Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Người ta nói trong cuộc đời mỗi người sẽ gặp được ba người: một là người mình yêu nhất, một là người yêu mình nhất và người sẽ cùng mình đi suốt cuộc đời. Và đối với những người may mắn, ba người đó thật ra chỉ là một.  Vậy khi anh, tổng giám đốc của LS Quốc tế nắm giữ một phần huyết mạch kinh tế toàn cầu, đẹp trai, giàu có, làm việc quyết đoán dứt khoát nhưng cũng lạnh lùng đến vô cùng, bị người khác gọi là  tổng giám đốc mặt lạnh gặp cô, hoa khôi của trường đại học, nhưng lại vì một âm mưu mà mất đi lần đầu tiên, cũng mất đi tình yêu đầu, anh gặp cô, đen gặp trắng, nóng gặp lạnh, phúc hắc gặp thanh thuần, bao nhiêu dây dưa từ quá khứ, hiện tại cho đến tương lai đã gắn kết hai người tưởng chừng không cùng một thế giới lại với nhau, liệu họ có thể cùng đi với nhau đến suốt cuộc đời không? *** Vào đêm, khu giải trí lớn nhất thành phố H đang vào thời điểm náo nhiệt nhất, cổng lớn xa hoa khí phái của nó đèn hoa muôn màu, cao cao trên không trung treo một tấm bảng đèn điện lớn, thiếp vàng hai chữ "Đế đô" mang theo một loại khí phái bức người, trước cửa ra vào của Đế đô, hàng hàng các loại xe sang trọng xếp hàng. Vừa nhìn đã biết, người có thể vào được đây không giàu cũng sang ... Một chiếc xe taxi chậm rãi dừng lại trước cửa, đặt mình vào giữa hàng hàng lớp lớp những chiếc xe sang, chiếc taxi trông có vẻ đặc biệt khó coi. Từ trên xe bước xuống hai cô gái, cô gái bước xuống trước là Trương Tiểu Mạn, giày cao gót, váy thật ngắn bó sát, ăn mặc trang điểm thật thời thượng, tất cả là vì lần đầu tiên đi phỏng vấn này của cô mà đặc biệt chuẩn bị; Trương Tiểu Mạn lúc này đang vội vội vàng vàng, không ngừng quay lại kêu gọi cô gái đang đi phía sau: 'Lâm Y, làm ơn đi nhanh một chút được không, chúng ta muộn rồi!' 'Ừm, nào có ai đến những chỗ này để phỏng vấn bao giờ chữ? Những người này đang âm mưu gì đây ...?' Lâm Y hơi nhíu mày. Cô mặc một chiếc quần bò, áo trắng, đơn giản như đang đi dạo phố. Nếu như không phải Tiểu Mạn cứ cứng rắn kéo cô đi cùng thì Lâm Y nghĩ cô sẽ không bao giờ đến những chỗ này! 'Tiểu thư à, đó chính là tập đoàn Mạc thị nha! Nghe hiểu không? Loại sinh viên mới tốt nghiệp ra trường như chúng ta vốn không thể chen chân vào ... bạn nói người ta có thể có âm mưu gì chứ?' Trương Tiểu Mạn bất mãn trừng mắt nhìn Lâm Y sau đó lại thở dài một tiếng, 'Mình nào có số tốt như bạn, có thể được giữ lại trường để làm việc, không cần vất vả đi tìm việc chứ ...' 'Được rồi được rồi, đừng nói nữa, giờ không phải mình đang đi với bạn đây sao?' Vừa nghe nhắc đến giữ lại trường, Lâm Y liền ngăn bạn lại. Cô biết mình được giữ lại trường đã khiến bao nhiêu bạn học cùng đỏ mắt vì ghen tỵ, chính bởi vì điều này mà cô không nỡ từ chối yêu cầu của Trương Tiểu Mạn đi cùng cô đến buổi phỏng vấn này! Hơn nữa, bảo một cô gái trẻ đến nơi thế này để phỏng vấn làm sao không khẩn trương cho được, nhưng đối phương đúng là Mạc thị vang danh khắp thành phố H nha, cũng không thể lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử được! 'Triệu Viêm đâu? Không phải bạn nói cô ấy sẽ đi với bạn đến đây sao?' 'Haizz, bạn ấy là người bận rộn! Gần đi lại có chuyện gấp không đi được ...' Triệu Viêm là bạn học của hai người, bộ dạng rất xinh đẹp, thành tích học tập lại tốt, gia cảnh ưu việt, là phó chủ tịch hội sinh viên của trường đại học H, cũng có thể coi như một nhân vật nổi tiếng của đại học H ... Lúc này nơi một phòng bao ở một góc khuất của Đế Đô, dưới ngọn đèn nhu hòa, hai người đàn ông đang nhàn nhã tựa người vào sofa, bên cạnh còn có một cô gái trẻ tuổi đang ngồi, cô gái kia gương mặt xinh xắn, trang điểm tinh xảo nhưng mang theo một vẻ lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn lâu, trước mặt họ là một chiếc bàn nhỏ bên trên bày rất nhiều rượu Tây, thức uống, hoa quả. Rõ ràng bọn họ đang chờ người mà cũng rõ ràng là thời gian hẹn đã đến rồi nhưng người họ chờ vẫn chưa thấy tới ... 'Mạc thiếu, ngài nói xem hai cô gái kia sao vẫn chưa đến? Chắc là sẽ không trốn mất đấy chứ?' Một trong số hai người đàn ông thân mặc một bộ Tây trang màu đen sốt ruột lên tiếng. Người đàn ông còn lại được xưng là Mạc thiếu, lười nhác dựa hẳn người vào sofa, hắn đeo một chiếc mắt kính gọng vàng, thoạt nhìn có vẻ ôn hòa lịch sự nhưng ánh mắt lại phóng đãng không kềm chế được. Hắn chính là thiếu chủ của tập đoàn Mạc thị, tập đoàn chuyên về giải trí vang danh khắp thành phố H, Mạc Hưng, là loại công tử nhà giàu điển hình, không học vấn không nghề nghiệp, cuộc sống phóng đãng không tiết chế ... Nghe câu nói của người đàn ông mặc áo đen, trên gương mặt nhã nhặn lộ ra một ý cười lạnh lùng: 'Yên tâm đi, cô gái kia làm sao mà nỡ bỏ qua cơ hội tiến vào Mạc thị chứ!' 'Cũng không biết lần này có phải là sẽ bị từ chối nữa hay không đây ...' Giọng nói của người áo đen càng lúc càng nhỏ giống như là đang tự nói cho mình nghe. 'Chắc là không đâu! Nghe nói là hoa khôi của trường đại học H, bộ dạng thật xinh đẹp thanh thuần ...' Giọng của Mạc Hưng cũng nhỏ như đang thì thầm. Cô gái ngồi bên cạnh vẫn lặng im không nói, chỉ có mí mắt hơi giật tỏ vẻ có chút phản ứng. Đang lúc hai người nói chuyện, nơi cửa phòng bao vang lên một tràng tiếng gõ, bên môi Mạc Hưng lộ ra một nụ cười nhạt, tiếp đến đã nghe tiếng nhân viên phục vụ mở cửa, dẫn vào hai cô gái, chính là Trương Tiểu Mạn và Lâm Y! Ánh mắt của ba người trong phòng bao không hẹn mà cùng quét về phía hai cô gái đang đứng nơi cửa, không có một tiếng động nào, cái nhìn như thợ săn đang nhìn con mồi khiến cho hai cô gái bắt đầu cảm thấy bất an ... 'Mạc tổng, thực xin lỗi, chúng tôi đón không được taxi cho nên ... hơi trễ một chút ...' Trương Tiểu Mạn hoang mang giải thích. 'Ồ, không sao!' Giọng Mạc Hưng nghe thật ôn hòa, hắn đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt hai cô gái, ánh mắt hắn dừng lại trên mặt Trương Tiểu Mạn một giây, hơi mỉm cười sau đó rất nhanh đã chuyển đến trên người Lâm Y. Ánh mắt sắc bén vô tả của hắn lướt qua khắp người Lâm Y, từ mặt cho đến ngực rồi xuống đến chân ... 'Xin lỗi, tôi không đến phỏng vấn, ngài ... không cần phải nhìn tôi ...' Lâm Y bị hắn nhìn đến rùng mình, toàn thân không được tự nhiên, lắp bắp nói. 'Ờ ...' Mạc Hưng lúc này mới thu lại tầm mắt, cười một cách ôn hòa, 'Hai vị tiểu thư, xin mời ngồi ...' Vừa nói hắn vừa chỉ tay về phía một nam một nữ đang ngồi nơi sofa, 'Vương ca, Lý tỷ!' Trương Tiểu Mạn vội tươi cười nhìn về phía đôi nam nữ đang ngồi trên sofa vẻ mặt lạnh lùng sau đó kéo Lâm Y đi đến sofa cùng ngồi xuống. 'Rượu!' Vừa ngồi vào chỗ của mình, người đàn ông mặc áo đen được gọi là Vương ca đã đặt hai ly rượu trước mặt hai cô gái. 'Tôi không uống rượu, xin cho tôi một ly nước ...' Lâm Y ngẩng đầu nhìn lướt qua Vương ca, nhàn nhạt nói. 'Vậy đổi cho cô ấy một ly nước trái cây!' Mạc Hưng cười, dặn dò nhân viên phục vụ. Sau đó hắn nâng chiếc cốc trong tay, 'Nào, chúng ta cạn một ly trước. Hoan nghênh cô gia nhập Mạc thị của chúng tôi!' 'Mạc tổng, ý ngài là tôi có thể đến Mạc thị làm việc sao?' Ánh mắt Trương Tiểu Mạn không giấu được vẻ vui sướng. 'Đương nhiên phải xem biểu hiện hôm nay của cô ...' Trong đáy mắt Mạc Hưng ý cười càng sâu xa. 'Ừm ... hiểu rõ ...' Trương Tiểu Mạn ngửa đầu uống cạn một ly rượu, Lâm Y cũng nhấp một ngụm nước trái cây. 'Trương tiểu thư, chúng ta cũng uống một chút ...' Lúc này người đàn ông áo đen tên Vương ca đứng dậy ... Liên tục cạn vài ly rượu, bầu không khí trong phòng bao bắt đầu trở nên ái muội, gương mặt của Trương Tiểu Mạn đã đỏ bừng, hiển nhiên là rất hưng phấn, cô nàng đi đến bên cạnh Mạc Hưng, bắt đầu chủ động mời rượu hắn. Gương mặt Mạc Hưng đầy ý cười vỗ vỗ khoảng không bên người, 'Nào, đến đây ngồi đi!' Trương Tiểu Mạn cũng không từ chối, mượn hơi men to gan ngồi xuống bên cạnh Mạc Hưng ... Rượu uống càng lúc càng nhiều, trong mắt Trương Tiểu Mạn đã có chút men say, sau chiếc kính gọng vàng, mắt Mạc Hưng lòe lòe sáng, hắn cười câu tay, Trương Tiểu Mạn liền ngã vào lòng hắn, cô nàng ỡm ờ cho có lệ rồi cứ vậy tựa vào trong lòng Mạc Hưng, trêm má lóe lên một màu đỏ mê người ... Quy tắc ngầm gì đó, cô dĩ nhiên là có nghe nói qua, chẳng lẽ đây chính là??? Lâm Y bất an nhìn Trương Tiểu Mạn, cô biết gia cảnh của bạn mình khó khăn, cấp bách muốn công việc này nhưng với hoàn cảnh hiện giờ, sinh viên vừa mới tốt nghiệp ra trường muốn tìm một công việc tốt để làm thực sự rất khó! Nhưng ... Lâm Y rốt cuộc đứng dậy, cô muốn trước khi có chuyện không may nhanh chóng dẫn Tiểu Mạn ra ngoài ... Nhưng đầu cô nặng quá, chân lại rất nhẹ, đi chưa được hai bước thì Lâm Y đã nặng nề té lăn dưới thảm, tiếp theo liền thấy cánh tay bị nắm chặt, toàn thân bị nhấc lên, trước mắt mơ hồ xuất hiện gương mặt lạnh lùng mà xinh đẹp của Lý tỷ, rõ ràng có thể thấy được một nụ cười lạnh. Sau đó là gương mặt đầy ý cười của Mạc Hưng cũng xuất hiện trong mắt cô, sau chiếc kính gọng vàng, mắt hắn đầy ái muội: 'Lâm tiểu thư, thực xin lỗi, Lý tỷ của chúng ta hôm nay muốn dẫn cô đi kiểm tra một chút xem có phải là hàng thật giá thật xử ...' Lâm Y thất thần, kinh hãi trừng mắt nhìn người trước mặt. 'Không!' Rốt cuộc phản ứng lại, đầu óc Lâm Y nháy mắt tràn đầy phẫn nộ và khiếp sợ, cô giãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay của Lý tỷ, 'Các người nhất định là tìm sai người rồi! Tôi không quen biết các người!' Trên tường bất ngờ mở ra một khung cửa ngầm, cô gái tên Lỷ tỷ sức lực rất lớn, hai tay chế trụ thắt lưng của Lâm Y, nhấc cô lên, trong sự giãy dụa vô lực và tiếng kêu suy yếu của cô đi vào trong cánh cửa ngầm ... Lâm Y bị ném mạnh lên giường, cô nằm nghiêng nghiêng, bị cô gái kia thuần thục chế trụ hai tay đặt trên đỉnh đầu, tiếp đó bị trói lại bằng một sợi dây thừng, trói chặt hai tay cô vào khung giường. Lâm Y kinh khiếp lại vô lực đá loạn hai chân, vặn vẹo thân mình, giọng nói cũng là hữu khí vô lực: 'Thả tôi ra, các người bắt lầm người rồi ...' Trên gương mặt xinh đẹp mà lạnh lùng của cô gái tên Lý tỷ vẫn không có chút biểu tình nào, cô ta cởi quần áo của Lâm Y, lật nghiêng người cô lại giống như đang kiểm tra gì đó. Trên thân thể như ngọc kia không hề có một tỳ vết nào, hoàn mỹ vô khuyết khiến Lý tỷ nhìn có vẻ hài lòng. Đây là chuyện mà lão phu nhân đã giao phó, trước khi đưa đến cho thiếu gia nhất định phải kiểm tra, nhất định phải là tốt nhất ... Lâm Y khuất nhục nhắm chặt mắt, cô đã không kêu thét nữa bởi vì rõ ràng là phí công vô ích mà thôi! Hàm răng trắng hung hăng cắn chặt phiến môi, ánh mắt cô trống rỗng, trên trán là một tầng mồ hôi mỏng ... Lát sau cô gái kia giúp Lâm Y chỉnh lý lại y phục, cởi dây trói rồi xoay đầu gọi với ra ngoài: 'Được rồi, hàng thật giá thật, có thể đưa đi!' ... Mời các bạn đón đọc Lưu Luyến Không Quên của tác giả Tinh Tử Khanh Khanh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Suỵt, Ngòi Bút Đưa Anh Tới
Văn án: Đinh Huyên, một biên kịch nhỏ mới ra nghề, viết ra kịch bản tâm huyết, đắp nặn một nhân vật có trình độ y thuật gần như đứng đầu thế giới, giáo sư Đoàn Luật Minh tuổi trẻ đầy hứa hẹn mới ba mươi tuổi, từ nước ngoài trở về giảng dạy tại viện y học, trông xán lạn chín chắn, thận trọng tao nhã, thực ra bối cảnh u ám, yêu lực hùng mạnh, lãnh cảm phúc hắc. Đinh Huyên cố gắng tìm cơ hội để kịch bản được quay thành phim, không ngờ phát hiện viện y học bên cạnh lại có một người vừa về nước, giáo sư Đoàn Luật Minh trẻ tuổi hào hoa phong nhã… Hóa ra nam chính của cô, lại tồn tại trong cuộc sống hiện thực. Mà câu chuyện trong kịch bản đang dần dần mở màn, diễn ra một cách chân thật… “Trên đời này luôn luôn có một người tương quan tâm linh với em, sinh tử gắn bó.” Anh thì thầm hứa hẹn bên tai cô, “Em không cô độc, bởi vì —— anh sống vì em.”    Chắc chắn sẽ có người nhầm nên mình xin nhắc lại một lần, đây là tác giả Đồng Họa, không phải Đồng Hoa nhé.  Đinh Huyên là nghiên cứu sinh năm hai của học viện nghệ thuật, dùng hết tâm huyết viết ra một kịch bản, với mong muốn được quay thành phim. Câu chuyện của cô xoay quanh nhân vật chính Đoàn Luật Minh, một giáo sư bác sĩ xuất sắc trẻ tuổi, nhưng thực ra anh là một con giao long có yêu lực hùng mạnh. Sau khi tình tiết trong tập một của kịch bản xảy ra trong thực tế, Đoàn Luật Minh bắt đầu xâm nhập vào cuộc sống của Đinh Huyên. Lúc anh phát hiện mình là một nhân vật dưới ngòi bút của cô, anh đã từng nghĩ đến việc giết cô, nhưng không ra tay, thế là dùng cô để giúp mình tránh nguy hiểm. “Nếu phải hợp tác lâu dài, sau này tôi sẽ bảo đảm sự an toàn của em. Không ai có thể làm tổn thương em…ngoại trừ tôi.” Hai người dần dần nảy sinh tình cảm, sau khi xác định tình cảm thì mục tiêu của hai người là muốn Đoàn Luật Minh tránh khỏi kết cục ban đầu mà Đinh Huyên đã viết, chính là anh sẽ hóa thành tro bụi.  Ngoài hai nhân vật chính ra thì nhân vật phụ cũng thú vị. Trước hết là Đinh Nhược Kỳ, người chị sinh đôi của Đinh Huyên, bởi vì bố mẹ ly dị cho nên hai chị em không sống cùng nhau, chỉ mới gặp lại sau này thôi. Đinh Nhược Kỳ là diễn viên, từng giải phẫu thẩm mỹ, đối với người ngoài Đinh Huyên là chị của Đinh Nhược Kỳ. Có lẽ nhân vật này không được mọi người thích cho lắm, nhưng mình cảm thấy cô đáng thương hơn là đáng trách. Còn có anh chàng hồ ly Cửu Vĩ cũng rất thú vị, anh này từng được Đoàn Luật Minh cứu nên đi theo Đoàn Luật Minh. Truyện không có tiểu tam tiểu tứ, mặc dù có một anh nam phụ nhưng cũng chẳng làm nên trò trống gì hết. Nói chung truyện không ngược, cũng không quá ngọt, một chút gây cấn hồi hộp, lúc đầu thiên về showbiz, càng về sau thì càng xuất hiện nhiều yêu quái hơn. *** Hai năm sau, lại là một mùa hè, tháng sáu tiếng ve kêu từng trận tại bóng cây. Đinh Nhược Kỳ đứng tại cửa sổ lầu hai, ngắm nhìn hoa mộc lan mới trồng dưới lầu. Từ xa không biết ở đâu truyền đến tiếng sửa chữa, từng đợt máy khoan điện vang lên đứt quãng, ngay cả điều hòa trong phòng cũng hanh khô. Bác sĩ Chung đẩy cửa ra tiến vào, khách khí quen thuộc cất tiếng chào hỏi: “Ồ, tới rồi à?” “Vâng,” Đinh Nhược Kỳ xoay người đi tới, nhưng không ngồi trên sofa. Tối qua đóng máy xong, cô liền chạy về trong đêm, sắc mặt hơi mệt mỏi, nhưng sống lưng vẫn thẳng, rất có tinh thần. “Làm xong hết thủ tục xuất viện rồi?” Bác sĩ Chung đặt hồ sơ bệnh án trên bàn. “Vẫn chưa.” Đinh Nhược Kỳ nhíu mày, do dự nói, “Có thể để em ấy ở lại thêm một khoảng thời gian nữa không? Nửa tháng là được.” Bác sĩ Chung sửng sốt, lập tức cười nói như vui đùa: “Ai muốn ở bệnh viện mãi chứ? Cũng không phải là chỗ tốt gì, hơn nữa lại là bệnh viện tâm thần.” “Bởi vì sắp sửa đến ngày bạn trai trước của em gái tôi ——” Đinh Nhược Kỳ quay đầu trông thấy Lệ Duy An không hề gõ cửa liền đẩy cửa tiến vào, “Sao anh lại tới đây?” “Không phải nói hôm nay Đinh Huyên xuất viện à?” Lệ Duy An gật đầu chào hỏi bác sĩ Chung, lại nhìn một vòng, “Bố cô không tới ư?” “Không có,” Đinh Nhược Kỳ cố ý bảo ông Đinh ở nhà, bởi vì cô muốn thương lượng với bác sĩ để Đinh Huyên ở bệnh viện thêm mấy hôm nữa, “Bạn gái của anh đâu?” “Cô ấy và người nhà đi đảo Fiji nghỉ phép rồi.” Lệ Duy An cũng không muốn nhiều lời, liền hỏi bác sĩ, “Bây giờ có thể xuất viện chưa?” “Tôi muốn để em ấy ở thêm hai tuần nữa.” Đinh Nhược Kỳ nói. “Thêm hai tuần? Cô không đến mức đó chứ?” Lệ Duy An cầm chìa khóa xe đứng bên cạnh quan sát sắc mặt của cô, “Bệnh tình của cô ấy đã tốt lên có thể kiểm soát rồi.” “Nói anh cũng không hiểu.” “Hôm nay nên làm thủ tục xuất viện đi.” Bác sĩ Chung ngồi sau bàn, mở máy tính ra, nhập vào hệ thống thông tin của bệnh viện, tin tức mới về bệnh nhân, hiển nhiên ông ta hiểu được lý do mà Đinh Nhược Kỳ không nói ra, “Tránh được ngày này năm nay, thế sang năm thì sao? Sau đó nữa thì sao? Không thể nào mỗi lần đến thời điểm này thì sẽ đưa đến bệnh viện. Tuy rằng từng xảy ra vấn đề, nhưng Đinh Huyên là một người rất kiên cường. Là người nhà bệnh nhân, cô phải tin tưởng cô ấy.” Đinh Nhược Kỳ mím môi, không nói gì, nhưng sắc mặt vẫn khó coi. Cuối cùng cô đột nhiên quay đầu đi về phía cửa vào, “Vậy đi thôi.” Là cô gây sức ép cho người cha không đành lòng, quyết tâm đưa Đinh Huyên vào bệnh viện, thế thì cũng để cô đón Đinh Huyên về nhà. Mời các bạn đón đọc Suỵt, Ngòi Bút Đưa Anh Tới của tác giả Đồng Hoa.
Em Là Đôi Cánh Của Anh
Kiều Ưu Ưu là một tiểu công chúa, dáng người tốt, công việc tốt, gia đình có điều kiện. Thứ gì cần có, cô đều có chỉ duy nhất thiếu mất một chàng bạch mã hoàng tử. À, thực ra thì, hoàng tử không phải không có, chỉ là hoàng tử của Kiều Ưu Ưu không cưỡi bạch mã mà mặc quân phục, một năm 365 ngày thì quá nửa “cưỡi” phi cơ. Nhưng Kiều Ưu Ưu không vì chuyện này mà buồn, thậm chí còn cảm thấy “vui vẻ”. Dù sao thì chàng “hoàng tử” này cũng là do cô “rượu nhập vào tâm, cuồng dâm nổi loạn” cưới về :v :v. Cô không yêu anh, lấy anh cũng chỉ để xóa đi nỗi thất bại của những mối tình đơn phương. Kết hôn hai năm, cuộc sống của cô dường như không có gì thay đổi, vẫn một mình đi, về, vẫn tự do tụ tập, bởi chồng cô một năm chẳng ở nhà được mấy ngày. Cô không buồn, thậm chí còn có chút hưởng thụ cuộc sống tự tại như bây giờ. Nào ngờ, vào một ngày đẹp trời, dưới sự “áp bức” của hai vị mẫu thân, Kiều Ưu Ưu bị buộc phải đến doanh trại sống cùng chồng. ***   Cuộc sống theo quân tuy rằng nhàm chán nhưng lại giúp Kiều Ưu Ưu hiểu rõ hơn về anh lính “nhà mình”. Hóa ra người đàn ông cứng đầu, ngạo nghễ kia lại có một mặt khác như vậy. Hóa ra từ trước đến này, là cô quá cố chấp, không nhìn thấy điểm tốt của anh, khiến cho bọn họ bỏ lỡ nhau lâu như vậy.  Tình yêu vừa mới nảy mầm của bọn họ, vừa mới “kết trái” đã bị bầu trời kia nuốt trọn. Tai nạn máy bay khiến hoàng tử của Ưu Ưu mất đi “đôi cánh”, cũng khiến bọn họ mất đi đứa con còn chưa kịp thành hình.  Dù bầu trời không còn là nơi anh tung cánh. Dù những chiếc máy bay không còn có thể cùng anh đồng hành. Nhưng ở nơi mặt đất trống trải kia, vẫn có một bóng hình luôn đợi chờ anh. Cô gái đó, từ lúc bắt đầu, luôn là “đôi cánh” đẹp đẽ nhất trong sinh mệnh của anh. *** Kiều Ưu Ưu là phát thanh viên dự báo thời tiết, gia cảnh tốt, học vấn cao, chỉ đáng tiếc tình duyên trắc trở. May mắn là, ở bên cô luôn có một người, âm thầm yêu cô, âm thầm chiều chuộng, dung túng cho mọi lỗi lầm của cô. Cũng may mắn là, trong lúc vô tình, Kiều Ưu Ưu đã làm được một việc vô cùng chính xác: đem chàng “phi công” kia cột chặt bên người.  Kiều Ưu Ưu trong mắt mọi người không phải cô vợ tốt, lại bướng bỉnh, dường như không xứng với vị trí bên cạnh Trử Tụng. Nhưng cô có thể thay anh hiếu kính cha mẹ, có thể vì yêu anh mà chấp nhận cô đơn, cũng là người có thể nắm chặt tay anh trong lúc hoạn nạn. Lúc bắt đầu, cô có thể bướng bỉnh, có thể không tốt nhưng không thể phủ nhận, vì yêu Trử Tụng, Kiều Ưu Ưu đã thay đổi rất nhiều, chỉ để có thể trở thành “đôi cánh” trong lòng anh. Trử Tụng là đại tá phi công xuất sắc, con trai út của một gia đình quân nhân giàu truyền thống. Nhưng trong mắt Kiều Ưu Ưu, anh chỉ là một câu trai ngang tàn, kiêu ngạo hay phá phách, một người đàn ông cách xa chuẩn mực “hoàng tử” của cô rất nhiều. Cô là thanh mai của anh, đáng tiếc anh lại chẳng phải trúc mã của cô. Anh thầm yêu cô, nhìn cô đau buồn bước qua từng mối tình lại chẳng thể giữ cô ở bên, bởi anh biết, trong trái tim cô không có anh. Cho đến khi cô chủ động “cầu hôn” anh, Trử Tụng mới có đủ lý do cùng can đảm để cùng cô sánh bước. Bên ngoài, nhìn anh có vẻ dửng dưng với cuộc hôn nhân của mình, nhưng không ai biết, người đàn ông ấy luôn dùng hết trái tim mình để chiều chuộng, bao dung cho cô gái bé nhỏ của mình. Anh không bức ép, bởi anh không muốn cô cảm thấy ngột ngạt. Anh cho cô tự do, điều duy nhất anh muốn, là khi rời khỏi bầu trời, anh có thể trở lại bên cô.  Bầu trời và cô là tất cả những điều quý giá nhất trong sinh mạng anh. Tai nạn bất ngờ xảy ra, thiên đường vẫy gọi anh về nhà, nhưng anh khước từ, bởi anh biết, nơi ấy không có cô. Trử Tụng thoát chết trong gang tấc và cái giá của nó là giọt nước mắt của người anh yêu cùng sinh mệnh cốt nhục của mình.  Cho dù anh không thể tung cánh trên bầu trời rộng lớn, nhưng chỉ cần có cô, “đôi cánh” của anh mãi mãi đều có thể bay lượn. *** “Em là đôi cánh của anh” nằm trong chuỗi các tác phẩm quân nhân yêu thích nhất của tớ. Cách hành văn mạch lạc, tình huống xử lý hợp lý. Nhân vật được xây dựng thực tế, vừa đáng ghét lại không thể không yêu. Lời văn mượt mà đưa bạn qua các cung bậc của cảm xúc: ngọt ngào - vui vẻ - bất ngờ - đau khổ - viên mãn. Nếu bạn là một fans girl của những anh lính si tình, thì còn chờ gì nữa, vác xẻng lên và đào hố thôi! Review by #Gian_Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Đêm dài đằng đẵng, Kiều Ưu Ưu vốn chẳng có tâm trạng đâu để ngủ. Cô sắp được mặc váy cưới, lấy người mà cô yêu nhất, đây là giấc mơ của mọi người phụ nữ, trong đó có cả Kiều Ưu Ưu. Nghĩ tới chặng đường mà họ đã cùng đi trong những năm qua, những điều tốt đẹp đã bỏ lỡ, Trử Tụng làm tất cả vì cô, cô khóc rồi lại cười. Cô ôm chặt lấy chăn, giống như đang ôm Trử Tụng vậy, cúi sâu đầu vào bên trong. Ánh trăng kéo dài hình bóng của Trử Tụng, anh đang đứng phía bên ngoài, nhìn lên bức tường và tính toán. Trèo từ đây qua sẽ là vườn hoa nhà họ Kiều, muốn tới phòng của Kiều Ưu Ưu mà không làm kinh động tới người khác thì không thể đi bằng con đường thông thường. Trử Tụng nhìn xung quanh, chắc chắn không có người rồi mới nhẹ nhàng trèo lên, một lúc sau anh đã vào tới vườn hoa. Những ngôi nhà lớn kiểu này phần lớn đều là nhà hai tầng, nếu không phải ở bên ngoài có bảo vệ nghiêm ngặt thì muốn vào nhà để ăn trộm đồ đạc thực quá dễ dàng. Trử Tụng đi vòng qua vườn hoa, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa kính ra, vừa mới mừng thầm thì anh lại phát hiện ở chính giữa phòng khách trên tầng hai đang có ánh lửa lúc sáng lúc tối. Trử Tụng nghĩ mình đang làm chuyện xấu mà địch ở trong tối, anh lại đang ở chỗ sáng, căn phòng lại tối đen khiến anh hoàn toàn không thể nhìn rõ rốt cuộc người đó là ai, dĩ nhiên nếu anh nghiễm nhiên đi vào trong thì sẽ bị người ta phát hiện ra. Chuyện đã tới nước này rồi, nếu anh quay đầu chạy thì đúng chẳng phải phong cách của anh, vậy nên dù cho người đó là ai, anh cũng chỉ có thể miễn cưỡng bước vào rồi tính tiếp. “Này cái gì...” Trử Tụng sờ lên mũi, nghĩ xem không biết nên giải thích thế nào. “Tay chân cũng nhanh nhẹn gớm.” Trử Tụng thấy nhẹ cả người, chỉ cần không phải là bố vợ anh thì mọi chuyện đều dễ dàng. “Anh cả à, anh vẫn chưa đi nghỉ sao?” “Nghỉ rồi thì làm sao mà nhìn cậu trèo tường được?” Anh cả nhà họ Kiều bật chiếc đèn ở bên cạnh mình, chiếu ra ánh sáng mờ mờ trong phòng khách, trong tay anh vẫn còn đang nghịch chiếc bật lửa Givenchy, cái vật lúc sáng lúc tối khi nãy chính là nó. “Ha ha, anh lại đùa rồi. À, gì nhỉ, em đi gặp Ưu Ưu.” Trử Tụng nói thăm dò, bước đi ngang qua anh cả. Anh luôn thấy bất an mình sẽ bị anh cả cho một trận, nhưng kết quả lại là bản thân anh đã nghĩ quá nhiều. “Anh không cản em à?” Đang dễ dàng thoát được như vậy, Trử Tụng lại cảm thấy không dám tin. “Có tác dụng gì không?” Mời các bạn đón đọc Em Là Đôi Cánh Của Anh của tác giả Chiết Chỉ Mã Nghị.
Đặt Bút Thành Hôn
Cái gì gọi là say xỉn làm bậy, đó chính là như trường hợp của Hạ Tử Khâm đây. Vì bị bạn trai phản bội mà khiến bản thân say bí tỉ, cứ thế mà có đêm điên đảo với một người đàn ông mà lẽ ra cô không nên dính vào. Hạ Tử Khâm thật cảm thấy đau đầu.  Mà phía bên kia Tịch Mạc Thiên sau đêm đó, không biết sao hình bóng của cô gái nhỏ kia lại cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong tâm trí anh. Tịch tổng của chúng ta vốn là một người đàn ông góa vợ hoàn kim, nên phụ nữ bên người không thiếu và bản thân anh thỉnh thoảng vẫn luôn có bạn giường cố định một thời gian. Ấy vậy mà từ cái đêm “điên đảo” kia, Tịch tổng lạnh lùng trong truyền thuyết lại quyết định tái giá sau 10 năm vợ chết.  ***   “ Tôi là Tịch Mạc Thiên, 36 tuổi, tang thê, cha mẹ mất sớm, hơi có chút tư sản, Hạ Tử Khâm tôi muốn cưới em” Mặc dù một cô gái mồ côi ở cô như viện, lại sống như một trạch nữ mưu sinh bằng nghề viết văn, nhưng Hạ Tử Khâm không phải là một cô gái vì tiền mà bán thân, thế nên làm sao cô có thể đồng ý với cái lời cầu hôn chấn động kia được. Nhưng Tịch Mạc Thiên là ai cơ chứ, anh rất nhanh đã lấy nhược điểm là cô nhi viện ra để uy hiếp cô. Thế là hai tờ hôn thú đỏ chót ra đời. Cuộc sống hôn nhân không tình yêu cứ thế bắt đầu. Thời gian đầu mặc dù Tịch Mạc Thiên vẫn lạnh lùng nhưng từng cử chỉ hành động của anh đều rất quan tâm đến Hạ Tử Khâm, từ việc ăn uống, hành động, cử chỉ. Lo lắng việc cô ăn lạnh ảnh hưởng đến bao tử, hay sẽ trách cứ việc cô đi chân trần trên nền đất lạnh.  Cao trào của sự việc được tạo ra có lẽ không thể không nhắc đến nam phụ Vinh Phi Lân. Vốn là em vợ của Tịch Mạc Thiên, công tử cà lơ phất phơ của Vinh thị, nhưng hắn lại có tình cảm với Hạ Tử Khâm. Khi tình cảm của Tịch Mạc Thiên và Hạ Tử Khâm chưa ai nói rõ ràng với ai, Vinh Phi Lân lại giăng một cái bẫy, hắn làm cho Hạ Tử Khâm nghĩ rằng Tịch Mạc Thiên cưới cô, cưng chiều cô vì cô có ngoại hình giống với người vợ đã mất – Vinh Phi Loan.  Hiểu lầm kéo đến, nhưng Tịch Mạc Thiên lại không có khả năng sẽ li dị với cô. Mặc dù giận hờn nhưng hắn vẫn che chở cho cô. Qua một thời gian Tịch Mạc Thiên quyết định nói rõ cho cô biết hắn không coi cô là thế thân của ai hết. Thế là tình cảm của cả hai chính thích bước vào giai đoạn sủng ngọt ngào, thịt thà càng không thiếu ( mặc dù trước đó cũng chả thiếu mấy :)) ).  Gần kết truyện thì thân phận của Hạ Tử Khâm được làm rõ, đây cũng chính là điểm mình không thích ở bộ truyện này của Hân Hân Hướng Vinh, truyện hiện đại mà chị em lấy cùng 1 chồng làm mình khó chịu, mặc dù người chị đó đã chết, rồi tình yêu của nam phụ Vinh Phi Lân vì nguyên nhân này cũng được dẹp bỏ. Mặc dù cuối cùng vẫn là một cái kết viên mãn, ngọt ngào như phong cách của Hướng Vinh vốn có nhưng cá nhân mình cảm thấy không được xử lý thỏa đáng. Nói chung truyện có thể đọc thư giãn, giải trí. ----------------- Review by Pisà - fb/ReviewNgonTinh0105 *** "Mạch Tử, cậu nói xem mình có mập lắm không?" Hạ Tử Khâm xoay qua xoay lại soi tới soi lui ở trước gương, biểu cảm trên mặt như thể gặp phải chuyện gì rối rắm lắm. Mạch Tử cầm chiếc nón đặt lên kệ rồi quay lại gõ đầu cô một cái, thuận tiện đánh giá từ trên xuống dưới, đảo đảo hai mắt nói: "Mập hay không thì đã sao, dù có thế nào thì Lão Tịch nhà cậu cũng đâu có chê, sợ gì chứ?" "Lão Tịch gì chứ?" Tử Khâm bất mãn nói: "Tịch Mạc Thiên không già chút nào." Mạch Tử liếc xéo cô một cái, nói: "Nhìn thì đúng là còn chưa già, nhưng mình nghe người ta nói, tuổi tác của đàn ông là phải xem ở phương diện khác." "Phương diện khác?" Hạ Tử Khâm đặt cái mũ về lại chỗ cũ, kéo cô hỏi thăm. Mạch Tử cười hắc hắc ra tiếng, gộp lại hết một lượt mấy bộ quần áo ở trong tay rồi giao cho cô bán hàng đứng phía sau. Dù sao hôm nay cũng là ‘đánh cường hào chia ruộng đất’, con bé Tử Khâm này tiền quá nhiều, cô tiêu giúp một ít, coi như giúp đỡ người nghèo làm từ thiện đi. Cô bán hàng nhiệt tình giới thiệu: "Hôm nay cửa hàng chúng tôi vừa có nhiều kiểu áo lót mới, cô có muốn vào xem thử hay không." Hạ Tử Khâm không quan tâm lắm nhưng ánh mắt Mạch Tử lại sáng lên, vội vàng gật đầu, cô bán hàng dẫn hai người đi qua dãy để áo lót, Mạch Tử quét một vòng, rút ra một bộ, ghé sát vào bên tai Tử Khâm nói: "Bộ này rất hợp với cậu, cậu mặc vào bảo đảm Lão Tịch nhà cậu sẽ như hổ đói bổ nhào vào cừu non cho coi, hoặc là cũng có thể làm cho lão phấn khởi một lần." Hạ Tử Khâm liếc xéo cô bất mãn cãi lại: "Anh ấy không có già." Ngắm nghía bộ áo lót trong tay cô, đúng thật rất đẹp, những bông hoa màu tím nổi trên mặt vô cùng xinh xắn, bên cạnh đó là viền tơ màu xanh dương nhạt thêu ren hoa, nếu mặc lên người có làn da trắng, ắt hẳn sẽ rất quyến rũ, có điều là. . . . . . Tử Khâm chỉ chỉ phần hoa nổi ở phía trên, bắt bẻ mà nói: "Cái này không được, nó sẽ in dấu ra hết ở ngoài áo." Mạch Tử cười hì hì nói: "Cô ngốc à! Cái này căn bản không phải để cậu mặc trong áo mà đây là để cậu mặc lên cho người đàn ông của cậu xem, hiểu chưa, cậu mặc nó vào chắc chắn sẽ rất xinh đẹp." Quay đầu lại nhìn cô bán hàng nói: "Lấy cái này, chọn size cho cô ấy, thêm nhiều màu khác nhau nữa?" Cô bán hàng vội báo cho biết là có bốn màu, trừ màu tím còn có màu đen, đỏ hoa hồng và màu xanh lá cây. Cô bán hàng còn giải thích rất tỉ mỉ, "Một màu hai bộ" quay đầu lại vươn tay với bà chủ giàu có nói: "Cà thẻ cho tôi." Hạ Tử Khâm lấy ví tiền trong túi đưa cho cô, Mạch Tử mở ra, một bên chất đầy thẻ tín dụng, Mạch Tử cười hì hì, rút một thẻ trong ra đưa cho cô bán hàng. Cô bán hàng vui mừng miệng cười đến nỗi muốn toét đến phía sau cổ, dẫn hai vị khách hàng lớn tới dãy ghế ngồi chờ, dâng cà phê lên mời rồi mới đi tính tiền cà thẻ. Mạch Tử rút ra từng cái trong ví tiền cô tổng hợp lại một lần rồi nói: " Lão Tịch nhà cậu cho cậu nhiều thẻ như vậy làm gì? Một tấm vẫn chưa đủ dùng sao, ngày thường ngay cả cửa cậu cũng chẳng bước ra một bước. Hạ Tử Khâm nhấp một hớp cà phê: "Tịch Mạc Thiên chỉ cho mình hai tấm, còn lại là của ba và Phi Lân lén đưa cho mình đấy, thật ra thì mình cũng không cần dùng tới nó, bình thường cần gì cũng có người đưa hẳn đến nhà, nhưng mọi người vẫn cứ đưa chúng cho mình, rốt cuộc mới có một đống thẻ thế này." Mời các bạn đón đọc Đặt Bút Thành Hôn của tác giả Hân Hân Hướng Vinh.
Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá
“Cuộc đời Lương Hòa có hai việc ngoài ý muốn: Thứ nhất: Lấy chồng. Thứ hai: Lấy một người như anh.” Một trăm ngày tìm hiểu, chưa tới mười lần gặp gỡ, mang theo mơ hồ cùng nỗi bất an, Lương Hòa gả vào nhà họ Cố, trở thành vợ của Cố Hoài Ninh. Chồng cô xuất thân từ nhà lính, bản thân anh cũng là đồng chí trung tá nhân dân. Vì thế, cuộc sống hôn nhân của cô, hơn quá nửa đều chỉ có một mình, so với lúc trước khi lấy chồng, điều khác biệt cũng chỉ là việc có thêm một cái tên kế bên tên cô trên sổ hộ khẩu. Đối với cuộc hôn nhân này, Lương Hòa không dám, cũng chưa từng có nhiều hy vọng. Kết hôn với anh, là trong lúc yếu đuối mà bồng bột quyết định, giống như kẻ lạc giữa sa mạc khô cằn níu lấy nguồn sống khi những người thương yêu cô nhất đều đã bỏ cô mà đi. Anh cho cô một gia đình, trở thành nơi cô ký thác toàn bộ yêu thương. Với anh, Lương Hòa có thể chỉ là một “người phù hợp để làm vợ”, nhưng với cô, Cố Hoài Ninh là người thương yêu thân thuộc nhất, là người cô không muốn xa rời nhất. ***   Anh không nói, cũng không tỏ thái độ gì, cô cũng không có can đảm để tiến bước, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ đợi. Cuộc hôn nhân này của Lương Hòa sẽ không có lối thoát nếu người cô gả không phải Cố Hoài Ninh. Người đàn ông của cô không chỉ là một đồng chí trung tá, còn là Cố tam thiếu gia, là con trai út được thương yêu nhất của Cố tướng quân. Bởi vị thế cùng cái danh Cố tam thiếu phu nhân, Lương Hòa bị “ép” đi phỏng vấn Diệp lão tướng quân, đồng thời biến mối quan hệ của cô cùng Cố Hoài Ninh bước sang một trang mới.  Sự thúc đẩy từ phía mẹ chồng khiến Lương Hòa quyết định chuyển tới thành phố S để được gần anh hơn. Cuộc sống theo quân hoàn toàn không tẻ nhạt như cô vẫn tưởng, dù phải sống ở một thành phố khác, cũng không có nhiều bạn bè thân quen, nhưng nơi đó có anh, với Lương Hòa như vậy là đủ.  Thế nhưng, cuộc sống sẽ luôn xảy ra nhưng điều khiến người ta không thể trở tay. Hôn nhân của cô quá vội vã, quá khứ của anh có quá nhiều điều cô không biết, tình cảm của anh quá sâu khiến cô không thể nắm bắt, cùng với câu chuyện xưa về vị ông ngoại mà cô không biết mặt khiến cô chao đảo.  Rốt cuộc Lương Hòa phải làm gì để giữ lấy hạnh phúc của mình? *** Thực ra, bạn không cần phải tưởng tượng mấy màn ngược tâm, ngược thân quằn quại, máu chó làm gì, bởi vì một cô gái như Lương Hòa cũng không thể làm ra chuyện lớn gì đâu. Hơn nữa, bởi vì người cô lấy là đồng chí trung tá Cố Hoài Ninh, vừa mới ngo ngoe ý định phản động đã bị bắt sống, tại chỗ tiêu diệt và chỉnh đốn.  Lương Hòa là một cô gái ngoan ngoãn, tính tình hòa ái, dễ dàng khiến người khác cảm thấy thân thiết. Vẻ ngoài nhìn cô có vẻ nhu nhược, nhưng lại có thể một mình đối mặt với cả gia đình chồng, không có lấy lòng nịnh bợ ai, không tỏ ra quá yếu đuối, dáng vẻ dịu hiền dễ làm người khác có cảm tình, càng khiến đàn ông có cảm giác muốn che chở.  Lương Hòa thực sự không thuộc tuýp mạnh mẽ, cô hay khóc, lại quá phụ thuộc vào tình cảm. Dù vậy, trong cuộc hôn nhân này, người dũng cảm bước lên trước lại là cô, người bày tỏ tình cảm cũng là cô. Lương Hòa không phải tuýp phụ nữ mạnh mẽ, biết tranh giành nhưng cũng không nhu nhược đến mức mặc người định đoạt, đối với những thứ quan trọng, cô vẫn biết trân trọng, giữ lấy. Ở một mức nào đấy, bản thân Lương Hòa là một sự mâu thuẫn, nhưng cái mâu thuẫn này được nắm bắt vừa đủ, tạo thành một nữ chính đặc biệt trong lòng tớ. Cố Hoài Ninh là một người đàn ông từng trải, tâm tư kín đáo, thế nên, trong mắt tất cả mọi người, việc hôn nhân của anh chỉ là một sự lựa chọn của lý trí. Thế nhưng, không một ai, ngay cả Lương Hòa cũng không biết được, nhân duyên của bọn họ bắt đầu từ rất lâu rồi. Anh chọn cô, đằng sau sự lý trí ấy còn bao gồm mấy phần tình cảm.  Cố Hoài Ninh hơn Lương Hòa bảy tuổi, đối với cô vốn muốn dưỡng từ từ, chờ cô lớn, cho cô thời gian để thích ứng với thế giới của anh. Thế nhưng cô gái nhỏ tưởng như ngoan ngoãn đó, lại có lúc cứng đầu xông về phía anh, khiến mọi kế hoạch của anh thay đổi. Có lẽ ban đầu lấy cô, tình cảm chưa đủ sâu, nhưng khi cô dũng cảm bày tỏ, khi cô níu lấy tay áo anh chờ đợi, đôi mắt hổ phách đó đã in sâu vào trái tim anh, trở thành chấp niệm trong lòng anh.  Cố Hoài Ninh là một người đàn ông thâm trầm, giống như hương nước hoa Davidoff trên người anh, mang theo hương vị của biển, khiến người ta dễ dàng trầm luân. Giống như nữ chính, hình ảnh Cố Hoài Ninh được nắm giữ rất tốt, không quá phô trương thần thánh, nhưng vẫn giữ được ánh hào quang “cao- phú- soái” điển hình, khắc sâu ấn tượng với tớ. Có thể nói “Chào anh, đồng chí trung tá” là biểu tượng quân nhân trong lòng tớ. Dù sau này, tớ cũng crush không ít các anh lính khác, nhưng vị trí của Cố Hoài Ninh trong tim tớ chưa từng thay đổi. Điều đặc biệt là, Lương Hòa là cô nàng bánh bèo duy nhất không bị tớ đày vào “lãnh cung”, thậm chí còn luôn được ưu ái nằm trong danh sách những nữ chính tớ ấn tượng nhất.  Với cá nhân tớ, “Chào anh, đồng chí trung tá” là tác phẩm tốt nhất của Scotland Chiết Nhĩ Miêu, bởi tất cả các nhân vật được xây dựng vừa đủ, tình tiết hợp lý, mạch truyện nhanh nhưng không làm mất sự thu hút riêng. Nếu bạn đang yêu thầm một anh lính hoặc chỉ đơn giản muốn cảm nhận biết chuyện tình yêu nhẹ nhàng, ấm áp của nhà lính, thì tớ xin nhiệt liệt hoan nghênh, vui mừng đá bạn xuống hố này nhé.  Review by #Gian Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** "Cố Gia Niên!" Mới sáng sớm giọng Lương Hoà đã vang lên, thím Trương đang nấu cơm trong bếp nghe thấy vậy thì ló đầu ra nhìn một cái rồi nhún vai quay vào tiếp tục nấu nồi cháo trên bếp. Không còn cách nào khác, đành mặc kệ vậy! Không phải là thím Trương bình chân như vại không quan tâm, mà là đã quá quen với cảnh đó rồi! Cậu nhóc bị gọi tên mặc bộ áo ngủ khoanh tay đứng trước cửa sổ, cái miệng nhỏ nhắn bặm lại, đôi mắt vừa đen sâu vừa to tròn đầy vẻ uất ức, nhưng khi thấy tấm ga trải giường trên tay mẹ, cậu nhóc vẫn nhỏ giọng nói, "Con không biết gì hết, vừa mới ngủ dậy thì đã tè ra một con mèo máy như thế rồi..." Mèo máy???? Vốn đang rất tức giận,nhưng khi nghe thằng bé nói như vậy Lương Hoà cũng vạch tấm ga trải giường nhỏ trong tay ra nhìn, nước tiểu của cậu nhóc tè ra thấm ướt một khoảng vải, trông cũng thật giống hình chú mèo máy Doreamon. Cô không biết nên khen trí tưởng tượng của con phong phú hay là nên tiếp tục giáo dục con không được tè dầm nữa. Trong phút chốc, cơn tức giận của Lương Hoà tiêu tán mất một nửa, cô đưa mắt nhìn cậu con trai đang đứng với vẻ mặt vô cùng biết lỗi, hỏi: “Tối qua mẹ đã nhắc con như thế nào, còn nhớ không?" Đôi mắt cậu nhóc sáng rực một cách sinh động, đáp, "Mẹ nói trước khi đi ngủ thì không được uống nhiều nước." Quả nhiên là còn nhớ rõ, "Vậy con đã uống mấy ly nước?" Đôi mắt cậu nhóc lại vòng vo nhìn xung quanh, một ngón tay mập mạp giơ ra. "Bao nhiêu?" Lương Hoà không tin hỏi lại. Cậu nhóc do dự, lại giơ ra thêm một ngón tay nữa. "Hai ly thôi à?" Giọng cô cao hơn thêm một tông, "Có thật không?" Cậu nhóc không còn cách nào khác đành xoè ra ba ngón tay trước mặt mẹ, xong rồi liếc trộm mẹ một cái, thấy Lương Hoà không nói gì thì vội vàng chạy vụt tới ôm lấy chân cô, gục đầu trên đùi cô cọ qua cọ lại. Lương Hoà bất đắc dĩ xoa đầu con trai, cô nhớ trước đây chồng mình không thích mái tóc được làm xoăn tít của Cố Gia Minh, ai ngờ bây giờ đứa con trai này của hai người vừa mới sinh đã có một đầu tóc xoăn, may mà không đến mức xoăn tít như đầu Cố Gia Minh làm hồi đó. Lương Hoà đã từng cùng Cố Hoài Ninh thảo luận về một vấn đề, xem sự nghịch ngợm và giảo hoạt của Cố Gia Niên được thừa hưởng từ đâu. Lương Hoà nói một cách nghiêm túc rằng hồi nhỏ cô rất ngoan, rất vâng lời cha mẹ và bà ngoại. Cố Hoài Ninh nghe vậy thì bật cười, ừ một tiếng, giọng anh nâng hơi cao như là một câu hỏi, khiến cô có cảm giác nổi cả gai ốc, "Vậy theo ý của em thì, Gia Niên là di truyền từ anh có phải không?" Quả nhiên là tín hiệu nguy hiểm, Lương Hoà giả vờ người ngây ngô rồi đánh trống lảng sang chuyện khác. Dứt ra khỏi dòng hồi tưởng, Lương Hoà xoa đầu con trai, thở dài, "Được rồi, mẹ sẽ không phê bình con, lần sau phải nhớ trước khi đi ngủ không được uống quá nhiều nước, nếu không sẽ lại đái dầm. Biết chưa? Bây giờ đi đánh thức em với mẹ." Nhắc đến đứa con còn lại Lương Hoà nhịn không được muố n thở dài thêm một lần nữa. Cô dẫn Cố Gia Niên đi vào giường của Cố Gia Giai, thấy cô bé nằm úp sấp tay chân xoãi ra, hai bắp chân bé nhỏ đè lên chăn, cái chăn thì bị cuộn lại thành một vòng tròn trông xù xì không ra hình dáng. Lương Hoà tiến lại gần vỗ nhẹ nhẹ lên cái mông nhỏ của con gái, cô bé trở mình tiếp tục ngủ. Lương Hoà mỉm cười dịu dàng, vỗ vỗ mông con thêm một lần nữa, Cố Gia Giai lại tiếp tục trở mình, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cuối cùng giấc ngủ bị đánh thức, cô bé ôm chăn chậm rãi mở mắt ra, lại vẫn là một đôi mắt đen tròn mà sâu thăm thẳm, sao y bản chính. Bị đánh thức khỏi giấc ngủ ngon cô bé rất bất mãn, thấy mẹ và anh trai đứng trước giường của mình, cái đầu nhỏ bé nguẩy nhìn một cái liền biết ai đã làm phiền giấc ngủ của mình, đôi mắt to tròn trợn lên, cái miệng nhỏ xinh bĩu ra, chuẩn bị khóc. Lương Hoà vừa thấy đôi mắt con gái nhíu lại liền nói một cách uy hiếp, "Nếu không dậy ngay thì trứng ốp lếp của bà Trương sẽ hết sạch bây giờ, còn muốn ngủ tiếp nữa hay thôi?" Quả nhiên cô vừa dứt lời, cô bé liền đứng bật dậy nhảy xuống giường. Lương Hoà thở ra một hơi dài. Ai nói là long phượng thai thì tốt chứ, chỉ một đứa thôi đã khó chăm sóc rồi, một lúc sinh hai đứa, chỉ việc đánh thức chúng dậy mỗi buổi sáng thôi cũng là cả một công trình vĩ đại. Lương Hoà vừa chải đầu cho con gái vừa giữ chặt cho cô bé đừng xoay người lung tung. Cố Gia Giai hưởng thụ sự phục vụ của mẹ, ngẩng đầu nhìn lên khung ảnh gia đình treo trên tường, hỏi, "Mẹ ơi, khi nào thì ba mới về?" Lương Hoà mỉm cười, thắt một bên bím tóc cho con gái trả lời, "Con nhớ ba lắm phải không?" Thấy cô bé gật đầu lia lịa cô lại cười nói thêm, "Ba sắp về rồi, nhìn thấy tờ lịch con hổ trên tường kia không, mẹ đã nói như thế nào nhỉ, nó có nghĩa là gì?" Cô bé Cố Gia Giai ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời, "Mẹ nói đó là năm con hổ." "Thông minh lắm." Lương Hoà hôn một cái trên khuôn mặt bầu bĩnh mềm mại của con, "Chờ đến khi lịch tường từ con hổ biến thành con thỏ thì ba sẽ về nhà." (* Trong 12 con Giáp của Trung Quốc không có con Mèo, thay vào đó là con Thỏ, sau năm Dần sẽ là năm Thỏ ) Mời các bạn đón đọc Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá của tác giả Scotland Chiết Nhĩ Miêu.