Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Người Đứng Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian

Truyện kể về câu chuyện tình lãng mạn của hai bác sĩ – bác sĩ Ngoại khoa Ôn Cảnh Nhiên và bác sĩ gây mê hồi sức Ứng Như Ước. Ôn Cảnh Nhiên là bác sĩ trẻ tài năng của khoa Ngoại, là học trò cưng của ông nội Ứng Như Ước. Hai người quen nhau từ khi Như Ước còn là học sinh, anh đã từng giúp cô “thu dọn” bao nhiêu bãi chiến trường, chỉ dạy cô học hành như một người anh lớn trong gia đình. Tình cảm dần nảy nở mà họ không hề hay biết. Cho tới khi “sự cố” xảy ra vào năm Như Ước tốt nghiệp cấp 3. Trong đêm liên hoan đó, một người bạn của cô bị ngộ độc rượu phải phải đưa đi cấp cứu ở bệnh viện mà Ôn Cảnh Nhiên đang trực đêm. Hôm đó anh đã xuất hiện như một đấng cứu thế, giúp cô giải quyết hậu quả. Cũng trong đêm đó, do tác dụng của cồn, cô đã suýt “cưỡng bức” Ôn Cảnh Nhiên. Hậu quả là sau đó, cô đã chọn học đại học ở nơi khác để trốn tránh anh. Khi cô quay về để công tác tại chính bệnh viện có Ôn Cảnh Nhiên công tác, cô đã cố tránh né, bỏ qua những tín hiệu tình cảm mà anh phát ra với mình do bóng đen tâm lý về cuộc hôn nhân của bố mẹ cô, cũng là hai bác sĩ, gây ra từ thuở nhỏ. Họ vốn là hai bác sĩ bận rộn, dần dần xa cách nhau và cuối cùng là ly hôn. Do đó, cả khi Như Ước chấp nhận tình cảm của Cảnh Nhiên, đồng ý thử hẹn hò cùng anh, cô cũng luôn mang tâm trạng thấp thỏm lo âu, lo lắng được mất, sợ lại giẫm vào vết xe đổ của bố mẹ. Do đó khi gặp những cú shock liên tiếp, Như Ước đã lên tiếng chia tay Cảnh Nhiên. Nhưng sau đó qua biến cố bà ngoại Như Ước mắc bệnh ung thư, Ôn Cảnh Nhiên bằng tình cảm chân thành đã chứng tỏ với Như Ước rằng tình cảm của họ sẽ không bao giờ thay đổi… Đọc thử:  1. “Tớ tò mò cậu và bác sĩ Ôn…” Cô ngập ngừng, thấy Như Ước không có phản ứng gì mới tiếp tục: “Từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu đã cố tránh né bác sĩ Ôn, ban nãy nhìn thấy anh ấy cứ như chuột thấy mèo vậy… Có phải cậu giấu tớ chuyện gì không?” Nói dứt, sợ bạn hiểu lầm, Chấn Chân Chân vội vàng giơ ngón trỏ lên thề: “Tớ chỉ là lo cho cậu, sau đó… tiện thể nhiều chuyện một chút ấy mà.” Câu hỏi nằm trong dự đoán. Ban nãy lúc ở trên xe, Chấn Chân Chân có vẻ ngập ngừng, Như Ước đã sớm đoán ra cô nàng sẽ không kìm được mà hỏi thôi. Ứng Như Ước nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi mới nghiêm túc trả lời: “Tối hôm tốt nghiệp chúng ta đều uống say khướt, còn nhớ không?”  Chấn Chân Chân lập tức gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Nhớ chứ, nhớ chứ, lớp phó bị ngộ độc cồn, cả đám bọn mình cùng đưa cậu ta đi bệnh viện. Tối đó còn trùng hợp là gặp bác sĩ Ôn mới phẫu thuật xong mà.”  Ứng Như Ước vẫn nhớ đêm hôm đó, lúc cô đang say túy lúy thì anh đã sắp xếp cho mọi người, là anh đã làm hết mọi thủ tục, là anh giúp cô dọn dẹp bãi chiến trường. Anh như vị chúa cứu thế từ trên trời giáng xuống, khiến cô ấn tượng sâu sắc đến mức cả đời cũng không quên được. Nhưng mà… Ứng Như Ước thở dài:  “Chính đêm đó, tớ suýt nữa đã ‘cưỡng hiếp’ anh ấy.” 2. Ứng Như Ước kìm chế ý muốn được đánh anh, chỉ lườm một cái rồi nói tiếp: “Sau này trong bệnh viện, chúng ta cứ giữ khoảng cách đồng nghiệp với nhau.”  Lần này, Ôn Cảnh Nhiên không còn qua loa, đại khái nữa. Anh gần như từ chối ngay mà không chút do dự: “Làm không được.”  Ứng Như Ước nghẹn. Ban nãy cô nói nhiều như thế, mà anh không nghe lọt câu nào ư?  “Trong bệnh viện, người ngưỡng mộ, yêu mến anh rất nhiều…”  Ứng Như Ước nhíu mày, định giảng đạo lý với anh: “Người thích nhiều chuyện như bác sĩ Ngụy cũng rất nhiều, chỉ cần không phải là bản thân, thì kịch của người khác càng hấp dẫn, càng đặc sắc. Em không thích…”  Chưa nói dứt câu, lại bị cắt ngang. Người nãy giờ luôn nhẫn nại lắng nghe bỗng đột ngột áp sát, một tay giữ gáy cô, tay kia hơi vận sức kéo cô về phía mình. Trước mắt bỗng phủ một bóng tối, người mà giây trước còn nho nhã, thanh lịch, nụ cười đầy ắp trong mắt, giây sau bỗng trở nên mạnh mẽ khác thường. Anh cúi đầu, đôi môi lành lạnh đậu xuống khóe môi cô, nhẹ nhàng mút lấy váng sữa còn đọng ở môi cô:  “Sau này lúc nghiêm túc lên lớp anh, đừng để môi dính thức ăn nữa.” 3. “Anh biết trong tiêu chuẩn chọn đối tượng của em không có nghề bác sĩ… Nhưng vì sao anh ta lại ngoại lệ?”  Ứng Như Ước nghĩ ngợi, không chút do dự:  “Em thích anh ấy.”  Nên dù lúc này vẫn cảm thấy băn khoăn, hoang mang, cũng không hề khống chế suy nghĩ muốn đến gần anh hơn. Giống như trong mùa đông lạnh giá, anh là hơi ấm duy nhất, dù cô lo sợ cũng nguyện vượt núi phá băng, đến bên cạnh anh. Tập 2:  1. Ứng Như Ước ngô nghê bỗng thấy sợ hãi, cô mím môi, cố thuyết phục anh: “Đã hứa là sẽ thử, nếu thử không hợp thì sẽ…” Cô khựng lại, chìm trong ánh mắt anh, không tài nào nói nổi hai từ “chia tay”. Cô liếm môi, lặp lại lần nữa: “Xin lỗi.” Anh đè nén cơn giận, cố gắng kiềm chế, không làm cô sợ. Ứng Như Ước không nghe anh trả lời nên len lén nhìn, rồi nói tiếp: “Em không thể khắc phục, cứ gặp chuyện là trở nên không giống mình nữa, cảm tưởng như trước đây sống một mình là lãng phí, gặp chuyện là chỉ muốn dựa vào anh. Em cũng sợ cứ tiếp tục thì sẽ không có kết quả…” Lúc đó chắc chắn cô đã yêu sâu đậm đến mức không tự bứt ra được, cô không dám tin mình sau này không thể cân bằng giữa công việc và anh, trở nên u sầu, ai oán, không còn là chính mình. Vô số, vô số lý do, cô mâu thuẫn, cũng giằng co, day dứt. Cô nhát gan, nhưng vừa ghét chính mình không thể phóng khoáng, dũng cảm, cũng lại chẳng tài nào thoát khỏi chính mình. Cô không dám, không dám đánh cược tương lai, dù là của chính mình, hay là của Ôn Cảnh Nhiên. Anh không nên bị trói buộc vào cái vòng luẩn quẩn quái gở của cô, người như anh sẽ hợp với người tốt hơn cô. Cô gái đó sẽ có trái tim tràn đầy ánh nắng, độc lập tự cường, lại có dũng khí yêu anh như thiêu thân lao vào lửa. Cô chính là đám rêu bị nhốt trong bóng tối, ngay cả ánh mặt trời cũng không thể xua tan sự lạnh lẽo. Cô thật sự rất yêu anh, yêu đến mức tự ti bản thân không đủ tốt. Cảm giác bất lực đó giống như đang gặm nhấm linh hồn cô, từ tê ngứa rồi dần dần sâu hơn, vào trong xương cốt, đau không muốn sống. Cô cụp mắt, mấp máy môi rồi hạ giọng: “Ôn Cảnh Nhiên, chúng ta vẫn nên…” Nói chưa dứt, cả người cô đã bị kéo mạnh vào lòng anh. Ôn Cảnh Nhiên nổi giận, trong đáy mắt, ánh sáng như hóa thành ngọn lửa bùng cháy. Anh cúi đầu, không nói một lời mà cắn lên môi cô, gần như trừng phạt, không hề thương xót. “Không muốn nghe.” Anh tì vào chóp mũi cô, đôi mắt gần như nhìn thấu tim cô. Anh lại cúi xuống, môi anh đè nặng lên môi cô, mút lấy môi và lưỡi cô, hôn đến khi cô không thở nổi, cứ thế chạm vào môi cô mà nghiến răng nói: “Như em mong muốn.” 2. “Không biết là bắt đầu từ lúc nào, cô có thể tự nhiên ngồi sau xe đạp của anh, nắm lấy vạt áo anh, chờ anh đưa cô đi xuyên qua con đường râm mát; cũng không biết từ khi nào, cô có thể thoải mái trao đổi suy nghĩ của mình với anh, nói trời nói đất, nhảm nhí, linh tinh cũng không sợ bị anh cười nhạo; càng không biết từ bao giờ, cô đã che giấu bí mật nho nhỏ là cô thích anh. Quãng thời gian đó, cô khổ sở vô cùng vì phát hiện ra mình đã thích anh. Thậm chí còn nghi ngờ bản thân có phải là thích người lớn tuổi hay không… Cho dù Ôn Cảnh Nhiên lúc đó chẳng qua chỉ là anh chàng đang học lên thạc sĩ lớn hơn cô bốn tuổi mà thôi. Rồi sau đó, cái chết của bố khiến cô hoàn toàn chôn giấu những tâm tư rối bời ấy.” 3. “Tôi và vợ tôi đã quen nhau mười năm, lúc cô ấy còn nhỏ, tôi đã cùng cô ấy vào siêu thị, vào sảnh chơi game, vào thư viện, đến mãi khi cô ấy tốt nghiệp cấp ba, tôi đã không nắm bắt cơ hội mà để cô ấy đi biệt mấy năm. Tôi là người mổ chính trong ca mổ đầu tiên của cô ấy, là người đàn ông đầu tiên mà cô ấy thích, trước khi chưa cưới được cô ấy, mục tiêu cả đời tôi là trở thành chồng của cô ấy. Cô ấy đúng hẹn mà tới, tôi đã đền đáp như nguyện. Giấy đăng ký kết hôn này chỉ có thể nói là tình cảm khó mà cầm lòng được.” *** Thẩm Viên vẫn không hiểu, loại người như Thẩm Thanh Thu xấu xa tới cực điểm, lại ham thích tìm đường chết, rốt cuộc là vì cái gì. Kiếp trước của Thẩm Thanh Thu gia cảnh giàu có, ít nhiều cũng tính là một đứa con nhà giàu nho nhỏ, trên có hai anh trai, tương lai nhất định phải kế thừa gia nghiệp, phía dưới có một em gái, là để yêu thương, tình cảm đều rất tốt. Hắn đã sớm biết, cho dù mình cả đời ăn không ngồi rồi cũng không lo chết đói. Có lẽ bởi vì từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh thừa thãi thoải mái, thiếu áp lực cạnh tranh, nên hắn luôn cảm thấy chỉ cần là cạnh tranh thì nhân số sẽ lớn hơn 10, dưới 10 người thì thành tích đều tốt. Bởi vậy, cho tới bây giờ hắn và người thích tranh bá thiên hạ không có tiếng nói chung. Thẩm Thanh Thu nguyên tác – công lực có, kinh nghiệm cũng có, bề ngoài có giáo dưỡng, cũng có. Địa vị thanh danh không gì không có, được đại phái đệ nhất thiên hạ nuôi không lo tiền tiêu, tại sao nhất định phải gây khó dễ cho một ngọn cỏ như nhân vật chính, cả ngày trong đầu tính toán toàn là đánh chửi nhân vật chính, với cả phân phó người khác đánh chửi nhân vật chính? Cho dù Lạc Băng Hà y thiên tư hơn người, ngộ tính tuyệt hảo, rất trâu bò... Nhưng cũng không đến mức ghen tị đến mức độ này chứ? Có điều cũng không thể trách nhân vật phản diện như hắn vô liêm sỉ. Trong sách nhân vật phản diện giống hắn nhiều như cá qua sông, chỗ nào cũng có, chỉ có điều hắn được coi như một kẻ cực kỳ vô liêm sỉ. Có thể thế nào đây? BOSS lớn nhất của quyển sách này chính là bản thân nhân vật chính. Ánh sáng đom đóm sao dám tranh phát sáng cùng nhật nguyệt? Hắn được tu chân giới tôn làm “Tu Nhã Kiếm”, tất nhiên tướng mạo khí chất không tính là quá kém. So với hiện tại, Thẩm Thanh Thu nhìn trái nhìn phải, cho dù là đối diện với gương đồng phẳng như hồ dán trộn cháo, cũng đại khái khá vừa lòng. Người này diện mạo đoan chính, mi mục như họa, mảnh mai môi mỏng, nhìn như một người đọc sách. Thêm cặp chân khá dài, ít nhiều cũng coi là một mỹ nam tử. Tuy rằng tuổi thực không ổn, nhưng đây là tiểu thuyết tu chân, Thẩm Thanh Thu có tu vi của kim đan trung kỳ, vẫn hoàn mỹ duy trì bề ngoài thanh niên. So với lúc hắn não bổ khi đọc sách, đẹp hơn không biết bao nhiêu lần. Tuy rằng không có cách nào so với Lạc Băng Hà. Vừa nghĩ tới Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu lập tức vô cùng đau đầu. Hắn muốn đi xem Lạc Băng Hà hiện tại bị giam ở phòng chứa củi, nhưng vừa mới tiến ra một bước, trong đầu lại vang lên âm thanh cảnh cáo chói tai. 【 Cảnh cáo! OOC cảnh cáo! ‘Thẩm Thanh Thu’ sẽ không chủ động thăm Lạc Băng Hà. 】 Thẩm Thanh Thu phẫn nộ nói: “Được rồi. Ta đây phái người kêu hắn đến cũng có thể đi.” Hắn nghĩ nghĩ, gọi một tiếng: “Minh Phàm!” Một thiếu niên ước chừng mười sáu tuổi, cao cao gầy gầy, tiến vào từ ngoài cửa, đáp: “Đồ nhi ở đây. Sư phụ có gì phân phó?” Thẩm Thanh Thu không khỏi nhìn nhiều một chút, thấy hắn cũng coi như có mặt mũi, chỉ là có chút xấu xí, trong lòng chậc chậc than thở: quả nhiên là bản mặt của vật hi sinh. Đây, chính là đại đệ tử của Thẩm Thanh Thu nguyên tác, sư huynh của Lạc Băng Hà, Minh Phàm. Đây, chính là vật hi sinh cấp thấp nhất trong truyền thuyết. Không cần phải nói, cái gì mà đêm khuya nhốt Lạc Băng Hà ở ngoài phòng, cố ý cho bí tịch nhập môn sai, những việc này đều không thể thiếu sự tham dự và mưu kế của hắn. Lúc nào Thẩm Thanh Thu tâm huyết dâng trào muốn gây sức ép cho Lạc Băng Hà; trợ thủ đắc lực nhất và tích cực hưởng ứng nhất cũng nhất định là hắn. Xét thấy kết cục của người này trong nguyên tác, vẻ mặt nhìn đứa nhỏ này của Thẩm Thanh Thu không khỏi mang vài phần đồng bệnh tương liên: “Đi đưa Băng Hà lại đây.” Minh Phàm trong lòng nói thầm: ngày trước sư phụ gọi Lạc Băng Hà, đều là kêu “tiểu súc sinh đó”, “nghiệp chướng”, “tiểu tử hỗn láo”, “đầy tớ”, ngay cả tên cũng không nghiêm chỉnh gọi vài lần, sao giờ bỗng nhiên kêu thân mật như vậy? Nhưng chỉ thị của sư phụ, hắn tất nhiên không dám hỏi nhiều, lập tức rảo bước đến phòng chứa củi, đá hai cánh cửa ra: “Đi ra! Sư tôn gọi ngươi!” Thẩm Thanh Thu ở trong phòng bước đi thong thả, trong đầu nghiên cứu hệ thống nghiên cứu đến mức hừng hực khí thế. Hệ thống cố gắng hết sức giải thích nghi hoặc cho hắn. 【 Chỉ số ngầu, cũng chính là độ làm màu. Chỉ số ngầu càng cao, chứng tỏ càng cao sang, cấp bậc thượng thừa. 】 Vậy, nên như thế nào để tăng chỉ số ngầu lên đây? 【1, thay đổi tình tiết thiểu năng, làm tăng chỉ số thông minh của nhân vật phản diện và nhân vật phụ; 2, tránh đi lôi điểm; 3, bảo đảm độ sướng của nhân vật chính; 4, bổ sung tình tiết chưa được giải đáp. 】 Thẩm Thanh Thu lần lượt phân tích tỉ mỉ. Cũng tức là, hắn không những phải thu thập cục diện rối rắm cho Thẩm Thanh Thu nguyên bản đã có một đám kẻ thù, còn phải cứu vớt những nhân vật khác không để tạo ra cục diện rối rắm. Chính cái mạng già của hắn còn không biết có giữ được không, lại còn phải bảo đảm nhân vật chính sóng êm gió dịu lại còn không thể thiếu các em gái. Những bí ẩn chưa giải này tác giả thích troll nhất quyết không lấp, còn muốn chính hắn khiêng cái xẻng hự hự lấp bằng. Ha ha. Đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời đã nói rõ rồi, mục tiêu của quyển sách 《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》 này rất rõ ràng, mỗi một chữ viết ra đều là vì một mục đích, đó chính là sướng. Nhất là đoạn nam chính trâu bò sau khi hắc hóa làm bộ như vô tội, sói đội lốt cừu, phản ngược tiện nhân, quả thực sướng ngất trời. Cho nên nó hot đến tột đỉnh, càng viết càng dài, dài hơn cả thảm trải chân. Thẩm Thanh Thu biểu thị, riêng nhiệm vụ hạng nhất phải đại khái nhớ tình tiết, hắn liền áp lực rất lớn. Lôi điểm khắp nơi đều có, hắn cũng không thể bảo đảm đều có thể tránh! Thẩm Thanh Thu: “Tình tiết dạng gì mới gọi là không thiểu năng?” 【 Không có tiêu chuẩn cụ thể, theo cảm nhận chủ quan của độc giả mà định. 】 “Văn rẻ rách này còn có độc giả cơ đấy.” Thẩm Thanh Thu lầm bầm nói, hoàn toàn quên mình chính là một độc giả “trung thực” tiêu tiền mua V một hơi xem hết... Dừng một chút, Thẩm Thanh Thu hỏi tiếp: “Vậy rốt cuộc phải tích lũy bao nhiêu điểm, mới có thể tuyên bố nhiệm vụ giai đoạn sơ cấp?” Hệ thống: 【 Dựa theo tình huống cụ thể mà định. Khi đạt tới yêu cầu sẽ tự động phát thông báo hệ thống. 】 Câu hỏi cụ thể, phân tích cụ thể, thật đúng là vạn năng. Thẩm Thanh Thu cười lạnh một tiếng, nghe cánh cửa có tiếng động, quay đầu lại, liền thấy một thiếu niên đi vào cửa. Tuy rằng thân hình không ổn, lại vẫn nỗ lực đứng thẳng, kêu một tiếng: “Sư tôn.” Ba phần cười Thẩm Thanh Thu vừa mới ngưng bên miệng nhất thời cứng đờ. Muốn chết à! Đem khuôn mặt sau này sẽ mê đổ từ cụ già tám mươi cho tới bé gái sơ sinh, có thể nói là nam chính Mary Sue phiên bản nam, đánh thành như vậy, đảm bảo chết chắc rồi! Nhưng mà, cho dù là một khuôn mặt nhận hết tra tấn, thương tích rầu rĩ, nhân vật chính, không hổ là nhân vật chính! Ánh mắt Lạc Băng Hà, vẫn như sao sớm ngân hà, quả là một tiểu soái ca mầm non tươi mới. Vẻ mặt kiên nghị mà khiêm tốn, cho thấy rõ tâm lý cao thượng bất khuất. Thắt lưng và thân hình thẳng tắp, là ngạo cốt thà gãy không cong của y! Trong phút chốc, đáy lòng Thẩm Thanh Thu chảy ra hàng loạt câu văn có vần xếp thành đoạn, cùng các loại thủ pháp tu từ hỗn tạp nối đuôi nhau hình thành vô số ngôn từ khen ngợi, suýt nữa thốt ra! Cũng may Thẩm Thanh Thu dừng cương trước bờ vực, lòng kêu nguy hiểm quá nguy hiểm quá, bối cảnh nhân vật chính quá cứng, thiếu chút nữa không nhịn được! Mắt thấy Lạc Băng Hà vừa lê vừa bước vào cửa, chật vật muốn quỳ xuống. Khóe miệng Thẩm Thanh Thu giật giật, lòng kêu lão phu chịu không nổi cái cúi đầu của ngài, hôm nay ngài bái ta một chút, không chừng ngày sau xương bánh chè của ta bị ngươi chặt! Lập tức ngăn cản nói: “Không cần đâu.” Hắn vung tay lên, ném một cái bình nhỏ: “Đây là thuốc.” Cuối cùng, lại dùng khẩu khí châm chọc nói: “Chớ để người ngoài nhìn thấy, còn tưởng rằng Thanh Tĩnh Phong ta ngược đãi đệ tử.” Thẩm Thanh Thu tiến vào nhân vật vô cùng nhanh, hắn đánh bạo làm ra hành động đưa thuốc, lại lựa chọn thái độ có phần ác liệt, coi như là phù hợp bản sắc ngụy quân tử làm chuyện xấu lại sợ bị người phát hiện của Thẩm Thanh Thu nguyên bản. Mời các bạn đón đọc Người Đứng Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian của tác giả Bắc Khuynh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đến Đây Nào, Bác Sĩ Của Anh - Như Thi Vấn
Bác sĩ Trình đã hai mươi chín tuổi rồi Cứ ngỡ độ này cũng đã có một gia đình đầm ấm, hoặc ít nhất cũng có một người bạn trai quan tâm Nhưng trong mắt cô, những cuộc tình đã qua thật sự khiến cô cảm thấy không còn hứng thú Con gái ngây thơ nhưng khi trải qua bao cuộc ly hợp cũng sẽ trở nên bình thản Tô doanh nhân gặp cô ở bệnh viện Anh cũng như cô trải qua bao bất trắc chông gai, kể cả thương trường lẫn tình trường Con tim không còn nguyên vẹn để vô tư yêu thương Khi đã trải qua đau đớn, người ta sẽ tự dựng nên bức tường bao quanh lòng mình Khi đã nếm sự phản bội, tự nhiên họ sẽ muốn suy tính thiệt hơn trong cuôc trao đổi tình yêu vốn không công bằng này ... Vậy mà hai người gặp nhau như thế, lại tự nhiên chung đụng với nhau Đôi khi có những ngây ngơ, những trúc trắc rất lạ Nhưng có thể nói con bọ rùa vàng này đã sa lưới của vị bác sĩ Trình xinh đẹp rồi! *** Hậu quả của việc bốc phét Tối nay có bữa tiệc buffet, đã hẹn là cùng Trình Vũ Phi tham gia, Tô Nhất Minh vội vội vàng vàng nhưng vẫn đến trễ, bạn bè đều đã nhập tiệc cả, vừa ăn buffet vừa chuyện trò rôm rả. Anh hồi hộp nhìn khắp tứ phía, bác sĩ nhà anh lần đầu tiên tham gia vào hoạt động kiểu này, với tính cách hướng nội, anh lo cô không thích nghi được. Anh nhanh chóng tìm được bác sĩ của mình. Cô mặc một chiếc đầm hoa dài màu sắc tươi tắn nổi bật so với một rừng áo lễ phục đơn sắc đậm có, nhạt có. Bây giờ, chiếc váy hoa dài màu sắc tươi tắn ấy đang bê một đĩa thức ăn trò chuyện rất vui vẻ với một anh chàng tóc vàng đẹp trai. Tô Nhất Minh vội vàng áp sát mục tiêu, nhanh chóng nghe thấy bọn họ đang nói chuyện bằng tiếng Anh. “Ồ! Tôi vừa ăn một loại rau rất kỳ lạ, đây là một loại cỏ… Nhưng tôi chỉ bỉ biết tên tiếng Trung của nó, không biết tiếng Anh thì nói thế nào”. “Ồ, đây là rosemary. Ấy… Tôi lại muốn biết tiếng Trung gọi là gì”. ... Mời các bạn đón đọc Đến Đây Nào, Bác Sĩ Của Anh của tác giả Như Thi Vấn.
Chiêu Quân Săn Chồng - Phức Mai
Chiêu thứ ba để gả được cho tướng công tốt - quy định việc bán mình. Nàng là một kì nữ thông minh tuyệt đỉnh như vậy. Làm sao có thể vì một tờ giấy nợ mà bán đứt cả đời?  Ba năm đã thực ủy khuất, may mắn là "Phu quân" ba năm làm bạn cùng nàng còn hơi thuận mắt, cho dù hai chân không trọn vẹn, nhưng hắn lại có đầu óc rất thông minh. Vừa hay nàng không thích vẻ bề ngoài mà lấy vẻ đẹp bên trong làm điều kiện chọn rể, hơn nữa hắn cũng luôn dùng ánh mắt ái mộ nhìn nàng. Như vậy nàng quyết định diễn giả thành thật, nhịn không được càng muốn vì hắn trả giá nhiều hơn. Nhưng đúng lúc đó nàng vô tình nghe lén được một chuyện: Thì ra không phải hắn yêu thích nàng, mà là vì nàng rất giống người trong bức họa trân quý kia của hắn? Hừ hừ, chuyện lớn như vậy, nàng – Đàm Chiêu Quân khi nào cam nguyện chỉ làm thế thân của người khác rồi? Cho nên muốn ôm mỹ nhân về, hắn cứ từ từ mà chờ đi. . . . . . *** "Thức Câu!" Thấy thế, Đàm Chiêu Quân rốt cuộc bất chấp tức giận, lập tức nhào tới ôm lấy hắn: "Thức Câu? Thế nào? Không phải nói không có chuyện gì sao? Tại sao lại nôn ra máu? Quỷ Đầu Tử, sao lại thế này?!" "Đại khái là bị nội thương, hơn nữa cảm xúc quá mức kích động, tâm hoảng ý loạn, chân khí rối loạn, nội thương càng trầm trọng rồi." Quỷ Đầu Tử thoải mái nói một hơi. "Vậy làm sao bây giờ?" "Đương nhiên phải cho hắn an tâm tĩnh dưỡng! Bảo trì tâm tình vui vẻ là nhiệm vụ hàng đầu." "Ta ... không có việc gì, Chiêu Quân ... là ta không đúng, nàng... đừng tự trách..." Doãn Thức Câu hơi thở có chút suy yếu, hắn cũng không có bị nghiêm trọng như vậy, chỉ là bị một lượng khí vô hình đánh trúng ngực, giải tỏa khí tích tụ nơi ngực, đem máu ứ phun ra, chính là không biết tại sao đột nhiên toàn thân lại vô lực. "Được rồi, đừng nói nữa, hiện tại ta không giận chàng." Nàng vội vã trấn an. "Chàng ngồi đi, chúng ta trở về." "Giang Dung ... bọn họ đâu?" "Bị ta dùng mê dược hôn mê rồi, vừa mới ngã vào bên đường." Doãn Thức Câu thật sự không biết nên nói cái gì, đành phải nhắm mắt lại. "Chờ một chút nhớ phái người đem bọn họ khiêng trở về, lại cho người thông báo Tư Mã Thịnh đến đem Tư Mã Ấn trở về." ... Mời các bạn đón đọc Chiêu Quân Săn Chồng của tác giả Phức Mai.
Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng - Nam Quan Yêu Yêu
Mặc dù nam chính bộ truyện này bá đạo khát máu, nhưng lúc gặp sát tinh trong số mạng của mình, ác ma cũng dịu dàng… Hoắc Nhĩ Phi vốn cho rằng trên trời rớt xuống một cái bánh bao lớn, vui vui vẻ vẻ chạy đi nhận, thật sự không nghĩ đến trên đất đào một hố to, cô vội vàng không kịp chuẩn bị mà “Rơi” vào. Cho đến tận bây giờ Hoắc Nhĩ Phi vẫn có cảm giác mình hận đại ma quỷ Thư Yến Tả đó, hận đến tận xương…, cho đến đau tận đáy lòng, sâu tận xương tủy như khắc cốt ghi tâm. Năm năm sau... Hai mẹ con gặp nhau: Lần đầu tiên khi Hoắc Nhĩ Phi nhìn thấy bé trai phấn điêu ngọc trác * ở công ty thì trong lòng thoáng qua một cảm giác khác thường, nhưng cô tự nói trong lòng, đây chẳng qua chỉ là ảo giác. (*) phấn điêu ngọc trác: Cụm từ dùng để miêu tả những đứa bé trắng nõn, mềm mịn. Lần thứ hai khi gặp lại bé trai đáng yêu đó thì cô chỉ cảm thấy hết sức thân thiết, nhưng một câu nói của bạn tốt Tuyết Nghê khiến cho cô lập tức sợ ngây người. Phi Phi, lúc cậu bé cười lên, mắt giống cậu lắm đó! Không phải con riêng của cậu chứ! Hoắc Nhĩ Phi hoàn toàn hoảng hốt… Thư Nhị thiếu cường thế khí phách thay đổi sách lược, lần nữa theo đuổi vợ yêu bỏ nhà ra đi năm năm. Ở lễ đính hôn xuất hiện một người đàn ông quyến rũ, khiến mọi người nhìn thấy ngây người, mà Phi Phi thân là nữ chủ nhân, càng thêm nhìn đến mắt choáng váng, không thể nào, sao anh ta lại xuất hiện ở đây! Nụ hôn sau năm năm kia, để cho cô hoàn toàn tỉnh táo, ác ma đã trở lại! Vậy mà, dần dần khi ở chung, cô phát hiện ác ma cũng không phải ác ma, có lúc dịu dàng khiến cô say mê… Note: Chuyện này nam chính không sạch, không thích đừng nói lời cay đắng   *** “Nếu không chờ sau khi Bảo Bảo lớn lên đưa con bé đến trường học nữ sinh ở nước Anh đi, tuyệt đối để cho con bé biến thành một thục nữ điển hình.” Thư Yến Tả biết mèo nhỏ luôn nói chua ngoa như thế nhưng tấm lòng như đậu hũ, cho nên cố ý khích bác cô. “Đừng, giáo dục như vậy không thích hợp với Bảo Bảo, sẽ làm con bé nhịn hỏng.” Hoắc Nhĩ Phi lập tức đau lòng con gái. Thư Yến Tả sớm biết mèo nhỏ có thể nói như vậy, ôm cô, nói sang chuyện khác, “Mấy ngày nữa chính là sinh nhật hai tuổi của hai đứa, không phải em nói muốn đón cha mẹ sao?” “A... Cha mẹ vẫn nhắc tới hai đứa rất lâu, lần này em muốn đón cha mẹ đến đây ở lâu một khoảng thời gian.” “Phòng trong nhà còn nhiều, [email protected] em quyết định là được rồi.” Thư Yến Tả cưng chiều nói. Hoắc Nhĩ Phi chui vào trong ngực ông xã, “Tuyết Nghê bảo ngày mai sẽ mang Tinh Tinh cùng trở lại, chỉ có điều hai năm rồi, đại ca anh ấy vẫn còn chưa tỉnh...” “Anh ấy sẽ tỉnh, anh ấy không chịu bỏ lại chúng ta đâu.” Thư Yến Tả tin tưởng đại ca nhất định sẽ tỉnh lại. “Ừ, anh ấy sẽ không nỡ bỏ lại Tuyết Nghê và Tinh Tinh.” ... Mời các bạn đón đọc Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng của tác giả Nam Quan Yêu Yêu.
Hắt Xì - Cửu Bả Đao
“Tôi hít thở sâu, xòe đôi cánh trắng muốt trên vai, xuyên qua bãi bồ công anh mênh mông tít tắp, lượn lên bầu trời cao, từ từ tan vào vô vàn ánh sao lấp lánh. Một chặng đường mới đang chờ đợi tôi, tôi cũng chờ đợi chuyến đi. Mong sao trong chuyến đi đẹp đẽ tiếp theo, tôi vẫn sẽ được ôm lấy nụ cười của người con gái thương yêu. Trở thành siêu anh hùng của riêng cô ấy.” *** Đây là câu chuyện tình yêu có khả năng lấy đi nước mắt cao nhất của Cửu Bả Đao. Tình yêu luôn khiến con người ta thay đổi để hoàn thiện và phù hợp với nhau để tạo nên những hành trình mới. Trong thâm tâm Nghĩa Trí, tình yêu đồng nghĩa với chị Tâm Tâm xinh đẹp. Chị Tâm Tâm chính là toàn bộ thế giới này. Nhưng chị Tâm Tâm đem lòng yêu Hiệp sĩ siêu thanh, một siêu anh hùng nhân hậu và dũng cảm. Chuyện tình của Nghĩa Trí chưa kịp bắt đầu đã vấp phải đối thủ quá mạnh. Hắt Xì đã được chuyển thể thành phim Tình Địch Của Tôi Là Siêu Nhân (2015) với sự tham gia diễn xuất của Lâm Y Thần, Kha Chấn Đông. *** Cửu Bả Đao sinh năm 1978 tại Chương Hóa, Đài Loan. Bắt đầu sáng tác từ 1999, đến nay đã hoàn thành hơn 60 cuốn sách. Tác phẩm lần lượt được chuyển thể thành phim truyền hình, phim truyện, game online. Năm 2010 đạo diễn phim Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi là một đạo diễn may mắn nhất, cũng là nhà văn chăm chỉ nhất. Các tác phẩm đã được Nhã Nam xuất bản: Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi, Mẹ, Thơm Một Cái, Cà Phê Đợi Một Người. *** Tôi chạy vào phòng nghỉ của võ sĩ, Người hùng Tia Chớp và Aristote đang đợi ở cửa. Bọn họ đã thấy tất cả qua màn hình ti vi. Khả Lạc có thẻ ra vào đặc biệt cũng xuất hiện ngay sau đó. "Ông Tia Chớp, xin ông cứu chị Tâm Tâm!" Khả Lạc òa lên nức nở. Còn tôi chẳng có thời gian khóc lóc, lập tức cởi giày đấu, đổi sang đôi giày chạy gon nhẹ, mặc áo, kéo Người hùng Tia Chớp lên đường. "Đợi đã, cháu định về núi à?" Người hùng Tia Chớp kinh ngạc. "Cháu ở đây cũng không ngồi yên được. Chỉ có ông mới giúp được cháu cứu chị Tâm Tâm!" Tôi kêu lên. Aristote gầm gừ. Tôi hiểu ý: "Cả mày nữa, mình cùng chiến đấu!" Người hùng Tia Chớp thoáng do dự, nói: "Ta đi với cháu, nhưng không một ai được vào cô nhi viện đâu. Yêu cầu của băng Đầu Lâu rất đơn giản, chỉ cần mấy thằng gian ác kia được thả ra, bọn chúng sẽ tha cho cô nhi viện. Sau này tất nhiên Hiệp sĩ Siêu Thanh sẽ lại tóm bọn chúng vào tù." Tôi trợn tròn mắt nói: "Ông già rồi, khùng mất rồi sao? Vũ Hiện đứng trơ trơ là vì anh ta hết cách, chỉ còn trông vào may rủi! Nhưng ai hiểu thủ lĩnh băng Đầu Lâu đều biết, hắn đã bị Vũ Hiên đánh gãy một cánh tay, chắc chắn sẽ giết chị Tâm Tâm để rửa hận!" Lúc này, điện thoại di động của Khả Lạc đổ chuông, tôi giật lấy, quả nhiên là Kiến Hán gọi. ... Mời các bạn đón đọc Hắt Xì của tác giả Cửu Bả Đao.