Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Dạ Đàm Bồng Lai Điếm - Xương Bồ

Vi Trường Ca - bảo chủ của Thiên Hạ bảo cùng Tô Vọng Ngôn -  đại công tử của Tô Gia ở Lạc Dương là hai nhân vật chính của hai tác phẩm này. Một người anh tuấn phong lưu, văn võ song toàn, một người lãng từ hào hoa, học rộng tài cao, ngạo khí ngất trời, hai người họ là quen biết nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, tình như huynh đệ. Cả hai cùng nhau bước vào những cuộc phiêu lưu đầy ma mị, huyền bí, cùng trải qua những giờ khắc sinh tử trong Dạ đàm bồng lai điếm để tìm kiếm những đáp án cuối cùng đằng sau tấm màn liêu trai ban đầu. Thế nhưng những gì họ tìm thấy lại đầy bất ngờ… "Trời đất là quán trọ của muôn vật, thời gian là khách ghé của trăm đời. Đời người chìm nổi như giấc mộng, vui được cáo là bao? Chỉ là năm tháng đằng đẵng khiến người già cỗi. So với việc bị những thứ phiền não ngoài thân quấn lấy, chẳng bằng một chiếc thuyền con, neo thuyền mà hát, ngắm trăng soi ngoài bãi, bắt lấy khoảnh khắc đẹp đẽ, thế gian diệu kỳ, lại chẳng thong dong, tự tại hay sao?" *** “Cố Niệm và Cố Phán… Bọn họ có thật sự được Cố phu nhân đón đi không?” Tô Vọng Ngôn chần chờ hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi vậy. Lúc đó, cậu và Vi Trường Ca đang ngắm trăng trên sông. Hoàng hôn xuống, hai người lên một chiếc thuyền nhỏ, trôi theo dòng nước từ thượng du, sau hai canh giờ thì neo lại giữa một bãi bồi nông. Vi Trường Ca vui vẻ ngồi ở đuôi thuyền, cười như không có việc gì: “Có lẽ vậy… Có lẽ là Cố phu nhân dẫn họ đi, hoặc là chính bọn họ muốn đi —— ai biết được?” “Ta thì mong là họ thực sự được Cố phu nhân đón đi…” Tô Vọng Ngôn thở dài, có chút buồn man mác: “Tuy họ sống lâu hơn chúng ta, nhưng sâu trong lòng, lại vẫn chỉ là hai hài tử mãi không lớn. Dù là gian nan tới mức nào, họ vẫn kiên trì không thay tên đổi họ, bắt từng ‘mẫu thân’ của mình đều phải mang họ Cố, khi nghe chúng ta nói từng gặp Cố phu nhân thì vô cùng vui vẻ… Aii, kỳ thực họ cũng chỉ là hai đứa trẻ bị lạc mất phụ mẫu mà thôi…” Vi Trường Ca cười cười nhưng không cho ý kiến. —— bất chợt, y nhớ lại gương mặt nho nhỏ của Cố Phán, cùng nụ cười ngọt ngào trên gương mặt đó. Y đổi chủ đề: “Nói mới nhớ, nếu ngươi không thuận miệng bịa ra phong thư kia, có lẽ huynh muội Cố gia cũng sẽ không dễ dàng mà nói ra chân tướng như vậy.” “Tuy không ai biết được trong phong thư năm xưa Cố phu nhân đã viết gì, nhưng người cùng tâm trạng, có lẽ cũng không khác gì những nội dung đó đâu?!” Tô Vọng Ngôn cười nhẹ, cúi đầu nhìn vào lòng sông. Một lát sau, thấp giọng hỏi: “Vi Trường Ca, trên đời này thật sự có Bồng Lai, có tiên sơn sao? Nếu như thật sự có Bồng Lai, thì nơi đó rốt cuộc như thế nào? Nói cho cùng thì là một nơi có thể thỏa mãn mọi ham muốn của con người, hay là một nơi căn bản không có ham muốn gì cả?” Vi Trường Ca suy nghĩ một lúc, rồi lại suy nghĩ một lúc nữa, cuối cùng không trả lời. May mà Tô Vọng Ngôn cũng không nhất định phải chờ câu trả lời của y. Vi Trường Ca đứng dậy. Đêm đó, trăng đặc biệt sáng, trên dãy núi xanh phía xa, mơ hồ có thể thấy được sắc đỏ của lá phong trải khắp núi. Thuyền con neo bên một đồng hoa, hòa cùng gió sông, chung quanh đều là sợi bông bay phất phơ mờ mịt, trải rộng mênh mang, ngay đến con thuyền nhỏ cũng mờ đi trong bụi hoa trắng xóa. Trên sông có đôi ba ngọn đèn thuyền chài, chậm rãi chuyển động. Còn ánh trăng nhộn nhạo theo dòng nước dập dềnh, như thể vật sống. Bỗng thấy một chiếc thuyền đánh cá đang chậm rãi trôi trên sông, trên thuyền truyền tới tiếng khóc lớn. Một ngư phụ ôm đứa trẻ còn đang bọc trong tã lót thong thả đi lại trên đầu thuyền, miệng lẩm nhẩm một khúc hát ru, nhẹ nhàng đong đưa đứa trẻ. Nhưng đứa bé đó không biết vì sao vẫn cứ khóc oa oa. Lập tức, có một giọng nam sang sảng lớn tiếng hỏi: “Sao hài tử cứ khóc liên tục thế?” Theo tiếng nói, một hán tử trẻ tuổi cao lớn thô kệch đi ra từ trong buồng nhỏ, vụng về đón lấy đứa nhỏ từ tay ngư phụ, miệng không ngừng nói: “Tiểu Bảo ngoan, Tiểu Bảo đừng khóc nữa! Còn khóc nữa Long Vương gia gia sẽ tới bắt con đó nha!” Ngư phụ kia mỉm cười đứng một bên nhìn, mà quả nhiên tiếng khóc của đứa bé cũng dần nhỏ lại. Vi Trường Ca nhìn theo chiếc thuyền càng đi càng xa, đột nhiên cười khẽ thành tiếng. “Ngươi cười gì thế?” “Ta nhớ khi ta còn nhỏ, mỗi lần quấy khóc là vú em cũng dọa ta như thế, bà cứ luôn nói ‘Còn khóc à, khóc nữa để cho Quỷ Vương bắt con đi’.” “Quỷ Vương? Đó là cái gì?” ... Mời các bạn đón đọc Dạ Đàm Bồng Lai Điếm của tác giả Xương Bồ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thịnh Đường Vô Yêu
Cố Duệ là một nhà khảo cổ học xinh đẹp mạnh mẽ mang tính tình của những cô gái thời hiện đại. Trên đường đi làm về thì bỗng nhiên cô lại bị hút vào không gian xuyên ngược về thời cổ đại nhà Đường.  Nhưng lại trái ngang khi ngày đầu tiên cô xuyên qua lại bị ép phải lên kiệu hoa xuất giá, không những vậy trên đường đi cô còn gặp phải một nữ quỹ vô cùng đáng sợ ở thôn trang và cũng phải trãi qua nhiều chuyện khiến cô nhớ mãi không quên và còn được gặp những con người kỳ lạ.... Lão sư phụ: “Cô gái, sao trên đời này lại có một người có cốt cách hoàn mỹ, mệnh cách cao quý, không có yêu ma nào có thể nhập vào được như vậy.” Cố Duệ: “Nói tiếng người giùm đi.” Lão sư phụ: “Mạng của cô “cứng” lắm nên hãy bước lên trước và trừ tà đi!” *** Trong một ngọn núi sâu trong Kiếm Nam đạo, một đám hắc y nhân dáng vẻ thướt tha đứng trước lối vào ngọn núi, trong tay một mỹ nhân có Bát Xỉ Luân Bàn đang lơ lửng, tám cây châm phía trước đang xoay tròn với tốc độ chóng mặt. “Khí địa mạch quá hỗn loạn, xem ra nguồn căn thiên tượng dị động của Phạm Dương hai năm trước chính là ở đây.” Bọn họ tiến vào trong núi, phát hiện bên trong có một cái hồ cực lớn...  “Đã dò xét rồi.” Người phụ nữ nhìn hồ nước yên tĩnh, tự mình lẩm bẩm: “Là ai đã ra tay mạnh như vậy, thay đổi nước cả hồ, loại thuật pháp này...” Người phía sau đều hít một hơi. ... Mời các bạn đón đọc Thịnh Đường Vô Yêu của tác giả Thương Lan Chỉ Qua.
Pokemon no Teiju
Trời xanh bích thảo ở giữa bay lượn giương cánh Altaria Hoang nguyên sa mạc bên trên kiệt ngạo cuồng dã Mightyena, Ánh trăng rừng cây hạ xuyên thẳng qua xước ảnh Darkrai, Vách núi cheo leo trong uống gió nuốt sương mù Mismagius, Hạo hãn uông dương dưới đáy bóng chồng mà qua Gyarados, Biển mây trên đỉnh núi ngạo nghễ cô lập Slaking, Ninetales, Milotic, Starmie, Gallade, Cresselia. . . Tại cái này kỳ huyễn sáng chói, kỳ quái thế giới, Teiju từ Fallarbor Town đi ra, bằng vào tự thân trí tuệ cùng vận khí, hướng về mộng tưởng không ngừng khởi xướng leo lên *** Cảm tạ mọi người một đường làm bạn. Chính văn mặc dù nhưng đã kết thúc, nhưng Teiju lộ còn rất dài, hắn hội kết hôn, sinh con, có được hoàn chỉnh gia đình, chỉ bất quá những này liền để cho mọi người mặc sức tưởng tượng. Lời trong lòng, rất không nỡ hoàn tất... Có lẽ có thiếu hụt, có lẽ có độc điểm, nhưng bất kể nói thế nào, Teiju bồi bạn hai ta năm, ta tự tay để hắn từ một cái bắt giữ thiếu niên biến thành vị thứ nhất Fairy Thiên Vương, trong lúc đó hồi ức nhiều lắm. Tại Chương 851: Thời không khe hở hình tượng một chương bên trong, Ta miêu tả cùng thời không song song Lysandre đối chiến thần bí Trainer, nhưng thật ra là ta sớm định ra hạ quyển sách nhân vật chính, Ta muốn thông qua Team Rainbow Rocket đem hai quyển sách liên động, muốn cho Teiju thân ảnh, Pokémon tại sách mới bên trong xuất hiện. ... Mời các bạn đón đọc Pokemon no Teiju của tác giả Khinh Tuyền Lưu Hưởng.
Nho Đạo Chí Thánh
Đây là thế giới mà người đọc sách nắm giữ lực lượng của thiên địa. Trong thân có tài khí, thơ cũng có thể giết địch, từ có thể diệt quân, văn chương bình thiên hạ. Tú tài nhấc bút, chỉ thượng đàm binh, Cử nhân giết địch, xuất khẩu thành thơ, Tiến sĩ giận dữ, thần thương thiệt kiếm. Thánh nhân giá lâm, dùng ngòi bút làm vũ khí, có thể phạt người, có thể phê phán thiên tử vô đạo, dùng sức một người địch cả nước. Lúc này, Thánh viện lũng đoạn văn vị, vua nắm giữ quan chức, mười nước tranh chấp, Man tộc thèm thuồng, Yêu tộc làm loạn. Lúc này, không có thơ Đường rầm rộ, không có từ Tống cường thịnh, không có văn chương cách tân, đã trăm năm không có vị Thánh mới. Một con cháu bần hàn không có tiếng tăm gì, sau khi bị đập đầu, cắp thơ từ truyền thế, viết kinh thánh văn chương, đạp vào con đường Chí Thánh. *** Thánh Nguyên Đại lục, Cảnh quốc, Giang Châu, Đại Nguyên phủ, Tế huyện. Bầu trời xanh biếc, ánh nắng tươi sáng, chim chóc kêu hót vui đùa, sau cơn mưa đêm qua trên mặt đất rơi đầy những lá cây cùng cánh hoa, xuân ý dồi dào. Cả người Phương Vận lạnh run khiến hắn bừng tỉnh dậy, mờ mịt mở mắt quan sát xung quanh. Phương Vận phát hiện mình đang nằm trên một bàn đá xanh trong một con hẻm nhỏ, mắt đất thì ướt nhẹp. Hắn vội vàng vịn tường đứng lên, đồng thời cảm thấy toàn thân đau nhức.nóng hừng hực. “Ta nhớ rõ ràng thư viện bị cháy, sau đó ta nhảy lầu chạy trốn, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này? Đây là nơi nào?" Phương Vận nghi hoặc nghĩ thầm. Đôi mắt Phương Vận chợt phát hiện ra quần áo trên người mình cũng không đúng, sau khi cúi đầu xem liền sợ hãi cực kỳ, không ngờ trên người mình lại đang mặc áo vải thô của thời cổ đại, trên quần áo dính nước bùn và vết máu, cánh tay của mình lại còn vừa dài vừa nhỏ. Phương Vận cúi đầu nhìn xuống một vũng nước nhỏ ở bên cạnh, vũng nước phản chiếu ra gương mặt của hắn. “Đây không phải là hình dáng của mình lúc mới mười bốn, mười lăm tuổi sao?” ... Mời các bạn đón đọc Nho Đạo Chí Thánh của tác giả Vĩnh Hằng Chi Hỏa.
Nhất Đao Phách Khai Sinh Tử Lộ
Một đao bổ ra sinh tử đường, hai chân bước ra thị phi môn! Phàm nhân nắm giữ hủy thiên diệt địa Siêu Phàm súng đạn; Võ giả tu luyện tồi thành diệt quốc bí truyền võ đạo; Đó là một kẻ yếu không phải con sâu cái kiến, cường giả không phải Thượng đế thế giới. Một cái tê liệt ở giường, đầy cõi lòng oán hận không cam lòng thanh niên, như vậy vượt qua giới trùng sinh! ***   Quần tình sôi trào, người người cảm thấy bất an tình huống cấp tốc lắng xuống. Hơn mười vị chúa tể cấp bậc tồn tại nhiều hứng thú đánh giá lồng giam không gian bên trong mấy tên nhân vật, tựa hồ đang quan sát cái gì, mà chư thiên văn minh cường giả tại yên tĩnh qua đi lại lần nữa sôi trào: "Đáng chết, đáng chết a!" "Hảo hảo thẩm vấn thẩm vấn mấy người này, xem bọn hắn đến cùng biết bao nhiêu!" "Nghĩ không ra, Khởi Nguyên giới vậy mà lặng yên không tiếng động ở tại chúng ta bên người chôn xuống cái đinh, khinh người quá đáng!" ... Mời các bạn đón đọc Nhất Đao Phách Khai Sinh Tử Lộ của tác giả Dạ Dữ Tuyết.