Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Khẩu Vị Nặng

Cốc Vũ là một ví dụ điển hình cho thanh thiếu niên biến thái trong thời đại hiện nay. Gương mặt xinh đẹp nhưng khí chất bỉ ổi, vóc dáng gầy gò nhưng vòng một ma quỷ, bạn bè cô thường nói, chỉ những ai "khẩu vị nặng" mới dám nói chuyện yêu đương với Cốc Vũ. Thế nhưng, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, người có khẩu vị nặng nhất lại là thanh mai trúc mã của cô - Tiền Đường. Trước giờ Cốc Vũ chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện tình yêu, nên ngay khi nhận ra bản thân có ý đồ khác thường với Tiền Đường, cô đã có được một cuộc đối thoại tư vấn tình cảm khiến mình muốn khóc không được mà cười cũng chẳng xong. "Lão Thất, cậu nói xem, nếu một nữ muốn hôn một nam, vậy là có ý gì?" Lão Thất: "..."   Đầu dây bên kia, lão Thất thật lâu vẫn chưa hồi âm, tôi sốt ruột nói: "Lão Thất, cậu làm sao vậy, di động lại hỏng rồi sao?" Vừa nói xong, lão Thất liền như núi lửa bùng nổ: "Khốn kiếp, cậu đang khảo nghiệm trí thông minh của tôi hay sao, tại sao cậu không hỏi tôi xem một nam một nữ cởi hết quần áo nằm cùng nhau, vậy có phải bọn họ đang bàn luận lý tưởng cuộc đời không?” Tôi nghiêm túc nói: “Lão Thất, trả lời tôi!” Khí thế Lão Thất bỗng suy yếu, uể oải đáp: “Đương nhiên là cậu thích cậu ta rồi, vấn đề đơn giản như vậy, cậu không biết lãng phí trí thông minh của tôi là một việc rất đáng xấu hổ hay sao?” Tôi nuốt nuốt nước miếng, khẩn trương hỏi: “Không có khả năng khác sao?” Lão Thất: “Còn có một khả năng.” “Là gì?” Lão Thất: “Nữ là mẹ của nam.” Tôi: “…” ---- Xác định được người mình thích là Tiền Đường, Cốc Vũ đã theo đuổi bằng được cậu em nhà bên, dù quá trình tốn khá nhiều máu và nước mắt, nhưng kết quả thì vẫn mĩ mãn và hoàn toàn thành công (nghe nói là do Tiền Đường đã chờ quá lâu nên không chịu nổi nữa :v). “Tiền Đường! Em yêu anh!” “Tiểu Vũ! Anh cũng yêu em!” “Tiền Đường! Anh là không khí của em! Em không thể mất anh được!” “Tiểu Vũ! Em là sinh mạng của anh! Anh không thể không có em!” “Tiền Đường! Anh thật con mẹ nó thích làm bộ làm tịch!” “. . . . . .” ---- Nói về Tiền Đường là phải nói ngay đến một cậu chàng “dậy thì khá sớm”, tưởng chừng là đối tượng bị theo đuổi, hóa ra cậu mới chính là người đã có ý đồ với thanh mai trúc mã của mình từ khi mới lên cấp 2. Đẹp trai không bằng chai mặt, Tiền Đường lại là người hai trong một, hội tụ đầy đủ cả hai yếu tố trên, gương mặt yêu nghiệt tựa thiên tiên, thế nhưng đầu óc lúc nào cũng nghĩ tới Cốc Vũ và những giấc mộng xuân không đứng đắn… Cậu gần như là một nam chính hoàn hảo, gương mặt đẹp, đầu óc tốt, nhưng khi dính vào chuyện yêu đương lại khá ngốc nghếch. Cho dù vậy tôi vẫn rất thích cậu, khi yêu ai mà không bị hạ thấp trí thông minh cơ chứ? Tiền Đường thể hiện tình yêu của mình rất thẳng thắn, dù vẫn còn đôi chút ngây ngô (cậu còn bắt mọi người viết cả “khẩu cung” có đầy đủ chữ ký và dấu vân tay để nộp cho Cốc Vũ khi có kẻ thứ ba cố tình gây hiểu lầm giữa họ :v) nhưng có lẽ đó lại tạo nên một nét riêng của chính cậu: “Tiểu Vũ, nếu như mà anh nói anh thích con gái dã man bạo lực thô lỗ, vậy thì đích thị là nói dối, anh không muốn lừa dối em. Nhưng em phải hiểu được một vấn đề, loại hình anh thích và người trong lòng anh, là hai chuyện rất khác nhau. Anh sẽ không thích tất cả các khuyết điểm của em, nhưng bất kể em có bao nhiêu khuyết điểm, anh cũng sẽ không bớt đi nửa phần tình cảm dành cho em. Bởi vì anh yêu em, anh yêu tất cả những gì thuộc về em, không phải là con người hoàn mỹ của em, mà là em một cách trọn vẹn.” ---- Đối với những bạn hay đọc truyện thể loại hài hước, chắc Tửu Tiểu Thất không còn là một cái tên xa lạ, cũng chính vì thấy tên tác giả mà tôi đã quyết định đọc bộ truyện này. Quả nhiên Tửu Tiểu Thất không làm tôi thất vọng, khi đọc truyện này tôi đã cười cực kỳ nhiều, đúng chất cười như một con điên luôn :v Tuy nhiên có vẻ motip và tình huống truyện không được đầu tư nhiều, không có điểm nhấn và điểm sáng trong truyện, kết truyện hơi đột ngột, không nói rõ cuộc sống của nhân vật chính sau này, thế nhưng giọng văn vui vẻ hài hước của tác giả vẫn dẫn dắt tôi tới tận cuối truyện mà không hề gây chút nhàm chán nào. Nếu bạn là fan của Tửu Tiểu Thất hay những bộ truyện hài hước biến thái, bạn còn chần chờ gì mà không nhảy hố luôn và ngay nhỉ! ---- Review by Tuệ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mang tiếng là truyện tỷ đệ luyến, nhưng mà quên đi, nam nữ chính bộ này giống thanh mai trúc mã hơn. Lớn lên bên nhau từ nhỏ, nhà ở cách vách, nữ chính chỉ hơn nam có 1 tuổi nên anh này chẳng có thái độ tôn trọng gì cả, trực tiếp đùa giỡn luôn… Là một kẻ háo sắc hung hăng, mục tiêu của tôi là, cưa đổ Tiền Đường! Tôi ngày nghĩ đêm nghĩ, từng giây từng phút đều nghĩ, muốn cưa đổ cậu ta, nhưng mà còn chưa đạt được ý nguyện. Sau này, tôi bị cậu ta cưa đổ… Nghe nói là vì cậu ta không chờ nổi nữa… Nữ chính: Cốc Vũ. (Ngoại hiệu: Cốc Ca) Tính cách: Thoát tuyến, lưu manh, bày đủ trò để cưa đổ em giai nhà bên Tiền Đường, lại không biết kẻ kia sớm đã giăng lưới cho mình nhảy vào冏 Nam chính: Tiền Đường. Tính cách: Phúc hắc, nguy hiểm giả vờ ngu, thích lừa tình nữ chủ. Nguồn gốc của cái tên “Khẩu vị nặng” kia chính là nữ chủ sang gia sư tiếng Anh cho nam chủ, không cẩn thận ngủ quên mất, làm thành một tư thế vô cùng JQ với nam chủ… tự đỏ mặt cho là mình khẩu vị nặng…  Tất nhiên, toàn bộ đều là âm mưu của nam chủ冏 Khẩu vị nặng cùng tác giả với Bà xã theo anh về nhà đi, nên đảm bảo cười muốn nội thương, không hài không lấy tiền =)). Nửa đầu truyện là song phương yêu thầm, JQ mù trời… đến nửa sau khi hai người biết được tâm ý của đối phương rồi thì có ngọt nhưng không sến, cũng không có gút mắc gì quá ghê gớm. Chỉ có vài hiểu lầm nhỏ, mẹ nam chủ không thích nữ chủ lắm, tiểu tam mặt dày tấn công vân vân… Nhưng ai bảo tác giả Tửu Tiểu Thất bả là mẹ đẻ, thế nên: hiểu lầm xóa trong 5s, mẹ nam chủ cuối cùng cũng thỏa hiệp, tiểu tam bị phũ lập tức quay người bỏ chạy o(╯□╰)o Kì thực kết thúc như vậy có hơi gấp quá nên thành ra… điêu! Những nhân vật phụ cũng chưa được xử lý hết. Chính tác giả cuối truyện cũng nói rằng: “Thật ngại quá các vị, tôi biết kết cục thế này hơi vội vàng, nhưng câu chuyện này kỳ thực vẫn luôn hành hạ tôi, hình mẫu sáng tác của tôi đang trở nên cứng nhắc, tiếp tục viết những thể loại tương tự như vậy, tôi sẽ cảm thấy đó như một loại dày vò. Vì thế tôi đành làm người xấu mà kết thúc câu chuyện này, đối với Cốc Ca và Tiền Đường mà nói, đó cũng là sớm một chút đi tới lâu đài hạnh phúc.” Thực ra cũng hơi tiếc thật, vì Tửu Tiểu Thất viết truyện hài rất tự nhiên, không gượng không lố, trong giới ngôn hiếm có tác giả viết hài khéo tay như vậy. Truyện hài thực sự là thế mạnh của bả, có điều, nếu bả đã muốn chuyển hướng sang chính kịch nghiêm túc mới mẻ hơn thì tớ vẫn sẽ ủng hộ thôi =)) Đọc vài bộ của bả đều có cảm tình hết mà ^^ Tổng thể mà nói thì Khẩu vị nặng vẫn tính là hay. Lâu lâu đọc truyện hài cho nhẹ nhàng, chứ đọc truyện bi quài mất hết niềm tin vào cuộc đời mất =)) Bộ này mình cho 3.5, đáng lẽ có thể lên 4.0 đấy, nếu cái kết hoàn chỉnh hơn :v Các bạn có thể xem đầy đủ list truyện ngôn tình mình review ở dưới đây Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang (Ức Cẩm) Hai nhà cách vách, nam nữ chính học cùng nhau từ mẫu giáo, chính là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết =)) Truyện sủng, kết có hậu. Trúc mã là sói (Mèo lười ngủ ngày) Bộ này cũng là thanh mai trúc mã, song phương yêu thầm, bạn nam chính từ nước ngoài trở về phá hết các cuộc xem mắt của nữ chính, sau đó mặt dày theo đuổi ~~~ Ấm áp lắm, không sến đâu =)) Bà xã theo anh về nhà đi (Tửu Tiểu Thất) Cùng tác giả với Khẩu vị nặng, nữ chính thoát tuyến không đỡ được, cười mém xỉu mỗi lần bạn nữ chính độc thoại nội tâm =)) Hai bạn nhân vật chính là đi xem mắt => cưới luôn chứ không có thanh mai trúc mã gì đâu =)) Nhưng nếu bạn ưng giọng văn Tửu Tiểu Thất thì đọc tiếp bộ này đi, bộ này nhà chị Linh Maroon edit hay lắm, đọc bản edit ấy đừng đọc bản xuất bản, hỏng cả bộ truyện ._. Mời các bạn đón đọc Khẩu Vị Nặng của tác giả Tửu Tiểu Thất.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Me Tư Hồng - Nguyễn Ngọc Tiến
Hơn trăm năm rồi, người ta vẫn muốn đặt câu hỏi: Cô Tư Hồng là người có công hay có tội? Dựa trên các trang tư liệu, giai thoại dân gian về cuộc đời của người đàn bà có tính cách mạnh mẽ, quyết liệt nhưng cũng nữ tính, báo chí trước đây đã khai thác các khía cạnh khác nhau với những góc nhìn khác nhau, đôi khi đối nghịch. Cô Tư Hồng là người nổi danh khắp Bắc Kỳ cuối thế kỷ XIX, đầu thế kỷ XX vì trúng thầu phá tường thành Hà Nội năm 1894 – một sự kiện đụng chạm đến di sản “cung điện nghìn năm” của nhiều triều đại lẫn tổn thương tinh thần sĩ phu Bắc Hà trong hoàn cảnh thuộc địa. Nhưng đời cô Tư Hồng còn nhiều câu chuyện đình đám khác: mở công ty buôn bán đầu tiên của người Việt, làm từ thiện, lấy chồng Tàu, chồng Tây. Xinh đẹp, khêu gợi, thông minh đến độ tinh quái và làm đàn ông say mê, cuộc đời cô Tư Hồng vẫn còn đầy bí ẩn như một huyền thoại đất Hà thành. 120 năm sau, hiện ở Hà Nội vẫn tồn tại những công trình liên quan đến cô Tư Hồng quanh hồ Hoàn Kiếm hay khu phố Tây, chẳng hạn như hai chiếc ghế đá đầu tiên nơi công cộng của Hà thành ở 16 Lê Thái Tổ ngày nay hay khu nhà ở phố Quán Sứ, trường Việt Đức… Tiểu thuyết Me Tư Hồng của Nguyễn Ngọc Tiến dựa theo cuộc đời của cô Tư Hồng, có sự hư cấu mang “hình dáng tiểu thuyết chân dung”. Tuy nhiên cùng với nhân vật cô Tư Hồng, rất nhiều nhân vật khác trong tiểu thuyết là những người có thật. Bên cạnh đó hoàn cảnh lịch sử trong tiểu thuyết, địa danh, thời gian xảy ra sự kiện… cũng đã được ghi trong chính sử và dã sử, vì vậy có thể gọi Me Tư Hồng là tiểu thuyết tư liệu. Đây là một cố gắng nhìn lại con người và xã hội cách chúng ta đã hơn một thế kỷ. Qua tiểu thuyết Me Tư Hồng, người đọc nhận diện được một xã hội Việt Nam vào thời điểm đã suy vong các giá trị cũ, và cả nỗi bi kịch của con người trong sự va chạm giữa đạo đức truyền thống và văn minh vật chất tân thời, một bi kịch vẫn đậm tính thời sự. *** Sân ga Hàng Cỏ đông đúc. Khách xuống chuyến sớm đứng ngáp vặt chờ người thân đến đón. Khách lần đầu ra Hà Nội lơ ngơ chưa biết về đâu. Đám xe kéo xúm lại mời chào. Đầu phố Gambetta, một gánh xẩm chào đón họ bằng tiếng nhị eo éo và lời hát vui tai. Cái lạnh làm người khỏe phải xuýt xoa mà ông lão vẫn hát. Bắc Kỳ vui nhất Hà thành Phố phường sầm uất văn minh rợp trời Thanh tao, thanh lịch đủ mùi Cao lâu rạp hát vui chơi đủ đầy Đâu đâu khắp hết đông tây Thăng Long thắng địa xưa nay tiếng đồn Cũ thời băm sáu phố phường Ngày nay mở rộng đến hàng vài trăm... Gió thổi ào ào kèm theo vài hạt mưa. Mọi người vội chạy vào nấp dưới mái hiên, chỉ còn trơ hai người. Lan như kẻ mất hồn, mặc cho gió thổi tung cái khăn lụa đỏ, cô đứng im như không có mưa. Laglan quay mặt về phía tòa nhà, điếu thuốc lá trên môi cháy đỏ. Tòa xử đã cho hai người ly hôn và hôm nay Laglan đi tàu xuống Hải Phòng về Pháp. Tối qua, Laglan khóc lóc trên giấy nói xin Lan bỏ qua mọi chuyện. Rằng ông không biết sẽ thế nào nếu sống thiếu cô nhưng Lan cương quyết không chịu. Cô chỉ đồng ý sẽ ra ga tiễn ông. Có lẽ chẳng gì nặng nề hơn chia ly, bao điều cần nói, cần thanh minh, giải thích hay xin lỗi đã nói rồi, chia ly là bậc cuối cùng trong nấc thang tình cảm. Laglan quay lại nhìn Lan rồi rút túi đưa cho cô mảnh giấy. - Đây là bức thư Hồng gửi cho tôi lúc hai ta cưới nhau chưa lâu. Lan đã đọc thư này. Sao từ ngày đó ông ta không bao giờ nhắc đến, hôm nay đưa lại chắc có ý “tôi yêu cô, thế mà cô lại bỏ tôi”. Lan lắc đầu: - Ông ta gửi anh thì nó là của anh. Laglan thả xuống sân ga. Tiếng loa thông báo mời khách lên tàu đã giải thoát cho cả hai. Móc lá thư trong túi, giọng Laglan trầm trầm. ... Mời các bạn đón đọc Me Tư Hồng của tác giả Nguyễn Ngọc Tiến.
Giờ Thứ 25 - Constantin Virgil Gheorghiu
Đối với Xã hội kỹ thuật hóa, đây là một mặt thật của Kiếp người, sống trong thời buổi giá trị con người bị tiết giảm xuống con số không: nhân vị, cá nhân, tình cảm hầu như không còn nữa. Máy móc. Tất cả đều sử dụng theo máy móc, đều hành động một cách máy móc, nên con người cũng bỏ lần nhân cách để theo kịp đà tiến hóa kỹ thuật rồi trở thành nô lệ cho kỹ thuật và lôi cuốn đồng loại mình vào trận cuồng phong, vào vực thẳm. Có còn chăng chút hy vọng lập lại xã hội loài người, như lời mục sư Koruga, trong truyện: “Sau rốt, Chúa lại đến phải xót thương con người, - như Chúa đã từng thương hại nhiều lần. Và, giống chiếc thuyền của ông Noé trên lượn sóng trận đại hồng thủy, vài người thật là người, còn giữ được chân tính, sẽ nổi trôi trên trận vận xoáy nhiễu loạn của đại nạn tai ương tập thể này. Và chính nhờ mấy người ấy mà loài người sẽ được bảo tồn cứu vãn, như đã trải qua bao lần trong lịch sử”. Lời dịch giả Thi sĩ kiêm văn sĩ Constantin Virgil Gheorghiu sanh ngày 15-9-1916 tại Razboeni-Neamtz xứ Roumanie, con của một vị linh mục ở Moldavie. Học triết lý và thần học tại Đại học đường Bucarest và Heidelberg (Đức). Ông sáng tác nhiều quyển sách mà thi phẩm Calligraphie sue la neige được giải thưởng Hoàng gia về thi ca (Prix Royal de Poésie) năm 1940, ở Roumanie. Ông cưới vợ là nữ sĩ, năm ngày trước trận Thế chiến thứ Hai. Với lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ, thi sĩ công phẫn và xúc động khi bọn thân phát-xít ám sát Thủ tướng dân chủ Armand Calinesco, nên viết quyển thi binh vực tự do, chống phát-xít, lấy tên là Armand Calinesco (1939). Hậu quả của thi phẩm này là ông suýt bị bọn “cơ quan sắt” thủ tiêu. Và cũng với lòng công phẫn mà ông viết quyển “Bờ sông Dniestr bừng lửa”, xuất bản ở Bucarest, chống bọn chống phát-xít đã tàn sát một phần ba dân số miền Bessarabie, quê hương ông. Tác phẩm này về sau, đã làm dư luận Pháp chống lại ông. Nhưng theo ông, “đứng trước những tàn phá giết chóc dã man, bất cứ từ đâu đến, thi sĩ không thể không công phẫn”. Năm 1943, hai vợ chồng phụ trách về liên lạc văn hóa tại Bộ Ngoại giao Roumanie ở Zaghreb. Được một năm, nước Roumanie theo phe Nga. Quân Đức bắt vợ chồng ông giam trong một trại giam các nhà ngoại giao tại Đức. Kế Đức quốc xã thua, vợ chồng ông bị quân Mỹ giam mỗi người một nơi, mãi hai năm sau (1947), mới được thả ra và gặp nhau ở Heidelberg (Đức). Trong thời gian bị giam cầm, ông viết quyển “Giờ thứ hai mươi lăm”. Nhằm lúc đồng mark mất giá, không thể sống ở Đức, vợ chồng ông đi bộ sang Pháp, đem quyển này dịch ra Pháp văn và cho xuất bản ở Paris (1949). Đây là một trong những tác phẩm bi đát nhứt của thời đại. Gabriel Marcel, trong bài tựa, đã viết: “Tôi tưởng không còn tìm ra một tác phẩm nào ý nghĩa hơn, phác họa rõ ràng hơn tình trạng hãi hùng mà nhân loại đang bị chìm đắm”. Tác giả quyển sách bán chạy nhất, - bán 600.000 quyển trong vài tuần lễ, riêng tại Pháp đến 300.000 quyển, - lại bị dư luận Pháp chống đối (1950), khi biết ông là tác giả quyển Bờ sông Dniestr bừng lửa, nghĩa là ông binh vực phát-xít. Trong một bài tự thuật, Virgil viết: “... Dấu ô nhục chống phát-xít đốt cháy da thịt ta ở Bucarest, và dấu ô nhục phát-xít bị đóng ở Paris chỉ là duyên cớ giản dị để quần chúng bóp chết ta... Phải chăng người ta chỉ được lên án những sự độc ác dã man của một bên... Không, nhà thơ ấy chỉ lấy vĩnh cửu làm khuôn vàng thước ngọc...” Thi sĩ đã đi tu. Lễ thăng thiên, ngày 23-5-1963, ông được Đức giám mục từ Nữu Ước đến làm lễ thụ phong linh mục giáo hội Chính Thống tại nhà thờ Lỗ-ma-ni ở Ba Lê. Ông qua đời ngày 22-6-1992 tại Ba Lê. *** Bà West, tôi muốn nói chuyện riêng với bà! Eleonora để tập hồ sơ trên bàn, ngó Trung úy Lewis. Ông đang ngồi tại bàn giấy, chân tréo, ưỡn ngực dựa lưng ghế và hút thuốc. Trung úy Lewis là trưởng phòng Phòng tuyển mộ ngoại kiều đến tình nguyện xin vô quân đội Mỹ. Eleonora là nhân viên và thông dịch viên tại Phòng này. Nàng làm việc từ sáu tháng nay, dưới quyền Trung úy Lewis. Nora ngó đôi vớ cuốn kèn quanh ống quyển Trung úy, rồi nghĩ thầm: “Tại sao hắn không mang dây kẹp vớ? Và tại sao hắn ngồi ghế như ngồi ngựa vậy? Giống như bọn thủy thủ ở bến tàu! Vậy mà hắn cũng là con nhà có giáo dục, cũng xuất thân trường đại học. Dầu hắn có tự do quá mức đi nữa, hắn cũng không được phép ở trong phòng văn, đưa cặp giò trước mặt một người đàn bà như thế này!” Nàng thấy như bị tát tai mỗi khi Trung úy Lewis bắt tay nàng mà miệng còn ngậm điếu thuốc, hoặc mỗi lần quăng một hồ sơ trên bàn cho nàng, như ném miếng xương cho chó. Trung úy Lewis không ngờ Nora đã nghĩ gì đến mình, trái lại, còn tưởng nàng phục mình lắm. Nhưng đôi mắt nhìn của ông vẫn còn ngượng nghịu. Nora đáp: - Tôi xin nghe ông. - Bà West có bằng lòng ưng làm vợ tôi không? Trung úy ngồi bật ngửa, xích đòng đưa chiếc ghế, chiếc ghế chỉ còn đứng có hai chân. Nora trả lời: - Tôi không ưng làm vợ ông! - Vậy bà có những dự tính nào khác sao? - Không có! Nhưng câu trả lời của tôi là: không bằng lòng. Nora giở tập hồ sơ ra, song không làm việc được. Mắt ngó giấy tờ mà trí ở đâu đâu. Nàng ở tù hai năm trong trại giam, rồi đương nhiên được thả ra, cũng vô căn cứ, như lúc bị bắt. ... Mời các bạn đón đọc Giờ Thứ 25 của tác giả Constantin Virgil Gheorghiu.
Đường Về Trùng Khánh - Han Suyin
Đường về Trùng Khánh (1973)—Destination Tchounking (1953) Tác giả Han Suyin aka Hàn Tú Anh Dịch giả Trùng Dương & Hồ Hải Nhà xuất bản Tổ Hợp Gió 1973 LỜI NGƯỜI DỊCH Qua Đường Về Trùng Khánh, người đọc có thể nhận ra những nhân vật điển hình — những diễn viên kỳ cựu — của bất cứ vở kịch chiến tranh nào xẩy ra từ trước tới nay trong lịch sử nhân loại : đó là đám nông dân cổ cày vai bừa sẽ chết, trong khi đám con cháu các gia đình khá giả lười biếng ăn chơi hay học hành tại các trường đại học và sửa soạn vào các nghề tài chánh, y khoa, hay luật sư và dĩ nhiên, cũng có những ngoại lệ và tuy thế cũng không phải là ít và thực đáng cảm động: “ Tôi không thể nào ngồi yên được nữa, tôi phải tham dự vào cuộc chiến, tôi phải tham dự vào cuộc kháng chiến của nhân dân Trung Hoa. Tôi phải về nước. Dù không làm được gì quan trọng tôi cũng phải về, tôi cần hiện diện để chia sẻ những khổ cực và gian nguy. Tôi là người Trung Hoa mà.” Đó là câu nói của nhân vật chính của tác giả, Hàn-tú-Anh, người nữ văn sĩ mang hai giòng máu Trung Hoa—Bĩ. *** Tựa Của Tác Giả Người ta đã yêu cầu tôi viết bài tựa cho cuốn Destination Tchoungking đã được xuất bản lần đầu tiên tại Anh vào năm 1942. Bằng cả tâm hồn và thể xác, tôi đã sống lùi lại mười một năm về trước, hồi còn trẻ, tại Trùng Khánh, ngập mình trong binh lửa, và thấy lại trọn vẹn cảnh tượng lúc bấy giờ: những chữ ở đây đều có một nghĩa tuyệt đối; những mục tiêu tự nó tồn tại, chính đáng và đáng kính; đạo đức và niềm tin đã chống cự lại nạn đói kém, nỗi đau khổ và sự buồn nản. Chúng tôi đã tin tưởng rằng sẽ tồn tại để cất lên tiếng cười, để tận dụng cuộc sống, mặc trạng huống hiện hữu, mặc những điệp khúc vô tận của những trận mưa bom mỗi ngày khô ráo mỗi tái diễn. Rồi thì cuối cùng mọi sự đều đã được giải quyết ổn thỏa. Tôi không có một mảy may ý định viết văn. Hồi đó tôi tập sự nghề cô đỡ tại một bảo sinh viện nhỏ dưới quyền điều khiển của Marian Manly, một nhà nữ truyền giáo Hoa Kỳ, ở Thành Đô thuộc tỉnh Tứ Xuyên. Pao, chồng tôi, đóng tại Tây Bắc, và trong thời gian chàng vắng nhà, tôi ở lại nhà thương với Marian. Cha mẹ của Marian đã từng là những nhà truyền giáo tại Trung Hoa. Chị nàng cũng thế. Chính nàng ta, một y sĩ kiêm truyền giáo, đã trải qua phần lớn đời nàng tại Trung Hoa. Nàng đã vẻ kiểu và xây lấy ngôi bảo sinh viện này, và tại đây, nàng huấn luyện các cô đỡ Trung Hoa cho đến khi những người này tốt nghiệp, gửi họ về các vùng quê, hay đưa đến những đô thị bị cô lập để làm cái việc cần thiết nhất tại Trung Hoa là giúp các sản phụ sinh nở dễ dàng và hợp vệ sinh. Một đêm nọ, tôi ngồi với nàng trong phòng nàng, trước ngọn lửa được đốt bằng củi để sưởi ấm, và chúng tôi đã thảo luận về những cuốn sách đã đọc. Nàng nói với tôi là đã nhiều lần nàng hy vọng sẽ viết một cuốn sách về tất cả những kinh nghiệm đã trải qua ở Trung Hoa trong tình thương và thông cảm. Nàng đã viết nhiều truyện ngắn và thơ nhưng chưa có được cuốn sách nào cả. Tôi đưa cho nàng xem những ghi chú và những đoạn văn mà tôi thường viết khi nhàn rỗi, cho những bạn bè ở Anh quốc muốn biết những gì đang xảy ra tại Trung Hoa. Nàng xem xong, bảo tôi: "Đây là những chất liệu quý giá có thể dùng để cấu tạo nên một cuốn truyện. Tại sao chị không viết nó thành cuốn sách nhỉ? Điều đó làm tôi run sợ. Anh văn của tôi, học từ hồi mười tuổi tại Bắc Kinh, và về sau này có được dồi dào thêm là nhờ đọc chứ chẳng phải nhờ thực tập, chắc đâu đủ để cho phép tôi viết thành một cuốn sách! Nhưng nhờ sự khích lệ nóng bỏng của Marian, tôi đã bắt tay vào việc hình thành cuốn Destination Tchoungking. Cuốn sách này đã được viết bằng những tờ rời, từng đoạn một, đôi khi vào buổi tối, dưới ánh đèn dầu trong những cái còn lại của một căn phòng sau trận oanh tạc vừa qua; đôi khi vào buổi trưa, trở về nhà sau một cuộc đỡ đẻ kéo dài từ sáng tới tối; hoặc vào khoảng giữa công việc bếp núc nhà cửa và việc quan sát những dấu vết địch quân trên trời. Tôi đã từng đem theo bản thảo Destination Tchoungking vào hầm trú ẩn trong quả đồi gần nhà, nhét giữa cái nồi thổi cơm và con gái tôi. Trong phần lớn thời gian viết cuốn sách này, Marian và tôi ở xa nhau. Tôi ở với Pao ở Trùng Khánh hoặc theo chàng xê dịch trong vùng Trung Hoa tự do. Nàng vẫn không rời bệnh viện của nàng ở Thành Đô. Tuy thế, sự hợp tác giữa chúng tôi vẫn không bị đứt khoảng, và điều này nói ra không khỏi tầm thường nhưng tôi vẫn cảm thấy phải nói, là nếu không nhờ có Marian sửa chữa, phê bình cùng tu bổ cho từng chương một, chắc chắn cuốn sách này đã không có dịp ra đời. Ngay khi vừa hoàn tất một chương, tôi gửi bằng máy bay tới Marian liền. Bản thảo bay tới bay lui giữa tác giả và đồng tác giả(co-auteur) trên vòm trời Trùng Khánh, được đánh máy trên những tờ giấy thực mỏng với tất cả thận trọng và rõ ràng để có thể nhét vào phong thơ của bưu điện hàng không. Rồi, một ngày đẹp trời nọ, nhà xuất bản nhận lời in. Tuy nhiên, vào thời đó, chưa thể tiết lộ tên tác giả được vì một lý do kỳ khôi. Hồi đó, nhờ chồng tôi nên tôi tạm thời trở thành một nhân viên ngoại giao của xứ tôi. Các bà trong ngoại giao đoàn không được phép viết văn. Nơi chúng tôi sống, người ta coi viết văn như một nghề ít phụ nữ tính và độc hại, y như nghề kịch sĩ vậy. Ngay cả cuốn tự truyện đầy sinh động và duyên dáng, Huilan Koo, của bà Wellington Koo, phu nhân của ông đại sứ Trung Hoa tại Hoa Thịnh Đốn, đã đột nhiên bị cấm lưu hành một cách bất công. Cuốn sách của tôi không bị số phận đó, nhưng trong nhiều năm, tôi khá thấu đáo về vấn đề này. Đó là câu chuyện đằng sau cuốn Destination Tchoungking của tôi. Ngoài bài mở đầu này ra, kỳ dư tôi không hề sửa đổi chi tiết nào trong cuốn sách khả dĩ khác với lần xuất bản đầu tiên, trừ vài lỗi chính tả và văn phạm. HÀN TÚ ANH Tháng 2, 1953 Mời các bạn đón đọc Đường Về Trùng Khánh của tác giả Han Suyin.
Đôi Mắt Người Xưa - Ngọc Linh
Ngọc Linh (1935 - 2002), xã Tân Duyệt, huyện Đầm Dơi, Cà Mau. Ông từng làm thư ký tòa soạn tuần báo Nhân loại, báo Lẽ sống, mở Nhà xuất bản Phù Sa, là ký giả kịch trường và điện ảnh, thành viên hội đồng tuyển chọn tuyển chọn giải Thanh Tâm trước 1975 (sau này ông là người sáng lập và tổ chức giải thưởng Trần Hữu Trang). Ông có hơn 70 tiểu thuyết đề cao lòng yêu nước và đạo đức gia đình. Nhiều tiểu thuyết nổi tiếng được chuyển thể thành kịch bản phim, cải lương, kịch nói. Sau giải phóng, ông được phân công chỉ đạo nghệ thuật nhiều đoàn kịch nói, cải lương, là Phó Tổng biên tập tuần báo Sân khấu Thành phố Hồ Chí Minh và làm cố vấn cho tờ báo đến ngày mất. *** Trân ngừng xe cách tiệm Ngọc Thanh của Diệp Thúy chừng hơn trăm thước, rồi bảo Ngọc Dung: - Đó... Em thấy chưa? Tiệm sách kia là của bác mua cho con vũ nữ đó. Ngọc Dung đọc hiệu tiệm rồi nhìn vào trong, thấy thấp thoáng nhiều người. Nàng bảo Trân: - Em sẽ đến đó, xem có ba em không? Và xem cô ta ra làm sao? Nàng nói xong, mở cửa xe bước ngay xuống đất. Trân lúng túng chưa biết tính sao? Hắn không ngờ Ngọc Dung hành động liền như vậy. Lúc nãy, hắn đang ở trên phòng buyn đinh Rose thì Ngọc Dung đến bảo hắn đưa nàng đến chỗ nhà bác sĩ Vũ mua cho Diệp Thúy. Trân tưởng đâu Dung chỉ muốn thấy tận mắt cái nhà sách của Thúy thôi, ai ngờ bây giờ nàng lại muốn giáp mặt Vũ và Thúy. Gặp như vậy thì khó quá! Chính hắn cũng không muốn giáp mặt Thúy trong trường hợp nầy. ... Mời các bạn đón đọc Đôi Mắt Người Xưa của tác giả Ngọc Linh.