Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Dịu Dàng Dành Riêng Em

Cuộc đời của mỗi người, chẳng thể nào biết được mình sẽ gặp bao nhiêu ngã rẽ, cũng chẳng thể nào biết được, ở một ngã rẽ nào đó có thể gặp được người mà mình vẫn luôn nhớ mãi không quên.   Những năm tháng sau khi gặp anh, Hạ Dĩ Hàm yên ổn làm một cô con gái ngoan ngoãn, bỏ qua diện mạo xuất sắc của mình, đi vào con đường học thuật theo mong muốn của mẹ cô. Cho dù anh đã từng thân thiết, đã từng là một phần trong cuộc sống của cô, nhưng lúc ấy cô còn quá nhỏ, Hạ Dĩ Hàm chỉ có thể chôn chặt và mang theo phần tình cảm đó cho đến lúc trưởng thành.   Bởi vì bây giờ Hoắc Thiếu Hàng đã không còn là một diễn viên mới vào nghề đến học hỏi ba cô nữa, mà đã là một diễn viên ngôi sao với hàng loạt giải thưởng lớn và có lẽ… anh đã quên cô rồi.   Thế nhưng, duyên phận là một chuyện rất kỳ diệu, Hạ Dĩ Hàm không đi theo con đường nghệ thuật thứ 7 của ba cô, nhưng cũng chẳng thể hoàn toàn vứt bỏ. Bởi vì cô còn có một người chị sinh đôi giống mình như đúc, và bà chị này lại cực kỳ thích nổi tiếng. Thế cho nên, trong lúc tức giận vì bị cướp mất vai diễn, bà chị hay làm loạn này đã quyết định đi sửa sắc đẹp, mặc dù hai chị em cô đã đẹp lắm rồi.   May sao, chưa kịp làm gì thì phải ngưng lại, bởi vì chị cô bị dị ứng thuốc. Trong lúc quẫn bách, chị cô đã gọi cô đến, dùng gương mặt sưng vù của mình thuyết phục Hạ Dĩ Hàm làm việc thay cô ấy. Làm việc thay ở đây chính là, thay cô ấy đảm nhiệm vai trò của một diễn viên hạng ba, với nghệ danh Nghê Hạ.   Không thể nói rõ tại sao Hạ Dĩ Hàm lại đồng ý giúp cô chị Hạ Dĩ San của mình, có lẽ là bởi vì không chịu nổi chiêu bài làm nũng ăn vạ của chị ấy, hoặc có lẽ là giấc mơ chôn giấu từ nhỏ khiến cô động lòng, cũng có thể là vì, nơi đó có Hoắc Thiếu Hàng.   Có điều, Hạ Dĩ Hàm chẳng thể nào ngờ được, vừa trở về đã phải đối diện với mớ bòng bong mà bà chị chuyên gây rối của cô gây ra. Thật ra cũng rất dễ hiểu, sau khi ba mẹ cô ly hôn, cô theo mẹ qua Mỹ học cho tới tận bây giờ, còn chị cô ở lại học làm diễn viên.   Nhưng ngoại trừ khuôn mặt giống như đúc ra, thì tính cách của hai người hoàn toàn trái ngược. Nếu như Hạ Dĩ San đẹp theo kiểu hoạt bát và lanh lợi, thì Hạ Dĩ Hàm lại là vẻ đẹp của thanh cao đầy khí chất. Thế nên, Nghê Hạ mà mọi người nhìn thấy gần đây, thật sự là thay đổi quá nhiều.   Vừa nhận lời thế thân cho chị, Hạ Dĩ Hàm đã phải vào ngay một đoàn phim, mà ở đây vừa khéo gặp được Hoắc Thiếu Hàng. Chị cô là diễn viên hạng ba, diễn xuất chả ra sao chỉ được có cái mặt ăn ảnh, được nhận vai nữ hai phim này quả đúng là kỳ tích. Một bộ phim chất lượng như vậy, nam chính là Hoắc Thiếu Hàng thì cũng chẳng có gì là lạ. Tiếc là, anh không nhận ra cô. Cũng đúng, lâu quá rồi còn gì.   Hạ Dĩ Hàm chỉ có thể cười khổ trong lòng, dốc sức làm tròn vai. Chỉ có điều không ai ngờ tới là, cô quá xuất sắc. Làm gì còn một Nghê Hạ không chút tiếng tăm, cũng chẳng tài năng trong lời đồn, trên phim trường chỉ còn một Nghê Hạ điềm đạm, lặng lẽ, hết mình vì công việc. Nhưng cũng chính vì sự “chỉ cần yên lặng cũng khiến người khác phải chú ý” này, Hoặc Thiếu Hàng mới cảm thấy hứng thú với cô.   Trước đây, Hoắc Thiếu Hàng hợp tác với rất nhiều diễn viên, cũng có nhiều tin đồn tình cảm, nhưng thực sự động lòng với ai đó thì chưa. Anh đẹp trai, trầm ổn, ôn hòa với tất cả, cho nên rất nhiều người có tình ý với anh mà không dám chủ động, bởi vì họ sợ ngay cả tư cách làm bạn diễn của anh cũng khó mà bảo toàn. Ấy thế mà, một Hoắc Thiếu Hàng vẫn luôn lạnh lùng giữ vững tôn nghiêm lại có thể vì những vô tình hữu ý mà đến gần cô gái nhỏ bé Nghê Hạ này.     Mà càng đến gần cô, anh lại càng phát hiện, cô gái này thật sự rất cuốn hút. Không chỉ là một tài năng diễn xuất, cô còn có một trình độ mà khó có diễn viên nào có được, học thức cao, giỏi ngoại ngữ, và chỉ số IQ không tầm thường. Nhưng còn có một điều mà Hoắc Thiếu Hàng cảm thấy cô khác biệt, đó chính là cảm giác nhẹ nhàng quen thuộc nào đó rất khó diễn tả.   Một người thầm mến đã lâu, một người rung động trong lòng, chỉ cần một đốm lửa thì sẽ lập tức nổ thành pháo hoa.   Hoắc Thiếu Hàng không ngần ngại thể hiện sự thưởng thức đối với cô, Hạ Dĩ Hàm lúc đầu vẫn còn có chút không tin vào sự may mắn này, nhưng sau khi anh thể hiện rõ ràng tâm ý của mình, cô chẳng có lý do nào để khước từ cả. Bởi vì, cũng giống như cô, anh chưa từng quên cô gái nhỏ thích quấn lấy mình ngày xưa, Hạ Dĩ Hàm.   Tình yêu nảy nở cùng với thử thách của thời gian, Hoắc Thiếu Hàng thật sự đã làm được chuyện mà mình luôn tâm niệm.   “Mười mấy năm trước, em là cô bé bên cạnh anh, anh cưng chiều em, bảo vệ em, bởi vì em là cô em gái mà anh yêu quý. Bây giờ, anh vẫn muốn cưng chiều em, muốn bảo vệ em, là vì, em là người con gái mà anh thích.”   …   Câu chuyện viết về thế giới showbiz, đương nhiên sẽ không thiếu những kịch tính do nam phụ nữ phụ mang lại, tuy nhiên tất cả những điều này không hề ảnh hưởng đến sự ngọt ngào tình cảm của những cặp đôi yêu thương chân thành.    Có thủ đoạn, cũng có bạo lực mạng, có những sự thật chẳng bao giờ thắng nổi lời đồn đại, nhưng họ sống trong thế giới đầy ánh hào quang đó, chỉ có thể cố gắng giữ lại cho mình một chút tình cảm cốt lõi.   Có chút hồi hộp đầy rung động khi vừa mới nhận ra nhau của Hoắc Thiếu Hàng và Hạ Dĩ Hàm, có chút bất ngờ đầy đáng yêu của cặp đôi tin đồn lâu năm Quý Thư Bạch và Giang Thần, lại có chút bất đắc dĩ với cặp đôi lệch sóng Hạ Dĩ San và Nam Dịch, nhưng kết quả cuối cùng mỗi người đều hạnh phúc trên con đường mà họ đã lựa chọn.   Hạ Dĩ Hàm dành cả thanh xuân để thầm mến một người, cứ như vậy lặng lẽ yêu anh.   Hoắc Thiếu Hàng không hề hay biết mình đã chờ đợi một người từ lúc nhỏ cho đến trưởng thành, để có thể dành hết tất cả dịu dàng trong cuộc đời này, cho cô.   “Nơi nào có em, nơi đó có hạnh phúc của anh" ____   " ": Trích từ truyện   Review by #Lâm Thái Y - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Từ California Mĩ đến Hàn Quốc, máy bay hạ cánh. Hạ Dĩ Hàm đeo kính râm lên, lao ra khỏi sân bay. Cô không mang bất cứ kiện hành lý nào, mà lần này đến Hàn Quốc chỉ vì một cuộc điện thoại của chị gái. Hạ Dĩ Hàm lên xe taxi, dùng chút tiếng Hàn ngắc ngứ báo địa chỉ một bệnh viện, sau đó dựa lưng vào ghế, thoáng nhíu mày. Đêm qua đột nhiên cô nhận được điện thoại của Hạ Dĩ San, cô ấy nói cuộc phẫu thuật thẩm mĩ của cô ấy gặp chút vấn đề, bây giờ gương mặt thảm hại đến nỗi không dám nhìn nữa, cô ấy muốn trước khi cách ly với người đời được gặp em gái một lần. Tuy nhiên, có một điều kiện là, chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật, kể cả bố mẹ cũng không được biết. Hạ Dĩ Hàm bất giác nhìn vào kính chiếu hậu, thấy gương mặt mình đang đeo chiếc kính râm to bự. Mắt kính gần như che khuất hết cả gương mặt cô, nhưng để lộ ra đường cong vừa vặn ở cằm, trắng nõn nà, hiếm có thế này cơ mà. Cần thiết phải phẫu thuật thẩm mĩ sao? Hạ Dĩ Hàm sờ mặt mình, gương mặt này đâu có khó coi... Thôi, Hạ Dĩ San thích làm, giờ lại thành ra hủy dung, xem chị ta còn kiêu hãnh kiểu gì. Hạ Dĩ San là chị gái song sinh của cô, ngoài ánh mắt ra thì vẻ ngoài của hai người gần như là giống nhau như đúc. Mặt khác, Hạ Dĩ San còn có một thân phận khác, đó là một nghệ sĩ hạng ba mới gia nhập giới giải trí không lâu, Nghê Hạ. Bốn mươi phút sau, Hạ Dĩ Hàm xuống xe tại cửa một bệnh viện. Cô lấy di động ra gọi vào số của Hạ Dĩ San, giọng điệu không mấy vui vẻ, "Ở đâu?" Hạ Dĩ San thều thào ở đầu bên kia điện thoại, "Chị bảo quản lý chờ em ở cửa rồi đấy, mặc áo khoác đen, với cả..." "Được rồi, em thấy rồi.", không chờ Hạ Dĩ San nói xong, Hạ Dĩ Hàm đã thấy một người phụ nữ đứng cách đó không xa đang đi về phía mình. Cảnh Tố dừng lại ở khoảng cách năm bước chân với Hạ Dĩ Hàm, chị ngơ ngác nhìn cô một lúc, cho đến khi Hạ Dĩ Hàm mất kiên nhẫn tháo kính ra, Cảnh Tố mới định hồn lại được. Chị vội vàng bảo Hạ Dĩ Hàm đeo kính lên, "Đeo vào, đeo vào! Nếu mà bị người ta thấy Nghê Hạ xuất hiện ở bệnh viện thẩm mĩ thì thảm lắm! Trời ơi... Đúng là giống nhau như đúc." Sau khi đeo kính vào, Hạ Dĩ Hàm thản nhiên nói: "Dựa vào mức độ nổi tiếng của chị ấy bây giờ thì tỷ lệ bị nhận ra ở nước ngoài gần như bằng không." Cảnh Tố nghẹn họng, "Ờ... Nói cũng phải. Mình...lên tầng đi." Hạ Dĩ Hàm hơi gật đầu, "Đi thôi." Hai người từ cửa bệnh viện đi về phía phòng bệnh VIP. Dọc đường đi, Cảnh Tố nói qua về nguyên nhân Hạ Dĩ San phẫu thuật. Thật ra cũng không phải là phẫu thuật gì lớn, chỉ là Hạ Dĩ San bị đối thủ một mất một còn trong giới giải trí kích thích, cướp đi vai diễn nữ hai trong một bộ phim truyền hình, thế nên Hạ Dĩ San quyết tâm sửa gương mặt quá thanh thuần của mình cho có chút vẻ yêu mị, nhân thể mở rộng con đường diễn xuất. "Haiz, tệ thật, ai biết là Nghê Hạ bị dị ứng thuốc đâu, mới phẫu thuật được một nửa... Giờ mặt sưng phù như cái gì ấy. Bác sĩ bảo ít nhất phải một năm mới phục hồi được nguyên trạng.", Cảnh Tố than ngắn thở dài. Hạ Dĩ Hàm nhìn chị ấy, "Chị là quản lý của chị ấy, sao chị không ngăn chị ấy lại?" Cảnh Tố bị giọng cảnh cáo đó của Hạ Dĩ Hàm hù dọa, thoáng ngượng ngùng trả lời: "Chuyện này, nghệ sĩ sửa mặt một chút thật ra cũng bình thường mà." Hạ Dĩ Hàm hừ lạnh một tiếng, "Kĩ thuật diễn không theo kịp lại còn đổ tại mặt quá ngây thơ." Cảnh Tố lại một lần nữa nghẹn họng. Cô em gái này của Nghê Hạ sao nói chuyện thẳng thắn, không chút kiêng nể gì thế... Rốt cuộc cũng đến phòng bệnh. Hạ Dĩ Hàm vừa vào cửa đã nhìn thấy Hạ Dĩ San đang ngồi trên giường bệnh, đầu quấn đầy băng gạc. Nhìn thấy bộ dạng này của chị gái, cơn tức giận trong lòng cô cũng thoáng đổi thành sự đau lòng. Hồi trước bố mẹ ly hôn, hai chị em cô, một người theo bố về Trung Quốc, một người cùng mẹ ở lại xứ người. Có điều, chuyện này không hề ảnh hưởng đến tình cảm cốt nhục giữa hai người. Tuy có rất nhiều lúc Hạ Dĩ Hàm cạn lời với kiểu hành động không dùng não của Hạ Dĩ San, nhưng từ nhỏ đến lớn, sự chăm sóc và giúp đỡ mà Hạ Dĩ San dành cho cô thì không phải bàn nhiều. "Dĩ Hàm...", Hạ Dĩ San mếu máo giơ tay ra như đòi một cái ôm. Hạ Dĩ Hàm cau mày bước lại gần, "Nghiêm trọng thật à?" "Thật mà, Dĩ Hàm, chị hối hận chết mất, chị bị hủy dung rồi... Hu hu, Dĩ Hàm, em phải cứu chị..." Mời các bạn đón đọc Dịu Dàng Dành Riêng Em của tác giả Lục Manh Tinh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tú Sắc Nông Gia - Quả Vô
Loan Loan ngoài ý muốn đi vào một thời đại khác, ở kiếp trước, cha không thương, mẹ không yêu. Ở kiếp này, nàng có một trượng phu chất phác, trung thực, đối mặt với căn nhà nghèo rớt mùng tơi, người trong thôn hoảng sợ tránh xa, nghĩ tới, nếu muốn có những ngày tháng tốt lành, nàng còn phải cố gắng nhiều hơn… Cổ đại tiểu viện thôn xóm, miệng mồm nhiều hơn, thị phi cũng nhiều hơn, nhưng hạnh phúc cũng nhiều. . . . *** Lời Editor: Đây là một bộ truyện điền văn làm ruộng, không có quá nhiều tình tiết gây cấn, hay nữ chính vạn năng, cô ấy xuyên qua đối mặt với việc đã có chồng, có một gia đình nghèo khó, nam chính không tuấn mỹ vô trù, cũng không bá đạo lãnh khốc, anh chỉ là một anh nông dân bình thường, trung hậu, thật thà, thương yêu bảo vệ vợ, có trách nhiệm với gia đình. Nữ chính giúp anh vượt qua mặc cảm, hòa thuận cùng xóm giềng, phấn đấu làm giàu, chăm sóc và giúp đỡ mọi người… đúng như lời tác giả nói, thị phi nhiều, hạnh phúc cũng nhiều   *** Sau một trận mưa xuân, vạn vật sinh sôi nảy nở, nước mưa đọng trên các cánh hoa tươi đẹp lại càng thêm kiều diễm. Lá cây ẩm ướt lại hóa xanh tươi. Những chú chim hân hoan bay lượn trong rừng, nhẹ nhàng tung cánh dưới ánh nắng ban mai ấm áp. Bầu trời một mảnh xanh thẫm, từng đám mây trắng xếp chồng lên nhau tạo thành một bức tranh đẹp mắt. Trên con đường lớn trong Dương gia thôn, mấy thân ảnh nho nhỏ đang vui vẻ chạy tung tăng. Đi đầu là một nam hài quần áo màu tím, đầu tóc gọn gàng buộc ở sau gáy, trên người đeo một chiếc túi làm bằng vải mịn xanh biếc, một mặt là hình con cừu thêu theo kiểu chữ thập, mặt khác là mấy đoá hoa nhỏ. Tiểu tử dương dương tự đắc khoác túi sách ở trước người, còn có ý để mặt có hình con cừu ở phía trên. Mấy bạn nhỏ vây ở xung quanh, tò mò nhìn cái gọi là túi sách mà cu cậu đang đeo trên người. “Hán Nhi, túi sách này của ca đựng cái gì bên trong vậy?” Cát Căn nhỏ tuổi hơn Dương Ngọc Hán, mở to hai mắt nhìn túi sách của cu cậu kia, tò mò hỏi. Dương Ngọc Hán đắc ý giơ túi sách lên: “Gọi là túi sách, đương nhiên phải đựng sách rồi. Mẹ ta nói, đến trường học sao có thể không có túi sách chứ?” Sau đó chủ động mở túi ra cho mấy đứa nhỏ nhìn, bên trong là một quyển Tam Tự kinh, còn có một quyển tập nhỏ do Loan Loan làm, giúp con trai dễ dàng luyện viết chữ. Sau đó còn có một cái hộp dài, từ một bên có thể nhìn thấy trên hộp có khắc hình cây trúc, ánh mắt bọn nhỏ lập tức bị chiếc hộp hấp dẫn. Trong số bọn nhỏ, Đại Bảo và Tiểu Bảo là lớn tuổi nhất. Đại Bảo chỉ vào cái hộp, hỏi: “Đây là gì vậy?” Dương Ngọc Hán cẩn thận lấy chiếc hộp ra, ngồi xổm xuống, tìm một chỗ sạch sẽ đặt hộp lên. Mấy đứa nhỏ khác cũng ngồi xổm xuống theo. Chiếc hộp là do Loan Loan nhờ Tạ Dật tìm người làm giúp, dựa theo kiểu dáng của hộp bút ở hiện đại. Dáng dài, phía trên khắc mấy hình chim thú đơn giản, mở ra, bên trong dùng vải bố để lót, thả hai cây bút vào. Trên mặt hộp không in nhiều hình hoa cỏ chim muông đẹp mắt như hộp bút ở hiện đại, cho nên chỉ có thể nhờ sư phụ điêu khắc khắc một ít hình chim con be bé. Thợ điêu khắc mà Tạ Dật mời đương nhiên là thợ tốt nhất, nên hình mấy con chim nhỏ nhìn rất sống động, vẻ như muốn bay ra ngoài. Hơn nữa, còn dùng bút lông để vẽ viền xung quanh chim nhỏ, càng tăng thêm vẻ sinh động. ... Mời các bạn đón đọc Tú Sắc Nông Gia của tác giả Quả Vô.
Tình Bất Yếm Trá - Thị Kim
Khi Yến tiên sinh bị đá lần thứ nhất, Tuyệt đối không nghĩ tới mình còn có thể bị đá lần thứ hai Giải nghĩa tên truyện: Tình bất yếm trá: có nghĩa là không tiếc lừa dối, tung hỏa mù đánh lạc hướng đối phương để có được lợi thế chiến thắng trong tình yêu. *** Ôn Tửu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, suýt chút nữa nước mắt đã trào ra. Từ xưa tới nay cô không hề yếu ớt, nhưng không nghĩ tới sẽ đau như vậy. Yến Luật cấm dục nhiều năm, giờ phút này rốt cục đã thật sự có được Ôn Tửu, hơn nữa còn là người mình nhớ nhung rất lâu rồi, niềm khoái cảm chiếm được từ thân thể tới trái tim cô như khiến người ta điên cuồng, anh căn bản không khắc chế được sức lực. Hơn nữa Ôn Tửu ở trước mặt anh vẫn luôn mạnh mẽ, giờ phút này rốt cục anh đã có cơ hội xoay người làm chủ, trong tiềm thức ôm ham muốn chinh phục cô nên động tác cũng vô cùng kịch liệt. Ôn Tửu cũng là lần đầu, tất nhiên là đau dữ dội, cắn cánh tay anh để anh dừng lại. Giờ phút này tên đã lên dây, làm gì có cách nào rút về, hơn nữa Yến Luật vừa mới nếm được tư vị này, sao có thể chịu dừng tay như vậy, nhẹ giọng dỗ dành nói: “Chút nữa là xong rồi.” Vốn là thuận miệng dỗ cô, ai ngờ suýt nữa thành lời tiên tri… Yến tiên sinh luôn luôn tự tin tới mức tự kỷ tất nhiên sẽ không cho phép chính mình thua kém người khác trong lĩnh vực quan trọng như thế, ỷ vào thể lực và lực khống chế hơn người, vài lần vọt tới chỗ hiểm yếu rồi đột nhiên dừng lại bước tiến chinh chiến thảo phạt. Đương nhiên là anh hy vọng thời gian càng dài càng tốt, Ôn Tửu lại đau đớn một giây mà như một năm, ước gì lập tức chấm dứt, vài lần thúc giục không có kết quả, thẹn quá thành giận bắt đầu giãy dụa. Cô luôn luôn là nữ vương, chỉ có cô ức hiếp người khác, nào có chuyện bị người đặt ở dưới thân tùy ý bắt nạt mãi lâu như vậy, xong việc nằm sấp trên giường, rất lâu không để ý tới Yến Luật, nếu không phải trong lòng yêu anh thì cô hận không thể ngấu nghiến anh một trận thì mới hết giận. Yến Luật cũng biết chính mình có chút không khống chế được, dùng lực quá mạnh. Lập tức dùng điệu bộ ăn nói khép nép chưa từng làm trong đời để cười làm lành nhận tội, nhỏ giọng dỗ dành Ôn Tửu cả buổi, rồi ôm cô đi nhà vệ sinh, cúi đầu xưng thần cẩn thận hầu hạ, thế này mới làm cho cô thoáng hết giận. Yến Luật dùng chăn phủ giường quấn Ôn Tửu, ôm đến sô pha, trước ôm lấy chăn, sau đó cười nói: “Anh đi đổi ga giường.” ... Mời các bạn đón đọc Tình Bất Yếm Trá của tác giả Thị Kim.
Tiểu Khanh - Nhiễu Lương Tam Nhật
Trên thế giới này có một người như vậy, Nàng ôm ấp giấc mộng, Lặng lẽ nỗ lực, Thầm mong có một ngày có thể đuổi kịp bước chân của người kia, Nàng ngốc nghếch, Dù cho tình cờ bắt gặp cảnh đẹp ven đường, cũng không biết rẽ sang. Nàng ngốc nghếch như vậy, Kiên trì, nỗ lực không ngừng nghỉ, Và rồi cuối cùng, nàng đã có được hạnh phúc của chính mình. *** Nhan Hỉ là một cậu bé đặc biệt, dĩ nhiên là ban đầu bản thân cậu không hề nhận ra điều này. Cho đến năm chín tuổi, cậu mới ý thức được rằng, mình khác với mọi người. Lần đầu tiên Nhan Hỉ gặp Minh Tuệ là vào năm cậu chín tuổi. Lúc bấy giờ cô nhóc Minh Tuệ chỉ mới ba tuổi, bé cỏn con như một hạt đậu, ngay cả trí não còn chưa phát triển hoàn thiện. Thế nhưng nhờ cô nhóc ba tuổi này mà cậu mới biết được mình khác với mọi người. Khoảnh khắc đầu tiên cậu trông thấy Minh Tuệ, toàn thân cô bé tỏa ra một màu hồng rực rỡ. Tất nhiên cậu không biết màu sắc ấy là màu hồng, bởi trước chín tuổi, thế giới trong mắt cậu từ lâu đã được mặc định không có màu sắc, vì rằng tất cả những thứ cậu nhìn thấy hơn tám năm qua chỉ gói gọn trong ba màu: đen, trắng và tro tàn. Nhan Hỉ cảm thấy Minh Tuệ trông thật hay ho, còn cái màu hồng tươi roi rói trên người cô bé nữa, sao mà cuốn hút đến thế. Thế là cả mùa hè năm đó, ánh mắt cậu luôn theo sát không rời hạt đậu hồng chuyên nghịch ngợm phá phách kia. Nếu nói rằng câu chuyện của họ đã thành hình từ những năm tháng ấu thơ hồn nhiên và non trẻ, quả thật không sai. ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Khanh của tác giả Nhiễu Lương Tam Nhật.
Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi - Chá Mễ Thố
Ta đây xuyên không, nào ngờ lại biến thành cô bé lọ lem phiên bản cổ đại. Hết bị muội muội đoạt đi vị hôn phu, lại bị phụ thân gả cho người ta xung hỉ——đùa à! Cho tới bây giờ chỉ có ta khi dễ người, khi nào đến lượt họ lên mặt! Đánh ta?! Được! Một châm cho ngươi nâng không nổi tay phải! Mắng ta?! Tốt! Một cước đá ngươi xuống hồ băng làm mồi cho cá chép! Ám sát?! Giỏi! Ta đây không cho ngươi nhìn thấy mặt trời ngày mai! Cái gì? Muốn dâng ta cho Quỷ vương âm lãnh tàn nhẫn, khắc chết tám vị phu nhân ngay đêm tân hôn sao? Không thành vấn đề! Ta đây chính là “hỗn thế ma nữ” lăn lộn trong hai giới hắc bạch, ta đây thực muốn nhìn thử xem, hai ta, ai tàn nhẫn hơn, ai ngoan độc hơn! Đến khi bước vào vương phủ, ta đây mới biết được Quỷ vương này lại hoàn toàn bất đồng với lời đồn bên ngoài. Chẳng những trúng phải kì độc, ngày ngày uống thuốc, mà đến mỗi đêm trăng tròn đều phải chịu đựng nỗi đau như xé tâm can. Bộ dáng suy nhược của nam tử kia khiến ta đây dần dần buông lòng phòng bị, tâm sinh thương tiếc. Ta thề, ai làm cho hắn như thế, ta phải ngàn lần, không, vạn lần “đền đáp” lại cho đối phương! Nhưng mà, nam nhân này, tựa hồ như, không hề giống với vẻ bề ngoài. *** Ta là một nô tài bé nhỏ không đáng kể, không bắt mắt nhất, trong hoàng cung Nam Phượng, mười một tuổi vào cung, đến bây giờ, ta đã sống ở trong hoàng cung này được một giáp, cũng chính là sáu mươi năm . Nói như vậy, các ngươi đã biết tuổi của ta rồi, ta đã bảy mươi mốt tuổi. Nô tài ở trong cung điện này, không ai lớn tuổi hơn so với ta. Người vào cung cùng với ta lúc ban đầu, cũng đã cát bụi trở về với cát bụi, đất về với đất, duy chỉ có lại ta, còn sống trên cõi đời này, hưởng thụ mặt trời mọc mặt trời lặn, sóng lên sóng xuống, vẫn cùng cái Vương triều này, tiếp tục sống cùng nhau. Mọi người trong cung nhìn thấy ta, cũng sẽ tôn kính xưng một tiếng Phúc công công, mặc dù chỉ là thái giám tổng quản bên cạnh hoàng đế, nhìn thấy ta cũng nhượng ba phần lễ. Ta từ trong con mắt của bọn họ, thấy được tôn kính cùng sợ hãi, Tiên Hoàng nói, đây làta nên được , cho nên ta đương nhiên hưởng thụ hết thảy. Ta thích phơi nắng, mỗi ngày cũng sẽ đến trong viện, ngồi ở trên xích đu, hưởng thụ ánh mặt trời ấmáp. Chỉ có thấy mặt trời từ phương đông mọc lên, ta mới có thể xác định ta đã sống quá một ngày. Tiên Hoàng thoái vị, ta vốn là muốn đi theo Tiên Hoàng, nhưng Tiên Hoàng nói ta tuổi già, để cho ta ở lại trong cung dưỡng lão. Ta biết Tiên Hoàng là vì muốn tốt cho ta, theo ở bên cạnh Tiên Hoàng nhiều năm như vậy, ta rất có năng lực được hiểu được ẩn ý bên trong tiếng nói của Tiên Hoàng, phân biệt được trong giọng nói của người là thật hay giả. Mặc dù biết Tiên Hoàng là thật tâm tốt với ta, nhưng trong lòng ta vẫn khổ sở. Bởi vì, ta già rồi, không thể hầu hạ Tiên Hoàng được nữa. Nhìn người và Phượng Hoàng Tiểu chủ rời đi, ta đột nhiên cảm giác thấy trong lòng vắng vẻ, người kia làm bạn với ta nhiều năm từ lúc còn là Tiểu hoàng tử đến lúc trưởng thành, sau này cũng không cần ta nữa. Cũng may, tân hoàng đối với ta rất tốt, mỗi lần thấy ta, cũng không để cho ta quỳ xuống, ngược lại mở miệng một tiếng Phúc công công, để cho ta có chút chịu không nổi. Mỗi khi, thấy tân hoàng, ta cũng sẽ hoảng hốt trong nháy mắt như vậy, đôi mắt màu tím kia của tân hoàng, khiến cho ta nghĩ tới nhiều chuyện trong quá khứ, rất nhiều rất nhiều. Lại nói, tân hoàng cũng là ta nhìn lớn lên( ý nói chăm sóc từ nhỏ đến lúc trưởng thành). Thời điểm, Tiên Hoàng mang theo đứa nhỏ này vào cung, ta liền biết quyết định của Tiên Hoàng. Lúc trước khi Tiên Hoàng còn sống, người chỉ có yêu ba nữ nhân. Thứ nhất, đương nhiên là Kính Đức hoàng hậu, bà làMẹ đẻ của Tiên Hoàng, tên là Miêu Sở Vân, là một nữ nhân với dung mạo vừa xinh đẹp ôn nhu, vừa đáng thương. Người thứ hai, là chính là cô gái Phương Bắc kia. Ta bất quá là nô tài, không thể suy đoán bừa bãi nội tâm của Tiên Hoàng, nhưng ta lại biết, Tiên Hoàng cả đời này, thậm chí đến chết, trong lòng cũng chỉ chứa cô gái gọi là Phượng Thất Thất kia. Chỉ tiếc, cõi đời này cũng không phải là cố gắng thì được đền đáp, cũng không phải là ta yêu ngươi, ngươi sẽ yêu ta. Tiên Hoàng kế thừa sự si tình của Kính Đức hoàng hậu, cuối cùng vìnàng kia, chờ đợi nhiều năm như vậy. Cho đến. . . . . . Người nữ nhân thứ ba xuất hiện. Mặc dù, ở trong mắt rất nhiều người, ta đã là thập cỗ lai hy, trừ cái danh tiếng Phúc công công này, không còn có đặc điểm khác, thế nhưng bọn họ đã quên, ở trong cung lạnh lùng vô tình này, ta có thể sống quámột giáp, đủ để nói rõ khả năng của ta. Ví dụ như, ta biết rõ chủ tử yêu thích cái gì, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, tiếp theo, ta có trí nhớ vô cùng tốt, có thể nhớ được rất nhiều chuyện, rất nhiều hình ảnh một cách rõ ràng. Tựa như, bây giờ ta nhớ tới thời điểm, mới gặp gỡ vị chủ tử kia, hình ảnh của khuôn mặt kia, sẽ lập tức nhảy vào trong đầu ta, làm sao cũng đều không đi. Tiên Hoàng không tham sắc, đây là chuyện mà mọi người ở Nam Phượng quốc đều biết. Tất cả mọi ngườiđều hâm mộ và ghen tỵ với Cổ Quân Dao. Nàng là côgái duy nhất bên cạnh Tiên Hoàng, Tiên Hoàng vì nàng huỷ bỏ chế độ hậu cung kéo dài trăm năm, biểu lộ lục cung vô phi, bên cạnh chỉ có một vị nữ tử này. ... Mời các bạn đón đọc Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi của tác giả Chá Mễ Thố.