Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thanh Xuân Để Dành - Hiên & Trang Phạm

Thanh Xuân Để Dành là cuộc gặp gỡ giữa hai tác giả - Hiên và Trang Phạm - với lối viết hầu như không có điểm chung nhưng đều là những trang sách chứa đựng hơi thở cuộc sống, với những trải nghiệm và cảm xúc giản dị, chân thật mà đầy rung động của tuổi trẻ. Cuốn sách này là những dòng tâm sự nhẹ nhàng mà thấm thía của Hiên và sự gai góc của Trang Phạm gửi tặng tất cả những ai đang vì những tháng năm cũ mà đổ lệ và phí hoài tuổi trẻ. Chúng ta ai cũng từng có một khoảng thời gian không mấy tươi đẹp khi ở độ đôi mươi, có những mất mát, cả những đau thương và hận thù. Để rồi, khi thời gian qua đi, mỗi người lại thấy biết ơn những điều mình đã phải trải qua trong quá khứ, đau đớn nhưng kỳ diệu… Thanh xuân là khoảng thời gian mà cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, bất kể ai cũng muốn đôi lần quay trở lại. Vì chẳng ai là trẻ mãi, là được sống mãi với những lần đầu tiên, những trải nghiệm muôn hình vạn cảm xúc như vậy. Ai đã yêu và từng đau lòng, nhất định sẽ hiểu rằng không dễ dàng để có thể thoát khỏi cái nỗi ám ảnh ở quá khứ. Và rồi không ít người, để thanh xuân trôi qua như nắm cát vương vãi dần dần qua kẽ hở bàn tay chỉ vì những điều vô nghĩa, chỉ vì những người chẳng hề xem trọng mình. Một sáng thức dậy, nếu bỗng thấy tuổi trẻ của mình đã trôi đi quá nửa, bạn giật mình nhìn ra ngoài kia cuộc sống vẫn đang trôi chảy một cách hoàn hảo chúng ta hiểu ra rằng mình không nên đau lòng nữa, nhận ra rằng mình phải sống thật tốt và vui vẻ cho kịp những năm tháng thanh xuân. Thanh xuân vì một người mà cứ cất mãi để dành, nhưng dẫu người đó có trở lại thì thanh xuân cũng đâu có thể đem ra dùng được nữa? Cho nên, hãy biết mình phải yêu thương lấy bản thân và biết mình phải tự trân quý chính mình. Thanh xuân này, tuổi trẻ này, phải là của chính chúng ta ! Đối mặt với những câu chuyện cũ bằng tâm hồn thanh thản, nhất định rồi buồn đau cũng hóa mây trời… *** Có một dạng tình yêu, là hữu duyên nhưng vô phận. Người ta yêu nhau đến sống đi chết lại, nhưng cuối cùng lại là một câu chuyện không hợp ý trời, ý đời. Có một dạng tình yêu, là cố chấp để đuổi theo một người đã bỏ mặc mình ở lại để rẽ ngang sang con đường khác. Mãi mãi vẫn không hiểu là tại bước chân mình bé nhỏ hay tại lòng người quá rộng lớn, mà đi mãi vẫn chẳng thấy một hồi kết như ước mong. Có một dạng tình yêu, là hi sinh, là chờ đợi, là âm thầm, là lặng lẽ. Dẫu cho có cố gắng bao nhiêu chăng nữa, người đó vẫn chẳng biết, chẳng hay, chẳng rung động. Có một dạng tình yêu, đã tàn phai tự khi nào. Nhưng vì một người cứ mãi cố chấp níu kéo, cho nên hóa thành chuyện buồn đau. Có một dạng tình yêu, là người thừa trong câu chuyện hạnh phúc. Không rõ là tình cảm thật sự hay là chút rung động trong phút chốc, chỉ biết rằng ngay từ lúc bắt đầu đã là chuyện trái ngang. Có rất nhiều những câu chuyện tình yêu, kèm theo rất nhiều những trái tim vì yêu thương mà nở mà tàn. Nhưng lại chẳng có một ai đáng trách, vì tình cảm thì có lỗi lầm gì đâu? Không ai có thể điều khiển được trái tim mình, cũng giống như chẳng ai có thể khiến cơn mưa mau tạnh. Tất cả chúng ta đều chỉ như một chiếc lá vàng bị cuốn theo chiều gió, tình yêu ở đâu, thì chúng ta phải tới đó, đâu thể nào lại vì lý trí mà bỏ qua. Tất cả chúng ta đều yêu vì những rung cảm thực sự trong đời, đâu phải như chiếc công tắc, thích bật, thích tắt, đều chỉ một cái nút bấm là xong? Tất cả chúng ta đều vì tình yêu mà khóc, mà cười, mà thất vọng, rồi lại hi vọng. Nếu có lỗi là tại những cơn mưa trái mùa, chứ đâu phải vì nhịp thở gấp gáp từ con tim. Tình yêu, vốn chẳng hề có lỗi, lỗi là ở trái tim đã chọn sai chỗ, sai thời điểm để rung động. Nhưng trái tim thì làm gì có mắt, nên mù quáng cũng đâu có khó hiểu. Cho nên, chẳng có thứ tình cảm nào là đáng trách, mà tình cảm nào cũng thật đáng thương, đáng trân trọng. Đừng buồn, nếu như câu chuyện tình của mỗi chúng ta hãy còn dang dở, vì sau cơn bão nhất định sẽ là bình yên. Bầu trời không thể mãi một màu xám xịt, tình cảm không thể mãi chỉ có đau thương. Hãy cứ xem như những buồn vương lúc này là chuyện phải có để bản thân trở nên mạnh mẽ và trưởng thành hơn trong đời. Tình yêu là một điều rất xinh đẹp, và chúng ta buộc phải được tôi luyện để xứng đáng với nó. Để điều đó có thể xảy ra, đương nhiên là chúng ta phải trả qua rất nhiều những tổn thương, bước qua rất nhiều những ngã tư đường mưa bão, bởi ở phía cuối đường khi đó chắc chắn sẽ là cả một khoảng trời phẳng lặng, bình yên, trọn vẹn những tiếng cười... ... Mời các bạn đón đọc Thanh Xuân Để Dành của hai tác giả Hiên & Trang Phạm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Anh Còn Một Chuyện Tình Để Quên - Sơn Paris
"Em đừng khóc vì anh, đừng thỉnh thoảng lại gọi tên anh như thế. Anh sẽ cảm thấy đau lòng lắm. Em cũng đừng bao giờ chạy bộ trong mưa rồi lại nằm cuộn tròn trong chăn, hai chân lạnh cóng và hai bàn tay run lên cầm cập. Em cũng đừng bao giờ mơ thấy anh. Cả ngày anh đã mỏi mệt với cuộc sống của riêng mình rồi, anh không muốn là kẻ ngốc lạc đường giữa giấc mơ em. Em cũng đừng mở những bài nhạc buồn rồi ôm mặt khóc như một đứa trẻ. Em cũng đừng xem mấy bộ phim sến sẩm nữa. Em cũng đừng vừa nghe nhạc vừa sang đường. Không có anh, ai sẽ nắm tay em dẫn qua những băng đường đầy xe cộ. Đừng dựa dẫm vào việc có anh bên cạnh. Em hãy nhìn trước, nhìn sau, nhìn trái, nhìn phải, khi nào vắng xe thì chạy qua thật nhanh. Và em cũng đừng yêu anh, đợi anh...đừng nghĩ về anh nữa!" Người con trai có thể giấu đi điều họ đang suy nghĩ, che đậy đi vấn đề họ đang phải đối đầu, nhưng có hai điều, tuyệt đối không thể giấu kín: Khi say và người con gái họ yêu nhất trong đời. *** Tác giả: Nguyễn Ngọc Sơn Nickname: Sơn Paris Ngày sinh: 01-11-1993 Cung: Thần Nông Màu sắc yêu thích: Đen, trắng Con vật yêu thích: Sợ tất cả Facebook: son.paris.5 "Tôi viết để những ngày dài trôi qua không hoang phí, bạn hãy đọc để không hoang phí những ngày dài trôi qua." Nguyễn Ngọc Sơn (nickname Sơn Paris, sinh năm 1994) từng là Thủ khoa Pháp ngữ của Học viện Ngoại giao, Gương mặt Sinh viên Việt Nam tự tin- tỏa sáng, MC tài năng của Thủ đô Hà Nội và là thủ lĩnh của nhiều hoạt động thiện nguyện có ý nghĩa trong cộng đồng trẻ Việt Nam. Năm 2012, Sơn Paris vướng phải danh hiệu “hot boy tự phong” và hứng chịu cơn mưa “gạch đá” từ dư luận. Sau 4 năm trời, chàng trai 9x với nụ cười thân thiện ấy đã trở thành nhà văn của những cuốn sách đình đám, là giám đốc truyền thông của một thương hiệu lớn. Mời các bạn đón đọc Anh Còn Một Chuyện Tình Để Quên của tác giả Sơn Paris.
Tự Thương Mình Sau Những Tháng Năm Thương Người - Trí
Tác phẩm của cây viết Trí nói lên tâm sự của những kẻ cô đơn sau những tháng năm đã từng ôm lấy những vết thương. Cuốn sách còn là những suy tư về cuộc sống, về tình yêu, đan xen lẫn là những cảm xúc lắng đọng. Khát khao được sống là chính mình sau những gì vấp ngã, được bộc lộ nỗi lòng trong những trang viết chính là điểm chung của các nhân vật. Nó hé lộ phần nào những thân phận của không ít phụ nữ hiện đại, đó là khát khao được sống tận cùng những cảm xúc của mình. Em biết không, “thời gian là liều thuốc màu nhiệm  chữa lành mọi vết thương”. Nhưng thời gian cũng khắc nghiệt lắm. Vết thương lành nhưng vết sẹo thì vẫn còn mãi. Mỗi khi trở trời, có ai đó vô tình chạm nhẹ vào những nơi được đóng gói kỹ lưỡng và cất giữ lâu năm, bỗng-sặc-mùi-thương-nhớ. Đúng như tên gọi của nó, Tự thương mình sau những năm tháng thương người là cuốn sách chứa đầy tâm sự của những người đã từng tổn thương trong tình yêu, đã dành quá nhiều thời gian để chữa lành những vết thương ấy, và giờ đây chỉ muốn “tự cầm ô che chắn cuộc đời mình”. Người ta không thể dùng những vết cứa của tình yêu để lại để đong đếm nông sâu của tình yêu ấy, nhưng chắc chắn không một ai từng đi qua một mối tình sâu đậm mà không từng đau lòng, không từng chịu tổn thương. Và bởi thế, người ta luôn có thể bắt gặp mình đâu đó trong cuốn sách. Bởi chúng ta có thể rất khác nhau, nhưng nỗi cô đơn khắc khoải trong đêm của những kẻ chênh vênh giữa ngưỡng cửa trưởng thành, những ngón tay cứ chực chờ nhấp dòng tin nhắn gửi cho người cũ rồi lại ngập ngừng xóa đi, hay nỗi buồn của những ngày sau chia tay… có lẽ đều day dứt như vậy. Cuốn  Tự thương mình sau những tháng năm thương người của tác giả Trí. Cuốn sách đến từ một tác giả nam, nhưng lại khắc họa sâu sắc những nỗi niềm hoang hoải của người đàn bà, những người đã trải qua vài mối tình và mang đầy những vết sẹo để lại. Đọc Đàn bà và những mảnh vỡ, Tuổi 28, chỉ cần bình yên hay Cô đơn là điều em chọn, ta thấy trong đó hình ảnh những người đàn bà ba mươi vẫn đi kiếm tìm ý nghĩa của tình yêu, vẫn chưa tìm thấy một bến đỗ bình yên cho cuộc đời mình, nhưng sự hoang mang, bối rối của tuổi 20 khi đi từ cuộc tình này đến cuộc tình khác không còn nữa, nỗi cô đơn cũng không còn cuộn trào mà dần lắng lại, để tĩnh tại tìm lấy sự bình yên trong chính tâm hồn mình. Người đàn bà dệt nỗi đau trong bóng tối em thấy điều gì sau những trăn trở, tuổi ba mươi người ta mạnh mẽ đi qua đổ vỡ không còn ca thán về hoài nghi khóc-cười … Em chỉ muốn sống một cuộc đời bình thản mỗi tối ôm nhau ngủ mỗi sáng nấu cho nhau bữa ăn khi buồn đau khi chán nản nhìn thấy nhau lặng lẽ cười Em đi nửa cuộc đời đi qua người đi qua anh đi qua những đêm… lạnh hơn những mùa đông rét giá câu kinh chợt tắt khi tình mình đã lụi em lầm lũi đợi chờ một giấc mơ của đàn bà ba mươi. Tự thương mình sau những năm tháng thương người là cuốn tản văn đi sâu khai thác nỗi cô đơn và sự lạc lối của con người trong tuổi trẻ, trong đó, ta sẽ tìm thấy mình của những ngày tháng đã từng ôm lấy những vết thương, và cũng sẽ tự thấy mình nhẹ nhõm mỉm cười bình yên. Bởi khi đã từng đi qua giông bão, có ai còn se lòng bởi những cơn mưa?                           “ Đã qua rồi tháng năm thương người vội vã                               Em tự cầm ô che chắn cuộc đời mình.” Tác giả với cái tên đơn giản Trí dường như mọi chi tiết đều thể hiện sự đồng cảm sâu sắc với suy nghĩ của nguời phụ nữ, câu chuyện như muốn giới trẻ ta hay biết sau những gì buồn đau con người ta vẫn phải “tự thương chính bản thân mình”. Hà Vân - Zing.vn
Thương Một Người Đến Đau Lòng - Quỳnh Thy
"Thương một người đến đau lòng" là cuốn sách giúp bạn đọc nhận ra dù buồn khổ hay hạnh phúc, ta vẫn yêu thương, trân trọng những gì đã qua, an nhiên bước tiếp con đường phía trước. Tuổi trẻ trôi qua, ai cũng có những vết xước trong tim. Tuy nhiên, có người chọn cách mang những nỗi đau ấy theo năm tháng cuộc đời, cũng có người can đảm đối mặt, để trái tim được yên lành và những năm tháng về sau không còn xót thương người cũ, chuyện xưa. Những ngày thanh xuân, ta luôn tràn trề nhựa sống, yêu thương đến mãnh liệt và nồng cháy. Khi đó, ta không mảy may nghĩ ngợi về những ngày sau sẽ ra sao, không toan tính, âu lo, chỉ quan tâm đến hiện tại, dốc cạn tâm can để yêu một người. Là thời gian, chúng ta coi một người là cả thế giới. Thương một người đến đau lòng là những câu chuyện nhỏ của những người trẻ đã, đang và sẽ đi qua tuổi thanh xuân - quãng thời gian đáng nhớ nhất trong cuộc đời. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của họ với muôn sắc màu, nỗi niềm nhưng có chung một khát khao yêu thương cháy bỏng. "Năm tháng ấy, là chúng mình thương nhau... đủ rồi! Có những thứ trong cuộc đời này là ước ao là khao khát, nhưng không thể nào đạt được. Cũng như có những người dù cả hai có cố gắng thế nào thì cũng chẳng đi hết được cùng nhau. Những năm tháng ấy, chúng ta cứ yêu với tất cả ngờ nghệch, để rồi nhận ra rằng: Thương một người khổ lắm, là đớn đau là nước mắt lăn dài!". Tình yêu để lại rất nhiều nỗi buồn, tiếc thương và muôn vàn đau đớn. Có những ký ức chúng ta muốn quên đi, chôn giấu để tiếp tục cuộc hành trình tìm kiếm hạnh phúc. Nhưng cũng có những kỷ niệm luôn hiện hữu mỗi khi nhắc tới. Dù ngây ngô, ngốc nghếch thế nào, chúng ta cũng không bao giờ tiếc nuối, chối từ tuổi trẻ nhiệt thành, dám yêu, dám hận, dám hy sinh và từ bỏ một người đã từng là tất cả. Đọc Thương một người đến đau lòng, đôi khi chúng ta bắt gặp hình ảnh, nỗi niềm của bản thân. Đó là những lúc ta dành hết tình cảm cho một người và nghĩ rằng sẽ đi cùng người đó đến cuối con đường. Nhưng rồi một lý do tưởng chừng đơn giản nhất lại đẩy 2 người ra xa nhau. Đó là lúc ta vờ như chưa từng chia xa, chưa từng nói tạm biệt để thanh thản hơn và coi nhau là người bạn cũ. Cũng là lúc ta cố gắng quên đi những kỉ niệm chất chứa để bước tiếp trên con đường phía trước... "Khi mọi thứ trở về nguyên sơ như thuở chúng mình trẻ dại, như ngày đầu tiên chúng mình nhìn thấy nhau, màu áo anh mặc, mùi hương của anh, tiếng cười của anh, ánh nhìn anh khiến em rung động. Chúng mình nắm tay nhau, nhìn vào mắt nhau như chưa từng chia xa, như chưa từng nói lời tạm biệt. Em thanh thản rồi, anh cũng đừng buồn bã! Nghe không?". Tuổi thanh xuân của ai cũng vậy, vì một người mà rực rỡ, cũng vì một người mà úa tàn, tuổi thanh xuân dành trọn vẹn để thương một người đến đau lòng… Tuổi trẻ bạn có "quyền" được sai, bồng bột nhưng đừng để tuổi trẻ ấy phải trôi qua trong tiếc nuối! *** Chàng trai ấy là người lắng nghe mọi ước muốn của tôi. Chàng trai ấy là người khi tôi viết giấc mơ của mình ra giấy mà không cười nhạo. Chàng trai ấy là người chẳng ngần ngại cúi xuống buộc hộ dây giày cho tôi. Chàng trai ấy là người kiên nhẫn đợi tôi bất cứ khi nào tôi bảo: Chờ tớ nhé! Chàng trai ấy là người không xóa đi những tin nhắn của tôi kể từ ngày chúng tôi quen nhau. Chàng trai ấy cứ lúc nào tôi chỉ cần nói: "Tớ không ổn chút nào đâu!" là dù ở xa đến mấy, cũng tất bật chạy đến trước mặt xem tôi ra sao. Chàng trai ấy rất biết cách an ủi người khác, lúc nào cũng sẵn sàng cho tôi một bờ vai nếu tôi cần tựa vào. Chàng trai ấy là người bảo nếu trái đất này tận thế nhất định sẽ... cưới tôi. Chàng trai ấy... Người tôi không thể nào có được vì ngày mai ngày kia vẫn đến, và trái đất chẳng có ngày nào là cuối cùng! Chàng trai ấy, đã thuộc về người khác... không phải tôi! ... Mời các bạn đón đọc Thương Một Người Đến Đau Lòng của tác giả Quỳnh Thy.
Không Còn Thời Gian Để Buồn - Thảo Xù
"Vậy thì cứ sống cho trọn vẹn hôm nay một cách vui vẻ, làm tất cả những điều cần làm, vì biết đâu ngày mai sẽ chẳng còn cơ hội. Không còn thời gian để buồn đâu!". Không còn thời gian để buồn của tác giả Thảo Xù là cuốn sách dành cho những ai đang dần mất niềm tin vào tình yêu. Ở đó là tổng hợp những câu chuyện đầy màu sắc về cuộc sống, niềm vui, nỗi buồn mỗi ngày. Dù nắng mưa hay gió rét thì chúng ta luôn cảm thấy thật tuyệt vời vì được sống trên cõi đời này. Tình yêu cũng giống như một bức tranh và mỗi người là mảnh ghép cho bức tranh ấy. Khi yêu, hai người xem nhau như mảnh ghép còn thiếu của cuộc đời, coi người kia là cả thế giới của mình. Và tin rằng, bản thân đã tìm được nửa còn lại, cùng nhau bước tiếp trong cuộc đời.  Cho đến khi, họ quay lưng bước đi mới nhận ra người đã từng như là mảnh ghép bức tranh của mình thì cũng có thể sẽ là mảnh ghép trong bức tranh của người khác. Trên đời này, không có tình yêu nào mãi mãi, những người bước qua đời nhau như là sự thay đổi, trải nghiệm trong cuộc sống. Vì thế, bạn đừng quá đau khổ hay nuối tiếc những gì đã qua. Sau mỗi cuộc tình tan vỡ, hôn nhân không hạnh phúc, trái tim mong manh lại thêm một vết thương. Một số người chọn cách thu mình, tạo vỏ bọc là lảng tránh tình yêu. Điều đó có phải là cách làm đúng? Không, cuộc sống này còn nhiều điều thú vị, tình yêu đẹp ngoài đời thực vẫn tồn tại.  Thời gian trôi rất nhanh, thoắt cái đã hết một khoảng đời người. Chưa bao giờ đủ thời gian để làm những gì chúng ta muốn, không có đủ thời gian để ở cạnh người ta yêu, vậy làm sao có đủ thời gian để ngẫm ngợi buồn chán? Bản thân hãy cố gắng làm đơn giản mọi chuyện để đỡ tốn thời gian, lãng phí đời người. Mỗi người tập tha thứ cho những lỗi lầm của nhau để giữ được mối quan hệ bền lâu và tâm hồn luôn được thanh thản. Không còn thời gian để buồn, cái tên thật nhẹ nhõm và giản dị, cuốn sách sẽ khiến bạn đọc nhận ra rằng cuộc sống ngắn ngủi, không có nhiều thời gian để bạn phải buồn về chuyện gì đó. Viết từ góc nhìn của một người từng trải, tác giả mang đến cuốn sách chạm đến tim ta bằng cảm xúc dịu dàng nhưng đầy trắc ẩn. Lật giở mỗi trang sách, bạn vô tình bắt gặp hình ảnh của mình, bởi qua những năm tháng của tuổi trẻ, ai cũng từng yêu cuồng nhiệt, khờ dại và đau khổ vì một người nào đó. Với phong cách viết tản văn gần gũi, dí dỏm, tác giả đưa đến cho độc giả những câu chuyện giàu cảm xúc, nhẹ nhàng... Đọc xong cuốn sách, bạn còn thấy được hành trình của một người con gái mạnh mẽ, dũng cảm bước qua mối tình đầy nước mắt để tìm đến một nơi thực sự thuộc về mình.  Không còn thời gian để buồn còn đem đến một góc nhìn mới mẻ về cuộc sống hôn nhân. Bởi khi nhắc đến hôn nhân, mỗi cô gái trẻ vẫn thường cảm thấy nhiều e ngại. Cuốn sách này sẽ giúp bạn nhìn nhận một cách chân thực nhất về hôn nhân. Đó là cuộc sống gia đình vẫn có những khoảnh khắc lãng mạn, ngọt ngào như trong tiểu thuyết cũng có những tổn thương, rạn nứt.... Thay vì chọn cách trách móc, buông tay nhau, 2 người sẽ tha thứ, thông cảm cho nhau để cùng nhau bước tiếp trên con đường chông gai phía trước. Cuộc sống muôn màu, những lúc bất hoà sẽ là giúp chúng ta trân trọng khoảng khắc bình bị bên người thương, để thấy cuộc sống này dễ chịu, dễ yêu hơn. Bạn chỉ có một cuộc đời để sống nhưng có nhiều cách để nghĩ. Mỗi người đều biết ngày sinh nhật của mình, nhưng chẳng ai biết được ngày về với vĩnh hằng. Vậy thì cứ sống cho trọn vẹn hôm nay một cách vui vẻ, làm tất cả những điều cần làm, vì biết đâu ngày mai sẽ chẳng còn cơ hội. Không còn thời gian để buồn đâu! *** ???? MỌI THỨ ĐỀU CÓ THỂ XẢY RA CÒN SỐNG NHƯ THẾ NÀO LÀ LỰA CHỌN CỦA MÌNH ???? Một hôm ngồi taxi, lúc gặp đoạn đông người mình có hỏi bác lái xe: - Bác ơi, tắc đường ạ? Bác tầm tuổi bố mình, bác bảo: - Không cháu, đèn đỏ mà. Mình hỏi tiếp: - Tầm này còn tắc không bác nhỉ? Lúc ấy khoảng 11 giờ trưa. Bác nói một hồi rằng: - Việt Nam không nói trước được điều gì cả cháu ạ. Bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Lúc này đây người ta thông báo đường thông thoáng đấy nhưng ra kia tắc luôn cũng chả có gì lạ. Mình: - Vâng ạ. Rồi bác lại tiếp: - Cháu phải nghĩ trên đời này không gì là tuyệt đối hay chuẩn mực cả. Ngay cả quốc tế cũng vậy nói chi Việt Nam. Mọi thứ đều bị đảo lộn rồi. Từ đời sống đến con người. Chả biết đâu mà lần. Mình nghĩ ra câu chuyện "30 chưa phải là Tết" của cuộc thi hoa hậu hoàn vũ thế giới, liền góp vui với bác: - Đúng rồi bác ạ, ngay cả cuộc thi tầm cỡ quốc tế, chuyện không thể xảy ra vẫn còn xảy ra mà bác nhờ. Phút trước mình đội vương miện, phút sau đã của kẻ khác. Bác cười sảng khoái: - Đúng rồi cháu. Thế nên sống là phải luôn ở trong thế chủ động. Ngay cả khi trời sập cũng phải cảm thấy rất bình thường. Như bác đây này. Đi làm cả ngày ngoài đường bỗng một ngày về nhà vợ chìa cái đơn ly hôn ra bảo: "Chúng ta ly hôn". Bác cũng chẳng thấy có gì là sốc cả. Bởi cái gì xảy ra cũng có lý do của nó. Không cần phải xét nét là vì sao, thế nào cô lại làm thế. Tự mình phải hiểu: Có lẽ là đã đến lúc không ở với nhau được nữa thì người ta mới quyết định như vậy. Cho dù mới đêm qua thôi còn ngủ chung giường, nhưng đêm mai đã thành người xa lạ thì cũng chẳng có gì phải sụp đổ cả. Cuộc sống là thế. Bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra. Anh không thể bắt người ta thay đổi khi anh không đứng trên lập trường của người ta được. Lúc cần ra đi thì người ta sẽ chọn. Đấy cũng là Sống. Hay chuyện con cái cũng vậy. Ví như hôm nay con nó xin mình tiền với lý do gì đấy. Nhưng tối nó về nó bảo mình là bị rơi mất rồi. Mình cũng tin thôi. Mất là mất dù bất kỳ lí do gì, là dối hay thật thì cũng đã mất. Mình không thể thay đổi điều ấy được, thế nên khỏi phải mắng chửi làm gì. Và con nó cũng phải chịu trách nhiệm về điều ấy. Rằng: Bố mẹ đã cho thì con phải giữ. Không giữ được, mất là chuyện con phải chịu trách nhiệm với mình. Bất kỳ chuyện gì cũng không thể tự mình làm rồi để người khác phải bù đắp. Đấy là nguyên tắc sống đấy cháu. Ngay như các cháu cũng vậy, tuổi còn trẻ, mọi thứ cũng mới bắt đầu. Không gì là không thể xảy ra cả. Hôm nay sum vầy nhưng mai biết đâu mỗi người một ngả. Hôm nay mình rất xinh đẹp nhưng biết đâu ngày mai một chút trở trời thôi cũng thấy mình mệt mỏi rã rời. Sống là phải học những điều ấy. Để mọi thứ có đến hay đi cũng cảm thấy nhẹ nhàng. Mình ngồi ngấm từng câu từng lời bác nói, cảm thấy lòng thanh thản. - Bác nói hay quá bác ạ. Tự dưng cháu thấy trời hôm nay đẹp thế. Dù là có mưa bay. Bác vỗ vào vô lăng cười: - Đúng rồi, trời hôm nay rất đẹp. Rất hợp để làm mọi thứ. Hợp để bọn trẻ yêu nhau. Thậm chí là chia tay cũng rất hợp phải không? Rồi bác cười hà hà. - Cháu thấy đấy, bác từng này tuổi rồi vẫn ngày ngày chở khác đi về. Tối về làm ván cờ với ông hàng xóm. Mệt quá thì mở ti vi để đấy rồi ngủ. Thế thôi. Đơn giản. Vui hay buồn thì ta cũng phải sống. Vậy sao không chọn vui nhỉ. Bác nói thấm quá. Cuộc sống là một hành trình. Mà hành trình không thể cứ có mình hoa bên đường. Sẽ còn có đá sỏi chênh vênh, có cả những chông gai rớm máu. Dù là gì ta vẫn cần phải ngẩng đầu bước tiếp cho trọn hành trình SỐNG. 26/2/2017.???? MỌI THỨ ĐỀU CÓ THỂ XẢY RA CÒN SỐNG NHƯ THẾ NÀO LÀ LỰA CHỌN CỦA MÌNH ???? Một hôm ngồi taxi, lúc gặp đoạn đông người mình có hỏi bác lái xe: - Bác ơi, tắc đường ạ? Bác tầm tuổi bố mình, bác bảo: - Không cháu, đèn đỏ mà. Mình hỏi tiếp: - Tầm này còn tắc không bác nhỉ? Lúc ấy khoảng 11 giờ trưa. Bác nói một hồi rằng: - Việt Nam không nói trước được điều gì cả cháu ạ. Bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Lúc này đây người ta thông báo đường thông thoáng đấy nhưng ra kia tắc luôn cũng chả có gì lạ. Mình: - Vâng ạ. Rồi bác lại tiếp: - Cháu phải nghĩ trên đời này không gì là tuyệt đối hay chuẩn mực cả. Ngay cả quốc tế cũng vậy nói chi Việt Nam. Mọi thứ đều bị đảo lộn rồi. Từ đời sống đến con người. Chả biết đâu mà lần. Mình nghĩ ra câu chuyện "30 chưa phải là Tết" của cuộc thi hoa hậu hoàn vũ thế giới, liền góp vui với bác: - Đúng rồi bác ạ, ngay cả cuộc thi tầm cỡ quốc tế, chuyện không thể xảy ra vẫn còn xảy ra mà bác nhờ. Phút trước mình đội vương miện, phút sau đã của kẻ khác. Bác cười sảng khoái: - Đúng rồi cháu. Thế nên sống là phải luôn ở trong thế chủ động. Ngay cả khi trời sập cũng phải cảm thấy rất bình thường. Như bác đây này. Đi làm cả ngày ngoài đường bỗng một ngày về nhà vợ chìa cái đơn ly hôn ra bảo: "Chúng ta ly hôn". Bác cũng chẳng thấy có gì là sốc cả. Bởi cái gì xảy ra cũng có lý do của nó. Không cần phải xét nét là vì sao, thế nào cô lại làm thế. Tự mình phải hiểu: Có lẽ là đã đến lúc không ở với nhau được nữa thì người ta mới quyết định như vậy. Cho dù mới đêm qua thôi còn ngủ chung giường, nhưng đêm mai đã thành người xa lạ thì cũng chẳng có gì phải sụp đổ cả. Cuộc sống là thế. Bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra. Anh không thể bắt người ta thay đổi khi anh không đứng trên lập trường của người ta được. Lúc cần ra đi thì người ta sẽ chọn. Đấy cũng là Sống. Hay chuyện con cái cũng vậy. Ví như hôm nay con nó xin mình tiền với lý do gì đấy. Nhưng tối nó về nó bảo mình là bị rơi mất rồi. Mình cũng tin thôi. Mất là mất dù bất kỳ lí do gì, là dối hay thật thì cũng đã mất. Mình không thể thay đổi điều ấy được, thế nên khỏi phải mắng chửi làm gì. Và con nó cũng phải chịu trách nhiệm về điều ấy. Rằng: Bố mẹ đã cho thì con phải giữ. Không giữ được, mất là chuyện con phải chịu trách nhiệm với mình. Bất kỳ chuyện gì cũng không thể tự mình làm rồi để người khác phải bù đắp. Đấy là nguyên tắc sống đấy cháu. Ngay như các cháu cũng vậy, tuổi còn trẻ, mọi thứ cũng mới bắt đầu. Không gì là không thể xảy ra cả. Hôm nay sum vầy nhưng mai biết đâu mỗi người một ngả. Hôm nay mình rất xinh đẹp nhưng biết đâu ngày mai một chút trở trời thôi cũng thấy mình mệt mỏi rã rời. Sống là phải học những điều ấy. Để mọi thứ có đến hay đi cũng cảm thấy nhẹ nhàng. Mình ngồi ngấm từng câu từng lời bác nói, cảm thấy lòng thanh thản. - Bác nói hay quá bác ạ. Tự dưng cháu thấy trời hôm nay đẹp thế. Dù là có mưa bay. Bác vỗ vào vô lăng cười: - Đúng rồi, trời hôm nay rất đẹp. Rất hợp để làm mọi thứ. Hợp để bọn trẻ yêu nhau. Thậm chí là chia tay cũng rất hợp phải không? Rồi bác cười hà hà. - Cháu thấy đấy, bác từng này tuổi rồi vẫn ngày ngày chở khác đi về. Tối về làm ván cờ với ông hàng xóm. Mệt quá thì mở ti vi để đấy rồi ngủ. Thế thôi. Đơn giản. Vui hay buồn thì ta cũng phải sống. Vậy sao không chọn vui nhỉ. Bác nói thấm quá. Cuộc sống là một hành trình. Mà hành trình không thể cứ có mình hoa bên đường. Sẽ còn có đá sỏi chênh vênh, có cả những chông gai rớm máu. Dù là gì ta vẫn cần phải ngẩng đầu bước tiếp cho trọn hành trình SỐNG. ... Mời các bạn đón đọc Không Còn Thời Gian Để Buồn của tác giả Thảo Xù.