Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Từ Từ Dụ Dỗ

Văn án: Ban đầu cô là bệnh nhân của anh, sau này trở thành thực tập sinh của anh, cuối cùng lại làm vợ anh. Cô, từ lúc bắt đầu cho đến cuối cùng, đều chỉ có một mình anh, thủy chung chỉ một người. Nếu bạn đã quá chán ngán những cuốn truyện ngôn tình sủng ngọt, nơi mà nam chính dù lạnh lùng, cao ngạo với cả thế giới nhưng lại vô cùng si tình và yêu chiều duy nhất một mình nữ chính; hoặc là những cuốn truyện khi mà mục đích sinh ra của nữ chính là được cưng chiều, được nâng niu trong lòng bàn tay và bổn phận duy nhất của cô chỉ là để mặc cho nam chính hết lòng yêu thương, vậy thì bạn ơi, thật đáng tiếc nhưng cuốn tiểu thuyết này và bạn hẳn là không thuộc về nhau rồi~ Vâng, reviewer xin được hân hạnh giới thiệu, khi đọc cuốn sách này, đồng nghĩa với việc chúng ta đang đứng trước một nguy cơ hết sức lớn về tăng lượng đường trong máu cấp độ cảnh báo, nghẹn họng vì bánh gato và sẽ có một bàn thức ăn phong phú dành riêng cho các cẩu độc thân. Vậy nên, xin hãy cân nhắc kĩ và tuyệt đối thận trọng trước khi quyết định dấn thân nha! Năm 18 tuổi, Niệm Tưởng mọc răng khôn, lại còn mọc lệch, cô gái nhỏ dù cực kì sợ đau nhưng không còn lựa chọn nào khác ngoài đến bệnh viện cầu cứu bác sĩ nha khoa. Tại đấy, lần đầu tiên cô gặp Từ Nhuận Thanh, hiện đang thực tập tại Khoa răng hàm mặt, cũng duyên phận làm sao, trở thành bệnh nhân chính thức đầu tiên của anh. Người thanh niên bịt kín mặt, chỉ để lộ duy nhất đôi mắt điềm tĩnh, trong trẻo, sâu hun hút nhưng lại có tác dụng trấn an lạ kì đối với Niệm Tưởng. Răng, vẫn đau. Nhưng tim, lại càng hồi hộp thấp thỏm hơn. Ở cái tuổi 18, Niệm Tưởng lần đầu biết thế nào là rung động trước một người, gom hết dũng khí thổ lộ với người ta, nhưng đổi lại là...lời từ chối. Cô gái nhỏ chỉ biết trao vội cho chàng thanh niên cô thầm mến một nụ hôn thoáng qua, nụ hôn đầu, dù không biết nó có được tính là một nụ hôn không nữa. Bởi vì mặc dù chạm vào nhưng lại bị ngăn cách bởi ngón tay cái của người ta, ăn đậu hủ của trai đẹp quả nhiên cũng đâu có dễ a~ *** Sáu năm sau gặp lại, Niệm Tưởng khi ấy, sau bao lần nhụt chí mới gom hết dũng khí để đến bệnh viện niềng răng thì lại một lần nữa, trở thành bệnh nhân của Từ Nhuận Thanh. Trái đất quả nhiên là tròn, đi một vòng lớn, duyên phận vẫn đưa anh và em đến bên nhau. Chỉ là, Niệm Tưởng giờ đã không nhận ra anh. Cô không cách nào liên hệ chàng thanh niên trầm mặc ít nói nhưng vô cùng ấm áp, vô cùng đáng tin cậy ngày ấy với vị bác sĩ thanh lãnh, ngạo mạn, phúc hắc, nói câu nào khiến cô thấp thỏm câu đó ngày nay. Nhưng dù Niệm Tưởng chẳng nhận ra anh, thì Từ Nhuận Thanh anh lại nhận ra cô đấy. Sáu năm trước, anh nghĩ rằng cô còn quá trẻ, tình cảm chỉ là bộc phát nhất thời, không phân biệt rõ thế nào là thích, chưa kể cô vẫn đang là học sinh cấp 3, việc học cấp bách hơn, nên đã thẳng thừng từ chối khi cô bày tỏ. Chỉ là, sau đó, anh đã hối hận rồi, đã nhanh chóng hối hận rồi... Sáu năm sau, nhớ mãi không quên cô, anh đối với Niệm Tưởng dù không phải là nhất kiến chung tình, nhưng nhất định đã tương tư thành tật. Gặp lại cô, phần duyên phận này, Từ Nhuận Thanh anh sao còn có thể để bản thân tiếp tục bỏ lỡ thêm một lần nữa đây. Vẫn có câu nói rằng" Gặp đúng người đúng thời điểm là hạnh phúc, gặp đúng người sai thời điểm là bi thương"* , nhưng mình nghĩ, chỉ cần là đúng người, nếu ta nguyện ý chờ đợi, dốc lòng kiên nhẫn chờ đợi, vậy thì chẳng phải sẽ luôn có thể biến sai thành đúng, biến tiếc nuối thành viên mãn hay sao?! Nữ chính Niệm Tưởng có thể nói là dạng tiểu bạch thỏ điển hình, ngoan ngoãn, hiền lành, đơn thuần, đúng là kiểu con gái chờ người ta đến bắt nạt trong truyền thuyết ????. Xinh đẹp đáng yêu nên bên cạnh cũng có vài cánh hoa đào, tiếc rằng "Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình", EQ thấp thậm chí cô còn chẳng nhận ra tâm ý của người ta, nên chuyện dĩ nhiên là đều không đi đến đâu, cho tới khi gặp được Từ Thuận Thanh thì...ờ, từ lúc này thì làm gì còn có sau đó nữa chứ haha. Mặc dù là kiểu con gái chậm nhiệt, rụt rè, nhưng một khi đã quyết định điều gì thì Niệm Tưởng cũng sẽ rất kiên định đấy. Tỷ như ngày còn thiếu nữ ngây thơ đó đã dũng cảm bày tỏ với bác sĩ chữa răng của mình, hay tỷ như bây giờ, trưởng thành rồi thì sau bao e ngại cũng thành thật đối diện với tình cảm của bản thân, muốn trở thành vợ bác sĩ hướng dẫn thực tập của mình vậy. Về phần Từ Thuận Thanh quả thật chính là mẫu đàn ông rất thích hợp để lấy làm chồng. Là kiểu con rể mà bất kì một ông bố vợ bảo bọc con gái nhất, soi mói nhất cũng chẳng thể chê trách được gì. Tình trường hoàn toàn là một tờ giấy trắng, cẩn thận, chu đáo, thành thục, tài năng, đáng tin, có sự nghiệp, có gia thế tốt. Quả thật là quá mức hoàn mỹ rồi. Điểm yếu duy nhất nếu có chắc chỉ là siêu cấp đẹp trai, nên rất hay mời gọi ong bướm đổ xô đến hút mật ????, nhưng xin bố vợ tương lai yên tâm, thanh niên 28 tuổi này vẫn luôn giữ thân như ngọc đấy nhé, có mộng tưởng gì cũng chỉ biết dành hết cho người con gái anh trót thương nhớ thôi... Với Niệm Tưởng, Từ Nhuận Thanh từng là mối tình đầu ngây ngô thuở thiếu nữ, là người yêu nồng nàn say đắm hiện tại, là thầy hướng dẫn thực tập tỉ mỉ nghiêm khắc, cũng là thần tượng trong nghề mà cô phấn đấu học hỏi, và rồi sẽ là người chồng, là người cô toàn tâm toàn ý tin tưởng, dựa dẫm, là bến đỗ cho cuộc đời cô. Anh là ngọn hải đăng dẫn chiếu đường cô đi, cũng nguyện là bến cảng che mưa chắn gió cho cô. Có một người đàn ông như vậy, dù anh luôn chỉ muốn bạn là chính mình, bảo bọc bạn hết mức trong vòng tay của anh, nhưng bạn lại vẫn sẽ nguyện ý vì anh mà phấn đấu trở nên dũng cảm hơn, tốt đẹp hơn. Chính là một Từ Nhuận Thanh của riêng Niệm Tưởng. Vậy nên, mỗi độc giả khi đọc xong cuốn truyện này, có lẽ sẽ đều có một khát khao, đó là bản thân cũng có thể trở thành "Niệm Tưởng" (nhớ nhung) của một người nào đó~ Ngoài những nhân vật chính, "Từ từ dụ dỗ" còn có một dàn nhân vật phụ đặc sắc và thú vị. Nào là trợ lý Âu Dương của Từ Nhuận Thanh, sinh ra để bị ai đó bắt nạt ????. Nào là cô y tá Phùng Giản, hủ nữ hàng thật giá thật thích bát quái. Và hiển nhiên không thể không nhắc đến bố vợ tương lai của Từ Nhuận Thanh, Niệm phụ, thật sự là bác quá quá đáng yêu rồi. Thú vui lớn nhất của Niệm cha trước khi con gái có bạn trai là trêu chọc cô, mà khi con gái có bạn trai rồi thì mới biết, cái người ông vẫn tùy tiện bắt nạt đó thực ra luôn là hòn ngọc quý mà ông vẫn nâng niu trân trọng hết mực đấy. Cái kiểu lo lắng xoắn xuýt của ông khi biết củ cải trắng nhà mình bỏ công chăm sóc vun trồng suốt 24 năm bị nhòm ngó và có nguy cơ bị ăn sạch, thật sự là buồn cười chết đi được ấy ????. "Từ từ dụ dỗ", thật ra, truyện y như tên, quả thật có diễn biến...vô cùng chậm rãi, chính là phong cách thường thấy của tác giả Bắc Khuynh, cho lửa cháy âm ỉ, nam chính dùng phương thức nước ấm nấu ếch xanh mà theo đuổi nữ chính, nếu ai thấy hợp thì sẽ rất thích, nhưng ai thấy không hợp thì hẳn sẽ cho rằng nó nhạt, nhất là những bạn đọc thiếu kiên nhẫn xin hãy dẹp sang một bên ạ ????. Truyện mặc dù ngọt, nhưng không phải cái kiểu ngọt gắt, mà giống như khi thưởng thức một chiếc bánh Tiramisu thượng hạng, sau khi cắn, miếng bánh sẽ từ từ tan ra trong khoang miệng, và rồi vị ngọt lan toả đến từng xúc giác, thấm vào từng cơ quan của bạn. Nó cũng đúng là một câu chuyện nhẹ nhàng điển hình: không có kịch tính, máu chó hay bất kì gay cấn cua gắt nào; mang đến cho bạn cảm giác vô cùng dễ chịu, thoải mái, tựa như là chúng ta lấy một chiếc lông vũ, khẽ khàng khều lên lòng bàn tay, có chút ngứa, cũng có chút xao xuyến bồi hồi; quả thật là một câu chuyện tình yêu rất thích hợp để dành đọc vào những ngày đầu thu, tiết trời dịu nhẹ nhưng vẫn còn chút nắng chói chang và oi bức của mùa hè như thế này. Vì thế, xin mời chúng độc giả yêu sủng ham ngọt nhiệt tình nhảy hố ạ ^^. P/s: Truyện này được editor gắn mác hơi sắc, nhưng mà mị nói thật, đến nửa miếng thịt cũng chả có mà xơi đâu, #team_mê_thịt giải tánnnnnnnn!!! *, Trích dẫn truyện Thương Ly, Tuyết Linh Chi. Mời các bạn đón đọc Từ Từ Dụ Dỗ của tác giả Bắc Khuynh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bất Ái Kỷ - Mộ Dung Tỷ Tả
Ta già rồi.  Ta đã 27 tuổi, đêm bắt đầu với giấc mộng quá khứ, một đoạn một đoạn, như mới ngày hôm qua. Thức dậy, sự hỗn loạn và thảm liệt đã qua đi, duy chỉ còn lại cơn mưa ngoài cửa sổ, dường như sẽ không bao giờ dừng lại. Mạnh Đình đã rất lâu rồi không đến. Suốt mười năm, không thể nói rằng không có cảm giác, nhưng hoàn toàn không phải tình yêu. Không phải là yêu, làm thế nào có thể yêu được, trái tim ta từ khi bắt đầu đã chịu không nỗi mà vỡ tan. Chính là, bọn họ chỉ là vô tâm đùa giỡn ta, xem ta như con rối, con rối vô tâm mà thôi. Đêm mưa bụi dài, như nửa cuộc đời ta. Sau này thì sao? Mười năm trước khốn khổ cầu khẩn, cầu xin bỏ qua ta. Mạnh Đình ánh mắt cùng ngữ khí đều là tuyệt tình lãnh khốc. “Đến khi ngươi già rồi, không đi cũng phải đi.” Ta trần truồng quỳ trên mặt đất, cả người lạnh như băng. Cũng không phải ta không già, Mạnh Đình đã có nam hài trẻ khác. không hề băn khoăn, đắc ý hỏi ta: ” Có giống Nhân Nhân khi còn trẻ không? Ta liền đành phải ngủ ở sopha bên ngoài. Lắng nghe những tiếng rên rỉ vang lên từ cửa, khiến cả đời này mỗi khi chợp mắt lại mơ đến nó, lúc tỉnh chỉ cảm thấy tiêu điều. Tỉnh lại chỉ còn hoang vắng. Lần cuối cùng bị hắn đùa bỡn, đứng dậy liền nói, “Nơi đó của ngươi, nới lỏng rồi.” Ta chẳng qua là im lặng nhìn hắn. Hẳn mở thắt cả vạt, lạnh lùng lái xe đi, không để lại chút thanh âm. Ta kéo chăn che kín cơ thể. Cho dù hắn nói như vậy, cũng không làm ta xấu hổ. Bọn hắn hành hạ, cố ý khiến ta tủi nhục. Hôm nay lòng ta đã chết. Mộng thiếu niên đã sớm yên diệt, gương mặt trong gương không còn là gương mặt mười bảy tuổi ngây thơ ướt át. Cuộc đời to lớn, ta hai tay trống trơn, thứ duy nhất còn chừa lại chính là cái thân thể này, có thể mở rộng hai chân dưới thân của nam nhân mà không hề cảm thấy thẹn. Ôm chăn ngồi dậy, một thân mồ hôi lạnh, chỉ mong thoát khỏi giấc mơ. Nhưng đó không phải chỉ là giấc mơ,  đó là ta của ngày hôm qua. Ngoài cửa sổ thổi tới gió thu. Ta xuống giường, khoác y phục mỏng lên người. Giấy chứng minh thân phận không còn. Ta ô che mưa cũng không cần, liền tiến vào cơn mưa. Thật là lạnh. *** Đi qua nửa thành phố trong màn mưa, từng bước từng bước như trốn ly khỏi quá khứ khó chịu. Vậy mà bước chân ta, đến tột cùng có thể thoát được bao xa. Cuộn tròn trên chiếc ghế dài công viên, ta liền tiến thoái lưỡng nan. Chợp mắt sẽ là mộng cảnh đau khổ, mà tỉnh thức, nguyên lai so với mộng còn đau hơn. Đầu óc không thể nào tự do, hôm nay đưa tay nắm chặt, chỉ là băng lạnh mỏng manh. Trước mắt đều là hình ảnh của Mạnh Đình, nặng nề điệp điệp. Hắn ấn ta vào tường, đôi môi lại gần, nói: “Nhân Nhân thơm quá.” Ta đột nhiên tỉnh lại, nguyên lai bất giác trời đã sáng. Không có giấy tờ tuỳ thân, ta chỉ có thể tìm việc ở những địa bàn hắc công. Ban ngày làm công trường, đưa báo, ban đêm liền tìm một góc ở hầm đông người tụ tập mà ngủ. Tiền lương rất thấp, nhưng may mắn nhận được hằng ngày. Cầm tờ tiền mỏng, đây là ta lần đầu tiên kiếm được tiền. Mua một bát miến ở quầy nhỏ trên phố, nước mắt cũng rơi vào bên trong. Mỗi ngày đi ngang sạp báo, không nhịn được liền lật xem. Không thấy ta, Mạnh Đình cũng sẽ không lo lắng, sẽ không đăng báo tìm ta. Ta chỉ cười bản thân mình quá thảm hại. Vậy mà một tháng như vậy cũng trôi qua. Thời tiết đang trở lạnh, một lớp sương mỏng trên mặt đất. Ta đắp những tờ báo cũ để giữ lạnh cùng đôi giày đế cao su. Trừ một ngày ba bữa, phần tiền còn lại cũng không đủ thuê một chiếc giường. Ban đêm thu thập những thùng giấy mỏng, xếp lại coi như cũng có được cái giường. Con đường phía trước xa vời, nhưng ta chỉ có thể như thế. Buổi sáng đầu đông, ở vòi nước bên đường  rửa mặt. Nước chảy lạnh đến cực điểm, trán ta sanh sanh đau. Thời tiết ẩm ướt và lạnh, người không thể không đau, đau đến cả đêm cũng không ngủ được.  Mười năm bị nhốt và hành hạ, đã gần phá huỷ đi thân thể này. Vội vã đến công trường, cắn răng chịu đựng ngày lạnh rét. Quản đốc sai người tìm ta, đối ta nói: “Đưa tay ngươi ra.” Ta lặng lẽ lùi lại một chút, không thể làm gì khác hơn là đưa đôi tay sau lưng ra đến trước mặt hắn. Ngón tay đến lòng bàn tay, từng lớp máu không chịu nổi đập vào mắt. Bên tai liền có tiếng cười nhạo. Ta khốn quẫn nhìn lên, muốn xin hắn lưu lại ta. Trước mắt đột nhiên mờ đi, tay ta bắt vào khoảng không, từ từ ngã xuống mặt đất. Điều cuối cùng ta nghe được: “Không phải là không cấp ngươi cơ hội, sớm đã nói ngươi không làm được…” Tỉnh dậy, trời đã tối đen. Thật lâu mới rõ ràng, nguyên lai mình nằm ở trên đường phố. Muốn bò dậy, mi mắt cũng thật nặng nề. Đầu tê dại chết lặng, nhưng vẫn cảm thấy đau đớn, vẫn từ từ nhớ lại những gì đã xảy ra. Nguyên lai ta đã chạy đi, rời khỏi Mạnh Đình. Nguyên lai bọn họ thấy ta bất tỉnh, liền ném ta ra đường. Trên gương mặt một điểm, một điểm rơi xuống lạnh lẽo. Thì ra là mưa đông. ... Mời các bạn đón đọc Bất Ái Kỷ của tác giả Mộ Dung Tỷ Tả.
Bùa Hộ Mệnh của Menpehtyre - Bất Tất Bất Tất
Năm 1912, được quý tộc Anh quốc tài trợ, Raymond đến Ai Cập “đãi vàng”, trở thành một mắc xích trong đường dây mua bán cổ vật. Trong đền thờ thần Amon, y phát hiện một mật thất bị bỏ hoang, lấy được một công cụ của một thầy bùa nào đó ba ngàn năm trước. Không ngờ không bao lâu sau, y lại cứu được chính thầy bùa xuyên không mà đến đó…  *** Thebes, Ai Cập năm 1912.   Raymond MacDonald sờ vào đền thờ Karnak (*) bên bờ sông Nile lúc sắc trời hơi hừng sáng. Bị Jim Roger phía sau vỗ một cái, y lập tức trốn vào phía sau thân nhân sư hai bên, tránh né cảnh sát Ai Cập đang tuần tra đền thờ.   Khuôn mặt sớm đã sứt mẻ thê lương của nhân sư dưới bầu trời màu than chì làm Raymond sinh ra ảo giác con quái vật bảo hộ đền thờ này ngay sau đó sẽ há miệng nhào tới. Y ngừng thở, đợi cho ánh lửa cùng tiếng bước chân đi xa mới lôi Jim nhanh chóng chạy đến đền thờ Amon trong ảo giác kẻ địch truy đuổi phía sau.   Tiến vào đại sảnh đền thờ Amon đầy cột đá, tiếng bước chân nặng nề cùng bóng đen cực đại muốn che khuất bầu trời của cột đá khiến người ta không khỏi run rẩy, Raymond cùng Jim dùng ánh lửa mỏng manh của bật lửa lần lượt xem xét từng cột đá.   “ Raymond, bên này!”   Nghe Jim gọi, Raymond kích động xông qua, quả nhiên trên bệ trụ trước mặt Jim tìm thấy dấu hiệu vương triều Senakhetenre. Y kích động lấy tờ giấy trong ngực ra, bên trên viết một phần nhà khảo cổ Hawass phiên dịch từ nội dung trong giấy Papyrus về vương triều thứ mười bảy -- tuy Hawass cảm thấy hoài nghi về nguồn gốc thông tin của y.   “ Phía cuối của cái bóng lúc ấn ký Pharaoh được ánh nắng đầu tiên chiếu rọi.”   Jim đọc ra trong ánh lửa, nâng cổ tay lên nhìn nhìn đồng hồ kiểu mới nhất.   “ Mau lên!”   Raymond gật đầu nhìn chân trời màu than chì, có chút lo lắng chờ đợi mặt trời dâng lên. Nếu tờ giấy Papyrus kia cùng thứ Hawass phiên dịch thật sự không sai, gần đây hẳn là có một phòng bí mật tồn tại từ vương triều thứ mười bảy. Căn cứ theo suy đoán của y, bên trong hẳn là một kho báu được tư tế giấu kín. ... Mời các bạn đón đọc Bùa Hộ Mệnh của Menpehtyre của tác giả Bất Tất Bất Tất.
Đoạt Hôn 101 Lần - Diệp Phi Dạ
Câu chuyện Đoạt Hôn 101 Lần của tác giả Diệp Phi Dạ là tác phẩm ngôn tình hay kể rằng "Ông xã, là anh nói chỉ cần em thích thì có thể mang về nhà, cho dù đó là túi xách, quần áo, mỹ phẩm, hay…. Ừm, còn có một anh chàng đẹp trai nữa!"  Thịnh Thế lật bàn, là ai nói, truyện cưới cô thì cô sẽ là món đồ chơi độc nhất vô nhị, không ai dám đụng vào của anh.  Sự thật chứng minh gia khẩu vị quá nặng, không để anh ở trong mắt không chỉ có một mình Cố Lan San: "Thưa anh, đây là hoa hồng chuyển phát nhanh cho cô Cố, xin hãy ký nhận." "Thiếu gia, một người đàn ông đứng ở dưới lầu hát tình ca một đêm cho thiếu phu nhân." "Ông chủ, bà chủ bị một người phụ nữ cưỡng hôn trên đường. . ." *** Chắc cô mệt muốn chết rồi, mệt mỏi ngủ say, cũng chẳng thèm động đậy, dáng vẻ cực kỳ lười biếng. Nhìn Cố Lan San như vậy, tim Thịnh Thế cũng mềm nhũn, nhìn chằm chú dáng vẻ của cô. Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người. Cố Lan San khá xinh đẹp, tóc đen bóng dài ngang vai, da trắng, môi hồng. Tại vừa rồi quá cuồng nhiệt nên cả người cô càng thêm quyến rũ, gợi cảm. Thịnh Thế nhìn một lúc, không nhịn được mà cúi người. Nhưng ngay khi bốn cánh môi dán vào nhau, mi mắt Cố Lan San hơi run rẩy, chậm rãi mở to mắt. Thịnh Thế buộc phải dừng hành động của mình lại nhanh chong xoay người ngồi dậy, chậm rãi mặc quần áo. Cố Lan San hơi căng người, suy nghĩ một lúc rồi mới cẩn thận nói: "Cùng anh đi ăn tối 5000 Tệ, tắm chung 5000 tệ, làm hai lần, mỗi lần một vạn tệ. Tổng cộng là. . . . . . " Động tác mặc quần áo của Thịnh Thế hơi ngừng lại sau đó lặng lẽ tiếp tục. Anh đưa lưng về phía Cố Lan San khiến cô không thể nhìn ra dáng vẻ của anh nhưng cô cảm thấy áp bức do anh mang lại. Cố Lan San biết, đây là dấu hiệu anh không vui. Cố Lan San dừng năm giây rồi tiếp tục mở miệng, "Ba vạn tệ!" ... Mời các bạn đón đọc Đoạt Hôn 101 Lần của tác giả Diệp Phi Dạ.
Nhắm Mắt 2: Bóng Tối - Đinh Mặc
Tựa truyện hay mang tên Nhắm Mắt 2: Bóng Tối là một trong những truyện ngôn tình sắc của tác giả Đinh Mặc, tựa truyện lấy bối cảnh có một người kì quái ở trên núi. Anh không nói chuyện với anh, ra ngoài luôn đeo kính râm, quàng khăn, đeo khẩu trang, còn rất kiêu ngạo, nhưng nghe nói anh là một thần thám. Tôi biết chứ. Tại sao ư? Bởi vì tôi từng gặp anh. Nhưng hiện tại anh… Đừng nói nữa. Tôi biết, cái gì tôi cũng biết hết. Xin chào, tôi là cảnh sát trinh thám Giản Dao, vợ của giáo sư Bạc Cận Ngôn. Suýt chút nữa anh đã bắt được tôi rồi. Nhưng tôi sẽ không để cho truyện này xảy ra thêm một lần nào nữa. *** Mặt trời chói chang chiếu vào khiến da người nóng lên từng đợt. Thành cổ buổi chiều, người ít vô cùng. Đông Sinh lấy tay che ánh mặt trời, hơi cáu kỉnh khi đứng ở giao lộ. Hự… cô lạc đường mất rồi. Thân là một kẻ mù đường, còn đánh mất bản đồ và ví tiền, đúng là xui xẻo tám kiếp. Cô tính xem có người qua đường nào vẻ mặt hòa nhã sẽ mượn di động dùng, gọi bạn mang tiền đến cấp cứu. Cô không hề để ý tới có một chiếc xe con màu đen, đã đỗ ở ven đường cách đó không xa từ lâu. Sau đó, người trên đường càng thưa thớt dần, ngay cả chú chó cũng cuộn mình trong góc ngủ. Khi chiếc xe kia dừng lại trước mặt, cô vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy người lái xe, sau khi ngẩn ra một lúc, cô nở nụ cười: “Là anh à.” Một người bèo nước gặp nhau trong thành phố này. Người nọ cũng cười, hỏi: “Sao vậy em yêu? Thấy em đứng mãi ở chỗ này, chờ người à?” Đông Sinh le lưỡi: “Em đánh mất ví tiền, lại còn lạc đường nữa.” Người nọ mở cửa ghế sau cho cô: “Lên xe đi. Muốn đi đâu, anh đưa em đi.” Đông Sinh hơi bất ngờ: “Sao em có thể không biết ngại như thế chứ.” Cuối cùng vẫn lên xe, trên đường đi trò chuyện vui vẻ. Gió khẽ khàng lay động ngọn cây, bóng cây loang lổ ánh vào trong xe, trong cửa kính xe hiện lên nét mặt tươi cười. Điều hòa nhiệt độ mở mát lạnh, cả người Đông Sinh vô cùng thoải mái. Người nọ lấy chai nước từ trong tủ lạnh đưa cho cô, Đông Sinh vui vẻ nhận lấy, mở nắp uống. ... Mời các bạn đón đọc Nhắm Mắt 2: Bóng Tối của tác giả Đinh Mặc.