Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tâm Ý Thành

Thể loại: Cổ đại vương triều hoàng thất, tình cảm lãng mạn, sủng... Số chương: 12 (full) Giới hạn độ tuổi: 13+ (có vài chương gắn mác 18+) Nội dung chính của câu chuyện xoay quanh  về một thất vương gia tài mạo song toàn,nhưng đáng tiếc không có số làm đế vương cũng vì thế mà ngày từ khi còn nhỏ có đến lớn thì lúc nào cũng luôn phải nhường mọi thứ cho hoàng huynh của mình, người mà sau này trở thành vua nước Bắc Đại. Cho đến ngày kia, ngài mới chợt nhận ra: Thứ gì cũng có thể nhường, nhưng người nữ nhi đó thì không thể!  Ai cũng có một "Tâm ý thành". Trên đời này, việc khó nhất chính là hiểu rõ lòng mình muốn gì. Hiểu được rồi, nhưng để bảo vệ và giữ vững thì còn khó hơn rất nhiều. Đến bao giờ, vị vương gia lãnh ngạo ấy mới hiểu được "Tâm ý thành" của chính mình...? - ----------------------- Ai nắm vai ta, xua đi một đời vắng lặng? Ai gọi tên ta, xóa đi một kiếp tủi hờn? Nắm lấy tay người, đi qua một đời phẳng lặng.  Gọi trái tim người, chở che một kiếp lênh đênh. (Nhất Độ Quân Hoa) *** Ân Kiện đã chuẩn bị xong xe ngựa, kể cả hành trang và những thứ quý giá vì sẽ có một chuyến đi dài, thật dài. Hắn quay qua thì trông thấy cảnh vương gia đang kéo chăn đắp cho Tô Khiết khỏi lạnh, nàng nằm ngủ bên trong xe. Ngài nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, đôi mắt phẳng vặng phản chiếu yêu thương cùng nỗi bi thương. - Ngài làm như vậy với vương phi, liệu có bất công không? Trình Khâm hiểu Ân Kiện đang đề cập đến chuyện giấu Tô Khiết việc ngài bị trúng độc và không cho nàng ở cạnh ngài vào giây phút cuối cùng. - Sự việc xảy ra quá cấp bách, ta không còn lựa chọn. Nếu biết chuyện, Khiết Khiết nhất định không muốn rời khỏi vương phủ, và nếu vệ quân triều đình ập đến thì đã quá trễ, có thể ta và cả nàng ấy đều sẽ chết! Ta không muốn Trình Sở đạt được mong muốn, cả đời này hắn đã tước đoạt của ta quá nhiều rồi. Đây là lần đầu tiên và sẽ là lần cuối cùng ta quyết giữ lấy thứ quan trọng nhất đời mình! Còn Khiết Khiết, nỗi đau theo năm tháng sẽ dần nguôi ngoai, ta đối với nàng ấy rồi cũng sẽ như một giấc mộng... Dứt lời, Trình Khâm cúi xuống hôn lên trán Tô Khiết, nụ hôn đủ lâu và đủ sâu. - Dù không còn ta ở bên cạnh thì Khiết Khiết, nhất định phải sống thật tốt. Ân Kiện có lẽ hiểu những gì vương gia nói, càng hiểu rằng nếu ngài không chết thì oan nghiệt giữa ngài với Trình Sở không thể chấm dứt. Nhìn Tô Khiết lần cuối xong, Trình Khâm khẽ hạ tấm màn xuống. Đến trước vị vương gia, Ân Kiện chắp tay hành lễ đồng thời quyết tâm hứa: - Thuộc hạ sẽ dùng cả đời này bảo vệ vương phi và thiếu chủ! Chỉ cần nghe được câu nói đó từ người thuộc hạ thân tín nhất là lòng Trình Khâm bỗng chốc nhẹ đi, hoàn toàn an tâm mà siết chặt bờ vai đã kề cận bên mình nhiều năm qua. Dõi theo chiếc xe ngựa khuất dần trong màn đêm tĩnh mịch, ngài bình thản quay gót trở vào trong phòng, ngực lại nhói lên từng cơn vì độc đã ngấm. Vào thời khắc đó, ba sự việc đều đồng loạt diễn ra... Chiếc xe ngựa đưa Tô Khiết rời khỏi thành Nghê Hoàng. Đoàn quân vệ triều đình mau chóng tiến vào vương phủ. Thất vương gia Trình Khâm mặc áo chiến bào cùng áo khoác đỏ, tay cầm theo thanh kiếm đã cùng ngài chinh chiến bao nhiêu năm, bước ra ngoài. Dẫn đầu đoàn vệ quân là tướng quân Du Sát, liền xuống ngựa khi thấy Trình Khâm đứng trong sân vườn vương phủ, tay cầm đuốc lửa đang đốt một đống rơm mà trên đó dường như có người vừa chết. Vẫn giữ vẻ điềm tĩnh vốn có, Trình Khâm quay qua nhìn Du Sát, cất tiếng lãnh đạm: - Hoàng thượng muốn giết ta nên ra tay đầu độc, không ngờ Tô Khiết lại uống nhầm ly rượu độc đó để rồi nàng ấy ra đi trước ta. - Đó chính là Tô tần? Vừa hỏi Du Sát vừa quan sát thi thể đang cháy hừng hực trong đám lửa, một chút mảnh lụa trắng cùng một phần khuôn mặt nữ nhân vẫn chưa cháy hết. Trước lúc dẫn binh đến đây, tướng quân này nhận lệnh hoàng thượng phải xử tử Viễn Phù Vương Trình Khâm và Tô tần về tội dan díu! Nay theo như vương gia nói thì Tô tần đã chết do trúng độc, vậy là chỉ còn lại ngài... Vứt cây đuốc vào trong lửa, bấy giờ Trình Khâm mới quay qua, dõng dạc: - Ta, Nam chinh Bắc chiến nhiều năm, lập bao nhiêu chiến công, cuối cùng lại phải lãnh lấy một cái kết như thế này! Thật quá buồn cười! Tướng quân Du Sát đối với vị vương gia tài giỏi thâm trầm bậc nhất Bắc Đại này là mười phần ngưỡng mộ, cũng cảm thấy thương tiếc thay khi phải đem quân đến vương phủ với nhiệm vụ xử tử ngài. Lệnh vua khó làm trái, thất vương gia lại liên quan đến phi tần của hoàng thượng, Du Sát không thể không tuân. Vị tướng quân này chậm rãi quỳ xuống và chắp tay như thể hiện sự cung kính, tiếp theo đứng dậy ra lệnh cho quân lính bắt lấy thất vương gia. Chất độc vẻ như đã ngấm vào người, Trình Khâm đưa tay khẽ bóp ngực áo nhưng sau đó vẫn cầm chặt lấy kiếm, ánh mắt sáng rực lên và lao vào binh lính. "Trình Khâm ta, kể từ khi sinh ra cho đến nay, chưa bao giờ nắm giữ được những gì mình muốn, bản thân cũng chưa bao giờ hiểu thế nào là hạnh phúc! Ta bị tước đoạt quá nhiều để rồi từ đó trở nên sợ hãi, không dám yêu thương hoặc kiếm tìm một ai. Nhưng đến lúc ta hiểu rõ mình muốn gì, phải nắm giữ cái gì thì ta lại phải ra đi... Số phận quá tàn nhẫn, chẳng bao giờ tròn vẹn đối với ta." Ngài vung từng nhát kiếm lên, lính từng lớp đổ rạp, máu vấy đỏ vườn hoa... "Nhưng rồi số phận đã ân đãi khi để ta gặp gỡ Tô Khiết, vào thời khắc đó, với đôi mắt trong veo... Nàng là người nữ nhi thuần khiết, trái tim trong sáng lẫn kiên định đến nỗi ta phải ganh tỵ. Nàng luôn hiểu rõ tâm ý của chính mình, hướng về nó và không bao giờ thay đổi! So với một Trình Khâm bất lực đau khổ, một Trình Sở đố kỵ độc ác, một Quý phu nhân ganh tỵ hiểm độc, thì Tô Khiết thật đẹp đẽ!" Ngài vẫn kiên cường vung kiếm dù độc đã phát tác, máu trào ra từ khoé miệng, đôi chân khẽ lảo đảo và quân lính đã chém vào thân thể ngài. "Trên đời này, khó khăn nhất là hiểu rõ lòng mình muốn gì. Hiểu được rồi, nhưng để bảo vệ và giữ vững thì càng khó hơn rất nhiều. Suốt bao năm qua ta luôn bị giam cầm giữa được và mất, quay lưng với tâm ý của bản thân... Nhưng may thay cuối cùng ta cũng đã tìm thấy thứ mà mình muốn nhất, hiểu rõ mình cần giữ gìn điều gì nhất, và ta sẽ không lạc lối nữa. Kể từ giờ, Trình Khâm ta mãi mãi giữ vững tâm ý duy nhất trong kiếp này, cho dù phải đánh đổi bằng sinh mạng..." Trình Khâm ngừng lại bởi những mũi lao sắc bén lần lượt đâm xuyên qua người mình, dòng máu đặc quánh sẫm sệt không ngừng tuôn trào. Du Sát trông thế liền hô lên một tiếng, đoàn vệ quân dừng lại đồng thời lùi ra sau vài bước, đứng thành vòng tròn quây quanh Trình Khâm. Vị vương gia một đời tung hoành ngang dọc, oanh oanh liệt liệt trên sa trường đó đứng lặng yên, tay vẫn cầm chặt thanh kiếm nhuộm sắc đỏ. Những sợi tóc dài đen nhánh tung bay cùng tấm áo choàng đỏ phấp phới trong vườn hoa lan thơm ngào ngạt, từng chiếc lá rơi nhẹ xuống đất. Ngài đứng vững giữa bao nhiêu mũi lao, dẫu hơi thở đứt quãng nhưng đôi mắt ấy vẫn sáng rực. Áo chiến bào từng nhuốm máu quân thù giờ đây lại nhuốm máu của chính ngài... Trình Khâm thấy đau! Đau trên từng mảng da mảng thịt, đau trong trái tim đã trải qua quá nhiều mất mát lẫn nuối tiếc. Nhưng lạ lùng thay, tâm hồn ngài trở nên thanh thản như thể được sinh ra lần nữa, để can đảm hơn, biết trân trọng và hiểu thế nào là hạnh phúc. Đêm nay trăng rất sáng, màn đen dày đặc sâu thẳm nhưng ở phía xa kia chuẩn bị le lói chút ánh sáng, rồi bình minh sẽ lên thôi. Trước cảnh Viễn Phù Vương vẫn còn đứng yên với hơi thở thoi thóp, Du Sát không đặng lòng để ngài chịu đựng đau đớn thêm nữa giữa những mũi giáo sắc nhọn nên chậm rãi đến gần, kính cẩn nói rõ: "Để thần tiễn người, vương gia" rồi dứt khoát đâm mạnh mũi kiếm vào cơ thể vẫn đang cố chống chọi đó. Thất vương gia chậm rãi ngước mặt lên, đôi mắt yếu ớt đó như đang cười, phản chiếu trong con ngươi sáng trong là hình ảnh Tô Khiết đứng dưới đình viên, vào một ngày trời đổ mưa dịu mát, mỉm cười hồn nhiên nói với ngài: "Vương gia mệt rồi phải không, hãy ngủ đi. Khiết Khiết sẽ luôn ở cạnh ngài." Trình Khâm liền nở nụ cười vô cùng mãn nguyện. Đôi mắt dần khép lại, dòng lệ nhẹ nhàng chảy xuống đọng nơi gò má lạnh cóng, thời khắc giọt nước đó ngưng đọng cũng là lúc kết thúc cuộc đời một người. ***** Xe ngựa rời khỏi thành Nghê Hoàng chạy xuyên qua rừng cả đêm, đến lúc trời hừng sáng thì Ân Kiện cho dừng xe lại trên một đỉnh đồi cao. Cùng lúc đó ở trong xe, Tô Khiết cũng choàng tỉnh dậy, thấy mình nằm trong xe ngựa và bên cạnh chẳng có ai kể cả vương gia, tức thì liền vén màn cửa lên. Nàng thấy Ân Kiện nhảy xuống ngựa rồi nhanh chóng đến chỗ mình, đỡ xuống xe. Đưa mắt quan sát khu rừng vào buổi sáng, nàng chẳng hiểu gì liền hỏi: - Đây là đâu? Chẳng phải Khiết Khiết đang ở cạnh vương gia ư? - Vương phi, chúng ta đã rời khỏi thành Nghê Hoàng vào đêm qua. Đây là khu rừng phía Nam, cách rất xa Yên Kinh. Còn thất vương gia thì... Ân Kiện nhìn Tô Khiết trong một lúc, đành chậm rãi kể lại tất cả mọi chuyện. Khi đó ở trong vương phủ, vị phó tướng đến bẩm báo với Du Sát rằng: - Bẩm, đã lục soát khắp phủ nhưng chẳng có lấy một ai ngoài xác của một lão già, có lẽ thất vương gia đã chuẩn bị mọi thứ và lệnh cho người trong phủ rời đi. - Vậy còn cái xác bị đốt cháy kia thì sao? - Đúng là xác của một nữ nhân còn trẻ, nhưng đã hoàn toàn bị cháy đen nên khó mà nhận diện được có phải Tô tần không. - Thôi thì cứ xem như Tô tần cũng đã chết. - Liệu có ổn không, thưa ngài? Ngài đừng quên, thất vương gia là người đa mưu túc trí, việc tráo xác để Tô tần trốn thoát không phải là không có khả năng. - Thứ hoàng thượng muốn chính là xác của thất vương gia, còn Tô tần chỉ là con cờ mà thôi... Hãy nói với người, Tô tần trúng độc mà chết, xác đã bị thiêu. Vị phó tướng thoáng nhìn tướng quân rồi vâng lệnh rời đi. Còn lại một mình, Du Sát khẽ thở dài, nói gì đi nữa điều gì qua được thì cho qua, không nên đuổi cùng giết tận. Vào phút hấp hối đó, Trình Khâm đã gọi cái tên "Khiết Khiết", đoán ra người nữ nhân tên Tô Khiết ấy đối với ngài phải rất quan trọng, đấy là những suy nghĩ trong đầu tướng quân khi nhìn những đoá lan rụng tơi tả ở dưới đất. Quay trở lại khu rừng ở phía Nam, sau khi Ân Kiện kể xong mọi chuyện, Tô Khiết cứ đứng bất động, ánh mắt trong veo trở nên vô hồn trống rỗng, trái tim dường như chẳng còn cảm giác đau nữa dù lệ cứ rơi mãi. Không phải ư, làm sao nàng có thể tin được những chuyện vừa xảy ra? Từ việc vương gia bị hoàng thượng đầu độc cho đến sai vệ quân đến xử tử ngài, và ngài đã bảo Ân Kiện đưa nàng rời khỏi... Không thể được! Tại sao vương gia lại giấu nàng, dẫu cho quá trễ thì nàng cũng được ở cạnh ngài vào giây phút sau cuối! Vậy ra những lời dặn dò, dáng vẻ buồn bã của ngài lúc đó chính là vì sắp đối diện với cái chết...? Ngài đã hứa sẽ chăm sóc nàng cả đời này, ngài không thể bỏ nàng đi như vậy! Ngài sẽ không chết đâu và có lẽ đang ở vương phủ trở nàng quay về... Cũng giống như thuở bé mỗi lần chơi trò trốn tìm, Tô Khiết không tìm thấy vương gia liền bật khóc, rồi rất nhanh ngài bước đến bên cạnh nàng dỗ dành. Tô Khiết lập tức quay lưng chạy đi, chiếc áo lụa trắng tinh mỏng manh được gió lạnh buổi sớm thổi tung bay lên cao, thật cô đơn, bất hạnh lẫn bi ai. Những giọt nước mắt bay ngược ra sau, mang theo trái tim đau đớn của nàng với mong mỏi được gặp lại người nam nhân đã ở bên mình qua bao năm tháng. Nhưng chạy chưa được bao xa thì Tô Khiết bị Ân Kiện đuổi theo rồi giữ lại. - Vương phi hãy bình tĩnh! Người không thể trở về vương phủ được! - Không! Khiết Khiết phải gặp vương gia! Ngài nhất định còn chờ Khiết Khiết! - Đã qua một đêm rồi, vương gia không thể sống sót...! Lời khẳng định của Ân Kiện rõ ràng và sắc lạnh đến nỗi, Tô Khiết bấy giờ mới ngừng phản kháng, khuôn mặt mất thần sắc cứ hướng về phía vương phủ cách xa, rất xa bằng đôi mắt nhoè lệ với cái nhìn mờ mịt. Nàng liền ngồi phịch xuống đất, cả người run rẩy vì đau đớn và vì lạnh, nhưng nàng biết rõ rằng kể từ giờ sẽ không còn vòng tay ấm áp nào ôm lấy mình nữa. - Sự việc lúc đó quá cấp bách, vương gia lại không còn nhiều thời gian vì thế đã không cho vương phi biết! Ngài muốn người tiếp tục sống, cùng với đứa con ở trong bụng, đó là điều duy nhất ngài ấy để lại cho người. Lắng nghe chất giọng trầm thấp của Ân Kiện, Tô Khiết khẽ khàng đặt tay lên bụng, cảm nhận mối liên kết cuối cùng và cũng duy nhất giữa nàng với vương gia. Nàng ước giá như ngài nói rõ mọi chuyện với nàng vào lúc ấy. Nàng ước giá như có thể ngắm nhìn dung nhan ngài lần cuối. Nàng ước giá như được nói với ngài một lời rằng, "xin hẹn kiếp sau...". - Trình Khâm! Ngài luôn luôn đối xử bất công với Khiết Khiết! - Tô Khiết hét lên nghe đầy tức tưởi xót xa, không phải trách cứ mà là tiếc nuối. - Vương gia nhờ thuộc hạ nói với vương phi, nếu lúc nào nhớ ngài thì người hãy mở chiếc nhẫn đeo trên tay ra sẽ thấy được điều quan trọng nhất. Ngừng khóc, Tô Khiết mau chóng nhìn xuống chiếc nhẫn bạc mà Trình Khâm đeo vào tay mình vào ngày hôm qua, bấy giờ mới phát hiện có một đường rãnh được khắc tinh xảo. Khi nàng cẩn thận đưa tay bật lên thì trông thấy một mảnh giấy khá nhỏ được gấp ngay ngắn, liền cầm lên mở ra xem. Đôi mắt đẫm lệ chợt đứng yên bởi phản chiếu trong đó là hai từ "Tô Khiết" được viết tỉ mỉ, nắn nót. Đó là nét chữ của vương gia, rất đẹp, rất thanh thoát. Nàng có thể hình dung lúc ngài đặt bút viết cái tên này thì đôi mắt ấy tràn đầy tình yêu thương vô bờ, và nụ cười hạnh phúc nở ra trên bờ môi đó. Tô Khiết, đó là cái tên Trình Khâm đặt cho nàng. Tô Khiết, đó là tình yêu duy nhất của đời ngài. Tô Khiết, đó là tâm ý thật sự mà đến phút cuối cùng ngài muốn bảo vệ nhất! Trước đây, Tô Khiết không thể hiểu tâm tư của vương gia, ngài chưa bao giờ thừa nhận tình yêu đối với nàng nên nàng không biết vị trí của mình trong tim ngài là gì. Nàng đâu ngờ rằng ngài vẫn luôn ở đó dõi theo, vui buồn cùng nàng, đem cả hình bóng nàng khắc vào trong tâm khảm. Ngài - con người thiếu can đảm nhìn vào mong muốn của bản thân nhưng từ lâu đã xem nàng là tâm nguyện đời mình. Siết chặt mảnh giấy trong tay, đem kỷ vật chôn sâu vào lòng, Tô Khiết đã khóc thật mãn nguyện, kể từ thời khắc này sẽ cùng Trình Khâm giữ vững tâm ý này... ***** Sau ngày định mệnh ấy, mọi chuyện tiếp tục diễn ra theo dòng chảy thời gian. Tô Khiết hạ sinh một đứa con trai, đặt tên Trình Liệt, nghĩa là "cơn gió dữ". Thời cuộc xoay vần chẳng ai có thể đoán trước được khi mà hai mươi năm sau, Trình Liệt tạo nên biến loạn khói lửa lật đổ Trình Sở, lên ngôi hoàng đế. Thời trước, sao đế vương đã không chọn Trình Khâm nhưng thời sau sao đế vương đã chọn con trai ngài. Nghe kể lại rằng, Trình Liệt đem quân tiến vào hoàng cung và lúc đứng trước mặt Trình Sở thì vị hoàng thượng đó lập tức nhận ra chàng nam nhân trẻ tuổi đó có khuôn mặt và đôi mắt sáng rực giống hệt Trình Khâm. Hẳn cũng hiểu ra mọi chuyện, Trình Sở chợt nhiên cười lớn đầy giễu cợt, giờ nghĩ lại hoá ra hai mươi năm trước, Trình Khâm đã thắng rồi! Dù ngài chết nhưng sự sắp xếp kia đã dẫn đến cuộc biến loạn khôn lường ngày hôm nay. Trình Liệt xưng đế, dẹp gọn các thế lực tàn dư còn sót lại, thống nhất Bắc Đại. Theo nguyện vọng của mẫu thân Tô Khiết, Trình Liệt cho gây dựng lại vương phủ của Trình Khâm ngày trước ở thành Nghê Hoàng. Nàng không sống trong hoàng cung mà trở về chốn cũ để tưởng nhớ người xưa, ngày qua ngày. Và một năm trôi qua nhanh như cái chớp mắt... Vào buổi chiều nọ ở vương phủ, người hầu ra vào với vẻ sốt ruột bởi tình trạng bệnh của quốc mẫu đã chuyển biến xấu, không biết có qua khỏi đêm nay không. Có lẽ hoàng thượng cũng đã nhận được tin, chỉ e rằng sẽ không thể đến kịp. Trong khi tất cả đều lo lắng thì ở ngoài đình viên, Tô Khiết đang nằm trên trường kỷ, thân thể ốm yếu bệnh tật được ủ ấm trong tấm chăn dày. Thật kỳ lạ, mấy ngày trước đổ bệnh, nàng nằm trên giường mơ mơ hồ hồ thế mà hôm nay tâm trí tỉnh táo đến lạ, liền bảo nô tỳ đưa mình ra ngoài vườn. Nơi này yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gió và ngửi thấy mùi hương hoa lan thơm ngát, xen lẫn trong đó là mùi đất ẩm nồng, đoán rằng trời sắp mưa. Tô Khiết đưa mắt nhìn khu vườn vắng lặng, lòng chợt nhiên bình yên khó tả. Lúc vương phủ này được dựng lại, nàng đã lệnh cho người hầu sắp xếp tất cả mọi thứ giống y hệt trước đây như lúc Trình Khâm còn sống. Từ thư phòng, phòng ngủ, chiếc bàn đá, hồ cá cho đến đình viên này và khu vườn hoa lan mà vương gia từng rất thích, làm như vậy nàng sẽ có cảm giác ngài vẫn luôn kề cận. Chậm rãi, Tô Khiết tháo chiếc nhẫn bạc mình vẫn luôn đeo trên tay, cùng mảnh giấy ngả màu với nét mực sắp phai theo năm tháng, hai từ "Tô Khiết" vẫn vẹn nguyên trong ký ức của người sống. Nàng rất nhớ vương gia, không giây phút nào quên được. Ngài từng bảo rằng, theo thời gian Tô Khiết sẽ xem ngài như một giấc mộng, nhưng không phải như vậy bởi đã hơn hai mươi năm sau cái chết của ngài, nàng vẫn nhớ như in hình bóng áo khoác lông màu bạc năm đó. Tô Khiết làm sao dễ dàng xem Trình Khâm như một giấc mộng... Nàng đã tiếp tục sống thật tốt, thật vui vẻ và sinh ra Trình Liệt, nuôi dưỡng khôn lớn để rồi đứa trẻ đó giờ đây đang ngồi trên ngôi vị chí tôn. Thế này nghĩa là nàng đã giữ vững đồng thời hoàn thành tâm nguyện của ngài rồi. Bây giờ đến lượt nàng thực hiện tâm ý sau cùng của bản thân. Gió chợt thổi mạnh, mưa bắt đầu lất phất mang theo từng giọt nước lạnh giá bay vào trong đình viên, Tô Khiết cuộn người trong chăn, đôi mắt nhuốm màu mệt mỏi khép lại mơ màng và bờ môi ấy bất giác thốt lên khẽ khàng: - Vương gia, Khiết Khiết lạnh... Khung cảnh trước mắt bỗng nhiên sáng bừng, Tô Khiết thấy mình trở về lúc mười tám tuổi, khuôn mặt xinh đẹp như hoa lan nở rộ, đôi mắt trong veo và đang mặc trên người bộ giá y màu đỏ rực rỡ, bước vội qua những dãy hành lang hệt như tìm kiếm ai đó. Mãi cho đến khi trông thấy một bóng dáng thân thương đứng lặng lẽ dưới đình viên ngắm nhìn những hạt mưa thì nàng dừng lại. Người nam nhân cao lớn trong chiếc áo khoác lông màu bạc, những sợi tóc đen nhánh xoã dài sau tấm lưng vững chãi, mọi thứ đều hiện lên thật lung linh, đẹp đẽ. Tiếp theo vương gia quay lại nhìn Tô Khiết bằng đôi mắt tĩnh lặng êm đềm và biết cười, cùng lúc miệng cất lên tiếng gọi ấm áp nhất: "Khiết Khiết!". Tô Khiết mỉm cười, là nụ cười hạnh phúc nhất trong đời, lập tức chạy đến bên Trình Khâm, sà vào vòng tay rộng lớn mạnh mẽ đó. Ngài ôm chặt lấy nàng ở trong lòng, đem cả sự ấm nồng và trân trọng phủ trọn lấy cơ thể mềm mại của nàng, kể từ bây giờ mãi mãi chở che cho nàng không rời bỏ. "Ta sẽ vĩnh viễn sưởi ấm ngươi, Khiết Khiết." Với nụ cười thoả nguyện, Tô Khiết nhắm mắt, lòng thầm gọi một tiếng "Khâm". Tà dương ngày hôm ấy nhuốm màu buồn man mác, và có một người vừa thanh thản ra đi, trở về bên cạnh người mà nàng thương yêu nhất. Chỉ còn cơn gió lạnh, những hạt mưa rơi, cùng với câu hỏi dịu dàng rằng: "Cuối cùng ngài cũng hiểu rõ tâm ý của mình rồi phải không, Trình Khâm?" Không có một tiếng đáp lại, không còn một ai để trả lời. Hoa lan trong vườn nở thật đẹp, hương thơm ngào ngạt bay khắp vương phủ. Và ẩn hiện đâu đó, ở nơi xa xôi ấy, là bóng dáng một người đang lặng lẽ mỉm cười./. Hỏi thế gian đổi dời biết bao năm tháng Mới được một lần cùng người cận kề Trăng soi bóng nước, dưới gốc bồ đề lại gặp nhau Duyên, khắc nơi đầu ngón tay. Thiêu đốt năm tháng, để bụi trần lay động tình niệm Gặp nhau cũng chẳng được bao nhiêu năm tháng. Chuyển qua ngàn kiếp, thành toàn vẫn là khó nhất, Mỉm cười ngắm nhìn dung nhan của người Đợi một kiếp ta cũng tình nguyện. Trời đất quá rộng, người lại ở ngay trước mắt, Cớ sao lại lưu luyến lướt qua nhau? Đời người quá xa, ta chỉ cầu một giây một phút Là phút giây khắc cốt ghi tâm. Vượt qua trăm ngàn đêm, người lại cùng ta mặc niệm. Kiếp sau liệu có thể trùng phùng? Duyên phận một đời ước hẹn Hãy ngừng nói lời tống biệt Nguyện cùng nhau tình này bất diệt... (Bồ đề kệ) ----------------------------------------------------------------------------------------- ✦ Truyện cổ đại "Tâm ý thành" đã hoàn thành chặng đường khá ngắn chỉ với 12 chương. Vốn dĩ ngay từ đầu truyện đã được quyết định là tác phẩm ngắn chương, và là khởi đầu cho phần II. "Tâm ý thành" không dài dòng như các tiểu thuyết trước của Anh Thơ, truyện đơn giản khắc hoạ số phận của nhân vật nam chính - thất vương gia Trình Khâm: Có những con người khi sinh ra đã phải chọn việc chấp nhận số phận! Vì ta không thể thấy rõ được tương lai, nên chỉ có thể làm những việc khiến mình không phải hối hận, dù đúng dù sai... Truyện chuyển tải được ý nghĩa, thông điệp của tác phẩm đến với độc giả, về việc "hiểu được tâm nguyện của chính bản thân mình và bảo vệ nó cho dù phải trả giá", một tác phẩm vẫn đúng chất Võ Anh Thơ. ✦ Phần II của "Tâm ý thành" mang tựa đề "Từ bi khúc" - khúc hát từ bi về lòng khoan dung và tha thứ - sẽ được post ngay sau đó, nối tiếp câu chuyện đời con của Trình Khâm & Tô Khiết. Truyện theo thể loại vua chúa - nữ cường, có yếu tố cung đấu + đánh trận, yêu - hận ngược trước sủng sau (18+), nội dung cũng như tình tiết nhiều hơn, kịch tính hơn phần I. Đây là kiểu truyện Anh Thơ từng rất muốn viết về một nam chính là đế vương tàn nhẫn đúng nghĩa cùng nữ chính quật cường lạnh lùng mưu trí.:D <3 Lần nữa cảm ơn những độc giả đã theo dõi "Tâm ý thành" và hi vọng sẽ tiếp tục ủng hộ "Từ bi khúc".:) Mời các bạn đón đọc Tâm Ý Thành của tác giả Võ Anh Thơ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Phù Sinh Mộng - Tiếu Vong Thư - Diệp Tiếu
Thể loại: Huyền huyễn, cổ đại, ngược, SE chính truyện HE ngoại truyện Độ dài: 26 chương + 10 PN Tình trạng: Hoàn _________________ “Một kiếp phù sinh một kịch trường Đồng sàng dị mộng kịch thê lương Say sưa mộng cảnh ai người tỉnh Tỉnh giấc nồng say mộng kịch tàn.” (*) Diệp Tiếu nàng là một gốc hoa lan mọc giữa U Minh Phủ tăm tối quanh năm, không có màu sắc, không có tình yêu. Nàng từng ngu ngốc trao trái tim cho nhầm người, để rồi đánh mất nó mãi mãi. Ôm nỗi thương tâm, nàng chôn vùi thời gian còn lại dưới U Minh Phủ, thề rằng đời này sẽ không dễ dàng tin tưởng bất kì ai nữa. Nhưng số phận luôn có con đường đi riêng của nó, và không ai có thể tránh được. Câu chuyện mở ra khi nàng xuống trần lịch kiếp, một mối lương duyên trời định đã bắt đầu, dây dưa không dứt. Diệp Tiếu gặp Quân Hoa, vị quân chủ hết lòng lo cho xã tắc, vị sư phụ lúc nào cũng nhẹ nhàng với nàng. Nàng đã yêu say đắm, yêu đến mức hi sinh tất cả, kể cả mạng sống của mình. Nhưng đổi lại nàng chỉ nhận được lời xin lỗi từ Quân Hoa. “Hắn nói: “Tiếu Nhi, vi sư hoàn toàn không có gia tài bạc triệu, quyền thế ngập trời, sẽ không ngâm thơ vẽ tranh, cũng không thể cùng ngươi tiêu dao giang hồ, chỉ có trách nhiệm với thiên hạ này, ngàn dặm giang sơn, vạn vạn dân đen. Nếu Tiếu Nhi nguyện ý, Quân Hoa ta lấy quốc làm sính!” (Lấy quốc gia làm sính lễ) Hắn nói: “Tiếu Nhi, sư phụ cả đời vì thiên hạ mà lo nghĩ, vì dân chúng mà toan tính, nên ngươi đừng học theo ta. Ngươi hãy cứ là Tiếu Nhi, không cần bận tâm đến người khác, chỉ cần làm chuyện ngươi muốn thôi. Dù trời có sập, ta cũng chống đỡ cho ngươi.” Nhưng hắn vì giang sơn của mình, hi sinh ta. Kỳ thật ta không oán, ta vốn chỉ muốn ở cạnh hắn lâu hơn mà thôi… Ta chỉ muốn nghe hắn nói một câu: “Tiếu nhi, ta luyến tiếc ngươi…” “Tiếu Nhi, ngươi đừng lo lắng, nếu là ngươi khóc thì không gọi là dọa người. Có điều, nếu có thể, sư phụ chỉ cầu mong ngươi suốt đời vô lệ.” Cả đời vô lệ, nhưng nước mắt cả đời này của ta, lại chảy vì hắn nhiều nhất.” (*) Ôm trái tim vỡ vụn, thượng thần Diệp Tiếu tỉnh giấc trên thiên giới, quên hết chuyện cũ, trở lại cuộc sống dài đằng đẵng cạnh dòng Vong Xuyên. Nhưng Quân Hoa thì không. Hắn vốn là Bách Lý Quân Hoa, đảo chủ Bồng Lai đảo, vị thần tiên có sức mạnh to lớn. Mối tình của Diệp Tiếu và Bách Lý Quân Hoa tiếp tục dây dưa không ngừng ở thế giới thần tiên. Nhưng đoạn trí nhớ dưới trần thế của nàng đã biến mất, còn hắn thì không đủ tin tưởng cảm giác của mình. Vì vậy khi có một người con gái khác xuất hiện, hắn đã không ngần ngại dùng kiếm đâm vào trái tim nàng. Và lần này, nàng thực sự biến mất vĩnh viễn, ôm theo nỗi đau không thể hàn gắn. Lúc đầu đọc “Phù sinh mộng, tam sinh ước”, tôi đã phải thốt lên rằng câu chuyện này là sự kết hợp hoàn hảo của “Hương mật tựa khói sương” và “Tam sinh tam thế thập lý đào hoa”! Ngay từ những dòng đầu tiên, “Phù sinh mộng, tam sinh ước” đã khiến con tim yếu ớt của tôi thổn thức bồi hồi. Câu chuyện tình yêu của Diệp Tiếu quá đẹp, cũng quá đau đớn. Giọng văn của tác giả vừa đau xót, lại vừa có cái gì đó cay đắng, ngay cả trong những đoạn hài hước. Nhưng đáng buồn thay, tôi không hề thích tác phẩm này chút này. Nó là điển hình cho kiểu viết đầu voi đuôi chuột phổ biến của các tác giả Trung Quốc. Tôi khuyên bạn nên dừng đọc khi hết chính văn, vì phiên ngoại của tác phẩm này thực sự kéo giá trị của nó từ 100 điểm về 10 luôn. Quá nhiều tình tiết gượng ép, quá nhiều ức chế và một cái kết HE gượng gạo! (Mặc dù bạn cũng sẽ gặp phải sự ức chế đó ở phần cuối của chính văn, khi nữ phụ xuất hiện, nói vài ba câu đã khiến nam chính tin sái cổ và bỏ mặc nữ chính giữa đám cưới, thậm chí sau đó còn dùng kiếm đâm nữ chính đến hồn phi phách tán!!!) Về các nhân vật, nổi bật nhất có lẽ là nữ chính Diệp Tiếu. Nàng là một người yêu hết lòng, yêu đến ngu ngốc, bị người khác lợi dụng mà vẫn mỉm cười ngậm đắng nuốt cay. Và số phận của nàng, do bị tác giả mẹ kế đưa đẩy, cũng trở nên đầy gian truân trắc trở: Bị mối tình đầu lừa dối, trộm mất trái tim về cứu chữa cho người yêu cũ của hắn; xuống trần lịch kiếp thì bị người yêu đối xử tệ bạc, thậm chí hi sinh cả tính mạng chỉ để hắn giữ được giang sơn của mình; trở lại thiên giới thì mất trí nhớ, sống trong cô quạnh, cho đến khi gặp lại Bách Lý Quân Hoa. Hai người những tưởng sẽ sống hạnh phúc mãi mãi sau bao khó khăn thì đúng vào ngày cưới, nữ phụ đột ngột xuất hiện. Chú rể bỏ đi theo nữ phụ, để lại nữ chính bơ vơ. Sau đó, như bạn đã biết, Diệp Tiếu nhận một kiếm của nam chính, về chầu ông bà ông vải. Nam chính trong truyện, Bách Lý Quân Hoa, quả thật là một thằng khốn nạn. Lúc ở trần gian, hắn là một vị quân vương chỉ biết hứa suông, người mình yêu bị lừa đến nỗi tự hi sinh bản thân mà hắn cũng không biết. Trở lại thiên giới, tuy là một vị thần có đầy sức mạnh nhưng quá nửa truyện hắn sống như một người đàn ông yếu đuối, không có chính kiến. Đến cuối truyện hình tượng hắn mới gỡ gạc lại được chút thì nữ phụ xuất hiện, và hắn biến thành tra nam đúng nghĩa. Ở ngoại truyện, hắn trở thành một thằng vì yêu mà trở nên biến thái. (Tôi cực kì không khuyến khích các bạn đọc ngoại truyện chút nào!) Nam phụ Liễu Hoa Hiên lúc đầu khá đáng ghét, nhưng đến cuối truyện có lẽ tôi còn thích anh ta hơn nam chính. Còn nữ phụ thì, chỉ một câu thôi, không thể chấp nhận được! Tóm lại là, câu chuyện này rất ổn cho đến hết chính văn, và đừng tò mò đọc ngoại truyện làm gì để thất vọng thêm. Các con tim yêu ngược và SE có thể nhảy thử hố này. Nhưng tôi không chịu trách nhiệm khi bạn đọc xong ngoại truyện và thấy thế giới sụp đổ đâu, điều quan trọng nên phải nhắc lại nhiều lần. Cảm ơn các bạn đã kiên nhẫn đọc hết cái rv vừa dài vừa nhảm này, hẹn gặp lại mọi người vào thứ 2 hằng tuần. ^^ (*): Trích dẫn từ trong truyện ______________ Review by Huyên Chiêu Nghi - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 Bìa: Tịch Phi *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban Mời các bạn đón đọc Phù Sinh Mộng Tiếu Vong Thư của tác giả Diệp Tiếu
Ôn Nhu Nộ Tướng Công - Cổ Linh
Cuộc đời của nàng không có chí lớn, cũng chỉ muốn thực hiện được ước nguyện của cha già… Gả cho một trượng phu bình bình thường thường, làm một thê tử bình bình thường thường… Trở thành một đôi phu thê bình bình thường thường, trải qua những tháng ngày bình bình thường thường trong cuộc sống. Như vậy đâu có gì khó khăn lắm phải không nà? Nhưng biết nói thế nào đây? Nói khó cũng không phải khó lắm, nói không khó cũng không phải không khó! Nguyên nhân là vì hôn nhân của nàng phải tuân theo lệnh của mẫu thân. Mà mẫu thân chỉ xem nàng như một quân cờ. Một lòng xem nàng là công cụ để lợi dụng! Nàng dứt khoát lên tiếng kháng cự, muốn tự quyết định trong hôn nhân của mình. Cũng được thôi! Nhưng ngược lại, nàng phải chấp nhận chịu mạo hiểm. Ngay trong hôn lễ của mình, tự chọn một phu quân để gả ngay lúc đó! Cũng may, vận khí của nàng không tệ lắm. Tuy hắn thực thô lỗ, cũng hơi bá đạo; Làm việc không câu nệ tiểu tiết, lại rất gia trưởng. Nhưng đối với nàng, chẳng những hắn hiền hậu, khoan dung, Còn thực lòng săn sóc nàng, rất dịu dàng với nàng. Điểm duy nhất không như mong muốn là, Thân phận của hắn dường như quá khác biệt với mẫu phu quân lý tưởng mà  nàng ấp ủ trong lòng từ trước đến nay… Tèng teng teng teng… *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** “Con mẹ nó… Ai da, sao cha đánh ta?” “Ta đã nói ngươi bao nhiêu lần rồi, không được chửi bậy, bọn trẻ càng ngày càng lớn, không được để bọn chúng học theo cái miệng thúi của ngươi!” “Bịch, bịch, bịch… Ai da, ai da, ai da… đánh chết ta rồi, đánh chết ta rồi!” “Tốt nhất là đánh cho ngươi chết phứt đi, dù sao ta cũng còn ba đứa cháu ngoan.” “…Xem như cha lợi hại!” “Nói đi! Là ai chọc tức ngươi?” “Còn ai vô đây nữa, chẳng lẽ không phải là lão tam ngu ngốc kia sao!” “Hắn lại chọc ngươi cái gì?” “Tứ thúc nói, nếu vấn đề của Tiểu nghiên mực kia đã giải quyết xong, kế tiếp cũng nên lo kiếm lão bà cho lão tam ngốc nghếch nhà ta!” “Rồi sao?” “Cho nên ta đã đuổi lão tam ra ngoài tìm lão bà a!” “Hắn không chịu sao?” “Ta là đại ca của hắn, hắn dám không nghe lời ta?!” “Vậy thì còn vấn đề gì nữa?” “Tại vậy nên giờ mới lớn chuyện nè chứ!” “Rốt cuộc là làm sao?” Hắn nói muốn bắt chước ta và Lan Chu, lão cha, lão nương nào muốn gả nữ nhi bảo bối cho hắn, hoặc khuê nữ nhà ai tự nguyện gả cho hắn, hắn sẽ… “Vậy thì tốt rồi, theo tính tình của hắn, cũng chỉ có cách này mới tìm được lão bà, không phải sao?” “Nếu chỉ như vậy thì còn gì để lo nữa… Aizz!” “Ngươi có thể đừng úp úp mở mở như vậy nữa hay không? *** Xách theo cái rổ, Lâu Thấm Du ra đại sảnh, Tuyết Vụ nay đã lớn lên thành một con chó to béo mập mạp nhảy nhót chạy tới chạy lui bên chân nàng, hưng phấn xù cái đuôi lông lên quẫy quẫy không ngừng, cọ trúng nàng khiến nàng vừa tức vừa buồn cười. "Tuyết Vụ, ta muốn đến từ đường, cũng không phải đi chơi, ngươi hưng phấn như vậy làm gì?" Đi được một lúc, đột nhiên nàng giơ tay lên dùng sức vẫy hai cái, Độc Cô Tiếu Ngu bên bờ ruộng phía bên kia cũng giơ tay lên vẫy vẫy với nàng, rồi sau đó vùi đầu tiếp tục làm ruộng. Tiếu Tu La thanh danh hiển hách trên giang hồ thật sự đúng là một nông dân, thật sự là khó có thể tưởng tượng! Nàng lại tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên, tiếng gào thét đòi đánh đòi giết vọt qua bên cạnh nàng, nàng không khỏi tò mò lớn tiếng hỏi. "Thập tam đệ, tại sao la lớn như vậy?" "Tên tiểu tử Thập bát đệ đó dám gieo hạt tiêu trên thửa đất trồng đậu xanh của bọn ta, ta phải giết hắn!" Hahaha! Các đứa con của Quỷ Diêm La quả nhiên quỷ quái muốn chết, làm như ngày nào không trêu cợt người khác thì sống không nổi hay sao đó, cứ chốc chốc lại có tiếng người kêu la đòi giết đòi đánh, mà người bị đuổi đánh đuổi giết nhất định là nhi tử của Quỷ Diêm La. Nàng mím môi lại cười, vừa đi được vài bước, lại gặp được một cảnh tượng thú vị mà dường như ngày nào cũng gặp qua. "Tướng công, đừng keo kiệt như vậy mà!" "..." Mời các bạn đón đọc Ôn Nhu Nộ Tướng Công của tác giả Cổ Linh.
Hữu Phỉ - Priest
Văn án:  Cuối cùng rồi sẽ có một ngày, ngươi vượt qua dòng sông Tẩy Mặc lặng yên êm ả, rời khỏi chốn đào nguyên cũ núi non trập trùng, đến dưới bầu trời đêm vô biên mờ mịt. Ngươi sẽ tận mắt thấy vô số ngọn núi cao không thể leo lần lượt sụp đổ, vô số biển khơi không thể băng qua khô cạn thành đồng ruộng, ngươi phải nhớ, vận mệnh của ngươi treo trên đầu mũi đao, mà mũi đao phải vĩnh viễn tiến về phía trước. Nguyện ngươi ở trước mũi đao sắt lạnh, có thể nhìn thấy ánh mặt trời.  Mấy dạo gần đây, ăn theo hiện tượng nóng lên của thời tiết là sự "nóng mắt" của đông đảo độc giả, để đảm bảo ngòi bút reviewer không bị luồng nhiệt từ hoả lực của chị em HNC thiêu quéo, tui xin trình bày một bản review cùi mà ngắn, nếu ai đó vẫn còn hào hứng với bài review deep mà dài, cứ like đủ 200 like tui cống nốt bài còn lại nha.  "Ngôn hồ" [modify từ "giang hồ"] dạo này leo lét như đèn khuya, qua cái thời ánh dương huy hoàng thì dường như sắp đi qua vùng nhật thực cmnr. Ngoảnh đi ngoảnh lại khắp ngôn hồ, những kẻ đứng chầu rìa như tui cũng phải cảm thán một câu rằng thì mà là: "Truyện chất như sao buổi sáng, truyện nhạt như lá mùa thu". Theo dòng thời sự trên các chiếu trà chiều rượu sớm, các bang chúng của bang Ngôn hồ thì thụt bảo nhau: “dạo này chả có gì để làm”. Chết chửa, một mớ bang chúng thất nghiệp là kéo theo cả sự mất cân bằng của kinh tế vĩ mô đấy. Nguy tai nguy tai. Thế mà trong dòng chảy suy tàn ấy, mấy năm trước đây bỗng dưng xuất hiện một đứa con lẻ bầy. Rồi, hãy nói cho tui nghe 3 điều bạn mong chờ từ môn phái tên "giang hồ cổ đại" đi, tui sẽ nói cho bạn biết bạn có nên dõi mắt trông theo đứa con lạc loài có tên Hữu Phỉ không nhá. Đầu tiên, bạn thuộc team nào? Bi kịch? Hài kịch? Chính kịch? Phe nào cũng nhai được món "Phỉ" này hết :). Kế tiếp bạn thuộc trường phái hành động nào? Phim Mỹ? Phim Hàn? Phim Ấn? Câu này đề nghị cân nhắc nha, nếu theo đuổi bạn nữ chính thì nó là style Phim Mỹ, nếu bạn theo đuổi nam chính nó chuyển sang style Phim Hàn, nếu mà đuổi theo bí mật thì nó là style Phim Ấn - đại loại liếc mắt một cái người ta đã ăn xong mấy bữa cơm rồi. Thứ ba là bạn có phải team bắt buộc phải có vitamin "tình" mới đọc truyện không đấy? Nếu đúng thì quay đít đi ngay và luôn nhá (à quên quên, đọc xong review, like còm cẩn thận rồi đi kẻo tui lại buồn). Quên nữa, chống chỉ định với các thể loại anti nữ cường :)  Quay lại nhận định "lẻ bầy", tui mạnh dạn gán cái mác lạc loài cho Hữu Phỉ là bởi hiếm khi có bố đẻ mẹ ruột nào tống đứa con gái cưng ra trước hòn tên mũi đạn làm anh hùng hết a, ít ra thì cũng phải là thằng con trai đầu đội vai gánh, vậy nó mới oanh liệt. Vậy nên Priest có hơi hướng mẹ ghẻ khi một tay đẩy nữ chính A Phỉ vang danh một cõi, lại không phải cái kiểu một đêm thành sao mà là rớt mồ hôi, tắm máu, tim giật đùng đùng, gọt da cạo xương các thể loại mới thành nữ anh hùng. Chẹp chẹp, hiếm lắm hiếm lắm. *** Chu Phỉ vừa về cái rột, ngay cả nước cũng chưa kịp uống đã bị đại đương gia gọi đi. Lý Cẩn Dung làm việc gọn gàng, không nhiều lời thừa thãi, chỉ hất cằm về phía bàn, nói với Chu Phỉ: – Phiền toái con chuốc lấy, tự đi mà giải quyết. Chu Phỉ: – … Nàng bước tới lật thử, thực muốn điên. Trên bàn nhỏ để một xấp dày toàn là chiến thư, chưa kể đủ loại kiểu chữ con nít xiêu vẹo và chữ viết sai của đại hiệp, thì mấy chiến thư này có chung một kiểu, giống như cả đám đều nhờ cùng một tiên sinh viết. Một Dương Cẩn yên tĩnh thì có hàng ngàn hàng vạn “Dương Cẩn” khác chờ ngoài cổng núi. Chu Phỉ không nhịn nổi nữa: – Mẹ, 48 trại có thể lập lại quy củ người không liên quan không được vào không? Lý Cẩn Dung đưa tay chỉ nàng: – Bớt nói nhảm. Chu Phỉ đành kẹp xấp chiến thư dưới nách, nổi giận đùng đùng đi xuống núi. Các “đại hiệp” tới khiêu chiến kỳ thực không nhiều, phần lớn là nghe ngóng được nàng không có nhà nên mới chạy tới đưa chiến thư, đưa xong là chạy về khoác lác với người khác “ta đây từng một mình khiêu chiến Nam đao, chậc, dọa cho nàng ta không dám ứng chiến luôn”. Nhưng mấy kẻ ngốc thật thà cũng không phải ít, chẳng hạn năm vị đợi dưới núi này. Sư huynh canh gác thấy nàng thì cười hì hì nói mát: – A Phỉ à, vừa về hả? Huynh cùng họ đợi muội hết hai cái nửa tháng rồi đấy! Chu Phỉ liếc xéo huynh ấy. Nàng vừa lộ diện, năm “đại hiệp” khiêu chiến ào ạt đứng dậy, đầu tiên là dùng ánh mắt khó tin đánh giá đại cô nương không lưng hùm cũng chẳng eo gấu trước mặt chốc lát, vài tiểu thanh niên đỏ mặt, những câu vốn học thuộc sẵn suýt chết non trong bụng, hồi lâu mới có một người lắp ba lắp bắp nói: – Các… các hạ… không, cô nương, cô chính là Nam đao tự tay giết bảy… bảy đại Bắc Đẩu sao? – Bảy Bắc Đẩu, có một người ta căn bản chưa từng gặp đã rơi đầu, hai người bị người của chúng chó cắn chó hại chết, còn hai người bị kẻ thù tìm tới cửa làm thịt, một người đi ám sát hoàng đế, bị mấy vị tiền bối liên thủ bắt lại, đã bị trảm, chỉ có một người đầu bị úng nước, võ công kém nhất, nghe đồn là nhờ quan hệ bám váy nên mới có chân trong Bắc Đẩu, là do ta giết – còn là ngay lúc ông ta khinh địch. ... Mời các bạn đón đọc Hữu Phỉ của tác giả Priest.
Nốt Ruồi Bên Má - Đồng Đồng Đồng Tử
“Nốt ruồi bên má” là một câu chuyện nhẹ nhàng, ấm áp. Mình thích cách Hứa Trùy Nhi quan tâm và chăm sóc Ngụy Đức Vĩnh, cũng thích Hứa Trùy Nhi bất bình thay cho anh vì bị mọi người bỏ bê. Hứa Trùy Nhi vốn sống ở trên núi, ngô nghê lắm, chỉ biết cần phải yêu thương mọi người thôi chứ không có động cơ xấu xa gì hết.  Ngay chuyện giường chiếu cũng chẳng biết, bị mẹ chồng mắng là “coi cậu Cả như ngựa mà cưỡi” còn tưởng mẹ chồng nói cậu đè anh ra cưỡi nhong nhong nhong như mấy đứa bé ba tuổi thật nên ấm ức vô cùng; mà thực ra mẹ chồng đang nói tới tư thế “cưỡi” lúc giường chiếu đó chứ. =]] Ngụy Đức Vĩnh, đọc thì thấy anh đúng là rất đáng thương, còn bất lực nữa. Thật không tưởng tượng nổi trước khi Hứa Trùy Nhi tới anh đã phải sống như thế nào. T__T Cái gì cũng không làm được, phải trông vào kẻ khác; mà đám người hầu cũng cứ xì xào bàn tán. Có lẽ đó chính là lí do mà Ngụy Đức Vĩnh vào đêm tân hôn không hé nửa lời với Hứa Trùy Nhi dù lớp quần áo trên người khiến anh nóng muốn chết. T__T Chắc anh nghĩ nếu nhờ Hứa Trùy Nhi cởi bớt ra cho mình thì sẽ bị coi thường đó mà. T___T Đọc vừa thương anh vừa tức thay anh luôn ấy, bảo sao Hứa Trùy Nhi muốn chăm sóc anh đến thế.  Chuyện Hứa Trùy Nhi là con trai sau rồi Ngụy Đức Vĩnh cũng phát hiện ra, nhưng không có màn đuổi đánh máu chó gì đâu nghen, vì anh thương Hứa Trùy Nhi nhiều quá rồi mà. :v Nhìn chung “Nốt ruồi bên má” không có biến cố gì lớn, ngoại trừ biến cố nhà họ Ngụy bị cướp còn Hứa Trùy Nhi bị bọn thổ phỉ bắt đi thôi à. Nói chung là, đọc khá nhẹ nhàng đáng yêu, không thể nói là xuất sắc nhưng cũng rất ổn đấy ạ, thích hợp với những bạn muốn đọc truyện nam phẫn nữ mà không máu chó nè. ^^  *** Mợ Hai vô cùng vui vẻ, gần như là nhét đứa bé vào trong lòng Hứa Trùy Nhi: “Chị xem đã năm năm rồi, chị còn chưa có đứa con nào,” mợ Hai xoa mái tóc lưa thưa của con mình,” thúc giục đứa trẻ chưa đầy hai tuổi: “Nhuận Sinh, gọi mẹ đi!” Một đưa trẻ mềm mại, Hứa Trùy Nhi cũng không dám dùng sức ôm, áp bé con vào ngực, cậu ngửi được mùi sữa nồng đậm: “Tôi nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt,” cậu hơi xấu hổ, “Nếu như nó muốn mẹ, tôi sẽ đưa nó tới chỗ cô.” Mợ Hai cười lớn, cười đến nỗi chảy cả nước mắt: “Đừng tìm tôi là được rồi,” mợ Hai đi ra ngoài, vẫy khăn tay với Hứa Trùy Nhi, “Cho chị với anh Cả làm con thừa tự, từ giờ tôi là thím của nó rồi.” Bên ngoài, cậu Cả và cậu Hai đang nói chuyện với nhau, thấy mợ Hai đi ra, cậu Cả gật đầu với hai người rồi bước vào phòng. Nhìn thấy Hứa Trùy Nhi tay chân gượng gạo bế đứa nhỏ, đứa nhỏ đang khóc rất to, khuôn mặt non nớt, giọng nói non nớt đòi mẹ. “Làm sao bây giờ,” thấy đứa trẻ khóc nước mắt tràn bờ mi, “Hay là…hay là mang trả lại,” cậu cẩn thận đong đưa cánh tay, ngốc ngốc dỗ dành đứa trẻ, “Em thấy mẹ nó cũng rất buồn.” ... Mời các bạn đón đọc Nốt Ruồi Bên Má của tác giả Đồng Đồng Đồng Tử.