Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tâm Động

Tần An và Diệp Trúc Lan là đôi bạn cùng lớp thời sơ trung, cả hai đều có tình cảm với đối phương, nhưng chưa bao giờ thổ lộ, để rồi nhiều năm sau dù thành đạt trên đường đời, ba chữ "mình thích bạn" chưa bao giờ nói biến hồi ức ấm áp thành ưu thương mang mác ... Tần An quay về ngày đầu tiên khai trường của sơ trung năm thứ ba, rốt cuộc y đã thổ lộ với Diệp Trúc Lan, ở cái niên đại " thể thao theo nhạc các trường trung tiểu học toàn quốc, dậm chân tại chỗ, bắt đầu ...", ở cái niên đại " vì cách mạng bảo vệ thể lực", chuyện Tần An bức thiết nhất không phải là làm sao phấn đấu học tập rửa sạch sỉ nhục bị đuổi khỏi lớp, mà là làm sao an ủi Diệp Trúc Lan. Diệp Trúc Lan, mối tình đầu của Tần An, cô bé mười ba tuổi ngây ngô non nớt đó, bị sự thổ lộ lớn gan bất ngờ của cậu bạn mà sợ hãi bỏ chạy. Đó là niên đại thuần khiết, niên đại hai ngón tay chạm vào nhau cũng khiến mặt đỏ trái tim rung rinh suốt cả ngày, niên đại đã qua đi, những thứ chưa được trân trọng đã mất... *** Mọi thứ như xoắn lại với nhau, sau đó tan vỡ, những hình ảnh xa xăm hiện ra không chân thực, ký ức nhập nhòe như bức ảnh cũ, ố vàng, mốc meo, sức mẻ, chẳng còn nhìn rõ hình người đen trắng mơ hồ trên đó. Đó là một cái sân bóng rổ láng bằng xi măng, mảnh sứ trắng nhỏ khảm thành đường dài làm vạch, giá lưới bóng chuyền đen xì, đằng sau là cái khung treo rổ, trường học tài chính hữu hạn có thói quen dùng sân bóng rổ làm sân bóng chuyền. Ở một bên sân bóng rổ là bức tường gạch phủ rêu, một cái cây vạn niên thanh trồng trong bồn đặt đằng xa, mặt đất còn chưa sửa sang mấp mô đọng những vũng nước, sau cơn mưa nước bùn như bát bột ngô đợi mốc. Tần An đứng ở sân bóng rổ, từ từ ngẩng đầu nhìn cô gái ở trên tường gạch. Đó là cô gái chừng mười ba tuổi, đẹp tựa nắng sớm, đôi mắt lanh lợi, cô gái đó chăm chú nhìn Tần An, hàng mi dài rung động, đôi mắt chớp chớp như con mèo nhỏ tò mò, gò má bầu bĩnh đáng yêu còn chưa mất hết nét trẻ con nhưng đuôi mắt cong vút đã chút phong tình tiểu mỹ nhân, cái mũi xinh xắn, cánh môi hồng hào, nụ cười có chút gì đó giống giận dỗi. - Này bạn học lớp 69 ... Là Diệp Trúc Lan. Cho dù mắt hoa lên làm cô gái không rõ ràng cho lắm, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, thì chỉ cần một bóng lưng thoáng qua , Tần An cũng có thể nhận ngay ra Diệp Trúc Lan, thi thoảng lại trở về trong giấc mơ loang lổ của y, giọng nói đó giống như giọt nước nhỏ xuống hồ, khơi lên những gợn sóng làm lòng y rất lâu mới có thể bình lặng trở lại. Giấc mơ này là lúc nào ấy nhỉ? Bạn học lớp 69 …? Phải rồi, khi đó vừa qua kỷ nghỉ hè bước vào năm thứ ba sơ trung, mình bị giáo viên chủ nhiệm đuổi khỏi lớp 68, Diệp Trúc Lan giận mình. Diệp Trúc Lan lúc ấy còn là cô bé mà thôi, xinh đẹp, nhưng chẳng mấy ý thức thân phận con gái của mình, cứ vậy ngồi tùy tiện trên tường gạch, nghịch ngợm cúi đầu nhìn y. Ai có thể ngờ, cô gái gầy gò ấy khi tốt nghiệp đại học vài năm, nhìn thấy ảnh, khiến Tần An sững sờ. Khi đó cô đã là nữ cường nhân có văn phòng ở Thâm Quyến rồi, khi cô từ trong chiếc xe đua Maserati cực kỳ có tính xâm lược với nữ giới bước ra, chiếc quần âu đơn giản màu trắng, giày cao gót ba phân, kính đen to che nửa khuôn mặt, nhìn chẳng rõ, nhưng thần thái thong thả gần như lạnh lùng, trở thành trang bìa của nhiều tạp chí kinh tế. - Đang ngây ra cái gì thế? Có nghe mình nói gì không? Thấy Tần An chẳng có phản ứng gì, Diệp Trúc Lan hơi chán, ngồi xuống tường gạch, chẳng hề ngại cái quần mới tinh chạm vào bức tường vẫn còn ướt: Cảnh tượng cực kỳ quen thuộc trong giấc mơ của Tần An, cuốn phim tiếp tục chiếu, Diệp Trúc Lan giang hai tay nghiêng ngả đi trên tường, còn y thì ở dưới đi trên sân bóng rổ, vừa vui vẻ trò chuyện cãi vã vừa đi về phòng học. Đó là bức ảnh rất rõ ràng, rõ tới mức mỗi lần nhìn thấy tim muốn nhún nhảy rồi lại như bị xé toạch. Ký ức gần hai mươi năm chưa bao giờ hiện ra trước mắt y rõ ràng như thế, Tần An cảm giác mình đang ở trong rạp chiều phim 3D, nữ chính là Diệp Trúc Lan, còn y là thiếu niên mặc trang phục học sinh màu xanh đơn giản. - Thật không ngờ cậu lại bị chuyển lớp, xem ra Liêu Du không chịu nổi cậu nữa rồi. Ánh mắt Diệp Trúc Lan chứa chút lo lắng, thiếu niên này là bằng hữu khác giới thân thiết nhất của cô, bây giờ trông y có vẻ bị đả kích lớn lắm, mặt đần như tên ngốc vậy, cô không lo sao được: Tần An cười lên càng giống một thằng ngốc, y là thiếu niên trưởng thành sớm, thầm thích Trúc Diệp Lan suốt từ năm đầu sơ trung. Khi đó trong lớp chỗ ngồi của Tần An ngay phía dưới Trúc Diệp Lan, chuyện y thích làm nhất là lặng lẽ nhìn cô, đến khi Trúc Diệp Lan quay đầu lại, hai mắt chạm nhau, trái tim run rẩy lúng túng cùng một thứ hạnh phúc khó nói lên lời. Cuộc sống như dòng lũ hối hả với bao áp lực, lo toan cuốn đi phăng phăng vẫn không khiến Tần An quên được đôi mắt đó, nhưng trong cuộc sống của y, đã không có bất kỳ chút liên quan nào tới Diệp Trúc Lan nữa, một thời gian dài chẳng còn nghe xung quanh nhắc tới cái tên từng một thời vô cùng thân thương, trong giấc mơ gặp lại, luôn là hình ảnh Diệp Trúc Lan là cô gái mười mấy tuổi, còn y là thiếu niên, cùng trò chuyện, cùng làm bài tập, cãi nhau, thậm chí đánh nhau nữa. Giấc mơ như vậy luôn tập kích chẳng có dấu hiệu báo trước. Người ta thường hay nói, ngày nghĩ sao, đêm mơ vậy, Tần An chẳng bao giờ cố ý đi nghĩ lại chuyện cũ, nhưng khắc sâu trong ký ức của y, vô tình đưa tay quét qua chùi đi bùi mờ, sẽ xuất hiện bức tranh xinh đẹp về Diệp Trúc Lan. Giấc mơ ấy đại khái kéo dài từ thời Tần An học đại học, cho tới khi y cùng một cô gái khác yêu nhau, kết hôn, sinh con, mỗi khi giữa cuộc sống bận rộn mà yên bình hạnh phúc đó, Diệp Trúc Lan như đã biến mất trong cuộc đời của y, hai người đã sống ở một thế giới khác hẳn nhau, thi thoảng cô gái năm nào chỉ còn quay lại ở giấc mơ thế này, nhắc nhở Tần An, một góc trái tim y vĩnh viễn thuộc về cô. - Cậu cũng thật là, suốt ngày chọc giận cô Liêu ... Diệp Trúc Lan hai tay chống cằm nhìn Tần An, sau này hai người hai lớp rồi, biết làm sao: Cô giáo Liêu? À, Tần An nhớ rồi, đó là Liêu Du giáo viên chủ nhiệm lớp 68 của y, một thiếu phụ như quả mật đào chín mọng khi ấy vừa sinh con, đánh giá của cô với Tần An là :" Thằng bé này làm tôi sống một ngày như nghìn năm, tôi quản không nôi." Ha ha ha, khi đó Liêu Du đúng là không chịu nổi mình, đẩy mình sang lớp 69, cha là giáo viên tiếng Anh lớp 69, cha kiêu ngạo lắm, chưa bao giờ coi con mình là thứ học sinh cá biệt hết thuốc chữa, người khác không dạy nổi thì tự mình dạy. Tần An nghịch ngợm thật, nhưng kỳ thực là mỗi ngày bày trò ngốc nghếch để thu hút Diệp Trúc Lan thôi, trọng tâm cuộc sống thiếu niên chớm biết yêu chính là cô gái ngồi bàn trên, mỗi chuyện y làm là vì được nghe thấy tiếng cười khanh khách làm mình hạnh phúc. Tất nhiên hậu quả là thành tích tụt dốc thảm hại, từ nằm trong hạng mười toàn khối, cao hơn của Diệp Trúc Lan, rơi xuống thẳng vị trí hạng mười từ dưới tính lên. - Cậu không sao chứ? Tuy chuyển lớp ... nhưng hai lớp vẫn sát bên nhau mà ... Diệp Trúc Lan mãi chẳng thấy Tần An trả lời mình, cho rằng y buồn vì không còn được chung lớp với mình nữa, trong ngực bất giác nhộn nhạo thứ tình cảm không rõ, vọt miệng nói ra, sau đó má đỏ bừng: Con gái luôn trưởng thành sớm hơn con trai, suy nghĩ nhiều hơn, tưởng tượng cũng nhiều hơn, nhưng học sinh khi đó tối kỵ yêu sớm, dù trong lòng có chút tình cảm khác lạ, không dám nói, không dám nghĩ. - Diệp Trúc Lan ... Tần An nhìn gương mặt bị ánh nắng làm mơ hồ, gọi ra cái tên chôn sâu, rất rất lâu chưa từng nhắc tới: - Sao thế? Diệp Trúc Lan đợi mãi không thấy Tần An nói gì tiếp, lo lắng tung người nhảy luôn từ trên tường xuống: Ánh mắt Tần An chuyển sang ôn nhu say đắm, thốt ra ba chữ ấp ủ bao lâu trong lòng: - Mình thích bạn! Diệp Trúc Lan chết đứng tại chỗ, như vừa bị sét đánh, cô không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy, sao, sao có thể, rõ ràng là nghe nhầm. Mặc dù cô cùng Tần An nghịch ngợm đánh nhau, nhưng là thiếu nữ, cô lờ mờ hiểu được thi thoảng cảm xúc khác lạ của mình với Tần An là gì, mỗi lần như thế đều cố tình gạt bỏ nó, phủ nhận nó, lấy học tập đặt lên hàng đầu, đó là lời dạy của cha mẹ, của giáo viên. Xoạch! Diệp Trúc Lan giật mình nhìn quả bóng rổ bay vào rổ, đập xuống nền xi măng, nảy mấy cái, Tần An lại nhặt lấy, nhún người một cái nhẹ nhàng ném ra, lại trúng rổ, cậu ấy vốn rất giỏi thể thao. Liên tiếp ba quả bóng vào rổ. - Mình rất thích bạn. Tần An quay đầu lại, nhìn Diệp Trúc Lan toét miệng cười, nói thật lớn.   Mời các bạn đón đọc Tâm Động của tác giả Sơ Luyến.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ô Vuông Thủy Tinh
Văn án : Gần trường học có cửa hàng trà sữa mới mở, ai cũng nói ông chủ đẹp trai chết người. Có một ngày, Giang Nhiễm may mắn được thấy mặt mũi của người này. Giang Nhiễm: “…” Đây chả là đại thần đua xe nhà bên, suốt ngày trèo cửa sổ sang phòng cô còn gì? Ừm, mà đây cũng là tên khốn đã cưỡng hôn cô từ mấy ngày trước. Dương Kế Trầm gác hai chân lên bàn nhỏ, lười biếng dựa vào sofa. Anh gảy nhẹ đầu thuốc lá và cười tới vô lại: “Ồ bà chủ đến à, muốn uống gì không? Ca cao nóng nhé?” Tai Giang Nhiễm đỏ lên. Đêm đó, anh trèo cửa sổ vào với hai cốc ca cao, rồi vừa uống được mấy ngụm đã chợt hôn cô. Hôn xong còn cà lơ phất phơ hỏi: “Uống ngon không?” *** Cô gái đứng sau ô cửa thủy tinh, em có biết trên xương bướm của mình có vết bớt hình bông tuyết không? Trùng hợp thật, tuyết bắt đầu rơi rồi. Dương Kế Trầm nghĩ có lẽ đây chính là tiếp tục tồn tại, tiếp tục tồn tại để được gặp em. ------ Mình biết tới Liêm Thập Lí qua bộ "Trầm Ẩn". Nhưng không giống với mạch truyện chậm và man mát buồn của "Trầm Ẩn", "Ô Vuông Thủy Tinh" mang trong mình dáng vẻ tràn trề năng lượng và tươi vui. Chính trong những ngày mình cảm thấy mệt mỏi nhất thì "Ô Vuông Thủy Tinh" là một người bạn giúp mình thư giãn và giải tỏa stress rất nhiều. "Ô Vuông Thủy Tinh" hấp dẫn mình từ cái văn án, vì mình mê trà sữa như mạng sống vậy. Nhưng khi bắt đầu đọc truyện mình đắm chìm luôn với hình tượng cool ngầu lúc đua xe của Trầm ca nên tới khi anh mở quán trà sữa mình cũng hơi sốc nhẹ  Truyện bắt đầu vào một ngày cuối đông năm 2007, Dương Kế Trầm chuyển vào ngôi nhà gần nhà Giang Nhiễm. Cửa sổ phía đông nhà anh đối diện với cửa sổ phòng Giang Nhiễm. Đọc tới đây mình thấy bà nữ chính thực sự nhọ kinh khủng. Vì lần đầu gặp người ấy của đời mình thì ai mà chả muốn xinh đẹp lồng lộn như một nàng công chúa, đằng này chị lại bị anh thấy lúc đang mặc áo hai dây và đang cố gắng cạo lông nách nữa chứ. • "Anh ta nhìn thấy hết cảnh cô mặc áo hai dây lúc nãy rồi à? Hay là nhìn thấy nhiều hơn nữa?" Bạn thân Quý Vân Tiên rất mê đua xe, nên đã rủ rê Giang Nhiễm đi gặp đội đua xe của nam chính, tại đây Trầm ca và tiểu Nhiễm chính thức gặp nhau. Nói ra cũng lạ, Trầm ca mà mọi người biết bình thường cũng có chọc ghẹo con gái một chút nhưng quả thật chưa để ai vào mắt mà say mê, chiều chuộng như tiểu Nhiễm. Nói theo cách của Trầm ca thì anh đã muốn cua chị từ những ngày đầu mới gặp nhau. Đích thị là style lưu manh đây rồi nè. Chính xác mà nói Giang Nhiễm bắt đầu rung động với Dương Kế Trầm từ lúc thấy anh đua xe, cái dáng vẻ phóng khoáng, phách lối khi anh đua xe ấy đã hấp dẫn Giang Nhiễm theo một cách rất riêng, rất khác biệt. • "Anh tỏa ra khí chất buông thả mà phách lối như chính bản thân mình, không để bất cứ kẻ nào vào mắt, tự tin và chắc chắn như vậy. Đường đua này cũng như đo thân mà làm vì Dương Kế Trầm, nơi đây như trường biểu diễn chuyên chỉ dành cho một người, ống kính và những lời bình luận từ đầu tới cuối đều vây quanh anh." Thầy phong thủy nói Dương Kế Trầm có một mối nhân duyên từ kiếp trước, với một cô gái có tính tình dịu dàng, mềm mại. Vốn lúc đầu anh cũng không tin vì cho là thầy chém gió nhưng sau đó anh đi cầu phật với đội đua xe của mình, một thầy tướng ở chùa cũng nói anh những lời y chang như thế. • "Cậu thanh niên, 08 là năm tốt, tuy có long đong nhưng sao Hồng Loan đổi ngôi, trời ban lương duyên." • "Kiếp trước có duyên, kiếp này tiếp nối, lấy vật tìm người, lấy ngọc làm tên." • "Mối di hận sinh ra trong trời đông giá rét, duyên phận sẽ tiếp nối vào trời đông giá rét, là đoạn duyên phận rất đặc biệt" Người ấy của Dương Kế Trầm có lưu lại một chút ấn ký, trùng hợp khi anh nhìn thấy Giang Nhiễm lại thấy trên người chị có một vết bớt hình bông tuyết, vả lại chữ Nhiễm trong tên chị cũng có nghĩa là Ngọc nữa. Số phận hai người dường như đã thuộc về nhau từ rất lâu, trước khi hai người biết đến sự tồn tại của nhau. Dương Kế Trầm vốn không thích mùa đông một chút nào, vì mùa đông đối với anh mà nói mang lại nhiều kỷ niệm buồn, đau thương và mất mát. Nhưng kể từ ngày Dương Kế Trầm gặp Giang Nhiễm, cũng là một ngày cuối đông, thì mùa đông đối với anh mà nói đã trở nên tốt đẹp và mang nhiều ý nghĩa hơn. Dương Kế Trầm là một trong những nam chính mà mình thấy lưu manh công khai, anh ghẹo Giang Nhiễm rất tỉnh, rất tiêu sái, cũng rất ngầu. Không nói thì thôi, chứ phun câu nào là tiểu Nhiễm cũng như người đọc ngã ngửa câu đó. • “Nhìn cái gì? Có phải tôi đẹp trai quá quấy rầy đến việc học của em không?" • "Đợi em thêm hai năm nữa, sau đó anh và em chơi tới bến." • "Đúng là nên giảm béo một chút, rồi chúng ta sẽ thật sự trở thành anh em." (Trầm ca trêu bà Nhiễm lép đó...) • “Bệnh viện quá kích thích, vẫn nên thôi đi.” • "Gọi chồng nghe thử chút đi, bảo bối." Trầm ca nhảy cửa sổ vào phòng tiểu Nhiễm với rất nhiều lý do phong phú đa dạng, ví như nhờ xoa thuốc, sửa ống nước, mua đồ ăn vặt, sang đọc ké sách,... Một câu miêu tả đúng nhất về sự mặt dày này của Trầm ca chính là phòng ngủ của tiểu Nhiễm dần trở thành ngôi nhà thứ hai của anh. Nói chung vào thời gian hai người mới cà cưa với nhau thôi nhưng mình lại thấy họ như đôi vợ chồng đã cưới nhau rất lâu rồi vậy -.- Gato hết sức. Trầm ca thực sự quá có lòng, anh nâng tiểu Nhiễm như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Sủng hết mức, còn vì chị mà mở một tiệm trà sữa lấy tên JY (ý nghĩa tên JY này đen tối nè haha). Chị ôn thi đại học mệt mỏi thì thuê đầu bếp nhà hàng nấu ăn bồi bổ cho chị, còn rất khôn khi dùng trà sữa dụ khị chị. Sau này khi hai người quen nhau rồi thì anh cắt giảm khẩu phần trà của chị vì anh nói bụng giống có bầu 3 tháng. Matday hết sức hà !!! Tính cách Giang Nhiễm mình thấy giống rất nhiều cô gái bình thường khác : Hay lo nghĩ, đấu tranh nội tâm nhưng phấn đấu để khiến bản thân mình trở nên tốt hơn. Chị từng cho rằng thế giới của mình và Trầm ca vốn cách xa nhau, nhưng ai ngờ đâu lại gần nhau đến vậy. Giữa họ như có một sợi dây vô hình đã ràng buộc và kéo họ lại gần nhau hơn, sợi dây ấy tên là định mệnh. • "Thích một người sẽ khiến bản thân rơi vào tự ti. Người kia ở trong lòng bạn quá mức đẹp đẽ và hoàn hảo, tới mức có thế nào bạn cũng sẽ thấy mình không xứng với anh ấy." Tuy hai người vốn không thích cãi nhau, họ cho rằng cãi nhau chỉ gây tổn thương nhau và mệt mỏi hơn thôi. Nhưng hai người cũng từng giận, và tất nhiên là chiến tranh lạnh rồi. Giang Nhiễm hiểu lầm về đào hoa của Dương Kế Trầm nên chị gầy rộc đi, thành tích học tập cũng sụt hẳn (mẹ nữ phụ đoạn này quá đáng lắm luôn). Sau khi thi đại học thì hai người làm lành lại, Trầm ca còn mua cho chị một cây dương cầm rất to. Cuộc sống của họ về sau thì hạnh phúc, tuy cũng có ghen tuông, hờn dỗi một chút nhưng đó là điều bình thường trong truyện tình cảm của họ mà thôi. Ngoài cặp đôi chính Trầm ca và tiểu Nhiễm thì dàn nhân vật phụ rất đáng yêu. Như Giang Mi - mẹ nữ chính, người rất nghiêm khắc khi nhắc tới vấn đề yêu đương với Giang Nhiễm nhưng sau này biết đến Trầm ca, thậm chí biết anh là một tay đua thì bà lại không phản đối gay gắt mấy. Hay như Trịnh Phong - ba Giang Nhiễm, đây là một nhân vật tấu hài cực mạnh, bị Trầm ca phũ không còn chỗ đứng, mặc dù ông là ba vợ của Trầm ca :v. Hay như cặp đôi Trương Gia Khải - Quý Vân Tiên cũng rất đáng yêu, đôi này phải nói là bày tỏ tình cảm mọi lúc mọi nơi, nhưng tiếc vì họ không có một cái kết đẹp (đọc tới đoạn kết của cặp này mình khóc luôn). Về sau cũng xuất hiện ba người bạn cùng KTX đại học với tiểu Nhiễm cũng siêu hài. Lâm Vân coi Dương Kế Trầm là thần tượng mà sùng bái, Trương Giai Giai cảm động vì được gọi là mỹ nữ hay bà chị Từ Đan là người truyền bá tư tưởng đen tối cho cả phòng KTX. Một nam phụ lầy và nhây khác là Tống Dật Thịnh. Anh này là lớp trưởng ở lớp đại học của Giang Nhiễm, ban đầu mình còn tưởng anh là tình địch của Trầm ca để cướp chị Giang cơ, ai ngờ không phải :v Anh là em cùng cha khác mẹ với Dương Kế Trầm, cũng không cần anh trai phải đối tốt với mình, nhưng anh tự hào vì Trầm ca tài giỏi, tìm gặp Trầm ca cũng chỉ vì muốn có thêm một người thân cùng gắn bó với mình mà thôi. Mới đầu Tống Dật Thịnh nói chuyện với Trầm ca còn bị tiểu Nhiễm hiểu nhầm là yêu thầm bạn trai chị rồi tìm cách chia cắt hai người nữa cơ, hài hết sức. • "Giang Nhiễm ho khan một tiếng: “Thế nên… Tống Dật Thịnh, cậu là fan của A Trầm hay cậu vốn thích đàn ông?” Có một số câu trong truyện mình cảm thấy rất cảm xúc : • "Vì thích, nên anh ấy là tốt nhất trên đời." • "Ít nhất anh không còn một thân một mình nữa. Cảm giác có hai người thật tốt đẹp, không phải sao?" • "Yêu một người như vậy, đời này đáng giá." ------ Với mình, "Ô Vuông Thủy Tinh" là một câu chuyện có buồn có vui, cũng cho mọi người thấy được một khía cạnh về nghề đua xe và những nguy hiểm mà một tay đua có thể phải đối mặt. Hơn hết là tình cảm rất ngọt ngào giữa hai nhân vật chính của chúng ta. Thực sự mình cũng không biết bày tỏ gì hơn vì dáng vẻ lưu manh của Trầm ca hay dáng vẻ trông thì dịu dàng nhưng thực ra cũng rất bạo dạn ngầm của tiểu Nhiễm làm mình phát điên lên được. Hơi tiếc vì đã đọc hết truyện rồi, mình mong truyện dài thêm chút để có thể đồng hành với họ lâu hơn. Review bởi: BaoYin - fb/hoinhieuchu Mời các bạn đón đọc Ô Vuông Thủy Tinh của tác giả Liêm Thập Lí.
Cách Xa Ngựa Đực Tự Ta Làm Lên
Người đời thường nói "nhất quá tam", nếu thử một lần thất bại là do ngẫu nhiên, lần 2 vẫn thất bại là do kém may mắn, lần 3 mà còn thất bại thì nên tự hiểu là ông trời bắt không thể thay đổi được mãi mãi không thay đổi được. Thẩm Thiên Thiên đời trước ngưỡng mộ Ninh Ngọc, nguyện gả cho hắn nhưng đêm tân phòng, hắn bỏ nàng một mình thì thôi đi, còn xông ra từ đâu 18 vị tiểu thiếp - thật là TMD mà. Qua được đêm tân phòng hắn lập tức đẩy nàng vào nơi dành cho hạ nhân mà ở, nàng ngây ngây ngốc ngốc ở đó tròn cả năm, mỗi ngày phải thấy hắn ngọt ngọt ngào ngào với tiểu thiếp của hắn trước mặt nàng, chả lẽ hắn rảnh rỗi thế sao? Một lần có thích khách, nàng "vô tình" té xuống ao mà chết đi. Được sống lại, nàng nên làm gì? Tất nhiên là tránh xa hắn càng xa càng tốt. Nhưng ai ngờ... Lần từ chối hôn sự thứ nhất: Thiên Thiên đã bị sét đánh chết. :))) Lần từ chối hôn sự thứ hai: Rút kinh nghiệm lần trước, Thiên Thiên không trực tiếp từ chối nữa, chỉ là tối lại lén dọn đồ bỏ đi, ai ngờ ra đường lại bị ngựa đá chết. :))) Lần hôn sự thứ ba: Nàng cảm thấy không thể trốn thoát được nên đành âm thầm chấp nhận. :))) Và ngay đêm động phòng nàng đã tự giác, tự mình dọn dẹp đồ đạc đến nơi ở của hạ nhân mà ngủ, không cần ngây ngốc chờ đợi hắn cùng 18 vị tiểu thiếp của hắn đến mà chọc tức mình, ai ngờ.... ---------------------- :)) Đây là 1 truyện hài cực hài, nữ 9 vô sỉ nam chính siêu phúc hắc :))) mọi thứ sau khi trọng sinh đều đi ngược lại kết quả của kiếp trước, các nàng chuẩn bị đi nha sĩ đi :)) kiếp này anh sủng chị cực ngọt luôn đấy. À thêm 1 cái nữa là mọi người đừng nghĩ anh đã có 18 tiểu thiếp mà ghét anh nhé ☺️ anh là nam sạch sành sang từ đầu đấy ạ hí hí #Nguyệt_Phi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Cả đám người đi đường thấy vậy, rối rít sửng sốt, trong lòng rối rít suy nghĩ Thẩm Thiên Thiên này đến tột cùng đã dùng thủ đoạn quyến rũ gì, mà thoáng cái đã mê hoặc được Ninh Ngọc cưng chiều nàng lần nữa. Ninh Ngọc ôm Thiên Thiên, đang muốn bước vào một tiệm châu báu bên cạnh, nhưng không nghĩ tới, sau lưng một đạo chưởng phong đặc biệt kì lạ đánh tới. Ninh Ngọc nhanh tay lẹ mắt, trong nháy mắt ôm Thiên Thiên né người tránh đi, mà đạo chưởng phong kia liên tiếp đánh xuống vang dội, bụi bậm nổi lên bốn phía. Mọi người trên đường phố thấy thế, trong nháy mắt tan tác như chim muông, rối rít tránh ra, rất nhanh, một cái đường phố náo nhiệt, trong nháy mắt trở nên vắng vẻ. Thật vất vả bụi bậm tản đi, Ninh Ngọc và Thiên Thiên mới nhìn rõ, người đứng ở đối diện mình, lại là Mặc Phi. Có điều, Mặc Phi lúc này, đôi môi tím bầm, làn da trắng gần như trong suốt, tóc dài hết sức phong tình buộc thành một túm khoác ở một bên, hai tay hết sức nữ tính cầm lên một nhúm tóc, không ngừng dùng ngón tay đùa bỡn. Nhìn thấy bộ dáng này của Mặc Phi, Thiên Thiên chợt run rẩy, trong nháy mắt nhớ lại lúc ban đầu mình giao Tứ Ẩn cho hắn, mình đã xé mất trang đầu tiên. "Ninh Ngọc, ngươi đã để cho ta tìm rất lâu." Giọng nói cao thấp lẫn lộn của Mặc Phi từ từ truyền đến, lộ ra sự quỷ dị và ghê tởm không nói lên lời, lúc này hắn đang nhìn Thiên Thiên và Ninh Ngọc, mặt mày tràn đầy tự mãn. Ánh mắt Ninh Ngọc sắc bén nhìn hắn: "Ngươi tìm ta làm gì." "A ha ha. . . . . ." Mặc Phi phát ra một tiếng cười lớn quỷ dị, "Ngươi nói ta tìm ngươi làm cái gì, ta chẳng những muốn giết ngươi, còn phải lấy được Hoa Mãn Lâu! Năm đó để lấy được Tứ Ẩn, không tiếc sắp xếp để Nguyệt nhi ở bên cạnh ngươi, ngươi có biết cái cảm giác nhìn nữ nhân mình yêu mến ở lại bên cạnh kẻ địch là thế nào không, Ninh Ngọc, loại cảm giác đó đời này ngươi cũng sẽ không hiểu, vừa nghĩ tới Loan Nguyệt ở phía dưới của ngươi, ta liền hận đến muốn giết ngươi!" Hai mắt của hắn một mảnh đỏ ngầu, nhìn Ninh Ngọc, ánh mắt giống như có thể nhỏ ra máu, trong mắt đều là hận ý khắc cốt ghi tâm.   Mời các bạn đón đọc Cách Xa Ngựa Đực Tự Ta Làm Lên của tác giả Khí Khanh Mộc Hữu Tiểu JJ.
Bước Tiếp Theo, Thiên Đường
“Hạnh phúc giống như thiên đường, con đường đi tới thiên đường đâu chỉ có một, có thể không thiếu đường tắt, nhưng đa số mọi người lại phải đi vòng vèo, tìm tòi lăn lộn mới đến được nơi đó” Hầu hết các mối quan hệ yêu đương được chia thành hai loại: có thể cùng nhau đi đến cuối cuộc đời và... ngược lại. Tình đầu của Lộ Nghiên là một cuộc tình thanh xuân đầy mơ mộng, những tưởng người ấy sẽ là người nắm tay mình tới đích cuối cùng, thế nhưng tình yêu của họ lại chẳng kiên cường được đến thế. Sau khi chia tay bạn trai, Lộ Nghiên cảm thấy thế giới xung quanh như sụp đổ, nhưng rất nhanh cô đã tự vực dậy, chuyển nhà tới nơi khác, xin việc ở một địa điểm mới, tập làm quen với một môi trường hoàn toàn lạ lẫm mang tên “độc thân”.  Lộ Nghiên gặp Trần Mặc Đông tại khách sạn cô làm việc, vì sự mệt mỏi mà cô ngủ thiếp đi trong căn phòng anh ở. Sau cái ngày ngủ quên đầy ngượng ngùng ấy, không biết do cố ý hay cố tình mà tần suất họ gặp nhau ngày càng phủ sóng thường xuyên, hơn nữa, bằng một vài cách thần kỳ nào đó mà anh luôn nhìn thấy cô tại những khoảnh khắc cô xấu hổ muốn “độn thổ” nhất.  Mới trải qua một cuộc tình tan vỡ đầy đau khổ, Lộ Nghiên không muốn thừa nhận sự thật mình đã yêu Trần Mặc Đông, vì thế anh tiến một bước, cô lùi một bước; anh hôn cô, cô cố chấp nhắn tin “không xảy ra chuyện gì cả”; ngay cả khi họ đã bước vào mối quan hệ mờ ám, cô vẫn coi anh như một người bạn lâu năm. Nhưng không biết từ bao giờ, được anh quan tâm, cô bắt đầu làm nũng mà òa khóc lên như một đứa trẻ chỉ vì vết xước bé tí ti, khi anh “chỉ” hôn cô thì lại bày ra dáng vẻ chưa được thỏa mãn dục vọng… :v “Trần Mặc Đông, em phát hiện nếu anh tìm người con gái khác thì em cũng có chút luyến tiếc. Anh xem dáng vẻ mình đẹp đẽ thế kia, dáng người cũng không tệ, mà lại có tiền, em không cần anh đúng là tổn thất lớn rồi.”  ---- “Anh không biết rằng nhìn chằm chằm người khác là không lịch sự sao? Như vậy sẽ tổn hại hình tượng cao quý nho nhã của anh đấy.”  “Em không nhìn anh sao biết anh nhìn em?”  “Em mắt lé, anh quản được sao?”  “Mắt anh cũng lé.”  “Trần Mặc Đông, em mới phát hiện ra anh có tố chất vô lại.”  … Trần Mặc Đông chẳng hề vô lại, trình độ như anh mà không được vào hàng “cực kỳ-vô cùng-hết sức” vô lại thì thật là có lỗi với nhân dân. :v “Tối qua em làm loạn lắm sao?”  “Em nghĩ sao?” Trần Mặc Đông cúi đầu nhìn mấy vết cào trên ngực.  “Em uống say quá, không nhớ nổi.”  “Nói gì cũng không nhớ sao?” “Không nhớ. Em nói gì vậy?”  “Em nói em ghen.” Trần Mặc Đông nhìn Lộ Nghiên chằm chằm, kéo bàn tay nhỏ của cô đặt bên miệng, khẽ hôn một cái.  “Uống rượu vào nên nói linh tinh, chứ em làm gì hẹp hòi đến vậy.”  “Không phải người ta vẫn nói sau khi uống rượu thì rất thật lòng sao?”  “Em chưa từng nói những lời như vậy.” “Nói rồi còn không thừa nhận.” Trần Mặc Đông cố tình trêu chọc Lộ Nghiên.  “Có anh nói ấy. Em còn nhớ sau khi anh say rượu còn nói yêu em nữa cơ.” “Xem ra sau khi uống rượu quả là sẽ nói thật lòng.” … Bề ngoài Trần Mặc Đông là một người lạnh lùng nhưng nội tâm anh lại vô cùng cuồng nhiệt và biết cách quan tâm người khác, tất nhiên “người khác” chỉ có giới hạn trong gia đình, bạn bè và Lộ Nghiên. Lộ Nghiên không nhận ra anh, còn anh lại chưa bao giờ quên cô. Suốt những năm tháng niên thiếu, Trần Mặc Đông đã để lỡ cô vì sự chần chờ và thiếu quyết đoán, nhưng đến khi họ gặp lại nhau, dưới tay một cực phẩm vô sỉ như anh, cô “có mà chạy đằng trời”!   ---- Phải nói đây là một cuốn tiểu thuyết rất hay, có rất nhiều những chi tiết đặc sắc như khi Lộ Nghiên hiểu lầm Trần Mặc Đông đã có vợ và anh chỉ coi cô như một nhân tình bao nuôi bên ngoài, anh chẳng hề giải thích mà hành động luôn, trực tiếp dẫn cô về ra mắt gia đình. :v Nữ chính có những phát ngôn khiến bạn phải “sa mạc lời” còn nam chính vừa đáng yêu, vừa vô sỉ, lại còn mặt dày lắm lắm luôn, nhưng tôi sẽ không bật mí hết đâu, hãy tự khám phá để tìm hiểu những nét hấp dẫn của bộ truyện này nhé
Buổi Chiều Tình Yêu
Tuổi thanh xuân, anh cho em biết tình yêu là gì. Cùng nhau hoài niệm quãng thời gian tươi đẹp đã qua. Ở thời điểm thích hợp gặp được người tốt nhất (*) Tuổi thanh xuân vẫn luôn là khoảng thời gian tràn ngập bao kỷ niệm đáng nhớ đối với cuộc đời của mỗi người. Tuổi trẻ ấy, có người đã khóc đã cười, có người lại ôm ấp tất cả tình cảm với một người bạn cùng lớp. Đó là mối tình đầu non nớt chân thật lại khắc sâu.  Khi ấy, ta vẫn còn dại khờ và ngây ngô đối với mọi thứ, thật khó tìm được một người thích hợp có thể cùng nhau sánh bước đến trọn đời. Nhưng cho dù tìm được thì việc ở bên nhau dài lâu càng khó hơn. Nhưng cho dù có ra sao, khi bước qua quãng thời gian tươi đẹp ấy, mỗi lần nhớ lại ta đều có thể mỉm cười cảm thán rằng mình đã có một tuổi trẻ đáng ngưỡng mộ và thật tuyệt vời. Cũng giống như thanh xuân của Cố Lự và Mộc Đóa. Cố Lự chuyển đến lớp Mộc Đóa khi cả hai học năm cuối cấp 3. Cô và cậu có thể coi như quen biết, bởi cả hai từ nhỏ đã chung một nhà trẻ, sau đó học chung trường từ cấp 1 đến cấp 3, rồi lại học cùng các lớp luyện thi Olympic. Tuy vậy nhưng hai người chẳng nói với nhau được mấy câu, có thể xem như là xa lạ. Cố Lự là một chàng trai có thể gọi là xuất sắc, ngoại hình lẫn thành tích đều nổi bật hơn người. Việc cậu chuyển từ lớp chọn xuống lớp phổ thông của Mộc Đóa luôn khiến mọi người không khỏi thắc mắc. Mộc Đóa là một cô gái không mấy chú tâm vào việc học, tuy vậy nhưng thành tích vẫn khá tốt. Điều khiến Mộc Đóa đau đầu chính là chứng "học lệch" của mình.  Các môn Toán Lý Sinh Văn của cô đều tốt, chỉ có môn Hóa học và Tiếng Anh là mất căn bản trầm trọng. Mộc Đóa có thể vượt qua bao kỳ thi trước đều là do gian lận trong thi cử. Tuy vậy nhưng điểm số của cô vẫn không được cao. Giáo viên đã nhiều lần nhắc nhở nhưng cô vẫn không thể cải thiện được. Cố Lự chuyển lớp đến, ngồi ở phía sau Mộc Đóa. Không hiểu sao cậu lại luôn bất giác mà chú ý đến cô gái nhỏ này. Có lẽ là khi cả lớp đều đang chú ý vào bài học, chỉ có mình cô là nằm dài lên bàn học mà ngủ gật, bộ dáng ấy quá nổi bật chăng? Hay khi cậu nghe thầy giáo nói về cô rằng "Mộc Đóa lớp chúng ta là nữ sinh có khả năng tiếp thu tốt nhất, nhưng cũng là người lười nhất... " Khi ấy, có lẽ cậu đã âm thầm khắc ghi. Biết được Mộc Đóa yếu Hóa học và Tiếng Anh, cậu liền tình nguyện làm gia sư giúp cô học tốt hơn. Cố Lự kiên nhẫn dạy Hóa cho cô từ những kiến thức căn bản của cấp 2 cho đến hiện tại. Anh Văn cũng tỉ mỉ sửa lại các lỗi sai của Mộc Đóa, còn yêu cầu mỗi ngày cô phải dịch nội dung một câu chuyện Tiếng Anh rồi gửi lại cho cậu. Ngày ngày cứ như vậy mà cả hai tiếp xúc nhiều hơn, Cố Lự cũng dần dần động lòng với cô bạn Mộc Đóa. Cậu thích Mộc Đóa nên luôn quan tâm cô, luôn chú ý đến cô mọi lúc mọi nơi. Chẳng hạn như khi thấy buổi trưa cô ăn rất ít, ngay tiết học sau cậu liền mua cho cô rất nhiều đồ ăn vặt phòng khi cô đói bụng. Hay khi cô đứng nhất, Cố Lự tặng cô trọn bộ đồ chơi tặng kèm của KFC vì biết cô thích sưu tầm những thứ trẻ con này. Bởi thích một người, là ánh nhìn và sự chú ý luôn hướng về phía người đó, muốn làm người đó có thể luôn vui vẻ, có thể vì mình mà nở nụ cười. Cố Lự nhận ra Mộc Đóa đã dần quen với cuộc sống có sự hiện diện của cậu, lập tức liền không kìm được mà thổ lộ tình cảm của mình. Lần thứ nhất, Cố Lự viết dòng chữ "Mình thích cậu" lên vở của cô. Mộc Đóa bất ngờ chẳng biết làm sao mà chỉ biết trốn tránh rồi lại vờ như không có chuyện gì xảy ra. ... Trích đoạn nhỏ lần thứ hai tỏ tình của Cố Lự: Hai người một trước một sau, Mộc Đóa ngơ ngác nhìn tay hai người nắm lấy nhau, ngẩn ra một lúc rồi vội rút tay ra. Cố Lự lại mạnh mẽ nắm chặt, bất ngờ xoay người lại, nắm lấy tay kia của cô, dịu dàng nói, “Mộc Đóa, mình thích cậu.” “Mình, mình biết.” Hai má Mộc Đóa đỏ bừng, ánh mắt đảo khắp nơi, nhưng không dám nhìn thẳng vào người trước mặt, đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ, Mộc Đóa càng thêm bối rối. Cố Lự chỉ cười, vuốt vuốt mái tóc ngắn của cô, “Ừ, biết là tốt rồi.” ... Mộc Đóa cũng dần nhận ra trong lòng mình có bạn học Cố Lự. Giống như khi cậu gọi mình là Tiểu Đóa, Đóa Nhi, cô oán thán cậu cứ coi cô là chó mèo, nhưng ý cười trên môi lại xua mãi không tan. Và khi hiểu lầm rằng Cố Lự đã có bạn gái, Mộc Đóa thật sự rất khó chịu. Trong đầu cô nảy sinh vô số câu hỏi và thắc mắc. Tại sao cậu đã có bạn gái xinh đẹp, nhưng vẫn chăm sóc cô một cách dịu dàng như vậy? Sao cậu lại quan tâm cô trên cả mức bạn bè?  Và khi Cố Lự biết được những suy nghĩ trong đầu Mộc Đóa, cậu dở khóc dở cười giải thích cho cô hiểu để giải quyết hiểu lầm. Biết được trong lòng cô cũng có cậu, Cố Lự liền nắm chắc cơ hội mà tỏ tình lần nữa. Cả hai liền xác nhận mối quan hệ, chính thức hẹn hò. Thanh xuân của Cố Lự mang tên Mộc Đóa, tuổi trẻ của Mộc Đóa dành trọn cho Cố Lự. Thuở thiếu thời ấy, nhờ có sự hiện diện của cô và cậu mà rực rỡ khó quên. Họ đã ở bên nhau từ buổi chiều hôm ấy cho đến hết tuổi học trò, họ cùng nhau nắm tay bước về phía trước và mở ra một trang mới cho chuyện tình của cả hai.  Xuyên suốt câu chuyện là quá trình gặp nhau, nảy sinh tình cảm cho đến ở bên nhau của cặp đôi nhân vật chính Cố Lự và Mộc Đóa. Mạch truyện diễn biến chậm rãi nhưng không nhàm chán, chuyện tình của họ nhẹ nhàng và hầu như không có biến cố gì.  Tác giả Nhất Đóa Oản Đậu Hoàng đã viết lên thanh xuân của họ, nhưng cũng phần nào tái dựng được tuổi học trò của chúng ta năm ấy. Không chỉ là tình yêu mà tác giả còn tô vẽ những yếu tố như tình bạn, tình thầy trò và tình thân hết sức sinh động khiến mình có cảm giác như bắt gặp bản thân đâu đó trong câu chuyện. Cuối cùng khi khép lại "Buổi chiều tình yêu", mình hiểu được tác giả đã muốn truyền tải rằng hãy sống hết mình với tuổi trẻ, yêu một người cũng hãy yêu hết mình. Dù là đúng người sai thời điểm hay dù là người đó chẳng thể cùng đi với bạn đến khi trưởng thành thì bạn cũng có thể mỉm cười và nói rằng: "Tuổi thanh xuân, người ấy đã cho bạn biết tình yêu là gì." ________ (*): trích từ văn án " ": trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** "Tiểu Đóa tể: Mình không tức giận, chỉ vì cha mà cảm thấy giận dữ bất bình, cũng rất đau lòng." Cố Lự không khỏi nhíu mày. Trong phòng khách vẫn rộn rã tiếng cười đùa, Cố Lự lặng yên không một tiếng động đi ra ban công, gọi điện thoại cho Mộc Đóa.   "Sao cậu lại gọi?" Mộc Đóa bắt máy rất nhanh, hình như đang cầm điện thoại trong tay chờ. Thanh âm được ép xuống thấp, bốn bề tĩnh lặng. Vừa nói, Mộc Đóa khe khẽ đóng cửa gỗ nhà vệ sinh vào.   Nghe âm thanh mà bản thân luôn nhớ ở đầu dây bên kia, Cố Lự cảm thấy như được trấn an, "Mình về sớm một chút, nhé."   Anh len lén giấu tiền lì xì cho cô gái nhỏ, vốn sẽ kinh ngạc vui mừng nhưng lại bị hai gấu con gây phiền toái, bên trong bao tiền lì xì có chín mươi tám đồng, bị lấy mất chỉ còn lại mười tám đồng. Cha mẹ hai đứa chẳng những không lo lắng con mình dưỡng thành thói xấu, hết sức cưng chiều, lại còn nói Mộc Đóa chuyện bé xé ra to.   Mộc Đóa sờ hoa văn trên gạch men vách tường, thanh âm buồn bực, "Không phải nói mùng bảy về sao?"   "Nhớ cậu."   Hỏi một đằng, trả lời một nẻo, trong lòng Mộc Đóa giống như nụ hoa nở ngày xuân, cố gắng ép xuống cũng ép không được, khóe miệng nhếch lên, cuối cùng nhẹ nhàng đáp lại,  "Ừ, được rồi."   "Ngoan."   Cái mà Cố Lự gọi là "Sớm một chút" chính là chiều ngày hôm sau đã về tới thành phố T, một thân một mình hòa vào dòng người, một tay nắm hai túi đồ bước ra trung tâm vận chuyển hành khách. Quần áo trên người mới thay bị đủ mùi hỗn tạp trên xe buýt nhiễm phải, Cố Lự liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, vẫn quyết định về nhà tắm rửa trước. ... Mời các bạn đón đọc Buổi Chiều Tình Yêu của tác giả Nhất Đóa Oản Đậu Hoàng.