Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vì Sao Chúng Ta Làm Việc

Vì Sao Chúng Ta Làm Việc đưa ta đến lời giải cho bí mật của hạnh phúc nơi làm việc. Sau tất cả, Barry Schwartz đã chứng minh cho chúng ta thấy gốc rễ của thành công trong lao động hiếm khi được khuyến khích, trong khi chúng ta lại cố gắng làm những việc chỉ đem lại kết quả xấu. Tại sao chúng ta làm việc? Tại sao mỗi sáng ta lại phải kéo lê mình ra khỏi giường thay vì sống cuộc đời ngập tràn niềm vui với hết trò này đến trò khác? Nhưng câu hỏi tưởng như thật đơn giản và ai cũng dễ dàng trả lời. Nhưng Giáo sư Barry Schwartz lại chứng minh rằng thật ra câu trả lời chi nó lại vô cùng phức tạp, đáng kinh ngạc và vô cùng khẩn cấp. Ta làm việc vì ta phải kiếm sống. Chắc chắn rồi, nhưng chỉ có vậy thôi sao? Tất nhiên là không rồi. Khi bạn hỏi những người hài lòng với công việc tại sao họ làm công việc ấy, thì gần như tiền không phải là câu trả lời. Danh sách những lý do phi-tiền-bạc rất dài và rất thú vị. Nhiều người làm việc vì họ thấy vui. Những người hài lòng với công việc lao động vì thấy có trách nhiệm. Những người khác làm việc vì đó là cơ hội để hòa nhập cộng đồng. Nhiều người làm việc vì họ cảm thấy việc mình làm thật ý nghĩa. Những nguyên nhân phong phú khiến chúng ta thỏa mãn với công việc kể trên đã dấy lên một số vấn đề rất lớn. Tại sao trên thế giới này có vô vàn người mà công việc của họ lại chẳng có nhiều hoặc hoàn toàn vắng bóng những đặc tính này? Tại sao với hầu hết chúng ta, công việc thật là đơn điệu, vô vị và mòn mỏi? Tại sao chủ nghĩa tư bản phát triển lại tạo ra một mô hình làm việc hạn chế hoặc triệt tiêu các cơ hội nuôi dưỡng sự hài lòng phi vật chất tiềm năng – mà chính nó sẽ khuyến khích người ta làm việc tốt hơn? *** Vấn đề mấu chốt Tại sao chúng ta làm việc? Tại sao mỗi sáng ta lại phải kéo lê mình ra khỏi giường thay vì sống cuộc đời ngập tràn niềm vui với hết trò này đến trò khác? Thật là câu hỏi ngớ ngẩn. Ta làm việc vì ta phải kiếm sống. Chắc chắn rồi, nhưng chỉ có vậy thôi sao? Tất nhiên là không rồi. Khi bạn hỏi những người hài lòng với công việc tại sao họ làm công việc ấy, thì gần như tiền không phải là câu trả lời. Danh sách những lý do phi-tiền-bạc rất dài và rất thú vị. Người nào hài lòng với công việc thì lao động say mê. Họ làm việc quên mình. Tất nhiên không phải lúc nào cũng thế, nhưng cũng đủ để điều đó trở thành đặc điểm nổi bật của họ. Những người này được khơi gợi tinh thần thử thách. Công việc buộc họ phát huy khả năng – bước ra ngoài vùng an toàn của mình. Những người may mắn này cho rằng làm việc thật là vui, vui như chơi trò đoán ô chữ hay Sudoku vậy. Con người làm việc còn vì lẽ gì nữa? Những người hài lòng với công việc lao động vì thấy có trách nhiệm. Công việc cho họ phương tiện để có quyền độc lập và tự quyết. Và họ sử dụng quyền ấy để nâng cao khả năng của bản thân. Họ học những điều mới mẻ, phát triển bản thân cả trong công việc lẫn đời sống. Những người này làm việc vì đó là cơ hội để hòa nhập cộng đồng. Họ làm nhiều việc với tư cách là một thành viên nhóm, và ngay cả khi làm việc một mình, trong những lúc tĩnh lặng, họ vẫn có nhiều cơ hội tương tác với bên ngoài. Cuối cùng, những người này hài lòng với công việc vì họ cảm thấy việc mình làm thật ý nghĩa. Có thể là, công việc của họ khiến thế giới thay đổi. Nó khiến cuộc sống của những người khác tốt đẹp hơn. Và thậm chí theo những cách đầy ý nghĩa. Tất nhiên, chẳng có nhiều công việc, và tôi nghi ngờ là không có công việc nào, lúc nào cũng hội tụ tất cả những đặc điểm này. Nhưng những đặc trưng nghề nghiệp như thế này chính là điều sút ta ra khỏi nhà, thúc ta cõng việc về nhà, huých ta nói về công việc của mình với những người khác, và khiến ta ngần ngừ không muốn nghỉ hưu. Ta sẽ không làm việc nếu không được trả công, nhưng đó không phải là lý do mấu chốt. Và ta hay nghĩ vật chất là một lý do làm việc chẳng đẹp đẽ gì. Thật vậy, khi nói ai đó “làm việc vì tiền”, ta không chỉ đơn thuần là giới thiệu, mà còn có ý đánh giá nữa. Những nguyên nhân phong phú khiến chúng ta thỏa mãn với công việc kể trên đã dấy lên một số vấn đề rất lớn. Tại sao trên thế giới này có vô vàn người mà công việc của họ lại chẳng có nhiều hoặc hoàn toàn vắng bóng những đặc tính này? Tại sao với hầu hết chúng ta, công việc thật là đơn điệu, vô vị và mòn mỏi? Tại sao chủ nghĩa tư bản phát triển lại tạo ra một mô hình làm việc hạn chế hoặc triệt tiêu các cơ hội nuôi dưỡng sự hài lòng phi vật chất tiềm năng – mà chính nó sẽ khuyến khích người ta làm việc tốt hơn? Những người làm kiểu công việc này – dù trong nhà máy, cửa hàng thức ăn nhanh, kho hàng bán theo yêu cầu, hay quả thực, trong những công ty luật, lớp học, phòng khám và văn phòng – là làm vì tiền. Dù có cố gắng tìm kiếm ý nghĩa, thử thách, và không gian để được tự quyết đến đâu, thì họ cũng phải đầu hàng trước điều kiện làm việc. Cách thức công việc của họ được tổ chức thực sự chẳng cho họ một lý do ý nghĩa nào ngoại trừ tiền lương. Theo một báo cáo diện rộng do Gallup, một tổ chức thăm dò ý kiến có trụ sở tại Washington, D.C xuất bản vào năm 2013, số người lao động “chống đối” trên thế giới nhiều gấp đôi so với những người lao động “gắn bó” với công việc của mình. Gallup đã đo lường sự hài lòng với công việc trên toàn cầu trong gần hai thập kỷ. Tổng cộng họ đã khảo sát 25 triệu người lao động ở 189 quốc gia khác nhau. Trong những phiên bản mới đây nhất, họ thu thập thông tin từ 230.000 người lao động làm việc toàn thời gian và bán thời gian ở 142 quốc gia. Nhìn chung, Gallup đã nhận ra chỉ có 13% số người cảm thấy gắn bó với công việc của mình. Những người này làm việc đam mê và dành trọn thời gian để thúc đẩy công ty, doanh nghiệp mình tiến lên. Phần lớn chúng ta, khoảng 63%, không cảm thấy yêu công việc. Chúng ta lờ đờ, nửa tỉnh nửa mê lê lết qua hết một ngày dài, chẳng đầu tư công sức gì lắm cho công việc. Và số người còn lại thì làm việc cực kỳ chống đối, thực sự ghét việc. Nói cách khác, công việc thường xuyên là một nguồn khó chịu hơn là nguồn vui sướng cho gần 90% người lao động trên thế giới. Hãy nghĩ đến sự lãng phí các dịch vụ xã hội, lãng phí cảm xúc và có lẽ lãng phí cả tiền bạc mà con số thể hiện. 90% người trưởng thành dành một nửa thời gian thức để làm những việc họ không muốn làm và ở những nơi mà họ không muốn ở. Những câu hỏi khảo sát của Gallup đã nắm bắt được nhiều lý do làm việc mà tôi vừa liệt kê. Những khía cạnh công việc mà bài khảo sát nói đến là: cơ hội làm việc một cách “tương xứng”, hết sức mình; cơ hội để có hứng thú học hỏi và phát triển bản thân; để cảm thấy cảm kích, vui vẻ với đồng nghiệp và quản lý; để cảm thấy được tôn trọng ý kiến; để cảm thấy công sức mình bỏ ra là cần thiết; và để có những người bạn tốt ở nơi làm việc. Và đối với phần đông áp đảo, công việc của họ thiếu – thiếu nhiều – những điều đó. Câu hỏi đặt ra ở đây là tại sao? Cuốn sách này sẽ đưa ra một câu trả lời. *** Quan niệm sai lầm Hơn hai thế kỷ nay, cả xã hội và từng cá nhân chúng ta đã thấm nhuần một số quan niệm sai lầm về quan hệ của con người với công việc. Đó là một nguyên lý kinh tế học đã được chấp nhận từ lâu, được một số học thuyết tâm lý bồi thêm cho vững chắc. Nguyên lý ấy là: nếu bạn muốn có một ai đó – nhân viên, sinh viên, quan chức chính phủ hay con cái của bạn – làm một việc gì đó, thì bạn phải đền bù xứng đáng cho họ. Con người làm việc vì được thúc đẩy, vì phần thưởng, vì tiền. Bạn có thể thấy quan điểm này vận hành trong phương pháp “cà rốt và cây gậy”, một phương pháp chủ yếu trong những nỗ lực giải quyết cuộc khủng hoảng tài chính hiện thời của thế giới. Để tránh tình trạng khủng hoảng tài chính tái diễn, người ta cho rằng cần phải thay thế những động cơ làm việc “ngớ ngẩn”, thủ phạm dẫn tới tình trạng khủng hoảng đó, bằng những động cơ “thông minh hơn”. Chúng ta phải có những động cơ đúng. Những thứ khác không thực sự quan trọng. Quan niệm này đã làm sống lại quan niệm của người phát kiến ý tưởng về thị trường tự do, Adam Smith. Trong cuốn Của cải của các quốc gia (The Wealth of Nations), xuất bản năm 1776, ông viết: Con người ta vốn thích được sống sung sướng nhất có thể; và nếu tiền lương vẫn như vậy dù anh ta có làm việc chăm chỉ hay không, thì anh ta sẽ lơ là và lười biếng vì được cho phép. Nói cách khác, con người làm việc vì tiền – chẳng hơn mà cũng chẳng kém. Niềm tin của Smith vào sức mạnh thúc đẩy của đồng tiền dẫn ông tới chỗ bênh vực cho cách thức phân chia công việc thành những thao tác nhỏ, lặp lại dễ dàng, cơ bản là vô nghĩa. Miễn là được trả lương, còn lại công việc đó tạo ra sản phẩm gì thì người ta chẳng quan tâm nhiều lắm. Và bằng cách phân chia công việc thành những thao tác nhỏ, xã hội sẽ đạt được năng suất làm việc khổng lồ. Để tán dương lợi ích của chuyên môn hóa, Smith đưa ra một ví dụ nổi tiếng, miêu tả một nhà máy sản xuất đinh: Một người kéo sợi dây ra, người khác lần theo nó, người thứ ba cắt, người thứ tư chộp lấy mẩu cắt ấy, người thứ năm tán cái đầu nó ra để tạo phần mũ... Tôi đã nhìn một phân xưởng nhỏ làm việc kiểu ấy, họ chỉ thuê có 10 người... Bọn họ có thể làm ra được hơn 48.000 cái đinh một ngày... Nhưng nếu cho làm việc riêng rẽ và độc lập... thì chắc mỗi người không làm nổi được 20 cái. Như chúng ta sẽ thấy sau này, quan điểm của Smith về loài người tinh vi hơn, phức tạp hơn và giàu sắc thái hơn nội dung vừa trích dẫn. Ông ta không tin rằng “con người trong công việc” nói lên toàn bộ câu chuyện, hay thậm chí là chuyện mấu chốt nhất, về bản chất con người. Nhưng dưới bàn tay những kẻ hậu bối của Smith, quan niệm đó đã mai một đi phần lớn độ tinh vi và khía cạnh phức tạp của nó. Hơn một thế kỷ sau, các quan điểm của Smith đã dẫn đường chỉ lối cho cha đẻ của cái được gọi là phong trào “quản lý khoa học”, Frederick Winslow Taylor. Taylor nghiên cứu tỉ mỉ về thời gian và cử động để tinh giản nhà máy, như cách Smith hình dung, để biến nhân công thành một bộ phận của một bộ máy vận hành trơn tru. Và ông ta đã đặt ra những cơ chế khen thưởng để thúc đẩy nhân công làm việc chăm hơn, nhanh hơn, và chính xác hơn. Không lâu sau đó, quan điểm của Smith đã tác động đến suy nghĩ của một nhân vật tiếng tăm trong giới tâm lý học giữa thế kỷ 20, B. F. Skinner. Các nghiên cứu của Skinner trên chuột và bồ câu – qua những thí nghiệm đơn giản, lặp lại, hết lần này đến lần khác, với phần thưởng là thức ăn hoặc nước uống – đã khoác lên một cái áo mang màu sắc khoa học đúng đắn và phương pháp luận cho những cải cách môi trường làm việc do Taylor phát triển. Skinner đã chỉ ra rằng hành vi của con vật có thể bị ảnh hưởng mạnh mẽ và được kiểm soát chặt chẽ bằng cách điều khiển số lượng phần thưởng và tần số thưởng mà hành vi đó đem lại. Giống như Taylor phát hiện ra chế độ trả lương khoán theo sản phẩm (một số tiền cố định cho mỗi sản phẩm hoàn thành) đã nâng cao năng suất làm việc ở nhà máy, Skinner nhận ra rằng con chim bồ câu trong phòng thí nghiệm cũng nghe lời hơn với hình thức khoán tương tự. Bạn có thể hỏi tại sao lại có ai đó đi chọn làm việc trong xưởng đinh của Smith, tán đầu đinh hết phút này đến phút khác, giờ này qua giờ khác, ngày này qua ngày khác cơ chứ. Câu trả lời của Smith là, tất nhiên rồi, phàm là người thì chẳng ai thích làm việc trong xưởng đinh. Nhưng phàm là người thì cũng chẳng ai thích làm việc cho dù ở bất cứ đâu. Smith đang nói với chúng ta rằng lý do duy nhất cho việc người ta làm bất kỳ thể loại công việc nào chính là số tiền mà nó đem lại. Và miễn là số tiền ấy xứng đáng thì bản thân công việc ra sao lại chẳng thành vấn đề. Adam Smith đã nhầm về thái độ và động lực làm việc của chúng ta. Nhưng khi chủ nghĩa tư bản phát triển dưới ảnh hưởng của ông, bằng một bước xoay mình uyển chuyển của “lý thuyết động cơ cho vạn vật”, người ta đã cải tiến ra một mô hình làm việc bỏ qua hoặc xóa sổ tất cả những yếu tố tiềm năng khác có thể khiến con người ta hài lòng với công việc. Và dần dần, cả hành tinh này đều vận hành theo mô hình như thế, nên mỗi sáng người ta lê bước đi làm mà trong lòng đã chết đi mầm mống ý nghĩa công việc mình làm, đã nguội lạnh lòng thiết tha hay phai tàn những cảm giác hứng khởi do được thử thách khả năng. Vì chẳng có lý do gì để làm việc ngoại trừ tiền, nên họ sẽ làm việc vì tiền. Vậy là quan điểm sai lầm của Smith về lý do làm việc của con người đã trở thành đúng. Ở đây, tôi không định nói rằng trước cuộc cách mạng công nghiệp, lao động là việc vui vẻ. Không hề. Tuy nhiên, lao động của những nông dân, thợ thủ công, và người bán hàng, mặc dù có thể đã từng vất vả, nhưng người ta lại khá tự do, có quyền tự quyết và công việc cũng khá phong phú. Họ có cơ hội sử dụng tài khéo léo của mình để giải quyết các vấn đề phát sinh và tìm tòi những cách thức làm việc hiệu quả hơn. Tất cả những cơ hội này đã rớt lại phía sau khi người ta bước qua cánh cửa nhà máy. Biến những quan niệm sai thành đúng Có thể bạn đồng ý với Smith. Có thể bạn tin rằng với hầu hết mọi người, về cơ bản, công việc chỉ xoay quanh tiền lương và chẳng là gì hơn. Chỉ có “giới tinh hoa” mới muốn có công việc thử thách, ý nghĩa và sự gắn bó và chỉ có họ mới có thể trông đợi những điều đó từ công việc. Không chỉ là có phần hợm hĩnh, quan điểm này còn không đúng. Nhiều người làm những việc mà chúng ta vẫn cho là tầm thường – quản gia, công nhân nhà máy, nhân viên trực tổng đài – quan tâm đến nhiều yếu tố hơn là chuyện tiền lương. Trong khi nhiều chuyên gia lại làm việc chỉ vì tiền. Những điều mà mọi người tìm kiếm phần lớn phụ thuộc vào những gì công việc của họ có thể mang lại. Và điều kiện lao động ra đời từ cuộc cách mạng công nghiệp, được kéo dài mãi một phần nhờ vào các lý thuyết từ các ngành khoa học xã hội, đã tước đoạt một cách có hệ thống niềm hạnh phúc lao động của họ. Để làm được như thế, chúng đã cướp mất của con người một nguồn vui quan trọng – và trả về những công nhân tồi tệ. Bài học ở đây là tầm quan trọng của sự khích lệ vật chất đối với con người sẽ phụ thuộc vào cấu trúc vận hành của nơi làm việc. Và nếu chúng ta tổ chức môi trường làm việc dựa trên quan điểm sai lầm rằng con người làm việc chỉ vì tiền, thì chúng ta sẽ tạo ra một nơi làm việc khiến cho quan điểm sai lầm này trở thành đúng. Bởi vậy, chuyện “người lao động không làm việc vô tư nữa” là không đúng. Cái đúng là bạn sẽ không còn có thể nhận được sự giúp đỡ nhiệt tình nữa nếu bạn chỉ giao cho người ta một kiểu công việc chán chường và tẻ nhạt. Để mọi người “hỗ trợ nhiệt tình” bạn cần giao cho họ công việc mà họ muốn làm. Và ta sẽ thấy việc người lao động làm việc hết mình, vô tư, không phải vì tiền không còn là mộng tưởng kiểu “bánh vẽ”. Viễn cảnh ấy nằm ngay trong tầm với của chúng ta. Cũng nên nói rằng nhiều năm qua, lý thuyết và thực tiễn về quản lý đã đi qua những giai đoạn công nhận – thậm chí còn ca ngợi – các động lực làm việc đa dạng của con người, và các nhà quản lý được khuyến khích tạo ra một đời sống công sở có khả năng vun đắp tình cảm gắn bó và ý nghĩa công việc, vì lợi ích của cả nhân viên lẫn của tổ chức. Nửa thế kỷ trước, “Thuyết Y” của Douglas McGregor(1) đã là một nỗ lực có tầm ảnh hưởng lớn trong dòng phát triển này, còn Stephen Barley và Gideon Kunda đã xuất bản một bài báo quan trọng liệt kê diễn biến thịnh suy theo thời gian của những quan điểm quản lý công việc này. Nhưng không hiểu sao, những quan điểm như thế này chưa bao giờ hoàn toàn tàn lụi. Phong cách làm việc thoải mái và khác người của Google cùng các công ty đang phát triển như diều gặp gió khác ở thung lũng Silicon có thể sẽ khiến người ta có ấn tượng rằng những công việc lao dịch theo dây chuyền đã lùi vào dĩ vãng. Nhưng giống như lực hút trái đất, quan niệm người ta làm việc chỉ vì tiền đã hết lần này đến lần khác kéo những hi vọng về những mục đích làm việc cao cả hơn dúi dụi trở về mặt đất. Qua nhiều thế kỷ, người ta đã nhận ra những quan niệm của Adam Smith về bản chất con người quả thật rất dai dẳng. Các quan điểm hoặc lý thuyết về bản chất con người có một vị trí độc nhất trong các ngành khoa học. Chúng ta không phải lo lắng rằng trật tự vũ trụ sẽ bị biến dạng do những giả thuyết của chúng ta về vũ trụ. Các hành tinh thực sự không quan tâm đến quan niệm hoặc lý thuyết của chúng ta về chúng. Nhưng chúng ta nên lo lắng rằng bản chất con người sẽ bị thay đổi bởi các lý thuyết chúng ta đưa ra về bản chất con người. Bốn mươi năm trước, nhà nhân chủng học lỗi lạc Clifford Geertz đã nói rằng loài người là “động vật chưa hoàn thiện”. Ý ông là bản chất con người chính là sản phẩm của xã hội xung quanh chúng ta. Rằng con người tạo ra chứ không phải phát hiện ra bản chất của mình. Chúng ta “thiết kế” bản chất con người, bằng cách thiết kế nên những tổ chức mà mình sống trong đó. Bởi vậy ta nên tự hỏi bản thân là mình muốn góp phần thiết kế nên loại bản chất nào. Nếu muốn góp phần tạo nên một kiểu con người tìm kiếm những thử thách, sự gắn bó, ý nghĩa, và sự thỏa mãn trong công việc, chúng ta phải bắt đầu từ việc xây dựng một con đường thoát khỏi cái hố sâu mà gần ba thế kỷ những hiểu lầm về động lực và bản chất chất con người đã đẩy chúng ta vào, và giúp bồi dưỡng những mảnh đất làm việc mà trong đó thử thách, sự gắn bó, ý nghĩa và sự thỏa mãn có thể đâm chồi. Mời các bạn đón đọc Vì Sao Chúng Ta Làm Việc của tác giả Barry Schwartz.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Can Đảm Cãi Sếp - Ira Chaleff
Can đảm cãi sếp là một trong số ít cuốn sách bàn luận về nghệ thuật thừa hành, trang bị các kỹ năng cho những người thừa hành với mục đích giúp họ có thể đối mặt và kề vai với lãnh đạo của mình. Hiện nay, có hàng trăm, hàng ngàn cuốn sách viết về đề tài “lãnh đạo”. Tuy nhiên, trong cơ cấu của một công ty đương đại, các nhà lãnh đạo chỉ là thiểu số trong khi đó lại có rất ít đầu sách viết về nghệ thuật thừa hành của các nhân viên.  Điều này thật kỳ lạ vì trên thế giới ngày nay, các nhân viên nhiều hơn rất nhiều so với các nhà lãnh đạo. Việc điều hòa mối quan hệ với họ tạo ra bầu không khí bình đẳng để họ có thể dám nói lên những ý kiến của mình về nhà lãnh đạo, cũng quan trọng không kém việc hoàn thiện khả năng lãnh đạo của các “sếp”. Can đảm cãi sếp là một trong số ít cuốn sách bàn luận về nghệ thuật thừa hành, trang bị các kỹ năng cho những người thừa hành với mục đích giúp họ có thể đối mặt và kề vai với lãnh đạo của mình. Tác giả của cuốn sách Can đảm cãi sếp là Ira Chaleff, một nhà tư vấn về quản lý cho các thượng nghị sĩ và các nghị viên Mỹ. Trong quá trình làm việc, ông nhận thấy các chính trị gia này gặp rất nhiều khó khăn trong việc duy trì một bầu không khí mà trong đó, đội ngũ nhân viên của họ sẵn lòng cung cấp những thông tin phản hồi trung thực về phong cách lãnh đạo của họ. Điều thú vị là ý tưởng để tác giả Ira Chalef viết cuốn sách này lại có liên quan đến Việt Nam. Ông cho biết ý tưởng viết sách xuất hiện khi ông đọc cuốn Những kẻ nói dối của nhà tâm thần học người Mỹ Scott Peck. Trong cuốn sách nêu lên vấn đề làm người thừa hành có trách nhiệm trong một phân tích sinh động về vụ thảm sát bị che đậy đáng xấu hổ mà lính Mỹ đã làm với những người dân thường ở Mỹ Lai, Việt Nam. Và từ ý tưởng đó, trải qua quá trình quan sát sâu sắc trong một thời gian dài, quá trình đọc, suy ngẫm và trải nghiệm về mối quan hệ lãnh đạo - thừa hành của tác giả, ông đã cho ra đời tác phẩm được đánh giá cao của mình - Can đảm cãi sếp. Mời các bạn đón đọc Can Đảm Cãi Sếp của tác giả Ira Chaleff.
Thuật Tư Tưởng - Nguyễn Duy Cần
Đọc tư tưởng hầu như bây giờ không biết phải tìm kiếm nơi đâu. Tìm nơi sách vở báo chí nước nhà chăng? Hiện thời tôi chưa thấy có sách nào nói đến một cách rõ ràng thấu đáo. Phần nhiều là những sách giải trí hoặc những sách giúp ta về tài liệu để rộng thấy xa nghe, biết được nhiều chuyện xưa tích cũ, hoặc nghiên cứu tư tưởng của ông hiền nầy, ông thánh nọ. Tuyệt nhiên, chưa từng thấy có quyển nào bàn đến cái nền tảng tinh thần ấy cho vỡ vạc. Gốc có vững, sau nầy tha hồ muốn học gì thì học, như gấm thêu hoa, học lực của mình mới có thể tiến bộ một cách khả quan và chắc chắn được. Thiếu nó là một thiếu sót rất lớn vậy. Sách nầy viết ra là để bồi bổ vào chỗ khuyết ấy. Chủ ý của tác giả là giúp cho thanh niên hiếu học một cơ sở cho tinh thần để cho các bạn còn đi xa hơn nữa. Tác giả không hề bao giờ có cao vọng là đã “nói được tiếng cuối cùng” của thuật tư tưởng. Tư tưởng là một nghệ thuật, mà đã là nghệ thuật thì không thể truyền. Những điều có thể truyền được, chỉ là một vài phương pháp thô sơ tiêu cực thôi, nó chỉ là cái “cặn bã của cổ nhân” mà thôi, vì tư tưởng theo lý trí là tư tưởng để hành động không phải tư tưởng để tìm chân lý, cái chân lý tuyệt đối của nhà triết học. Đọc xong quyển nầy các bạn sẽ thấy rằng, tư tưởng mà đúng đắn, đâu phải chỉ là một vấn đề trí dục mà thôi đâu: thật ra, là cả một vấn đề thể dục và đức dục nữa. Kẻ đau yếu, tật bệnh ít khi có được một phán đoán vững vàng, người mà tính tình bồn chồn, vụt chạc và đầy dục vọng làm gì suy nghĩ cho công minh. Thể dục, trí dục và đức dục là ba cái chơn vạc của người lý tưởng... “Một thân thể không đau, một tinh thần không loạn đó là chân hạnh phúc của con người”. Được bấy nhiêu thôi, thì được gì nữa cũng là thừa. Mà thiếu một trong hai điều ấy, thì có được cái gì cũng vẫn còn thiếu mãi... Mời các bạn đón đọc Thuật Tư Tưởng của tác giả Nguyễn Duy Cần và Thu Giang.
7 Chiến lược Thịnh Vượng và Hạnh Phúc - Jim Rohn
Năm 25 tuổi, Jim Rohn tổng kết lại chặng đường đã qua và hoảng hốt nhận ra rằng cuộc sống của ông khác xa với những mục tiêu mà ông tự đặt ra cho mình. Giữa lúc tuyệt vọng đó, ông gặp Earl Shoaff, và học được từ người thầy tinh thần này những bài học cuộc sống vô cùng quý báu. Jim Rohn đã áp dụng những bài học này vào thực tế và gặt hái được nhiều thành công trong cuộc sống, một cuộc sống giàu có và hạnh phúc. Qua cuốn sách này, Jim Rohn muốn truyền thông với người đọc một cách đơn giản và trực tiếp về những ý tưởng sẽ tạo nên sự khác biệt trong cách thức thay đổi cuộc sống của mỗi người. Bạn không cần phải lựa chọn giữa thịnh vượng và hạnh phúc – cả hai đều xuất phát từ một dòng chảy vô cùng phong phú. Với cuốn sách này, bạn sẽ khám phá ra bảy chiến lược đặc biệt mà bạn cần để thành công: - Khám phá sức mạnh của những mục tiêu. - Học hỏi kiến thức. - Khám phá điều kỳ diệu của sự phát triển cá nhân. - Kiểm soát tài chính của chính bạn. - Làm chủ thời gian. - Ở giữa những người chiến thắng. - Học nghệ thuật sống tốt. Những triết lý của Jim Rohn đã giúp hàng triệu người thay đổi cuộc sống của họ theo chiều hướng tốt đẹp hơn. Hãy xem nó có thể làm gì cho bạn. “Khi đọc cuốn sách này, bạn hãy tưởng tượng mình đang mua hàng. Bạn chỉ nên mua và sử dụng những ý tưởng nào có thể áp dụng ngay cho mình. Bạn chắc chắc không cần phải tin mọi thứ mà người khác nói nhưng cũng phải thật sự dành cho mình một cơ hội. Hãy đọc những trang tiếp theo với tâm trí rộng mở. Nếu có điều gì phù hợp thì bạn hãy thử nghiệm, nếu điều gì không phù hợp thì hãy loại bỏ. Hãy nhớ rằng dù là học viên của bất kỳ môn học nào thì bạn cũng không chỉ đơn thuần là người đi theo. Thông tin về tác giả: Jim Rohn là một trong những diễn giả biết cách truyền động lực nhất. Đến thời điểm hiện tại, sự nghiệp phát triển bản thân và mang lại động lực cho mọi người của ông đã được 40 năm. Thêm vào đó, ông còn được biết đến như một nhà tư tưởng và một triết gia vĩ đại. Ông đã làm việc với hàng triệu người và đã giúp họ đạt được thành công. Một trong số đó phải kể đến là Anthony Robins và Zig Ziglar. Mời các bạn đón đọc 7 Chiến lược Thịnh Vượng và Hạnh Phúc của tác giả Jim Rohn.
Cho Là Nhận - Ken Blanchard & S. Truett Cathy
"Cho là nhận" Cho nỗi hận nhận niềm đau, Cho cay đắng ắt nhận đắng cay, Gieo nỗi sầu lòng đâu thanh thản... Hãy cho đi những điều tốt đẹp Cho sự tha thứ lòng thanh thản Cho sự đồng cảm nhận sẻ chia Cho một nụ cười nhận niềm vui... Cho đi cái gì... Nhận lại cái đó. Cho đi chính là nhận được "Cho là nhận", một triết lí sống cao đẹp mà ít người thực sự có được, đó cũng là tên của một cuốn sách vô cùng hay và ý nghĩa "Cho là nhận" của tác giả Ken Blanchard & S.Truett Cathy. Tôi đã đọc đi đọc lại gần chục lần tất cả nội dung bên trong cuốn sách ấy trong giờ sinh hoạt đầu giờ của lớp, nhưng mà...thật buồn vì tôi vẫn chưa hiểu hết được ý nghĩa của việc cho đi chính là nhận được. Nôm na tôi chỉ hiểu được, sống là phải biết cho đi mà không cần nhận lại, đã cho đi thì cái mà bạn nhận được là sự hạnh phúc, đôi khi còn là sự thanh thản trong tâm hồn. Bạn cho đi không nhất thiết phải là thứ hiện hữu trước mắt, cũng không nhất thiết là của cải vật chất, mà bạn phải thêm vào đó tình cảm của mình... Đó mới là cho đi. Đấy, tôi hiểu nó như thế... Muốn hiểu sâu hơn thì các bạn hãy tìm cuốn sách "Cho là nhận" về đọc nhé. Còn giờ hãy đọc phần cảm nhận của riêng tôi về cuốn sách đó trước. Cuốn sách này không dày, kích thước chỉ bằng một cuốn sổ ghi chép cỡ vừa, cũng chỉ có khoảng một trăm hơn trang nhưng cái mà người đọc (nghe) nhận được lại là cả một triết lí sống cao đẹp khiến cả người nhận và cho đều cảm thấy hạnh phúc. Anh chàng môi giới chứng khoán trẻ tuổi thành đạt nhưng sống vô tình, có phần lạnh nhạt và vô tâm với những người xung quanh, vì vậy cuộc sống của nhà môi giới trẻ trôi qua tẻ nhạt... Chỉ luôn kiếm tiền mặc dù anh ta đã có rất nhiều tiền. Tình cờ nhà môi giới trẻ đã đọc được bài phóng sự về một người thành đạt khác, nói về sự hào hiệp và cho đi không cần nhận lại của ông ta. Nhà môi giới trẻ không tin nên đã tìm cách liên lạc với người "kì quặc" đó. Nhà môi giới đã gặp, nói chuyện với người đó và cảm thấy cuộc sống của bản thân thật vô vị. Sau đó mỗi ngày anh ta bắt đầu "tìm hiểu" về triết lí sống này.  Hơi xấu hổ một chút khi chia sẻ với các bạn điều này, nhưng tôi đã phê bình và thậm chí là cảm thấy cuốn sách này nhảm nhí khi vừa đọc nó lần đầu tiên. Tôi nghĩ mình cảm thấy như vậy khi đọc lần đầu tiên là vì tư duy của tôi còn khá non nớt, hơn nữa...các bạn biết đấy, đa phần giới trẻ như tôi (tôi mới 16 tuổi thôi) thường thích đọc những câu triết lí, châm ngôn hay status về tình bạn và tình yêu hơn là những chuyện trong lĩnh vực quản trị đời sống như thế này... Nếu bạn đọc lần đầu mà cảm thấy như tôi thì hãy thử đọc lại thật kĩ nhé, chắc chắn bạn sẽ nhận thấy điều kì diệu trong cuốn sách đó Nhà môi giới trẻ nghĩ nhà điều hành là kẻ "kì quặc" từ lần đầu nói chuyện, chính tôi cũng cảm thấy như vậy vì nhà điều hành luôn giúp đỡ người khác mà không cần nhận lại một thứ gì từ họ, nhà điều hành có những đứa con nuôi, giúp đỡ người khác khi họ cần giúp đỡ... Và còn nhiều hành động của ông ấy tôi cũng thấy "kì quặc" lắm cơ. Mấy việc cho đi tình cảm và vật chất của ông ấy cho tôi thấy một con người rất tốt, giàu lòng thương người, hiểu nhiều điều về cuộc sống nhấp nhô này, đó không phải việc làm tôi cảm thấy ông ấy rất "kì quặc" mà là việc ông ấy nói nhà môi giới về lập "bản danh sách hạnh phúc", bạn có ngờ được không? Sự hạnh phúc còn có thể lập ra được bản danh sách sao? Tôi đã choáng khi đọc xong chương đó đấy, thực sự phải dùng từ choáng cho chương 12 mang tên "bản danh sách hạnh phúc". Vừa choáng tôi lại vừa suy nghĩ, nếu tôi là nhà môi giới thì chắc tôi sẽ chẳng viết nổi chữ nào vào bản danh sách đó, có chăng cũng chỉ viết được hai từ hạnh phúc mà thôi!  Có vẻ tôi hơi lan man rồi thì phải!!! Cuốn sách chỉ đơn giản có từ ngữ và đa phần lời đối thoại, chẳng có hình ảnh gì như những cuốn sách khác, đấy là trừ bìa sách nhé, bìa nó có hai màu chủ đạo là trắng và đỏ, tôi thích nó - cái bìa ấy. Những trang đầu chỉ kể lại chuyện của nhà môi giới trẻ với người tài xế, về sự lạnh nhạt với mọi người xung quanh và cả việc nhà môi giới trẻ ăn vận chỉnh tề, ngày ngày đi làm có xe riêng đưa đón, người tài xế luôn tận tuỵ với công việc luôn luôn giúp ông chủ của mình dù những việc nhỏ nhặt nhất vậy mà nhà môi giới trẻ chưa từng để ý hay quan tâm đến người tài xế, cũng chẳng có hỏi han người tài xế một câu. Đơn giản vì nhà môi giới trẻ luôn nghĩ đó là việc đương nhiên, anh ta trả tiền cho người tài xế làm những việc như thế này mà! Tôi không hề cảm thấy bất bình cho người tài xế, tôi chỉ cảm thấy buồn cho nhà môi giới vì không hoà nhập với những người xung quanh thôi. Ý tôi không phải nhà môi giới bị cô lập hay khác người đâu, ý tôi là nhà môi giới tự cô lập tình cảm của mình với người tài xế, dĩ nhiên nhà môi giới và người tài xế còn chưa cười với nhau lấy một lần ấy chứ, mỗi chuyến đi của họ thật ngột nhạt trong khi họ có thể bắt chuyện với nhau và kể về ngày hôm qua của bản thân chẳng hạn... Tôi cá là nhà môi giới sẽ cảm thấy đến nơi nhanh hơn mọi ngày đấy, còn có thể tạo sự thoải mái bắt đầy một ngày mới hay bắt đầu công việc... Sau đó nhà môi giới trẻ còn cảm thấy khó chịu và thậm chí yêu cầu cảnh sát đến bắt một người đàn bà ăn mặc rách rưới muốn gặp nhà môi giới và hay "lảng vảng" trước toà văn phòng của nhà môi giới vì lí do là bà ấy gây ảnh hưởng đến an ninh.  Lần này thì tôi thực sự phê bình nhà môi giới trẻ giàu có này, thậm chí nhà môi giới vô tâm đến mức chẳng chịu gặp người đàn bà và yêu cầu cảnh sát bắt bà ta khi thấy bà ta cứ "lảng vảng". Tôi nghĩ nhà môi giới trẻ làm vậy là vì cách ăn mặc rách rưới của người đàn bà, nếu thay vào đó là một người ăn mặc sang trọng hay đại loại như thế thì nhà môi giới chắc chắn đã ra gặp. Tiếp đó nhà môi giới gặp và nói chuyện với nhà điều hành, nhà môi giới cảm thấy cuộc sống của mình thật vô vị, chưa thực sự hạnh phúc dù đã có rất nhiều tiền, cũng như phần tôi lan man ở trên đấy, sau đó nhà môi giới bắt đầu đi "tìm hiểu" về triết lí sống "cho là nhận". Nhà môi giới tìm thấy "những cánh cửa mở" và "bốn yếu tố quan trọng của lòng chia sẻ", còn bốn yếu tố đó là gì tôi sẽ không tiết lộ đâu, nếu tiết lộ cho các bạn biết hết thì các bạn chỉ cảm nhận được cái mà tôi cảm nhận, vậy nên bạn nào tò mò thì tìm đọc cuốn sách đó nhé. Nó có bán ở các nhà sách trên toàn quốc đấy! Nhà môi giới trẻ đã từng ngày thay đổi trong suy nghĩ và hành động. Biết quan tâm đến người tài xế và giúp đỡ khi người tài xế lâm vào tình cảnh khó khăn. Nhà môi giới còn gặp lại người đàn bà ăn mặc rách rưới lần trước, lần này bà ấy ăn mặc trang trọng đúng chất một quý bà. Nhà môi giới đã chẳng nhận ra người đàn bà ăn mặc rách rưới và quý bà này là cùng một người, rồi quý bà cũng nói cho nhà môi giới biết điều đó, nhà môi giới đã sửng sốt và hỏi tại sao bà ấy làm vậy. Bà ấy đã nói trước kia (trước khi giàu có ấy) bà ấy cũng chỉ là một người ăn mặc rách rưới trong những khu tàn tạ, phải đi xin ăn... Hiện tại bà ấy giàu có là nhờ người chồng. Bà ấy muốn chia sẻ với những người nghèo khó, giúp đỡ họ và ăn mặc như họ để họ không cảm thấy bà ấy do thương hại mà làm vậy, cho họ cảm thấy bà ấy đồng cảm và thực sự muốn giúp đỡ họ... Nhà môi giới đã nghiệm ra thêm nhiều điều từ cuộc nói chuyện với quý bà đó, biết đồng cảm và chia sẻ với những người xung quanh, biết rằng cho đi vật chất hay hành động giúp đỡ phải thêm vào cả sự chân thành, tình cảm... Nhưng mà nhà môi giới vẫn chưa cảm thấy bản thân đã thay đổi mặc dù anh ta thật sự đã có những thay đổi rõ rệt, mỗi ngày trôi qua đều là một cơ hội cho nhà môi giới cũng như mọi người hiểu thêm về việc cho và nhận và tương lai của nhà môi giới trẻ sẽ mở rộng tươi đẹp... Đọc và bị cuốn sâu vào trong những vần chữ... Bạn biết không? "Cho là nhận" - cuốn sách tôi yêu Ban đầu nhà môi giới có rất nhiều thắc mắc về việc nhà điều hành quan tâm nhân viên... Nhà điều hành đưa nhà môi giới đến ngôi nhà hạnh phúc, một ngôi nhà và trái tim, ở đó có những đứa trẻ nhà điều hành nhận nuôi và nuôi dưỡng tâm hồn chúng... Sau nhiều câu chuyện khác nhau nhà điều hành đã giúp nhà môi giới trẻ hiểu ra chân lí sống. Tôi đã khá "ngấm" những điều nghiệm ra từ những câu chuyện của nhà môi giới trẻ và nhà điều hành, đương nhiên cuối cùng nhà môi giới trẻ đã hiểu rõ "cho là nhận", cảm nhận được cuộc sống không hề tẻ nhạt khi biết chia sẻ vơi những người khác. Tôi cảm thấy thế giới cần những người như nhà điều hành, cần những phẩm chất tốt. Bạn đã bao giờ nghĩ tới: - Những đứa trẻ mồ côi vô gia cư? - Những đứa bé vô tội bị cha mẹ chúng ruồng bỏ? - Sinh viên không đủ tiền để vào đại học? - Những con người phải hứng chịu hạn hán, không có nước uống đang chết dần chết mòn? ... Còn nhiều người rất cần giúp đỡ của xã hội, rất cần những người thấu hiểu "cho là nhận". Dĩ nhiên những thứ bạn có mới có thể cho đi.... Đã bao giờ bạn vui vẻ cho những người quen và những người xa lạ dù chỉ là: - Một ổ bánh mì? - Một tấm lòng đồng cảm sẻ chia? - Một hành động giúp đỡ ai đó? - Thời gian của bạn? ... Một trong số đó, bạn đã từng cho đi và cảm thấy thoải mái, vui vẻ hay hạnh phúc chưa? Những người nhận được sẽ cho bạn thứ gì: - Một nụ cười? - Giọt nước mắt hạnh phúc? - Lời cảm ơn? - Một cái ôm? - Cho bạn cảm thấy cuộc sống của bản thân không tẻ nhạt? - Cho bạn thấy xã hội cần bạn? - Cho bạn thấy bạn không phải người dư thừa như bạn từng nghĩ? - Bạn là một người tốt? ... Bạn đã từng cho đi thứ gì hay chưa? Nếu chưa thì hãy thử cho đi một lần nhé! Rồi bạn tìm thấy một triết lí quý báu "cho là nhận".  Bạn có biết? chúng ta có thể cho đi: - Một lời oán trách nặng nề? - Một nỗi hận? - một lời giận vô cớ? - Một sự khinh bỉ? ...  Nhưng bạn cho đi những thứ đó thì bạn nhận được gì: - Sự suy nghĩ và hối hận? - Bạn đau khổ? - Bạn tự trách? - Bạn nhận được sự xa lánh từ những người bạn từng khinh bỉ? ... Tôi nghĩ bạn cần biết phải cho đi cái gì, cái gì có thể nhẫn thì cố nhẫn, hãy tha thứ cho một lỗi lầm người ta gây ra cho bạn.... Khi đó bạn sẽ nhận được nhiều thứ bổ ích, sẽ cảm thấy yêu cuộc sống hơn... Mời các bạn đón đọc Cho Là Nhận của hai tác giả Ken Blanchard & S. Truett Cathy.