Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chuyện Tình Xưa Trong Những Năm Thành Hóa

Thể loại: Cổ đại, nữ cứng đầu nam cố chấp, SE. Tình trạng: Hoàn. Review bởi: Trang Mèo - fb/hoinhieuchu —— “Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y. Kim ngã lai tư, vũ tuyết phi phi. Hành đạo trì trì, tái khát tái cơ. Ngã tâm thương bi, mạc tri ngã ai...” Đàn ông là rượu, ủ càng lâu càng nồng nàn, đàn bà là bánh mì, vừa ra lò thơm giòn chẳng bao lâu sẽ ỉu, mốc đi. Năm Chu Kiến Thâm ra đời, Vạn Trinh Nhi đã tròn mười chín tuổi. Độ tuổi đẹp nhất, rạng rỡ nhất, nhưng cũng là điểm son báo hiệu úa tàn. Năm Chu Kiến Thâm mười chín tuổi, trở thành vị đế vương uy mãnh, Vạn Trinh Nhi đã là đoá hoa rũ mòn, cả về thể xác lẫn tâm hồn. Nhưng dù tuổi tác, dù thân phận, dù địa vị, dù là sự xa cách giữa hai trái tim, Chu Kiến Thâm vẫn yêu Vạn Trinh Nhi. Mùa xuân năm ấy, từng có một thanh niên đứng dưới bóng cây dâu nói với cô rằng: “Nhớ kỹ tên ta, ta là Đỗ Giam Ngôn”. “Nhớ kỹ tên ta” - câu nói đã theo Trinh Nhi suốt mười sáu năm trời, Chu Kiến Thâm hai tuổi, Đỗ Giam Ngôn theo tiên đế ra chiến trường, tiên đế bị bắt làm con tin, tân đế lên ngôi, thái tử Chu Kiến Thâm bị giam lỏng. Đến năm Chu Kiến Thâm mười một tuổi, chín năm trường đau khổ mà hắn và Vạn Trinh Nhi cùng vượt qua, tiên đế được cứu trở về, Chu Kiến Thâm tạo phản thành công, giành lại thực quyền, Đỗ Giam Ngôn cũng trở lại, mang theo tình yêu, ước vọng, khát khao của Vạn Trinh Nhi quay về. Năm Đỗ Giam Ngôn chết, Vạn Trinh Nhi vẫn nhớ như in cái tên ấy, cái tên Đỗ Giam Ngôn, mang theo bên người miếng ngọc bội khắc hình hổ, đối diện với đôi mắt chứa đầy dục vọng chiếm hữu của thái tử Chu Kiến Thâm, và cũng là năm mở đầu cho mối oan nghiệt giữa hai con người cận kề tưởng như khó thể tách rời, lại hận nhau đến thiên trường địa cửu. Có thể nói Chu Kiến Thâm do Vạn Trinh Nhi “dưỡng” mà lớn lên, hắn do cô ôm mà trưởng thành, do cô che chở mà thành công. Như bao cung nữ khác, nữ chính vẫn có khát khao về tự do, về một tình yêu giữa hai con người “chưa từng nói với nhau một lời”. Chốn thâm cung tịch mịch không mài mòn nhiệt huyết của thiếu nữ đang tuổi thanh xuân, mà lại càng thắp lên mãnh liệt, nó mang tên “Đỗ Giam Ngôn”. Nhưng số phận là những trò đùa ác ý, khi đứa trẻ cô luôn bao dung lại nảy sinh tình cảm khác thường với cô, giết chết hy vọng của cô, giết chết tình yêu và khát vọng của cô. Đến cuối cùng vì trả thù cô lại đồng ý gả cho hắn. Ở hiện đại, khoảng cách mười chín tuổi, khoảng cách giữa hai con người thuộc hai tầng lớp khác nhau trong xã hội, giữa chủ nhân và người làm công, khoảng cách giữa những định kiến xã hội đã là điều khó có thể vượt qua, huống hồ là ở một chế độ phong kiến như bấy giờ. Vậy mà nam chính của chúng ta bất chấp tất cả, chỉ vì hắn yêu. Chu Kiến Thâm là một minh quân, một vị anh hùng đầy mưu lược toàn vẹn, nếu trong lòng hắn không có vết chu sa mang tên Vạn Trinh Nhi. Hắn biết cô hận hắn, hắn biết cô thay đổi, hắn càng hiểu rõ sự hèn mọn trong tình yêu của mình. Nhưng có thể thay đổi được gì? Hắn có can đảm giết người cô yêu, có can đảm giam cầm cô trong chiếc lồng son thâm cung tịch mịch, có can đảm bất chấp luân thường đạo lý để yêu cô, bất chấp danh dự, lương tâm, để dung túng cô sát hại... con mình. Nhưng hắn lại không đủ dũng khí rời xa Vạn Trinh Nhi. Còn Vạn Trinh Nhi? Cô có độc ác, có tàn nhẫn lạnh lùng, có đáng thương, nhưng càng hơn hết là cô rất đáng hận. Cô muốn trả thù Chu Kiến Thâm, nên giây phút biết sự thật về cái chết của Đỗ Giam Ngôn cô đã lựa chọn kết cục cho mình. Không biết cô có từng ân hận hay không, nhưng mình rất ghét sự cố chấp của nữ chính, cố chấp đến mức huỷ hết hình ảnh tươi sáng mà tác giả đã xây dựng ở cô lúc ban đầu trong lòng mình. Đến kết thúc, có lẽ ai cũng là kẻ thua cuộc, Chu Kiến Thâm thua trong tình yêu, Vạn Trinh Nhi thua trong thù hận, kẻ thắng cuối cùng có lẽ là Đỗ Giam Ngôn. Truyện được kể luân phiên theo từng cái nhìn của các nhân vật, tác giả đưa người xem đi đến từng góc độ khác nhau. Sự thù hận biến cô cung nữ ngây thơ Vạn Trinh Nhi thành người đàn bà độc ác giết người không gớm tay, kể cả với những sinh linh chưa hình thành, tình yêu cuồng dại biến vị hoàng đế anh minh trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa, xuống tay tàn sát cận vệ trung thành của cha mình, sự cô độc và ghẻ lạnh biến vị thái tử Hữu Đường trở thành kẻ nguỵ trang tài tình, hắn ẩn nhẫn, che giấu thù hận, chỉ vì tồn tại, vì trả thù. Lối hành văn của tác giả với mình là chưa thật sự chắc chắn, diễn biến nhanh. Người xem chưa kịp mỉm cười trước tình yêu tươi đẹp của nữ chính và nam phụ thì binh biến đã đến, chưa kịp bàng hoàng vì thù trong giặc ngoài thì thái tử đã trưởng thành, chưa kịp giật mình vì sự tàn nhẫn quyết đoán của Chu Kiến Thâm thì nữ chính đã thay đổi, chưa kịp đau lòng trước sự trả thù của nữ chính thì mọi thứ đã gần đến bước kết thúc. Nhưng dù nhanh như thế nhưng mọi thứ vẫn được tác giả hoạ đầy đủ, tình tiết trọn vẹn, và chắc vì ngắn như thế nên hợp với những độc giả thích SE nhưng con tim yếu đuối không chịu nổi ngược như mình. Thú thật khi xem bộ này mình đã rất ức chế, vì cái gì Chu Kiến Thâm cứ phải yêu một “lão bà” như Vạn Trinh Nhi? Vì cái gì Vạn Trinh Nhi cứ nhớ mãi không quên Đỗ Giám Ngôn? Vì sao Hữu Đường lại hận Vạn Trinh Nhi, chỉ vì “bà ta là thê tử của người”? Có lẽ, tình yêu của họ không sai, sai là do họ đã yêu không đúng người, nếu mỗi người đều có thể được lựa chọn rằng mình sẽ yêu ai thì hay hơn nhiều, nhưng, cũng bớt kỳ diệu đi nhiều.... *** Vạn Trinh Nhi vào cung đã từ năm bốn tuổi. Năm thái tử Chu Kiến Thâm sinh ra, nàng đã mười chín. Thời gian luôn đặc biệt vô tình với phụ nữ. Nam nhân mười chín tuổi mới là lúc anh tư phong phát, chuẩn bị cho một phen đại sự, nhưng nữ nhân thì ngược lại, đến tuổi mười chín đã tựa như một đóa cúc trong gió thu, tuy đẹp vô cùng nhưng cũng là biểu hiện cho tuổi xế chiều sắp tới. Khi Chu Kiến Thâm sinh ra, không như những đứa trẻ khác, không hề cất tiếng khóc. Mãi tới lúc Trinh Nhi đón lấy, mỉm cười cắn nhẹ vào vành tai hắn, Kiến Thâm mới nở nụ cười thật tươi. Thái tử tựa hồ đặc biệt vừa ý Vạn Trinh Nhi, bất luận ai ôm đều khóc lóc không ngừng, chỉ khi nằm trong lòng Vạn Trinh Nhi mới chuyển khóc thành cười. Rồi chẳng biết tự khi nào,trái tim thiếu nữ Trinh Nhi chợt rung động vì ánh mắt, hình bóng của một nam nhân. Nam nhân đó chính là cẩm y vệ Đỗ Giam Ngôn. Dưới ánh mắt kiên nghị, anh tuấn, nam nhân ấy đã hứa hẹn: “Đợi ta lập được công lớn nhất định sẽ cầu Thánh thượng gả nàng cho ta.” Nào ngờ, mối nhân duyên tốt đẹp ấy lại bị đập tan vỡ. Mà người phá nát lại là thái tử Chu Kiến Thâm, đứa trẻ nàng rất mực yêu thương, chăm sóc. Thái tử dần trưởng thành, Vạn Trinh Nhi cũng dần nhận ra ánh mắt của hắn nhìn nàng càng lúc càng không giống trước kia. Ánh mắt ấy chứa một loại dục vọng không hề che giấu khiến nàng lo sợ. Năm thứ hai làm Thành Hóa hoàng đế, Chu Kiến Thâm phong Vạn Trinh Nhi làm quý phi của hắn. Sự căm hận quá lớn khiến Trinh Nhi không còn như xưa. Nàng tìm mọi cách giày vò hắn, khiến hắn đau khổ. Nàng có thai, tưởng chừng đứa trẻ sẽ cứu vớt nàng những tháng ngày còn lại nhưng nó cũng nhanh chóng ra đi. Nếu nàng không thể sinh con, nàng cũng sẽ không để người khác sinh con, ai cũng không thể. Suy cho cùng, ngọn nguồn giông bão cũng chỉ vì sự si tình, mê muội của Chu Kiến Thâm mà ra! Thanh xuân dù có nỗ lực giữ lại cũng không thể, người già như hoa héo, dù có còn trên cành nhưng cũng đã héo úa tàn lụi. Yêu hận đan xen, cả hai bọn họ đều phải sống trong những tháng ngày thống khổ, cứ yêu yêu hận hận mãi cho đến tận lúc nhắm mắt buông tay. Tồn tại với một trái tim đã chết quả thật là việc quá khó khăn đối với Trinh Nhi. Nàng quá đau khổ và bất hạnh để có thể khoan dung với những tội lỗi mà Kiến Thâm gây ra cho mình! Khi hạnh phúc tưởng chừng như mỉm cười cũng là lúc những sóng gió bắt đầu! Giá mà Chu Kiến Thâm ra đời sớm hơn, có lẽ trái tim mong manh ấy sẽ rung động vì hắn. Còn Chu Kiến Thâm thì sao? Hắn đã quá si tình, quá đỗi là ích kỷ. Hắn lợi dụng vị thế của mình mà dập tắt ngọn lửa hạnh phúc của hai con người nhỏ bé. Nhưng cuối cùng thứ hắn nhận lại được gì ngoài một thân xác vô hồn? Cái giá phải trả đối với Chu Kiến Thâm không phải là đắt! Đó là thứ hắn đáng phải nhận vì những gì hắn đã làm! Tôi chỉ tiếc cho Vạn Trinh Nhi. Thân sinh ra vốn đã là một nô tỳ, chịu vô vàn cay đắng, tủi nhục. Vì sao nàng không thể có được cái kết tốt đẹp? Tất cả đã là số mệnh, tiếc thay họ gặp nhau không đúng thời điểm... Review by #Hàm_Đan Dung Hoa - lustaveland.com Bìa: #Lệ Tần Mời các bạn đón đọc Chuyện Tình Xưa Trong Những Năm Thành Hóa của tác giả Phi Hoa

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Dương Thư Mị Ảnh - Nam Phong Ca
Vào năm đứa con trưởng Sở gia lên năm tuổi, con thứ lên bốn tuổi, Sở Phi Dương tái xuất giang hồ,tất cả những lời đồn đãi không hay trước kia về hắn cũng tự sụp đổ. Sở Phi Dương khôi phục lại thanh danh. Hết thảy tựa hồ đều trở lại như trước. Điểm duy nhất bất đồng là sự xuất hiện của một người nam tử sắc mặt lạnh lùng cùng hai đứa nhỏ dễ thương bên người hắn. Vào ngày tiền minh chủ Viên Khang Thọ đại thọ 60 tuổi, Sở Phi Dương mang theo một lớn, hai nhỏ, trên khuôn mặt vẫn là nét cười ôn hòa, xuất hiện trước mặt đồng đạo võ lâm trên Lãng Nguyệt Sơn. Không có che dấu, cũng không hề tuyên nhượng*(thông báo), chỉ là giống như bình thường…một nhà bình thường như bao nhà khác. Sau thọ yến, đi theo Sở Phi Dương xuống núi lại chỉ còn một lớn, một nhỏ, hai người. Hết thảy đều thường thường thản nhiên, giống như vốn dĩ đã là như thế. Người trong giang hồ vĩnh viễn không thể hiểu được nguyên nhân sâu xa. Vậy là ngay sau đó, bên ngoài sự sùng kính và ngưỡng mộ cư nhiên lại xuất hiện những ánh mắt khác thường cùng lời nói chỉ trích vô căn cứ, giống như đàn kiến nhỏ, vô khổng bất nhập*, từ từ thâm nhập lan tràn. (*vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng nhúng tay vào, lợi dụng tất cả mọi dịp-ví với sự lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu) Giống như ánh sáng mặt trời bị bịt kín bởi những bóng ma u ám, tuy rằng Sở Phi Dương thân ở trung tâm vẫn thản nhiên bình thường lại luôn có người thay hắn bất bình… Bộ Dương Thư Mị Ảnh gồm có: Dương Thư Mị Ảnh  Hiểu Tinh Cô Tự Phong Vũ Vô Cực Mời các bạn đón đọc Dương Thư Mị Ảnh của tác giả Nam Phong Ca.
Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng - Duy Hòa Tống Tử
Ngay lần đầu tiên gặp Hàn Mặc Ngôn, Lục Nhiễm đã trúng mũi tên của thần tình ái. Cô mất hai năm để biến mình thành mẫu  phụ nữ hợp với anh ta, thêm ba năm thành trợ thủ đắc lực của anh ta, dùng chiêu mưa dầm thấm lâu để chinh phục anh ta. Nhưng, vẫn không đủ… Hàn Mặc Ngôn vẫn… Không thích cô. Tình cảm dù sâu đậm đến mức nào cũng có ngày khô cạn, sau năm năm chỉ biết đến Hàn Mặc Ngôn, Lục Nhiễm đã học cách buông tay. Vào đúng thời khắc cô từ bỏ,  Hàn Mặc Ngôn đã mở lòng, bí mật về anh chàng có bề ngoài vô cảm, lạnh lùng, lúc nào cũng cuồng công việc được hé mở. Bởi thế… Em có thể không ở bên cạnh tôi, quay mặt phớt lờ tôi… Nhưng, em đừng mong chúng ta là người không quen biết! *** Thật là châm biếm, Lục Nhiễm không kiên cường như cô tưởng. Lục Nhiễm quẳng cả tập kế hoạch bị trả về cùng lá đơn thôi việc mà cô vừa mất một tiếng đồng hồ để viết xong lên mặt bàn làm việc to lớn bề thế bằng gỗ đỏ của Hàn Mặc Ngôn, cảm giác sảng khoái đến không ngờ: “Hàn tổng, tôi xin thôi việc”. Năm năm yêu thầm, ba năm nhẫn nhịn, trong chốc lát thành công dã tràng. Vượt qua cơn đau là sự giải thoát hoàn toàn, cuối cùng, cô quyết định buông tay. Hàn Mặc Ngôn ngước mắt lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú và anh tuấn đến nỗi trông như manơcanh. Vì người đàn ông này, cô đã nhẫn nhịn quá lâu. Ánh mắt lạnh lùng của Hàn Mặc Ngôn lướt qua bản kế hoạch và Lục Nhiễm, hỏi một cách trịnh trọng: “Trợ lý Lục có cần suy nghĩ thêm không?”. Nếu đổi thành Lục Nhiễm của hai năm trước, không, một năm trước thôi thì chỉ cần nghe thấy thanh âm đó là lại do dự, nhưng, giờ đây... Lục Nhiễm nhếch môi cười, nói giọng trịnh trọng của một trợ lý: “Không cần đâu, anh Hàn, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi”. “Cô Lục, nếu đã như vậy, chắc cô cũng nắm rõ quy định, sau khi bàn giao công việc, đến phòng tài vụ lĩnh tiền lương là cô có thể rời khỏi đây. Nhân tiện, cô gọi Lucy vào nhé”. Nói xong, Hàn Mặc Ngôn lại cúi xuống xem tài liệu, thái độ thản nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Lục Nhiễm khẽ hít một hơi thật sâu. Cố bắt mình kiềm chế, cô mới không nổi điên ngay trong phòng làm việc của Hàn Mặc Ngôn. Nhẫn nhịn bao nhiêu lâu như vậy, nhịn thêm một lúc cũng chẳng sao. Tuy nhiên Lục Nhiễm biết rằng, giây phút ấy, cô rất muốn đấm cho Hàn Mặc Ngôn một cái, để xem có thể đập tan lớp băng giá nghìn năm đang che phủ khuôn mặt anh ta hay không. “Cô Lục?”. Đột nhiên Hàn Mặc Ngôn lại lên tiếng. ... Mời các bạn đón đọc Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng của tác giả Duy Hòa Tống Tử.
1001 Đêm Tân Hôn - Thiên Nam Hy
Tác giả Thiên Nam Hy cho ra mắt tác phẩm 1001 Đêm Tân Hôn, đây là tác phẩm ngôn tình hiện đại nói rằng vừa ngủ dậy, cô phát hiện mình bị ép gả cho một người đàn ông gần 60 tuổi, mắc bệnh suy thận, thân thể ốm yếu. Thật sự thì, trên đời còn có truyện gì khổ hơn không? Kết quả là không gặp không nên duyên, vào đêm động phòng, cô lại phát hiện người đàn ông gần 60 tuổi ấy lại biến thành một chàng trai với thân thể cường tráng, khỏe mạnh. *** Màn đêm buông xuống, phủ lên thành phố Hải Thành một lớp sương mù dày đặc.Trong căn phòng tràn ngập mùi hương nước tiêu độc, Lương Nặc nằm thiếp đi, mê man trên chiếc giường trắng toát, một cơn gió lạnh từ cửa sổ tràn vào phòng làm cô cảm thấy rét run. Ngay lúc đó, một đôi giày da bóng loáng lọt vào tầm mắt cô, đó là một người đàn ông. Trong ánh sáng lập lòe, mập mờ, Lương Nặc cảm thấy hơi thở của một người đàn ông thô bạo phả vào mặt mình. Nhà họ Lương không cho cô ăn cơm à? Ghầy nhom ốm yếu thế này! “Vừa sờ đã thấy chả phải đồ xịn gì, hoàng loại A cũng không đến” Vừa nói người đàn ông đã thô bạo xé rách quần áo của cô, ép cô nằm xấp xuống giường một cách tàn bạo, với một tư thế thật sự là làm người ta thấy nhục nhã hổ thẹn. Với cái đầu đang trong trạng thái vô tri vô giác, Lương Nặc không biết chuyện gì đang xảy ra, bỗng nhiên thân thể cô có cảm giác lạnh toát đi, cô ý thức được việc mà người đàn ông sẽ làm, cô giật mình khóc thét lên. “Đừng....xin anh hãy buông tha cho tôi.... tôi mới 18 tuổi, tôi vẫn còn là một học sinh....ba ngày rồi tôi chưa tắm, người đầy mùi hôi, xin anh hãy tha cho tôi...”“Câm mồm” Anh ta cáu kỉnh thốt ra hai chữ câm mồm, cái giọng điệu bá đạo ấy như kiểu không cho phép ai phản bác lại, cái khung cảnh ấy khó mà che đậy được sự căm ghét đối với anh ta. Căm ghét? Anh ta là ai? Tại sao lại làm vậy với cô ? ... Mời các bạn đón đọc 1001 Đêm Tân Hôn của tác giả Thiên Nam Hy.
Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc - Tô Du Bính
Ma giáo phút chốc trong sụp đổ. Minh tôn hốt hoảng trốn đi. Tuyết Y hầu theo đuổi không bỏ, thiên lý phát lệnh truy nã. … Nhưng thế sự há có thể thuận theo ý người. —— dám ra đây biểu diễn, ai lại không có chút tài năng! *** Hi Nháo Giang Hồ gồm có: Hủ Mộc Sung Đống Lương Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc Phồn Hoa Ánh Tình Không *** Review Ryeosomnia Wi:   Đây có lẽ là một trong những bộ truyện mình thích nhất. Trong khoảng 7 năm làm hủ nữ, trừ khoảng thời gian đầu ăn tạp, những năm sau này mình đọc đam chọn lọc rất kĩ, rất khó tính. Đặc biệt là sau khi đọc xong Bại nhứ và Diễm quỷ, yêu cầu của mình lại nâng lên một tầm cao mới. Vì vậy càng ngày càng khó kiếm được một bộ ưng ý. Bại nhứ tàng kim ngọc nằm trong bộ Hỉ nháo giang hồ hệ liệt của Tô Du Bính. Không hề ngắn. Thế nhưng mình không hề ngại đọc đi đọc lại rất nhiều lần. Càng đọc càng thấm. Đọc nhiều rồi mới thấy, các lời thoại trong đó, thực sự rất sâu sắc. Nó sâu sắc hơn cả khi chính bản thân mình đã trải qua. Mở đầu truyện là nối tiếp diễn biến từ Hủ mộc sung đống lương, Minh tôn của Ma giáo trên đường đến Huy Hoàng Môn ăn cưới đã may mắn tránh được một kiếp nạn. Cũng khoảng thời gian đó, trước phủ Tuyết Y Hầu xuất hiện một nam thanh niên tên gọi Phùng Cổ Đạo. Rõ ràng tướng mạo rất anh tuấn, nhưng không biết vô tình hay hữu ý luôn trưng lên mặt một nụ cười dung tục. Tiết Linh Bích nói, Phùng Cổ Đạo có một tài năng, đó là trong vòng một tuần nhang, hắn đủ sức khiến người khác muốn chém hắn vài lần. Đúng thực sự là mỗi lần Phùng Cổ Đạo mở miệng, hắn đều dễ dàng chọc tức Tiết Linh Bích. Khiến y thực sự rất đau đầu. Vì y không hiểu, mục đích của hắn vào phủ Tuyết Y Hầu là gì? Nếu để dựa hơi y làm quan như hắn nói, thì hắn phải cẩn thận. Còn nếu làm gián điệp để giết y, thì hắn càng phải cẩn thận hơn mới phải? Nhưng hắn cứ điên cuồng ngấm ngầm chọc giận y. Có lẽ vì chính hắn cũng biết, y không thể nào tức giận đến nỗi có thể giết được hắn? Đối diện với loại người như vậy, Tiết Linh Bích không biết được đâu là bộ mặt thật của hắn. Nhưng bất tri bất giác, y đột nhiên cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình biến đổi rất khác lạ. Tình yêu của Tiết Linh Bích diễn biến rất tuần tự, không nhanh không chậm. Không hề ngu muội, mà ngược lại cực kì tỉnh táo. Y nghi ngờ hắn, nhưng y không nén được tình cảm của mình. Y mệt mỏi, y muốn đánh cược. Y đánh cược rồi. Và y thua rồi. Hắn thực sự đã lừa dối y. Đau đến muốn móc hết cả tâm can ra tẩy rửa. Thế nhưng, hoàng đế lại không cho phép y trốn tránh hắn. Y lại một lần nữa phải gặp hắn. Y biết y thua rồi. Sau những nỗ lực của y bảo vệ hắn, hắn cuối cùng vẫn phản bội y. Nhưng mà y biết y không thể trách Phùng Cổ Đạo, vì hắn có nỗi khổ của riêng hắn. Hắn cũng như y, không thể chia sẻ với ai, không ai gánh vác dùm hắn. Và y vẫn chọn cách tha thứ cho hắn. Rõ ràng y không thuộc dạng thê nô ngu ngốc. Tiết Linh Bích rất lí trí, lại cũng rất quyết liệt. Y thà để cho tâm chết đau, cũng vẫn muốn bảo vệ hắn, ở cạnh hắn. Vậy mà, xác định được tình cảm của nhau rồi thì sao? Người gây ra sự vụ tắm máu ngày hôm nay chính là sư phụ Phùng Cổ Đạo, Tiết Linh Bích hận ông. Nhưng Phùng Cổ Đạo không thể bỏ qua công lao dưỡng dục của ông. Bên tình bên hiếu, biết chọn bên nào? Họ cứ như thế mà trải qua hết khúc mắc, trải qua đủ mọi loại cảm xúc hỗn độn mà ở bên nhau. Đến cuối cũng vẫn là một người chọn hi sinh để được ở bên người kia. Khi đọc bộ truyện này, mình thực sự cảm nhận rất rõ ràng tình yêu sâu sắc của Tiết Linh Bích. Cảm thán với bản thân rằng, không biết trên đời này còn có ai yêu nhiều đến như vậy không? Không biết trên đời này còn có ai có thể rộng lòng tha thứ cho người mình yêu như vậy không? Thật may mắn Phùng Cổ Đạo không phụ sự hi sinh của Tiết Linh Bích. Nếu có, hắn đã biến Tiết Linh Bích thành thứ ngu muội mất rồi. Kết cục hết sức viên mãn. Là một bộ đam mỹ đáng đọc nhất. Nếu bỏ qua việc hai nhân vật chính đều là nam, thì đây cũng chính là bộ tiểu thuyết đáng đọc nhất. Nó thực sự hay. Rất hài hước, rất tròn vị, rất sâu sắc. Câu thoại của một kỹ nữ nói với Phùng Cổ Đạo chính là câu thoại mình tâm đắc nhất: “Niềm vui chỉ là chốc lát. Con người ta lúc nào đó dẫu có vui đến mất, về sau nhớ lại thì vẫn thấy buồn nhiều hơn. Niềm vui hôm trước chỉ càng tô đậm cho nỗi buồn hôm nay. Cho nên dư âm của niềm vui là cay đắng.” Cho dễ hiểu câu thoại này, hãy nhớ lại thời học trò của bạn. *** Review Hana Hanhhan: Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc là quyển thứ hai trong bộ Hi Nháo Giang Hồ của Tô Du Bính. Trước tiên nói về việc xuất bản thì cuốn này khiến tôi hơi thất vọng. Nội dung của nó không đủ hay đến mức tôi sẵn sàng bỏ qua cái yếu của bản dịch và hình thức. Thật sự cái yếu nhất của IPM là trang bìa, mảng sách Đam mỹ của họ gần như luôn luôn xấu. Cái áo không làm nên thầy tu nhưng khi mua sách phải đối diện với một cuốn bề ngoài đáng chán như vậy cũng phần nào làm người đọc nản lòng. Thậm chí bản dịch cũng có vẻ khiến tôi nản thêm một bậc. Câu cú trúc trắc nửa cổ phong nửa hiện đại khá chưng hửng. Tiếc cho một tác phẩm lớn của một tác giả có tiếng bao nhiêu tôi lại tiếc cho IPM vì sự cẩu thả này gấp bội. Nội dung của Bại Nhứ lần này xoay quanh ân ân oán oán giữa Ma giáo và triều đình. Hai thanh niên kiệt xuất của hai bên, Minh tôn Ma giáo và Tuyết Y Hầu trong triều vì thế mà bị cuốn vào nhau, dính chung trên một mạng nhện đầy âm mưu quỷ kế. Nếu bị lừa một lần bạn sẽ thấy sao? Nếu bị lừa quá nhiều lần, ngày qua ngày bạn sẽ thấy sao? Chắc hẳn Tiết Linh Bích đã đau đớn lắm khi người hắn hạ quyết tâm thương tiếc trọn cuộc đời chưa bao giờ thật lòng với hắn. Nhưng đứng trên địa vị đứng đầu Ma giáo, trước sinh mạng hàng nghìn giáo chúng thì Phùng Cổ Đạo cũng không sai. Y nói dối để tiếp cận người kia vì mạng sống, vì sinh tồn và vì tìm ra lời giải cho mối oán hờn khiến vị Hầu gia cao cao tại thượng kia dốc lòng dốc sức tiêu diệt Ma giáo của y. Hai kẻ này ngỡ thông minh mà thực ra thật ngốc. Vì những ràng buộc xung quanh mà thậm chí không dám sống đúng với trái tim mình. Đi thật xa, mất thật lâu họ mới có đủ dũng khí bên nhau, mới dám nói lời yêu công khai không ngại ngần. Bởi giới tính, thân phận, địa vị lẫn lập trường luôn là bức tường chia cách họ. Đôi khi lùi một bước biển rộng trời cao nhưng có lúc tiến một bước đất trời cũng mênh mông lắm đó. *** Cuối năm, sương lạnh thấu xương. Phùng Cổ Đạo co ro dưới mái hiên, liều mạng xiết chặt chiếc áo khoác không cũ không mới trên người mình, để che đi gió lạnh đang thổi khắp hang cùng ngõ hẻm. Hạ nhân của Tuyết Y Hầu phủ thờ ơ nhìn hắn đứng đó nhảy nhót dậm chân, coi như đang xem khỉ làm xiếc. Hắn tới tới lui lui vài vòng, rốt cuộc nhịn không được được nói, “Huynh đệ, có thể vào trong xem thử, khách nhân của Hầu gia đã đi chưa, khi nào mới gặp ta được không?” Hạ nhân cười lạnh, “Khi nào Hầu gia muốn gặp ngươi thì tự nhiên sẽ gặp. Không có chút quan hệ nào với việc khách nhân đi hay chưa.” “Ta chỉ nhờ giúp ta liếc mắt một cái là được rồi. Tốt xấu cũng để ta biết còn phải chờ bao lâu.” “Có thể chờ Hầu gia là vinh hạnh của ngươi, bao nhiêu người đều chờ như thế, ngươi nghĩ ngươi cao quý?” Phùng Cổ Đạo ăn liền hai cái mất mặt, đành thu tay áo tiếp tục nhún nhảy. Lại qua một lúc, trời càng tối hơn. Phùng Cổ Đạo vừa lạnh vừa đói, hầu như muốn phất tay áo bỏ đi. Đúng lúc này, người lúc trước dẫn hắn vào cửa Hầu phủ là tổng quản Tông Vô Ngôn rốt cuộc cũng từ tốn đi ra, “Phùng tiên sinh, Hầu gia muốn gặp ngươi.” ... Mời các bạn đón đọc Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc của tác giả Tô Du Bính.