Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lỗi Nhịp Trái Tim (Thụy Vũ)

Chiều nay, chậm rãi bước bên nhau dạo mát quanh vườn, ngang luống hoa cánh chuồn đang nở rộ, chợt Hạ hỏi anh về sự thắc mắc của mình từ bấy lâu nay.

- Anh à! Sao nhà mình lại trồng loài hoa dơn sơ, tầm thường như loại cỏ dại này, mà không là hồng, cúc, lan, huệ, lưu ly, cẩm chướng... hay một loài hoa vương giả nào khác hả anh?

Thiệu Dân hơi khựng lại đúng một giây, rồi nhìn Hạ hỏi dò:

- Em hỏi chi vậy?

Hạ cũng lấy làm lạ cho cử chỉ không bình thường của anh. Tìm mua: Lỗi Nhịp Trái Tim TiKi Lazada Shopee

- Sao vậy? Em có nói sai điều gì à?

Anh hơi lựng khựng rào đón:

- Nhưng em hứa không được giận anh mới nói.

Hạ nhìn nhìn anh một lúc rồi cũng gật đầu, nhưng phải mất vài giây như suy nghĩ thật chu đáo mọi điều trước khi nói, với gương mặt đanh lạnh.

- Vì ngày trước lúc anh yêu Bích Ly, cô ấy nói rất ghét loài hoa này, vì nó vừa vô duyên vừa không hương sắc. Khi cổ chia tay anh chạy theo người khác, lúc đó anh rất tuyệt vọng chán đời. lại vừa oán hận cô ta, nên anh quyết định trồng nó để trả thù và nhìn nó mà nhớ đời cho sự ngu muội, mù quáng của mình khi đem trái tim nguyên sơ trao cho quỷ dữ.

Hạ nhìn anh lạ lẫm. Lúc này mặt anh dịu lại, nói tiếp:

- Nhưng theo thời gian, anh đã nghiệm ra rằng: cô ta không xứng đáng và thấy mình lúc đó thật trẻ con, nên anh quên ngay cô ấy trước khi cưới em. Rồi dần dần anh lại thấy loài hoa này cũng dễ thương, nên anh bảo chú Tám chăm sóc cẩn thận hơn.

Nói xong, anh nhìn cô nheo mắt:

- Anh đã nói thật tất cả rồi đó, em có tin không?

Hạ hỉnh mũi.

- Em tin anh, nhưng chưa là tất cả. Vì theo em biết, anh rất đào hoa.

Anh khịt mũi:

- Vậy em còn muốn điều tra gì nữa đây?

Hạ Ỡm ờ:

- Em muốn anh tự nguyện.

Anh gãi đầu như khó xử:

- Làm sao anh nhớ nổi mà khai.

Hạ trợn mắt kêu trời:

- Trời đất! Anh yêu hết người đẹp hiện diện trên đất này sao?

Anh nhăn nhó, giọng ỉu xìu:

- Làm gì có. Chỉ một mình em còn sắp tắt thở rồi, anh đâu dám đèo bồng.

Hạ chì chiết:

- Anh làm như hiền lắm. Về chuyện này còn phải xét lại.

- Thôi mà em, anh "tu" lâu lắm rồi, em không thấy sao?

Hạ nhìn vào mắt anh nói như tâm sự:

- Em biết anh "ghê" lâu lắm rồi, nhưng không biết tại sao vẫn cứ yêu. Anh thấy em có khờ dại lắm không?

- Đừng nói vậy, anh buồn chứ em. Yêu anh là em khôn ngoan đó chứ ở mà khờ. Em có biết bao nhiêu người muốn như em mà có được đâu.

- Anh cao giá dữ vậy sao?

Anh kéo Hạ Ôm vào lòng, âu yếm:

- Nhưng còn thua em xa.

Hạ vùi đầu vào ngực anh, thủ thỉ:

- Anh có biết là em yêu thích loài hoa cánh chuồn nhất trong các loài hoa không? Nên ngày đầu tiên bước về nhà chồng, luống hoa này đã đập vào mắt em trước nhất và đột nhiên em cảm thấy yêu ngôi nhà và cảnh vật ở đây vô cùng. Tuy hoa không có hương thơm ngào ngạt, mỏng manh dễ vỡ, nhưng rất thanh nhã tinh khôi. Anh nhìn kỹ xem, hoa thật quyến rũ mà lại dễ trồng. Dù bất cứ nơi đâu, chúng cũng sống được.

Thiệu Dân chưng hửng nhìn cô:

- Sao nào giờ anh không nghe em nói? Vậy là vô tình anh đã làm được một việc có ý nghĩa cho vợ anh rồi. Vậy thưởng anh đi chứ!

- Hổng dám đâu. Em còn chưa hỏi tội anh ở đó mà thưởng.

Thiệu Dân ngơ ngác:

- Ủa! Sao kỳ vậy, anh có tội gì?

- Không phải sao? Hồi đó anh còn không thèm nhìn mặt em méo, tròn ra sao nữa, chứ ở đó mà nói đến chuyện hoa lá cành. Hơn nữa anh trồng hoa là để trả thù chứ không phải vì em.

Anh nhăn mặt kêu lên:

- Trời! Vậy mà em cũng nói được. Anh giải thích chuyện này rồi, em còn muốn gì nữa?

Hạ cười khúc khích khi thấy mặt anh méo xẹo. Anh siết Hạ chặt hơn, thì thầm:

- Định ăn gian anh, phải không?

Hạ mắc cỡ đẩy anh ra, vì cô biết anh đang muốn hôn cô.

- Thôi đi mẹ nhìn thấy bây giờ.

Thiệu Dân lì lợm:

- Anh không sợ.

Hạ la lên, dọa:

- Anh làm em đau rồi nè.

Anh tưởng thật, buông Hạ ra ngay không dám đùa dai. Anh bảo:

- Vào nhà đi em, sắp tối rồi.

Một tuần lễ sau, Vọng Thường từ Đà Lạt vào lại Sài Gòn. Lúc này, Hạ thấy anh buồn hơn, lầm lì như chiếc bóng. Anh thường ra khỏi nhà rất sớm, mà về lại rất khuya, có khi say mèm. Mẹ chồng cô thấy vậy lo lắng hỏi, anh bảo bận giao dịch chuyện làm ăn.

Hôm nay cũng chỉ một mình Hạ Ở nhà, ai nấy đều có công việc riêng. Dì Tư thì đi chợ. Đang ngồi nghe nhạc nơi phòng khách, chợt chuông cửa reo lên. Tưởng dì Tư đi chợ về, Hạ đi ra mở cổng. Trước mặt cô không phải là dì Tư mà là Vọng Thường, cùng với hai người đàn ông lạ, khá thanh lịch và một cô gái thật đẹp. Một nét đẹp rực rỡ nhờ biết tận dụng phấn son và quần áo thời trang đắt tiền. Hạ gật đầu chào rồi cùng họ vào nhà. Vọng Thường làm một màn giới thiệu.

Anh vỗ vai người bạn tên Vĩnh là người đàn ông có nước da nâu đồng thật mạnh mẽ có nụ cười thật duyên. Còn người đàn ông cỡ tuổi Vọng Thường tên Thạch da hơi ngâm, đặc biệt anh ta có đôi mắt thật đen, tia nhìn rất dữ, gương mặt góc cạnh nét đàn ông đượm sương gió phong trần. Còn cô gái có cái tên thật kiêu kỳ: Mỹ Phụng.

Quay qua chỉ vào Hạ, anh nói với mọi người. Nghe thì đơn giản, nhưng tinh ý một tí ai cũng nhận ra bên trong câu nói có phần chua chát:

- Còn đây là Khiết Hạ, vợ anh Thiệu Dân, là chị dâu của tôi đó các bạn.

Anh nhấn mạnh từ "chị dâu" nghe rất nặng.

Hạ miễn cưỡng gật đầu đáp lễ rồi viện cớ để cáo từ.

- Các anh chị cứ tự nhiên, tôi bận chút việc. Xin phép vào trong.

Vọng Thường đưa tay ngăn lại, mắt hơi nheo:

- Hạ ngồi chơi đã, lâu lâu mới có dịp rủ bạn bè về nhà chơi, chẳng lẽ Hạ không nhín chút thời gian nói chuyện cho vui với bạn bè tôi được sao?

Cách nói chuyện như ra lệnh của Vọng Thường làm Hạ khó chịu. Nhưng trước mặt người lạ, Hạ đành làm thinh nuốt giận.

Thấy vậy, anh bạn tên Vĩnh lên tiếng:

- Chị ngồi chơi cho vui, chúng tôi đều quen biết anh Dân cả. Nghe tin ảnh cưới vợ, nhưng đến hôm nay mới biết mặt. Bởi hôm đám cưới, chúng tôi đều bận công tác nước ngoài, nên không dự được. Thôi thì bây giờ gặp mặt làm quen cũng chưa muộn, phải không?

Thấy Vĩnh cởi mở, Hạ cũng dịu dàng:

- Không có chi. Nếu đã là người quen thì không có gì là muộn cả.

Vọng Thường kín đáo nhìn cô, rồi nhìn các bạn, mời:

- Mời các bạn uống nước.

Anh bưng ly nước cam đưa tận tay Hạ giọng ân cần:

- Hạ uống nước cam đi, rất tốt cho sức khỏe.

Hạ nhận ly nước rồi đặt xuống bàn. Cô thấy ngượng với ba đôi mắt đang tò mò nhìn mình nên đâm cáu. Nhất là Mỹ Phụng, tia nhìn sắc lạnh pha nỗi ghen hờn tức tối.

- Tôi lại không thích uống nước cam. Các anh, chị cứ tự nhiên.

Vọng Thường phật ý nhìn chỗ khác. Mỹ Phụng lại châm chọc:

- Cùng chung dưới mái nhà bao nhiêu năm mà sở thích của chị Hạ, anh cũng không biết thì quá tệ. Bởi vậy anh mới thua.

Vọng Thường trừng mắt nhìn cô, giọng gắt gỏng:

- Ai mượn em nhiều chuyện.

Mỹ Phụng quắc mắt lại anh định gây hấn.

Thấy tình hình hơi căng thẳng, Vĩnh giảng hòa:

- Cho tôi xin đi các bạn. Chỉ một ly nước thôi mà, đâu có gì phải ầm ĩ.

Vọng Thường rít thuốc liên tục, vẻ mặt khó đăm đăm, làm bầu không khí vui vẻ như chùn lại. Lúc này anh chàng tên Thạch mới lên tiếng, mắt nhìn Hạ chăm chăm không cần che giấu:

- Tôi cũng có nghe bạn tôi là Hoàng Đáng ca ngợi về chị khá nhiều, nên mới có dịp diện kiến, quả không sai. Anh Dân thật có mắt tinh đời

Mỹ Phụng xen vào, giọng mỉa mai:

- Tượng đá mà hôm nay còn mở miệng khen thì chị đúng là trên cả tuyệt vời.

Hạ nhíu mày suy nghĩ: "Cô đâu thù oán gì với cô ta, mà sao cô nàng cay cú trong từng lời nói? Được dịp là cô ta không bỏ qua một cơ hội nào. Đúng là thứ đàn bà lòng dạ hẹp hòi. Hạng người này cũng không nên kết thân làm gì chỉ tổ mang họa vào thân. Vậy mà Vọng Thường và những người bạn của anh sao có thể kết bạn được với cô ta không biết?"

Dứt dòng suy nghĩ, Hạ buông giọng lạnh lùng:

- Cám ơn lời khen tặng của các anh chị, tôi không dám nhận vì tôi cũng chẳng có gì đặc biệt.

Vừa dứt câu, Hạ đứng dậy dù Vọng Thường đưa mắt nhìn cô không vừa ý.

- Xin lỗi, tôi có chút việc phải vào trong.

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Lỗi Nhịp Trái Tim PDF của tác giả Thụy Vũ nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Đồng Quê (Phi Vân)
Đề tài nông thôn trong sáng tác của các nhà văn không phải là điều gì mới lạ. Tuy nhiên, để khắc họa được một bức tranh quê với đủ các diện mạo, màu sắc của nó không phải là điều dễ dàng. Có thể nói, phần lớn chủ đề tác phẩm của các nhà văn miền Nam*** Đây là những bài báo. Bởi thế cách hành-văn cũng như nội-dung đều có tính-cách “nhật-trình”. Lối văn gần như cẩu-thả. Câu-chuyện có vẻ nhất-thời. Nhưng tôi cứ để nguyên cho nhà xuất-bản. Nghĩ rằng: hồi ấy tôi đã để ngòi bút chạy theo dòng ý-tưởng, dầu khéo dầu vụng, cách thuật chuyện cũng được cái đặc-điểm là ghi tâm-trạng tôi lúc viết. Tìm mua: Đồng Quê TiKi Lazada Shopee Hình-ảnh những nhân-vật trong chuyện - những người đã cùng tôi sống chung - ngày nay đã mờ trong ký-ức. Kể lại một quãng đời phải chăng là sống lại với ngày qua? Có lẽ thế. Nhưng tôi muốn xa hơn: Vẽ một bức tranh phong-tục và tập-quán. Thật là quá cao-vọng. Tự thấy còn thấp-kém, nhưng tôi vẫn cố-gắng. Đây là những bài đầu, tôi ước-mong sẽ có thể viết thêm. Nếu chưa hiến được độc-giả những bài đúng theo nguyên-tắc tôi đã tự vạch, thì xin hẹn lại ở những bài sau.PHI-VÂN *** Phi Vân (1917-1977) là một nhà báo, nhà văn chuyên viết thể loại truyện vừa và tiểu thuyết mang sâu đậm dấu ấn Nam bộ trước 1954. Phi Vân tên thật là Lâm Thế Nhơn, sinh năm 1917 trong một gia đình trung lưu ở thị xã Bạc Liêu, tỉnh Bạc Liêu. Ông chuyên viết phóng sự, truyện ngắn cho những tờ báo, tạp chí ở miền Nam trước đây như Tiếng Chuông, Dân Chúng, Tiếng Dân (của cụ Huỳnh Thúc Kháng) và làm chủ bút tờ Thủ Đô thời báo. Ông có lối viết linh hoạt, gọn gàng, pha chút hóm hỉnh, làm cho cho độc giả khóc, cười theo từng cảnh đời, từng nhân vật. Bối cảnh trong các tác phẩm của ông là làng quê Nam bộ xa xôi hẻo lánh với những người nông dân chất phác, cục mịch sống với tập tục cổ hủ, lạc hậu và cuộc sống cực nhọc tối tăm. *** Chỗ hứng-thú của quyển phỏng-sự ấy là nó cho ta thấy những phong-tục cũ-kỹ ở thôn-quê, những tin-tưởng dị-đoan của hạng bình dân lao-động. Nó cho ta thấy những cuộc giao-tiếp, xung-đột giữa bọn điền-chủ và tá-điền, những tâm-hồn mộc-mạc trong bọn nầy và những oai-quyền thế-lực của bọn kia. Đọc qua, chúng ta thấy mình len-lỏi chốn đồng quê, đang mục-kích những cuộc tụ-họp chơi-bời, những cảnh cần-lao rộn-rịp. Thỉnh-thoảng như đưa lại giọng hò trầm bổng trong đám gặt, như phất lại mùi thơm thanh-đạm của lúa vàng. Tác-giả lại còn dắt ta đi quanh co trong những sông rạch ở vùng Bạc-liêu, Cà-mau và sau mấy ngày dạo chơi mệt-mỏi, tác-giả dừng lại cho ta thấy một cảnh-sắc êm-đềm: trên bờ sông Trẹm, lững-lờ mấy làn khói trắng bốc lên và dưới hàng dừa xanh tươi, một thiếu-phụ ẵm con đứng đợi chồng về, lâu-lâu đuổi bầy gà đang bới trên giồng rau cải. Hoặc giữa đêm trường vắng-vẻ, chiếc thuyền xuôi mái theo Rạch Bần, tác-giả mời ta trông lên bờ sau hàng dừa nước âm-u, một vài ánh đèn le-lói; nghe từ xa đưa lại tiếng chày giã gạo, tiếng chó sủa đêm… Cho được kể lại rất tài tình những điều quan-sát rất kỹ-càng, làm cho ta như nghe, như thấy, lúc cảm, lúc vui, tất phải nhờ một ngọn bút tỉ-mỉ mà linh-hoạt, một giọng văn thành thật mà hữu-duyên, một cách viết tự nhiên, không rườm-rà mà đầy đủ. Ông Phi-Vân đã gồm cả mấy điều kiện ấy: Quyển phỏng-sự của ông như một tấn tuồng gay-cấn đặt trong cảnh trí xanh tươi; hay là - muốn nói cho rõ hơn - nó là một “nông kịch” chia ra nhiều lớp: có hồi hộp, có vui cười và và sau rốt kết cuộc rất thương-tâm, khiến cho độc-giả phải ngậm-ngùi cảm động. Có lẽ đó là bài luân-lý sâu sắc mà tác-giả không muốn chỉ cho rõ-ràng, để ta tự hiểu ngầm mà thương hại cho hạng nông dân lao-lực. Họ chỉ sống một cuộc đời mộc-mạc, siêng-năng; nhưng mãn kiếp phải làm nạn nhân cho bọn giàu sang thế-lực. Mà cả thảy chúng ta, theo như tác-giả nói lại là “nạn nhân của một thời-kỳ”; cho nên đối với mọi người ta nên để lòng thương hại và thứ dung, và nên cầu nguyện cho chốn đồng quê được chút vui tươi yên ổn… (Trích lục một đoạn bài diễn-văn của giáo-sư Nguyễn-văn-Kiết chủ-tịch của Hội Khuyến-học Cần-thơ đọc trong dịp lễ phát giải thưởng văn-chương Thủ-khoa Nghĩa năm 1943).Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Đồng Quê PDF của tác giả Phi Vân nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Đồng Làng Đom Đóm (Trịnh Thanh Phong)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Đồng Làng Đom Đóm PDF của tác giả Trịnh Thanh Phong nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Đông Cung Thái Tử Là Đồ Ngốc (Hoa Tri Phủ)
Ngoài hai nhân vật chính, các nhân vật phụ được khai thác rất tốt. Đó là một Hoa Xương Vương vì mưu cầu vương vị, vì hận thù mờ mắt, âm hiểm xảo trá, đến cuối cùng lại tự mình bỏ qua người thật lòng nhất. Đó là một Mộ Tử Xuyên tham vọng lớn, vừa muốn binh quyền lại vừa muốn mỹ nhân. Đó là thái tử phi Hoắc Thanh Thu vì yêu nhầm người mà mất nhà, mất cả trái tim. Điều tác giả làm tốt nhất trong “Đông cung thái tử là đồ ngốc” không phải những màn cung đấu hoành tráng, không phải những tình tiết hài hước giữa thái tử ngốc và đại cung nữ thông minh. Điều thành công nhất, có lẽ là chuyển biến tâm lý của Thẩm Tầm. Không ai ngốc mười sáu năm, tỉnh lại liền có thể trở thành thiên tài, diệt loạn thần, ổn định triều cương, Thẩm Tầm cũng vậy. Chàng phải từ từ học hỏi, từng bước một trưởng thành để có thể xứng với những người yêu thương chàng. Đây là một bộ truyện thú vị, có vui, có buồn, có đấu võ đấu trí. Nếu bạn mê cung đấu, nếu bạn thích chết đi được chuyện tình chàng ngốc, thì mời nhảy hố nhé.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Đông Cung Thái Tử Là Đồ Ngốc PDF của tác giả Hoa Tri Phủ nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Đông Cung (Phỉ Ngã Tư Tồn)
Nàng, vốn là cửu công chúa của Tây Lương quốc, ở Tây Lương nàng được vô vàn ân sủng, chỉ vì cầu thân mới phải lên đường đến Trung Nguyên. Hắn, thân là đương kim thái tử, địa vị chỉ khom lưng dưới một người mà đứng trên cả ngàn vạn kẻ khác, vì hôn nhân chính trị, bất đắc dĩ mới phải lấy công chúa của dị quốc. Hắn có ái phi của riêng mình, Triệu lương đệ. Nàng cũng có cuộc sống của riêng nàng, ấy là lén xuất cung, chặn ngựa lồng dở chứng, trừ gian diệt ác, đuổi trộm cắp, tiễn trẻ lạc về tận nhà, lại còn có uống rượu, ngao du kỹ viện…. Họ tưởng đâu chỉ là 2 đường thẳng song song vĩnh viễn không bao giờ giao nhau. Thế rồi những tranh đoạt địa vị trong Đông Cung, những phải trái vô duyên cớ, những nham hiểm ngấm ngầm, lại cứ từng bước từng bước cuốn nàng công chúa ấy vào dòng nước xoáy. Có con cáo nhỏ cô đơn, ngồi trên cồn cát ngắm trăng một mình, cơ mà đâu phải ngắm trăng, cáo đang mong đợi cô nàng chăn dê. Có con cáo nhỏ bơ vơ, ngồi trên cồn cát thẩn thơ sưởi mình, nào đâu cáo muốn sưởi mình, cáo đợi cô mình cưỡi ngựa đi qua... Tìm mua: Đông Cung TiKi Lazada Shopee Hóa ra cứ mãi đợi mãi chờ, con cáo ấy lại chẳng thể đợi được người mà nó muốn...Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Phỉ Ngã Tư Tồn":Đông CungHương HànKhông Kịp Nói Yêu EmNếu Giây Phút Ấy Ta Không Gặp NhauNợ Em Một Đời Hạnh PhúcSao Trên Trời Rất Xa, Sao Của Anh Thật GầnSương Mù Vây ThànhThiên Sơn Mộ TuyếtTịch MịchTịch Mịch Không Đình Xuân Dục VãnTrăng Lạnh Như SươngTrâu Tiểu Thư Tìm Kiếm Tình YêuGấm RáchĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Đông Cung PDF của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.