Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lục Hào

Editor: Keikan (+ Ái Kỳ) CP đại sư huynh niên thượng ~  Hay gây chuyện công X cay nghiệt thụ Nội dung: Tiên hiệp tu chân truyền kỳ   Diễn viên: Trình Tiềm, Nghiêm Tranh Minh, cùng các diễn viên phối hợp Trình gia có đứa con thứ trong số ba người con tên là Trình Tiềm, vốn cha mẹ không yêu thương đối xử lạnh nhạt nên dần dần hình thành trong hắn con người lạnh lùng.Hắn đã tính an phận làm Trình Nhị Lang sống qua ngày, nhưng vì cha mẹ coi trọng tiền tài  nên vừa bán vừa tặng cho một vân du đạo nhân, nhân vật chính từ đó bị ép vào con đường tu chân lắm dối lừa. Tuy nói từ xưa người tu chân đắc đạo phi thăng khó tính hết, nhưng môn phái suy tàn, sư phụ chẳng đáng tin, chúng đệ tử bất tài dốt đặc cán mai, đại sư huynh còn là chuyên gia gây chuyện, con đường tu tiên có thể nói tiền đồ mờ mịt. Cùng đón xem Trình Tiềm làm sao giấu tài, làm sao tu tiên, chấn chỉnh chúng đệ tử. Tu chân cố sự, kể về một môn phái đang đà xuống dốc làm sao chấn hưng bởi khỉ bảnh choẹ, trùm gây chuyện, quỷ cay nghiệt, đồ ngốc và tiểu tạp mao. *** Lời đầu tiên, đây là bộ danmei mình thích nhất của Pi đại, cho dù Sát phá lang và Đại ca đều là No.1 của những danmei được ưa thích nhất, và quả thật là bất công (và chíu khọ) khi mình cứ phải giữ mãi trong lòng những suy nghĩ về nó. Lục hào không có cái hào hùng chính khí của Sát phá lang, cũng không có cái hiện thực tàn nhẫn của Đại ca, nhưng cái không khí trầm lặng kiên định, mà đồng thời cũng mạnh mẽ uyển chuyển của nó đã chiếm trọn trái tim mình. Trong những truyện của Pi đại, Lục hào là truyện duy nhất khiến mình phải đọc đi đọc lại nhiều hơn ba lần (dĩ nhiên là không phải đọc từng chữ của từng chương, nhưng mà thiệt sự là nó rất hấp dẫn.)   Truyện xuất sắc nhất ở cách xây dựng nhân vật. Trong Lục hào, ta có thể thấy quá trình tưởng thành của từng nhân vật, qua những sự kiện, những biến cố, và cả những thay đổi về mặt tình cảm. Không có nhân vật nào trong Lục hào là đạo đức giả, nhân vật nào cũng hành xử theo những gì mình tin tưởng, theo những thứ thực sự có ý nghĩa với bản thân, và ở một góc độ nào đó, chấp nhận cuộc sống của mỉnh, chấp nhận sống thật với chính mình. Cốt truyện của Lục hào cũng vô cùng xuất sắc, với các tình huống được đặt ra vô cùng rõ ràng và theo trình tự hợp lý, không bị lê thê dài dòng, cũng không bị đứt gãy lủng cũng. Mọi tình tiết đều có nguyên do và hậu quả của nó, đồng thời tạo ra bối cảnh vô cùng tuyệt vời để thúc đẩy sự phát triển của nhân vật. Truyện vô cùng nặng về mặt nội dung nhưng hoàn toàn không hề nhàm chán, vì nó thực sự là một câu truyện phức tạp, cuốn hút, và nặng chân tình, không phải chỉ là tình yêu, mà còn là tình huynh đệ, tình sư đồ, là tình nghĩa đối với những người mà ta gần gũi. Thêm vào đó, Lục hào còn là một câu truyện xuất sắc về hành trình học cách chấp nhận đau thương và cách trở nên kiên cường của những người bạn nhỏ, những người vốn sống trong cưng chiều nhung lụa, những người vốn vô ưu vô tư mà bị đẩy vào vòng xoáy cuộc đời. Xuyên suốt trong câu truyện là một hành trình đi tới sự trưởng thành, trải bằng nước mắt của những lần cúi đầu nhịn nhục, bằng máu của những buổi tập luyện không ngừng, và bằng tình của những người thân quen và xa lạ. Để rồi trong chuyến đi ấy, nhân vật của chúng ta học được cách nhìn thoáng hơn mà đối mặt với thử thách và bảo vệ những người thân thương để thấy yêu thêm cuộc đời. Nhưng không vì thế mà phần danmei, tức phần tình cảm công thụ trong truyện bị coi nhẹ, mà ngược lại, trong bối cảnh loạn lạc của giới tu chân, trong những màn chiến đấu long trời lở đất, trong sự tranh đấu của tiên ma hai phía, là thứ tình cảm sâu đậm giữa Nghiêm Minh Tranh và Trình Tiềm, là tình yêu của hai người đàn ông trưởng thành dám gánh vác, là tình thương giữa sư huynh sư đệ đồng môn, và là sự nhung nhớ của thứ mất đi rồi tìm lại được.  Bối cảnh của Lục hào là giới tu chân, cũng giống như giang hồ vậy, có môn phái bao gồm sư phụ sư huynh sư đệ, có bạch đạo có hắc đạo, có những người tự xưng là chính nghĩa mà bản chất chẳng ra làm sao, có những người tuy mang tiếng tà ma ngoại đạo nhưng con tim của họ lại chất chửa tình sâu tựa biển. Và những nhân vật chính của chúng ta đã gặp nhau như thế, giữa một bể loạn lạc, hội tụ nơi một môn phái nghe có vẻ gà mờ, tu luyện dưới trướng một vị sư phụ có khuôn mặt dài dài như chồn và tính tình tưng tưng như khỉ. Cả môn phái từ trên xuống dưới chẳng có vị đệ tử nào khiến người ta an tâm, có đại đệ tử Nghiêm Tranh Minh chỉ  biết ăn diện rồi than vãn, có nhị đệ tử Lý Quân toàn đầu tư thời gian trong mấy trò vụn vặt, có tam đệ tử Trình Tiềm mặt nam mô bụng một bồ dao găm, rồi có tứ để tử Hàn Uyên chỉ giỏi mấy thứ ranh mãnh. Và cuối cùng là tiểu sư muội Thủy Khanh loi choi lóc chóc, người chẳng ra người yêu chẳng ra yêu, chật vật lớn lên dưới sự dằn vặt của các sư huynh tốt.  Tưởng như cuộc sống sẽ mãi suôn sẻ trôi qua như vậy, người làm điệu cứ làm điệu, ai luyện kiếm cứ luyện kiém, kẻ rong chơi cứ rong chơi, cho tới khi một loạt những biến cố xảy ra, và cả môn phái rơi vào cảnh tang tóc. Sư phụ gặp biến cố, phong lại ngọn núi đã từng được gọi là nhà, để lại đám đệ tử nheo nhóc chẳng còn lựa chọn nào khác là phải tự biến lớn biến cường, dù đôi khi phải cúi đầu, dù đôi lúc phải tranh chấp. Rồi đợi cho tới khi thứ tình cảm huynh đệ nhạt nhòa hồi trước trở nên keo sơn gắn kết, đợi cho tới khi sư huynh đệ bọn họ tưởng rằng mọi thứ cũng đã được khôi phục ít nhiều vì bọn họ còn có nhau, thì tứ sư đệ phát điên, đâm tam sư huynh của mình rồi chạy ra biến mà biến mất. Mặc cho Nghiêm Tranh Minh đau đớn khôn nguôi, mặc cho Lý Quân bàng hoàng chẳng dứt, mặc cho Thủy Khanh đơn côi ngơ ngác, từ đó, cuộc đời họ chẳng còn một Trình Tiềm cố chấp, và tên Hàn Uyên lanh chanh kia cũng đã rời đi mất rồi.  Thật khó để tưởng tượng ra Nghiêm Tranh Minh đã làm cách nào để vượt qua chừng ấy năm sau khi Trình Tiềm biến mất, khi mà trong cả trăm năm ấy, chẳng khi nào cơn mơ về Trình Tiềm buông tha y trong giấc ngủ, để rồi khi y tỉnh lại, mọi nhọc nhằn và gian khổ của chức vị trưởng môn, của những hoài bão mà y phải thay sư phụ, thay các sư đệ sư muội, và thay cả bản thân y thực hiện. Phải chăng đó là vì trách nhiệm phải chăm sóc Lý Quân và Thủy Khanh, hai cái gánh nặng khiến y tới quyền tự do tự sát cũng chẳng có? Phải chăng đó là vì y còn phải coi chừng Hàn Uyên, sư đệ mà năm đó bọn họ chân còn chưa mọc lông đã mạo hiểm đi cứu, sư đệ mà thủy chung bọn họ chẳng thể vứt bỏ? Hay đó là vì Trình Tiềm, vì sư đệ Tiểu Tiềm của y, cái động lực làm y phải khổ cực kiếm tiền, xây dựng lại  môn phái, rồi lại khổ cực chờ ngày có thể đặt biển Phù Dao Phái nơi sơn trang, khổ cực chờ ngày Phù Dao Sơn lại mở? Y cảm thấy mình đời này thủy chung ngây ngây ngơ ngơ, hứa hẹn trịnh trọng duy nhất từng có, chính là một ngày kia có thể quay về Phù Dao sơn, đón Tiểu Tiềm ủy khuất ở trên hoang đảo Đông Hải về nhà, nếu ngay cả chút việc này cũng không làm được, y thật sự không biết mình sống tiếp còn có ý nghĩa gì. Người ta thì “khổ tận cam lai”, Nghiêm chưởng môn thì “sướng trước khổ sau”, dù sau này tiền của đầy nhà, tu vi tăng tiến, thì trong lòng vẫn đầy khổ sở, sợ mình không dẫn dắt nổi môn phái chẳng có mấy mống này, sợ mình phụ lòng sư phụ cùng cách sư huynh đệ, và sợ chính mình chẳng kiềm lòng nổi mà làm cái người quan trọng đối với mình nhất trên đời kia tổn thương. Nghiêm chưởng môn là kiếm tu, khó ngộ đạo hơn người tu những đường khác, chỉ khi nào bị áp bách tới tận cùng mới có thể đột ngột bứt phá, mà y vừa chính là bị Tiều Tiềm nhà y kích thích dữ quá, nỗi ám ảnh không bảo vệ được tiểu sư đệ ăn cứng không ăn mềm khiến y mãi day dứt ùn ùn kéo về, bức y đột phá được giới hạn, nhưng cũng tiện thể rước về cho y một tâm ma. Lý Quân bị y đánh thức, vẻ buồn ngủ trên mặt vẫn chưa tan, hắn đã bật thốt ra: “Đại sư huynh, vào ‘xuất phong’ chi cảnh rốt cuộc có cảm giác gì?” Nghiêm Tranh Minh trầm ngâm một lúc lâu, mới thận trọng đáp: “Trời cao đất rộng.” Câu này hết sức qua loa, nói với không nói cũng chẳng khác mấy, chỉ có Trình Tiềm luyện qua Hải Triều kiếm nghe vậy lĩnh ngộ một chút rìa, tựa hồ có điều ngộ ra. Nghiêm Tranh Minh liếc thấy bộ dáng đăm chiêu ấy, âm thầm hơi cười khổ, nuốt câu tiếp theo trở vào – thân hãm lao tù. Bên ngoài trời đất bao la, mình ta hãm lao tù. Cái vị sư huynh mà xưa kia chỉ biết ăn diện, dù có ngộ ra đạo lý trong chiêu thức cũng chẳng chịu thực hiện vì quá lười, lại chẳng dám buông xuôi mà phải cắn răng chịu đựng, chỉ vì trên y chẳng còn sư phụ, mà dưới y lại là đám sư đệ quá đỗi ngây ngô. Cái vị sư huynh mà dù bản thân đã gần hai trăm năm hãm sâu trong bể tình, lại chẳng dám để người kia vì mình mà chậm trễ tu luyện đôi chút. Cái vị sư huynh mà chỉ đứng đó thôi đã mang dáng vẻ dám đội trời dám đạp đất, cái vị sư huynh mà chẳng sóng gió nào chưa từng kinh qua, lại chẳng dám vọng động với người trong lòng dù chỉ là đôi chút, tới mức tình cảm đó biến thành tâm ma, đêm ngày hành hạ. Cái vị sư huynh mà dù tim mình cũng sắp sửa móc ra cho sư đệ xem, lại hài lòng với một câu giản đơn khẳng định tình huynh đệ, mà chẳng dám kỳ vọng dù chỉ là đôi chút vào tình cảm lứa đôi giữa hai người. Nghiêm Tranh Minh nói: “Ngươi không nói thì thôi, ta mặc kệ ngươi vì sao mà biết… Chẳng qua là tâm ma mà thôi, kiếm tu tiến vào kiếm thần vực, xưa nay đều là một bước một tâm ma, vậy thì thế nào? Ta đã đi đến bước này, còn chưa đến mức không áp chế được, ngươi… ngươi không cần thương hại ta.” Trình Tiềm không nói được gì, y đột nhiên rất muốn bổ cái đầu như gối thêu hoa của đại sư huynh ra, xem trong đó có phải đã bị tâm ma gặm nát như tương rồi hay không? Nghiêm Tranh Minh thực sự, thực sự là người yêu chuẩn mực và đối vởi riêng mình, chưa có một anh công nào lại vượt qua được sự ôn nhu và si tình mà Nghiêm Tranh Minh dành cho Trình Tiềm. Y nhung nhớ Trình Tiềm tới mức phải chế tạo  một phỏng linh hiện hình ảnh của Trình Tiềm (tuy hơn đanh đá chanh chua hơn bản gốc chút đỉnh) để đem theo người, tới mức phải bố trí lại ở sơn trang mới một Thanh An cư y hệt như nơi mà Trình Tiềm từng ở. Y thương Trình Tiềm tới mức bảo Lý Quân chế tạo sẵn thuốc để quên đi thất tình lục dục, nếu Trình Tiềm mà hối hận thì chỉ cần đem cho, tới mức y sẵn sàng đổi nhu tình cả đời chỉ để lấy một ánh mắt cười nơi người ấy. Y yêu Trình Tiềm tới mức sẵn sàng chịu phản phệ gấp ba để uống viên thuốc hòng đi cứu Trình Tiềm, tới mức sẵn sàng ủy khuất cả thiên hạ để đổi lấy sự hài lòng nơi sư đệ nhỏ. Nước nóng, lòng bàn tay đại sư huynh càng nóng hơn, Trình Tiềm tức khắc thở không ra hơi, không tự chủ được giãy nhẹ vài cái, kết quả là chỉ chút động tĩnh này, Nghiêm Tranh Minh lập tức buông y ra, hơi cẩn thận mà lùi bước. Trình Tiềm không tỉnh táo hơn bao nhiêu, như một con cá bị ném lên mặt nước, há miệng thở hổn hển, ngực râm ran đau, đối lại ánh mắt lo lắng bất an của Nghiêm Tranh Minh – hàm chứa khát khao không nói nên lời, lại không dám vượt giới hạn một bước. Và thật sự thì Trình Tiềm không hề thua kém. Cho dù phải tu luyện cả trăm năm để mượn ngọc làm thân thể, cho dù phải chịu thiên kiếp lớn nhỏ để được sống lại làm người, cho dù ống trong băng hàn, chỉ uống nước lã, và trái tim cũng đã lành lạnh từ lâu, hắn cũng vô cùng trung thành với tình cảm của mình. Y nặng lòng với những người đối xử tốt với y, y tận lực bảo vệ sư huynh sư muội, y hết lòng dung thứ cho sư đệ đã đâm chết mình, và ngay từ lúc chưa nhận ra tình cảm của mình, thì Tiểu Tiềm cũng đã hận chẳng thể moi hết tim gan ra mà đối xử tối với Nghiêm chưởng môn rồi. Tình yêu của Trình Tiềm cũng như con người y vậy, ngay thẳng chân thật, hơi thiếu khéo léo, nhưng lại có chút thoải mái rộng lượng. Ngày thường y chẳng thèm để ý tới ai, đối với sư huynh sư đệ sư muội lại rất mực quan tâm, đối với Nghiêm Tranh Minh thì quả là lòng dạ rộng rãi, chẳng giữ lại chút nào. Lúc Nghiêm chưởng môn vì bảo vệ y mà gặp nạn, cái người mà từ nhỏ đã khinh thường quyền thế, lúc tu luyện thì liều mạng chẳng hề để đau đớn lớn nhỏ gì vào mắt, lại hoảng hốt kinh hãi. Trình Tiềm mới thốt ra một chữ thì giọng đã lạc đi, y mù mờ luống cuống đứng tại chỗ chốc lát, tựa hồ muốn tiến lên một bước, chân lại loạng choạng như không đứng vững, ánh mắt chậm rãi dừng trên người Nghiêm Tranh Minh. Có một chớp mắt, Đường Chẩn cảm thấy vành mắt y đỏ lên – nhưng mà… một khối ngọc cũng biết khóc ư? Ánh mắt gặp thiên kiếp chưa từng lung lay, cũng biết hoảng loạn sao? Thế nhưng y suy sụp chẳng qua chốc lát, Đường Chẩn còn chưa kịp nói gì, ánh mắt Trình Tiềm bỗng kiên định hẳn lên, nói như đinh đóng cột: “Không, khoan nói với họ, Đường huynh, huynh học rộng hiểu nhiều, nhất định có biện pháp. Vô luận thế nào cũng được, lên trời xanh xuống suối vàng, cho dù huynh muốn ta một mạng đổi một mạng cũng không có vấn đề gì…” “Lên trời xanh… xuống suối vàng.” Đường Chẩn bỗng nhiên khẽ lặp lại lời này một lần, kế đó, hắn nở nụ cười trầm trầm, “Tiểu hữu, thế gian sư môn tình nghĩa sâu nặng, cố nhiên là giai thoại, nhưng cũng hiếm thấy sâu nặng như các ngươi.” Trình Tiềm thản nhiên nói: “Nơi đây tên là ‘Phù Dao sơn trang’, không tên ‘thế gian’.” Mình cực kỳ thích câu cuối đó của Tiểu Tiềm, tại vì mình cực kỳ thích cái kiểu bao che khuyết điểm của Phù Dao phái. Đồng Như tài giỏi cả đời, nhặt về một đồ đệ cũng tài giỏi chẳng kém, mỗi tội có vẻ chẳng mê tu luyện lắm, chỉ mê ngâm rượu trồng hoa. Tới lượt mình thì Đồng Như cũng chẳng nhặt về mấy đồ đệ sáng sủa gì cho cam, bao gồm một đứa bại gia làm điệu, một đứa cợt nhả nhát gan, một đứa cố chấp cứng đầu, một đứa lầm lì khôn vặt, và một con chim. Sư tổ thả cho sư phụ chơi hoa suốt ngày, sư phụ cũng chẳng hướng dẫn đồ đệ tu luyện gì nghiêm túc, thế mà cuối cùng cả năm người ai cũng rất thành công, “nhân đinh không hưng vượng lắm, thực lực lại mạnh hơn bao giờ hết”. Mà bởi vì tuổi thơ gà bay chó sủa quá, nên có mấy mống thương nhau cực kỳ, có chuyện gì xấu thì nhất quyết muốn đóng cửa trong nhà dạy nhau, chuyện lớn chuyện nhỏ đều có thể cạnh khóe rồi tha thứ, không bao giờ để người ngoài có cơ hội phán xét. Người nhà mình thì mình phải bảo vệ, giang hồ tranh tranh đấu đấu, chỉ riêng Phù Dao phái rõ ràng rành mạch, nhìn thì cà lơ phất phơ nhưng chẳng chứa chút tạp chất. Mà quay lại với Tiều Tiềm, bao che khuyết điểm đã quen, tiến chút xíu lên tới sủng lên tận trời cũng chẳng mấy khó khăn, lúc y nhận ra mình yêu người ta, và người ta cũng đặt mình trong lòng, y chẳng cần suy nghĩ quá nhiều, vô cùng ung dung thẳng thắn mà thừa nhận và đối diện với phần tình cảm của mình, điều mà có lẽ chẳng mấy người muốn “đắc đạo” làm được.  Trình Tiềm chợt ôm lấy y từ phía sau, Nghiêm Tranh Minh cứng đờ lưng, đang toan mở miệng quát mắng. Liền nghe Trình Tiềm nghiến răng nghiến lợi nói: “Huynh từ sáng đến tối chỉ đòi ăn ngon mặc đẹp, không phải bại gia thì là làm điệu, trời mới thương hại huynh! Ta chính là thích huynh, muốn huynh! Còn muốn ta nói thế nào đây!” Cho dù là lúc chưa nhận ra tình cảm của mình, hay lúc lờ mờ đoán ý, hay lúc sẵn sàng đối mặt, y đều sẵn sàng lấy mạng mình ra để đổi cho mạng của Nghiêm Tranh Minh. Dù là thụ, nhưng đôi lúc người ta lại có cảm giác rằng y mới là người đang cưng chiều Nghiêm Tranh Minh, cưng chiều cái tật kiểm soát rồi dính người quá độ (do chim sợ cành cong), cái tật chảnh chọe bày đặt, cái tật ăn nói cay độc của Nghiêm Tranh Minh. Chỉ cần làm vui lòng cái người cứ suốt ngày than phiền ấy một chút, bảo y lên núi đao xuống biển lửa y cũng làm.  “Bây giờ ngươi câm miệng thì ta có thể không so đo với ngươi.” Nghiêm Tranh Minh quay người lại, đứng cách hai bước, để nửa câu sau chưa nói lên khóe mắt đuôi mày – “Mau lăn lại đây xin lỗi”. Trình Tiềm im lặng một lát, bụng nghĩ: “Dung túng tính nết thế này, về sau phải làm sao cho được?” Nhưng lập tức, y lại âm thầm lắc đầu: “Thôi, không phải luôn là cái nết này à?” Thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền, đối với Nghiêm Tranh Minh, chỉ cần Nghiêm chưởng môn dám muốn, Trình Tiềm liền có thể chẳng tiếc gì mà đem cho. Trình Tiềm tức tối vì sư huynh chẳng chịu quý trọng bản thân mà chỉ chăm chăm bảo vệ y, Trình Tiềm giận dữ vì tâm ma trong lòng sư huynh chẳng biết nặng nhẹ mà cứ nhắc hoài nhắc mãi chuyện tu luyện, một chuyện mà đối với y thì bé nhỏ không thể tả so với bóng hình của sư huynh đã cứ thấp thoáng mãi trong hồn. Cái người mà đã dành hơn cả nửa đời nằm trong hầm băng uống nước lã ấy, lại thấy trái tim mình ấm hồng lên vì Nghiêm Tranh Minh, lại thầy lòng mình nóng đỏ vì hắn. Chỉ cần biết người trước mặt là sư huynh đỏm dáng của mình, chút vị khó chịu của cái hôn đầu tiên đều biến thành xao động, chút quái dị ấy đã biến thành ham muốn thân mật khác thường. Nghiêm Tranh Minh nơp nớp lo dọa sợ Tiểu Tiềm mà đâu có biết rằng người ta chỉ hận không thể đọc thêm chút sách để tiện chiếm lợi thế trước lúc “song tu”. Chẳng cần biết thế nào là hoang đường phóng túng, thế nào là đạo lý luân thường, Trình Tiềm chỉ cầu tự tại, tự tại mà yêu Nghiêm Tranh Minh. Trình Tiềm nhìn y, nhấn từng chữ: “Sư huynh, đệ không sợ thiên kiếp, chỉ sợ huynh.” Nghiêm Tranh Minh nghe lời này, trong lòng ầm một tiếng, nghĩ: “Thôi xong rồi, vạn kiếp bất phục rồi.” Người ta hay nói yêu đương là vướng bận, người muốn làm được chuyện lớn thì không nên yêu đương, ngay cả nhiều nhân vật trong truyện cũng nói như vậy. Nhưng mà thực ra thì tình yêu, dù là với gia đình, bạn bè, hay với tình nhân, thì đều là một thứ sức mạnh vô hình, thúc đẩy người ta tiến về phía trước, lại giữ chặt không cho người ta vì quá ham muốn thứ phù phiếm trước mắt mà lạc lối lầm đường. Tình yêu đúng là sự ràng buộc, nhưng ràng buộc không hẳn là đã xấu, mà còn có thể là một ngọn đèn ấm áp ngọt ngào. Hứa hẹn âm thầm với Tiểu Tiềm đã khiến cho Nghiêm Tranh Minh có động lực để một lần nữa gầy dựng lại môn phái, từ Lao Tiền công tử bận tối mặt tối mũi kiếm tiền mua gia đình, một lần nữa thành Nghiêm chưởng môn cao cao tại thượng. Mà tơ tình vấn vít với kẻ bại gia làm điệu đó của Trình Tiềm đã giúp đỡ y trong những lúc hoang mang bối rối nhất, trong những khoảnh khắc tưởng như vô vọng lạc lối, soi sáng cho y một con đường. Quả rất khó mà nói được Nghiêm chưởng môn và Tiều Tiềm ai nặng tình hơn ai, Một người khẩu thị tâm phi, một người ngơ ngáo chẳng giỏi ăn nói, hai người hợp lại chắc hẳn là bối ra bối rối, cả buổi cũng không nói được câu nào ngọt ngào. Thế nhưng ai đọc truyện cũng có thể thấy sự thật rành rành ra đấy, rằng Nghiêm Tranh Minh và Trình Tiềm thương nhau vượt lên cả sự sống và cái chết, lại bao dung cho thói quen và tật xấu của nhau tới mức vô pháp vô thiên. Tình yêu của họ sâu sắc mà trầm lắng, là ngọn lửa nhỏ rực sáng trong lòng, cũng là dòng nước lớn bao dung trải đầy thiên hạ, dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng chẳng thể nào miêu tả nổi, thấm vào tim phổi, đi vào lòng người. *** GÓC REVIEW Review Lục Hào - Mắt Bão -------- Hôm nay mình muốn tâm sự một chút về tác phẩm đã đưa mình đến với Priest - “Lục hào”. Đây là một tác phẩm cực kỳ ấn tượng, đã khiến mình yêu một Priest với ngòi bút đầy tâm huyết và mỗi câu chuyện dưới ngòi bút ấy đều là một thế giới hoàn chỉnh. "Lục hào" là câu chuyện về một môn phái tu tiên có tên Phù Dao, từ lúc nó trên đà suy tàn, tới khi lụi tàn hẳn rồi lại tái sinh từ tro tàn. Đồng thời, “Lục Hào” cũng mở ra một thế giới tu chân rộng lớn, nơi có người chính nghĩa bừng bừng, có kẻ lòng lang dạ sói, có ân oán, cũng có tình thù. Trên dưới Phù Dao phái có một sư phụ Hàn Mộc Xuân mặt mũi như chồn, già nua lẩn thẩn và năm đệ tử chẳng đứa nào nên thân. Đại đệ tử Nghiêm Tranh Minh quý giá như quý phi nương nương không ai dám chọc, là cơm áo gạo tiền của cả Phù Dao phái đã sớm suy tàn, bởi nhà y phú giáp một phương, giàu đến nỗi chẳng ngại nuôi thêm một môn phái "gia cầm" cho y chơi đùa. Nhị đệ tử Lý Quân chỉ biết chúi mũi vào mấy thứ tà môn mà bỏ bê tập luyện. Tam đệ tử Trình Tiềm coi như chăm chỉ nhất lại từ nhỏ đã cay nghiệt, giỏi nhất là châm biếm người khác. Tứ đệ tử Hàn Uyên xuất thân ăn mày cành chẳng nên thân, suốt ngày chỉ biết chọc chó đánh mèo. Đệ tử nhỏ nhất, cũng là nữ đệ tử duy nhất vẫn còn đang quấn tã lại càng chẳng dám nói, tiểu cô nương Hàn Đàm hay nhũ danh là Thuỷ Khanh vốn là quả trứng bán yêu do yêu hậu vụng trộm cùng con người sinh ra, lại bị đám sư huynh vô ý "nhặt" về. Phù Dao phái cứ như vậy mà ngày ngày gà bay chó sủa, có thể thấy được đã suy bại đến mức nào. Một môn phái đã suy bại được đến mức ấy, có lẽ cách ngày diệt môn cũng chẳng còn xa, thế nhưng chẳng ai ngờ được rằng, ngày Phù Dao phái thật sự lụi tàn, ngày sư phụ Hàn Mộc Xuân già nua lẩn thẩn chết đi, ép đám đệ tử còn chưa đứa nào thành niên phải sớm trưởng thành, cũng là ngày mở ra một cố sự, từ từ vén lên bức màn bí ẩn phía sau thế giới tu chân hào nhoáng. Những tưởng rằng cái chết của sư phụ đã là tai hoạ lớn nhất, lại không ngờ rằng hoạ vô đơn chí, đám trẻ an ổn nương tựa vào nhau vài năm đã phải đón thêm một hồi tai vạ nữa, kẻ sinh ly, người tử biệt. Rồi đến trăm năm sau khi đồng môn trùng phùng, bãi bể đã hoá nương dâu, cố sự năm xưa lại lần nữa dấy lên phong ba, bí ẩn trùng trùng của Phù Dao phái đã trải qua “cực thịnh tất suy” cũng dần được hé lộ. Priest vẫn giữ lối viết chủ thụ quen thuộc đã thành thương hiệu của mình trong “Lục Hào”, kể lại câu chuyện dưới góc nhìn của Trình Tiềm, nhưng lần này nhân vật mà Pi tốn nhiều bút lực xây dựng nhất lại là Nghiêm Tranh Minh. Nghiêm Tranh Minh trong những chương đầu được miêu tả là một tiểu thiếu gia phấn điêu ngọc mài nhưng tính tình lại như đại tiểu thư chua ngoa đỏng đảnh. Y rõ ràng là kẻ lấy kiếm nhập đạo, lại chẳng có chút kiên định nào của một kiếm tu, suốt ngày chỉ biết chưng diện làm đỏm, cả người sực nức mùi hoa hoa cỏ cỏ, hoàn toàn chẳng ngoa với cái danh "nương nương" mà đám sư đệ đặt cho. Một Nghiêm Tranh Minh như thế, vừa trưởng thành đã phải gánh trên vai bao thứ trách nhiệm nặng nề. Là trưởng môn của một môn phái bị truy sát, thứ y gánh là ngàn năm cơ nghiệp của Phù Dao, là mối thù diệt môn, là an nguy của đám sư đệ sư muội chẳng nên thân… Trách nhiệm đè nặng đến nỗi, y có muốn chết cũng chết không xong. Nghiêm Tranh Minh thuở thiếu thời luôn thiên vị tam sư đệ Trình Tiềm mà y gọi là Tiểu Đồng Tiền hơn hẳn những sư đệ khác, trong những năm tháng nương tựa vào nhau mà sống khi sư phụ không còn, tam sư đệ Trình Tiềm như con sói hoang luôn tự ý hành sự này cũng là mối bận tâm lớn nhất của y. Nói Nghiêm Tranh Minh yêu Trình Tiềm từ lúc nào có lẽ chính y cũng không biết, chỉ biết rằng trong trăm năm chia lìa, Trình Tiềm cứ thế mà trở thành cái gai trong ngực y, là thứ tình cảm y vừa nâng niu vừa che dấu, chỉ sợ một khi lộ ra sẽ là vạn kiếp bất phục. Nghiêm Tranh Minh yêu Trình Tiềm, nhưng đủ thứ trách nhiệm không cho phép y nói lời yêu, khiến nó trở thành thứ tâm ma lớn nhất trong lòng y. Không biết bao nhiêu lần Nghiêm Tranh Minh tự nhủ, nếu như y không phải trưởng môn Phù Dao phái, nếu như Trình Tiềm không phải là sư đệ của y, phải chăng y sẽ không ngần ngại mà tiến đến? Nhưng chung quy, thiên hạ không có hai chữ “nếu như”. Còn Trình Tiềm thì sao? Trình Nhị Lang thuở nhỏ xuất thân cơ hàn, bởi nhà quá nghèo mà bị cha mẹ bán cho một vị ‘chân nhân’ chẳng biết thật hay giả làm đệ tử, rồi được vị sư phụ ấy đặt cho cái tên Trình Tiềm, bắt đầu con đường tu hành xa không thấy đích. Cơ cực từ nhỏ, nên y cũng cay nghiệt từ nhỏ, không ngại dùng ánh mắt ác ý nhất để nhìn mọi việc trong thế gian. Thế nhưng, những năm tháng vô lo vô nghĩ trên Phù Dao sơn cùng sư phụ và huynh đệ đồng môn, những năm tháng đồng môn nương tựa vào nhau mà sống đã biến Trình Tiềm từ một đứa bé vì khuyết thiếu tình thương mà cay nghiệt trở thành con người một lòng sống chết vì sư môn. Trình Tiềm luyến quyến sư phụ Hàn Mộc Xuân như đứa trẻ bám cha, coi Phù Dao sơn như nhà, xem sư huynh đệ là gia đình. Có lẽ suốt thuở thiếu thời Trình Tiềm chưa từng nghĩ đến một ngày mình sẽ phát sinh tình cảm với đại sư huynh, nhưng thời điểm nhận ra tình cảm của mình, y chọn cách thẳng thắn đối mặt. Trình Tiềm khác với Nghiêm Tranh Minh, y không có gánh nặng lớn như trưởng môn sư huynh, thế nên y tự do hơn Nghiêm Tranh Minh, cũng thẳng thắn hơn đại sư huynh của mình. Bởi vậy trong phần tình cảm này Nghiêm Tranh Minh là người rung động trước, nhưng Trình Tiềm lại là người mở lời trước, cũng là người thề ước trước: “Đệ không biết đối đãi huynh làm sao mới là tốt, nhưng vô luận thế nào, đệ quyết không phụ huynh.” Tình cảm của họ là như vậy, đến chậm rãi mà tự nhiên. Là từ ngày đầu gặp nhau, khi Nghiêm Tranh Minh cảm thấy tam sư đệ thanh tú dễ nhìn rất thuận mắt nên đặc biệt ưu ái Trình Tiềm hơn hẳn đám sư đệ khác, còn Trình Tiềm lại cảm thấy đại sư huynh của mình thật phiền phức, như con chim trĩ tinh chỉ biết xoè đuôi làm đỏm. Cho đến khi chẳng biết từ khi nào, mùi hoa lan trên người Nghiêm Tranh Minh, thứ mùi hương Trình Tiềm từng chê phiền ấy lại là thứ mùi hương y luyến quyến nhất sau trăm năm chia lìa. Và cũng trong trăm năm ấy, Nghiêm Tranh Minh lòng mang tâm ma mà hoạ mãi một bức chân dung không thành… "Lục hào" cũng là câu chuyện về tình người, cụ thể là tình đồng môn, tình thầy trò, tình huynh đệ. Là tình cảm ngây thơ của đám đệ tử dành cho vị sư phụ thích giả hồ đồ lại một tay che mưa chắn gió cho chúng, là cái tình của những đứa trẻ nương tựa vào nhau mà lớn, cái tình cảm có thể thấy rõ qua cách mỗi người cố chấp với Phù Dao sơn. Năm xưa trải bao cơ sự, khiến cho Phù Dao sơn bị phong lại mãi không thể mở ra, những đứa bé lớn lên từ Phù Dao lại vẫn luôn cố chấp một lòng với nơi này. Trình Tiềm tới chết vẫn một lòng muốn về Phù Dao sơn, Hàn Uyên dù đã đọa ma lại vẫn luôn quanh quẩn dưới chân Phù Dao chỉ để nghe được một chút âm thanh trong quá khứ… Suy cho cùng, cái mỗi người thực sự cố chấp, thực ra cũng không nằm ngoài “tình người”, là phần tình cảm bao năm gắn bó từ thuở thiếu thời. Priest cũng đã khắc họa một thế giới tu chân chẳng toàn vẹn trong “Lục hào”. Xuyên suốt cả câu chuyện, một câu hỏi được đặt ra khiến người ta suy ngẫm: Cái mà các tu sĩ bấy lâu nay theo đuổi là gì? Phi thăng có thật hay không? Trường sinh rốt cục là gì? Phải chăng giống như lời vị sư phụ Hàn Mộc Xuân thích giả hồ đồ đã nói "chết và phi thăng chẳng có gì khác biệt" và phải chăng đó cũng là lí do Phù Dao phái xưa nay chỉ tu "nhân đạo"? Cá nhân mình đánh giá "Lục hào" là tác phẩm ấn tượng nhất của Pi Đại, cả về nội dung lẫn tính triết lí. Câu chuyện trong "Lục hào" rất "gọn", mỗi nhân vật xuất hiện đều có vai trò riêng mà không làm loãng mạch truyện chính, và cũng nhờ thế mà truyện thể hiện được đạo lí "nhân"-"quả" ở đời. Lảm nhảm đủ rồi, lời cuối mình chỉ muốn nói: Cảm ơn Priest, cảm ơn chị đã viết ra một câu chuyện như vậy khiến em không thể không yêu chị. Yêu chị nhiều lắm PiPi --------------------- Người viết: Mắt Bão Mời các bạn đón đọc Lục Hào của tác giả Priest.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chào Anh, Bác Sĩ Tần
Nếu ai đã từng đọc qua tác phẩm Xin Chào Chu Tiên Sinh chắc vẫn còn ấn tượng với Lâm Vu và Tần Hành thì bộ truyện này là viết về cặp đôi này.Liệu họ sẽ có được cái kết viên mãn chu Chu tiên sinh hay không? Mời các bạn đón xem. Lâm Vu thi cấp 3 đạt được số điểm cao nhất toàn thành phố, đỗ vào trường Nhất Trung ở Tấn Thành, tại đây cô gặp được Tần Hành. Tần Hành ở trường được vô số người thầm thương trộm nhớ, trừ Lâm Vu ra. Một buổi tối ở lớp học thêm, Lâm Vu nhặt được một tờ giấy, trên đó có ghi: Tớ thích cậu, Tần Hành. Cô tiện tay ném tờ giấy ra phía sau cho Tần Hành, ai ngờ lại bị giáo viên chủ nghiệm bắt được. Lâm Vu bị gọi lên văn phòng, từ đó lời đồn nổi lên bốn phía rằng: - - Lâm Vu thích Tần Hành!! ... Một người là một thiếu nữ nông thôn thiên tài, Một người là một thiếu niên gia cảnh hậu đãi  Trải qua 8 năm ràng buộc,  Thế sự đã an bài, anh chỉ thiên vị một mình em. *** Cuối tháng 8, thời tiết một ngày tận 35°C, cuối cùng buổi huấn luyện quân sự cho học sinh mới của trường nhất trung cũng đã kết thúc, chính thức bắt đầu khai giảng. Buổi sáng, khi trời hửng lên 1 chút, Lâm Vu ngồi trên ô tô của Thẩm gia, tạm biệt mẹ và bà rồi bước xuống một con đường xa lạ. Hơn 5 tiếng sau, đã gần về trưa Lâm Vu mới đến Tấn Thành. Xe dừng lại ở 1 ngôi nhà. Lâm Vu đi vào phòng khách, gặp được 2 người ăn mặc chỉnh tề, ngăn nắp. "Chú Thẩm, dì Hoàng." Đây là người duy nhất tại Tấn Thành mà cô quen biết, qua nhiều năm như vậy mà người Thẩm gia luôn một mực đối tốt với gia đình cô. Bà Thẩm đứng dậy, "Cuối cùng cũng đã tới rồi hả, vất vả cho cháu rồi." Lâm Vu:"Vẫn còn tốt mà ạ." Ông Thẩm:"Có đói bụng hay không cháu? Ăn cơm xong đến buổi chiều là có thể đến trường học luôn nhé." Bà Thẩm gật gật đầu, "Mẹ của cháu có khỏe không?" Lâm Vu:"Mẹ cháu uống thuốc như bác sĩ kê đơn, hai ngày nay đã khá lên nhiều rồi." Bà Thẩm:"Cháu không nên lo lắng quá, bác sĩ đã nói chỉ cần bồi bổ thân thể cho thật tốt thì sẽ không có việc gì nữa." Mi tâm Lâm Vu hơi nhíu lại, cô đến Tấn Trung để học, cách nhà quá xa, muốn về một chuyến cũng không phải là dễ thế nên không có cách nào chăm sóc được mẹ, kỳ thật cô rất lo lắng. Ông Thẩm múc cho cô một chén canh, "Lâm Vu, con không nên suy nghĩ nhiều. Đến nơi này thì phải cố gắng học cho thật tốt, còn mẹ của con ở đó thì chúng ta sẽ chiếu cố cho." Lâm Vu:"Cảm ơn chú." Ông Thẩm nhìn cô, khẽ mỉm cười nói:"Đình Đình với cháu chung một lớp, về sau có chuyện gì cứ kiếm nó nhé." Lâm Vu lại nghĩ đến Thẩm Nghi Đình. Hai người gặp nhau lần đầu tiên là vào năm 5 tuổi. Thẩm Nghi Đình bị bọn buôn người bắt cóc, may mắn khi đang tẩu thoát thì được mẹ cô cứu. Về sau Thẩm gia tới tìm con, đối với nhà Lâm Vu vô cùng cảm kích. Lại tìm hiểu rõ được tình trạng của Lâm gia, cũng tỏ ý muốn giúp đỡ nhà cô cải thiện cuộc sống sinh hoạt. Bất quá đều bị mẹ Lâm Vu từ chối. Nhưng mà mấy năm nay, kiểu gì Thẩm gia cũng sẽ mua cho Lâm Vu chút sách vở, tư liệu học tập, điểm này thì mẹ Lâm hoàn toàn không từ chối được, bà cũng không có đủ tiền để mua sách cho con. Việc mẹ mà Lâm Vu đồng ý cũng chỉ có mỗi chuyện đó mà thôi. Cho nên, người Thẩm gia đối đãi với hai mẹ con này càng thêm kính trọng. Năm nay, được một cái là Lâm Vu thi cấp 3 được xuất sắc nhất toàn thành phố, người Thẩm gia liền cùng mẹ Lâm Vu thương lượng. Lâm Vu quá thông minh, nếu chỉ học ở nông thôn thôi thì quả là đáng tiếc. Cuối cùng, Lâm Vu đồng ý lên thành phố để học. Ăn cơm trưa xong, Lâm Vu đi tới trường một mình. Thẩm gia đã an bài mọi việc cực kì thỏa đáng, trong lòng cô âm thầm cảm kích không ngớt. "Văn phòng của trương lão sư ở lầu 2 tại Đức Dục. Cháu đi tìm đến là được. Nếu có việc gì thì cứ gọi cho ta." Lâm Vu gật đầu, "Chú với dì ở lại, cháu đi học đây ạ." Bà Thẩm, "Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện." Ông Thẩm, "Đúng vậy đấy. Nếu Đình Đình nhà ta mà được một nửa như nó thì tôi cũng cam lòng." Bà Thẩm liếc ông một chút, "Biết làm sao được." Thẩm Nghi Đình sau khi bị bắt cóc trở về, cha mẹ đối với cô đúng là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Bà Thẩm không mấy lo lắng, "Không biết hai đứa nhỏ này có thể thân được không nữa." Ông Thẩm cười nói: "Tôi nhìn đứa nhỏ này ổn trọng, tính cách cũng không tệ." Bà Thẩm khóe miệng khẽ cười, "Lâm Vu là ổn trọng, bất quá cùng với mẹ nó có một điểm tương đồng, ấy là rất kiêu ngạo." Ông Thẩm là người hiểu chuyện, tự nhiên sẽ nhìn ra được. Huống chi Lâm Vu đến nhất trung để học, Thẩm gia cũng không có giúp đỡ được gì. Nhất trung vì muốn có được học sinh chất lượng, không màng đến học phí, mỗi tháng còn có tiền sinh hoạt trợ cấp. Mặt khác, Lâm Vu là học sinh giỏi được max điểm hóa toàn thành phố, trường học cũng đã nhìn trúng cô ở điểm này. Khai giảng xong, nhà trường dự định để cô gia nhập đội tranh tài. Nhất trung hàng năm đều có học sinh tham gia giải Olympic để lấy được phần thưởng, nếu như đạt được giải đặc biệt cả nước, cuối cùng có thể nhận được học bổng, bất quá cách này so với thi đại học đúng là khó khăn hơn nhiều. Ông Thẩm không khỏi bật cười: "Đứa nhỏ này làm sao có thể thông minh như vậy chứ." Trong trường học là một mảnh yên ắng, bỗng dưng truyền đến một âm thanh. Lâm Vu tìm tới phòng làm việc của lão sư. Chủ nhiệm Trương Cần nhìn thấy cô, đang từ trên ghế ngồi bỗng đứng vụt lên."Là Lâm Vu đấy hả." "Trương lão sư." "Buổi sáng về nhà gấp hả?" Lâm Vu gật gật đầu.   Mời các bạn đón đọc Chào Anh, Bác Sĩ Tần của tác giả Dạ Mạn.
Ai Sợ Ai
Một lọ nước hoa từ lúc hai người còn chưa xác định quan hệ yêu đương, cho đến lúc hai người đã ở bên nhau và chia tay. * Trước khi yêu: Ân Dao mở túi lấy ra một lọ nước hoa, rồi đi tới đưa cho anh: "Hương cam quýt, không biết anh có thích không." Anh cầm trong tay, cúi đầu nhìn... * Khi đang yêu: Ân Dao: Nước hoa em tặng anh đâu? Anh không thích mùi đó sao? Tiêu Việt: Thích. Ân Dao: Vậy sao anh không dùng? Anh sợ dùng xong thì không có nữa à? Ân Dao: Anh dùng đi. Dùng hết thì em lại đưa anh. Nước hoa của anh, em tài trợ được không? * Sau khi chia tay: (Một đêm nọ) Tiêu Việt: Anh làm rơi vỡ lọ nước hoa rồi... Ân Dao: Anh uống rượu hả? Tiêu Việt: Em có mắng anh không? ... Ân Dao: Nước hoa không còn thì thôi, mai em mua thêm cho anh, được không? CP: nữ nhiếp ảnh gia × nam diễn viên *** Thật sự mình khá thích truyện này, mặc dù nó theo kiểu êm đềm nhẹ nhàng thôi nhưng vẫn cuốn hút theo kiểu nhẹ nhàng đó. Truyện đi chầm chậm từ lúc nữ chính còn quen với bạn nam chính, chính nhờ người bạn này mà nữ chính quen biết được Tiêu Việt - nam chính của câu truyện. Lúc đầu đơn thuần Ân Dao chỉ cảm thấy ở Tiêu Việt sự lạnh nhạt, xa cách khiến cô càng muốn tìm hiểu anh thực sự là một người thế nào. Chính sự tò mò tìm hiểu đó khiến Ân Dao càng ngày càng tiến gần Tiêu Việt hơn. Tiêu Việt là một người ngoài lạnh trong nóng, thích mềm không thích cứng, qua sự chủ động gần gũi của nữ chính làm anh rung động thật sự. Có phân đoạn nam chính quyết tâm kéo nữ chính qua hôn tạm biệt ngủ ngon trên xe siêu hay. Mạch truyện chầm chậm yêu nhau, chầm chậm gần gũi. À truyện không miêu tả H chi tiết , chỉ nhè nhẹ. Lúc mới yêu hai anh chị ngọt thôi rồi, cmt trong truyện toàn đau tim vì độ cute của nam chính. Nam chính kiểu cũng còn trẻ với cả nhỏ tuổi hơn nữ chính nên còn ngây thơ ti tí ấy, nữ chính lão luyện nói chuyện thẳng thắng không ngại còn nam chính thì ngại thôi rồi mà còn làm bộ mặt lạnh :vv. Lúc đầu không định đọc cuốn này đâu nhưng mình đã đọc nhiều cuốn truyện mạch kịch tính rồi nên muốn thay đổi khẩu vị, với cả đọc nhận xét trên các web toàn khen hay, truyện nhẹ nhàng nên quyết định thử, thực sự là nhiều cmt khen hay lắm luôn :))))))) MỌI NGƯỜI NÊN ĐỌC THỬ NHÉ. Mình đọc truyện trên wattpad của chị chủ edit, nhưng mình lượn lượn ở mấy trang copy xem nhận xét truyệntrước khi đọc á, mong chị chủ edit có xem bài review này thông cảm hihi :>>>> TRÍCH TRUYỆN: Cô quang minh chính đại mà thưởng thức, sau đó khen một câu: "Anh thế này nhìn rất đẹp." Ân Dao khen rất thẳng thắn chân thành, chỉ là quá đỗi trực tiếp và đột ngột. Tiêu Việt nhìn cô một lát, rồi ngượng ngập dời mắt sang con khỉ bông nho nhỏ đặt trước xe. Anh cầm khỉ con trong tay nghịch một hồi rồi trả về chỗ cũ. "Tôi đi đây." Anh nghiêng đầu nói. Ân Dao gật đầu. Tiêu Việt mở cửa xe. Ân Dao nhẹ nhàng níu tay áo anh, chỉ chỉ con khỉ nhỏ anh vừa chơi: "Cái đó anh muốn mang đi không?" Ngữ điệu rất dí dỏm, cô hỏi xong thì quan sát biểu tình của Tiêu Việt, trong mắt cô tràn ngập ý cười. Chợt Tiêu Việt nghiêng người tới hôn lên mặt cô, anh nín thinh bước xuống xe. Ân Dao nhìn anh băng qua đường, đến bên kia, anh xoay người lại, thoáng trông về bên này rồi mới đi vào. ************************************************************* Tiêu Việt gắng gượng duy trì tinh thần, nhìn cô một lát rồi đột ngột ngã người sang, đầu tựa trên vai cô. "Đau đầu." Ân Dao nhíu mày: "Ai bảo anh uống nhiều như vậy?" Mắt anh nhắm nghiền, giọng trầm thấp vang bên cổ cô: "Anh ta bảo anh uống." Hiếm có dịp hỏi gì đáp nấy thế này. Ân Dao ngắm hàng mi thật dài của anh: "Cậu ta bảo anh uống thì anh cứ uống sao? Anh bị khờ hả?" Lúc này Tiêu Việt có hơi thiếu tỉnh táo, lại rất khó chịu, không giống dáng vẻ bình thường lắm. Anh nắm lấy ngón tay Ân Dao, nói vẻ hờn dỗi: "Sao em lại mắng anh?" "Em không có mắng anh." Ân Dao bất đắc dĩ giơ tay ôm anh vào trong ngực: "Cận Thiệu xấu quá, lần sau đừng chơi với cậu ta." ******************************************************** Tiêu Việt bước lên một bước, cúi đầu nhìn cô chăm chú: "Anh không muốn khiến em khóc."   Mời các bạn đón đọc Ai Sợ Ai của tác giả Quân Ước.
Người Con Gái Có 'Độc'
Giữa cô và Hạ Tầm Giản đã có một mối quan hệ lén lút hơn một năm. Cô nghĩ mình hẳn không phải là một cô gái tốt, khi từ đầu có ý niệm làm học trò anh, nhưng mối quan hệ dần lệch quỹ đạo. Tối đó là lần đầu đến làm khách nhà anh, cô đã chuẩn bị sẵn một túi vải trong tủ. Làm khách rất nhiều, thuận tiện cũng cùng anh “làm”. Sau đó vào một ngày đẹp trời, lấy thân phật là học trò cô kéo tay Hạ Tầm Giản, “Ân sư” của mình tham gia vào triển lãm cá nhân của Cao Phỉ ở phòng làm việc. Ngày đó, tất cả ánh đèn đều dán lên người cô, bên miệng cô khẽ nhếch, thần tái tao nhã. Cô nhìn sắc mặt xám của cô ta, cũng chỉ cười ngạo mạn, giống như ngày đó, cô ta một thân thể lõa lồ bò trên giường, phảng phất ngạo mạn tươi cười khoe ra thắng lợi. Hệ liệt đại thần, nữ chính cường đại, nam chính càng cường đại, ai tra ta ngược ai, ai tiểu Tam ta ngược ai! Duy chỉ có đau nữ chính, ngao ngao ngao *** Chính văn chính thức bắt đầu, xin hãy kiên nhẫn Bản thân Cao Phỉ, nếu nói tỉ mỉ, sẽ là một câu chuyện xưa rất dài. Đối với chuyện này,An Nhan Nhiên có thể tóm tắt vô cùng ngắn gọn, chỉ có hai chữ: Đần độn. Tạm thời chưa đề cập tới những mối quan hệ máu mủ, bối cảnh gia đình, chỉ dựa vào việc cùng nhau lớn lên đã đủ làm cho hai người này càng thân thiết quan tâm lẫn nhau nhiều hơn chị em bình thường. Nhưng trên thực tế, bắt đầu từ năm 7 tuồi, Cao Phỉ chính là khắc tinh của An Nhan Nhiên. Cao Phỉ có một năng lực hạng nhất mà không ai theo kịp, đó chính là – Tranh giành. Không cần biết là cô đã có hay không có, giành được có hữu dụng hay không, chỉ cần là đồ củaAn Nhan Nhiên thì Cao Phỉ nhất định sẽ cướp đi. Thời kỳ tuổi thơ, giành ăn giành chơi; thời đi học, giành bọc sách, bút máy; thời kỳ thiếu niên, giành quần áo, bạn bè; thời kỳ trưởng thành, giành bạn trai, giành cơ hội, giành cả ánh mắt nhìn của người khác… Tóm lại, không phải của người khác Cao Phỉ sẽ không giành, cho dù tranh giành cả thế giới cũng nghĩ là cái mình nên có được. Bị tranh giành nhiều lần, cho dù tốt tính thế nào, cuối cùng cũng có chút thay đổi – hơn nữa là sau khi xảy ra sự việc kia. Thật lâu về sau, An Nhan Nhiên lại nghĩ, ở phương diện khác mà nói, sau hai mươi mấy năm bị Cao Phỉ công kích cô cũng chưa từng xuất hiện tài năng gì. Cho nên từ góc độ này,cô nên dùng ánh mắt khoan dung hơn để đối xử với Cao Phỉ. Sau khi đi làm, lần đầu tiên An Nhan Nhiên gặp Cao Phỉ, là ở nơi làm việc vào ngày thứ hai. Không thể không nói, độ nhạy bén về tai mắt của người đàn bà này càng ngày càng tới gần loại động vật nào đó, cô chẳng qua là đang làm ở phòng triển lãm tranh vô tình gặp người nào đó, đối phương liền nghe phong thanh tìm tới. Phòng triển lãm tranh không lớn, hơn một trăm mét vuông sát đường cửa hàng, phía sau cách ra một kho chứa những bức tranh được gửi, diện tích không còn lại bao nhiêu. Vị trí của phòng triển lãm tranh thật ra thì không được tốt lắm, nằm ở phía cuối khu phố, mặt tiền lại lõm vào bên trong, bảng hiệu cũng không lớn. Nếu không để ý, người đi đường tuyệt đối sẽ không chú ý tới. Phòng triển lãm tranh buôn bán lại tốt vô cùng, chủ yếu là do ông chủ có mối quan hệ rộng, thường có thể tìm được một ít bức tranh đẹp từ những họa sĩ vô danh . An Nhan Nhiên đã đi làm ở đây được gần sáu tháng, từ lúc đầu chưa quen thuộc đến sau này thành thạo, thái độ làm việc làm cho ông chủ càng ngày càng hài lòng, gần đây thường ra ngoài đi lang thang tìm các tác phẩm xuất sắc, giao phòng triển lãm cho cô xử lý. Mặc dù trừ cô ra, phòng triển lãm còn có một người nữa, nhưng là sinh viên làm thêm, cho nên phần lớn các công việc đều do cô đảm nhiệm, lượng công việc tất nhiên không thể nào ít. Khi Cao Phỉ tới nơi, An Nhan Nhiên vừa tiễn một vị khách hàng lớn. Người chưa tới mà mùi nước hoa đã bay tới, mùi hương quyến rũ quen thuộc, trang điểm còn tinh xảo hơn nhiều so với thời đi học, làm cho Cao Phỉ vốn đã xinh đẹp lạnh lùng lại thêm phần tà mị. Sau sự kiện kia, An Nhan Nhiên vẫn coi Cao Phỉ như không khí, hơn nữa trước ngày tốt nghiệp mấy ngày, hai người căn bản đã coi nhau như người xa lạ. Cao Phỉ tới với vẻ mặt tự nhiên, xem xét đánh giá An Nhan Nhiên từ trên xuống dưới, tiếp theo cười một tiếng, nói mình chỉ muốn mua một bức tranh, đối với những chuyện khác không muốn đề cập tới. An Nhan Nhiên đương nhiên biết đối phương không để ý đến tranh, nếu là ngày trước căn bản sẽ không chú ý tới. Nhưng sáu tháng qua, được rèn luyện với thân phận làm công ăn lương dù sao cũng có chút thay đổi. Tựa như người ta nói, tâm trạng quyết định tất cả. Muốn bắt đầu làm gì, trước hết phải điều chỉnh tâm trạng của mình cho tốt. Trước đây cô không hiểu, giờ gặp lại, phát hiện ra tâm tình mình so với trước kia, quả nhiên là bình tĩnh hơn nhiều. Cô thậm chí còn dốc lòng cẩn thận giới thiệu một vài bức tranh mà đối phương tùy ý chọn, thái độ chuyên nghiệp chu đáo ngay cả bản thân cũng phẫn nộ. Lúc rời đi Cao Phỉ hung hăng nhìn cô vài lần. Cô biết rõ đối phương tới thể tra xét, cố ý tỏ ra sự kiêu ngạo của một người thành công, lấy cớ để nhục nhã, chèn ép mình. Đáng tiếc là không đoán trước được người vốn nên bị đả kích nặng nề sâu sắc không thể tả thậm chí có khả năng rớt nước mắt mà cả quá trình lại vô cùng bình tĩnh, hoặc có thể nói là vô cảm… Tình trạng này cứ ba ngày lại xuất hiện một lần. Đối phương vẫn mượn cớ đến xem tranh, nhưng lại mua hai bức, cũng để lại cho cô danh thiếp để cô đưa đến địa chỉ trong đó, cứ như đây là công việc của cô. An Nhan Nhiên liếc nhìn Cao Phỉ một cái rồi nhận lấy. Mời các bạn đón đọc Người Con Gái Có "Độc" của tác giả Nam Lăng.
Chiết Chi (Giai Hạ Tù)
Khi Đoàn Lăng và Lục Tu Văn gặp lại, Lục Tu Văn đã bị phế bỏ võ công, thân lại trúng kịch độc, thầy thuốc nói chắc không sống qua được nửa năm. Còn Đoàn Lăng khi đó, nhờ có công diệt trừ ma giáo mà đã vang danh thiên hạ. Cảnh còn người mất, nhưng Lục Tu Văn lại chẳng để trong lòng, chỉ mỉm cười bảo với Đoàn Lăng, hắn hái cho y một cành hoa đào, y sẽ dẫn hắn tới chỗ Lục Tu Ngôn. “Bẻ giúp ta một cành đào.” “Ta muốn cành ở trên cao nhất, đơm hoa đẹp nhất.” Kí ức mà Đoàn Lăng không bao giờ có thể quên được, là một đêm nọ, có người bất chấp nguy hiểm mà trộm lệnh bài của giáo chủ ma giáo đưa cho hắn, giục hắn mau trốn khỏi đây. Người đó thoạt nhìn vô cùng chật vật, chắc chắn khi giáo chủ truy ra, y sẽ sống không bằng chết. Thế nhưng, y không quan tâm, chỉ một lòng muốn Đoàn Lăng rời khỏi ma giáo. Khoảnh khắc từ biệt, y nhón chân hôn lên môi hắn một cái. Sau đó, nụ hôn này đã trở thành kỉ niệm khắc cốt ghi tâm của Đoàn Lăng. Hắn biết tên người nọ, người nọ là Lục Tu Ngôn. Là người hắn mang ơn, cũng là người khiến hắn rung động. *** Lục Tu Văn và Lục Tu Ngôn là anh em sinh đôi, gần như không có ai có thể phân biệt được hai người, thế nhưng Đoàn Lăng có thể. Đoàn Lăng chỉ biết, người đối xử tốt với mình là Tu Ngôn, còn người hay bắt nạt mình là Tu Văn. Kể cả khi Lục Tu Văn cố ý mặc đồ của Lục Tu Ngôn để giả trang thành đệ đệ, hắn vẫn có thể nhận ra. Đoàn Lăng vô cùng tự tin với con mắt của mình, hắn có thể phân biệt được hai người, trăm lần như một, không chút sai sót. Thế nhưng vào thời khắc quan trọng nhất, hắn lại nhìn nhầm. Đoàn Lăng luôn nghĩ Lục Tu Ngôn là người đã cứu mình khỏi ma giáo, không màng đến tính mạng bản thân mà trộm lệnh bài của giáo chủ giúp hắn thoát thân, còn mình thì ở lại cam tâm tình nguyện mà chịu phạt. Vì thế sau khi ra khỏi ma giáo, Đoàn Lăng một lòng tu luyện, chỉ muốn mau chóng trở nên mạnh mẽ, lật đổ ma giáo, cứu Tu Ngôn ra. Mười năm, Đoàn Lăng luôn tâm tâm niệm niệm Lục Tu Ngôn; hay nói đúng hơn, hắn cứ nhớ mãi không quên người đã cứu hắn khỏi ma giáo năm đó. Mười năm, vì trộm lệnh bài của giáo chủ, Lục Tu Văn ở lại ma giáo bị phế hết võ công, trở thành vật thí nghiệm thuốc nhưng trong lòng vẫn chưa từng quên Đoàn Lăng. Chính vì hiểu nhầm Lục Tu Ngôn mới là người cứu mình, nên Đoàn Lăng đối với Lục Tu Văn vẫn chẳng mặn mà gì cho cam. Y như cái lúc còn ở ma giáo, hắn ghét Lục Tu Văn vì y luôn sai xử, làm khó mình. Mười năm sau Đoàn Lăng quả thực đã đánh cho ma giáo đại thương, thế nhưng người hắn tìm được chẳng phải Lục Tu Ngôn mà hắn tâm tâm niệm niệm, mà là Lục Tu Văn. Lục Tu Văn bây giờ không còn là Lục Tu Văn năm đó, là đệ tử kiêu ngạo nhất của giáo chủ ma giáo, mà là một người đang gần đất xa trời, trúng phải kịch độc, võ công bị phế. Thế nhưng Lục Tu Văn vẫn yêu Đoàn Lăng vô cùng. Yêu đến mức dù hắn có hiểu nhầm chuyện năm đó, cũng không một lời giải thích, chỉ cười cợt làm như không có chuyện gì, một bộ dáng vô tâm vô phế. Yêu hắn đến mức vì biết mình trúng độc không còn sống được bao lâu nữa, nên quyết định mang theo bí mật cùng lệnh bài năm nào xuống mồ. Yêu hắn đến mức dù bị hắn nhận nhầm là Tu Ngôn, nhưng vẫn nguyện ý trao thân cho hắn. Cuộc đời Lục Tu Văn chỉ đối xử thật lòng với hai người, một người là Lục Tu Ngôn - em trai song sinh của y, còn người thứ hai là Đoàn Lăng. Nhưng Đoàn Lăng lại không biết. *** Cảm giác ở bên cạnh người mình yêu, nhưng trong lòng người đó lại luôn nghĩ tới em trai của mình là cảm giác như thế nào? Lục Tu Văn là người rõ hơn ai hết, chẳng phải người y yêu, vẫn cứ hồn nhiên mà nghĩ em trai y mới là người cứu hắn, vẫn cứ yêu em trai y đó sao. Thế nhưng y vốn là người luôn nuốt ngược đau đớn vào trong, có bị thương nặng đến đây vẫn kiên cường cắn răng chịu đựng, chẳng hé nửa lời. Vì thế, Đoàn Lăng vĩnh viễn không biết được, y đã trả giá những gì để hắn có được ngày hôm nay. Lục Tu Văn biết thời gian của mình chẳng còn bao lâu nữa. Vì vậy, y cũng nói với Lục Tu Ngôn rằng, nếu như Đoàn Lăng hiểu nhầm thì cứ để hắn hiểu nhầm đi. Đoàn Lăng hiểu nhầm mười năm, thì cũng cứ để hắn hiểu nhầm cả đời. Bọn họ đã bỏ lỡ nhau quá lâu rồi, giờ có khiên cưỡng nối lại, cũng chỉ mang lại đau khổ cho nhau mà thôi. Ít ra lúc y chết, hắn cũng sẽ không cảm thấy đau lòng. Lục Tu Văn, Lục Tu Văn. Người này sao lại kiên cường đến mức đáng giận như vậy. Mình giận Đoàn Lăng ngốc nghếch, cũng giận Tu Văn quá si tình. Dẫu biết y yêu Đoàn Lăng không cần hồi đáp, thế nhưng mình cảm thấy quá bất công cho Tu Văn. Một người như y, lẽ ra có thể có tiền đồ xán lạn, võ công khiến thiên hạ ngưỡng mộ, cuối cùng lại vì một tấm lệnh bài cứu người mà trở nên tàn phế. Người như y, từng có bao nhiêu người kính vọng, cuối cùng cho đến tận lúc chết, vẫn không thể chân chính nói lời yêu với Đoàn Lăng. Mười năm quá dài, tình cảm nhận ra cũng quá muộn. Đến khi Đoàn Lăng nhận ra tình cảm của mình với Tu Văn, thì y đã đi rồi. Y đi ngay vào đêm giao thừa, giữa tiếng pháo hoa nổ trong tiết xuân đẹp nhất. Lúc bấy giờ, Đoàn Lăng mới biết mình đã đánh mất thứ gì. Hắn chật vật ngăn cản người ta đóng nắp quan tài của Lục Tu Văn, cầu xin được nói chuyện với y thêm một chút, thêm một chút… Nhưng có ích gì đâu, Lục Tu Văn đã đi rồi. *** Khi Lục Tu Ngôn đem hết thảy sự thật năm đó nói với Đoàn Lăng, thấy Đoàn Lăng hối hận và đau khổ, mình lại không thấy vui vẻ chút nào. Bởi vì dù biết thì có ích gì đâu? Ai sẽ trả lại mười năm sống không bằng chết cho Tu Văn? Ai sẽ bù đắp cho y những năm tháng đơn phương đằng đẵng kia? Người duy nhất làm được những điều này có lẽ chỉ có Đoàn Lăng mà thôi, nhưng lúc hắn muốn, thì y cũng không còn sức mà nhận nữa. Lúc đọc tới đoạn Lục Tu Văn chết, mình đã nghĩ sao Khốn Ỷ Nguy Lâu lại viết một câu chuyện bi thương đến mực này. Nhưng may mắn rằng, Khốn Ỷ Nguy Lâu cũng không tàn nhẫn đến thế, không vẽ ra một mối tình si chỉ có hi sinh từ một phía khiến người đọc phải lật bàn bất bình. Vì Lục Tu Văn không chết, y “sống lại”. Giống như các tác phẩm trước của Khốn Ỷ Nguy Lâu mà mình đã đọc, thụ trong truyện của cô đều rất cường, rất thông minh. Mình thích Lục Tu Văn vì y dám theo đuổi tình yêu, dám yêu hết lòng mà không chút hối hận. Còn Đoàn Lăng, lúc đầu mình ác cảm với y vì y đối xử với Tu Văn có phần tệ bạc; thế nhưng nghĩ lại thì khi đó y cũng không biết sự thật nên cũng thông cảm phần nào. “Chiết chi” không chỉ khiến mình cảm động vì tình yêu giữa các nhân vật, mà cũng rất ngạc nhiên vì plot twist mà Khốn Ỷ Nguy Lâu cài cắm vào câu chuyện. Cái khiến mình cảm thấy tiếc hơn cả là, Lục Tu Văn và Đoàn Lăng có một cái kết đẹp nhưng nhân vật phụ trong truyện thì lại không như vậy. Sách xuất bản có bổ sung ba ngoại truyện mà trên mạng không có, trong đó có phiên ngoại về cặp phụ, không đến được với nhau vì ân oán tình thù, cuối cùng lại thành âm dương cách biệt. Đọc mà mình cứ canh cánh trong lòng, tiếc thương vô cùng. Và cuối cùng thì, Đoàn Lăng tìm thấy Lục Tu Văn, chuyện của hai người tưởng như đã đứt, nay lại lần nữa tiếp tục. Và rồi nhiều năm về sau, khi họ ở bên nhau, Đoàn Lăng cũng dịu dàng hái một cành đào đặt lên gối Lục Tu Văn. “Chiết chi” - ngắt một nhành hoa, cũng xin trao người cả mùa xuân tươi đẹp. ____ “ “: Trích từ truyện Review by #Ám Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tà dương như máu. Một hồi đại chiến đã gần đến hồi kết thúc. Đoàn Lăng giao đấu cùng Hữu hộ pháp của Thiên Tuyệt Giáo, cuối cùng vung một kiếm thẳng tay chém xuống. Máu bắn tung tóe lên mặt hắn, thủ cấp của kẻ kia xoay vài vòng trên không rồi chạm đất. Bản thân Đoàn Lăng cũng bị thương nhẹ, thế nhưng chiến ý đang sôi sục khiến hắn không thể dừng chân, tiếp tục lao vào đám đông đang tràn vào càn quét tàn dư của ma giáo Sau một trận này, Thiên Tuyệt Giáo hung hăng ngang ngược hơn mười năm nguyên khí đại thương, từ nay về sau không còn khả năng gây hại cho giang hồ. Đoàn Lăng thở phào một cái, chợt nghe bên cạnh có người kêu lên: “Phía dưới bãi đá có mật đạo!” Quần hùng chen chân tới nhìn, quả nhiên thấy cơ quan bí mật, cửa động lộ ra tối hun hút, bên trong sâu không thấy đáy, cũng không biết là thông đến nơi nào. Có người nghi hoặc: “Chẳng lẽ là nơi ma giáo giấu bảo vật?” Lại có kẻ nói: “Ma giáo giáo chủ đã chết, Hữu hộ pháp cũng đã đền tội, chỉ có Tả hộ pháp kia không thấy bóng dáng, nghe nói hắn chính là một nhân vật đa mưu túc trí, nói không chừng đã dùng mật đạo này bỏ chạy.” Đoàn Lăng đi ra từ trong đám võ lâm nhân sĩ, tay cầm cây đuốc, nói: “Ta xuống xem thử.” Liễu Dật phái Thanh Sơn là người thân thiết với hắn nhất, vội vã khuyên nhủ: “Đoàn đại ca, cẩn thận có trá.” “Không sao, ma giáo mưu mẹo nham hiểm, đương nhiên áp không được hạo nhiên chính khí.” Dứt lời, hắn liền thả người nhảy vào mật đạo, dựa vào ánh sáng le lói từ cây đuốc mà hướng phía trước đi đến. Đoàn Lăng thực chất cũng không tự tin quá đáng đến thế, mà là hắn có chút quen thuộc với cơ quan bẫy rập của nơi này. Vừa mới đi vài bước, hắn quả nhiên phát hiện ra vài cái, đều là mưa tên cát độc tầm thường. Đoàn Lăng công phu cao cường, dễ dàng tránh thoát, không bao lâu liền đi tới phần cuối của mật đạo. Nơi đó chỉ có một cánh cửa làm bằng đá, bên trên không hề có trang trí gì, nhìn đi nhìn lại đều thấy rất bình thường. Đoàn Lăng cũng không dám sơ suất, hắn chậm rãi thúc giục luồng khí trong đan điền, dùng nội kình bảo vệ đại huyệt trọng yếu quanh thân, lúc này mới dám đẩy cửa vào. Đằng sau cánh cửa là một gian phòng nhỏ, bốn góc tường treo mấy viên dạ minh châu to bằng ngón tay cái, tản ra ánh sáng yếu ớt. Bên trong không có bất luận mai phục nào, chỉ có một nam tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh chiếc bàn đá, đang cúi đầu chăm chú đánh đàn. Người này một thân huyền y, toàn thân cao thấp không mang trang sức gì ngoài kim quan cột trên mái tóc đen đổ xuống như thác. Đôi mắt của y cũng một màu đen sẫm, càng tương phản với hai bàn tay gảy đàn trắng như bạch ngọc. Y nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên liếc nhìn Đoàn Lăng, trên mặt bỗng lộ ra ý cười: “A Lăng, ngươi rốt cuộc đã tới rồi.” Đoàn Lăng nghe đến xưng hô này liền chấn động toàn thân, cây đuốc trong tay đột nhiên rơi xuống đất. Người nọ mỉm cười: “Sao vậy? Không nhận ra ta ư?” “Như thế nào lại… Suốt mười năm nay, mỗi ngày mỗi đêm ta đều nghĩ đến việc quay trở về cứu ngươi…” Ngực Đoàn Lăng phập phồng, đến khi nói ra miệng mới phát giác thanh âm của chính mình đang run rẩy. Người nọ đứng dậy, giống hệt như trong vô số giấc mộng của Đoàn Lăng, đi từng bước đến gần hắn. “Có những lời này của ngươi, cũng không uổng công ta chờ đợi mười năm.” “Tu Ngôn…” Đoàn Lăng trong lòng kích động, nhịn không được nắm lấy hai tay y. Lục Tu Ngôn nhưng lại vươn tay xoa nhẹ gương mặt hắn, ngón tay trắng như ngọc nhẹ nhàng lướt qua mi tâm, sau đó y liền ôm cổ hắn, cả người gần như ngã vào lòng Đoàn Lăng. Đoàn Lăng không khỏi ngừng thở. Chỉ chớp mắt sau, hắn xuất thủ như điện, giữ chặt lấy cổ tay trắng muốt của Lục Tu Ngôn. “Leng keng” một tiếng, một thanh chủy thủ từ tay y rơi xuống. Chỉ thiếu chút nữa là lưỡi dao sắc bén đó đã đâm vào lưng Đoàn Lăng. Đoàn Lăng mặt trầm như nước, từng chữ từng chữ thốt ra tên một người: “Lục Tu Văn, quả nhiên là ngươi!” Người trong lòng hắn đảo mắt một cái, bỗng nhiên thay đổi thành một bộ dáng khác hẳn rõ ràng mặt mũi vẫn như vậy, nhưng giờ không còn vẻ tao nhã lúc trước, trái lại mang theo một tia tà khí. Y hỏi: “Ngươi làm sao nhận ra?” Mời các bạn đón đọc Chiết Chi (Giai Hạ Tù) của tác giả Khốn Ỷ Nguy Lâu.