Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ánh Dương Soi Lối - Khâm Điểm Phế Sài

Dưới ngòi bút sáng tạo của Khâm Điểm Phế Sài, tác phẩm Ánh Dương Soi Lối là một trong những truyện ngôn tình hay nhất, mang đậm nét lãng mạn, trong sáng nhẹ nhàng của tình yêu đơn thuần. Em sẽ không chờ anh. Nếu muốn, em sẽ đi tìm anh. Đây là một câu truyện online hay kể về một gã vô lại không nơi không chốn cố định cùng một bác sĩ thú y tha hương phiêu bạt. *** Lại một ngày thứ ba bình thường trong tháng sáu. Lúc Hứa Liên Nhã tiêm vắc-xin cho mèo của khách xong, bước ra khỏi tòa nhà thì trời đã tối đen, lại một đêm mát lạnh, không khí nặng nề, vẫn còn đó hơi nóng của ban ngày. Dấu hiệu báo trước con mưa, Hứa Liên Nhã thầm than, quả nhiên còn chưa đến cửa tiểu khu, những giọt mưa lộp độp trút xuống người cô, đầu chóp mũi ngập tràn mùi bụi đất. Cô xách theo hộp dụng cụ cấp cứu, chạy chậm ra bên ngoài. Cách trạm xe bus một quãng, thoáng thấy một sạp báo bên đường, cô rảo bước vào đó trú mưa. Chiếc áo trắng ướt hơn nửa, hoa văn áo ngực bên trong thấp thoáng lộ ra, Hứa Liên Nhã nhếch nhác vuốt lấy tóc mái bị ướt, lấy giấy mềm ra bắt đầu lau tay lau mặt. Cô lại đổi tờ khác lau hộp dụng cụ, lúc cầm giấy tìm thùng rác thì mới để ý đằng sau sạp là một người đàn ông. Điện tử truyền thông phát triển nhanh chóng, báo chí truyền thống cũng dần yếu thế đi, nói là sạp báo, nhưng giống tiệm tạp hóa hơn. Trên tường và quầy đối diện trưng bày lác đác vài ba tờ báo tạp chí, tường bên trái đặt thuốc lá, đằng sau là tủ lạnh, bên trên treo máy nạp tiền*. Trước quầy hàng đặt một chiếc lò ruột nướng ngoài trời, bên cạnh là một thùng nước khoáng cùng với bánh ngọt được đóng gói sẵn. (*Nguyên văn là 空中充值,là một hình thức nạp tiền vào tài khoản điện thoại gián tiếp, chỉ cần nhập mật mã tài khoản, ngay lập tức sẽ có tin nhắn được gửi đến trung tâm công ty nạp tiền, lúc ấy có thể chỉ định số điện thoại để nạp tiền. Số tiền nạp linh hoạt, chỉ cần trên 1 đồng.) Ngọn đèn trắng không sáng lắm, dường như tất cả mọi thứ được bao trùm một màu đen, toát lên vẻ cũ kỹ suy tàn nói không nên lời. Người đàn ông ngồi trong góc chếch một bên Hứa Liên Nhã, ánh mắt vội vã giao nhau, rồi anh ta lại như không có việc gì cúi đầu, chỉ để lại cho cô ấn tượng mặt mũi có vẻ không tệ, để râu. Người đàn ông đang há miệng ăn cơm, mùi đồ ăn phát ra từ cặp inox giữ nhiệt, hẳn là ăn thịt, hương vị mê người, Hứa Liên Nhã nuốt nước bọt, càng thêm đói bụng. Nơi đây cách phòng khám thú y của Hứa Liên Nhã hai trạm xe, cô vốn có thể lái xe đi, nhưng trước khi xuất phát lại phát hiện ắc quy không có điện, sạc điện không kịp nên đành phải ngồi xe bus đến đây. Nhân viên gọi điện đến, hỏi lúc nào cô mới về, để gọi đồ ăn ngoài giúp cô. Mưa rơi ồn ào quá, Hứa Liên Nhã không khỏi cao giọng, hét lên: “Không mang ô, mấy người ăn trước đi, không cần chờ chị đâu, lát nữa ngớt mưa chị sẽ về.” Bên kia nói thêm gì đó, rồi cô cúp máy. Mưa càng lúc càng lớn chẳng kiêng nể gì, giống như sợ người ta không biết bây giờ là mùa hè chẳng bằng, nếu mưa to tiếp như thế này nữa, e là hai xe bên đường phải nối đuôi nhau nhấn còi. Mưa bắn lên mũi giày, Hứa Liên Nhã không khỏi lùi về sau, không ngờ đụng phải tủ lạnh sau lưng, cô sợ làm rơi thứ gì đó bèn vội vã quay đầu lại, may mà không có. Tiện thể cô đưa mắt nhìn vào trong góc kia, liền trông thấy người đàn ông vặn đậy nắp cặp inox, đứng lên. Hứa Liên Nhã bất ngờ phát hiện, vóc dáng người này không lùn. Sạp báo cao hơn một bậc thềm so với đất phẳng, nhưng cô có thể thấy rõ không phải do bậc thềm mà sinh ra ảo giác. Người đàn ông đó vừa đứng lên, không gian không rộng lắm trong sạp báo bỗng chốc thu nhỏ lại một nửa, không phải vì anh ta cường tráng, mà trái lại, cơ bắp trên cánh tay khiến anh ta cùng lắm chỉ săn chắc mà thôi. Người đàn ông không thấy cô, vặn mở nắp hồng trà đá, ngẩng đầu tu ừng ực, hồng trà cùng màu với cổ, hầu kết chuyển động lên xuống. Xuống chút nữa, một chiếc nút bình an* dán trên cổ áo màu đen, đèn chiếu vào, từ góc độ của cô thì không nhìn ra màu gốc của nó. (*Hình minh họa, http://kqs.tfjiaoyou.com/Upfiles/ProPic/2015-4/2015420147257626.jpg) Người đàn ông đặt bình trà xuống, Hứa Liên Nhã dời mắt, xoay xoay hạt châu phật trên cổ tay. Đằng sau vang lên tiếng sột soạt, Hứa Liên Nhã cảm giác không khí bức bách, bèn quay đầu lại. Người đàn ông chen ra từ khe hở giữa tủ lạnh và quầy hàng, đặt một chiếc ghế nhựa xuống bên chân cô, “Ngồi nghỉ tạm đi, xem ra chưa tạnh mưa ngay được đâu.” Giọng phúc hậu, cũng không có áp lực, cảm giác gần giống với bề ngoài. “Cám ơn.” Hứa Liên Nhã cười, từ khi đi ra khỏi nhà vị khách kia gần như luôn đứng, mắt cá chân sớm đã mỏi nhừ. Cô đặt hộp thuốc lên đùi, theo bản năng xoa xoa mắt cá chân. “Bác sĩ à?” Bất chợt người đàn ông hỏi. Kề cận nhau, nhưng Hứa Liên Nhã đã không còn ngửi thấy mùi thức ăn ban nãy nữa, cô phát hiện anh ta đeo túi đeo hông. Hứa Liên Nhã nói: “Bác sĩ thú y.” “Còn có thể phục vụ tận nhà sao?” “Ừ.” Cô đói lắm rồi, nên chỉ đáp miễn cưỡng. Người đàn ông cười hừ một tiếng, gật đầu, thấy cô không muốn tiếp chuyện bèn về lại trong góc ngồi. Ánh mắt Hứa Liên Nhã nhìn theo bóng lưng rộng đang dần rời đi, giữa chừng lại dừng trên chiếc lò nướng. “Một xiên ruột nướng bao nhiêu tiền?” Hứa Liên Nhã hỏi. “Một đồng.”“Còn nước?” “Hai đồng.” Cô lại nhìn mấy gói bánh nhãn hiệu không quen thuộc, không hỏi nữa, “Tôi lấy một chai nước.” Lập tức Hứa Liên Nhã rút mấy tờ tiền ra, là số tiến vừa nãy được trả, cô rút ra một tờ năm mươi. Người đàn ông lại nghiêng người lách ra ngoài, cúi đầu thối tiền lẻ cho cô. Cô nhìn chăm chú, móng tay ngón cái vuông vắn mạnh mẽ, ngón tay vừa dài lại thô, khớp xương rõ ràng. Hứa Liên Nhã cất kĩ tiền thối, người đàn ông đứng chặn thùng nước, cô chỉ có thể nhờ anh ta lấy giùm một chai. Sắc đêm dần đậm, người đi đường rất thưa thớt, có chăng cũng là bung ô vội vàng đi, có lẽ Hứa Liên Nhã là khách hàng duy nhất trong đêm nay của sạp báo. Đã hơn chín giờ, Hứa Liên Nhã bị muỗi đốt, khó tránh buồn bực. Sau quầy lại truyền đến tiếng động nghe như tiếng thùng giấy di chuyển, cô quay đầu lại nhìn, nhưng người đàn ông đã cúi người, không thấy rõ bóng, chỉ nghe thấy giọng đứt quãng, có lẽ đang nghe điện thoại. “Để ở đâu? Thùng nào…. À, để tôi tìm xem.” Dừng một lúc, “Được rồi, tôi tìm thấy rồi, lát nữa về.” Người đàn ông toan đứng lên, Hứa Liên Nhã bèn vội vàng nhìn ra ngoài, trong đêm mưa dường như vạn vật đều trở nên ẩm ướt bẩn thỉu. Quả nhiên người đàn ông lại đứng bên cạnh cô, giũ bật chiếc ô ca rô màu xanh thẫm, lung ô xòe ra mới hay nan bị gãy, ô lệch về một phía, nhưng đủ sức đối phó với trời mưa. Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, nhíu mày như có như không, giống như vì tìm được ô mà vui mừng, nói: “Tôi muốn đóng sạp, nếu không để ý thì cô cứ cầm đi.” Hứa Liên Nhã cầm hộp dụng cụ đứng lên, luân phiên nhìn người đàn ông và chiếc ô, do dự nói: “Vậy còn anh?” “Tôi ở gần đây, đi vài bước là đến, không cần dùng.” Thấy Hứa Liên Nhã không từ chối, anh ta bật cười, để lộ hàm răng trắng bóng. Lúc này Hứa Liên Nhã mới phát hiện, anh ta cao hơn cô nửa đầu, hẳn là một mét tám. Cách rất gần, Hứa Liên Nhã bổ sung thêm kết luận thoáng qua ban nãy: Dáng vẻ người đàn ông này thật đúng là khá, hơn nữa lúc cười, có bộ râu đó vừa vô lại vừa gợi cảm. Cô cám ơn nhận lấy ô: “Mai tôi lại đến trả cho anh.” “Không cần phiền phức, dù sao cũng không biết ai ném lại đây.” Người đàn ông không để ý đến cô nữa, dọn mấy chiếc thùng đặt ở ngoài vào trong, bắp thịt trên tay kéo căng, đường nét càng rõ ràng. Hứa Liên Nhã hòa vào cơn mưa, đi hơn mười mét thì quay đầu lại, người đàn ông đã bắt đầu dọn tủ lạnh. — Ngày mưa không dễ bắt taxi, cô đành đứng chờ xe bus. Ghế ngồi ở trạm xe bus cũng ẩm ướt, chỉ có một mình cô ở đấy, Hứa Liên Nhã thu ô về đứng đó. Sự thật chứng minh, xe bus vào ngày mưa cũng không dễ đợi gì. Hứa Liên Nhã ôm cánh tay, thỉnh thoảng lại đưa tay xuống chân đuổi muỗi. Có một chuyến xe bus đến, nhưng không phải của cô, có mấy người xuống xe, vội vã bước đi. Bỗng bên thùng rác đặt ở trạm xe bus xuất hiện một bóng người. Quần áo sẫm màu, lưng đeo túi sợi dệt PE hoa văn màu xanh, đang lục lọi tìm kiếm gì đó trong thùng rác, bắt mắt nhất là gậy chống mà người đang dựa vào, và chỉ còn lại một chân bên gậy chống. Dường như người nhặt rác không tìm được thứ gì tốt, bèn rời khỏi thùng rác, tùy tiện ngồi xuống băng ghế, cán gậy đập vào ghế inox phát ra tiếng lanh lảnh. Có lẽ cảm thấy Hứa Liên Nhã nhìn chăm chú, bỗng người nhặt rác xoay đầu lại. Đó hẳn là một người đàn ông bước vào tuổi trung niên, với một người nhặt rác mà nói, trang phục của ông ta có thể tính là sạch sẽ. Nụ cười của ông ta không có ý xấu, Hứa Liên Nhã không để ý, tầm mắt dời sang hướng xe bus rời đi. Đợi một lúc lâu, cuối cùng xe bus cũng chậm chạp đi đến. Lúc Hứa Liên Nhã thu ô ở cửa thì nghe thấy giọng nói hơi quen tai. “Trời mưa mà còn ra đây tăng ca à?” Nhân lúc cửa xe chưa đóng, Hứa Liên Nhã quay đầu lại. Chính là người đàn ông ở sạp báo ban nãy, mà đối tượng hiển nhiên là người nhặt rác kia, người sau khoát tay với anh, dường như nói “anh đúng là biết chế giễu người khác”. Cửa xe đóng lại, mưa lất phất rơi trên cửa kính, trong trạm xe bus chỉ còn lại một tấm biển quảng cáo sáng ngời, cùng hai bóng đen, một cao một thấp.Bầu trời quang đãng trong ngày tiếp theo khiến người ta phải nheo mắt. Nhân lúc rảnh rỗi, Hứa Liên Nhã mượn xe máy điện của nhân viên chạy đến sạp báo. Lúc này đã đổi người, ngồi sau quầy là một dì luống tuổi, tuổi tác ngang tầm mẹ của người đàn ông tối qua, nhưng nhìn mặt mũi lại không giống nhau. Trên mặt người phụ nữ trung niên được một tầng mây mù che phủ, mệt mỏi quan sát Hứa Liên Nhã. Như thùng thuốc súng không giấu được người khác, Hứa Liên Nhã dứt khoát hỏi xem người đàn ông trong sạp tối qua vì sao không ở đây. “Cô tìm cậu ta làm gì?” Cơn bực mình của người phụ nữ không phải nhằm vào cô, mà là như ứ đọng đã lâu nay cuối cùng đã tìm được người để phát tiết. “Có chút việc,” Hứa Liên Nhã đã quá quen với những vị khách tính tình hung bạo, cũng không để bụng, “Vậy dì có biết khi nào anh ta có thể đến không?” “Không biết,” Người phụ nữ không khách khí, “Cô có việc thì trực tiếp tìm cậu ta không tốt hơn sao?” “…” Hứa Liên Nhã không dây dưa với dì ta nữa, rút từ trong ví ra một trăm đồng, chỉ vào máy treo trên tủ lạnh, “Nạp tiền điện thoại.” “Ờ.” Người phụ nữ cào mấy sợi tóc bạc rồi xoay người, lông mày bằng phẳng, “Số.” Hứa Liên Nhã đọc số tài khoản, đợi lúc cô bấm nút nhập tiền trên điện thoại xong, nhận được tin nhắn mới đưa tiền cho dì ta. Người phụ nữ vừa nhìn mặt trời phản chiếu trên vũng nước vừa nói: “Tối nay trời mưa rơi cô đến đây đi.” “Hả?” Người phụ nữ ném cho cô một ánh mắt, “Đặc biệt trong những ngày mưa dầm ấy, mưa rơi để cô đau nhức xương cốt là tốt nhất.” Nửa câu sau dì ta gần như nghiến răng mà nói. “…” Hứa Liên Nhã biết hỏi thêm chỉ tổ tốn thời gian nên nói cám ơn, ma xui quỷ khiến thế nào mà cầm theo ô quay về. ... Mời các bạn đón đọc Ánh Dương Soi Lối của tác giả Khâm Điểm Phế Sài.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bá Yêu Mưu Tình - Hân Hân Hướng Vinh
Bá Yêu Mưu Tình Thông Tin   Tác phẩm : Bá Yêu Mưu Tình Tác giả : Hân Hân Hướng Vinh Thể loại : Ngôn Tình, Lãng mạn, HE, Hiện Đại, Văn học phương đông Editor : aoikazuki +diepdiep Edit ebook : thanhbt Beta : ninhhainhi Postor :  popcorntiger Nguồn : diendanlequydon.com Đăng : dtv-ebook.com   Giới Thiệu Truyện là cuộc hôn nhân với những biến cố của Kê Thanh mà trong mắt Phong Cẩm Thành, Kê Thanh tựa như con thỏ nhỏ không có chút  lực sát thương, đáng yêu nhu thuận, nghe lời. . . . . . Nhưng khi con thỏ nhỏ nhu thuận nghe lời này dùng răng cắn anh một nhát, anh mới hiểu rõ ràng, thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người . . . . . .
Bà Xã Keo Kiệt Chống Lại Tiền Nợ
Bà Xã Keo Kiệt Chống Lại Tiền Nợ       Thông Tin     Tác phẩm : Bà Xã Keo Kiệt Chống Lại Tiền Nợ Tác giả : An Tĩnh Thể loại : Ngôn Tình, Cấp Trên Cấp Dưới Luyến, HE, H+, Văn học phương đông Convert : Ngocquynh520 Editor : Kyo.T Edit ebook : Hoàng Phủ Vũ Nguyệt Nguồn : diendanlequydon.com Đăng : dtv-ebook.com     Giới Thiệu     Chẳng những phải chạy vặt cho cấp trên, còn phải giúp anh làm việc nhà, Chịu mệt nhọc, đại nhân liền hảo tâm tha cho cô một lần. Nhưng cô lại ngốc ngếch bị cấp trên kéo lên giường, vừa dỗ dành vừa gặm nhấm Ăn rồi lại ăn, drap giường một lần lại một lần thay đổi, từ đó cô trở thành người phụ nữ của cấp trên. Đỗ Khang, diện mạo anh tuấn, gia thế không tồi, thật sự muốn bận tâm người phụ nữ kia sao? Nhưng anh lại yêu cô gái yêu tiền Hà An Ân, lại còn đem cô ăn đến sạch Còn cực kì kiêu ngạo làm người đàn ông của Hà An Ân tiểu thư. Anh thừa nhận người phụ nữ này rất ngốc. Anh bá đạo, nhưng làm sao có thể, vốn anh chỉ muốn khi dễ cô một chút, Gặp cô thì bắt đầu tán tỉnh, vui đùa, anh lại bắt đầu động tâm,chợt rơi vào truyên tình yêu với cô. Nếu không làm thì thôi,một khi đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp đem tiểu yêu tiền này mang về nhà làm bà xã!
eBook Tướng Công Thật Vô Lý - Nhược Hoan Full prc, pdf, epub [Ngôn Tình]
Tướng Công Thật Vô Lý   Thông Tin   Tác phẩm : Tướng Công Thật Vô Lý Tác giả : Nhược Hoan Thể loại : Ngôn Tình, 18+, HE, Lãng mạn, Cổ Đại, Văn học phương đông Convert : Ngocquynh520 Beta : Gió Editor : MiuLinh Edit ebook : Tiểu Di Nguồn : diendanlequydon.com Đăng : dtv-ebook.com   Giới Thiệu   Nữ nhân mười tám liền thay đổi, những lời này không hề sai. Bốn năm trước, nàng giống như một cái đuôi lúc nào cũng đi theo sau hắn. Cuốn lấy hắn, làm hắn đau đầu không dứt. Đành phải dứt khoát rời nhà trốn đi Bốn năm sau, thấy bóng dáng yêu kiều của nàng, trong lòng hắn không khỏi rục rịch. Ơ, sự tình cũng không khỏi quá khéo nha Mấy ngày hôm trước lão cha nhà hắn vừa đấm vừa xoa, muốn hắn cưới vợ, sinh đứa nhỏ. Nay nàng đến gần trước mặt hắn. Bộ dạng dốc lòng hầu hạ cho hắn. Hắn dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết chắc chắn là có “Cạm bẫy” đang chờ đợi hắn. Cho nên hắn quyết định đến kỹ viện tìm cô nương, khiến nàng từ bỏ ý định. Không ngờ hắn tính toán không thành, ngược lại còn hại nàng trúng độc. Vì cứu nàng hắn đành phải xuất ra “Vạn Linh Giải Độc Đan” cho nàng ăn. Nhưng Giải Độc Đan này có một di chứng, chính là sẽ làm cho nàng trở nên nhiệt tình và cởi mở hơn.
eBook Bé Cưng Của Học Trưởng - Chanh Bảo Bảo Full prc, pdf, epub [Ngôn Tình]
Bé Cưng Của Học Trưởng     Thông Tin   Tác phẩm : Bé Cưng Của Học Trưởng Tác giả : Chanh Bảo Bảo Thể loại : Ngôn Tình, Đô Thị, Sủng, HE, Hiện Đại, Văn học phương đông Convert : Ngocquynh520 Beta : quacauphale Editor : quacauphale Edit ebook : catherineta Poster: tiểu.kỳ Nguồn : diendanlequydon.com Đăng : dtv-ebook.com   Giới Thiệu   Tất cả đều do những người kia làm hại cô bị lạc đường! Quên đi, dù sao cô cũng quen rồi, nhưng lại hại cô mất đi nụ hôn đầu, còn bị “sắc lang” bám lấy! Chuyện này, không phải có chút thái quá chứ? ! Cái gì? Cái gì? Cái tên đại sắc lang kia lại là hội trưởng hội học sinh? ? Còn là Thiếu chủ hắc đạo? ? Cực phẩm trong số những cực phẩm? ? Tinh anh trong những tinh anh? ? Những từ này chỉ dùng để hình dung một người thôi sao? Ô hô - - quả nhiên mọi người cũng bị lừa! Nào là bình tĩnh – tao nhã No.1 - học trưởng chứ? Chẳng qua, hắn cũng chỉ là một tên bỉ ổi, không bi bô tập nói, lại thích lấy “của quý” ra uy hiếp người khác, không có việc gì lại đi nói lung tung ~ chỉ có dã thú mới vậy mà thôi! Oa! Cô không phải cố ý muốn làm bạn với bồn cầu nhà hắn nữa rồi! Không phải nói, người không biết là không có tội sao? Tại sao lại vì nguyên nhân này mà muốn cô phải làm vợ của hắn chứ? ?