Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phùng Thanh

Cái đêm định mệnh của Triệu Phùng Thanh và Giang Tấn có cả bi lẫn hỉ. Bi là cuộc đời trong trắng của cô cứ thế mà bị mất rồi. Hỉ là cô có thể kể cho mọi người về thời thanh xuân từng yêu một kẻ cặn bã. Đây là một câu chuyện của một cô gái lông bông và một anh chàng con nhà người ta. *** Review bởi: Las - fb/hoinhieuchu Đây là câu chuyện của một cô gái lông bông và một anh chàng con nhà người ta. - Những năm cấp 3 của bạn, có từng theo đuổi ai chưa? Phùng Thanh thì có rồi đấy. - Kết quả thế nào? Còn thế nào nữa, một là thành đôi, hai là kết thúc như một kỷ niệm oanh liệt thời cấp 3 thôi chứ gì! Còn Phùng Thanh thì sao nhỉ? Với Phùng Thanh, đó là cơn ác mộng ám ảnh cô suốt 12 năm trời. Cho đến khi gặp lại Giang Tấn. Phùng Thanh là một cô gái hư nửa mùa. Cô hút thuốc, cô bỏ học, cô đàn đúm với một đám học sinh hư hỏng. Nhưng đó là do cô đang đến thời kỳ phản nghịch thôi, Phùng Thanh vẫn biết tránh xa những thứ xấu xa. Thế mà cô lại chẳng biết tránh xa bạn học Giang Tấn. Tấn trong Vương Tiến Tấn - người xấu xa nhất trong những người xấu xa. Phùng Thanh cũng như bao đứa con gái tuổi mới lớn, mê cái đẹp. Mà quả thật cái đẹp của bạn học Giang cũng có thể mài ra kiếm tiền được đấy chứ. Thế là mấy năm cấp 3 của cô nàng Triệu chỉ để theo đuổi bạn Giang Tấn. Miệt mài, cần mẫn nhưng đổi lại chẳng được cái liếc mắt, thậm chí còn tự gây cho mình vết thương lòng mãi chẳng nguôi ngoai. Thích một người, khổ nhỉ? Nhưng nếu hỏi lại Triệu Phùng Thanh 32 tuổi, liệu bạn có theo đuổi Giang Tấn như năm 18 tuổi không? Chắc chắn cô nàng chẳng ngần ngại mà gật đầu một cái. Chẳng vì yêu, mà vì Giang Tấn là màu sắc rực rỡ nhất trong bức tranh thanh xuân của Phùng Thanh. Mà cũng không đúng lắm, là do cô nàng Phùng Thanh mê trai thì có! Thế nên khi gặp lại sau 12 năm xa cách, hai người lại ràng buộc nhau bởi 1 bản hợp đồng tình nhân. Trong nửa năm, không tình yêu, không lên giường, anh cho tôi 2 căn nhà, một trong thành phố, một bên bờ biển. Quyết định vậy đi! Bạn học Giang lúc này mừng hết lớn, nhưng lại phải giả bộ thanh cao, băng lãnh, ngạo kiều =))))) Đúng là yêu đương rất khổ. Giang Tấn phải giả vờ ghét người mình yêu sâu đậm, giả vờ "đóng phim vận động" để khiến cô ghen, giả vờ "không cứng được", chiều chuộng cô lên trời, không dám mua giày cho cô vì sợ cô đá, làm đến mức sẵn sàng biến bản thân mình nghèo rớt để thỏa mãn lòng bao nuôi hư vinh của cô. Ai nói chứ, Giang Tấn rất yêu Phùng Thanh. Chỉ là cậu không biết cách thể hiện nó. Giang Tấn có bệnh tâm lý, Phùng Thanh cũng có bệnh. Thế là vừa vặn một đôi. Điểm sáng của truyện chính là phơi bày trần trụi hiện trạng một số gia đình hiện nay. Sinh con ra nhưng không chăm sóc đầy đủ cho con về mặt tâm lý lẫn thể chất. Phùng Thanh may mắn vì có một gia đình luôn yêu thương cô nhưng Giang Tấn không được như vậy. Mẹ mất sớm, bố không thương. Cậu bị quăng cho một tiểu hầu. Cô ta đã dụ dỗ cậu tiếp xúc với những thứ dơ bẩn ngay từ rất nhỏ, khiến cho tâm lý của Giang Tấn mới vặn vẹo như vậy. Có lẽ Giang Tấn sẽ cứ mãi sống cuộc đời u ám, tối tăm như thế nếu không gặp Triệu Phùng Thanh. Cô là nốt nhạc trong trẻo nhất trong bản nhạc buồn bã của đời cậu, chỉ vì chưa thoát khỏi bóng tối nên cậu đã tổn thương cô trong giai đoạn đầu họ gặp nhau. Thế nên, bạn học Giang nguyện sẽ bù đắp cho cô hết phần đời còn lại. Gặp nhau lúc đầu đúng người sai thời điểm, vậy thì hãy gặp lại nhau khi chúng ta đều đã trưởng thành. Nhìn chung, mình rất thích tính cách của Phùng Thanh, cầm lên được bỏ xuống được, mạnh miệng nhưng lại dễ mềm lòng; bạn nam chủ thì lạnh như tảng băng di động, rất "có bệnh" ý =))) Dàn nhân vật phụ toàn là oanh yến của bạn học Giang, làm nền để nổi bật sự ma mãnh của con sói xám trong việc bắt con hồ ly ngốc về. Điều mình tiếc nhất là cặp phụ Lị Lị và Viên Táo, yêu nhau nhưng lại bỏ lỡ nhau. Editor biên tập rất ổn, chú thích rõ ràng. Đây là cuốn đầu tiên mình nhảy của Giá Oản Chúc, cảm thấy không tệ. Đánh giá: 4.5/5 ~~~ hoan nghênh nhảy hố!! *** Thuở thiếu niên, Triệu Phùng Thanh đem lòng yêu Giang Tấn.  Tấn – viên đá đẹp như ngọc, cái tên này thật sự rất phù hợp với ngoại hình tuấn tú của anh. Lạnh lùng mà trong trẻo, tao nhã và thanh cao, Giang Tấn thu hút Phùng Thanh ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ. Ngày đó, trong phòng giáo vụ, ánh nắng từ cửa sổ hắt vào sườn mặt anh, khiến những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt ấy bỗng trở nên thật dịu dàng. Sau lần gặp gỡ ngắn ngủi hôm ấy, Phùng Thanh tìm cách dò hỏi bạn bè về thông tin của Giang Tấn, rồi không ngần ngại mà bắt đầu hành trình theo đuổi anh.  Giang Tấn có học lực xuất sắc, là con cưng của các giáo viên trong trường. Anh được rất nhiều nữ sinh trong trường ngưỡng mộ nhưng bởi anh quá lạnh lùng, nên rất ít người có đủ can đảm để tiếp cận với anh. Trái ngược với Giang Tấn, Phùng Thanh dù mới chỉ là học sinh cấp ba nhưng đã nhuộm tóc lòe loẹt, tai trái đeo sáu chiếc khuyên tai, nghịch ngợm, phá phách, học hành kém cỏi, là cái gai trong mắt các thầy cô giáo. Phùng Thanh có khuôn mặt rất xinh, da trắng nõn, sống mũi thanh tú, môi đỏ mọng và đôi mắt hồ li hút hồn. Dù tuổi còn nhỏ, nhưng cô toát ra khí chất quyến rũ ít người có được, vì thế thu hút vô số nam sinh. Nhưng trong số những người đó, chẳng ai lọt vào mắt cô cả. Phùng Thanh không thích những cậu con trai mới lớn học đòi làm đại ca, cho dù cô biết rằng bản thân cũng chẳng hơn gì bọn họ. Phùng Thanh thích những chàng trai học giỏi và lễ phép, sạch sẽ, thanh cao, mà Giang Tấn vừa hay đáp ứng tất cả những điều kiện đó. Cả trường đều biết chuyện Phùng Thanh theo đuổi Giang Tấn.  Và cả chuyện Giang Tấn luôn ghét bỏ Phùng Thanh, không bao giờ liếc mắt nhìn cô, dù chỉ một lần. Nếu anh thử một lần nghiêm túc nhìn cô, anh sẽ thấy trong đôi mắt vốn luôn hờ hững của cô gái ấy chỉ chứa đựng bóng hình của riêng anh.  Nếu anh thử dừng chân cảm nhận một chút, anh sẽ biết rằng tình yêu của cô gái ấy dành cho anh có bao nhiêu nhiệt thành. Phùng Thanh là học sinh cá biệt, nhưng chưa từng dính đến chuyện yêu đương. Ngay cả nụ hôn đầu cô cũng muốn dành riêng cho Giang Tấn, vậy mà… Buổi sáng hôm đó, sau khi Phùng Thanh trao cho anh lần đầu tiên của mình, cô nhìn thấy vết máu đỏ in đậm trên ga trải trường, cảm thấy hóa ra lòng người cũng có thể nở hoa. Đó là minh chứng cho tình yêu của cô và anh, minh chứng cho sự chân thành của tình yêu thời niên thiếu.  Có điều, chỉ một lời nói của anh khi đó, đã đẩy cô từ thiên đường rơi xuống mười tám tầng địa ngục.  Anh nói: "Phẫu thuật màng trinh bây giờ cũng hiện đại nhỉ, giống y như thật." Một câu nói, trở thành một đòn trí mạng đánh thẳng vào trái tim cô, trái tim thành tâm mang đầy hy vọng, trái tim non nớt mới biết yêu lần đầu.  Hóa ra, trong mắt anh, cô chỉ là hạng người như vậy.  Hóa ra, thời gian qua là cô đang tự lừa mình dối người mà thôi. Hóa ra, trong câu chuyện tự kể của cô, anh là nam chính, nhưng trong câu chuyện của anh, cô chỉ là một kẻ qua đường xa lạ. Hóa ra, không phải cứ nếm trải đắng cay sẽ có thể nhận lại ngọt ngào. Câu chuyện tình yêu cô vì anh mà viết, bắt đầu bằng nhiệt huyết, kết thúc bằng tuyệt vọng và đau thương. Tình cảm đến từ một phía, gọi là tình yêu đơn phương. Mà đã là tình yêu đơn phương, thì vĩnh viễn không bao giờ có kết quả. Vậy nên, bây giờ cô phải dừng lại thôi.  Tự tay viết một dấu chấm tròn, kết thúc mối tình đầu trong chua xót.  Đau đớn, tổn thương, tan vỡ. Đó là cái giá phải trả cho một thời niên thiếu ngông cuồng. Có điều, cô sẽ không hối hận vì những việc cô đã làm, không hối hận vì mình đã từng yêu anh. Bởi vì có anh, thanh xuân của cô mới trở nên rực rỡ, cho dù đan xen trong bức tranh rực rỡ đó có cả những màu sắc xám xịt u buồn ****** Giang Tấn là một con người vô cùng mâu thuẫn. Từ bé không được quan tâm, lại phải trải qua những chuyện vô cùng kinh khủng, tâm lí của anh rất u ám và nặng nề. Trước khi lên cấp ba, Giang Tấn là một đứa trẻ ngang tàng và ngỗ ngược. Anh đối xử thô bạo với tất cả những người xung quanh, dùng bạo lực để giải quyết mọi vấn đề. Bởi vậy, nên không đứa trẻ nào dám tiếp xúc với anh, từ bé đến lớn anh cứ sống cô độc như thế, tự giam cầm bản thân trong thế giới tối tăm của riêng mình. Khi đó, anh đã bị cha đưa về sống cùng bà ngoại, theo học tại một trường trung học dành cho những đứa trẻ có vấn đề tâm lí. Ở đó, Giang Tấn được ở bên những người thật sự thấu hiểu và yêu thương anh, khiến anh thu lại vẻ bề ngoài gai góc, trở nên trầm lặng, an tĩnh, cho dù bão giông vẫn cuồn cuộn trong lòng. Khi lên cấp ba, anh khoác trên mình cái vỏ bọc của một học sinh giỏi giang, ngoan ngoãn, được thầy cô yêu quý và bạn bè ngưỡng mộ. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland) Không ai biết được rằng, ẩn sau vẻ ngoài đẹp đẽ ấy là một tâm hồn vô cùng u ám, giống như mặt trăng cô độc phát ra ánh sáng trong trẻo dịu dàng, nhưng đến gần mới thấy bề mặt của nó rất gồ ghề, không những thế còn chẳng hề phát ra chút ánh sáng nào cả. Con người Giang Tấn lí trí đến đáng sợ, mọi hành động của anh đều có tính toán, ngay cả việc kết giao bạn bè anh cũng chỉ chọn người có thể đem lại lợi ích cho anh. Anh vạch sẵn cho cuộc đời mình một kế hoạch hoàn chỉnh, mà trong kế hoạch đó, vĩnh viễn không tồn tại tình yêu.  Nhưng khi Phùng Thanh xuất hiện trong cuộc sống của anh, thì mọi chuyện hoàn toàn đảo lộn. Nhìn vào Phùng Thanh, Giang Tấn thấy được chính bản thân mình của ngày trước. Ngang ngạnh, phách lối, bất cần, cô gái đó trái ngược với gu thẩm mĩ của anh. Thế nhưng, mỗi lần nhìn thấy cô, trong lòng anh luôn có một cảm xúc không thể giải mã. Anh cảm thấy ghét bỏ nhưng lại không thể rời mắt khỏi cô. Anh muốn đẩy cô ra xa nhưng khi xa rồi lại cảm thấy lo lắng. Anh muốn bảo vệ cho cô nhưng lại sợ cô mang ơn mình, muốn "lấy thân báo đáp". Trước mặt cô, anh không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, nhưng lại âm thầm chụp ảnh cô, rồi kẹp tấm ảnh ấy vào một cuốn sách, giữ bên mình suốt mười mấy năm trời. Giang Tấn kẹp tấm ảnh của Phùng Thanh vào trang 222 trong cuốn "The Birth of Tragedy" của Nietzsche, trong trang sách đó có một câu được anh tô rất đậm "rõ ràng là mâu thuẫn". Rõ ràng là mâu thuẫn. Bởi vì tình cảm anh dành cho cô bị giằng xé bởi quá nhiều mâu thuẫn, vừa ghét bỏ vừa yêu thương. Nên buổi sáng hôm đó, anh đã vô tình nói ra một câu nói phá hủy tôn nghiêm của cô, cắt đứt sợi dây kết nối giữa hai người. Lần tiếp theo anh và cô gặp lại, đã là chuyện của mười hai năm sau đó. Bây giờ, Giang Tấn không còn là cậu thiếu niên trong trẻo thuần khiết trong lòng Phùng Thanh, mà cô cũng không còn là thiếu nữ nghịch ngợm có nụ cười rạng rỡ, vô lo vô nghĩ như những năm tháng học trò. Phùng Thanh của bây giờ, bên ngoài luôn tỏ ra phóng khoáng, thản nhiên, nhưng nụ cười của cô vô cùng gượng gạo. Bởi vì trong lòng cô có một chướng ngại tâm lí, mà chướng ngại đó, là do Giang Tấn gây nên. Còn Giang Tấn của bây giờ, đã dám đối diện với bản thân, đối diện với trái tim của mình. Anh yêu Phùng Thanh, anh muốn ở bên cô ấy.  Trên người Phùng Thanh có đầy gai nhọn, nhưng thật ra cô lại có phần ngốc nghếch. Những điểm giao thoa trong cuộc sống của anh và cô rất ít, khi cô nói chuyện với anh, đề tài chỉ xoay quanh những vấn đề đơn giản trong cuộc sống. Cùng cô nói chuyện phiếm, cô chỉ có thể hiểu được ý nghĩa trên mặt chữ mà thôi.  Thế nhưng, ở bên cô, anh thấy hạnh phúc. Có cô bên cạnh, trái tim anh rất đỗi yên bình. “Triệu Phùng Thanh, anh rất thích ở cạnh em. Thích đến mức cả đời này chỉ muốn ở bên em.” Giang Tấn biết rằng bản thân đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng trong quá khứ. Vậy anh sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho cô. Anh muốn dùng tất cả ấm áp của bản thân, sưởi ấm cho người anh yêu nhất. Anh ân cần hỏi: "Có đau không em?"  Anh dịu dàng ôm cô, thì thầm bên tai, nhỏ giọng dỗ dành. Anh nói rằng, trước kia là do anh không tốt. Anh nói rằng, sau này anh sẽ tốt với cô. Phùng Thanh từng gặp một cặp vợ chồng, là Hứa Huệ Chanh và Chung Định. Nếu sự lạnh lùng của Giang Tấn giống như tuyết bay ngập trời, thì Chung Định lại mang theo cái lạnh của âm tào địa phủ, tỏa ra luồng khí lạnh tối tăm khiến người ta không khỏi sợ hãi. Nhưng khi Chung Định nhìn Hứa Huệ Chanh, tất cả u ám trong mắt anh ta đều hóa thành cơn gió tháng ba dịu nhẹ, tràn đầy sủng ái, nâng niu. * Phùng Thanh từng vô cùng ngưỡng mộ Hứa Huệ Chanh, nhưng cuối cùng cô cũng thấy được điều đó trong mắt Giang Tấn. Anh luôn dành cho người ta cái nhìn thờ ơ, hờ hững, nhưng khi nhìn cô thì ý cười đong đầy trong ánh mắt, sáng rực như sao trời.  "Cô vươn tay che đi đôi mắt hắn. Một giây sau thì lại thả ra. Triệu Phùng Thanh nở nụ cười tươi sáng rực. Cô đã từng hâm mộ người con gái của Chung Định thế nào cơ chứ. Mà nay, cô đã nhìn thấy điều đó trong mắt Giang Tấn rồi. Triệu Phùng Thanh vươn tay vòng qua cổ hắn: " Em thích anh nhìn em thế này." "Ừm, vậy anh sẽ luôn nhìn em thế này." Hắn vuốt nhẹ tóc cô." ****** Đọc những chương đầu của "Phùng Thanh", chắc chắn ai cũng như mình, vô cùng ghét nam chính Giang Tấn. Sau đó, khi biết rõ hơn về hoàn cảnh của anh, mình lại thấy rất đau lòng. Giang Tấn từng là một đứa trẻ đáng thương. Để có thể sống một cuộc sống bình thường như bao người khác, anh đã phải kìm nén và gắng gượng rất nhiều. Giang Tấn sinh ra và lớn lên mà không có được sự quan tâm của cha mẹ. Mẹ mất sớm, cha lại sa đọa, vô trách nhiệm với con cái, anh phải sống với một người bảo mẫu. Mà con người đó, lại mang trong mình những suy nghĩ kinh tởm đến đáng sợ.  Cô ta tiêm nhiễm vào đầu một đứa trẻ non nớt như anh những thứ văn hóa phẩm đồi trụy. Không chỉ có thể, cô ta dụ dỗ và lạm dụng một đứa trẻ mới dậy thì là anh làm chuyện người lớn, khiến anh tự cảm thấy ghê tởm bản thân mình, từ đó trong đầu hình thành nên tâm lí vặn vẹo và u ám.  Đôi ba dòng chữ không thể nói hết lên sự ác độc và dơ bẩn của một số loại người cùng những hệ lụy đi kèm phía sau khi một đứa trẻ ngây thơ phải trải qua những cơn ác mộng kinh hoàng như thế, nhưng dựa vào một dẫn chứng trong thực tế rằng có rất nhiều tên tội phạm hung ác từng là nạn nhân của vấn đề lạm dụng tình dục, có lẽ chúng ta cũng đã hiểu được phần nào những di chứng đáng sợ mà những kẻ bất nhân đáng kinh tởm đó để lại cho xã hội hiện nay. Mỗi đứa trẻ là một thiên thần nhỏ mà Thượng Đế ban tặng cho thế gian, những đứa trẻ đó khi lớn lên sẽ tiếp tục mang đôi cánh thiên thần hay trở thành tay sai của quỷ dữ, sẽ phụ thuộc vào rất nhiều vào sự nuôi dưỡng, dạy bảo của những người lớn xung quanh. Bởi vì kịp thời quay đầu lại, nên Giang Tấn may mắn không trở thành ác quỷ nhưng đau lòng thay, anh đã vĩnh viễn mất đi đôi cánh thiên thần. Nhưng thật may là Giang Tấn đã có bên mình một thiên thần của riêng anh. Cô sẽ giúp anh chiếu sáng những góc tối trong lòng, xóa mờ đi những vết nhơ trong quá khứ, cùng anh vẽ nên bức tranh tương lai tươi đẹp ngập tràn hạnh phúc, yêu thương. Anh và cô sẽ cũng nhau nuôi dạy và bảo vệ cho đứa con của hai người thật tốt, để đứa trẻ đó không còn phải khổ sở kìm nén, bất lực giãy giụa trong đêm đen chỉ mong tìm được chút ánh sáng le lói như anh đã từng. ****** “Ngày mai em lại có thể ngủ nướng rồi. Bão cấp độ mười bốn đấy, dân chúng cũng ít ra ngoài.” “Vậy ngày mai Cục Dân Chính không có nhiều người đâu.” Suy nghĩ của Giang Tấn có vẻ khác hẳn người thường, “Ngày thường anh bận, không có thời gian đi lấy giấy chứng nhận, không bằng chúng ta quyết định ngày mai đi. Có bão Đài Loan vào, đúng lúc anh xin nghỉ không cần đi làm.” Cô liếc xéo hắn, “Mưa bão cấp mười bốn mà anh định đi đăng k‎ý kết hôn à?” “Đúng” Hắn gật đầu, “Để chứng minh tình yêu chúng ta kiên cố không gì phá vỡ nổi.” ____ Chú thích: "...": Trích từ truyện *: Chung Định và Hứa Huệ Chanh là nhân vật chính trong truyện "Bạn Chanh" của Giá Oản Chúc, đây cũng là một tác phẩm rất đáng đọc. Review by #Thiên Dung Hoa - lustaveland Mời các bạn đón đọc Phùng Thanh của tác giả Giá Oản Chúc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ
Thể loại: xuyên không, gia đấu Edit + Design: Ndmot99 ???????????? Beta: Yuri318 Bỗng chốc môt ngày nàng lại được xuyên không về cổ đại vào thân xác của Diệp Dung Hoa là môt thiên kim tiểu thư của Diệp gia tộc. Đáng tiếc là phụ thân mất sớm, không chỉ vậy mà mẫu thân tái giá, bản thân trở thành đứa trẻ mồ côi. Trên không có huynh đệ giúp đỡ, dưới chỉ có thứ muội ác độc. Nãi nãi ngoài mặt yêu thương, nhưng thực chất là kẻ máu lạnh vô tình, vì lợi ích gia tộc mà sẵn sàng vứt bỏ người thân. Bá phụ tàn nhẫn, vì nhi tử của mình mà lợi dụng đứa cháu gái này. Đường tỷ ngang ngược kiêu ngạo, chỉ mong nàng nhanh nhanh đi chầu Diêm Vương. Thứ muội liên tục hãm hại vì muốn cướp đoạt phu quân, thay nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý. Đáng hận nhất là mẫu thân ruột thịt, nhiều năm bỏ mặc nay lại vì kế nữ bảo bối mà đá nàng một cước. Lúm đồng tiền trên mặt như đoá hoa xinh đẹp, nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh... Ta không hại người, nhưng nếu các ngươi đã tự mình tới cửa, vậy đừng trách ta vô tình... Những kẻ nợ ta, từng người từng người đều phải trả giá. Lấy chồng sao? Bổn cô nương phải có tiền tài, trái có ruộng đất, cần gì cùng ngươi tranh tới sứt đầu mẻ trán? Ông trời cho nàng cơ hội, hiện tại nàng có thể ủy khuất bất cứ ai, nhưng tuyệt đối không phải chính mình... *** Mây đen dày đặc cuối chân trời, mưa rơi liên tục làm xoa dịu không khí nóng bức của ngày hè, mang tới cảm giác thoải mái dễ chịu cho con người. Mấy ngày trước, hoa cỏ trong chủ viện Diệp gia còn bị phơi nắng tới mệt mỏi, hiện tại mọi thứ như được bơm thêm sức sống, xuân ý dạt dào. Mấy tiểu nha đầu ngồi ở góc hành lang vui vẻ trò chuyện. Cánh cửa mở ra, Trần ma ma mặc áo màu xanh đội ô đi vào. Vạt áo ướt một mảng bà ấy cũng không quan tâm, chỉ vội vội vàng vàng. Đám nha đầu thấy vậy liền đứng lên, cung kính hành lễ: "Trần ma ma." Trần ma ma làm như không nghe thấy, chỉ mím môi đi vào. Mấy nha đầu thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Tới cửa, nha đầu canh giữ bên ngoài liền vén rèm. Một đại nha đầu xinh đẹp từ bên trong đi ra, thấp giọng nói: "Trần ma ma đã về." Nàng vừa nói vừa đưa bà khăn tay. Trần ma ma đưa ô cho nha đầu bên cạnh, sau đó nhận lấy khăn tay lau nước mưa trên người, hỏi: "Hương Vân, phu nhân đâu?" Hương Vân thành thật đáp: "Phu nhân đang ở trong chờ ma ma." Trần ma ma gật đầu, lau người thêm mấy cái rồi đưa khăn cho Hương Vân, nhanh chóng đi vào. Gian phòng bên trong, Diệp phu nhân Kỷ thị mặc áo gấm màu hồng thêu hoa, váy màu xanh cẩm, búi tóc đeo cây trâm vàng phượng ngậm trân châu chống cằm ngồi tựa vào bàn, hai mắt nhắm chặt. Một tiểu nha đầu quỳ bên cạnh, cầm chùy mỹ nhân nhẹ nhàng đấm bóp cho bà. Lư hương kỳ lân dịu dàng toả hương, mưa bên ngoài vẫn rơi tí tách, không khí trong phòng yên tĩnh một cách lạ thường. "Phu nhân." Trần ma ma đi tới, quỳ gối hành lễ. Hương Lăng mang theo tiểu nha đầu kia lặng lẽ lui ra. Trần ma ma đứng lên, đi tới rót trà đưa cho Kỷ thị. Kỷ thị uống một ngụm, ngón tay mơn trớn theo miệng ly, qua một hồi lâu mới lên tiếng hỏi: "Chuyện như thế nào rồi?" Không đợi Trần ma ma trả lời, nét mặt của bà liền trở nên nghiêm túc, "Nhất định không được xảy ra sai sót." Trần ma ma cúi đầu trả lời: "Phu nhân yên tâm, mọi thứ đã chuẩn bị xong, nô tỳ sợ phu nhân lo lắng nên mới trở về bẩm báo một tiếng." "Chuyện ngươi làm, ta rất an tâm." Sắc mặt Kỷ thị vô cùng lạnh lùng, ánh mắt mang theo sát ý. Bà đặt ly trà xuống bàn, quay đầu ngắm mưa bên ngoài: "Ngay cả ông trời cũng muốn giúp ta, chờ mọi việc xong xuôi, xử lý luôn mấy người kia đi." "Việc này phu nhân cứ yên tâm." Trần ma ma gật đầu, "Người bên Hải Đường uyển có phải..." Kỷ thị trầm ngâm một lát mới trả lời: "Trước mắt cứ nhốt lại, sau đó xem ý của lão phu nhân thế nào, dù sao cũng không thể vì đám nô tài đó mà hủy thanh danh của ta ở Diệp gia này." "Vâng, nô tỳ biết rồi." Trần ma ma nhẹ giọng đáp. Kỷ thị đưa mắt nhìn đồng hồ cát trong phòng: "Cơn mưa này tới thật đúng lúc, ngươi lui xuống trước đi." "Dạ, nô tỳ xin cáo lui." Trần ma ma đáp lời một tiếng, sau đó xoay người ra ngoài. Hương Vân và Hương Lăng cùng đi vào hầu hạ. Kỷ thị cụp mắt xuống, trên người tỏ ra cổ khí lạnh lẽo. Hương Vân Hương Lăng cúi đầu, ngay cả hít thở cũng cố gắng nhẹ nhàng. Ra khỏi phòng, Trần ma ma căng ô đi về hướng Tây. Qua hành lang gấp khúc tới hoa viên, bà một đường đi thẳng tới Hải Đường uyển. Còn chưa bước vào, bên trong đã truyền tới tiếng khóc lóc: "Tiểu thư, tiểu thư..." Trần ma ma gác ô dưới mái hiên, đẩy cửa đi vào, nhíu mày nhìn Thạch ma ma đang rưng rưng nước mắt: "Sao vậy? Ngũ tiểu thư chẳng qua chỉ mới hôn mê mấy ngày, người không phải còn tốt lắm sao? Các ngươi khóc cái gì, nếu truyền ra ngoài, lão phu nhân sẽ lột da các ngươi!" Nhìn chén thuốc đặt trên bàn ngay mép giường, bà ta tiếp tục: "Mau đút thuốc cho Ngũ tiểu thư, uống hết chén thuốc này, Ngũ tiểu thư sẽ nhanh chóng khỏe lại." Thạch ma ma vội lau nước mắt, duỗi tay kiểm tra: "May mà còn ấm." Thạch ma ma đứng dậy ngồi xuống đầu giường, ôm thiếu nữ đang hôn mê vào lồng ngực, sau đó kêu Lê Hoa đưa thuốc cho mình. Bà cẩn thận cầm thìa, vừa đút thuốc cho thiếu nữ vừa nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, uống thuốc thôi." Sắc mặt thiếu nữ tái nhợt, một chút phản ứng cũng không có. Thạch ma ma đưa thuốc tới miệng nàng, nước thuốc cứ thế chảy xuống, Lê Hoa ở cạnh vội vàng lau khô. Thạch ma ma gấp tới độ không biết phải làm thế nào. "Thuốc này phải uống hết mới được." Trần ma ma lên tiếng, "Lê Hoa, ngươi đi lấy cây đũa tới đây." Lê Hoa gật đầu, nhanh chóng đi tìm cây đũa mang về. Ba người toát hết mồ hôi mới đút xong chén thuốc cho nữ tử trên giường. Thạch ma ma và Lê Hoa cơ hồ vui mừng tới muốn khóc, bà cẩn thận đặt nàng nằm xuống giường, chỉnh lại góc chăn. Sau đó Thạch ma ma đứng dậy, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Diệp Dung Hoa hôn mê nằm trên giường tựa hồ bất an, đầu đột nhiên lắc lư, hai tay thống khổ nắm lấy vạt áo trước ngực. Thạch ma ma hoảng sợ, vội giữ nàng lại: "Tiểu thư, tiểu thư, người sao vậy?" "Tiểu thư." Lê Hoa cũng vội nhào tới. Diệp Dung Hoa nằm trên giường tựa như càng thêm thống khổ, giãy giụa mỗi lúc một mạnh, cả người theo đó run lên, qua một lúc lâu mới dừng lại. "Tiểu thư, tiểu thư..." Thạch ma ma hoảng sợ gọi, một tay cẩn thận kiểm tra hơi thở của nàng, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, không... Không còn thở nữa. Lê Hoa cũng duỗi tay kiểm tra, sợ hãi mà khóc rống lên. Thạch ma ma vội lau nước mắt, xoay người cầu xin Trần ma ma: "Trần ma ma, người tốt nhất định sẽ gặp may mắn, ngươi đi tìm phu nhân, cầu xin phu nhân mời thái y tới xem bệnh cho tiểu thư được không?" Trần ma ma liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Ngũ tiểu thư Diệp Dung Hoa, nhíu mày hỏi: "Ngũ tiểu thư sao vậy?" Lê Hoa vừa khóc vừa ôm chặt chân của Trần ma ma: "Ma ma, cầu xin người hãy cứu lấy tiểu thư." Trần ma ma chán ghét nhìn hai người, bà vươn tay kiểm tra hơi thở của thiếu nữ đang nằm trên giường, lập tức cả kinh mà lui một bước: "Tắt thở rồi!" "Không, tiểu thư còn thở." Thạch ma ma lắc đầu, vừa rống vừa khóc. "Trần ma ma, cầu xin ma ma hãy cứu lấy tiểu thư." Lê Hoa cũng ai oán khóc. "Đám nô tài vô dụng các ngươi, dám chăm sóc chủ tử tới mất mạng." Trần ma ma quay đầu, quát, "Người đâu, đem đám người này nhốt vào phòng củi cho ta." Mấy bà tử dáng người thô kệch xông vào, chỉ trong chốc lát đã kéo toàn bộ người của Hải Đường uyển đi xuống. Tiếng mưa tí tách bầu bạn cùng tiếng khóc bi ai, xót xa vô cùng. Tiếng khóc xa dần, nơi này chỉ còn lại tiếng mưa rơi. Mời các bạn đón đọc Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ của tác giả Tây Trì Mi.
Cả Đời Chỉ Yêu Em
Thể Loại: Ngôn Tình, đô Thị, Sủng, ngọt,ngược. ###  Tác giả không giới thiệu văn án của câu chuyện, nhưng nữ chính yêu người con gái khác nhưng lại hy sinh hạnh phúc của cuộc đời mình để lấy nam chính chỉ mong người phụ nữ mà cô yêu có thể hạnh phúc là cô vui. Trích đoạn: Anh hỏi cô: "Nếu trong lòng yêu Hứa Khai như vậy, tại sao còn trèo lên giường của tôi!" Cô nói: "Bởi vì không thể trơ mắt nhìn người phụ nữ của anh ấy đính hôn với anh." Phó Kiến Văn thâm trầm hút thuốc lá, cách làn khói bạc, híp con mắt lại.. *** Tuy là đầu thu, nhưng thành phố T liên tiếp bốn năm ngày gần đây mưa to liên miên,Làm toàn bộ Thành phố T đều bao phủ bởi hơi nước, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Từ quán cà phê đi ra, Tố Tâm cảm giác trời lạnh hơn. "Tố Tâm!" Hạ Hàm Yên từ quán cà phê đuổi tới, kéo tay Tố Tâm lại, âm thanh sắc bén: "Hứa Khai mất tích đã bốn năm, quyền thừa kế của anh ấy,cổ phần công ty,tất cả bất động sản, xe cộ đứng tên anh ấy đều bị em trai anh ấy là Hứa Thừa Vũ chiếm mất rồi! Nghe xong,Sống lưng Tố Tâm trở nên cứng đờ. "Việc duy nhất tôi có thể làm bây giờ là bảo vệ Hứa Khai, Cũng chỉ có tôi mới có thể bảo vệ anh ấy! Tôi không muốn một ngày nào đó, Hứa Khai trở về, lại phát hiện anh ấy không còn cái gì nữa..." Tố Tâm bị nói trúng tim đen, trái tim cô nhói đau vô cùng -- Hứa Khai là cấm kị giấu sâu trong tim Tố Tâm, không thể lấy ra cũng không thể đụng vào. Hạ Hàm Yên đứng giữa trời mưa, Tố Tâm đứng ở dưới ô, hai người giằng co.Tố Tâm rút cổ tay đang bị kéo của mình về. "cô có thể ép buộc tôi làm như thế... Nhưng mà tôi yêu Hứa Khai, nếu như có một ngày anh ấy trở về, biết sự thật, tôi nhất định sẽ trở thành tảng đá ngáng chân hai người, Hạ Hàm Yên... cô dám đánh cược với tôi không!" Hạ Hàm Yên lúng túng không dám trả lời, đáy mắt cô ta bắt đầu đỏ lên, long lanh như muốn trào nước mắt ra nhất là ở dưới mưa như thế này càng làm cho người ta cảm thấy muốn được bảo vệ che chở cho cô ta. Tố Tâm đứng đó, nhìn chằm chằm Hạ Hàm Yên,Chờ cô ta trả lời. Mãi một lúc lâu sau không thấy Hạ Hàm Yên nói gì, Tố Tâm mới xoay người rời đi, khi cô vừa xoay người, nhìn sang bên kia đường thấy...một người đàn ông đứng bên cạnh chiếc Bentley tao nhã làm cô nhất thời sửng sốt. Người đàn ông kia vô cùng cao lớn, ngũ quan tinh xảo, trên người anh ta toát ra khí chất cao lãnh cấm dục. Một người đàn ông có cả khí chất và gương mặt thu hút như thế, bất luận ở nơi nào cũng đều phát ra hào quang vô cùng chói mắt, nhưng lại làm người ta không thể không liếc nhìn anh ta lấy một cái... Người đó đúng là Phó Kiến Văn! Không biết vì sao, lúc này nhìn thấy Phó Kiến Văn, Tố Tâm lại có cảm giác hổ thẹn, một loại cảm giác rất bất an. Rõ ràng không xác định có nên giúp Hạ Hàm Yên không, rõ ràng còn chưa làm cái gì,chỉ nhìn thấy Phó Kiến Văn đã khiến cô vô cùng hoảng loạn, chột dạ. Một cơn gió xen lẫn nước mưa kéo tới, như thể thổi xuyên qua người Tố Tâm làm cô lạnh buốt cả người... Tố Tâm một tay nắm chặt lòng bàn tay của mình,một tay gắt gao nắm chặt cán ô, không muốn tiếp tục nhìn về phía người đàn ông kia nữa, muốn dời đi nhưng thân thể lại giống như tượng đá cứng ngắc không cách nào nhúc nhích. Đi theo Phó Kiến Văn ra ngoài còn có một người đàn ông trung niên... Thấy Phó Kiến Văn muốn hút thuốc, người đàn ông trung niên kia nịnh nọt châm thuốc cho Phó Kiến Văn. Mưa phùn dính ướt tây trang và tóc của Phó KIến Văn, một tay anh ta đút vào túi quần trông có chút bễ nghễ hờ hững tư thái, trên nét mặt tự mang theo một loại khí chất cao cao tại thượng kiêu căng tự phụ... Cùng đi với Phó Kiến Văn còn có bạn tốt của anh ta là Lục Tân Nam, từ phía trên Hương Cư vừa ra tới, liền nhìn thấy Tố Tâm đứng bên đường, hắn hơi kinh ngạc, mắt phượng híp lại, hướng về Phó Kiến Văn đi tới. "Uông tổng,ngài đi mua hộ tôi một bao thuốc lá được không?!" Lục Tân Nam giọng nói nhẹ nhàng,người đàn ông trung niên bên cạnh Phó Kiến Văn gật đầu liên tục, rất sảng khoái: "Không thành vấn đề, Lục tổng!" "Cảm ơn!" Lục Tân Nam nói cám ơn không có một thành ý. Nhìn người đàn ông mập mạp Uông tổng kia chạy ì ạch rời đi, Phó Kiến Văn dập điếu thuốc lá trong tay. Lục Tân Nam lấy ra một hộp thuốc lá,đưa một điếu cho Phó Kiến Văn, nhếch môi cười: "Lão Phó,người trong lòng của cậu đang ở bên kia đường kìa." Phó Kiến Văn dừng châm điếu thuốc, ngước mắt nhìn về phía Lục Tân Nam vô cùng thâm trầm. Lục Tân Nam ngậm vào điếu thuốc lá, hai tay bỏ túi, cằm hướng về Phía Hạ Hàm Yên đang đứng: "Không chọc cậu nữa, kia chẳng phải vị hôn thê Hạ Hàm Yên của cậu sao..." Điếu thuốc lá nhen nhóm, sương trắng từ giữa kẽ môi bốc lên, Phó Kiến Văn cất cái bật lửa, mắt nhìn về phía đối diện. Mịt mờ mưa bụi rõ ràng đã làm mờ đi khuôn mặt từ phía đường bên kia của Phó Kiến Văn, nhưng Tố Tâm vẫn cảm giác được một luồng khí tức mạnh mẽ áp bách cô, khiến cho cô càng thêm hoảng loạn.   Mời các bạn đón đọc Cả Đời Chỉ Yêu Em của tác giả Mạc Vân Trà Sữa.
Bí Mật Thanh Xuân
“Tôi thường nghĩ về tuổi thanh xuân của chúng tôi. Đó quả thật là một món đồ chơi có hình thù kỳ quái, thân mình ngắn ngủn kéo theo cái đuôi thật dài, trải rộng như đôi cánh, mãi chẳng chịu rời đi. Một chiếc đèn vẫn sáng, nhưng một ca khúc đã được hát xong. Một vở kịch còn chưa kết thúc, một tình yêu đã đi đến cuối con đường. Chúng tôi cúi chào cảm ơn. Và tấm màn mới chuẩn bị được kéo ra. Có lẽ đời người chính là như vậy, kết thúc, bắt đầu, lại bắt đầu, rồi lại kết thúc... Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải gánh lấy khổ đau và hạnh phúc của mình, tiến lên phía trước, không quay đầu lại.” Cô nữ sinh Tiểu Nhĩ Đóa từng gây cảm động lòng người một lần nữa “tái xuất giang hồ” trong tác phẩm văn học mang tên “Bí Mật Thanh Xuân”, thế nhưng nào ngờ đây lại là câu chuyện còn phức tạp hơn cả “Tai Trái”. Cuộc sống của một người chưa từng yêu thầm thì sẽ không thể nào trở nên hoàn chỉnh được, vì vậy mà chủ đề xuyên suốt trong “Bí Mật Thanh Xuân” là những câu chuyện về thầm yêu, có phải là sẽ rất hấp dẫn hay không? Đan xen giữa tình cảm, âm mưu, lợi dụng và những hiểu lầm không đáng có, Tiểu Nhĩ Đóa và Trương Dạng sẽ cùng nhau đối mặt như thế nào? Hãy cùng đợi chờ những bí mật dần dần hé lộ qua từng trang sách “Bí Mật Thanh Xuân” – nơi lưu giữ toàn vẹn những kí ức trưởng thành cùng những mối tình câm, những mối tình thầm của mỗi người chúng ta, bạn nhé.  *** “BÍ MẬT THANH XUÂN” – khúc ca hoàn hảo cho những tháng năm 17 tuổi yêu thầm… 1. Thích một ca khúc thì lặng lẽ nghe, thích một người thì đứng từ xa ngắm nhìn. 2. Vào những năm tháng thanh xuân ngây ngốc ấy, mình đã nhận ra một chuyện. Thích một người không thích mình, thực sự là một chuyện khá mệt mỏi. 3. Không ai mãi mãi 17 tuổi, nhưng mãi mãi có người 17 tuổi. Nguyện vọng lớn nhất vào năm 17 tuổi của mình chính là có đủ dũng cảm để lặng lẽ thích cậu. 4. Thứ gì là của cậu, người khác có làm thế nào cũng không lấy đi được. Thứ gì không là của cậu, cậu muốn cướp cũng không cướp được. 5. Trên đời này có hai việc khó làm nhất, một là tha thứ, hai là buông tay. 6. Tôi luôn có đủ tự tin, rằng cậu ấy nhất định sẽ là siêu nhân xuất hiện trong những giây cuối lúc tôi gặp nguy nhất. Chỉ là tôi không ngờ, cậu ấy cũng có thể trở thành siêu nhân của người khác bất kỳ lúc nào. 7. “Thật ra, cuộc đời của mỗi người, sẽ không phải chỉ yêu mỗi một người thôi, đúng không?” 8. “Nếu như có một người, không biết là vì sao mà luôn nhớ đến cô ấy, có thứ gì ngon là muốn dẫn cô ấy đi ăn đầu tiên, có phim gì hay là muốn xem cùng với cô ấy đầu tiên, đó là vì lý do gì?” “Em thích cô ấy rồi.” “Sao có thể thế được! Em với cô ấy lớn lên cùng nhau, xem nhau như người nhà vậy…” “Em chắc chắn đã thích cô ấy từ lâu rồi, chỉ là em không biết, không phát hiện ra thôi.” 9. “Đoàn Bách Văn, tôi thực sự thích cậu. Đây là bí mật duy nhất và cuối cùng của tôi.” “BÍ MẬT THANH XUÂN” – Nhiêu Tuyết Mạn Cho những tiếc nuối tuổi thanh xuân chưa kịp nói lên lời. *** Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn Cây bút 7x nổi tiếng trong dòng văn học thanh xuân với văn phong tinh tế, cốt truyện cảm động, bút pháp đa dạng linh hoạt. Các tác phẩm tiêu biểu: “Tai trái”, “Đồng hồ cát”, “Bí mật thanh xuân”. Trưởng thành và chín chắn giống như quả táo trên cây, chưa đến đúng thời điểm thì sẽ không rơi xuống. *** Mười bảy tuổi, tôi gặp cô ấy. Ngày khai giảng, khi cô ấy bước vào phòng học, tôi đã nghĩ cô ấy là bạn học cùng lớp, cầm giáo trình giúp giáo viên để nịnh bợ. Mãi đến khi cô ấy tự giới thiệu xong, cầm thước đứng trên bục giảng và đọc Thẩm viên xuân – Tuyết[1], tôi vẫn chưa tỉnh mộng. [1] Bài thơ của Mao Trạch Đông. (Mọi chú thích trong cuốn sách đều là của người dịch) Tại sao trên thế gian này lại có một giáo viên vừa trẻ trung xinh đẹp, vừa xuất sắc như thế được? Tôi như thấy “trúng số” khi được phân vào lớp của cô. Cô tên Lý Nhị. Ban đầu, mọi người đều gọi cô là cô Lý. Hơn một tháng sau, tôi mới biết biệt danh của cô là Tiểu Nhĩ Đóa. Tôi phải thừa nhận rằng, trái tim đáng thương của mình nhanh chóng bị cái biệt danh có một không hai kia làm cho sống dở chết dở. Một tối nọ, tôi viết vô số chữ “Tiểu Nhĩ Đóa” kín cả tờ giấy, sau đó viết thêm ba chữ nhỏ tí xíu ở góc: Đoàn Bách Văn. Trên mảnh giấy chứa chan tình cảm với chi chít những chữ “Tiểu Nhĩ Đóa”, ba chữ “Đoàn Bách Văn” nằm đó lén lút hệt như đôi mắt tí hon cất giấu ý đồ xấu xa. “Đoàn Bách Văn, em chưa nộp quỹ lớp phải không?” Nếu tôi nhớ không nhầm, đây là câu đầu tiên cô nói với tôi. “Em không có tiền.” Tôi trả lời. Cô đứng cạnh bàn học của tôi, thẳng tay lấy ra tờ năm mươi đồng mà tôi để trong hộp bút, hỏi: “Đây là gì?” Tôi giả ngây giả ngô: “Tiền to quá, em sợ cô không có tiền trả lại.” Cả lớp cười ồ lên. Cô trả lại tờ tiền cho tôi. Mùi hương đặc biệt tỏa ra từ những ngón tay của cô – mùi hoa nhài của ban mai tháng Sáu. Trong thoáng chốc tôi như bị điểm huyệt, toàn thân mềm nhũn. Mời các bạn đón đọc Bí Mật Thanh Xuân của tác giả Nhiêu Tuyết Mạn.
Làm Vợ Bác Sĩ
Trong tình yêu mỗi người có những cách biểu đạt khác nhau, có người dùng cách yêu chiều cũng có người dùng hành động trái người lại, cũng có người muốn chiếm được thân thể người yêu rồi từ từ kết hôn sau. Anh lại chọn cách chiếm hữu cô làm cô sợ cũng vì đứa bé mà cô chọn giả chết rời bỏ anh. Đỗ Hoàng Ngân:” Buông ra! Đừng...” Cao Dương Thành:” Buông em ra? Cho anh ăn no trước đã >.