Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiểu Lang Quân Như Ý

Hắn có hai bằng thạc sĩ ở thế kỷ 21, thế nhưng chỉ ngủ một giấc đã xuyên không. Không có nhẫn không gian, chẳng có hệ thống, ông lão râu bạc trắng cũng không có luôn, ngay cả ký ức liên quan đến thế giới này đều không có. . . Thiên lão tặc, không có quà tân thủ thì thôi đi, đến chuyện mình là ai cũng không rõ, thế này lão bảo ta đây chơi thế nào hả? Trong lúc bụng thì đói khát, tâm trạng lại phiền muộn cực độ, Đường Ninh không nhịn được ngẩng đầu lên giơ ngón tay giữa: “Tặc. . . Đột nhiên, một vật tròn tròn bay tới, đập trúng giữa trán. Hắn ôm chặt tú cầu, trước khi té xỉu hắn chỉ muốn hỏi một câu: “Kẻ đáng chém ngàn đao nào lại bỏ đá vào tú cầu hả? Đến khi mở mắt ra. . . Một nha hoàn có lúm đồng tiền như hoa: “Cô gia, tiểu thư cho mời! Lại có một tiểu thư mặt mày như vẽ: “Tướng công, thiếp thân có lễ! *** "Xem hàng đi, xem hàng đi nào!" "Bánh bao đây, bánh bao mới ra lò đây!" "Các vị đại gia, đừng đứng bên ngoài, vào trong chơi đùa chút nào. . ." Trên đường phố phồn hoa, cửa hàng san sát nối tiếp nhau, hai bên đường bày đầy quán nhỏ, tiếng hô mời chào vang lên liên tiếp, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt. Ở một ngõ hẹp vắng vẻ trong thanh, mấy tên ăn mày mặt phờ phạc dựa vào tường. Mặt trời giữa trưa quá gắt, ngồi ăn xin bên ngoài thì mông sẽ bị nướng chín, đợi thêm một canh giờ nữa, tiết trời mát hơn một chút, bọn hắn mới có thể ra ngoài hành nghề. Sâu trong ngõ nhỏ đó có một người nằm im không động đậy. Đó là một người trẻ tuổi, sắc mặt trắng bệch, mặc áo bào màu trắng, nằm ở nơi đó không động đậy mấy canh giờ rồi. Thỉnh thoảng đám ăn mày liếc qua chỗ đó một chút, rồi lại quay sang thì thầm với nhau. "Chậc chậc, không biết là người nào, ra tay ác như vậy. . ." "Những người kia ra tay nặng cũng hơi nặng rồi, nhưng mà tên thư sinh này cũng quá yếu đi, hắn đã nằm ở đó mấy canh giờ, cũng không biết có thể chống đỡ được hay không. . ." "Nếu ngày mai hắn vẫn chưa tỉnh lại, chúng ta không thể chờ ở nơi này nữa, tránh chuyện sau này lại bị quan phủ điều tra, phải làm dê thế tội cho người khác. . ." . . . Tiếng ồn ào không biết từ chỗ nào truyền đến, đánh thẳng vào màng nhĩ Đường Ninh nhưng hắn không nghe được nội dung, tiếng ồn ào kia khiến lòng người phiền chán, hắn muốn đưa tay che lỗ tai lại, lại phát hiện mình không làm được. Ý thức của hắn vô cùng rõ ràng, nhưng hắn lại không khống chế được thân thể của mình, dù chỉ động động ngón tay hay là mở mắt ra. Trên cơ thể hắn truyền đến cảm giác đau, khiến hắn càng thêm tỉnh táo, một số ký ức bắt đầu hiện rõ trong đầu. Hai giờ trước, hắn vừa mới bảo vệ xong hai bài luận văn tốt nghiệp, thuận lợi lấy được song bằng thạc sĩ của một trường cao đẳng ở Tây Bắc, trước đó vì phải hoàn thiện luận văn, hai ngày hai đêm hắn đều không dám chợp mắt. Bảo vệ xong, vừa rời khỏi trường học, hắn bắt xe buýt trở về cô nhi viện đã nuôi hắn từ nhỏ đến lớn, cuối cùng hắn không chống được mệt mỏi, ngủ thiếp đi trên xe buýt. Tỉnh lại sau giấc ngủ, hắn lại ở chỗ này. Hoàn cảnh bên ngoài ồn ào, thân thể đau nhức, không thể mở mắt ra, chẳng lẽ trong lúc hắn ngủ đã xảy ra tai nạn xe cộ? Đường Ninh chỉ có thể nghĩ đến khả năng này. Hắn thầm cảm thấy may mắn, xen lẫn cảm giác sợ hãi, may mắn là vì hắn còn có ý thức, tối thiểu là tính mạng vẫn còn, còn sợ hãi chính là mình đã biến thành người thực vật, sau khi lão viện trưởng rời đi, trên thế giới này hắn không còn người thân nào khác, không biết bệnh viện sẽ đối xử với một bệnh nhân là người thực vật không có người thân cũng chẳng có bạn bè gì như hắn thế nào? Hắn bắt đầu cố gắng khống chế thân thể của mình, liều mạng mở mắt. . . . Một bóng người nho nhỏ từ đầu ngõ đi tới, đó là một tên ăn mày, quần áo rách rưới vá chằng chịt, nhưng không bẩn như những tên ăn mày khác, dưới mái tóc rối bù kia là một đôi mắt trong sáng có thần. Tiểu ăn mày đi sau vào trong ngõ nhỏ, liếc người đang nằm dưới đất, bước chân khẽ dừng lại, rồi đi vòng qua bên cạnh hắn, đi tới góc tường bên cạnh hắn ngồi xuống. Nghe những tên ăn mày kia nói chuyện, tiểu ăn mày nhìn về phía người trẻ tuổi nằm dưới đất kia. Tay của người kia khẽ giật giật, có lẽ là khát nước, trong thời gian ngắn, hắn đã liếm môi mấy lần. Tiểu ăn mày đột nhiên đứng lên, đi ra ngoài ngõ nhỏ. Đường Ninh vẫn không thể khống chế thân thể của mình, mí mắt vẫn không thể mở ra, nhưng ngón tay hắn đã có thể nhúc nhích, liếm đôi môi khô khốc một cái. Đột nhiên tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, dường như có người đến gần, người kia dừng lại bên cạnh hắn, không lâu sau có một chất lỏng trong lành mát lạnh chảy vào cổ họng hắn. Nếu như nói môi của Đường Ninh là mặt đất khô nứt, thì chất lỏng mát lành kia chính là đất khô hạn hán đã lâu gặp mưa rào. Mời các bạn đón đọc Tiểu Lang Quân Như Ý của tác giả Vinh Tiểu Vinh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Không kịp nói yêu em - Phỉ Ngã Tư Tồn
  Trên chuyến tàu trở về nhà, Doãn Tĩnh Uyển đã gặp gỡ và giúp đỡ Mộ Dung Phong. Phút tạm biệt, anh để lại cho cô chiếc đồng hồ vàng khắc hai chữ “Bái Lâm”, và duyên phận của hai người cũng bắt đầu từ đó. Hứa Kiến Chương – người bạn thanh mai trúc mã và cũng là chồng chưa cưới của Doãn Tĩnh Uyển bị Thừa quân bắt xử, khép vào tội chết do buôn hàng cấm, mà Mộ Dung Phong chính là Cậu Sáu Mộ Dung – đại soái của Thừa quân, Tĩnh Uyển đã một mình vượt đường xa xôi, nắm giữ hy vọng mong manh tìm đến nhờ Mộ Dung Phong giữ lại mạng sống cho Hứa Kiến Chương… Hai người trùng phùng ở đây, rồi lại ly biệt. Hôn lễ của Tĩnh Uyển và Kiến Chương sắp diễn ra, Mộ Dung Phong vượt địch tuyến, bất chấp nguy hiểm để đến gặp Tĩnh Uyển, để nói cho cô biết rằng anh thực sự yêu cô: “Anh điên rồi mới thích em đến thế”. Họ gặp gỡ tạm thời, sau đó lại chia xa. Trái tim đã chiến thắng lý trí, trước hôn lễ, Tĩnh Uyển đã trốn nhà ra đi, cùng với chiếc đồng hồ vàng khắc tên Bái Lâm, vượt đường sá xa xôi, bom đạn thời chiến, trèo đèo lội suối, chỉ để được gặp Mộ Dung Phong, chỉ muốn ở bên Mộ Dung Phong. Và họ đã được bên nhau như thế. Nhưng rồi, “quốc gia vạn dặm, quan sơn như tuyết, loạn thế kinh mộng, nửa đời phồn hoa”, giữa giang sơn và người đẹp, người anh hùng luôn phải chọn một.   Là Tĩnh Uyển hay là thiên hạ đại cục? Là tình yêu hay là lý tưởng? Lựa chọn đó sẽ đem lại hạnh phúc hay đau khổ cho Tĩnh Uyển và Mộ Dung Phong?
Công chúa cầu thân - Tiên Chanh
Tác giả: Tiên Chanh (Còn biết đến với tên Chanh Tươi) ~*~ Người dịch: hayngungay, Yuuri, banhbaochieu, Dennis Q. Đoạn sau chương 41 do bạn Sò đánh máy từ sách của NXB Trẻ, dịch giả: Nguyễn Thị Thu Hà với tên tác giả lấy là: Tôn Oánh Oánh. Cảm ơn bạn Sò nhiều! ~*~ Cảm ơn bạn Lady_jeny (TVE) và bạn hunny_nguyen (wattpad) đã chia sẻ bản word. Mình dùng bản word đoạn đầu của hai bạn. ~*~ Làm ebook: Tiểu Dương ~*~ Warning: Trước khi đọc truyện bạn hãy nhìn lại CMND của mình và check: 1. Nếu bạn chưa đủ 18 tuổi, nhìn lên phía trên và ấn Back để ra ngoài. 2. Nếu bạn đã đủ 18 tuổi nhưng dị ứng với truyện có chút chút… đoạn nhạy cảm, nhìn lên phía trên và ấn Back để ra ngoài. 3 . Nếu bạn đã đủ 18 tuổi, không mắc phải điều thứ 2 và có hứng thú, mời đọc tiếp bên dưới. Vài lời của tác giả: Muốn xem kiểu nhân vật nữ lạnh nhạt, thoát tục đi ra cửa mời rẽ trái. Muốn xem kiểu nhân vật nữ có mối thù sâu đậm đi ra cửa mời rẽ phải. Nhân vật nữ trong truyện này trước khi quay về quá khứ: thứ nhất chưa bị chồng phản bội; thứ hai chưa bị tên con trai nào đá cho nên vẫn tràn đầy mơ ước của một cô bé về tình yêu, và rất háo sắc. Nhân vật nữ trong truyện này trước khi quay về quá khứ mới chỉ 19 tuổi nên cô ấy không trưởng thành cho lắm, lời nói và hành động cũng rất ngây thơ. Nhân vật nữ trong truyện đã làm 1 chuyện không thể gọi là “việc thiện”, nên việc quay trở lại quá khứ chỉ là phần thưởng mà thần tiên ban cho cô, do đó mà cô đã có chuẩn bị tâm lí, sau khi quay trở lại quá khứ không hề buồn khổ mà rất phấn khích, xúc động, và có một chút điên rồ…. Nhân vật nữ trong truyện quay về quá khứ với thái độ vui chơi nên xin đừng đòi hỏi ở nhân vật chính có tình cảm nghiêm túc, sâu sắc với nhân vật nam. Được rồi, việc giới thiệu kết thúc ở đây. Nếu bạn thích đọc truyện hài ước thì mời tiếp tục.
Gần Nhau Lúc Phồn Hoa Tan Mất - Thủy Dạ Lam
  Nàng l công chúa Kỳ quốc, quanh năm bị bệnh nằm trên giường. Một tờ chiếu thư lại khiến nàng trở thành cửu ngũ chí tôn, đứng đầu quốc gia trong thiên hạ. Nhưng để bảo vệ sự bình an của Kỳ quốc nàng đành phải đẩy đệ đệ mới sáu tuổi lên ngai vàng. Hắn là hoàng tử Bắc Liêu, thiên hoàng tôn quý, lại lẻn vào Kỳ quốc làm sát thủ ở Ám Ẩn các. Sau cái nhìn vội vã mà ấn tượng không thể mờ phai, từ đó cục trong cục kế trong kế, không còn dễ dàng khống chế nữa. Hắn là chiến thần Kỳ quốc, tư thế hào hùng, Thống soái tam quân bình định bạo loạn ở Nam Lĩnh, nửa đời trên lưng ngựa chiến, chỉ vì tranh quyền đoạt thế, giang sơn mỹ nhân biết làm sao chọn lựa. Hồng trần vạn trượng, bọn họ có thể chân thành hứa hẹn, cầm tay đến già? Khi quyết định quyền lợi, liệu bọn họ có thể buông tay đúng lúc, đứng trên thiên hạ? Một khúc ca hết, phồn hoa thành không. Ai ở nơi ngàn cánh buồm lướt qua khẽ ngâm thiên trường địa cửu. Ai ở nơi phồn hoa tan mất hứa hẹn đến trời cùng đất tận. P/S: Nữ chính thông minh, nam chính rất mạnh mẽ, toàn tâm toàn ý vì nữ chính
Gặp Anh Là Điều Bất Ngờ Tuyệt Vời Nhất - Diệp Tử
  AudioBook Gặp Anh Là Điều Bất Ngờ Tuyệt Vời Nhất   “Thiên Thiên, gả cho anh đi!” Ngồi trước máy tính, Diêu Thiên Thiên tay run lên, thiếu chút nữa làm đổ ly nước. Lần đầu tiên trong đời bị người ta cầu hôn, tuy rằng là trong game online “Hiệp cốt nhu tình”, vẫn khiến cô trợn mắt há mồm một hồi lầu. Trong trò chơi, cô tên là Tâm Hữu Thiên Thiên Kết, là đệ tử phái Tuyết Sơn, cũng là tam tà phái cao thủ của môn giáo, người cầu hôn cô là bạn mới quen hai tháng trước – Tiêu Dao, hai người vốn quyết đấu ở đỉnh Hoa Sơn, đánh xong mới thành bạn bè, sau 1 hồi lại trở thành bạn tâm giao. Diêu Thiên Thiên chậm rãi đánh ra một hàng chữ, đôi mắt to trong lóe sáng tia ranh mãnh. “Anh là đệ tử Thiếu Lâm, có thể lập gia đình sao?” “Tại hạ là đệ tử Thiếu Lâm, Thiếu Lâm tự tuy nhiều quy củ, cũng không trở ngại tại hạ lấy vợ sinh con đại sự.”        Mời các bạn đón đọc Gặp Anh Là Điều Bất Ngờ Tuyệt Vời Nhất của tác giả Diệp Tử.