Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Có Hợp Có Tan

Thể loại: Hiện đại Convert: ngocquynh520 Editor: stli Số chương: 10 Ngày đó anh hứa sẽ nhớ lời thề này cả đời. Ngày đó cô đã toàn tâm toàn ý tin tưởng anh. Đoạn tình cảm này sẽ theo hai người suốt một đời một kiếp. Nhưng hình như anh đã xem nhẹ nó? Hay là cô đã quá tin tưởng để nhận hết đau thương. Từng cùng thề ước, nghĩ rằng trói buộc anh bằng lời thề, anh đi không được bỏ không xong, nhưng vậy mà... Vậy để cô là người chấm dứt, giải thoát cho anh, sẽ không để anh vì cô mà oán giận.. Cũng vì cô yêu anh mà cam chịu tất cả, chỉ vì hạnh phúc của anh mà thành toàn cho tất cả. Mặc dù không thể nắm tay nhau đi đến cuối đời nhưng ít nhất cũng từ biệt trong vui vẻ. *** Có Hợp Có Tan - Lâu Vũ Tình Thể loại: Ngôn tình ngắn, ngược, SE Mới đọc xong quyển này, có lẽ thể loại truyện khá ngắn nên diễn biến hơi nhanh, may mà mình kịp đọc comment của một bạn về nội dung truyện nên khi đọc cũng hiểu, bản mình đọc lỗi edit khá nhiều, là kiểu kết buồn mình sẽ không đọc lại nhưng cũng để lại nhiều bài học. Dành cho bạn nào đọc không hiểu, thì nội dung truyện có nhắc tới ba cuộc tình, nam chính nữ chính, bác sỹ Dương và vợ sắp cưới, người tài xế gây tai nạn và cô người yêu mù. Nam chính kiểu trung tâm trong trường, đẹp trai học giỏi hội trưởng hội học sinh, nữ chính yêu âm thầm, nhạt nhoà, luôn bên nam chính, cái này giống hầu hết các bộ ngôn tình khác. Sau vài tình tiết thì hai người quyết định về chung nhà, hứa hẹn ai phản bội tình yêu sẽ chết trước, và kết quả là mối tình đầu của nam chính xuất hiện, nam chính vẫn yêu mối tình đầu, xong cũng yêu nữ chính, rồi lằng nhằng sao đi xe cùng mối tình đầu và gặp tai nạn chết. Nữ chính sau đó bị chấn động tâm lý, quên sạch quá khứ và sống như người không có linh hồn, từ đây cô gặp bác sĩ Dương, chính là người nam chính nhập hồn vào. Có điều anh ta bị ung thư không sống lâu được. Nam chính cố gắng chữa trị cho nữ chính, giúp nữ chính tìm lại chính mình và có thêm can đảm yêu lần nữa, vì anh không thể bên cô nên chỉ có thể buông. Và kết truyện là nam chính chết. Về bác sĩ Dương, anh này bị ung thư và chết, khi nam chính nhập hồn vào vẫn ở bên vợ chưa cưới của anh ta nhưng thờ ơ và quan tâm đến nữ chính, đến đoạn cuối mới nói cho cô kia biết mình không phải bác sĩ Dương, rằng đến khi chết bác sĩ Dương vẫn yêu cô ấy, cái này gỡ gạc chút là thực ra cô này đã đoán được từ trước nhưng vẫn muốn níu kéo gương mặt người yêu, nếu không hành động của nam chính hơi ích kỉ, dùng thân xác chồng chưa cưới của người ta đi ngủ với người khác, phản bội trong cả năm trời, lẽ ra nên nói từ đầu mới đúng, dù khá tàn nhẫn. Về người tông phải Hàn, tức nam chính, anh ta nhờ nữ chính đưa mắt cho người yêu mù trong bệnh viện, không nói gì cho cô gái kia, để cô gái kia hận anh. Nữ chính lúc đầu làm theo đóng vai người thứ ba, nhưng khi cô gái kia tìm đến cuối cùng nữ chính lại nói thật. Mình thấy cũng nên vậy, còn hơn để cô ấy suy nghĩ rồi sau lấy chồng có tình yêu mới và biết sự thật, như vậy ai cũng khó xử. Tóm tắt truyện xong, giờ là nhận xét. Vì là truyện ngắn nên có rất nhiều chi tiết khó hiểu. Như nam chính bảo không phản bội nữ chính, thì cô nữ phụ kia nói dối về cái thai sao, cái này không được đề cập tới. Về cái chết của nam chính, là do anh ta phản bội lời thề sao? Anh ta yêu nữ phụ, vậy mà khi sống trong xác bác sỹ Dương lại nói chỉ yêu nữ chính? Lúc sau hợp lý hơn, yêu nhất, ừ, nhất không phải duy nhất. Cái này cũng khá đời, vì sự thực thì chẳng ai dễ dàng vứt bỏ tình cảm, nếu một cuộc tình kết thúc trong tiếc nuối vẫn còn tình cảm không lạ, có điều với một đứa ảo tưởng về sự chung thủy như mình có hơi tàn nhẫn. Một chi tiết nữa là nam chính hẹn nữ chính về nói chuyện, có điều rốt cục nam chính muốn nói gì lại không đề cập. Theo như anh ta nói anh ta không phản bội nữ chính tức là không có vụ cái thai, vậy ngay từ đầu anh ta lựa chọn nữ chính rồi sẽ không có lí do gì đổi ý, và theo anh ta thì hôm đó không định đến nhà nữ phụ. Vậy tại sao đến và định nói với nữ chính việc gì nếu không phải là chia tay? Cái này tác giả không nói tới làm mình vẫn băn khoăn tới giờ. Đoạn đầu nói về nữ chính, kì thực đúng nghĩa tiểu tam. Cô ấy cô đơn nên khi gặp gỡ bác sĩ Dương, lúc này chưa biết là Hàn, hai người lên giường, sau biết là anh ta có vợ chưa cưới mà vẫn tiếp tục. Ừ thì nữ chính có chút vấn đề tâm lý, nhưng không phải không nhận thức được hành vi. Gắn vào tổng thể truyện thì thông cảm được, nhưng nếu đứng dưới góc độ đời, nếu không có những chi tiết chết đi sống lại, chỉ đơn thuần là một vị bác sĩ có ham muốn với bệnh nhân, thì cô ấy đích thị là kẻ thứ ba đúng nghĩa. Nên cá nhân mình không thực thích nữ chính lắm. Truyện ngoài nữ chính có ba nhân vật nữ như đã nói ở trên, trừ cô mối tình đầu đã chết kia thì điểm chung của những người còn lại là si tình tuyệt đối, dù nghĩ đối phương phản bội vẫn "nếu anh còn sống sẽ chúc anh hạnh phúc", "tôi chỉ muốn nhìn thấy anh ấy" vân vân mây mây. Bảo sao cuối cùng kết cục thua thiệt. Hai người nữ vô danh kia không nói vì chỉ nhắc qua, nhưng riêng nữ chính, đúng là luôn ở thế yếu. Truyện nhắc tới việc khổ sở của nam chính khi trái tim có một mà lại yêu hai người, có điều tim anh ta, không quản được thì chịu thôi, đến khi anh ta sống lại với hành động suy nghĩ cao đẹp lắm làm nữ chính quên mình, nhưng anh ta làm gì, làm nữ chính yêu mình, lên giường với người ta và bảo đừng coi anh ta là bến đỗ cuối cùng. Nói thì hay, vấp ngã một lần có khi chữa trị tâm lý xong nữ chính còn có thể yêu, vấp đến hai lần, ai mà có can đảm yêu đương chứ. Chốt lại thì không thích nhân vật trong truyện này, gắn ý nghĩa cao đẹp nhưng hành động đều là ích kỉ. Có điều suy nghĩ đơn giản chút theo ý muốn của tác giả thì cũng coi như một cặp đáng thương, ai dễ rơi nước mắt có khi cũng chảy được vài giọt. *** Trích đoạn truyện: một vài ý trung nhân đến miếu, không cầu con dòng không xin tiền giấy. Cả nhị quỳ trước thần cộng nhau lập lời thề độc, giả dụ ai thay dạ đổi lòng sẽ chết trước. ”Không hối hận?” Thề độc như thế. Cả nhì đứng dậy, cô khẽ hỏi, nhẹ nhàng phủi vết dơ bẩn dính bên trên đầu gối của tình nhân. ”Sẽ ko.” Hắn cười trả lời rồi ôm lấy vai cô. cô bé này đã mang tất cả giao cho hắn, nếu thật có một ngày hắn tệ bạc cô, hắn với phơi thay đầu đường thì sẽ sao, đó là hiệu quả hắn đề nghị nhận, hắn sẽ không còn ân hận. ”Em cũng như vậy.” Cô cười nhẹ, tựa gia đình bạn vào ngực hắn, an tâm tin yêu. Đọc thêm thể loại Truyện bách hợp H Ngày đấy, hắn vẫn kể cả đời này đã luôn ghi nhớ lời thề độc của chúng ta, cũng ngày đó, cô đem sự trong sạch của bản thân hoàn hoàn hảo chỉnh giao cho hắn, toàn tâm toàn ý tin cẩn họ đang gắn bó bên nhau một đời một kiếp. biển cạn đá mòn, địa lão thiên hoang, tình này vẫn giữ nguyên. 1 đời 1 kiếp! tỉnh giấc lại, tiếng thở dài sẽ như vẫn còn đấy vương vít nơi đầu lưỡi. khi còn trẻ thật ngây thơ cho rằng hoàn toàn có thể 1 đời một kiếp nhưng mà bất quá thời kì trôi qua, trãi qua làm phiền new nắm được, 1 đời một kiếp không suôn sẻ như cô sẽ tưởng. Bất quá chỉ mới mười năm, đã nhận thấy quá mệt mõi. Là hắn hời hợt, phiêu bạt đời sống quá ngắn? Tốt vẫn là bởi cô ngu ngốc, nên sai trái kéo cả 1 đời? Đọc thêm Truyện đam mỹ h sm hồ, tới lúc nào mới có thể cạn? Đá, cần bao lâu mới có thể mòn? Trăm ngàn năm qua, bao nhiêu người tình nhau cùng nhau thề hẹn, tuy nhiên với gia đình bạn làm sao ngơi nghỉ bên nhau đến hồ cạn đá mòn? Thiên không lão, ngày không hoang, nhưng số đông người tình nhau kia, hiện thời sẽ sống đâu? Cô cười nhạt, cười gia đình bạn cả tin, lời thề của nam nhi, mong hứa hẹn tử sinh mang nhau, kể thì tiện lợi, mà như thế nào quá âu sầu. ”Buông tay đi, hắn đã mất yêu cô.” một giọng nhắc trong cô vang lên. ”Anh yêu em, mà anh chẳng thể phụ cô ấy.” Lời hắn nhắc có cô cũng đồng thời vang lên trong tiếng thở dài. Thật ảm đạm cười, ngẫm lại sự sống sót của cô lại trở thành kẻ đồ 3 phá hoại tình cảm của thành viên gia đình không như. Đã thử thề non hứa biển, trói buộc hắn vào lời thề, làm cho hắn đi ko được, làm việc cũng ko xong. ”Hướng Vãn.” Hắn luôn hiểu cô bằng giọng ôn nhu ấm áp độc nhất vô nhị “Đừng suy nghĩ rộng lớn.” Hắn trấn an cô. Hắn nói: “Không với người trong gia đình khác, chỉ với mình em.” Đọc list Truyện đam mỹ sinh tử văn mà, nếu như quả tình chỉ mang các bạn cô, tại sao nụ cười của hắn càng ngày càng cô tịch, đương đầu sở hữu cô càng lúc càng miễn cưỡng, còn mang theo vẻ thua thiệt? nếu như rất thật không yêu một chúng ta không như, sao lại giấu cô đầy đủ chuyện hắn làm? ”Đừng khóc, đừng cần dùng nước mắt cáo giác tôi.” một giọng nói yếu đuối khác vang lên giống như là đang thổn thức trước nỗi đau. Vươn tay vuốt qua gối kế bên nóng hổi, lạnh tới nỗi làm tim cô hoảng hốt. Kiếp này, lời thề đó chỉ từ 1 mình cô giữ, còn hắn đã để 1 cô gái khác tiến vào tim người thân. Thật ra, cô biết hầu như đêm ko về hắn đã nơi nào. Cô mở đầu sợ đêm dài đăng đẳng, sợ loại sâu hun hút của đêm đen. 1 Ánh sáng loé lên giữa trời đêm yên ắng, ngắn ngủi soi sáng một góc buồng, ngay tiếp đến ngay cả thuỷ tinh của cửa dổ cũng chấn động. Là sấm tiến công sao? Cô ngồi dậy, đi chân ko tới xuất hiện sổ, gió thổi khiến rèm cửa bay phấp phới như 1 vũ điệu, mưa lớn bằng hạt đậu rơi xuống bệ cửa sổ, thảm xung quanh cũng ướt thành 1 mảng. Mưa béo tới nổi tấn công vào người đau rát. Sẽ lâu không có cơn mưa làm sao béo vậy đó. Đọc thêm truyện sắc ”Hướng Vãn, tối nay đợi anh, anh với chuyện ý muốn kể rõ có em.” Sáng nay, trước lúc ra khỏi cửa hắn đã nhắc có cô rất nhiều lời này. Cô lặng ngắt không đề cập gì. ”Quỳ trước thần thốt lời thề độc, ai bội nghịch đang chết trước......” Cô mặc niệm, nhị hàng nước mắt chảy xuống bên má. Hắn còn nhớ hay không, còn nhớ đã thử đề cập sẽ không còn chối bỏ lời thề? vang lừng trong lòng, người trong gia đình nam nhi của cô đã hết yêu cô nữa, thiếu đi giữ lời thề của họ... Toàn cục, toàn thể đã hết sự quan trọng nữa rồi. Tiếng chuông laptop vang lên phá vỡ màn đêm tĩnh lặng, đã từng tiếng vang vọng khắp căn nhà. Chuyện gì đã đến ước ao tránh cũng ko được. Cô luân chuyển mọi người, lau đi nước mắt, hít 1 hơi thật sâu, cầm laptop nghe máy. Theo dõi tiếp truyện tại trang web gọi truyện trực tuyến miễn phí truyen24.com. Chúc độc giả truyện vui vẻ! Mời các bạn đón đọc Có Hợp Có Tan của tác giả Lâu Vũ Tình.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Giang Sơn Tươi Đẹp
Giới thiệu: Mười năm trước: Nàng từ hiện đại vượt thời gian đến một thế giới xa lạ, hết lòng trợ giúp cho người mình thương yêu thống nhất giang sơn, nào ngờ ngược lại phải nhận lấy sự phản bội còn phải bỏ mạng nơi vách núi… Mười năm sau: Hồn nàng về nơi chín suối, nhưng sau đó được sống lại trong một lớp vỏ khác… Vì báo thù, nàng lại tiếp tục phò trợ cho ‘nam sủng’ của mình đoạt lấy đế vị… Nhưng số mệnh đã định cho ‘nam sủng’ mang "Sao Đế Vương", há có thể đơn thuần chỉ là một ‘nam sủng’? Mười năm một giấc chiêm bao, từ thời khắc tỉnh dậy cũng chính là lúc bắt đầu cho một thời đại mới thuộc về nàng... Mới hôm qua còn bị ràng buộc bởi oán thù, sáng nay lại tay trong tay bình định thiên hạ… Vì báo thù, nàng không tiếc công sức dốc lòng phò trợ ‘nam sủng’ đoạt thiên hạ! Giang sơn cao vời vợi, ai sẽ là người cùng nàng nắm tay bên nhau tới bạc đầu? Cái chết và sự sống, quá khứ và hiện tại… Trải qua bao chông gai gập ghềnh, đến bao giờ ta và chàng mới có thể được nhìn thấy nhau…   Truyện viết về cuộc sống sau khi trùng sinh của nữ chính Tiêu Như Thanh. Nàng vốn là người của hiện đại sau khi xuyên không về nhập vào thể xác của con gái út vô dụng của Tiêu tướng quân. Với tài năng, trí thông minh và vốn kiến thức của hiện đại, nàng đã trợ giúp đế vương Đông Việt quốc Sở Nghiệp Kỳ xây dựng đất nước phồn hoa, quân đội hùng mạnh. Cứ tưởng rằng sẽ có thể hạnh phúc bên Sở Nghiệp Kỳ nhưng không ngờ rằng bạn tốt của mình là Quách Tuệ Nguyệt (cũng là người xuyên không) vốn thầm yêu Sở Nghiệp Kỳ không cam lòng mà nhẫn tâm đẩy nàng xuống vực sâu không đáy. Sở Nghiệp Kỳ vốn đa nghi lại bị âm mưu của Quách Tuệ Nguyệt che mắt, vứt bỏ nàng dưới đáy vực 10 năm ròng rã cho đến khi hơi thở nàng tàn lụi trên cõi đời. Cứ nghĩ rằng sẽ như thế mà chết đi nhưng ông trời đã cho linh hồn nàng nhập vào thể xác của Nữ Hầu Nam Chiêu An Ninh Hề. Nàng trở nên lạnh lùng trầm ổn, luôn thầm nhắc nhở mình mối thù năm xưa. Nàng bắt tay xây dựng Nam Chiêu trở nên hùng mạnh hơn với mục đích không cho Sở Nghiệp Kỳ thống trị thiên hạ. Nàng đã gặp Tri Ngọc, một vị nam sủng của Nữ Hầu, được Nữ Hầu trước kia cứu thoát khỏi nguy hiểm và đưa vào cung dưỡng thương. Lại nói về Tri Ngọc, chàng không phải là một nam sủng bình thường, chàng còn mang trên mình sao Đế Vương, thân thế hiển hách, chỉ vì gia tộc mà phải tha hương nơi xứ người. Chàng mang trên mình nỗi đau gia đình, trách nhiệm nặng nề của cả dân tộc. Trước kia chàng là người lạnh lùng, ít nói, nhưng sau khi vào hoàng cung Nam Chiêu thì chàng trở thành người ôn nhu, dịu dàng hơn ai hết, thanh tao, thoát tục tựa như trích tiên. chàng gặp Ninh Hề túc trí đa mưu, nàng trước bảo vệ chàng chu toàn, sau giúp chàng đoạt lấy giang sơn, kề vai sát cánh, mạo hiểm tính mạng vì chàng. Chàng hiểu ra mình đã thích vị Nữ Hầu này rồi nên quyết tâm theo đuổi nàng. Hai nhân vật chính tuy được buff nhưng không quá đà, ngược lại vẫn rất chân thật. Hai người không hề hoàn hảo, nàng tuy tài giỏi nhưng vẫn gặp sai sai lầm suýt mất mạng, mưu lược tài tình nhưng vẫn bị người khác tính kế, chàng tuy dũng mãnh, thiện chiến nhưng vẫn có lúc phải chật vật chạy chốn, thương thế nặng nề mà khoanh tay chịu trói. Truyện xoay quanh bối cảnh tranh đoạt thiên hạ là chính nhưng vẫn không thiếu tình cảm ngọt ngào, nam chính thâm tình nhưng nữ chính là người mơ hồ về tình cảm của mình nên khiến anh khá mất công mất sức mới ôm được mỹ nhân . Những lúc chị khó khăn nhất anh luôn bên cạnh chị, chỉ cần 1 câu nói "Nàng còn có ta", "Có ta ở đây rồi" mà khiến chị động tâm với anh từ lúc nào không hay. Đối với mình cái kết của chuyện khá bất ngờ cùng một chút hụt hẫng, chỉ là một lời hứa hẹn nhưng đã tỏ rõ tâm ý của hai người. Truyện đã hoàn khá lâu nhưng chưa thấy ai review nên mình cũng muốn giới thiệu với mọi người. Hi vọng mọi người sẽ thích, hãy đọc và cảm nhận nhé!!! Cảm ơn vì đã đọc!! *** Trên bàn gỗ hoa Lê vàng, trầm hương lượn lờ lan tỏa trong ấm lô, mây mù bốc lên như cơn gió thoảng nhẹ. Ánh nắng ban mai chen nhau chiếu vào khe hở của khuông cửa sổ khắc hoa. Đối diện một cái bàn cách đó không xa, bức rèm thủy tinh đung đưa buông rũ xuống nền đất, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, nơi ấy càng thêm bừng sáng lấp lánh. Đây là căn phòng rộng lớn gần như trống trải nhất cung điện, lúc này mọi nơi mặc dù đứng đầy cung nhân, nhưng bầu không khí lại vô cùng yên tĩnh. Ai nấy đều đang nín thở trầm ngâm, xuôi tay đứng ngay ngắn, nhưng tầm mắt không theo quy cũ đều đồng loạt nhìn chằm chằm chiếc giường gỗ khắc hoa phía sau bức rèm. Nói đúng hơn là bọn họ đang nhìn bóng người ở trên giường. Cửa điện đột nhiên hơi hé mở, một chú mèo con toàn thân trắng muốt tròn trịa như quả cầu lách vào giữa khe cửa, kêu meo meo hai tiếng, nó rất nhàn hạ nhởn nhơ đi dạo một vòng quanh điện, thế nhưng không có một cung nhân nào dám bước lên đuổi nó đi. Chú mèo con dường như rất bất mãn vì không ai để ý tới nó, bỗng chốc nó chạy về phía ngoài cửa lao vào một vòng tay trắng nõn trơn mịn, hành động này của nó đã phá vỡ sự yên tĩnh vắng lặng ban nãy. Chủ nhân đôi tay ấy là một phụ nhân tuổi độ bốn mươi, bà bế mèo trắng nhỏ đứng dậy, cung trang màu nâu đỏ theo động tác đơn giản đó xòe rộng ra, chất liệu vải thì trơn mượt như nước, có thể thấy được nó cao quý cỡ nào. Hàng lông mày kẻ đen của phụ nhân nhíu lại, ánh mắt lo lắng liếc nhìn cửa điện, sau đó quay đầu đi, trên gương mặt đẹp đẽ cao quý chỉ có sự bất an, nói với người ở phía sau: "Lang thái phó, ông nói xem lần này Ninh nhi có thể qua nổi không?" Người đứng phía sau được gọi Lang thái phó là một nam tử trên dưới năm mươi, diện mạo nho nhã, mặc dù râu tóc đã hoa râm, nhưng vẫn có thể thấy được khi còn trẻ cũng là người tuấn tú thanh tao. "Thái hậu không cần lo lắng, quân thượng chắc chắn sẽ bình an vô sự." Nói thì nói thế, nhưng thần sắc trên mặt đã bán đứng sự lo âu ở trong lòng ông. Thái hậu ôm mèo trắng nhỏ vào lòng, một tay vô thức vuốt ve nhè nhẹ bộ lông của nó, nhưng tầm mắt lại liếc về hướng cửa điện, "Ngự y nói, nếu hôm nay không thể tỉnh lại, thì con bé sẽ...." Nói xong, sắc mặt bà chuyển sang bi thương, trong mắt giăng đầy sương mù, hơi nước từ từ ẩn hiện. Lang thái phó thở dài một tiếng, "Thái hậu không cần lo ngại, người hiền có trời phù hộ, quân thượng tất nhiên sẽ gắng gượng qua được ải này." Thái hậu chớp chớp mắt, ép nước mắt chảy ngược vào lòng, hít một hơi thật sâu nhìn về phía Lang thái phó, lắc đầu nhè nhẹ nói, "Cũng tại đứa nhỏ này quá mức tùy hứng, chỉ vì một tên nam sủng mà biến mình thành ra thế này." Lang thái phó nghe lời này thì mặt lộ vẻ lúng túng, ho nhẹ một tiếng, "Thái hậu nói vậy là sai rồi, người đó...À, là nam sủng ấy, người này cũng không phải người bình thường, mà chính là Lục công tử của Đông Việt, đệ đệ ruột của đương kim Đông Việt vương." Mời các bạn đón đọc Giang Sơn Tươi Đẹp của tác giả Thiên Như Ngọc.
Hôm Qua Vui Vẻ
Trước khi đến với câu chuyện này, chúng ta cần tìm hiểu một khái niệm khá mới lạ trong hôn nhân là DINK. Đây là một từ được viết tắt từ cụm từ Double Incomes No Kids, có nghĩa là “gấp đôi thu nhập, không con cái”, ý muốn chỉ những cặp vợ chồng kết hôn nhưng không có con hoặc không muốn có con. Khái niệm này khá phổ biến ở phương Tây, nhưng đối với văn hóa châu Á vẫn còn mới lạ.   Tại sao chúng ta cần biết khái niệm này trước khii tìm hiểu nội dung câu chuyện? Bởi vì mọi vấn đề phát sinh trong cuộc hôn nhân của Đới Hiến và Đinh Tam Tam đều xoay quanh vấn đề này.   Đới Hiến là sĩ quan quân đội, là con nhà tông chính hiệu, ngoại hình vô cùng anh tuấn, mạnh mẽ rắn rỏi và cực kỳ nam tính. Đinh Tam Tam là bác sĩ chuyên khoa ngoại thần kinh, dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ, năng lực chuyên môn xuất sắc, khí chất hơn người.   Cuộc hôn nhân của họ là mơ ước của biết bao người. Thế nhưng, chỉ sau 2 năm gắn bó, họ lại ly hôn.   Người bên ngoài không hiểu nguyên do, ngay cả Đới Hiến cũng không biết, bởi vì lý do Đinh Tam Tam đưa ra chính là, cô không chịu được áp lực phải sinh con từ gia đình hai bên.   Ban đầu, Đới Hiến cho rằng, chỉ là cô bướng bỉnh ngang ngược mà thôi, chiều cô một chút, sau này thông suốt rồi thì ráp lại là xong, anh tự tin cho rằng, sẽ không có một ai yêu cô hơn anh, cũng sẽ chẳng có ai phù hợp với cô hơn anh.   Nhưng dường như Đới Hiến đã lầm. Sau khi ly hôn, Đinh Tam Tam vô cùng dứt khoát chặt đứt tơ tình, không cho hai người bất cứ cơ hội nào. Cho nên Đới Hiến cũng không có cách nào khác, đành phải rời đi. Cho cô thời gian, cũng là cho bản thân anh một cơ hội.   Một lần rời đi này, mất hai năm. Không biết Đinh Tam Tam thế nào, nhưng Đới Hiến thì vẫn vậy. Ngoài mặt anh xem như không có gì, nhưng trong lòng vẫn dậy sóng. Cuối cùng, trong lúc bị thương khi làm nhiệm vụ, anh kiên quyết phải chữa trị tại bệnh viện mà cô đang công tác. Mọi chuyện lại lần nữa bắt đầu, hay nói đúng hơn là bây giờ mới chính thức bắt đầu.   Đới Hiến hiểu rõ bản thân, cũng hiểu rõ cô. Hai năm sống cùng nhau, anh đã dành hết yêu thương trong cuộc đời mình cho cô gái lạnh lùng này. Anh cam chịu làm một anh chồng “thê nô”, ban ngày anh dũng chiến đấu, tối về lăn lộn giặt giũ nấu cơm.   Quan điểm của anh chính là đôi tay của cô là vàng là ngọc, chỉ dùng để cầm dao mổ cứu sống bệnh nhân, còn bản thân anh thô lỗ cục súc, cầm dao làm bếp cũng như cầm súng, đều là chém giết thì có gì khác nhau.   Chính vì sự “phục vụ" vô cùng tận tâm đó, Đinh Tam Tam dù cho trong lòng có tiếc nuối, cũng không thể nhẫn tâm níu kéo anh. Anh tốt như vậy, anh xứng đáng có một cuộc hôn nhân trọn vẹn.   Ai cũng cho rằng, Đinh Tam Tam quá lạnh lùng, gen của cô và Đới Hiến tốt như vậy, cớ gì lại cứ không muốn sinh con? Không ai hay biết, để làm ra được quyết định như vậy, cô đã dằn vặt đến thế nào. Bản thân cô có tư tưởng tiến bộ, cô muốn DINK là chuyện dễ hiểu, Đới Hiên cũng rất thông hiểu cho cô.   Nhưng hoàn cảnh gia đình anh truyền thống như vậy, rất khó thuyết phục người lớn. Nếu chỉ là vấn đề về tâm lý, ai cũng hy vọng đến một lúc nào đó Đinh Tam Tam sẽ thay đổi. Nhưng bản thân cô biết là không thể, bởi vì cô không muốn có con, vừa là tâm lý, vừa là sinh lý. Cơ thể cô và Đới Hiến, không phù hợp để có con.   Đinh Tam Tam muốn giải thoát cho anh, bằng lòng thử một mối quan hệ mới. Nhưng rất tiếc, cho dù lý trí tỉnh táo đến mức nào thì trái tim vẫn luôn thành thật. Khi Đới Hiến bắt được một khoảnh khắc cô lén lút đau lòng cho anh, anh đã không thể buông tay được nữa.   Giống như thời điểm bắt đầu, Đới Hiến lại lần nữa theo đuổi cô, mặt dày vô sỉ còn hơn ngày xưa. Tất nhiên, Đinh Tam Tam vốn không có năng lực cự tuyệt anh, lại lần nữa rung động vì người đàn ông này.   Tình huống bây giờ đã khác xưa, họ có 2 năm sống cùng nhau, 2 năm chia xa để hiểu sự quan trọng của đối phương trong lòng mình và thêm một bí mật được hé lộ. Cuối cùng, Đới Hiến cũng đã hiểu tại sao ngày đó bóng lưng của cô lại có thể lạnh lùng như vậy. Là bởi vì anh không nhìn thấy phía trước, chính là khuôn mặt đầm đìa nước mắt của cô.   Những khúc mắc được giải toả, Đới Hiến bằng sự kiên trì và quyết tâm của mình, một lần nữa mang Đinh Tam Tam về bên cạnh mình. Tuy rằng quãng đường vô cùng gian nan trắc trở, nhưng anh chính là một quân nhân quả cảm, thấy chết không sờn, thấy Đinh Tam Tam không sợ.   Vì anh biết rõ, sự lạnh nhạt của cô chỉ là vỏ bọc, cô gái này có một trái tim vô cùng nóng bỏng, sẽ vì anh mà đau đớn một mình, sẽ vì anh mà chấp nhận nhìn anh hạnh phúc bên người mới.   Nhưng cuối cùng, Đinh Tam Tam lại nhận ra, cô không có cách nào rời bỏ người đàn ông này. Cho dù tỷ lệ chỉ là 25%, cô cũng muốn cho bản thân một hy vọng.   Chồng à, nếu như trên đời này còn có người nào tốt hơn anh, vậy thì đó chỉ có thể là giấc mơ mà thôi.   “Vợ ơi, sau này em phải đối xử tốt với con giống như với anh nhé.”   “Em không làm được.”   “Sau này bé con sẽ tìm được người yêu nó giống như em yêu anh, tình yêu độc nhất vô nhị này sẽ do người đó trao cho nó.”   “Tình yêu em trao cho anh không giống với bất kỳ ai, bao gồm cả bé con này.”   Đây chính là tình yêu của Đinh Tam Tam dành cho Đới Hiến, không nồng nhiệt, không thể hiện, nhưng có thể len lỏi vào từng tế bào. Yêu một người không khó, nhưng từ bỏ quan điểm sống của bản thân, chấp nhận bào mòn bản thân để trở thành là một phần trong cuộc đời của ai đó, cần có một trái tim dũng cảm như Đinh Tam Tam và Đới Hiến. ____   " ": Trích từ truyện   Review by #Lâm Thái Y - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Thành phố B, Bệnh viện Nhân Dân số 1, trong phòng phẫu thuật số 3 của khoa ngoại [1] đẩy vào một bệnh nhân đặc biệt. [1] Khoa ngoại: là phân ngành trong y khoa liên quan đến điều trị bệnh hoặc tổn thương bằng phẫu thuật. Phẫu thuật là các thủ thuật dùng trong ngoại khoa để chữa bệnh hoặc chẩn đoán bệnh. Người bị thương là một bé trai ba tuổi tên là Đậu Đậu, bởi vì lúc chơi đùa không cẩn thận cầm một chiếc đũa dài 11 cm xuyên qua lỗ mũi bên phải cắm vào xương sọ, ban đầu phụ huynh không chú ý, chỉ cho rằng đứa bé bị chảy máu mũi, mãi đến đêm hôm đó nảy sinh chuyện đi tiểu không thể khống chế và hôn mê nông [2], mới đưa vào bệnh viện. Chụp CT [3], phát hiện trong đầu đứa bé có vật lạ, vật lạ từ lỗ mũi bên phải tiến vào trong đầu, mãi cho đến đỉnh hộp sọ. [2] Hôn mê nông: không phản ứng trên hành vi, chỉ khi bị kích thích mạnh mới tỉnh lại, ngừng kích thích thì bệnh nhân trở về trạng thái không phản ứng nhưng đồng tử không biến đổi, các phản xạ đều tồn tại, sinh mệnh ổn định. [3] Chụp CT (CT - Scanner): là kỹ thuật dùng nhiều tia X-quang quét lên một khu vực của cơ thể theo lát cắt ngang phối hợp với xử lý bằng máy vi tính để có được hình ảnh 2 chiều hoặc 3 chiều của bộ phận cần chụp. Bác sĩ phẫu thuật chính là một người phụ nữ cao gầy, cô mặc trang phục phẫu thuật, đi xong găng tay, nhìn kỹ phim chụp CT treo trên tường, hỏi, "Thợ cắt tóc đến chưa?" "Anh ta vẫn chưa đến." Phụ tá nói. "Không đợi được nữa, tự chúng ta ra tay đi." Bác sĩ nữ đi tới nói. Bác sĩ nữ này tên là Đinh Tam Tam, năm nay 28 tuổi, là Phó giáo sư trẻ nhất trong bệnh viện, trình độ nghiệp vụ hạng nhất, luận văn nhiều lần được đánh giá xuất sắc, đề tài y học nghiên cứu trước đó cũng thu được không ít sự quan tâm ở trong và ngoài nước, là một ngôi sao mới đang lên của giới y học. "Cô giáo Đinh." Cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra, một cô gái tươi sáng có mái tóc ngắn đứng ở cửa, cô ấy mặc trang phục phẫu thuật, sắc mặt hơi hoảng hốt. (T không thích để Đinh lão sư nên chuyển thành cô giáo Đinh) Mời các bạn đón đọc Hôm Qua Vui Vẻ của tác giả Hà Cam Lam.