Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nuôi Dưỡng Bạo Vương

Truyện Nuôi Dưỡng Bạo Vương của tác giả Hoa Sơn Trà là thể loại xuyên không có pha trộn thêm chút yếu tố ngôn tình ngọt ngào lãng mạn.  Nhân vật chính là Du tử xuyên qua và sở hữu đôi mắt có thể nhìn rõi mọi sự việc trên trần thế này.  Nàng sở hữu tài năng thiên bẩm ấy cũng mang đến cho nàng nhiều rắc rối không đáng có, cuộc sống như bị đảo lộn thêm một lần nữa… *** Du Tử Khâm x Sở Hiên Các bạn có lẽ sẽ ngạc nhiên trước “một đống” thể loại như vậy, nhưng các bạn đừng lo. Tác giả đã lồng ghép mỗi thứ một ít, nhưng không làm mọi thứ như một nồi lẩu đâu! Mình đã đọc truyện này cách đây 2 năm và đã rất thích. Hôm nay mình tính cày lại nhưng lại thấy có bạn chê tác giả viết còn non tay, có bảo lại bảo nữ chính nhạt. Thế là mình quyết định review bộ này :3 Nữ chính Du Tử Khâm là người hiện đại xuyên đến cổ đại. Không may mắn như những người xuyên không khác, nàng phải học cách tự lập ở cổ đại. Nàng sống cuộc sống như thế được 5 năm rồi, thân thể mà nàng xuyên vào cũng đã 16 tuổi, ở hiện đại Tử Khâm đã 25 rồi, tính luôn 5 năm ở cổ đại thì nàng cũng 30 tuổi rồi. Nàng có khả năng nhìn thấy cuộc sống đang diễn ra của người khác thông qua gương hoặc mặt nước. Tình cờ nàng thấy được cuộc sống khó khăn của nam chính Sở Hiên và luôn quan sát hắn suốt 5 năm. Sở Hiên tuy là tứ hoàng tử nhưng lại không được sủng ái bởi vì một thân bệnh tật. Khi còn là một bào thai, hắn đã nhiễm độc do Lan quý phi đã trúng phải. Lan quý phi thấy bản thân sinh ra một nhi tử bệnh tật liền tức giận, bà ta bỏ mặc hắn, có khi làm cho hắn “phát bệnh” để được hoàng thượng để ý tới; còn hoàng thượng cũng chẳng quan tâm đến hắn. Một lần, Sở Hiên bị người hầu cố tình bỏ lại, Tử Khâm đã đem hắn về nhà chăm sóc. Tuy không được sủng ái, nhưng là người phải sống trong gia đình đế vương, ban đầu hắn khá đề phòng nàng. Sau đó, tình yêu thương thật lòng của nàng khiến hắn cảm động. Mới 8 tuổi thôi mà Sở Hiên ngày càng bộc lộ sự độc chiếm với Tử Khâm và bản chất bạo vương rồi :v Thấy người ta nhìn nàng, hắn tức giận… Nghe người ta khuyên nàng thành thân, hắn cũng tức giận nhưng vì nàng thích họ nên hắn chỉ làm cho họ đi ngoài mấy ngày liền thôi :v Có điều trước mặt Tử Khâm, Sở Hiên luôn là người hiền lành, ngoan ngoãn :v Tử Khâm tình cờ cứu được Lạc Thuỷ Linh và ca ca Lạc Thừa Ân. Thuỷ Linh mơ mộng lầm người (Sở Hiên) còn Thừa Ân cũng mộng lầm người (Tử Khâm). Sở Hiên tính “xử lý” hai người họ do họ cứ mặt dày bám theo, nhưng cuối cùng họ có việc nên rời khỏi. Tử Khâm lại cứu được Liễu Nhất Dân, ông trả ơn bằng cách nhận Sở Hiên làm đệ tử. Nàng cũng quyết định nói thân thế thật sự của nàng cho hắn biết. Bảy năm trôi qua, Sở Hiên nay đã 15 tuổi. Hoàng thượng nghe lời tiên đoán của Thường Vân cư sĩ nên phái người tìm Sở Hiên. Vì Thường Vân cư sĩ nói rằng Sở Hiên có liên quan đến bộ tộc Thần Nhãn và hồ Nhật Nguyệt (nước hồ giúp cải tử hoàn sinh). Thân xác mà Tử Khâm đang ở chính là hậu duệ của bộ tộc Thần Nhãn. Mọi chuyện sẽ yên ổn nếu họ không gặp lại nữ phụ “mắc bệnh hoang tưởng” Lạc Thuỷ Linh. Nàng ta còn đang đau buồn vì thân phận của Sở Hiên so với thân phận “cao quý” của nàng ta, phụ thân sẽ không gả. Đột nhiên nàng ta nhận ra Sở Hiên là tứ hoàng tử, nàng ta còn mừng rỡ vì “hắn có thân phận cao quý, nàng có thể gả cho hắn”, còn hoang tưởng nghĩ rằng “Tử Khâm lừa dối Sở Hiên, khiến hắn phải sống dưới thân phận dân đen”… Còn nhiều khúc hoang tưởng của nàng ta lắm :v Đọc mà thấy buồn cười vì có người lại “bệnh nặng” đến như vậy :v Thuỷ Linh huỷ dung và làm Tử Khâm rớt xuống vực. Thật may rằng Tử Khâm đã trôi đến hồ Nhật Nguyệt mà mọi người đang tìm kiếm và “được chữa thương”. Trong khi Tử Khâm đang “được chữa thương” tại hồ Nhật Nguyệt thì trong hoàng cung đã xảy ra nhiều biến cố lớn. Thái tử mưu hại hoàng thượng, bị bao vây và tiêu diệt. Hiền vương Sở Phong (người tốt, ra tay giúp nam nữ chính) lên làm vua. Sở Hiên ra tay diệt hết phản tặc bằng cách chém đầu. Riêng Lạc gia thì “được tha” bằng cách cho làm gia nô, quân kỹ. Lạc Linh Nhi thì thảm rồi, ngày nào nhớ Tử Khâm, Sở Hiên đều đến hành hạ nàng ta. Đáng đời lắm :v Sở Hiên trở thành Xích Lung vương tàn bạo. Sau khi trả thù xong cho Tử Khâm, Sở Hiên từng có ý định tự tử, nhưng nhớ lại về việc nàng từng “mượn xác đổi hồn” nên hi vọng rằng nàng sẽ trở lại. Đây cũng là lý do xuất hiện nữ phụ độc ác Thẩm Như Mi – người hao hao Tử Khâm. Hắn nghĩ nàng sẽ quay lại nên đưa nàng ta về vương phủ, cho người giám sát. Về phần Trịnh Tâm Ngữ, nàng ta khi biết về quá khứ đau lòng của Sở Hiên, nàng ta muốn giúp hắn xoa dịu thôi. Nhưng mình đoán được tác giả sẽ để Tâm Ngữ sẽ thành đôi với Sở Dực. Mười năm sau, hai người gặp lại. Nhờ nước trong hồ Nhật Nguyệt, Tử Khâm không những không già đi, mà còn trẻ trung như thiếu nữ mười sáu. Vì là truyện sủng nên kết cục của Thẩm Như Mi thảm lắm, mới lên đài không bao lâu liền bị hạ rồi :v Kết thúc HE. Mình thấy mô típ nữ chính nuôi nam chính từ nhỏ thế này khá thú vị :v Lâu lâu đổi khẩu vị một chút cũng khá tốt đấy chứ! Mà sau này nữ chính còn trẻ hơn nam chính nữa, nên bạn nào còn đang phân vân thì không phải lo nhé! Nữ chính không phải dạng nữ cường nhưng không phải dạng thánh mẫu ngu ngốc. Khi biết hắn là bạo vương, nàng không trách móc, dò xét hắn như nhiều nữ chính thánh mẫu. Nàng biết hắn làm thế là vì lý do gì, nàng thông cảm cho hắn. Đây là một điểm cộng đối với mình. Đối với mình, nữ chính có thể không cường nhưng tuyệt đối không phải thánh mẫu! Có bạn nhận xét rằng nữ chính khá nhạt, nhưng mình thấy như vậy là đủ rồi. Phải, nữ chính là người bình thường xuyên không nên chẳng có  khả năng giết người, võ công cao gì cả, nhưng nàng biết cách tự lập, cách kiếm sống ở cổ đại. Nhan sắc của nàng cũng chỉ được gọi là thanh tú, nhưng đủ lấn áp đám nữ phụ “nhan sắc có thừa nhưng khí chất thiếu hụt”. Nàng có chút vô tư, trẻ con, nhưng không bánh bèo, phá team. Mình không cảm thấy nữ chính nhạt, đọc nữ cường làm sát thủ nhiều quá lâu lâu cũng nên “đổi gió” một chút chứ :3 Mình rất tính cách của nam chính. Ngay từ lúc 8 tuổi, nam chính đã bộc lộ rõ bản chất chiếm hữu, phúc hắc rồi. Trước mặt nàng, hắn ngoan ngoãn, luôn tỏ ra bản thân là một người dễ bị tổn thương, để nàng mủi lòng, rồi ăn đậu hũ của nàng thông qua việc được nàng ôm :v Để hai người có không gian riêng, để không ai chia cắt hai người, nam chính nhiều lần tìm cách hãm hại (tùy người mà có mức độ hãm hại khác nhau :v ) Có bạn chê nam chính quá biến thái khi điểm huyệt ngủ của nữ chính rồi “sàm sỡ”. Mình lại không thấy phản cảm. Có lẽ nếu nữ chính bị ép ở chung với nam chính, hoặc nữ chính không thích nam chính, thì lúc đó mình mới thấy phản cảm. Còn bây giờ mình chỉ cảm thấy dễ thương thôi :v Một phần cũng vì nam chính quá chung tình, không một ai được chiếm chỗ của nàng cả. Nếu phải chọn giữa một nam chính ra tay ngoan tuyệt như Sở Hiên (nữ phụ muốn chen vào đều thảm cả) với một nam chính suốt ngày “thương hoa tiếc ngọc” (nào là vì nàng ta là nữ nhi của đại bá nên tha, nào là vì nàng ta trông yếu đuối đáng thương nên tha…), thì mình sẽ chọn kiểu của Sở Hiên :v Xử trước để tránh nữ phụ độc ác gây họa về sau :v Mình khen cũng nhiều rồi, bây giờ chê một chút: Diễn biến khá nhanh, làm mình có cảm giác chưa thỏa mãn lắm. Nếu tác giả không để các nhân vật phản diện rơi đài nhanh như vậy thì sẽ tốt hơn. Nhân vật phản diện nào cũng vô dụng, không có bất cứ ai là boss phản diện. Ngay cả Hoàng thượng, Thái tử, Tề vương, vua Hung Nô – những người sẽ có khả năng cao sẽ là boss phản diện- đều quá dễ bị hạ. Điều này làm truyện mất đi cái hay, có chút nhàm chán. Vì truyện này có dính xíu điền văn nên các bạn cũng hiểu được rằng truyện cứ đều đều, không gây cấn, không có nút thắt, không có tình tiết kịch tính… Đây sẽ là một điểm trừ đối với vài bạn (đối với mình nữa). Có một tình huống nữ chính ứng xử mà mình không thích. Đó là khi các nữ nhân nhà quan lại cao quý ỷ vào xuất thân đến gây chuyện với nàng, nàng đã không phản kháng. Chỉ có tát vào mặt ả ta khi ả ta chửi quá nhiều thôi là chưa đủ. Nữ chính chưa xử lý tốt việc này dù bản thân đã có nam chính che chở (hắn đã dặn dò rồi), bản thân nàng đang có thân phận cao quý (vương phi). Mình vẫn chưa biết vì sao Liễu Nhất Dân lại bị thương, cần cứu chữa… Bởi vì đánh nhau với kẻ thù sao? Vậy kẻ thù đó đã chết chưa? Sở Hiên thừa kế sản nghiệp của ông liệu có đụng tới kẻ thù đó không? Tác giả không nêu rõ khúc này nên mình auto nghĩ rằng kẻ thù đó chết rồi :v Vì sao thân thể của hậu duệ Thần Nhãn tộc lại chết? Nếu cô nương đó không chết thì Tử Khâm nhập vào bằng cách nào? Nếu đã chết rồi thì tại sao lại chết, cô nương đó còn trẻ lắm làm sao tự dưng chết được? Tác giả nếu chú ý một chút sẽ thấy chỗ này bị hổng bị một lỗ! Truyện không xuất sắc, chỉ tạm ổn thôi. Tuy là người Việt Nam nhưng văn phong của tác giả khá tốt, không quá non tay như có bạn nhận xét, mình thấy truyện này vẫn giống ngôn tình chứ không như truyện teen. Tác giả đã rất cố gắng rồi, mình suýt nữa tưởng đây là truyện của tác giả Trung quốc. Mặc dù còn vài chi tiết không hoàn hảo lắm, nhưng lâu lâu đổi gió một chút cũng ổn. Cho truyện này 3.5/5 điểm. Mình tính cho truyện này 3 điểm thôi, nhưng cộng 0.5 nữa vì mình thích tính cách của nam chính :3 Review reviewtruyenphim.wordpress.com *** Đánh giá: 9/10 Cái hay của “Nuôi dưỡng bạo vương” là kết hợp nhiều thể loại 1 lúc (từ xuyên không, sư đồ luyến, huyền huyễn, điền văn, cung đấu, mỗi thứ 1 ít) mà không bị rối, ngược lại đem đến cảm giác mới lạ, hấp dẫn khi đọc. “Con không nghe, Du Tử Khâm nàng nghe cho kĩ, đừng dùng giọng trưởng bối nói chuyện với ta, từ trước tới giờ ta chưa bao giờ coi nàng là cô của ta hết” Câu chuyện nhẹ nhàng, cực sủng phù hợp với nhiều người. Mình cực thích Sở Hiên, con người ấm áp, lại bá đạo. Đâu đó vẫn còn nét đáng yêu khi còn nhỏ. Nhưng đó chỉ là Sở Hiên trước mặt Tử Khâm. Sở Hiên trước mặt mọi người là con người thâm sâu, quyền uy vô hạn. Mẫu nam chính này hầu như không ai có thể cưỡng lại được nhỉ? Nữ chính thanh thoát, nhẹ nhàng. Nàng nhân hậu nhưng không phải thể loại nữ chính bánh bèo, yếu đuối đâu. Tình yêu của hai người nhẹ nhàng, không quá nhiều sóng gió, ngược cũng chỉ là đôi chút, sủng lên tận trời. Tình yêu của Sở Hiên và Tử Khâm làm mình liên tưởng tới chuyện tình của Cô Cô và Dương Quá…   Mời các bạn đón đọc Nuôi Dưỡng Bạo Vương của tác giả Hoa Sơn Trà.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Án Mạng Đêm Động Phòng
Review bởi: Mều Ngu fb//hoinhieuchu ---  Bạn nào từng đọc Công chúa quý tính chắc không còn lạ gì tác giả này. Theo đánh giá cá nhân thì tuy phong độ tác giả có hơi thất thường nhưng truyện này đọc giải trí ổn, dễ thương, nhẹ nhàng hài hước, không sóng gió gì mấy.  Truyện mở đầu bằng cảnh nữ chính Lâm Tiểu Chúc bị tên lưu manh Tiêu Ngân Đông trói lại nhét lên kiệu ép gả. Tiêu Ngân Đông cậy bố làm to nên hở ra là cưỡng bức gái nhà lành, trêu chọc phụ nữ, đi thanh lâu như cơm bữa. Nữ chính vì chống cự nên đêm động phòng lỡ tay đập 1 phát, Tiêu Ngân Đông chết queo... Chị sợ hết hồn mà vẫn phải ở lại với cái xác đã lạnh ngắt đến sáng để tìm đường trốn. Nào ngờ, trời sáng, "cái xác" tỉnh dậy... Cơ mà, con gấu chó ngốc nghếch 1 tiếng cô nương 2 tiếng cô nương, động 1 tí đỏ mặt này là ai... Tính cách nam nữ chính khá ổn, nữ chính thông minh tốt tính biết co dãn, nam chính thần kinh thô dễ thương, bà mẹ chồng yêu thương con mù quáng, lúc đầu phản đối quyết liệt cơ mà về sau cũng không gây khó dễ gì,... Nam chính là điểm sáng của truyện này, sống trong rừng từ bé, 10 tuổi mới học tiếng người (mà nữ chính nghi ngờ đến giờ vẫn chưa học xong, lại là tướng quân suốt ngày đánh đánh đấm đấm nên chuyện tình cảm như tờ giấy trắng, ngố hết chỗ nói, lắm lúc làm người ta chỉ biết câm lặng.  Trích đoạn: Tiêu Ngân Đông nghi ngờ: “Tiểu Chúc, sao nàng lại nói ta là con gấu?” Tiểu Chúc trợn mắt nghĩ thầm, vì huynh ngốc như gấu ấy… Nhưng bên ngoài nàng vẫn cười cười: “Bởi vì chàng giống như con gấu, nhìn rất đáng tin cậy.” Tiêu Ngân Đông vô cùng cảm động: “Thật ư… Tiểu Chúc à, nàng cũng rất giống con thỏ.” Tiểu Chúc dở khóc dở cười: “Vì sao?” Tiêu Ngân Đông thật thà nói: “Khi ta còn ở ngoài biên ải, thứ nhìn thấy vừa mắt nhất chính là thỏ trắng, có một binh sĩ được người thân tới thăm đã đem theo con thỏ đó đến, mỗi khi nhìn thấy nó, ta lại cảm thấy… nó đáng yêu hơn cáo trắng.” Tiêu Ngân Đông: “Hơn nữa, con gấu cũng có thể bảo vệ con thỏ!” Câu nói ấy, giống như một lời thề son sắt vậy… Gò má Tiểu Chúc ửng đỏ, nàng vội nói: “Sau đó con thỏ ấy thế nào?” Tiêu Ngân Đông lộ vẻ tiếc nuối: “Bị lột da rồi nướng ăn.”  Bên cạnh gấu chó theo đuổi thỏ trắng thì cũng có chút âm mưu giành ngai vàng, cơ mà nhìn chung không ảnh hưởng đôi chính cho lắm. Nam chính bị hạ dược suýt làm thịt nữ chính nên sống chết đòi chịu trách nhiệm, theo đuổi dây dưa một hồi mới bắt đầu có tình cảm. Nữ chính biết thân phận của nam chính từ đầu nên không có khúc mắc hiểu lầm gì, giúp đỡ qua lại một thời gian thì nước chảy thành sông mà đến với nhau thôi. Truyện có 1 nam phụ, nữ chính trước đây từng có tình cảm với anh này, cơ mà sau nhận ra ảnh cũng không tốt như chị nghĩ, vẫn là gấu chó đáng yêu hơn nên không dây dưa lằng nhằng.  Ngoài ra còn có vài nhân vật phụ nữa cơ mà nhìn chung khá là nhạt nhòa, không để lại ấn tượng gì mấy. Truyện khá ngắn, nội dung đơn giản, đọc  *** Trên con phố ven sông, tiếng trống chiêng ồn ào náo nhiệt cả một góc phố, đi đầu là một chiếc kiệu hoa bình thường cùng đám người khua chiêng gõ trống kia đi thẳng về phía nhà họ Tiêu. Dân chúng đứng hai bên đường xem náo nhiệt thành hai hàng thẳng tắp, một người phụ nữ trung niên kéo kéo người bên cạnh nhỏ giọng khẽ hỏi: "Bà này, có phả iNhị công tử nhà họ Tiêu lấy vợ không thế?" "Làm gì có chuyện đó, tuy rằng cũng có phô trương đấy, nhưng nếu nhà họ Tiêu thật sự đón dâu, sao có thể bình thường thế này." Người kia lắc đầu. "Nghe nói mấy ngày trước Tiêu nhị công tử vừa mắt một cô gái nhỏ làm trong tú phường[1] phía đông thành, có lẽ chính là người đó đấy." "Gì cơ? Người làm trong tú phường ư? Có thể bước chân vào cửa nhà họ Tiêu cũng coi như cô ta tốt số." "Cũng chả phải tốt số gì đâu, tiếng xấu của tiểu ác bá nhà họ Tiêu kia không phải bà không biết. Cưới vào cửa chắc chắn không thể làm chính thê, miễn cưỡng lắm cũng chỉ làm một thị thiếp nhỏ bé... Nghe nói cô gái kia liều chết không theo, vì muốn danh chính ngôn thuận nên Tiêu nhị công tử mới dùng cách này... Trước đây chẳng phải gã toàn trực tiếp cưỡng bức rồi trả cho một ít bạc cho xong chuyện rồi sao? Haizz, đúng là gây nghiệp chướng mà!!!" "Thế có là gì, chỉ e cô gái kia cố ý làm thế. Có thể vào cửa nhà họ Tiêu, dù làm thị thiếp vẫn còn sướng hơn ngày đêm quần quật làm ở tú phường. Nếu không thì vì sao trước kia liều chết không theo, nay lại thành thân, chẳng phải cô ta đãđồng ý rồi đấy ư?" "Bà nói cũng có lý..." Hai người thảo luận vô cùng ồn ào, mà bên trong kiệu hoa, người được mệnh danh là "cô người làm đầy tâm cơ" Lâm Tiểu Chúc đang nước mắt lưng tròng, ra sức vặn vẹo tay chân, cố gắng làm dây thừng xiết chặt cơ thể nàng giãn bớt ra. Hôm nay nàng vẫn giống như thường ngày đến tú phường làm việc, mấy ngày qua không thấy gã ác bá Tiêu Ngân Đông lảng vảng quanh đây, Lâm Tiểu Chúc đã âm thầm thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng mình cứ không chú ý tới hắn, hắn sẽ tự thấy mất mặt mà tự động rút lui, không trêu chọc mình nữa. Ai ngờ nàng vừa mới ngồi xuống thì có mấy người vạm vỡ xông vào, ngang nhiên vác nàng ra bên ngoài. Lâm Tiểu Chúc thét chói tai, những người làm xung quanh và bà chủ nhìn thấy đều trợn mắt há mồm, đang định ngăn cản thì một gã bặm trợn quay đầu lại nói: "Chúng ta là người của Tiêu nhị công tử, nếu các người dám cản trở, hậu quả các ngươi tự đi mà gánh lấy!" Vì thế nàng ngang nhiên bị chúng bắt đi.... Lâm Tiểu Chúc nhớ lại cảnh đó, đôi mắt lại rưng rưng rơi lê. Sau đó nàng bị trói cả chân lẫn tay, còn bị nhét khăn vào miệng khiến nàng không thể phát ra âm thanh kêu cứu. Sau đó lại bị ném vào tay mấy người đàn bà, họ tắm rửa cho nàng, rửa mặt chải đầu, thay y phục. Mấy lần nàng muốn chạy trốn đều bị đám người đó lạnh lùng chặn lại, cuối cùng bị trùm khăn voan lên đầu, ném vào trong kiệu hoa. Nghe thấy tiếng chiêng trống ồn ào bên ngoài, dù Lâm Tiểu Chúc không hiểu thì cũng vẫn đoán được mình đang bị dẫn tới nhà họ Tiêu, gả cho Tiêu Ngân Đông! Nàng sợ chết khiếp! Nàng cứ tưởng rằng Tiêu Ngân Đông chỉ giở trò trêu ghẹo nàng mà thôi, ai ngờ trêu ghẹo không được, hắn lại cố chấp muốn lấy nàng!!!! Đoạn đường này không quá dài, nhưng Lâm Tiểu Chúc lại cảm giác như mình sắp chết đến nơi... Nàng không cam lòng gả cho gã ác bá Tiêu Ngân Đông kia...  Mời các bạn đón đọc Án Mạng Đêm Động Phòng của tác giả Tựu Mộ,
Tôi Yêu Nhân Dân Tệ
Một nữ sinh điềm tĩnh ít nói, bề ngoài dịu dàng nhưng bản chất cầm thú; nguyên hình là một kẻ bại hoại lưu manh giả danh tri thức; xấu xa tới tận xương tuỷ nhưng có chết cũng không thừa nhận;... Những câu nói trên quả là hoàn toàn phù hợp để miêu tả không một ai khác ngoài Nhậm Minh Bích.  Trước những cơn giông bão thường là sự tĩnh lặng. Có lẽ cuộc sống mười bảy năm không sóng gió của Nhậm Minh Bích chỉ là giai đoạn bình yên trước khi bước vào hành trình nổi sóng của nửa sau cuộc đời. Mà khi Nhậm Minh Bích đánh nhau với Ngôn Tô Kính, gặp phải Ngôn Siêu Kế - chú nhỏ của Ngôn Tô Kính, chính là bước ngoặt báo hiệu, những tháng ngày yên ổn bình lặng của cô đã-kết-thúc-rồi. Như đã nói ở trên, Nhậm Minh Bích là một thiếu nữ trong ngoài không đồng nhất. Đứng trước gương mặt yêu nghiệt của Ngôn Siêu Kế, bản chất cầm thú bị lộ ra triệt để khiến cô phải thốt lên: "Em lôi chú của Ngôn Tô Kính ra #@%$..... Anh ấy là người của em!"... trước ánh mắt kinh hoảng của rất nhiều người... hơn nữa tất cả bọn họ đều là giáo viên...   Chỉ vì câu nói trong vô thức mà mọi tội lỗi bị truyền tới tai Thái Hậu nhà cô, bà bắt cô phải tới ngay nhà Ngôn Tô Kính một tháng để bồi thường cho người ta. Nhưng Ngôn Siêu Kế là chú nhỏ của Ngôn Tô Kính, tới nhà chú của cậu ta... nhìn từ mặt nào đó cũng là đến nhà cậu ta phải không. Nhậm Minh Bích giữ nguyên ý nghĩ ngây thơ đó trong đầu, đến nhà Ngôn Siêu Kế, vừa bắt đầu cuộc sống làm nữ giúp việc, cũng vừa phát triển vui thú gian tình... ---- Các bạn biết đến kiểu hình nam chính phúc hắc, độc đoán chuyên quyền, chỉ cần một ánh nhìn đã khiến bạn knock out nhưng vẫn làm bạn yêu muốn chết chưa? Nếu chưa thì cứ nhìn ông chủ Ngôn đây thì bạn sẽ hiểu thôi.  Biến thái và phúc hắc, phải nói họ là một đôi trời sinh, khi đọc những dòng văn tả về tình huống khi hai người ở bên nhau… tôi khuyên bạn không nên uống nước để tránh sặc :v  Vào ngày sinh nhật của ông chủ Ngôn cao quý, bạn nhỏ Nhậm đã giành tặng anh một món quà vô cùng đặc biệt: “Đây là trò quỷ gì?” “Quần lót siêu nhân điện quang đó! Loại nào cũng có, siêu nhân Leo, siêu nhân Ace, siêu nhân Deyja,..v.v…” Ông chủ Ngôn lên giọng, không dám tin hỏi: “Đây là món đồ em tặng tôi?” “Đúng rồi! Thích không?” “.........Tôi còn nhớ rõ quần lót quái thú của em. Em muốn tôi đánh em sao?” Ông chủ Ngôn không giải thích, chỉ cười đặc biệt thâm hiểm. O__O “......” (Về phần đánh như thế nào, đánh ra sao, tôi xin phép không tiếp tục bật mí :v) Ngôn Siêu Kế là một nhân vật nam chính được xây dựng với motif điển hình: có tiền, có quyền, có vóc dáng tốt, có khuôn mặt đẹp,... và hơn hết là có một bản tính vô cùng lưu manh. Anh không phải là một người sẽ nói lời đường mật, nhưng anh lại thuộc trường phái hành động, một khi đã yêu là phải thể hiện một cách mãnh liệt, bộc lộ tất cả tình cảm của anh với Nhậm Minh Bích, cho dù đôi khi những hành động ấy sẽ khiến bạn phải sa-mạc-lời… :v Đọc đến đây có lẽ bạn sẽ nghĩ ông chủ Ngôn là một vưu vật vừa tuyệt trần thanh cao vừa hoàn hảo phải không? Ô no no, nhầm to rồi, hóa ra ai cũng có khuyết điểm, và khuyết điểm của anh… tôi khuyên bạn không nên ăn uống để tránh nghẹn :v … Ha ha! Ngôn Siêu Kế nhất định chưa từng học qua tiếng Anh! Lại thêm một phát hiện có ích có thể chế nhạo anh ta. Tôi không thể đợi được muốn thử: “You are pig.” Xe bất chợt dừng lại. Anh ta xoay đầu, lạnh lùng nhìn tôi: “Cô có ý gì?” “Tôi đang khen anh rất đẹp trai mà. You are dog.” Mặt anh ta hoàn toàn đen xuống. “Tôi đang khen anh xinh đẹp! Không phải cười nhạo anh không hiểu tiếng Anh….” ------- Đây không phải lần đầu tiên tôi đọc bộ truyện này, thế nhưng giọng văn hài hước của tác giả vẫn làm tôi cảm nhận được cảm giác vui vẻ, không nhàm chán. Tuy nhiên những tình huống không mới mẻ cho lắm, và đôi khi lại hơi cố tình để những tình huống truyện tiếp theo có thể xảy ra; thêm một điều tôi không thích lắm trong truyện là khi Trùng Tiền Hữu Điểu có vẻ như đã cưỡng ép, cưỡng ép làm cho Ngôn Tô Kính có tình cảm với “mợ nhỏ tương lai” của mình, phần nào đó tôi đã nghĩ diễn biến này là hoàn toàn không cần thiết. Nhưng trên tất cả, “Tôi yêu nhân dân tệ” vẫn sẽ mang đến cho bạn những tràng cười sảng khoái, tiểu thuyết này sẽ là một lựa chọn đáng được ưu tiên để giải trí giết thời gian, giúp bạn quên đi những áp lực. -------- Review by Tuệ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mười tám năm nay, trong mắt người lớn tôi là đứa trẻ thông minh hiểu chuyện, trong mắt thầy cô giáo là một học sinh lễ phép dịu dàng ít nói, trong mắt bạn học là một nữ sinh trầm lặng điềm tĩnh, nhưng ở trong mắt một người, tôi lại bị xé mất cái áo văn minh, lộ ra bản chất cầm thú. Người này chính là đồng đảng của tôi, Liễu Lam Lam. Liễu Lam Lam nói, cho dù là ai chỉ cần ở dưới ‘hỏa nhãn kim tinh’ sáng rực như tia X quang của cô ấy cũng sẽ lộ nguyên hình. Mà nguyên hình của tôi chính là một kẻ bại hoại, lưu manh giả danh trí thức trong ngoài không đồng nhất, xấu xa đến tận xương tủy nhưng có chết vẫn không chịu thừa nhận, mà làm việc thì kích động không nghĩ đến hậu quà, chỉ số IQ bẩm sinh thì chưa phát triển, càng ngày càng lười nhác khờ khạo…..những lời ở trên tôi kiên quyết không thừa nhận, Phật nói không thể đề cao chí khí của người khác mà hạ uy phong của bản thân. So (vì thế), sự cố bắt đầu. Lần đầu tiên tôi gặp Ngôn Siêu Kế là ở phòng giáo vụ của trường học. Vì sao tôi ở đó ư? Bởi vì tôi đánh nhau. Sự kiện này khiến cho nhiều thầy cô giáo hoảng hốt đến rơi vỡ mắt kính, bởi vì bình thường tôi coi như cũng là một nữ sinh lễ phép dịu dàng ít nói, gần ba năm qua ở trường trung học này căn bản không có làm chuyện gì khiến thầy cô giáo bận tâm. Ai ngờ lúc sắp đến kỳ thi tốt nghiệp trung học lại lòi ra một sự cố như vậy? Cho nên các thầy cô giáo khăng khăng cho rằng đây là vấn đề của một đương sự khác. “Ngôn Tô Kính! Mỗi ngày em gây chuyện còn chưa đủ? Bây giờ còn bắt nạt cả nữ sinh! Em, em có muốn hoàn toàn xéo khỏi cái trường này không!” Giáo viên chủ nhiệm giận dữ trừng mắt nhìn một cậu thiếu niên nhuộm tóc năm màu sáu sắc. “Con mẹ nó, ông đây đã nói không có bắt nạt cô ta! Ông đây xem thường việc bắt nạn con gái!” Cậu thiếu niên căm giận mắng. gương mặt trắng ngần có vài vết bần bầm tím, hơn nữa lại nằm ngay gần viền mắt. “Là đàn ông thì phải dám làm dám chịu, Ngôn Tô Kính rốt cuộc em có phải đàn ông không!” Giáo sư Giáp căm giận bất bình. "Ông đây là đàn ông" “Tốt, cậu ta đã thừa nhận cậu ta bắt nạt bạn học.” Giáo sư Ất quyết đoán khẳng định.!   Mời các bạn đón đọc Tôi Yêu Nhân Dân Tệ của tác giả Trùng Tiền Hữu Điểu.
Khuyển Ảnh Đế Giới Giải Trí
Nội dung câu chuyện xảy ra xung quanh giới giải trí. Mọi chuyện bắt đầu từ một cố sự của khuyển ảnh đế của giới giải trí. Tiếu Lăng Tiêu muốn trở thành diễn viên, có thể diễn nhưng lại không thể nổi, không ai để ý đến hắn, từ trước đến nay chưa từng có tiếng tăm gì. Sau khi cảm khái một câu “Người sống còn không bằng chó”, Tiếu Lăng Tiêu… thực sự xuyên qua thành một con chó. Thay đổi thân phận, nhờ cơ duyên xảo hợp lại tiến vào giới giải trí, trở thành thiên cẩu làm người kinh sợ! Tất cả mọi người bày tỏ: con chó kia diễn thật tốt nha! Động tác rất đúng chỗ! Biểu tình cũng quá chân thật rồi! Trong ánh mắt đều có diễn kỹ! Giống y hệt trong kịch bản! Tiếu Lăng Tiêu cuối cùng cũng kiếm được một chỗ, trở thành đệ nhất hồng cẩu giới giải trí! Chủ nhân của Tiếu Lăng Tiêu: ảnh đế giới giải trí, là kẻ trước đây Tiếu Lăng Tiêu ghét nhất. Tất nhiên còn có thể biến trở lại thành người… Vai chính: Tiếu Lăng Tiêu. Cp: lười biếng ôn nhu công x nhị hóa trung khuyển thụ. *** Review (by Diary Juvenso) Truyện này thì chẳng có gì review nhiều cả nên tôi chỉ tóm tắt đôi chút thôi. Anh thụ là một diễn viên đến một bộ phim đầu tay cũng không có và đặc biệt chính là thành viên anti chân chính của ảnh đế. Sau một buổi tối xem ảnh Ảnh đế khoe chó trên weibo, anh ý nói rằng “Ai… Người sống còn không bằng chó…” Chỉ sau một lúc ngủ, khi thức dậy anh đã biến thành chó thực sự!!!!! Từ đó anh đã dùng thân phận con chó thành cẩu sinh nổi tiếng UvU Còn được nhận cả giải đặc biệt cho chó nữa chứ. Nhưng rồi các bạn nghĩ xem cơ thể con người của anh ý đang làm gì? =)) Tất nhiên là đang sủa “gâu gâu…”, thè cái lưỡi ra liếm quanh mặt và đòi ăn phân rồi!!!! Và từ khi biến thành con chó của ảnh đế, anh bỗng biến từ antifan thành fan chân chính =))) Công thì không có gì để nói, là một ảnh đế có khuôn mặt đẹp trai, lười, ít quan hệ và đặc biệt cực thích những thứ có lông. Truyện đáng yêu, edit rất có tâm khiến mình đọc cũng cảm thấy cười theo, truyện hài hước. Đôi lúc ông sủa “gâu gâu” thì lại nhầm thành “Meo..?!” =)) =)) Dù sao cuối cũng vẫn tag HE vào đấy thôi. Tôi vẫn thích nhất đoạn của chương kết. Anh thụ dán hình chữ thập vào thùng rác và gọi nó là “Bia mộ của tinh trùng.” =)). các bạn nên đọc thử bộ này nha, tôi đề cử đấy. Chấm điểm cho truyện: 8.5 *** Truyện dễ thương, giai đoạn làm chó hay người đều yêu, nhưng lúc làm chó thì thú vị nhất. Tiểu thụ ngốc manh + trung khuyển + chung tình + hơi lém lỉnh + thành thật + ngoan + tự giác làm thụ = một tiểu thụ tốt hiếm hoi trong làng đam mỹ hiện giờ ^^ Oan gia…cái nhãn lừa tình, oan gia này là thụ tự biên tự diễn thôi. Vì thụ làm diễn viên nhưng ngặt nỗi diễn dở ẹc, công thì là siêu sao vừa có tài vừa có sắc, nên ẻm đơn phương ghét người ta, cộng thêm công hay bị dân tình bôi bác mà chẳng bao giờ giải thích, thụ nghĩ không có lửa làm sao có khói? Ngày nọ công up hình chụp chung với chó con vừa nhận nuôi, fan hưởng ứng ồ ạt. Thụ chép miệng cảm thán một câu: Làm người (thụ) còn thua con chó (về độ nổi tiếng). Thụ đi ngủ, mở mắt ra…thành con cún nhà công. Tính của thụ rất thẳng thắn, nên quá trình làm chó thiệt là thê sờ thảm, một loạt hành động ‘thông minh’ y như ‘con người’, lạ là công chỉ nghĩ cún nhà mình thông minh, dù bao người xung quanh đạo diễn, diễn viên bảo anh coi lại chó nhà anh đi, nó thành tinh hay sao mà lém vậy? Khác với bề ngoài khí chất đầy mình, bản tính của công siêu lười, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, ghét biến động. Nên lúc bị bôi bác, công không giải thích do…lười cãi. Tuy nhiên công chăm sóc cún nhà anh cực tốt, tỉ mỉ đầy yêu thương. Nên thụ…nhanh chóng vứt bỏ quan niệm làm người, rất là vui vẻ quẫy đuôi làm cún chọc cười anh công, chăm sóc việc nhà cho công, ra đường diễn kịch cố hết sức để người ta khen công nuôi cún giỏi, cực kỳ bảo vệ chủ, ai ăn hiếp công là ẻm nhào lên hăm dọa. Rồi thụ dần yêu công, có những chuyện…chỉ con người mới làm được. Khi công mệt mỏi vì sóng gió, thụ bất lực không thể mở miệng nghe anh tâm sự. Rồi thì lúc ‘tự sướng’, chó không có tay…sao làm giờ? (cảnh thụ cún tự sướng buồn cười lắm, xem rồi biết, ha ha.) Đùng một cái, thụ trở về thân xác cũ, thụ cố gắng đến gần công. Dĩ nhiên thụ không ngu tới mức nói thẳng iem là cún của anh nà, thụ chỉ ‘cố ý’ lộ ra chút dấu vết nhỏ mà chỉ công và cún mới biết (thiệt ra tình nghi ẻm không giỏi đóng kịch, tự động lòi đuôi).Vì thụ luôn thẳng thắn nói I lúp yu, chạy theo công hiến ân cần, nên công cũng dần dở bỏ cảnh giác và thích thụ. Qua một chút giai đoạn hơi sóng gió, hai người hạnh phúc về với nhau. Nói chung truyện này hay, dễ cưng, không ngược. Mời các bạn đón đọc Khuyển Ảnh Đế Giới Giải Trí của tác giả Superpanda.
Thâm Sơn Có Quỷ
Cái tên truyện đã “thâm sơn” lại còn thêm chữ “ma quỷ” nghe thì có vẻ ghê rợn, nhưng đừng sợ, đây là một câu chuyện tình yêu rất ngọt ngào, cũng cực kì đáng yêu của hai kẻ ngốc. Vì ngốc nên cả hai đâu biết chuyện yêu đương như thế nào.   Ngày xửa ngày xưa, có một ngọn núi tên Bạc Mang ở nơi thâm sơn cùng cốc, trên núi lại có môn phái Kiếm Các. Dưới chân núi có cô thôn nữ Tiểu Xuân chuyên dịch vụ cung cấp thảo dược cho đệ tử Kiếm Các.   Một ngày nọ, Tiểu Xuân phát hiện vườn thảo dược nhà mình bị trộm. Nàng canh giữ rất lâu, nhưng tên trộm này chỉ đến vào ban đêm, lại còn xuất quỷ nhập thần, không rõ là người hay ma. Quyết không chịu “mất trắng” như vậy, Tiểu Xuân quyết định bám theo dấu vết của tên trộm vào tận rừng sâu. Và đó là khởi đầu của mọi chuyện.   Trong nơi núi rừng sâu thẳm, Tiểu Xuân đã khám phá ra một bí mật động trời. Tên trộm ngày ngày đến “hỏi thăm” vườn thảo dược của cô tên Lý Thanh, sống cùng một ông già “gần đất xa trời”. Mọi việc xoay quanh hai người này rất kì lạ, như là Lý Thanh không thể ra ánh sáng ban ngày, lại có sức khoẻ hơn người và sức mạnh kì bí, căn nhà nhỏ của họ cũng thường xuyên có những vị khách lạ mặt ghé thăm. Nhưng bên cạnh đó, Tiểu Xuân tốt bụng vẫn quyết định giúp đỡ hai người.   Mọi chuyện có lẽ cứ bình lặng tiếp diễn nếu một ngày kia, Kiếm Các khộng tuyển đệ tử. Tiểu Xuân muốn tham gia, nhưng nàng không có cây kiếm nào thích hợp. Đúng lúc nàng không biết làm thế nào thì Lý Thanh đột ngột biến mất, để lại cho nàng một thanh kiếm. Kể từ đó, hàng loạt nhân vật bí hiểm xuất hiện, tất cả mọi người đều muốn tranh đoạt thanh kiếm trong tay Tiểu Xuân. Thân phận thực sự của Lý Thanh là gì? Câu chuyện tình yêu giữa người và “quỷ” sẽ kết thúc như thế nào? Tất cả đều chờ đón bạn ở trong cuốn sách này.   Twentine là một tác giả viết chắc tay, bản edit truyện cũng khá mượt mà. Như đã nói ở đầu, truyện rất ngọt ngào, cũng ấm áp, ít ngược. Cách viết của Twentine đặc biệt ở chỗ cô ấy kể chuyện buồn bằng cái giọng khá dửng dưng, nhưng lại làm người ta suy nghĩ mãi. Tiểu Xuân và Lý Thanh đều là hai kẻ ngốc, không biết yêu là gì. Họ chỉ biết ở bên cạnh, bảo vệ lẫn nhau trong vô thức. Lý Thanh vì Tiểu Xuân mà chịu đứng dưới ánh nắng, dù biết chắc rằng mình sẽ phải chịu đau đớn tột cùng. Tình yêu của Lý Thanh ngây ngô mà chân thật, khiến người ta phải rơi nước mắt. Kể cả khi lí trí quên mất Tiểu Xuân, sâu thẳm trong tim Lý Thanh vẫn khắc ghi hình bóng nàng, không thể xoá bỏ.   “Hắn thích ta, trong hàng ngàn hàng vạn người trong cõi đời này, hắn chỉ thích một mình Lục Tiểu Xuân ta, cả đời không đổi.”   Tiểu Xuân là một cô gái tốt bụng, cũng rất hồn nhiên, tuy có mạnh mẽ nhưng không đến mức “nữ cường”. Nàng yêu hết mình, nhưng cũng không bi luỵ vì tình yêu. Các nhân vật nữ của Twentine luôn có tính cách khá thú vị, không bị bánh bèo hoá.   Trích đoạn ngọt ngào:   “Nếu ta vĩnh viễn cũng không thể nhớ lại, nàng còn có thể đối xử với ta như trước đây không?” Tiểu Xuân giương mắt nhìn Lý Thanh, hắn khẽ cúi đầu, vẻ mặt rất thâm trầm, rất bình tĩnh, đến mức có hơi nặng nề. Sắc mặt của hắn giống như một tảng đá khổng lồ, đè nặng trong lòng Tiểu Xuân, khiến nàng thở không nổi. Hồi lâu sau, Tiểu Xuân nghiêng mặt qua, từ từ tựa vào lưng Lý Thanh, khẽ nói: “Huynh là đồ ngốc….” Lý Thanh cúi đầu. Tiểu Xuân khẽ cười một tiếng, nói: “Ta vẫn sẽ đối với huynh như thế...” _______________   Review by Huyên Chiêu Nghi *** Lần đầu tiên Tiểu Xuân phát hiện vườn thảo dược bị mất dược liệu là vào một đêm đầu hè. Khi đó, nàng vừa dùng cơm tối xong, trong lúc rảnh rỗi, nàng bưng ấm trà, vừa uống trà vừa tản bộ, đi một hồi thì đi đến vườn thảo dược, trong đêm, Tiểu Xuân cười híp mắt xem xét các loại dược liệu—- Sau đó, nàng phát hiện có điều lạ thường. Trên một mảng đất mềm rộng lớn trong một góc của vườn, có trồng rất nhiều cây cát cánh(1). Bề mặt bóng loáng không có lông, hạt màu vàng, thân cây thẳng tắp, nụ hoa màu xanh tím, tất cả đều vô cùng xinh đẹp. Thế nhưng, sau khi Tiểu Xuân đi về trước mấy bước, nàng phát hiện nơi trồng cây cát cánh kia bị thiếu mất một gốc. Tiểu Xuân: “……” Ban đầu nàng còn cho rằng do trời quá tối, mắt mình kém nên còn đi vòng quanh mấy vòng nhìn xem, lúc này, nàng mới thấy rõ ràng, chỗ lẽ ra được trồng gốc cát cánh kia đã bị nhổ sạch. Nàng khẳng định là cây đã bị nhổ sạch bởi Tiểu Xuân nhận ra đây không phải là do thú hoang dã trong núi làm. Nếu thú hoang xuống núi, tàn phá bừa bãi trong vườn thảo dược, thì vườn này sẽ không chỉ bị thiếu mất một gốc cây như thế, dược liệu càng không thể nào mất luôn cả gốc rễ. Cho nên, rõ ràng là có người trộm. Mời các bạn đón đọc Thâm Sơn Có Quỷ của tác giả Twentine.