Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kẻ Trừng Phạt

“Kẻ Trừng Phạt”, kích thích hơn “người giải mã tử thi” của Tần Minh, rúng động hơn “Tội ác tâm lý” của Lôi Mễ! Tác phẩm được các tác giả Liên Bồng, Lôi Mễ, Tri Thù, Tần Minh đặc biệt giới thiệu! “Kẻ Trừng Phạt”, tác phẩm mới nhất đánh dấu sự trở lại của tay bút được đánh giá là “hiện tượng” của dòng tiểu thuyết trinh thám trên trang Tianya.cn, kể về cuộc quyết chiến cuối cùng giữa CHÍNH NGHĨA và TÀ ÁC! Một “thi thể nữ” biết lái xe, một linh hồn “hồi sinh”, cuộc hẹn với người đã chết, những lời tiên đoán đáng sợ, khu trường học có “ma”… những tình tiết móc ngoặc, cảm xúc không ngừng thay đổi, yếu tố trinh thám dày đặc, biến thái, tuyệt mật, hồi hộp, những cách thức phạm tội tinh vi và hiện đại, chứng cứ vắng mặt hoàn hảo, những âm mưu quỷ kế không thể lật tẩy, những màn sương mù che phủ không thể làm tan biến, bạn sẽ đau tim đến cực độ, một cảm giác đọc sách thật đê mê! Với tên gốc trên mạng là “Rượt đuổi tới cùng”, trong nhiều ngày liên tiếp, “Kẻ trừng phạt” chiếm giữ vị trí đầu bảng trong bảng xếp hạng “Chuyện của Liên Bồng” (bảng xếp hạng những câu chuyện thần bí) trên trang Tianya.cn. Nhận được lượng chia sẻ vô cùng lớn, số lượt click trên 39.000.000, giành được sự quan tâm và bình luận rất nồng nhiệt của độc giả. Tiểu thuyết cũng được các tác giả tring thám đương đại hàng đầu Trung Quốc như Liên Bồng, Lôi Mễ, Tri Thù, Tần Minh đặc biệt giới thiệu. Phuc Minh Books hân hạnh giới thiệu đến độc giả! LỜI KHEN CHO KẺ TRỪNG PHẠT Vừa vào đầu sách đã đầy rẫy những điều kì bí bủa vây toàn cục, những bí ẩn cũ chưa kịp giải quyết, bí ẩn mới đã ập tới liên tục, khiến độc giả càng đọc càng bị cuốn hút. - Liên Bồng. Vi Nhất Đồng thông thạo các công tác cảnh sát và kiến thức tâm lí phạm tội, những đoạn phá án trong cuốn sách này không cố tình tiết lộ việc hung thủ là ai, mà đặt người đọc vào cùng vị trí với lực lượng cảnh sát chính nghĩa cùng nhau tìm ra câu trả lời, mỗi người đọc đều là một người phá án. - Lôi Mễ. “Kẻ trừng phạt” quả không hổ danh là cuốn sách tiêu biểu của dòng tiểu thuyết tội phạm và phá án, những tên hung thủ biến thái, những “kẻ khác biệt” đang ẩn náu trong hàng ngũ cảnh sát hình sự, những cảnh sát luôn lên tiếng vì chính nghĩa, thủ pháp khắc họa nhân vật một cách tỉ mỉ, chính xác, không cứng nhắc theo khuôn mẫu cũ. - Tri Thù. “Kẻ trừng phạt” không chỉ nói đến những kẻ phạm tội, mà hơn nữa là nhắc đến những người cảnh sát – hóa thân của sức mạnh chính nghĩa, chỉ có điều những tên hung thủ đứng trên danh nghĩa chính nghĩa mà gây tội ác, chúng chính là những kẻ đáng bị trừng phạt nhất. - Tần Minh. *** Nội dung bố cục câu truyện thì ở trang bìa sau đã nói rõ các vụ bí ẩn xảy ra, miêu tả chính xác độ ly kỳ của cuốn tiểu thuyết này, trinh thám gỡ từng lớp từng lớp bí ẩn đặt ra, một tử thi có thể lái xe và di chuyển từ trung tâm pháp y cảnh sát về nhà như chổ không người , pha các yếu tố ghê rợn không khác gì các bạn đang đọc 1 cuốn truyện kinh dị, nhưng chỉ là vài chương đầu thôi, về sau trinh thám hơi bị ly kỳ đấy. Vi Nhất Đồng đã dẫn dắt người đọc đi từ chứng cứ này đi đến chứng cứ khác, và có thể khi đã tìm ra chân tướng thực sự lại khiến vụ án đi vào lối mòn, và cho đến nhưng chương cuối cùng của tiểu thuyết, chân tướng dường như sáng tỏ rành mạch. hung thủ đã lộ diện và đã trả giá cho những gì hắn gây ra nhưng vụ án vẫn chưa kết thúc , và chỉ thực sự kết thúc khi người đọc được dẫn dắt đến trang cuối cùng. Điều tôi hoan nghênh nhất của tác giả là có sự xuất hiện nhân vật nữ ở giữa truyện, khiến tổ chuyên án như ” nắng hạn gặp mưa rào ” , cảnh sát nhân vật chính của chúng ta như được tưới tiêu ( về mặt tâm hồn và nhìn nhận thôi , ko có iu đương gì ở đây đâu nhé  … Đúng là có bàn tay phụ nữ vào thì mọi vấn đề sẽ hanh thông ! … nhân vật nữ xuất hiện là điểm nhấn hay nhất mà tôi thấy ở cuốn tiểu thuyết này ! Đúng như lời hung thủ bảo ” sự xuất hiện của cô ấy là bất ngờ trong kế hoạch của tôi, nếu không có cô ấy thì các cậu không tìm thấy tôi sớm vậy đâu ” … !!! ” Thiên và ác đôi khi chỉ cách nhau trong một ý niệm; tội ác và sự trừng phạt liệu có một ranh giới thật sự rõ ràng ” – Lục Dương Đây là câu tự hỏi khiến độc giả có thể suy nghĩ về hung thủ, về cảnh sát, về nạn nhân, thật sự là ai đáng thương và ai đáng trách ? Riêng bản thân tôi cũng xót thương cho những số phận trên, kẻ đáng chết đã chết, kẻ gây ra cũng đền tội, ai cũng có lý do để kể lễ cho hành động của mình, nhưng …. KHÔNG CÓ LÝ DO NÀO CÓ THỂ GIẢI THÍCH CHO VIỆC GIẾT NGƯỜI CẢ DÙ CHO NGƯỜI ĐÓ CÓ ĐÁNG CHẾT THẾ NÀO ! đó là điều tâm đắc của tôi nhiều tiểu thuyêt trinh thám đã được đọc qua .. Và 1 câu tôi cảm thấy tâm đắc khi đọc tiểu thuyết này : ” Hai chữ ” CẢNH SÁT ” gánh vác quá nhiều ước vọng, bao hàm vô số vinh quang, nhưng cũng đầy đau khổ và oan khiêng ! ” khiến cho tôi thấy công việc cảnh sát có thể có vinh quang nhưng cũng đầy mệt mõi, có nhiều vụ án đôi khi bản thân biết quá nhiều cũng không phải là điều tốt ! Review bởi Minh Lê *** thành tích xuất sắc, tôi được điều lên Đội Cảnh sát hình sự, bắt đầu chuỗi ngày điều tra các vụ án đủ thể loại. Làm trong ngành này, chứng kiến biết bao “kiểu” chết chóc, dù có nhát gan đến mấy cũng được luyện cho to gan lớn mật. Nhưng gần đây xảy ra một vụ án rất kì lạ, khiến mọi người vô cùng hoang mang, ngay cả những bậc tiền bối cũng phải sởn gai ốc. Sự việc bắt đầu khi một đồng nghiệp của tôi là Hồ Viễn bị tai nạn. Chiếc Sedan của cậu ta đâm trực diện vào một chiếc xe việt dã. Lúc đó trên xe có hai người, Hồ Viễn ngồi ở ghế phụ lái, còn người điều khiển là một phụ nữ. Hiện trường vụ tai nạn rất thảm khốc, cú va đập khiến Hồ Viễn tử vong tại chỗ, thi thể biến dạng, máu me đầm đìa. Điều kì lạ là, cơ thể người phụ nữ cũng bị biến dạng, nhưng lại không hề chảy giọt máu nào. Kết quả khám nghiệm tử thi cho biết... người phụ nữ này đã chết cách đây ba ngày. Những người đầu tiên có mặt ở hiện trường là lực lượng Cảnh sát giao thông. Họ tìm thấy thẻ Cảnh sát trên người Hồ Viễn, biết được đơn vị của cậu ấy, nên lập tức thông báo cho chúng tôi. Còn người phụ nữ không có bất cứ thứ gì để chứng minh được danh tính. Tôi hôm đó tới phiên tổ chúng tôi trực ban, ngoài trời mưa rả rích, mặt đường ướt nhẹp, thỉnh thoảng mới thấy bóng người đi lại, vô cùng vắng vẻ. Chúng tôi cứ nghĩ sẽ không có vụ án nào xảy ra, nên vừa ngồi buôn chuyện trong phòng trực vừa nhấm nháp đồ ăn đêm. “R... eng... eng...” Một hồi chuông điện thoại xé tan bầu không khí an nhàn. Nghe điện thoại xong, tôi vội báo cáo sự việc với anh Điên Tổ trưởng. Anh lập tức buông bát mì vừa mới ăn xuống. “Nhanh lên! Đi kiểm tra xem xảy ra chuyện gì!” Anh vừa nói vừa bước nhanh ra cửa, chúng tôi vội vã theo sau. Anh Điên tên thật là Dương Phong[1], tuổi ngoài bốn mươi, đầu đinh, nước da đen bóng, cơ thể cường tráng, vừa nhìn đã thấy ngay hình ảnh một viên cảnh sát hình sự. Do phong cách làm việc quả quyết và nhanh chóng, lúc nào cũng hừng hực khí thế nên mọi người đặt cho anh cái biệt hiệu ấy. Trên đường đến hiện trường, sau khi báo cáo tình hình với Đại đội trưởng, anh Điên ngồi im chẳng nói câu nào. Suốt mười năm làm cảnh sát hình sự, anh đã phá không biết bao nhiêu vụ án, có thể coi là một “thần thám” danh bất hư truyền. Nhìn thấy bộ dạng của anh lúc này, rồi nhớ lại nội dung cuộc điện thoại, tôi không khỏi thấy sởn gai ốc. Lần đầu tiên chúng tôi gặp phải sự việc quái dị như thế: người lái xe là một phụ nữ đã chết! Chúng tôi phóng như bay tới hiện trường, bây giờ xung quanh đã đông nghịt người, bên cạnh là một hàng xe dài, từ xe cảnh sát đến xe của bệnh viện và các đơn vị liên quan. Chúng tôi vội tìm một chỗ đỗ xe, rồi theo anh Điên chen vào đám người. Đầu chiếc Sedan màu đen hiệu Jetta của Hồ Viễn và chiếc xe việt dã kia đều bị bẹp rúm, trên mặt đất la liệt mảnh linh kiện và kính vỡ. Bên cạnh là hai cái xác được đậy vải trắng, một tấm đã nhuốm đỏ, màu máu hòa với nước mưa chảy sang bên cạnh, ứ lại thành một vũng, khiến ai nhìn cũng phải rùng mình. Anh Điên nhanh chóng giới thiệu rồi ngồi xuống lật tấm vải trắng nhuốm máu ra. Mặc dù khuôn mặt đã biến dạng, nhưng chúng tôi vẫn nhận ra nạn nhân là Hồ Viễn. Anh Điên không nhìn thêm nữa, lập tức di chuyển sang chỗ tấm vải trắng bên cạnh. Tim tôi như bị bóp nghẹt, vì đây không phải một người chết thông thường, mà là một xác-chết-biết-lái-xe. Tấm vải được lật ra, trước mắt chúng tôi là một khuôn mặt đen sạm, có nhiều vết bầm, một vài lọn tóc ướt bết trên trán. Mặc dù không phải bác sĩ pháp y, nhưng tôi cũng đoán được nạn nhân đã tử vong trên hai mươi bốn tiếng. Khi tôi còn chưa hết kinh ngạc, anh Điên đã nhanh chóng đeo găng tay, tiến hành kiểm tra khuôn mặt người phụ nữ. Thực sự tôi không có tâm trạng nào nhìn cảnh đó, vội quay người đi tới chỗ cảnh sát giao thông, hỏi thăm tình hình người lái xe việt dã. Nạn nhân bị thương rất nặng, đã được đưa đến viện cấp cứu. Theo quan sát hiện trường, có thể chiếc Sedan đã bất ngờ di chuyển sang làn đường bên cạnh, đâm thẳng vào chiếc xe việt dã. Do quá bất ngờ, cộng thêm trời mưa khiến tầm nhìn giảm sút, lái xe việt dã không kịp tránh khỏi vụ tai nạn thảm khốc. Viên cảnh sát giao thông đã đứng tuổi, nên tôi thử hỏi trước đây anh ta có gặp vụ nào tương tự không. Anh ta lắc đầu, nói trong bao nhiêu năm phụ trách sự cố giao thông, anh chưa từng gặp, thậm chí chưa từng nghe một sự việc kì lạ như thế này. Tôi hỏi thêm về khả năng chiếc xe của Hồ Viễn do người khác lái, chẳng hạn, hắn nhảy ra khỏi xe ngay trước vụ va chạm rồi đưa thi thể người phụ nữ vào ghế lái xe? Nhưng anh ta trả lời chắc nịch: “Chắc chắn là không, lái xe nhất định là người phụ nữ đó.” Tôi đang định hỏi vì sao có thể khẳng định như vậy thì anh Điên gọi: “Lục Dương, mau lại xem đây có phải Tần Hiểu Mai không?” Tẩn Hiểu Mai? Cái tên này vừa quen vừa lạ, đến khi quay lại tôi mới chợt nhớ ra, cô ta là tội phạm giết người trong một vụ án mà Phòng Cảnh sát đã phải lập cả một tổ chuyên án. Lúc đó tôi mới chuyển đến, chưa có nhiều kinh nghiệm nên không được chọn, còn anh Điên và Hồ Viễn đều tham gia. Dưới bàn tay của anh Điên, khuôn mặt người phụ nữ đã khôi phục tám chín phần, tóc được vén gọn gàng. Sau khi nhận dạng, tôi gật đầu xác nhận, đúng là Tần Hiểu Mai. Điều này khiến vụ tai nạn càng trở nên li kì. Tần Hiểu Mai đã bị kết tội giết người, mấy ngày nay chính là thời gian hành hình, sao thi thể cô ta có thể lái xe đưa Hồ Viễn đi “tự sát” được? Không chần chừ một giây, anh Điên lập tức báo lên cấp trên. Lãnh đạo Phòng Cảnh sát thành phố ra lệnh, vụ án này có tính chất đặc biệt nghiêm trọng, yêu cầu Đội Cảnh sát hình sự điều tra cặn kẽ, Dương Phong được chỉ định là người phụ trách chính. Anh Điên lập tức yêu cầu Đồn Cảnh sát khu vực thông báo cho cha mẹ Tần Hiểu Mai đến nhận diện. Tần Hiểu Mai là sinh viên, nên cha mẹ cô ta chắc chỉ ngoài bốn mươi, nhưng mặt đầy nếp nhăn, đầu lấm tấm bạc, đủ thấy sự việc của con gái khiến họ sốc nặng đến mức nào. Mẹ Tần Hiểu Mai khóc suốt từ lúc đến hiện trường, chỉ có cha cô ta đến xác nhận danh tính con gái. Anh Điên giao lại hiện trường cho hai đồng nghiệp khác trong nhóm. Cha mẹ Tần Hiểu Mai ngồi trong xe cảnh sát, xe của nhà tang lễ theo phía sau, tất cả cùng trở về Đội Cảnh sát hình sự. Vụ án này vô cùng kì lạ, rất có thể cần tiến hành giám định pháp y cả hai thi thể. Về đến nơi, thi thể giao cho bên pháp y, còn chúng tôi đưa cha mẹ Tần Hiểu Mai đi lấy lời khai. Cha Tần Hiểu Mai là Tần Xuyên cho biết con gái ông đã chết từ ba ngày trước. Theo phong tục, sau khi chết, gia đình phải để xác ở nhà bảy ngày rồi mới được hỏa táng. Trong thời gian đó, lúc nào cũng có người canh linh cữu. Mấy ngày nay tại linh đường không hề xảy ra việc gì kì lạ, chiếc quan tài đặt xác Tần Hiểu Mai vẫn đóng nguyên. Khi nhận được điện thoại của cảnh sát, gia đình tin rằng có sự nhầm lẫn nào đó, nhưng để chắc chắn, họ vẫn mở nắp quan tài ra, thì phát hiện thi thể Tần Hiểu Mai đã không cánh mà bay. Họ vội vã chạy tới chỗ cảnh sát. Tần Xuyên trình bày xong, anh Điên lại hỏi: “Hàng ngày canh linh cữu gồm những ai?” “Theo phong tục ở quê chúng tôi, người trên không được canh linh cữu người dưới, nếu không cả dòng tộc sẽ bị trời quở, nên đành để các anh chị em họ của Hiểu Mai canh. Cũng may có mấy người họ hàng giúp đỡ lo hậu sự, chứ mỗi hai chúng tôi thì không thể xoay xở nổi. Đã thế mẹ Hiểu Mai còn suy sụp thế kia...” Tôi thấy hơi ngạc nhiên. Vụ án Tần Hiểu Mai được xử công khai, hành vi giết bạn cùng phòng của cô ta vô cùng tàn nhẫn, về lí mà nói, với loại người này, họ hàng thân thích cũng muốn tránh xa. Vậy sao sau khi chết vẫn có nhiều người giúp đỡ thế? Tôi bèn hỏi: “Họ hàng không có ý kiến gì về việc Tần Hiểu Mai giết người sao?” “Nói láo! Hiểu Mai không thể là hung thủ giết người được!” Mẹ Tần Hiểu Mai ngẩng đầu, trừng mắt nhìn tôi quát. Tần Xuyên vội kéo tay áo vợ, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Bà nó à, con gái đã đi rồi, nói những lời này còn có nghĩa lí gì nữa?” “Các người đổ oan cho Hiểu Mai, nên nó mới chết không nhắm mắt. Nhất định là nó quay về tìm các người báo thù đấy! Ha ha ha...” Vốn đã hơi ghê người về vụ “xác chết lái xe”, giờ nghe mẹ Tần Hiểu Mai nói vậy, cộng thêm khuôn mặt méo xệch của bà ta, trong lòng tôi không khỏi ớn lạnh. Nỗi sợ hãi thường đến từ những điều chúng ta chưa hiểu rõ. Cho dù không muốn tin việc ma quỷ báo thù, tôi vẫn quay sang nhìn anh Điên với ánh mắt ái ngại, vì anh ấy cũng tham gia điều tra vụ Tần Hiểu Mai. Tần Xuyên có vẻ áy náy, vội vàng xin lỗi, mong chúng tôi hiểu cho nỗi đau mất con của vợ mình. Anh Điên bình tĩnh hơn tôi rất nhiều. Tôi hỏi thêm vài câu nữa rồi gập cuốn sổ lấy lời khai lại, yêu cầu đến nhà Tần Xuyên kiểm tra linh đường, và bảo họ lập danh sách những người canh linh cữu trong ba ngày qua. Nhà Tần Xuyên nằm tại một thị trấn cách thành phố khoảng mười cây số, xung quanh hầu như đều là người bản xứ. Bây giờ trời đã tối, không có đèn đường, cũng rất ít người qua lại. Theo sự chỉ dẫn của Tần Xuyên, chúng tôi dừng xe trước một ngôi nhà nhỏ. Đó là kiểu nhà tự xây, có sân, khá phổ biến ở nông thôn. Linh đường của Tần Hiểu Mai được đặt giữa sân. Trong sân treo lác đác vài chiếc đèn lồng trắng tỏa ra những chùm sáng lạnh lẽo, bủa vây khu linh đường u ám. Xung quanh đặt bảy, tám vòng hoa, tất cả đều màu trắng, chính giữa treo bức di ảnh của Tần Hiểu Mai và một chữ “điện” rất lớn. Giữa khung cảnh ngập tràn màu trắng ấy, chiếc quan tài màu đỏ đậm ngay chính giữa sân càng trở nên nổi bật. Quan tài đặt trên hai chiếc ghế dài, bên dưới có một ngọn đèn dầu. Khi chúng tôi đến, trong sân không có một ai. Tần Xuyên nói, trước khi họ ra khỏi nhà, vì nghĩ ở đây cũng chẳng còn việc gì nữa, nên bảo họ hàng về hết rồi. Anh Điên quan sát một lượt khắp sân, rồi bước về phía chiếc quan tài. Vừa được mấy bước, Tần Xuyên đứng cạnh tôi bỗng “ớ” lên một tiếng. Ông bước nhanh qua tôi tiến về phía trước, vừa đi vừa nói: “Rõ ràng sau khi mở nắp quan tài để kiểm tra, tôi đã đậy cẩn thận rồi mà, sao giờ lại hé ra thế này?” Đúng lúc đó, một luồng gió lạnh thổi qua, mấy chiếc đèn lồng trắng khẽ đung đưa, những mảnh giấy trắng trên vòng hoa cũng lay động, bỗng chốc khiến khoảnh sân thêm phần ma quái. “Hiểu Mai về đấy...” Mẹ Tần Hiểu Mai hô lên rồi chạy về phía quan tài. Tôi nhíu mày hỏi Tần Xuyên: “Hay là ông nhớ nhầm?” Tần Xuyên do dự không dám khẳng định. Anh Điên xoa dịu không khí: “Có lẽ lúc đó họ đi vội quá nên nhớ nhầm”, rồi đưa tay kéo nắp quan tài. Tôi thở phào, vừa định bước tới giúp anh Điên một tay, thì nghe thấy mẹ Tần Hiểu Mai hét lên điên dại: “Hiểu Mai! Hiểu Mai!” Nói rồi bà ta lấy hết sức đẩy nắp quan tài sang một bên, khiến nó đổ “rầm” xuống đất. Ba người chúng tôi đều xông đến, ngó đầu vào bên trong. Tôi thấy miệng mình khô rát, cổ họng nghẹt thở: xác Tần Hiểu Mai rõ ràng phải nằm trong phòng khám nghiệm tử thi ở Đội Cảnh sát hình sự, sao giờ lại nằm sờ sờ trong quan tài? Sắc mặt cô ta vẫn còn nguyên vẻ đen sạm ấy, với vài chỗ bầm tím, chỉ khác là mắt cô ta đang mở trừng trừng, hai khóe mắt có vệt đỏ như hai hàng lệ máu, làn môi dường như cũng hồng nhuận hơn trước. Tôi sợ đến độ không thốt nên lời, định bỏ chạy nhưng đôi chân như bị đóng đinh tại chỗ. Cũng may anh Điên nhanh chóng đẩy tôi ra, nói lớn: “Gọi điện về Đội, cho người đến kiểm tra phòng khám nghiệm tử thi ngay!” Mời các bạn đón đọc Kẻ Trừng Phạt của tác giả Vi Nhất Đồng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Con Mồi Xảo Quyệt
Một vụ tai nạn xe cộ bất ngờ và đáng ngờ xảy ra với thượng nghị sĩ Porter Smalls và nhân tình Cecily Whitehead. Trên đường trở về sau thời gian nghỉ ngơi riêng tư, xe của Smalls bị một chiếc xe tải đâm phải và lao xuống dốc. Whitehead là người điều khiển chiếc xe đâm vào các hàng cây để giảm tốc độ lao của chiếc xe trước vực thẳm trước mặt. Xe dừng lại được trước bờ vực nhưng cũng chính một cành cây đã đâm qua cửa kính xe và khiến Whitehead nhận vết thương chí mạng ở đầu. Smalls thoát khỏi thảm kịch này trong gang tấc. Ông nghi ngờ đây là một âm mưu ám sát nhắm vào mình của đối thủ là thượng nghị sĩ Taryn Grant. Mụ ta từng tung đòn chơi xấu ông trước đây, làm tổn hại đến danh tiếng của ông và mở đường cho mụ vào Thượng viện. Nhưng đó chưa phải là đích đến cuối cùng của Grant. Cái mụ khao khát là thứ quyền lực tột cùng của chủ nhân Nhà Trắng và mụ sẵn sàng loại bỏ bất cứ chướng ngại nào trên con đường thực hiện mục tiêu. Lucas Davenport được đích thân Small nhờ điều tra vụ án vì phía cảnh sát không thể chứng minh chiếc xe của Smalls bị đâm bởi một xe khác. Họ cho rằng có thể chấn động từ vụ tai nạn đã làm ảnh hưởng đến trí nhớ của Smalls, thực chất là Whitehead đã không kiểm soát được tốc độ và tự mình lao xe xuống dốc. Lucas cũng cho rằng vụ tai nạn này có những điểm đáng ngờ, nhưng hơn hết, anh đồng ý tham gia điều tra vì ân oán trước đây với Taryn Grant. Anh không có đủ bằng chứng chứng minh mụ ta có liên quan đến vụ án mạng mà mình điều tra nên mụ đã thoát tội. Lần này anh quyết tâm bắt mụ phải trả giá cho tội lỗi của mình. Với sự giúp sức của hai đồng nghiệp thân thiết, Lucas lần lượt khám phá ra những bí mật đằng sau vụ tai nạn. Grant không đích thân ra tay mà sử dụng kẻ thân tín bên cạnh và những tay chân của gã để thực hiện vụ tai nạn nhắm vào Smalls. Những kẻ tòng phạm với Grant còn thực hiện hàng loạt các vụ mua bán vũ khí trái phép thông qua các công ty do bọn chúng điều hành. Khám phá này giúp Lucas có thể thương lượng để nhận sự trợ giúp từ FBI. Anh càng biết được nhiều sự thật hơn, tính mạng anh càng nguy hiểm khi các tay chân của Grant liên tục tìm cách giết anh và cản trở anh điều tra chi tiết vụ việc. Thậm chí vợ của Lucas cũng gặp phải tai nạn khiến anh buộc phải rời khỏi vụ án. Nhưng những việc làm của chúng không làm ảnh hưởng đến quyết tâm theo đuổi đến cùng của Lucas, chính chúng lại trở nên hoang mang, rối loạn và phải tìm cách trừ khử lẫn nhau để nhằm thoát tội. Trong quá trình điều tra, các bằng chứng Lucas thu thập được chỉ đủ để bắt những kẻ làm việc cho Grant còn khó lòng động đến mụ ta. Liệu lần này anh có lại thất bại dưới tay Grant và nhìn mụ bước lên vị trí Tổng thống? Thông tin tác giả: John Sandford tên thật là John Roswell Camp, sinh ngày 23 tháng 2 năm 1944 tại tiểu bang Iowa, Hoa Kỳ. Ông đoạt giải thưởng Pulitzer cho lĩnh vực báo chí vào năm 1986. Sự nghiệp của ông vô cùng đồ sộ với hàng chục cuốn tiểu thuyết và truyện ngắn do ông sáng tác và đồng sáng tác, trong đó nổi bật là các series truyện trinh thám như Săn mồi, Virgil Flowers,…. *** Nhân vật nổi tiếng của John Sandford, Lucas Davenport, là điều tra viên chính của Cục điều tra tội phạm Minnesota. Davenport lần đầu tiên xuất hiện trong Rules of Prey năm 1989. Kể từ đó, Sandford đã viết hơn 20 cuốn tiểu thuyết của Lucas Davenport. Davenport là loại thám tử thích làm việc bên ngoài các quy tắc được thiết lập của lực lượng cảnh sát. Anh ta lái một chiếc Porsche và là một người lăng nhăng. Một số cuốn sách trong bộ này thay thế cho bộ khác của Sandford tập trung vào Hoa Virgil. *** Chuyến đi lãng mạn chớp nhoáng của cặp tình nhân Whitehead cùng Thượng Nghị sĩ Smalls tưởng chừng sẽ kết thúc viên mãn. Ai dè xe của TNS Smalls gặp tai nạn trên xa lộ, bị hất văng khỏi mặt đường xém chút lao xuống vực nếu Whitehead không có tay lái lụa. Vì gắng sức cứu cả hai thoát chết nên Whitehead đã mất mạng. TNS Smalls một mực cho rằng ông là mục tiêu của một vụ mưu sát và hung thủ chính là kẻ đang muốn xanh chín với ông. Không ai tin tưởng xe ông bị sát thủ cố tình đâm phải, Smalls buộc lòng phải nhờ đến người quen cũ: Cảnh sát của Cục Cảnh sát Tư pháp Lucas Davenport. Con Mồi Xảo Quyệt khắc họa thế giới tàn nhẫn, điên cuồng, nhơ bẩn của giới chính trường Mỹ. Thật ra nó cũng chẳng khác gì truyện cung đấu bên Tàu. Các Thượng nghị sĩ lăm le hất cẳng nhau, không từ một thủ đoạn nào tiêu diệt nhau đến cùng chỉ nhằm một mục đích: Ngồi lên chiếc ghế Tổng thống của Hợp Chủng quốc Hoa Kỳ. Lucas Davenport thấy mình bị lạc trong mớ bòng bong chết người của hận thù, âm mưu, dối trá, tham vọng và thù hận nhuốm màu chính trị và tiền bạc. Một thế giới không có tình thương, không có lòng tin, chỉ có máu và giấc mộng bá quyền. Lucas cùng hai đồng đội, Bob và Rae, chưa kể rất nhiều cảnh sát và đặc vụ khác cùng hợp tác nỗ lực đến cùng bắt những kẻ thủ ác phải đền tội trước công lý. Liệu rằng họ có thành công khi phải đương đầu với những kẻ vừa có tiền, vừa có quyền vừa ác độc, máu lạnh nhưng cũng rất xảo quyệt, thông minh? John Sanford đã dựng nên cuộc đối đầu gần như không cân sức giữa Lucas Davenport và đồng đội với những kẻ thủ ác được cả hệ thống chính trị hậu thuẫn. Chẳng khác nào trứng chọi đá, trong khi cảnh sát chỉ còn biết dựa vào từng mẩu bằng chứng, từng lời khai. Cả truyện là cuộc đấu trí song song giữa hai bên rất thú vị. Đối đầu với đối thủ quá mạnh, Lucas phải vận dụng hết trí tuệ, hết từng lợi thế mà mình có được dẫu nhỏ nhoi. Truyện cũng khắc họa toàn bộ quá trình điều tra, lần tìm bằng chứng, giám định pháp y, các chi tiết về luật hình sự dành riêng cho các đối tượng nằm trong hệ thống chính trị khá chi tiết. Phải đọc mới biết Lucas Davenport trong cuốn này bị trói chân trói tay như thế nào. Luật pháp sinh ra để trừng phạt những kẻ ác, nhưng khi một sức mạnh còn lớn hơn cả luật pháp ra tay phạm tội ác, thì luật pháp sẽ phải làm gì để đảm bảo thượng tôn pháp luật, đảm bảo cái thiện sẽ thẳng cái ác? Tình tiết Con Mồi Xảo Quyệt tuy không quá gay cấn, căng thẳng ở những pha đuổi bắt, gây án nhưng nó đặt ra những tình huống chứng tỏ cuộc chiến không khoan nhượng giữa pháp luật với chính trị gian nan nhưng hấp dẫn. Nguyen Quang Huy *** “Em mệt không?” Porter Smalls quay sang ghế lái. Tán cây mùa hè quanh chiếc Cadillac Escalade tối om khi họ tiến vào con đường bẩn thỉu. Bờ nam sông Potomac uốn lượn như con rắn dưới chân hai người; các cửa kính xe đều hạ xuống hết, trong xe tràn ngập mùi cá chết, mùi bùn từ con sông. “Một chút, không sao đâu mà,” Cecily Whitehead đáp. Whitehead đã tắm nước giếng lạnh trong cabin ngay trước khi họ lên đường, thoa một chút nước hoa Chanel số 5 khi mặc đồ. Hai mùi này kết hợp khiến cô có cảm giác còn hơn cả dễ chịu nữa, cô thấy mình cực kỳ gợi tình. “Anh sẽ lái nếu em muốn,” Smalls đề nghị. Ông có vóc người nhỏ bé, giống hệt như cái tên của mình, mảnh khảnh và sung sức, như thể ông từng dành thời gian đạp xe leo núi. Ông có mái tóc bạc, uốn quăn ngang cổ áo thun chơi golf, hàm răng bọc sứ trắng bóng với cặp mắt kính không gọng dùng xem ti vi trên đôi mắt xanh nhạt. “Không sao, em ổn mà,” Whitehead nói. Cô thắt dây an toàn qua chiếc váy hai dây lộng lẫy, bộ váy có thể khiến cô bị bắt nếu diện nó bên ngoài phòng ngủ vào thời xưa. “Anh uống rượu rồi - chẳng may vì chuyện nào đó mà tụi mình bị chặn lại...” “Được rồi,” Smalls nói. Ông ngả ghế xuống thêm hai phân nữa, khoanh tay trên ngực rồi nhắm mắt lại. TRÊN ĐẦU HỌ, nấp sau những tán cây, một người đàn ông đang theo dõi qua ống nhòm. Khi chiếc SUV bạc rời khỏi lối xe vào nhà, phóng qua hộp thư rồi rẽ trái vào con đường bẩn thỉu, hắn giơ chiếc điện đài lên ngang mặt và nói, “Anh sẽ về nhà ăn tối”. Một chiếc điện đài, bởi nếu không phải đúng người đang ở trên đúng kênh này trong bán kính ba dặm vào đúng lúc đó, sẽ rất khó lần ra cuộc gọi; kể cả nếu NSA có bắt được nó. Cũng như không thể lần ra được năm tiếng chuông nhanh hắn nhận lại, báo hiệu có tin nhắn mới. Hắn đi bộ, chiếc xe bán tải đỗ cách đó nửa dặm. Hắn bước vào đây từ con đường mòn do muông thú tạo nên rồi cũng đi ra bằng con đường ấy, di chuyển chậm rãi, cứ đi được ba mươi mét lại dừng để nhìn ngó và nghe ngóng. Khi theo dõi, hắn không bao giờ ngồi, chỉ đứng nguyên tại chỗ, bên cạnh lớp vỏ màu xám xương xẩu của cây tần bì già; chẳng có đài quan sát nào để ai đó lần ra hắn, không có mẩu đầu lọc thuốc lá hay giấy gói kẹo nào đánh rơi đem từ đó truy ra ADN. Hắn đi đôi giày đế êm đã cũ mòn: không để lại dấu chân trên nền đất mềm. Hắn là dân chuyên nghiệp. THƯỢNG NGHỊ SỸ MỸ PORTER SMALLS sở hữu một cabin trên các ngọn đồi ở tây Virginia, cách Washington D.C. hai tiếng rưỡi chạy xe - vừa đủ gần cho một chuyến đi thoải mái, vừa đủ xa để che giấu những hoạt động cần sự kín đáo. Ông cùng Whitehead, một trong những người bạn thân nhất của vợ ông - bà đang ở tận Minnesota - khóa cửa cabin rồi thẳng tiến về D.C. khi mặt trời thấp dần về phía đường chân trời vào buổi chiều Chủ nhật oi bức. Họ đã rất thận trọng chọn khoảng thời gian này: lợi dụng bóng tối đưa ông về tòa chung cư Watergate sang trọng của mình. Smalls cùng Whitehead tận hưởng hai ngày nghỉ tràn trề sinh lực, trò chuyện về triết học chính trị, lịch sử, lũ ngựa, tiền bạc, cuộc sống và những người bạn chung trong khi cùng xem hết bản bìa mềm rách nát cuốn Thú vui tình dục từ những năm 80 của Smalls. Smalls đã yên bề gia thất còn Whitehead vẫn độc thân, nhưng cô giành quyền lái xe vì thứ logic của Washington liên quan đến tình dục và rượu. Một vụ ngoại tình là chuyện không được cổ vũ tại Washington, nhưng chắc chắn sẽ không bị xử nặng theo luật hình sự như tội lái xe khi say xỉn. Qua đêm với đàn ông hoặc một phụ nữ nóng bỏng thì có khả năng - có thể - bạn sẽ phải chường mặt lên trang blog của tờ Washington Post. Nhưng chỉ có Chúa mới cứu được bạn khi Hội Bà mẹ phản đối lái xe khi say xỉn tấn công bạn đúng kỳ bầu cử. Thế nên người lái là Whitehead. Cô là người say mê chính trị và là nữ mạnh thường quân của đảng Cộng hòa. Ở tuổi năm mươi, Cecily Whitehead có dáng người mảnh mai, làn da rám nắng và tàn nhang, với mái tóc đen ngắn mà người ta khó lòng nhận ra là đã được nhuộm tinh tế. Chiếc cằm vuông khiến cô trông hơi giống Amelia Earhart. Và giống như Earhart, cô cũng có một chuyên cơ riêng, chiếc Beechcraft King Air hai động cơ. Cô sở hữu một căn biệt thự nhìn ra một trong nhiều mặt hồ tại Minneapolis, cùng một trang trại nuôi ngựa Tennessee rộng hai ngàn mẫu ở phía nam thành phố Đôi. Bà xã của Smalls không chắc Whitehead có ngủ với chồng mình hay không, chủ đề này chưa bao giờ được xới lên. Suốt bốn năm qua, vợ của Smalls cũng đang ăn nem với tình nhân người Litva, trên căn gác lửng tại khu buôn bán kinh doanh Minneapolis, chủ đề này từng được bàn đi xới lại vô số lần. Những người Litva vốn nổi tiếng tại Bắc Âu như những vận động viên tình dục. Smalls nhận thức được thực tế này Nhưng ông không còn quan tâm chuyện vợ mình làm gì, miễn là bà ta không làm chuyện ấy trên phố. Thực ra ông hy vọng bà ta hạnh phúc, vì ông vẫn còn tình cảm với người mẹ của những đứa con ông. Ông tự nhủ lần tới khi đến thành phố Đôi, ông sẽ dẫn bà ta đi ăn tối. “MƯỜI GIỜ SẼ ĐẾN NƠI,” Whitehead nói. “Anh phải gặp thằng đần Clancy vào buổi trưa,” Smalls đáp, không buồn mở mắt ra. “Đần nhưng kiên trì,” Whitehead nói. “Hắn nói với Perez rằng nếu Medtronic chốt được thương vụ VA, Abbott sẽ phải cắt giảm biên chế trong hạt của ông ta. Perez tin tưởng hắn. Chuyện này thậm chí có thể là thật.” “Tiếc thật,” Smalls nói. “Chuyện cắt giảm sẽ không xảy ra đâu. Khi mà Porter Smalls biết rằng lãnh đạo phe đa số yêu quý của chúng ta có nghề đi đêm tại Rio Javelina.” “Nếu nghe được anh nói thế, hắn sẽ kiếm cái gì đó thật sắc moi ruột anh ra đấy.” Smalls mỉm cười. “Sao hả CeeCee... em không nghĩ rằng anh thực sự nói chuyện này cho hắn nghe đấy chứ?” Whitehead siết chặt đầu gối ông. “Em hy vọng là không. Không, em không nghĩ anh làm thế. Sao anh có thể để hắn biết rằng anh biết chứ?” “Kitten sẽ nghĩ ra đối sách,” Smalls nói. Whitehead mỉm cười với bóng tối đang dần đen đặc, ánh đèn pha từ xe họ chiếu xuyên qua hàng cây hai bên đường. Kitten Carter, trợ lý của Smalls, sẽ nghĩ ra kế đối phó. Cô ta thường trò chuyện với Whitehead hai lần một tuần, họ cùng nhau bàn mưu tính kế mang lại vinh quang vĩ đại hơn cho nước Mỹ nói chung và cho Porter Smalls nói riêng. Whitehead là người yêu yoga và thích đua ngựa vượt chướng ngại. Cô có một cơ thể khỏe khoắn, cặp giò và hai cánh tay rắn chắc, đặc biệt cô sở hữu đôi bàn tay to và khỏe hiếm thấy ở phụ nữ. Cô có thể điều khiển chiếc Escalade trên đường mòn nhanh hơn hầu hết những người khác, bắn tung bụi mù và sỏi đá lên bầu không khí buổi tối. Cô dành khá nhiều thời gian làm việc trên các cánh đồng, dùng xẻng hót phân ngựa rất gọn ghẽ, lái xe tải và máy kéo, không phải là lái cho vui mà cô hiểu rõ mình đang làm gì, luôn giữ các bánh xe bám chắc xuống hai vết hằn trên đường mòn. Mời các bạn đón đọc Con Mồi Xảo Quyệt của tác giả John Sandford & Nguyễn Quang Huy (dịch).
Bản Thông Báo Tử Vong tập 2: Số Mệnh 1 - Chu Hạo Huy
Muốn chiến thắng được tên sát thủ trí tuệ tuyệt đỉnh không để lộ một chút sơ hở nào, anh buộc phải điên cuồng hơn hắn! Phàm những ai nhận được “Bản thông báo tử vong” đều bị tên sát thủ thần bí tàn sát đúng như thời gian đã báo trước. Cho dù nạn nhân đã báo cảnh sát, cảnh sát dốc lực lượng hùng hậu thiên la địa võng, đồng thời theo sát bên cạnh nạn nhân để bảo vệ. Dưới tầng tầng lớp lớp mai phục như vậy, tên sát thủ thần bí vẫn có thể giết chết được đối phương một cách vô cùng dễ dàng như trở bàn tay! Tất cả những vụ giết chóc đều ở ngay trước mắt cảnh sát, đợt vây bắt lần nào của cảnh sát cũng đều bị thất bại thảm hại. Thế nhưng không ai hay biết được thân phận thật sự của tên sát thủ thần bí, lần nào sự bố trí tỉ mỉ cẩn trọng của cảnh sát cũng đều nằm trong kế hoạch của hắn, đây là một cuộc đối đầu đọ trí vô cùng đặc sắc. Thủ pháp gây án dường như hoàn mỹ không chút khiếm khuyết, liệu có tồn tại sơ hở nào để có thể phá án được hay không? Một cuộc thi đấu hấp dẫn, chắc chắn cần phải có đối thủ hùng mạnh. Anh muốn giết tôi, tôi cũng muốn giết anh - Đây chính là câu chuyện giữa cảnh sát và sát thủ! Những tội nhân thoát khỏi sự khống chế của pháp luật, đều sẽ phải đón nhận sự trừng phạt của Eumenides. Và người đàn ông đi ngược lại pháp luật này, anh ta quyết không bao giờ để mình phải chịu sự phán xét của pháp luật… BẢN THÔNG BÁO TỬ VONG - Trí tuệ đỉnh cao! Chỉ nghe qua cái tên “Bản thông báo tử vong” đã đem lại cho người đọc một cảm giác vừa hãi hùng vừa kích động vừa tò mò, cũng đồng thời khơi gợi nhiều liên tưởng. Và khi cầm cuốn sách lên đọc, bạn như bị cuốn vào trong câu chuyện không thể nào dứt ra được, suy ngẫm tư duy theo tình tiết manh mối câu chuyện, để tìm hiểu khám phá được vụ án, đồng thời không khỏi khâm phục tài năng của cả sát thủ lẫn cảnh sát. Cuốn sách này không hổ danh được khen ngợi là tội phạm có chỉ số IQ cao nhất. Bạn thử tưởng tượng xem, một tên sát thủ đứng ở phía đối lập với cảnh sát nhưng lại có cùng lý tưởng với cảnh sát, đó là giết chết những kẻ tội phạm mà pháp luật không trừng trị được, tức là hắn ta cũng hướng tới chính nghĩa. Không chỉ dừng lại ở đó, tên hung thủ còn “cao tay” đến độ, trước khi thực thi bán án tử hình với ai đó, hắn sẽ gửi “Bản thông báo tử vong” đến cho chính kẻ đó và còn không quên thông báo luôn cho phía cảnh sát. Dưới vòng vây trùng trùng điệp điệp của cảnh sát, hắn vẫn giết hại được nạn nhân và trốn thoát thành công. Cả những vụ thích sát vô cùng khó khăn nguy hiểm, một nhiệm vụ tưởng như bất khả thi nhưng cuối cùng vẫn thành công, khiến cho cảnh sát bao phen khốn đốn. Thứ gọi là kế trong kế đã được trình diễn đẹp mắt trong nội dung tác phẩm! Tên sát thủ lấy tên là Eumuenides (nữ thần báo thù), hắn là ai, hắn từ đâu đến, và vì sao hắn lại lựa chọn làm sát thủ? Ẩn giấu bên trong là những câu chuyện, những vụ án ra sao? Cùng với mạch chảy của câu chuyện, đầu óc chúng ta cũng vận hành hết sức để suy ngẫm tìm ra lời giải đáp cho những câu hỏi đó. Trên thị trường hiện nay có rất nhiều thể loại sách, mỗi thể loại có những đối tượng độc giả khác nhau, với những mục đích đọc sách khác nhau. Với tôi, tôi thích dòng thể loại trinh thám này, nó đem lại cho tôi nhiều cung bậc cảm xúc trong lúc đọc: vừa hiếu kỳ, vừa lôi cuốn, vừa kích động, vừa phải suy ngẫm và trầm trồ thán phục.  Tuy là dòng tiểu thuyết trinh thám, song không phải chỉ có máu me và giết chóc, mà chứa đựng trong đó có rất nhiều tình cảm và đức tính cao đẹp thiêng liêng của con người: tình yêu, tình bạn, tình chiến hữu, sự hy sinh, lòng chính nghĩa, hướng thiện… Cuốn sách này đầy bất ngờ và kịch tính, có lẽ sẽ không phù hợp với những bạn đọc “lười” suy ngẫm. Và bây giờ, mời các bạn hãy lật giở những trang sách để bước vào cuộc chiến cân não so tài đấu sức đầy căng thẳng gay cấn giữa Eumuenides và cảnh sát cực kỳ hấp dẫn này nhé! Theo thông tin tác giả cung cấp, bộ sách này gồm 5 tập, đang trong quá trình quay phim truyền hình dài 25 tập, hẳn sẽ là một bộ phim hấp dẫn nhận được sự yêu mến nồng nhiệt của bạn xem truyền hình! Bộ sách Bản Thông Báo Tử Vong gồm có: Bản Thông Báo Tử Vong Tập 1: Khiêu Chiến Với Trí Tuệ Của Bạn! Bản Thông Báo Tử Vong Tập 2: Số Mệnh 1 Bản Thông Báo Tử Vong Tập 3: Số Mệnh 2 Bản Thông Báo Tử Vong Tập 4: Khúc Ly Biệt 1 Bản Thông Báo Tử Vong Tập 5: Khúc Ly Biệt 2 Bản Thông Báo Tử Vong Ngoại Truyện:Sự Trừng Phạt *** 18 giờ 56 phút trong phòng của Đỗ Minh Cường. Đây là một căn hộ chung cư cá nhân kết cấu theo kiểu một phòng khách một phòng ngủ. Trong phòng bố trí đơn giản, sáng sủa, đồ dùng cũng không nhiều, vừa nhìn là biết chỗ ở của một người trẻ bây giờ. Cũng giống như các thành phố loại 1 trong nước khác, mấy năm gần đây thị trường bất động sản của tỉnh thành cũng bước vào giai đoạn phát triển vượt bậc. Từ trung tâm thành phố đến ngoại thành, các tòa nhà cao tầng ùn ùn mọc lên, từng làn sóng kích thích ham muốn mua nhà của mọi người. Giá nhà trong giai đoạn này cũng tăng lên chóng mặt, chính vì vậy việc mua nhà cũng trở thành đề tài ám ảnh đối với giới trẻ thành thị. Đỗ Minh Cường là một người tỉnh lẻ xuất thân nghèo khó đến thành phố làm thuê, anh ta rất khó để có được một căn hộ dành cho chính mình ở thành phố, anh ta chỉ có thể thuê một căn phòng chung cư diện tích nhỏ như thế này. Dù là vậy, anh ta cũng đã hạnh phúc hơn rất nhiều thanh niên trẻ, vì chí ít thì anh ta cũng không cần phải ở chung với người khác, hơn nữa vị trí của chung cư này cũng có thể coi là khu vực phồn hoa. Chỉ với hai điểm này thôi, cũng đã khiến người cùng tuổi phải ngưỡng mộ rồi. Lúc này trong chung cư ngoài Đỗ Minh Cường, còn có một người thanh niên trẻ cao gầy khác - cậu chính là nhân viên cảnh sát đặc nhiệm được giao nhiệm vụ đến bảo vệ Đỗ Minh Cường, Liễu Tùng. Nhưng hai người họ không ở chung một phòng: Đỗ Minh Cường đang ngủ bù ở trong phòng ngủ, Liễu Tùng thì canh giữ ở ngoài phòng khách. Nếu xét về sự an toàn thì Liễu Tùng phải theo sát Đỗ Minh Cường như hình với bóng mới đúng. Nhưng Đỗ Minh Cường kịch liệt phản đối việc người khác vào phòng ngủ khi anh ta đang ngủ. Do hành động lần này không phải là theo dõi cưỡng chế, nên Liễu Tùng cũng không thể kiên quyết. Cậu đành phải kiểm tra môi trường trong và ngoài phòng ngủ. Ngoài cánh cửa thông với phòng khách, một lối cửa khác liên kết phòng ngủ với bên ngoài là một cửa sổ quay ra hướng Nam. Liễu Tùng yên tâm hơn: căn phòng ở tầng 9, bên ngoài cửa sổ có lắp camera giám sát, dù là Eumenides cũng khó có thể thông qua ô cửa sổ này để hoàn thành việc thích sát. Cậu chỉ cần canh giữ ở phòng khách có lẽ có thể đảm bảo sự an toàn của Đỗ Minh Cường. Nói một cách khác, dù trong phòng ngủ có tình huống bất ngờ, Liễu Tùng ở cách đó một bức tường cũng có thể 313 nhanh chóng phản ứng, hơn nữa bất kỳ kẻ xâm nhập nào muốn trốn khỏi tầng 9 trong nháy mắt, chỉ có cách mọc thêm đôi cánh. Song thực sự nhiệm vụ này có chút vô vị: đối tượng được bảo vệ đang ngủ say trong phòng, Liễu Tùng chỉ có thể ngồi bên ngoài phòng khách như một con rối gỗ. Nghĩ đến việc các nhân viên trong tổ chuyên án khác lúc này đang chiến đấu căng thẳng trên các chiến tuyến, cậu càng cảm thấy khó chịu. Chỉ mong Eumenides lập tức xuất hiện ngay trước mặt mình, hai bên giao chiến một trận là xong. Trong khi đó Đỗ Minh Cường thì lại được ngủ thỏa thích, khi anh ta vươn vai bước ra khỏi phòng ngủ thì trời bên ngoài cũng đã tối. “Ái chà, lần này được ngủ quá đã.” Anh ta đi đến trước mặt Liễu Tùng, cười nói: “Anh Liễu, anh vất vả rồi? Hì hì, đến lúc ngủ cũng có người trông, đãi ngộ thế này có mấy ai được hưởng.” Liễu Tùng lườm hắn, cảm thấy không thể có bất kỳ ngôn ngữ chung nào để nói với loại người này. Thấy đối phương không nói gì, Đỗ Minh Cường cũng cảm thấy hơi chán. Sau khi lượn lờ trong phòng một hồi, hắn lại vỗ vỗ bụng, tự nói với mình: “Cả ngày chả ăn gì, bụng cũng réo rồi.” Đúng là như thế, Liễu Tùng cũng cảm thấy đói. Vậy là anh nghĩ một lát rồi nói: “Anh muốn ăn gì? Tôi có thể bảo đồng nghiệp mang đến.” “Không cần phiền vậy đâu.” Đỗ Minh Cường xua xua tay, “Gần đây có một quán đồ nướng ven đường, món thịt xiên nướng rất ngon. Đi thôi, hôm nay tôi đãi, chúng ta phải cơm no rượu say mới được.” Liễu Tùng chau mày, không tiếp lời đối phương. Đỗ Minh Cường biết anh đang nghĩ gì, liền xua tay nói: “Không phải căng thẳng vậy đâu? Ăn cơm cũng không được đi, thế chẳng phải các anh nhốt tôi vào trong tù cho xong.” Mời các bạn đón đọc Bản Thông Báo Tử Vong tập 2: Số Mệnh 1 của tác giả Chu Hạo Huy.
Bản Thông Báo Tử Vong tập 1: Khiêu Chiến Với Trí Tuệ Của Bạn! - Chu Hạo Huy
Muốn chiến thắng được tên sát thủ trí tuệ tuyệt đỉnh không để lộ một chút sơ hở nào, anh buộc phải điên cuồng hơn hắn! Phàm những ai nhận được “Bản thông báo tử vong” đều bị tên sát thủ thần bí tàn sát đúng như thời gian đã báo trước. Cho dù nạn nhân đã báo cảnh sát, cảnh sát dốc lực lượng hùng hậu thiên la địa võng, đồng thời theo sát bên cạnh nạn nhân để bảo vệ. Dưới tầng tầng lớp lớp mai phục như vậy, tên sát thủ thần bí vẫn có thể giết chết được đối phương một cách vô cùng dễ dàng như trở bàn tay! Tất cả những vụ giết chóc đều ở ngay trước mắt cảnh sát, đợt vây bắt lần nào của cảnh sát cũng đều bị thất bại thảm hại. Thế nhưng không ai hay biết được thân phận thật sự của tên sát thủ thần bí, lần nào sự bố trí tỉ mỉ cẩn trọng của cảnh sát cũng đều nằm trong kế hoạch của hắn, đây là một cuộc đối đầu đọ trí vô cùng đặc sắc. Thủ pháp gây án dường như hoàn mỹ không chút khiếm khuyết, liệu có tồn tại sơ hở nào để có thể phá án được hay không? Một cuộc thi đấu hấp dẫn, chắc chắn cần phải có đối thủ hùng mạnh. Anh muốn giết tôi, tôi cũng muốn giết anh - Đây chính là câu chuyện giữa cảnh sát và sát thủ! Những tội nhân thoát khỏi sự khống chế của pháp luật, đều sẽ phải đón nhận sự trừng phạt của Eumenides. Và người đàn ông đi ngược lại pháp luật này, anh ta quyết không bao giờ để mình phải chịu sự phán xét của pháp luật… BẢN THÔNG BÁO TỬ VONG - Trí tuệ đỉnh cao! Chỉ nghe qua cái tên “Bản thông báo tử vong” đã đem lại cho người đọc một cảm giác vừa hãi hùng vừa kích động vừa tò mò, cũng đồng thời khơi gợi nhiều liên tưởng. Và khi cầm cuốn sách lên đọc, bạn như bị cuốn vào trong câu chuyện không thể nào dứt ra được, suy ngẫm tư duy theo tình tiết manh mối câu chuyện, để tìm hiểu khám phá được vụ án, đồng thời không khỏi khâm phục tài năng của cả sát thủ lẫn cảnh sát. Cuốn sách này không hổ danh được khen ngợi là tội phạm có chỉ số IQ cao nhất. Bạn thử tưởng tượng xem, một tên sát thủ đứng ở phía đối lập với cảnh sát nhưng lại có cùng lý tưởng với cảnh sát, đó là giết chết những kẻ tội phạm mà pháp luật không trừng trị được, tức là hắn ta cũng hướng tới chính nghĩa. Không chỉ dừng lại ở đó, tên hung thủ còn “cao tay” đến độ, trước khi thực thi bán án tử hình với ai đó, hắn sẽ gửi “Bản thông báo tử vong” đến cho chính kẻ đó và còn không quên thông báo luôn cho phía cảnh sát. Dưới vòng vây trùng trùng điệp điệp của cảnh sát, hắn vẫn giết hại được nạn nhân và trốn thoát thành công. Cả những vụ thích sát vô cùng khó khăn nguy hiểm, một nhiệm vụ tưởng như bất khả thi nhưng cuối cùng vẫn thành công, khiến cho cảnh sát bao phen khốn đốn. Thứ gọi là kế trong kế đã được trình diễn đẹp mắt trong nội dung tác phẩm! Tên sát thủ lấy tên là Eumuenides (nữ thần báo thù), hắn là ai, hắn từ đâu đến, và vì sao hắn lại lựa chọn làm sát thủ? Ẩn giấu bên trong là những câu chuyện, những vụ án ra sao? Cùng với mạch chảy của câu chuyện, đầu óc chúng ta cũng vận hành hết sức để suy ngẫm tìm ra lời giải đáp cho những câu hỏi đó. Trên thị trường hiện nay có rất nhiều thể loại sách, mỗi thể loại có những đối tượng độc giả khác nhau, với những mục đích đọc sách khác nhau. Với tôi, tôi thích dòng thể loại trinh thám này, nó đem lại cho tôi nhiều cung bậc cảm xúc trong lúc đọc: vừa hiếu kỳ, vừa lôi cuốn, vừa kích động, vừa phải suy ngẫm và trầm trồ thán phục.  Tuy là dòng tiểu thuyết trinh thám, song không phải chỉ có máu me và giết chóc, mà chứa đựng trong đó có rất nhiều tình cảm và đức tính cao đẹp thiêng liêng của con người: tình yêu, tình bạn, tình chiến hữu, sự hy sinh, lòng chính nghĩa, hướng thiện… Cuốn sách này đầy bất ngờ và kịch tính, có lẽ sẽ không phù hợp với những bạn đọc “lười” suy ngẫm. Và bây giờ, mời các bạn hãy lật giở những trang sách để bước vào cuộc chiến cân não so tài đấu sức đầy căng thẳng gay cấn giữa Eumuenides và cảnh sát cực kỳ hấp dẫn này nhé! Theo thông tin tác giả cung cấp, bộ sách này gồm 5 tập, đang trong quá trình quay phim truyền hình dài 25 tập, hẳn sẽ là một bộ phim hấp dẫn nhận được sự yêu mến nồng nhiệt của bạn xem truyền hình! Bộ sách Bản Thông Báo Tử Vong gồm có: Bản Thông Báo Tử Vong Tập 1: Khiêu Chiến Với Trí Tuệ Của Bạn! Bản Thông Báo Tử Vong Tập 2: Số Mệnh 1 Bản Thông Báo Tử Vong Tập 3: Số Mệnh 2 Bản Thông Báo Tử Vong Tập 4: Khúc Ly Biệt 1 Bản Thông Báo Tử Vong Tập 5: Khúc Ly Biệt 2 Bản Thông Báo Tử Vong Ngoại Truyện:Sự Trừng Phạt *** 16 giờ 11 phút ngày 25 tháng 10. Trong tòa nhà Long Vũ. Cuối cùng La Phi cũng quay trở lại. Lúc này lực lượng tham chiến của hai đội cảnh sát hình sự và cảnh sát đặc nhiệm đều tập trung ở trong đại sảnh tầng 1, chuẩn bị lắng nghe Hàn Hạo bố trí tỉ mỉ công tác bảo vệ. Liễu Tùng vừa nhìn thấy bóng dáng La Phi, lập tức đi lên. “Thế nào? Cần tôi làm những gì?” Cậu vội kéo La Phi ra khỏi chỗ đông người, hỏi đầy vẻ lo lắng. La Phi lại đưa ra câu trả lời khiến cậu vô cùng ngạc nhiên: “Không, không cần làm gì cả.” “Gì cơ?” Liễu Tùng kinh ngạc mở to mắt, “Anh bảo tôi làm tốt công tác chuẩn bị, tôi đã liên hệ được với chính ủy trong đội, ông ấy luôn chờ đợi tôi hội báo. Bất luận tình hình nghiêm trọng ra sao, chúng ta đều có thể nói với ông ấy, ông ấy chắc chắn sẽ truyền đạt lên lãnh đạo cấp cao!” La Phi trầm mặc giây lát: “Bây giờ vẫn chưa cần... tất cả chờ qua tối nay hãy nói sau.” Sau đó anh dõi mắt tìm kiếm một hồi, bèn hỏi: “Doãn Kiếm đâu?” “Hàn Hạo nói không thấy anh ta đâu cả, chắc chắn là chạy rồi!” Liễu Tùng hạ thấp giọng, “Nếu như còn không mau hành động, sau này muốn bắt anh ta sẽ khó khăn đấy!” La Phi lặng lẽ nhìn Liễu Tùng, có rất nhiều điều không thể nói cho rõ được, cuối cùng anh chỉ có thể vỗ vỗ vai đối phương, nói đầy chân thành: “Tin tôi đi, đối với cái chết của đội trưởng Hùng, chắc chắn tôi sẽ có lời giải thích đầy đủ cho cậu.” Liễu Tùng bất lực “hi” một tiếng, không hiểu đối phương đang ẩn ý điều gì. Nhưng chính cậu lại không nắm được bất cứ chứng cứ gì chứng tỏ Doãn Kiếm câu kết với địch, đối mặt với cục diện này, mặc dù không cam tâm, nhưng lại không làm được gì cả. 283 “Được rồi chúng ta đến đằng kia đi.” La Phi chỉ về hướng mọi người tập trung, “Nghe đội trưởng Hàn bố trí nhiệm vụ tác chiến hôm nay, đây mới là việc quan trọng nhất hiện giờ.” Và Hàn Hạo lúc này cũng nhìn thấy La Phi, ánh mắt anh cũng lóe sáng, lớn tiếng hỏi: “Cảnh sát La, tình hình bên đó ra sao?” “Hoàng Thiếu Bình chính là Viên Chí Bang, đồng thời cũng chính là Eumenides trước đây. Anh ta đã chết rồi, nhưng tội ác vẫn tiếp diễn.” La Phi đến bên cạnh Hàn Hạo, nói sơ qua tình hình một lượt, còn về việc Thiết Đại Lâm, Đặng Hoa dính líu đến tiền bẩn, Mộ Kiếm Vân gặp nạn không tiện tiết lộ ra trước mặt mọi người, anh đều bỏ qua. Hàn Hạo nghiêm túc lắng nghe xong, tiếp đến anh căng thẳng suy nghĩ, huyết dịch từ từ dâng lên não bộ, hiện ra từng đường gân xanh. Sau đó anh trầm ngâm hỏi: “Vậy cũng có nghĩa là, bây giờ có một Eumenides mới, chính hắn đã gây ra tất cả những vụ huyết án gần đây?” La Phi gật đầu: “Đây là một người không có bất cứ tài liệu nào, không có bất cứ ghi chép nào, có vẻ như chưa từng tồn tại.” “Vậy thì cứ để chúng ta đợi hắn đi.” Hàn Hạo nghiến răng nói giọng âm u, “Hôm nay sẽ là ngày tận thế của hắn!” Các chiến sĩ tham chiến của đội cảnh sát đặc nhiệm vây quanh Hàn Hạo, trong lòng họ đã hừng hực ngọn lửa căm hận chỉ muốn báo thù. Cho dù là Liễu Tùng, trong thời khắc đối mặt với kẻ thù lớn nhất này, cũng tạm thời vứt bỏ mối vướng mắc với Hàn Hạo, chờ đợi đối phương ra lệnh. Phương án bảo vệ do Hàn Hạo và Đặng Hoa cùng thương lượng sắp xếp nên. Hệ thống bảo vệ trong nội bộ tòa nhà Long Vũ không thể nào bị đột phá, trọng điểm công việc chính là sau khi Đặng Hoa rời khỏi tòa nhà Long Vũ, làm thế nào để bảo đảm an toàn cho ông ta. Dưới sự kiên quyết của Đặng Hoa, việc bảo vệ sát sườn cho ông ta vẫn do đội ngũ vệ sĩ riêng của ông ta đảm nhiệm. Và cảnh sát thì chủ yếu phụ trách cảnh giới vòng ngoài và kiểm tra khu vực ra vào. Đặng Hoa sẽ rời khỏi tòa nhà Long Vũ vào lúc 18 giờ 30 phút để ngồi chuyến bay 20 giờ 40 phút đến Bắc Kinh. Theo như kế hoạch, Liễu Tùng dẫn các thành viên của đội cảnh sát đặc nhiệm xuất phát trước, bảo đảm sự an toàn và thông suốt đối với tuyến đường đi. Còn đội xe của Đặng Hoa thì lại xuất phát đồng thời cùng với các thành viên của đội cảnh sát hình sự do Hàn Hạo dẫn đầu. Sau khi đến sân bay, Đặng Hoa sẽ ngồi đợi một lát trong chiếc xe chống đạn của mình, cảnh sát sẽ dẹp bớt người để dọn đường, đồng thời làm xong hết các thủ tục check in. Sau đó, Đặng 284 Hoa mới xuống xe, ông ta sẽ đến thẳng cửa kiểm tra an ninh, và tiến vào đại sảnh đợi máy bay giữa từng lớp bảo vệ dày đặc. Cả quá trình này, cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài đã được hạn chế xuống thấp nhất có thể. Chiếc xe Bentley của Đặng Hoa sẽ trực tiếp lái thẳng đến trước cửa tòa nhà Long Vũ, ông ta chỉ cần bước qua được cửa xoay là có thể lên xe. Đồng thời, chiếc xe Bentley cũng sẽ lái thẳng đến cầu thang máy bên cạnh khu đỗ xe ngầm của sân bay, Đặng Hoa xuống xe là có thể vào ngay được cầu thang máy. Trong những quá trình này, không chỉ những người thường xung quanh bị hạn chế tiếp cận, mà những vệ sĩ sẽ bảo vệ sát sườn, các phương thức phòng bị vô cùng kín kẽ. Quá trình duy nhất không thể cắt đứt mối liên hệ với thế giới bên ngoài chính là khoảng thời gian chờ đợi ở trong đại sảnh đợi máy bay, bởi vì cảnh sát cũng không thể nào tước đoạt quyền của các hành khách khác tiến vào đại sảnh chờ máy bay. Nhưng đã qua được cửa kiểm tra an ninh, những người tiến vào đại sảnh chờ máy bay không thể nào mang bất cứ hung khí gì. Cộng thêm với sự bảo vệ của vệ sĩ và sự giám sát của cảnh sát, cho dù Eumenides có trà trộn vào trong hành khách thì hắn có thể làm được gì đây? Và đại sảnh chờ máy bay lại là một không gian hoàn toàn khép kín, chỉ cần có bất cứ động tĩnh nào, Eumenides sẽ bị rơi vào vòng vây trùng điệp, muốn trốn thoát còn khó hơn lên trời! Mọi phân tích đều chỉ ra rằng: hành thích Đặng Hoa vốn là một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành. Nhưng trước đây Eumenides lại nhiều lần chứng minh: Hắn là một người có thể biến những điều không thể thành có thể. Cuộc giao đấu này đã bị trì hoãn mười tám năm, rốt cuộc sẽ xuất hiện kết cục thế nào nhỉ? Đáp án sẽ được hé mở trong mấy tiếng đồng hồ tiếp theo đây. Sau khi bố trí xong nhiệm vụ, lực lượng cảnh sát đặc nhiệm của Liễu Tùng xuất phát trước. Còn La Phi thì lại đi cùng với Hàn Hạo và mọi người, vẫn tiếp tục chờ đợi ở đại sảnh. Anh biết rõ điểm then chốt của tất cả sự việc tối nay, chỉ cần canh giữ điểm then chốt này, là có hy vọng bắt được Eumenides. Hàn Hạo cũng đang chờ đợi, chờ đợi điểm then chốt đó. Đó chính là cơ hội duy nhất để anh lật ngược thế cờ. Anh đã thua quá nhiều, trận chiến này không có con đường nào để lùi nữa cả! Dưới áp lực lớn, đôi mắt Hàn Hạo đầy tia máu, thời gian dần kề cận, trạng thái tinh thần của anh vô cùng căng thẳng, sắp đến bên bờ sụp đổ. 285 Vết máu trên cần số xe cảnh sát suýt chút nữa tiết lộ bí mật của anh, may mà Doãn Kiếm đã giúp anh che giấu. “Một sai lầm nhỏ, tạo thành một sai lầm lớn, tiếp đến, lại là một sai lầm lớn hơn nữa... Sau khi anh đi bước đầu tiên bị sai, là không thể nào quay đầu lại được.” Mời các bạn đón đọc Bản Thông Báo Tử Vong tập 1: Khiêu Chiến Với Trí Tuệ Của Bạn! của tác giả Chu Hạo Huy.