Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Truyện Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường của tác giả Lâm Miên Miên kể về Khương Tân Tân xuyên vào một quyển tiểu thuyết vườn trường, nhưng cô lại không phải nữ chính, càng không phải nữ phụ. Cô trở thành một người có vai vế cao hơn nam chính, chính là mẹ kế của hắn. Mà nam chính trong tiểu thuyết thanh xuân thì thường đều chưa quá chín chắn và trưởng thành, chàng trai này cũng thế, đang trong thời kì thiếu niên phản nghịch, tuổi dậy thì khó ở, nói gọn lại chính là bệnh trung nhị. Mà toàn bộ tiểu thuyết này, nhân vật mẹ kế cũng vô cùng mờ nhạt, như người qua đường đi mua nước tương, xuất hiện chỉ trong vòng hai trăm chữ đổ lại, sau đó không còn đất diễn nào nữa Nam chính năm nay 16 tuổi, vẫn còn trong thời kỳ phản nghịch, ở trường cũng được mệnh danh là giáo thảo, chỉ là thằng nhãi này xem Khương Tân Tân như không tồn tại. Ba nam chính năm nay 39 tuổi, trưởng thành nho nhã, đứng đắn giữ mình, khiến người khác có cảm giác người này lòng dạ sâu không lường được. Khương Tân Tân: Đều không phải người dễ chọc, bỏ qua bỏ qua. Biết mình biết ta, Khương Tân Tân với thân phận là Chu phu nhân, một lòng một dạ đam mê kiếm tiền, nhưng mà vốn dĩ cô chỉ kiếm tiền thôi, sao còn có thể thuận tay thu phục được hai cha con nhà này vậy? *** Khương Tân Tân một mực không tin đoán mệnh, bất quá trưởng bối trong nhà rất nóng lòng nên sai người xem ngày sinh tháng đẻ của cô, phân tích tương lai của cô, số tuổi thọ, hôn nhân nhân duyên, cho nên lúc cô còn rất nhỏ, đã sớm dự báo một sự kiện: Số cô tràn đầy hoa đào, đồng thời sẽ đưa đến tay đàn ông. Từ mười sáu tuổi đến hai mươi sáu tuổi, mười năm này Khương Tân Tân đã có mấy đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt, mỗi một đoạn đều khắc cốt ghi tâm, chỉ cần trau chuốt từ nó sẽ có thể viết thành một bộ tiểu thuyết tình cảm. Thẳng đến giai đoạn yêu đương cuối cùng, bạn trai vì muốn cho cô một màn cầu hôn cả đời khó quên, muốn dẫn cô đi bắc cực, kết quả trong quá trình đi thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc chưa kịp đưa đến bệnh viện, cô đã tắt thở rồi. Không biết là vận khí của cô quá tốt, hay là mệnh không có tuyết lộ, cô thế mà lại xuyên vào một người trùng tên trùng họ, đồng thời khuôn mặt còn giống nhau y như đúc. Rất nhanh cô đã biết mình đang ở đâu, suy đoán là chính cô đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết. Nhắc tới cũng trùng hợp, trước lúc xuyên qua cô đang nghỉ đông, bởi vì đang nhàm chán, mà có người bạn lại đề cử bộ truyện, kiên trì đọc nhanh như gió xem hết cuốn tiểu thuyết tình cảm lấy bối cảnh là vườn trường, truyện cũng không phải có cái gì đặc biệt hấp dẫn người, nhân vật nữ chính hướng nội lại còn là học sinh chuyển trường, nhân vật nam chính là người không ngoan nhưng lại kiêm chức giáo thảo giáo bá, hai người trải qua các loại hiểu lầm, cuối cùng cũng có thể dắt tay, đã trải qua một đoạn tình yêu tuyệt mỹ từ đồng phục đến áo cưới. Cô lại là kể già đời trong tình trường nên loại tình cảm sân trường tinh khiết cũng không có cảm thấy hứng thú, bất quá cũng may quyển tiểu thuyết này không dài, từ đầu truyện đến ngoại truyện, bất quá cũng mười mấy vạn chữ. Điều mà cô không nghĩ tới chính là, cô thế mà xuyên vào trong quyển sách này, khả năng ông trời cũng cảm thấy cô đã hai sáu tuổi đầu mà hồn trở thành một học sinh trung học thì không quá hài hòa, cho nên cô không phải là xuyên thành nhân vật nữ chính, cũng không phải là nữ phụ tiến công bên nam chính, mà là...!Nhân vật mẹ kế nam chính. Trong tiểu thuyết đều tác giả đã miêu tả rất kỹ gia đình của hai nhân vật chính, nhân vật cha nam chính là thương nhân tự lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, đại học còn chưa tốt nghiệp đã cùng người khác hùn vốn lập nghiệp, thời gian ngắn ngủi mười mấy năm đã nhảy vọt tầng giai cấp, trong 8 năm đã một tay sáng lập tập đoàn còn thành công đưa ra thị trường, trên bảng phú hào cũng có tên của anh, đồng thời hàng năm đều vững bước mà tiến lên, là thương nhân thành công điển hình, cảm tình cha mẹ nam chính bất hòa, lúc nam chính mười tuổi thì đã hòa bình ly hôn, sinh hoạt trong gia đình nam chính thì cô độc một mình, có được cũng chỉ là đền bù bằng vật chất, không có tình thân ấm áp, hai cha con quan hệ cũng không khá lắm. Lúc nam chính mười sáu tuổi, cha nam chính tái hôn, độc giả vui mừng là, ba ba mặc dù cặn bã, bất quá cũng không phải là không rõ ràng, anh cũng biến thành cha kế của nam chinh sau khi cưới vợ, mẹ kế này xuất hiện số lần có thể không cần tính, có thể coi là bối cảnh ưu tú. Đối với cái này Khương Tân Tân biểu thị chính mình thật đúng là xuyên cái tịch mịch. Nhưng phàm là xuyên thành người khác, mọi người đều sẽ biết kết cục của chính mình, duy chỉ có cái này mẹ kế, tác giả lại keo kiệt không miêu tả, cho nên hiện tại cô chính là hai mắt mờ một mắt. Bất quá có thể khẳng định là cha nam chính đối với người vợ này cũng không có cảm tình gì. Nếu như Khương Tân Tân không phải mất mạng trên đường trước lúc cầu hôn, cô khẳng định sẽ ngửa mặt lên mà trời thét dài: Yêu đương còn chưa có đủ, sao có thể tiếp nhận một bước vào mộ phần hôn nhân! Nhưng bây giờ nhớ tới mấy cái tính là mệnh lớn tận tâm chỉ bảo "Rời xa nam nhân, trân quý sinh mệnh", cô một giây tiến vào đoạn tình yêu hình thức, đã không có dục vọng thế tục, như vậy đã kết hôn cô cũng không kháng cự, trực tiếp nằm ngửa. Khương Tân Tân xuyên qua cũng có một tuần lễ, rất nhiều chuyện mà cô ở bên cạnh đánh phía dưới đều đã dò nghe. Cô hiện tại đang ở rừng cây biệt thự, có hệ thống bảo an cao cấp, có quản gia phục vụ phục vụ cung cấp chuyên nghiệp 24/24, cùng một số người giúp việc, căn biệt thự này có ba người chủ nhân, loại trừ cô còn có nam chính cùng ba nam chính. Nguyên chủ cùng ba nam chính vào tháng trước cử hành hôn lễ, làm người hiếu kì chính là, tài lực của cha nam chính hiện tại, cuộc hôn lễ này thật sự là quá mức đơn giản, bất quá cái này cũng có thể lý giải, nam chính năm nay mười sáu tuổi, chính là vào phản nghịch kỳ, thân là cha luôn luôn muốn cân nhắc cảm thụ của con trai. Ngày thứ hai sau khi hôn lễ kết thúc, cha nam chính đã đi công tác, không hổ là người cuồng công việc, mãi cho đến hôm nay cũng không có trở về, cứ như vậy, ngược lại Khương Tân Tân lại cảm thấy thoải mái hơn, bảy ngày rồi, cô không có gặp mặt nam chính, học sinh cấp ba là đi sớm về trễ rồi nghỉ ngơi, mà cô còn đang cố gắng tiếp nhận hiện tại, mỗi ngày ngủ đến mặt trời lên cao, nên thời gian tiếp xúc cùng nam chính là không có, trong núi không lão hổ, con khỉ xưng bá vương, nam chính cùng cha nam chính đều không ở nhà, Khương Tân Tân dễ chịu hài lòng đến mức rất mau đã xem nơi này như nhà mình. Thẳng đến lúc một cuộc gọi điện thoại đã kéo cô về hiện thực. Nhắc nhở nên cô bắt đầu kế hoạch sinh hoạt gian nan của mẹ kế. "Phu nhân, có chuyện cần ngài ra mặt đi xử lý một chút." Trong điện thoại là trợ lý cha nam chính, giọng điệu máy móc "Buổi sáng trường học gọi điện thoại tới, nhân viên nhà trường hi vọng người nhà có thể đến, ngài biết, Chu tổng còn tại đi công tác, hôm nay không thể trở về được.". ngôn tình ngược Khương Tân Tân xém chút nữa quên nam chính là nhân vật giáo bá...! Cô thốt ra "Tôi đi không thích hợp a?" Côlà mẹ kế a. Người ta là nam chính có cha ruột cùng mẹ, lại thế nào cho dù tới lượt không đến cô đi. Trợ lý dừng một chút, tựa hồ có chút ngoài ý muốn cho rằng Khương Tân Tân "Không biết thời thế". Phải biết mẹ kế khó làm, làm mẹ kế hào môn càng không chịu nổi hơn, Khương Tân Tân gả tới đây cũng chưa đến một tháng, dưới tình huống như vậy, cô không nên đợi cơ hội đi tìm một chút tồn tại sao, hướng Chu tổng biểu hiện ra mình tuyệt đối sẽ đối với con của chồng coi như con đẻ sao? Khương Tân Tân cự tuyệt, lại ngoài dự tính của trợ lý, anh ta trấn định lại sau đó nói ra "Chung tiểu thư bây giờ hiện tại Nhật Bản, hôm nay cũng không có kịp trở về." "..." Khương Tân Tân đếm trên đầu ngón tay tính một lần, cha ruột cùng mẹ ruột đều không ở đây, còn giống như thật sự đến phiên mẹ kế như cô ra trận sao. "Vậy được rồi." Trợ lý nghe ra trong lời nói miễn cưỡng của cô, trong lúc nhất thời im lặng mười phần. Có thể dự đoán được, vị mới nhậm chức này chỉ sợ là chẳng muốn dùng thủ đoạn gì cả. Điều trợ lý vui mừng là, Khương Tân Tân biết địa chỉ của trường học, cũng biết lớp học của "con trai". Có thể thấy được cô cũng không phải là không quan tâm chút nào, hẳn là còn chưa chuẩn bị tâm lý làm mẹ kế, dù sao cũng là cô gái năm nay hai mươi bảy tuổi, tính toán ra, anh cũng chỉ lớn hơn 2 tuổi so với vị này. Sau khi cúp điện thoại, Khương Tân Tân bắt đầu chuẩn bị, cô là lần đầu tiên lấy thân phận người lớn đi cao trung, khó tránh khỏi kích động, kỳ thật cô đối với việc ở chung cùng nam chính không khủng hoảng hay khẩn trương, nam chính mặc dù bá đạo, nhưng không phải là đứa trẻ không biết nói đạo lý, trong tiểu thuyết, mẹ kế cùng nam chính đều là nước sông không phạm nước giếng, chưa từng gây ra mâu thuẫn. Biệt thự có nhà chính cùng nhà phụ, nhà phụ đều là quản gia cùng người giúp việc ở đấy, nhà chính bên này hết thảy có ba tầng, phòng ngủ chính là ở tầng ba, cô có một phòng giữ quần áo đủ để làm lóe mắt người, bên trong tất cả đều là kiểu mới nhất, một mặt trên tường vách đều là các loại túi xách, dùng một tháng cũng sẽ có không lặp lại. Phòng ngủ chính bên trong chỉ có vết tích cuộc sống của cô, Khương Tân Tân ngay từ đầu cảm thấy rất kỳ quái, bất quá đang hỏi thăm cha nam chính tại sao lại sau ngày cưới thứ hai liền đi công tác, lại đi vội như vậy, bên trong gian phòng không có quần áo của anh cũng rất bình thường. Cùng ở tại chung một mái nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, Khương Tân Tân cũng không có muốn làm người mẹ, nam chính năm nay đều mười sáu tuổi, cho dù là sáu tuổi, mẹ kế trong mắt những đứa trẻ đều là "Người ngoài", mà lại người ta chính là còn có mẹ ruột, cô cũng không cần phải áp sát tới, về sau liền đem đối phương thành bạn cùng phòng tốt, cô tin tưởng bốn năm đại học ở ký túc xá của cô như cá gặp nước, cùng nam chính là bạn cùng phòng tuyệt đối không khó. Tương lai trong đội ngũ là bạn cùng phòng, nói không chừng còn có thể tăng thêm là cha nam chính. Khương Tân Tân mặc một chiếc váy đơn giản mà không mất đi hào phóng, đơn giản mà lại đoan trang, rồi chuẩn bị đi ra cửa. Nơi nam chính học tập là một trường học quý tộc, lực lượng giáo viên rất tốt, chủ yếu hướng không phải thi đỗ đại học, mà là đỗ vào trường nước ngoài, bởi vậy thành tích bên trong dù không tốt cũng không cần giao nạp học phí ếch xù, rất hiển nhiên, nam chính là vế sau. Trường học quý tộc là điểm mù của Khương Tân Tân, thật sự trước khi xuyên sách, cô nghe nói trường tốt đều đỗ đại học thì trường công lập có hiệu suất cao. Lúc đầu Khương Tân Tân nghĩ là ở cửa trường học thì phải xuống xe, nào biết được cô còn chưa kịp mở dây an toàn, lái xe đã hướng trường học lái đi. Lái xe ngày bình thường thời gian đều đi theo Chu tổng, đã sớm nuôi dưỡng thói quen nhìn mặt mà nói chuyện, thông qua trong xe kính chiếu hậu nhìn thấy Khương Tân Tân trên mặt ngạc nhiên, liền không chút hoang mang giải thích nói "Năm ngoái, Chu tổng quyên tặng cho trường học ba tòa lầu dạy học." Khương Tân Tân: Cô đã hiểu, đây chính là năng lực của tiền mà! Đối mặt với người lớn trong nhà học sinh chi tay mạnh như vậy, nhân viên lãnh đạo nhà trường khẳng định là muốn cho rất nhiều "Đặc quyền". Bất quá, vấn đề lại tới. Trong trường học có đặc quyền bá đạo của nam chính, đến tột cùng là làm người oán trách như thế nào, mà trường học phải mời mời người lớn trong nhà rồi? Khương Tân Tân đột nhiên có một loại dự cảm bất thường. Cô làm sao tìm cho mình một phiền toái này a! Lúc trợ lý nói ra, cô hoàn toàn có thể động đầu óc để uyển chuyển cự tuyệt nha, dù sao cũng không phải là mẹ nam chính, cũng không phải trách nhiệm cùng nghĩa vụ của cô a. Bây giờ hối hận vẫn còn kịp sao? * Trong phòng học cao nhị ban ba, Chu Diễn phách lối ỏ ngay trên lớp học ngủ bù, không chút nào vì việc mời người lớn mà bối rối, ngược lại còn rất dương dương tự đắc, chỉ là trên mu bàn tay có vết thương, sáng nay anh cùng người khác có đánh một trận. Thời kỳ thiếu niên, nếu như không sợ mời người lớn, còn có mấy lý do ở bên ngoài, một là người lớn nhà anh không có ở nơi này nên đã mất đi tính quyền uy, hai là anh chắc chắn người lớn sẽ không tới. Chu Diễn là là lý do sau. Anh biết mẹ ruột mình đang ở Nhật Bản chơi quên cả trời đất, cha ruột anh sự nghiệp bề bộn việc hiện tại còn đang đi công tác. Căn bản cũng sẽ không có người sẽ đến. Anh đã sớm thành thói quen. Ngay lúc đang nhắm mắt dưỡng thần, thì điện thoại di động trong túi dửng dưng phát ra âm thanh, anh không kiên nhẫn mà lấy ra xem, là một tin nhắn Wechat. 【 Diễn ca, người lớn trong nhà anh đến rồi! 】 Anh khẽ giật mình, trên mặt lộ ra thần sắc mờ mịt. 【 Mẹ anh, không đúng, là mẹ kế anh đến rồi! 】 ????Ngày 8/1/2022????. Mời các bạn mượn đọc sách Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường của tác giả Lâm Miên Miên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chuồn Chuồn Hổ Phách - Tập 2
Outlander - Chuồn Chuồn Hổ Phách là cuốn thứ hai trong bộ tiểu thuyết lịch sử xuyên thời gian của Diana Gabaldon. Bà đã dệt nên một câu chuyện đầy ma lực đan xen giữa lịch sử và thần thoại, nó chứa đầy những đam mê mãnh liệt và sự táo bạo. Vô tình bị kéo về quá khứ, Claire - một nữ y tá quân đội người Anh - đã gặp gỡ và kết duyên với Jamie, một chàng chiến binh trẻ người Scot dũng mãnh, hào sảng. Sau nhiều biến cố, họ buộc phải rời nước Anh để sang Pháp. Tại đây, khi biết cuộc nổi dậy của phái Jacobite bắt đầu nhen nhóm, Jamie và Claire quyết định tìm mọi cách để ngăn chặn trận chiến Culloden đẫm máu xảy ra, nhằm bảo vệ sinh mạng của hàng nghìn người Scot vô tội. Thế nhưng thay đổi lịch sử có phải là chuyện dễ dàng? Liệu họ có thể cải biến vận mệnh của cả một dân tộc hay đành chịu cúi đầu khuất phục trước bàn tay tàn nhẫn của số phận? *** Một buổi yết kiến Bệ hạ Nhiều ngày trôi qua tại Fontainebleau, tôi đã dần lấy lại sức khỏe, mặc dù tâm trí vẫn lãng đãng và các suy nghĩ thường né tránh mọi loại ký ức hay hành động. Trong thời gian đó, tôi có vài vị khách đến thăm. Biệt thự đồng quê đã trở thành nơi trú ẩn cho tôi, tại đây cuộc sống náo nhiệt của xã hội Paris giống như là một giấc mơ khó chịu, ám ảnh tôi. Khi một người hầu mời tôi đến phòng nhỏ để gặp khách, tôi đã ngạc nhiên. Một ý nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu, biết đâu đó là Jamie, nhưng ngay tức thì cơ thể tôi trào lên một cảm giác chóng mặt, buồn nôn. Cuối cùng, lý trí đã đính chính lại; chắc chắn, vào thời điểm này, Jamie đang trên đường tới Tây Ban Nha, anh không thể quay về trước cuối tháng Tám. Vậy anh đã lên đường khi nào? Tôi không nên suy nghĩ thêm về vấn đề này và quyết định gạt nó vào sâu trong tâm trí. Tuy nhiên, trong lúc thắt những sợi dây buộc để xuống tầng, hai bàn tay tôi bắt đầu run rẩy. “Vị khách” còn khiến tôi ngạc nhiên hơn, đó chính là Magnus, quản gia của ngôi nhà Jared sở hữu trên Paris. “Xin thứ lỗi, thưa phu nhân,” ông ta nói, cúi thấp đầu khi trông thấy tôi. “Tôi không muốn làm phiền bà… nhưng tôi không biết vấn đề này có nghiêm trọng không… và ông chủ đã đi rồi…” Tuy là kẻ ngạo mạn trong phạm vi ảnh hưởng của mình nhưng ông lão tỏ ra rất bối rối khi ở một nơi xa xôi. Phải mất một lúc ông ta mới kể chuyện được liền mạch, nhưng rốt cuộc ông ta cũng trình ra một tờ giấy được gập lại và đóng xi, gửi cho tôi. “Người gửi cái này là ông Murtagh,” Magnus nói bằng âm điệu vừa ghê tởm vừa kính sợ. Tôi cho rằng điều này đã giải thích sự do dự của ông ta. Tất cả những người phục vụ ở Paris đều nhìn Murtagh với thái độ khiếp hãi pha lẫn kính cẩn và hình ảnh đó được thổi phồng bởi các báo cáo cùng những sự kiện ở đường Faubourg St.-Honoré. Tờ giấy đã đến Paris từ hai tuần trước, Magnus giải thích. Đám người hầu không biết phải làm sao với nó, họ đã run cầm cập bàn bạc với nhau, cuối cùng viên quản gia quyết định phải mang nó đến cho tôi. “Ông chủ đã đi rồi,” Magnus nhắc lại. Lần này, tôi chú ý tới điều ông ta nói. “Đã đi ư?” Tôi hỏi. Tờ giấy bị vò nát và ố màu bởi quãng đường vận chuyển, trông nó như một cái lá trên tay tôi. “Ý của ông là Jamie đã đi trước khi tờ giấy này đến ư?” Tôi không thể hiểu nổi chuyện này. Đây chắc hẳn là tin nhắn của Murtagh, ghi tên và ngày cập bến Lisbon của con thuyền chở rượu poóc-tô cho Charles Stuart. Jamie không thể đi Tây Ban Nha trước khi nhận được thông tin. Tôi bóc xi và mở nó ra để kiểm tra. Bức thư đề gửi cho tôi, bởi Jamie nghĩ thư từ của tôi sẽ ít bị chặn hơn của anh. Từ Lisbon, ngày gửi gần một tháng trước, tờ giấy không ký tên, nhưng cũng không cần thiết. “Thuyền Scalamandre sẽ nhổ neo từ Lisbon vào ngày Mười tám tháng Bảy”, tất cả chỉ ghi vậy. Tôi ngạc nhiên khi trông thấy chữ viết của Murtagh nhỏ và gọn gàng, bởi tôi đã mong chờ những dòng nguệch ngoạc, không rõ chữ. Tôi dời mắt khỏi tờ giấy, quan sát Magnus và Louise trao đổi một ánh nhìn rất kỳ lạ. “Chuyện gì thế?” Tôi hỏi. “Jamie đâu?” Tôi đã tin rằng anh vắng mặt tại nhà thương Des Anges sau vụ sẩy thai là do hối hận khi nhận ra rằng hành động khinh suất của mình đã gây nên cái chết của con chúng tôi, giết Frank và gần như trả giá bằng mạng sống của tôi. Vì thế, tôi không quan tâm, cũng không muốn gặp anh. Giờ thì tôi bắt đầu nghĩ tới một lý do mang nhiều điềm gở hơn về sự vắng mặt của anh. Cuối cùng, Louise là người lên tiếng, cô ấy đứng thẳng người, nâng đôi vai tròn trĩnh lên để quyết tâm nhận lấy trách nhiệm này. “Ông ấy ở trong ngục Bastille,” cô ấy nói, hít một hơi thật sâu. “Vì cuộc đấu kiếm.” Hai đầu gối tôi mềm nhũn, và tôi ngồi lên bề mặt gần nhất có thể. “Vì chuyện quái gì mà cô không nói với tôi?” Tôi chẳng biết mình cảm thấy thế nào trước tin tức này; choáng váng, kinh hoàng - hay khiếp sợ? Hoặc một chút thỏa mãn? “Tôi… tôi không muốn cô buồn, chérie,” Louise lắp bắp, lùi bước khi thấy rõ nỗi đau của tôi. “Cô quá yếu… không thể làm gì. Và cô cũng không hỏi,” cô ấy nói thẳng. “Nhưng… bản… bản án đã bao lâu rồi?” Tôi gặng hỏi. Dù tôi có cảm giác thế nào thì nó cũng được thay thế bằng sự việc cấp bách vừa ập tới. Tờ giấy của Murtagh đã đến đường Tremoulins được hai tuần. Lẽ ra Jamie phải xuất phát ngay khi nhận được nó - nhưng anh đã không thể đi. Louise gọi người hầu, yêu cầu mang rượu cùng lọ a-mô-ni-ắc và lông cháy đến ngay lập tức. Chắc chắn, vẻ mặt của tôi rất đáng báo động. “Việc đó vi phạm sắc lệnh của Đức vua,” cô ấy nói tiếp, tạm ngừng run rẩy. “Ông ấy bị nhốt trong ngục theo lệnh của Bệ hạ.” “Ôi, Jesus H. Roosevelt Christ,” tôi lẩm bẩm, ước rằng mình có thể nói điều gì mạnh mẽ hơn. “Thật may vì le petit James không giết đối thủ của mình,” Louise vội nói thêm. “Nếu rơi vào trường hợp đó, hình phạt sẽ còn nặng hơn… Ơ!” Cô ấy gạt phắt chiếc váy kẻ sọc sang bên, kịp tránh chỗ sô cô la và bánh quy rơi xuống sau khi tôi va phải những đồ ăn vừa mang đến. Cái khay rơi lạch cạch xuống sàn nhưng tôi chẳng quan tâm, thay vào đó, tôi nhìn chằm chằm vào Louise. Hai bàn tay tôi ghì chặt trên ngực, bàn tay phải ôm lấy và bảo vệ chiếc nhẫn vàng trên bàn tay trái. Chất kim loại lạnh ngắt như đang thiêu đốt làn da tôi. “Khi đó, hắn ta chưa chết?” Tôi hỏi như trong mơ. “Đại úy Randall… còn sống?” “Ơ, đúng,” cô ấy đáp, nhìn tôi tò mò. “Cô không biết ư? Ông ta bị thương rất nặng, nhưng nghe nói đang dần hồi phục. Cô ổn chứ, Claire? Trông cô…” Nhưng những lời còn lại của cô ấy đã chuyển thành tiếng thét lấp đầy hai tai tôi. ••• “Cô phải chịu đựng quá nhiều,” Louise nghiêm khắc nói, kéo tấm rèm lại. “Tôi đã bảo rồi, đúng không?” “Tôi cũng tưởng vậy,” tôi đáp và ngồi thẳng dậy, thả chân xuống bên giường, kiểm tra kĩ càng những dấu hiệu còn sót lại sau khi ngất xỉu. Đầu không choáng váng, hai tai không ù, không bị hoa mắt hoặc có khuynh hướng ngã xuống sàn. Những dấu hiệu quan trọng đều ổn cả. “Tôi cần cái váy dài màu vàng và cô sẽ yêu cầu chuẩn bị xe cho tôi chứ, Louise?” Tôi hỏi. Louise hoảng hốt nhìn tôi. “Cô không định ra ngoài đấy chứ? Nhảm nhí! Ông Clouseau đang tới đây thăm bệnh cho cô! Tôi đã cử người đưa tin đi mời ông ấy ngay lúc đó!” Tin tức về vị bác sĩ thượng lưu nổi tiếng Clouseau đang từ Paris đến khám bệnh cho tôi sẽ là lý do đủ để giúp tôi đứng dậy và tôi cần nó. Mười ngày nữa sẽ là Mười tám tháng Bảy. Với một con ngựa chạy nhanh, thời tiết tốt và đủ sức khỏe thì chuyến đi từ Paris tới Orvieto có thể mất sáu ngày. Tức là tôi còn bốn ngày để tìm cách thả Jamie khỏi ngục Bastille, không có thời gian để lãng phí với ông Clouseau. “Hừm,” tôi ngẫm nghĩ, đưa mắt khắp căn phòng. “Dù sao, tôi cần người hầu chuẩn bị trang phục. Tôi không muốn ông Clouseau thấy tôi trong chiếc váy lót này.” Mời các bạn đón đọc Chuồn Chuồn Hổ Phách - Tập 2 của tác giả Diana Gabaldon & Diệu Hằng (dịch).
Bất Hủ Đại Hoàng Đế
Dương Mộc tỉnh lại sau giấc ngủ, mơ mơ màng màng biến thành Hoàng Đế của một quốc gia nhỏ. Văn võ bá quan đang chờ ở đại điện, lại còn có một Hoàng Hậu vừa mới đại hôn chờ động phòng. Vốn tưởng rằng có thể "Say nằm đùi mĩ nhân, tỉnh nắm quyền thiên hạ, tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần". Cái gì, quân tình đã nguy cấp? Chẳng lẽ, vừa tỉnh lại đã phải làm một vị vua mất nước? Cũng còn may, trong đầu còn có một tòa Đồ Thư Quán. Thiên hạ đại thế, mênh mông cuồn cuộn, thuận theo sẽ hưng thịnh, chống lại sẽ tiêu vong. Trẫm là đại thế! Trẫm là thiên hạ! Nói chung, đây là một câu truyện kể về việc tri thức thay đổi vận mệnh! *** - Con bà nó ông chủ hắc tâm. Hơn nửa đêm còn phải giúp con trai ngươi viết luận văn cũng thôi đi, còn không cho tiền làm thêm giờ... Ôi, đau đầu quá, đành phải ngủ ở Đồ Thư Quán vậy. Dương Mộc mở to mắt, chỉ cảm thấy hoa mắt váng đầu, ngáp một cái, theo bản năng muốn với tay lấy điện thoại di động ra xem thời gian. Ồ? Điện thoại di động của ta đâu? Dương Mộc cả kinh, đưa tay sờ loạn. Trong quần không có, tất cả quần áo đều thay đổi, chỉ cảm thấy tay mình bắt được một đống vải lụa mềm mại. Ta đang ở trong chăn sao? Dương Mộc đánh giá bốn phía, rường cột chạm trổ, cổ điển mà trang nghiêm, cực kỳ giống mấy cung điện bên trong phim cổ trang. Ta làm sao lại tới nơi này? Quay phim truyền hình gì đây? Dương Mộc nghi hoặc. Đang muốn đứng dậy thì bỗng nhiên có một người nhìn có vẻ giống như cung nữ đi tới, rầm một tiếng quỳ xuống, giọng nói tràn đầy kinh hỉ: - Bệ hạ, ngài tỉnh rồi! Bệ hạ? Trời ạ, ta đang đóng vai Hoàng Đế? Không biết cái đoàn kịch đen đủi nào, lại vớ bừa một người qua đường người A để đóng vai Hoàng Đế? Phỏng chừng phân đoạn cũng không nhiều. Nhìn hoàn cảnh xung quanh và chất liệu quần áo, xem ra bên phía đầu tư rất có tiền. Chờ sau đó xin chút lệ phí di chuyển chắc không có vấn đề gì. - Bệ hạ, ngài cuối cùng đã tỉnh rồi! Cung nữ rất vui mừng, thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía Dương Mộc tựa như nhìn thấy Chúa cứu thế. Đúng, chính là Chúa cứu thế! Biểu hiện đó không thể sai được. Dương Mộc thầm than trong lòng. Dung mạo xinh đẹp, diễn xuất rất tốt, đoán chừng là xuất thân từ trường chính quy nào đó. Nếu chỉ cần giả bộ một chút thì tuyệt đối không thành vấn đề. - Bệ hạ, ngài làm sao vậy? Ngài nói chuyện đi, không nên dọa nô tỳ. Thấy dáng vẻ ngơ ngác của Dương Mộc, cung nữ sốt sắng. Nói chuyện? Hả, ta cũng có lời kịch? Dương Mộc mộng bức, lúng túng nói: - Vị mỹ nữ này, các cô… hình như chưa đưa cho tôi lời kịch? Tôi… á... Lời mới nói được phân nửa, Dương Mộc cảm thấy khẩu âm của mình không đúng lắm, nhất thời cả kinh. Đang muốn giơ tay lên che miệng, nhưng khi nhìn xuống lại thấy một hình ảnh khiến người ta không thể tin tưởng được. Trời ạ, đây là tay ta sao? Dương Mộc hoảng hốt, cầm cái gương đồng bên cạnh lên. Tuy rằng không được rõ ràng như gương thủy tinh, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được hình dáng đại khái. Mày rậm mắt to, góc cạnh rõ ràng, màu da trắng nõn lộ ra vẻ cao quý và tao nhã. Đây rõ ràng là một thiếu niên điển trai. Nếu mà đi quán bar lượn một vòng, đảm bảo có thể mê đảo một đống tiểu muội muội, khiến người ta không khép chân lại được. Dương Mộc phải thừa nhận, thiếu niên này tuyệt đối là loại rất ưa nhìn. Hắn nhìn ít nhất năm phút đồng hồ, cũng không cảm thấy chán . Quan trọng hơn chính là, người trong gương người lại là chính hắn. - Nhất định là đang nằm mơ rồi? Rõ ràng mình đang ở trong Đồ Thư Quán, tại sao lại chạy tới đây đóng phim được. Thì ra là đang nằm mơ! Dương Mộc lầm bầm lầu bầu, sau đó lắc lắc đầu nói: - Chẳng trách lại cảm thấy trong đầu có thêm cái gì đó. Nằm mơ chính mình thành Hoàng Đế, lại còn kết hôn rồi có một mỹ nhân hoàng hậu đang chờ động phòng. Đáng tiếc còn phải tăng ca, nên tỉnh rồi. Dương Mộc tiếc nuối lắc đầu một cái, vừa vặn thấy cung nữ tràn đầy sợ hãi nhìn hắn. Mời các bạn đón đọc Bất Hủ Đại Hoàng Đế của tác giả Sa Mâu.
Chuyện Tháng Tư
Tên gốc: Tứ Nguyệt Gian Sự Thể loại: Hiện đại, Lữ hành Độ dài: 60 chương + ngoại truyện Biên dịch: 1309 Biên tập: Kamyo (ch36-44), 1309 Mối tình bắt nguồn từ tháng tư, định mệnh anh cập bến, đón em lên thuyền. *** #REVIEW CHUYỆN THÁNG TƯ Tác giả: Vĩ Ngư Thể loại: Hiện đại, lữ hành, hài hước, HE Tình trạng: Hoàn Review bởi: Uyên Lê “Tháng tư, vận mệnh anh cập bến, đón em lên thuyền.” 60 chương truyện là hành trình của một anh chàng vệ sĩ hộ tống một cô nàng đi đàm phán với hải tặc. Nam chính Vệ Lai là anh chàng vệ sĩ sống cuộc đời bất cần, không tha thiết với bất kì điều gì. Ngay đến căn hộ anh ở cũng trống không, để “lúc rời đi sẽ không lưu luyến, không về được cũng chẳng nhớ mong.” Còn Sầm Kim – cô gái có nét mặt vô cảm, đôi mắt thiếu sự ôn hòa, hẳn là đã từng trải qua việc gì đó, theo đánh giá của Vệ Lai, chính là cái người anh cần bảo vệ. Giọng văn hài hước và có duyên, tính cách nhân vật thú vị. Hai con người không có mấy ấn tượng tốt đẹp về nhau lại cùng nhau trải qua hành trình liên tục đi từ quốc qua này sang quốc gia khác, trải qua bão cát sa mạc, trên con tàu hải tặc lênh đênh trên biển,… Cốt truyện khá lạ vì viết về thảm họa diệt chủng ở Kallon, trên thực tế, sự kiện này có thật ở Rwanda – một quốc gia châu Phi, tác giả chỉ thay tên địa điểm mà thôi. Bởi sống ở đất nước hòa bình, những chuyện chiến tranh chỉ được nghe thấy trên tv, báo đài nên nhiều người hoặc là thờ ơ, hoặc là thương cảm giây lát rồi cho qua, dù sao những chuyện đó cũng xảy ra quá xa mình. Thế còn với Sầm Kim, cô gái từng là thành viên của tổ chức viện trợ quốc tế tại châu Phi, tận mắt chứng kiến thảm họa năm ấy thì sao? Vì sao cô ấy lúc nào cũng mặc váy dạ hội, trang điểm kỹ lưỡng ngay cả khi ở nhà? Vì sao cô luôn đeo sợi dây chuyền bạch kim gắn hạt ngọc hồng lựu đỏ tươi? Đã có chuyện gì xảy ra trong quá khứ? “Người ta thường nói, chuyện phát sinh trong đời, buông tay được thì là quá khứ, không thể buông tay sẽ là vận mệnh. Anh nghĩ, mình chẳng có gì không thể buông tay, cha mẹ, cố hương, của cải, danh lợi, đều đặt xuống cả rồi, còn điều gì chưa thể bỏ được nữa? Có khả năng sẽ là yêu thôi.” “Cả đời em đã lập bao nhiêu kế hoạch, cũng chẳng sánh nổi anh nửa đường bất ngờ xuất hiện. Vệ Lai, anh tốt như vậy, em không tính ra được.” Bối cảnh truyện có phần nặng nề nhưng cách kể truyện lại dí dỏm và hài hước. Một trích đoạn dễ thương trong ngoại truyện: “Lần đầu tiên đến nhà trọ của Vệ Lai, Sầm Kim đứng ở cửa quan sát rất lâu, xong mới quay qua hỏi anh: “Trong này có người ở thật à?” Vệ Lai nói: “Sao lại hỏi thế? Nhà của đàn ông, hơi đơn giản tinh tươm chút thôi, vậy cũng bị kỳ thị nữa?” Sầm Kim ngó anh: “Nhà của đàn ông ấy, thực ra bừa bộn trong chừng mực cũng không sao, chẳng hạn như chưa gấp chăn, hoặc là thả lon bia rỗng trên sàn… Quá sạch hay quá bẩn đều dễ gây ra liên tưởng xấu.” Cô từng viết loạt bài liên quan tới các loại sát thủ biến thái, nhà của Vệ Lai này, thật không may là có phong cách y chang cả nhóm lớn trong đó. Chăn màn là lúc mới dậy rảnh quá tiện tay gấp thôi, giờ muốn bới lên cũng chẳng kịp. Vệ Lai sực nhớ ra: “Em đợi tí.” Anh với tay lên cao, kéo mở cánh cửa trần nhà kiêm thang xếp bằng hợp kim nhôm, bước vội lên gác. Lúc thò đầu xuống lại, tay anh huơ huơ một lon bia rỗng như đang khoe khoang: “Lần trước uống xong quên ném đi. Sàn gác trên này cũng đầy bụi đấy, có muốn lên xem không?” Rất tốt, rất phù hợp hình tượng đàn ông độc thân, vòng giao tiếp hơi hẹp, sinh hoạt cá nhân điều độ…” Bạn dịch truyện này phải nói hành văn vô cùng mượt và truyền tải xuất sắc được cái hài của các nhân vật. *** {Nhặt trích} Chuyện tháng Tư – Vĩ Ngư “Mở bát” 2019 bằng một câu truyện đã thật sự hoàn toàn thuyết phục được trái tim mìnhhhhhhh~ Chưa gì đã cảm thấy 1 vị trí trong Top 5 Best of 2019 liền có chủ rồi nè hehe, mong rằng đây sẽ là dấu hiệu tốt cho 1 năm đọc truyện vui vẻ ^_^ Trước hết thì  mang lại cho mình cái vibe na ná với  mà mình vốn vô cùng yêu thích. Cũng là câu chuyện tình yêu lữ hành với những con người có cá tính mạnh, kĩ năng sinh tồn càng mạnh hơn. Tuy nhiên mình đánh giá  “cao tay” hơn ở chỗ nó lấy cảm hứng từ một sự kiện lịch sử có thật, qua góc nhìn của tác giả được chuyển hóa vào trong tác phẩm, tạo nên những tình tiết cốt lõi vô cùng giá trị. Từ vài dòng ghi chú thỉnh thoảng xuất hiện ở cuối chương, hay 2 ngoại truyện dàiiiiiiiiiii về Rwanda và Somalia, mình cảm thấy được sự trăn trở và đầu tư của tác giả Vĩ Ngư cho tác phẩm này. Là một kiểu than vãn, giãi bày rất đáng yêu của người viết mà mình cực kì đồng cảm. Rằng muốn cho độc giả hiểu tường tận công phu của bản thân đã đổ vào những con chữ ấy là như thế nào. Cho dù thành quả không thật sự hoàn hảo, nhưng quý ở quá trình, ở sự nghiêm túc và nỗ lực. Mình cực kì thích nam chính Vệ Lai huhu chắc phải đưa tên ảnh vào A-list danh sách tập hợp những nhân vật nam yêu thích nhất của mình :)) Người ta thường nói, sâu trong tâm hồn mỗi người đàn ông đều là một đứa trẻ. Vệ Lai chính là minh chứng. Anh chàng vệ sĩ chủ lực với sức chiến đấu thuộc vào hàng top, thi thoảng lại hiện nguyên hình là đứa trẻ 3 tuổi với những trò nhảm nhí đáng yêu. Vệ Lai rất đàn ông, làm người rất có nguyên tắc cho dù nguyên tắc của bản thân anh hoàn toàn chệch ra khỏi quỹ đạo thông thường của xã hội. Nguyên tắc khi làm vệ sĩ của anh, đó là không bảo vệ rác rưởi. Những người có nhân phẩm khiến Vệ Lai không chấp nhận được, anh sẽ bỏ ngang hợp đồng cho dù giá trị của nó có là bao nhiêu. Có lòng “hướng thiện” như vậy, là đáng khen lắm rồi đúng không =)))))))) Mình thích cả mối quan hệ giữa Nai – Cây Cacao – Cây Noel (Vệ Lai). Không chỉ đơn thuần là hợp tác làm ăn, họ thật sự là những người bằng hữu đáng quý như chân với tay, và cũng rất thú vị. Họ thiết lập một đường dây nội bộ để xả hết bực dọc với nhau, nhấc máy là chửi, chửi cho bằng hết bức bối trong lòng thì thôi, người kia cũng vừa nghe vừa ậm ừ, thi thoảng đâm ngang một câu chả liên quan =)) Là bị thương, là ăn đạn, đối đầu trực diện với một tay bắn tỉa nhà nghề, lết thân tàn trở về vẫn có thể gọi điện cho nhau vênh vang khoe khoang như một chiến công thật đắc ý :)) Mối quan hệ phóng khoáng đầy nghĩa khí giữa những người đàn ông như thế, luôn là điều dễ dàng khiến mình bị thu hút, và cảm động. Vệ Lai và Sầm Kim, một tình yêu làm đảo lộn mọi toan tính lẫn kế hoạch cuộc đời của cả 2 người =)) Vệ Lai không hề che giấu việc mình thích Sầm Kim, rất thẳng thắn và chủ động. Cũng cực kì bình đẳng khi anh nói rằng, trước mặt anh, Sầm Kim sẽ luôn có quyền lựa chọn. Anh yêu thương, tin tưởng và tôn trọng cô đến tột cùng. Trên chuyến hành trình trắc trở, 2 con người vốn là 2 cá thể lạc lõng và đơn độc, bắt đầu mở lòng với nhau, về những cơn ác mộng trong quá khứ. Với Vệ Lai là chiếc thuyền vượt biên chật chội bẩn thỉu, với Sầm Kim là chiếc xe của LHQ rời khỏi khu bảo hộ đau thương giữa lòng Kallon. Mình cứ day dứt mãi một điều, khi Sầm Kim hỏi Vệ Lai số điện thoại anh dùng 6 năm trước, lúc đó nếu cô gọi điện cho anh, anh có đến cứu cô không? Sầm Kim đã tha thiết đến tuyệt vọng, mong mỏi được cứu rỗi. Nhưng rốt cuộc khi ấy họ chưa hề quen biết nhau, cũng chẳng ai đến cứu cô hết cả. Vì vậy tự cô phải mặc lên chiến giáp và bảo vệ mình. Chi tiết mình cảm thấy đặc biệt thú vị nữa là Vệ Lai sau khi biết sự thật về tổ chức Bàn Tay Thượng Đế, đã bỏ về. Anh bảo với Nai rằng, đàn ông đàn ang, nổi nóng tí không được à =)) Phải lập uy, nếu không về sau sẽ bị coi không ra gì hết haha. Nhưng chính ra cũng là vì, Vệ Lai cảm thấy tổn thương khi mình đã liều mạng bảo vệ một thứ mà ngay từ đầu đã định sẵn là sẽ bị Sầm Kim vứt bỏ. Cũng tốt =)) Giận dỗi đi, chia tay đi, bỏ về đi =)) Từ đầu đến giờ anh thành thật dốc hết gan ruột, mà Sầm Kim lại chưa từng hoàn toàn gỡ bỏ hết mặt nạ trước anh. Vậy nên, hãy để cho cô ấy phải đuổi theo dỗ dành anh 1 lần, như vậy mới công bằng :)) Tên các chương của  được đặt bằng các câu nói của nhân vật, hay lắm ^_^ Mình thích hếttttttt – “Yêu anh là một chuyện, tiền nong là chuyện khác.” =)) – “Tôi sẽ không thu phí, hy vọng cô… chủ động trả tiền.” =)) – “Vừa nhặt được một cô nàng trong biển, quyết định mang về giải buồn đây.” =)) Ờ ờm dài dòng vậy rồi thì sau đây sẽ là phần nhặt trích =))   Mời các bạn đón đọc Chuyện Tháng Tư của tác giả Vĩ Ngư.
Tổng Giám Đốc Lấy Nhầm Kịch Bản
Tên gốc: Tổng tài lấy sai kịch bản Số chương: 67 chương Ngày khai hố: 25/2/2020 Lịch đăng: 1 chương/1 tuần Thể loại: Hiện đại, đô thị, phản xuyên, hài, sủng, HE. Văn án Tổng giám đốc bá đạo xuyên vào một bộ truyện, nhưng lại hồn nhiên không hay biết. Hoắc tiên sinh lần đầu nhìn thấy Bạch Thanh Thanh - Thật đơn thuần, không ra vẻ, không giống với đám phụ nữ yêu diễm bên ngoài. Bạch Thanh Thanh trở tay tát anh một cái - Anh bị thiểu năng trí tuệ à? Hoắc tiên sinh:... Người phụ nữ này được lắm, chưa có ai dám đánh tôi, cô đã thành công khiến tôi chú ý. Ngụy tổng giám đốc bá đạo có tâm hồn thiếu nữ × đẹp trai ngất trời + giỏi toàn diện  Nam chính thông minh × Nữ chính biết chăm sóc 【 Lời trong lòng 】 Hoắc tiên sinh: Nói thật, tôi chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ bị một người phụ nữ dồn vào tường, hơn nữa lại còn thấy người ta hơi đẹp trai... *** Review bởi: Mộ Poster: LV Thú thật với các bạn, đây là lần đầu tiên mình đọc một cuốn tiểu thuyết đặc biệt như thế này. Từ motif truyện cho đến việc khắc họa nhân vật đều khiến tam quan của mình rối loạn. Hoắc Minh Châu xuyên ra từ trong một cuốn tiểu thuyết. Ở đó, anh là một tổng tài bá đạo với tính tình lạnh nhạt, vô dục vô cầu, có tài có sắc còn đặc biệt có tiền, tiền của anh có thể dùng để đập chết người. Có thể nói, Hoắc tiên sinh là người đàn ông mà mọi cô gái đều muốn gả cho. Nhưng xin thưa, đó là do kịch bản ghi vậy chứ thực tế thì anh nhà lại khác một trời một vực. Hoắc Minh Châu thực chất là một cậu bé ngây thơ, chưa trải sự đời nhưng lúc nào cũng phải cố gắng gồng mình thành một tổng tài bá đạo. Bạch Thanh Thanh là cô gái đầu tiên dám khiêu khích uy nghiêm tổng giám đốc của anh, đòi bao nuôi anh, mắng anh, đánh anh… đánh đến mức khiến tâm hồn thiếu nữ mỏng manh cũng lộ ra luôn. Chỉ cần ở trước mặt Bạch Thanh Thanh, anh sẽ giống như một nàng dâu nhỏ cực kỳ yếu đuối, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu và luôn cầu sự che chở. Ngược lại, trong câu chuyện này Bạch Thanh Thanh đóng vai trò như một soái ca ngôn tình. Chị ấy là đại phú bà, tiền còn nhiều hơn nam chính, cái gì chị ấy cũng giỏi nhưng tam quan hơi khác thường. Bạch Thanh Thanh là người có chính kiến, sống rất thực tế, bất kể làm gì cũng vẫn giữ được lý trí. Theo chị thì có tiền là có tất cả và sở thích của chị ấy là kiếm tiền và bao nuôi tiểu bạch kiểm. Ban đầu mình nghĩ Bạch Thanh Thanh thuộc tuýp người không nặng lòng với tình cảm. Chị ấy có rất nhiều mối tình, chủ yếu là bao nuôi tiểu bạch kiểm nhưng suy cho cùng cũng chỉ phung phí tiền của, coi họ như sủng vật mà bao dưỡng chứ chưa từng thật lòng yêu ai. Khi Bạch Thanh Thanh mới gặp Hoắc Minh Châu cũng vậy, thấy anh vừa mắt liền muốn bao nuôi anh, có được anh thì tốt mà không có cũng chẳng sao. Biết Hoắc Minh Châu đơn thuần nên lúc nào cũng chơi trò mèo vờn chuột với anh. Tình yêu của chị giành cho Hoắc tiên sinh không sâu đậm như của anh giành cho chị, điều đó khiến mình hơi hụt hẫng. Mặc dù vậy, Hoắc Minh Châu vẫn là người mà không ai có thể thay thế được trong lòng Bạch Thanh Thanh. Ngay từ đầu mình đã nói đây là một quyển tiểu thuyết có motif đặc biệt. Truyện thuộc thể loại xuyên sách, Hoắc tiên sinh xuyên từ trong sách ra ngoài đời và bản thân anh không hề nhận thức được việc đó nên anh không biết trước trong thực tế sẽ xảy ra chuyện gì nên đều là tuỳ cơ ứng biến, điều này hoàn toàn khác so với những bộ xuyên sách thông thường mà mình từng đọc. Bên cạnh đó, dường như nam nữ chính đã đổi vị trí cho nhau, nếu bạn muốn thấy một nam chính một tay che trời, mạnh mẽ bảo vệ nữ chính thì xin thưa là không có đâu. Đây cũng là lần đầu tiên mình thấy một nữ chính mạnh mẽ như Bạch Thanh Thanh, cường đến độ khiến nam chính phải nép vế sau lưng mình. Nhưng vì nam chính rất đáng yêu, tác giả lại đặc biệt quan tâm đến việc xây dựng tâm hồn thiếu nữ cho anh, điều đó khiến cho câu chuyện thêm phần hài hước. Đây sẽ là một quyển sách thú vị dành cho những bạn đang tìm kiếm sự độc đáo. Truyện này cũng khá nhẹ nhàng, không có quá nhiều cẩu lương nhưng cũng không ngược mà lại khá hài hước, không hề kén người đọc nên rất thích hợp để đọc giải trí. Còn ngại gì mà không nhảy hố nào ☺️ *** Hoắc tiên sinh bị tai nạn xe cộ. Hôm nay trợ lý luôn theo anh hiếm khi xin nghỉ, đúng lúc cần phải ra ngoài bàn chuyện với đối tác, trợ lý Trương đã tìm cho anh vài tài xế, nhưng Hoắc tiên sinh đều nhìn không vừa mắt, đành phải hạ mình tự lái xe đến khách sạn đàm phán. Ai ngờ đâu đã đậu xe xong hết, cửa sổ xe lại bị người ta đập nát bét. Đầu sỏ gây tội cũng không thèm chạy đi. Hoắc tiên sinh lạnh nhạt quay đầu nhìn, ánh mắt lạnh băng, khuôn mặt tuấn tú như bao phủ một tầng sương. Một cặp nam nữ có vẻ là người yêu đang cãi nhau đằng kia. "Quách Tử Minh, anh muốn tôi phải chỉ thẳng ra đúng không?" Bạch Thanh Thanh không kiên nhẫn nói: "Lúc trước chúng ta đã nói rõ ràng, một khi anh phản bội, tôi và anh sẽ ngay lập tức cắt đứt, anh muốn nhắc lại bao nhiêu lần?" "Nhưng, nhưng em không về suốt một tháng......" Quách Tử Minh nghẹn đỏ mặt, nói lớn: "Anh là đàn ông bình thường, cũng có nhu cầu sinh lý, hơn nữa chúng ta đã quen nhau lâu như vậy, vẫn... Vẫn chưa..." Bạch Thanh Thanh châm chọc nói: "Anh không quản được thân dưới của mình, chọn ai cũng được, đâu cần phải đi tìm bạn gái cũ?" "Không phải, là do cô ấy tự..." Giọng nói Quách Tử Minh nhỏ dần đến khi không thể nghe được, đến nỗi anh ta cũng không thể biết mình đang nói gì. Bạch Thanh Thanh không nghe rõ, cũng không có hứng nghe, kéo va li định xoay người rời đi, bị Quách Tử Minh kéo lại rất nhanh. "Thanh Thanh, anh cầu xin em, tha thứ cho anh đi, anh bảo đảm sẽ không có lần sau." Không biết anh ta nghĩ đến gì đó, lập tức buông tay Bạch Thanh Thanh ra, luống cuống rút ví tiền, lấy hết tiền, thẻ, cuối cùng lại đơn giản nhét hết cả ví lẫn tiền vào lòng Bạch Thanh Thanh: "Số tiền còn lại đều cho em hết, anh không cần gì hết, sau này cũng bỏ hết, đến lượt anh đi công tác, đổi lại, đến lượt anh nuôi em..." Một tiếng "bộp" vang lên, Bạch Thanh Thanh quăng lại hết những thứ đó, ví da đập thẳng lên mặt Quách Tử Minh làm anh ta lùi lại một bước, tiền ví gì đó đều rơi hết xuống đất. Cô liếc Quách Tử Minh một cái, kéo va li bước đi. Hoắc tiên sinh đang nghiêm túc tự hỏi, anh nên gọi trợ lý nào đến đây để xử lý chiếc xe cho mình mới thích hợp. Nghe được một âm thanh giòn giã, tạp âm quanh quẩn bên tai cuối cùng cũng không còn, không nhịn được nhìn qua hướng đó. Người phụ nữ đang đi về phía anh rất phổ thông, quần áo bình thường, chỉ có tướng mạo có vẻ không tồi, nhưng Hoắc tiên sinh mỗi ngày đều được đủ loại mỹ nữ bày tỏ tình cảm, không để ý điểm này, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua người cô, dừng trên một đống tiền giấy đang bay bên kia. Hoắc tiên sinh cũng không nghe đôi nam nữ kia nói chuyện, mỗi khi anh tự hỏi gì đó đều sẽ tự động xem nhẹ tiếng động xung quanh. Nếu anh đoán không sai, số tiền này được thảy cho người phụ nữ lúc nãy, ví tiền rơi trên mặt đất cũng là của nam, người đàn ông đứng bên kia ăn mặc hàng hiệu, chắc là phú nhị đại. *(phú nhị đại: thế hệ thứ hai của gia đình siêu siêu giàu có, là "cậu ấm cô chiêu"). À, theo đuổi thất bại. Hoắc tiên sinh lạnh nhạt thu mắt. Không nghĩ rằng người phụ nữ kia đang đứng trước mặt anh. "Tiên sinh, xe của ngài là do tôi làm hư." Bạch Thanh Thanh đưa một tấm danh thiếp cho anh: "Nếu ngài muốn truy cứu trách nhiệm thì hãy gọi vào dãy số này." Hoắc tiên sinh "Ồ" một tiếng, không nhận lấy: "Xe của tôi rất đắt." Phụ nữ bình thường như cô không đền nổi. "Tôi sẽ bồi thường theo giá." Bạch Thanh Thanh đặt phương thức liên hệ vào xe anh, hơi gật đầu với anh, xách va li rời khỏi bãi đỗ xe ngầm. Thú vị. Hoắc tiên sinh nhìn bóng dáng của cô, khóe miệng cong lên tà tứ. Một người bình dân không ham mê tiền bạc, còn muốn bồi thường xe, không giống với những người đàn bà anh đã từng thấy. Hoắc tiên sinh có chút hứng thú, khó có được một lần vươn tay cầm tấm danh thiếp bỏ vào túi. Lần gặp mặt thứ hai còn nhanh hơn Hoắc tiên sinh nghĩ, thậm chí còn vượt ngoài dự đoán của anh. Buổi tối, Hoắc tiên sinh đứng trước cửa sổ sát đất trong nhà mình, tay cầm một ly rượu vang đỏ, yên lặng đứng đó, quan sát cảnh đêm của thành thị phồn hoa này. Cửa kính trong suốt phản chiếu lại ảnh của anh, áo tắm dài màu trắng lỏng lẻo trên người, che đi tám khối cơ bụng như ẩn như hiện, Hoắc tiên sinh quan sát một chút, vừa lòng kéo chặt cổ áo lại. Hôm nay Hoắc tiên sinh vẫn tràn đầy lực hấp dẫn như trước, là một tổng giám đốc bá đạo đủ tư cách. Anh thoáng ngửa đầu nhấp một ngụm rượu, mí mắt hơi rũ, lông mi hẹp dài hơi run rẩy, khuôn mắt góc cạnh có bóng đêm làm nền dường như trở nên nhu hòa hơn, dưới ánh đèn rọi xuống, đôi môi bị rượu vang nhuộm đỏ tản ra ánh sáng mê người... "Rầm!" Một tiếng vang lớn. Hoắc tiên sinh hoảng sợ, cả người nhanh nhẹn như báo nhảy lên, khi phục hồi tinh thần lại, hành động thật nhanh ngồi lên sô pha gần đó, dùng gối che kín lại lỗ tai. "..." Trời ạ, hù chết bổn tổng giám đốc! Đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng động trong dự đoán, Hoắc tiên sinh ngẩn ngơ, thật cẩn thận ôm đầu chui ra khỏi cái gối, nhìn trái nhìn phải, thấy không có động tĩnh gì khác mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc ngồi thẳng dậy, thuận tiện sửa lại áo tắm dài đã bị hỗn loạn do động tác vừa nãy. Không phải động đất hay sấm sét trong tưởng tượng, âm thanh lúc nãy là gì? Tổng giám đốc lãnh khốc không cần nghĩ những thứ này, Hoắc tiên sinh phản ứng trong một giây, nhanh chóng dẹp đi vấn đề lúc nãy. Khóe mắt nhìn thấy tấm danh thiếp trên bàn, duỗi tay cầm lên. "Bạch Thanh Thanh" "1xxxxxxxxxx" Ngoại trừ tên và phương thức liên hệ thì không còn gì khác. Dân thất nghiệp lang thang. Hoắc tiên sinh phán đoán rất nhanh. Cho dù cuộc sống khốn khổ vẫn không dao động trước khoản tài sản kết xù, thậm chí còn nhất định phải bồi thường phí sửa xe cho anh. Hoắc tiên sinh nghĩ nghĩ, sắp sửa bị tình cảm vẽ ra trong đầu làm cảm động phát khóc. Mặt anh không biểu cảm siết chặt danh thiếp, làm bộ mình không có bộ dáng đỏ mắt. Tổng giám đốc Hoắc mỗi ngày đều làm việc tốt hạ quyết định, mình sẽ không bắt con người đáng thương kia phải chịu trách nhiệm. Hôm nay, Hoắc tiên sinh vẫn là tổng giám đốc bá đạo làm theo ý mình. "Rầm", lại một tiếng vang lớn. Mời các bạn đón đọc Tổng Giám Đốc Lấy Nhầm Kịch Bản của tác giả Thời Tam Thập.