Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Viên Tướng Của Đạo Quân Chết - Ismail Kadare

Viên Tướng Của Đạo Quân Chết là câu chuyện về cuộc tìm kiếm hài cốt binh sĩ ở Anbani của một viên tướng sau 20 năm chiến tranh kết thúc - một cuộc hành trình của tâm trạng và nhận thức của một kẻ mang niềm kiêu hãnh, một nước lớn đi khai hóa văn minh cho một nước bé. Nhưng vượt lên tất cả những điều ấy là hình ảnh một đất nước Anbani hiểm trở, hùng vĩ với những truyền thống đẹp đẽ, lâu đời , với những con người ngoan cường dũng cảm, biết vượt qua những đau thương của chiến tranh để tự khẳng định mình...." Mê và cay đắng, viên tướng của đạo quân chết là khúc bi thương cho những người trẻ tuổi của tất cả những quốc gia đã bị đưa ra nước ngoài để chết cho cuộc chiến". *** Ismail Kadare là một nhà văn còn trẻ (ông sinh năm 1936) nhưng đã có một vị trí hàng đầu trong văn học Albania hiện đại. Ông nổi tiếng ngay từ tập thơ đầu tay «Mùa xuân tương lai» sáng tác năm ông mới mười tám tuổi rồi năm 1957, ông đoạt giải thưởng văn học quốc gia với trường ca «Những niềm mơ ước». Một trường ca khác của ông - «Công chúa Argjiro» - được độc giả Albania rất ưa thích. Ông còn có một tập truyện ngắn «Đám cưới». Tuy nhiên tên tuổi ông chỉ thực sự được biết đến ở nước ngoài với cuốn tiểu thuyết «Viên tướng của đạo quân chết». Nội dung cuốn sách này thật ra rất đơn giản. Hai mươi năm sau khi chiến tranh kết thúc, một viên tướng (tác giả cố ý không nói rõ họ tên, tuổi tác, quốc tịch của hắn; người đọc chỉ «ngẫu nhiên» biết hắn cao một thước tám mươi hai và đoán chừng hắn là người Ý) cùng với một linh mục, hàm đại tá, làm thông ngôn, sang Albania để tìm kiếm thi hài các binh sĩ của đạo quân phát xít nước hắn đã tử trận ở Albania. Theo những bản danh sách và bản đồ được lập sẵn một cách công phu, tỉ mỉ, hắn và ông linh mục, có một cán bộ chuyên môn Albania và một kíp công nhân đi cùng, đã lặn lội khắp đất nước Albania, đào bới, thu nhặt những nắm xương tàn của đạo quân phát xít hai mươi năm trước đây đã bại trận. Cuộc tìm kiếm kéo dài hai năm ròng rã; các bộ hài cốt tìm thấy được bỏ vào các túi nylon đặc biệt màu xanh, sọc trắng, viền đen và gửi về cho các gia đình đã bao năm nay chờ đợi chồng con họ. Cuối cùng, viên tướng hoàn thành công việc, tổ chức lễ cầu hồn, mở một tiệc chiêu đãi nhỏ rồi lên đường về nước. Câu chuyện chỉ có vậy, bình thường và có thể nói là khô khan nữa, đến cái mức tưởng đâu như không có gì để viết được thành một cuốn tiểu thuyết. Nhưng Ismail Kadare đã biết chọn một góc nhìn độc đáo. Ông không kể lại câu chuyện theo chủ quan của ông, một người Albania, mà là thông qua con mắt của viên tướng, quân nhân một nước trước đây đã tiến hành một cuộc xâm lăng tàn bạo và đẫm máu trên đất nước Albania và giờ đây nhận nhiệm vụ đi sang Albania với rất nhiều định kiến. Ismail Kadare chỉ để cho nhân vật chính của ông nhìn thấy và kể lại những gì phù hợp với tính cách của hắn. Có thể nói đất nước Albania được miêu tả ở đây không phải là đất nước Albania của bản thân tác giả mà là một đất nước xa lạ nhìn qua con mắt của viên tướng: toàn núi non ghê rợn, với bùn lầy, mưa tuyết, gió lạnh… Ngay câu mở đầu cuốn sách đã xác định rõ cách nhìn ấy: «Mưa pha tuyết rơi trên đất khách…»; đó cũng là câu bắt đầu chương chót và cuốn sách chấm dứt với câu: «gió vẫn thổi không ngừng». Trong hai năm trời lang thang đây đó để khai quật mồ mả, viên tướng chỉ nhìn thấy có bùn lầy mùa thu và mưa tuyết mùa đông. Qua câu chuyện kể lại theo một trình tự thời gian chặt chẽ, Ismail Kadare đã không để cho viên tướng được thấy cảnh mùa xuân, cũng như không để cho ông ta có được một nụ cười. Câu chuyện bắt đầu với mưa, tuyết và kết thúc với gió thổi. Như vậy, câu chuyện không phải đơn thuần chỉ kể lại sự việc mà thực ra chính là quá trình diễn biến trong tâm tư viên tướng từ khi đặt chân lên Albania cho đến lúc ra sân bay trở về nước. Chính vì thế mà, nếu như độc giả không biết gì về tên tuổi, dung mạo, bề ngoài của viên tướng - trừ chiều cao một thước tám mươi hai, - thì trái lại, qua đoạn này, đoạn khác, đây một nét, kia một chi tiết, người ta biết rất rõ tâm trạng của hắn từng lúc một. Hắn lên đường sang Albania với quan niệm đây là một sứ mệnh cao cả, thiêng liêng; hắn rất thích thú câu nói của một mụ quý tộc nước hắn ca tụng hắn trước ngày khởi hành: «Như một con chim oai hùng và đơn độc, ngài sẽ bay lượn trên những ngọn núi lặng lẽ và bi thảm ấy để lôi kéo con em khốn khổ của chúng ta ra khỏi nanh vuốt chúng». Hắn luôn luôn muốn người Albania hiểu là hắn cầm đầu cái phái đoàn hai người, hắn là nhân vật quan trọng nhất. Hắn ngầm chê bọn tướng lĩnh ngu dốt xưa kia đã đưa quân đội nước hắn «những con em của chúng ta, oai hùng và dũng cảm», đến chỗ thất bại và bị tiêu diệt, còn hắn, hắn đến Albania để đưa các tử sĩ đó ra khỏi quên lãng. Hắn tự cho mình là đại diện của một cường quốc văn minh đi đến một nước dã man, lạc hậu, nhỏ xíu chỉ bằng một cái chấm trên bản đồ. Hắn đặc biệt chú ý tìm kiếm di hài viên đại tá Z, con trai độc nhất của mụ quý tộc giàu có, quyền thế nọ, «con cưng» của Bộ Chiến tranh, «có bản lĩnh của một thiên tài quân sự» đã «mất tích» ở Albania. Gia đình viên đại tá đã xây sẵn một ngôi mộ nguy nga bằng cẩm thạch, có dựng tượng, trồng hoa hồng để chờ đón hài cốt của «người anh hùng» đó và đặt hết hy vọng vào viên tướng… Trong một lúc rượu say chuếnh choáng, tâm sự với người bạn đồng hành, viên tướng đã thổ lộ ý muốn của hắn là «sẽ hiên ngang đi giữa những người Albania, nhìn họ một cách căm hờn và khinh bỉ»; hắn đã «hình dung trước buổi lễ bàn giao hài cốt, long trọng và nghiêm trang,» và sẽ «cho diễu các quan tài binh sĩ nước hắn giữa đám dân chúng Albania để cho họ thấy là cái chết của chúng ta còn đẹp hơn cả cuộc sống của họ»… Nhưng rồi sự việc đã diễn ra khác hẳn, như hắn về sau đã đau khổ thú nhận: «Thái độ kiêu hãnh của chúng ta biến mất trước tiên, rồi tất cả những công việc này chẳng còn gì là long trọng nữa và cuối cùng những ảo tưởng của tôi cũng tan biến và bây giờ chúng ta đi dạo trong sự hờ hững chung của mọi người, dưới những con mắt bí hiểm và giễu cợt, như những thằng hề thảm hại của chiến tranh, còn đáng thương hơn cả những kẻ đã chiến đấu và chiến bại trên đất nước này». Thật vậy, hai năm trời trèo đèo, lội suối, xuôi ngược trên khắp các nẻo đường đất nước Albania, viên tướng đã đi từ phát hiện này đến phát hiện khác, từ thất vọng này đến thất vọng khác, những định kiến của hắn sụp đổ dần. Cái bi kịch của hắn là ở chỗ chính hắn đã từng sống những ngày đầu của chiến tranh vào mùa xuân 1939, khi quân phát xít đổ bộ lên Albania: đài phát thanh nước hắn báo tin «chiến thắng» dồn dập, dân chúng Albania đem hoa ra đón tiếp những đạo quân «sẽ dẫn văn minh và hạnh phúc đến cho họ». Rồi báo chí đăng bài, tranh ảnh, ca ngợi mùa xuân rực rỡ, bầu trời, mặt biển Albania chan hòa ánh nắng, các cô gái Albania duyên dáng, những y phục và những điệu múa đầy màu sắc. Binh lính nước hắn và cả bản thân hắn nữa - lúc đó hắn đang ở châu Phi - đều náo nức mơ ước được điều sang cái nơi thanh bình, tươi đẹp ấy, dưới bóng những cây ô liu cổ thụ… Và giờ đây, chính hắn lại tới đó để thu nhặt tàn tích của chính những đạo quân ấy và đồng thời cũng là thu nhặt những bằng chứng tuyệt đối về sự thất bại thảm hại của chúng. Có những đơn vị đã bị tiêu diệt hoàn toàn, xương người lẫn lộn với xương lừa ngựa, có những tên, kể cả sĩ quan, đã đào ngũ, đi ở cho nông dân Albania để mưu cầu cái sống thừa trong ô nhục, rồi cuối cùng chết vì tay những đơn vị trừng phạt của chính quân đội phát xít. Viên đại tá Z, «người anh hùng» của hắn, thực ra chỉ là một tên sát nhân hung ác, chỉ huy «Tiểu đoàn xanh» khét tiếng tàn bạo, đã cưỡng dâm một cô bé Albania 14 tuổi khiến cô bé tủi nhục nhảy xuống giếng tự tử; y đã bị giết chết không biết chôn ở đâu. Cho đến một tối nọ, công việc sắp hoàn thành, viên tướng cao hứng tự động đến dự một bữa tiệc cưới của một gia đình nông dân Albania, một bà cụ đã ném cái túi đựng hài cốt tên đại tá Z xuống trước mặt hắn, «như nhổ vào mặt hắn», với những lời nguyền rủa thậm tệ vì bà cụ chính là mẹ cô bé Albania nọ, chồng bà cụ đã bị «Tiểu đoàn xanh» treo cổ, chính bà cụ đã giết tên đại tá Z khi tên này - không biết cô gái đã tự tử - hôm sau lại mò đến nhà cô ta. «Và trong sự im lặng chung, viên tướng từ từ cúi xuống, run rẩy nắm lấy cái túi bê bết bùn,… hất lên vai, khom khom đi ra, như mang trên vai tất cả nỗi sỉ nhục và sức nặng của trái đất.» Bên cạnh những mẩu chuyện biết được về từng trường hợp binh sĩ nước hắn, viên tướng cũng được biết nhiều chuyện về người Albania, về truyền thống và phong tục tập quán Albania, về cuộc chiến đấu của nhân dân Albania… Sự hy sinh của Nik Martini, một người dân miền núi, đã để lại trong lòng hắn một ấn tượng sâu sắc: Nik Martini đã một mình vác súng đi xuống bờ biển, một mình đương đầu với cả đạo quân đổ bộ, đông như kiến cỏ. Tất nhiên, như viên tướng xác nhận, anh đã chiếm được một vị trí chiến đấu lợi hại, chỉ có trọng pháo mới đánh bật được anh ra khỏi đó, nhưng dù sao thì Nik Martini, cũng như biết bao người Albania khác, từng nhóm năm ba người một, hoặc đơn độc một mình, từ khắp nơi đổ đến bờ biển để cản đường quân xâm lược rồi hy sinh, không để lại dấu vết, trừ những bài hát của nhân dân sáng tác để ca ngợi và tưởng nhớ họ, - dù sao đi nữa, viên tướng cũng cảm thấy kinh ngạc, xấu hổ: Ních Martini, cũng như các chiến sĩ Albania khác, là những hình ảnh hoàn toàn khác hẳn binh sĩ nước hắn, khác hẳn tên đại tá Z. Một bên là những con người chân chính, biết mình chiến đấu cho cái gì và bất chấp những cuộc giao phong chênh lệch, đã dũng cảm lao vào quân thù, làm trọn nhiệm vụ con người của họ; một bên là sức mạnh mù quáng, ngu ngốc, hung ác và xét cho cùng, hèn nhát. Rút cuộc, chuyến đi hai năm trời của viên tướng là một nỗi ê chề, nhục nhã kéo dài, một cơn ác mộng, lắm lúc khiến hắn gần như sa vào tình trạng thác loạn tinh thần. Cuối cùng, đêm hôm trước ngày hắn lên đường trở về hước, hắn đã nghĩ đến cách đánh tráo hài cốt, lấy một bộ xương cũng cao một thước tám mươi hai để thế vào di hài viên đại tá Z mà, trong một lúc hoang mang thảng thốt, hắn đã hất xuống suối. Đang lúc say rượu, hắn loạng choạng đến cửa buồng ông linh mục đã khóa chặt, lom khom nói qua lỗ khóa để bày tỏ ý đồ gian lận của hắn. Bất đồ, hắn nhầm buồng, cửa buồng sịch mở, một bà to béo hiện ra, sỉ vả hắn tàn tệ đã nhòm vào buồng bà ta giữa lúc đêm hôm khuya khoắt. Cái cảnh vừa kệch cỡm, vừa thảm hại ấy, đánh dấu sự rã rời, suy sụp hoàn toàn trong con người hắn: còn đâu «con chim oai hùng, đơn độc bay lượn…», còn đâu sứ mệnh thiêng liêng, cao cả? Rõ ràng qua diễn biến tâm tư của viên tướng, có tính chất một biểu tượng, Ismail Kadare đã giễu cợt và lên án quân đội phát xít và nói chung, tất cả các đạo quân xâm lược. Nhưng vượt lên trên cả nhân vật trung tâm ấy, choán hết cả cuốn sách chính là hình ảnh đất nước và nhân dân Albania. Mặc dù câu chuyện được kể lại qua con mắt viên tướng nước ngoài, người ta vẫn thấy Ismail Kadare yêu tha thiết đất nước ông với những núi non hiểm trở, hùng vĩ, với những truyền thống đẹp đẽ, lâu đời, với những con người ngoan cường dũng cảm, từ bao đời nay vẫn trọng danh dự và nhân phẩm và hiện đang xây dựng thắng lợi chủ nghĩa xã hội. Ông ca ngợi cuộc chiến đấu anh hùng của nhân dân nước ông và nói chung, của tất cả các dân tộc đứng lên chống ngoại xâm để bảo vệ độc lập, tự do của mình. Qua cái chết của bác thợ đấu già Gjoleka - bị nhiễm trùng vì chiếc khuy gỉ trên quân phục một tên lính phát xít chết đã 20 năm nay - ông còn ngụ ý rằng chiến tranh chưa thật sự kết thúc hay nói cho đúng hơn, hòa bình chưa phải đã vững chắc: như những con vi trùng, tuy bị vùi sâu dưới đất cùng với xác tên lính hàng mấy chục năm trời, khi gặp khí trời, ánh sáng, lại phục hồi tất cả cái tính độc hại ác liệt của nó, chiến tranh vẫn còn ngấm ngầm âm ỉ, chờ lúc chúng ta lơ là để nổ ra, tàn phá. Tất cả những ý đó, Ismail Kadare đã thể hiện với một nghệ thuật già dặn, vững vàng. Những hình ảnh tương phản, những so sánh về hai mẫu người, hai hệ tư tưởng, hai thế giới khác nhau, ông để người đọc tự rút ra, tự suy nghĩ lấy. Ông chỉ trình bày những sự việc rất thực và chọn lọc, theo lối nhìn và cảm nghĩ của viên tướng nước ngoài, và kể lại câu chuyện một cách rất tự nhiên, thoải mái, gọn gàng, giản dị, khiến người đọc có cảm giác như ông rất «khách quan», hầu như thản nhiên với nhân vật của ông, với những sự việc ông kể, và do đó, từ một đề tài rất bình thường, đơn giản, nếu không phải khô khan, ông đã viết nên một cuốn sách thật hấp dẫn, có sức mạnh thuyết phục và tác động sâu sắc, xứng đáng là một tác phẩm ưu tú của Albania, một tác phẩm chúng ta có thể học tập được nhiều chẳng những về nội dung mà cả về nghệ thuật thể hiện. NGUYỄN VĨNH Mời các bạn đón đọc Viên Tướng Của Đạo Quân Chết của tác giả Ismail Kadare.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hạnh Phúc Nhân Đôi
Corey Forrester đã yêu Spencer Addison ngay cái nhìn đầu tiên khi cô gặp anh tại một buổi tiệc lúc cô mới chỉ 14 tuổi. Anh là tình yêu thơ dại của cô và cô luôn đi theo anh đến bất cứ nơi nào anh đến. Tuy nhiên một lần thất hẹn đã tước đi mọi sự si mê và yêu mến của cô đối với anh. Bây giờ sau nhiều năm cô quay lại nơi anh sống ở Rhode Island để quay phim cho đám cưới của cháu gái anh. Một khi đến đó, tình cảm xưa trỗi dậy và cô bất ngờ khám ra rằng sự si mê thơ dại của cô đối với anh lúc còn trẻ đã phát triển thành tình yêu sâu đậm khi cô trưởng thành. Cô có thể tin Spencer một lần nữa với tình yêu của cô không? Spencer Addison phấn khích để gặp lại Corey Forrester sau hơn 5 năm. Cô đã từng là chiếc bóng của anh khi họ còn trẻ và anh chỉ không thể hình dung được là chuyện gì đã gây ra sự bất hòa giữa họ. Nhưng khi anh gặp cô ở nhà mình, anh không thể tin là cô đã trở thành một người phụ nữ xinh đẹp và dí dỏm. Và anh không thể ngăn mình đừng yêu cô. Để chỉnh sửa lỗi lầm mà anh đã gây ra khi còn trẻ, anh muốn chứng minh bản thân với cô một lần nữa. Anh có thể thuyết phục Corey rằng anh là người mà cô có thể tin tưởng và trao trái tim cho anh không? *** Nhận định "Judith McNaught là một đẳng cấp riêng." - USA Today "Tác giả ăn khách bậc nhất New York Times đã khéo léo dệt nên một câu chuyện ly kỳ đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng hồi hộp, đầy những nhân vật không thể quên và chằng chịt những mạch ngầm dữ dội của khát khao, tham vọng." - Amazon.com "Một câu chuyện tình yêu đích thực hòa trộn giữa sự hài hước, hồi hộp, bí ẩn và lãng mạn khôn cùng."- Regan *** JUDITH McNAUGHT (1944) được xem là một trong những tác giả được yêu thích nhất mọi thời đại với thể loại tiểu thuyết lãng mạn cổ điển. Trước khi bước vào sự nghiệp viết lách, McNaught đã thành công trong lĩnh vực phát thanh, điện ảnh và tài chính. Bà đã quyên góp và làm rất nhiều việc từ thiện. Judith McNaught hiện đang sống ở Houston, Texas. Tác phẩm: Hơn Cả Tuyệt Vời Như Cõi Thiên Đường 11 Năm chờ 11 Tuần yêu Ai Đó Dõi Theo Em Whitney Yêu Dấu Vương Quốc Của Những Giấc Mơ Em Có Để Ta Hôn Em Không? Hạnh Phúc Nhân Đôi Tender Triumph Trong Từng Hơi Thở Tiếng Sét Xanh Định Mệnh Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng Một Lần Và Mãi Mãi Điều Kỳ Diệu Remember When Thiên Đường ... *** Q uấn trong chiếc áo choàng nhung màu đỏ, Corey đứng ở cửa sổ của ngôi biệt thự nhỏ, nhìn tuyết đang rơi, ánh trăng quét qua những ngọn đồi của Vermont, nơi họ đã quyết định trải qua lễ Nô-en đầu tiên thật sự của họ. Chồng cô nhấn mạnh đây cũng là tuần trăng mật thứ hai của họ - tuần trăng mật mà họ sẽ có nếu Corey có đám cưới vào lễ Nô-en của cô... và anh đang đóng vai một chú rể rực lửa đam mê. Cô quay lại và đi đến giường nơi Spence đang ngủ, cô cúi xuống và đặt một nụ hôn lên trán anh. Trời đã gần sáng, và anh đã làm tình với cô cho đến khi cả hai đều kiệt sức, nhưng hôm nay là sáng ngày lễ Nô-en, và cô lo lắng đến ngớ ngẩn khi thấy anh mở quà của anh. Anh luôn tặng quà cho cô, và cô cũng phải đi tìm nhiều tháng trời để mua một món quà chỉ cho riêng anh. Một nụ cười hiện lên môi của anh. "Sao em lại thức?" anh hỏi mà không mở mắt ra. "Hôm nay là sáng Nô-en. Em muốn tặng quà cho anh. Anh có phản đối không?" "Hoàn toàn không," anh nói với tiếng cười khàn khàn và kéo cô nằm xuống trên người anh. "Đây không phải là quà của anh," cô thông báo cho anh biết, chống khuỷu tay trên ngực anh khi anh mở áo choàng của cô. "Anh đã có cái này rồi." "Anh thích có hai món quà cùng một lúc," anh tiếp tục dai dẳng, lướt ngón tay anh xuống khe hở giữa ngực cô. "Hai Lễ giáng sinh và hai tuần trăng mật, tất cả trong cùng một năm," cô trả lời trong tiếng cười hổn hển khi môi anh dò tìm lối đi quyến rũ nơi bàn tay anh đã ở đó. "Chẳng lẽ chúng ta sẽ luôn làm mọi thứ thành một cặp sao?" Câu trả lời cho câu hỏi đó xuất hiện chín tháng sau trong mục báo tin trẻ mới sinh của tạp chí People: Đó là niềm "hạnh phúc nhân đôi" cho Spencer Addison và vợ của anh, nhiếp ảnh gia Corey Foster - một cặp sinh đôi giống hệt nhau tên là Molly và Mary, chào đời vào ngày 25, tháng Chín. .... Mời các bạn đón đọc Hạnh Phúc Nhân Đôi của tác giả Judith McNaught.
Em Có Để Ta Hôn Em Không?
Tác giả Judith McNaught đã đưa người đọc đi từ những vùng đất hoang dã của nước Mỹ đến thành phố London thanh lịch vào những năm 1820 trong một sự tình cờ lãng mạn khó quên. Sheridan Bromleigh, cô gia sư tóc đỏ người Mỹ được thuê để đồng hành với nữ thừa kế mười bảy tuổi Charise Lancaster tới nước Anh làm lễ cưới với vị hôn phu của mình. Giữa đường, Charise bỏ trốn theo một anh chàng lạ mặt khác khiến Sheridan khổ sở vì không biết sẽ phải giải thích ra sao với nam tước Burleton, hôn phu của Lancaster. Đứng trên bến tàu, Bá tước Langford Stephen Westmoreland cho rằng người phụ nữ trẻ đang đi về phía chàng là Charise Lancaster, chàng phải có trách nhiệm thông báo với nàng về cái chết của Burleton mà chàng đã gây ra trong vụ tai nạn vào đêm trước đó. Mất kiểm soát vì bối rối, cô gái loạng choạng bước ngay dưới các thùng hàng hóa đang rơi... Sheridan tỉnh dậy trong lâu đài của Westmoreland mà không còn nhớ mình là ai; chỉ có một dấu vết duy nhất về quá khứ rằng tất cả mọi người đều gọi nàng là Charise Lancaster, và nàng tin Stephen chính là vị hôn phu của mình. Tất cả những gì nàng thực sự biết đó là nàng đang yêu ngài bá tước người Anh đẹp trai, lạnh lùng nhưng lại vô cùng quyến rũ. Cuộc sống bắt đầu bày ra trước mắt nàng những biến cố, hiểu lầm, giận dữ và cả một câu chuyện tình nóng bỏng, lãng mạn tuyệt vời... Judith McNaught, tác giả cuốn "Paradise - 11 năm chờ ... 11 tuần yêu", đã đưa người đọc đi từ những vùng đất hoang dã của nước Mỹ đến thành phố London thanh lịch vào những năm hai mươi của thế kỷ XIX, trong một sự tình cờ lãng mạn khó quên. ----- Đây là cuốn sách cuối cùng (xét về mặt bối cảnh) trong bộ ba về gia đình Westmoreland hùng mạnh và nói về những biến cố trong gia đình xảy ra bốn năm sau khi Whitney kết hôn cùng Công tước Claymore. Stephen Westmoreland - nhân vật chính trong truyện này là em trai của Clayton trong Whitney, My Love. *** Nhận định "Judith McNaught là một đẳng cấp riêng." - USA Today "Tác giả ăn khách bậc nhất New York Times đã khéo léo dệt nên một câu chuyện ly kỳ đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng hồi hộp, đầy những nhân vật không thể quên và chằng chịt những mạch ngầm dữ dội của khát khao, tham vọng." - Amazon.com "Một câu chuyện tình yêu đích thực hòa trộn giữa sự hài hước, hồi hộp, bí ẩn và lãng mạn khôn cùng."- Regan *** JUDITH McNAUGHT (1944) được xem là một trong những tác giả được yêu thích nhất mọi thời đại với thể loại tiểu thuyết lãng mạn cổ điển. Trước khi bước vào sự nghiệp viết lách, McNaught đã thành công trong lĩnh vực phát thanh, điện ảnh và tài chính. Bà đã quyên góp và làm rất nhiều việc từ thiện. Judith McNaught hiện đang sống ở Houston, Texas. Tác phẩm: Hơn Cả Tuyệt Vời Như Cõi Thiên Đường 11 Năm chờ 11 Tuần yêu Ai Đó Dõi Theo Em Whitney Yêu Dấu Vương Quốc Của Những Giấc Mơ Em Có Để Ta Hôn Em Không? Hạnh Phúc Nhân Đôi Tender Triumph Trong Từng Hơi Thở Tiếng Sét Xanh Định Mệnh Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng Một Lần Và Mãi Mãi Điều Kỳ Diệu Remember When Thiên Đường ... *** Sheridan Bromleigh, cô gia sư tóc đỏ người Mỹ được thuê để đồng hành với nữ thừa kế mười bảy tuổi Charise Lancaster tới nước Anh làm lễ cưới với vị hôn phu của mình. Giữa đường, Charise bỏ trốn theo một anh chàng lạ mặt khác khiến Sheridan khổ sở vì không biết sẽ phải giải thích ra sao với nam tước Burleton, hôn phu của Lancaster. Đứng trên bến tàu, Bá tước Langford Stephen Westmoreland cho rằng người phụ nữ trẻ đang đi về phía chàng là Charise Lancaster, chàng phải có trách nhiệm thông báo với nàng về cái chết của Burleton mà chàng đã gây ra trong vụ tai nạn vào đêm trước đó. Mất kiểm soát vì bối rối, cô gái loạng choạng bước ngay dưới các thùng hàng hóa đang rơi... Sheridan tỉnh dậy trong lâu đài của Westmoreland mà không còn nhớ mình là ai; chỉ có một dấu vết duy nhất về quá khứ rằng tất cả mọi người đều gọi nàng là Charise Lancaster, và nàng tin Stephen chính là vị hôn phu của mình. Tất cả những gì nàng thực sự biết đó là nàng đang yêu ngài bá tước người Anh đẹp trai, lạnh lùng nhưng lại vô cùng quyến rũ. Cuộc sống bắt đầu bày ra trước mắt nàng một câu chuyện tình nóng bỏng, lãng mạn tuyệt vời… và cả những biến cố, hiểu lầm, giận dữ… khi nữ thừa kế mười bảy tuổi Charise Lancaster trở lại và muốn dành lấy vị trí mà lẽ ra cô ta được đặt vào đó. Cuốn tiểu thuyết gồm 2 tập, với lối đối thoại hài hước giữa các nhân vật, hành văn uyển chuyển mềm mại... chắc chắn độc giả sẽ cuốn hút đến những dòng cuối cùng của cuốn sách. .... Mời các bạn đón đọc Em Có Để Ta Hôn Em Không? của tác giả Judith McNaught.
Định Mệnh
Zachary Benedict Stanhope được sinh ra trong một gia đình giàu có nhất ở Ridgemont. Anh có vẻ ngoài đẹp trai, sang trọng với tính tình kiêu ngạo đặc trưng cho đám đàn ông nhà Stanhope. Nhưng khi một vụ xô xát bi thảm dẫn đến việc anh bị tống ra khỏi nhà, anh phải làm việc ở một xưởng phim ở Hollywood để kiếm sống. Nhờ vào vẻ ngoài của anh, anh sớm được khám phá và trở thành một ngôi sao điện ảnh và cuối cùng đã đoạt giải giải thưởng Oscar cho diễn viên / đạo diễn xuất sắc nhất. Nhưng định mệnh lại một lần nữa thay đổi số phận của anh khi người vợ ngoại tình của anh bị giết chết ngay trên cảnh quay do anh làm đạo diễn, Zack bị kết tội 45 năm tù ... Julie Mathison là một cô bé mồ côi lớn lên ở những trại mồ côi. Vì vậy, cho đến năm 11 tuổi, cô là một cô bé thất học chưa từng được người lớn chỉ dẫn, và cô dành nhiều thời gian trên đường phố học cách đánh cắp và nối dây nóng khởi động xe hơi. Số phận của Julie được thay đổi khi một bác sĩ tâm lý để mắt đến cô. Kể từ đó cô được gia đình Mathisons nhận nuôi. Julie tự hứa với lòng là sẽ làm hết sức mình để trở thành một người hoàn hảo để đáp lại tình cảm của gia đình Mathisons. Hơn một thập niên sau, định mệnh sắp đặt hai người gặp nhau. Khi Zack trốn tù và buộc phải bắt cóc Julie khi cuộc đào tẩu của anh không diễn ra theo đúng kế hoạch. Chẳng bao lâu, sự rắc rối bắt đầu khi Julie thấy mình là một con tin sốt sắng, và Zack phát triển cảm giác muốn bảo vệ cô, một chuyện mà anh chưa bao giờ cảm thấy đối với bất cứ phụ nữ nào trước đây, thậm chí với đối vợ anh cũng không. Khi Zack cho cô quay về nhà, cô đã cố gắng hết sức để thuyết phục cả thế giới rằng Zack vô tội. Nhưng cô bắt đầu khám phá ra nhiều chuyện làm cho cô nghi ngờ sự vô tội của Zack. Kết thúc là cô đã phản bội anh, vì thế gây cho cả hai nhiều sự đau khổ và bất hạnh. Liệu Zack có tha thứ cho những gì cô đã làm? Và liệu anh sẽ mãi phải sống như một tên tù vượt ngục ? Muốn biết kết quả thì mời lót dép ngồi đọc. Truyện này nếu dịch đúng theo tựa đề là "Hoàn Hảo", nhưng TT thấy dùng tên "Định Mệnh" hợp với truyện hơn ... *** Nhận định "Judith McNaught là một đẳng cấp riêng." - USA Today "Tác giả ăn khách bậc nhất New York Times đã khéo léo dệt nên một câu chuyện ly kỳ đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng hồi hộp, đầy những nhân vật không thể quên và chằng chịt những mạch ngầm dữ dội của khát khao, tham vọng." - Amazon.com "Một câu chuyện tình yêu đích thực hòa trộn giữa sự hài hước, hồi hộp, bí ẩn và lãng mạn khôn cùng."- Regan *** JUDITH McNAUGHT (1944) được xem là một trong những tác giả được yêu thích nhất mọi thời đại với thể loại tiểu thuyết lãng mạn cổ điển. Trước khi bước vào sự nghiệp viết lách, McNaught đã thành công trong lĩnh vực phát thanh, điện ảnh và tài chính. Bà đã quyên góp và làm rất nhiều việc từ thiện. Judith McNaught hiện đang sống ở Houston, Texas. Tác phẩm: Hơn Cả Tuyệt Vời Như Cõi Thiên Đường 11 Năm chờ 11 Tuần yêu Ai Đó Dõi Theo Em Whitney Yêu Dấu Vương Quốc Của Những Giấc Mơ Em Có Để Ta Hôn Em Không? Hạnh Phúc Nhân Đôi Tender Triumph Trong Từng Hơi Thở Tiếng Sét Xanh Định Mệnh Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng Một Lần Và Mãi Mãi Điều Kỳ Diệu Remember When Thiên Đường ... *** Trong căn hộ áp mái ở thành phố Chicago, bạn hàng xóm và phù rể trước đây của Zack, Matt Farrell, nhìn thấy cô con gái đang chạy như bay vào phòng, theo sau là mẹ bé, rồi nhảy chồm lên đùi anh. Với mái tóc vàng óng mượt mà và đôi mắt xanh, Marissa giống hệt Meredith, luôn luôn làm Matt  phải phì cười mỗi khi thấy họ   “Cha nghĩ bây giờ là giờ ngủ trưa cơ mà” anh nói với cô con gái   Cô bé nhìn vào kho sách báo khổng lồ mà anh đang theo dõi, và nhanh chóng hiểu lầm đó là những cuốn truyện cổ tích.   “Đọc truyện. Cha. Trước đã. Làm ơn mà”   Trước khi trả lời, Matt tò mò nhìn Meredith, chủ tịch Bancroft & Company, một chuỗi thương hiệu độc quyền được sáng lập bởi tổ tiên cô, và cô nhìn anh cười vô vọng.   “Hôm nay là chủ nhật mà” cô nói “Những ngày chủ nhật thì khá đặc biệt. Em nghĩ giấc ngủ trưa có thể đợi thêm vài phút”   “Mẹ nói được rồi kìa” anh vừa nói vừa ôm cô bé vào lòng, trong đầu nghĩ ra câu chuyện. Meredith thấy tia sáng thú vị lóe lên trong mắt anh khi cô xếp ghế ngồi nghe, và cô nhận ra nguyên do của việc đó ngay khi Matt bắt đầu   “Ngày xửa ngày xưa” giọng anh ra chiều nghiêm túc “có một nàng công chúa xinh đẹp ngồi trên ngai vàng ở Bancroft&Company”   “Mẹ?”   “Mẹ” Matt xác nhận “Bên cạnh xinh đẹp và tuyệt diệu, nàng công chúa này còn rất thông minh. Nhưng một ngày kia” giọng anh trở nên nghiêm trọng đến tàn khốc “nàng để một tay nhà băng đầu độc ác tư tiền của nàng vào một công ty mà – ”   “Chú Parker?” Marissa toe toét hỏi   Meredith che dấu nụ cười vì lời miêu tả vị hôn phu trước đây của Matt và vội vàng nói   “Cha nói đùa đấy. Chú Parker không độc ác đâu con”   “Đây là câu chuyện của anh mà” Matt tóe miệng cười tranh cãi rồi lại tiếp tục “Trong lúc đó chồng của công chúa là một người rất rành về lãnh vực kinh doanh đã cảnh báo cô không được làm vậy, nhưng cô vẫn làm bằng mọi giá” anh nhấn mạnh “Nàng công chúa còn tin chắc đến mức đánh cược với chồng là thị trường cổ phiếu sẽ lên, nhưng nó đã không. Nó đã giảm hai điểm hôm thứ 6. Con có biết nàng công chúa thua cái gì trong cuộc cá cược với chồng không?” .... Mời các bạn đón đọc Định Mệnh của tác giả Judith McNaught.
Điều Kỳ Diệu
Với một bà mẹ đáng ghét và mưu mô luôn kìm kẹp sát sao nàng trong việc kết hôn, Julianna Skeffington biết rằng nàng chỉ có một cơ hội cho bản thân mình để có một cuộc sống như nàng muốn: trở nên trọn vẹn, hoàn toàn, tuyệt đối BỊ HỦY HOẠI. Lang thang trong một khu vườn vào một buổi tối muộn, nàng tình cờ gặp một người đàn ông đeo mặt nạ và cầu xin chàng hủy hoại nàng, làm say mê chàng với sự trong trắng và hấp dẫn của nàng. Đổi lại chàng cũng quyến rũ nàng bằng kinh nghiệm của chàng, và cả hai người đều chìm đắm trong sự ham muốn lẫn nhau. Nàng không biết rằng người đàn ông đeo mặt nạ là người mà nàng đã kiên quyết chối từ - Nicholas DuVille. Cuốn sách này là một truyện ngắn trong tuyển tập "A holiday of Love" được viết bởi các tác giả Jill Barnett, Annette Lamb, Jude Deveraux, và Judith McNaught." Bốn cuốn trong tuyển tập này là: + Change of Heart, By Jude Deveraux + Miracles, By Judith McNaught + Daniel& the Angel, By Jill Barnett + Hark! The Herald, By Arnette Lamb --- ------ ------ ------- Đây là cuốn truyện dành cho những người yêu thích Nicholas DuVille qua Whitney, my love và Until you. Cuối cùng, chàng Nicki cũng đã tìm được một nửa của mình, tìm được điều kỳ diệu của mình. *** Nhận định "Judith McNaught là một đẳng cấp riêng." - USA Today "Tác giả ăn khách bậc nhất New York Times đã khéo léo dệt nên một câu chuyện ly kỳ đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng hồi hộp, đầy những nhân vật không thể quên và chằng chịt những mạch ngầm dữ dội của khát khao, tham vọng." - Amazon.com "Một câu chuyện tình yêu đích thực hòa trộn giữa sự hài hước, hồi hộp, bí ẩn và lãng mạn khôn cùng."- Regan *** JUDITH McNAUGHT (1944) được xem là một trong những tác giả được yêu thích nhất mọi thời đại với thể loại tiểu thuyết lãng mạn cổ điển. Trước khi bước vào sự nghiệp viết lách, McNaught đã thành công trong lĩnh vực phát thanh, điện ảnh và tài chính. Bà đã quyên góp và làm rất nhiều việc từ thiện. Judith McNaught hiện đang sống ở Houston, Texas. Tác phẩm: Hơn Cả Tuyệt Vời Như Cõi Thiên Đường 11 Năm chờ 11 Tuần yêu Ai Đó Dõi Theo Em Whitney Yêu Dấu Vương Quốc Của Những Giấc Mơ Em Có Để Ta Hôn Em Không? Hạnh Phúc Nhân Đôi Tender Triumph Trong Từng Hơi Thở Tiếng Sét Xanh Định Mệnh Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng Một Lần Và Mãi Mãi Điều Kỳ Diệu Remember When Thiên Đường ... *** Những bức tường bọc lụa của căn phòng khách rộng lớn trong ngôi nhà thôn quê oai vệ gần London của Nicholas DuVille được nối liên tiếp bởi những bức tranh vô giá của các bậc thầy vĩ đại và được trang hoàng bằng những báu vật đã từng làm vinh danh các cung điện. Ngay lúc này trong phòng đang có vị chủ nhân của nó cùng với bốn người bạn thân thiết nhất của chàng – Whitney và Clayton Westmoreland và Stephen và Sheridan Westmoreland. Cha mẹ của vị chủ nhân cũng hiện diện trong dịp đặc biệt này – Eugenia và Henri DuVille. Vị khách thứ bảy là Bà công tước quả phụ Claymore, người mà ngoài việc là bạn đặc biệt của hai vị trưởng bối nhà DuVille, còn có vinh dự là mẹ của cả Clayton và Stephen. Trong ngày đặc biệt này, những vị khách ngồi theo hai nhóm tách biệt trong căn phòng rộng rãi. Một nhóm gồm có những ông bố bà mẹ, Eugenia, Henri, và bà Công tước quả phụ. Nhóm còn lại gồm có bốn người bạn của Nicholas DuVille, những người cũng đã trở thành những ông bố bà mẹ, nhưng tất nhiên là trẻ hơn nhóm kia . Người thứ bảy trong căn phòng, Nicholas DuVille, không ngồi với nhóm nào, bởi vì chàng vẫn chưa phải là một ông bố. Chàng đang chờ để trở thành một ông bố, ngay đây thôi. Hai người bạn cùng giới với chàng, những người đã phải chịu đựng và đã vượt qua được sự chờ đợi thử thách hệ thần kinh này thì đang khá thích thú quan sát sự khổ sở của chàng. Họ thích thú là bởi vì Nicholas DuVille đã nổi tiếng trong những thành viên của giới quí tộc cấp cao nhờ vào khả năng giữ điềm tĩnh, thậm chí là khiếu hài hước không gì sánh được của chàng, trong những tình huống làm cho những quí ông cũng từng trải như chàng phải vã mồ hôi và chửi thề. Tuy nhiên, ngày hôm nay huyền thoại về sự tự kiềm chế đó không còn tồn tại. Chàng đang đứng bên cửa sổ, bàn tay phải lơ đãng nắn bóp những cơ bắp căng thẳng nơi gáy. Chàng đang đứng đó bởi vì chàng đã đi qua đi lại chỗ cái thảm nhiều đến nỗi khiến cho mẹ của chàng phải nói với chàng một cách vui vẻ là chỉ nhìn thấy chàng làm việc đó thôi cũng khiến bà sắp kiệt sức. .... Mời các bạn đón đọc Điều Kỳ Diệu của tác giả Judith McNaught.