Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Giải Ngải Ký - Yamiyugi Atemu

Câu chuyện mang sắc màu tâm linh, kể về quá trình phiêu lưu tìm hiểu những điều thần bí, kinh dị giữa chốn đô thị phồn hoa, bên cạnh đó tác giả vẫn không quên tạo ra những tiếng cười giúp độc giả bớt "căng não". *** 11h tối, tôi ngồi lặng lẽ trong viện, chán nản ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ánh đèn tuýp ảm đạm chiếu vào mắt không đủ khiến tôi phải cau mày. Thở dài. Tôi có thằng bạn tên Cường, cậu ta vừa bị tai nạn xe máy, có người gọi cho tôi lúc hơn 9h. Ngay khi nghe điện, tôi đã có một linh cảm xấu, người ta hỏi tôi có phải là Minh, người gọi cuộc gọi cuối cùng cho nạn nhân này không, “nạn nhân” cái từ này nghe nặng nề quá, tôi chỉ vội đáp vâng, đầu dây bên kia tiếp, nạn nhân là một nam thanh niên tuổi từ 22 tới 24, vừa bị tai nạn xe máy, hiện đang nằm trong bệnh viện huyện, cần người quen tới gấp để xác nhận thông tin… Sau khi nghe loáng thoáng được những từ cuối, tôi ghi lại số phòng và lập tức phóng xe tới bệnh viện, lúc đó đầu tôi trống rỗng, không phải do lo lắng, chỉ là tôi bất ngờ quá thôi. Cường là thằng bạn cùng phòng với tôi, chúng tôi làm cùng một công ty gang thép, trụ sở đặt tại Thái Nguyên, trong phòng còn có hai thằng nữa, đều là người khác quê, ở cùng nhau cũng đã được tám chín tháng. Chúng tôi ai cũng biết tính thằng Cường, tên như người, cậu ta to cao nhưng không phải dạng cục mịch, tôi thấy thằng này hay đi trêu các cô bán thực phẩm, hay mấy em gái người dân tộc thỉnh thoảng ghé qua chỗ chúng tôi chơi. Nhưng tuyệt nhiên không bao giờ thấy cậu ta gây gổ với ai, vì tính Cường cẩn thận, không quá chén, không hút thuốc lá trước mặt phụ nữ, không phóng nhanh vượt ẩu, đặc biệt là đi đêm, thằng này cẩn thận có tiếng. Cũng vì thế mà cậu ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện vượt rào với các em gái ở đây, sợ là yêu không cưới rồi nó bỏ bùa cho thân bại danh liệt. Thế mà Cường bị tai nạn, lúc chiều thằng này lấy xe máy đi chở một em gái từ công ty về làng, đi tới mãi 8h thì tôi gọi để nhờ có qua quán tạp hóa thì mua cho anh em bao thuốc lá. Lúc đấy cậu ta chỉ bảo là nhà em gái giữ lại ăn cơm, tôi biết vậy, còn nghĩ là sướng cái thân mày nhé, dễ bố mẹ em nó ưng cái bụng mày rồi, làm rể miền núi này cũng không tệ, há há. Hơn 9h Cường bị tai nạn, chắc trên đường về thì gặp chuyện. Tới viện, việc đầu tiên tôi làm là chạy tới phòng trực hỏi cô y tá xem người bị tai nạn xe máy nằm phòng 301 đi lối nào. Cô y tá chỉ dẫn tận tình và không quên hỏi tôi có mang tiền đi đóng viện phí cho nạn nhân không. Tôi gật đầu, giờ còn tiền nong gì, bạn tôi đang nằm kia không biết sống chết thế nào, tôi phải qua xem tình hình đã. Lên tầng 3, phòng đầu tiên, bên trái hành lang. Vì giờ đã vào đêm lên trong viện vắng hoe, cả dãy tầng 3 chỉ có hai phòng duy nhất sáng đèn, một là phòng 301, hai là một phòng ở cuối dãy. Tôi mở cửa bước vào, cảm giác đầu tiên là cái ớn lạnh kỳ lạ từ trong phòng thổi vào người, tiếp theo tới thứ mùi gây gây pha lẫn giữa mùi máu và mùi thuốc sát trùng, cuối cùng là nụ cười rất thân thiện của chị y tá đang đứng kiểm tra cho Cường. Chị y tá không xinh, nhưng cười rất hiền, ít nhất là vẫn dễ nhìn hơn người đang nằm trên giường kia. – Anh là người nhà của bệnh nhân? Chị y tá mở lời. – Vâng, tôi là bạn của cậu ta. – Anh này vừa được chúng tôi khâu 11 mũi ở chân trái, tình hình vết thương không nghiêm trọng, lúc nhập viện anh ta còn tỉnh táo, người đưa anh ta tới viện nói là gặp anh ta tông vào dải phân cách trên dốc Đèo Cái. – Ngoài khâu 11 mũi ra thì cậu ta có bị gì nữa không thưa chị? – Đầu và mặt không có thương tích, tay trái bị xước do ma sát với mặt đường, chân bị mảnh kim loại đâm qua, ngoài ra chỉ là những vết trầy không đáng ngại. – Vâng, thế giờ cậu ấy đang ngủ thưa chị? – Chúng tôi tiêm một mũi gây mê và truyền nước cho anh ta, giờ thuốc vẫn còn tác dụng, có lẽ 2 3 giờ nữa sẽ tỉnh, anh ngồi đây trông tới khi nào bạn anh tỉnh thì gọi chúng tôi tới kiểm tra. Nói xong chị y ta lại cười hiền hậu, tôi yên tâm rồi, thấy tôi không hỏi gì nữa chị y tá liền rời đi. Giờ tôi mới nghĩ tới việc nhìn vào cái người đang nằm trên giường kia, đúng là mặt không thấy có thương tích gì, tay thì bị băng bó kín mít, kiểu này chắc là lúc xòe thì cho tay lên đỡ mặt. Người đưa Cường tới bảo thằng này đâm vào dải phân cách, đường dốc Đèo Cái to như đường quốc lộ, không ngoằn nghèo, không gấp khúc, đi thế nào mà đâm được vào đấy mới tài. Chẳng lẽ là ở nhà em gái uống rượu nếp cẩm nhiều quá nên choáng, có khi thế thật. Nhưng mà lúc đưa tới đây thằng này vẫn còn tỉnh táo, thế quái nào mà uống rượu đâm vào dải phân cách không ngất luôn đi, vậy tức là đầu óc thằng này lúc trước khi bị tai nạn hoàn toàn bình thường? Tôi ngồi xuống ghế, mặt phân vân, không biết thằng này bị cái gì mà đi đứng cẩu thả thế, tội cho cái xe, chủ nó rách chân rách tay thế này, nó không biết còn thương tích tới đâu nữa. Mài yếm, mài bô xuống đường thì may ra chỉ xước, nặng hơn có thể là vỡ yếm, thằng Cường nó làm như trâu để kiếm tiền mua xe cho bố mẹ ở nhà mát mày mát mặt, giờ cái xe có mệnh hệ gì chắc thằng này nó không thiết sống nữa. Tôi nhìn thằng bạn đang nằm trên giường, mặt nhăn dúm lại, mồ hôi túa ra, chắc đau hay là gặp ác mộng gì đó, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, khi nào cậu ta tỉnh, tôi sẽ tìm mấy lời tốt đẹp nhất mà an ủi, dù lỗi là do ai thì bị thương như này cũng không thể mắng chửi được. Lúc sau tôi mới lấy điện thoại di động ra xem có trò gì hay hay giết thời gian. Ngồi chơi một lúc, tới khi điện thoại báo hết pin, tôi mới ngẩn ra, giờ là 10h43, vậy là cũng ngồi đây được một tiếng rồi, thằng Cường vẫn nằm im thở khì khì, mặt vẫn nhăn nhúm. Chán rồi đấy, tôi rời khỏi ghế, lúc này tâm trí tôi cần tìm một cái gì đó để giải khuây, tôi nhìn rộng ra khắp phòng, đây là một phòng ghép, có ba cái giường trống nữa ở bên kia. Do cuối tuần người ta về hết nên phòng này còn mỗi giường chúng tôi, không biết các phòng cạnh đây có còn người không, tôi thấy cả dãy tối om hay là do họ tắt đèn đi ngủ hết rồi. Lúc tôi tới có để ý là phòng ở cuối dãy hành lang vẫn sáng đèn, chắc phòng ấy cũng có bệnh nhân. Nhìn mấy chiếc giường giăng vải trắng tinh, đầu giường nào cũng đặt một chiếc tủ sắt, cảm giác lúc này trống trải và im ắng kỳ lạ. – TRÁNH! Tôi giật mình, quay đầu nhìn thấy Cường há miệng, cậu ta vừa rồi hét cái gì vậy? -TRÁNH! TRÁNH! … Cường lại hét lên, hai mắt vẫn nhắm nghiền, có cái gì đó đang hiện lên trong đầu cậu ta, là cảnh tượng lúc diễn ra tai nạn? -Dừng lại!…Dừng…Dừ..ng… Tiếng của cậu ta nhỏ dần, tôi không nghĩ ra nên làm gì lúc này, đây là nói mớ phải không, nói mớ có nguy hiểm tới vết khâu không, có phải gọi y tá tới xem thế nào không? Tôi đâu có kinh nghiệm với việc này, bản thân chưa từng đi trông người ốm bao giờ, trước nay chỉ có bố mẹ trông tôi chứ tôi còn chưa tự trông nổi mình, đừng nói tới đi trông cho người khác. Cường không hét lên nữa, chỉ thấy cậu ta mấp máy trong miệng cái gì đấy, không rõ là muốn nói hay muốn thở. Tôi chết lặng ở cạnh giường, mấy giây sau tôi mới dám bước tới lay lay vai cậu ta, còn chuẩn bị tinh thần đợi cậu ta choàng mắt bật dậy như quỷ nhập tràng. Nhưng không, sau đó Cường lại thở đều đều, hình như là ngủ tiếp, không thấy dấu hiệu gì bất thường nữa, mặt vẫn nhăn nhúm như cũ. Tai nạn là điều khủng khiếp, chắc chắn nó ảnh hưởng tới tinh thần nhiều lắm, tôi thấy Cường ngủ lại được thì cũng thở phào, cứ ngủ cho xong đi rồi dậy la hét sau, vừa ngủ vừa la hét thế này tao sợ lắm. Đang nghĩ bất giác tôi cúi đầu xuống sàn nhà, gạch ốp sàn là loại sáng màu, ánh đèn tuýp phản chiếu trên mặt sàn tạo thành một thứ ánh sáng mờ mờ, không sáng không tối, hắt lên khung cảnh nhợt nhạt với một màu trắng đục, không có gì bắt mắt. Tôi chăm chú nhìn những viên gạch ốp sàn dưới chân mình, nó không có hoa văn, bề mặt hơi sần lên những gợn sóng nhỏ, người ta làm thế để tăng ma sát và tạo cảm giác sạch sẽ. Hết nhìn gạch tôi lại nhìn sang những rãnh nhỏ giữa hai viên gạch ốp, thoạt nhìn tôi thấy nó màu đen, nhưng nếu nhìn kỹ thì thấy nó là màu nâu đỏ, mà nếu tò mò cúi hẳn xuống quan sát, sẽ thấy nó thực chất là màu đỏ sẫm. Cái màu đỏ này khiến tôi liên tưởng tới máu, giống như là nó chảy lênh láng trên sàn nhà, người ta có cố lau tới đâu, thì cũng không thể sạch hết máu trong các khe này được. Vì vậy mà nó đọng lại, nhiều dần thì kết thành một tầng sẫm màu, có thể nhầm với cáu bẩn. Nghĩ cái gì vậy, trong viện thì chuyện máu chảy lênh láng là điều bình thường, đâu cần ngạc nhiên quá chứ, phải biết là mỗi ngày ở đây có bao nhiêu người ra vào, bao nhiêu người đổ máu, hoặc là bao nhiêu người…chết. Ò óe… Ò óe… Ò óe… Ò óe… Chợt tôi nghe thấy tiếng xe cứu thương, còi của nó kêu chói tai vô cùng. Tôi từng cho rằng nếu như ai sắp chết mà nghe thấy tiếng còi xe này, chắc sẽ phải bật dậy vì nhức đầu, nó có khi cũng là một cách sơ cứu trước tiên. Tiếng còi xe vẫn vang lên inh ỏi, không biết là cấp cứu ca nào đây, có nên ra nhòm thử không. Đắn đo một lúc, tôi liền mở cửa ra, tiếng ò óe lúc này càng rõ rệt, nó kêu như ngay sát bên tai tôi vậy, bình thường tôi không nghĩ nó vang được như thế. Đèn cao áp ngoài sân bật sáng trưng, khoảng sân bên dưới kia có vài chiếc xe hơi đậu, tôi không thấy có xe cứu thương nào vào sân cả. Mà tiếng còi xe vẫn kêu inh tai, chẳng lẽ nó đang chạy ngoài đường lớn, còi xe ở viện này dùng loa thùng hay sao mà kêu được vậy. Tôi ra hẳn ban công đứng nhìn xuống, không có, rõ ràng là không có xe cứu thương đậu dưới sân viện, nếu có thì phải thấy bác sĩ chạy ra, hay là nó đậu ở sân khác, khu viện này chỉ điều trị sau cấp cứu thôi, khu đối diện mới là để cấp cứu? Ò oé… Ò óe… Ò óe…. Cứ kêu như vậy thì các bệnh nhân khác sao ngủ được, đêm hôm rồi mà người ta không để ý chút sao, bác sĩ gì vô lương tâm thế. Ò óe… Hồi còi xe cuối cùng cũng tắt, cái không khí tĩnh lặng lập tức được khôi phục, gió cũng không thổi, khoảng sân trước mặt hiện lên dưới ánh sáng vàng tịch mịch, cây cối lấp trong bóng tối âm trầm, như đợi một ai đó vô tình bước trên khoảng sân kia thì lao ra vồ họ. Lạch cạch… Lạch cạch… Ồn ào… Có tiếng người nói, không nghe ra là tiếng gì, chỉ thấy xèo xèo như tiếng loa rè. Lạch cạch… Lạch cạch… Tôi có thể hiểu được đây là tiếng bánh xe lăn trên nền gạch, qua mỗi rãnh ốp sàn sẽ xóc lên một cái, bánh xe nảy lên rồi lại va xuống mặt sàn tạo ra thứ âm thanh rời rạc kia. Tiếng động mỗi lúc một gần. Ồn ào. Âm thanh hỗn độn, có tiếng của phụ nữ, có tiếng của đàn ông, họ đang rất gấp, tôi thấy được họ rồi. Trên hành lang xuất hiện một tốp người, có năm người tất cả, đang vội vã đẩy cái cán cứu thương, trên cán có người nằm, vì hành lang tối quá nên tôi chưa biết người nằm trên cán là nam hay nữ. Những người chạy xung quanh cán đều mặc đồ phẫu thuật, họ là y bác sĩ trong viện này, nhìn cách họ di chuyển, tôi có thể chắc rằng ca này rất nguy kịch. Nhóm người lao về phía tôi, theo phản xạ tôi lập tức áp sát người vào cửa để nhường lối đi cho họ. Tiếng nói vẫn xèo xèo bên tai, tôi hoàn toàn không thể nghe thấy họ nói gì, họ đang tranh luận về ca này sao, hay là họ đang phân công trước phẫu thuật? Tôi nghe không ra, khi nhóm người đó chạy tới trước mặt, mắt tôi bất giác dán vào cán cứu thương, lòng hiếu kỳ khiến tôi nảy sinh một khát khao, khát khao được thấy mặt người nằm trên đó. Lạch cạch… Thứ đầu tiên tôi thấy là cánh tay, một cánh tay trắng xanh thò ra khỏi cán, máu từ trên tay thấm vào tấm chăn phủ ngoài và cứ thế nhỏ tong tong xuống nền nhà. Mất máu nhiều vậy. Trong một khắc tôi lia mắt theo cánh tay đó, nhìn theo đường máu thấm trên mảnh chăn phủ, loang lổ. Người kia là nữ, chăn đắp tới cổ, tóc và máu dính bết vào mặt, khuôn mặt vì thế mà bị che đi ít nhiều. Nhưng khi mắt tôi nhìn tới khuôn mặt người kia, nó lập tức trở lên rõ ràng, màu da xám lại vì mất máu, môi tái nhợt, và hai mắt mở trừng trừng. Lạch cạch… Tôi bỗng chết lặng, hai con ngươi đen sẫm kia, hai hốc mắt sâu hoắm trên khuôn mặt kia, đang trừng trừng liếc tôi. Cô ấy đang nhìn tôi, giữa những sợi tóc bết máu, giữa những bóng áo y bác sĩ vụt qua, cô ấy dán hai con ngươi kia vào người tôi, hai con ngươi bất động. Tôi bất giác bám chặt hai tay vào thành cửa, tôi sợ hai con ngươi đen hun hút kia sẽ kéo tôi theo, như cảm giác được một luồng lực khổng lồ đang nắm lấy người mình, chân tôi bỗng tự di chuyển. Không! Hai con ngươi ấy cứng đờ như mắt cá, như hai hố đen đặc quánh tụ lại trên khuôn mặt vốn đã thành xác chết, nó đang muốn hút tôi vào đó. Lạch cạch… Nhóm người lao vụt qua, họ chạy rất gấp, dường như họ không thấy tôi đứng cạnh hành lang này, cứ như vậy nhóm người ấy chạy về cuối hành lang. Nơi đó có một căn phòng vẫn sáng đèn. Lạch cạch… Cửa phòng mở ra và nhóm người ấy hối hả đẩy cán vào. Kẽo kẹt. Cửa phòng tự khép lại. Xung quanh lập tức im ắng lạ thường, họ chạy qua trong giây lát, tôi không thấy rõ mặt một ai trong những y bác sĩ ấy, cũng không nghe thấy bất cứ lời nào mà họ nói với nhau, tất cả đều nhòe nhoẹt như một thước phim cũ. Thứ duy nhất tôi thấy được bây giờ là vệt máu dài của bánh xe lăn dẫn vào căn phòng cuối hành lang. CẠCH! Tôi mở choàng mắt, hai tay vung lên và người đổ về phía trước. Hóa ra là tôi vẫn đang ngồi trên ghế, hai mắt mơ hồ, ánh đèn tuýp rọi thẳng vào mắt khiến tôi phải nhắm nghiền chúng lại. Cái gì vừa rồi vậy, ác mộng, chắc chắn là ác mộng, mẹ kiếp, từ bé tới giờ đây là lần đầu tôi mơ thấy chuyện kinh khủng như vậy, dù là từng chứng kiến bao nhiêu vụ tai nạn, xem bao nhiêu phim ma tôi cũng chưa từng mơ thấy chuyện này. Tôi đã ngủ quên trên ghế lúc nào không biết. Cảm giác mơ mơ thực thực vừa rồi khiến tôi hoang mang, rõ ràng như là vừa xảy ra trước mắt, tiếng còi xe cứu thương, tiếng cán xe chạy trên nền gạch, tiếng nói chuyện ồn ào, và cả hai con mắt tối đen nhìn theo tôi kia nữa. Đấy là mơ sao, có ai mơ mà được rõ nét vậy không chứ, tôi cũng hay mơ nên tôi biết, giấc mơ nào có thể tồn tại được khi mình tỉnh dậy? Không thể nào, không thể nào… Tôi vùi mặt vào giữa hai bàn tay, một cảm giác vô lực ập tới, không thể nghĩ được gì nữa, chuyện vừa rồi thật sự kinh khủng. Chợt tôi nhớ ra là lúc mình tỉnh dậy, có cái gì đó rơi xuống thành tiếng rất lớn. Nghĩ một lát thì mới nhận ra là cái điện thoại, chắc lúc ngủ tôi cầm trên tay nên mới làm rơi như vậy. Gạt hết những điều vừa rồi đi, cùng lắm thì cũng chỉ là giấc mơ, dậy rồi là xong. Tôi cúi đầu tìm điện thoại, may mà nó rơi ngay chân ghế tôi ngồi, chỉ cần với tay xuống là nhặt được. Tách… Tách… Tiếng gì vậy? Tách… Tách… Nước chảy? Có ai làm đổ nước ra sàn? Hay thằng Cường dậy rồi? Tách… Tách… Tôi định ngẩng đầu lên nhìn xem thằng bạn đang làm gì, chợt mắt lại bị một thứ khác thu hút. Dưới nền gạch sáng trắng, một vũng máu đang loang dần ra, chảy vào các rãnh dưới nền nhà. Máu vẫn đang nhỏ xuống thành tiếng. Tách… Tách… Là từ giường của thằng Cường, tôi giật mình ngước mắt nhìn, một cánh tay thò ra ngoài mép giường, máu là từ trên cánh tay, thấm qua tấm chăn, chảy xuống mu bàn tay rồi tới ngón tay, sau cùng là giỏ thành từng giọt xuống nền nhà. Tay cậu ta băng bó kỹ lắm rồi mà! Chẳng lẽ cậu ta tỉnh lại rồi bóc lớp băng bó ra để xem vết thương trên tay sao, ai lại chơi lầy như vậy không, lúc nào xem chẳng được, người ta vừa băng bó cho mà lại đi tháo ra. Thầm mắng thằng bạn đầu tôm, tôi đứng dậy tính hỏi sao mày lại làm thế. Chợt tôi giật mình, vừa nhìn vào mặt thằng Cường, người tôi lạnh băng đi, hai mắt thằng Cường mở trừng trừng, lỗ đồng tử giãn to, mắt tối sầm lại, chỉ còn thấy hai hốc đen ngòm trên mặt nó. Mà hai cái hốc mắt ấy lại đang dán vào tôi, con ngươi bất động. Tôi gần như nghẹn thở, tim thắt lại và tay đổ mồ hôi. Sao thằng Cường lại trừng tôi như vậy. Hai con ngươi không có dấu hiệu sự sống kia cứ nhìn chòng chọc vào tôi, có thể đọc được từ đó một nỗi thâm thù cay độc, như muốn moi từ trong người tôi ra tất cả mọi thứ. Cảm giác ớn lạnh truyền từ trong ánh nhìn ấy tới mắt tôi, rồi theo các dây thần kinh chạy thẳng tới não, một giây đó tôi như thấy mặt cô gái kia hiện lên trong đầu mình. Đôi mắt đen lạnh kia là của cô ấy, chính là cô ấy. Hay là tôi còn chưa tỉnh ngủ, mẹ ơi, ai đánh cho tôi tỉnh lại đi, ai khép đôi mắt kia lại đi. ... Mời các bạn đón đọc Giải Ngải Ký của tác giả Yamiyugi Atemu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bùa Mê
Tên Ebook: Bùa mê (full prc, pdf, epub) Tác Giả: Aprilynne Pike   Thể Loại: Best seller, Tiểu Thuyết, Kỳ ảo, Văn học phương Tây   Bộ Sách: Cánh Tiên (tập 2)   Dịch giả: Thiên Khanh   Nhà xuất bản: Nxb Thời Đại   Số trang: 414   Kích thước: 13x20.5cm   Trọng lượng: 460  g   Năm xuất bản: 12/2010   Giá bìa: 69.000   Chụp ảnh: Bluesky29   QLDA: Bluesky29   Type: ndViet ; Bluesky29; doraemon; quangvinh; Sonzin; Shippo; Selen1901, Mejie; Moon85; Saccauvong   Soát lỗi văn bản: Bluesky29   Nguồn: vhproiect.hnsv.com   Ebook: www.dtv-ebook.com Ebook Cánh Tiên tập 2: Bùa Mê Giới thiệu:   Cánh Tiên là bộ truyện của nhà văn Aprilynne Pile, là tác phẩm có tính chất phiêu lưu và lãng mạn giữa thế giới ma thuật và thế giới các nữ sinh trung học. Laurel là một thiếu nữ rất đặc biệt: cô chỉ ăn hoa quả, làn da mỏng manh, không bao giờ thấy lạnh và rất thích ở ngoài trời. Mười lăm tuổi, cô theo cha mẹ nuôi chuyển đến Los Angles. Ngay từ hôm đầu tiên ở trường, cô gặp và cảm mến David - chàng trai có nụ cười ấm áp thân thiện, lúc nào cũng ở bên cạnh, giúp Laurel hòa đồng với bạn bè và chia sẻ mọi khó khăn... Một ngày, Laurel bỗng thấy sau lưng mình nổi lên một nốt sưng nhỏ. Rồi, cô kinh hãi khi thấy nó ngày càng to hơn - để cuối cùng, từ đó mọc lên một bông hoa khổng lồ màu xanh nhạt đẹp mê hồn. Được chia sẻ, David cũng vô cùng sửng sốt và khẳng định đó là những tế bào thực vật, sau khi xem xét cánh hoa dưới kính hiển vi. Khi trở về thăm lại ngôi nhà cũ ở Orick, Laurel gặp một chàng trai lạ mặt có tên gọi Tamani xuất hiện ngay trên mảnh đất nhà mình. Anh tiết lộ một bí mật: giống như anh, Laurel là một tiên cây. Có nghĩa, cô không phải con người, mà là một loài tiên thực vật. Tamani khuyên cô phải thuyết phục bố mẹ giữ lại mảnh đất này không được bán, bởi đó là mảnh đất trọng yếu của loài tiên. Trong lúc Laurel còn rất hoang mang, những giấy tờ bán đất của cha mẹ cô với một gã đàn ông thô kệch xấu xí sắp hoàn thành. Nghi ngờ, Laurel cùng David lần tìm đến địa chỉ được ghi trên danh thiếp của kẻ lạ mắt. Họ tiếp cận với bí mật về cuộc chiến thế kỷ giữa loài tiên và và loài quỷ khổng lồ, đồng thời bắt đầu tiếp cận với những mối đe dọa kinh hoàng nhất. Nhưng, ở bên cạnh Laurel luôn có hai người bạn: David, chàng trai nơi trần thế và chàng tiên cây cực kỳ quyến rũ Tamani. Tập 2 của Cánh Tiên có tựa đề Bùa Mê.  Vẫn bầu không khí thần tiên, vẫn những nhân vật từng khiến ta ám ảnh... Nhưng đến Bùa Mê, mạch truyện và nhân vật đã vận động lên một bước cao hơn.   Laurel trở về tiên giới Avalon để học cách pha chế tiên dược như một tiên nữ Mùa thu đích thực. Tại nơi đây, cô được Tamani đưa đi khắp cõi Avalon, giảng giải những điều cô chưa hiểu về giông loài mình. Cõi tiên, cũng như Tamani, giông như một thứ bùa mê, lại một lần nữa mê hoặc Laurel. Nhưng, khi trở về thế giới của con người, Laurel có David - chàng trai luôn hiểu cô muôn gì, sát cánh bên cô trong những hiểm nguy, còn bố mẹ đã nuôi dưỡng cô kể từ khi còn tí xíu bị bỏ bên thềm cửa...   Laurel không có quyền lựa chọn và cũng không còn thời gian mà lựa chọn...Mối đe dọa của loài quỷ không lồ đang treo lên đầu tất cả mọi người. Vận mệnh của Avalon đã trở nên nguy nan hơn bao giờ hết. Những tiên nam siết chặt vòng canh gác. Laurel không còn bước lùi nữa...     Trải qua bao hiểm nguy, cô đã biết mình muốn gì, yêu điều gì hơn và dũng cảm chọn lựa, dẫu rằng chưa hẳn sự lựa chọn đó đã làm trái tim cô thanh thản... Mời các bạn đón đọc tập tiếp theo trong bộ truyện Cánh Tiên, Bùa Mê của tác giả Aprilynne Pile.
Biên Niên Sử xứ Prydain Tập 1 & 2 & 3 & 4 - Lloyd Alexander
Tên ebook: Biên niên sử xứ Prydain (full prc, pdf, epub) Tác giả: Lloyd Alexander   Thể loại: Giả tưởng, Kỳ ảo, Sách teen, Văn học phương Tây   Dịch giả: Lê Minh Đức   NXB Hội nhà văn và Công ty Nhã Nam   Nguồn: e-thuvien.com   Ebook: www.dtv-ebook.com Ebook Biên Niên Sử xứ Prydain - Lloyd Alexander Giới Thiệu:   Một chàng Phụ Chăn Lợn tầm thường liệu có thể trở thành một chiến binh, một người anh hùng? Taran sẽ trả lời câu hỏi đó với tính cách ngang ngạnh và dễ tự ái của mình. Biên niên sử xứ Prydain lôi cuốn độc giả nhỏ tuổi bởi những chuyến phiêu lưu nghẹt thở vì mạo hiểm, có sức lay động lớn lao với độc giả lớn tuổi hơn bởi những trải nghiệm dẫn lối đến chân lý, mà không phải lúc nào người ta cũng dễ nhận ra. Ebook Sách về Bộ Ba - Lloyd Alexander Biên niên sử xứ Prydain chứa đựng cả một thế giới huyền bí trong mỗi chương sách. Tới nỗi khi bạn gập lại trang sách cuối cùng, hẳn bạn sẽ để nó sang một bên để cân nhắc giữa một độ dày và khổ sách vừa phải với một thế giới quá sinh động và lôi cuốn giữa cái Thiện và Ác, những gì đẹp đẽ nhất và bỉ ổi xấu xa nhất, vẻ thô thiển, tầm thường bên ngoài với giá trị thực bên trong... Biên niên sử xứ Prydain là câu chuyện dài về cuộc phiêu lưu của chàng trai trẻ Taran, người làm nhiệm vụ chăn lợn trong trang trại Caer Dallben nhưng nuôi giấc mơ trở thành người hùng. Những sự kiện bất ngờ đã xảy ra với Taran, cậu phát hiện ra rằng phần còn lại của xứ Prydain không yên bình như cuộc sống trong trang trại. Cậu là người đảm nhận một sứ mệnh quan trọng cuộc chiến chống lại thế lực hắc ám để bảo vệ vùng đất này. Ebook Vạc Dầu Đen - Lloyd Alexander Với sự trợ giúp của công chúa Eilonwy, trải qua những cuộc phiêu lưu ly kỳ, hồi hộp, Taran đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, tiêu diệt những kẻ xấu xa và lấy lại sự yên bình cho xứ Prydain. Biên niên sử xứ Prydain hội tụ tất cả những yếu tố cần có cho cuốn sách dành cho trẻ em như sự phiêu lưu, cuộc chiến đấu giữa thiện và ác, tình yêu, sự hi sinh. Hành văn dí dỏm với những chi tiết thật ngây thơ, đời thường. Và bên cạnh câu chuyện của một người anh hùng mà mọi đứa trẻ đều mơ ước, người ta có thể hiểu được câu chuyện của một cậu bé bình thường đã trở thành người lớn cùng với những khát vọng. Ebook Lâu Đài Llyr - Lloyd Alexander Người anh hùng trong  Biên niên sử xứ Prydain không phải là những người đầy quyền năng của thần thoại, mà lại là cậu bé Taran bình thường, có đôi chút vụng về. Phải chăng đó là điều khiến cho trẻ em trên khắp thế giới yêu thích cuốn sách, bởi hàm ý: Mọi ước mơ của những con người bình thường đều có thể trở thành hiện thực và sức mạnh thực sự lại ở trong tình yêu và lòng quả cảm của bản thân ta. Ebook Taran người lang thang - Lloyd Alexander Lloyd Alexander , tác giả hơn 40 cuốn sách phần lớn thuộc thể loại huyền ảo, ly kỳ dành cho trẻ em. Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là  Biên niên sử xứ Prydain bao gồm 5 tập truyện. Đó là các tập truyện: - Sách về Bộ Ba, - Vạc dầu đen, - Lâu đài Llyr, - Taran người lang thang, - Đức Thượng Hoàng (tải eBook) Tập 1 và 2 của bộ  Biên niên sử xứ Prydain được hãng Walt Disney dựng thành bộ phim hoạt hình Vạc dầu đen. Mời các bạn đón đọc Biên niên sử xứ Prydain của tác giả  Lloyd Alexander.
eBook Tượng Đồng Đen Một Chân - Xuân Đức full prc, pdf, epub [Kinh dị]
Tượng Đồng Đen Một Chân Xuân Đức Thông Tin Tác giả: Xuân Đức Thể loại: Kinh dị, truyện ngắn, Văn học Việt Nam Nguồn: vnthuquan.net Edit ebook: Kayako Saeki Đăng: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Giới thiệu: Tác giả Xuân Đức cũng nói: bạn có quyền tin hoặc không tin vào những điều mà tôi sắp kể. Việc đó không sao, bởi chính tôi, khi chấm hết trang viết cuối cùng cũng chợt thấy bần thần. Tôi tự hỏi, liệu người đọc có thể tin được vào những điều mình kể không? Tôi loay hoay định sửa lại bản thảo, chợt nhớ đến lời dặn của thầy: đừng cố tìm cách làm cho người ta tin, hãy xem xem mình nói có thật lòng không? Thưa bạn, hãy coi như tôi đang làm cổ tích vậy. Còn gì gian khổ và nghiệt ngã bằng sự tự biết về mình. Người không tự biết mình, như chuyện dân gian vẫn kể, là người lúc nào cũng tỏ ra thông thạo tất cả mọi chuyện, là người chỉ thích nói cho người khác nghe mà không bao giờ chịu lắng nghe người khác nói, là người chỉ cắm cổ cắm đầu mà viết chứ chẳng bao giờ chịu khó đọc những trang viết của người xung quanh. Tôi tin cả tôi lẫn các bạn không có ai như vậy cả. Nếu bạn tò mò muốn biết thì tôi sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn bạn đến thăm chơi cái xóm Linh Linh ấy, nơi có một người đàn ông lấy bảy bà vợ mà cũng là bảy chị em ruột. Còn các thầy mo và những phép thư của họ thì sao ? Xin tranh thủ kể trước ra đây một trường hợp., một trong rất nhiều của  truyện này. Vào năm 1962, có một người đàn ông chột mắt, tuổi cao, râu dê, cưỡi một con ngựa cùng với vợ, tự xưng là Tổng vương từ ngoài vùng đất Hàm Nghi vào. Dọc theo các bản dân tộc, người vợ đi trước một ngày dùng thuốc độc thư cho nhân dân bị ốm. Các thầy mo trong bản không có cách gì chữa được vì đó là một loại độc đặc biệt. Ngày hôm sau, tên Tổng vương ấy đi ngựa đến, dùng phép giải độc. Dĩ nhiên người được chữa khỏi bệnh phải trả tiền rất cao hoặc trả bằng các vòng bạc. Uỷ ban hành chính của các xã dân tộc đã cấp báo về huyện. Nhận thấy lão thầy mo kia có bằng chứng phạm pháp, huyện đã lệnh cho công nhân khai thác gỗ Bãi Hà kết hợp với dân quân vây bắt tên Tổng vương ấy. Chuyện đó ở quê tôi ai ai cũng biết. Có một thời gian, đặc biệt là trong chiến tranh, hiện tượng các thầy mo có phần giảm đi. Nhưng hiện nay, không hiểu vì lý do gì, cách chữa bệnh bằng phép thổi bỗng lan tràn, thậm chí không phải chỉ ở các thầy mo trên rừng mà còn lây ra vài ba thầy kiểu đó ở dưới xuôi. Rồi những sự kiện trả thù nhau bằng phép thư cũng trở nên rùng rợn hơn. Đã có địa phương xảy ra thành vụ án lớn... Tôi lược kể những điều ấy không phải để biện minh cho câu chuyện mình sắp kể, mà muốn nói rằng, dù sao cái xóm Linh Linh kia vẫn đang còn đó, và bản thân tôi vẫn đang ở đây, thì cái câu chuyện này không thể không buột mồm kể ra được. Người ta học nói đã khó rồi, nhưng khi đã biết nói thì học sự nín lặng còn khó khăn hơn. Ví thế, tôi xin các bạn bỏ chút thì giờ nghe tôi kể. Chuyện rằng, ngày xửa ngày xưa...
Long Lâu Yêu Quật - Bắc Lĩnh Quỷ Đạo
Sách Nói Long Lâu Yêu Quật   Tên ebook: Long Lâu Yêu Quật Tác giả: Bắc Lĩnh Quỷ Đạo Thể loại: Ma quái, Kinh dị, Trộm mộ, Văn học phương Đông   Dịch giả: Tạ Ngọc Ái   Công ty phát hành: Bách Việt   Nhà xuất bản: NXB Thời Đại   Trọng lượng vận chuyển: 360 grams   Kích thước: 14.5 x 20.5 cm   Số trang: 425   Ngày xuất bản: 06/2014 Edit & Beta: Xú Ngư, Tiểu Diệp Tạo prc:  Vanlydocnhan Nguồn:  hoatanhoano.wordpress.com Ebook: Đào Tiểu Vũ's eBook -  http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Long Lâu Yêu Quật Giới thiệu:      Bắc Lĩnh Quỷ Đạo tên thật là Chu Phỉ, sinh tháng 5 năm 1974 tại Hà Nam nhưng hiện đang sinh sống tại Quảng Đông. Tiếp nối bước đi của Thiên Hạ Bá Xướng và Nam Phái Tam Thúc - những tác giả nổi tiếng nhất Trung Quốc trong dòng tiểu thuyết "trộm mộ” và cũng là những người góp phần đưa dòng tiểu thuyết huyền dị này đến với đông đảo công chúng, anh đã viết nên cuốn tiểu thuyết "Long lâu yêu quật”. Kết cấu cực kỳ logic, nội dung gay cấn, bối cảnh trải rộng cả về thời gian lẫn không gian, Bắc Lĩnh Quỷ Đạo đã thật biết cách tạo nên sức hút bằng việc xây dựng cá tính và hoàn cảnh của từng nhân vật lồng trong các cuộc phiêu lưu đầy nguy hiểm, những tình thế hiểm nghèo và sức mạnh kinh hoàng của những thế lực huyền bí...           Nhân vật chính của câu chuyện là Dương Lăng Sương – một cô gái thông minh, mạnh mẽ đang giữ chức chỉ huy một nhóm công tác hiện trường của Bộ Nội vụ. Trong một lần đi làm nhiệm vụ ở Kazakhstan, sự tình cờ đẩy nhóm người do Dương Lăng Sương chỉ huy sa vào một lăng mộ cổ và gặp gỡ một người đàn ông tên Lâm Nam – chuyên gia khám phá lăng mộ. Với sự hiểu biết phong phú về văn hóa cổ xưa cùng phong thái bụi bặm thoáng chút ngạo đời, Lâm Nam đã không chỉ cứu mạng Dương Lăng Sương mà còn để lại trong cô phần nào lưu luyến. Tuy nhiên sự kiêu ngạo trong Dương Lăng Sương đã ngăn cô lưu lại những chi tiết liên lạc của anh.           Đó là điều khiến cô phải tiếc nuối mãi. Thời gian trôi qua, Dương Lăng Sương vẫn luôn luôn nghe ngóng, để ý tin tức mong tìm lại người xưa. Và trong một chuyến du lịch đến Tây An, may mắn đã mỉm cười khi cô vô tình nghe được thông tin về Lâm Nam. Lập tức, cô không quản ngại khó khăn lặn lội đến tận chân núi Phượng Hoàng truyền thuyết để tìm lại anh. Chuyến đi không những đưa hai người trở về bên nhau, trao tặng Dương Lăng Sương thêm người bạn mới tinh nghịch đáng yêu Hồ Hiểu Quyên – biệt danh Cáo con, mà còn dẫn dắt cô dấn thân vào một cuộc phiêu lưu li kì trong lăng mộ cổ dưới lòng đất - tương truyền là của thiên tử nhà Chu. Vất vả, nguy hiểm, gian lao nhưng cũng vô cùng thú vị, hấp dẫn và đầy trí tuệ, ba người họ cùng nhau đối mặt với những hiểm họa vượt quá cả cơn ác mộng tồi tệ nhất mà người ta có thể tưởng tượng ra. Nào là thây ma trẻ em, người lùn mặt phấn, ao máu, xác sống, ảo ảnh… không biết bao nhiêu cạm bẫy chực chờ. Nhưng cuối cùng, nhờ nhanh trí và gan dạ, họ cũng trở về được thế giới bên ngoài, tuy nhiên đôi mắt của Lâm Nam đã bị thương khá nặng…   Về cơ bản, "Long lâu yêu quật” không khác nhiều so với "Ma thổi đèn” (tải trọn bộ 8 tập tại đây)và "Đạo mộ bút ký” (tải eBook)- hai tác phẩm kinh điển của dòng văn trộm mộ ở Trung Quốc - từ văn phong đến sự pha trộn yếu tố phiêu lưu hành động và ma quái. Cả ba truyện đều thu hút độc giả bằng những chuyến "đổ đấu" (trộm mộ cổ) từ trên rừng xuống dưới bể… Tác giả của "Long lâu yêu quật” thậm chí cũng giống Nam Phái Tam Thúc và Thiên Hạ Bá Xướng ở chỗ đều không phải nhà văn chuyên nghiệp, làm việc trong lĩnh vực kinh doanh, tình cờ viết văn trên mạng và đều nhờ tác phẩm trộm mộ mà thành nổi tiếng (Bắc Lĩnh Quỷ Đạo tốt nghiệp đại học Công nghiệp Tây An, chuyên ngành Kế toán năm 1994, hiện là Giám đốc Tài chính trong một doanh nghiệp ở Quảng Đông).   Tự nhận mình tính cách rộng lượng, tửu lượng không tốt lắm nhưng "không có ngày nào là không uống rượu, và không loại rượu nào là không thích”, độc giả của Bắc Lĩnh Quỷ Đạo có thể nhận thấy mặc dù hoạt động trong lĩnh vực tài chính kinh doanh, nhưng trong con người anh vẫn có những chất phiêu lãng riêng của người hoạt động nghệ thuật, và hẳn là không thể thiếu niềm yêu thích mạnh mẽ đối với những nền văn hóa Trung Hoa nghìn năm cổ kính. Có lẽ đó chính là yếu tố trọng yếu để anh có thể múa bút viết nên "Long lâu yêu quật” – một tác phẩm có kết cấu hết sức chặt chẽ hợp logic, bố trí tỉ mỉ và gay cấn tuyệt vời. Mời các bạn đón đọc Long Lâu Yêu Quật của tác giả Bắc Lĩnh Quỷ Đạo.