối tình này bằng một chuyến đi du lịch. Đó cũng là chuyến du lịch cuối cùng trong cuộc đời họ. Ken và Lam chết vì tai nạn giao thông. Ken, Lam hay Chu Minh đều là một phần thanh xuân, là tuổi trẻ của An. Dẫu họ có đối xử với cô không công bằng nhưng họ đã sát cánh bên cô trong thời gian tươi đẹp nhất. Họ đã chứng kiến An vấp ngã và trưởng thành. Vậy mà giờ đây, tất cả đều đã ra đi, bỏ mặc An một mình trên cõi đời này. Tuổi thanh xuân của An cũng chấm dứt từ đây. Cái chết của những người bạn cũng chính là cái chết tâm đối với An. Không khóc ở Kuala Lumpur là thế giới những con người trẻ tuổi, trẻ lòng. Họ vốn là một tờ giấy trắng, không có gì trong tay nhưng họ có nhiệt huyết, hết lòng trong tình yêu, tình bạn. Họ sống hết mình với những khát khao cháy bỏng để cho dù đến chết cũng không hối tiếc. Nhưng bên cạnh đó, trong tâm hồn họ cũng lẩn khuất những góc tối không muốn ai biết đến. Ví dụ như với An là mối tình ngây dại đánh đổi tất cả ngây thơ, trong trắng với Chu Minh. Chính sự sứt mẻ, không hoàn hảo đã tạo dựng nên con người, đặc biệt là người trẻ. Ngây thơ làm nên thất bại. Nhưng từ những tổn thương ấy họ mới có thể trưởng thành. Với Không khóc ở Kuala Lumpur, Linh Lê đã tái hiện lại một thành phố Á Đông rực rỡ phù hoa. Nổi bật trên cái nền đó là cuộc sống của những du học sinh đầy khó khăn, luôn bị cám dỗ bởi những điều mới lạ. Ở nơi đấy, tuy có những buồn đau nhưng cũng có những kí ức tươi đẹp của sự trưởng thành. Tác giả đã tái hiện lại cuộc sống của những người trẻ bằng lối kể tự nhiên, dễ hiểu. Nhân vật được xây dựng có cá tính riêng. Tất cả tạo nên những sắc màu rực rỡ có vui, có buồn, có vấp ngã, có trưởng thành của tuổi trẻ. *** Mời các bạn đón đọc Không Khóc Ở Kuala Lumpur của tác giả Linh Lê.