Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhà Thôi Miên Tà Ác Tập 3

Một thầy giáo phụ đạo tâm lý chết trong tư thế mất đầu và hai tay ngay tại chính ngôi nhà của mình ở khu tập thể của trường Đại học Long Châu. Cảnh sát phát hiện ở hiện trường còn có một nữ sinh viên bị nhốt trong một căn phòng khác bị khóa chặt trong suốt quá trình xảy ra án mạng. Sau khi được cứu ra, vì cú sốc tâm lý quá lớnmà cô gái không còn nhớ chuyện gì đã xảy ra. Làm thế nào mà La Phi có thể lấy được những thông tin vô cùng quan trọng từ cô gái này để giúp cho quá trình phá án? Liệu việc tiếp cận sự thật, đánh thức ký ức của cô gái ấy có phải là việc làm đúng đắn? Một nhà thôi miên cô độc, bất cần, tính nết khó ưanhưng năng lực chuyên môn rất mạnh được cảnh sát nhờ giúp sức để phá án. Tuy nhiên, trong quá trình hợp tác, cảnh sát nghi ngờ anh ta có dính líu tới những vụ án khác và đang lợi dụng đặc quyền khi làm việc với cảnh sát để thực hiện mưu đồ riêng. Rốt cuộc người đàn ông bí hiểm khó lường này là chiến hữu đáng tin cậy hay là một kẻ thù nguy hiểm nhất? *** Nói sao về Nhà Thôi Miên Tà Ác 3 đây nhỉ?!!! Thật ra cũng chẳng có gì khó nói, chốt lại là truyện này không hay và mình cũng không thích. Lý do mà mình đánh giá nó không hay thì nhiều lắm nên chỉ liệt kê vài ý gọi là thôi. Đầu tiên là cách kể chuyện của tác giả, một câu chuyện mà nó ít ở thì hiện tại hầu như toàn bộ giật lùi về quá khứ. Khi xem một truyện mà cứ phải đắm chìm trong hồi ức mà nhất là truyện trinh thám nữa thì chán và ngán lắm. Tại sao ư? Vì nó không tạo được cao trào và khiến câu chuyện tịnh tiến. Lý do thứ 2 là về mặt điều tra phá án của công an không có được bao nhiêu. Họ nói chung và La Phi nói riêng, cả đám hoàn toàn bị động. Bị động thì cũng được đi nếu họ giống phần 2 vẫn cố bơi quào để tìm hung thủ xoay trở cục diên, đằng này họ cứ phiêu ở hồi ức, phiêu đả xong thì như cao tăng ngộ đạo, kiểu ta đã ngộ ra rồi. Sau khi ngộ ra họ hay chính xác hơn là La Phi mò đến chỗ hung thủ, sau đó với thái độ nghiêm túc và lạnh lùng từ chối ăn nhậu thì hung thu tự ăn tự nhậu rồi tự khai ra động cơ giết, giết những ai, giết như thế nào vân vân và mây mây với một nùi lý do lý trấu dấm dớ (chắc cũng kha khá người sẽ bảo lý do rất nhân văn và đây ấp tình người nhưng xin lỗi đám đó k có tôi) rồi bắn La Phi 1 phát sau đó biến luôn. Còn nói về lý do hung thủ biến á hả thì ôi thôi cảm cmn động đến phát chửi. Lý do thứ 3 thì không phải La Phi ngu mà là tác giả xàm xí. Trong truyện này chi tiết xàm xí bug nhiều lắm, chỉ ghi chú lại 1 cái thôi vì ghi nhiều làm biếng: chuyện là vầy, sau khi bắt được thằng nhà thôi miên lưu manh tống giam. Thằng này khai vẫn còn giam giữ một cô gái ở nơi bí mật. Nó không chỉ chỗ cho La Ph, muốn cứu người thì nó sẽ dẫn La Phi đến tận nơi. Ok, đội ngũ dẫn độ đi cứu người gồm: La Phi, 1 ông bs tâm lý già, 1 cô nữ pháp y thực tập, 1 thằng công an tuần tra mới ra trường làm trợ lý cho La Phi và 3 công an trong đội. Đến nhà kho nơi giam cô gái thì vào k được do cửa khoá bằng khoá điện tử. Nếu muốn mở khoá thì phải dùng vân tay của thằng nhà thôi miên lưu manh. Lần này không cần mở còng tay vẫn sử dụng vân tay được nhưng vô kho gặp cô gái bị nhốt trong lòng sắc thì muốn mở lồng phải mở còng dùng vân tay. La Phi nghi ngờ thằng này có hậu chiêu, nếu mở còng là sẽ k xong nhưng vì muốn cứu cô gái nên La Phi chấp nhận phiêu lưu mở còng. Douma, La Phi xàm đinh vậy mà được lên làm đội trưởng cũng hay. Mở còng tay cho nó thì ta còng còng chân, rồi xích còng chân lên cổ ,dù nó có chạy được cũng bị hạn chế thời gian, khó khăn di chuyển. Mà vấn đề quan trọng ở đây là cô gái chỉ bị nhốt trong lồng thôi đâu có bị gài bom hẹn giờ hay bị nguy hiểm cần giải cứu liền. Đã là chuyện k gấp thì kêu đội cứu hộ lại, người ta có chuyên môn kỹ thuật sẽ làm nhanh gọn lẹ thôi. Lúc tôi nghĩ đến vụ đội cứu hộ tui cũng tự phản bác mình là có lẽ TQ k có đội này, hoặc điều động tốn kém lại ở xa… Vvv. Mie nó, vừa suy nghĩ bênh tác giả thì qua ngay trang sau khi thằng lưu manh chạy trốn thoát, La Phi gọi cho đội cứu hộ đội đến hiện trường chỉ chưa đầy 10 phút Và sau đó họ dùng máy cắt thủy lực cắt cái lồng sắc trong vòng 1 nốt nhạc. Ô hay, ban đầu sao k làm vậy đi. Mỗi một tổ chức đều có chuyên môn riêng, La Phi chỉ là cảnh sát hình sự, chuyện chính của anh là điều tra phá án. Án coi như là phá xong nhân chứng vật chứng đầy đủ thì chú tâm vào lấy khẩu cung đi chuyện giải cứu giao cho người khác khi đã biết địa điểm rồi. Nuôi ăn và trả lương đám cứu hộ làm gì khi anh giành hết chuyện của người ta. Nói thật, nếu La Phi mà chuyên nghiệp hành sự giống người lớn chứ k cần là hành sự như cảnh sát thi đố cha tg chơi dc plot twist ở khúc sau. Thằng thôi miên lưu manh khỏi cần được tẩy trắng cho mày ham đóng vai ác để làm chúa cứu thế, mày sẽ đen thui lút kiếp. Mấy cái trên là lý do tôi chê dở còn sau đây là lý do tôi không thích. Đơn giản, theo quan điểm sống của tôi, con người là phải sống vì bản thân mình trước. Tuy sống vì mình nhưng không được ích kỷ, nếu ai khốn khó giúp được thì giúp trong khả năng của mình, chứ đừng có tỏ ra là chúa rồi gánh hết lên mình như thế là vô trách nhiệm với bản thân, chỉ khi ta yêu ta thì ta mới yêu được người. Nói ngắn gọn lại là không đồng tình, k thông cảm, k hiểu và cũng không muốn thấu hiểu cái sự bảo vệ như shit của lão cảnh sát Dương. Và tôi cũng tự hỏi trên đời có bs làm cái gì mà ông k biết tìm bs để trị cho em bé đó. Không tìm được người này mình tìm người khác cứ kiên trì là được mắc gì chơi trò cực đoan giết tùm lum người rồi phụ tình cô người yêu. Thấy chưa cuối cùng thằng nhà thôi miên lưu manh biết chữa đấy, và liệu pháp thì dễ như bỡn. Đm, Chu Hạo Huy bị gì vậy, viết 1 câu chuyện với một lý do vớ vẩn. Mà thôi, chửi vậy đủ rồi, cũng nên khen 1 chút. Khen tác giả đã rất thành công trong việc muốn truyền tải cái mình muốn truyền tải đến người đọc (tôi đoán thôi). Tôi nói đoán là vầy, ngay đầu vô đọc truyện là tôi đã phản cảm con nhỏ Lưu Ninh Ninh rồi. Tôi nghi nó giết chứ k ai khác và đúng là nó thật. Tội ông thầy giáo vl. Còn thằng Phong Bình hay đúng hơn là Phó Dật Thông, tác giả luôn phơi bày sự xấu xa của nó nhưng tôi k hề thấy ghét mà tôi vẫn tin tưởng nó k xấu. Ban đầu chỉ là đoán nhưng cho tới khi Lương Âm gặp biến thái và được Đặng Yến tặng vòng ngọc trai là tôi chắc ăn như bắp Thằng Bình k hề xấu xa như nó thể hiện. Tên biến thái là ng khác. Cảm thấy khá vui khi đoán đúng, kiểu như Chu Hạo Huy cho mình một món quà nhỏ khi đọc truyện. *** “Đừng, đừng!” Cô gái vừa kêu lên những âm thanh chói tai vừa dang hai bàn tay nhỏ bé túm chặt lấy hai bên khung cửa. Cô dùng hết sức lực, khiến cho gân ở cổ tay nổi lên như thể muốn bật ra khỏi làn da trắng muốt. “Em cần phải vào đó!”, người nói câu đó là một người đàn ông. Ông ta đứng ở một bên cửa, ánh mắt toát lên vẻ rất phức tạp. Khi nói ra hai từ “cần phải”, giọng ông ta vô cùng kiên quyết, không cho phép đối phương có quyền được thay đổi. Cô gái cúi đầu, tránh ánh mắt của đối phương. Tiếng kêu gào và việc cố vùng ra vừa rồi đã vắt kiệt sức lực của cô, nên lúc này cô chỉ còn biết nói bằng giọng thổn thức trong nước mắt: “Em sợ…” Nói xong, cô lại ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông bằng đôi mắt mờ lệ với vẻ cầu xin. Người đàn ông vẫn không lay chuyển, ông ta nhắc lại: “Em phải vào.” Nói xong thì đưa hai tay của mình ra túm lấy hai cổ tay của cô gái. Cô gái biết đối phương muốn làm gì nên vội lấy hết sức để phản kháng, đáng tiếc là sức của cô quá yếu so với đối phương, đôi bàn tay bé nhỏ của cô trên khung cửa nhanh chóng bị kéo tuột ra. Cô gái ra sức vùng vẫy, đồng thời kêu lên tuyệt vọng: “Tôi không, tôi không!” Người đàn ông túm hai tay cô áp lên ngực đối phương, còn hai bàn tay to tướng của ông ta thì trùm bên ngoài, hình thành lên tư thế bốn bàn tay chồng lên nhau. Động tác đó dường như mang một ma lực rất đặc biệt khiến cô gái thôi khóc, dần dần lấy lại bình tĩnh. Lúc đó, người đàn ông mới hỏi bằng một giọng trầm trầm: “Em không tin tôi à?” Cô gái ngây mặt, chỉ có đôi cánh mũi là khẽ động đậy. Sau đó, người đàn ông khẽ đẩy một cái, cô gái đờ đẫn lùi mấy bước về phía sau cánh cửa. Người đàn ông buông hai tay, hai người tuy cách nhau chưa đầy một mét, nhưng đã có sự chia cách bên trong và bên ngoài căn phòng. Cô gái nhìn người đàn ông chăm chăm, mãi cho đến khi ánh mắt của cô bị ngăn lại bởi một cánh cửa gỗ đang khép dần. Cô sực tỉnh, vội nhào về phía trước, nhưng đáng tiếc cánh cửa đó đã hoàn toàn đóng lại trước mắt cô. Có chỉ còn biết úp mặt vào cánh cửa gô lạnh như băng khóc một cách tuyệt vọng. Ổ khóa của cánh cửa vang lên tiếng lạch cạch khe khẽ, đó là tiếng xoay của chiếc khóa. Tiếng động ấy mang đến cho cô một cảm giác sợ hãi rất lớn, dường như cô đang chìm xuống một vùng biển sâu không đáy, những làn nước biển lạnh giá xô đến bao quanh đè chặt lấy cô, khiến cô ngạt thở! Cô gái không còn sức mà gào thét, cũng không còn sức để vùng vẫy. Cô ôm tay ngồi xuống, từ từ co người lại ở bên cửa, rồi cắn chặt môi, cố kìm tiếng khóc, nhưng không sao ngăn được dòng nước mắt đang trào ra như suối. Đầu óc cô đã trở nên tê dại, thế giới tinh thần chìm xuống một vực sâu đen tối. Ở đáy vực đó, có một con quái vật đã ngủ yên nhiều năm từ từ ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt gớm ghiếc, đáng sợ. Mời các bạn đón đọc Nhà Thôi Miên Tà Ác Tập 3 của tác giả Chu Hạo Huy & Nguyễn Thị Thại (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lũ Chuột Cống Vùng Bronx - Jerry Cotton
Jerry Cotton là series truyện trinh thám hình sự tiếng Đức thành công nhất từ trước đến nay, do NXB Bastei-Verlag in và phát hành thường xuyên dưới dạng các tập truyện khổ A5. Tập truyện đầu tiên của series dưới nhan đề "Tôi truy tìm ông trùm ganster (Ich suchte den Gangster-Chef) ra mắt độc giả lần đầu vào năm 1954. Hiện giờ tập truyện Jerry Cotton số 3040 đang được phát hành. Toàn bộ số ấn phẩm của series đã được in là khoảng 850 triệu bản!. Delfried Kaufmann là người đầu tiên chủ trương phát hành và cũng là một trong các tác giả của series truyện. Jerry Cotton không phải là tên thật mà chỉ là nghệ danh chung cho hơn 100 tác giả (có ước lượng lên tới 150 - 180 tác giả) của series truyện trinh thám hình sự này. Jerry Cotton là một cảnh sát nguyện cống hiến cả đời mình cho cuộc chiến chống các băng đảng gangster. Với lòng dũng cảm và trí thông minh, anh đã chiếm trọn trái tim hàng triệu độc giả trên thế giới. Những tác giả đã từng tham gia viết các tập truyện này (Nguồn wiki): Heinz Werner Höber Thomas Jeier (bút danh Christopher Ross) Rolf Kalmuczak (bút danh Stefan Wolf,  tác giả của bộ truyện"TKKG") Walter Appel Martin Barkawitz Horst Friedrichs Friedrich Jankuba Helmut Rellergert (bút danh Jason Dark, tác giả của bộ truyện "Geisterjäger John Sinclair") Friedrich Tenkrat Manfred Weinland Một số tác phẩm của bộ truyện đã được xuất bản tại Việt Nam: Những Phiên Bản Phần Mềm Internet-Gangster - 2001 Làn Váy Mini Bên chiếc Xe Sang Trọng - 2001 Lũ chuột cống vùng Bronx - 2003, NXB Văn học xuất bản Cuộc Tình Cuối Của Chàng Cảnh Sát - 2005 Lương Tâm Và Tội Ác (Hêrôin Trong Nhà Trắng) - Hồ Sơ Hình Sự - 2005 Tính Nhầm Luật Chơi - Hồ Sơ Hình Sự - 2005 Cơn bão - 1997 Truy lùng tên sát nhân - 1998, NXB Văn học xuất bản Những đứa con của bố già - 1999, NXB Trẻ xuất bản Con tin tình nguyện - 1999 Địa ngục trên đỉnh núi - 2000 Viên cảnh sát báo thù - 2000 Ngàn dặm xa lộ hiểm nguy - 2000 Trò chơi đã hết - 2000 Khi sát thủ là hai người đẹp - 2001 Người đàn bà bí hiểm - 2001 Con gái cảnh sát sa lưới Amphetamin - 2001 Vụ tống tiền bí hiểm - 2001 Vị đắng Crack ma túy quỷ dữ - 2002 Tiếng kêu cứu giữa nửa đêm - 2002 Phi trường Kennedy ba giờ sáng - 2002 Biệt thự con tin - 2002 30 giờ và gã giết thuê - 2002 Một kịch bản đầy án mạng - 2002 Máu đỏ thuốc phiện trắng - 2003 Những nụ hoa Bangkok - 2003 Đường dây "gái gọi" - 2003 Sòng bài đặt cược - 2003 Sát thủ số 1 của công ty cổ phần giết mướn - 2003 ... *** ...Ở giữa căn phòng rất rộng có để một chiếc bồn tắm di động cỡ lớn. Bồn tắm hình tròn có đường kính tới ba mét. Cỏ và một vài cây cảnh duyên dáng khác được đặt trên thành bồn. Trên một chiếc kệ làm bằng thép đúc có để một chiếc tivi có màn hình cực lớn. Nó đang chiếu một đoạn phim hoạt hình thỏ Bugs Bunny và âm thanh được vặn hết cỡ. Con thỏ màu xám xanh với đôi tai dài ngoẵng đang tinh nghịch trêu chọc người đi săn nó, khiến anh ta phát điên lên. Với đôi cánh tay duỗi dài, một gã trai trẻ đang ngồi dựa vào thành bồn. Làn nước phủ đầy bọt của dầu tắm dâng đến ngang ngực gã ta. Miệng gã cười thật rộng và quan sát chúng tôi bằng vẻ thách thức. Chỉ còn thiếu điếu xì gà nữa thôi, tôi tởm lợm nghĩ thầm, là gã trông giống hệt tên Mafia bố gã. — Chuyện gì cho tôi vinh dự tới mức này? - Joe Manore thờ ơ hỏi và như tiện thể đưa tay gạt một núi con con những bọt tắm vướng bên trên vai gã xuống. Nhưng rồi gã thanh niên phát hiện ra Franca Lucano. Với một cái liếc xéo rất nhanh, gã quan sát cô gái Italia xinh đẹp. Sự hiện diện của cô gái trẻ tuổi đó có vẻ như khiến gã hơi bối rối. Thật nhanh, gã với tay về phía bộ phận điều khiển và tắt tiếng tivi. Ngượng ngùng, gã cười với nữ sĩ quan cảnh sát. — Chúng tôi tới đây để nói chuyện với cậu về bố cậu, Joe, - tôi nói và chìa chứng minh thư FBI xuống dưới mũi thằng bé, sau khi đã đút súng trở lại bao. - Chúng tôi biết là ông ta đang ở New York. Chúng tôi cũng biết là ông ta đã liên hệ với cậu! Trong lúc tôi nói, Phil lục soát các căn phòng. Chúng tôi muốn chắc chắn là không có một tay chân nào của Luigi Venza đột ngột nhảy ra hỗn hào. Lát sau bạn tôi nhanh chóng quay trở về và lắc đầu thật nhẹ. Nghĩa là nơi đây chỉ có chúng tôi với Joe Manore. ... Mời các bạn đón đọc Lũ Chuột Cống Vùng Bronx của tác giả Jerry Cotton.
Bộ Năm Lừng Danh Tập 1: Bộ Năm Trên Đảo Giấu Vàng - Enid Blyton
Enid Mary Blyton (11 tháng 8 năm 1897 – 28 tháng 11 năm 1968) là nữ nhà văn người Anh chuyên viết truyện thiếu nhi. Bà còn có bút danh khác là Mary Pollock. Bà là tác giả người Anh thứ hai lọt vào danh sách 10 nhà văn có tác phẩm bán chạy nhất. Vào năm 2008, Enid Blyton được bình chọn là nhà văn được yêu mến nhất, đứng trên cả tác giả của loạt truyện Harry Potter - JK Rowling và đại thi hào William Shakespeare. Enid Blyton nổi tiếng với nhiều loạt truyện dựa trên những nhân vật quen thuộc và dành cho mọi lứa tuổi. Sách của bà được ưa chuộng ở nhiều quốc gia trên thế giới, bán được hơn 600 triệu bản. Một trong những nhân vật nổi tiếng nhất của bà là Noddy trong quyển sách dành cho độc giả nhỏ tuổi. Tuy nhiên, các tác phẩm chủ đạo của Enid nằm ở dòng văn học phiêu lưu mạo hiểm dành cho thanh thiếu niên. Những bộ truyện thuộc thể loại này bao gồm Bộ Năm Lừng danh, The Secret Seven và The Five Find-Outers and Dog. Ngoài ra, bà còn viết truyện ngắn và thơ nhưng ít được biết đến hơn. Các tác phẩm của Enid Blyton đôi khi cũng có yếu tố phép thuật. Đến tận ngày nay, chúng vẫn được ưa chuộng ở Khối Thịnh vượng chung Anh và nhiều nước trên thế giới. Trong suốt 40 năm, bà viết gần 800 quyển sách và chúng đã được dịch ra gần 90 thứ tiếng. Đã hơn 70 năm trôi qua kể từ lần đầu được xuất bản, Bộ Năm Lừng Danh vô cùng sống động của Enid Blyton tiếp tục làm say mê hàng triệu bạn nhỏ trên toàn thế giới. Bộ sách đã nhiều lần được chuyển thể truyền hình, điện ảnh, hoạt hình, truyện tranh, kịch bản sân khấu, trò chơi điện tử. Thành công của loạt truyện Bộ Năm Lừng Danh giúp bà đứng trong hàng ngũ những nhà văn thiếu nhi kinh điển và cuốn hút nhất thế kỷ XX. Tác phẩm xuất bản tại Việt Nam: — Bộ truyện The Famous Five, 1942 – 1963 (Đã xuất bản ở Việt Nam với tựa Bộ năm lừng danh, NXB Hội Nhà Văn, Nhã Nam, 2011) — Bộ truyện Malory Towers, 1946 -1951 (Đã xuất bản ở Việt Nam với tựa Tòa tháp Malory, NXB Văn Học, 2010) TÁC PHẨM Trước khi có Internet, ti vi hay điện tử thì trẻ con chơi gì nhỉ? • Chúng tổ chức dã ngoại ngoài đảo, đi xe đạp lên núi, cắm trại trong thung lũng và đi bộ đường dài. • Chúng khám phá vô số nơi chốn thú vị như nông trại, lâu đài, hang động và những hành lang bí mật. • Chúng thậm chí còn chiến đấu với trộm cướp, bọn buôn lậu, bọn bắt cóc hay truy tìm kho báu cổ xưa. Cả một thế giới vui tươi, lấp lánh và kỳ thú đã hiện ra trên bước đường phiêu lưu của bộ năm can đảm: Julian, George, Dick, Anne và chó Timothy. Cốt truyện hấp dẫn với nhiều tình tiết bất ngờ, gay cấn, tiết tấu nhanh, khả năng nắm bắt và khắc họa tâm lý nhân vật tinh tế, nghệ thuật xây dựng những nhân vật mang tính điển hình... là những yếu tố tạo nên bộ sách thiếu nhi kinh điển làm mê đắm biết bao thế hệ độc giả trên toàn thế giới *** “Mẹ, đã có tin gì về chuyến đi nghỉ hè của nhà mình chưa ạ?” Julian hỏi trong bữa sáng. “Chúng ta sẽ vẫn tới vịnh Polseath như mọi năm chứ?” “Mẹ e là không được,” mẹ cậu đáp. “Năm nay chỗ ấy quả thực đã kín đặc rồi.” Bên bàn ăn sáng, ba đứa trẻ nhìn nhau thất vọng tràn trề. Chúng mê tít khu nhà ở vịnh Polseath. Bờ biển ở đó mới đáng yêu làm sao, tắm nắng ở đó mới tuyệt đến nhường nào. “Tươi tỉnh lên nào,” bố chúng lên tiếng. “Bố chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra chỗ khác hay không kém đâu. Dù sao thì năm nay bố mẹ cũng không đi cùng các con được. Mẹ đã báo với mấy đứa chưa?” “Chưa hề!” Anne đáp. “Ôi mẹ, là thật ạ? Mẹ không thể đi nghỉ với chúng con được sao? Năm nào mẹ cũng đi cơ mà.” “Ừ, lần này bố con muốn mẹ cùng tới Scotland,” người mẹ đáp. “Chỉ riêng bố mẹ thôi! Mấy đứa cũng đã đủ lớn để tự lo rồi nên bố mẹ nghĩ các con sẽ vui hơn nhiều nếu đi một mình. Nhưng giờ khi không đến vịnh Polseath được, mẹ quả thực chưa biết gửi mấy đứa đi đâu.” “Nhà chú Quentin thì sao nhỉ?” đột nhiên bố đề xuất. Quentin là em trai bố, chú của lũ trẻ. Chúng từng có dịp giáp mặt ông chú một lần và sợ chết khiếp. Đó là một người đàn ông cao lêu đêu, cau có, một nhà khoa học có tài, ngày đêm vùi đầu vào nghiên cứu. Ông sống cạnh biển - nhưng đó là tất cả những gì lũ trẻ biết về chú mình! “Chú Quentin á?” mẹ lũ trẻ nói, môi bậm lại. “Cái gì khiến anh tự dưng nghĩ tới chú ấy vậy? Em hoàn toàn không nghĩ là chú ấy thích có bọn trẻ quẩn chân trong cái nhà chật chội đó đâu.” “Ồ,” người bố đáp, “hôm nọ cô Quentin lên thành phố gặp anh bàn ít việc, và anh không nghĩ rằng cuộc sống hiện tại của họ thoải mái lắm đâu. Fanny nói cô ấy sẽ rất mừng nếu có một vài khách tới nghỉ ở nhà mình để có thêm đồng ra đồng vào. Nhà họ nằm ngay sát biển, em biết đấy. Có thể đó chính là nơi lũ trẻ cần. Fanny rất tử tế và cô ấy sẽ trông nom bọn trẻ đâu ra đấy.” “Vâng, nhưng bản thân cô ấy cũng đã có một đứa nhóc để mà chăm lo đúng không?” mẹ lũ trẻ đáp. “Xem nào, tên nó là gì nhỉ, một cái tên kỳ cục, à, Georgina! Con bé mấy tuổi rồi chứ? Khoảng mười một gì đó, em chắc thế.” ... Mời các bạn đón đọc Bộ Năm Lừng Danh Tập 1: Bộ Năm Trên Đảo Giấu Vàng của tác giả Enid Blyton.
Alex Morrow Tập 2: Bầy Ong Biến Mất - Denise Mina
“Bầy ong biến mất” là cuốn sách thứ hai nằm trong serie về thanh tra hình sự Alex Morrow. Cuốn sách có rất nhiều tầng mạch truyện đan cài. Độc giả được chạm trán với thanh tra Alex Morrow tại đám tang của cha cô, ngay sau đó phát hiện ra bản thân nhân vật chính cũng có những bí mật không muốn bị tiết lộ. Nạn nhân của cô là Sarah Erroll, với xuất thân danh giá và một số phận bất hạnh. Cô gái được nuôi dạy trong môi trường biệt lập với thế giới bên ngoài ở trường tư cho các cô tiểu thư nhà giàu, nhưng biến cố gia đình đã đẩy cô vào thế giới của gái gọi hạng sang, và số phận tiếp tay để cô rơi vào lưới ái tình với một gã triệu phú đốn mạt: Lars Anderson. Cô trở thành tình nhân kiêm thủ quỹ cho gã, để cất giấu những khoản tiền bẩn thỉu gã moi ra được từ đế chế tài chính ma quỷ do chính gã tạo ra. Một cô gái trẻ, xinh đẹp, con nhà giàu mà lại đi làm gái gọi và cất giấu 650 ngàn euro trong bếp, Morrow nhanh chóng nhận ra không ai ngoài cô quan tâm đến cái chết của cô gái tội nghiệp. Bởi thế cô quyết tâm tìm cho ra thủ phạm bất chấp những trở ngại do đồng nghiệp lười biếng, cấp trên kỳ thị và cả cái thai năm tháng gây ra. Trong quá trình điều tra vụ án Alex vô tình gặp lại bạn thanh mai trúc mã của mình là Kay Murray. Giờ Kay đã là bà mẹ đơn thân của bốn đứa trẻ vị thành niên, và hai trong số đó bị tình nghi có dính líu tới cái chết của Sarah Erroll. Trong lúc đó, tại một trường tư thục đắt giá, nam sinh Thomas Anderson bị gọi tới phòng hiệu trưởng và người ta lạnh lùng thông báo với cậu về cái chết của bố cậu. Nhanh chóng, tác giả hé lộ những tình cảm phức tạp trong con người cậu bé mười lăm tuổi trước những biến cố khủng khiếp nhất: gia đình cậu phá sản, bố cậu tự vẫn, em gái gặp vấn đề về tâm thần, mẹ cậu tiếp tục sống lãnh cảm như từ trước tới nay, và một người đàn bà lạ lùng gọi điện tới tự xưng là “người vợ kia” của bố cậu. Vượt ra ngoài không khí u ám, buồn thảm của cuốn tiểu thuyết, tác giả vẫn đề cao những nỗ lực của một người mẹ lương thiện, cố gắng đem lại cuộc sống tốt nhất có thể cho những đứa con mình, dù cô phải đơn độc chiến đấu chống lại cả xã hội đầy rẫy bất công. Một phần thưởng ngọt ngào dành cho cô là niềm tin đã được nhà văn gửi gắm vào phần lương thiện của con người. Bộ Alex Morrow gồm có:  Still Midnight (2009) The End of the Wasp Season (2010) - Bầy Ong Biến Mất Gods and Beasts (2012) The Red Road (2013) Blood, Salt, Water (2014) *** Denise Mina sinh năm 1966 tại Glasgow. Vì công việc kỹ sư của ông bố, gia đình bà trôi theo dòng chảy tìm dầu ở biển bắc trong những năm 70 của thế kỷ 20 khắp Châu Âu, từ Paris tới Hague, rồi London, Scotland và Bergen. Mười sáu tuổi, bà phải nghỉ học và làm nhiều công việc tay chân khác nhau như bồi bàn, phụ bếp, đầu bếp... Dần dà, bà ổn định với công việc chăm sóc người già và các bệnh nhân hấp hối. Ở tuổi hai mươi mốt, bà thi đỗ ngành Luật của Đại học Glasgow và tiếp tục học lên. Trong thời gian viết luận án tiến sĩ ở trường Đại học Strathclyde về đề tài bệnh tâm thần của các nữ phạm nhân, đồng thời giảng dạy môn Tội phạm học và Luật Hình sự, bà nảy ra ý định viết cuốn tiểu thuyết đầu tay. Cuốn sách được nhà xuất bản Transworld phát hành năm 1998, mang tên Garnethill. Cuốn Garnethill đã đoạt giải thưởng John Creasy Dagger của Hiệp hội các nhà văn viết truyện trinh thám cho cuốn tiểu thuyết đầu tay xuất sắc nhất sau đó. Đây cũng là cuốn đầu trong bộ ba tiểu thuyết Garnethill, Exile và Resolution. Cuốn tiểu thuyết thứ tư đứng độc lập, được đặt tên Sanctum (tạm dịch: Đất thánh) ở Anh và Deception (Lừa dối) ở Mỹ. Năm 2005, cuốn The Field of Blood (Cánh đồng máu) được xuất bản, đây là cuốn mở đầu trong bộ năm cuốn nói về sự nghiệp và cuộc đời của nhà báo Paddy Meehan trong phòng biên tập tin tức từ đầu những năm 80, qua các sự kiện trọng yếu của những năm 90. Cuốn thứ hai của serie này được xuất bản năm 2006, đặt tựa là The Dead Hour (Giờ tử) và cuốn thứ ba nối tiếp nó ra đời năm 2007. Bà cũng viết truyện tranh và là tác giả cuốn Hellblazer, serie John Constantine cho Vertigo trong một năm, sắp tới đây sẽ được xuất bản dưới dạng tiểu thuyết bằng tranh với tên gọi Empathy is the Enemy (Nhân từ là Kẻ thù) và The Red Right Hand (Bàn tay phải màu đỏ). Denise Mina cũng đã viết một cuốn tiểu thuyết bằng tranh độc lập về giết người hàng loạt và giá bất động sản mang tên A Sickness in the Family (Gia đình bệnh hoạn) sắp được nhà xuất bản DC Comics phát hành. Ngoài ra bà còn tham gia viết kịch, kịch bản cho BBC radio và đang viết kịch bản chuyển thể thành phim cho vở kịch Ida Tamson. Mời các bạn đón đọc Alex Morrow Tập 2: Bầy Ong Biến Mất của tác giả Denise Mina.
Lắng Nghe Trong Gió - Mạch Gia
Lắng Nghe Trong Gió - Tác phẩm đạt giải Mao Thuẫn 2008 của tác giả Mạch Gia đi sâu vào miêu tả những gì sâu sắc nhất thuộc về nhân tính và trí tuệ con người. Tác phẩm là câu chuyện về đề tài phản gián, phần 1 của Phong Thanh, mang đến cho người đọc những kiến thức mới mẻ về hoạt động của đơn vị làm công tác thu thập thông tin tình báo của Trung Quốc. Bằng những chi tiết ly kỳ, những logic chặt chẽ và cách kể chuyện hấp dẫn như một mê cung huyền bí, Mạch Gia đã đưa người đọc vào một không gian đóng đến cực độ và đột ngột mở ra những khả năng phong phú của câu chuyện. Từ Lắng Nghe Trong Gió đến Phong Thanh, Mạch Gia giống như một người điều tra tinh thần tài tình, từ những góc độ mà người khác không thể tưởng tượng, từ những chỗ tưởng chừng như đã kết thúc, ông đã đem lại những kì tích cho bạn đọc. Ông đã dùng trí tuệ của mình để đặt những bước chân vững chắc lên mảnh đất nhân tính của con người... *** Một người mười năm không gặp, bỗng một hôm gặp lại ở ngoài phố, hoặc một người không quen biết, bỗng một hôm trở thành bạn tâm giao, sau đấy cuộc đời anh như nước gặp nước, hoặc như nước gặp lửa, sự thay đổi không thể nào hiểu nổi bắt đầu xuất hiện. Tôi tin rằng, những chuyện như vậy ai cũng có. Tôi cũng có. Nói thẳng ra, quyển sách này bắt nguồn từ một lần gặp gỡ tình cờ của tôi. Cuộc gặp gỡ tình cờ này thật sự rất có ý nghĩa. Chuyện xảy ra vào mười hai năm trước, khi đó tôi còn là một thanh niên chưa đầy 30 tuổi, làm công việc bình thường, đi công tác chưa có tiêu chuẩn đi máy bay. Nhưng có một lần, sếp của tôi lên Bắc Kinh báo cáo công việc với cấp trên, nội dung báo cáo đã được viết trên giấy trắng mực đen, chỉ cần sếp dọc đường đọc đi đọc lại cho nhớ, khỏi cần tôi đi theo. Nhưng sau đấy cấp trên thay đổi ý kiến, muốn nghe báo cáo trực tiếp, sếp tôi lúng túng, vội vã triệu tôi “bay” tới, để tôi chuẩn bị tài liệu tại chỗ cho ông. Vậy là lần đầu tiên tôi được bước lên máy bay. Giống như các nhà thơ vẫn nói, nhờ vào sức mạnh của bầu trời, chỉ hai tiếng đồng hồ sau tôi đã đến Bắc Kinh. Sếp cuối cùng vẫn là sếp, ông ra tận sân bay đón tôi, tất nhiên không phải vì yêu quý gì nhau mà, chủ yếu là để tôi “nhanh chóng nắm bắt tình hình”. Nhưng vừa ra khỏi sân bay, một đồng chí công an rất ngang nhiên đứng chắn giữa chúng tôi, không cần hỏi lôi thôi, yêu cầu tôi đi theo anh ta. Tôi hỏi có chuyện gì, anh ta bảo cứ đi rồi sẽ biết. Nói xong, anh ta đẩy tôi đi, khiến vị sếp còn bối rối hơn cả tôi. Dọc đường, ông hỏi tôi có chuyện gì xảy ra, tôi đâu biết. Có thể khẳng định đây là cuộc “đưa đi” đầy bí mật, nếu không chỉ là chuyện nhầm lẫn. Tôi phải nhắc đi nhắc lại với “hai vị” công an tên tôi là Mạch Gia - Mạch là lúa mạch, Gia trong chữ gia đình, chứ không phải gia giảm. Thật ra, bố tôi đặt tên cho tôi trước tiên là do kém hiểu biết, không biết trên đời này có Thánh địa Mecca[1], thứ nữa để tỏ ra khiêm tốn, ông yêu cầu tôi phải khiêm tốn, vì ý nghĩa của hai chữ Mạch Gia, nói thẳng ra là đồng ruộng, là cày cấy, là nông dân, rất chất phác. ... Mời các bạn đón đọc Lắng Nghe Trong Gió của tác giả Mạch Gia.