Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Độc Y Xấu Phi

Hạng Quân Vãn, xấu danh lừng xa. Đêm động phòng hoa chúc, bị Yến vương vứt bỏ ở Thiên viện, để không ba năm, trở thành trò cười lớn nhất của Thương Nguyệt quốc. “Vương phi nếu có thể xông vào hang hổ, ôm được hổ con, Bổn vương sẽ đáp ứng ngươi một yêu cầu, ví dụ như…….Thị tẩm!” Một trận âm mưu, nàng táng thân trong hang hổ. Lần nữa mở to mắt, nhát gát hèn mọn trong mắt một hồi quét sạch, thay thế nàng, là truyền nhân đời thứ 31 của Đường Môn —— Đường Thanh. “Vương gia một lời nói đáng giá ngàn vàng, xin hãy ban thưởng cho ta một phong hưu thư!” Thoát khỏi hang hổ, đổi lấy thân tự do, nàng tiêu sái rời đi, há lại lường trước vừa ra khỏi vương phủ, âm mưu quỷ kế lần lượt kéo đến. Thứ phế vật —— truyền nhân của Đường Môn, đệ nhất cao thủ ám sát bảng nhãn sẽ là một phế vật? Kẻ quái dị —— vết bớt đỏ sậm, che giấu một khuôn mặt quốc sắc thiên hương thế nào! Con gái riêng —— chân tướng công bố, thì ra thân phận của nàng lại cao quý như vậy! Rõ ràng là cực phẩm xấu nữ, tại sao phía sau là từng đám hoa đào? Những người này rốt cuộc là thật tâm yêu nàng, hay là có âm mưu khác? Lòng người khó lường, thế sự vô thường, trọng sinh dị giới, nàng nên làm sao mới có thể tại thế giới nam tôn nữ ti này tìm một chân trời thuộc về chính mình đây?!! *** Review Độc Y Xấu Phi: Truyện cũng tạm ổn, ngoại trừ một vài thắc mắc sau đây: 1. Mặt của Hạng Quân Vãn trước khi xuyên qua là có vết bớt sẵn và giống Công Tôn Bách? Nếu thế thì tại sao mấy lần gặp Công Tôn Nam cùng Thái hậu, hai người đó lại không ai nhận ra? Mà nếu không phải mặt thật, chỉ là dịch dung nhưng vết bớt là có thật, vậy ai dịch dung cho Quân Vãn? Và dịch dung suốt luôn sao? 2. Vết bớt ở đâu mà có? Tại sao sau khi có thai lại nhạt bớt? Vậy là lúc gặp Phượng Cửu lần đầu và lúc bị truy đuổi là Quân Vãn dịch dung xoá cái bớt? 3. Đồng hương của nữ chính làm sao về được vậy? Bộ nàng ta có khả năng phát minh ra cỗ máy thời gian à @@ Kết thúc chóng vánh, y như chạy nước rút: – Kết cục cho Công Tôn Nam chưa thấy. – Thái hậu không chịu từ bỏ, muốn trả thù cho con trai nhưng cũng không thấy nhắc gì. – Tác giả đưa ra tình tiết nữ chúa, tất cả thống nhất gì đó… Cuối cùng chưa thấy thống nhất gì cả! -Lão thái quân chết lãng nhách nhỉ! Hai nhân vật chính đoán được ai làm nhưng chưa xác nhận mà? Lão thái quân được nhắc đến nhiều lần làm mình tưởng bà ta là boss, ai dè đột nhiên chết. Tại sao bà đó bị kinh hách tới chết, đã bị thấy cái gì? – Thật ra đọc từ chương 60 mình đã đoán được mẫu thân của nữ chính là Bách Lý hoàng hậu nhưng có cần cái kết cụt ngủn như vậy không @@ Bà ta như chong chóng vậy, lúc trước đưa Vân Tranh giả làm con gái thì giải thích là bà ta biết nên mới cố tình chiều hư. Nhưng chỉ vì bức thư của ông tướng quân thì bà ta liền tin Hạng Quân Vãn là nữ nhi của bà ta? Bà ta không sợ bị tính kế sao? Truyện này mình chỉ cho 2/5 điểm vì lỗ hổng nhiều, kết quá thiếu, nếu có ngoại truyện thì mới ổn. Mình sẽ không đọc lại. *** Tháng hai, xuân hàn. Vừa qua giao thừa, hương vị của năm mới còn chưa tan hết. Hoàng Đô Cẩm thành của Thương Nguyệt quốc, còn bị mùi vị nồng đậm của năm mới bao phủ, mọi người gạt bỏ sự lạnh lẽo, đón gió, từ trong nhà ra ngoài chúc tết với người thân, bằng hữu. Một năm mới, trong cái mùa rét lạnh này, bắt đầu.Dân gian, khắp nơi vui vẻ hòa thuận, trong hoàng cung Thương Nguyệt quốc, lại bị âm trầm bao phủ. "Thế nào" Người nói chuyện là hoàng thượng Công Tôn Nam của Thương Nguyệt quốc. Thương Nguyệt lấy chữ vi tôn, lúc này, một bộ hoa phục thêu Kim Long gắn ở trên người Công Tôn Nam, khiến cho vẻ mặt của hắn vừa ngưng trọng vừa âm trầm, trở nên càng thêm âm tình bất định. Từ trên người hắn phát ra từng đợt hàn khí, dọa cho Thái sử lệnh Đỗ Trạch bên cạnh lạnh từ trong ra ngoài, ông nhịn không được rùng mình một cái, chòm râu dài khẽ run,giống như vừa có gió quét qua chòm râu dưới cằm ông ta vậy. "Bệ hạ, Thái Bạch Kim Tinh hiện rõ ban ngày, không kĩ lưỡng, thiên hạ tất loạn a...." Làm một Thái Sử lệnh hợp cách, Đỗ Trạch biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Vừa nghĩ tới giữa trưa xuất hiện Thái Bạch Kim Tinh lóa mắt trên bầu trời, Đỗ Trạch cảm thấy giữa cổ họng có ngọn lửa thiêu đốt, không biết là sợ hay là hưng phấn. Tứ quốc bình phân thiên hạ, đến hôm nay, đại lục đã yên ổn được ba trăm năm. Có câu phân lâu tất hợp, Thái Bạch Kim Tinh này xuất hiện, chẳng lẽ là một dự đoán? Vừa nghĩ đến vị thiên tử dã tâm bừng bừng bên cạnh này, Đỗ Trạch đem hỏa khí trong cổ họng nuốt xuống, chỉ là cúi đầu, không dám nhìn đến hắn, lại càng không dám suy đoán lòng của hắn. Nhưng mà mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt biến hóa thất thường của Công Tôn Nam, Đỗ Trạch từ khí tức phát ra trên người vị đế vương này vẫn có thể cảm nhận được Công Tôn Nam đang kích động. Ông thậm chí có thể đoán được, trong đầu của Công Tôn Nam lúc này đang ảo tưởng cảnh đẹp của độc bá thiên hạ ra sao. "Bói toán đi" Chỉ một lát, Công Tôn Nam liền khôi phục lại tâm trang. Thân là đế vương, hắn luôn khống chế cảm xúc rất tốt, cho dù hiện tại trong lòng hắn giống như đại dương mênh mông, nhiệt huyết quay cuồng, nhưng trên mặt hắn chỉ là hàn ý hơi giảm, người bên ngoài cũng không thể nhìn ra tâm tư của hắn. Thái Bạch Kim Tinh hiện rõ ban ngày, từ xưa đến nay là thiên hạ đại loạn, điềm báo tân chúa sinh ra đời. Nhìn chung trong lịch sử, mỗi lần xuất hiện loại tình huống này, đều là lúc thiên hạ phân ra. Công Tôn Nam từng vô số lần ảo tưởng, chính mình có thể dẫn đầu thiết kị của Thương Nguyệt quốc xua nam, đông chinh,tây tiến, đem thiên hạ bao quát trong lòng mình, không nghĩ tới rốt cuộc đã đợi được cơ hội này. Hay là, hắn chính là tân chúa ứng với mệnh trời mà sinh ra? Khóe môi của Công Tôn Nam khẽ giương lên, chòm râu đen như mực trên môi khẽ rung hai cái, lại khôi phục bình tĩnh. "Cốc cốc cốc đinh" Đồng tử trong mai rùa, va chạm vào mai rùa, thanh âm trầm thấp phá vỡ sự yên tĩnh của ngự thư phòng. Đỗ Trạch quỳ trên mặt đất, tay gầy còm già nua bao phủ mai rùa màu ô thanh. Ông cẩn thận mà lắc, kết quả này giống như quyết định vận mệnh của toàn bộ đại lục. "Keng keng đinh" Đồng tử rơi xuống đất, mặc dù Công Tôn Nam muốn duy trì hình tượng của chính mình, lúc này cũng nhịn không được từng bước tiến lên phía trước: "Thế nào" Đỗ Trạch nhìn kết quả trước mắt, trong lòng "lộp bộp" một cái, có chút loạn. Sao lại có thể như thế này? "Kết quả rốt cuộc như thế nào?" Nhận thấy được sự khác thường của Đỗ Trạch, Công Tôn Nam lại từng bước tiến lên,đem cái đầu đang cúi xuống của Đỗ Trạch kiên quyết ép đến đối diện với mình. "Bệ hạ, quẻ tượng cho thấy, Thái Bạch hiện rõ, nữ chúa hưng vượng....." Mọi thứ xảy ra trong cung, cũng không ảnh hưởng đến sự hiền hòa ngoài cung. Sự xuất hiện của Thái Bạch Kim Tinh, cũng không gây rối loạn lớn cho dân gian. Trong lòng bách tính dường như chờ mong sớm có thể có một trận rung chuyển lớn ảnh hưởng đến cả nước thậm chí toàn bộ đại lục, thay đổi tốt số mệnh ti tiện của bọn họ.Loạn thế, mặc dù tràn ngập đẫm máu, nhưng cũng tràn ngập cơ hội. Dưới sự thống trị vừa đói vừa rét của quân vương, không bằng hợp lại. Dã tâm, không chỉ quân vương mới có, dã tâm lớn, tiềm tàng nhiều ở dân gian. Phía đông Cẩm thành, hồ Bảo Hiền, Vương phủ của Yến vương Công Tông Trường Khanh tôn quý đứng sau thái tử, tọa lạc tại đây. "Theo thiếp thân thấy, hoàng thượng là thật sự yêu thương vương gia của chúng ta! Nếu không sao lại đem con hổ hoa ban của Đường Hỷ quốc tiến cống ban cho vương gia, mà không phải thái tử chứ! Hiện tại con hổ sinh hạ một đôi hổ con, có thể nói chính là chuyện tốt, tỳ thiếp chúc mừng vương gia!" Nói chuyện, là Tam phu nhân được sủng ái nhất vương phủ. Nàng lớn lên xinh đẹp, cười rất quyến rũ, trâm cài màu vàng trên tóc đen rũ xuống, lại khẽ quét qua hai má trắng mịn nõn nà của nàng, nhìn qua có một loại phong tình mị hoặc. Nghe xong lời của Tam phu nhân, Công Tôn Trường Khanh cười to, buông xuống rượu ngon trong tay, tay lại đặt trên lưng của Tam phu nhân "Đừng nói lung tung, người phụ hoàng coi trọng nhất, tất nhiên là thái tử đại ca. Nếu để cho người ta nghe thấy lời của nàng, Bổn vương cũng không bảo hộ được nàng." Công Tôn Trường Khanh lời tuy nói là thế, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập khẳng định. Tam phu nhân giỏi về quan sát sắc mặt người khác, tự nhiên biết được ý nghĩ của vị vương gia này, người mềm nhũn, dựa vào trong lòng Công Tôn Trường Khanh: "Vương gia, người nỡ sao?" "Tất nhiên.....không nỡ rồi". Nắm lấy tay nhu nhược không xương của mỹ nhân, Công Tôn Trường Khanh cười khẽ, ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng nói một câu: "Buổi tối chờ Bổn vương". Biết Công Tôn Trường Khanh buổi tối sẽ ở trong phòng mình, trên mặt Tam phu nhân khẽ vui mừng, các phu nhân bên cạnh nhìn thấy một màn này, trong lòng đem nữ nhân này hận đến ngiến răng nghiến lợi, ở mặt ngoài lại giả vờ hào phóng thỏa đáng. "Vương gia, con hổ này thả nuôi ở phía sau an toàn sao? Vạn nhất nó bổ nhào tới, khiến người bị thương thì làm sao?" Tứ phu nhân mới nạp là một nữ tử thanh tú, nàng lần đầu tiên nhìn thấy hổ, trong lòng có chút sợ hãi, sau khi nghe thấy tiếng hổ gầm, càng sợ đến mức lui về sau mấy bước, xém chút nữa ngã sấp xuống. Đưa tay tiếp được mỹ nhân sắp ngã xuống đất, Công Tôn Trường Khanh cho nàng một cái ánh mắt "Có ta ở đây": "Đừng sợ, rào chắn cao như vậy, trừ phi con hổ mọc thêm cánh, nếu không một năm trước nó đã bay lên đây rồi". "Đa tạ vương gia" Tứ phu nhân ngượng ngùng cười, thuận thế tựa vào trong lòng của Công Tông Trường Khanh, đem Tam phu nhân chèn ép ra ngoài. "Hừ!" Tam phu nhân thấy thế, không dám có gì bất mãn, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Tứ phu nhân. Nhưng đối phương như trước bá chủ vòng ôm của Công Tôn Trường Khanh, tựa hồ không xem hàn khí trong mắt của Tam phu nhân. Đại phu nhân đối với màn tranh giành tình nhân nho nhỏ làm như không thấy, nàng vào phủ, đã sớm quen xem nữ nhân tranh đấu. Ngược lại là Nhị phu nhân "Phốc xuy " cười một tiếng, thu hút tầm nhìn của mọi người, nàng ta tay hoa nhấc lên, chỉ về bóng dáng gầy gò phía xa, "Các ngươi xem, khách quý đến rồi!" Trong giọng nói của Nhị phu nhân lộ ra vui sướng khi người gặp họa, chờ người nàng nói xuất hiện, khuôn mặt tươi cười lúc đầu của Công Tôn Trường Khanh lập tức biến mất. "Ngươi không ở Hạnh Viên, chạy tới đây làm gì?" Đứng ở trước mặt Công Tôn Trường Khanh, là nữ chủ nhân trên danh nghĩa của Yến vương phủ - Yến vương phi Hạng Quân Vãn. "Nô tỳ , nô tỳ....Đến chúc mừng vương gia tân xuân, tân xuân....." Chống lại cặp mắt lạnh như băng của Công Tôn Trường Khanh, lời chúc mừng vốn chuẩn bị tốt của Hạng Quân Vãn toàn bộ quên sạch bách, ngay cả lời nói cũng trở thành nói cà lăm. Nhìn nữ nhân trước mắt, khóe miệng của Công Tôn Trường Khanh hiện lên một nụ cười châm chọc. Hạng Quân Vãn không đến còn tốt, một khi lộ diện, khiến cho tâm tình sáng sủa của hắn trở nên gió táp mưa sa. Sự xuất hiện của nàng, giống như nhắc nhở một màn sỉ nhục của ba năm về trước. Nàng giống như một thứ bén nhọn, đâm thật sâu vào trong lòng hắn, hận không thể trừ đi cho thống khoái. "Vương gia, vương phi là muốn đến chúc mừng tân xuân của người". Lạc Tuyết đứng phía sau của Hạng Quân Vãn, vội vàng vì tiểu thư nhà mình giải thích. Vướng víu tân xuân, hắn cũng không làm khó Hạng Quân Vãn cho lắm, chỉ liếc mắt quét nàng một cái rồi quay đi chỗ khác. Thấy Công Tôn Trường Khanh không có đuổi mình đi, trái tim khẩn trương của Hạng Quân Vãn mới thoáng bình ổn xuống, thậm chí còn có chút cao hứng. Ít nhất hắn lưu lại nàng, điều này đối với nàng quanh năm suốt tháng không thấy mặt phu quân, đã là ân điển cực lớn rồi. Tam phu nhân chịu tức giận ở chỗ Tứ phu nhân, tiếc rằng Tứ phu nhân là người mới đang nổi trội, nàng không thể khiêu khích, cho nên sau khi nhìn thấy vương phi bị người bỏ quên này, mị nhãn của Tam phu nhân vừa chuyển, nảy ra ý hay. "Vương phi, người xem, đây là con hổ hoa ban năm trước bệ hạ ban cho vương gia". "Ừ." Tam phu nhân đột nhiên đối tốt với mình, khiến Hạng Quân Vãn thụ sủng nhược kinh. Trước kia Tam phu nhân ánh mắt là để trên trời, đối với nàng châm chọc khiêu khích không nói, còn trắng trợn mắng nàng độc chiếm vị trí vương phi. Hôm nay, tại sao lại biến thành vẻ mặt ôn hòa như vậy? "Vương phi, lệnh tôn là tướng quân nổi danh lừng lẫy của Thương Nguyệt quốc ta, nghe nói lúc tướng quân còn trẻ từng chỉ dựa vào hai đấm đã đánh chết một con hổ hoa ban. Đều nói hổ phụ vô khuyển tử, vương phi nếu là nữ nhi của đại tướng quân, khẳng định cũng sẽ học được nửa chiêu thức của đại tướng quân. Có thể vì chúng ta mà tái hiện lại sự dũng mãnh của tướng quân năm đó hay không?" Tam phu nhân nói một hơi dài như thế, đầu óc của Hạng Quân vãn còn chưa kịp chuyển, chỉ có thể ngây ngốc đứng ở đấy, tay chân luống cuống. "Ta, ta...." Tam phu nhân muốn trút giận, Công Tôn Trường Khanh dĩ nhiên biết. Nữ nhân trong lúc tranh đấu hắn vẫn đều mở một mắt nhắm một mắt, Hiện tại mỹ nhân ý đồ gây khó dễ Hạng Quân Vãn, làm Công Tôn Trường Khanh rất vừa lòng, lập tức mở miệng phụ họa, giúp đỡ một phen. "Vương phi nếu có thể xông vào hang hổ, ôm được hổ con, Bổn vương sẽ đáp ứng ngươi một yêu cầu". Công Tôn Trường Khanh xoay hạt châu trong tay, giọng nói mị hoặc: "Ví dụ như......Thị tẩm!" Công Tôn Trường Khanh vừa dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ tái nhợt của Hạng Quân Vãn khẽ phiếm hồng. Thị tẩm?! Nói đến động phòng hoa chúc đêm đó hắn đã đem nàng vứt bỏ ở Hạnh Viên xa xôi, hai người vẫn chưa chính thức trở thành phu thê chân chính, nàng cũng bởi vì thế trở thành trò cười lớn nhất của Thương Nguyệt quốc. Hôm nay, có phải là một cơ hội? "Vương phi, không nên......" Nhìn thấy hành động điên rồ của chủ tử nhà mình, Lạc Tuyết ở sau lưng nàng nhỏ giọng cầu xin: "Đừng đi...." Chỉ là không đợi Lạc Tuyết nói xong, Hạng Quân Vãn đã nhún người nhảy lên rơi xuống hang hổ. "Ngao...." Nhìn thấy nữ nhân đột nhiên xâm nhập lãnh địa của mình, con hổ hoa ban đứng dậy. "Ta, ta không có ý gì......Cầu xin ngươi, đem....đem hổ con cho ta mượn.....mượn một chút.....một chút liền trả lại cho ngươi....." Nhìn thấy con hổ đi tới, dũng khí nhảy xuống vừa rồi của Hạng Quân Vãn đều mất hết, trong miệng nàng cắn một cái, muốn chạy nhưng hai chân lại cố định một chỗ, chỉ có thể toàn thân run lên: "Cầu...van cầu ngươi...." "Thật là ngu ngốc, cùng con hổ nói chuyện, nàng tưởng rằng hổ có thể nghe hiểu sao??" Biểu hiện của Hạng Quân Vãn rơi vào trong mắt mọi người đưa đến một hồi cười nhạo, ngồi nghe những tiếng kêu của nàng. "Vương phi, chạy mau a!" Lạc Tuyết lo lắng nhìn Hạng Quân Vãn, tiếc là nàng lên tiếng quá chậm, con hổ đã bổ nhào đến, móng vuốt sắc bén hướng về phía cổ họng mảnh khảnh của Hạng Quân Vãn. Mời các bạn đón đọc Độc Y Xấu Phi của tác giả Chá Mễ Thố.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trợ Lý Hạng Sao
Tiêu Nghị vẫn luôn cho rằng nam thần trong lòng mình là một đóa sen trắng vừa anh tuấn lại vừa dịu dàng, có thể hạ gục trái tim của hàng nghìn hàng triệu nam thanh nữ tú già trẻ gái trai... Cho đến một ngày cậu trở thành trợ lý riêng của nam thần, ngoài niềm vui sướng khôn cùng ra thì... Ế? Hình như có gì đó sai sai... *** Chữ nghĩa bay mất nên không viết tử tế được. Chịu vậy. Đọc xong rồi mà có cảm giác không thật cho lắm. Đại khái bộ truyện này với mình thì vừa có cái hay vừa có cái dở. Đây không phải truyện đầu tiên mình đọc của tác giả Phi Thiên Dạ Tường. Và mình vẫn ấn tượng với kiểu cốt truyện xuyên suốt một quãng thời gian có thăng có trầm. Chỉ là cảm giác thấy thiếu thiếu cái gì đó. Tiêu Nghị, thân là một chàng trai 27 tuổi, chuyên ngành âm nhạc, lặn lội ở Bắc Kinh. Chia tay bạn gái, rồi bị cha mẹ giục về quê, Tiêu Nghị quyết định thử đi làm công việc mới, đến làm trợ lí cho nghệ sĩ. Mà trùng hợp thay, cậu lại được thành “tay sai” của diễn viên nổi tiếng Lư Châu. Lư Châu vốn là nam thần trong lòng cậu, cả bạn gái cũ của cậu cũng hâm mộ anh cuồng nhiệt. Nhưng khi tiếp xúc với nam thần, Tiêu Nghị mới vỡ mộng với con người thật của anh. Lư Châu rất hay nổi điên, y như mắc bệnh dại, hơi tí lại gào lại thét. Tiêu Nghị ở bên anh phải dùng hết kiên nhẫn bình tĩnh để vuốt lông. Mà trong lòng thì cũng la lối mắng chửi boss của mình. Lư Châu luôn miệng dọa dẫm đuổi việc nhưng Tiêu Nghị biết nam thần chỉ là loại khẩu khí con cọp mà lá gan thì con thỏ. Bởi vậy nên cậu quen với việc nịnh bợ dỗ dành Lư Châu, nhiều lúc còn bày trò chọc cười anh. Tiêu Nghị kí hợp đồng làm trợ lí cho Lư Châu 3 năm. Nhưng xảy ra biết bao nhiêu việc. Lư Châu từng nổi điên trong lần đi quay phim vì nghe được scandal tình cảm với bạn diễn nữ. Lư Châu cũng từng đuổi Tiêu Nghị khi biết cậu đang được ảnh đế họ Lê mời về làm âm nhạc. Một năm rưỡi ở bên Lư Châu, Tiêu Nghị chứng kiến anh từ ngôi sao đang nổi tiếng, bỗng chốc gặp tai nạn trên trường quay mà không thể thuộc lời thoại, rồi trượt dốc. Lư Châu không đuổi Tiêu Nghị nữa mà biến mất, để lại một con đường cho cậu, thay vì làm trợ lí, tiếp tục theo đuổi âm nhạc. Nhưng rồi Tiêu Nghị vẫn kiên trì bám dính lấy Lư Châu. Tiêu Nghị nói “tôi yêu anh” không phải là tình cảm thần tượng nữa, mà là tình cảm yêu đương, còn Lư Châu thì cũng đã xác nhận mình thích tiểu trợ lí ngốc nghếch kia. Hai người bắt đầu lại từ đầu, song hành cùng nhau trên con đường sự nghiệp của Lư Châu. Mà cũng nhờ vậy, Lư Châu mới có thể trở lại, từ bước một để chạm đến giải thưởng Ảnh đế. Điều mình cảm thấy hơi khó tiếp nhận. Chính là việc Lư Châu ở đầu truyện đã in vào trí óc mình là kiểu người mắc bệnh dại, khó ở, suốt ngày mắng Tiêu Nghị. Mà Tiêu Nghị thì là kiểu như bị máu M, ngày ngày hầu hạ nam thần lướt taobao, rồi dùng clone đi chửi anti. Thật ra Lư Châu không phải người xấu, nhưng việc Lư Châu bỗng nhiên nghiêm túc trả lời Tiêu Nghị rằng “Anh cũng thích em” làm mình thấy hơi không tự nhiên. Chắc có lẽ ngay từ ban đầu mình đã nhìn Lư Châu quá là phiến diện. Lâu lâu trước đây, mình có like page ổ trứng gà gì gì đó. Nhưng lại chẳng đi tìm đọc truyện của Phi Thiên Dạ Tường. Mình cũng không nhớ bộ truyện này được xuất bản hay gì, mà mình lại vội vàng đi tìm bản edit đọc trước khi nó biến mất. Dạo này mình còn bị kén truyện và tâm trạng lộn xộn nữa. Nhưng mình không hối hận chút nào cả, mình không nói là thích nó, nhưng thực sự là mình cảm thấy được một chút cái nhìn về nhân sinh. Như việc Lư Châu luôn chê trách Tiêu Nghị nhát gan không dám thử làm gì, như việc Tiêu Nghị có giấc mơ âm nhạc nhưng vẫn là muốn ở bên Lư Châu làm một người hỗ trợ… Mình không muốn nhận xét sâu xa gì về nhân vật, vì mình nghĩ mỗi người sẽ có cái nhìn và cách đánh giá khác nhau. Nhưng có lẽ ai cũng muốn một người ở bên như Tiêu Nghị, muốn có những người bạn như bạn của Lư Châu… *** Đôi nét về tác giả:   Phi Thiên Dạ Tường, một trong những tác giả nổi tiếng của trang web văn học Tấn Giang, được độc giả yêu mến đặt biệt danh là “Gà mái” hay “Phì Điền” (Ruộng màu mỡ). Văn phong phóng khoáng nhưng cũng không kém phần tinh tế. *** Tháng Mười một, Bắc Kinh. “Trước đây anh đã hứa với tôi những gì? Mấy năm mua được nhà? Mấy năm mua được xe? Mẹ già tôi cũng không cần, theo anh đến cái chốn quỷ quái này, anh nhìn bạn bè của anh thế nào, nhìn lại anh đi! Anh làm được cái gì rồi? Rốt cuộc anh có phải là đàn ông không?!” Rời khỏi buổi họp lớp, Tiêu Nghị im lặng chịu đựng cằn nhằn, hai tay đút túi quần, ngậm thuốc lá vùi đầu đi. Cô bạn gái ở sau lưng đã dừng lại, cậu cũng không phát hiện, cứ cắm mặt bước về phía trước... “Xin lỗi em.” Tiêu Nghị ném điếu thuốc xuống, bất đắc dĩ nói, “Bà xã, anh cũng muốn kiếm sống mà, anh đã thực sự cố gắng rồi, em cho anh thêm một chút thời gian...” Tiêu Nghị xoay người lại, sau lưng trống trơn, không một bóng người. Một cơn gió thu thổi qua, điện thoại vang lên, “Bà xã” gửi tin nhắn. “Tiêu Nghị, chúng ta chia tay đi.” Chuông lại vang lên. Tiêu Nghị nhấc máy, lần này là điện thoại từ nhà gọi tới. “Tiêu Nghị.” Mẹ của cậu ở đầu dây bên kia nói, “Sao con không nghe điện thoại thế? Bao giờ thì về nhà?” “Con...” Tiêu Nghị mệt mỏi hỏi, “Sao vậy mẹ? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?” “Ba con vừa mới xem xong bản tin thời sự, nếu mua nhà để cưới thì trả lần đầu tám mươi ngàn tệ đủ không?” “Ba mẹ không cần cho con tiền đâu, con phải lên tàu điện ngầm bây giờ đây, mai con sẽ gọi lại cho mẹ. Mẹ đi ngủ sớm một chút, đừng cho ba con đi vay tiền.” * * * Mười hai giờ đêm, Tiêu Nghị uống đến say mèm. Về tới phòng trọ, cậu giơ chân đá tung cửa, ngã vào ghế sa lông thở dốc. “Đồ vô dụng, vô dụng... Vô dụng...” Tiêu Nghị mệt mỏi, “Chẳng thà chết đi còn hơn.” Tiêu Nghị lảo đảo đi ra ban công, nhìn cảnh đêm dưới mười tám tầng lầu, bò lên lan can rồi lại bò xuống, bò lên lại bò xuống, lặp đi lặp lại đến chục lần như vậy, cuối cùng quỳ gối trên ban công, khóc ầm lên. “Mẹ ơi...” “Khóc cái con khỉ!” Hàng xóm cách vách mở cửa sổ ra, điên tiết hét lên, “Biết mấy giờ rồi không?! Còn say xỉn lảm nhảm tôi gọi cảnh sát bây giờ!” Cái xã hội tàn nhẫn ham giàu chê nghèo này, đến khóc cũng không cho người ta khóc. Gió lạnh đìu hiu, Tiêu Nghị lại bò vào phòng, cố gắng lết đến bếp, mở van ga ra. Điện thoại réo vang, Tiêu Nghị nhìn thì thấy là một trong những người bạn tham gia buổi họp lớp hôm nay. Tiêu Nghị nhìn cái bếp, nghĩ bụng thôi thì nấu bát mì ăn trước đã rồi hẵng tính đến chuyện tự sát. Tiêu Nghị vừa xì xụp húp mì gói vừa gọi điện cho bạn gái, bên kia tắt máy. Ăn xong bát mì cậu nằm vật xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại. Tiền thuê nhà hai ngàn tệ, tiền điện nước bốn trăm, đi ăn ở siêu thị với đưa bạn gái đi dạo phố một ngàn tệ, thẻ tín dụng nợ hai ngàn, tiền đi lại bốn trăm... Lương tháng sau thuế là năm ngàn, tháng nào cũng phải dựa vào thẻ tín dụng sống qua ngày, tháng nào trong thẻ cũng có dư nợ... Giá nhà ở đây là tám mươi ngàn tệ một mét vuông, ở khu Thông Châu cũng phải hai mươi lăm ngàn đến ba mươi ngàn... Không ăn không uống, ba trăm năm mới mua được nhà để kết hôn ư? Tiêu Nghị đã mấy lần nghĩ đến chuyện về quê, nhưng giá nhà ở các thành phố vành đai cũng phải mười hai ngàn tệ một mét vuông, tìm một việc làm lương ba ngàn tệ một tháng, cũng chỉ có nước chết đói ven đường thôi. Cậu mệt mỏi với tay tắt đèn, điện thoại lại có cuộc gọi đến, màn hình nhấp nháy liên tục. Sáng hôm sau, bảy cuộc gọi nhỡ, Tiêu Nghị uể oải gọi lại, đầu bên kia hiển nhiên cũng say rượu chưa tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi, “Ai thế?” “Tôi.” Tiêu Nghị đáp, “Ông làm gì thế? Nửa đêm nửa hôm gọi cho tôi đến mấy lần.” Người gọi điện là bạn cùng phòng hồi đại học của Tiêu Nghị, Đỗ Mã. Hồi đó hai người ngủ giường trên giường dưới, để tán gái cậu ta đã không ít lần tìm Tiêu Nghị vay tiền, đêm qua trong đám chế giễu Tiêu Nghị, cũng là cậu ta hăng hái nhất. Sau khi tốt nghiệp, Đỗ Mã chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã đứng vững được ở Bắc Kinh, trở thành một người đàn ông với thu nhập trên chục ngàn tệ, khiêm tốn lái con Lexus tới dự họp lớp. Khi Đỗ Mã gặp lại Tiêu Nghị, cả hai đều cảm thấy ngạc nhiên. Tiêu Nghị và Đỗ Mã chế giễu nhau quen rồi, bao nhiêu năm cứ giễu qua giễu lại, bây giờ Đỗ Mã vẻ vang như vậy, Tiêu Nghị chỉ thật lòng thấy mừng cho bạn mình. “Đêm qua...” Đỗ Mã nói, “Tôi lại đi uống rượu với cô tôi và mấy vị minh tinh nữa, già rồi, không còn như trước được... Ông hôm qua không bị say quá chứ? Gọi điện hỏi xem ông thế nào rồi.” Tiêu Nghị tối qua về nhà chỉ có mì ăn liền lấp bụng, đáp, “Không sao.” Đỗ Mã cười nói, “Bị bà xã phạt quỳ lên ván giặt quần áo à?” “Không.” Tiêu Nghị cười đáp, “Sao dám chứ?” Đầu dây bên kia vọng đến tiếng nước chảy, hiển nhiên Đỗ Mã đã rời khỏi giường, đeo tai nghe Bluetooth, nói với Tiêu Nghị, “Tôi đã nói với cô tôi rồi, bà ấy kêu cậu hôm nay đến trung tâm Hoa Mậu ở đường Đại Vọng một chuyến.” “???” Tiêu Nghị chuệnh choạng đứng dậy, đầu còn va một cái vào cửa. Tiêu Nghị, “Đến đường Đại Vọng làm gì?” Đỗ Mã khó hiểu đáp, “Không phải ông muốn nhảy việc sao? Uống đến ngu người rồi à?!” Tiêu Nghị, “!!!” Tiêu Nghị nhớ ra, đêm qua lúc uống rượu hình như có đề cập tới chuyện này. Tiện tay nhét bàn chải đánh răng vào miệng, cậu lúng búng nói, “Được, nếu thành công thì tôi mời ông đi ăn đồ nướng.” “Tôi gửi địa chỉ cho ông, tới nơi gọi điện thoại cho cô tôi là được.” Đỗ Mã cúp điện thoại. Tiêu Nghị rất cảm kích, đêm qua Đỗ Mã gọi cho cậu mấy lần, có lẽ là lúc cùng với cô cậu ta đi ăn khuya, muốn gọi Tiêu Nghị ra cùng.   Mời các bạn đón đọc Trợ Lý Hạng Sao của tác giả Phi Thiên Dạ Tường.
Bình Hoa, Chào Anh
Rất nhiều người gia nhập giới giải trí 10 năm đã trở thành diễn viên kỳ cựu, thế nhưng Giản Minh lăn lộn mãi cũng chỉ là một bình hoa di động. Cơ mà không sao, thời buổi này chỉ cần có gương mặt đẹp là mài ra ăn được, anh vẫn rất hài lòng với chính mình. Cơ mà cô trợ lý béo của anh lại không hài lòng, suốt ngày ngấm ngầm chỉ trích anh bất tài vô dụng. Ở đâu ra thể loại nhân viên lên mạng xã hội bêu riếu ông chủ thế này cơ chứ?! Giờ mà đuổi việc người ta thì khác nào chột dạ? Anh phải khiến trợ lý béo quay ra tôn sùng mình thì mới hả dạ, bất chấp phải dùng mỹ nam kế hay mỹ thực kế… *** Review Bình hoa, chào anh. Tác giả Lam Ngải Thảo Đơn vị xuất bản: Milkybooks Thể loại: Ngôn tình, showbiz, HE, ăn uống . Câu chuyện kể về mối tình trợ lý - diễn viên Châu Hiểu Ngữ và Giản Minh. Giản Minh vốn là cậu ấm của một công ty bất động sản, nhưng lại dấn thân vào showbiz. Ngoài cái mã, anh chả được tích sự gì ấy thế nhưng vẫn trụ được 10 năm trong giới showbiz nhờ sự đẹp trai không góc chết và giọng nói trầm ấm khiến bao fangirl đổ gục. Câu chuyện bắt đầu khi Giản Minh đang hao tâm tổn sức tìm một trợ lý sao cho không bị "sắc đẹp của anh mê hoặc". Và thế là Châu Hiểu Ngữ - em họ vị quản lý của anh - xuất hiện. Châu Hiểu Ngữ ú na ú nần, bề ngoài ngơ ngơ ấy vậy lại là một "anh hùng bàn phím thực thụ" mang trong mình sứ mệnh review các bộ phim, bình luận về các diễn viên gạo cội trong nghề, miệng lưỡi cô nàng còn sắc bén hơn dao, đủ để chặn họng người khác khi cần thiết. Ấy vậy...cuộc đời Châu Hiểu Ngữ lại không mấy hạnh phúc. Cô tựa như một củ hành tây vậy, hết lớp hành này đến lớp hành khác, càng bóc càng muốn khóc...Cô mang trong mình áo giáp vui vẻ, che giấu đi sự sợ hãi của bản thân thông qua bàn phím, để rồi khoác lên mình sự mạnh mẽ giả dối. Bạo hành gia đình, quấy rối tình dục,...một cô bé Châu Hiểu Ngữ còn chưa hiểu rõ về xã hội đã phải chịu những điều này ư, tại sao cuộc đời lại bất công như vậy? Liệu cô có chịu mở lòng với những người xung quanh, đón nhận tình cảm của "ai đó" và hạnh phúc mãi mãi về sau không? Lam Ngải Thảo thực sự tinh tế khi không nói liền một mạch cuộc đời Châu Hiểu Ngữ, tác giả khéo léo lồng ghép xen kẽ các câu chuyện lại với nhau, từng miếng ghép dần xuất hiện, tạo nên bức tranh cuộc đời đầy bi kịch của Châu Hiểu Ngữ. Các nhân vật phụ cũng rất dễ thương, nam phụ, nữ phụ hay tiểu tam cũng đều để lại cho người khác ấn tượng riêng. P/s: truyện này cẩu lương rất nhiều, cân nhắc kỹ trước khi đọc. Rất phù hợp với các Fangirl. Mình rất ít khi khen một tác phẩm ngôn tình nào đó, nhưng Bình hoa, chào anh thực sự làm mình muốn viết một bài review về nó. Nếu có thời gian, các bạn hãy mua về và cảm nhận nhé *** Tác giả: Lam Ngải Thảo (Lam Ngả Thảo) Cô là một trong những tác giả tiểu thuyết được yêu thích nhất cộng đồng văn học mạng Tấn Giang, nổi tiếng với lối viết hài hước không quá khoa trương. Truyện của Lam Ngải Thảo thường không cố đẩy thêm triết lý sống nặng nề vào nên rất bình dị gần gũi, dễ được độc giả đón nhận. Những tác phẩm đã xuất bản của Lam Ngải Thảo tại Việt Nam: - Dám kháng chỉ? Chém! - Bình hoa, chào anh. *** Mới sáng sớm, Giản Minh đã nhận được điện thoại của quản lý, báo chuẩn bị đưa trợ lý mới đến gặp anh. Giản Minh lăn lộn trong giới giải trí tám năm, từ mười tám tuổi là gương mặt mới vào nghề cho đến giờ đã là gương mặt quen thuộc sắp bước vào "tuổi băm", từ buổi ban đầu xuất hiện trong các vai phụ cho đến giờ đảm nhận vai chính, hoàn toàn không dựa vào tài năng, mà là nhờ ngoại hình. Đường nét trên khuôn mặt anh cực kỳ tuyệt, chỉ cần bóng nghiêng khi rũ mày cúi mặt thôi cũng khiến các cô gái tưởng tượng đến vẻ tiêu điều sầu muộn. Trên má còn có lúm đồng tiền, mỗi lần cười là lại làm các cô thét lên không ngớt, ngay đến giọng nói cũng trầm thấp đầy sức hấp dẫn, mê hoặc lòng người. Khổ nỗi diễn xuất thì bao năm như một, chẳng tiến bộ chút nào, cũng chỉ diễn mấy vai bình hoa trong phim thần tượng để giữ độ hot mà thôi. Hiếm hoi có hai lần can đảm tiến vào màn ảnh rộng thì đều là vai phụ, diễn xuất khiến người khác chỉ trích không ngớt, bị gọi là "bức họa trầm lặng", bởi cứ mở miệng hay động cựa gì, thậm chí cả một biểu cảm nhỏ nhất xuất hiện trên màn ảnh là xong luôn, chắc cũng chỉ thích hợp cho các cô gái mê trai ôm màn hình thèm nhỏ dãi mà thôi. Giản Minh hoàn toàn không phải loại người khó hầu hạ. Người trợ lý đầu tiên là nam, lúc đó anh mới bắt đầu nổi, trợ lý lại miệng rộng để lộ hành tung của anh cho báo chí để kiếm ít thù lao. Về sau mới biết trợ lý ở trong giới đã lâu, học được trò hút ma túy nên cần tiền gấp. Từ đó Giản Minh bèn đổi sang tuyển trợ lý nữ. Trợ lý trước của anh là một cô gái độc thân, trước nữa cũng thế, mà trước trước nữa cũng vẫn vậy. Giản Minh nổi danh là người đối xử thân thiện với các cộng sự, làm việc và tiếp xúc một thời gian dài thì dù khuôn mặt này đóng phim điện ảnh không được chăng nữa, cũng chỉ cần hơi mỉm cười nói chuyện với con gái nhà người ta thôi đã đủ khiến đối phương mơ tưởng rồi. Kết quả là toàn bộ bọn họ đều có tình cảm với anh, sau đó kết thúc công việc. Lần này anh đã năm lần bảy lượt dặn dò quản lý, bất kể thế nào cũng phải tìm một trợ lý nam, nếu quả thật tìm không được ai thì cứ tìm một cô nàng lớn tuổi chút, tốt nhất là đã có người yêu vậy. Nhưng công việc của trợ lý lại cực kỳ vụn vặt, tiền lương cũng không cao, còn chẳng ổn định, quả thật rất khó mà kén chọn. Quản lý Diệp Lan lần này còn đảm bảo chắc như đinh đóng cột, "Cậu yên tâm đi! Người được chọn mới thất tình, đảm bảo không nảy sinh tình cảm gì với cậu đâu!" Giản Minh sợ suýt ngất, "Cô ta sẽ không chuyển hướng… coi tôi là phao cứu sinh đó chứ?" Diệp Lan rốt cuộc cũng nói thật, "Cô ấy có bệnh sợ đàn ông, nhất thời chưa khỏi ngay được đâu. Cậu không cần phải đề phòng cô ấy làm gì." Giản Minh thở phào nhẹ nhõm. Mời các bạn đón đọc Bình Hoa, Chào Anh của tác giả Lam Ngải Thảo.
Xin Lỗi, Anh Nhận Nhầm Người
Truyện tình yêu của tiểu sinh Tô Phách và đạo diễn nhỏ Hứa Thanh Tranh nhẹ nhàng lại ngọt như đường phèn. Tám năm trước, khi Tô Phách nhận nhầm Thanh Tranh là cô bé cùng đóng phim năm xưa nên đối xử với cô rất dịu dàng tận tâm khiến trái tim Thanh Tranh rung rinh quá đỗi. Vậy mà anh nỡ lòng nào thốt lên câu Xin lỗi anh nhận nhầm người rồi bị lôi đi mất làm Thanh Tranh rầu rĩ cho mối tình 20 ngày năm đó chưa kịp bày tỏ trực tiếp thật lâu. Tám năm sau, anh trở thành tiếu sinh nổi tiếng trong đoàn kịch, còn cô lại là đạo diễn thực tập ở chỗ anh. Lần này cả hai đều thận trọng không dám nhận ra nhau. Tô Phách sợ mình tỏ tình nhanh quá làm cô nương nhà người ta sợ nên anh kiên trì nhích từng bước nho nhỏ. Thanh Tranh vì sợ câu Xin lỗi năm đó nên cứ lảng tránh và vờ không hiểu những hành động của anh. Thời gian tiếp xúc càng lâu, Tô Phách càng cảm mến đạo diễn nhỏ tài hoa của anh, Thanh Tranh cũng thêm yêu mến những diễn viên kịch Côn Khúc vừa tài năng vừa xinh đẹp. Nên khi Tô Phách tỏ tình sau đêm diễn, Thanh Tranh đã đồng ý ngay lập tức. Tác giả giới thiệu về Côn Khúc và một số trích đoạn nổi tiến, tuy không tỉ mỉ nhưng cũng có thể hình dung đôi chút về bộ môn nghệ thuật mang tính ước lệ và xa xưa vẫn còn được duy trì cho đến hiện nay. Truyện hơn 300 trang, thêm 100 trang ngoại truyện, không cao trào, chỉ có không khí ngọt ngào đầy bong bóng hồng và “cẩu lương” rải khắp nơi thôi! *** "Trái tim anh có một lỗ hổng, lấy nghìn năm đợi em để lấp đầy." Thế giới này như một hệ thống hình ảnh không ngừng thay đổi, mà anh đứng ở bên ngoài, không biết mình đang ở đâu, vào ngày nào tháng nào. Anh chỉ biết, có một người đời này anh nhất định phải gặp. Phó Bắc Thần trong mắt mọi người quả thực rất xứng với cái danh quân tử khiêm tốn, ấm áp như ngọc. Dù là gia thế hay con người đều có thể gọi là hoàn hảo. Chỉ có mình anh biết rằng, linh hồn anh không hề hoàn chỉnh. Những cảnh trong mơ rời rạc mà kéo dài đó làm anh biết, giấc mơ là những ký ức kiếp trước của anh, ký ức anh không muốn quên đi. Trong mơ có cô mà anh đã khắc sâu trong tâm trí, vào tận xương tủy. Cho tới khi Trình Viên Viên xuất hiện, chỉ cần liếc nhìn một cái, trái tim anh đã dậy sóng. Anh bằng lòng, trong những năm còn sống, đánh cược tính mạng, nhận hết tai họa thay cô. Anh lấy sự dịu dàng dệt nên một tấm lưới vô hình, lẳng lặng phủ lấy cuộc sống của cô. "Anh chưa từng hôn ai khác." "Cũng chưa từng nghĩ đến ai khác." "Chỉ có em, là anh muốn ở bên trọn đời." Dù là kiếp trước, hay là kiếp này, anh đều muốn luôn luôn ở bên em. *** Lúc trước, tôi có nhìn thấy trên mạng xã hội một cái topic như thế này: Hãy nói về một kỷ niệm xấu hổ nhất của bạn thời thanh xuân đi nào? Đến khi đọc câu chuyện này, tôi lại lập tức nhớ đến topic đó. Nếu để Hứa Thanh Tranh nhìn thấy, có lẽ cô ấy sẽ ngay lập tức viết ra câu chuyện của mình và Tô Phách, bởi vì nó quá xấu hổ đến nỗi mà gần 8 năm sau đó, khi cô tình cờ gặp lại anh, cô chỉ mong sao anh đừng nhận ra mình. Tại sao cô có thể nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, mà lại mong anh đừng nhận ra cô? Bởi vì cuộc gặp gỡ định mệnh lúc đó chỉ kéo dài 20 ngày và kết thúc bằng một câu nói của Tô Phách: Xin lỗi em, anh nhận nhầm người. À, thì ra vì nhầm người nên anh mới dịu dàng với cô như vậy, vì nhầm người nên mới giúp đỡ cô như vậy, vì nhầm người nên mới chu đáo khiến cô ngu ngốc mà lao vào như vậy? Hứa Thanh Tranh chỉ là một cô gái mới lớn thôi, da mặt vẫn mỏng lắm, người ta đã nói đến vậy rồi mà mình còn ý nghĩ không an phận thì quả là ngu ngốc. Thế nên, sau đó cô đã từ bỏ môn đàn cổ mà nhờ nó cô mới gặp được anh, cũng từ bỏ người con trai đầu tiên khiến cô rung động. Hứa Thanh Tranh nghĩ rằng có lẽ cả đời này mình sẽ không gặp lại anh nữa, mà cho dù có gặp lại, anh cũng chưa chắc đã nhận ra cô, thời gian ngắn ngủi thế kia mà. Cũng có thể anh đã gặp được người anh muốn gặp, sẽ không “nhận nhầm” nữa. Nếu đã thế thì gặp lại nhau cứ xem như chưa từng quen biết là xong. Hứa Thanh Tranh, nói được, làm không được. Vào năm cô sắp tốt nghiệp đại học, cô đi theo đoàn kịch Côn Khúc của chú hai nhà mình và gặp lại Tô Phách. Mọi cảm xúc bị cô chôn vùi đè nén bấy lâu nay hiện giờ chỉ tập trung vào một chỗ, xấu hổ muốn chết! Nhưng dù vậy, cô vẫn cố tỏ ra bình thản và cách xa anh nhất có thể. Nhưng dường như người đàn ông tài sắc vẹn toàn này lại có gì đó không đúng lắm. Có vẻ như anh thật sự không nhận ra cô, nhưng hành động và lời nói lại thân thiết như vậy, như có như không quan tâm cô như vậy, là ý gì? Hứa Thanh Tranh không muốn nhận thêm bất cứ một câu nói “anh nhận nhầm người” nào nữa đâu. Tình hình cứ như vậy, cô càng cách xa, anh càng muốn lại gần. Cuối cùng, sau một đêm biểu diễn thành công, cũng là đêm cuối cùng cô làm việc cùng anh, Tô Phách đã mạnh dạn nắm tay Hứa Thanh Tranh và nói: “????????ℎ ????????̀ ????????̂ ????ℎ????́????ℎ, ????????̛????̛̀???? ????????̂́???? ????????????̂̉???? ℎ????̣???? ????????̣????ℎ, đ????̃ ℎ????́???? ????????̣????ℎ ????????̛????̛̀???? ????????̣̂???? ????????̆???? ????????̂̀????. ????????̛̉ ????ℎ????́????ℎ ????ℎ????̂???????? ????ℎ????????̂̀????, ????????́????ℎ ????????́????ℎ ????????̃???????? đ????̛????̛̣????, ????????????̂́???? ????????̀???? ????????́???? ????????́???? ????̆???? ????ℎ????̛????̛̀???????? ????????????̀???? đ????̛???? ????????????̉????, ???????????? ℎ????̉????, ???????? ????????́ ????????̂̀???? ????????ℎ ????ℎ????̂?????????” Cần, đương nhiên là cần chứ. Nhưng cho đến tận lúc đã gật đầu đồng ý, Hứa Thanh Tranh vẫn không hiểu tại sao mình lại thiếu nghị lực như vậy. Có lẽ là vì vẫn còn một chút uất ức của ngày xưa, ngày đó anh nhận nhầm người nên không thích em, cuối cùng bây giờ vẫn thích đấy thôi. Cũng có lẽ bởi vì tình cảm ngày xưa dành cho anh vẫn còn nguyên vẹn, là anh nhận nhầm nên mới quan tâm cô, nhưng bản thân cô thích anh là sự thật. Trong suốt khoảng thời gian xa cách đó, cả hai đều không có tình yêu nào khác. Thôi thì xem như, thời gian đã thay cô trả thù anh rồi. Nhưng có một sự thật mà Hứa Thanh Tranh không biết, đó chính là trước khi tỏ tình với cô, Tô Phách đã suy nghĩ, “gương vỡ lại lành” thì thắng lợi lớn hay yêu lại từ đầu mới thắng lợi lớn đây? Bởi vì không chỉ có cô, mà anh cũng là người nhận ra đối phương sau lần gặp lại đầu tiên ấy. Đã tám năm rồi, kể từ giây phút anh nói câu nói đó, anh đã không còn nhìn thấy cô nữa. Hứa Thanh Tranh nghĩ rằng anh áy náy, nhưng không phải. Anh nói rằng đó không phải là áy náy, mà là nhớ mãi không quên. Trong cuộc đời mỗi người, sẽ vì những lý do nào đó mà gặp gỡ nhau, có thể ở lại, cũng có thể lướt qua. Một câu “Xin lỗi, anh nhận nhầm người” của Tô Phách đã lấy đi nhiệt huyết mối tình đầu của một cô gái trẻ, nhưng người hối hận lại là anh. Anh nhận nhầm người là thật, nhưng tình cảm anh dành cho em cũng là thật. Chỉ là lúc ấy... anh không biết. … Một câu chuyện nhẹ nhàng của đôi bạn trẻ yêu thích văn hóa âm nhạc truyền thống. Tình cảm của họ nảy mầm và lớn dần lên trong sự nỗ lực của cả hai, cùng với sở thích chung về môn nghệ thuật Côn khúc truyền thống. Trong câu chuyện nhắc đến rất nhiều khái niệm về Côn khúc và những vở kịch nổi tiếng, diễn giải rất nhiều kiến thức về bộ môn nghệ thuật này, đây cũng là một cách khiến lớp trẻ có thể tìm hiểu và giữ gìn bản sắc văn hóa nghệ thuật của đất nước mình. Tình cảm của Tô Phách và Hứa Thanh Tranh khó có thể phân định rạch ròi giữa “gương vỡ lại lành” hay là “mưa dầm thấm lâu”, chỉ biết rằng tình cảm này đến rất tự nhiên, cũng thật nhẹ nhàng. Bỏ lỡ nhau thời thanh xuân, lại tìm thấy khi trưởng thành, không phải là lúc quay ngược thời gian để xem ai đúng ai sai, mà cả hai đều hiểu rõ, từ giây phút này, trân trọng từng khoảnh khắc. (Được review bởi fanpage Review Ngôn Tình) Mời các bạn đón đọc Xin Lỗi, Anh Nhận Nhầm Người của tác giả Cố Tây Tước.
Vì Em, Anh Nguyện Yêu Cả Thế Giới Này
Anh muốn đứng ở một nơi, đó là trái tim em. Chưa bao giờ chúng ta tin tưởng vào tình yêu đến thế. Để theo đuổi cô, trong một năm anh đã viết 137 lá thư tình, tổng cộng hơn 100 vạn chữ. Để bảo vệ cô, anh sáng tác 16 bộ truyện dài, tổng cộng hơn 4000 vạn chữ, trở thành kỳ tích của nền văn học mạng. Đường Gia Tam Thiếu đã thuật lại tình yêu chung thủy suốt 16 năm ròng của anh dành cho vợ mình, từ khi còn là một chàng trai thất nghiệp cho đến lúc trở thành một  tác giả đạt được nhiều thành tựu. Cảm xúc dồi dào và sâu lắng, câu từ mạch lạc và dễ hiểu đã tạo ra một câu chuyện tình cảm động. *** 548,521,1314 Anh xin hứa, anh nguyện yêu em, cả cuộc đời này. ………………………… Đây là tác phẩm dựa theo chuyện tình của nhà văn Đường Gia Tam Thiếu, một cây bút quen thuộc của giới tiên hiệp. Ông muốn dựa vào trí nhớ còn minh mẫn của mình mà khắc ghi lại những hồi ức đáng nhớ 16 năm qua giữa mình và vợ. Một tác phẩm mà theo giới văn học mạng Trung Quốc nhận xét là: “Câu chuyện tình yêu tràn đầy năng lượng và cảm động lòng người.” Vì Mộc Tử, Trường Cung viết 137 bức thư tình hơn một triệu chữ trong một năm. Vì Mộc Tử, Trường Cung đã sáng tác hơn 16 truyện dài hơn 40 triệu chữ, trở thành kỳ tích của giới văn học mạng. Từ 16 đến 32, từ tình đầu trở thành tình cuối, họ cùng nhau trải qua 16 năm dài đằng đẵng, vượt mọi chông gai thử thách. Lúc u tối nhất trong cuộc đời Trường Cung, Mộc Tử ở bên và đỡ đần mọi thứ, để anh có thể thực hiện ước mơ của mình. Trong những giây phút cô bệnh tật, anh luôn bên cạnh, hết lòng chăm sóc, nguyện cầu cho cô chóng khỏi. Tình yêu của họ chính là thứ tình cảm quý giá không bị mài mòn bởi năm tháng, bởi hiện thực. “Anh yêu em trước sau như một”. Ngay khi gặp truyện này, tôi đã nghĩ mình bắt trúng vàng rồi, một phần vì độ chín trong tác phẩm của Đường Gia Tam Thiếu tôi đã có dịp trải nghiệm, một phần vì giới văn học mạng Trung Quốc đánh giá tác phẩm này rất cao. Tuy nhiên, hy vọng bao nhiêu thì tôi lại thất vọng bấy nhiêu với tác phẩm này của ông. Tôi biết, đây là một tác phẩm dựa trên chuyện tình của ông và vợ mình, tôi biết truyện sẽ không hoa mỹ như những tác phẩm khác. Nhưng tôi đã lầm, truyện này có thể nói là sến. Những câu từ sến sẩm, những tình huống mà tôi cho là phi lý như năm ông 18 tuổi và làm ở một công ty mạng hợp tác với đài truyền hình. Là công ty mạng hợp tác với đài truyền hình đó? Ở cái tuổi 18? Rất nhiều những tình huống phi lý mà nếu để ý kỹ, bạn sẽ phải bật cười vì quá ngây ngô. Nói đến Đường Gia Tam Thiếu, người ta sẽ nói đến thứ văn phong nội lực đầy hấp dẫn, tình tiết lôi cuốn và những câu từ tinh tế. Nhưng có lẽ, tới tác phẩm này tác giả đã thay đổi bút pháp. Những câu từ cụt lủn, phô bày quá mức hệt như dòng văn của các bạn teen viết làm tôi như tưởng mình đọc nhầm truyện của tác giả khác. Tác phẩm này, dù ngập tràn ngọt ngào và lãng mạn nhưng với tôi, nó tẻ nhạt như một cốc nước lã. Có thể là do không hợp gu, hay tôi đã trông mong quá nhiều vào bộ truyện mà tôi nghĩ rằng sẽ là một cú hích cho sự thay đổi phong cách của tác giả tiên hiệp lẫy lừng này. Thật sự rất thất vọng khi đọc bộ truyện này! Tôi nghĩ, tác giả Đường Gia Tam Thiếu không hợp với ngôn tình, có thể nói, đây là một bước thụt lùi lớn của tác giả. Và với tư cách là độc giả từng đọc qua các tác phẩm tiên hiệp của ông, tôi mong rằng tác giả sẽ sớm quay lại với một tác phẩm hay đúng nghĩa, chứ không phải là một bộ truyện được PR quá mức. __________________ Chú thích: "": trích dẫn từ cv được edit bởi An dung hoa Link đọc là bản cv độc quyền được thực hiện bởi An dung hoa và thuộc về page Review Ngôn Tình. Vui lòng không sao chép, mang đi hay chỉnh sửa bất cứ thông tin nào của bài viết. Review by An dung hoa - lustaveland.com *** Tình anh dành cho em trước sau như một.   Mười sáu năm trước, em trở thành bạn gái tôi. Khi đó, em để tóc ngắn gọn gàng trẻ trung, đến giờ tôi vẫn nhớ như in từng chi tiết nhỏ trong lần gặp mặt đầu tiên ấy. Mười sáu năm sau, em đã là vợ tôi, vì chiều theo sở thích của chồng mà nuôi tóc dài, hai đứa nhóc trong nhà cũng đang dần lớn. Ngày hai đứa đến với nhau, em mười sáu, tôi mười tám. Mà nay đã mười sáu năm qua đi, một nửa số thời gian trong cuộc đời em thuộc về tôi. Trừ mẹ ra, em là người phụ nữ bầu bạn bên tôi lâu nhất. Tôi nhớ từng lễ kỷ niệm và những ngày quan trọng trong cuộc sống lứa đôi, nhớ mọi điều nhỏ nhoi vụn vặt khi quây quần sớm tối. Tôi kinh ngạc phát hiện suốt mười sáu năm qua chúng tôi chưa một lần mặt nặng mày nhẹ với nhau. Tình yêu tôi dành cho em luôn nguyên vẹn như thuở ban đầu. Có ai đó bảo, hai con người ở bên nhau lâu ngày sẽ giống như tay phải và tay trái, dù tình yêu không còn vẫn sẽ chăm sóc kề cận đối phương, bởi đã sớm thành thói quen rồi, thỉnh thoảng siết lấy cũng chẳng thấy con tim rộn ràng như trước, nhưng nếu chém đứt một bên thì sẽ đau không thiết sống nữa. Song tôi và em thì khác. Chúng tôi là một đôi tay nắm chặt, từ đầu tới cuối chưa từng buông lơi. Mới đây thôi, bà nội đổ bệnh, ký ức của bà cứ ngày một nhạt nhòa. Lòng tôi vừa buồn đau vừa không khỏi hoang mang sợ hãi. Giả như có một ngày nào đó, trí nhớ của tôi không còn rõ rệt, thì liệu tôi có quên đi tất thảy những gì đôi lứa đã đi qua? Thế nên, tôi phải nhân khi ký ức còn tỏ tường, lúc bản thân đang chiếm lấy phân nửa cuộc sống của em để ghi lại tất cả. Tôi phải khóa chặt mảng trí nhớ này, vĩnh viễn không cho nó cơ hội trôi đi mất. Tôi lấy 137 bức thư tình từng viết gửi em ra. Những tờ giấy ố vàng, những nét chữ ấn bằng bút máy dường như đưa tôi trở về quá khứ cách đây mười sáu mùa xuân. Tôi sẽ dùng ký ức của mười sáu năm qua và cả dòng máu trong tim vẫn cháy bỏng như thuở ban đầu để viết cuốn sách này tặng em. Tôi nghĩ, có lẽ chẳng còn món quà nào tuyệt vời hơn thế. Đứa con của ánh sáng, bộ tiểu thuyết dài kỳ đầu tiên của tôi được đăng vào tháng 2 năm 2004. Mớ chữ nghĩa đến chính tôi còn thấy hơi ấu trĩ lại được rất nhiều bạn đọc chấp nhận và ủng hộ. Sự nghiệp viết lách mười hai năm của tôi bắt đầu từ đó. Tên của nam chính và nữ chính trong Đứa con của ánh sáng là tách từ tên tôi và em, thế thì trong tác phẩm ghi chép tất thảy những điều bé nhỏ suốt mười sáu năm qua này, chúng ta hãy cứ dùng hai cái tên thân quen ấy nhé. Tôi là Trường Cung, còn em là Mộc Tử. Đó là một ngày xuân năm 1999, chúng tôi quen nhau trên mạng... *** Mỗi người đều có nickname thuộc về bản thân mình. Nickname trên mạng Trường Cung hay dùng gồm bốn cái, hơn nữa anh còn thường dùng bốn cái nickname ấy để cùng đăng nhập vào phòng chat, tán chuyện với các đối tượng khác nhau, xưng là bốn anh em. Nhờ tốc độ đánh máy cực nhanh cùng khả năng tư duy nhạy bén, đến nay anh vẫn chưa bị ai bóc mẽ lần nào. Bốn nickname anh thường dùng lần lượt là “Đường Gia Đại Thiếu” cho tới “Đường Gia Tứ Thiếu”.   Mùa xuân năm 1999 tới vô cùng muộn, đã sang tháng Ba mà trời vẫn se lạnh. “Cô Cận ơi, bản tin bên này xong rồi, cô kiểm tra qua một lượt giúp em.” Trường Cung báo với người quản lý chính trong văn phòng. Từ lúc vào đài truyền hình hồi tháng Mười một năm ngoái, anh bắt đầu bù đầu kiếm sống. Vừa tốt nghiệp, anh tìm được một công việc tuy hơi vất vả nhưng hết sức nở mày nở mặt, cũng coi như may mắn hơn người rồi. Hiện anh vẫn đang trong giai đoạn thực tập, phụ trách mảng tạo tin trên trang web của đài truyền hình, không được phép xảy ra bất cứ sai sót nào. “Được rồi, tôi sẽ đăng lên. Mọi người nghỉ ngơi trước đi, chờ bản tin lúc hai mươi hai giờ.” Chất giọng mềm mại nhẹ nhàng của cô Cận truyền tới. Trường Cung quét mắt nhìn chương trình HTML trên màn hình thêm một lần nữa, chắc chắn không còn sai sót gì mới tắt đi. “Trường Cung.” Lý Tùng ngồi bên cạnh ngoắc tay gọi. Trường Cung và Lý Tùng là bạn học, sau khi tốt nghiệp cùng được phân công tới đài truyền hình. Vào năm 1999, internet là thứ đầy mới mẻ với tất cả mọi người. Đài truyền hình ý thức được tầm quan trọng của internet, bởi vậy mới để đám sinh viên tốt nghiệp khoa Tin học là họ bắt tay vào việc xây dựng trang web dưới sự dẫn dắt của vài lập trình viên dày dặn kinh nghiệm. Thời gian làm việc hằng ngày của họ hơi dài một chút, song có chia giai đoạn. Cả Trường Cung lẫn Lý Tùng đều phụ trách xây dựng nội dung và duy trì trang web, lấy tin tức làm nền tảng, cứ thế, thời gian càng phân chia rạch ròi hơn. Lương thực tập là bốn trăm tệ một tháng, còn được cộng thêm năm mươi tệ phí làm ca đêm. Nửa năm thực tập kể cũng hơi dài, song đối với đám thanh niên vừa chân ướt chân ráo rời cổng trường đại học như họ mà nói thì đã quá mỹ mãn rồi. Quan trọng nhất là, giữa thời buổi phí hòa mạng gia đình vô cùng đắt đỏ này, đài truyền hình đã sở hữu tốc độ đường truyền lên tới 100Mbps, dù hết giờ làm đi chăng nữa, mọi người cũng chẳng muốn về nhà. Mời các bạn đón đọc Vì Em, Anh Nguyện Yêu Cả Thế Giới Này của tác giả Đường Gia Tam Thiếu.