Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cây Sa Kê Ra Đi - Trương Tiểu Nhàn

Trình Vận và Lâm Phương Văn lại quay về bên nhau. Nhưng Phương Văn vẫn không thể chung tình với một người. Anh ta đã có cảm tình với một cô ca sĩ tên Cát Mễ Nhi. Chuyện tình của hai người dần dần tan vỡ theo những lời nói dối. Vốn tưởng rằng họ sẽ nắm tay nhau đi hết con đường hóa ra tất cả chỉ là ảo tưởng. Cô cuối cùng cũng mang trái tim tan vỡ rời khỏi anh. Cô không biết trái tim con người có thể có hai nỗi nhớ, hai tình yêu hay hai sự khổ đau, hai niềm hạnh phúc hay không? Chẳng lẽ lòng trung thành là đi ngược lại tình yêu. *** Bộ sách gồm có:  Quyển 1: Cô gái trên cây sa kê Quyển 2: Cây sa kê ra đi Quyển 3: Cây sa kê lưu lạc *** Khi kiểu đầu mì ống Spaghetti của Cát Mễ Nhi được người hâm mộ chấp nhận, cô ấy lại nhẫn tâm cắt phăng nó đi, thành mái tóc ngắn xoăn, trông giống như một loại Pasta. Cô ấy là một người hết lần này đến lần khác thích đối nghịch với người khác. Cô ấy cũng tự tin hơn trước. Có đôi khi, tôi rất khâm phục cô ấy. Mỗi người trong chúng ta, gần như mỗi ngày đều phải động viên chính mình mới có thể rời khỏi nhà để đối mặt với cái thế giới tràn ngập thất bại ngoài kia. Cô ấy lại không cần phải như vậy. Cô ấy dường như trời sinh đã ngập tràn tự tin. Một hôm, cô ấy nói với nhà sản xuất âm nhạc Diệp Hòa Điền rằng ngoại trừ bài hát do Lâm Phương Văn viết ra, cô ấy sẽ không hát bài hát của ai khác. “Không phải chúng tôi không cần cậu ta, là cậu ta một chữ cũng không chịu sửa. Cậu ta viết lời cổ quái thế, sẽ không thịnh hành.” Diệp Hòa Điền giải thích. “Anh ấy là giỏi nhất.” Cát Mễ Nhi khăng khăng. “Nói không chừng cậu ta đã hết thời thật rồi, thời kỳ hay nhất đã qua rồi.” Diệp Hòa Điền lạnh lùng nói. “Không.” Cát Mễ Nhi kiên quyết nói, “Tôi sẽ khiến bài hát của anh ấy nổi tiếng hơn cả trước đây.” Ban đầu: không có Lâm Phương Văn, cũng không có cô. Hắn đã gọi cô về từ đảo quốc xa xôi kia. Anh là tri âm của cô. Bây giờ: có cô, thì có Lâm Phương Văn. Cô đã gọi anh về từ thế giới đầy thất bại. Cô là tri âm của anh. Điều này xuất phát từ lòng biết ơn, cũng vì yêu thích. Ai có thể nghi ngờ chuyện Lâm Phương Văn giỏi nhất chứ? Anh chỉ là đang thiếu sự khích lệ mới. Cuối cùng, Lâm Phương Văn đã bỏ cuốn kinh Phật của anh, truyện tranh của anh, phim hoạt hình của anh, còn có những hoa văn thủy tinh đầy màu sắc ở nhà thờ và những bức vẽ không lời thoại xuống. Anh trở về với thế giới anh yêu nhất, đã từng làm anh hạnh phúc, cũng làm anh đau khổ. Lại lần nữa được thấy anh lại cầm bút viết lời bài hát, lại một lần nữa thấy anh cầm chiếc kèn harmonica Hồ Điệp mà trước đây rất lâu tôi đã tặng anh, thổi ra những nốt nhạc trầm bổng, tâm tình tôi lại có chút kích động. Có một khoảnh khắc, tôi ước gì có thể giấu anh vào trong tử cung của tôi, đó là nơi ôm ấp cất giữ an toàn nhất, anh sẽ không bị bất cứ tổn thương nào nữa. Đáng tiếc, tử cung của tôi quá nhỏ, mà anh cũng đã trưởng thành. Lúc này, đầu anh gối lên đùi của tôi. Tôi cúi đầu hỏi anh: “Em đặt anh vào trong tử cung của em, được không?” Mặt anh dán sát vào bụng tôi, lên tiếng hỏi: “Môi trường tốt chứ?” “Không tệ, đến bây giờ còn chưa có ai ở.” “Muốn cho thuê à?” “Sẽ tính rẻ cho anh.” “Chỗ đó quá nhỏ thì phải?” “Vậy thì anh biến thành kangaroo đi!” Tôi đề nghị. “Không phải kangaroo còn to hơn sao?” “Anh có thể bỏ em vào trong túi của anh, anh đi đâu cũng phải mang em theo.” “Như thế quá khủng khiếp.” anh nhảy dựng lên phản đối. “Anh không muốn à?” “Mùa hè nóng lắm.” “Nhưng mà mùa đông sẽ ấm nha!” “Mùa hè ở Hồng Kông tương đối dài.” “Làm thế nào anh cũng không chịu để em vào trong túi hả?” “Anh tình nguyện ở trong tử cung của em.” “Thật sao?” “Bây giờ vào luôn đi.” Tôi nhảy lên người anh. “Anh sẽ yêu Cát Mễ Nhi hay không?” Tôi bỗng nhiên hỏi anh. “Sao anh sẽ yêu cô ta?” Anh bộc lộ vẻ mặt không có khả năng đó. “Cô ấy hiểu âm nhạc của anh.” Tôi nói. “Không phải cô ta có Uy Uy rồi sao? Anh không muốn ở trong tử cung của cô ta.” Anh nói. Lâm Phương Văn thật sự bằng lòng ở bên cạnh tôi lâu dài hay sao? Có đôi khi, tôi thà rằng chúng tôi già hơn bây giờ. Tuổi tác cao, thì sẽ không có nhiều lôi cuốn như thế, vậy mới có thể bên nhau trọn đời hơn. Suy nghĩ thế này có phải rất ngu ngốc không? Thậm chí sẵn lòng dùng tuổi trẻ để đổi lấy khả năng được nắm tay nhau đến đầu bạc răng long. 18. Vào sáng sớm một hôm nọ, tôi chạm mặt Uy Uy ở trong chợ Tây Cống. Cậu ta đang mua hoa quả. Cậu ta khôi ngô, lại đáng yêu nên rất được các cô, các chị bán hàng hoan nghênh. Lúc thấy tôi, cậu ta đến chào nhiệt tình. Cậu ta hỏi tôi sao lại xuất hiện ở đây. Tôi nói với cậu ta là tôi làm phỏng vấn ở gần đây. “Công việc phóng viên rất vui à?” Cậu ta hỏi. “Có thể quen biết rất nhiều người khác nhau.” Tôi trả lời. “Có công việc thật tốt.” Cậu ta cảm thán. Tôi suýt tí nữa đã quên, cậu ta không thể làm việc ở đây. “Cát Mễ Nhi đâu?” “Em ấy ra ngoài rồi, sáng sớm tinh mơ em ấy phải đến đài truyền hình quay hình.” “Vậy Mozart đâu?” “Nó mập rồi, bây giờ nặng tận bốn kg rưỡi! Có lẽ phải giảm cân.” Tôi đi dạo chợ cùng cậu ta. Cậu ta mua thêm bánh kem và bánh mì. Tất cả mọi người đều biết cậu ta là bạn trai của Cát Mễ Nhi, nên cũng thân thiện với cậu ta. “Em nhớ đảo Fiji không?” Tôi chợt hỏi. Cậu ta gật mạnh đầu: “Em nhớ tất cả mọi thứ ở đó. Món ăn mẹ nấu, mùi tẩu thuốc của ba, thậm chí là người bạn học trước đây vẫn hay bắt nạt em.” “Người bắt nạt em, em cũng nhớ?” “Cậu ta là bạn học tiểu học và trung học của em, cậu ta thường lừa lấy tiền của em.” Cậu ta vui vẻ nói: “Trước đây em rất ghét cậu ta, nhưng bây giờ lại muốn trở về để bị cậu ta lừa lấy tiền. Nơi đó dù sao cũng là quê hương của em.” “Sao em không về thăm nhà?” Tôi nói. “Mễ Nhi bận quá.” Vẻ mặt của cậu ta có chút cô đơn. “Cô ấy ở đây phát triển rất khá đó!” Cậu ta lại cười xán lạn, tự hào nói: “Đúng vậy, bây giờ cô ấy rất vui, cô ấy có thể làm chuyện cô ấy thích.” Giây phút đó, tôi bị Uy Uy làm cho cảm động sâu sắc. Vì hạnh phúc của người mình yêu, cậu ta chấp nhận cô đơn, một mình gặm nhấm nỗi nhớ quê nhà. Nhìn bóng lưng không thể hòa nhập vào dòng người tấp nập nơi đây của cậu ta, tôi bỗng nhiên hiểu ra một điều. Tình yêu không có hy sinh, không tính là tình yêu. Sau đó có một ngày, Uy Uy xuất hiện trong phòng làm việc của tôi, cậu ta đã trở nên hốc hác. “Em đến là muốn nói từ biệt với chị.” Cậu ta nói khẽ. “Em muốn đi đâu sao?” Tôi vội hỏi. “Trở về đảo Fiji.” “Còn Cát Mễ Nhi thì sao?” “Em về đó một mình.” Đôi mắt cậu ta đỏ ửng. “Uy Uy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” “Không có gì, chỉ là em không thích ứng với cuộc sống ở đây.” “Là thật chứ?” Cậu ta cúi đầu, một lúc lâu sau vẫn không trả lời. “Chúng ta đi uống cafe đi!” Tôi dẫn cậu ta đến một quán café gần tòa soạn. Ở đây có thể nhìn thấy biển. Tôi nghĩ, ở bên cạnh biển thì tâm trạng của cậu ta sẽ tốt hơn. “Có phải quá nhớ nhà hay không?” Tôi khẽ khàng hỏi cậu ta. Cậu ta lắc đầu: “Em thật sự không bỏ được em ấy. Nhưng mà, thế giới của chúng em đã không còn giống nhau nữa.” Cát Mễ Nhi từ một cô gái vô danh biến thành một ngôi sao nổi tiếng. Có khả năng cô ấy không thay đổi chút nào sao? “Không phải em đã đồng ý cùng cô ấy theo đuổi ước mơ hay sao?” Tôi nói. “Có lẽ em nghĩ chuyện đó quá đơn giản rồi.” Cậu ta run run xúc động. “Cô ấy có biết em muốn đi không?” “Chúng em đã nói chuyện rồi.” Cậu ta cười khổ: “Cuối cùng chúng em cũng tìm được thời gian để nói chuyện giữa chúng em. Em ở đây chỉ gây trở ngại với em ấy.” “Là cô ấy nói vậy à?” “Không. Em ấy không muốn em đi.” “Vậy không đi là được rồi.” “Nhưng mà, em ấy không cần em nữa rồi.” “Em còn yêu cô ấy không?” “Em đương nhiên yêu em ấy.” Uy Uy vừa nói vừa khóc: “Nhưng mà, em ấy đã thay đổi, không còn là em ấy của trước đây. Lúc chúng em còn ở đảo Fiji, cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc lắm.” “Phải chăng em hối hận vì đã đến đây?” “Sao em có thể ích kỷ như vậy chứ? Ở lại Fiji là mai một tài năng của em ấy.” “Uy Uy, em thật tốt.” Tôi nói. “Em không tốt chút nào. Em không có tài năng, cũng không thông minh, lại còn yếu đuối.” “Nhưng em hiểu người em yêu.” “Em cũng yêu tệ.” Nước mắt của cậu ra tuôn rơi lã chã. “Chừng nào em đi?” “Hôm nay sẽ đi.” “Sao gấp thế?” “Hôm nay Mễ Nhi phải làm việc, chúng em đã nói rồi, cô ấy đừng tới tiễn. Em sẽ khóc, chúng em chưa từng xa nhau.” “Muốn chị tiễn em lên máy bay không?” “Không, ngàn vạn lần không được. Em sợ chia ly.” Cậu ta còn nói: “Em nghe người ta nói, rời khỏi quê hương của mình sẽ có nỗi nhớ quê. Nhưng mà, khi trở về quê, lại sẽ nhớ đến chốn thành thị nơi mình đã sống kia. Nói như vậy, tổng cộng có hai lần nhớ quê.” Tôi khổ sở không thốt nên lời. “Em còn một chuyện muốn nói với chị.” Uy Uy ngập ngừng nói. “Chuyện gì thế?” “Em…” Đôi mắt cậu ta lại đỏ lên khi nói. “Rốt cuộc là có chuyện gì?” “Em đã ăn Mozart !” Cậu ta nói một hơi. “Em ăn Mozart!” Tôi không thể tin được. “Chị nhất định nghĩ em rất nhẫn tâm đúng không?” “Sao em đặng lòng ăn Mozart?” “Mễ Nhi không nỡ để nó đi, em cũng không nỡ để nó ở lại. Em đi rồi, Mễ Nhi sẽ không có thời gian chăm sóc nó. Ăn nó xuống bụng, như vậy, nó có thể ở mãi trong người em.” Uy Uy một mặt nước mắt ngắn nước mắt dài, mặt khác bày tỏ. Chẳng phải tôi đã từng muốn đem người mình yêu giấu trong tử cung, ở lại mãi mãi trong người tôi sao? Tình yêu hóa ra là cắn nuốt hết thảy. Chỉ mong cơ thể tôi chứa được người ấy, vĩnh viễn không chia lìa. Lúc chia tay, Uy Uy nắm tay tôi rất lâu. Cậu ta không nỡ ra đi. Tôi đã từng nghĩ rằng, những người yêu nhau dù thế nào cũng không xa nhau, có lẽ tôi đã sai rồi. Khi cuộc sống thay đổi, tình yêu cũng mất đi. Nếu như cậu ta còn có thể cảm nhận được tình yêu, thì cậu ta sẽ không ra đi ư? Quê hương gần bên, tình yêu đã mất đi lại quá xa xôi. 20. “Chị Trình Vận, em đang ở gần đây, chị có thời gian đi uống cafe không?” Khi tôi ở nhà đã nhận được điện thoại của Cát Mễ Nhi. Chúng tôi gặp nhau ở quán café. Cát Mễ Nhi đeo một chiếc kính mát, xem ra hơi mệt mỏi. “Uy Uy đi rồi.” Cô lên tiếng. “Chị biết. Cái hôm trước khi đi, cậu ấy có đến tìm chị.” “Thật ạ?” Cô nàng rất quan tâm. “Chỉ đến để nói lời từ biệt.” “Chị biết anh ấy đã ăn Mozart không?” “Cậu ta cũng nói rồi.” “Anh ấy là một kẻ độc ác.” Cát Mễ Nhi nói với giọng điệu đau đớn. “Đây là chỗ đáng yêu của cậu ta.” Tôi lại nói. “Em không biết tại sao lại thành ra thế này.” Cô bật khóc. “Cậu ấy cảm thấy không hạnh phúc.” Tôi vẫn trả lời rành mạch. “Em cho rằng anh ấy sẽ cùng em chia sẻ tất cả mọi chuyện.” “Cậu ấy chia sẻ không được. Không phải cứ muốn chia sẻ là chia sẻ được.” Có ai không muốn được cùng chia sẻ thành công và niềm vui với người mình yêu chứ? Tuy nhiên, thành công và niềm vui của đối phương có đôi khi lại hết lần này đến lần khác biến thành khoảng cách giữa hai người. Càng nỗ lực muốn chia sẻ càng cảm thấy cô đơn. “Anh ấy đi rồi, em rất cô đơn.” Cát Mễ Nhi nói. “Rồi em sẽ từ từ quen thôi, ai cũng đều như vậy.” Tôi bỗng nhiên nhớ tới những lời cô ấy đã nói qua trước đây, tôi hỏi cô: “Không phải em nói người Fiji có một loại phép thuật có thể giữ trái tim người đàn ông mình yêu ở bên cạnh mình mãi sao?” “Lừa gạt! Nếu có thì đã không có người thất tình rồi.” Thế giới không có người thất tình, có phải sẽ tốt đẹp hơn bây giờ một chút không? Có lẽ là không nhỉ? Nếu không có thất tình thì sao chúng ta hiểu được tình yêu, chúng ta sao có thể trưởng thành đây? “Em có nhớ nhà không?” Tôi lại hỏi Cát Mễ Nhi. Cô ấy gật đầu: “Nhưng mà em thích ở đây hơn. Ở thành phố này, em có thể làm rất nhiều chuyện. Uy Uy đã từng nói muốn cùng em theo đuổi ước mơ.” “Cậu ta sẽ mãi mãi nhớ em.” Tôi cảm thán. Cát Mễ Nhi cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, nằm trên bàn khóc nức nở. Một ước mơ đã đưa hai người từ đảo quốc xa xôi đến đây, nuôi dưỡng tình yêu của họ. Song, cũng vì ước mơ đó đã ngăn cách hai người. Uy Uy thật sự sẽ giống như tôi nói, sẽ mãi mãi nhớ Cát Mễ Nhi sao? Hay là sau khi trở về đảo Fiji, cậu ta sẽ lấy một người khác, sinh một đứa con, có lẽ sẽ nuôi thêm một con ngỗng, có một cuộc sống khác? Chúng ta luôn tình nguyện tin rằng, hai người đã từng yêu nhau, khi xa nhau thì vẫn luôn còn một sợi dây liên hệ. Lúc cô đơn hay nản lòng, chúng ta sẽ kéo chặt sợi dây kia, nhớ người ở bên kia đầu dây, tự hỏi cuộc sống hiện tại của anh ấy thế nào? Anh ấy đã yêu ai chưa? Sau khi chia tay, có phải vì muốn tôi nhìn với cặp mắt khác xưa mà anh ấy càng thêm cố gắng hay không? Anh ấy cũng nhớ đến tôi chứ? Hay là, tất cả mọi chuyện chỉ là mơ tưởng của phụ nữ? Chúng ta luôn hi vọng người yêu cũ không có cách nào quên được chúng ta, cả đời chịu sự dằn vặt của nhớ nhung. Người phụ nữ lương thiện bao nhiêu, nhưng cái nhìn đối với vấn đề này thì vẫn tàn nhẫn và tham lam. “Uy Uy thật sự sẽ mãi mãi nhớ em sao?” Cát Mễ Nhi nén nước mắt hỏi tôi. “Đúng vậy.” Tôi nói, “Mãi đến khi em không còn nhớ cậu ta, cậu ta vẫn sẽ không quên em.” Tôi cũng là đang nói cho mình nghe. ... Mời các bạn đón đọc Cây Sa Kê Ra Đi của tác giả Trương Tiểu Nhàn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vô Sắc Vô Hoan
Tiếp nối chuỗi series các nhân vật xuyên sách, hôm nay tôi muốn giới thiệu với các bạn một bộ truyện của Quất Hoa Tán Lý có tên “Vô sắc vô hoan” (Không thịt không vui). Nhắc đến tác giả này không thể bỏ qua tác phẩm ngả nghiêng giới ngôn tình một thời, “Tướng quân ở trên, ta ở dưới”, mà tôi sẽ review trong vài ngày sắp tới. Đúng như cái tên, không thịt không vui, nữ chính số nhọ của chúng ta sau khi đọc một bộ tiểu thuyết np sắc tình, vô tình xuyên không vào nhân vật Lâm Lạc Nhi trong truyện. Mà Lâm Lạc Nhi là ai, chính là nữ chính của tiểu thuyết np, xinh đẹp tuyệt trần, ba vòng ngon nghẻ, khiến mọi thể loại giống đực đều vừa gặp đã yêu, nảy sinh ham muốn abc xyz với nàng. Mà lúc này, Lâm Lạc Nhi tuy chưa tròn mười tuổi nhưng dung nhan nghiêng nước nghiêng thành đã thấp thoáng ẩn hiện, thu hút các thể loại “cầm thú” ngấp nghé. Nữ chính của chúng ta ngậm ngùi nén đau thương, quyết tâm phải dùng mọi cách thoát khỏi số phận bị n người đè trên giường của Lâm Lạc Nhi. Thế là nàng bôi đen mặt, cắt tóc sọc dưa, cắt lông mi nhổ lông mày, trở thành con bé quái dị.   Nhưng mà số nữ chính có cố cũng không thoát được, trải qua bao trốn tránh khó khăn, “Lâm Lạc Nhi” cuối cùng cũng phải tiếp xúc với hai cầm thú đầu tiên, Nam Cung đại gia và con trai ông ta. Và kể từ đó, số phận nàng đã định sẵn phải chạy trốn muôn nơi, vì cứ thoát khỏi tên này thì tên cầm thú khác lại xuất hiện. Mà tên sau lại càng cầm thú, càng biến thái hơn tên trước. “Lâm Lạc Nhi” phải làm thế nào mới thoát khỏi số phận của nữ chính truyện H đây??? Tuy “nguyên tác” của sách là truyện np cao H cộng thêm tí sm, nhưng thực tế đó chỉ là một tác phẩm Quất Hoa Tán Lý bịa ra, cho nên các bạn có thể yên tâm là truyện không hề có cảnh nào cấm trẻ em :v. Nữ chính “Lâm Lạc Nhi” tính cách thẳng thắn, cũng khá thông minh và tỉnh táo, tuy đôi khi bị các “cầm thú” ăn đậu hũ một chút nhưng vẫn bảo trì được tấm thân trong trắng trong suốt truyện. Hệ thống nam phụ trong truyện này nhiều vô kể, nhưng đối với tôi, nổi bật nhất vẫn là Nam Cung thiếu gia – Nam Cung Minh. Nam Cung Minh tuy là một trong số những “cầm thú” trong list nhưng lúc ban đầu, anh này vẫn là người hiền lành. Chính vì hiền lành quá nên sau này anh bị nữ chính xoay như dế mà vẫn tưởng nàng là người tốt nhất thế gian. Đến gần cuối truyện, tuy anh có hơi biến chất và thực dụng hơn một chút nhưng bản tính thiện lương thì vẫn còn, khiến người đọc không thể ghét nổi. Còn một người nữa là Thác Bạt Tuyệt Mệnh, nam phụ này tính tình ngốc nghếch, có tư tưởng yêu là cứ thế tiến tới không cần suy nghĩ nhiều. Vì vậy anh ta mạnh mẽ “cướp” nữ chính về làm vợ (tuy sau này đã thất bại). Nhưng thực chất Thác Bạt là người tốt, là người quan tâm đến cảm nhận của nữ chính nhất, thậm chí có thể vì hạnh phúc của nàng mà hi sinh bản thân mình. Tuy nhiên tất cả những anh nam phụ kể trên đều không vượt qua được nam chính. Tôi sẽ không tiết lộ nhiều về nam chính đâu, kẻo mất hứng thú của bạn đọc ^^! Chỉ biết anh này là người luôn bên cạnh Lâm Lạc Nhi, giúp nàng vượt qua khó khăn, cứu nàng khỏi tay đám “cầm thú”. Anh có mắt thẩm mĩ cực kì lạ lùng, sắc đẹp của nữ chính vào mắt anh cứ như nhìn heo nái. Và cũng chính anh đã chiếm đoạt thành công thân thể nữ chính theo một cách khó tưởng tượng nhất :v. Tổng hợp những câu nói ngọt hơn đường của nam chính: “Nếu thích ai, ta liền cả đời chỉ đối xử tốt với một mình nàng.” “Nếu nàng chết đi rồi, trên đời này sẽ không có người mỗi ngày nghĩ đến ta. Cho dù ta chết, nàng cũng không thể quên ta được.” “Lạc Nhi, ta không biết nói lời dễ nghe. Ta chỉ biết thật lâu trước kia, trái tim của mình đã thuộc về nàng. Nàng chết, ta liền không có tim, trong đầu chỉ có cừu hận. Cho nên, nàng ở lại đi, không nên lại đem trái tim của ta mang đi được không?” Truyện lúc hài thì cười không ngớt, nhưng lúc bi thì lại khóc sụt sùi. Quá trình trốn tránh khỏi đám “cầm thú” của nữ chính cực kì gian khổ, cũng không thiếu việc bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần. Tuy nhiên đoạn ngược không có nhiều lắm nên các bạn cứ yên tâm nhảy hố. Kết thúc truyện là 1 vs 1, cũng không có np hay sm gì cả. Trích đoạn cuối truyện: “Bởi vì dung mạo khiến cho ta bị đuổi bắt nhiều năm, ta nhát như chuột, ngoại trừ ở phòng của mình, chưa bao giờ dỡ xuống dịch dung, đối mặt với người khác thì sợ hãi đến cực điểm. “Ngẩng đầu, không phải sợ.” hắn đưa cho ta một cái hoa đăng cá chép, “Từ nay về sau, nàng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đi ở trên đường, muốn đi làm sao đều được, sẽ không bao giờ có người làm khó nàng, thương tổn nàng nữa.” Trước kia một mình ra khỏi cửa, cho dù ta hoá trang thành lão thái bà, đều có thể bị lưu manh vô lại đùa giỡn. Bây giờ đi từ đầu đường đến cuối phố, nam nữ trẻ tuổi hoặc gã say rượu túm năm tụm ba luôn kinh ngạc nhìn về phía chúng ta, sau đó cười cười rời đi, không dám quấy rầy. Tảng đá lớn đặt ở trong lòng nhiều năm bỗng nhiên dập nát, nam nhân ở bên cạnh ta không hề là đứa nhỏ mười lăm tuổi nữa, hắn đã đủ để làm chỗ nương tựa che chở ngăn tránh mưa gió của ta. Về sau ta có thể giống như những nữ nhân bình thường, thích trang điểm ăn mặc như thế nào liền trang điểm ăn mặc như thế đó, có thể đi mua trâm gài tóc cùng đồ trang sức mà mình thích, có thể vứt bỏ những cái áo choàng của quả phụ nặng nề xấu xí này, không cần cắt tóc lung tung, không cần cắt đi lông mi. Có hắn ở bên người, cái gì cũng không cần sợ hãi!” ------------ Review by Huyên Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Trong cánh rừng bạt ngàn, loài chim gì cũng có. Trong muôn loại tiểu thuyết, rác rưởi cũng không ít, quyển các bạn đang xem cũng không ngoại lệ. Ta thật bội phục cái số con rệp của mình, nói chính xác hơn là cái tay của ta, học theo gương Thần Nông xưa kia nghiên cứu y thuật tự mình thử hơn trăm loại thảo dược, nhằm phân biệt ra độc thảo và dược thảo; Ta cũng đọc đủ loại sách dành cho mọi lứa tuổi>_< . Lúc nhìn thấy bộ [Vô sắc vô hoan] này thì đã là nửa đêm rồi, nghĩ nó là ngôn tình hài, cho nên bấm nút đọc thử, ai ngờ … nó lại là ngược văn 21+ Năm nay ta vừa tròn 21 tuổi, vừa đủ, thấy đây là tác phẩm của người mới, vẫn chưa có điểm đánh giá . Đọc thử mấy chương, càng xem càng… Giọng văn miêu tả còn rất yếu, tình tiết bất hợp lý, nhân vật và tính cách được miêu tả cực kỳ phóng đại, chỉ dùng H để hấp dẫn độc giả, thật chán nản. Nội dung viết về nghĩa nữ của Nam Cung gia Lâm Lạc Nhi, xinh đẹp tuyệt trần, quả đúng là “Hồng nhan khuynh thành” khiến nghĩa phụ cầm thú cùng..e hèm.. nghĩa huynh cầm thú trở mặt thành thù. Tiểu Hầu gia cầm thú đến chơi, thấy nàng xinh đẹp lại dùng mưu kế cướp đi, muốn cải tạo nàng thành…đồ chơi. Lâm Lạc Nhi vất vả dịch dung trốn đi, trên đường mệt quá nên …ngủ, tình cờ gặp sát thủ cầm thú đang đi tìm kho báu. Bị nhìn thấy dung nhan thật rồi lại thêm vài đoạn “yêu nàng sẽ chinh phục thân thể của nàng trước” H a H. Sau lại được đại hiệp cứu ra, tưởng tương lai có chỗ dựa. Nào ngờ, đại hiệp cũng…haiz lại là cầm thú chà đạp nàng vô cùng thê thảmTrong giấc mộng, ta không biết mình đã chạy bao lâu. Dưới chân là đất đỏ phì nhiêu, mấy hòn đá nhỏ đâm vào chân hơi đau đau, trước mắt là lớp lớp cải dầu đang nở hoa vàng nhạt, từng gian nhà nhỏ có khói bếp lượn lờ, phía bắc, trên bầu trời xanh thẳm có bóng chim nhạn xẹt qua. Xa xa có một vị nông phụ tốt bụng đang dắt bò nhìn ta ngoắc ngoắc: “Lạc nha đầu hết bệnh rồi à, sao đầu tóc rối bù lại chạy ra đây? Mau trở về, đừng để trúng gió.” “Ụm bò~” Con bò ngẩng đầu, cũng nhìn về phía ta kêu vài tiếng. Đầu óc ta mơ mơ màng màng , trong mộng cảm thấy mình giống như một cô bé 7, 8 tuổi mặc cổ trang. Nông phụ lại lải nhải hai câu, sau đó vội vã đi về nhà. “Mèo mít ướt đâu!” có tiếng trẻ con non nớt ,vài tên tiểu quỷ chạy lại , vây quanh ta, cười hi hi ha ha thật xấu xa. Ta cũng nhìn bọn họ cười cười, chào hỏi thực khách khí:“Các ngươi hảo.” Đám tiểu quỷ sửng sốt một chút, khe khẽ nói nhỏ vài câu, trong đó tên cao nhất đứng dậy, hắn cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền với cái răng khểnh đáng yêu, vươn nắm tay nói:“Đến đây, có đồ tốt cho ngươi.” Ta vui tươi hớn hở đưa tay nhận lễ vật. Mời các bạn đón đọc Vô Sắc Vô Hoan của tác giả Quất Hoa Tán Lý.
Trở Thành Nam Thần, Nàng Cũng Rất Tuyệt Vọng
Lâm Khả là một vị cô nương có dung mạo tuyệt mỹ. Nhưng mà “mỹ” cũng có rất nhiều cách để miêu tả, có thể là sắc sảo diễm lệ, có thể là ưu nhã kiều tiếu, cũng có thể là... anh tuấn tiêu sái. Thực bất hạnh, “mỹ” của Lâm Khả chính là kiểu cuối cùng. Nàng không có vòng một nóng bỏng nhưng có cơ bụng vững chắc, nàng không có dáng người nhỏ nhắn nép vào lòng người nhưng có bờ vai rộng đáng tin để người khác dựa dẫm. Nam nhân hoặc xem nàng là huynh đệ, hoặc xem nàng là tình địch, chẳng có ai tìm nàng nói chuyện yêu đương ngoài mấy vị cô nương bị vẻ ngoài của nàng đánh lừa.   Mãi đến mùa xuân thứ 26 của cuộc đời mới quen người bạn trai đầu tiên, vui vẻ chưa được mấy tháng thì đã chia tay vì bạn trai tự ti không “soái” bằng nàng, vì hắn bị tổn thương khi mọi người nghĩ nàng là công, hắn là thụ. Thôi thì tục ngữ nói, tình trường thất ý, sự nghiệp đắc ý. Lâm Khả quyết định ăn uống một bữa thỏa thích, rồi ngủ một giấc chấn chỉnh tinh thần, nào ngờ đâu khi tỉnh lại liền phát hiện mình xuyên đến một thời đại vô danh bắt đầu ngày mới, còn nhỏ đi mười mấy tuổi trở thành lưu dân lang thang khắp nơi. Lâm Khả vô duyên vô cớ xuyên đến thế giới này, vốn dĩ không có người thân cũng chẳng có vướng bận. Nhưng ở nơi đây, nàng đã quen được rất nhiều người, là những huynh đệ kết nghĩa, là những tri kỷ tâm giao, còn là ái nhân một đời. Lâm Khả mong muốn một cuộc sống bình yên, có thể ngày ngày bên cạnh những người mình yêu thương. Nhưng mơ ước nhỏ nhoi đó sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực bởi nơi đây là một thời đại chìm trong chiến tranh, chết chóc và loạn lạc. Đã từng, vào một ngày mùa đông khắc nghiệt, Lâm Khả chỉ có một thân áo ngủ, thiếu chút nữa đã bị đông chết ở ven đường. Đã từng, vào mùa đông năm ấy, Lâm Khả vì sống sót mà cướp đoạt quần áo của thi thể lưu dân đã chết vì nạn đói. Chiến tranh khắp nơi, thổ phỉ hoành hành, dân chúng thì lầm than khổ khóc nhưng triều đình vẫn thờ ơ mặc kệ, hoàng đế xa hoa dâm dục, chỉ biết hưởng lợi vinh hoa phú quý, mà nào để đến tâm nó được hình thành trên vô số hài cốt của bá tánh dân thường. Lâm Khả sống trong hoàn cảnh ấy, từ một con người không lo không nghĩ mà trở thành một kẻ quyết đoán, sát phạt và tàn nhẫn. Là lần đầu tiên nàng sợ hãi và ghê tởm khi chính tay giết thổ phỉ, là hoang mang chết lặng trước đau thương và chết chóc, để rồi sau cùng là bình tĩnh lạnh nhạt mà nhìn thấu thế đạo. Nhìn thấu rồi Lâm Khả lại muốn cải tạo bởi nàng khao khát một thiên hạ thái bình, muốn cảm nhận sự ấm no hạnh phúc, muốn nhìn thấy bình minh của ngày mới, một ngày mới quốc thái dân an. Ước muốn khát khao này có lẽ chỉ là hư ảo cho đến khi nàng gặp Mạnh Sưởng Thanh - Thống lĩnh của Mật Vệ. Mật Vệ - Tổ chức tay sai của thiên tử, là những người sẽ thay hoàng đế quản lý và kiểm soát triều đình, nhưng có ai ngờ được Mạnh Sưởng Thanh -Thống lĩnh của tổ chức ấy chỉ một lòng muốn lật đổ hoàng đế hiện tại, muốn phá hủy cả triều đình đang thối nát. Mạnh Sưởng Thanh và Lâm Khả, khi hai con người tuy khác mục tiêu nhưng có chung đích đến gặp nhau, một lịch sử mới của Đại Sở sẽ bắt đầu. Lâm Khả là người Mạnh Sưởng Thanh lựa chọn. Lần đầu tiên gặp Lâm Khả, chàng bị thuyết phục bởi sự tự tin kiên định trong đôi mắt nàng. Chàng và nàng không giống nhau, trong lòng nàng mang thiên hạ, lấy cứu vớt sinh linh khắp Đại sở làm nhiệm vụ của mình. Nàng là nữ nhi, nhưng tâm mang chí lớn, lòng nặng con dân, con đường nàng lựa chọn vốn dĩ chẳng dễ dàng bằng phẳng, từng bước đi đều đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt, bằng hy sinh mất mát, là vĩnh viễn từ bỏ thân phận nữ tử và hạnh phúc làm mẫu thân. Mạnh Sưởng Thanh thì khác, chàng là một người ích kỷ hay mang thù, tuy khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười nhưng trái tim đã sớm nhuốm đen tối, chàng ghê tởm triều đình hiện tại, chán ghét Đại Sở nhu nhược vô năng, chỉ muốn hủy diệt tất cả bởi đơn giản nó không có tư cách để tồn tại. Thật may, Lâm Khả đã xuất hiện, cho Đại Sở một cơ hội, cũng cho chàng một hy vọng của ngày mai. Chàng rung động trước một Lâm Khả kiên định và quyết đoán, tuy có những lúc mềm yếu, có những khi non nớt nhưng ngọn lửa khát khao trong đôi mắt ấy chưa bao giờ bị dập tắt. Chàng động tâm trước một Lâm Khả tàn nhẫn, sát phạt, dám hy sinh mọi thứ để đạt được điều mình muốn. Lâm Khả là nữ nhi nhưng lại mạnh mẽ hơn vô số nam nhân, khiến cho người ta không thể dời mắt, không thể thần phục. Một minh quân như vậy, Mạnh Sưởng Thanh tất nhiên toàn lực phò tá, nàng sẽ là thiên tử của Đại Sở, là người mà chàng một lòng trung tâm. A khả, con đường phía trước sẽ rất khó đi, nàng cần thiết là nam nhân và cũng chỉ có thể mãi mãi là nam nhân, nhưng con đường này ta sẽ đi cùng nàng, cho dù nguy nan, gian khổ, cho dù tuyệt vọng, đau đớn... A Khả, ba hồn bảy phách của ta đều là hắc ám, chỉ có đầu quả tim lưu lại một nơi sạch sẽ chứa đựng hình bóng của nàng, gặp được A Khả chính là hạnh phúc lớn nhất của Mạnh Sưởng Thanh. Lâm Khả bình định thiên hạ, rất nhiều người vì nàng mà chết, nhưng càng có nhiều người vì nàng mà tồn tại, giờ đây con đường máu đã mở ra, ngoại xâm đã đánh bại, triều đình bị tiêu diệt... Nhưng tất cả chưa phải kết thúc, mà là bắt đầu, bắt đầu của một triều đại thịnh thế, quốc thái dân an. “Trở thành nam thần, nàng cũng rất tuyệt vọng” là một bức tranh về khói lửa loạn lạc, ở đó chỉ có mưu quyền tranh đấu, chỉ có ranh giới sự sống và cái chết. Một Lâm Khả lạnh lùng nhưng cũng rất ôn nhu, một Mạnh Sưởng Thanh phúc hắc, tàn nhẫn nhưng đầy mâu thuẫn, rồi những phận người đầy long đong trong thế đạo bất nhân... Tất cả cùng tạo nên một câu chuyện tuyệt đẹp. Nội dung hấp dẫn, kết hợp với lối văn linh hoạt, lúc hài hước tạo không khí thoải mái, lúc nghiêm túc khắc họa những tranh đấu quyết liệt nơi trận mạc. Bộ truyện sẽ mở ra cho bạn một không gian hào hùng nhưng không kém phần lãng mạn. Nếu bạn đang tìm một bộ truyện hay và giàu cảm xúc về mặt nội dung lẫn văn phong thì đây là lựa chọn thích hợp dành cho bạn đấy ạ. ___________ Review by #Lăng_Tuyết Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Làm nam thần, nàng cũng thực tuyệt vọng a Tác giả: Vũ tiểu phi Văn án Lâm Khả là cái nhan giá trị pha cao muội tử. Nhưng mà đẹp, đã có thể là mỹ lệ đáng yêu ưu nhã kiều tiếu, cũng có thể là………… Anh tuấn tiêu sái soái khí bức người. Ở nữ hài tử hoa giống nhau tuổi tác, Lâm Khả bất hạnh trưởng thành khuynh quốc khuynh thành một thế hệ nam thần. Nam nhân hoặc là đem nàng đương huynh đệ, hoặc là lấy nàng đương tình địch. Đáng thương Lâm Khả sống đến 26 tuổi, mới nói chuyện một lần luyến ái, không quá mấy tháng bạn trai liền chạy. Tục ngữ nói, tình trường thất ý, chức trường đắc ý. Lâm Khả ăn uống quá độ một đốn, mới vừa tính toán chấn hưng tinh thần tỉnh lại lên, liền phát hiện chính mình xuyên qua. Chiến tranh, nạn đói, lưu dân. Vì sống sót, Lâm Khả khởi nghĩa vũ trang, mở một đường máu, cuối cùng trở thành một thế hệ khai quốc hoàng đế. # toàn thế giới đều cảm thấy ta là nam thần, nhưng mà ta lại là cái muội tử. # # giảo cơ vẫn là bách hợp, đây là một vấn đề. # Tag: Xuyên qua thời không nữ cường truyền kỳ dốc lòng nhân sinh Vai chính: Lâm Khả ┃ vai phụ: ┃ cái khác: ☆, chương 1 xuyên qua Lâm Khả là cái nhan giá trị pha cao muội tử. Tục truyền năm đó nàng nương đi trong miếu bái Bồ Tát, nói là muốn cái đẹp nữ oa, kết quả vừa trở về liền có mang nàng. Sinh hạ tới vừa thấy, dưới thân không mang bả, nữ! Tuyết trắng lại phấn nộn, đẹp! Đem nàng nương cấp cao hứng, vừa ra ở cữ liền đi trong miếu còn nguyện. Nhưng mà chờ nàng nẩy nở một chút, hắn nương mới phát hiện Trung Hoa văn hóa bác đại tinh thâm, này “Đẹp” hai chữ bao hàm cỡ nào thâm thúy rộng khắp ngụ ý. Sự thật nói cho chúng ta biết, đẹp, đã có thể là mỹ lệ đáng yêu ưu nhã kiều tiếu, cũng có thể là…… Anh tuấn tiêu sái soái khí bức người. Ở nữ hài tử hoa giống nhau tuổi tác, Lâm Khả bất hạnh trưởng thành khuynh quốc khuynh thành một thế hệ nam thần. Này thật sự là không thể trách Lâm Khả, nhà nàng ở nông thôn, trong nhà cũng không ngừng nàng một cái hài tử, cha mẹ quản bất quá tới, đành phải áp dụng nuôi thả hình thức. Nàng từ nhỏ đầy khắp núi đồi vui vẻ, hơn nữa muốn giúp đỡ làm chút việc nhà nông, sức lực bất tri bất giác liền dưỡng ra tới, cao to vốn dĩ liền không giống cái muội tử, cố tình tiểu học lớp 4 thời điểm còn bị trường học thể dục lão sư cấp khai quật ra tới, thành thân thể huấn sinh, mỗi ngày dậy sớm rèn luyện, trở về chính là một thân xú hãn, quanh năm suốt tháng xuyên không được vài lần váy, vì phương tiện còn chỉ có thể cắt thành tóc ngắn, từ đây bước lên một cái bất quy lộ. Các nam sinh hoặc là đem nàng đương huynh đệ xem, hoặc là đem nàng đương tình địch xem, đáng thương Lâm Khả sống đến 26 tuổi, cũng chỉ nói qua một lần luyến ái. Nàng ở 26 tuổi linh 3 tháng thời điểm nghênh đón chính mình mối tình đầu, sau đó ở 26 tuổi linh 9 tháng thời điểm tia chớp mà thất tình. Chia tay khi, nàng bạn trai cũ ngẩng đầu nhìn nàng, sâu kín mà nói: “Thực xin lỗi, ta thật sự không thể tiếp thu một cái so với ta còn soái bạn gái.” Lâm Khả:………… Mời các bạn đón đọc Trở Thành Nam Thần, Nàng Cũng Rất Tuyệt Vọng của tác giả Vũ Tiểu Phi.
Trong Nhà Có Một Nam Phụ
Nam chính là của nữ chính rồi, vậy nam phụ về đây em yêu thương. Thật sự thì câu này rất đúng với truyện này luôn đó. --- [Đàn Diệp]: Má Uyển Bạch miêu tả nam phụ Phạm Huy thượng tôn mới đáng yêu làm sao! [Tác giả phản hồi]: Nam phụ là của tác giả rồi nhé [Đàn Diệp]: Má tác giả, nam phụ là của độc giả, nam chính mới là của tác giả! Mị yêu má tác giả, nhưng vẫn yêu nam phụ nhất! *chụt chụt* (moah moah) [Tác giả phản hồi]: Nam chính là của nữ chính rồi! Nam phụ là của tác giả! [Đàn Diệp]: Của độc giả! [Tác giả phản hồi]: Của mị! [Đàn Diệp]: Còn lâu! Là của mị! [Đàn Diệp]:...Thật là! Chúng ta tranh nhau cái gì chứ! Kêu gào nam phụ mãi hắn cũng có trả lời lại được chúng ta đâu! Nữ chính Diệp Đàn sau một hồi bình luận giành giật nam phụ với tác giả, không biết rốt cuộc là cô may mắn hay đen đủi, cô nhận được một hộp bưu phẩm mang đến tận nhà, mở ra là một mỹ nam tử tóc dài áo trắng yên tĩnh ngủ yên trong quan tài. Bưu phẩm đó là chính nam phụ kiêm nam thần Phạm Huy mà Diệp Đàn đã đôi co tranh giành với tác giả. Nhưng do sự bất đồng ngôn ngữ của cô và mỹ nam nên Diệp Đàn còn định đem “gửi hoàn” quan tài bưu phẩm này đi vì ngỡ là bị ai đó đùa dai, rất lâu sau Diệp Đàn mới biết được thân phận người kia. Và sau đó cô điên cuồng mừng phát điên lên được. Phạm Huy là thượng thần canh giữ kết giới Thương Sơn, sau lần dùng thân mình bảo vệ kết giới không hiểu tại sao khi tỉnh lại lại thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, linh khí cạn kiệt, còn có một cô gái rất ngốc nữa, toàn nói những lời y không hiểu được. Sự bất đồng ngôn ngữ của hai người mang lại cho người đọc biết bao nhiêu chuyện để cười, nhưng may mắn Phạm Huy học nhanh hiểu nhanh, nhanh chóng hòa nhập cuộc sống mới này. Phạm Huy ở thế giới này được Diệp Đàn lấy cho cái tên là Ngọc Bạch Y, tuy nhiên mình sẽ gọi y là Phạm Huy thôi ha, nhiều sẽ loạn mất. Phạm Huy nói ở thế giới kia có cả muôn vạn chúng sinh cần y bảo hộ, nhưng ở thế giới này chỉ có cô gái nhỏ này cần y bảo vệ thôi, tránh cho cô lại trốn vào góc khuất rồi khóc một mình. Sau đó tình cảm cả hai cứ theo dòng chảy thời gian, đều đều êm ả rồi đến khi bất chợt nhìn lại thì nhận ra đã đặt người kia ở một vị trí quan trọng trong tim. Một thượng thần “Hai trăm nhân hai trăm nhân một trăm nhân mười cộng mười chín nhân một trăm nhân một trăm cộng thêm một trăm ba mươi hai” tuổi, thích bay hơn thích đi bộ dấn thân vào showbiz sẽ hài hước cỡ nào? Mời bạn đọc thử. “Ngọc Bạch Y im lặng không nói lời nào, bất luận là đứa bé kia nói cái gì. Hắn cảm thấy ngoại trừ bản thân mình có hơi lớn tuổi hơn so với Diệp Đàn, còn lại đều rất xứng với cô gái này đấy chứ. Không phải người khác cũng bình luận là, soái ca anh tuấn lạnh lùng phải đi cùng với mỹ nữ kiêu ngạo sao? Nói chung rất đẹp đôi.” => Vâng, anh hẳn là chỉ HƠI lớn hơn xíu thôi, còn đứa bé kia anh nhắc đến là tình địch, đến ba nữ chính lần đầu gặp anh cũng kêu là nhóc :v -- Một thượng thần xuất thân Long tộc ngay thẳng nói với Diệp Đàn “Tính rồng vốn dâ*.” một mực phá vỡ hình tượng cao quý lãnh diễm vốn có. Một thượng thần “sống ngàn năm ít yêu thích thứ gì” một mực bám theo Diệp Đàn lừa cưới, lừa cưới được rồi thì hết bám dính lấy vợ lại muốn cho cả thiên hạ biết y có vợ rồi, một show phỏng vấn nói bao nhiêu câu đều có thể "tổ lái" tới vợ. :v :v --- ”Nam thần, anh biết kết hôn là gì không?” "Ở cùng một chỗ.” “Anh nghĩ đơn giản vậy sao?! Kết hôn là chuyện rất quan trọng a!” “Ở chung một chỗ cũng rất quan trọng.” Do đó kết hôn = ở chung một chỗ. “… Nam thần lúc các anh làm thần tiên không phải là không cho phép yêu đương gì đó à?” “Có thể.” “Không ảnh hưởng gì đến tâm đạo sao?” “Có song tu mà.” --- Tuy ban đầu Diệp Đàn còn chút do dự vì họ thuộc về hai thế giới khác nhau, sợ một ngày Phạm Huy sẽ rời đi, nhưng với thế tấn công dồn dập của Phạm Huy, nam thần lạnh lùng của lòng mình lại suốt ngày nói lời ngọt ngào thì làm sao Diệp Đàn chống lại nổi, nên kết quả là các nhân vật phụ của truyện trở thành nạn nhân bị cặp vợ chồng này ngược đãi. Phạm Huy nói lời ngon tiếng ngọt lời thề hẹn làm người đọc là mình tim đập chân run theo, đây mà là thượng thần cao quý lãnh diễm bất khả xâm phạm gì chứ, phim truyền hình làm Phạm Huy ngây ngô ngày nào trở thành tình thánh rồi. ”Tôi vì em mà đến, cô gái của tôi.” “Nếu như thế giới không có bài xích, rất muốn bên cạnh em mãi”. Nhưng phần linh khí mà Phạm Huy mang theo quá mạnh, chúng làm biến động thế giới này, làm thế giới này bài xích sự tồn tại của Phạm Huy, vậy họ vượt qua như thế nào để được bên nhau mãi đến cuối đời, các bạn đọc sẽ biết thôi, spoil là tội ác. :v :v Đây là một truyện mang hơi hướng hơi tưng tửng do được biên tập kiểu lầy, thích hợp cho team dễ tính, yêu đời yêu sủng yêu màu hồng nam tánh và thích đạp xe đạp dưới mưa lắm đó nha. -- Một vài trích đoạn nữa từ truyện: Diệp Đàn nghiêm túc mở kịch bản trên đất, hắng giọng một cái: “Được rồi, chúng ta bắt đầu diễn Mỹ nhân ngủ trong rừng, anh đóng vai công chúa, còn tôi là hoàng tử.” Rồi sau đó!!!! Ba mị đi vào! Ba! Mị! Đến! Rồi!! Không phải chị dâu nói cả nhà chỉ có mình chị mới có chìa khóa thôi sao!!! Tại sao ba lại có!! Chị dâu, chị đúng là kẻ gạt người!!! Diệp Đàn cảm thấy da đầu tê tê, đặc biệt là khi thấy ánh mắt bình tĩnh của ba Diệp, có vẻ sắp giáo huấn cô một trận. Người đứng đầu Diệp gia rất oai phong, câu đầu tiên sau khi mở miệng là: “Haha, con rể đâu cho tôi nhìn cái nào.” Quan trọng là nếu Ngọc Bạch Y dám trả lời, người kia sẽ hung hăng đánh hắn. Tình huống thê thảm như vậy, Diệp Đàn nghĩ tới việc bỏ trốn. Ngọc Bạch Y bình tĩnh đứng dậy, hắn rất cao, cộng thêm sàn gỗ trong phòng khách, nên vị trí hắn đứng có cao hơn một chút, hắn đưa mắt nhìn xuống ba Diệp, giọng nói lạnh nhạt: “Nhóc con, ngồi đi.” Diệp Đàn lập tức quay đầu lại:!!!!!!! Ba Diệp: Mất dạy!!!! -- Diệp Đàn cầm chìa khóa đi ra cửa, cô nghĩ một chút, quyết định tiến lên phía trước ôm lấy Ngọc Bạch Y, sau đó nhẹ nhàng buông ra, lùi về sau vài bước, dịu dàng nói: “Anh ở nhà chăm sóc cho phạm huy nhỏ và đàn diệp nhé, khoảng giữa trưa tôi sẽ về.” “… Được." Diệp Đàn yên lòng xoay người đi đến thang máy, lúc ở bãi đổ xe, cô mở cửa xe ra, lập tức nhìn thấy Ngọc Bạch Y ngồi ngay ngắn ở vị trí ghế phụ. Diệp Đàn bị dọa sợ thiếu chút nữa hét lên. “Nam thần anh làm gì thế!” Diệp Đàn nhìn xuống ghế sau, phát hiện phạm huy nhỏ và đàn diệp đều có mặt, bốn ánh mắt căng tròn nhìn cô không chớp. Diệp Đàn lập tức rơi vào trầm mặc, sau đó dở khóc dở cười hỏi Ngọc Bạch Y: “Tại sao… nam thần anh và bọn nó đều ngồi ở đây?” Hồi nãy hắn vừa đồng ý với mị mà không phải sao? Ngồi yên ở nhà đợi mới phải chứ (no=O=). Ngọc Bạch Y im lặng thắt dây an toàn, sau đó ngồi ngay ngắn, hắn bình tĩnh trả lời: “Sợ em nhớ con chó.” Phạm huy nhỏ: … Ngươi có bản lĩnh leo lên xe mà không có bản lĩnh thừa nhận a! Chỉ biết lợi dụng chó! Diệp Đàn: “Tôi không nhớ nó đâu, nó chỉ biết nuôi mèo tôi không thèm nhớ.” Ngọc Bạch Y nghe vậy im lặng một lúc, sau đó nhìn Diệp Đàn ở ghế lái, cô ấy đang thắt dây an toàn cho mình, ngón tay thật bé nhỏ, mới nhìn có vẻ yếu đuối dễ bị người khác bắt nạt, ánh mắt của hắn dịu dàng nhìn, giọng nói cũng nhạt, bổ sung thêm năm chữ đơn giản: “Tôi sợ tôi nhớ em.” Tôi sợ người khác tổn thương em, rồi em sẽ đi đến chỗ nào đó để khóc, bên cạnh em lại không có ai. __________ " ": Trích từ truyện Review by #Hạ Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Phạm Huy“. Nàng nhẹ nhàng kêu tên hắn, ánh mắt có chút đau thương. Nàng từng mãn tâm mãn nhãn đều tràn ngập dung mạo thanh lạnh của người trước mặt, có thể hắn cao ngạo tựa như vân hoa ở Hải Thiên, nhưng nàng vẫn luôn cho rằng người này đối xử với nàng luôn có chút đặc biệt, cuối cùng mới biết, người này thật sự là rất vô tình. “Ta buông tha cho chàng“. Nàng nhìn chăm chăm vào vị thượng thần đang đứng trên đỉnh Thượng Sơn, thanh âm thấp đến độ cơ hồ ngay cả chính nàng cũng không nghe thấy rõ, “Vân hoa tuy có lúc sẽ tạm dừng, nhưng nó vĩnh viễn sẽ không vì ai mà dừng hẳn lại“. Gió núi gào thét ở hai bên tai, khiến tụ y (ống tay áo) màu trắng rộng thùng thình của hắn bị thổi lên, nhưng mái tóc đen được buộc bằng ngọc quan của hắn thì vẫn đoan tề, rủ xuống tận eo, không một chút dịch chuyển. Nàng đợi hồi lâu, người trước mắt vẫn quay lưng về phía nàng, ánh mắt dõi về phía bá tánh cùng sơn thủy, sau cùng nàng cười như tự giễu, thở dài một hơi nói, “Ta vốn không nên trông chờ chàng sẽ quay đầu nhìn ta một cái“. “Chàng là thượng thần của Thương Sơn này, đã qua nghìn vạn năm, sao thế nào cũng không chịu quay đầu lại nhìn thử tiểu bạch ngư ta đây một lần?” Nàng trầm mặc một lúc, lại hỏi, “Tôn thượng, chàng thật sự không thấy cô đơn sao?” Nàng bỗng thanh tỉnh khỏi dòng hồi ức. Phạm Châu đứng bên cạnh hỏi nàng, “Ngươi vừa nghĩ cái gì thế?” “...Nghĩ đến Phạm Huy tôn thượng“. Nam tử trẻ tuổi dùng đôi mắt phong lưu đào hoa nhìn nàng, “Ngư Nhi tiểu đồ nhi, nhớ nhung nam nhân thế này là không tốt đâu nhé!” “Sư phụ“. Bạch Ngư xuất thần nhìn về phía Thương Sơn, nhỏ giọng nói, “Người không lo lắng sao? Phạm Huy tôn thượng một mình chống cự phong ấn đã bị phá tan, vạn nhất...” Mời các bạn đón đọc Trong Nhà Có Một Nam Phụ của tác giả Ngũ Gia Bì Đản.
Bà Xã, Ly Hôn Đã Hết Hiệu Lực
Truyện Bà Xã, Ly Hôn Đã Hết Hiệu Lực của  Hữu Dung xoay quanh cuộc sống của anh, một người không tin vào tình yêu, kết hôn lại lạ điều anh không tin tưởng. Đối với anh chỉ có một điều quan trọng và anh có thể tin được chính là công việc. Mục tiêu giờ là làm sao chiếm lĩnh được toàn bộ lĩnh vực kinh doanh của tông ty mình. Ngoài ba mươi mà anh vẫn chưa lập gia đình chính là lý do khiến anh bị chèn ép. Anh quá cứng đầu nên không còn cách nào khác mọi người phải sắp xếp để anh đi xem mắt. Liệu anh có thể tìm được người vừa ý hoặc đơn thuần lại là hợp đồng hôn nhân? *** Sau buổi tiệc cuối năm của tập đoàn Hồng Lực, các cấp quản lý vẫn tiếp tục bàn luận, các chủ đề ngày càng quan trọng, bí mật. Không còn cách nào khác mà, vì các quản lý của công ty đều là tinh anh trong giới, họ khó có thể bỏ qua tâm trạng căng thẳng để vui đùa, dĩ nhiên muốn chơi đùa không lo nghĩ thì chỉ có ở nhà. Huống chi hiện tại mèo chó lẫn lộn, lỡ như bị chuốc say nói linh tinh hoặc nằm lại ngoài đường thì thật là khó coi! Ba giờ sáng, trong phòng bao của một câu lạc bộ sang trọng có chế độ hội viên, ngay từ đầu đã nghe thấy những lời mơ hồ. "....Khâu, Khâu tổng, tới nào, tiếp tục nào ~" "Tiếp thì tiếp, ai, ai.... sợ...." Lời nói chưa hết đã nghe tiếng ngáy vang lên thay. "Tôi không có say, uống thêm chục ly nữa cũng không có vấn đề gì..." Nữa giờ sau, dần dần, những lời say trong gian phòng cuối cùng cũng bị tiếng ngáy thay thế. Trên bàn đá cẩm thạch có một đống chén bát bày la liệt, mà một đám tinh anh bình thường chỉnh tề sắc bén cũng đang nằm ngổn ngang vắt vẻo trên ghế sa lon.   Mời các bạn đón đọc Bà Xã, Ly Hôn Đã Hết Hiệu Lực của tác giả Hữu Dung.