Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lưỡi Dao Dịu Dàng

Khi Lê Tranh 22 tuổi, cô yêu Phó Thành Lẫm, anh là bạn của chú cô. Vào ngày sinh nhật cô, món quà chú của cô tặng là cổ phần của một công ty, ông chủ của công ty đó là Phó Thành Lẫm. Cô bắt đầu có tính toán nho nhỏ, muốn sử dụng thân phận cổ đông để dùng quy tắc ngầm với Phó Thành Lẫm. Phó Thành Lẫm đã nhắc cô một sự thật phũ phàng: “Em chỉ nắm giữ 0,1% cổ phần, chút cổ phần này không đáng kể.” Lê Tranh: “…” Chuyện gì xảy ra sau đó, chỉ có trợ lý biết.  Hôm đó, Lê Tranh đến gặp Phó Thành Lẫm, sau khi rời đi, Phó Thành Lẫm đã nhờ trợ lý đi mua khẩu trang. Trợ lý phát hiện ra rằng môi của ông chủ đã bị cắn sưng lên. Ông chủ đã phải mang khẩu trang mấy ngày liền. Từ lúc ấy, Lê Tranh không bao giờ đến văn phòng của ông chủ nữa. Sau này anh mới biết, Lê Tranh đã tỏ tình với ông chủ của anh và ông chủ đã từ chối cô ấy rồi. Nửa năm sau. Lê Tranh đeo nhẫn kim cương, xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của Phó Thành Lẫm. Cô mỉm cười, nhẹ nhàng như dao, “Chú Phó, sinh nhật vui vẻ.” Phó Thành Lẫm: “…” Đôi mắt anh sâu thẳm, nhìn cô một lúc lâu. Cuối buổi tiệc, Lê Tranh bị Phó Thành Lẫm ôm lấy, “Không phải em muốn dùng quy tắc ngầm với anh sao, cho em dùng.” Liền sau đó, anh tháo chiếc nhẫn chướng mắt trên tay cô ra, cúi đầu hôn lên môi cô. Đáp lại anh là hai ly rượu vang đỏ, được đổ từ trên đầu xuống. -- Trong ván bài xì tố, đám bạn bè vui sướng khi anh gặp họa: Nghe nói cậu bị đổ rượu, ai mà to gan thế? Phó Thành Lẫm liếc mắt nhìn bạn mình, không nói một lời. Một người bạn khác lại nói: Lê Tranh sắp đính hôn. Phó Thành Lẫm ném bài trong tay, đứng dậy rời đi. Người bạn nhìn theo anh: Sao cậu lại đi? Không chơi nữa à? Phó Thành Lẫm: Đi cướp người. Một câu chuyện ngọt ngào. *** Lê Tranh vẫn chưa tỉnh giấc, thật hiếm khi cô được ngủ một giấc mà không bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức. Với tay lấy điện thoại để xem giờ, bảy giờ rưỡi. Lúc này Lê Tranh mới nhận ra trên người đang mang một chiếc áo sơ mi nam màu trắng rộng, phần tay áo được xắn lên đến khuỷu tay. Đây là áo của Phó Thành Lẫm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Cô nhẹ nhàng quay lại, Phó Thành Lẫm cũng vừa thức dậy. “Chào buổi sáng.” Cô mỉm cười. Phó Thành Lẫm “ừm” nhẹ. Đèn không bật, cả căn phòng không đủ sáng nên Lê Tranh không thể nhìn rõ nét mặt của Phó Thành Lẫm. Cô lăn vào vòng tay của Phó Thành Lẫm, ngay lập tức được bao quanh bởi hơi thở tươi mát của anh. Lúc này, cô mới thấy rõ được đường nét khuôn mặt anh, lạnh lùng và thâm trầm. Phó Thành Lẫm nhìn cô, “Hôm nay không muốn dậy sớm sao?” Lê Tranh vòng hai tay ôm lấy cổ anh, “Anh hôn em đi rồi em sẽ dậy.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Nhìn nhau vài giây, Phó Thành Lẫm một tay ôm eo cô, xoay người sang, một nửa trọng lượng đè trên người cô. Anh cúi đầu, im lặng nhìn cô, môi anh ngày càng gần môi cô hơn. Hơi thở của cô trở nên rối loạn, nhịp tim cũng loạn nhịp. “Ong-Ong-Ong” Đầu cô bị rung đến phát ngốc. Rõ ràng cô vẫn đang đợi Phó Thành Lẫm hôn mình nhưng bên tai lại đột nhiên trở nên ồn ào. “Lê Tranh, em đã viết báo cáo thực tập chưa?” “Lê Tranh, thu dọn nhanh một chút, rồi đi đến hiện trường khu dựng phim với tôi.” Cảnh hôn trong phòng ngủ không hiểu sao bỗng nhiên biến mất. Lê Tranh không muốn thức dậy nhưng cô biết rằng nụ hôn với Phó Thành Lẫm vào buổi sáng chỉ là một giấc mơ. Tất cả những âm thanh đột ngột lúc nãy là khúc dạo đầu để kéo cô khỏi giấc mơ của mình. Sau đó âm thanh ồn ào im bặt. Giấc mộng đẹp đã hoàn toàn bị phá hủy. “Ong-Ong-Ong” Âm thanh cứ vang lên. Lê Tranh miễn cưỡng từ từ mở mắt. Xốc lại tinh thần. Đây là phòng khách ở tầng dưới. Tối qua sau khi tăng ca mệt mỏi trở về, cô nằm trên sô pha xem tin tức nóng rồi ôm di động ngủ lúc nào không hay. Cô có một giấc mộng xuân với Phó Thành Lẫm, được ngủ chung giường với anh và chuẩn bị được anh hôn. Điện thoại gối dưới đầu vẫn rung lên không ngừng. Lê Tranh rút điện thoại nhanh chóng ngồi dậy, tên của Giang Tiểu Nam nhấp nháy trên màn hình. Cô và Giang Tiểu Nam không quá thân, nếu đổi lại người gọi là chú của cô, cô sẽ lập tức bóp chết chú ấy sau đó đè xuống đất cọ xát 300 lần. Lê Tranh vừa buộc lại mái tóc dài của mình vừa thuận miệng trả lời. Giọng Giang Tiều Nam yếu ớt: “Giờ này vẫn còn tăng ca sao?” “Không có. Tớ và anh ấy sắp hôn nhau thì bị cậu cắt ngang giữa chừng. Cậu tính sao đây.” “...” Giang Tiểu Nam khó hiểu, mới trưa nay Lê Tranh vẫn còn chưa có bạn trai mà. Trên bàn trà có bật lửa. Lê Tranh nghiêng người cầm lên, “Cậu không thể gọi tớ trễ hơn hai phút được à? Chỉ vì một cuộc gọi không quan trọng, giấc mơ của tớ bị cậu đánh thức, người cũng đi rồi.” Giang Tiểu Nam lúc này mới hiểu được chuyện gì xảy ra. Hóa ra Lê Tranh đã có một giấc mộng xuân. Cô ấy bật cười: “Sao tớ lại có ngón tay tùy tiện thế này, chờ mai tớ sẽ bắt nó viết bản kiểm điểm, thật ngại quá.” Lê Tranh dựa người vào sô pha, dòng suy nghĩ vẫn còn hơi hỗn loạn, trong đầu cô cảnh tượng trong mơ cứ lặp đi lặp lại. Hơi thở của anh lúc sắp hôn cô. Mọi thứ đều rất thật. “Phụt.” Cô bật lửa. Cô không hút thuốc hay thắp nến và bật lửa cũng không có lợi ích gì đối với cô. Nhưng nó thuộc về Phó Thành Lẫm. Cô thổi nhẹ, ngọn lửa đung đưa trước mắt cô. “Này, ai là đối tượng trong giấc mộng xuân của cậu đấy?” Giang Tiều Nam muốn dùng những câu chuyện phiếm để dời nỗi buồn hiện rõ trong giọng nói của cô. Theo bản năng, Lê Tranh không muốn nói thật: “Tớ đã bị cậu đánh thức trước khi tớ kịp thấy anh ấy trông như thế nào.” Cô không muốn nhắc đến Phó Thành Lẫm. Lê Tranh và Giang Tiểu Nam là bạn thời đại học nhưng họ không thân nhau. Trước kỳ nghỉ hè, Giang Tiểu Nam muốn đi thực tập ở một tạp chí tài chính, cô tình cờ quen một người ở đó và giới thiệu Giang Tiểu Nam vào. Nhưng chuyện gia đình và chuyện riêng tư cô chưa bao giờ đề cập với Giang Tiều Nam. Mối quan hệ giữa hai người chỉ giới hạn trong việc thảo luận về công việc và những quy tắc bất thành văn khác trong nghề. Lại nói về người đàn ông xuất hiện trong giấc mơ, Lê Tranh nói thêm: “Vóc dáng cao, về dáng người không chê được điểm nào.” “Chẳng trách cậu không muốn nghe điện thoại của tớ.” Giang Tiểu Nam an ủi cô: “Nói không chừng một lát nữa cậu có thể tiếp tục giấc mộng lúc nãy.” “Ừm. Tốt nhất nên như thế, nếu không tớ sẽ không tha cho cậu.” Lê Tranh nửa đùa nửa thật nói chuyện: “Cậu còn đang tăng ca à?” Giang Tiểu Nam: “Leo lên giường rồi, dì cả đến.” “Có đau lắm không? Uống nhiều nước ấm vào.” “Không đáng ngại đâu.” Giang Tiểu Nam lúc này mới nói vào chuyện chính, Lê Tranh giới thiệu chỗ thực tập cho cô ấy nên cô ấy muốn bày tỏ chút lòng biết ơn. Cuối tuần tới là sinh nhật của Lê Tranh, chắc chắn cô sẽ dành thời gian ở bên cạnh gia đình cho nên cô ấy muốn mời Lê Tranh đi ăn tối trước và tặng cô một món quà sinh nhật. “Cuối tuần này cậu có rảnh không? Tụi mình cùng đi ăn gì đó rồi đi mua sắm.” Lê Tranh trả lời không chắc chắn: “Có lẽ tớ sẽ phải đi theo giáo viên hướng dẫn của tớ. Thật chẳng biết khi nào thầy ấy mới cho tớ một kỳ nghỉ.” Cuối cùng thời gian gặp mặt không quyết định được, hai người nói chuyện phiếm với nhau vài câu, chúc nhau ngủ ngon sau đó cúp điện thoại. Lê Tranh nhìn chiếc bật lửa trong tay, vừa rồi vẫn còn chìm đắm trong giấc mộng. Cô thật sự không muốn thoát ra. - - Di chứng của giấc mộng mị kéo dài đến tận chiều hôm sau. Sau khi Lê Tranh và giáo viên hướng dẫn của mình là Hà Dập phỏng vấn xong trở về đài đã là buổi trưa, cô không có thời gian nghỉ ngơi, phải vội vàng viết bản thảo, Hà Dập chỉ đưa ra ý tưởng và yêu cầu cô phải cố gắng hoàn thành một cách độc lập. Ngay khi Hà Dập vừa ngồi xuống liền có cuộc gọi đến, là giám đốc Ngụy. Nếu là việc không quan trọng thì sếp Ngụy sẽ không gọi trực tiếp. Hà Dập quay sang nói với Lê Tranh: “Cô viết đi rồi sau khi hoàn thành gửi trực tiếp cho tổng biên tập. Tôi có việc phải ra ngoài.” Anh ấy cầm điện thoại lên rồi bước nhanh ra ngoài. Bản thảo đã hoàn thành nhưng Hà Dập vẫn chưa quay lại. Lê Tranh đã kiểm tra nội dung bản thảo hai lần, đảm bảo không có vấn đề gì liền lưu lại và gửi đến hộp thư của tổng biên tập. Cô đi đến phòng trà để rót ly cà phê. Không đợi cô kịp uống hai ngụm cà phê, một giọng nói trong trẻo của tổng biên tập chuyển đến khu vực văn phòng phóng viên của họ: “Lê Tranh, bản thảo do cô viết. Không phải chỗ phóng viên ký tên phải là tên cô sao? Sao cô lại ký là Phó Thành Lẫm làm gì?” Phó Thành Lẫm là ông trùm giới tài chính, không ai là không biết. Cả văn phòng im ắng hai giây bỗng nhiên vang lên một tràng cười. Lê Tranh: “…” Nháy mắt trong lòng cô là một loạt câu chửi thầm. Vừa rồi lúc kiểm tra cô chỉ dò nội dung mà bỏ qua chi tiết này. “Chuyên mục tin tức cũng không mời nổi Phó Thành Lẫm cho chúng ta đưa tin nữa.” Trêu ghẹo cô xong, tổng biên tập trở lại chuyện chính: “Đừng quên sửa rồi gửi lại cho tôi.” “Vâng ạ, cảm ơn tổng biên tập.” Tổng biên tập bình thường là người nói chuyện sắc bén, có lẽ vì cô chỉ là thực tập sinh nên để lại cho cô vài phần mặt mũi mà không nặng lời. Lê Tranh nhanh chóng mở lại bản thảo vừa gửi, mục phóng viên ghi: Hà Dập, Phó Thành Lẫm (thực tập). Cô vốn nên viết là: Hà Dập, Lê Tranh (thực tập). Không biết sợi dây thần kinh nào bị gắn sai, cô tự viết tên mình thành thành Phó Thành Lẫm. Các đồng nghiệp đều coi cô như kẻ ngốc, không ai thực sự coi trọng cô. Xét cho cùng, cuộc sống của Phó Thành Lẫm có khoảng cách quá xa so với họ, một cuộc sống mà không phải ai cũng có thể chạm đến. - - “Ting ting,” tiếng thông báo có thư mới trong hộp thư. Lê Tranh mở ra xem, bản thảo đã gửi cho tổng biên tập đã được thông qua, cô phải đến phòng máy để cắt phim. “Lê Tranh, chị gái em tìm kìa.” Hà Dập vừa mới từ bên ngoài đi vào. “?” Lê Tranh đang định lưu nội dung bài phỏng vấn vừa được quay hôm nay thì bỗng ngẩng đầu lên, “Chị gái…của em?” “Ừ, cô ấy nói cô ấy họ Lê.” Lê Tranh cảm thấy hơi hoang mang, cô lấy họ mẹ, cả nhà cậu của cô đều chỉ có con trai, cô không có chị gái nào mang họ Lê cả. Hà Dập hất cằm về phía cửa, “Nhanh đi đi, để tôi cắt phim.” Lê Tranh trong lòng tràn đầy nghi hoặc, cô chẳng thể đoán được ai tới tìm mình. Cô vội lưu bài phỏng vấn rồi đưa thẻ nhớ cho Hà Dập. Hà Dập đọc qua bài phỏng vấn cảm thấy rất hài lòng, vượt ra khỏi sự mong đợi của anh ta. Được sự thông qua của giáo viên hướng dẫn, Lê Tranh cầm điện thoại rồi bước nhanh ra ngoài. Ở bên ngoài sảnh, phía dưới tấm áp phích chương trình “Thành phố lúc 6 giờ”, có một bóng người xinh đẹp đang đứng ngẩng đầu nhìn phần giới thiệu về chuyên mục tin tức.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Khi nhìn thấy người trước mắt, bước chân Lê Tranh không khỏi dừng lại một nhịp, “Mẹ.” Vừa rồi Hà Dập nói rằng có chị gái đến tìm mình, cô không khỏi đè âm thanh lại khi cất tiếng gọi mẹ. Nghe thấy tiếng, Lê Tân Hòa vội quay người lại. Lê Tranh bước đến ngày càng nhanh. Nhìn thấy con gái, nụ cười trên môi Lê Tân Hòa càng lúc càng sâu. Không đợi con gái hỏi, bà đã giải thích: “Bạn của mẹ qua bàn chuyện hợp tác với đài truyền hình, mẹ tiện đường đến thăm con một chút.” Không hẹn trước, cả hai người cùng tiến đến phía cửa sổ ít người qua lại. Lê Tân Hòa nhìn qua thẻ công tác của con gái rồi nhìn một lượt từ trên xuống, khuôn mặt không giấu được nét buồn bã: “Sao con lại gầy thế này.” Lê Tranh: “...Mẹ, con vẫn như vậy mà.” Cô lười biếng dựa vào bệ cửa sổ, “Con mới đi thực tập chưa đầy một tuần, dù con có uống thuốc giảm cân thì cũng không giảm cân nhanh thế đâu.” Mẹ vẫn luôn xem cô như là một đứa trẻ mới ngày đầu đến lớp mẫu giáo. Cô nhìn mẹ, “Tại sao mẹ lại nói với giáo viên hướng dẫn của con rằng mẹ là chị của con?” Lê Tân Hòa sửa sang lại mái tóc cho con gái: “Đó chỉ là một cách gọi thôi mà, không quan trọng. Mẹ có muốn nói rằng mẹ là mẹ của con thì người khác cũng không ai tin.” Thật đúng như vậy. Mẹ cô luôn có chế độ chăm sóc cơ thể và làn da của mình một cách nghiêm ngặt, nhìn bề ngoài chỉ mới như mới ngoài 30 tuổi nên làm sao lại có đứa con gái lớn như cô được. “Người phóng viên đi vào vừa rồi là giáo viên hướng dẫn của con à?” Lê Tân Hòa hỏi con gái. Lê Tranh gật đầu, “Dạ, anh ấy là Hà Dập. Không chỉ đối với riêng kênh của con, anh ấy còn là một phóng viên tin tức rất giỏi.” Anh ấy đứng ra nói lên sự thật, vạch trần những việc đen tối trong ai dám nói. Nửa câu sau cô không nói ra với mẹ, mẹ vốn dĩ không đồng ý việc cô trở thành phóng viên tin tức. Lê Tranh liền dẫn cuộc nói chuyện sang hướng khác: “Mẹ, hôm nay mẹ không bận sao?” “Không bận.” Lê Tân Hòa quay về với chủ đề trước, “Con có thể đổi kênh thực tập không? Chuyển sang kênh tài chính, ở đó con có thể rèn luyện thêm về năng lực kinh doanh, con ở kênh tin tức...” Lê Tranh tỏ thái độ mẹ đừng nói thêm, cô thật sự không muốn tranh cãi với mẹ về kế hoạch nghề nghiệp. Lời Lê Tân Hòa muốn nói đành phải nuốt xuống, “Vậy thôi không nói chuyện này nữa, nói mấy chuyện vui vui ha. Con không định yêu đương nhân lúc còn trẻ à?” Lê Tranh: “...” Cái gì thì có gì vui vẻ, rõ ràng rất là đau lòng mà. Cô nhấn mạnh: “Mẹ ơi, sinh nhật lần thứ 22 của con còn chưa tới, sao không còn trẻ được ạ?” “Sinh nhật của con cũng sắp đến rồi. Hồi mẹ 22 tuổi mẹ với bố con đã yêu nhau được vài năm, bố mẹ đã bắt đầu kế hoạch để sinh con rồi.” “Chúng con không giống như mẹ vào lúc đó. Chúng con bây giờ đều muốn kết hôn và sinh con muộn.” Lê Tân Hòa: “...” Vẫn luôn có nhiều lý do như vậy. Bà không muốn con gái chậm trễ công việc nên không nói gì, lấy ra một ít thẻ nhớ đưa cho cô, “Cất thêm vài cái trong túi xách mà dùng.” Đây là loại thẻ nhớ mà các phóng viên như cô dùng hàng ngày. Nói đi vẫn phải nói lại, mẹ cô vẫn là quan tâm đến việc thực tập của cô. Lê Tranh cất thẻ đi, ôm lấy mẹ, “Nếu không phải tăng ca thì con sẽ về nhà với mẹ.” Hiện tại cô đã dọn ra riêng, một căn hộ gần với đài truyền hình, tiết kiệm được không ít thời gian kẹt xe trên đường. Lê Tân Hòa xua tay, “Con vào nhanh đi, mẹ về đây.” Lê Tranh không trở vào ngay mà nhìn theo bóng mẹ rời đi. Bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, bóng lưng thướt tha khiến người đi qua không khỏi ngoái lại nhìn. Sau hơn 20 năm kết hôn, mẹ cô là chứng minh rõ ràng cho câu nói “chỉ cần khiến cho mình đẹp.” Điện thoại rung lên. Lê Tranh thu lại ánh nhìn. Là cuộc gọi của Giang Tiểu Nam. “Cậu đã kết thúc cuộc phỏng vấn của hôm nay chưa?” “Về đài rồi.” Lê Tranh vừa nói vừa quay lại phòng làm việc. Cô hỏi Giang Tiểu Nam đã xảy ra chuyện gì. “Nói chuyện phiếm thôi.” Giang Tiểu Nam vội vàng nói: “Cậu gác công việc lại đi, nói chuyện với tớ mấy phút. Hôm nay cậu đã xem tin nóng chưa?” “Tớ bận quá, không có thời gian xem.” Vừa nói Lê Tranh vừa ngồi trước máy tính, mở tin nóng. #Tình yêu mới của Hướng Thư# #Bạn trai bí ẩn ngoài vòng giải trí của Hướng Thư bị lộ# Lê Tranh mở tin nóng đầu tiên của Hướng Thư, nhìn mấy tấm ảnh chụp Hướng Thư. Hướng Thư là ngôi sao hạng nhất trong vài năm qua, với làn da trắng như tuyết và khí chất tốt, cô được mệnh danh là người đẹp 360 độ không góc chết. Kỹ năng diễn xuất vững vàng, có chính kiến, tính cách thẳng thắn nhưng cuộc sống lại khá bình dị. Kể từ lúc nổi tiếng, chuyện tình cảm của cô luôn là chủ đề tìm kiếm được bàn tán sôi nổi trong các diễn đàn. Theo tìm hiểu trên mạng, bạn trai cô là người ngoài giới giải trí, mối quan hệ tình cảm giữa hai người rất bền vững. Bên kia đầu dây điện thoại, Giang Tiều Nam hạ giọng: “Buổi sáng trong buổi phỏng vấn, tớ gặp được rất nhiều ông lớn trong ngành tài chính, nghe được không ít chuyện.” Lê Tranh phối hợp cùng Giang Tiểu Nam buôn chuyện, “Ừm, thế cậu nghe được chuyện gì rồi?” “Phó Thành Lẫm, cậu có biết không?” Sao cô lại không biết chứ. Nam chính trong giấc mộng xuân của cô. Cô đã yêu thầm anh từ rất rất lâu, đến bây giờ cô vẫn chưa thể nào quên được anh. Lê Tranh lấy lại bình tĩnh nói: “Phó Thành Lẫm làm sao à?” “Chẳng phải tớ nói với cậu rằng hotsearch hôm nay là về tình yêu của Hướng Thư rồi à? Tớ nghe các đồng nghiệp nói, Phó Thành Lẫm chính là bạn trai ngoài giới giải trí của Hướng Thư. Hai người bọn họ bị paparazzi chụp chung một khung hình cách đây vài ngày. Chính Phó Thành Lẫmchủ động theo đuổi Hướng Thư. Một số phóng viên tò mò và chuẩn bị khi hội nghị này kết thúc sẽ đi theo Phó Thành Lẫm để chứng thực.” Mời các bạn mượn đọc sách Lưỡi Dao Dịu Dàng của tác giả Mộng Tiêu Nhị.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Truy Thê
Văn án: Thiếu nữ đời trước bệnh triền thân, ở bệnh viện nhiều hơn ở nhà, chưa đến mười tám lại xuyên qua. Xuyên vào một tiểu nữ oa, răng cỏ chưa mọc đủ, cùng phụ mẫu sống ở một thôn quê. Mọi chuyện tưởng như tốt đẹp, một hôm liền đuọce thông báo trở về nhà. Nàng vốn ở hiện đại không biết gia đấu trạch đấu, nên bị dọa đến choáng váng. Bản thân thừa hưởng nên giáo dục tiến ở hiện đại, xuyên về khăp nơi truyền bá tư tưởng cho mọi người. Nghĩ không ra lại bị tứ hôn cho một tên lắm thê tiếp nhất kinh thành. Bi ai a, bi ai! Đôi Lời Của Tác Giả: Đây là đứa con tinh thần thứ hai của mình sau bộ Bộ này pha chút cung đấu trạch đấu cho cuộc sống thêm mới mẻ, và cũng không ngược tim như bộ trước. Hài hước có hơn, tùy mọi người ném đá. Hy vọng mọi người ủng hộ . *** Nắng sớm chiếu rọi muôn nẻo ở Tân Hà thôn, báo hiệu cho một khởi đầu mới. Ở một tiểu viện của một phú hộ, ngoài sân nhỏ chim hót líu lo, nắng xuyên qua giấy mỏng ở cửa sổ lọt vào phòng. Trong phòng có một tiểu cô nương mười một tuổi, đã ngủ rất say sưa. Những tia nắng nghịch ngợm kia cứ nhè ngay vào mắt nàng mà đùa giỡn, quấy phá khiến nàng không thể nướng thêm bất kỳ giây nào nữa. Hai hàng mi cong vuốt như hai cánh bướm ngày xuân khẽ động, đôi mắt phượng hé mở, nàng chậm rãi ngồi dậy vươn vai. Xốc lại tin thần chào ngày mới bằng một nụ cười. Vâng, nàng đây chính là Mã Phi Yến, một người hiện đại ở thế kỷ hai mươi mốt xuyên đến đây đã được năm năm rồi. Cổ thân thể này cùng tên với nàng, có phụ thân là công bộ thị lang, được bạn hoàng đế cao cao tại thượng suốt ngày chỉ biết hô to gọi nhỏ sai xử người khác giao cho trọng trách tu sửa đê điều ở Tân Hà thôn. Thế là một nhà ba người đã chuyển đến đây năm năm rồi. Lúc đầu mới đến chốn hoang vu, tiêu đìu này Mã Phi Yến sáu tuổi chịu không được nên đã cưỡi hạc về Tây. Nàng nhập vào thân thể này đến nay cũng đã quen hết tất cả mọi việc. Do Tân Hà thôn là một thôn nhỏ đầu người tính hết cũng chỉ trên dưới một trăm nên ở tạm trong một nhà nhỏ bỏ trống của một phú hộ. Phụ thân nàng vốn là thị lang nên bọn họ đối với nàng cũng là nịnh nọt. Việc nàng làm bình thường chính là chạy ra ngoài cùng phụ thân đến tối mới trở về. Nàng thường xuyên ra ngoài chơi nên rất cẩn thận mang bùn đất bôi đầy người. Phụ thân nàng nghĩ nàng nghịch ngợm không cẩn thận nên mới ra bộ dạng như vậy nhưng không nỡ trách móc. Mẫu thân nàng lại khác, luôn miệng lải nhải không ngừng. Có khi còn cấm đoán nàng không được đi cùng phụ thân nữa. Đương nhiên chưa bao giờ thành công vì nàng luôn có đồng minh mạnh mẽ đó là vị phụ thân đáng kính. Nàng cũng là bất đắc dĩ thôi mà. Ơ cổ đại không có kem chống nắng thì biết phải làm sao? Nàng đành mượn bùn giúp mình thôi. Hôm nay cũng không ngoại lệ, sau khi làm vệ sinh thân thể xong nàng cũng chạy đến phòng bên cạnh cùng phụ mẫu dùng điểm tâm rồi đến xem việc tu sửa. Không biết có phải ngọc hoàng đại đế trêu người không mà đê sắp sửa xong lại "ban tặng" cho một trận thiên tai khiến mọi công lao trước như đổ sông đổ biển. Tình trạng như vậy cứ lặp đi lặp lại đến nay đã năm năm rồi. "Phụ thân, chúng ta xuất phát thôi." Mã Phi Yến dùng khăn lau miệng rồi nắm tay Mã Tuấn Vĩnh ra sức kéo. Tề thị, thân mẫu của cổ thân thể này dịu dàng trách móc: "Yến nhi, ngươi không thể đợi phụ thân ngươi dùng xong điểm tâm sao? Là nữ nhân tại sao lúc nào cũng hấp tấp vội vàng như thế không có chút khí chất của tiểu thư khuê các. Sau này làm sao mà gả cho người khác đây." Một tràng vỗ thẳng đến tai làm Mã Phi Yến nàng chỉ còn biết nhăn mặt. Tại sao lúc nào cũng muốn gả nàng đi như vậy? Ở thế kỷ hai mươi mốt của nàng nữ nhân còn muốn không thành thân nữa cơ. Chưa nói đến nàng hiện tại vẫn còn chưa thành niên, đâu cần thèm thuồng hiền tế đến mức này cơ chứ. Mã Tuấn Vĩnh ngồi vững vững trên ghế mỉm cười nhìn nữ nhi tinh nghịch của mình: "Yến nhi mới chỉ mười một tuổi nàng không cần khắt khe quá như vậy." "Phụ thân nói có lý, mẫu thân không nên quá khắt khe như vậy." Mã Phi Yến nàng đương nhiên là theo phe của Mã Tuấn Vĩnh rồi. Người ta mở miệng giúp đỡ nàng cơ mà. Tề thị hắt một hơi biểu lộ ý không hài lòng phun ra một câu: "Phụ từ nhiều bại tử." Hai phụ tử họ Mã này luôn luôn chống đối với nàng khiến nàng tức đến đỏ cả mặt. Mã Phi Yến bước qua bên Tề thị đưa tay nhỏ vuốt vuốt sống lưng của nàng ta như muốn an ủi: "Mẫu thân đừng buồn, ngoại công cũng không muốn như vậy đâu." Cái đầu nhỏ của nàng khẽ lắc như thể bất đắc dĩ vậy. Tề thị chớp chớp mắt tỏ vẻ khó hiểu: "Ta là mắng ngươi cùng phụ thân của ngươi liền quan gì đến phụ thân của ta." "Hóa ra mẫu thân không phải đang trách ngoại công quá từ bi hiền hậu sao?" Nàng vờ tỏ ra kinh ngạc: "À cũng đúng thôi. Ngoại công nhất định là một người vô cùng dũng mãnh nên mẫu thân mới thường xuyên phát hỏa như vậy." Mã Tuấn Vĩnh vốn đã quen với trò đùa của nữ nhi bảo bối của mình nên không lấy gì làm lạ khi thấy Tề thị sinh khí chuẩn bị dùng đũa gõ đầu Mã Phi Yến. Hắn bật cười ha hả kéo lấy nữ nhi bảo bối đang lấy tay che đầu về phía mình: "Nàng không nên động một chút là đánh Yến nhi như vậy. Lúc trước ta luôn không hiểu vì sao Yến nhi lại hiếu động, nguyên lai là giống nàng." Tề thị hung hăn bĩu môi, cụp mi hờn giận ném đũa xuống bàn: "Ý chàng là thiếp không đoan trang thùy mị?" Mã Tuấn Vĩnh lúng túng nhìn nữ nhi bảo bối tìm câu trả lời, Mã Phi Yến trong lòng phụ thân cười híp mắt: "Đây là do mẫu thân tự nói sao lại thành lời nói của phụ thân rồi." Tề thị giận dữ đập bàn, phụ tử Mã gia hai người, người nâng váy, kẻ giữ lấy mũ cánh chuồn trên đầu chạy ào ra khỏi phòng. Nếu còn ở lại e rằng sẽ bán thân bất toại mất. Mỗi ngày lúc nào bữa ăn cũng kết thúc bằng màn bỏ chạy đầy tiếng cười của hai phụ tử. Mã Tuấn Vĩnh vừa đi bộ vừa trách nàng: "Sau này không được làm mẫu thân tức giận nữa. Bảo bối, ngươi xem, phụ thân bị ngươi hại thê thảm đến mức còn chưa hôn tạm biệt đã phải chạy trối chết thế này." Câu này năm năm ngày nào Mã Phi Yến cũng nghe đến nỗi có thể đọc ngược. "Là do mẫu thân không hiểu thôi. Ngươi ta thế này mà lúc nào cũng đòi gả đi." Nàng nói xong liền vờ té rồi bôi bùn đất lên khắp mặt và người. Đắp bùn cũng là một cách để dưỡng nhan a. Mã Tuấn Vĩnh vội vàng đỡ nàng lên: "Tại sao ngươi lúc nào cũng té ở đây thế? Lần sau nhớ phải cẩn thận một chút" Lời này hắn nói đã năm năm rồi mà lúc nào nàng cũng té. Hắn lấy làm lạ. Nơi này ngoài một vũng bùn nhỏ ra thì hoàn toàn không có gì để nàng phải vấp té cơ mà. Mã Phi Yến dùng tay lau qua loa rồi nhoẻn miệng cười: "Nữ nhi không biết. Phụ thân không cảm thấy như vậy dân chúng mới không e ngại chúng ta sao?" Tay dơ nàng lau hết lên xiêm y như vậy liền nhìn giống dân đen rồi. Lúc trước mỗi lần nàng đến họ đều quỳ xuống chào hỏi rất phiền. Mã Tuấn Vĩnh cũng không nói gì nữa. Mã Phi Yến vui vẻ hát tay cầm một ngọn cỏ bông lau phe phẩy. Hai phụ tử nắm tay nhau thong thả đi đến đê xem xét tình hình. Con đê này cũng sắp xong rồi, hy vọng sẽ không có thêm trận phong ba bão táp nào nữa. Mã Tuấn Vĩnh làm việc của mình còn dặn dò nữ nhi: "Bảo bối, ngươi chơi xung quanh đây, đừng đi quá xa biết không?" Thấy nữ nhi của mình gật đầu đáp ứng hắn mới an tâm xoay người rời đi. Mã Phi Yến nàng đây cũng tự tìm đồ chơi. Thật ra nàng cũng không có muốn ra ngoài phơi nắng thế này đâu. Bất quá, ở lại trong viện sẽ bị bắt học nữ công gia chánh mất. Ở hiện đại, cái gì không có thì bỏ tiền ra mua. Y phục rách liền vứt vào thùng rác. Nói thật, y phục chưa rách mà lỗi thời nàng cũng hào phóng mà nhét vào tủ không thèm nhìn đến. Làm sao lại có chuyện ngồi một chỗ để may may vá vá chứ. Vẫn là phơi nắng tốt hơn ngồi một chỗ hành xác mình. Lại còn phải nghe Tề thị cùng nhũ mẫu lải nhải chuyện thế nào mới giống nữ nhân nữa chứ. Sao lão thiên gia không cho nàng xuyên không làm nam nhân cho rồi. Nói thật đến cổ đại mà được làm nam nhân thì còn bằng. Phụ thân lại làm quan, tuy quan nhỏ nhưng cũng gia thế a. Nàng làm thiếu gia ngày ngày sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt, tam thê tứ thiếp. Nghĩ thôi đã thấy vui vẻ trong lòng rồi. Không ngờ nữ nhi vẫn hoàn nữ nhi. Chân nàng lại nặng nề, miệng thở dài mãi không thôi. Bước trên đường, người dân trong thôn ai ai cũng thích nàng nên chào hỏi không ngớt lời. Miệng cười nhưng lòng nàng đã cười đâu chứ. Làm nam nhân thật tốt. Nàng thầm thán trong bụng, chân hướng đến cổng thôn bước. Mời các bạn đón đọc Truy Thê của tác giả Luna Huang.
Chuồn Chuồn Hổ Phách - Tập 2
Outlander - Chuồn Chuồn Hổ Phách là cuốn thứ hai trong bộ tiểu thuyết lịch sử xuyên thời gian của Diana Gabaldon. Bà đã dệt nên một câu chuyện đầy ma lực đan xen giữa lịch sử và thần thoại, nó chứa đầy những đam mê mãnh liệt và sự táo bạo. Vô tình bị kéo về quá khứ, Claire - một nữ y tá quân đội người Anh - đã gặp gỡ và kết duyên với Jamie, một chàng chiến binh trẻ người Scot dũng mãnh, hào sảng. Sau nhiều biến cố, họ buộc phải rời nước Anh để sang Pháp. Tại đây, khi biết cuộc nổi dậy của phái Jacobite bắt đầu nhen nhóm, Jamie và Claire quyết định tìm mọi cách để ngăn chặn trận chiến Culloden đẫm máu xảy ra, nhằm bảo vệ sinh mạng của hàng nghìn người Scot vô tội. Thế nhưng thay đổi lịch sử có phải là chuyện dễ dàng? Liệu họ có thể cải biến vận mệnh của cả một dân tộc hay đành chịu cúi đầu khuất phục trước bàn tay tàn nhẫn của số phận? *** Một buổi yết kiến Bệ hạ Nhiều ngày trôi qua tại Fontainebleau, tôi đã dần lấy lại sức khỏe, mặc dù tâm trí vẫn lãng đãng và các suy nghĩ thường né tránh mọi loại ký ức hay hành động. Trong thời gian đó, tôi có vài vị khách đến thăm. Biệt thự đồng quê đã trở thành nơi trú ẩn cho tôi, tại đây cuộc sống náo nhiệt của xã hội Paris giống như là một giấc mơ khó chịu, ám ảnh tôi. Khi một người hầu mời tôi đến phòng nhỏ để gặp khách, tôi đã ngạc nhiên. Một ý nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu, biết đâu đó là Jamie, nhưng ngay tức thì cơ thể tôi trào lên một cảm giác chóng mặt, buồn nôn. Cuối cùng, lý trí đã đính chính lại; chắc chắn, vào thời điểm này, Jamie đang trên đường tới Tây Ban Nha, anh không thể quay về trước cuối tháng Tám. Vậy anh đã lên đường khi nào? Tôi không nên suy nghĩ thêm về vấn đề này và quyết định gạt nó vào sâu trong tâm trí. Tuy nhiên, trong lúc thắt những sợi dây buộc để xuống tầng, hai bàn tay tôi bắt đầu run rẩy. “Vị khách” còn khiến tôi ngạc nhiên hơn, đó chính là Magnus, quản gia của ngôi nhà Jared sở hữu trên Paris. “Xin thứ lỗi, thưa phu nhân,” ông ta nói, cúi thấp đầu khi trông thấy tôi. “Tôi không muốn làm phiền bà… nhưng tôi không biết vấn đề này có nghiêm trọng không… và ông chủ đã đi rồi…” Tuy là kẻ ngạo mạn trong phạm vi ảnh hưởng của mình nhưng ông lão tỏ ra rất bối rối khi ở một nơi xa xôi. Phải mất một lúc ông ta mới kể chuyện được liền mạch, nhưng rốt cuộc ông ta cũng trình ra một tờ giấy được gập lại và đóng xi, gửi cho tôi. “Người gửi cái này là ông Murtagh,” Magnus nói bằng âm điệu vừa ghê tởm vừa kính sợ. Tôi cho rằng điều này đã giải thích sự do dự của ông ta. Tất cả những người phục vụ ở Paris đều nhìn Murtagh với thái độ khiếp hãi pha lẫn kính cẩn và hình ảnh đó được thổi phồng bởi các báo cáo cùng những sự kiện ở đường Faubourg St.-Honoré. Tờ giấy đã đến Paris từ hai tuần trước, Magnus giải thích. Đám người hầu không biết phải làm sao với nó, họ đã run cầm cập bàn bạc với nhau, cuối cùng viên quản gia quyết định phải mang nó đến cho tôi. “Ông chủ đã đi rồi,” Magnus nhắc lại. Lần này, tôi chú ý tới điều ông ta nói. “Đã đi ư?” Tôi hỏi. Tờ giấy bị vò nát và ố màu bởi quãng đường vận chuyển, trông nó như một cái lá trên tay tôi. “Ý của ông là Jamie đã đi trước khi tờ giấy này đến ư?” Tôi không thể hiểu nổi chuyện này. Đây chắc hẳn là tin nhắn của Murtagh, ghi tên và ngày cập bến Lisbon của con thuyền chở rượu poóc-tô cho Charles Stuart. Jamie không thể đi Tây Ban Nha trước khi nhận được thông tin. Tôi bóc xi và mở nó ra để kiểm tra. Bức thư đề gửi cho tôi, bởi Jamie nghĩ thư từ của tôi sẽ ít bị chặn hơn của anh. Từ Lisbon, ngày gửi gần một tháng trước, tờ giấy không ký tên, nhưng cũng không cần thiết. “Thuyền Scalamandre sẽ nhổ neo từ Lisbon vào ngày Mười tám tháng Bảy”, tất cả chỉ ghi vậy. Tôi ngạc nhiên khi trông thấy chữ viết của Murtagh nhỏ và gọn gàng, bởi tôi đã mong chờ những dòng nguệch ngoạc, không rõ chữ. Tôi dời mắt khỏi tờ giấy, quan sát Magnus và Louise trao đổi một ánh nhìn rất kỳ lạ. “Chuyện gì thế?” Tôi hỏi. “Jamie đâu?” Tôi đã tin rằng anh vắng mặt tại nhà thương Des Anges sau vụ sẩy thai là do hối hận khi nhận ra rằng hành động khinh suất của mình đã gây nên cái chết của con chúng tôi, giết Frank và gần như trả giá bằng mạng sống của tôi. Vì thế, tôi không quan tâm, cũng không muốn gặp anh. Giờ thì tôi bắt đầu nghĩ tới một lý do mang nhiều điềm gở hơn về sự vắng mặt của anh. Cuối cùng, Louise là người lên tiếng, cô ấy đứng thẳng người, nâng đôi vai tròn trĩnh lên để quyết tâm nhận lấy trách nhiệm này. “Ông ấy ở trong ngục Bastille,” cô ấy nói, hít một hơi thật sâu. “Vì cuộc đấu kiếm.” Hai đầu gối tôi mềm nhũn, và tôi ngồi lên bề mặt gần nhất có thể. “Vì chuyện quái gì mà cô không nói với tôi?” Tôi chẳng biết mình cảm thấy thế nào trước tin tức này; choáng váng, kinh hoàng - hay khiếp sợ? Hoặc một chút thỏa mãn? “Tôi… tôi không muốn cô buồn, chérie,” Louise lắp bắp, lùi bước khi thấy rõ nỗi đau của tôi. “Cô quá yếu… không thể làm gì. Và cô cũng không hỏi,” cô ấy nói thẳng. “Nhưng… bản… bản án đã bao lâu rồi?” Tôi gặng hỏi. Dù tôi có cảm giác thế nào thì nó cũng được thay thế bằng sự việc cấp bách vừa ập tới. Tờ giấy của Murtagh đã đến đường Tremoulins được hai tuần. Lẽ ra Jamie phải xuất phát ngay khi nhận được nó - nhưng anh đã không thể đi. Louise gọi người hầu, yêu cầu mang rượu cùng lọ a-mô-ni-ắc và lông cháy đến ngay lập tức. Chắc chắn, vẻ mặt của tôi rất đáng báo động. “Việc đó vi phạm sắc lệnh của Đức vua,” cô ấy nói tiếp, tạm ngừng run rẩy. “Ông ấy bị nhốt trong ngục theo lệnh của Bệ hạ.” “Ôi, Jesus H. Roosevelt Christ,” tôi lẩm bẩm, ước rằng mình có thể nói điều gì mạnh mẽ hơn. “Thật may vì le petit James không giết đối thủ của mình,” Louise vội nói thêm. “Nếu rơi vào trường hợp đó, hình phạt sẽ còn nặng hơn… Ơ!” Cô ấy gạt phắt chiếc váy kẻ sọc sang bên, kịp tránh chỗ sô cô la và bánh quy rơi xuống sau khi tôi va phải những đồ ăn vừa mang đến. Cái khay rơi lạch cạch xuống sàn nhưng tôi chẳng quan tâm, thay vào đó, tôi nhìn chằm chằm vào Louise. Hai bàn tay tôi ghì chặt trên ngực, bàn tay phải ôm lấy và bảo vệ chiếc nhẫn vàng trên bàn tay trái. Chất kim loại lạnh ngắt như đang thiêu đốt làn da tôi. “Khi đó, hắn ta chưa chết?” Tôi hỏi như trong mơ. “Đại úy Randall… còn sống?” “Ơ, đúng,” cô ấy đáp, nhìn tôi tò mò. “Cô không biết ư? Ông ta bị thương rất nặng, nhưng nghe nói đang dần hồi phục. Cô ổn chứ, Claire? Trông cô…” Nhưng những lời còn lại của cô ấy đã chuyển thành tiếng thét lấp đầy hai tai tôi. ••• “Cô phải chịu đựng quá nhiều,” Louise nghiêm khắc nói, kéo tấm rèm lại. “Tôi đã bảo rồi, đúng không?” “Tôi cũng tưởng vậy,” tôi đáp và ngồi thẳng dậy, thả chân xuống bên giường, kiểm tra kĩ càng những dấu hiệu còn sót lại sau khi ngất xỉu. Đầu không choáng váng, hai tai không ù, không bị hoa mắt hoặc có khuynh hướng ngã xuống sàn. Những dấu hiệu quan trọng đều ổn cả. “Tôi cần cái váy dài màu vàng và cô sẽ yêu cầu chuẩn bị xe cho tôi chứ, Louise?” Tôi hỏi. Louise hoảng hốt nhìn tôi. “Cô không định ra ngoài đấy chứ? Nhảm nhí! Ông Clouseau đang tới đây thăm bệnh cho cô! Tôi đã cử người đưa tin đi mời ông ấy ngay lúc đó!” Tin tức về vị bác sĩ thượng lưu nổi tiếng Clouseau đang từ Paris đến khám bệnh cho tôi sẽ là lý do đủ để giúp tôi đứng dậy và tôi cần nó. Mười ngày nữa sẽ là Mười tám tháng Bảy. Với một con ngựa chạy nhanh, thời tiết tốt và đủ sức khỏe thì chuyến đi từ Paris tới Orvieto có thể mất sáu ngày. Tức là tôi còn bốn ngày để tìm cách thả Jamie khỏi ngục Bastille, không có thời gian để lãng phí với ông Clouseau. “Hừm,” tôi ngẫm nghĩ, đưa mắt khắp căn phòng. “Dù sao, tôi cần người hầu chuẩn bị trang phục. Tôi không muốn ông Clouseau thấy tôi trong chiếc váy lót này.” Mời các bạn đón đọc Chuồn Chuồn Hổ Phách - Tập 2 của tác giả Diana Gabaldon & Diệu Hằng (dịch).
Bất Hủ Đại Hoàng Đế
Dương Mộc tỉnh lại sau giấc ngủ, mơ mơ màng màng biến thành Hoàng Đế của một quốc gia nhỏ. Văn võ bá quan đang chờ ở đại điện, lại còn có một Hoàng Hậu vừa mới đại hôn chờ động phòng. Vốn tưởng rằng có thể "Say nằm đùi mĩ nhân, tỉnh nắm quyền thiên hạ, tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần". Cái gì, quân tình đã nguy cấp? Chẳng lẽ, vừa tỉnh lại đã phải làm một vị vua mất nước? Cũng còn may, trong đầu còn có một tòa Đồ Thư Quán. Thiên hạ đại thế, mênh mông cuồn cuộn, thuận theo sẽ hưng thịnh, chống lại sẽ tiêu vong. Trẫm là đại thế! Trẫm là thiên hạ! Nói chung, đây là một câu truyện kể về việc tri thức thay đổi vận mệnh! *** - Con bà nó ông chủ hắc tâm. Hơn nửa đêm còn phải giúp con trai ngươi viết luận văn cũng thôi đi, còn không cho tiền làm thêm giờ... Ôi, đau đầu quá, đành phải ngủ ở Đồ Thư Quán vậy. Dương Mộc mở to mắt, chỉ cảm thấy hoa mắt váng đầu, ngáp một cái, theo bản năng muốn với tay lấy điện thoại di động ra xem thời gian. Ồ? Điện thoại di động của ta đâu? Dương Mộc cả kinh, đưa tay sờ loạn. Trong quần không có, tất cả quần áo đều thay đổi, chỉ cảm thấy tay mình bắt được một đống vải lụa mềm mại. Ta đang ở trong chăn sao? Dương Mộc đánh giá bốn phía, rường cột chạm trổ, cổ điển mà trang nghiêm, cực kỳ giống mấy cung điện bên trong phim cổ trang. Ta làm sao lại tới nơi này? Quay phim truyền hình gì đây? Dương Mộc nghi hoặc. Đang muốn đứng dậy thì bỗng nhiên có một người nhìn có vẻ giống như cung nữ đi tới, rầm một tiếng quỳ xuống, giọng nói tràn đầy kinh hỉ: - Bệ hạ, ngài tỉnh rồi! Bệ hạ? Trời ạ, ta đang đóng vai Hoàng Đế? Không biết cái đoàn kịch đen đủi nào, lại vớ bừa một người qua đường người A để đóng vai Hoàng Đế? Phỏng chừng phân đoạn cũng không nhiều. Nhìn hoàn cảnh xung quanh và chất liệu quần áo, xem ra bên phía đầu tư rất có tiền. Chờ sau đó xin chút lệ phí di chuyển chắc không có vấn đề gì. - Bệ hạ, ngài cuối cùng đã tỉnh rồi! Cung nữ rất vui mừng, thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía Dương Mộc tựa như nhìn thấy Chúa cứu thế. Đúng, chính là Chúa cứu thế! Biểu hiện đó không thể sai được. Dương Mộc thầm than trong lòng. Dung mạo xinh đẹp, diễn xuất rất tốt, đoán chừng là xuất thân từ trường chính quy nào đó. Nếu chỉ cần giả bộ một chút thì tuyệt đối không thành vấn đề. - Bệ hạ, ngài làm sao vậy? Ngài nói chuyện đi, không nên dọa nô tỳ. Thấy dáng vẻ ngơ ngác của Dương Mộc, cung nữ sốt sắng. Nói chuyện? Hả, ta cũng có lời kịch? Dương Mộc mộng bức, lúng túng nói: - Vị mỹ nữ này, các cô… hình như chưa đưa cho tôi lời kịch? Tôi… á... Lời mới nói được phân nửa, Dương Mộc cảm thấy khẩu âm của mình không đúng lắm, nhất thời cả kinh. Đang muốn giơ tay lên che miệng, nhưng khi nhìn xuống lại thấy một hình ảnh khiến người ta không thể tin tưởng được. Trời ạ, đây là tay ta sao? Dương Mộc hoảng hốt, cầm cái gương đồng bên cạnh lên. Tuy rằng không được rõ ràng như gương thủy tinh, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được hình dáng đại khái. Mày rậm mắt to, góc cạnh rõ ràng, màu da trắng nõn lộ ra vẻ cao quý và tao nhã. Đây rõ ràng là một thiếu niên điển trai. Nếu mà đi quán bar lượn một vòng, đảm bảo có thể mê đảo một đống tiểu muội muội, khiến người ta không khép chân lại được. Dương Mộc phải thừa nhận, thiếu niên này tuyệt đối là loại rất ưa nhìn. Hắn nhìn ít nhất năm phút đồng hồ, cũng không cảm thấy chán . Quan trọng hơn chính là, người trong gương người lại là chính hắn. - Nhất định là đang nằm mơ rồi? Rõ ràng mình đang ở trong Đồ Thư Quán, tại sao lại chạy tới đây đóng phim được. Thì ra là đang nằm mơ! Dương Mộc lầm bầm lầu bầu, sau đó lắc lắc đầu nói: - Chẳng trách lại cảm thấy trong đầu có thêm cái gì đó. Nằm mơ chính mình thành Hoàng Đế, lại còn kết hôn rồi có một mỹ nhân hoàng hậu đang chờ động phòng. Đáng tiếc còn phải tăng ca, nên tỉnh rồi. Dương Mộc tiếc nuối lắc đầu một cái, vừa vặn thấy cung nữ tràn đầy sợ hãi nhìn hắn. Mời các bạn đón đọc Bất Hủ Đại Hoàng Đế của tác giả Sa Mâu.
Chuyện Tháng Tư
Tên gốc: Tứ Nguyệt Gian Sự Thể loại: Hiện đại, Lữ hành Độ dài: 60 chương + ngoại truyện Biên dịch: 1309 Biên tập: Kamyo (ch36-44), 1309 Mối tình bắt nguồn từ tháng tư, định mệnh anh cập bến, đón em lên thuyền. *** #REVIEW CHUYỆN THÁNG TƯ Tác giả: Vĩ Ngư Thể loại: Hiện đại, lữ hành, hài hước, HE Tình trạng: Hoàn Review bởi: Uyên Lê “Tháng tư, vận mệnh anh cập bến, đón em lên thuyền.” 60 chương truyện là hành trình của một anh chàng vệ sĩ hộ tống một cô nàng đi đàm phán với hải tặc. Nam chính Vệ Lai là anh chàng vệ sĩ sống cuộc đời bất cần, không tha thiết với bất kì điều gì. Ngay đến căn hộ anh ở cũng trống không, để “lúc rời đi sẽ không lưu luyến, không về được cũng chẳng nhớ mong.” Còn Sầm Kim – cô gái có nét mặt vô cảm, đôi mắt thiếu sự ôn hòa, hẳn là đã từng trải qua việc gì đó, theo đánh giá của Vệ Lai, chính là cái người anh cần bảo vệ. Giọng văn hài hước và có duyên, tính cách nhân vật thú vị. Hai con người không có mấy ấn tượng tốt đẹp về nhau lại cùng nhau trải qua hành trình liên tục đi từ quốc qua này sang quốc gia khác, trải qua bão cát sa mạc, trên con tàu hải tặc lênh đênh trên biển,… Cốt truyện khá lạ vì viết về thảm họa diệt chủng ở Kallon, trên thực tế, sự kiện này có thật ở Rwanda – một quốc gia châu Phi, tác giả chỉ thay tên địa điểm mà thôi. Bởi sống ở đất nước hòa bình, những chuyện chiến tranh chỉ được nghe thấy trên tv, báo đài nên nhiều người hoặc là thờ ơ, hoặc là thương cảm giây lát rồi cho qua, dù sao những chuyện đó cũng xảy ra quá xa mình. Thế còn với Sầm Kim, cô gái từng là thành viên của tổ chức viện trợ quốc tế tại châu Phi, tận mắt chứng kiến thảm họa năm ấy thì sao? Vì sao cô ấy lúc nào cũng mặc váy dạ hội, trang điểm kỹ lưỡng ngay cả khi ở nhà? Vì sao cô luôn đeo sợi dây chuyền bạch kim gắn hạt ngọc hồng lựu đỏ tươi? Đã có chuyện gì xảy ra trong quá khứ? “Người ta thường nói, chuyện phát sinh trong đời, buông tay được thì là quá khứ, không thể buông tay sẽ là vận mệnh. Anh nghĩ, mình chẳng có gì không thể buông tay, cha mẹ, cố hương, của cải, danh lợi, đều đặt xuống cả rồi, còn điều gì chưa thể bỏ được nữa? Có khả năng sẽ là yêu thôi.” “Cả đời em đã lập bao nhiêu kế hoạch, cũng chẳng sánh nổi anh nửa đường bất ngờ xuất hiện. Vệ Lai, anh tốt như vậy, em không tính ra được.” Bối cảnh truyện có phần nặng nề nhưng cách kể truyện lại dí dỏm và hài hước. Một trích đoạn dễ thương trong ngoại truyện: “Lần đầu tiên đến nhà trọ của Vệ Lai, Sầm Kim đứng ở cửa quan sát rất lâu, xong mới quay qua hỏi anh: “Trong này có người ở thật à?” Vệ Lai nói: “Sao lại hỏi thế? Nhà của đàn ông, hơi đơn giản tinh tươm chút thôi, vậy cũng bị kỳ thị nữa?” Sầm Kim ngó anh: “Nhà của đàn ông ấy, thực ra bừa bộn trong chừng mực cũng không sao, chẳng hạn như chưa gấp chăn, hoặc là thả lon bia rỗng trên sàn… Quá sạch hay quá bẩn đều dễ gây ra liên tưởng xấu.” Cô từng viết loạt bài liên quan tới các loại sát thủ biến thái, nhà của Vệ Lai này, thật không may là có phong cách y chang cả nhóm lớn trong đó. Chăn màn là lúc mới dậy rảnh quá tiện tay gấp thôi, giờ muốn bới lên cũng chẳng kịp. Vệ Lai sực nhớ ra: “Em đợi tí.” Anh với tay lên cao, kéo mở cánh cửa trần nhà kiêm thang xếp bằng hợp kim nhôm, bước vội lên gác. Lúc thò đầu xuống lại, tay anh huơ huơ một lon bia rỗng như đang khoe khoang: “Lần trước uống xong quên ném đi. Sàn gác trên này cũng đầy bụi đấy, có muốn lên xem không?” Rất tốt, rất phù hợp hình tượng đàn ông độc thân, vòng giao tiếp hơi hẹp, sinh hoạt cá nhân điều độ…” Bạn dịch truyện này phải nói hành văn vô cùng mượt và truyền tải xuất sắc được cái hài của các nhân vật. *** {Nhặt trích} Chuyện tháng Tư – Vĩ Ngư “Mở bát” 2019 bằng một câu truyện đã thật sự hoàn toàn thuyết phục được trái tim mìnhhhhhhh~ Chưa gì đã cảm thấy 1 vị trí trong Top 5 Best of 2019 liền có chủ rồi nè hehe, mong rằng đây sẽ là dấu hiệu tốt cho 1 năm đọc truyện vui vẻ ^_^ Trước hết thì  mang lại cho mình cái vibe na ná với  mà mình vốn vô cùng yêu thích. Cũng là câu chuyện tình yêu lữ hành với những con người có cá tính mạnh, kĩ năng sinh tồn càng mạnh hơn. Tuy nhiên mình đánh giá  “cao tay” hơn ở chỗ nó lấy cảm hứng từ một sự kiện lịch sử có thật, qua góc nhìn của tác giả được chuyển hóa vào trong tác phẩm, tạo nên những tình tiết cốt lõi vô cùng giá trị. Từ vài dòng ghi chú thỉnh thoảng xuất hiện ở cuối chương, hay 2 ngoại truyện dàiiiiiiiiiii về Rwanda và Somalia, mình cảm thấy được sự trăn trở và đầu tư của tác giả Vĩ Ngư cho tác phẩm này. Là một kiểu than vãn, giãi bày rất đáng yêu của người viết mà mình cực kì đồng cảm. Rằng muốn cho độc giả hiểu tường tận công phu của bản thân đã đổ vào những con chữ ấy là như thế nào. Cho dù thành quả không thật sự hoàn hảo, nhưng quý ở quá trình, ở sự nghiêm túc và nỗ lực. Mình cực kì thích nam chính Vệ Lai huhu chắc phải đưa tên ảnh vào A-list danh sách tập hợp những nhân vật nam yêu thích nhất của mình :)) Người ta thường nói, sâu trong tâm hồn mỗi người đàn ông đều là một đứa trẻ. Vệ Lai chính là minh chứng. Anh chàng vệ sĩ chủ lực với sức chiến đấu thuộc vào hàng top, thi thoảng lại hiện nguyên hình là đứa trẻ 3 tuổi với những trò nhảm nhí đáng yêu. Vệ Lai rất đàn ông, làm người rất có nguyên tắc cho dù nguyên tắc của bản thân anh hoàn toàn chệch ra khỏi quỹ đạo thông thường của xã hội. Nguyên tắc khi làm vệ sĩ của anh, đó là không bảo vệ rác rưởi. Những người có nhân phẩm khiến Vệ Lai không chấp nhận được, anh sẽ bỏ ngang hợp đồng cho dù giá trị của nó có là bao nhiêu. Có lòng “hướng thiện” như vậy, là đáng khen lắm rồi đúng không =)))))))) Mình thích cả mối quan hệ giữa Nai – Cây Cacao – Cây Noel (Vệ Lai). Không chỉ đơn thuần là hợp tác làm ăn, họ thật sự là những người bằng hữu đáng quý như chân với tay, và cũng rất thú vị. Họ thiết lập một đường dây nội bộ để xả hết bực dọc với nhau, nhấc máy là chửi, chửi cho bằng hết bức bối trong lòng thì thôi, người kia cũng vừa nghe vừa ậm ừ, thi thoảng đâm ngang một câu chả liên quan =)) Là bị thương, là ăn đạn, đối đầu trực diện với một tay bắn tỉa nhà nghề, lết thân tàn trở về vẫn có thể gọi điện cho nhau vênh vang khoe khoang như một chiến công thật đắc ý :)) Mối quan hệ phóng khoáng đầy nghĩa khí giữa những người đàn ông như thế, luôn là điều dễ dàng khiến mình bị thu hút, và cảm động. Vệ Lai và Sầm Kim, một tình yêu làm đảo lộn mọi toan tính lẫn kế hoạch cuộc đời của cả 2 người =)) Vệ Lai không hề che giấu việc mình thích Sầm Kim, rất thẳng thắn và chủ động. Cũng cực kì bình đẳng khi anh nói rằng, trước mặt anh, Sầm Kim sẽ luôn có quyền lựa chọn. Anh yêu thương, tin tưởng và tôn trọng cô đến tột cùng. Trên chuyến hành trình trắc trở, 2 con người vốn là 2 cá thể lạc lõng và đơn độc, bắt đầu mở lòng với nhau, về những cơn ác mộng trong quá khứ. Với Vệ Lai là chiếc thuyền vượt biên chật chội bẩn thỉu, với Sầm Kim là chiếc xe của LHQ rời khỏi khu bảo hộ đau thương giữa lòng Kallon. Mình cứ day dứt mãi một điều, khi Sầm Kim hỏi Vệ Lai số điện thoại anh dùng 6 năm trước, lúc đó nếu cô gọi điện cho anh, anh có đến cứu cô không? Sầm Kim đã tha thiết đến tuyệt vọng, mong mỏi được cứu rỗi. Nhưng rốt cuộc khi ấy họ chưa hề quen biết nhau, cũng chẳng ai đến cứu cô hết cả. Vì vậy tự cô phải mặc lên chiến giáp và bảo vệ mình. Chi tiết mình cảm thấy đặc biệt thú vị nữa là Vệ Lai sau khi biết sự thật về tổ chức Bàn Tay Thượng Đế, đã bỏ về. Anh bảo với Nai rằng, đàn ông đàn ang, nổi nóng tí không được à =)) Phải lập uy, nếu không về sau sẽ bị coi không ra gì hết haha. Nhưng chính ra cũng là vì, Vệ Lai cảm thấy tổn thương khi mình đã liều mạng bảo vệ một thứ mà ngay từ đầu đã định sẵn là sẽ bị Sầm Kim vứt bỏ. Cũng tốt =)) Giận dỗi đi, chia tay đi, bỏ về đi =)) Từ đầu đến giờ anh thành thật dốc hết gan ruột, mà Sầm Kim lại chưa từng hoàn toàn gỡ bỏ hết mặt nạ trước anh. Vậy nên, hãy để cho cô ấy phải đuổi theo dỗ dành anh 1 lần, như vậy mới công bằng :)) Tên các chương của  được đặt bằng các câu nói của nhân vật, hay lắm ^_^ Mình thích hếttttttt – “Yêu anh là một chuyện, tiền nong là chuyện khác.” =)) – “Tôi sẽ không thu phí, hy vọng cô… chủ động trả tiền.” =)) – “Vừa nhặt được một cô nàng trong biển, quyết định mang về giải buồn đây.” =)) Ờ ờm dài dòng vậy rồi thì sau đây sẽ là phần nhặt trích =))   Mời các bạn đón đọc Chuyện Tháng Tư của tác giả Vĩ Ngư.