Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Gió Xuân Mười Dặm Không Bằng Anh

Thể loại: Quân nhân, Sủng, H, HE Số chương: 68 + 3 ngoại truyện Nhân vật chính: Hình Khắc Lũy, Mễ kha Converter: Ngocquynh520 Editor: Quỳnh Nga + Bí Ngô Beta: hoaxua Lí tưởng cả đời của Mễ Kha là tìm một người đàn ông yêu thương mình để dựa vào. Nhưng mà tìm kiếm ở quân đội thì kết quả lại là: Lúc thổ lộ: Em thích anh, muốn anh thành người yêu của em. Lúc bị cự tuyệt: Em thích anh như vậy, thích em một chút anh sẽ chết à Lúc sám hối: nếu biết đó là nụ hôn đầu của anh, em nhất định sẽ chú ý điểm mấu chốt, để anh nhớ khoảnh khắc đẹp nhất này. Lúc đùa bỡn: Kỹ thuật bắn súng luyện thành do đó, thì sắc lang chính là thế này tạo nên đó Lúc nghiêm chỉnh: Em thật nghiêm túc, hiện tại chân thành mà nhiệt tình mời anh yêu đương Khi yêu: Trung thành với vợ như với Đảng. Vì vậy sự thật chứng minh: Quân nhân tuyệt đối nguy hiểm, cần đầu tư cẩn thận. Cho nên, thật ra đây là câu chuyện về chàng thiếu tá tính tình rất quân sự hóa và côn đồ ỷ lại vào vợ. Liệu chuyện tình này sẽ ra sao, kéo dài và kết thúc như thế nào, họ sẽ đi về đâu, liệu có cái kết đẹp cho tất cả hay không, tất cả những câu trả lời đều nằm trong truyện, đọc và theo dõi chuyện tình này nhé. *** Gió Xuân Mười Dặm Không Bằng Anh là câu chuyện tình yêu giữa quân nhân và bác sĩ quân đội. Ở họ đều có sự hi sinh cho đất nước và nhân dân. Trong tình yêu nước nồng nhiệt là tình yêu đôi lứa nồng ấm, chân thành. “Chân ái” là cái mà con người luôn theo đuổi, đi kèm là bổn phận và trách nhiệm. Mễ Kha đại diện cho phái nữ hiền lành, mẫu mực, sống ngay thẳng không hề mềm yếu trước những điều xấu, dành tất cả tình yêu sâu sắc cho một người. Hình Khắc Lũy đại diện cho 1 tầng lớp quân nhân hiện đại, lấy trách nhiệm và nghĩa vụ làm lý tưởng, đồng thời lấy khả năng và trí tuệ làm nền tảng cho tình yêu của mình, bảo vệ hết sức cho cô gái mình yêu Điểm cộng đầu tiên cho truyện là cái tên “Gió xuân mười dặm không bằng anh”, nghe có vẻ như kiểu dù có 10 dặm vườn đào tiên cũng không thể bằng anh. Kế đến là bìa truyện, phải nói là khá dễ nhìn, thấy vui vui. Còn về cách dẫn dắt thì tác giả thể hiện tốt. Ngay từ những chương đầu, lối hành văn làm ta muốn tiếp tục đọc sang trang kế, điều này là điểm mạnh của tác giả giúp lôi kéo sự quan tâm của người đọc. Nội dung truyện có ý nghĩa, xây dựng tình yêu giữa quân nhân và bác sĩ quân đội. Ở họ đều có sự hi sinh cho đất nước và nhân dân. Trong tình yêu nước nồng nhiệt là tình yêu đôi lứa nồng ấm, chân thành. “Chân ái” là cái mà con người luôn theo đuổi, đi kèm là bổn phận và trách nhiệm. Mễ Kha đại diện cho phái nữ hiền lành, mẫu mực, sống ngay thẳng không hề mềm yếu trước những điều xấu, dành tất cả tình yêu sâu sắc cho một người. Hình Khắc Lũy đại diện cho 1 tầng lớp quân nhân hiện đại, lấy trách nhiệm và nghĩa vụ làm lý tưởng, đồng thời lấy khả năng và trí tuệ làm nền tảng cho tình yêu của mình, bảo vệ hết sức cho cô gái mình yêu. Chàng nhiều lần cứu nàng khỏi nguy hiểm, giữa sự sống và cái chết, sự can đảm và kiêu hãnh của anh không cho phép bất cứ giây phút nào do dự, nề hà, mà thay vào đó là ý chí quyết tâm thực hiện. Qua những thăng trầm và cả những chông gai phía trước, cặp đôi Lũy-Kha luôn vững tin vào cái đẹp trong cuộc đời, dám đương đầu thách thức, là ví dụ tiêu biểu nhắc nhở các bạn trẻ về lý tưởng sống tuy đơn giản mà sâu sắc. Ngoài ra, truyện khá hài hước là do sự đối đáp của anh chàng Khắc Lũy theo kiểu “bá đạo soái ca”, anh đã phán thì không có “nhưng”. Tác phẩm này tôi đọc trước khi có bộ phim Hậu duệ mặt trời. Do đó, tôi hi vọng các bạn sẽ không so sánh giữa phim và truyện, và đặc biệt là giữa 2 câu chuyện khác nhau nhé. Tôi tất nhiên cũng thỉnh thoảng bị vướng vào cảm giác, nên đọc truyện hay xem phim? Dù gì thì cũng là do các bạn chọn lựa, nhưng nếu khó quá thì sao? Tôi có cách nhỏ này, trước khoảng thời gian dài chờ phim, thì nên đọc truyện, khi có phim thì có thể coi toàn bộ hoặc coi những đoạn “cut video” nhé. Còn nếu khi biết đến tác phẩm này mà chỉ còn cách ngày công chiếu vài ngày, các bạn có thể chờ xem phim luôn. Và khi có thời gian, hãy đọc lại truyện nhé. Dù truyện hay phim, tôi cũng hi vọng chúng đều làm hài lòng giữa các fan “nguyên tác” và fan “chuyển thể” nhé. Chúng ta đều yêu thích tác giả Mộc Thanh Vũ và 2 nhân vật chính cơ mà. ~~ Xin cảm ơn đã đọc. Tạm biệt nè. ~~ *** Theo một quả đạn tín hiệu màu xanh bay lên trời thì rốt cuộc 3 ngày khảo hạch cũng kết thúc với màn diễn tập bằng đạn thật thực vất vả. Ở trận chiến này, đoàn 5-3-2 không còn chiếm được giải nhất như lệ thường, biểu hiện xuất sắc nhất thuộc về quan chỉ huy của lam quân – tham mưu trưởng Hách Nghĩa Thành và thiếu tá tham mưu Hình Khắc Lũy. Ở giờ phút giao đấu quyết định cuối cùng, hai người với khả năng chỉ huy tác chiến đầy tài tình và bản lĩnh chiến đấu mạnh mẽ đã xoay chuyển được tình thế và giành thắng lợi tuyệt đối. Tuy nhiên khi chưa nhận được lời khen ngợi, Hình Khắc Lũy đã nhanh chóng đi vào phòng tạm giam. Thực ra phòng giam ở quân đội không phải là chuyện quá ngạc nhiên. Hơn nữa Hình Khắc Lũy lại có tình tình không chịu gò bó thúc ép, việc bị giam căn bản là chuyện thường ngày. Nhưng đây là lần đầu tiên không phải là do Hách Nghĩa Thành ra lệnh giam lại. Nói cách khác là do anh tự nguyện, mặc cho tham mưu bên ngoài gọi thế nào cũng không ra. Thúc Văn Ba hiểu rất rõ con người Hình Khắc Lũy, khi đã quyết thì mười đầu trâu kéo cũng không ngăn nổi, cũng không nên nói lời khuyên can vô nghĩa. Trước hết là để cậu ta ở trong suy nghĩ thông suốt rồi sau đó đi tìm tham mưu trưởng. Lúc này Hách Nghĩa Thành còn chưa biết Hình Khắc Lũy đã “Tạo phản” rồi nên gọi điện thoại tìm người, định phân phó công việc. Hình Khắc Lũy đơn phương nộp đơn tạm giam cho Thúc văn Ba. Khi nhìn thấy số điện thoại của tham mưu trưởng, Thúc Văn Bá mới chợt hiểu ra ý đồ của Hình Khắc Lũy. Hắn lập tức tiếp điên thoại: “ Thưa tham mưu trưởng, hiện Hình Khắc Lũy đang tự giam mình tại phòng tạm giam, mong tham mưu trưởng ra chỉ thị” Hách Nghĩa Thành nghe tin thì sắc mặt trầm hẳn xuống, vỗ một tiếng “Bốp” vào văn kiện trên bàn làm việc, giọng đầy nghiêm túc: “Vậy thì giam. Cậu ta quả thật cần tự mình kiểm điểm” Thúc Văn Ba biết hai người này lại có xích mích rồi, vì thế suy nghĩ một chút rồi đưa ra đề nghị: “Có nên mời chính ủy làm công tác tư tưởng hay không?” Hách Nghĩa Thành nghe vậy đương nhiên không đồng ý, đầy tức giân mà nói: “ Tư tương cậu ta cao như vậy, còn cần chính ủy khuyên giải sao?” Thúc Văn Ba cau mày: “Nhưng trại tân binh bên kia……..” Lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang, Hách Nghĩa Thành không để Thúc Văn Ba nói đỡ cho Hình Khắc Lũy, ngược lại còn giao phó: “Nói với cảnh vệ, từ nay không được đưa cơm cho cậu ta. Hủy bỏ 3 bữa 1 ngày” Chuyện này thực sự lớn rồi đây. Cúp điện thoại, Thúc Văn ba thở dài nghĩ thầm: Đồng chí Hình Khắc Lũy, không phải ta không giúp cậu, chỉ là quân lệnh như sơn, cậu chắc sẽ hiểu mà. Quả nhiên 3 ngày tiếp theo cảnh vệ không đưa cơm cho anh. Ngày thứ nhất, Hình Khắc Lũy dựng đứng mày kiếm kháng nghị: “Dựa vào cái gì mà không cho tôi ăn cơm, các người là đang ngược đãi phạm nhân. Tôi nói cho các người biết, tôi đây là bế quan chứ không tuyệt thực” Cảnh vệ thực hiện quân lễ rồi nói: “Thưa thiếu tá, bế quan là do một mình thiếu tá đưa ra. Chúng tôi không nhận được chỉ thị của cấp trên nên không chuẩn bị phần của thiếu tá” Ngày thứ hai, Hình Khắc Lũy bực túc mà phá cửa kêu to: “ Bảo Thúc Văn Ba tới đây” Cảnh vệ thực hiện quân lễ lần nữa rồi nói: “ Tham mưu Thúc văn Ba đã nói, bế quan là do thiếu tá tự quyết định, ra ngoài hay không là do thiếu tá” Ngày thứ ba, Hình Khắc Lũy muốn ra ngoài thì phát hiện cửa bị khóa. Đối mặt với sự tức giân của Hình Khắc Lũy, cảnh vệ nói: “Thưa thiếu tá, nghe nói tham mưu trưởng tìm khắp nơi cũng không thấy thiếu tá, sợ tham mưu trưởng tìm đến đây nên chúng tôi không còn cách nào khác là khóa cửa lại” “ Quả thật là quá logic mà” Hình Khắc Lũy tức giận đến chống nạnh, bốc khói mà nói: “cậu xác định tham mưu trưởng sẽ tìm không ra ta?” “Xác định” “Thật xác định..?” “Thật xác định” “ Các cậu dám xác định một lần nữa..?” “…………………” Do 3 ngày không được ăn cơm, Hình Khắc Lũy cảm thấy quá đói. Đúng lúc anh đang suy nghĩ muốn đi ra thì Thúc Văn Ba đưa ra chỉ thị mới nhất của Hách Nghĩa Thành: “Tự kiểm điểm 5000 chữ, không được sao chép, phải tự mình viết” “5000 chữ, tham mưu trưởng không biết tôi chưa tốt nghiệp tiểu học sao?” Hình Khắc Lũy nằm cứng đờ trên mặt đất mà than thở: “Sếp thật khó tính” Thúc Văn Bản đem bản kiểm điểm 5000 chữ đến thì trong đó toàn: “ Phạt tôi đi, tôi muốn ăn cơm”. Hách Nghĩa Thành dù tức giận cũng phải buồn cười mà nói: “ Đem tên khốn kia đến đây cho tôi” 5 phút sau, Hình Khắc Lũy cố ý thể hiện mình không còn hơi sức đứng ở cửa: “Báo cáo”. Đáp lại là 5 phút sau Hình Khắc Lũy mới được phê chuẩn cho vào. Thấy trong phòng làm việc chỉ có Hách Nghĩa Thành, Hình Khắc Lũy đứng nghiêm báo cáo: “Tham mưu trưởng, anh cử tôi đến đoàn 5-3-2 đi, tôi thực sự muốn xem xem họ huấn luyện như thế nào, tôi không tin họ mạnh đến mức mà không một đoàn nào đánh thắng được họ” Hách Nghĩa Thành không ngửng đầu, tay vẫn xem văn kiện thấp giọng nói: “Còn có thể huấn luyện như thế nào, đại cương huấn luyện của họ thật sự cậu chưa từng thấy?” Hình Khắc Lũy bất chấp khó khăn tiếp tục nói: “Đại cương là chết, người là sống. Toàn quân đều có đại cương na ná nhau, nhưng khi luyện binh thì khả năng lại khác nhau. Cho dù bọn họ nghiêm khắc tuyển những người xuất thân bộ đội đặc đặc chủng thì sức mạnh của bọn họ cũng không thể được như vậy được. Tham mưu trưởng không tò mò sao?” “Không tò mò” Hách Nghĩa Thành vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt như cũ, thực chất là vẫn không đồng ý phái anh đi. Hình Khắc Lũy tiến lên phía trước vài bước, cố gắng nói: “Tham mưu trưởng, tôi…..” “Đứng nghiêm” Hách Nghĩa Thành lạnh lùng nói, xác định Hình Khắc Lũy đứng đúng tư thế quân nhân. Tay Hách Nghĩa Thành cầm văn kiện đã xem qua, không cho phản bác mà nói: “Cút đi ngay cho tôi” Hình Khắc Lũy không sợ trời không sợ đất chỉ sợ sếp bảo anh cút đi, trong lòng thầm nghĩ: “Không ý kiến không điều kiện chấp hành, có ý kiến không điều kiện không làm”. Bắt gặp ánh mắt của Hách nghĩa Thành “Còn có việc gì nữa?”. Hình Khắc Lũy đành xoa mũi mà bước ra ngoài. Tự giam mình cái gì, quả nhiên là không sáng suốt mà. Hình Khắc Lũy không thể không thừa nhận Tham mưu trưởng đúng là chỉ sợ mỗi chị dâu, bên ngoài thì đúng là mềm không được cứng cũng không xong. Đi ra ngoài thì gặp ngay Thúc Văn Ba, cười hỏi: “Thỏa hiệp?” Hình Khắc Lũy híp híp mắt coi như chào hỏi rồi nói: “Không cho tôi ăn cơm hả?” Tiếp theo túm lấy áo của Thúc Văn Ba rồi đè lên tường mà nói: “Dám bắt tôi viết kiểm điểm hả?” Cuối cùng thúc một tay vào bụng người anh em mà nói: “Cậu còn dám cười nhạo tôi’ Chờ Hình Khắc Lũy đánh xong, sư trưởng Lý mới từ bên cạnh anh đi ngang qua. Ngày kế tiếp khi bước vào sân huấn luyện, Hình Khắc Lũy đã nghe thấy những tiếng vô lực: “Một, Hai, ba, Bốn,….” Ngay sau đó liền nhìn thấy đội hình vô cùng rời rạc. Thấy thế, khuôn mặt của người đang mặc trên mình bộ huấn phục là Hình Khắc Lũy trở nên vô cùng lạnh lùng, chỉ có đôi mắt theo bản năng thì nheo lại. Trong khi nhiều binh chủng đang hăng hái diễn luyện chiến đấu thì lúc này ở sân huấn luyện không chỉ không có tiếng hô to mà ngược lại còn rất dịu dàng. Thật ra đối với những phần tử hiếu chiến như Hình Khắc Lũy mà nói thì thao luyện tân binh cái gì, thật sự là không có kĩ thuật tác chiến, hơn nữa đối tượng thao luyện lại là nữ. Đối với quân đội mà nói cũng giống như “Hòa thượng” vậy, con gái dù thế nào cũng như là động vật quý hiếm. Mặc dù không cưng chiều như gấu trúc nhưng cũng không nên để họ chịu tủi thân mới đúng. Vậy mà lần này những nữ tâ binh xinh đẹp lại phải chịu không ít vất vả, nguyên nhân cũng là vì sư bộ phái tới 1 đồng chí thiếu ta vô cùng nghiêm khắc. Vào một buổi sáng sớm bình thường như bao buổi sáng khác, Hình Khắc Lũy bước những bước tiêu chuẩn xuyên qua làn sương mù mà tiến tới, tư thế anh dũng, đôi mắt đen với những tia sắc nhọn đảo qua từng người. So với người hôm qua bị Lý sư trưởng bắt gặp thì giống 2 người hoàn toàn khác biệt. Hình Khắc Lũy dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước rồi lên tiếng đầy tức giận: “Hô cái gì thế, trong người bị khó chịu à. Có biết thế nào là đi đều, đi chỉnh tề không?” Tân binh huấn luyện đã được 3 ngày, hôm nay là ngày đầu tiên anh đến kiểm tra . Kết quả là vừa vào sân huấn luyện đã bị bọn tiểu nha đầu này chọc tức. Ba ngày huấn luyện mà thậm chí cả khẩu lệnh hô cũng không đúng, nói gì đến đội hình đội ngũ. Kết quả như vậy thật làm cho anh rất buồn phiền. “Theo tiến độ ốc sên của các cô thì đừng nói đến ba tháng mà ba năm cũng không thể đạt tiêu chuẩn”. Ánh mắt lạnh lùng, Hình Khắc Lũy mặt không cảm xúc mà nói: “Tôi nói với mọi người ở đây, huấn luyện tân binh sẽ tiến hành kiểm tra, ai không đạt tiêu chuẩn thì tự động rời khỏi đây. Đừng nghĩ mọi người là nữ mà cường độ huấn luyện được giảm nhẹ”. Nói hết câu, Hình Khắc Lũy dùng ánh mắt bén nhọn nhìn lướt qua từng người, nhìn đến một khuôn mặt quen thuộc thoáng ngạc nhiên mà dừng lại. Sau đó mạnh mẽ mà nói một câu: “Tôi đây là rèn luyện sức chiến đấu chứ không thương hoa tiếc ngọc” Bị khiến trách khiến mặt ai cũng đỏ như quả cà chua mà nhìn vị thiếu tá trước mặt. Trong lòng thì thầm nghĩ cuộc đời họ từ giờ phút này trở đi sẽ thật sự bi thương. Mời các bạn đón đọc Gió Xuân Mười Dặm Không Bằng Anh của tác giả Mộc Thanh Vũ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiểu Tiên Nữ Của Đại Ca (Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá)
Văn án: Kiếp trước Thích Ánh được tướng quân cứu thoát khỏi hang ổ của bọn thổ phỉ, trở thành tiểu thiếp của tướng quân. Tướng quân bách chiến bách thắng lừng lẫy truyền xa, cuối cùng chết trận nơi sa trường. Tiểu thiếp treo cổ tự vẫn, đi theo tướng quân. Sau khi tỉnh lại, nàng liền trở thành Thích Ánh 17 tuổi câm điếc. Thiếu nữ không nghe thấy âm thanh, không thể cất tiếng nói, nhưng ánh mắt lại đẹp như ánh trăng, tính tình dịu dàng không thể tưởng tượng nổi. Có một ngày, cô nhìn thấy một thiếu niên bất lương đang đánh nhau. Đó chính là tướng quân của cô. [Giáo bá vừa lạnh lùng vừa hung dữ] x [Tiểu tiên nữ vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng] Quý Nhượng đánh nhau. Thích Ánh: Tướng quân đang thay trời hành đạo! Quý Nhượng thu phí bảo hộ. Thích Ánh: Tướng quân đang cướp của người giàu chia cho người nghèo! Quý Nhượng vây chặn cô vào góc tường. Thích Ánh: …Mình cũng không biết tướng quân đang làm gì nữa. “Chết tiệt, Quý Nhượng con mẹ nó mày đánh nhau còn mang theo người nhà, mày đang xem thường lão tử này phải không?” “Không, tao chỉ muốn cho tiểu tiên nữ của tao thấy tao trừ bạo yên dân như thế nào thôi.” Mọi người đều sợ Quý Nhượng, sợ anh âm ngoan, sợ anh nhiều tiền. Không ai yêu Quý Nhượng, nhưng Thích Ánh yêu anh. [Nữ chính vì nguyên nhân ngoài ý muốn nên không thể nói và bị ảnh hưởng đến thính lực, sau này sẽ được chữa khỏi] [Nam chính là tướng quân đầu thai, cùng một linh hồn.] Ban đầu mình bị hấp dẫn bởi văn án của tác giả nên chờ nhà bạn Similovecat edit. Sau khi đọc thử liền kết luôn, không chờ được mà mò bản convert để đọc. Chương đầu truyện là câu: Ở đây cái gì cũng tốt, chỉ là không có tướng quân. Chỉ một câu nói lại khiến lòng người nhói đau. Nữ chính là Thích Ánh, như trên văn án đã nói rõ. Kiếp trước Thích Ánh được tướng quân cứu khỏi hang thổ phỉ. Cho đến sau này tướng quân tử trận sa trường liền treo cổ. Khi tỉnh lại đã trở thành thiếu nữ Thích Ánh không thể nói, lại không thể nghe. Tính tình Thích Ánh rất mềm mại, dịu dàng lại ngoan ngoãn, cô an tĩnh nhưng không phải thuộc kiểu ngây thơ không biết gì. Mình cực thích kiểu nữ chính như vậy. Thích Ánh luôn cười với mọi người, ngoan ngoãn đến lạ thường nhưng người ta có thể dễ dàng nhận ra rằng nụ cười cô dành cho Quý Nhượng hoàn toàn khác, đó là nụ cười chỉ dành riêng cho Quý Nhượng. Như tác giả nói, không có việc thế thân, nam chính Quý Nhượng là chuyển thế của tướng quân, có lẽ vì thế mà ngay từ đầu Thích Ánh đã không sợ anh mặc cho anh có hù dọa, tỏ ra hung dữ đến mức nào thì Thích Ánh vẫn cứ đối xử với anh như vậy. Không hề vì lời đồn hay cho dù chứng kiến cảnh anh đánh nhau thì cô vẫn tin rằng anh không làm điều xấu. Thích Ánh là học sinh giỏi, còn Quý Nhượng lại là học tra. Motip này thì có lẽ quá quen với mọi người rồi. Điều mà mình thích ở truyện này đó là Quý Nhượng từ học tra đã phấn đấu trở nên giỏi hơn để xứng với Thích Ánh hơn. Trước khi đọc bộ này mình đã đọc một bộ cũng thanh xuân vườn trường thế này, cũng là nữ học bá, nam học tra nhưng đã drop từ nửa đầu vì thấy nam chính vẫn luôn quấy rầy việc học của nữ chính. Không biết mọi người cảm thấy thế nào, cũng có lẽ vì gu của mỗi người mỗi khác nên mình không ưng bộ đó và đã drop. Mình cũng không biết sau này nam chính có thay đổi hay không nữa. Thích Ánh cực kỳ bảo vệ và giữ gìn Quý Nhượng. Như khi vừa mới nghe được, cô nghe thấy học sinh bàn tán về thành tích của Quý Nhượng, nói thành tích của anh tăng lên là do gian lận thì cô đã hung hăng xô người đó. Nói ra ai có thể tin một cô gái ngoan ngoãn như vậy lại có thể đánh nhau cơ chứ. Hay như khi đối diện với người đánh Quý Nhượng thì Thích Ánh lại dùng thân hình bé nhỏ để che chở cho anh. Trong truyện có nói đến nguyên nhân tại sao Quý Nhượng lại trở nên ngang tàng và bất hảo như vậy. Nguyên do nằm ở gia đình, bắt nguồn từ những người được gọi là thân nhân ấy. Mâu thuẫn giữa Quý Nhượng và gia đình cũng sẽ không hòa hợp. Như trong truyện tác giả đã nói, sẽ không có tẩy trắng. Mối quan hệ với gia đình sẽ không hòa hợp, Quý Nhượng trở nên tốt hơn chỉ vì một mình Thích Ánh mà thôi. Trong truyện luôn có những đoạn nhỏ, một vài chi tiết khiến mình rất cảm động. Thiếu nữ trước mắt bình tĩnh nhìn anh, nét mặt nghiêm túc nhìn anh. Một lúc lâu, bàn tay nhỏ của cô ôm lấy mặt anh, lòng bàn tay mềm mại lướt qua khóe mắt, cúi đầu hôn mắt anh. Nụ hôn đó rất ôn nhu, tựa như muốn đem toàn bộ tình yêu cùng tấm lòng đều trao cho anh. Anh nghe thấy một âm thanh mềm mại, dịu dàng mà run rẩy: "Tớ không đi." Ngay cả khi cả thế giới này đứng đối lập với cậu thì tớ sẽ vĩnh viễn đứng bên cậu. (Các đoạn trích mình tự chém từ bản convert, nếu có gì sai thì mong các bạn bỏ qua.) Có thể ở đây mình chưa diễn đạt hết và toàn vẹn tính cách của Thích Ánh nên có lẽ sẽ có nhiều bạn chưa hiểu rõ tính của Thích Ánh nhưng mình đảm bảo, khi đọc rồi bạn sẽ thích Thích Ánh ngay thôi. Còn về phần Quý Nhượng thì lại có nhiều điều đáng nói hơn. Bạn đừng nghĩ Quý Nhượng lạnh lùng, âm ngoan nhưng khi đứng trước người con gái mình thì thì chỉ là một chàng trai mười bảy tuổi bình thường mà thôi. Sẽ xé sách, vò mềm rồi đưa cho Thích Ánh lau nước mắt, sẽ lợi dụng Thích Ánh không nghe được mà trêu chọc cô để rồi biết rằng cô nghe được thì cảm thấy xấu hổ, cảm thấy mất uy phong của lão đại. Quý Nhượng cũng sẽ xấu hổ vì thành tích của mình trước Thích Ánh, vì muốn hai cái tên trên bảng điểm gần nhau hơn mà quyết tâm cải tà quy chánh, trở thành học sinh ngoan. Cũng sẽ như con nít, mỗi khi thành tích nâng cao sẽ tìm Thích Ánh đòi giấy khen. Và anh cũng sẽ lo sợ vì vết nhơ của bản thân mà sợ Thích Ánh rời bỏ mình. Lão đại mang tiếng âm ngoan, người người đều sợ lại chỉ vì câu nói của người khác, lo sợ Thích Ánh sẽ bỏ mình mà đi. "Bọn họ đều ghét tôi." Anh run run nói, mặt chôn ở cổ cô, thanh âm nhẹ như vỡ tan: "Bọn họ đều cảm thấy hắn ta đúng, bọn họ đều cảm thấy tôi sai. Là tôi không hiểu chuyện, không hiểu được hy sinh vinh quang vì chính nghĩa trong miệng bọn họ. Tất cả mọi người đều tán dương, còn cậu? Có phải cậu cũng cảm thấy tôi sai? Nếu cậu biết. . ." Anh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng lại mang theo giãy dụa tuyệt vọng: "Có phải cậu cũng sẽ bỏ đi không?" Nói cho cùng Quý Nhượng vẫn chỉ là chàng trai mười bảy tuổi bị tổn thương bởi người được gọi là thân nhân mà thôi. Nhưng may thay, Thích Ánh đã đến, mang lại cuộc sống đầy sắc màu cho anh, mang lại hơn ấm cùng tình yêu thương cho anh. Riêng mình cảm thấy Thích Ánh bỏ ra cho Quý Nhượng rất nhiều và Quý Nhượng cũng vậy. “Quý Nhượng khựng lại, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Tao nỗ lực như vậy, cho tới bây giờ đều không phải vì thi đại học." Mà là vì cô. Không phải tao muốn học đại học, nhưng là muốn cùng cô học đại học mà thôi. Cuộc sống của Quý Nhượng nếu không có Thích Ánh sẽ chỉ là một mảnh hoang vu mà thôi. Một mảnh hoang vu vì thương tổn gia đình. Tình cảm Quý Nhượng dành cho Thích Ánh là không ai có thể ức hiếp cô, tổn hại cô cho dù đó là bản thân mình thì cũng không được phép làm vậy. “Quý Nhượng có chút buồn bực, cầm bút vẽ lung tung trên tập ngữ văn, buồn bã nói: "Dù sao cũng không được, lão tử không thể làm hư cô ấy." Cô ngoan như vậy, so ánh trăng còn thuần khiết hơn, một đường trong sạch mà lớn lên, trên người không có một chỗ nào để lên án. Không thể bởi vì anh mà có vết nhơ. Anh không thể để cho người khác khi bàn luận về cô, dùng ngữ khí thất vọng nói: đó chính là nữ sinh cùng thiếu niên bất lương yêu sớm. Anh luyến tiếc.” Đây cũng là một điểm khác khiến mình càng thích Quý Nhượng hơn. Truyện cũng có nhiều nhân vật phụ rất thú vị như người cậu rất mực thương Thích Ánh, như người mợ miệng tuy cằn nhằn nhưng tâm mềm như đậu hủ, lại như cậu em họ Du Trạch của Thích Ánh. Cậu nhóc hay đánh nhau đấy, còn muốn cướp danh hiệu giáo bá của Qúy Nhượng nữa nhưng rất thương chị mình. Lại như cô bạn Nhạc Lê ngồi cùng bàn với Thích Ánh, ngay từ đầu đã không kỳ thị Thích Ánh vì cô không nghe thấy cũng không thể nói. Lại như đám đàn em của lão đại, từ khi lão đại biết quay đầu là bờ, trở thành học sinh ngoan thì hiểu chuyện hơn, không lôi kéo lão đại đánh nhau nữa. Lại như bạn học đứng đầu khối Ngô Duệ rất đáng yêu, bổ túc cho lão đại cũng rất nghiêm khắc. Lại nói, trong truyện có chi tiết này rất đáng yêu. Khi Thích Ánh bị nhóm con gái ức hiếp, Qúy Nhượng không đánh con gái nhưng lại ép bọ họ làm bài tập, không những phải làm xong mà còn phải làm đúng. Sau này lão đại quyết tâm học tập thì lại ép bọn đàn em cũng học tập theo. Từ đó học tra của cả trường lại càng sợ lão đại hơn. Sau kì thi thành tích của ai tiến bộ ít nhất sẽ phải gặp riêng lão đại. Khi biết Thích Ánh nhận được thư tỏ tình thì lão đại đã giận dữ, không cho Thích Ánh yêu sớm. Từ đó về sau cả trường loan tin lão đại không cho yêu sớm. Mình thì chỉ review tới đây thôi, bởi vì tác giả còn đang viết nên mình cũng không biết sau này truyện sẽ diễn tiếp thế nào nhưng cho tới chương hiện tại thì mình vẫn cảm thấy đây là một bộ truyện hay. Đây là bộ truyện thứ hai sau bộ "Hết thảy mộng đẹp đều dành cho anh" của Mạch Ngôn Xuyên mà mình hóng từng chương convert thế này. Nhiệt liệt đề cử nhe. Bài review quá dài, cảm ơn các bạn đã đọc! Review bởi: Thanh Đăng - fb/hoinhieuchu *** Tám tháng nghỉ hè, hải thành nhiệt giống như cái đại lồng hấp, xuất môn năm phút đồng hồ liền có thể bị chưng thục kia loại. Loại này thời tiết, ước hội trừ bỏ tại điều hòa bên trong, đi đâu đều là tra tấn. Quý Nhượng năm trước liền đem trước kia trụ kia căn hộ bán, dùng để tân trang B thị tứ hợp viện, hiện tại ở tại bờ biển biệt thự. Biệt thự cái chìa khóa cùng gác cổng đều cho Thích Ánh một bộ. Có Du Trình tại, hắn liền tính tưởng mỗi ngày cùng Thích Ánh nị oai cũng không cơ hội, mỗi lần đi dưới lầu tiếp nàng ước hội, Du Trình đều sẽ đặc mà tiếp đón: "Sớm một chút đưa Ánh Ánh trở về a." Tuy rằng hắn tiếp nạp cái này tiểu tử, nhưng cũng không đại biểu hắn nguyện ý như vậy đã sớm đem ngoại sanh nữ giao trên tay hắn. Nhìn Quý Nhượng ánh mắt kia, đề phòng cướp dường như. Tại càng ngày càng nóng thời tiết trung, rất khoái nghênh đón Quý Nhượng hai mươi tuổi sinh nhật. Khuất Đại Tráng sớm liền gọi điện thoại lại đây, hưng phấn mà hỏi hắn muốn hay không bốn phía xử lý một hồi làm cái party gì gì đó, Quý Nhượng không lưu tình chút nào mà cự tuyệt hắn. Thiên nhiệt thành cẩu, chỉ tưởng nằm. Hắn chỉ tưởng ôm nàng tiểu bảo bối nằm ở sô pha thượng nhìn xem tv chơi game, Tĩnh Tĩnh hưởng thụ hai mươi tuổi Thời Quang. Sinh nhật trước một đêm, hắn xuất môn đêm chạy, tính toán chạy hoàn về nhà sau đó hảo hảo ngủ một giấc, sáng mai liền đi tiếp hắn tiểu bảo bối lại đây bồi hắn sinh nhật. Cảnh giáo đối thể năng yêu cầu rất cao, hắn có thể khoa khoa lấy đệ nhất, đắc lực với nghiêm với kiềm chế bản thân, đêm chạy thần chạy đều là hằng ngày, hiện tại ở tại bờ biển, dọc theo bờ cát chạy bộ, cũng đĩnh hưởng thụ. Chờ hắn chạy hoàn trở lại gia, đã là nửa đêm hơn mười một giờ.   Mời các bạn đón đọc Tiểu Tiên Nữ Của Đại Ca (Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá) của tác giả Xuân Đao Hàn.
Tuyệt Đối Không Được (Vạn Vạn Không Được) - Đào Đào Nhất Luân
Trong môi trường công sở căng thẳng, khó mà kiếm được anh boss nào vừa đẹp trai lại phong độ, hiền hòa với nhân viên. Và tất nhiên boss của cô nàng Khương Bách Vạn cũng vậy, đừng tưởng bở. :v Khương Bách Vạn thật sự có tính giác ngộ rất cao, cô tự biết mình không hề gầy gò thanh mảnh, mỗi bữa ăn ba bát cơm còn thòm thèm, đồ ăn vặt chưa kể, hơn nữa bao nhiêu thịt đã dồn lên cái mặt tròn vo - người ta gọi là béo thì béo mặt mà gầy thì gầy ngực. Nhưng đồng chí Khương mang tinh thần AQ bất diệt không hề vì thế mà rụt rè xấu hổ với các mỹ nhân khác, kể cả là boss.  Là thạc sĩ chuyên ngành khảo cổ, con đường tìm việc của Khương Bách Vạn không có khó nhất, chỉ có khó hơn. Vận duyên run rủi thế nào mà cô nàng may mắn được nhận làm thực tập trong công ty cầm đồ Đạt Thông. Ông chủ của Đạt Thông - Ninh Nhất Kiệm do bị tai nạn nên vẫn tạm thời nghỉ ngơi, việc công ty đều giao cho chú nhỏ của mình quản lý - Ninh Hành. Boss Hành, người y như tên, thích nhất là hành hạ nhân viên, đặc biệt là cái người ngốc nghếch thật thà như Khương Bách Vạn. Nhưng đừng nghĩ đánh là yêu mắng là thương, Khương Bách Vạn chỉ ước boss quên mặt cô luôn đi cho rồi, yêu thương gì giờ này nữa. Khổ nỗi cái khuôn mặt tròn như trăng rằm của cô đã khắc khá sâu vào ấn tượng của boss Hành rồi, làm sao anh có thể bỏ qua cơ hội chọc ghẹo cô được.   Trong truyện đã nói, "Yêu một người chỉ cần 30 giây, thời gian còn lại đều là để phát hiện sự thật này". Người trong cuộc u mê còn người đọc thì biết tỏng rồi: Ninh Hành đã thích cô nhân viên Khương Bách Vạn thật thà của mình! Vì vậy chúng ta có thể rút ra được kết luận, nếu muốn boss đẹp trai chú ý đến mình thì bạn cần phải hợp gu của boss cái đã - như boss Ninh Hành chính là loại người thích thịt không thích xương, thiên nga không ưa chỉ muốn thịt gà nhà, chứ cứ như boss tớ thì đã bị trượt từ vòng gà đi bộ rồi. Nhưng cuộc sống nơi công sở cũng không ngon ăn như vậy, các bạn nào đi làm rồi sẽ hiểu ý tớ ấy mà. Con gà tham ăn Khương Bách Vạn được boss để ý như thế đã khiến bao người gai mắt rồi, hết bị hãm hại đánh đổ cái bình gốm cổ mấy trăm vạn rồi lại bị khóa trái cửa trong khi văn phòng đang cháy, rồi còn bị cấp trên sàm sỡ. Một lần thì có thể nhịn được, nhưng đến khi biết người phụ nữ của mình bị người khác nhòm ngó, boss Ninh Hành đã không thể giữ cái vẻ mặt bình chân như vại nữa rồi. Boss nổi bão, hậu quả là có người phải xách cặp ra đi. Đúng là người vừa đẹp trai lại nhiều tiền, dù có đuổi việc người khác cũng không soi ra được lỗi lầm. Khi đứa cháu Ninh Nhất Kiệm tiếp quản lại công ty cầm đồ, boss Ninh Hành rất nhanh gọn dứt khoát ra đi, không quên ôm luôn theo con gà ngốc Khương Bách Vạn. Gia tộc họ Ninh vốn không đơn giản, công ty cầm đồ chỉ do đứa cháu của anh lập chơi chơi, còn sản nghiệp chính của tổ tiên lại là công ty dược và nhà máy thép. Mà Ninh Hành đang tạm tiếp quản công ty dược. Nhắc tới chuyện này, thực ra Khương Bách Vạn cũng không phải cô gái bình thường không có chút tâm tư nào. Cô vốn muốn tiếp cận Ninh Nhất Kiệm để điều tra về cái chết của bạn tốt mình - cô gái đã mất trong một vụ tai nạn giao thông, còn Ninh Nhất Kiệm chính là người ở cạnh cô ấy lúc đó. Chuyện này còn dây mơ rễ má đến phương thuốc bí truyền "hái ra tiền" của công ty dược Đạt Thông - mà người nắm giữ toàn bộ bí mật này chính là boss Ninh Hành âm hiểm của cô. Khương Bách Vạn mang theo tinh thần thà hi sinh vì chính nghĩa chứ không chịu chết, theo Ninh Hành đến làm ở công ty dược. Nhưng cô gái ngốc của chúng ta không hề ngờ rằng, Ninh Hành đã sớm biết được cái bí mật nho nhỏ ấy của cô rồi. Một quả bom lúc nào cũng chờ phát nổ như cô mà anh lại không hề ngần ngại, vẫn giữ bên cạnh mình, đủ hiểu boss đã lún sâu đến thế nào. Sâu đến mức vì một bát mì ăn liền mà tình nguyện làm tài xế đưa đón người ta về nhà, thà đuổi việc trợ lý đã theo mình bao nhiêu năm cũng không muốn cô phải chịu chút uất ức nào, lại dùng mọi cách cho cô một danh phận... Nhưng cuối cùng, anh làm nhiều chuyện cho cô như thế mà vẫn không thể chiếm được sự tin tưởng tuyệt đối của người mình thương. Vì vậy, boss quyết định - DỖI. Một khi boss đã nổi cơn dỗi thì hậu quả thật kinh khủng. Thất nghiệp, thất cả tình, Khương Bách Vạn đau khổ mỗi ngày ăn thêm một bát cơm nhưng vẫn không lấp đầy nổi tâm hồn trống vắng của mình. Cô lấy hết can đảm trong suốt hơn hai chục năm cuộc đời nhắn tin xin lỗi, nhưng người ta vẫn không giả lời. Vì mặt không được dày, miệng không được khéo nên Khương Bách Vạn tiếp tục đau khổ... ăn tiếp. Liệu câu chuyện tình của boss Ninh Hành nham hiểm độc ác và cô nàng thích đồ ăn ngon Khương Bách Vạn kết thúc như thế nào, chắc chẳng cần tớ nói thì độc giả cũng biết nhỉ, tất nhiên là hạnh phúc bên nhau rồi. Nhưng hạnh phúc như thế nào thì chắc các bạn phải đọc truyện, cùng cười cùng khóc với nhân vật thì mới cảm nhận hết được.  Khương Bách Vạn chính là hình mẫu của mấy cô nàng nhân viên công sở chúng mình - thật thà thẳng thắn nên hay bị chơi xấu, chỉ khác cái là nữ chính đã ôm chân được cái cây to Ninh Hành, còn chúng mình chỉ có thể gặm xương ngồi nhìn mà thôi. Không biết cô này đã tu bao nhiêu năm mới có thể lọt trúng mắt xanh của con cáo nham hiểm Ninh Hành. Có lẽ những người đầu óc lúc nào cũng có sỏi như anh phải quen những cô gái đơn giản như Khương Bách Vạn thì mới cân bằng được tâm sinh lí, chứ quen người thông minh tâm cơ thì đối phó nhau đã đủ mệt rồi, yêu đương gì nữa. Chuyện kể ra thì dài, nhưng đọc cũng không dài lắm đâu, lại còn hài hài vui vui. Cô nàng Khương Bách Vạn ham ăn luôn bị boss Ninh Hành lấy cớ trêu chọc. Cô gái ngốc này còn yêu đơn phương một anh chàng bao nhiêu năm, bị người ta cho làm lốp xe dự phòng mà vẫn không kìm nổi chạy theo người ta. Cho tới khi Ninh Hành đến, hào quang nam chính chói lòa đã khiến nữ chính của chúng ta quên người cũ nhanh như cách cô ăn cơm. Quá trình hai người boss - nhân viên này yêu nhau vài dòng khó có thể nói hết được, nên tớ chỉ muốn bày tỏ một câu cuối cùng: Đọc truyện đi các bạn ơi, đáng yêu lắm, đảm bảo không vui không lấy hoa nhé! ! ! _________ Review by #Huyên Tần *** Từ sau khi từ Na Uy trở về, Ninh Hành vô cùng bận rộn. Giữa tìm việc làm và học lên tiến sĩ, Khương Bách Vạn đã chọn cái sau, thi đậu để học tiến sĩ ngành khảo cổ ở trường cũ, thầy hướng dẫn vẫn là giáo sư Lý Trường An luôn coi trọng cô. Bởi vì đi theo giáo sư Lý tham gia việc khai quật và khảo cổ nên cô và Ninh Hành chung đụng thì ít mà xa nhau thì nhiều, nhưng vẫn không làm cản trở việc một năm sau đó, cô trở thành cô dâu mới nhà họ Ninh. Rời khỏi tập đoàn Ngự Thông, Ninh Hành gây dựng sự nghiệp của mình ngày một đi lên, cho dù tạm thời vẫn không thể sánh ngang được với Ngự Thông mà bố anh đã sáng lập mấy chục năm, thế nhưng Ninh Thù Quý dần thay đổi thái độ ban đầu, cực kỳ vui mừng và yên tâm về đứa con út. Bố của Ninh Nhất Nhạc là Ninh Úy rốt cuộc cũng được ngồi lên ghế chủ tịch tập đoàn như ý nguyện, thế nhưng trước giờ ông đều không biết rằng người em trai Ninh Hành và đứa cháu Ninh Nhất Kiệm của mình vì muốn tránh cho người trong nhà đấu đá nhau nên mới cố ý nhượng bộ và tìm đường lui. Nhà họ Ninh thuận hòa êm ấm, người đắc ý nhất lại là người ngốc nghếch nhất. Sau khi mẹ của Nhan Miểu Miểu biết rõ những chuyện Nhan Lâm làm thì không chịu nổi đả kích, dứt khoát ly hôn với ông ta. Bởi vì lúc trước nhất thời ấm đầu mà mất con gái, mất chồng, mặc dù Bảo Quốc Thắng đề nghị cấp cho bà một khoản tiền dưỡng lão, nhưng bà vẫn cự tuyệt, trở về quê nhà của mẹ đẻ ở thành phố D, sau đó thì không còn tin tức gì nữa. Nợ cờ bạc đã trả hết, Nhan Lâm vẫn duy trì việc làm ăn của tiệm thuốc, nhưng tinh thần đã sa sút hơn nhiều, những đêm khuya yên tĩnh, ông ta ngồi nhìn gian phòng trống vắng, không chỉ một lần nghĩ rằng, nếu như toàn bộ có thể quay lại, ông ta sẽ không ham mê cờ bạc, sẽ không thiếu nợ nhiều tiền như vậy, sẽ không để cho chủ nợ có cơ hội lợi dụng, như vậy ông ta đã có thể có một đứa con của mình, có một gia đình trọn vẹn. Lâm Lệ với gia cảnh không tốt lại gánh trên lưng món nợ hơn 90 vạn, mỗi ngày đều rất vất vả, những người đi xem mắt cô ta vừa nghe nói cô ta thiếu một khoản nợ như vậy thì đều quay đầu rời đi, dần dần cũng không ai giới thiệu bạn trai cho cô ta nữa. d.đ.l.q.đ Từ nhỏ cô ta đã học tốt, lớn lên lại phát hiện những người có thành tích học tập ngang ngửa cô ta thì đều có hoàn cảnh tốt hơn cô ta. Trong căn tin, cô ta chỉ dám gọi một phần cơm bốn đồng hoặc là một phần bánh mì kẹp rau xanh tám đồng, trước giờ đều uống canh miễn phí, người khác gọi một phần cơm hai món mặn với một bát canh có thịt, lại còn giả vờ nói với cô ta rằng muốn ăn gì thì cứ tự gắp. Bạn cùng phòng muốn hỗ trợ cô ta lại càng khiến tâm lý cô ta mất cân bằng, rõ ràng mọi người đều như nhau, tại sao bọn họ lại có cái dáng vẻ cao hơn cô ta một bậc? Nhưng mà một ngày nọ, cô ta nhìn thấy trong nhóm bạn bè của mình có người đăng ảnh chụp tham gia hôn lễ, mà chú rể đứng bên cạnh Khương Bách Vạn chính là tổng giám đốc Ninh Hành của công ty dược Ngự Thông, phù rể là Ninh Nhất Kiệm, cô ta chấn kinh hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn. Một người lắm mưu mô như cô ta đột nhiên hiểu ra tại sao mình lại phải gánh một khoản nợ lớn trên người như vậy, nhưng mà không có chứng cứ, cho nên cô ta không thể làm được gì khác ngoài ghen tỵ với Khương Bách Vạn. Cô ta cũng muốn tìm một người bạn trai lắm tiền, nhưng bởi vì tự ti về ngoại hình bản thân cũng như điều kiện gia đình không tốt nên những người đàn ông có tiền cũng chẳng ai vừa mắt với cô ta. Cô ta dồn hết sức lực vào công việc, muốn thông qua việc thăng chức để tới "đánh bại" Khương Bách Vạn, nhưng những việc này cũng chỉ có thể kiên trì lâu dài, dù sao cô ta cũng không thể vượt qua những tiền bối đi trước. Cô ta lặp lại chiêu cũ nhiều lần, hại người khác, khiến càng ngày càng nhiều người nhận ra con người thật phía sau vẻ ngoài hiền lành đơn thuần của cô ta, không chỉ bất hòa với cô ta mà còn có người mưu mô sâu hơn cô ta, tương kế tựu kế hại cô ta thảm hơn. Cô ta bị điều sang một phòng ban khác, về cơ bản sẽ không có cơ hội thăng chức. d.đ.l.q.đ Hoàn toàn khác với sự nghèo túng của cô ta, Khương Bách Vạn và Ninh Hành bởi vì chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, ngược lại càng trở nên ân ái. Khương Bách Vạn dường như còn bận rộn hơn cả Ninh Hành, thường xuyên phải đi công tác ở nơi khác, đã đi là đi liền một, hai tháng, Ninh Hành thường bất ngờ giá lâm "đột kích", cho cô không ít kinh ngạc. Sau mấy lần kinh ngạc liên tục thì Khương Bách Vạn phát hiện ra mình có thai, Ninh Hành rốt cuộc cũng có cớ mà nói chuyện với giáo sư Lý Trường An, không cho cô rời khỏi nội thành, buộc phải thành thành thật thật ở trong nhà. Mỗi ngày Khương Bách Vạn đều xách giỏ đi siêu thị mua đồ ăn, Ninh Hành rốt cuộc cũng được mỗi ngày tan làm về nhà ăn cơm sốt. Boss bá đạo cũng được, tổng giám đốc bá đạo cũng được, cuộc sống của anh vốn chỉ đơn giản như vậy, một ngọn đèn, một bát cơm, một cái giường, một người vợ. Khương Duy bố cô không những không đi xuống mà càng ngày càng nổi danh, bán căn nhà cũ, mua một căn nhà mới ở trung tâm. Hàng xóm của cô là Hồ Tế Tế cũng đã gả cho nam thần Giang Túy Họa, một năm sau cũng sinh được một đôi long phượng thai. Khương Bách Vạn sờ sờ cái bụng mình, không biết đứa nhóc bên trong này là trai hay gái nhỉ? Câu trả lời nhanh chóng được tiết lộ, cô và Ninh Hành có một đứa con gái. Ninh Hành vốn rất thích con gái, trước đây anh cưng chiều Nhất Nhạc hơn phân nửa là vì lý do này, bây giờ đã có con gái của mình, khỏi phải nói anh chiều đến mức nào, chỉ cần anh có mặt, đừng người nào mơ ôm được con gái anh, cho nên cô nhóc mở miệng nói được từ đầu tiên chính là "bố". Khương Bách Vạn cảm thấy rất hạnh phúc, đặt tấm ảnh chụp gia đình mình bên cạnh tấm ảnh chụp chung với Miểu Miểu, lại kẹp một tấm ở trong ví tiền. Người lương thiện nhất định sẽ được hạnh phúc, chỉ cần bằng lòng chờ đợi. Mời các bạn đón đọc Tuyệt Đối Không Được (Vạn Vạn Không Được) của tác giả Đào Đào Nhất Luân.
A Nông - Bàn Hoa
“A Nông” là một câu chuyện nhẹ nhàng và rất là… nhiều thịt. :v Hành văn của tác giả trôi chảy và nhẹ như mây ấy, nên khi đọc cứ thấy lòng mình “lắng” lại, ngay cả những đoạn có H. =]] A Nông mất trí nhớ vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu, A Nông khi lấy lại kí ức vẫn là một tiểu cô nương hồn nhiên đáng yêu, bảo sao Lục Thung không cưng không yêu cho được. :”> Còn Lục Thung, đây đích thị là ví dụ điển hình của “nam thần kinh”, tính khí thất thường, tâm tình bất ổn. :v Lúc mới đầu mạnh miệng nói với A Nông cô chẳng khác gì con mèo mà hắn nhặt về, hắn ngại quản. Và thế là lúc sau bị nghiệp quật không trượt phát nào, yêu người ta u mê không lối về luôn. :vv   Tuy nhiên mình không đánh giá cao “A Nông”, vì bộ truyện này không để lại cho mình ấn tượng sâu sắc lắm. Thêm vào đó, lí giải tâm tình của Lục Thung chưa thật sự thỏa mãn được mình. Bù lại màu sắc văn phong của tác giả đúng gout mình thích, nhẹ nhàng dịu dàng, nên vẫn đề cử các bạn nhảy hố nhé. :”>   _   “Ông trời muốn trừng phạt anh.” “Sao lại vậy?”   Bởi vì mỗi ngày anh chỉ muốn cùng em làm chuyện xấu, cũng không muốn cho em đi nơi nào khác, chỉ cần ngoan ngoãn nương vào trong thân thể của anh.” …   “Anh muốn em vĩnh viễn là A Nông, vĩnh viễn không biết đến nhân gian hiểm ác, không chịu hiểm ác bức bách. Bởi vì em là A Nông của anh.” *** Mùa hè năm đó so với trước càng nóng bức người, như thể dồn hết toàn lực để cho mọi người khắc sâu ấn tượng về nó. Dựa theo khoảng ngày sinh dự tính, A Nông phải nằm viện trước, chuẩn bị sinh em bé. Chị chủ cửa hàng bán hoa đóng cửa hàng, thường xuyên ôm em bé tới chơi với A Nông. Em bé béo múp míp, ê a học nói, lúc cười rộ lên, đáng yêu muốn chết. "Em cũng muốn sinh một đứa giống này." A Nông ngoắc lấy ngón tay mềm mại của đứa trẻ, vui rạo rực, cười lộ hết nguyên hàm răng, làm cái mặt quỷ, chọc cho em bé cười khanh khách không ngừng. Chị chủ cửa hàng bán hoa nghe A Nông nói vậy, che miệng cười rộ lên: "Đứa nhỏ ngốc, chui ra từ bụng khác nhau, sao có thể giống nhau được chứ?" A Nông hôn hít ngón tay nhỏ của em bé, nghiêm trang nói: "Không giống nhau cũng được, nhưng phải xinh đẹp giống A Nông." "Khẳng định sẽ xinh đẹp giống A Nông mà." Mời các bạn đón đọc A Nông của tác giả Bàn Hoa.
Từng Đóa Bọt Sóng - Tửu Tiểu Thất
Hình dung thế nào nhỉ? Mặt biển mênh mông bát ngát xa tít đến tận chân trời, khiến con người ta khi nhìn nó bất giác cảm thấy trống trải, xa xăm. Những cơn sóng chạy chồm gầm gừ rít gào như một con thú khổng lồ không ngừng đánh vào bờ biển, tầng tầng lớp lớp bọt tuyết cuộn trào. Sóng biển tựa như đang vỗ về trái tim anh. Trái tim đột nhiên vô cùng ấm áp. Thật tốt, có thể gặp được anh, quen biết anh, cùng anh đi đến ngày hôm nay. “Love is the best excitant.” Tình yêu là liều thuốc kích thích tốt nhất. *** Tửu Tiểu Thất thuộc chòm sao Thiên Yết, là người phương Bắc. Là tác giả trên trang văn học mạng Tấn Giang từ năm 2009. Sở thích: Yêu mỹ thực và mỹ nhân, thích thưởng thức những chuyện đặc sắc hiếm thấy. Thường nghiêm cẩn không đủ, khôi hài có thừa. Tính tình cởi mở, không biết ưu sầu. Tác phẩm: Bà Xã! Theo Anh Về Nhà Đi (Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà) Xuyên Qua Thành Cỏ Dại Tiểu Béo Thùng cơm sát vách Hoàng Hậu Vô Đức Em Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào? Bệ Hạ Xin Tự Trọng Thời Gian Ngòn Ngọt Từng Đóa Bọt Sóng​​​​​​​ *** Truyện này đọc nhẹ nhàng, ngọt ngào. Nam nữ chính tính tình đều thuộc tuýp mình thích. Nam phúc hắc, đẹp trai, lại có chút gì đó lưu manh, nữ thì thông minh, thẳng thắng, rất có chính kiến, nhưng vẫn giữ được nét dịu dàng, e ấp của con gái, nhất là những lúc bị anh nhà trêu chọc. Dàn nhân vật phụ thì hài thôi rồi. Truyện kể về mối tình của Đường Nhất Bạch một vận động viên bơi lội và cô phóng viên thể thao Vân Đóa. Hai người tình cờ biết nhau khi cô đi phỏng vấn nhà vô địch bơi lội Kỳ Duệ Phong là đàn anh của Đường Nhất Bạch. Ngay lần đầu tiên Vân Đóa đã bị vẻ đẹp trai của Đường Nhất Bạch thu hút :v. Đường Nhất Bạch từng là VĐV bị cấm thi đấu vì nghi ngờ sử dụng chất kích thích. Nhưng sau 3 năm anh vẫn giữ cho mình niềm đam mê với bơi lội. Rồi khi anh gặp Vân Đóa, sự chân thật cũng như tính tình của cô càng cỗ vũ cho anh hơn. Khi anh đưa kính bơi của mình cho cô cũng giống như việc đưa sợi tơ hồng bắt đầu mối nhân duyên của bọn họ. Mà bản thân Vân Đóa không biết từ lúc nào cũng đã dần có tình cảm với anh. Nhưng giữa tình yêu và sự nghiệp, nhất là sự nghiệp ngắn ngủi của một VĐV, anh sẽ chọn bên nào đây? Ban đầu Đường Nhất Bạch quyết định sẽ tập trung để giành giải vô định Olympic, nếu sau lúc đó, cô vẫn còn đợi anh thì anh nhất định sẽ tỏ tình với cô, cùng cô nắm tay đi đến hết đời. Mặc dù là quyết tâm như vậy, nhưng khi thấy cô sánh vai bên người con trai khác, lòng anh lại khó chịu, tâm lại mất tập trung, đến nỗi vào cuộc đấu vòng loại, anh thế nhưng lại có thể xuất phát trước hiệu lệnh. Anh không dám thừa nhận tình yêu với cô, nhưng lại âm thầm phá bỉnh lần cô hẹn cùng với anh họ của mình. Anh thậm chí còn không cho Kỳ Duệ Phong vốn là người anh em tốt của mình được gọi nickname mà anh đặt cho cô. Rồi những lúc khi về đến nhà, chưa đến 15 phút thì câu đầu tiên , người đâu tiên anh hỏi đã là “ Vân Đóa không về sao ạ?” …. Nói chung là có rất nhiều hành động biểu hiện dễ thương. Sau bao nhiêu dằn vặt và sóng gió trong lòng thì cuối cùng cả hai cũng đã thành thật thổ lộ tình cảm với nhau. Nhưng lại không ngờ duyên phận của bọn họ lại sâu như vậy: anh lại chính là ân nhân cứu mạng của mình ngày xưa. Còn cô lại là khởi nguồn của việc anh đi theo con đường bơi lội. Cả câu chuyện xoay quanh chủ yếu là diễn biến tình cảm cũng như sự nghiệp của cặp đôi chính. Tình tiết trả thù của nam phụ Lâm Tử cũng có, nhưng không quá sâu sắc hay thâm hiểm. Đơn giản chỉ muốn trả thù cho em gái của mình. Hay nói đúng hơn là che lấp, không dám thừa nhận sự thật như những gì Vân Đóa từng nói với anh ta. Dàn nhân vật phụ thì phong phú thôi rồi, Kỳ Duệ Phong thì mắc bệnh tự luyến, lúc nào cũng nghĩ Vân Đóa hâm mộ mình. Mẹ của Đường Nhất Bạch thì cứ như sherlock holmes, được tác giả miêu tả quả thật rất già đời. Chú chó Nhị Bạch cũng rất dễ thương, luôn làm bóng đèn rất đúng lúc :v. … Nói chung truyện hay, rất đáng đọc. Mời các bạn đón đọc Từng Đóa Bọt Sóng của tác giả Tửu Tiểu Thất.