Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngủ Ngon, Hẹn Mai Nhé

"Ngủ ngon, hẹn mai nhé”! Ngay từ tựa đề, Nagira Yuu đã mở ra một khung cảnh rất đời thường, bắt đầu bằng một lời chúc ngủ ngon quen thuộc và rất đỗi bình yên. Cũng giống như bối cảnh nơi câu chuyện của chúng ta xảy ra, "Ngủ ngon, hẹn mai nhé” mở ra bức tranh một đô thị bình thường, có nhịp sống hối hả, có những con người ganh đua, ích kỷ; cũng có những khoảng lặng thanh tĩnh, có những con người chân thật, ấm áp, mang trong mình trái tim khao khát yêu và được yêu. Giống như đa phần các light novel khác, nhịp kể của "Ngủ ngon, hẹn mai nhé” rất chậm, đủ cho ta cảm nhận được cái hay của từng câu chữ. Phải nói rằng, dù là bút pháp miêu tả phong cảnh, hay miêu tả nội tâm con người, cũng được Nagira sử dụng một cách thành công và đầy tinh tế, từng câu từng chữ đều mang cảm xúc chân thật, khiến người ta như hòa mình vào cuộc sống nhân vật, khiến người ta mỉm cười, và cũng khiến người ta bật khóc. Về cốt truyện, đáng lẽ ra, "Ngủ ngon, hẹn mai nhé” đã mang một câu chuyện rất đỗi bình thường. Một cặp đôi đồng tính do mặc cảm đơn phương mà chia tách, một người buông mình theo quan niệm xã hội mà theo đuổi giấc mơ cưới vợ sinh con, một người nhất tâm nhất niệm sống thật với chính mình, cố quên đi quá khứ hạnh phúc và vết thương lòng quá sâu. Đó là trường hợp của Shinji và Tsugumi. Thế nhưng, câu truyện chỉ thực sự bắt đầu khi Tsugumi gặp được Sakutaro, một thanh niên mắc bệnh đãng trí. Sakutaro đã từng không dám thừa nhận tình cảm của mình, chỉ bởi vì cậu sợ, sẽ có ngày cậu đánh mất kí ức về người mình yêu thương. Tình yêu của Tsugumi và Sakutaro giống như một trò chơi trốn tìm, người e ngại, người cố gắng phủ nhận. Có lẽ chính vì lý do ấy, mà mặc dù giọng văn rất nhẹ nhàng, nhưng từng trang sách đều phảng phất một nỗi buồn, một nỗi buồn không khiến người ta đau đến tê tâm liệt phế, nhưng lại là một nỗi buồn dai dẳng, giống như bếp lửa âm ỉ cháy trong tâm khảm mỗi người. Tôi cũng đặc biệt ấn tượng với nhân vật ông Areno, ông dường như là trung gian xúc tác giữa Tsugumi và Sakutaro, đem hai người đến bên nhau, hơn nữa, từng câu ông nói, đều tựa như đang mang những triết lí về cuộc sống. “Mất đi rồi mới nhận ra mình đã có những gì thì đau khổ nhỉ...” "Đối với Sakutaro cậu là người vô cùng quan trọng, là nam hay nữ đều không ảnh hưởng gì. Liệu cậu có thể trở về bên nó không?” “Sakutaro thật sự đã thay đổi từ khi gặp cậu. Ông có thể cảm nhận được bước chân lật bật như cỏ dại đong đưa theo dõi kia nay đã được cắm rễ vững vàng và phục hồi sức sống” Cuối cùng thì, thật may mắn, câu chuyện mang đến một HE. Giống như một câu thơ tôi từng đọc, "như mọi con đường đều dẫn đến thành Rome, những người yêu nhau cuối cùng sẽ đều trở về bên nhau”, Tsugumi và Sakutaro cùng nhau về một nhà, giúp nhau hàn gắn vết thương, giúp nhau vượt qua mặc cảm. Điểm đặc biệt của cái kết, đó là ngay cả khi Tsugumi ra đi, Sakutaro vẫn yên bình sống tiếp, mang theo hồi ức của hai người, những hồi ức mà Tsugumi ghi lại trong "Chuyện Sakutaro”. Để rồi đợi đến một ngày, chính hình dáng cậu cũng tan vào hoàng hôn, đến bên cạnh Tsugumi... Câu chuyện khiến tôi liên tưởng đến lời một bài hát, "Câu chuyện của chúng ta không già đi, tuổi thanh xuân cũng không tàn lụi. Không cần nói lời từ biệt, cũng chẳng cần phải bi thương” (Thời gian đẹp nhất). Nói một chút về tranh minh họa của Oyamada Ami, từng bức tranh sensei vẽ đều mang cảm xúc chân thật của nhân vật, nét vẽ chau chuốt tinh tế, giống như, trong văn có họa, trong họa có văn. Kết hợp cả hai yếu tố lại, chúng ta có một "Ngủ ngon, hẹn mai nhé” thấm đượm tình yêu, lòng cảm thông và sự mạnh mẽ giữa những người yêu nhau. Còn bạn, bạn đã có cho mình một cuốn "Ngủ ngon, hẹn mai nhé” chưa? ---------------------------------------------- Xin chào mọi người, tất cả những ai đã đủ kiên nhẫn đọc xong cái review dài dằng dặc này của Thỏ, mình làm quen chút nhé :3 Thỏ, bút danh đầy đủ là Miêu Thỏ Lam Lục hoặc Hà An Viên, là maknae của page, tính cả tuổi đời và thời gian cầm bút viết. Thỏ là học sinh chuyên ngữ, viết lách là do đam mê, cũng như một nghề tay trái vậy, vào page là do các ss lôi kéo (=))))), rất vui vì được ở đây chia sẻ suy nghĩ cùng mọi người :3 Thỏ còn trẻ, thiếu sót là điều không thể tránh khỏi, vậy nên Thỏ rất mong nhận được sự chia sẻ, giúp đỡ, đóng góp từ các độc giả của page ^^ Nói một chút về chữ kí, thật ra nó cũng không hàm ý sâu xa gì đâu, Tuzi là pinyin của 兔子 trong tiếng Trung, có nghĩa là Thỏ (*^ω^*) Thanks for reading ヾ(*´∀`*)ノ Review #Tuzi *** Rất lâu rất lâu rồi, quay ngược lại quãng thời gian kể từ khi tôi lần đầu đọc tiểu thuyết, đọc rất nhiều rồi cũng chưa từng bao giờ khiến cảm xúc của bản thân bị biến đổi như thế này. Tôi không phải một người xúc động hay đa cảm nhưng Ngủ ngon, hẹn mai nhé đã khiến tôi khóc nhiều thế này (cười). Và cũng rất lâu rồi tôi mới có trọn vẹn cảm xúc để nói lên được cảm nhận hoàn thiện của bản thân như lần này. Tôi có rất rất nhiều sách, nhưng chưa từng một lần chịu bỏ tiền ra mua Light Novel, thật ra vì tôi không mấy hứng thú với văn hóa Nhật. Không thích cũng không ghét, là thứ cảm giác “rất bình thường” đối với văn hóa Nhật nhưng phải khẳng định rằng những tác phẩm văn học Nhật đều đẹp dịu dàng và có ma lực thu hút tôi rất lớn, tôi cũng không rõ vì lí do gì đây cứ như bản thân đã tự áp đặt quy tắc “không mua Light Novel” nhưng mà vì Nagira-sensei tôi đã phá vỡ quy tắc vớ vẩn này hai lần rồi. Tôi sẽ chỉ chịu bỏ tiền đối với những Light Novel tôi thực sự thích… (Tôi dài dòng quá rồi, thật vui khi bạn vẫn đủ kiên nhẫn để đọc đến lúc này. Thật cám ơn!) Văn học Nhật chú trọng chất văn hơn nhiều. Tận dụng các thủ pháp gợi tả và ví von. Khung cảnh và hình ảnh sử dụng rất thơ mộng, êm đềm, bình yên và đượm hơi thở thanh xuân. Ngủ ngon, hẹn mai nhé có thể nói là tác phẩm rõ ràng những yếu tố đó. Ngay lần đầu nhìn thấy quyển sách này, ấn tượng đầu tiên là cover đẹp kinh khủng. Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi phải có nó. Bắt đầu lật dở xem xét bên trong, ấn tượng tiếp theo là những bức vẽ thật dịu dàng Oyamada Amy. Nariga nói rằng sensei và Oyamada đã chọn nền màu xanh cho bức tranh, khiến nó trở nên tối hơn và cảm xúc khung cảnh ban đêm chân thực nhiều hơn một chút hòa lẫn vào màu sắc của tình yều. Và nó thật sự rất đẹp, đẹp lắm, vì quá choáng ngợp tôi quyết định phải đọc, phải đọc ngay thôi! Những tình tiết hay biến cố trong câu chuyện rất thực tế, trong cuộc sống cũng luôn luôn lặp đi lặp lại, Ngủ ngon, hẹn mai nhé không chỉ đơn thuần là một câu chuyện tình yêu nữa, nó đã sớm trở thành một thứ cảm xúc thật chân thật, một câu chuyện khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Nội dung khá nhẹ nhàng, xuyên suốt câu chuyện truyện không có nhiều biến cố, không kịch tính tuy nhiên rất cảm động, khiến tôi nhớ đến 50 first dates hay 100 first dates. À thì nội dung tương đối như nhau nhưng nói thế này thì không ổn rồi, bút lực của Nagira-sensei đương nhiên không thể đánh đồng với tác phẩm khác được vì mỗi nhà văn là một phong cách đặc biệt của riêng họ mà (cười) :> Từng câu chữ của sensei là một cảm giác nhẹ nhàng tuyệt vời len vào sâu thẳm cảm xúc. Ngủ ngon, hẹn mai nhé! Một câu chuyện tình yêu khiến bạn có thể nghĩ đến bài hát Youth của Reply 1988: “Tuổi xuân nhiệt huyết rồi cũng đi qua, tôi tha thứ dù người đã rời xa”, và “hoa héo tàn rồi hoa lại nở”. Ngủ ngon, hẹn mai nhé là câu chuyện nặng nề và đáng nhớ, câu chuyện dung dị như sóng mặt hồ ấy thôi, lăn tăn nhấp nhô buồn vui xen kẽ, đôi khi khiến trái tim bạn nghẹn ngào lắm đấy. Câu chuyện chua xót về nhà văn Tsugumi 35 tuổi nhút nhát khép kín, đã quen sống trong yên ấm và bao bọc, bỗng bị đẩy bật ra đời sau khi tình cảm tan vỡ. Nhà văn Tsugumi chung sống với người yêu của mình trong 9 năm, đột nhiên người yêu của anh tuyên bố rằng anh ta không muốn tiếp tục nữa vì anh ta muốn có con. Tsugumi rất sốc và đau khổ, là u uất, thất bại và bơ vơ. Anh bị mất phương hướng, không biết đi đâu về đâu, cũng không biết tương lai của bản thân sẽ ra sao. Và con người chúng ta ai cũng có tình yêu vì con người luôn mưu cầu hạnh phúc, bởi lẽ đó mà Tsugumi gặp được Shinji, Sakutaro đến với Tsugumi. Họ tìm đến nhau để vun đắp nên hạnh phúc, cùng nhau gây dựng một gia đình; họ cần nhau để sưởi ấm trái tim đôi bên, vỗ về an ủi lẫn nhau khi đối phương gục ngã trở thành một nửa trọn vẹn để hòa vào nhịp đập để duy trì hơi ấm và sự sống. Ban đầu Shinji và Tsugumi đến với nhau chẳng phải đã tạo thành một GIA ĐÌNH đúng nghĩa rồi sao? Nhưng, vì sự ích kỉ và sợ thua kém người khác, Shinji đã vứt bỏ Tsugumi. Shinji không phải người xấu, cuộc sống đã gây ra trở ngại đến từ xã hội khiến anh sai lầm – sai lầm không thể cứu vãn như chiếc kéo kim loại lãnh lùng dứt khoát cắt đứt sợi dây liên kết giữa anh và Tsugumi. Hai người đàn ông đến với nhau chắc chắn từ đầu đã không còn nghĩ đến chuyện có con, Shinji đã dùng lí do tàn khốc ấy để làm cái cớ để ruồng bỏ Tsugumi yếu đuối. 10 năm, 1 năm Tsugumi gặp gỡ Shinji, 9 năm thành gia đình duy nhất, Tsugumi được Shinji bảo bọc yêu thương, đã rất hạnh phúc. Shinji bên cạnh anh khiến Tsugumi đã coi đấy là một điều hiển nhiên, dần dần từ sâu trong anh đã tự ám thị bản thân phụ thuộc vào hơi ấm của Shinji. Tsugumi vẫn chưa trưởng thành, cô đơn đến phát sợ, anh cần tình yêu và hơi ấm mà nhưng Shinji đã dứt khoát vứt bỏ anh mất rồi. Dựa dẫm vào hơi ấm của đối phương quá lâu, ngày buông tay Tsugumi sợ hãi, bơ vơ, anh cần một nơi chốn để về…… Mình thật quá ngây thơ Chẳng cảm nhận được gì cả (Tr.35) Chẳng kết nối được bất cứ thứ gì Vài tuần sau đó, trên đường trở về sau khi gặp người bán nhà, anh vô tình gặp Sakutaro, cậu trai trẻ 27 tuổi. Công việc của Sakutaro là những công việc lặt vặt như giúp đỡ người lớn tuổi mua sắm đồ đạc và tìm những chú mèo đi lạc. Hạnh phúc đột ngột tan vỡ, Tsugumi bơ vơ nhận được sự giúp đỡ từ chàng trai Sakutaro nhiệt tình, cho anh một chốn dung thân. Cậu trai Sakutaro còn là một fan hâm mộ lớn của nhà văn Tsugumi, ông nội của cậu là chủ nhân khu chung cư Maison Areno, và anh đã có một nơi để ở. Xung quanh Tsugumi là những người hàng xóm vui vẻ, họ là những con người nhẹ nhàng, những con người luôn luôn hạnh phúc và dễ tính nhưng nhà văn lại mang trong lòng gánh nặng không muốn chia sẻ với bất cứ ai. Cho dù không phải là yêu, đôi lúc người ta vẫn muốn chạm vào hơi ấm của một ai đó. Và cũng có thể, bản thân sẽ được hơi ấm ấy cứu rỗi. “Bất cứ khi nào cậu muốn, tôi sẽ nắm tay cậu. Tuy chỉ có thể giúp cậu chừng này, nhưng tôi luôn sẵn sàng”. (Tr.96) Tsugumi và Sakutaro đã giúp đỡ lẫn nhau, Sakutaro cho Tsugumi một nơi chốn, Tsugumi xuất hiện xóa đi cảm giác cô đơn cho Sakutaro. Một nhà văn với vết thương lòng và một người hâm mộ thấu hiểu tác phẩm của anh nhất, cả hai đều gánh trên vai một bóng đen u ám. Rời khỏi tổ ấm do người khác dựng nên, anh bắt đầu học cách tự kéo kén, bao lấy sự tổn thương của mình, cũng bao bọc cả tổn thương của cậu. Cuộc sống là phải đối mặt với nhiều rắc rối, phải chấp nhận nó. Anh bắt đầu tình cảm thứ hai của đời mình, không phải từ sự yêu thích đơn thuần, mà từ sự cần thiết nhau. Tsugumi sợ cô đơn và anh cần ai đó san sẻ, trái tim Sakutaro thì hổng lỗ chỗ và căn bệnh đãng trí đang ăn mòn trái tim cậu. “Tôi sẽ không yêu ai nữa” Căn bệnh khiến cậu sợ hãi. Sakutaro và Tsugumi luôn nói họ là bạn bè nhưng hai người chỉ đang lừa dối bản thân mình, đau khổ biết chừng nào. “Mất đi rồi mới nhận ra mình đã có những gì thì đau khổ nhỉ…”(Tr.224) Ông nội Areno đã nói như thế, quả thực rất đáng sợ. Đãng trí chưa hẳn là mất trí nhớ, chỉ là quên đi tạm thời. Sakutaro sợ rằng anh sẽ quên đi người mình yêu nhất. Anh yêu Tsugumi. “Đối với Sakutaro cậu là người vô cùng quan trọng, là nam hay nữ đều không ảnh hưởng gì. Liệu cậu có thể trở về bên nó không?”(Tr. 226) “Sakutaro thật sự đã thay đổi từ khi gặp cậu. Ông có thể cảm nhận được bước chân lật bật như cỏ dại đong đưa theo dõi kia nay đã được cắm rễ vững vàng và phục hồi sức sống” (Tr224) Tsugumi và Sakutaro đã từng để bản thân. mất kiềm chế, hành động của hai nhân vật đã mất kiểm soát không còn chỉ dừng lại ở nắm tay nữa: lên giường, khi mà hai người vẫn chưa gọi là “người yêu” đúng nghĩa của nhau. Lên giường với ai hay không thì liên quan gì? Quan trọng nhất không phải là vấn đề hai người đã làm gì trên giường, họ không dùng thân xác đã thoải mãn đôi bên. Bạn đang khó hiểu phải không, là vì họ đang dùng hành động ấy để an ủi lẫn nhau, Tsugumi tự nguyện nếu có thể khiến Sakutaro cảm thấy thoải mái hơn, anh muốn gỡ bỏ tảng đá trong lòng cậu. Nhưng điều đó vẫn không khiến hai nhân vật khá hơn, họ đang càng lúc càng đau đớn hơn. Bản thân anh lúc này chính là gánh nặng của cậu (Tr.226) Xúc động, thổn thức nỗi lòng khi nghe tiếng gọị của trái tim. Âm thanh gợi nhắc về hạnh phúc, về gia đình trọn vẹn. Nỗi đau buồn mà Tsugumi phải chịu đựng hay chính là nỗi đau và sợ hãi bản thân sẽ sai mà Sakutaro phải gánh chịu từ căn bệnh đãng trí của cậu. Saku luôn sợ một ngày nào đó thật kinh khủng và đáng sợ cậu sẽ quên đi người mà mình yêu nhất, sẽ quên đi bản thân mình là ai? Sống còn nghĩa lý chi nữa? Số phận hay điều bất hạnh có thể ngăn trở họ bên cạnh nhau nhưng không thể tiêu diệt được tình yêu chân thành trong trái tim hai người. Đó là ý chí đấu tranh và khát vọng hạnh phúc mãnh liệt nhưng vì căn bệnh đã ngăn trở. Con người vẫn luôn sợ cô đơn mà. Tình yêu giữa Tsugumi và Sakutaro lớn lên rất nhanh, thứ tình yêu chân thành vẹn nguyên và mộc mạc nhất. Chẳng có điều gì trên đời có thể giết chết được tình yêu ấy, tình yêu như mầm cây lớn lên rất nhanh để tiếp lấy ánh nắng trên trời xanh rọi xuống sưởi ấm hai trái tim. Đau buồn và khoảng trống trong tim đã nhanh được lấp đầy, tình yêu vượt quá tất cả dần mạnh mẽ hơn. Những kí ức thường nhật vụn nhỏ bình dị nhưng ấm áp đong đầy trong tim. Đối với họ khi tình yêu đã đong đầy, hai người một lòng chân thành với đối phương chẳng yêu cầu phải hoàn hảo, cũng không quan tâm đến ưu hay nhược điểm của nhau. Đôi bên cùng vun đắp hạnh phúc, vỗ về an ủi lẫn nhau. Sự ấm áp lan tỏa gắn chặt hai trái tim không rời. Họ lại về bên nhau. Chi tiết ngôi nhà trọ trong truyện chắc chắn không thể không nhắc đến được. Kiểu ngôi nhà lí tưởng, đẹp lắm, Nagira-sensei miêu tả cảm thấy cứ yên bình thế nào ấy, có vườn rau này, dây thường xuân leo trên tường, có cửa kính màu, … Lãng mạn êm dịu lắm. Dưới ngòi bút của sensei, bằng ngôn từ thi vị lơ lửng, hành văn trầm ngâm dịu dàng, tính cách nhân vật đôn hậu và nồng ấm, Nagira Yuu đã khuấy rất nhiều êm ái vào câu chuyện này, những dòng văn gợn lên thành dòng cảm xúc êm đềm bật lên được mỗi quan hệ giữa tất cả nhân vật, một câu chuyện khởi đầu từ chua xót và bất lực. Phong cảnh hòa lẫn trong không khí gia đình hằng ngày chứa đầy những dòng kí ức nhỏ để yêu thương. Ngay ban đầu khi bắt đầu đọc tôi đã cảm thấy nghi ngờ rồi, cảm xúc bị chi phối ngay từ đầu. Đã có một vài lần tôi đã phải dừng lại bởi vì xúc động dồn dập quá nhiều. Tôi tin chắc khi đọc tác phẩm này bạn cũng sẽ y như tôi thôi, sẽ được trải nghiệm qua thứ cảm xúc không thể nói lên lời. Phức tạp cực kì. Cách dẫn dắt tình tiết câu chuyện của Nagira khiến trái tim người đọc rất đau. Khoảng thời gian diễn biến câu chuyện rất thực tế, như tôi nói nó không chỉ đơn thuần là câu chuyện nữa mà bản thân những nhân vật như đang sống. Thời gian trôi tự nhiên theo chính quy luật của nó, thời gian sẽ nói lên quá trình sống của mỗi con người – mỗi người đều có một câu chuyện riêng. Và đó là một cái gì đó rất khó nói khiến tôi càng thêm yêu câu chuyện giữa Tsugumi và Sakutaro nhiều hơn. Thậm chí khi mà những dòng chữ miêu tả về chuyện của mỗi nhân vật chỉ là một vài trang, sensei chỉ chú trọng đặc tả cảm xúc và nội tâm họ. Các nhân vật vẫn tự nhiên hòa vào dòng thời gian của câu chuyện để sắp xếp ra cảm xúc của họ. Tôi đọc rất nhanh nhưng rồi lại bắt đầu tua chầm chậm những câu chuyện ngắn ở phần cuối. Ừm, đoạn cuối đã khiến tôi khóc đấy, happy ending, đọc cảm thấy vừa mãn nguyện vừa day dứt ấy. Cảm xúc thực sự rất khó diễn tả, rất là lộn xộn :>. Rất khó nói. Sức sống mãnh liệt của tình yêu vượt lên trên sự sống và cái chết. “Quên lãng, theo một nghĩa nào đó, cũng chính là được cứu rỗi” (Tr.268) Cứ thế đến suốt cuộc đời, Tsugumi vẫn luôn bên cạnh bao dung và chân thành yêu thương Sakutaro. Cậu chẳng còn sợ hãi căn bệnh của mình nữa, mặc kệ cho nó dần trở nên nặng hơn hay không. Sakutaro cảm thấy có Tsugumi bên cạnh là hạnh phúc rồi, cậu không cần cố gắng nhớ vì đã có anh nhớ thay cậu, kí ức vẫn luôn sống đó thôi. Với cậu và anh ngoài những kỉ niệm của ngày hôm nay thì chẳng gì quan trọng hơn nữa, không cần phải trông ngóng đến ngày mai nữa. Tình yêu giữa Saku và Tsugumi là bất diệt, kí ức luôn tươi đẹp dịu êm, nó vẫn luôn sống và trẻ mãi… Cho đến cuối cùng khi Tsugumi trở về với mây trời, Sakutaro vẫn yên lòng sống tiếp để tận hưởng những kí ức mà Tsugumi đã để lại cho cậu, vẫn chờ, vẫn luôn hoài niệm, thong dong trở đến ngày họ lại cũng nhau vĩnh hằng tan vào ráng chiều mênh mang. Một cái kết khá lạ nhỉ? Với thể loại tiểu thuyết lãng mạn, bạn có thể lờ mờ đoán trước thử kết thúc chỉ đơn giản bằng cách nhìn vào bìa, nhân vật chính nắm chặt tay nhau – cái nắm ấy còn chặt hơn khi sợi dây thường xuân quấn chặt tay họ lại. Nhưng khi đọc vẫn có cảm giác lo lắng bởi vì bạn không biết chắc chắn kết thúc sẽ diễn biến ra sao? Hương hoa trà thơm ngát, vị đào ngọt ngào đong đầy trong ký ức. Sau một giấc ngủ dài, sớm mai thức dậy, thế giới nho nhỏ ấy liệu có còn nguyên vẹn? Nếu tất cả mọi thứ đều cứ mãi diễn ra tốt đẹp? Nếu tất cả mọi thứ sẽ vỡ tan ra thật nhiều mảnh? Kể từ khi tôi đọc sách của Nagira-sensei, tôi biết tôi có thể tin tưởng cô ấy sẽ không tùy tiện cho ra một cái kết. Với Nagira cô luôn để cho thời gian trả lời tất cả. Ví như diễn biến câu chuyện, tôi tự hỏi kết thúc sẽ thế nào. Như tôi đã nói, cái kết này không phải là cái kết thường thấy cho thể loại BL, cho dù không phải đi chăng nữa chí ít tôi chưa từng đọc được cái kết như câu chuyện này: Họ cùng nhau hạnh phúc đến già. Nhưng nó rất hoàn hảo và vô cùng phù hợp với diễn biến tình tiết và tôi thích nó kinh khủng. Làm gì có ai không già đi chứ! Tôi không chắc chắn phải biểu đạt từ ngữ như thế nào để diễn tả chính xác về điều đó, nhưng tôi sẽ cố gắng cho bạn biết câu chuyện ấy đã để lại những gì trong tâm trí tôi. Ngay cả khi bạn đứng trong bếp nấu ăn, những hình ảnh đậm hương vị gia đình trong Ngủ ngon, hẹn mai nhé cũng khiến bạn nhớ đến những chi tiết từ câu chuyện và bạn sẽ bật khóc một lần nữa… Bạn còn đắn đo điều gì nữa, đừng bỏ lỡ “Ngủ ngon, hẹn mai nhé” chứ. Bạn hãy đọc nó đi! P/s: Yang luôn cảm thấy khuynh hướng tính dục của Tsu-Saku cũng khá lành mạnh nên hai người họ mới sống thọ, phải không? Cái này là lảm nhảm thôi. Cám ơn bạn đã dành thời gian đọc mấy dòng chữ này. Thật cám ơn! Cầu hồn ~~~~~ Mời các bạn đón đọc Ngủ Ngon, Hẹn Mai Nhé của tác giả Nagira Yuu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

eBook Tiểu Đóa, Vì đó là em - Nhược Thiện Khê full prc, pdf, epub [Ngôn Tình]
Tên ebook: Tiểu Đóa, vì đó là em (full prc, pdf, epub) Tác giả: Nhược Thiện Khê Thể loại: Hiện đại, Ngôn tình, Tình cảm, Văn học phương Đông   Người dịch: Phương Thúy   Số Trang: 518   Khổ: 15.5x20.5 cm   Giá bìa: 123,000 đ   Ngày xuất bản: 01/1/2014   Nhà xuất bản: NXB Văn Học   Nhà phát hành: Cổ Nguyệt Books   Nguồn sách: tititidi   Chụp pic: kararoxbee   Type: yurri1996, havang25, sagelc91, lyly2010   Beta: onceuponatime   Tạo prc: Dâu Lê   Nguồn: luv-ebook.com   Ebook: http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Tiểu Đóa, Vì đó là em Giới thiệu: Tiểu thuyết là câu chuyện tình hấp dẫn của cô nàng Tiểu Đóa luôn tìm mọi cách để được nổi tiếng và chàng diễn viên đẹp trai nhưng cô độc, luôn ước ao một gia đình đầm ấm. Nếu là con gái, bạn có thừa nhận rằng, ít nhất một lần đã từng hỏi bạn trai hay chồng của mình: “Vì sao anh yêu em?”. Bạn chờ đợi gì ở câu trả lời của người ấy? Bạn muốn được nghe họ ngợi ca nhan sắc, đức hạnh hay sự tài giỏi của bạn? Nhưng có lẽ họ sẽ nói: “Anh không biết”. Bởi mỗi phụ nữ sinh ra, sẽ trở thành nữ hoàng của ít nhất một người đàn ông, bất kể họ có bề ngoài xấu hay đẹp. Câu chuyện về tình yêu của cô gái Diêm Tiểu Đóa sẽ chứng minh điều đó. Tiểu Đóa xuất thân là một ngôi sao nhí nổi tiếng khắp Trung Quốc với gương mặt xinh như búp bê và giọng hát tuyệt vời. Nhưng càng lớn lên, gương mặt cô càng biến dạng và đến 18 tuổi, mọi cánh cửa của làng giải trí dường như đã đóng chặt với cô gái đã quen sống trong nhung lụa. Nhưng Tiểu Đóa vẫn kiên quyết một lòng theo đuổi sự nghiệp giải trí. Cô chấp nhận đóng những vai phụ, những vai diễn chỉ thoáng qua, đóng vai người chết… chỉ để nhận được vài đồng bạc lẻ không thể đủ trang trải cuộc sống. Các dạo diễn thành thật khuyên cô hãy từ bỏ đam mê điện ảnh vì gương mặt to "như cái bánh bao” của Tiểu Đóa không thể nào nổi tiếng và được đảm nhận vai diễn chính được. Nhưng Tiểu Đóa vẫn không từ bỏ. Rồi bất ngờ một ngày, Tiểu Đóa gặp lại Cố Nặc Nhất – người bạn thuở thiếu thời khi cả hai cùng là ngôi sao nhí nổi tiếng. Nhưng Nặc Nhất giờ đây đã là một diễn viên nổi tiếng, là chàng trai trong mộng của hàng triệu cô gái. Ôm mối tình đơn phương với Nặc Nhất, Tiểu Đóa có nhận được tình yêu từ phía người chàng trai lạnh lùng và cô độc này? Chuyện tình cảm của họ sẽ đi về đâu? Một anh chàng đẹp trai tài giỏi, một cô gái không còn xinh đẹp; một người đàn ông chỉ ao ước một cuộc sống gia đình đầm ấm, một cô gái luôn có khát khao và dám làm mọi chuyện để được nổi tiếng, họ sẽ làm thế nào để đến được với nhau? “Ngôi sao thần đồng hết thời” dường như đã trở thành số mệnh không thể thay đổi của Diêm Tiểu Đóa. Danh xưng ấy tựa cái đuôi không cách nào rứt ra nổi. Tình yêu đến với cô cùng với nỗi tự ti và ngượng ngùng, muốn lại gần nắm lấy tình yêu mà chẳng khác nào bước chân trên lớp băng mỏng. Đúng vào lúc toàn bộ cuộc sống là những chuỗi tuyệt vọng và đau buồn, cô gặp được người đàn ông tuyệt vời đầy bí ẩn. Từ đó về sau, liệu có còn những tháng ngày êm đềm bằng phẳng hay lại nổi lên bao sấm chớp bão giông? Thế nhưng khi đứng ở nơi những vì sao lấp lánh, Diêm Tiểu Đóa mới biết rằng những hồi ức ấy đã khắc sâu vào tận đáy tim, không quên được mà cũng không tránh được. Tình yêu lớn dần lên từ những thù hận và cứu vớt lẫn nhau, rốt cuộc cần mảnh đất màu mỡ cỡ nào mới có thể bình yên đơm hoa kết trái? Trái tim thanh thản chính là bờ bến quay về, phải chăng chỉ cần dũng cảm và tin tưởng, cô liền có thể yên tâm đứng yên chờ đợi? Chỉ có điều, nơi cô đứng lại là một nơi mang tên Showbiz. “Nhìn có vẻ như sự tự ti, chẳng qua chỉ là cất giấu đôi cánh lông vũ mềm mại sẵn sàng tung bay. Đợi chờ ấm áp và ánh sáng trong màn đêm thăm thẳm. Thế mới biết tự ti cũng là một loại vũ khí.” Nhà văn Vân Nhiễm   “Tháng năm như nước chảy trôi, xóa đi biết bao mối tình, cả đậm sâu lẫn nhạt nhòa… Xin cho thời gian khẽ khàng dừng lại, đọng chút hơi ấm cho cõi lòng bớt hoang vu.” Nhà văn Lạc Mộc Tiểu Tiểu Tác giả Nhược Thiên Khê: Cung Thiên Bình, chuyên gia mơ mộng, thần kinh thô nên rất vô tâm, ghét tính toán chi li đo lọ nước mắm đếm củ dưa hành, yêu mến thảo nguyên, hiện đang sống tại thành phố Bao Đầu, Nội Mông Cổ. Trong những giờ phút mù mịt nhất cuộc đời, cô kết tóc xe duyên với văn chương, từ đó không gì cắt nổi   Mời các bạn đón đọc Tiểu Đóa, Vì đó là em của tác giả Nhược Thiện Khê.
Tuyết Lạc Trần Duyên - Nhung Vũ Nhi Q
Tên ebook: Tuyết Lạc Trần Duyên (full prc, pdf, epub) Tác giả: Nhung Vũ Nhi Q Thể loại: Lãng mạn, Ngôn tình, Văn học phương Đông   Người dịch: Liên Trần   Số trang: 568   Kích thước: 14.5 x 20.5 cm   Ngày xuất bản: 19/06/2014   Giá bìa: 124.000 ₫   Công ty phát hành: Cẩm Phong Books   Nhà xuất bản: NXB Văn Học   Chụp pic: chubbycheeks   Type: luckyseven, Zin nhí nhố, ichi1103, angel0104   Beta: hoahanhanh   Tạo prc: Dâu Lê   Nguồn: luv-ebook.com   Ebook: http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Tuyết Lạc Trần Duyên   Giới thiệu:   Ngày tuyết rơi, đất trời ngợp một màu trắng, thiên thần đã đến bên tôi. Vì sao đôi mắt em đượm buồn, em vội bước lên xe hoa sánh vai cùng tôi, phải chăng thiên sứ đã thực sự thuộc về tôi, mối tình sâu nặng kia em đã bỏ lại sau những tháng năm tuổi trẻ? Phải chăng bên tôi tuyết đã ngừng rơi?   Ly rượu đầu gợi nhớ, ly rượu cuối khiến người ta say   Mối tình đầu là mối tình mãnh liệt, mối tình sau mới là bất diệt.   Trong tình yêu, nào quan trọng ai đến trước đến sau? Chẳng phải người cuối cùng ở lại mới được yêu nhiều nhất sao.   Mời các bạn đón đọc Tuyết Lạc Trần Duyên của tác giả Nhung Vũ Nhi Q.
10 Năm không xa - Cửu Lộ Phi Hương
Tên ebook: Mười năm không xa (full prc, pdf, epub) Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương Thể loại: Lãng mạn, Ngôn tình, Tuyển tập, Văn học phương Đông Người dịch: Lan Phương   Kích thước: 14.5 x 20.5 cm   Ngày xuất bản: 01/09/2014   Giá bìa: 99,000 VND   Nhà xuất bản: Lao Động   Đơn vị phát hành: PavicoBooks   Chụp pic: chubbycheeks   Type: Heidi, ha vong, Leptolida   Beta: Tang Tử   Tạo prc: Dâu Lê   Nguồn: luv-ebook.com   Ebook: Đào Tiểu Vũ's eBooks - http://www.dtv-ebook.com Bìa sách 10 Năm không xa Giới thiệu: Nếu ví tình yêu như một bản nhạc, thì tuyển tập truyện ngắn “Mười Năm Không Xa” chính là những khúc nhạc tình yêu giàu thanh điệu: Khi nhẹ nhàng sâu lắng, lúc lại da diết ám ảnh, vừa ngọt ngào hạnh phúc, lại vừa khắc khoải buổi chia ly. Hạnh phúc không dễ kiếm tìm, trên nẻo đường đời, có những người đi ngang qua rồi chìm vào kí ức, nhưng có những người lại in mãi hình bóng họ trong con tim yêu say đắm của ta. 1. Tựa như chỉ một lần nghe chàng trai trẻ Cốc Ngôn diễn thuyết thì hình ảnh anh đã nhẹ nhàng bước vào trái tim cô gái nhỏ Khúc Tích kia. Yêu ai đó một lần, xa ai đó một ngày, gần ai đó một phút và quên ai đó một giây là niềm hạnh phúc của riêng ta. 2. Tựa như sự hy sinh và tình yêu thủy chung tha thiết từ buổi đầu gặp gỡ của nàng Tang Ca trong truyện ngắn “Tang Ca”: Nhặt cách hoa đào xếp thành trái tim thổn thức Gửi tặng cho chàng nguyện trao trọn hết nhớ thương 3. Hãy yêu, để được cảm nhận tình yêu một cách trọn vẹn như Trình Y Nhiên trong truyện “Trần tiên sinh và Trình phu nhân” Một số trích đoạn trong tuyển tập: 1. “Lần đầu chúng ta gặp nhau, tựa như hình ảnh trong một bài thơ. Giang Nam liễu rủ đôi bờ, nhà nhà ngói xanh, tầng tầng mưa phùn mờ mịt. Lúc đó thiếp chỉ là một ca cơ không chút danh tiếng, còn chàng là một hầu gia phong lưu nhàn tản..... Gặp nhau trong mưa, quấn quýt cả đời …” 2. “Trần Hữu Lâm lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh vợ, sau đó ngả đầu Trình Y Nhiên lên bờ vai mình, để cho cô dựa vào vai anh, ngủ cho ngon… Cuối cùng, bộ ảnh tìm kiếm hồi ức kiếp trước chỉ có duy nhất tấm ảnh Trình tiểu thư tựa đầu vào vai Trình tiên sinh ngủ ngon lành, nhưng mà rất nhiều năm sau đó, Trình tiên sinh vẫn nhớ như in ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua tán cây ngày đó rất ấm áp, phía sau lưng trời rất xanh và mây rất trắng, bờ vai anh trầm xuống khiến đáy lòng anh bình an, ngập tràn hạnh phúc. Trần tiên sinh cảm thấy, tìm kiếm hạnh phúc “kiếp trước” quá xa xôi, bất kể anh có tốn công phí sức bao nhiêu cũng không thể nào kéo lại, nhưng hạnh phúc “tương lai” thì với tay là có thể chạm được, bởi vì anh biết, chỉ cần nắm chắc hiện tại, những tháng ngày sau này sẽ luôn có hạnh phúc kề bên." 3. “Vân Thịnh ngẩn ngơ đứng nhìn, mắt ngơ ngẩn nhìn vào mắt Khuynh Thế, không thể nào thoát khỏi đôi mắt ấy được. Chàng nghe thấy tiếng nói yếu ớt của nàng: “Khuynh Thế Công chúa, từ đây xin bái biệt… cùng chàng." Lời nói đó như gông cùm xiềng xích cả cuộc đời Vân Thịnh. Cả đời..." … Mười năm không xa, mười câu chuyện với những bối cảnh khác nhau: Từ cổ đại tới hiện đại, từ hồng trần tới cõi tĩnh mịch của âm giới. Tuyển tập “Mười năm không xa”, chính là bản nhạc chứa chan muôn vàn cảm xúc dành tặng những người đã, đang và sẽ yêu. Tác phẩm của tác giả Cửu Lộ Phi Hương do PavicoBooks đã xuất bản: Bổn Vương Ở Đây (tải eBook), được xếp trong mười truyện ngôn tình thể loại huyền huyễn hay nhất được bình chọn trên trang mạng Tấn Giang (Trung Quốc) vào năm 2013. Mời các bạn đón đọc 10 Năm không xa của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Ti Mệnh - Cửu Lộ Phi Hương
Tên ebook: Ti Mệnh (full prc, pdf, epub) Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương   Thể loại: Huyền huyễn, Tiên hiệp, Hài hước, HE, Ngôn tình, Văn học Phương Đông   Edit + Làm Ebook: Py   Nguồn: pyluoi.wordpress.com   Ebook: http://www.dtv-ebook.com Bìa Ti Mệnh - Cửu Lộ Phi Hương Văn án: Nhĩ Sanh là một cô bé mồ côi. Nàng nói, cả gia đình đều chôn dưới lòng đất, chính vì vậy nàng mới sống tùy tiện như thế. Không ai để ý, không người vướng bận mới thực là tự do. Nhưng, đó chỉ là những lời nàng tự an ủi bản thân. Rồi đến ngày nọ, có một nam tử đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của nàng. Dắt tay nàng, cõng nàng đi, vì nàng đúc kiếm, dạy nàng viết chữ; vì nàng mà vui, thay nàng mà sầu. Từ sau khi gặp người đó, nàng không còn tiếp tục sống vô pháp vô thiên như trước. Một hồi sóng gió qua đi, nàng cho là bản thân cuối cùng cũng có thể cùng Trường Uyên ở bên nhau mãi mãi... Hắn đột nhiên biến mất. Tìm kiếm Trường Uyên dần trở thành mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời Nhĩ Sanh. Chỉ là... Vật đổi sao dời, phù hoa lạc định... “Nàng” từ trong giấc ngủ say bất chợt bừng tỉnh. Mới biết, trên thế gian này chưa từng có Nhĩ Sanh, mà Trường Uyên cũng vậy. Phải chăng tất cả chỉ là một hồi thiên thu đại mộng của Ti Mệnh Tinh quân...   Mời các bạn đón đọc Ti Mệnh của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.