Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Người Mẹ Trinh Trắng

Họ là 3 người bạn gái chơi rất thân với nhau, có những hoài bão, có những ước mơ, đáng lẽ họ sẽ có được một tương lai tốt đẹp như bao nhiêu cô gái bình thường khác. Nhưng...một biến cố xảy đến và họ đã rẽ những ngã rẽ khác nhau. Mỗi người một số phận riêng, một cuộc sống riêng, chỉ có một điểm chung là chẳng ai có thể trở về nơi bắt đầu ... *** Đứa con trai nhỏ mới lên 3 tuổi của tôi từ bên ngoài chạy thẳng vào trong bếp ôm chặt chân tôi. Thằng bé ngước cái mặt nhỏ đẫm nước mắt lên nhìn tôi, giọng nói ngọng nghịu: “Mẹ! Bo bị ngã”. Tôi vội vàng tắt bếp gas, đặt đôi đũa sang một bên, ngồi xổm xuống ôm lấy thằng bé, xót xa hỏi: “Làm sao con bị ngã? Có phải lại chạy theo anh Thắng đá bóng không?”. Thằng bé phụng phịu, nó ra sức lắc đầu: “Không phải Bo chạy theo anh Thắng đâu, mẹ không được mắng Bo.” “Ừ, mẹ không mắng Bo” tôi vỗ mấy cái vào mông nó. “Thế làm sao con ngã?” “Anh Thắng đá bóng vào người con, con ngã.” Thằng bé dùng bàn tay nhỏ quẹt ngang nước mắt trên cái má hồng hồng, tỏ vẻ ấm ức lắm. Điệu bộ đó làm tôi suýt bật cười nhưng vẫn cố nghiêm giọng: “Con không chạy theo anh Thằng thì làm sao anh Thắng đá bóng vào người con được?” Nghe tôi nói thế thì nó khóc òa lên. Tôi phủi hết đất cát bám trên quần áo thằng bé rồi ôm nó vào nhà tắm. “Ngoan! Bo là con trai, không được khóc nhè. Lần sau mà còn chạy theo các anh lớn đi đá bóng là mẹ phạt nghe chưa?” Thằng bé nấc lên một cái, gật gật đầu. Nó rất sợ bị tôi phát hiện ra đi chơi đá bóng với mấy thằng bé lớn hơn trong làng. Con trai tôi rất kỳ lạ, nó không chịu chơi với mấy đứa cùng tuổi mà rất thích chơi với mấy đứa lớn hơn, cũng có thể vì từ lúc nó còn bé xíu thì mấy đứa trẻ trong làng đã hay lôi tha nó đi cùng nên thành quen. Con trai tôi tên thật là Thành Đạt, nó là đứa trẻ rất đáng yêu, thân hình nhỏ tròn xinh, đôi mắt to đen láy lanh lợi, hai cái má mũm mĩm trắng hồng, lại được cái hay cười, khóc chút là quên ngay. Mặc dù ai cũng bảo con trai tôi không có nét giống tôi mấy nhưng tôi chẳng quan tâm, tôi chỉ mỉm cười tự hào, thơm lên cái má búng ra sữa của nó và bảo: “Dù sao nó vẫn là con trai tôi.” Mãi mãi là con trai tôi. Tôi chính là một bà mẹ đơn thân, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mặc cảm hay tủi thân. Ngày tôi ôm Bo trở về nhà gặp bố mẹ và nói nó là con trai tôi, bố mẹ tôi đau khổ khóc lóc, thậm chí là muốn đuổi hai mẹ con tôi ra khỏi nhà vì xấu hổ với làng xóm, họ hàng. Tôi cắn răng chịu đựng tất cả những lời trách móc, những ánh mắt khinh bỉ coi thường, những lời dị nghị của hàng xóm xung quanh. Tôi không trách bất kỳ ai, họ có quyền như vậy, không chồng mà có con, là lỗi tại tôi, tôi bất hiếu. Bố mẹ tôi cũng nhiều lần gặng hỏi về cha đứa bé nhưng tôi thà bị mắng thậm tệ chứ quyết không hé răng nửa lời. Lúc ấy, nghị lực duy nhất giúp tôi vượt qua tất cả chính là đứa con trai nhỏ, dù có chuyện gì đi nữa tôi cũng phải nuôi con trai tôi. Và cuối cùng tôi đã thắng, bố mẹ tôi đành đầu hàng trước sự gan lỳ của tôi. Mẹ tôi bảo: “Con dại thì cái mang” nên mẹ đã bao dung cho tôi, dang tay đón nhận đứa cháu ngoại không mong muốn. Gia đình tôi cũng chẳng phải dư giả gì, bố tôi làm việc trong nhà máy lương không được bao nhiêu, mẹ tôi ở nhà làm nông, chỉ đủ tiền nuôi hai chị em tôi ăn học. Cũng may là còn một mảnh đất ông cha để lại nên bố mẹ tôi đồng ý cho hai mẹ con tôi ra ở đó, tự kiếm sống nuôi nhau. Tôi cũng đã hoàn thanh chương trình cao đẳng Y Tế nên thuận tiện xin vào làm trong bệnh viện huyện, lương đủ nuôi sống hai mẹ con. Chớp mắt một cái đã 3 năm, thời gian khó khăn nhất cũng đã qua, họ hàng làng xóm cũng đã chấp nhận mẹ con tôi. Ai cũng yêu quý Bo, khen nó vừa xinh vừa ngoan. Nhiều người con bảo tôi trông không giống phụ nữ đã có con, vẫn còn y như thời con gái, chẳng thay đổi gì. Cũng có người mai mối cho tôi, có cả mẹ tôi, bà muốn tôi lấy chồng để có chỗ dựa sau này, bớt vất vả khi nuôi con một mình nhưng tôi cứ lẩn tránh. Làm sao tôi biết được những người đàn ông đó có thật sự tốt với con trai tôi không, tôi không muốn vì tôi mà thằng bé phải sống theo sắc mặt người khác. Dù sao thì cuộc sống của mẹ con tôi cũng rất tốt, không thiếu thốn gì, cho nên không nhất thiết phải dựa dẫm vào một người đàn ông xa lạ nào đó. Vật lộn với Bo trong nhà tắm ra, người tôi cũng ướt sũng. Thằng bé cười nắc nẻ chạy vòng vòng quanh nhà đùa nghịch để tôi phải đuổi theo sau bắt nó mặc quần áo. “Bo! Đứng lại mặc quần áo đã. Xấu hổ quá đi thôi.” Tôi túm lấy nó kéo lại làm nó cười giòn tan. Thằng Thắng, con nhà anh Huy bên cạnh chạy vào sân nhà tôi gọi to: “Cô Vân ơi! Thằng Bo bị ngã có sao không cô? Tại nó cứ đứng gần chỗ bọn cháu nên mới bị ngã.” Tôi cười, chắc thằng bé sợ tôi trách nên mới sang báo cáo tình hình. Thắng mới học lớp 4, trẻ con nghịch ngợm làm chuyện thường, tôi không quan trọng truyện đó. Vừa mặc áo cho Bo, tôi vừa nói vọng ra: “Em Bo không sao. Lần sau nó còn chạy theo thì Thắng về mách cô nhé!” Con trai tôi thấy Thắng sang thì hớn hở gọi to: “Anh Thắng!” Nó định chạy ra ngoài nhưng tôi đã nhanh tay kéo ngay lại, cau mày nghiêm khắc: “Đến giờ ăn cơm rồi, con biết chưa?” Thắng chào tôi một tiếng rồi chạy về nhà, còn thằng nhóc của tôi thì chạy lon ton vào trong bàn, nhón chân trèo lên ghế, xếp chân ngồi nghiêm chỉnh, mặt ỉu xìu. Tôi chỉ tủm tỉm cười rồi đi vào bếp dọn cơm. Không phải con trai tôi đói hay nó thích ăn cơm gì đâu, nó cũng nghịch ngợm, lười ăn như bao đứa trẻ khác, nhưng sau không biết bao nhiêu lần dọa dẫm, có khi là cả đánh đòn nó mới chịu ngồi im cho tôi đút hết bát cơm đầy.   Mời các bạn đón đọc Người Mẹ Trinh Trắng của tác giả Poulp.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ông Bạn Đẹp
Một bản dịch khác của tác phẩm này là Anh bạn điển trai (Vĩnh Minh, Đức Hiếu dịch) "Ông bạn đẹp" là cuốn tiểu thuyết thứ hai của Guy de Maupassant. Con mắt nhìn đời sắc sảo và ngoài bút hiện thực bậc thầy của nhà văn dẫn dắt độc giả dõi theo cuộc hành trình tìm kiếm tiền bạc, quyền lực của gã thành viên Geoges Duroy nghèo túng, bất tài nhưng đầy tham vọng. Với quan niệm "đàn bà nào cũng là gái điếm cả, cần sử dụng họ, mà đừng cho họ chút gì của ta", y không ngần ngại dựa vào địa thế đẹp trai của mình để quyến rủ và lợi dụng phụ nữ. Dần dà, nhờ sự giúp đỡ của họ, cộng thêm chút ranh mãnh và may mắn, y có được những thứ mong muốn. Thế nhưng, với lòng tham vô đáy, y vẫn chưa thỏa mãn, cứ muốn bước lên cao, cao mãi như những nất thang xã hội, chẳng biết đến đâu mới là điểm dừng... *** Henri René Albert Guy de Maupassant (1850–1893) là nhà văn viết truyện ngắn nổi tiếng người Pháp. Guy de Maupassant sinh tại vùng Normandie ở miền bắc nước Pháp, trong một gia đình giàu có. Cha mẹ Maupassant ly thân năm ông lên mười một tuổi, và bà mẹ đã một mình nuôi dạy con. Từ ảnh hưởng ấy, bà đã trở thành nhân vật nữ trong rất nhiều câu chuyện của ông. Maupassant được gửi đến trường nội trú ở Yvetot vì bản tính bất trị, hay nổi loạn. Ông từng học ở trường Phổ thông cao đẳng tại Rouen và được bằng Cử nhân Văn chương. Sau khi tốt nghiệp, Maupassant gia nhập quân đội và tham gia Chiến tranh Pháp–Phổ (1870–1871). Năm 1871, ông đến Paris làm một viên chức nhỏ cho Bộ Hải quân. Từ năm 1878 trở đi ông làm một viên chức Bộ Giáo dục. Cuộc đời làm viên chức nhỏ kéo dài khá lâu, đã để lại nhiều dấu ấn trong tư tưởng và sự nghiệp của ông, góp phần quan trọng vào việc hình thành "hình tượng con người bé nhỏ" - một kiểu nhân vật văn học quan trọng sẽ ra đời vào cuối thế kỷ 19 và thịnh hành suốt nửa đầu thế kỷ 20. Với những khó khăn dồn dập, Maupassant ngày càng trở nên bi quan đến nỗi bị chứng nhức đầu kinh niên không dứt, chỉ có thể làm dịu cơn đau bằng cách hít ether. Việc lạm dụng ether đã gây cho ông nhiều ảo giác và cuối cùng Maupassant bị sụp đổ tinh thần hoàn toàn. Rồi ông trở nên giàu có, và chi tiêu bừa bãi vào thú ăn chơi. Nhưng sau thời gian này, ông trở nên tuyệt vọng, vào năm 1892 tự tử nhưng được cứu sống. Sau đó Maupassant bị giam trong dưỡng trí viện tư nhân Doctor Blanche tại Passy, Paris. Maupassant mất ngày 6 tháng 7 năm 1893, chỉ vừa 42 tuổi, trong thời kỳ thứ ba của bệnh giang mai, căn bệnh đã kết liễu cuộc đời của nhà văn.   Tiểu thuyết Một cuộc đời (Une vie, 1883) Anh bạn đẹp (Bel-Ami, 1885) Mont-Oriol (1887) Pierre et Jean (1888) Fort comme la Mort (1889) Notre Coeur (1890) Truyện ngắn Viên mỡ bò (Boule de Suif, 1880) La Maison Tellier (1881) Une partie de campagne (1881) Cô Fifi (Mademoiselle Fifi, 1882) Contes de la Bécasse (1883) Au soleil (1884) Clair de Lune (1883) Les sœurs Rondoli (1884) Yvette (1884) Miss Harriet (1884) Adieu (1884) Monsieur Parent (1885) Contes du jour et de la nuit (1885) La Petite Roque (1886) Toine (1886) Le Horla (1887) Sur l'eau (1888) Le Rosier de madame Husson (1888) L'héritage (1888) La Main gauche (1889) Histoire d'une fille de ferme (1889) La vie errante (1890) L'Inutile beauté Le père Millon (1899, sau khi chết) Le colporteur (1900) Les dimanches d'un bourgeois de Paris (1900) Bố của Simon (Le Papa de Simon) La Ficelle (1883) La Légende du Mont St Michel (1882) Kịch Histoire du vieux temps (1879) Musotte (1890) La paix du ménage (1893) Une répétition (1910) Phê bình Émile Zola (1883) Étude sur Flaubert (1884) Mời các bạn đón đọc Ông Bạn Đẹp của tác giả Guy de Maupassant.
Anh Bạn Điển Trai
Một bản dịch khác của tác phẩm này là Ông Bạn Đẹp (Phùng Văn Tửu dịch). Anh bạn điển trai là biệt danh do một cô gái đặt cho Đuyroa và được xã hội thượng lưu chấp nhận. Đó là câu chuyện về một anh chàng số đỏ đã bám váy đàn bà để tiến thân. Đuyroa được các phu nhân mở cổng trước đưa tới xã hội thượng lưu, mở cổng sau đón vào các khuê phòng và leo dần lên những nấc thang danh vọng và tiền tài trên những tấm lưng nuột nà để trần của họ. Từ một thanh niên nông thôn tài hèn, trí đoản, mang thân đi làm lính viễn chinh, học nghề cướp bóc, mãn hạn về với lon quèn hạ sĩ nhưng trời lại phú cho anh ta một mẽ ngoài rất đẹp với bộ ria và cặp mắt làm say đắm từ các cô gái lầu xanh đến các tiểu thư và mệnh phụ lầu son. *** Henri René Albert Guy de Maupassant (1850–1893) là nhà văn viết truyện ngắn nổi tiếng người Pháp. Guy de Maupassant sinh tại vùng Normandie ở miền bắc nước Pháp, trong một gia đình giàu có. Cha mẹ Maupassant ly thân năm ông lên mười một tuổi, và bà mẹ đã một mình nuôi dạy con. Từ ảnh hưởng ấy, bà đã trở thành nhân vật nữ trong rất nhiều câu chuyện của ông. Maupassant được gửi đến trường nội trú ở Yvetot vì bản tính bất trị, hay nổi loạn. Ông từng học ở trường Phổ thông cao đẳng tại Rouen và được bằng Cử nhân Văn chương. Sau khi tốt nghiệp, Maupassant gia nhập quân đội và tham gia Chiến tranh Pháp–Phổ (1870–1871). Năm 1871, ông đến Paris làm một viên chức nhỏ cho Bộ Hải quân. Từ năm 1878 trở đi ông làm một viên chức Bộ Giáo dục. Cuộc đời làm viên chức nhỏ kéo dài khá lâu, đã để lại nhiều dấu ấn trong tư tưởng và sự nghiệp của ông, góp phần quan trọng vào việc hình thành "hình tượng con người bé nhỏ" - một kiểu nhân vật văn học quan trọng sẽ ra đời vào cuối thế kỷ 19 và thịnh hành suốt nửa đầu thế kỷ 20. Với những khó khăn dồn dập, Maupassant ngày càng trở nên bi quan đến nỗi bị chứng nhức đầu kinh niên không dứt, chỉ có thể làm dịu cơn đau bằng cách hít ether. Việc lạm dụng ether đã gây cho ông nhiều ảo giác và cuối cùng Maupassant bị sụp đổ tinh thần hoàn toàn. Rồi ông trở nên giàu có, và chi tiêu bừa bãi vào thú ăn chơi. Nhưng sau thời gian này, ông trở nên tuyệt vọng, vào năm 1892 tự tử nhưng được cứu sống. Sau đó Maupassant bị giam trong dưỡng trí viện tư nhân Doctor Blanche tại Passy, Paris. Maupassant mất ngày 6 tháng 7 năm 1893, chỉ vừa 42 tuổi, trong thời kỳ thứ ba của bệnh giang mai, căn bệnh đã kết liễu cuộc đời của nhà văn.   Tiểu thuyết Một cuộc đời (Une vie, 1883) Anh bạn đẹp (Bel-Ami, 1885) Mont-Oriol (1887) Pierre et Jean (1888) Fort comme la Mort (1889) Notre Coeur (1890) Truyện ngắn Viên mỡ bò (Boule de Suif, 1880) La Maison Tellier (1881) Une partie de campagne (1881) Cô Fifi (Mademoiselle Fifi, 1882) Contes de la Bécasse (1883) Au soleil (1884) Clair de Lune (1883) Les sœurs Rondoli (1884) Yvette (1884) Miss Harriet (1884) Adieu (1884) Monsieur Parent (1885) Contes du jour et de la nuit (1885) La Petite Roque (1886) Toine (1886) Le Horla (1887) Sur l'eau (1888) Le Rosier de madame Husson (1888) L'héritage (1888) La Main gauche (1889) Histoire d'une fille de ferme (1889) La vie errante (1890) L'Inutile beauté Le père Millon (1899, sau khi chết) Le colporteur (1900) Les dimanches d'un bourgeois de Paris (1900) Bố của Simon (Le Papa de Simon) La Ficelle (1883) La Légende du Mont St Michel (1882) Kịch Histoire du vieux temps (1879) Musotte (1890) La paix du ménage (1893) Une répétition (1910) Phê bình Émile Zola (1883) Étude sur Flaubert (1884)   Mời các bạn đón đọc Anh Bạn Điển Trai của tác giả Guy de Maupassant.
Lời Hồi Đáp 1997 - Lee Woo Jung
Cuốn sách như là một cuốn băng quay chậm để người đọc được sống lại những ký ức thanh xuân tươi đẹp của bản thân mình. Tiểu thuyết “Lời hồi đáp 1997” được chính biên kịch Lee Woo Jung chấp bút nên những fan nguyên tác của phim “Reply 1997” cảm thấy yên tâm vì nội dung, tư tưởng chính của phim sẽ được truyền tải một cách đúng đắn và chân thật nhất. Dù mới xuất hiện trên thị trường Việt Nam song cuốn sách đã nhanh chóng thu hút được sự quan tâm của những người yêu thích series phim Hàn Quốc “Reply”. “Lời hồi đáp 1997” kể về tình bạn thân của 6 bạn trẻ ở thời điểm làn sóng thần tượng Hàn bắt đầu xuất hiện và phát triển mạnh mẽ. Những câu chuyện, những khoảnh khắc của từng nhân vật không chỉ quen thuộc với các bạn trẻ 8x Hàn mà rất nhiều bạn trẻ ở các nước khác cũng thấy tuổi thanh xuân của mình trong đó. Bởi làn sóng Hallyu đã ập đến rất nhiều nước, đặc biệt là ở Việt Nam sự yêu thích văn hóa Hàn phát triển rất mạnh mẽ. Nhóm bạn thân 6 người có tính cách rất khác biệt nhưng lại gắn kết chặt chẽ với nhau một cách kỳ lạ. Sung Si Won – học kém nhưng lại đặc biệt có năng khiếu văn chương, là fan cuồng thứ thiệt, trung thành với anh Tony trong nhóm H.O.T. và là một cô gái có trái tim ấm áp. Mo Yoo Jung – cô nàng điệu chảy nước, lúc nào cũng cười tít mắt, là fan cuồng nhưng tình yêu dành cho các thần tượng lại dễ dàng bị thay đổi. Tuy nhiên, cô nàng rất nghĩa khí với bạn bè. 4 chàng trai còn lại trong nhóm là Yoon Yoon Jae – đẹp trai, học giỏi, lạnh lùng với tất cả mọi người trừ Si Won; Kang Joon Hee – đẹp trai, học giỏi và tinh tế; Do Hak Chan – chàng trai Seoul tốt bụng, giỏi thể thao, tính cách đàn ông nhưng lại sợ giao tiếp với con gái; Còn chàng trai cuối cùng là Bang Sung Jae – chuyên gia gây cười và hòa giải viên cho cả nhóm. “Lời hồi đáp 1997” tập trung đi sâu vào tình cảm trong sáng nhưng mãnh liệt của mối tình đầu. Yoon Jae là chàng trai sẵn sàng làm tất cả để người con gái mình yêu hiểu được tình cảm của mình. Tuy nhiên, khi biết anh trai mình cũng thích Si Won, cậu đã quyết định từ bỏ. Giữa tình yêu và tình cảm gia đình, Yoon Jae đã lựa chọn anh trai. Có thể nói, “Lời hồi đáp 1997” là ký ức thanh xuân tươi đẹp của tất cả mọi người. Dù là người trẻ hay người đã bước sang tuổi trung niên cũng muốn được sống trong quãng thời gian ấy một lần nữa.  *** "Hôm nay Yoo Jung tỏ tình với mình đấy." Yoon Jae giữ Si Won lại bằng lời thổ lộ của mình. Si Won dừng bước. Không hiểu sao trong giây phút này, Si Won cảm thấy không đủ tự tin để nhìn vào mắt Yoon Jae, chỉ có thể nói ra một câu gượng gạo: "Mình nghe kể rồi." "...Làm thế nào bây giờ?" Hết đứa này đến đứa kia, sao cứ hỏi mình thế nhỉ? Khuôn mặt Si Won trở nên khó hiểu. "Thế cậu thấy thế nào?" "Chả biết nữa." Yoo Jung là bạn cực thân của Si Won. Yoon Jae là bạn nối khố không khác gì anh em ruột thịt. Si Won thực lòng cũng không biết phải nói gì vào lúc này. "Hay từ chối nhé?" "Sao lại hỏi mình?" Bản thân cậu thích thì cậu đi mà hẹn hò, sao lại bắt mình trả lời nhỉ? ~ Si Won nhìn Yoon Jae đầy thắc mắc. "Từ chối nhé?" Câu hỏi thứ hai trở nên khẩn thiết hơn. Yoon Jae lôi ra mớ coupon quà sinh nhật của Si Won rồi rút ra một tờ. Tự nhiên lại lôi coupon ra làm gì thế nhỉ?" ~ Si Won thắc mắc nhận lấy tờ giấy Yoon Jae đưa cho. Thực hiện điều ước vô điều kiện. "Điều ước của cậu là gì?" "...Hãy bảo mình từ chối đi." Yoon Jae hạ giọng nói nhỏ khiến Si Won phải ngẩng lên nhìn. #Reply1997 Mời các bạn đón đọc Lời Hồi Đáp 1997 của tác giả Lee Woo Jung.
Ivan Có Một Không Hai - Katherine Applegate
Ivan là một chú khỉ đột, một Lưng bạc dũng mãnh. Nhưng cậu không sống trong rừng nhiệt đới hùng vĩ hay dẫn dắt gia đình của riêng mình. Cậu sống trong trung tâm mua sắm. Trong một cái lồng kính mà cậu gọi là lãnh thổ. Cuộc sống bình lặng trôi qua với ti vi, tranh vẽ và với cô bạn voi Stella cùng cậu chó hoang Bob. Cho tới khi Ruby xuất hiện. Cô bé đã khiến Ivan nhìn lại lãnh thổ và những bức tranh của mình với một con mắt hoàn toàn khác. Và đây cũng chính là động lực để Ivan quyết tâm thực hiện một thay đổi lớn lao… “Ivan có một không hai sẽ làm trái tim bạn tan vỡ – và rồi, thật kỳ lạ làm sao, hàn gắn lại nó. Cổ vũ cho Ivan và những người bạn của cậu cũng chính là cổ vũ cho tình người và khả năng tiềm tàng trong mỗi chúng ta.” – Gary D.Schmidt, tác giả đoạt giải Newbery Honor *** Từ Điển - vỗ ngực: vỗ vào ngực liên tục bằng một tay hoặc hai tay để tạo nên những tiếng động lớn (cách thức thường thấy ở các chú khỉ đột khi chúng muốn uy hiếp đối thủ) - lãnh thổ: khu vực cư trú, cai quản - tiếng hộc: tiếng hộc hộc nghe tựa như tiếng kêu của các chú lợn, thường được khỉ đột bố và khỉ đột mẹ dùng để thể hiện thái độ khó chịu - bóng-tôi: những cục phân khô ném vào khách tham quan - 9855 ngày (con số chỉ mang tính ví dụ): trong khi khỉ đột hoang dã ước chừng thời gian bằng mùa và thức ăn (dựa theo kinh nghiệm của chúng về "mùa nào thức nấy") thì Ivan đã biết tính ngày. (9855 ngày tương đương với hai mươi bảy năm.) - Không-Bám-Đuổi: tên của con khỉ đột nhồi bông - lưng bạc (hoặc sếp xám, tên sau ít được dùng hơn): một con đực trưởng thành đã bước qua tuổi mười hai, trên lưng có khoảng lông màu xám bạc. Lưng bạc là biểu tượng của quyền uy, giữ trọng trách bảo vệ cả bầy - tinh tinh ướt nhèo nhèo (từ lóng, mang tính công kích): con người (ám chỉ lớp mồ hôi nhớp nháp trên làn da không lông lá) - đu đu: một trò chơi giải trí (ám chỉ trò đu dây leo)   Mời các bạn đón đọc Ivan Có Một Không Hai của tác giả Katherine Applegate.