Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp!

Edit: Jane - Beta: Thần Hán Việt: Ninh tiên sinh, hảo cửu bất kiến Thể loại: Hiện đại, ngọt, sủng, thanh xuân vườn trường, đô thị tình duyên, song hướng yêu thầm,HE Nhân vật chính: Nguyễn Chanh, Ninh Quân Nhân vật phụ: Tống Hề, Giản Tri Ngôn, Trình Phỉ Số chương: Tác giả mới đào hố Một câu chuyện tình yêu từ ghế nhà trường bắt đầu nhẹ nhàng siêu ngọt và dễ thương. Nữ chính gặp nam chính lần đầu tiên đã nhờ nam chính giúp đỡ. Nguyễn Chanh: "Bạn học, ngại quá, có thể giúp tôi một chuyện không?" Ninh Quân: "Ừ?" Nguyễn Chanh: "Tay tôi đang bị thương, cậu có thể giúp tôi ghi lại đề bài không?" Ninh Quân kinh ngạc vài giây rồi mỉm cười. Ngày hôm sau, Nguyễn Chanh bị thầy dạy Toán gọi lên văn phòng. Bài thi siêu khó, cả khối chỉ có mình cô được điểm tuyệt đối, nên cử cô tham gia đội tuyển thi Olympic. Nguyễn Chanh mờ mịt: "..." Ninh Quân ngồi trên ghế giáo viên, nhàn nhã nhìn cô. Sau này, cô mới biết thủ khoa trong kỳ thi cao trung Ninh Quân đã giúp cô làm bài... * Nhiều năm về sau. Ninh Quân: "Trình tiểu thư, cô rất giống một người bạn của tôi." Trình tiểu thư (Nguyễn Chanh): "Hả?" Đôi mắt Ninh Quân sâu xa, "Bạn gái của tôi. Lần đầu tiên cô ấy nói chuyện với tôi, cũng không biết tên của tôi, lại để tôi giúp cô ấy làm bài thi." Khóe miệng của anh hiện lên chút vui vẻ nhẹ nhàng, trong ánh mắt ẩn giấu vài phần cưng chiều, sủng ái. P/s: 1. Thành thích của nữ chính rất tốt. 2. Song hướng yêu thầm. 3. Ngọt văn, ấm áp. * Simi: Hố mới nhảy, đọc xong văn án thấy cưng quá nên ôm luôn. Mình đặt gạch trước thôi, sẽ cho ẻm lên sóng sau Tết tây, lịch đăng không cố định, vẫn là ưu tiên [Tiểu Nguyệt Nha] trước nha. *** Review: 18/09/2020 Văn án:   Lần đầu gặp mặt.   Nguyễn Chanh:  “Bạn học, ngại quá, cậu có thể giúp tớ một chuyện không?”   Ninh Quân: “Hả?”   Nguyễn Chanh: “Tay tớ đang bị thương, cậu có thể giúp tớ giải đề không?”   Ninh Quân kinh ngạc, mấy giây sau hơi mỉm cười.   Ngày hôm sau, Nguyễn Chanh bị thầy dạy toán gọi vào văn phòng. Bài thi siêu khó, cả lớp chỉ mình cô làm bài hoàn toàn đúng, cho nên để cô tham gia Olympic Toán.   Nguyễn Chanh: “...”   Ninh Quân ngồi trên ghế nhàn nhã nhìn cô.   Về sau, cô mới biết được lúc đó người mình nhờ là thủ khoa Ninh Quân giúp cô làm bài tập…   --   Nhiều năm về sau.   Ninh Quân: “Trình tiểu thư, cô rất giống một người bạn của tôi.”   Trình tiểu thư (Nguyễn Chanh): “Hả?”   Ánh mắt của Ninh Quân mắt nhìn sâu xa, “Bạn gái của tôi. Lần đầu cô ấy nói chuyện với tôi, cũng không biết tôi là ai, thế mà lại nhờ tôi giúp cô ấy làm bài thi.” Khóe miệng của anh mang theo ý, trong mắt cất giấu mấy phần cưng chiều.   Mối duyên của họ bắt đầu từ đó.   ***   Nguyễn Chanh là công chúa nhỏ của tiệm bánh ngọt Chanh Tâm - cửa hàng có tới 300 chi nhánh nhỏ trên toàn quốc, rất nổi tiếng. Cô sống vô lo vô nghĩ, thoải mái trong tình yêu thương của ba mẹ.   Nguyễn Chanh rất thông minh nhưng không dụng tâm học hành, là dạng học sinh gần đến kì thi mới lao đầu vào học, chỉ cần đủ điểm qua. Vận may của cô bùng nổ mà thi vào được trường trung học trực thuộc đại học D, lại tình cờ bị lôi vào đội tuyển Toán trong hoàn cảnh éo le như trên.    Nguyễn Chanh cảm thấy rất tuyệt vọng T-T Muốn học tra như cô thi Olympic toán? Haha…   Nhưng học đội tuyển Toán cũng rất có ích, Nguyễn Chanh còn chưa kịp dùng biện pháp dụ dỗ Ninh Quân làm bài tập về nhà cho mình thì cậu đã dễ dàng đồng ý, từ đó những tháng ngày hạnh phúc không bài tập chính thức bắt đầu.   Dần dần thân quen, tình cảm giữa họ có dấu hiệu nhen nhóm thì bất ngờ, Nguyễn Chanh nghe tin Ninh Quân sắp chuyển trường. Cô còn nhiều lần thấy cậu thân thiết với người con gái khác. Đó là cô bạn hoàn cảnh không mấy khá giả nhưng điểm thi luôn nằm trong top đầu của lớp, trái ngược hoàn toàn với cô.   Trong câu chuyện cổ tích, hoàng tử sẽ chọn công chúa hay lọ lem? Trong câu chuyện của họ, người cô thích đã chọn lọ lem rồi.   ****   “Tiểu Quân, con là con trai, nhường chị đi con.”    Đó là câu nói Ninh Quân nghe từ bé đến lớn.   Nhà khác có trọng nam khinh nữ, nhà cậu thì ngược lại.   Mẹ Ninh Quân là vợ kế, đối xử với con vợ trước còn tốt hơn chính con ruột mình. Đó là sự áy náy muốn bù đắp của bà ấy sao? Thật nực cười.   Còn Ninh Quân lại như một người xa lạ trong chính căn nhà đó.   Chị gái phải đến thành phố khác học đại học, ba cậu cũng chuyển đến nơi ấy làm việc. Cả gia đình quyết định đổi nơi ở, Ninh Quân khăng khăng ở lại một mình.   Sự công bằng và tình yêu thương của ba mẹ, cậu sớm đã không quan tâm nữa rồi.   Sinh nhật sáu tuổi, Ninh Quân tình cờ gặp Nguyễn Chanh ở tiệm bánh, còn được cô tặng một cái bánh ngọt. Cậu nhóc cô độc ấy đã thích cô bé kia từ cái nhìn đầu tiên.   Cứ ngỡ sẽ không gặp lại nhưng may mắn đã mỉm cười, Ninh Quân học cùng lớp cùng trường với Nguyễn Chanh.    Cậu ngày ngày làm bài tập cho cô, không một chút oán thán, còn mong họ gặp nhau sớm hơn chút nữa, cậu sẽ làm hết cả bài tập sơ trung cho cô. Tình yêu thời niên thiếu chỉ đơn giản như thế, được bên người mình thích, nhìn thấy người ấy luôn hạnh phúc vui vẻ.   Thế nhưng, công ty của ba Nguyễn Chanh gặp vấn đề tài chính, có nguy cơ phá sản, Ninh Quân cầu xin ba mình giúp đỡ họ, đổi lại điều kiện là cậu sẽ chuyển trường và đến ở chung với gia đình tại thành phố khác.   Ninh Quân không thể giải thích với Nguyễn Chanh, lần rời đi này là đằng đẵng suốt tám năm, cậu chưa từng thôi mong nhớ.   Và họ đã gặp lại nhau sau ngần ấy năm xa cách, tình cảm vẫn chẳng phai nhạt, Ninh Quân lần nữa theo đuổi cô gái nhỏ Nguyễn Chanh. Từ ấy nắm chặt tay nhau bước trên con đường hạnh phúc tiến vào hôn nhân.   ***   “Ninh tiên sinh, đã lâu không gặp” là một bộ truyện ngọt sủng, tình tiết truyện bình thường, tác giả viết không chắc tay lắm, mấy đoạn xa cách chỉ dùng đúng một dòng: hai năm sau, sáu năm sau…, đoạn miêu tả mâu thuẫn gay cấn thì cũng viết chưa tới nên nhìn chung nhàn nhạt, không có gì mới mẻ hay hấp dẫn.   Thêm một phần nữa là bạn editor truyện này edit khá cứng, lệch raw, mắc nhiều lỗi, điều này có thể đã khiến cho mình cảm thấy mất đi giá trị về văn phong của tác giả Dạ Mạn và nội dung truyện có chút sai sót nhưng bù lại là truyện không có pass gì cả, nên nếu các bạn dễ tính thích đọc truyện nhẹ nhàng thư giãn có thể nhảy hố thử nhé.   Dưới đây là một số trích đoạn truyện:   Bạn nam phụ đáng thương thất tình sau khi nam nữ chính thành đôi, đi uống rượu giải sầu:   Trọng lượng cả người Cố Dịch đều đè nặng lên người Ninh Quân.   “Sao lại biến thành đàn ông rồi?” Anh cọ cọ cổ áo Ninh Quân, ngửi ngửi hương vị.   “Chanh Chanh, sao em lại đổi sang dùng nước hoa đàn ông thế!”   Ninh Quân cố nhịn, anh thật muốn ném người đi.   Nguyễn Chanh dở khóc dở cười.   Lên xe, Cố Dịch ngồi phía sau, Ninh Quân cách anh rất xa.   Chỉ chốc lát sau, Cố Dịch lại ghé sát vào.   “Chanh Chanh, chúng ta về Anh đi. Thành phố B kẹt xe quá nhiều, còn luôn có sương mù. Về Anh đi, chúng ta kết hôn, sau đó sinh hai đứa con trai. Anh cả liền họ Nguyễn giống em, gọi là Nguyễn Tiểu Cố. Em trai thì theo họ anh, gọi là Cố Tiểu Nguyễn.”   Gió này sao đột nhiên lại đổi hướng rồi.   “Có được không, Chanh Chanh?”   [...]   Cố Dịch tựa trên vai Ninh Quân, lại còn cà cà, “Sao em lại cứng như vậy nha!”   Ninh Quân giơ tay đẩy anh sang một bên, đầu Cố Dịch cốp một nhát đập vào cửa sổ xe.   Và sau đó, khi Ninh Quân thuyết phục ba mẹ Chanh Chanh chấp nhận mình:   “Con cái của Nguyễn Chanh, sẽ mang họ Nguyễn, gọi là Nguyễn Ninh. Nếu như Nguyễn Chanh nguyện ý sinh 2 đứa, đứa sau gọi là Ninh Nguyễn.” Ninh Quân nói ra từng chữ một, ngữ khí chân thành.   Nói thật là dễ nghe! Rõ ràng là đạo sáng kiến của Cố Dịch. Nguyễn Chanh nháy mắt mấy cái, chưa gì mà nghĩ đến sinh hai đứa rồi? Nghĩ xa quá rồi đấy.   Mà cô đồng ý gả cho anh bao giờ? _____   “ “: Trích từ truyện.   RV: Dung Tú Nữ - lustaveland.com   Mời các bạn đón đọc Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp! của tác giả Dạ Mạn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa - Twentine
Tôi là bề tôi trung thành của anh, Quốc vương của tôi! Vì anh tôi có thể phất cờ cổ vũ, nguyện cùng anh mà chinh chiến nơi sa trường. *** Nếu bạn đã từng đọc “Tình yêu nơi đâu” của Bộ Vi Lan thì chắc hẳn bạn cũng sẽ cảm thấy được có chút tương đồng trong mạch truyện. Đó là những cố gắng của người trẻ tuổi, những chia cách vì vướng vào lao lý, những hận thù phải trả giá sau đó. Chu Vận lần đầu gặp gỡ Lý Tuân là ngày tựu trường. Cũng giống như rất nhiều người khác, cô bị anh thu hút ngày từ lần đầu tiên nhin thấy, và cũng có lẽ tình cảm của họ đến bình thường, nhẹ nhàng như bao mối tình thuở hoa niên khác, nảy sinh nơi giảng đường nên những tháng ngày không có nhau kéo dài đằng đẵng ấy mới biết rằng tình cảm ấy sâu đậm đến nhường nào. Lý Tuân là một thiên tài lập trình, có rất nhiều thứ không bình thường trong tính cách của anh, chỉ có một điều trội lên hẳn là anh biết rõ mục đích mình muốn đạt được là gì và bằng cách nào đạt được điều đó. Tự lập từ rất nhỏ, biết cách tự chăm sóc bản thân, bị đẩy vào cuộc sống lăn lộn quá sớm khiến cho con người của anh có rất nhiều gai nhọn, khó hoà nhập và cũng không muốn hoà nhập với người khác. Cứ tưởng như một kẻ bất cần không người thân thiết, sống không chút tình cảm nhưng thực ra đã là con người thì không thể không có một người để quan tâm, không ai sống mà không để tâm đến ít nhất một người nào đó. Và thực sự, Lý Tuân quan tâm đến rất ít người. Anh gai góc, anh độc miệng, anh khó chịu nhưng nếu một người đã thực sự quan tâm đến anh thì anh sẽ đáp lại bằng tất cả những cố gắng của mình. Tình cảm ẩn dấu quá sâu khiến người khác tưởng chừng như anh chẳng hề quan tâm đến thế giới xung quanh mình, nhưng chỉ cần là người anh để tâm thì lại hiểu họ, yêu thương họ, xem họ là một phần của mình. Cuộc sống của Lý Tuân nói phức tạp thì phức tạp, nói đơn giản thì đơn giản, bởi nếu bỏ qua những khó khăn vật lộn với cuộc sống lúc nhỏ, Lý Tuân của hiện tại ngày ngày chỉ biết đến máy tính, không hơn. Ngay cả những người bạn gái qua lại với anh cũng là họ chủ động đến rồi lại chủ động rời bỏ, bởi không ai có thể chịu đựng được việc ban trai hờ hững như vậy cả. Cho đến khi Chu Vận xuất hiện bên cạnh anh. Chu Vận là cô gái được giáo dục trong môi trường nề nếp, tuy nhiên cũng có những áp lực, cũng có những nổi loạn của tuổi mới lớn, vậy nên bên trong vỏ bọc là một cô gái ngoan hiền cũng có những mặt tối, mà mặt tối ấy đã lộ hoàn toàn trước Lý Tuân ngay từ lần đầu tiên nói chuyện. Thiếu nữ thường bị thu hút bởi những điều không bình thường từ người khác phái, Lý Tuân trong mắt Chu Vận là người ngạo mạn, quá nổi bật với vẻ bề ngoài “chẳng giống ai”, nhưng phàm là một người học hành siêng năng như Chu Vận thì điều khiến cô bị thu hút nhất chính là tài năng của anh. Từ để ý rồi ngưỡng mộ, từ những để tâm ban đầu rồi thành động lực thúc đẩy bản thân. Có lẽ những ánh mắt của cô luôn dõi theo Lý Tuân mà ngay cả bản thân Chu Vận cũng không biết, những để ý vụn vặt trong cuộc sống hằng ngày mà Chu Vận dành cho anh nhiều khi đã thành thói quen mà cô chẳng để ý, những bao che vụng dại mà Chu Vận dành cho Lý Tuân như bản năng tưởng như che dấu được Lý Tuân nhưng anh biết hết. Chẳng biết ai yêu ai trước nhưng tình yêu của họ đã được đáp lại, sống đúng với nhau, yêu và được yêu trọn vẹn, quan tâm đến nhau chỉ bằng những cử chỉ nhỏ nhặt nhất. Nhưng nếu cứ bình lặng mà phấn đấu cho ngày mai vậy thì không phải là cuộc sống này rồi. Biến cố đến quá nhanh và bất ngờ khiến hai người họ phải rời xa nhau. Một Lý Tuân ngang tàng nhưng lại manh động, một Chu Vận nhát gan không thể trốn chạy khỏi những kìm kẹp của gia đình. 6 năm cứ vậy trôi qua, mọi thứ tưởng chừng như dừng lại ở thời điểm họ rời xa, những tình cảm nồng cháy, những trái tim luôn hướng về nhau, như một giấc mộng dài, nhưng khi tỉnh lại họ đều nhận thấy bản thân đã thay đổi. Những ký ức tưởng như bị chôn chặt chờ ngày gặp mặt sẽ lại được mở ra, nhưng thời gian đã khiến một số điều bị lãng quên, một số chuyện không còn như xưa cũ. Lý Tuân quay trở về với cuộc sống tự do nhưng không còn là một Lý Tuân bất cần như trước kia, bây giờ trong anh chỉ còn lại thù hận. Vẫn cô độc như trước ngày có Chu Vận, cho đến ngày anh gặp lại cô. Tưởng chừng như có thể gạt bỏ cô qua một bên để cho những hận thù bùng cháy, nhưng cuối cùng chỉ một bức ảnh cô lưu giữ đã khơi lại những kỷ niệm, những yêu thương mà anh nghĩ anh đã quên thực sự. Từng ký ức hiện về mà anh không thể kiểm soát, cũng giống như tình cảm của anh dành cho cô, có che dấu, có chôn chặt, nhưng vẫn còn đó những yêu thương, những hờn ghen như thuở ngày đầu họ bên nhau. Chu Vận sau 6 năm vẫn là một cô gái sống hết mình vì Lý Tuân, vì anh mà cố gắng, vì anh mà bước tiếp trên con đường chung của họ. Cô vẫn là một cô gái nhút nhát trong tình cảm, hay nói đúng hơn là lo được lo mất hơn trước Lý Tuân, bởi cô không phải là lựa chọn đầu tiên của anh, bởi anh tài năng, và bởi anh còn rất nhiều điều mà cô cho rằng điều đó ở trong lòng anh quan trọng hơn cô. Chu Vận không dám tiến đến nhưng lại chẳng thể buông tay, cuộc sống của họ cứ vậy tiếp diễn như những ngày còn là sinh viên, anh dẫn đầu, cô hỗ trợ, hoà hợp và thấu hiểu nhau. Những thù hận rồi cũng được buông bỏ, bởi lý trí không đủ mạnh bằng tình cảm. Đến một ngày nhận ra đã quá mệt mỏi bởi phải ghi hận một vài người vậy nên Lý Tuân không tiếp tục mục đích ban đầu khi được tự do nữa. Đến khi Lý Tuân từ bỏ điều ấy anh nhận ra bản thân chẳng còn gì, nhưng anh không lỗ vốn bởi anh còn có Chu Vận, cô vẫn ở bên anh, vẫn luôn như vậy. Truyện này là một trong những truyện dài hiếm hoi mà tôi đọc trong thời gian này, đọc suốt hai ngày cuối tuần mới xong (do đọc chậm từ bé   ) xong cảm giác cũng đáng bỏ ra thời gian như vậy để đọc. Các nhân vật trong truyện không nhiều, nhưng họ là những con người sống có nhiệt huyết, và có mục đích rõ ràng trong cuộc sống của mình. Các nhân vật được xây dựng cũng chẳng có ai hoàn toàn hoàn mỹ cả, ai cũng có mặt tốt và một mặt ẩn chứa những điều không thường phô bày ra thế giới bên ngoài, cũng có những người đã từng lầm lạc, cũng có những người có cuộc sống êm đềm, như cuộc sống này vậy, muôn màu muôn vẻ. Truyện về tổng thể đọc được, mạch truyện nhanh, nhưng có lẽ có những đoạn đã nhanh quá nên cảm thấy đôi chỗ gượng ép, đôi chỗ không thống nhất với toàn bộ truyện. Đoạn đầu truyện viết rất được, rất ổn với những tình yêu thuở ban đâu, với những lần đầu tiên họ trao nhau. Đoạn cuối viết cũng được, với những phấn đấu, với những nỗ lực của các các nhân trong một tập thể để đưa mọi thứ cùng đi lên, tình yêu theo đó cũng nảy nở, thăng hoa khi người ta trưởng thành hơn. Nhưng đoạn giữa truyện thì  lại cảm thấy tác giả đuối sức cho cuối tập 1, rồi lại vội vàng để mở đầu tập 2, đọc qua nhưng lại có cảm giác không thoả mãn. Quay lại ban đầu, tại sao cảm xúc của tôi không được bình thường khi kết thúc truyện. Hôm trước bạn chuyển ngữ truyện “Bạn Chanh” của Giá Oản Chúc có hỏi là sao tôi viết rằng tôi không thích chương cuối của truyện ấy. Rất đơn giản là tôi không thích những cái kết quá trọn vẹn như vậy, cảm giác như chết chóc là điều tất nhiên sẽ xảy ra nhưng không ai muốn  đối mặt cả. Truyện này cũng thế. Đến chương cuối cùng mới đọc được vài chữ là đã thấy “màu” rồi, mà vẫn không ngừng đọc được. Kết quả là cảm xúc bị kéo xuống không vui vẻ lắm, mặc cho cái kết rõ ràng là Happy ending. Còn ngoài lề về truyện “Hôn nhân thất bại” của Tát Không Không. Thực sự với một thiếu nữ già độc thân như tôi thì khi đọc xong truyện này cảm thấy hôn nhân giống như đánh bạc vậy, hên xui may rủi, vô cùng u ám, dù sau đó truyện cũng tươi sáng hơn. Nhưng suốt truyện này có một điểm rất rõ ràng, đối tượng giao kết phải là người môn đăng hậu đối, không phải là vấn đề tiền tài, mà là vấn đề bối cảnh tình cảm, những tư tưởng về gia đình sẽ quyết định tính cách và nhìn nhận trách nhiệm của mỗi người trong hôn nhân. Tôi cảm thấy tư tưởng này không sai bởi cuộc sống thực tế tôi va chạm nhiều với những hoàn cảnh tương tự như trong truyện này, kết quả cũng giống vậy. Thế nên gạt “Hôn nhân thất bại” qua một bên, đọc “Chiếc bật quẹt và váy công chúa” cứ có cảm giác nơm nớp lo sợ những tình huống nào đó sẽ xảy ra với Lý Tuân và Chu Vận. Giữa họ bị ngăn cản bởi phụ huynh dường như là điều chắc chắn sẽ xảy ra, nhưng thật tốt vì họ đã nắm tay nhau đến cuối đường. *** “Kiểm tra hành lý lại một lần nữa đi con!” Chu Vận lẳng lặng làm theo lời mẹ, mở vali ra kiểm tra lại mọi thứ. “Mang đủ cả chưa?” “Đủ rồi ạ.” Mẹ cô gật đầu hài lòng. Việc cuối cùng cũng đã hoàn tất, Chu Vận bị mẹ kéo đến bên cạnh, vỗ nhẹ từng cái lên vai. “Tới trường học rồi phải gọi về nhà ngay, biết không?” “Vâng.” “Mẹ muốn tự mình đưa con đến trường học quá!” “Không cần đâu ạ, đến mùa tựu trường rồi mẹ và ba cũng bận, tự con đi được mà.” Vẻ mặt mẹ hằn nét lo lắng. Chu Vận: “Dù sao cũng không xa, trong cùng một tỉnh thôi mà.” Mẹ liền dặn dò: “Nhớ hòa đồng với thầy cô và bạn bè nhé con.” “Vâng.” “Mẹ nhắc lại vài điểm quan trọng cần chú ý. Thứ nhất, trong bất kể tình huống nào cũng đừng làm mình trở nên biệt lập, để tránh bị bắt nạt. Thứ hai, nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng, bọn con còn phải ở chung với nhau những bốn năm đấy. Thứ ba...” “Con biết rồi, biết rồi!” Thừa dịp mẹ còn chưa kịp triển khai hết các luận điểm, Chu Vận bèn nói liên thanh. Trước cửa soát vé chỉ còn lại hai mẹ con cô, hốc mắt mẹ chợt đỏ hoe, đưa tay vuốt tóc Chu Vận: “Phải ngoan ngoãn đấy, con là niềm kiêu hãnh của ba mẹ!” Vẫy tay chào tạm biệt mẹ, Chu Vận kéo hành lý vào sân ga. Cô hít thật sâu, sau khi tâm trạng hồi phục, cả người liền thấy khoan khoái. Cô tự khiêng hai vali lớn lên tàu, bốn giờ sau lại khệ nệ khiêng xuống khỏi tàu. Đây không phải lần đầu tiên Chu Vận đến thành phố này, cũng không phải lần đầu tiên đến trường học này. Ngôi trường này được đánh giá là danh tiếng số Một số Hai trong nước, lại cách nhà không xa, vốn đã được ba mẹ Chu Vận xếp vào mục nguyện vọng đầu tiên trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Ở trong trường còn có một người bạn thân của ba cô, nhưng nghe nói năm trước đã mất vì bị xuất huyết não. Hôm nay trường học vô cùng náo nhiệt. Tất cả tân sinh viên đều khoác lên mình tư thế hứng khởi, với lòng nhiệt huyết tràn đầy. Bất kể đôi môi có mím chặt để giấu sự căng thẳng đến mức nào đi nữa, thì cảm xúc hân hoan trong ánh mắt vẫn không thể bị che khuất. Nếu đem ra so sánh, nhóm đàn anh đàn chị ở cửa trông điềm tĩnh hơn nhiều, còn những thành viên kỳ cựu của bên nghiên cứu sinh lại càng từ tốn hơn, song ánh mắt họ vẫn sáng ngời. Họ thản nhiên nhìn xuống đám chim non đang vỗ cánh hớt ha hớt hải ngay trước mặt kia. Lúc Chu Vận kéo vali về phòng, bên trong đã có một người đang ở đó. Trước kia Chu Vận chơi với một người bạn thích trang điểm, nhờ người bạn ấy “khai sáng”, trong nhận thức nông cạn của Chu Vận, tất cả con gái trang điểm đều được xếp vào diện mỹ nữ. Và theo tiêu chuẩn này của cô, cô gái đang cầm gương trong phòng kia hẳn là người đẹp tuyệt thế, bởi cô ấy trang điểm đậm đến mức khuôn mặt trông như chiếc bánh sinh nhật được trát kem tầng tầng lớp lớp vậy. Cô gái bánh kem nghe thấy có tiếng người đi vào liền quay đầu lại nhìn. Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Chu Vận nở một nụ cười đầy thiện ý. “Xin chào, mình là Chu Vận.” Cô gái bánh kem liền đánh giá cô từ trên xuống dưới. Bị đôi mắt tô màu xám khói đến mức không hề thấy tròng trắng kia lướt lên lướt xuống nhìn chòng chọc, nụ cười của Chu Vận cũng trở nên hơi gượng gạo. “Tôi tên Nhậm Địch.” Ặc... rốt cuộc cô ấy nghiện thuốc bao nhiêu năm mới thành ra cái chất giọng khản đặc như thế được nhỉ? Đầu óc Chu Vận chợt rối loạn, không biết phải làm sao. “Ấy ơi...!” Đúng lúc này, phía sau cô vang lên một giọng nói. Chu Vận quay đầu lại, một nữ sinh đeo kính đang nhìn cô và Nhậm Địch: “Chúng ta chắc là bạn cùng phòng nhỉ? Chào hai bạn, mình tên là Phương Thư Miêu!” Lại một vòng tự giới thiệu nữa. Nhậm Địch nói rất ít, vẻ mặt dưới lớp trang điểm đậm kia vô cùng lạnh nhạt, nhưng điều này có thể bỏ qua được. Bạn mong muốn một chiếc bánh kem có thể thể hiện biểu cảm gì hay sao? Chu Vận nghĩ hết cách mới có thể ép mình duy trì không khí sượng sùng này được. May mà Phương Thư Miêu lại rất hoạt bát, cô ấy vừa trò chuyện vừa lấy hộp mứt trong vali ra. ... Mời các bạn đón đọc Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa của tác giả Twentine.
Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi - Ngận Thị Kiểu Tình
Ninh Thư chết nhưng may mắn lại trở thành người làm nhiệm vụ của hệ thống. Chính vì thế cô ở trong các thế giới, sắm vai ác, gặp được rất nhiều loại người vô tình có, lãnh khốc có, người cố tình gấy sự cũng có. Không những thế các loại bạch liên hoa, nữ nhân trà xanh, nữ nhân tâm cơ cô đều gặp gỡ được cả. Ninh Thư gào thét, các ngươi những…cặn bã này, ta chỉ là tới phản công đấy, mong đừng ảnh hưởng ta hoàn thành nhiệm vụ. Vai chính xuyên qua, vai chính trọng sinh, chỉ có nhiệm vụ giả (người làm nhiệm vụ) không nỗ lực, chứ không có không thể cạy ra quầng sáng của nhân vật chính. *** Thế giới này có rất nhiều vị diện, mà nhiệm vụ của Ninh Thư là tiến vào bên trong mênh mông vô hạn nhiệm vụ, hoàn thành tâm nguyện người ủy thác, những…người ủy thác này dâng ra một thứ gì đó, cầu mong cuộc đời của mình có thể nghịch tập (thay đổi vận mệnh). Nhiệm vụ giả vì thế mà xuất hiện. Ninh Thư biết mình có thể tiến vào thân thể người khác, trong lòng thật cao hứng, thời điểm hoàn thành nhiệm vụ lại có thể đích thân thử một chút sinh hoạt của người khỏe mạnh, hoàn thành tiếc nuối đời trước của mình. Bất quá đồ vật tự xưng là hệ thống đột nhiên giội nước lạnh, “Thời gian nhiệm vụ của cô chỉ có 5 năm, giá trị sinh mệnh của cô chỉ có 50, một chút điểm sinh mệnh là một năm, vượt quá điểm sinh mệnh cô sẽ hoàn toàn biến mất, đương nhiên, cô cũng có thể lựa chọn ở lại trong thế giới nhiệm vụ, trải qua hết cuộc đời của mình, sau đó…liền không có sau đó nữa.” Ninh Thư gật gật đầu chứng tỏ chính mình minh bạch (hiểu rõ). ... Mời các bạn đón đọc Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi của tác giả Ngận Thị Kiểu Tình.
Tư Phàm - Công Tử Hoan Hỉ
Văn Thư, tên gọi chỉ nghe đã có cảm giác thư thái khoan hòa. Người cũng như tên, khuôn mặt điềm đạm dung dị, mái tóc đen chấm gót, áo dài xanh biếc, bước đi thong thả. Một người dịu dàng tĩnh lặng như vậy lại đem lòng yêu Úc Dương Quân lạnh lùng kiêu ngạo. Vì sao? Chỉ vì giữa thiên cung thanh lạnh cao vời này, khó lòng tìm thấy đâu một chút thân thuộc đầm ấm. Nên khi gần gũi mãi bên cạnh một người, không khỏi nảy sinh cảm giác luyến lưu, cuối cùng lại như thiêu thân lao vào ngọn lửa, không thể bứt ra. Bởi thế, thường vẫn len lén ngắm nhìn con người hào quang xán lạn, tôn quý vô vàn đó, thường vẫn lưu ý niềm vui nỗi giận và thói quen của hắn, dù là những điểm nhỏ nhặt nhất cũng thấu suốt như lòng bàn tay của chính mình. Thế nhưng, Úc Dương Quân lạnh lùng cao ngạo nào biết trân trọng sự ngưỡng mộ của y, của một "phàm nhân" đã thề sẽ theo hầu hắn đến buổi trời tàn đất tạ? Khi niềm yêu bị giẫm đạp, khi tự tôn bị đánh nát, khi mối thương tưởng trăm ngàn năm bị lôi ra sỉ nhục và châm biếm, y đành từ bỏ mối si tâm vọng tưởng của mình, rời khỏi vị thiên quân y từng ngưỡng vọng vô vàn kia, trở về với trần gian, làm một phàm nhân thủ thường an phận. Nhưng người đó không chịu buông tha, không phải vì yêu, mà chỉ vì không thể nuốt trôi sự thất ước của y. Một lý do hoang đường như vậy không đáng để y đáp ứng, bởi thế, "Ta hối hận rồi." Cho dù ta đã từng yêu người, đã từng mong bên người đến khi hôi phi yên diệt. Nhưng bây giờ, ta hối hận rồi. Tất cả những thứ mà người cho, trả lại cho người có được không? "Từ nay, người vẫn là thiên quân tôn quý vô vàn, ta làm phàm nhân an phận thủ thường của ta, mọi điều của quá vãng hãy để tan thành mây khói." Giải quyết rốt ráo, không lưu luyến chút gì, chấm dứt mọi cơ hội vãn hồi tái ngộ. Nói hết rồi nhảy xuống, từ đó, mãi không ngoái đầu... *** Nhị thái tử Lan Uyên chạy tới khoe với Văn Thư rằng vị Hồ Vương nhà hắn kia lạnh lùng xa cách với người ngoài, duy chỉ dịu dàng quan tâm tới mình hắn. Văn Thư nâng chung trà lẳng lặng mà nghe: "Nói vậy thì, mọi việc đều là Nhị thái tử ngài định đoạt?" "Đó là đương nhiên!" Lan Uyên phe phẩy quạt dõng dạc nói. "À..." Văn Thư khe khẽ gật đầu, nghĩ trong lòng, tại sao nghe được từ mấy Thiên nô trong Thiên Sùng Cung thì, Nhị thái tử phong lưu là bị Hồ Vương hạ giới dạy dỗ đến ngoan ngoãn dễ bảo? Thôi, không nghĩ mấy chuyện này nữa. Thái tử bên này còn đang thao thao bất tuyệt khoe khoang đủ loại tâm đắc của hắn với Văn Thư mãi: "Sống, quan trọng nhất là ăn ngay nói thật, đừng có giấu giếm điều gì..." "Thật không?" "Thật." Lan Uyên xếp quạt cái 'phạch'. Nửa đêm nửa hôm, Nhị thái tử lại bị Hồ Vương đuổi ra khỏi phòng, vừa khốn khổ cầu xin người bên trong, vừa hồi tưởng trong lòng những lời hay lẽ phải hắn giảng cho Văn Thư nghe hồi sáng kia, hay lắm, thật rất hay, mệt cho hắn đặc biệt chạy tới giảng cho Văn Thư nghe. Bằng không thì, vị tiểu thúc tính khí lãnh ngạo tám trăm năm không nói được một câu đó của hắn với Văn Thư tính tình cái gì cũng giấu ở trong bụng, hai người này đặt chung với nhau mà sống qua ngày, thì không thể thiếu thứ gọi là khó khăn trắc trở rồi. Nhị thái tử cười tới mức từ lỗ tai bên trái kéo qua tận lỗ tai bên phải rụt rụt cổ, tiếp tục hô vào trong: "Ly Thanh à, cho ta vào đi mà... Ta biết ta sai rồi... Lần tới ta tuyệt không nói lung tung nữa..." Người trong phòng thổi tắt nến, không hề phản ứng với hắn. Mà đúng như dự liệu của Nhị thái tử của chúng ta, cuộc sống của hai người kia quả thật có phần không yên ổn. Nguyên nhân sự việc kỳ thật rất nhỏ, hơn nữa có chút liên quan đến Lan Uyên. Bất quá là một ngày nào đó, vị Nhị thái tử nhàn rỗi đến hốt hoảng, lại đa tình đến lạm tình này, lại chạy tới Thiên Sùng Cung thăm lão bằng hữu. ... Mời các bạn đón đọc Tư Phàm của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.