Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Giường Đơn

Nếu ngươi ở trên giường, thì đó sẽ là một nơi đầy hạnh phúc. Nếu ngươi đã bỏ đi, nơi đó chỉ còn một mảnh giường đơn lẻ loi. Khi cô buông tay anh, tình yêu đã ghi rõ bảng giá. Tất cả, đều đã được định sẵn, đường dài cô độc. ************************************************** Lần thứ hai lại lựa chọn người phụ nữ đầy thủ đoạn này? Phàn Dực Á, mày điên rồi nên mới rơi vào cạm bẫy, cưới cô ta. *** [REVIEW] Giường đơn – Đản Đản 1113 Từ khi xem Mắt trái khá là ấn tượng tác giả này. Truyện của Đản Đản ngược lắm nhưng cũng có cái riêng. Tuy nhiên độc giả không cần quá kì vọng vào “Giường đơn”. Truyện rất dài, có khuynh hướng ngôn tình lê thê với các loại tình tiết thập cẩm, phổ biến. Phần đầu giống truyện teen, thanh xuân vườn trường, liên tưởng phim Vườn sao băng. Phần sau khá hoang tưởng với sự xuất hiện của vua Ả Rập gì đó, hơi bị điên rồ. Thế nhưng khúc giữa khá là cảm xúc, ngược tâm thôi rồi, bạn có thể trực tiếp xem phần “Cô bé chăn cừu Mạt Mạt”, nữ chính vì lừa dối nhiều lần nên đến lúc nói thật đã ko được nam chính tin tưởng nữa. Nhìn chung thì truyện này vừa xem vừa nhảy cũng được, để giết thời gian.  *** Lại là một ngày mới, lại là một buổi sáng sớm có ánh nắng rực rỡ, lại là tiếng mắng mỏ gay gắt của mẹ. Hạ Vũ Mạt 18 tuổi, tâm tình vẫn giống như trước, cô bình tĩnh rời giường, bình tĩnh gấp chăn gọn gàng đặt trên chiếc giường đơn của mình. “Ông là đồ bỏ đi! Ông chết với quỷ đi, bà đây theo ông đúng là xui xẻo tám đời…” Nếu cảm thấy không tốt, có thể tái hôn. Vừa đánh răng Hạ Vũ Mạt vừa nghĩ tới lời kịch tiếp theo. “Bà đây chẳng qua chỉ đánh ván bài nhỏ, ông cần gì phải nói ma nói quỷ suốt nửa ngày với tôi?!” Ba chỉ nhỏ giọng nói gì đó. “Người ta đi chết, sao ông không đi chết đi? Tìm cái xe sang trọng nào đó mà đâm đầu vào, như vậy ba mẹ con tôi cũng có tiền sống được thêm mấy tháng!” Thật đúng là càng mắng càng phát hỏa. Người cha yếu đuối của cô, chắc chắn đùi đã bị cấu đến thâm tím, ngay cả ho một tiếng cũng chẳng dám. Hờ hững cầm lấy túi sách, cô cứ thế không nhìn vai võ phụ đang trình diễn trong phòng khách. (vai võ phụ: vai phụ trong vở kịch khi biểu diễn đánh võ) Cô không đồng tình với cha, là đàn ông, nếu ngay cả người phụ nữ cũng không khống chế được thì có gì để người khác thông cảm? Cô vẫn tự nói với chính mình, tương lai, cô sẽ tìm một người đàn ông thật mạnh mẽ, nhất định phải có cánh tay cứng rắn, mạnh mẽ mà có ý chí. “Chị, cùng nhau đi!” Tiểu Minh mười hai tuổi, từ trong phòng vọt ra, giữ lấy tay cô. “Ừ.” Cô thản nhiên lên tiếng, nắm tay em trai, đi ra cửa lớn. Bọn họ có cha mẹ, nhưng ngay từ nhỏ đã nghe những tiếng đập phá, càng ngày càng ác độc, tiếng nói ngày càng gay gắt, bọn họ không có nhà, bởi vì lúc nào cũng có thể không viên ngói che đầu, nhiều lúc phải lẩn trốn. Nơi như thế, sao có thể gọi là nhà? Cô vẫn nói với mình, tương lai, cô muốn tìm một người đàn ông có rất nhiều tiền, ít nhất phải có tiền để em trai cô ra nước ngoài du học tại một trường nổi tiếng. Cô phải giúp em trai trở thành người tầng lớp trên, không thể giống như cha, cả đời bi ai! “Tiểu Mạt, anh đưa hai người đến trường.” Phía sau có giọng nói dịu dàng gọi cô. Cô quay đầu, bắt gặp một đôi mắt dịu dàng thắm thiết. Là hàng xóm mới của cô, cũng là con trai duy nhất của bà chủ nhà. “Anh Ngôn.” Cô mỉm cười, lịch sự nói. “Đi nào, anh đưa các em đi.” Ánh mắt Ngôn Thần Minh nho nhã, dịu dàng, nhìn cô chăm chú. “Anh Ngôn, cảm ơn.” Cô gật đầu cảm ơn. Tiểu Minh không nói một lời, chỉ liếc mắt với chị gái. Nhận được lời chấp thuận, Ngôn Thần Minh nhanh chóng bế Tiểu Minh lên xe máy của mình, sau đó để Hạ Vũ Mạt ôm lưng em trai, cùng lên xe máy. Mời các bạn đón đọc Giường Đơn của tác giả Đản Đản 1113.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mười Năm Thương Nhớ - Thư Hải Thương Sinh
Nhiều người thường nói: “Mối tình đầu là mối tình để nhớ”, bởi lẽ rất ít ai trong chúng ta đủ can đảm để yêu một người qua năm năm tháng tháng mặc cho sự thay đổi của thời gian và cuộc sống. Nhưng vẫn có những người sẵn sàng trả giá cả tuổi thanh xuân để yêu chỉ một người duy nhất ngay từ lần gặp đầu tiên. Mười năm thương nhớ là câu chuyện của A Hoành và Ngôn Hi – một người hoang mang vì sự xa cách mà gia đình ruột thịt mang lại, một người nồng nhiệt, ấm áp che chở cho cô gái mà anh thích. Mối quan hệ của A Hoành cùng Ngôn Hi bắt đầu bằng tình thân, theo năm tháng dần dần nảy nở. Cũng có những hiểu lầm, những sóng gió, nhưng cuối cùng, họ vẫn nắm tay nhau trên con đường hạnh phúc. *** Tính ra cũng đã lâu lắm rồi. Hồi ấy A Hoành còn chưa quen chồng cô. Thời gian đó, hồi đó A Hoành còn đang mải băn khoăn với câu hỏi cô có phải từ trong đá chui ra hay không. Mỗi lần bê chiếc ghế con ngồi xem tivi ở nhà ông Vương - Chủ tịch thị trấn, nhìn đán con cháu Tôn Ngộ Không thi nhau nhảy nhót là cô lại ngân ngấn nước mắt nghĩ: đám khỉ này cũng giống như mình. Sau đó, cô cúi đầu, sụt sịt rồi từ nhà chủ tịch thị trấn quay về. Trường học của thị trấn cách nhà cô rất xa, mỗi lần tan học, cô đều đi về bằng đường này. Thời gian ấy, các hộ gia đình trên thị trấn, thuyền bè san sát thành nhà, bến đò sông nước, chẳng biết khi nào là xuân hạ thu đông. Hồi ấy, việc A Hoành có phải từ núi đá chui ra hay không tạm thời chưa rõ, nhưng dù gì cô vẫn hạnh phúc hơn các bạn khỉ kia, cô còn có cha mẹ nuôi và cậu em trai đang ốm liệt giường. Em trai cô rất ngoan, tên là Vân Tại nhưng Vân Tại lại mắc bệnh tim bẩm sinh. Vân Tại lớn lên trên lưng cô. Thuốc của cậu do một tay cô sắc, còn xuất thân của cô thì là do Vân Tại đoán già đoán non mà ra. Hồi nhỏ, A Hoành luôn bị đám trẻ con trong thị trấn bắt nạt, rủa cô là “đồ con hoang”. Mỗi khi về nhà, cô luôn mang tâm trạng buồn bã, tủi thân. ... Mời các bạn đón đọc Mười Năm Thương Nhớ của tác giả Thư Hải Thương Sinh.
Trời Đất Tác Thành - Tang Giới
Nếu thích sự mạo hiểm cùng một chút liều lĩnh, Trời đất tác thành của tác giả Tang Giới là tác phẩm dành cho bạn. Định mệnh đã để Doãn Bích Giới gặp lại Kha Khinh Đằng trên chuyến tàu Bốn Mùa. Tưởng rằng sau từng ấy năm, cô có thể dứt bỏ mối quan hệ với người đàn ông này, thế nhưng Doãn Bích Giới vẫn lựa chọn quay lại khi nghĩ Kha Khinh Đằng có thể đang gặp nguy hiểm. Từ đây, cô lại một lần nữa bước vào thế giới của anh, một thế giới đầy ắp sự nguy hiểm. Bản thân Doãn Bích Giới cũng không biết rằng, “thiên la địa võng” mà cô phải đối mặt là do Kha Khinh Đằng tạo nên để kéo cô về bên mình. *** Tình Lộ Hệ Liệt của Tang Giới gồm có: Cảm Mến Không Sợ Muộn Không Phải Em Không Yêu Tùy Tình Sở Dục Tình Có Chủ Ý Trời Đất Tác Thành *** New York, Mỹ. Bởi vì nằm tại phía Đông nước Mỹ, nhiệt độ ở New York không giống như Los Angeles thích hợp để ở lại, mùa lạnh nhất cả năm hẳn là vào tháng 1 và 2, nhiệt độ trung bình cơ bản khoảng -3~4oC. Doãn Bích Giới từ trên xe bước xuống, nắm áo gió trên người thật chặt, hướng đến cửa chính của biệt thự. Lúc đến cửa cô đã được quản gia đưa vào phòng khách, trời gần chập tối, cả thành phố New York bao phủ bởi ánh mặt trời mỏng manh. “Doãn tiểu thư.” Quản gia đương nhiên biết cô, lúc này đóng cửa lại, cung kính cười nói, “Mời cô vào phòng khách nghỉ ngơi một lúc, Kha tiên sinh ở phòng ngủ, lát nữa sẽ đi xuống.” Cô khẽ gật đầu, lúc này đưa ra gói to xách trong tay chuyển sang ông ta. “Đây là?” Quản gia có chút nghi hoặc mà nhận lấy. “Thịt xiên nướng.” Vẻ mặt cô thản nhiên, lời ít mà ý nhiều, “Bán thành phẩm, ông vào phòng bếp bảo người ta chế biến một chút.” Trong lòng quản gia đương nhiên rõ ràng đặc quyền của cô, lập tức dựa theo ý của cô đi làm. Cô ho nhẹ một tiếng, khom lưng ngồi xuống sofa. ... Mời các bạn đón đọc Trời Đất Tác Thành của tác giả Tang Giới.
Hay Là Mình Sống Chung - Hồng Cửu
Được biết nhiều với tác phẩm Chờ em đánh răng xong nhé, nhưng nhiều tác phẩm tiếp theo của Hồng Cửu lại không thực sự nổi bật hẳn lên. Tuy nhiên, với Hay là mình sống chung, Hồng Cửu đã cho bạn đọc thấy một phong cách rất khác. Một câu chuyện độc đáo và không kém phần hài hước về một cặp đôi oan gia: Tiền Phi và Lý Diệc Phi. Tiền Phi, một cô gái bình thường, không có gì nổi trội, dễ mềm lòng và hơi chút “keo kiệt”. Lý Diệc Phi, một anh chàng công tử, đẹp trai, độc thân nhưng cũng độc mồm độc miệng không kém. Do nhiều biến cố về mặt tình cảm cũng như nhiều sự tình cờ của số phận mà run rủi hai con người trái ngược này ở chung một nhà. Lý Diệc Phi thuê nhà của bà chủ là Tiền Phi dở hơi, ngốc nghếc. Cuộc sống cứ phải gọi là trôi qua trong những tình huống dở khóc dở cười. Nhiều khúc mắc hiểu nhầm vui nhộn và thú vị liên tiếp xảy ra khiến họ ngày càng xích lại gần nhau hơn. Diệc Phi đại thiếu gia IQ cao EQ thấp thế mà cũng bị cô chủ nhà Tiền Phi làm cho rung động. Sau những ngày làm việc mệt mỏi, một cuốn sách vui nhộn và đầy tinh thần lạc quan như Hay là mình sống chung chắc chắn sẽ mang đến những giây phút thư giãn thoải mái cho bạn đọc. *** Mười một giờ đêm, Tiền Phỉ lái xe đến trước cửa khách sạn Trường Anh. Cô lại gửi thêm một tin nhắn nữa hỏi Uông Nhược Hải: “Anh đang ở đâu? Khi nào thì anh về?” Khoảng chừng 5 phút sau Uông Nhược Hải mới trả lời một câu: “Anh phải tăng ca cùng cấp trên, đêm nay không về, em mau ngủ sớm đi.” Tiền Phỉ khẽ cắn môi, đi vào khách sạn. Diêu Tinh Tinh đang trên sô pha trong đại sảnh đợi cô, thấy cô đi vào, “sạt” vội đứng lên giữ chặt lấy cô, kích động giống như trời sắp sập xuống, cằn nhằn nói với cô: “Sao bà lại chậm chạp như vậy? Tôi đã chờ bà gần một tiếng đồng hồ rồi, chậm thêm một lát nữa, hai kẻ kia có thể đã làm xong việc trở về nhà rồi cũng nên, bà còn bắt gian gì nữa?” Tiền Phỉ hỏi lại: “Bà chắc chắn Uông Nhược Hải đưa một cô gái đến đây thuê phòng?” Diêu Tinh Tinh đấm ngực dậm chân: “Bà còn nghi ngờ cái gì nữa? Thị lực của tôi từ bé đến lớn có bao giờ dưới 1.5 chưa? Tôi cũng đã sớm nói với bà, Uông Nhược Hải có gì đó khác thường, tên đó chắc chắn có người khác bên ngoài! Làm gì có ai ngày nào cũng đi xã giao chứ?” Bước đến thang máy quẹt thẻ phòng, nhưng hai cô lại không có thẻ, Diệu Tinh Tinh nhân lúc không ai chú ý kéo Tiền Phỉ về phía cầu thang bộ. ... Mời các bạn đón đọc Hay Là Mình Sống Chung của tác giả Hồng Cửu.
Cửu Gia, Đừng Làm Vậy - Cửu Lộ Phi Hương
Chuyện may mắn nhất trong đời Nhẫm Cửu là “nhặt” được một “đại nhân vật” hôn mê bất tỉnh mang về nhà, chờ ngày lấy làm phu quân! Chuyện kém may mắn nhất trong đời Sở Cuồng là trúng tập kích trọng thương, đã vậy muốn tìm lại thiết bị bay trở về còn phụ thuộc vào nữ thổ phỉ Nhẫm Cửu! Chiến binh mạnh mẽ, lý trí Sở Cuồng vừa chống lại kẻ thù truy sát, vừa phải nhẫn nhịn nữ thổ phỉ theo đuổi. Rốt cuộc là Nhẫm Cửu bỏ cuộc hay Sở Cuồng không chịu được mà đầu hàng đây!? Cửu Lộ Phi Hương là tác giả của trang tiểu thuyết Tấn Giang, một em gái mũm mĩm thích ăn thịt, thường viết truyện vừa, trong tác phẩm không tỏ vẻ uyên thâm hay màu mè, cách hành văn ngắn gọn, dễ hiểu và hài. *** Một ngày đầy nắng và gió, Nhẫm Cửu ngửa đầu ngủ trên chiếc ghế đá bọc da hổ ở đại sảnh trong trại. Mấy hôm nay tới tháng, Nhẫm Cửu cảm thấy trong người máu chảy thành sông, đau đến nỗi nửa người tê liệt, trong lòng hết sức sầu muộn. Thêm vào trước đó xuống núi cướp chồng, tướng công tú tài nàng hằng mong nhớ lại vắt lụa trắng lên xà nhà dọa tự tử, thà chết cũng không chịu làm nam nhân của nàng, Nhẫm Cửu cảm thấy thể diện của mình bị tổn hại, tình cảm trắc trở, vô cùng buồn bã. Trở về sơn trại, mấy ngày liên tiếp Nhẫm Cửu cũng không lấy lại được tinh thần. Con hổ trắng nhỏ sáu tháng tuổi bên chân chà chà vào quần Nhẫm Cửu, đôi mắt sáng long lanh nhìn nàng. Nhẫm Cửu mệt mỏi đá nó một cước: “Đi đi, đi chơi với Đại Hoàng đi, đại gia hôm nay chỉ còn nửa mạng, không có sức điên với ngươi.” Đại Bạch gầm gừ vài tiếng rồi lại cố gắng nhảy nhót, thấy nàng vẫn nằm đó như chết rồi, nó vụng về cắn quần Nhẫm Cửu kéo ra ngoài. Nhẫm Cửu không có sức tranh với nó mà nằm đó như một thi thể, mặc nó kéo nàng từ trên ghế đá xuống như đang đùa giỡn, rồi từng bước từng bước loạng choạng lôi ra ngoài. “Đại Bạch, ngươi có biết ngươi lôi đến đâu đại gia chảy máu đến đó không hả, ngươi quay đầu nhìn thử xem, ngươi làm máu chảy đầy đất rồi kìa.” Đại Bạch mặc kệ Nhẫm Cửu càu nhàu, mãi đến khi kéo nàng đến trước bục cửa cao cao, nó không vượt qua được, chỉ đành chà chà vào mặt Nhẫm Cửu giả ngây thơ. Nó vẫn còn nhỏ, gai trên lưỡi vẫn chưa cứng, liếm liếm khiến Nhẫm Cửu ngứa ngáy khó chịu. ... Mời các bạn đón đọc Cửu Gia, Đừng Làm Vậy của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.