Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vũ Điệu Của Trung Tá

Một người là sinh viên trẻ tuổi dạt dào Một người là trung tá bá đạo thâm trầm Cô gặp anh, từ cự tuyệt  cho đến chấp nhận Lặng lẽ quay đầu, thì ra, cô chưa bao giờ là điệu nhảy trong lòng. *** Review “Vũ điệu của trung tá” ~ mii ~ Đọc xong cuốn “Vũ điệu của trung tá” trong hai ngày cuối tuần, tự nhiên muốn viết chút gì đó cho câu chuyện này. Lần đầu viết review truyện, mọi người cho ý kiến nhé Đầu tiên, cám ơn chị eyahim đã dịch truyện ^^ Dạ Mạn không phải là cái tên quá nổi tiếng trong giới tác giả ngôn tình Trung Quốc, nhưng chất lượng những tác phẩm của Dạ Mạn thực sự làm tôi khá hứng thú. Cốt truyện tuy không lạ, nhưng cách xây dựng tình huống truyện và cách xây dựng tâm lý nhân vật đã làm tôi phải suy nghĩ rất nhiều. “Vũ điệu của trung tá” kể về tình yêu suốt mười năm của Hàn Sơ Vũ dành cho Tịch Hạo Trạch. Sơ Vũ là cô sinh viên nhà nghèo, từ nhỏ mẹ bỏ cô đi theo một người quân nhân, cô sống với cha và mẹ kế, cùng với đứa em trai Hàn Thần. Cuộc sống sẽ bình lặng trôi qua nếu như Sơ Vũ không gặp Hạo Trạch – chàng quân nhân thâm trầm, chín chắn. Từ ánh mắt đầu tiên, cô đã nhận ra đó là chàng trai năm xưa, cháu trai người ông là cấp trên của ông nội Sơ Vũ, là anh trai năm xưa đã bắt cua thả vào người cô, là chàng trai đền cho cô quả cầu thủy tinh mà cô yêu quý trân trọng, và cũng là tình cảm thầm kín nhưng nhẹ nhàng suốt thời thơ ấu của cô. Cô yêu anh! Đúng vậy, rất yêu, yêu bằng cả con người mình. Vì chuyện mẹ bỏ đi năm xưa nên cha Sơ Vũ đặc biệt chán ghét “quân nhân”, thế nhưng với tình yêu của mình dành cho anh, Sơ Vũ đã chấp nhận đánh đổi nhiều thứ: cô xin cha thấu hiểu cho tấm lòng mình, cô làm theo lời mẹ chồng, đến làm việc tại Đoàn nghệ thuật Quân đội. * “Ba, con thích anh ấy.” Miệng cô cong lên, cười nhẹ. Sơ Vũ thường nghĩ đến một câu thơ “Nhớ rõ năm tháng còn nhỏ, anh thích nói chuyện để em cười, trong mộng hoa vui vẻ biết bao nhiêu” . Ngày bé cô vẫn luôn mơ một giấc mộng nhưng trưởng thành lên cô không dám nghĩ nữa, cô chỉ có thể đặt Tịch Hạo Trạch vào một loại là giấc mơ của cô. Khi hạnh phúc một lần nữa đến gõ cửa, cô vẫn không khống chế được chính mình. Cô do dự từ từ vươn tay ra cho Tịch Hạo Trạch, mong đầu kia sẽ không vứt bỏ cô. Sơ Vũ ngẩng đầu, kiên định nhìn Hàn Đức Quần: “Ba, con muốn hạnh phúc của con.” * Và rồi tình yêu của họ đã được đáp đền bằng một đám cưới và một mái ấm hạnh phúc, nơi có người chồng cô yêu thương, nơi có bố mẹ chồng quan tâm, có người ông hiền từ, cô em chồng hoạt bát và cháu gái Nữu Nữu xinh xắn. * Tiếng đàn nhẹ nhàng trên thuyền truyền đến tai anh, khóe miệng anh giật nhẹ, cũng không so đo với cô, ngón tay gõ gõ trên tay lái, bỗng dưng ánh mắt chợt lóe lên: “Sơ Vũ, hay là chúng ta đánh cuộc đi, bây giờ em hãy đứng đó, nếu trong vòng 15 phút, tôi tìm thấy em, đêm nay em… sẽ phải đi theo tôi?” Sơ Vũ đột nhiên nghẹn lại, mặt đỏ lên, cô cắn môi, bên tai truyền đến tiếng đàn du dương. Gió lạnh phơ phất thổi tới, làm cho đầu óc cô đang mê man bỗng dưng tỉnh táo. “Sao? Không dám ư!” Tịch Hạo Trạch mỉm cười. “Vì sao tôi phải thách đố cùng anh?” “Nếu tôi không tìm thâý em, tôi có thể đồng ý với em một nguyện vọng. Coi như là quà tết Nguyên tiêu, ví dụ như…” Tịch Hạo Trạch cố ý dừng một chút rồi nhẹ nhàng nói: “Chuyện tham gia vào đoàn nghệ thuật của người bạn kia, đương nhiên, em cũng có thể từ chối.” Lời nói của anh giống như thuốc phiện mê hoặc cô, cô há miệng thở dốc, hô hấp cũng nhanh hơn . “Bây giờ tôi đếm đến 3 nếu cô không trả lời coi như tôi chưa nói gì.” Khóe miệng Tịch Hạo Trạch nhếch lên. “1 “ “2 “ “3 “ * “Người thứ ba” là một nhân vật không-thể-thiếu trong motip truyện ngôn tình. Ở đây cũng vậy, Dạ Mạn đã thành công khi miêu tả Tô Y – người con gái tài đức vẹn toàn – là mối tình đầu sâu sắc của Hạo Trạch. Thế nhưng đứng trước tình yêu, con người dù cao thượng đến đâu cũng trở nên ích kỷ. Cô đã chọn con đường chia rẽ tình cảm của Sơ Vũ để cướp Hạo Trạch về bên mình. Hạo Trạch cứ mãi kiếm tìm hình bóng của Tô Y trên người Sơ Vũ, nhưng phải đến giây phút người vợ của anh bị sảy thai, anh mới biết anh yêu cô rất nhiều! Anh không biết tình yêu đó bắt đầu từ đâu, anh chỉ biết khi nhìn thấy cô đau đớn, tim anh đau gấp trăm ngàn lần, khi thấy cô tuyệt vọng, anh hận không thể mắng bản thân mình vạn lần. Anh yêu cô! Khi anh nhận ra điều đó thì đã quá muộn. Vào lúc này thân thế của Sơ Vũ và người mẹ ruột của cô cũng được tiết lộ, điều này càng làm cho cục diện thêm mong manh và bế tắc. Cách giải quyết vấn đề để cho Sơ Vũ và Hạo Trạch quay về bên nhau của Dạ Mạn rất đặc biệt, thật sự làm độc giả bất ngờ và cảm thấy viên mãn. Còn về chuyện bất ngờ như thế nào, xin mời các bạn đón đọc câu chuyện tại nhà eyahim.wordpress.com =)))) Tuyến nhân vật phụ cũng TMD máu chó =)))) Thật may mắn đây không phải là truyện ngược, kết thúc của truyện rất dễ thương và cảm động với sự chào đời của tiểu quỷ Tịch Lạc và Tịch Hàm. Cả nhà từ lớn đến bé đều yêu mến, bảo vệ Lạc Hàm, chỉ có ông bố già Hạo Trạch bị cho ra rìa. Thật đáng đời, haha =))) * Ngày đầu hè, từng làn gió nhẹ thoảng qua, trông sân thoang thoảng hương mộc lan. Những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, Tịch Hạo Trạch vừa từ bên ngoài trở về, căn nhà yên tĩnh. Anh thay quần áo xong đi vào phòng ngủ thì thấy hai con đang ngon giấc ngủ say. Dáng ngủ của Tịch Lạc rất thục nữ, hoàn toàn tương phản với anh trai, chăn gối đã sớm bị cậu bé đạp xuống. Tịch Hạo Trạch vuốt trán con trai rồi cẩn thận đắp lại chăn. Nét mặt của hai đứa đã dần rõ ràng, Tịch Hàm càng ngày càng giống Sơ Vũ, nhất là đôi mắt, những lúc con trai nhìn anh cười, tựa như nụ cười Sơ Vũ dành cho anh hôm hôn lễ. Tịch Hạo Trạch mỉm cười, cúi đầu hôn lên trán cậu bé. * ”Sơ Vũ, cám ơn em.” Tâm có bình an thì trời mới sáng. * Đây là một câu chuyện rất đáng đọc, hãy thưởng thức nhé! *** Hàn Sơ Vũ thích Tịch Hạo Trạch. Rất lâu rồi, từ khi chỉ mới là một cô bé 7 tuổi. Ấn tượng tuổi thơ quá sâu đậm, đến nỗi thật nhiều năm sau này, khi gặp lại nhau lần nữa, cô đã lập tức nhận ra anh.   Duyên phận, nói đến là đến. Tịch Hạo Trạch không nhận ra Hàn Sơ Vũ, nhưng ngay trong đêm nhìn thấy cô múa trên sân khấu, anh đã tự mình ra một quyết định. Theo đuổi Hàn Sơ Vũ, cưới cô về nhà. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Thật ra, ngoại trừ Tịch Hạo Trạch, mọi người ai cũng thấy bất ngờ, sao có thể nhanh như vậy? Nhưng biết nói sao đây, kể từ lúc Hàn Sơ Vũ nhận ra anh, tất cả những hoài nghi cũng đều được cô hoặc là nhẹ nhàng bỏ qua, hoặc là tự mình tìm cho anh một lý do.    Có lẽ là anh còn có chút ấn tượng với cô, có lẽ là tiếng sét ái tình, cũng có thể vì anh đã đến tuổi lập gia đình mà công việc thì quá bận? Sao cũng được, Hàn Sơ Vũ cảm thấy sự chân thành của anh là thật, sự xuất hiện đúng lúc của anh trong lúc gia đình cô gặp khó khăn cũng là thật.   Họ kết hôn.   Hàn Sơ Vũ là một cô gái xinh đẹp dịu dàng, lại rất hiểu chuyện, cho nên cô rất nhanh được mọi người trong nhà anh yêu mến. Cuộc sống sau khi kết hôn của hai người thật sự êm đềm tốt đẹp. Mặc dù có lúc Hàn Sơ Vũ cảm thấy Tịch Hạo Trạch có gì đó hơi lạ, nhưng sự quan tâm chăm sóc đúng mực của anh dành cho cô, khiến Hàn Sơ Vũ một lần nữa lựa chọn tin tưởng.   Cho đến ngày người kia quay về.   Đúng vậy, đó là người cũ của Tịch Hạo Trạch, cũng là người mà cho dù đã rời đi nhiều năm vẫn có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, theo một cách mà ít ai ngờ tới nhất.   Hàn Sơ Vũ thừa nhận, trái tim cô rất nhỏ bé, cho nên rất nhiều năm cũng chỉ có thể chứa đựng hình bóng của một người. Chính vì nhỏ bé, cho nên cô cũng không thể nào chấp nhận được việc mình chỉ là thế thân của một ai đó. Cô biết rõ, Tịch Hạo Trạch đã ba mươi tuổi, đẹp trai chững chạc, sao có thể giống như cô chưa từng yêu đương? Nhưng mà…   “Tịch Hạo Trạch, anh có thể không yêu em, nhưng sao có thể xem em như một kẻ thế thân chứ? Anh có biết em đã thích anh bao nhiêu năm rồi không?”   Khi nghe người vợ đầu ấp tay gối mà mình đã bắt đầu yêu thương thực sự nói câu này, Tịch Hạo Trạch như chết lặng. Nhưng anh không thể phản bác, bởi vì Hàn Sơ Vũ đã nói đúng một phần.   “Sơ Vũ, xin lỗi em.”   “Xin lỗi em, chuyện lúc đầu.”   “Xin lỗi em, vì đã không nói rõ mọi chuyện.”   Tịch Hạo Trạch thừa nhận, nguyên nhân anh chọn cô một phần bởi vì cô cũng là diễn viên múa giống người cũ của anh. Sau mối tình dang dở đó, Tịch Hạo Trạch xác định, mình muốn tìm một người để đi cùng suốt quãng đường còn lại, mặc kệ có phải là yêu hay không, anh cũng sẽ cho người ta một cuộc sống hạnh phúc.   Nhưng anh sai rồi. Suy nghĩ ích kỷ đó của anh đã vô tình làm tổn thương cô gái đã yêu anh sâu đậm, cũng làm tổn thương chính anh, bởi vì anh muộn màng nhận ra, tình yêu đã đến.   Cô gái nhỏ dịu dàng đó, vì anh mà đã nhún nhường biết bao, vì anh mà đã bỏ mặc cảm xúc của bản thân, cho đến khi phát hiện, tất cả chỉ là lừa dối.    “Tịch Hạo Trạch, làm thế nào mới có thể ly hôn?”   Khi Hàn Sơ Vũ thốt ra câu nói này, không khác nào một nhát dao đâm thẳng vào tim Tịch Hạo Trạch. Thì ra, Hàn Sơ Vũ không yếu đuối như anh nghĩ, thì ra khi bị tổn thương, cô cũng có thể quyết liệt như vậy. Nhưng tất nhiên, chuyện này là không thể. Tịch Hạo Trạch biết mình sai, nhưng không thể để cô cứ như vậy mà rời đi được. Bởi vì Hàn Sơ Vũ chỉ nói đúng phần đầu, còn phần sau, lý lẽ thuộc về anh.   Chọn cô giống người cũ là lỗi của anh, nhưng trải qua những ngày tháng bên cạnh Hàn Sơ Vũ, anh đã hiểu rằng, đây là một lựa chọn sáng suốt nhất trong cuộc đời của anh. Anh đã thực sự yêu cô mất rồi. Vì chính cô, chứ không phải là một ai khác.   Nhưng bây giờ có nói gì cũng đã muộn, Hàn Sơ Vũ không còn tin anh nữa.   “Em vẫn yêu anh, nhưng đã không còn chấp nhất phải ở bên anh nữa rồi.”   Để người con gái mình yêu nói ra câu này, Tịch Hạo Trạch cảm thấy mình chết ngàn lần cũng không xứng đáng với tình yêu của cô. Nhưng anh là ai chứ? Anh là một trung tá lẫy lừng, chưa từng có trận chiến nào mà anh chưa đánh đã bỏ cuộc.    Thế nên, cho dù vợ anh giận dỗi anh, không cho anh biết sự tồn tại của hai hạt đậu mới nảy mầm trong bụng cô, lặng lẽ tìm nơi hẻo lánh để trốn tránh anh, thì anh cũng nhất quyết phải mang cô về nhà cho bằng được.   Kết cục đương nhiên là Hàn Sơ Vũ không thể nào so tài với Tịch Hạo Trạch được rồi. Đàn ông đã yêu vào, thì đánh chết cũng không chịu đi, mà đây còn là một anh quân nhân vừa cứng vừa thẳng! Tuy vẫn còn rất giận, nhưng Hàn Sơ Vũ biết, Tịch Hạo Trạch cũng chẳng dễ dàng gì. Sau khi thân phận của cô được tiết lộ và một loạt những biến cố khác, Tịch Hạo Trạch cuối cùng cũng hiểu ra một điều, không có cái gì gọi là người cũ, chỉ có hiện tại và tương lai của anh với Hàn Sơ Vũ mới là quan trọng nhất.   Tịch Hạo Trạch, em kết hôn với anh là vì em yêu anh. Tuy anh không dùng tiền đề này để kết hôn với em, nhưng em lựa chọn tin tưởng anh một lần nữa.   Hàn Sơ Vũ, cho dù anh kết hôn với em với lý do gì đi chăng nữa, thì tình yêu anh dành cho em bây giờ là thật, là em thật sự đã khiến anh yêu em.   Cảm ơn em, đã… tha thứ cho anh. _____   “ “: Trích từ truyện Review Lâm Thái Y - lustaveland.com Mời các bạn đón đọc Vũ Điệu Của Trung Tá của tác giả Dạ Mạn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún - Phong Lưu Thư Ngốc
“Cẩu Hoàng đế” được sủng phi “bia đỡ đạn” nhận nuôi, đi theo sủng phi rồi trải qua các loại cung đấu tàn khốc, rốt cuộc cũng tìm được tình yêu đích thực đời mình. PS: Ngược thể xác và tinh thần “cẩu Hoàng đế”, không ngược nữ chính. “Cẩu Hoàng đế” sẽ về lại hình người. Đây không phải là truyện cung đấu chính hiệu, tình yêu cũng có, chuyên sủng cũng có. Từ góc nhìn của chó con quan sát chính phi tần cùng nhi tử của mình, thì ra con người dịu dàng, đóa hải đường động lòng người ấy thực chất cũng là hoa ăn thịt người; những Hoàng tử Công chúa hiếu thảo lễ nghĩa, thông minh đáng yêu, chỉ trong giây lát đã có thể biến thành ác ma, mỗi một bước đã phá vỡ tất cả mọi thứ. Nhưng cũng là ông trời phù hộ, cẩu Hoàng đế đã đi theo một chủ nhân tốt, tháo gỡ mọi nút thắt ấy. Mặc dù quá trình cũng khá gian nan, kết cuộc cũng thực tốt đẹp. *** Thời gian lẳng lặng trôi, chỉ chớp mắt, mùa xuân trăm hoa đua nở, yến oanh ríu rít đã qua đi, cái nắng oi ả của mùa hè, tiếng ve râm ran cũng gần kết thúc. Thắng lợi trong trận chiến với Tương Bắc Vương đã gần kề, bầu không khí trên triều đình cũng dễ thở hơn không ít. Mà một khi người ta không có chuyện gì làm thì ắt sẽ cố tìm chuyện khác để ‘phát sinh.’ Hoàng hậu mang thai đã sáu tháng, thời gian Hoàng thượng độc sủng Hoàng hậu đã gần một năm dài, không hề có ý triệu tẩm các phi tần ở biệt cung, điều này làm cho các gia tộc của phi tần địa vị cao vô cùng bất mãn, âm thầm khích Ngự sự dâng tấu chương, khuyên can Hoàng đế rải đều ‘mưa móc.’ Ngày lâm triều hôm nay, Chu Vũ Đế mặt vô cảm bước vào Thái Hòa Điện, phía sau là Thường Quý ôm theo một chồng tấu chương, nhìn về quần thần bên dưới mà thương hại. Thường Hỉ đã ‘chết bệnh’, làm sư phụ, hắn giao cho đồ đệ rất nhiều bí kíp, điều thứ nhất chính là đắc tội với Hoàng thượng cũng không thể đắc tội với Hoàng hậu. Hoàng thượng chính là ‘thê nô’, một ‘thê nô’ không thể cứu vớt được gì nữa! Bây giờ bụng Hoàng hậu càng ngày càng lớn, thân thể đang trong thời gian yếu ớt mệt mỏi nhất, Hoàng thượng quan tâm yêu thương mấy cũng cảm thấy không đủ, mấy người này còn nhân lúc này vuốt râu cọp, quả nhiên là chán sống mà. “Có việc khởi tấu, vô sự bãi triều!” Thường Quý dài giọng hô. “Thần có bản khái tấu!” Một Ngự sử đứng ra, dõng dạc trần thuật chuyện Hoàng tự quan trọng với Hoàng gia như thế nào, xin Hoàng thượng đừng nên trầm mê nữ sắc, hại nước hại dân. Hắn vừa dứt lời, vài Ngự sử khác cùng đại thần đương triều cũng bước ra khỏi hàng phụ họa, vô cùng ‘náo nhiệt.’ “Trầm mê nữ sắc, hại nước hại dân. Trẫm không biết yêu thương thê tử cũng là một loại tội lỗi.” Chu Vũ Đế từ từ mở miệng, giọng nói âm trầm lạnh lẽo khiến quần thần bên dưới run lên. ... Mời các bạn đón đọc Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún của tác giả Phong Lưu Thư Ngốc.
Bạch Vũ Một Thạch Lăng - Arams
Lăng Thư Minh, vì cha nuôi phạm tội mưu phản mà phải chịu tội, trở thành quân nô, đày ra biên ải. Hắn động tâm với Tiêu Lâm, nhưng tiêu lâm bao nhiêu phần tình ý đều là dối gạt, thư minh vì nghĩa phụ đã cố hết sức trong kế hoạch của nghĩa phụ. trước khi sung quân thư minh phát hiện hắn mang thai, đứa con của hắn và Tiêu Lâm, người hắn hận vô cùng. Tiêu Lâm vì lo cho Thư Minh nên một mình tìm đến biên cương xem hắn, ai ngờ lúc đến chính là bắt gặp hắn trong tình cảnh cực khổ mà đau lòng, bị nhân đánh, bị nhân sỉ nhục. Đưa Thư Minh về chạy chữa mới phát hiện hắn mang thai, đứa con là của mình. Chưa kịp mừng vì được làm cha thì cái thai đã mất. Đang tính toán thế nào an ủi khi Thư Minh tỉnh, Tiêu Lâm không ngờ rằng khi hắn tỉnh lại, lại đối với mình vô tình, Thư Minh a Thư Minh, ta biết mình làm sai nhưng ta quyết sẽ giành lại ngươi một lần nữa… *** Biên cương phía Bắc của Vệ quốc, gần đại mạc. Một năm bốn mùa cát vàng cuồn cuộn, quanh năm nóng bức. Quân doanh đóng tại một tòa thạch lớn, mấy chục dặm xung quanh không bóng người, chỉ duy nhất tòa thạch này đứng vững trên sa mạc mênh mông, đây là nơi đóng quân bảo vệ biên cương của Vệ quốc. Đại tướng quân Lưu Mạnh lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh nhìn Cảnh vương đang ăn nho. Cảnh vương ngồi trên ghế lắc lắc đôi chân, vừa ăn nho vừa phun hạt, nói “Ta chỉ đến đây dạo, ngươi không cần phải sợ như vậy, không phải Hoàng Thượng phái ta đến.”. Lưu đại tướng quân gật đầu như đảo toán,“Dạ, dạ, dạ.” Trong tâm thì nói không phải hoàng thượng phái tới là tốt rồi, bất quá Cảnh vương cùng hoàng đế là cùng mẹ sinh ra, vẫn là nên cẩn thận hầu hạ cho tốt, vị này cùng hoàng đế thật không thề nói ai quyền cao hơn ai a. Chạng vạng hôm nay vương gia bỗng nhiên đến, lẻ loi một mình, bên người một cái thị vệ cũng không mang. Hắn ngẩng đầu thử hỏi “Không biết vương gia có cần mạt tướng làm gì không?”. Lông mi Cảnh vương khẽ run, nhãn châu chuyển động, xua tay nói “Không có việc gì, ta đang trên đường du ngoạn, ở nơi này của ngươi nghỉ chân một lát.”. Gặp Cảnh vương không muốn nói rõ, Lưu đại tướng quân sẽ không dại gì mà hỏi thêm, liền đổi đề tài, cung kính nói “Vương gia nếu có việc gì cứ phân phó. Mạt tướng sẽ đi làm ngay, nơi này vương gia tạm thời ngụ lại, nếu như có gì không thích, Vương gia cứ sai người nói với mạt tướng, mạt tướng nhất định chỉnh sửa thỏa đáng.”. ... Mời các bạn đón đọc Bạch Vũ Một Thạch Lăng của tác giả Arams.
Tình Yêu Đau Đớn Thế - Đằng Qua
Ngày tháng trôi chảy, những bóng hình vụn vỡ, nhưng lần sau gặp lại, họ vẫn chìm trong mắt nhau. Nhận ra người gạn gái thân thiết Tô Nhiêu độ này bỗng dưng chểnh mảng học hành, rồi đột ngột bỏ đi với người yêu mới quen đã gần hai tháng chưa thấy quay lại, Đường Du lo lắng, cô lên đường đến thành phố N hòng kéo bạn trở lại. Cô không thể ngờ, đó lại là chuyến đi định mệnh thay đổi cuộc đời mình. Gã đàn ông khiến Tô Nhiêu si mê là Tôn Văn Tấn, một kẻ hào hoa có sở thích làm đau lòng phụ nữ, mà dường như chưa có cô gái nào từ chối cơ hội được ở bên gã. Nhưng khi đối diện một Đường Du xinh đẹp, lạnh lùng và cô độc, gã chợt thấy hoang mang, bối rối trước cảm giác rung động lạ lẫm, khuấy động từ đáy sâu ký ức. Hai con người ấy tìm mọi cách trốn tránh một tình yêu không mong đợi. Song sợi dây tình cảm ấy vẫn thắt chặt họ với nhau, dù có gây ra bao đau đớn. “Tình yêu đau đớn thế, là bởi trên đời có loại người như Tôn Văn Tấn. Anh có thể mang tới thứ bạn mong ước, và cũng có thể lấy đi. Khi anh dâng cả tấm chân tình cho một người con gái, thật đáng ngưỡng mộ biết bao. Nhưng khi anh nói muốn buông tay từ bỏ, Anh sẽ vĩnh viễn không chịu cho bạn câu trả lời. Hy vọng trên thế giới này không có Tôn Văn Tấn.” *** Chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ gặp Tôn Văn Tấn trong tình huống như thế! Đó có thể coi là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm Đường Du quay lại thành phố N. Theo chỉ dẫn, Đường Du bắt taxi từ khách sạn nơi cô ở để đến biệt thự tìm Tô Nhiêu. Từ trong xe nhìn ra ngoài, toàn là cảnh thành phố ban đêm phồn hoa, náo nhiệt với những sắc đèn màu xanh đỏ. Ra khỏi thành phố ồn ào, xe dần đi lên núi. Xung quanh con đường núi là những cây ngô đồng Pháp cao lớn, trồng thành hàng. Tay lái xe không kìm được sự tò mò, liền hỏi: “Cô sống ở đây à?” “Không, tôi đến thăm bạn!” “Ha ha, bạn cô giàu có thật đấy! Đây là khu người giàu nổi tiếng của thành phố N chúng tôi. Mỗi căn biệt thự cũng dễ đến mấy chục triệu.” Tay lái xe nhất thời nổi hứng trầm trồ thốt lên đầy ngưỡng mộ, nói xong, thấy Đường Du không phản ứng gì nên không tiếp tục nữa. Những tòa biệt thự nối tiếp lướt qua cửa kính ô tô mỗi lúc một nhiều, lát sau, xe rẽ ngoặt rồi dừng lại, đến nơi rồi. Trả xong tiền taxi, Đường Du thấy một phụ nữ từ trong nhà ra đón, chị ta thấy cô xuống xe liền vội cười hỏi: “Cô có phải là Đường Du không? Tô Nhiêu dặn tôi đón cô.” Đường Du ngạc nhiên hỏi: “Tô Nhiêu đâu, cô ấy đi đâu rồi?” “Cô ấy à.” Người phụ nữ cười đầy ẩn ý, “vừa nghe bảo Tôn Văn Tấn về liền lập tức xuống núi đón rồi, thế nên mới dặn tôi ra cổng lớn dẫn cô vào. Nhưng mà, tôi ra đến cổng đã thấy Tôn Văn Tấn rồi, Tô Nhiêu không đón được anh ấy chắc sẽ quay về ngay thôi. Cô vào trong nhà đợi đi.” May quá, gặp Tôn Văn Tấn cũng là lý do chính Đường Du đến thành phố N lần này. Trước khi đến đây, cô đã tự nhủ với mình là phải xem người đàn ông đó thế nào mà khiến Tô Nhiêu mới gặp đã không thể dứt ra được. Đường Du và Tô Nhiêu cùng học Đại học ở thành phố B. Đã hai tháng nay không thấy Tô Nhiêu xuất hiện ở khoa. Phải biết rằng cả hai mới chỉ là sinh viên năm thứ hai, hơn nữa, trước đây Tô Nhiêu chưa từng biết trốn học bao giờ. Do hoàn cảnh gia đình khó khăn, việc cô học đại học đã ngốn hết khoản tiền tích góp của mẹ nên Tô Nhiêu vô cùng trân trọng việc học hành. Không ngờ, cô gái ngoan đó đã nghỉ liền một mạch hai tháng nay không đến trường. Việc này xảy ra sau khi Tô Nhiêu quen Tôn Văn Tấn. Đường Du không khuyên can được nên đành phải bịa lý do rằng bạn bị ốm. Hôm cô lên khoa xin nghỉ, chủ nhiệm khoa còn gặng hỏi rốt cuộc Tô Nhiêu bị bệnh gì. Bệnh gì à? Virus bệnh này tên là Tôn Văn Tấn! Đương nhiên Đường Du không nói vậy, chỉ nói rằng Tô Nhiêu bị thương hàn, phải nằm viện mấy tháng. Thầy có biết cuốn “Thương hàn tạp bệnh luận” của Trương Trung Cảnh không? Vào thời cổ đại bệnh này được coi là trọng bệnh, hầu như không chữa được, ngay cả thời nay cũng khó chữa trị, nên bạn ấy phải nằm viện rồi. Thầy chủ nhiệm nhìn Đường Du hoa chân múa tay minh họa, cuối cùng gật đầu bảo hiểu rồi, rồi dặn Đường Du nói với Tô Nhiêu nhớ mang xác nhận của bệnh viện về. ... Mời các bạn đón đọc Tình Yêu Đau Đớn Thế của tác giả Đằng Qua.
Lâu Chủ Vô Tình - Nhất Độ Quân Hoa
Chàng là vị thiếu hiệp trượng nghĩa được người người trong giới Võ Lâm ngưỡng mộ. Nàng là lâu chủ của Yến Lâu, nữ ma đầu giết người không ghê tay khiến kẻ gặp kẻ kinh. Nếu không phải là duyên phận, chàng và nàng tuyệt đối không thể gặp gỡ nhau, hoặc nếu gặp gỡ thì cũng là hai kẻ đứng hai bên chiến tuyến, tuyệt đối không đi chung đường. Nhưng đó lại là trò đùa của duyên phận. Dây tơ hồng lại vô tình mà hữu ý gắn kết hai người ở hai giới hắc đạo – bạch đạo đến với nhau. Họ gặp nhau, yêu nhau, hứa hẹn với nhau như một lẽ thường tình, nhưng tại sao lại không thể vô tư ở bên nhau đến cuối cuộc đời giống như những đôi trai gái khác? Bởi vì ngay từ đầu, mối tình này đã định sẽ không thể có cái kết tốt đẹp. Nàng có nhiều nam sủng, nhưng chưa từng động tình với một ai. Sống trong giết chóc đã lâu, nàng hình như đã sớm tê liệt cảm xúc. Mà ngày hôm đó, chàng xuất hiện trong bộ lam y sạch sẽ, kiếm dài đeo trên lưng cưỡi ngựa tốt phi tới, mang theo nhiệt huyết bừng bừng của người trẻ tuổi – cái mà nàng đã mất đi, chân thành nói với nàng rằng muốn giết ác tặc cứu người, nàng chợt nghĩ, hay là“yêu thử một lần xem sao”. Sau lần đầu tiên gặp gỡ Lãnh Phi Nhan, hình ảnh nàng trong mắt chàng vẫn luôn là một Ngôn Ngôn cô nương trong sáng khiến người khác có cảm giác trìu mến trong lòng. Không biết tự bao giờ nàng đã chiếm hữu trái tim hắn, khiến một vị thiếu hiệp luôn giữ chừng mực như hắn cũng thấy tim loạn nhịp khi cùng nàng tiếp xúc gần gũi. “Ngôn Ngôn, muội bằng lòng gả cho ta không?” “Cho dù xảy ra chuyện gì, cả đời không xa không rời.” Lời hứa ấy chứa đựng tất cả tình cảm yêu thương cùng trân trọng của Tàng Ca. Đó là Ngôn Ngôn của chàng, là thê tử tương lai của chàng. Nhưng trên đời này đâu thật sự có một Ngôn Ngôn cô nương nào? Chỉ có nàng, Lãnh Phi Nhan, lâu chủ Yến lâu. Nàng xuất hiện với cây kiếm trong tay và giọng nói đầy sát khí đứng trước mặt mọi người, khi hai người chạm mặt nhau, nàng thở dài nghĩ : “Cuối cùng…vẫn phải đối mặt”. Còn chàng không thể tin, giai nhân thánh khiết như tiên nữ mà chàng ôm trong lòng lại là Lãnh Phi Nhan. Nàng ra sức dính lấy chàng mặc cho chàng ghét bỏ xa lánh, có lẽ chính nàng cũng không biết được rằng, nàng rất sợ Tàng Ca sẽ rời xa nàng. Nhưng Tàng Ca là người thế nào? Chàng vốn dĩ là một vị đại hiệp hành nghĩa trên giang hồ, luôn phân rõ phải trái trắng đen, loại người chàng ghét nhất chính là nàng. Chàng thà ở trong ngục tù ẩm ướt cũng không muốn ngủ trên giường cùng nàng, thà chịu sự nhục nhã và hành hạ dã man cũng không muốn cùng nàng nói một lời mềm mỏng. Kì thực, con người Lãnh Phi Nhan dù vô tình ác độc nhưng cũng có những điểm tính cách mà mình rất thích. Không ai có thể bênh vực cho sự tàn độc của Lãnh Phi Nhan, ngay từ đầu nàng đã xuất hiện với tư cách là nhân vật phản diện lớn nhất của truyện, mục đích và những việc nàng làm đều thực sự xấu xa, hơn nữa xấu xa một cách không che đậy. Nhưng những kẻ tự xưng là chính đạo ngoài kia, những kẻ luôn ra vẻ đạo mạo nhưng sau lưng lại âm thầm làm những việc còn xấu xa hơn cả tà ma ngoại đạo kia, có gì tốt đẹp hơn nàng? Nếu như xét trên một góc độ khác, Lãnh Phi Nhan không hoàn toàn vô tình, bởi nàng yêu Tàng Ca. Hay có thể hiểu, trước khi là một con ác quỷ uống no máu thiên hạ, nàng vẫn là một cô gái đơn thuần, cất giấu trong tim mình những góc khuất mà chính mình cũng không phát hiện ra. Người con gái này có thói quen rất xấu của kẻ bạo vương, thích bạo ngược hành hạ “con mồi” của mình. Vậy nên khi không chiếm được nam nhân nàng yêu, nàng ra sức làm đủ mọi trò để chiếm đoạt, thậm chí là hành hạ thân thể, làm nhục nhân phẩm chàng. Đọc đến những trang viết về sự đối xử của Lãnh Phi Nhan đối với Tàng Ca, mình thực sự rất tức giận. Thế nhưng đừng vội cho rằng lúc này nàng rất mạnh mẽ, thực chất nàng đã mất đi lý trí, bởi lẽ, không một ai có thể tỉnh táo mà nhìn chính người mình yêu thương bị chà đạp như vậy. Một người trên vạn người như nàng, lại có thể vì yêu một người không nên yêu mà mất đi lý trí! Một người truy một người chạy, một người cố gần một người cố xa… Cứ như thế, lòng Lãnh Phi Nhan dần nguội lạnh. Nàng không còn để ý đến hắn nữa, chuyển sang sủng ái nữ nhân. Nàng từng nói: “Tàng Ca, từ nay về sau, cho dù là Lãnh Phi Nhan thích nữ nhân, cũng tuyệt đối không thích nam nhân nào khác.” Lãnh Phi Nhan, nàng vì sao phải làm như vậy, phải cố gượng ép hành hạ bản thân mình như vậy? Vì đã dốc hết tấm lòng để yêu một người nhưng không được đền đáp nên nàng tức giận hành hạ chàng, cũng hành hạ cả chính mình sao? Nói muốn dứt tình, nhưng một khi rễ tình đã ăn sâu vào trái tim thì ai có thể thu lại được? Lãnh Phi Nhan không làm được, Tàng Ca lại càng không làm được. Lãnh Phi Nhan luôn biết bản thân cần gì, nếu có thể sẽ sẵn sàng từ bỏ tất cả, thoái ẩn giang hồ để sống một cuộc sống đơn bạc bên người nàng yêu. Nhưng Tàng Ca lại khác, chàng là một chính nhân quân tử, thẳng thắn, thật thà và có phần cố chấp. Chàng mang trong mình quá nhiều thứ nặng hơn tình cảm và tự buộc mình vào quá nhiều ranh giới không cho phép mình vượt qua. Chàng chưa bao giờ thực sự sống vì mình và sống vì trái tim mình. Biết mình yêu nàng nên không thể hận nàng, mà dù có hận nàng cũng không thể nhẫn tâm xuống tay giết nàng, chàng chọn cho mình một ngã rẽ riêng: tránh xa thế tục hồng trần, quy y nơi cửa phật. Thế nhưng duyên phận khó nói. Thật không ngờ sau từng ấy năm xa cách, một người thanh tâm quả dục chốn thiêng, một người thân xác chìm nổi trong mưa máu lại vẫn có cơ hội ngồi đối diện nhau, cùng nhâm nhi tách trà! Dù là chàng đang ngồi thiền, đọc kinh hay gõ mõ, nàng vẫn ở bên cạnh ngắm chàng, đôi lúc còn ôm lấy chàng. Ban đầu chàng cự tuyệt nhưng lâu dần cũng thành quen, không đẩy nàng ra nữa, chỉ có điều từ đầu tới cuối mắt đều không mở, tựa như trái tim hồng trần đã thực sự nguội lạnh. Mình vẫn luôn mong kết thúc sẽ dừng tại đây để có thể lưu giữ lại trong lòng một chút dư vị ấm áp mà cuốn truyện mang lại sau bao hồi ngược tâm đau khổ. Tàng Ca vẫn sẽ là Thích Thiện đại sư hàng ngày tụng kinh gõ mõ, còn Lãnh Phi Nhan vẫn sẽ tiếp tục sống trong mối tình cố chấp đối với chàng, bởi việc nàng mong muốn đó là chàng còn sống trên đời này, dù là người xuất gia đi nữa. Nhưng không, kết như vậy không phải là phong cách của Nhất Độ Quân Hoa. Nhất Độ Quân Hoa luôn xây dựng một câu chuyện tình ngang trái với nhiều điều bất đắc dĩ, và luôn hướng đến một cái kết day dứt gây ám ảnh người đọc. Kết truyện, Lãnh Phi Nhan chết. Một đời kiêu ngạo làm nhiều chuyện hoang đường của nàng đã kết thúc một cách cô đơn và tịch mịch như vậy. Một thân áo trắng lẻ loi ngã gục trước cửa Phật môn, đôi mắt trĩu dần nhìn theo bóng áo cà sa khuất dần sau cánh cửa, từ nay âm dương cách biệt. Bên tai nàng bỗng văng vẳng câu nói: “Hôn lên mắt nàng, che nàng nửa kiếp lênh đênh…” Đó là cái kết của kẻ đi, vậy còn kẻ ở? Sau khi từ biệt nàng, chàng không đành lòng quay trở lại, thấy bóng áo trắng nằm lặng im trên đất. Nàng chết? Nữ ma đầu tàn độc nhất thế gian đã chết? Chàng vui quá, không biết uống trà gì để mừng. Chàng cười, cười rất thoải mái, đầu óc hỗn loạn từng bước đi về phía nàng. “Lãnh Phi Nhan, thật sự ngươi chết nghìn lần cũng không đền hết tội. Ngươi chết hay lắm, chết hay lắm…” “Nhưng sao ngươi có thể chết chứ?” Chàng vùi mặt vào thân xác lạnh lẽo của nàng, không nói, nhưng tất cả đều biết, chàng đang khóc. Đã không còn yêu cớ sao phải khóc? Đã lạnh lùng dứt tình hà cớ chi phải tuôn lệ trần? Tàng Ca, ngươi thôi tự lừa mình dối người đi được rồi! Đến lúc này, ôm xác giai nhân năm xưa vào lòng, chàng mới biết hóa ra mình vẫn luôn đau lòng, vẫn luôn nhớ nhung, vẫn luôn khao khát không muốn xa rời. Nếu biết đây là lần cuối cùng gặp nàng, làm sao chàng nỡ lạnh lùng nói một câu “A di đà phật, Lãnh thí chủ cũng bảo trọng” với nàng như thế! Run run hôn lên mắt nàng, trong đầu chàng chỉ còn văng vẳng lời thề năm xưa: “Hôn lên mắt nàng, che nàng nửa kiếp lênh đênh…” Là duyên phận phụ đôi ta… Là ta phụ nàng… Dạ Vũ *** “Bé con, đến đây vui vẻ với đại gia ta nào.” Túy Dương Liễu không ngờ nơi trấn nhỏ này cũng có giai nhân, nếu đã gặp mà không xuống tay, há chẳng phải uổng cho danh hiệu “thần hái hoa” của hắn sao? Nữ tử trước mặt mặc bộ váy lụa màu trắng, mái tóc dài màu xám bạc mê người. Đối diện với sự đùa cợt, nàng chỉ nhếch môi cười: “Gia muốn vui vẻ cùng tiểu nữ thế nào đây?” Túy Dương Liễu cười suýt sái quai hàm: “Đương nhiên là dẫn nàng tới nơi không có ai làm phiền, sau đó cởi áo…” Nữ tử kia không để hắn nói hết câu, cong vành môi khẽ cười: “Sao gia chỉ nói mà không làm?” Túy Dương Liễu sững sờ, thầm nghĩ nữ tử này còn dạn dĩ hơn cả mình. Trước mặt có đóa hoa xuân, hắn sao có thể kiềm chế nổi, lập tức ôm nàng, rất nhanh đã bay tới Phượng Hoàng cốc. Túy Dương Liễu hắn cũng có thể coi là tuấn tú, nhưng giờ đây trong mắt tràn ngập vẻ dâm tà, hai tay bắt đầu cởi y phục giai nhân. Nàng cười nhạt nhưng đầy quyến rũ, mặc cho hắn đè xuống đất. Túy Dương Liễu hôn một đường từ cổ áo nàng đi xuống, đột nhiên eo tê dại, cả người bất động. Bởi vậy, Túy Dương Liễu, kẻ trước giờ từng bẻ hoa vô số lần, bỗng thầm kinh ngạc, hắn không hề nhìn rõ nàng ra tay thế nào! Nữ tử từ từ đè lên hắn, nở nụ cười tà mị. Đôi tay nàng chậm rãi từ lồng ngực hắn trượt xuống dưới, lướt qua ngực, qua bụng, ánh mắt như chơi đùa với thú cưng kia khiến Túy Dương Liễu đột nhiên nhớ ra, không nhịn được run lên: “Lãnh Phi Nhan! Ngươi là Lãnh Phi Nhan!!!” Nàng cười nhẹ, như tiên nữ mắc đọa giữa biển cả xanh rì. Túy Dương Liễu phát hiện cả người ẩm ướt, không cách nào chịu đựng được nữa. Nữ tử kia phiền chán bịt mũi lại, lôi ra một sợi tơ đỏ từ tay áo, chậm rãi cuốn quanh cổ hắn. Cảm thấy sợi tơ dần dần siết chặt lại, hô hấp khó khăn, Túy Dương Liễu ra sức muốn giải huyệt, nhưng cách nàng điểm huyệt vô cùng cổ quái. Trước mặt hắn bắt đầu trở nên trống rỗng, chỉ thấy đôi mắt kia, mang ý cười như nước trong veo, sau cùng chìm trong tăm tối. Lãnh Phi Nhan thờ ơ nhìn con mồi ngừng giãy giụa, từ từ đứng dậy. Bầu trời Phượng Hoàng cốc rất xanh, hoa cỏ tốt tươi, hương thơm ngào ngạt. Nàng khẽ cười ngắm nghía vết lằn đỏ trên cổ người nằm dưới đất, rất lâu sau mới hài lòng rời đi. * Một thiếu niên thúc ngựa qua như bóng ma nhẹ lướt, nhanh chóng thắng cương dừng lại: “Cô nương!” Lãnh Phi Nhan ngẩng đầu mỉm cười, trông thấy thiếu niên mặc bộ đồ màu lam, kiếm dài, ngựa tốt, ý chí hăng hái. Nụ cười của chàng chân thành lại nhiệt tình: “Cô nương, nghe nói tên hái hoa tặc Túy Dương Liễu đã bắt một cô gái tới đây, cô nương có trông thấy không?” Lãnh Phi Nhan đứng giữa cỏ xanh mơn mởn, áo trắng tung bay. Nàng thầm đánh giá vị thiếu hiệp trước mặt, bỗng nhiên hỏi: “Thiếu hiệp tới cứu nàng ấy?” Vị thiếu hiệp nắm chặt trường kiếm trong tay, nét tự tin trên mặt như ánh dương tỏa sáng: “Đúng vậy. Giết Túy Dương Liễu, cứu người.” Lãnh Phi Nhan cười thầm. Nụ cười như hoa đinh hương nở rộ, trong sáng thánh khiết. Thiếu hiệp kia bất giác cũng ngây dại vì nàng. “Quý danh thiếu hiệp là…?” Lãnh Phi Nhan ngẩng đầu nhìn thiếu niên trên lưng ngựa, nở nụ cười xinh đẹp tự nhiên. Thiếu niên xoay người xuống ngựa, ôm quyền cao giọng: “Tại hạ Tàng Ca, không biết phải xưng hô với cô nương thế nào?” “Công tử cứ gọi ta là Ngôn Ngôn.” Lãnh Phi Nhan cười nhìn chàng, rồi nhanh chóng tìm kiếm cái tên này trong trí nhớ: Một thiếu niên mới nổi trên giang hồ, đại công tử của Tàng Kiếm sơn trang. Hành hiệp trượng nghĩa được mọi người ca tụng, làm việc quang minh lỗi lạc, thích kết giao bằng hữu, tác phong nhanh nhẹn, xuất đạo không lâu đã trở thành người trong mộng của vô số tiểu thư khuê các. “Ngôn Ngôn cô nương.” Tàng thiếu hiệp sau vài lần do dự, không nhịn được hỏi những điều đang nghi ngờ trong lòng: “Sao cô nương lại một thân một mình xuất hiện ở nơi hoang vắng này?” “Tiểu nữ vốn là nhạc công ở Linh Lung Hoa Giới, mấy hôm trước bị Lý Phủ doãn nhìn trúng, bức gả làm thiếp. Không còn cách nào khác phải chạy trốn, nhưng thân gái một mình, sợ bị bắt lại, đành tìm một con đường hẻo lánh để đi.” Lãnh Phi Nhan giọng điệu bi ai, khiến thiếu niên lập tức phẫn nộ: “Dưới chân thiên tử lại xảy ra những chuyện thế này sao? Cô nương, sau này có dự định gì?” Khẽ thở dài, Lãnh Phi Nhan chậm rãi đáp: “Tạm thời đến đâu hay đến đó.” Thế là vị thiếu hiệp lại nhiệt tình: “Nếu cô nương tin tưởng Tàng Ca, chi bằng đến Tàng Kiếm sơn trang ở tạm, được không?” Lãnh Phi Nhan nhẹ nhàng khom người: “Ngôn Ngôn đa tạ công tử giúp đỡ.” Tàng Ca vội đỡ nàng dậy: “Cô nương không cần đa lễ.” Thế là, một lần bắt chuyện, tự khắc thành công. ... Mời các bạn đón đọc Lâu Chủ Vô Tình của tác giả Nhất Độ Quân Hoa.