Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Tên truyện gốc: Ngã Sư Huynh Thực Tại Thái Ổn Kiện Liễu. Trùng sinh tại thời đại thượng cổ trước đại chiến Phong Thần, Lý Trường Thọ trở thành một luyện khí sĩ nho nhỏ, không có khí vận gì gia thân, cũng không phải đại kiếp nạn chi tử tiền định nào đó, hắn chỉ có một mộng ước tu tiên trường sinh bất lão. Vì để sống yên phận tại Hồng Hoang tàn khốc, hắn cố gắng không dính nhân quả, giết người xong tất đốt ra tro, mọi việc đều mưu trước rồi mới động, trước sau không bao giờ khinh suất để mình rơi vào vòng nguy hiểm. Giấu con bài tẩy, tu độn thuật, luyện đan độc, chưởng thần thông, bất động vững như lão cẩu, động liền long trời lở đất, động sau nhỏ giọng chạy lấy người. Vốn theo tính toán của Lý Trường Thọ, mình sẽ một mạch trốn ở trong núi bình an vô sự tu hành thành tiên. Nhưng đến một ngày, lão sư phụ của hắn tĩnh cực nghĩ động, lại thu nhận về cho hắn... một sư muội... Ngã Sư Huynh chính thức lên kệ sách Khởi Điểm ngày 13/10/2019, đến 9/3/2020 đã ra được 328 chương (bình quân 2 chương/ngày), gần 132 vạn chữ (bình quân 4000 chữ/chương). Hiện đang đứng thứ 4 trên bảng xếp hạng tổng Nguyệt Phiếu của Khởi Điểm (từ tháng 1/2020 bắt đầu vào top 5). Nếu chỉ xét riêng thể loại Tiên hiệp, từ tháng 12/2019 (sau 2 tháng ra mắt) đã trèo lên đầu bảng. Nếu chỉ có 1 chữ để bình truyện thì theo ta đó là HÀI. Review : web 2k xếp Ta Sư Huynh thuộc thể loại… Ngôn tình. Như vậy, Ta Sư Huynh giống một… món lẩu thập cẩm có thể làm khoái khẩu nhiều nhóm thực khách. Như nhiều tác giả tiểu thuyết mạng khác, Ngôn Quy cũng chọn mô thức Trùng sinh, Xuyên việt thịnh hành (ta đã từng luận ở đây). Nhưng lão Ngôn rất "biết mình biết người", tuân thủ luật chơi, không "phá cách", thể hiện ngay từ chữ "Ổn" trong tên truyện. Main Ta Sư Huynh Lý Trường Thọ trùng sinh ở thời đại tiền Phong Thần đại kiếp, rất "kính thuận" Thiên Đạo, luôn tụng niệm "Ổn Tự Kinh" do hắn tự viết ra, hết sức cố gắng tránh né liên lụy những mối quan hệ nhân quả đương đại mà hắn còn nhớ được từ ký ức đời trước của mình. Lấy bối cảnh của Phong Thần và Tây Du Ký, những tiền thân kinh điển của dòng Tiên hiệp, là lựa chọn khôn ngoan của Ngôn Quy. Tác giả không cần phải "nát óc" sáng tạo hệ thống tu luyện mới, cấu trúc tu tiên giới mới (điều khiến không ít người viết khác gặp khó khăn, rất dễ bị "sụt hố" rơi vào những "sơ hở", "lỗi" hệ thống, khiến truyện thiếu logic hoặc rời rạc). Những Đường Tăng Kim Thiền Tử, Thiên Bồng nguyên soái, Na Tra thái tử, Thái Thượng Lão Quân,… tự bao đời nay độc giả đã thuộc nằm lòng. "Diễn nghĩa" lại Phong Thần đại kiếp, trước đây đã có tác giả Điểm Tinh Linh làm với Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần. Nhưng theo chủ quan của ta, Ngã Vi Trụ Vương "YY" hơn, vì ngay từ tên truyện đã toát lên đại ý: main Trương Tử Tinh nhập vào quân "Tướng" đen của bàn cờ là Trụ Vương và đảo ngược lại hoàn toàn kịch bản Phong Thần, từ quân cờ trở thành người chơi cờ, thậm chí còn lật tung bàn cờ, trở thành tồn tại đỉnh cấp ngang Đạo Tổ Hồng Quân. Còn Ta Sư Huynh Lý Trường Thọ từ đầu chí cuối vẫn chỉ khiêm tốn nhận vai 1 quân cờ (cuối cùng trở thành Thái Bạch Kim Tinh Lý Trường Canh), luôn "trên kính dưới nhường". Nhưng chính như thế, ở thời đại "Hồng Hoang hung hiểm" mà đại năng đại cao thủ dù tới cấp bậc Đại La (chỉ dưới Thánh Nhân và Đạo Tổ) cũng không thể tự quyết được vận mệnh bản thân, thì việc "ngọ nguậy" tìm kiếm không gian sinh tồn càng khó, càng cần phải dùng trí chứ không thể cậy sức. Ngã Vi Trụ Vương dù xuyên không nhưng được "mang theo bộ đề đáp án vào phòng thi", đó là siêu máy tính "siêu não", còn lợi hại hơn cả Tiên Thiên Chí Bảo. Trong khi đó, Ta Sư Huynh cơ bản chỉ dựa vào cái đầu đa mưu túc trí, "quỷ kế đa đoan". Lấy "Ổn" làm đầu, Lý Trường Thọ luôn giấu bài tẩy, hành xử "điệu thấp", hiểu rõ "nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên". Và quả thực đến chương 341 hắn đã gặp đối thủ ngang cơ về mưu kế, hứa hẹn tiếp theo sẽ có các màn "đấu cờ" hấp dẫn như giữa Gia Cát Lượng với Tư Mã Ý. Hài vẫn là vị khoái khẩu nhất của Ta Sư Huynh. Ta đã không nhịn được cười với những màn "ăn vạ" đỉnh cao của Đại đệ tử ngoại môn Tiệt giáo Triệu Công Minh, mà tác giả kịch bản gốc là Lý Trường Thọ. Cần phải nói đây là hài kiểu hề chèo, hóm hỉnh, thâm thúy, chứ không phải kiểu chọc cười mì ăn liền. Và đã xuất hiện những đại tràng cảnh có thể lấy đẫm nước mắt của độc giả, như ở chương 342 Long tộc như thiêu thân lao đầu vào lửa để lấp hải nhãn bị thiêu thân. Hồi nhỏ ta luyện "truyện chưởng" (tiểu thuyết võ hiệp Trung Hoa truyền thống, tiền thân của Tiên hiệp) vẫn thích nhất các bộ mà dưới tiêu đề có dòng "Võ hiệp kỳ tình, trường thiên tiểu thuyết". Anh hùng phải có mỹ nhân bầu bạn. Ta Sư Huynh đến nay về khoản "kỳ tình", có thể nói lão Ngôn đã múa bút khá đặc sắc, lại phóng khoáng. Lý Trường Thọ không chỉ có "tam tinh củng nguyệt" trong tông môn nhà hắn mà còn "không cố tình" làm xiêu lòng cả một đại danh đỉnh đỉnh Vân Tiêu tiên tử, đại năng cấp Đại La đứng đầu Tam Tiêu của Tiệt giáo. "Phóng khoáng" không quá khuôn phép lễ giáo là việc Tửu Cửu tiểu sư thúc "yêu rượu hơn mạng" của Lý Trường Thọ cũng là một trong "tam tinh" vây quanh hắn. Trong Võ hiệp Trung Hoa truyền thống, thì "vua" Kim Dung bác đại tinh thâm, còn "chúa" Cổ Long sở trường miêu tả tâm lý nhân vật. Đến thời tiểu thuyết mạng hiện nay, về thể loại Trùng sinh xuyên việt và hào tình, theo thiển ý của ta, Cực Phẩm Gia Đinh là… cực phẩm, đúng như tên truyện. Về vị hài trong Tiên hiệp, cũng trong hiểu biết hạn hẹp của ta, chưa bộ nào qua mặt được Già Thiên. Nhưng Ta Sư Huynh có triển vọng kế thừa truyền thống phát dương quang đại, trở thành một viên bảo đan hòa trộn được tinh túy của cả hai danh tác nói trên. Mượn Phong Thần bối cảnh, Tây Du tiền truyện, Tam Quốc quyền mưu. Pha trộn kiến văn bác đại tinh thâm của Kim Dung với ngòi bút miêu tả tâm lý xuất sắc của Cổ Long. Dung hợp văn tài võ lược kiêm toàn và hào tình của Cực Phẩm Gia Đinh Lâm Vãn Vinh với chất tiếu lâm "cười nôn ruột" của Già Thiên. Vân vân và vê vê... :)) Thật là một món "lẩu thập cẩm" có tiềm năng hút khách hết sức hứa hẹn. Mong quý chủ sự Bạch Ngọc Sách để mắt lưu tâm! *** Tóm tắt Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng kể về Lý Trường Thọ, một luyện khí sĩ bình thường trùng sinh vào thời đại thượng cổ trước đại chiến Phong Thần. Vì muốn sống yên ổn, hắn cố gắng không dính nhân quả, giết người xong tất đốt ra tro, mọi việc đều mưu trước rồi mới động. Hắn giấu con bài tẩy, tu độn thuật, luyện đan độc, chưởng thần thông, bất động vững như lão cẩu, động liền long trời lở đất, động sau nhỏ giọng chạy lấy người. Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi khi hắn gặp sư muội của mình, Vân Tiêu tiên tử, một đại năng cấp Đại La. Vân Tiêu tiên tử đem lòng yêu Lý Trường Thọ, khiến hắn phải đối mặt với những lựa chọn khó khăn. Review Reviewer đánh giá cao Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng ở những điểm sau: Hài: Đây là yếu tố được đánh giá cao nhất của truyện. Những màn "ăn vạ" của Triệu Công Minh, những tình huống dở khóc dở cười của Lý Trường Thọ đều khiến độc giả bật cười. Tiểu tình: Reviewer cho rằng tác giả đã xây dựng tình cảm giữa Lý Trường Thọ và Vân Tiêu tiên tử một cách khá đặc sắc, vừa phóng khoáng vừa nhẹ nhàng. Cốt truyện: Reviewer cho rằng tác giả đã xây dựng cốt truyện khá logic, không có nhiều tình tiết phi lý. Ngoài ra, reviewer cũng nhận xét rằng truyện có một số điểm hạn chế như: Cách xây dựng nhân vật: Lý Trường Thọ là một nhân vật khá phàm tục, không có nhiều điểm nổi bật. Cách miêu tả cảnh giới tu luyện: Reviewer cho rằng tác giả chưa miêu tả kỹ lưỡng cảnh giới tu luyện của các nhân vật. Nhìn chung, reviewer đánh giá Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng là một bộ truyện khá hay, có thể thu hút nhiều đối tượng độc giả. Ý kiến cá nhân Tôi đồng ý với phần lớn đánh giá của reviewer. Tôi cũng thấy rằng Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng là một bộ truyện khá hay, có nhiều điểm thú vị. Tuy nhiên, tôi cũng có một số ý kiến riêng: Về nhân vật: Lý Trường Thọ là một nhân vật khá thú vị. Tuy không có nhiều điểm nổi bật, nhưng hắn lại là một nhân vật rất thực tế và đáng yêu. Về cảnh giới tu luyện: Tôi cũng thấy rằng tác giả chưa miêu tả kỹ lưỡng cảnh giới tu luyện của các nhân vật. Tuy nhiên, điều này cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến mạch truyện. Tổng thể, tôi đánh giá Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng là một bộ truyện khá hay, đáng để đọc. *** Đương —— Đương —— Tiếng chuông du dương phiêu đãng trong mây, là trung tâm của ba ngàn thế giới, Hồng Hoang Ngũ Bộ Châu chào đón một ngày mới, khi mặt trời mọc lên từ phía đông, những vì sao lui vào bầu trời xanh. Tây bắc Đông Thắng Thần Châu, nơi hẻo lánh không đáng chú ý gần Trung Thần Châu. Một tòa đại trận trơn láng mỏng manh, giống như chiếc bát lưu ly úp ngược, bao phủ hơn mấy chục ngọn núi xanh biếc vào trong đó. Dưới ánh mặt trời, vách tường đại trận tỏa ra ánh sáng bảy màu nhàn nhạt, bằng mắt thường có thể thấy được từng cỗ linh khí đang luân chuyển trong trận. Trên dãy núi, tiên cầm linh thú đang vui đùa. Bên trong mây mù, chợt có mấy thân ảnh hiện ra. Khói trắng lượn lờ, tiên nhạc vang lên. Bên cạnh mảnh đất trống trong rừng có một số ngôi nhà, không ít người đang ngồi xếp bằng thổ nạp, bay múa khắp nơi, tạo thành một khung cảnh thần tiên. Bỗng có một đóa mây trắng từ Đông Hải chậm rãi bay tới gần tòa đại trận này. Trên mây đứng hai người, một cao một thấp, cao là một lão đạo tóc bạc. Lão mang theo một bé gái xinh xắn khoảng tám chín tuổi. Mây trắng lững lờ lòng lặng lẽ, gió mát mình ta sao phải buồn? Bỗng nghe lão đạo cất tiếng ngân nga: "Hồng Mông mở đường long phượng kiếp, vạn nguyên ngàn trong nháy mắt qua. Không gặp tiên đài đăng lâm các, chỉ nghe cửu trùng cửu hoa ca. Độ người độ mình độ u sông, cười người cười thần tiêu tai họa. Hỏi quân dùng gì quyến quê cũ, tiên hiền róc xương đến vận rơi. Linh Nga ngươi hãy nghe kỹ! Truyền thuyết kể rằng sau đại chiến Thượng Cổ Vu Yêu, Thiên đạo ưu ái Nhân tộc, luyện khí sĩ chúng ta dần chiếm cứ phần lớn đất đai bên ngoài trừ Bắc Câu Lô Châu. Nó trải rộng khắp ba ngàn đại thế giới, nhưng Nam Thiệm Bộ Châu là nơi khí vận của Nhân tộc, nên hạn chế chúng ta ra vào. Nơi đây chính là Đông Thắng Thần Châu, nơi tu hành tốt nhất trong tam giới. “Linh Nga, con nhìn những tiên sơn phía trước, có cảm thấy chúng vô cùng hùng vĩ, hết sức khí khái không?" Cô bé kia nhu thuận gật đầu, đôi mắt trong sáng nhẹ nhàng chớp, trên khuôn mặt trẻ con tròn trịa còn mang theo nét vui vẻ chờ mong. Nàng mở miệng trả lời, thanh âm giống chú chim nhỏ, uyển chuyển dễ nghe, nhưng vẫn mang theo một chút rụt rè, "Dạ, rất hùng vĩ" "Có thể chiếm cứ một Linh Mạch gần Trung Thần Châu này, thực lực tông môn chúng ta thật là hùng hậu!" Lão đạo có chút hài lòng vuốt râu cười, khuôn mặt đắc ý vẫn không quên vung vẩy phất trần. Nữ đồng mặc váy hoa sen nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, vì sao chúng ta không đi Trung Thần Châu chiếm một chỗ linh mạch?" Lão đạo bị hỏi, lập tức cười ngượng ngùng "Ở Trung Thần Châu có quá nhiều nhân vật lợi hại, chiếm cứ Linh Mạch ở đó mỗi ngày đều không được yên ổn, không như ở đây yên tĩnh thoải mái... Linh Nga à." Nữ đồng chắp tay cúi đầu: "Đồ nhi đã hiểu!" "Hôm nay vi sư mang ngươi vào tiên môn, sau này ngươi phải tu hành thật tốt, không được nửa phần lười biếng, tranh thủ sớm ngày tu luyện có thành tựu, truy cầu tiên đồ, cầu trường sinh, bước đi trên con đường tiêu dao. Nữ đồng quay đầu, nhỏ giọng hỏi: "Thế nhưng sư phụ... Ngài là tiên sao?" "Khục!" Lão đạo che miệng lại ho khan. "Mấy năm trước vi sư tu hành có chút sai lầm, nhưng sớm muộn hai mươi mấy năm nữa cũng sẽ thành Tiên" Ngươi phải nhớ kỹ, đạo thừa chúng ta tên là “Độ Tiên môn”, khai sơn tổ sư là Độ Ách chân nhân, là vị Kim Tiên lừng lẫy ở Tây Côn Lôn, đạo thừa truyền lại chính là "Nhất Khí Chính Thiên Đạo". Nó là môn Đạo pháp trường sinh cực kỳ cao minh. Đã nhớ rõ chưa, đây chính là điều ngươi phải luôn ghi nhớ trong lòng.” "Dạ, đồ nhi đã ghi nhớ rõ!” Nữ đồng vô cùng nghiêm túc gật gật đầu. Lão đạo lắc lắc phất trần, điều khiển mây trắng chậm rãi tới gần đại trận phía trước, trong tay cũng lấy ra một cái ngọc phù lớn chừng bàn tay. Chỉ thấy ngọc phù lóe ra từng đạo ánh sáng xanh, hộ sơn đại trận liền chậm rãi nứt ra một cái khe hở, lão đạo mỉm cười hài lòng dẫn cô bé vào. Đôi thầy trò vừa mới tiến vào trận, mấy con bạch hạc liền từ trong mây thấp lao đến, trên đó đứng mấy tên trẻ tuổi thân mang đạo bào váy lụa, chính là đệ tử phụ trách tuần sơn trong môn phái Bọn họ đi về phía lão đạo hành lễ chào: “Tề Nguyên sư thúc”, sau đó hỏi thăm nữ đồng này có phải tân đồ đệ của lão đạo không? Rồi giẫm lên bạch hạc tiêu sái rời đi. Cặp mắt nữ đồng to sáng lấp lánh, phản chiếu bóng lưng thướt tha của hai vị nữ tử kia. "Sư phụ, khi nào thì Linh Nga có thể giẫm lên tiên hạc bay lượn?" "Đợi ngươi luyện ra ngũ khí trong tâm, có thể tự ngự vật mà đi." Lão đạo Tề Nguyên vuốt râu cười nói: "Ngươi thấy đó là tiên hạc, kỳ thật đều là một ít pháp khí biến thành, không nên gấp gáp, tu hành phải từ từ từng bước. Vi sư trước mang ngươi trở về đỉnh núi của chúng ta, làm lễ nhập môn cho ngươi. Tuy nói nhất mạch chúng ta bây giờ chỉ có ba người ngươi ta sư đồ, nhưng trong môn lại độc chiếm một ngọn núi, điều này thực là vinh hạnh lớn lao." Lúc Tề Nguyên nói đến đây, trên khuôn mặt già nua có vài phần gian nan vất vả cũng lộ ra một chút ngạo nghễ. Nhưng cô bé không chú ý tới việc chiếm cứ đỉnh núi, chỉ nắm chặt lòng bàn tay thầm đếm. Ba người? "Sư phụ, thế nhưng chúng ta chỉ có hai người thôi mà." "Ồ? Vi sư dọc đường không có nói cho ngươi sao? Là do trí nhớ của vi sư không tốt" Tề Nguyên lão đạo ngẩng đầu nhìn mấy đóa mây trắng thổi trên trời, nhẹ nhàng nói: "Phía trên con còn có một sư huynh, trăm năm trước vi sư thu làm đồ đệ, hiện nay, cũng coi là... Ân, lương tài có thể một mình gánh vác một phương. Chính là, ha ha ha..." Cô bé nhón chân: "Sư phụ ngài cười thật kỳ quái nha." "Linh Nga ngươi nhất định phải nhớ kỹ." Tề Nguyên cúi đầu nhìn đồ đệ bảo bối mà mình mới nhặt từ một chỗ đại thiên thế giới về, mặt lộ vẻ nghiêm túc, hai mắt chăm chú, nếp nhăn trên mặt tựa hồ vừa vặn lõm thành hai cái chữ to. Nghiêm túc. Cô bé có thiên tư xuất chúng, thông minh lanh lợi, từ khi còn bé đã biết lễ nghi, nên hiểu rõ, sư phụ nghiêm túc như thế, cũng lập tức giữ vững tinh thần, chuyên chú nghe dạy bảo. Lão đạo đột nhiên lại nhẹ nhàng thở dài, như là hít thở bình thường, thấp giọng nói: "Đại sư huynh ngươi luyện công, ân, cũng xảy ra chút vấn đề, thường xuyên sẽ hồ ngôn loạn ngữ, hơn nữa còn có một ít suy nghĩ bàng môn tả đạo." Ngươi sau này có thể tìm hắn thỉnh giáo tu hành, nhưng hàng vạn hàng nghìn lần, đừng nghe hắn nói những đạo lý làm người kia! Về cách đối nhân xử thế, vi sư sẽ dạy ngươi." Cô bé nháy mắt mấy cái, mặc dù có chút không rõ cho lắm, nhưng vẫn khéo léo gật đầu đáp ứng: “Vâng! Đồ nhi biết!" Lúc này lão đạo mới nhẹ nhàng thở ra, phất trần trong tay nhẹ nhàng lung lay chỉ về phía trước. "Nhìn, đây chính là Tiểu Quỳnh Phong của chúng ta." Theo cuối đuôi phất trần phiêu khởi nhìn lại, chỉ thấy dưới vài toà sơn phong thẳng tắp, xen lẫn một tòa núi khá thấp. Không giống với cảnh tượng bên trong sơn môn nơi khác 'Rường cột chạm trổ ẩn trong rừng, mái cong bảo tháp treo đỉnh nhọn', tòa núi này sơ sài lại càng đơn giản, như là một nơi bình thường ít có người đi lại. Trong rừng cây rậm rạp có thể nhìn thấy rất nhiều loài chim quý hiếm đi lại, chỉ có vài công trình kiến trúc, bên cạnh hồ nhỏ giữa sườn núi có hai gian nhà tranh, bên cạnh có mấy dược viên. Lão đạo dương dương tự đắc, điều khiển mây trắng, mang nữ đồng đáp xuống chỗ giữa sườn núi, lại đi qua một tầng trận pháp đơn giản. Trận pháp nơi này chỉ có hiệu quả ngăn cách bên ngoài dò xét, bởi vì môn quy Độ Tiên môn hạn chế, bên trong đại trận hộ sơn, chỉ có cấm địa hậu sơn là được bố trí đại trận phòng hộ. Rơi xuống trước nhà tranh, mây trắng tự hành tiêu tán. Giày vải nữ đồng giẫm trên cỏ còn dính hạt sương, nhu nhu nhuyễn nhuyễn. Hương thơm cỏ cây bay theo thanh phong đến, làm cho nàng say mê quang cảnh đẹp bên hồ, miệng nhỏ phấn nộn không nhịn được nhẹ nhàng tán thưởng. Ánh nắng trong núi chiếu xuống, trên hồ nhỏ sóng nước chập chờn. Trong nước, mấy đầu linh ngư mang theo giọt nước óng ánh nhảy ra mặt nước, phảng phất chào hỏi luyện khí sĩ nhỏ bé mới tới. Lão đạo mỉm cười quan sát tiểu đồ đệ phản ứng, cất cao giọng nói: "Trường Thọ à, còn không ra gặp sư muội mà ngươi muốn thấy nhất?" Nữ đồng vô thức nhìn về phía cửa phòng căn nhà tranh đang đóng, đáy lòng nổi lên một chút chờ mong. Sư huynh tu hành trong tiên môn, khẳng định là một vị tiên nhân anh minh thần võ, phong độ nhẹ nhàng, cực kỳ giống những anh hùng hào kiệt trảm yêu trừ ma mà mình nghe được trong truyền thuyết từ nhỏ. Nhưng mà, căn nhà tranh yên lặng, trong đó không hề có động tĩnh gì. Lão đạo lại kêu lên: "Trường Thọ? Ngươi trốn trong phòng làm gì? Lại còn ngượng ngùng như vậy? Kỳ quái, khí tức rõ ràng là ở bên trong mà?" Vừa lẩm bẩm, lão đạo kéo nữ đồng đi hướng nhà tranh, đưa tay đẩy ra hai phiến cửa gỗ, một mùi thuốc kỳ dị đập vào mặt. Lão đạo trừng mắt, thấy được đầu nguồn khí tức kia. Đó là một người giấy nhỏ đặt trên giường gỗ! "Ồ?" Một già một trẻ này đột nhiên bắt đầu lay động. Lão đạo biến sắc, túm lấy nữ đồng nhanh chóng thối lui ra ngoài, lại không nhịn được chửi ầm lên: "Nguy rồi, là Trường Thọ phối Nhuyễn Tiên Hương!" Nữ đồng lập tức cảm giác trời đất quay cuồng, mặc dù bị sư phụ lôi kéo, nhưng lập tức ngã lệch sang một bên. Xoạt! Tiếng nước? Lúc ngã xuống đất, nữ đồng không nhịn được theo tiếng nước nhìn lại. Trên mặt hồ, một thân ảnh thon dài đang đứng lên, hắn chỉ mặc một quần dài màu đen, cơ bắp cường tráng lại cân xứng dưới ánh mặt trời chiếu sáng lóe ra ánh sáng yếu ớt, tóc dài ướt sũng vung ra hai đạo màn nước sáng lấp lánh ... Ánh nắng vừa vặn làm khuôn mặt anh tuấn thanh niên kia chiếu vào đáy mắt nữ đồng, làm khuôn mặt nhỏ của nàng trong nháy mắt đỏ lên. Nhưng nàng chưa tu hành, làm sao chịu được dược lực mạnh như thế, chưa kịp hoàn toàn ngã sấp xuống đã triệt để ngất đi, khuôn mặt nhỏ vẫn như cũ đỏ rực. Quả nhiên, giống như mình tưởng tượng ... Đại sư huynh oai hùng! Mời các bạn đón đọc Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng của tác giả Ngôn Quy Chính Truyện.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tây Du Ký
AudioBook Tây Du Ký        Tây Du Ký là bộ tiểu thuyết mang tính chất thần thoại và truyền thuyết dân gian Trung Quốc của nhà văn Ngô Thừa Ân, vào khoảng năm Gia Tĩnh, Vạn Lịch giữa đời Minh. Nhiều nhân vật như Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới..... đã đi vào cuộc sống quần chúng và trở thành biểu tượng cho các loại người. Cho đến nay Tây Du Ký đã được dịch ra nhiều thứ tiếng: Nga, Anh, Nhật,... Đặc biệt ở vùng Đông Nam Á, Tây Du Ký được quần chúng rất ưa thích.      Tây Du Ký vốn bắt nguồn từ một câu chuyện có thật: nhà sư trẻ đời Đường Thái Tông là Trần Huyền Trang năm 21 tuổi đã một mình sang Ấn Độ tìm thầy học đạo. Ông ra đi năm 629 đến năm 645 mới về, tổng cộng mất 17 năm. Đường đi trên 5 vạn dặm, qua 128 nước lớn nhỏ, đi, về mất 4 năm, ở lại Ấn Độ tìm thầy học đạo 13 năm, đặc biệt lưu học những 6 năm ở chùa Na Lan Đà vốn là trung tâm Phật học thời bấy giờ. Khi về nước ông phải cùng 24 ngựa tải, mang theo 657 bộ kinh phật, 150 Xá lợi tử (linh Cốt Phật), 6 tượng Phật. Ông để ra 19 năm trời, dịch được 75 bộ kinh Phật cho đến khi mất. Ông còn để lại một bộ Đại Đường Tây vực ký 12 quyển, ghi chép đầy đủ lịch sử, địa lý, phong tục tập quán của 128 nước mà ông đã đi qua. Khi ông mất có đến 1 triệu người đưa tang và 3 vạn Phật tử dựng lều cử tang gần phần mộ ông.     Tây Du Ký kể chuyện Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới và Sa hoà thượng phò Đường Tăng sang phương Tây. Đường đi gặp biết bao gian nan trắc trở, tổng cộng 81 nạn, cuối cùng đến được xứ sở của Phật tổ, mang kinh Phật truyền bá về phương Đông. Cốt truyện có thể tóm tắt như sau: - Từ hồi 1 đến hồi 7: Tác giả giới thiệu lai lịch Tôn Ngộ Không. Đó là một con khỉ do một hòn đá tiên hoá thành. Từ nhỏ y đã thông minh, lanh lợi, dũng cảm được đàn khỉ tôn làm vua. Sau đó y tìm thầy học đạo, học được 72 phép biến hoá thần thông. Y náo động long cung, bắt Long Vương nộp gậy thần để làm vũ khí, rồi náo động âm ti, xoá tên họ loài khỉ trong sổ tử để hưởng trường sinh. Long vương và Diêm vương kiên lên Ngọc Hoàng. Ngọc Hoàng nổi giận sai thiên binh thiên tướng đánh bắt nhưng không được, bèn theo kế chiêu an phong cho Tôn Ngộ Không chức quan giữ ngựa trên thiên đình để giữ chân y, nhưng chẳng bao lâu biết bị lừa, y lại náo loạn thiên cung đòi cho được chức Tề Thiên Đại Thánh. Ngọc Hoàng thượng đế phải nghe theo. Nhưng rồi tính khí vẫn ngang ngạnh như xưa. Các thần mở tiệc đào tiên mà không mời y, y phá tan tiệc rồi trốn về đảo khỉ. Thượng đế sai cháu mình là Nhị Lang Thần mang " kính chiếu yêu" đuổi bắt mới được, đem xử trảm nhưng dao chém không đứt, phải bỏ vào lò bát quái cung 49 ngày đêm cũng không chảy, cuối cùng y phá ra được. Y lại loạn đả thiên cung, đánh cho thiên binh, thiên tướng tả tơi. Thượng đế vời Phật tổ Như Lai dùng pháp thuật mới bắt được, đem giam dưới núi Ngũ Hành 500 năm - Từ hồi 8 đến hồi 12: Giải thích nguyên do việc đi thỉnh kinh, giới thiệu lai lịch Huyền Trang và các đệ tử như: Tôn Ngộ không, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tĩnh, con rồng trắng _ đó là con trai của Long Vương. -  Từ hồi 13 đến hồi 98: Thuật lại quá trình đi thỉnh kinh. Năm thầy trò vượt qua tất cả 81 nạn, đến xứ sở Phật tìm thầy học đạo. -Từ hồi 99 đến hồi 100: Kể lại quá trình thắng lợi trở về. Năm thầy trò được rất nhiều phật, được bệ kiến Phật tổ. Phật tổ ban thưởng rất hậu rồi dùng phép đưa họ " cưỡi mây " trở về Trung Quốc. Đường Thái Tông cùng tăng ni phật tử và dân chúng ra đón tiếp rất trọng thể. Họ bàn giao kinh Phật rồi theo lệnh phật tổ " cưỡi mây " trở lại xứ phật. Tuỳ theo công trạng, Đường Tăng được ban tước Đăng công đứt Phật, Tôn Ngộ Không được cỡi mũ kim ô và được ban tước Đấu chiến thắng Phật, các đồ đệ khác đều được ban thưởng. Họ ở lại xứ Phật hưởng phúc muôn đời. *** “Tây Du Ký”, tiểu thuyết của Ngô Thừa Ân, một pho tiểu thuyết kiệt xuất trong văn học Trung Quốc, dài một trăm hồi, chia làm 3 tập. Bộ tiểu thuyết này dịch theo bản chữ Trung Quốc do “Tác giả xuất bản xã Bắc Kinh” ấn hành năm 1957. Những tài liệu bàn về chủ đề và nhân vật Tây Du Ký, nhận định về giá trị bộ tiểu thuyết này của các nhà văn và nhà phê bình Trung Quốc do Bộ Biên tập Nhà xuất bản Nhân dân văn học Bắc Kinh ấn hành. Với bản dịch này, trong tình hình hiện tại, chúng tôi cũng chỉ dám coi là một tài liệu công phu để giúp hạn đọc tham khảo, bởi vì theo chúng tôi nó vẫn còn nhiều chỗ cần bàn. Tranh bìa và tranh minh họa, chúng tôi chụp lại trong những tập sách tranh vẽ truyện Tây Du của Nhà xuất bản “Nhân dân Mỹ thuật Thượng Hải” ấn hành năm 1956. Trong quá trình tuyển chọn một bản dịch thật hoàn hảo, lần in này chúng tôi xin giới thiệu bản dịch của Thụy Đình do nhà nghiên cứu Chu Thiên hiệu đính. Chúng tôi rất mong được sự đóng góp của bạn đọc. NHÀ XUẤT BẢN VĂN HỌC Mời các bạn đón đọc Tây Du Ký của tác giả Ngô Thừa Ân & Thụy Đình (dịch).
Đế Bá
Sách Nói Đế Bá   Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Đế Bá của tác giả Yếm Bút Tiêu Sinh. Nhân vật chính trong Đế Bá là Lý Thất Dạ một chàng trai bị cưỡng ép phải làm điều mà hắn ta không hề biết điều đó sẽ ra sao. Bị chủ nhân thần bí của Tiên Ma Động cưỡng bức vào một hợp đồng tưởng như chỉ có lợi cho Tiên Ma Động khi Lý Thất Dạ chỉ là một đứa bé mười ba tuổi. Chủ nhân của Tiên Ma Động chuyển hồn phách của Lý Thất Dạ vào một vật do hắn luyện chế (với tên gọi Âm Nha) có hình của một con quạ đen. Dã tâm của chủ nhân của Thiên Ma Động to lớn đến cỡ nào( tác giả chưa cho chúng ta đáp án) thì độc giả vẫn chưa biết, nhưng chỉ biết kẻ này muốn dùng Âm Nha bất tử bay đi khắp Cửu giới, thu nạp tất cả các thông tin, tìm hiểu tất cả các bí mật của trời đất này, đi vào tất cả những nơi mà không ai dám vào vì bản thân Âm Nha không bao giờ chết( chỉ có hồn phách của Lý Thất Dạ sẽ bị tra tấn một cách đau đớn không tưởng nổi). Và rồi cứ sau một thế, chủ nhân của Tiên Ma Động lại triệu hồi Âm Nha Lý Thất Dạ trở lại, sau đó sưu hồn lục tìm toàn bộ trí nhớ và ký ức của Lý Thất Dạ trong thời gian qua. Hắn muốn những tin tức đó để làm gì? Hắn không sợ bị thiên khiển sao? Bạn có tò mò không? Thôi thì đành cắn răng đọc đến cuối cùng theo tác giả, hi vọng được thỏa mãn trí tò mò. *** Tóm tắt Đế Bá là một tiểu thuyết tiên hiệp được viết bởi Yếm Bút Tiêu Sinh. Câu chuyện kể về Lý Thất Dạ, một thiếu niên bị cưỡng ép ký một hợp đồng với chủ nhân của Tiên Ma Động, buộc anh phải trở thành Âm Nha, một sinh vật bất tử có thể đi khắp Cửu giới thu thập thông tin. Lý Thất Dạ trải qua nhiều kiếp sống, mỗi kiếp sống anh đều phải đối mặt với những thử thách và nguy hiểm. Anh học hỏi và trưởng thành, trở thành một cường giả vô song. Cuối cùng, anh cũng giải được hợp đồng với chủ nhân của Tiên Ma Động và trở thành vị Đế Bá thống trị Cửu giới. Review Đế Bá là một tiểu thuyết có cốt truyện hấp dẫn và lôi cuốn. Tác giả đã xây dựng một thế giới tiên hiệp rộng lớn và kỳ ảo, với nhiều nhân vật và chủng tộc đa dạng. Câu chuyện có nhiều tình tiết cao trào và gay cấn, khiến người đọc không thể rời mắt. Nhân vật chính Lý Thất Dạ là một nhân vật có cá tính mạnh mẽ và kiên cường. Anh luôn nỗ lực để vượt qua mọi khó khăn và thử thách, trở thành một người mạnh mẽ và có ích cho đời. Tuy nhiên, tiểu thuyết cũng có một số điểm trừ. Một số tình tiết trong truyện bị kéo dài và lặp lại nhiều lần, khiến người đọc cảm thấy nhàm chán. Ngoài ra, tác giả cũng đôi khi mắc phải một số lỗi logic trong truyện. Nhìn chung, Đế Bá là một tiểu thuyết tiên hiệp đáng đọc. Nếu bạn là một fan hâm mộ của thể loại tiên hiệp, thì đây là một tác phẩm mà bạn không nên bỏ qua. Đánh giá Cốt truyện: 8/10 Nhân vật: 7/10 Tình tiết: 6/10 Tổng thể: 7/10 Mời các bạn đón đọc Đế Bá của tác giả Yếm Bút Tiêu Sinh.
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Phong Lăng Thiên Hạ
AudioBook Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Một người một kiếm, ngạo thế  Cửu Trọng Thiên! Hảo nam nhi phải đỉnh thiên lập địa, ngạo nghễ cổ kim, khí thế như trời biển! Khi ta giận thì càn khôn run sợ, khi ta cười khắp chốn mừng vui! Ta cuồng, phong vân biến sắc! Ta ngạo, vĩnh thế chí tôn! Liếc phong lôi chấn, giận thương hải hàn; một tay phá thương khung, một kiếm múa thiên hạ! Hảo nam nhi phải nhảy cùng phong vân, đạp trên thiên hạ mà làm quân chủ, ngạo thế Cửu Trọng Thiên! Hỏi khắp thiên hạ: Ai theo giúp ta khuấy động thiên hạ? Ai cùng ta, ngạo thế Cửu Trọng Thiên?! Mời các bạn đón đọc Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên của tác giả Phong Lăng Thiên Hạ.