Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tú Tài Nương Tử

Thể loại: Điền văn, cổ trang, nhàn văn, thư sinh, HE Editor: Thiếu Quân Beta: Tư Đồ Hiểu Sa Số chương: 89 chương + 2 ngoại truyện Nguồn cv: TTV Trinh nương phải lập gia đình, gả cho Thẩm tú tài ở trấn trên. Nàng thầm nghĩ cùng tú tài tướng công hoà hoà mỹ mỹ, nữ nhân khác đừng mong tới đây dây dưa với tú tài tướng công của nàng. (hòa hòa mỹ mỹ: ở đây hiểu theo nghĩa hòa thuận, mỹ mãn) Tú tài là tú tài tốt, nương tử là nương tử giỏi. Vợ chồng đồng lòng, đồng tâm hiệp lực, mà không, không phải đồng tâm, là chặt đứt tâm tư gây rối của nữ nhân khác. Điền văn, tú tài cùng nương tử tú tài sống cuộc sống bình thường. Nhân vật chính: Thẩm Nghị, Trinh nương. Phối hợp diễn: Thẩm Phong, Liêu thị, Hà Tam Lang *** “Trinh nương… Khụ khụ…” Lão phụ nhân nằm trên giường ho khù khụ, trên cánh tay gầy có thể nhìn thấy rõ gân xanh phập phồng. Trinh nương bưng bát thuốc, nhẹ nhàng nói, “Nương, dậy uống thuốc a.” Nàng thuần thục vỗ nhẹ lưng lão phụ nhân, lại cầm bát thuốc chậm rãi đút cho Lưu thị, uống xong thuốc, tinh thần Lưu thị tốt hơn khá nhiều. Nhắm mắt bình ổn lại hơi thở, mở mắt ra nhìn nữ nhi vừa hầu hạ mình uống thuốc đã đang thêu hoa bên cạnh. (lão phụ nhân: đàn bà đã có chồng, nương: cách gọi mẹ ngày xưa của TQ) Khuôn mặt oa nhi tròn tròn, còn có một chút nét trẻ con, nhưng lúc làm việc đã có nét trầm ổn tự nhiên. Một năm này, không chỉ ở bên mình chăm lo bệnh tật, còn chiếu cố thêm cả đệ đệ mới hơn một tuổi. Cuộc sống quá nhiều trọng trách đã làm cho đứa nhỏ này hiểu được nhiều đạo lý. Trinh nương năm nay mười hai tuổi, chớp mắt, tiểu nha đầu lúc trước còn lơ thơ bím tóc nay đã dần trưởng thành trở nên duyên dáng yêu kiều. Lưu thị trong lòng đau xót, nếu nàng không sinh con trai…. Nhắm mắt lại, nàng ngăn lại cảm xúc chát đắng trong lòng, tuy rằng một năm này đã khiến nữ nhi mệt mỏi, nhưng mà nàng không thể để cho Hà gia tuyệt hậu, không thể để cho người ta nói Hà gia là gia đình không có con cháu được. “Trinh nương, Diệu Ca Nhi đâu?” Lại mở mắt ra, giọng nói Lưu thị đã không còn yếu ớt như vừa rồi. Trinh nương buông đồ thêu trong tay xuống, “Đệ đệ hiện giờ đã có thể đi rồi. Lưu ma ma đang trông chừng ở bên ngoài.” Lưu thị gật gật đầu, lại nhắm mắt lại. Trinh nương cũng không nói nhiều, tiếp tục làm công việc còn dang dở. “Trinh nương, gọi phụ thân con vào đây một chút đi.” Nhiều năm uống thuốc khiến cho thanh âm Lưu thị có chút khàn khàn. Trinh nương không nghĩ nhiều, đứng dậy, mở cửa kêu nữ nhi của Lưu ma ma là Hoa Đào đi vào. Tinh tế căn dặn vài câu, Hoa Đào ở lại trong phòng, hầu hạ bên cạnh Lưu thị. Nhà Trinh nương không lớn, có hai tiểu viện một trước một sau. Một tiểu viện có năm gian phòng, cấu trúc hai tiểu viện như nhau. Trước mặt là hai gian mặt tiền, cửa hàng tạp hoá của Hà gia nằm ngay đó. Hà gia không tính là phú quý nhưng so với bá tánh bình thường vẫn no đủ hơn một chút. Tiểu viện phía trước là chỗ ở của nhà Lưu ma ma, Lưu ma ma vốn không mang họ Lưu, khuê danh Tiểu Thuý, là nha đầu Lưu thị nang theo khi gả vào Hà gia. Nhà mẹ đẻ Lưu thị cũng không phải là gia đình giàu có gì, của hồi môn vốn không có nha đầu, chính là vừa khéo, tiểu nhị Lưu Đại Trụ mà Hà gia mời về khi Hà gia thành thân có chạy qua hỗ trợ, thường xuyên qua lại, sau đó vừa mắt Tiểu Thúy. Lưu thị liền làm chủ, đem Tiểu Thuý làm nha hoàn hồi môn, gả cho Lưu Đại Trụ. Hai người thành thân, Tiểu Thuý liền trở thành Lưu tẩu tử, sinh ra nữ nhi là Hoa Đào, nam nhi là Lưu Trường An, Lưu Thuận An, Lưu Bình An, sau khi sinh, Lưu tẩu tử đổi thành Lưu ma ma. Lưu Đại Trụ từ bé tới lớn không có thân thích, ở Hà gia làm tiểu nhị, có nghề nghiệp, lại cưới nha hoàn của chủ nhân, sinh đứa nhỏ, liền coi Hà gia như nhà của chính mình, mang theo toàn gia đình ở lại tiểu viện đầu tiên, cũng là thuận tiện trông coi cửa hàng. Lưu thị là người thiện tâm, từ lúc Lưu ma ma sinh bảo bảo liền xóa bỏ nô tịch cho Lưu ma ma, cứ như vậy mấy đứa nhỏ của Lưu Đại Trụ đều là có thân phận đàng hoàng, có thể đọc sách viết chữ, về sau cũng có cơ hội đi thi khoa cử. Vợ chồng Lưu Đại Trụ cảm động và nhớ ơn ân tình của Hà gia, làm việc càng thêm chăm chỉ. (nô tịch: ở đây hiểu là thân phận nô lệ) Tiểu viện thứ hai là chỗ ở của một nhà Trinh nương. Chính phòng vốn là phòng ở của Hà Tam Lang và Lưu thị, sau này Lưu thị sinh bệnh, liền chuyển ra phòng khác ở một mình. Một nhà bốn người, nhưng lại phân ra ở tại bốn phòng khác nhau, cái còn lại chỉ có thể miễn cưỡng dùng làm khố phòng. Trinh nương ra sân ngoài, rẽ vào một lối mòn, thấy Lưu Thuận An đang sửa soạn một ít trúc, liền tiếp đón, “Thuận ca ca.” Thuận An ngẩng đầu nhìn nàng một cái, mở miệng cười, có chút ngượng ngùng đỏ mặt, nửa ngày mới ừ được một tiếng. Trinh nương ngượng ngùng chẳng dám nói gì thêm, rồi bước nhanh đến phía trước cửa sau cửa hàng, vén một góc mành lên, liền thấy trong cửa hàng, Hà Tam Lang đang làm việc, thanh âm nho nhỏ vang lên, “Phụ thân, phụ thân…” Hà Tam Lang quay đầu, hạ tay áo xuống, ý bảo Trinh nương buông mành xuống. Trinh nương thả mành, lui lại phía sau mấy bước, đợi một lúc Hà Tam Lang mới từ bên kia cái mành đi tới, “Làm sao vậy?”. Hà Tam Lang cao cao gầy gầy, cũng chẳng còn trẻ nữa, đã dần có vẻ mặt lão nhân, trên mặt có một hàng râu. Nhiều năm buôn bán khiến cho một cái liếc mắt của hắn cũng làm cho người ta có một loại cảm giác phi thường khôn khéo. Trinh nương cúi người làm lễ với phụ thân xong mới nhẹ nhàng nói, “Nương bảo con gọi người qua.” Hà Tam Lang nhíu mi, “Bây giờ?” Lúc này là giữa trưa, nhìn qua, người trong cửa hàng cũng không nhiều lắm, một mình Lưu Đại Trụ cũng đủ ứng phó, lấy tay phủi đi tro bụi trên người, “Đi thôi.”, đi nhanh vào phía trong nhà, Trinh nương đi theo phía, Thuận An nhìn thấy, kêu to, “Hà thúc, chỗ trúc này ta sửa soạn tốt liền mang tới của hàng.” Hà Tam Lang cũng không thèm nhìn tới đám trúc, không ngừng bước chân, “Tốt, cha ngươi đang ở trong quán, trực tiếp đưa cho hắn đi.” “Dạ.” Thuận An hô to đáp lại, nhìn Trinh nương cười cười, lại tiếp tục cúi đầu làm tiếp công việc của mình. Từ phòng ngoài đã có thể nghe thấy thanh âm chạy nhảy không vững của Diệu Ca Nhi. Diệu Ca Nhi đã được một tuổi rưỡi, đã tới tuổi nghịch ngợm, mỗi ngày đều ở trong sân ầm ĩ. Lưu ma ma vội đi theo phía sau Diệu Ca Nhi, không ngừng hô, chậm một chút chậm một chút. Diệu Ca Nhi thấy phụ thân cùng tỷ tỷ đi tới, cao hứng chạy lại bên này, miệng còn hô, “Phụ thân… Phụ thân… Tỷ tỷ…” Hà Tam Lang nhìn thấy con liền cao hứng, hắn già gần chết mới có được một đứa con trai bảo bối, cười lên, lập tức nét tang thương trên khuôn mặt cũng tan đi không ít. Bế con trai lên, liền đem Diệu Ca Nhi giao cho Lưu ma ma, “Ngươi trông nó đã, ta muốn vào phòng xem phu nhân, mùi thuốc không tốt.” Hoa Đào từ trong phòng Lưu Thị đi ra, cúi người làm lễ với Hà Tam Lang, “Hà thúc, thím bảo một mình người đi vào thôi.” Trinh nương sửng sốt, rất nhanh liền phản ứng lại, “Đệ đệ nghịch một hồi nên đi ngủ trưa rồi, con đi trải giường chiếu.” Hà Tam Lang ừ một tiếng, liền đi vào phòng của Lưu thị, tiếp đón hắn là một mùi thuốc nồng đậm, Hà Tam Lang cúi đầu hít một hơi. Trinh nương bế Diệu Ca Nhi đi vào phòng ngủ, Lưu ma ma liền lôi kéo Hoa Đào nhỏ giọng hỏi, “Con thấy bộ dạng thím ra sao?” Lưu Đại Trụ cũng không phải phó dịch nhà Hà gia, mà là tiểu nhị của Hà gia vốn vẫn ở tại trong điếm. Lúc trước khi hắn thành thân, Hà Tam Lang từng định cho hắn một ngôi nhà ở bên ngoài, nhưng mà Lưu gia cảm động và nhớ nhung ân đức của vợ chồng Hà Tam Lang, liền ở lại ngoại viện tiện thể trông coi cửa hàng. Hà Tam Lang không lay chuyển được, cũng đành theo ý hắn. Lưu Đại Trụ cũng theo xưng hô của Lưu ma ma, từ ông chủ đổi thành lão gia. Đến khi sinh đứa nhỏ, Hà Tam Lang liền kiên quyết thoát hộ tịch cho Lưu gia, không cho mấy đứa nhỏ kêu lão gia, chỉ bảo kêu thúc và thím. Thời gian lâu dần, mọi người cũng theo thói quen này mà xưng hô. Hoa Đào và Trinh nương chỉ hơn kém nhau một tuổi, cũng là một tiểu cô nương diện mạo thanh tú. Lưu thị ốm đau, một mình Trinh nương không có cách nào vừa chăm sóc Lưu thị, vừa chiếu cố được Diệu Ca Nhi. Lưu ma ma liền để Hoa Đào giúp đỡ Trinh nương chăm sóc gia đình, hầu hạ Lưu thị, chiếu cố Diệu Ca Nhi. Nghe nương hỏi như vậy, Hoa Đào có chút do dự, nghĩ nghĩ, vẫn là nói, “Thím không tốt lắm, vừa mới… Trinh nương vừa đi, thím… Thím ho ra máu…” Lưu ma ma vừa nghe thấy liền sợ hãi. Nàng biết Lưu thị thân thể ngày một kém, nhưng cũng không nghĩ tới cư nhiên lại ho ra máu. Nhớ tới mấy ngày hôm trước Lưu thị cùng nàng nói chuyện, chẳng lẽ… Ban đêm, cửa hàng đóng cửa, trên chiếu, hai gia đình Hà gia và Lưu gia cùng nhau ăn cơm. Đứa lớn nhất của Lưu ma ma là Trường An từ nhỏ đi theo Bành thợ mộc nổi danh ở trấn trên học tập, năm trước mới lập gia thất, cưới chính cô nương nhà Bành gia. Bành thị giúp đỡ Lưu ma ma xào rau, Trinh nương ở phía dưới thêm củi, lửa nóng làm cho khuôn mặt nàng hồng lên, Hoa Đào ở một bên kéo đẩy phong tương, vù vù kéo vài cái, phát hiện Trinh nương không yên lòng, trên tay cầm một khúc gỗ không biết suy nghĩ cái gì. Hoa Đào nhíu mi, đoạt lấy khúc gỗ trong tay nàng quăng vào trong bếp, “Muội đang nghĩ gì vậy?” (phong tương: có thể là cái dùng để thổi lửa ngày xưa) Sắc mặt Trinh nương không tốt lắm, nhíu mi sầu lo nói, “Muội nghĩ tới nương muội, Đào Hoa tỷ, buổi chiều nương muội bảo cha muội cái gì tỷ có biết không?” Hoa Đào cũng nhíu mi, tay không ngừng, một tay thêm củi một tay đẩy phong tương, ngọn lửa liền bốc lên thật cao, “Tỷ làm sao có thể biết thím định nói cái gì… Chắc là tâm tình thím không tốt… Nếu không… Chính là có việc muốn bàn với phụ thân muội thôi…” Trinh nương suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu, còn định nói cái gì, chợt nghe thấy Lưu ma ma kêu nàng, “Trinh nương, đừng nghĩ nhiều như vậy.” Nhanh nhẹn đưa đồ ăn cho Trinh nương, “Đến đây, đem chỗ đồ ăn này bưng lên đi, còn lại không cần ngươi nữa, tẩu tử ngươi sẽ làm nốt.” (tẩu tử: chị dâu) Trinh nương tiếp nhận đồ ăn, Bành thị ở một bên cười, “Trinh nương đi thôi, ta hấp quả trứng gà này cho Diệu Ca Nhi, rồi sao lại hai đĩa đồ ăn này là xong. Hôm nay Trường An ca nhà ngươi khắc một tiểu ngựa gỗ cho Diệu Ca Nhi, cơm nước xong, ta đưa ngươi vào phòng lấy đồ đưa cho Diệu Ca Nhi.” Sau khi Trường An và Bành thị thành thân vẫn đi theo Lưu Đại Trụ ở tại sân trước. Thuận An và Bình An ngủ chung một phòng, nhiều người liền có chút hơi chật chội. Trinh nương cùng Lưu thị thương lượng, nếu Bành thị có đứa nhỏ, liền bảo Hoa Đào tới ở cùng phòng với nàng. Bành thị lúc trước vốn không muốn gả cho Trường An. Tay nghề của Bành thợ mộc trên trấn là số một số hai, điều kiện trong nhà cũng không kém, liền cảm thấy một nhà Lưu Đại Trụ nếu không phải phó dịch sao lại cùng Hà gia ở cùng một chỗ. Nhưng mà cha nàng – Bành thợ mộc lại nhìn trúng điểm ấy, cảm thấy một nhà Lưu đại Trụ tri ân báp đáp, Trường An lại là đứa nhỏ hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, bản tính thế nào hắn biết rõ, liền giải thích rõ ràng cho nữ nhi. Bành thị cũng liền mang theo một chút vui mừng, một chút ngượng ngùng, một chút không tình nguyện gả qua đây. Trước lúc gả còn từng lo lắng ông chủ của Hà gia đối đãi không tốt, chờ vào cửa Lưu gia, mới thực sự cảm thấy được hai nhà đều giúp đỡ nhau, đều là tri ân báo đáp, tương kính như tân. Hà gia mặc kệ là đối đãi với Lưu gia hay là đối đãi nàng đều như đối đãi người nhà. Về điểm không tình nguyện này của nàng cũng dần dần tiêu tán. (tương kính như tân: ý chỉ rất kính trọng nhau) Nàng vào cửa hơn nửa năm vẫn chưa mang thai, chính mình có chút lo sợ bất an, nhưng Trường An cũng không nói gì, Lưu mẹ trái lại còn an ủi nàng. Lưu thị đối đãi nàng tốt như vậy, nàng cũng không mang theo chút khúc mắc nào mà chân chính dung nhập vào gia đình này. Trinh nương bưng đồ ăn đi ra ngoài, Bình An mới mười tuổi đã mang Diệu Ca Nhi tiến vào, Diệu Ca Nhi nhất thời nhảy cẫng lên, đã bị Thuận An vừa tiến vào tiếp lấy ôm vào ngực. Hà Tam Lang nhìn nàng vài lần, nhẹ thở dài. Trinh nương lập tức cảm giác được, từ lúc nàng phát hiện nương giấu nàng việc ho ra máu, nàng liền càng ngày càng mẫn cảm. Trong lúc do dự muốn hỏi, Lưu ma ma, Bành thị cùng Hoa Đào đã đem đồ ăn bưng lên, Hà Tam Lang liền bảo mọi người ăn cơm. Ăn cơm xong, thu thập bát đũa, Hà Tam Lang do dự một hồi, nhìn mọi người chung quanh phòng một chút, “Mọi người theo ta vào trong phòng phu nhân đi.” Tư Đồ Hiểu Sa: dù mới chỉ beta đến chương thứ 2 nhưng mình cảm thấy rất thích văn phong của chuyện này. Mời các bạn đón đọc Tú Tài Nương Tử của tác giả Điền Tiểu Điền.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại - Phá Đầu
Văn án: Ân cần dạy bảo trước khi nhập học: Mẹ tôi nói, Lâm Lâm a, con nói xem con có cái vận cứ* chó gì mà có thể thi đỗ Bắc Đại. Khi vào đại học, nhiệm vụ thứ nhất con phải đảm nhận là bảo đảm không để bị đuổi. Nhiệm vụ thứ hai là giảm béo. Nhiệm vụ thứ ba là phải tìm một bạn trai ở đại học nổi tiếng, đảm bảo sau này con không còn vận cứ* chó nữa nên phải dựa vào gien di truyền để thi đỗ đại học nổi tiếng. (Đại học Bắc Đại chính là Đại học Bắc Kinh, một trong những đại học hàng đầu của Trung Quốc) *** Tại sao hôm nay mình lại đem cái truyện hơi cũ này ra review nhỉ? Lý do chỉ có một: Truyện gốc với tên "Sinh viên tồi trường Bắc Đại" đã được chuyển thể thành phim với tên "Thanh xuân của tôi đều là cậu" và có một anh nam chính siêu siêu siêu cấp đẹp trai. Siêu cấp đẹp trai xin được nhấn mạnh một nghìn lần nữa.  Truyện kể về cuộc sống đại học của hai nhân vật chính là Chu Lâm Lâm và Phương Dư Khả với tí nghiệt duyên khi cả trấn chỉ có hai người đỗ vào Bắc Đại và cùng nương tựa nhau khi ở nơi xa đất khách quê người. Chu Lâm Lâm đỗ Bắc Đại nhưng cũng không hiểu tại sao mình lại đỗ được vào đây? Cho nên mục tiêu lớn nhất của cô khi vào đại học là không bị đuổi khỏi trường và tuân mệnh mẫu hậu tìm được bạch mã hoàng tử cho mình để cải thiện gien cho đời sau. Để miêu tả về Chu Lâm Lâm mình xin dùng từ “hoạt bát”, còn hoạt bát như thế nào thì các bạn có thể đọc truyện để trải nghiệm nha. Cô sống rất vô tư, vô ưu vô lo, cuộc sống đầy thú vị và đầy sắc màu rực rỡ.  Chu Lâm Lâm có một vòng cung dây thần kinh dài như đường dây điện cao thế nối liền Bắc Nam và não cô thì có thể suy nghĩ những chuyện mà người thường không thể suy nghĩ tới. Đối với những người thông minh, những nhà bác học, những nhà khoa học, người ta gọi đó là suy nghĩ không theo lối mòn, còn đối với trường hợp của Chu Lâm Lâm, mình xin gọi đó là “xàm”.  Phương Dư Khả là nam thần học bá khoa máy tính Bắc Đại, thành tích luôn luôn đứng đầu. Nam thần toàn năng lên được phòng khách xuống được phòng bếp và siêu độc miệng.  Nhận lời nhờ vả của mẹ Chu Lâm Lâm, Phương Dư Khả đặc biệt chiếu cố cho Chu Lâm Lâm nơi đất khách quê người, lo lắng chăm nom cho cô gái có phần hơi “ngây ngô” này từng chút. Tuy nhiên hành động thì dịu dàng bao nhiêu thì mồm miệng anh lại độc địa bấy nhiêu, minh chứng hùng hồn của “khẩu xà tâm phật”.  Ban đầu khi bước chân vào trường, Chu Lâm Lâm đã đổ anh học trưởng đồng hương Tiểu Tây, sau khi ba lần bảy lượt bày tỏ tình cảm và bị từ chối, Chu Lâm Lâm với trái tim thủy tinh đã tan vỡ, cô sẽ để mặc cho hoa đào tự tìm tới. Và sau đó không lâu, Chu Lâm Lâm bàng hoàng nhận ra hình như mình thích Phương Dư Khả mất rồi, mà hình như cái tên mồm mép ác ôn kia cũng thích cô. Chu Lâm Lâm khi nhận ra lòng mình đã hướng về ai, cô lại không dám tỏ tình vì sợ Phương Dư Khả không thích mình. Phương Dư Khả thì đã thích cô từ rất lâu nhưnglại không dám nói vì sợ cô xa lánh, đến bạn bè cũng không làm được. Cứ thế thật lâu, thật lâu hai người mới nói rõ lòng mình, làm người đọc như minh chờ đợi, hồi hộp ngóng trông đến dài cả cổ.  Với một cô gái có phần “không giống ai” như Chu Lâm Lâm, việc Phương Dư Khả thích cô là do duyên số gặp nhau từ bé. Mười bốn năm trước học chung một lớp mầm non, cô bé ôm lấy cậu đòi lấy cậu về đã cướp đi trái tim cậu mất rồi. *“Tôi đợi ngày hôm nay đã mười bốn năm, mười bốn năm đợi cô ấy gọi lên tên của tôi. Từ ngây thơ lúc ban đầu tới sự kiên định hiện tại, tôi đều ở một mình trên sân khấu. Mà nay, tôi muốn chính thức mời cô ấy, mời cô ấy lên sân khấu của tôi, mời cô ấy nhảy cùng tôi. Nhạc không ngừng, màn không buông, cho đến khi đời người kết thúc, bạn nhảy của tôi chỉ có một mình cô ấy. Cô ấy không có chỗ nào tốt, không có chỗ nào bằng cậu, chỉ là, những khuyết điểm này mình đều có thể chịu được. Vì vậy mình cứ sống chết bám theo cô ấy thôi.” “Hiện giờ là 23 giờ 59 phút ngày 17, anh nói với em, anh thích em. Em cũng nên tại 0 giờ ngày 18 nói cho anh biết đáp án. Anh cũng đã cho em một ngày để suy nghĩ rồi.” Nhìn trên tổng thể, truyện được ưu tiên để đọc giải trí vì căn bản không cần dùng não, không cần suy nghĩ. Nữ chính có thể không vừa ý rất nhiều người vì cô ấy khá “ngộ nghĩnh” và có lẽ do truyện cũng lâu rồi nên nhân vật hợp với thị hiếu ngày xưa hơn, kiểu yêu đời hoạt bát tưng tưng ngáo ngáo. Tuy nhiên, lâu lâu quay về lại gu của ngày xưa cũng thú vị lắm đó ạ. Mn đọc thử xem nhé :) Một số trích đoạn về sự độc miệng của nam chính Phương Dư Khả:  *“Em thật sự là bông hoa hấp thụ tinh khí mặt trời mặt trăng, ngoại trừ tròng mắt, làm thế nào mà tất cả những thứ khác đều như bánh Oreo vậy? Anh thấy người khác cháy nắng đều trong phạm vi có thể chấp nhận được, làm sao em có thể giống như nước sơn quan tài thế này nhỉ?” "Anh đang ghen tị. Bản mặt của anh như kính khúc xạ, chẳng biến đổi sang được màu sắc nào khác, chỉ có mỗi một tạo hình, nhìn em đây, chính là trăm lần biến chuyển, uyển chuyển dẻo dai.” “Ừ, có thay đổi rất nhiều, từ Lí Quỳ chuyển thành Bao Công. Khi về trường học, buổi tối nhất định không được tùy tiện đạp xe, người ta còn tưởng gặp phải xe đạp không người lái ấy chứ. Còn nữa, trước khi kết thúc kỳ quân sự cũng không nên tùy tiện chụp ảnh chung với người khác, hắt ngược đèn flash của người ta, sẽ không chụp được hình.” :v *** Dưới đây là bản tin từ hiện trường của bà mẹ Phá Đầu: Phương Dư Khả là một người rất biết tính toán. Vào khoảng đầu tháng 5 năm 07, Phương Dư Khả kiên quyết từ bỏ mọi biện pháp an toàn, súng thật ra trận, thành công để nguyên thần của bạn nhỏ Phương Lỗi trú nhập vào trong tử cung của Chu Lâm Lâm. Tháng 7, trong lễ tốt nghiệp, đồng chí Chu Lâm Lâm mấy lần ra vào giảng đường có cả trăm năm lịch sử, ở trong nhà vệ sinh nữ nôn mửa đến mức mặt mày xanh mét. Đồng thời xông vào nhà vệ sinh nữ còn có Phương Dư Khả đẹp trai, thu hút, hăng hái ngời ngời. Người ta đồn rằng, ngày đó, hiệu trưởng Hứa còn đặc biệt giao nhiệm vụ cho cán bộ hội sinh viên Phương Dư Khả, bảo cậu ta quan tâm tới nữ sinh sắc mặt tái nhợt kia nhiều một chút. Thật sự là một vị hiệu trưởng tốt, thương dân như con nha ~ Chu Lâm Lâm có một câu nói đúng, cô ấy có khí thế có thể làm nữ vương. Từ khi mang thai, người nhà họ Phương coi cô ấy là động vật quý hiếm hơn cả tế bào não của cô ấy, chăm sóc vô cùng cẩn thận. Mỗi ngày ba cuộc điện thoại quốc tế, lần nào cũng phải suy nghĩ tới đồng hồ sinh học của Chu Lâm Lâm, tuyệt đối không quấy rầy mộng đẹp của cô. Chu Lâm Lâm có chút ngứa ngáy. Cuộc sống quá thanh bình, nhàm chán. Vì vậy, cô nói với Phương Dư Khả, chuyện kết hôn của chúng ta cứ chờ một thời gian đi. Phương Dư Khả dự định, sau khi lấy được bằng tốt nghiệp vào tháng 7 sẽ kết hôn. Tháng 7 là tháng Phương Dư Khả sinh ra, mặc áo cưới không đến mức rét run như mùa đông, bụng Chu Lâm Lâm cũng chưa to đến mức ảnh hưởng tới mỹ quan, quan trọng nhất là một nhà ba người có thể cùng bước vào lễ đường, đây là một chuyện rất có ý nghĩa nha. Để tập trung toàn bộ tinh thần vào việc chuẩn bị kết hôn, anh tạm thời giao công ty phần mềm anh mới thành lập năm ngoái cho bạn thân quản lý. Vậy mà, Chu Lâm Lâm lại không ra đề theo lẽ thường. Nhưng ai bảo người ta là phụ nữ có thai? Dù Phương Dư Khả có tức giận đến mức trợn trừng mắt cũng chỉ có thể cúi người nhẹ giọng khuyên nhủ. “Làm bà mẹ độc thân sẽ bị người ta ghét bỏ nha.” ... Mời các bạn đón đọc Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại của tác giả Phá Đầu.
Không Thể Buông Tay - Úy Không
Thời thiếu nữ, Vệ Lam từng bị Đoàn Chi Dực dâm loạn gần một năm. Nhiều năm sau, khi cô tưởng rằng ác mộng đã trở thành quá khứ thì cơn ác mộng đúng nghĩa mới thực sự bắt đầu… Đề cử của Greenhouse: Đây là câu chuyện thầm mến ngốc xít của một tên ngốc BT, mặt ngoài kiêu căng lạnh lùng nhưng bên trong lại ngây ngô ngờ nghệch. Bởi không biết cách bày tỏ nên chỉ có thể dùng cách thức cực đoan nhất để có được người mình yêu. *** Mình cảm thấy truyện khá hợp lý, tình tiết diễn biến không nặng mùi "kịch bản", không trời ơi đất hỡi dù nó là thể loại "cường thủ hào đoạt". Truyện viết không lan man, bản dịch khá tốt, văn phong khá ổn. Nói chung đọc khá hay, nhập tâm quá là dễ khóc nha! Nam chính thâm tình, tính cách dễ thương, đúng là loại ngoài lạnh trong nóng điển hình... ôi nói chung một bộ truyện như vậy là khá rồi... giải trí được, dạo này không có gì hay để đọc cả!!! Vệ Lam có một người bạn trai vui tính và đáng mến, có một công việc ổn định, một cuộc sống có thể xem như bình yên hạnh phúc ở tuổi thanh xuân tươi trẻ. Cô dự tính sẽ kết hôn, sinh con, sống hết đời như bao phụ nữ khác. Thế nhưng, thâm tâm Vệ Lam có một nổi ám ảnh, một sự áy náy hay mong lung nào đó... nhiều năm qua rồi nhưng nó vẫn là vết thương dày sẹo, mãi mãi không xóa được... Đoạn Chi Dực - cái tên mà 8 năm nay cô cố gắng không nhớ tới. Anh lại lần nữa xuất hiện. Không thể buông tay... Không thể buông tay... 8 năm rồi, thật ra vẫn không thể buông tay... Khi ấy anh 20, cô vừa tròn 17. Cái thuở trẻ dại và ngốc nghếch. Tòa nhà màu trắng hoang vu giữa ngọn đồi. Trong cổ tích, nó gọi là lâu đài. Trong trí nhớ Vệ Lam, nó tên là Địa Ngục. Cứ tưởng một năm ấy Vệ Lam đã hoàn toàn thấu hiểu con người kì quái và biến thái của Đoàn Chi Dực, hóa ra cô chưa thực sự bước qua cánh cổng anh mở sẵn... Đoàn Chi Dực của thuở ấy và bây giờ rất khác biệt, có chăng là anh học được cách cân bằng tình cảm và lý trí của mình. Bạt tay của mẹ Vệ Lam năm ấy khiến anh hiểu ra nhiều việc. Anh chẳng là gì cả, chẳng qua may mắn mang họ Đoàn, cộ ấm cô chiêu sống như dây leo trên thân đại thụ. Anh chiếm đoạt một cô gái, không có nghĩa là lấy được trái tim cô ấy. Anh vấp ngã rồi lại đứng lên, đôi chân khập khiễng đau đớn bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn khao khát chứng minh bản thân: Tôi thật lòng yêu con gái của mẹ, tôi có thể bảo vệ và chăm sóc cô ấy! Không thể buông tay... Không thể buông tay... Lại sai lầm lần nữa, lại dùng cách cũ để đem Vệ Lam về bên mình. Lại làm những chuyện điên rồ mà lẽ ra một người trưởng thành không như vậy. Ông trời không thương anh tí nào, hạnh phúc như ngọn nến lung lay trc gió, chợt tắt, chợt bùng lên... Đứa con đến vội vã, đi vội vã, để lại phía sau là tổn thương vĩnh hằng trong lòng cha mẹ. Ai cũng cần nổi đau để trưởng thành, rồi cần tiếng an ủi để sống tiếp... "Chúng ta không thể nào nữa rồi... bao nhiêu năm rồi... không thể nữa đâu!" Sự thật phía sau một Đoàn Chi Dực điên rồ và ngang ngược là gì? Mềm lòng, lương thiện, quy tắc, hy sinh... sao có thể không yêu một người như vậy? Tám năm trc và tám năm sau, mẹ Vệ Lam vẫn oán hận gã nhà giàu bị tật một chân, vô pháp vô thiên, lừa gạt cưỡng ép con gái bà. Nhưng bà không biết rằng, nếu không có cái gã đáng ghét đó, cuộc sống của Vệ Lam đã kết thúc năm cô 15 tuổi, nhẹ nhất là cô bị tàn tật như anh. Không thể buông tay... Không thể buông tay... Thật ra là cô nợ anh, là nhà họ nợ anh, đòi phần đời còn lại của Vệ Lam có khi quá rẻ? không đúng, anh không đòi hỏi gì cả, không cần báo đáp gì cả, chỉ đơn thuần yêu và muốn được yêu. Mười năm nay, cánh cửa vẫn luôn mở, bây giờ em tình nguyện bước vào chưa? Mời các bạn đón đọc Không Thể Buông Tay của tác giả Úy Không.
Độc Sủng Thánh Tâm - Thịnh Thế Thanh Ca
Người nam nhân năm xưa bị Tần gia cô nương đội nón xanh hiện giờ đăng cơ vì Đế. Toàn bộ Đại Diệp triều đều chờ xem Tần gia gặp xui xẻo. Sau đó, Tần gia đền bù cho Hoàng thượng một cô nương khác.   Nghe đồn cô nương này lớn lên lả lướt xinh đẹp, ngoan ngoan đáng yêu, một lần đạt được thánh tâm.   Rồi sau đó, các nương nương khác trong hậu cung không còn 'đất dụng võ'.   Rồi lại sau đó nữa, Hoàng Thượng cảm thấy bản thân mình làm một vụ mua bán lỗ vốn - mất hết cả vốn gốc.   *** Lúc Tiêu Nháo Nháo ba tuổi thì Tiêu Nghiêu tìm tiên sinh dạy vỡ lòng cho thằng bé, Thái tử bắt đầu học vỡ lòng là chuyện vô cùng quan trọng, cần phải tìm tiên sinh từ sớm. Lúc Tần Phiên Phiên rãnh rỗi cũng sẽ dạy nó đọc sách, 《 Tam Tự Kinh 》, 《 Bách Gia Tính 》 nàng đều dạy qua. "Nhân chi sơ, tính bản thiện; tính tương cận, tập tương viễn..." Giọng đọc non nớt của trẻ con vang lên từng câu. Tần Phiên Phiên ngồi đối diện với thằng bé, nhìn nó mở đôi mắt to tròn đen nháy nghiêm túc đọc sách thì mặt nàng lại nóng lên. Bởi vì chuyện xấu nàng đã làm trước đó, sai Hình ma ma viết mấy bài thơ Đường hay Tống từ rồi cả 《 Tam Tự Kinh 》, 《 Bách Gia Tính 》 ở sau lưng. Lấy lý do muốn giám sát Hoàng thượng đọc sách kết quả lại trở thành tình thú của nàng và Hoàng thượng. Bây giờ nàng bắt đầu dạy Tiêu Nháo Nháo đọc sách nên những tình thú trước đây bị quên mất thì bây giờ Hoàng thượng lại lôi ra. Buổi tối hôm trước trên lưng nàng viết cái gì thì sáng hôm sau nàng phải dạy Tiêu Nháo Nháo cái đó. Kết quả là ban ngày ban mặt nàng nghe nhóc con đọc 《 Tam Tự Kinh 》 đến buổi lại nghe ngôi cửu ngũ háo sắc đọc 《 Tam Tự Kinh 》 bên tai nàng. Nên bây giờ chỉ cần nghe mấy thứ này thì tai nàng đỏ bừng, cả người không được thoải mái. ... Mời các bạn đón đọc Độc Sủng Thánh Tâm của tác giả Thịnh Thế Thanh Ca.
Cô Gái, Gặp Lại Em Rồi - Vương Vũ Nhiên
Chỉ vì cô sắp phải đi du học mà bạn bè cô đã mở một buổi tiệc chia tay cô. Lại không ngờ cô lại uống say để rồi xảy ra quan hệ với anh vốn là một Hoắc thiếu gia lạnh lùng. Buổi sáng khi anh tỉnh dậy lại chỉ thấy một lá thư cô để lại. Nữ nhân chết chết, dám nói hắn là trai bao? Đợi hắn bắt được cô xem, hắn sẽ đem cô đặt dưới thân mà nhận tội. *** "Tôi là Lâm Tiểu Nguyệt, tôi sống ở cô nhi viện từ nhỏ, năm 10 tuổi được Hoắc gia nhận về nuôi. Ở đây tôi bắt đầu sống với danh hiệu tiểu thư Hoắc gia. Lúc đầu tôi cảm thấy rất tốt, tôi có ông có bà còn có một người anh trai rất yêu thương tôi, nhưng dần về sau tôi tự hỏi liệu mình có muốn cuộc sống như vậy không? Tôi bị ràng buộc với những quy tắc, học tất cả những thứ được cho là giúp ích cho gia tộc sau này, anh trai lại luôn bảo bọc tôi quá mức. Đi học thì xe đưa đi đón về đúng bữa, vì gia thế nên xung quanh tôi chẳng có lấy một người bạn, họ chỉ đứng nhìn tôi từ xa ngưỡng mộ, những lúc gặp tình huống như thế tôi chỉ cười trừ và cố bước đi thật nhanh để không ai nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của tôi. Tôi sống trong chiếc vỏ bọc mình tự tạo dựng nên, một cô công chúa ngây thơ và gần như tách biệt với thế giới bên ngoài. Tôi cảm thấy mình như một con búp bê sống, họ nói tôi nên làm tôi sẽ làm, họ nói không được làm tôi sẽ không. Tôi không thể phản kháng và không có quyền phản kháng, bởi vì, tôi chỉ là một đứa con nuôi mà thôi. Ngay cả việc lựa chọn người yêu và kết hôn đều nằm trong tay họ. ... Mời các bạn đón đọc Cô Gái, Gặp Lại Em Rồi của tác giả Vương Vũ Nhiên.